Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-342.html
Chương 342: NHÀ
Bà ngoại được đẩy vào phòng phẫu thuật, Chẩm Khê nhìn đèn trên cửa sáng lên thì bắt đầu đứng ngồi
không yên. Trên hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có một mình cô đi đi lại lại. Mới đầu Vân Tụ còn có thể an ủi vài câu, sau đó phát hiện có khuyên cô cũng không nghe thì dứt khoát để mặc cô đi đi lại lại. Thay vì kìm nén ở2trong lòng không bằng để cho cô trút hết ra. Lần phẫu thuật này kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ. Mãi đến khi nghe được tin ca phẫu thuật thành công từ miệng bác sĩ mổ chính, Chẩm Khê mới chậm rãi thở phào.
Cũng đến lúc này cô mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Thuốc tế của bà ngoại còn một thời gian nữa mới hết tác dụng, Chẩm Khê9không dám rời đi phút nào, chỉ sợ khi bà tỉnh lại mà không nhìn thấy mình đầu tiên thì sẽ sợ.
Lúc này Huy Dương cũng đến. Anh đeo một chiếc kính đen to, dùng tư thế của siêu sao đi qua trước mặt cô và Vân Tụ, hỏi dì Từ vài câu về tình hình phẫu thuật của bà ngoại, sau khi xác định phẫu thuật thành công lại ngẩng cao đầu ung dung6rời đi. Toàn bộ quá trình làm đúng như những gì anh đã hứa, hoàn toàn coi cô và Vân Tụ thành người vô hình.
Bà ngoại tỉnh lại cũng khá nhanh, hiếm thấy khi bà nhìn thấy cô và Vân Tụ ở trước giường bệnh mà cũng không khóc lóc. Có lẽ so với việc sống sót sau ca phẫu thuật thì bà ngoại đa phần vẫn chìm đắm trong sự vui mừng khi biết0cô kết hôn vào ngày hôm qua.
Đêm nay Chẩm Khê trông bà, cô ngủ cùng bà ngoại ở bên trong, Vân Tụ ngủ trên ghế sô-pha bên ngoài. “Tiểu Tụ mệt mỏi như vậy, cháu bảo thằng bé về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu ạ.” Chẩm Khê nói, “Anh ấy muốn ở đây thì cứ để anh ấy ở đây, một mình anh ấy về cũng không ngủ được.”
Hôm nay, cô phát hiện thuốc ngủ7của Vân Tụ ở trong tủ bát, một lọ rất to mà đã vơi hơn một nửa liên tưởng tới chuyện đêm hôm qua trong mơ anh vô thức sờ mình để xác nhận, cô đoán có lẽ trước đây Vân Tụ thường xuyên ngủ không yên giấc. Bà ngoại cũng không có sức nói chuyện với cô, không lâu sau đã ngủ say. Chẩm Khê đi ra ngoài, phát hiện Vân Tụ vẫn đang xem tài liệu qua máy tính bảng. “Muộn lắm rồi.” Cô nói.
“Anh xem nốt chỗ này.”
“Anh cứ túc trực ở bệnh viện như thế này thì công việc tồn đọng...” “Không có tồn đọng, cấp dưới sẽ xử lý hết, anh chỉ cần xem lại rồi ký duyệt. Chẳng qua là vì cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới nên phải xem hết một lượt những tài liệu này.” Đúng vậy, lúc trước chị Phan đã nói với cô chuyện Vân Thị sắp diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị. Hình như còn nói, Vân Tang và Vân Ca vẫn luôn lấy vấn đề thiên hướng giới tính của Vân Tụ để nhằm vào anh, muốn nhân lần họp hội đồng quản trị này để kéo anh xuống khỏi vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Bây giờ xem ra, kế hoạch này phải thất bại rồi.
Đáng tiếc, Chủ tịch Vân của bọn họ đã kết hôn. Chẩm Khê ngồi vào bên cạnh anh, lấy iPad của mình ra.
“Sao em không đi ngủ?”
“Em vẫn không ngủ được. Anh xem tài liệu của anh đi, em ngồi xem thứ khác cùng anh.” Cô gối đầu lên đầu gối đối phương, tùy tiện mở một vở kịch được trang web nào đó đề cử.
