Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-341.html
Chương 341: GIẤC MƠ VÀ HIỆN THỰC
“Căn nhà này là anh mua lại à?” Lúc ăn cơm, Chẩm Khê hỏi một câu.
“Tại sao lại trang trí như vậy?” Ngôi nhà nằm trên con đường hẻo lánh trong khu tô giới Pháp trước đây, ẩn mình phía sau khu vực trung tâm thành phố. Cả con đường đều trồng cây bạch quả màu vàng, buổi tối yên tĩnh đến2mức có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng.
Căn nhà hai tầng mang phong cách châu âu, cả tầng một cơ bản đều trống không, vườn hoa nhỏ dưới tầng không được chăm sóc, phát triển tự nhiên. Nội thất trang trí bên trong với ba gam màu chủ đạo là đen, trắng và xám, khiến cả căn nhà trở nên9ngột ngạt, trên tường không hề trang trí gì thêm, cũng không có bất kỳ một tấm gương nào. Bình thường, rèm cửa sổ đều được kéo lên, cửa sổ thì đóng chặt, nếu tắt đèn đi ngồi ở trong phòng thì hoàn toàn không phân biệt rõ được là đêm hay ngày. “Anh tìm đại một người làm, không quá để6tâm.” “Anh khó hiểu thật đấy.” Chẩm Khê nói, “Tiền mua nhà ở đây còn đủ để mua cả một tòa nhà ở thành phố Y, kết quả anh chỉ bỏ tiền ra tùy tiện sửa sang? Anh tìm công ty thiết kế nào, nhà thiết kế nào, cho anh ta vào danh sách đen được không?”
“Không liên quan gì đến anh0ta, là anh nói với anh ta, dựa theo cách bày biện của khách sạn mà làm. Anh cũng không thấy có gì là không hài lòng cả.”
“Tại sao phải làm giống khách sạn? Đây là nhà của anh.” “Một chỗ để ngủ, không có gì khác nhau cả.”
Chẩm Khê tức nghẹn. “Bây giờ anh còn nghĩ như vậy sao? Đối với7anh mà nói, nhà chỉ là một chỗ để ngủ, không khác gì khách sạn sao.”
“Em thích nơi này à?”
Chẩm Khê gật đầu.
“Hôm nào bảo nhà thiết kế đến đây. Hoặc là em thích chỗ nào khác cũng được.”
Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như vậy, trong tình huống không uống rượu mà bữa cơm này cũng ăn mất gần ba tiếng. Vân Tụ đi rửa bát, Chẩm Khê đi đánh răng rửa mặt.
Khi cô ngồi xếp bằng trên giường xem tài liệu làm phẫu thuật, Vân Tụ mới cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Lần này cô đến thành phố E quá vội vàng, gần như không mang theo quần áo gì cả, tất cả đều là Vân Tụ chuẩn bị cho cô sau khi đến đây. Quần áo bình thường mặc ra ngoài cũng được, đều là loại quần áo thể thao thoải mái cô quen thuộc. Nhưng quần áo mặc ở nhà và đồ dùng hằng ngày đều do cô thư ký mới sinh con của anh chuẩn bị.
Đồ lót nhìn ngu ngốc thì cũng thôi đi, dù sao mặc ở bên trong cũng không ai nhìn thấy. Nhưng Chẩm Khê thực sự không chịu nổi áo ngủ mà chị ta chuẩn bị, quần áo lông xù, trên mũ có tai hoặc trên mông có đuôi, cô chỉ liếc một cái liền vứt sang một bên không động đến nữa.
Quần áo bây giờ cô mặc đều là quần áo ngủ mới tinh của Vân Tụ, đơn giản mà thoải mái, tay áo và ống quần quá dài thì cô xắn lên, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Phần đệm giường sau lưng bị lõm xuống, một đôi tay vòng qua ôm lấy eo cô, vẫn còn mang theo mùi dầu gội và sữa tắm thơm ngát.
Tóc cô bị vén lên, những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống sau tại và phần cổ lộ ra ngoài. Chẩm Khê nghiêng đầu, tự mình lẩm bẩm một câu: “Ngày mai bà ngoại phải làm phẫu thuật.”
“Ừ”
“Đêm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ”
Vành tai bị cắn nhẹ, cảm giác tê dại giống như bị điện giật chạy khắp cơ thể. Cô hơi nghiêng đầu né tránh, hơi khó chịu mở miệng:
“Hôm nay... Hôm nay không làm, có được không?”
Nói thì nói thế, nhưng cánh tay ôm lấy eo cô vẫn siết chặt, hơi thở hổn hển của người sau lưng cách da thịt cô rất gần. “Em có thể ngủ chưa?”
IPad trên tay bị lấy đi, người thì bị xoay một vòng ngã xuống giường, thành tư thế mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Chẩm Khê nhìn anh. Vân Tụ chỉ liên tục sờ mặt và mắt cô, giống như muốn xác định trước mắt có phải là cảnh tượng trong mơ hoặc có phải người thật hay không. Là cô ôm lấy cổ anh trước rồi hôn anh, cũng không phải xuất phát từ tình dục hay là ý nghĩ muốn gần gũi anh, ngày hôm nay bận rộn ròng rã cả một ngày, lúc này cô thật sự rất mệt. Thế nhưng ánh mắt Vân Tụ nhìn cô, Chẩm Khê không tiện miêu tả, lại khiến trái tim cô dấy lên nỗi đau đớn.
Cho nên cô chủ động hôn anh, muốn dựa vào đó để khiến anh có thể xác định đây là sự thật. “Vân Tụ, anh đang sợ điều gì?”