Thật ra bình thường có không xem những thứ này.
Một tay Vân Tụ sờ tóc cô, một tay thoăn thoắt trượt trên màn hình cảm ứng.
Một vở kịch bốn mươi phút vẫn chưa xem được một nửa, anh đã bảo cô đi vào nghỉ ngơi.
“Tối hôm qua anh có dùng thuốc ngủ hay thứ gì để ngủ được không?”
“Không.”
“Vậy so với khi dùng thuốc ngủ thì tình hình như thế nào?” “Ngủ rất ngon.”
“Tối nay anh sẽ uống thuốc không?”
“Không.” “Ngủ được không?”
“Không biết.”
“Nếu không phải ghế sô-pha này quá nhỏ thì em đã ngủ cùng anh ở đây rồi.” Vân Tụ véo mặt cô, dỗ dành cổ đi vào. Chẩm Khê quay đầu lại nhìn anh, “Nếu như anh không ngủ được thì vào gọi em, em đi ra nói chuyện với anh.”
Cô hoàn toàn không biết giữa chừng Vân Tụ có đến gọi cô hay không. Hòn đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng đã được buông xuống, Chẩm Khê ngủ liền một mạch không biết gì, ngày hôm sau bị y tá đến tiêm cho bà ngoại đánh thức.
“Công ty Tiểu Tụ có chút chuyện, thằng bé nói nó đi xử lý một chút sẽ lại đến.” Tỉnh lại không nhìn thấy Vân Tụ, cũng không thể xác định tối hôm qua anh có ngủ được không. Bây giờ nghe chị Phan nói với cô như vậy, cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Ca phẫu thuật của bà ngoại rất thành công, bác sĩ đề nghị ở lại viện quan sát mấy ngày, nếu không có vấn đề gì là có thể ra viện về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, đợi đến khi vết khâu cần cắt chỉ thì quay lại bệnh viện xử lý tiện thể kiểm tra lại.
Chẩm Khê và Vân Tụ trông liền mấy đêm ở bệnh viện, cuối cùng một ngày trước khi ra viện thì bị dì Từ đuổi về nghỉ ngơi. “Ngày mai muốn đến đón bà ngoại về không?” Vấn Tụ hỏi cô.
“Bà muốn về thắng thành phố Y.”
“Bà không đến xem chỗ em ở mà có thể yên tâm quay về à?”
“Em không muốn cho bà đến xem.” Chẩm Khê thở dài, “Nếu bà nhìn thấy chỗ này thì sẽ không yên tâm mất, đâu giống chỗ cho người ở chứ, chẳng có chút hơi người.”
“Trong cái nhà này người có nhiều hơi người(*)nhất không phải là em sao?” (*) Họi người: Nhân khí (AG). Đây là Vân Tụ chơi chữ vì trong tiếng trung, từ “nhân khí” có cả nghĩa “nổi tiếng” và “hơi người”.
Cũng đúng, cho nên chẳng trách Vân Tụ thà nằm trên chiếc sô pha nhỏ ngay cả chân đều không thể duỗi thẳng cũng không muốn trở về ngủ trên giường lớn rộng hơn hai mét. Buổi tối vừa ngồi xuống giường, Vân Tụ đã hỏi cô: “Em còn phải đi Hàn Quốc không?” “Phải đi chứ, chuyện học hành, chuyện công ty đều cần giải quyết.” “Em còn muốn làm thực tập sinh chuẩn bị ra mắt sao?” “Nhưng em kết hôn đã coi như vi phạm hợp đồng rồi, công ty chắc sẽ không cho một thực tập sinh đã kết hôn ra mắt đâu.” “Những điều này đều không phải là vấn đề.” Chẩm Khê quay đầu nhìn anh. “Nếu như em muốn, những điều này đều không phải là vấn đề.” “Có thể sao?” Chẩm Khê hỏi anh. “Nếu như em muốn, anh tôn trọng ý kiến của em.”
Chẩm Khê ngước đầu nhìn anh, hỏi với vẻ mặt kỳ lạ: “Không phải là anh ham mê một cô vợ là siêu sao đấy chứ?”
“Không.”
“Trước kia, chẳng phải là lúc em hot nhất anh mới thích em sao.”
“Không có chuyện như vậy.” “Nhưng nếu em chuẩn bị ra mắt, chuyện chúng ta kết hôn sẽ không thể nói cho người khác biết.” “Các siêu sao đều giấu chuyện kết hôn.”
“Anh nhìn mình đi, còn nói không phải!” Chẩm Khê chỉ anh, “Trước đây, khi yêu đương thì muốn nâng đỡ bạn gái lên thành siêu sao, bây giờ kết hôn rồi lại có ý đồ với vợ mình.”
“Em muốn nghe suy nghĩ thực sự của anh không?”
“Anh nói xem nào, nếu hợp lý thì em có thể suy nghĩ.”
“Bây giờ em có thể sinh con cho anh không?” Chẩm Khê ấp úng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng má với tai hẳn là đã ửng đỏ rồi.
Ngày mai bà ngoại xuất viện, cô muốn về thành phố Y ở cùng bà ít nhất một tháng. Trước tiên, không nói đến chuyện Vân Tụ có thời gian cả ngày ở cùng cô ở thành phố Y hay không, vì nếu ở cùng cô thì hai người sẽ nhà bà ngoại nên cũng có rất nhiều cái bất tiện.
Cho nên bây giờ bị đè xuống giường, dù rằng xấu hổ muốn chết nhưng cũng vẫn ỡm ờ đồng ý chuyện “tắt đèn”. Đèn vừa tắt, cả căn phòng không còn chút ánh sáng. Trong năm giác quan, thị giác đã không dùng được, vì vậy những giác quan khác đều trở nên rất nhạy bén.
Bàn tay đầy xúc cảm của người đàn ông sờ dọc xuống theo khuôn mặt cô, từ cổ áo tiến vào bên trong, chạm vào vai cô.
Sau đó, một thứ còn mềm hơn cả lòng bàn tay dán lên trên.
“Ngày mai còn phải đến bệnh viện, còn phải gặp người khác.” Khi cảm giác được một vật thể hơi thô ráp vuốt nhè nhẹ, Chẩm Khê làu bàu nhắc nhở một câu. Giọng nói của người đàn ông đè trên người cô khàn khàn trầm thấp. “Luôn có những chỗ bị quần áo che mất không nhìn thấy được.” Bởi vì sợ hãi và thấp thỏm, bàn tay cô mò mẫm cầm lấy tay anh, mười ngón mềm mại đan chặt vào nhau. “Có thể sẽ rất vất vả với không thoải mái.” Nước mắt lưng tròng, cô lên tiếng:
“Có đau không.”
“Sẽ đau một chút.”
“Anh có chắc là biết chứ?”
Bàn tay nắm lấy eo cô siết chặt lại. “Xin lỗi... Hôm nay cho phép em nói tục.” “Anh sẽ nghe hết.”
“Em không đi đánh răng rửa mặt à, sao còn ngồi ở đó?”
Trước khi anh rời giường, cô ngồi ngẩn người nhìn về phía cửa sổ. Anh đánh răng rửa mặt xong đi ra, cô vẫn như vậy. Mãi đến tận khi anh làm xong cả bữa sáng, cô vẫn ngồi ngây ra đó.
“Anh mang cho em cái gương.”
“Chẳng phải bình thường em vẫn dùng điện thoại sao?”
Chẩm Khê lập tức nổi cáu. “Điện thoại có thể nhìn thấy cổ với gáy của em sao?”
“Em muốn biết cái gì, anh nói cho em là được.” Chẩm Khê vén tóc lên, hỏi anh: “Trên cổ em ngoài gân xanh với nốt ruồi thì còn cái gì khác không?”
“Không có.”
“Cái đồ lừa đảo nhà anh!”
Chẩm Khê đứng trên giường dậm chân, “Có nhiều chỗ mà tay em chỉ sượt qua đều thấy đau.”
“Ảo giác thôi.” Vân Tụ ôm cô từ trên giường xuống, dỗ dành: “Đi đánh răng rửa mặt trước đi, lát nữa phải đón bà ngoại ra viện, không phải đã đặt vé máy bay chiều nay à?” Chuyện nhỏ mà không nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn, Chẩm Khê chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, lúc ăn sáng cũng nhẫn nhịn không nổi giận.
Mãi đến khi nghe thấy chuông cửa vang lên, thư ký của anh mang quần áo đến.
Một chiếc áo len cao cổ có thể kéo cổ cao lên che kín đầu cô luôn.
“Anh mẹ nó...” “Đã hết hiệu lực rồi.” Vân Tụ chỉ tờ lịch trên bàn cho cô xem, “Bây giờ mấy câu mắng người thì anh nghe. Nhưng không được nói tục.”
***
Nhờ phúc của cái người còn lại có tên trong giấy chứng nhận kết hôn mà lần đầu tiên Chẩm Khê, bà ngoại và dì Từ được ngồi khoang hạng nhất của máy bay đường ngắn.
Ôi chao, người xưa nói cấm có sai mà, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ. Xuống máy bay cũng có xe tới đón, đưa bọn cô về nhà. Vừa tới nhà, còn chưa nghỉ được tí nào, Vân Tụ đã muốn kéo cô ra ngoài mua thức ăn. Chẩm Khê mềm oặt co quắp ngã lên ghế sô pha, mệt mỏi nói: “Giờ này làm gì có chợ nào bán thức ăn. Gọi đồ ăn nhanh đi, đừng giày vò em nữa.”
“Siêu thị vẫn mở cửa. Sức khỏe bà ngoại phải ăn uống khỏe mạnh với đồ thanh đạm thôi, bảo em đi mua thức ăn với anh, chứ có phải bắt em nấu đâu.”
Chẩm Khê chỉ có thể cùng anh đi ra ngoài.
“Anh học nấu ăn từ bao giờ thế?”
“Trước kia.”
“Tại sao học?”
“Không biết.”
“Anh rảnh lắm à? Một người đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị, học cái gì không học lại đi học nấu ăn.”
“Nếu không thì sao, em xem em bây giờ đi, bảo em đi mua thức ăn mà làm như lấy mạng em không bằng.” “Cho nên đây là anh chê em lười à.” “Cơm anh làm, bát anh rửa. Nhưng mua thức ăn thì không được, em phải đi cùng anh.” “Thế nào, muốn em làm cu li sao.” Vân Tụ dừng chân lại nhìn cô, “Anh để em xách đồ bao giờ?” “Đùa thôi mà.” Chẩm Khê cười ha ha, “Anh đấy, chẳng biết đùa tí nào, làm cái gì mà phải đỏ mặt tía tai lên. Được rồi được rồi, đến siêu thị rồi.” Vào siêu thị, Chẩm Khê mới bất giác phát hiện ra mục đích của Vân Tụ hoàn toàn không phải là mua thức ăn. Rõ ràng là chuyện chỉ cần mười phút đã có thể giải quyết xong, nhưng anh cứ nhất định muốn kéo cô đi dạo nửa tiếng trong siêu thị Anh đẩy xe đẩy, Chẩm Khê khoác tay anh đi bên cạnh, trong cùng một khu đi qua đi lại tận ba vòng, trong lúc đó còn không biết bị bao nhiêu nhân viên khinh bỉ, đoán chừng có lẽ họ đều cho rằng hai người bọn cô là đôi tình nhân nghèo đói đến lừa gạt để ăn đồ tặng.
“Chúng ta có thể thích cái gì thì mua nó luôn không?”
“Trước đây đi siêu thị, nhìn thấy những cặp vợ chồng hay những đôi tình nhân đến đây mua đồ như vậy anh đều rất hâm mộ. Anh vì cuộc sống mà gấp gáp chạy vào sau đó vội vàng tìm thứ mình cần mua, rồi lại vội vàng thanh toán rồi rời khỏi, nhưng bọn họ thì không như vậy.” “Được rồi.” Chẩm Khê vỗ ngực, “Chỉ cần siêu thị không đóng cửa, chúng ta sẽ đi dạo ở đây, ai cũng đừng hòng đuổi được chúng ta đi.”
Bà ngoại được đẩy vào phòng phẫu thuật, Chẩm Khê nhìn đèn trên cửa sáng lên thì bắt đầu đứng ngồi
không yên. Trên hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có một mình cô đi đi lại lại. Mới đầu Vân Tụ còn có thể an ủi vài câu, sau đó phát hiện có khuyên cô cũng không nghe thì dứt khoát để mặc cô đi đi lại lại. Thay vì kìm nén ở2trong lòng không bằng để cho cô trút hết ra. Lần phẫu thuật này kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ. Mãi đến khi nghe được tin ca phẫu thuật thành công từ miệng bác sĩ mổ chính, Chẩm Khê mới chậm rãi thở phào.
Cũng đến lúc này cô mới phát hiện, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Thuốc tế của bà ngoại còn một thời gian nữa mới hết tác dụng, Chẩm Khê9không dám rời đi phút nào, chỉ sợ khi bà tỉnh lại mà không nhìn thấy mình đầu tiên thì sẽ sợ.
Lúc này Huy Dương cũng đến. Anh đeo một chiếc kính đen to, dùng tư thế của siêu sao đi qua trước mặt cô và Vân Tụ, hỏi dì Từ vài câu về tình hình phẫu thuật của bà ngoại, sau khi xác định phẫu thuật thành công lại ngẩng cao đầu ung dung6rời đi. Toàn bộ quá trình làm đúng như những gì anh đã hứa, hoàn toàn coi cô và Vân Tụ thành người vô hình.
Bà ngoại tỉnh lại cũng khá nhanh, hiếm thấy khi bà nhìn thấy cô và Vân Tụ ở trước giường bệnh mà cũng không khóc lóc. Có lẽ so với việc sống sót sau ca phẫu thuật thì bà ngoại đa phần vẫn chìm đắm trong sự vui mừng khi biết0cô kết hôn vào ngày hôm qua.
Đêm nay Chẩm Khê trông bà, cô ngủ cùng bà ngoại ở bên trong, Vân Tụ ngủ trên ghế sô-pha bên ngoài. “Tiểu Tụ mệt mỏi như vậy, cháu bảo thằng bé về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu ạ.” Chẩm Khê nói, “Anh ấy muốn ở đây thì cứ để anh ấy ở đây, một mình anh ấy về cũng không ngủ được.”
Hôm nay, cô phát hiện thuốc ngủ7của Vân Tụ ở trong tủ bát, một lọ rất to mà đã vơi hơn một nửa liên tưởng tới chuyện đêm hôm qua trong mơ anh vô thức sờ mình để xác nhận, cô đoán có lẽ trước đây Vân Tụ thường xuyên ngủ không yên giấc. Bà ngoại cũng không có sức nói chuyện với cô, không lâu sau đã ngủ say. Chẩm Khê đi ra ngoài, phát hiện Vân Tụ vẫn đang xem tài liệu qua máy tính bảng. “Muộn lắm rồi.” Cô nói.
“Anh xem nốt chỗ này.”
“Anh cứ túc trực ở bệnh viện như thế này thì công việc tồn đọng...” “Không có tồn đọng, cấp dưới sẽ xử lý hết, anh chỉ cần xem lại rồi ký duyệt. Chẳng qua là vì cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới nên phải xem hết một lượt những tài liệu này.” Đúng vậy, lúc trước chị Phan đã nói với cô chuyện Vân Thị sắp diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị. Hình như còn nói, Vân Tang và Vân Ca vẫn luôn lấy vấn đề thiên hướng giới tính của Vân Tụ để nhằm vào anh, muốn nhân lần họp hội đồng quản trị này để kéo anh xuống khỏi vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Bây giờ xem ra, kế hoạch này phải thất bại rồi.
Đáng tiếc, Chủ tịch Vân của bọn họ đã kết hôn. Chẩm Khê ngồi vào bên cạnh anh, lấy iPad của mình ra.
“Sao em không đi ngủ?”
“Em vẫn không ngủ được. Anh xem tài liệu của anh đi, em ngồi xem thứ khác cùng anh.” Cô gối đầu lên đầu gối đối phương, tùy tiện mở một vở kịch được trang web nào đó đề cử.
Thật ra bình thường có không xem những thứ này.
Một tay Vân Tụ sờ tóc cô, một tay thoăn thoắt trượt trên màn hình cảm ứng.
Một vở kịch bốn mươi phút vẫn chưa xem được một nửa, anh đã bảo cô đi vào nghỉ ngơi.
“Tối hôm qua anh có dùng thuốc ngủ hay thứ gì để ngủ được không?”
“Không.”
“Vậy so với khi dùng thuốc ngủ thì tình hình như thế nào?” “Ngủ rất ngon.”
“Tối nay anh sẽ uống thuốc không?”
“Không.” “Ngủ được không?”
“Không biết.”
“Nếu không phải ghế sô-pha này quá nhỏ thì em đã ngủ cùng anh ở đây rồi.” Vân Tụ véo mặt cô, dỗ dành cổ đi vào. Chẩm Khê quay đầu lại nhìn anh, “Nếu như anh không ngủ được thì vào gọi em, em đi ra nói chuyện với anh.”
Cô hoàn toàn không biết giữa chừng Vân Tụ có đến gọi cô hay không. Hòn đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc cũng đã được buông xuống, Chẩm Khê ngủ liền một mạch không biết gì, ngày hôm sau bị y tá đến tiêm cho bà ngoại đánh thức.
“Công ty Tiểu Tụ có chút chuyện, thằng bé nói nó đi xử lý một chút sẽ lại đến.” Tỉnh lại không nhìn thấy Vân Tụ, cũng không thể xác định tối hôm qua anh có ngủ được không. Bây giờ nghe chị Phan nói với cô như vậy, cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Ca phẫu thuật của bà ngoại rất thành công, bác sĩ đề nghị ở lại viện quan sát mấy ngày, nếu không có vấn đề gì là có thể ra viện về nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, đợi đến khi vết khâu cần cắt chỉ thì quay lại bệnh viện xử lý tiện thể kiểm tra lại.
Chẩm Khê và Vân Tụ trông liền mấy đêm ở bệnh viện, cuối cùng một ngày trước khi ra viện thì bị dì Từ đuổi về nghỉ ngơi. “Ngày mai muốn đến đón bà ngoại về không?” Vấn Tụ hỏi cô.
“Bà muốn về thắng thành phố Y.”
“Bà không đến xem chỗ em ở mà có thể yên tâm quay về à?”
“Em không muốn cho bà đến xem.” Chẩm Khê thở dài, “Nếu bà nhìn thấy chỗ này thì sẽ không yên tâm mất, đâu giống chỗ cho người ở chứ, chẳng có chút hơi người.”
“Trong cái nhà này người có nhiều hơi người(*)nhất không phải là em sao?” (*) Họi người: Nhân khí (AG). Đây là Vân Tụ chơi chữ vì trong tiếng trung, từ “nhân khí” có cả nghĩa “nổi tiếng” và “hơi người”.
Cũng đúng, cho nên chẳng trách Vân Tụ thà nằm trên chiếc sô pha nhỏ ngay cả chân đều không thể duỗi thẳng cũng không muốn trở về ngủ trên giường lớn rộng hơn hai mét. Buổi tối vừa ngồi xuống giường, Vân Tụ đã hỏi cô: “Em còn phải đi Hàn Quốc không?” “Phải đi chứ, chuyện học hành, chuyện công ty đều cần giải quyết.” “Em còn muốn làm thực tập sinh chuẩn bị ra mắt sao?” “Nhưng em kết hôn đã coi như vi phạm hợp đồng rồi, công ty chắc sẽ không cho một thực tập sinh đã kết hôn ra mắt đâu.” “Những điều này đều không phải là vấn đề.” Chẩm Khê quay đầu nhìn anh. “Nếu như em muốn, những điều này đều không phải là vấn đề.” “Có thể sao?” Chẩm Khê hỏi anh. “Nếu như em muốn, anh tôn trọng ý kiến của em.”
Chẩm Khê ngước đầu nhìn anh, hỏi với vẻ mặt kỳ lạ: “Không phải là anh ham mê một cô vợ là siêu sao đấy chứ?”
“Không.”
“Trước kia, chẳng phải là lúc em hot nhất anh mới thích em sao.”
“Không có chuyện như vậy.” “Nhưng nếu em chuẩn bị ra mắt, chuyện chúng ta kết hôn sẽ không thể nói cho người khác biết.” “Các siêu sao đều giấu chuyện kết hôn.”
“Anh nhìn mình đi, còn nói không phải!” Chẩm Khê chỉ anh, “Trước đây, khi yêu đương thì muốn nâng đỡ bạn gái lên thành siêu sao, bây giờ kết hôn rồi lại có ý đồ với vợ mình.”
“Em muốn nghe suy nghĩ thực sự của anh không?”
“Anh nói xem nào, nếu hợp lý thì em có thể suy nghĩ.”
“Bây giờ em có thể sinh con cho anh không?” Chẩm Khê ấp úng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng má với tai hẳn là đã ửng đỏ rồi.
Ngày mai bà ngoại xuất viện, cô muốn về thành phố Y ở cùng bà ít nhất một tháng. Trước tiên, không nói đến chuyện Vân Tụ có thời gian cả ngày ở cùng cô ở thành phố Y hay không, vì nếu ở cùng cô thì hai người sẽ nhà bà ngoại nên cũng có rất nhiều cái bất tiện.
Cho nên bây giờ bị đè xuống giường, dù rằng xấu hổ muốn chết nhưng cũng vẫn ỡm ờ đồng ý chuyện “tắt đèn”. Đèn vừa tắt, cả căn phòng không còn chút ánh sáng. Trong năm giác quan, thị giác đã không dùng được, vì vậy những giác quan khác đều trở nên rất nhạy bén.
Bàn tay đầy xúc cảm của người đàn ông sờ dọc xuống theo khuôn mặt cô, từ cổ áo tiến vào bên trong, chạm vào vai cô.
Sau đó, một thứ còn mềm hơn cả lòng bàn tay dán lên trên.
“Ngày mai còn phải đến bệnh viện, còn phải gặp người khác.” Khi cảm giác được một vật thể hơi thô ráp vuốt nhè nhẹ, Chẩm Khê làu bàu nhắc nhở một câu. Giọng nói của người đàn ông đè trên người cô khàn khàn trầm thấp. “Luôn có những chỗ bị quần áo che mất không nhìn thấy được.” Bởi vì sợ hãi và thấp thỏm, bàn tay cô mò mẫm cầm lấy tay anh, mười ngón mềm mại đan chặt vào nhau. “Có thể sẽ rất vất vả với không thoải mái.” Nước mắt lưng tròng, cô lên tiếng:
“Có đau không.”
“Sẽ đau một chút.”
“Anh có chắc là biết chứ?”
Bàn tay nắm lấy eo cô siết chặt lại. “Xin lỗi... Hôm nay cho phép em nói tục.” “Anh sẽ nghe hết.”
“Em không đi đánh răng rửa mặt à, sao còn ngồi ở đó?”
Trước khi anh rời giường, cô ngồi ngẩn người nhìn về phía cửa sổ. Anh đánh răng rửa mặt xong đi ra, cô vẫn như vậy. Mãi đến tận khi anh làm xong cả bữa sáng, cô vẫn ngồi ngây ra đó.
“Anh mang cho em cái gương.”
“Chẳng phải bình thường em vẫn dùng điện thoại sao?”
Chẩm Khê lập tức nổi cáu. “Điện thoại có thể nhìn thấy cổ với gáy của em sao?”
“Em muốn biết cái gì, anh nói cho em là được.” Chẩm Khê vén tóc lên, hỏi anh: “Trên cổ em ngoài gân xanh với nốt ruồi thì còn cái gì khác không?”
“Không có.”
“Cái đồ lừa đảo nhà anh!”
Chẩm Khê đứng trên giường dậm chân, “Có nhiều chỗ mà tay em chỉ sượt qua đều thấy đau.”
“Ảo giác thôi.” Vân Tụ ôm cô từ trên giường xuống, dỗ dành: “Đi đánh răng rửa mặt trước đi, lát nữa phải đón bà ngoại ra viện, không phải đã đặt vé máy bay chiều nay à?” Chuyện nhỏ mà không nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn, Chẩm Khê chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, lúc ăn sáng cũng nhẫn nhịn không nổi giận.
Mãi đến khi nghe thấy chuông cửa vang lên, thư ký của anh mang quần áo đến.
Một chiếc áo len cao cổ có thể kéo cổ cao lên che kín đầu cô luôn.
“Anh mẹ nó...” “Đã hết hiệu lực rồi.” Vân Tụ chỉ tờ lịch trên bàn cho cô xem, “Bây giờ mấy câu mắng người thì anh nghe. Nhưng không được nói tục.”
***
Nhờ phúc của cái người còn lại có tên trong giấy chứng nhận kết hôn mà lần đầu tiên Chẩm Khê, bà ngoại và dì Từ được ngồi khoang hạng nhất của máy bay đường ngắn.
Ôi chao, người xưa nói cấm có sai mà, đúng là một người làm quan cả họ được nhờ. Xuống máy bay cũng có xe tới đón, đưa bọn cô về nhà. Vừa tới nhà, còn chưa nghỉ được tí nào, Vân Tụ đã muốn kéo cô ra ngoài mua thức ăn. Chẩm Khê mềm oặt co quắp ngã lên ghế sô pha, mệt mỏi nói: “Giờ này làm gì có chợ nào bán thức ăn. Gọi đồ ăn nhanh đi, đừng giày vò em nữa.”
“Siêu thị vẫn mở cửa. Sức khỏe bà ngoại phải ăn uống khỏe mạnh với đồ thanh đạm thôi, bảo em đi mua thức ăn với anh, chứ có phải bắt em nấu đâu.”
Chẩm Khê chỉ có thể cùng anh đi ra ngoài.
“Anh học nấu ăn từ bao giờ thế?”
“Trước kia.”
“Tại sao học?”
“Không biết.”
“Anh rảnh lắm à? Một người đường đường là chủ tịch hội đồng quản trị, học cái gì không học lại đi học nấu ăn.”
“Nếu không thì sao, em xem em bây giờ đi, bảo em đi mua thức ăn mà làm như lấy mạng em không bằng.” “Cho nên đây là anh chê em lười à.” “Cơm anh làm, bát anh rửa. Nhưng mua thức ăn thì không được, em phải đi cùng anh.” “Thế nào, muốn em làm cu li sao.” Vân Tụ dừng chân lại nhìn cô, “Anh để em xách đồ bao giờ?” “Đùa thôi mà.” Chẩm Khê cười ha ha, “Anh đấy, chẳng biết đùa tí nào, làm cái gì mà phải đỏ mặt tía tai lên. Được rồi được rồi, đến siêu thị rồi.” Vào siêu thị, Chẩm Khê mới bất giác phát hiện ra mục đích của Vân Tụ hoàn toàn không phải là mua thức ăn. Rõ ràng là chuyện chỉ cần mười phút đã có thể giải quyết xong, nhưng anh cứ nhất định muốn kéo cô đi dạo nửa tiếng trong siêu thị Anh đẩy xe đẩy, Chẩm Khê khoác tay anh đi bên cạnh, trong cùng một khu đi qua đi lại tận ba vòng, trong lúc đó còn không biết bị bao nhiêu nhân viên khinh bỉ, đoán chừng có lẽ họ đều cho rằng hai người bọn cô là đôi tình nhân nghèo đói đến lừa gạt để ăn đồ tặng.
“Chúng ta có thể thích cái gì thì mua nó luôn không?”
“Trước đây đi siêu thị, nhìn thấy những cặp vợ chồng hay những đôi tình nhân đến đây mua đồ như vậy anh đều rất hâm mộ. Anh vì cuộc sống mà gấp gáp chạy vào sau đó vội vàng tìm thứ mình cần mua, rồi lại vội vàng thanh toán rồi rời khỏi, nhưng bọn họ thì không như vậy.” “Được rồi.” Chẩm Khê vỗ ngực, “Chỉ cần siêu thị không đóng cửa, chúng ta sẽ đi dạo ở đây, ai cũng đừng hòng đuổi được chúng ta đi.”
Bình luận facebook