Trong bóng tối, cô hỏi anh. “Có một thời gian rất dài, anh không dám mơ tưởng sẽ có một ngày như thế này. Trước kia, mỗi buổi tối khi anh nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh em cầm dao cắt cổ tay, máu tươi bắn tung tóe.” “Anh tưởng rằng đời này cứ như vậy thôi, cho dù chết em cũng không muốn ở bên anh.” Chẩm Khê ôm anh thật chặt, “Là em sai.”
“Em không sai. Là trước đây anh không phân biệt rõ ràng, anh cho rằng trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị thì có thể khiến anh vui vẻ và cảm thấy an toàn. Nhưng chờ anh ngồi lên rồi, anh mới cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có, cũng là vào lúc đó anh mới đột nhiên nhận ra, ngoài cái vị trí đó thì anh không còn gì cả. Anh cố gắng muốn cứu vãn, nhưng đã quá muộn, anh chẳng còn gì cả.”
“Sau này chúng ta là người một nhà.” “Trước đây anh cũng từng mơ thấy chuyện như vậy, nhưng lúc tỉnh lại đều biết tất cả đều là giả.” Chẩm Khê tựa đầu vào lòng anh, một tay vỗ nhẹ lưng anh. “Bây giờ anh nhắm mắt lại, khi tỉnh lại em vẫn sẽ ở đây.”
***
Bắt đầu từ lúc nào phải mượn thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ, tôi đã không nhớ rõ nữa.
Bác sĩ tâm lý của tôi nói, tính chất công việc của tôi sẽ khiến đến cảm xúc của tôi không ổn định từ đó mà ảnh hưởng đến giấc ngủ. Cũng bởi vì ông ta nói câu này mà tôi quyết định không tin tưởng ông ta nữa.
Chỉ cần ra khỏi phòng làm việc, tôi sẽ không nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc.
Công việc của tôi thì có thể có áp lực gì được, chỉ là kiếm tiền mà thôi.
Nhưng tôi vẫn phải dựa vào thuốc ngủ mà bác sĩ kê cho mình, bởi vì đêm đầu tiên uống nó, tôi đã không thấy cảnh Chẩm Khê máu me đầm đìa xuất hiện trước mắt mình nữa. Dường như chuyện được giấu kín tận sâu trong ký ức và không muốn nhớ lại nhất đột nhiên bị xóa đi... Đẩy cửa ra là trở về căn phòng nhỏ bé mà chúng tôi từng ở, đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy bên ngoài trời đang đổ mưa, Chẩm Khê ở trong phòng tắm gọi tôi, bảo tôi gội đầu cho cô ấy.
Nhưng mở mắt ra, vẫn là một khoảng không tối đen như mực.
Ròng rã hơn ba năm trời, tôi rơi vào trạng thái bất ổn về tâm lý, ban ngày và buổi tối như trải qua hai cuộc sống khác nhau. CL vẫn luôn mời tôi đến tham quan trụ sở chính ở Hàn Quốc.
Tôi biết Chẩm Khê ở đó, lúc trước Phan Việt và Lý Hà đi đã gặp cô ấy. Khi về Phan Việt nói với tôi, Chẩm Khê đang yêu.
Khoảng thời gian đó, thuốc ngủ cũng không có tác dụng, điều còn đau khổ hơn việc nhìn thấy Chẩm Khê cắt cổ tay chính là không thể ngủ được.
Vừa mở mắt liền đến bình minh.
Tình trạng như thể duy trì đến một ngày nọ, khi điện thoại nhận được một tin nhắn thông báo rút mấy triệu từ tấm thẻ mà tôi đưa cho cô ấy. Tôi rất hiểu Chẩm Khê, nếu không phải rất bất đắc dĩ thì tuyệt đối cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện giống như muốn chịu thua tôi thế này. Cho nên, khi đó tôi vô cùng lo lắng cho tình hình của cô ấy. Tiếp theo chính là nghe được chuyện cô ấy chia tay, bán nhà, vét sạch toàn bộ tài sản. Đúng là chẳng khá hơn được tí nào. Trong lòng thì mắng như vậy, nhưng vẫn dặn người đi mua lại tất cả những thứ cô ấy bán ra. Nói như vậy thì tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Sau khi cô ấy chia tay được mấy tháng, CL lại lần nữa gửi lời mời, lần này tôi đồng ý qua đó tham quan. Tôi không có hứng thú với cái gọi là mô hình marketing bồi dưỡng đào tạo hoàn thiện của bọn họ. Doanh thu cả năm của CL có vẻ rất nhỏ bé khi đặt ở trước mặt Vân Thị, đây là sự thật không khoa trương chút nào. Vật đổi sao dời, bây giờ là lúc bọn họ phải cầu xin tôi. Muốn đi thăm Chẩm Khê.
Chỉ là muốn đi thăm Chẩm Khê. Khi đó chỉ nghĩ đi nhìn cô ấy một cái, sau đó lại quay về tiếp tục bán mạng cho Vân Thị, lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc, kiếm tiền.
Một Chẩm Khê đứng trên ghế chém gió giương nanh múa vuốt như vậy, quả thật trong trí nhớ của tôi thì người đó chỉ có thể là Chẩm Khê của những năm trước mười sáu tuổi.
Trong lòng vừa vui vẻ lại vừa tủi thân.
Bây giờ cô ấy vui vẻ như vậy, ngược lại càng khiến tôi lộ ra mình sống tối tăm chật vật đến nhường nào. Vốn tưởng rằng như vậy chính là kết quả tốt nhất, cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, còn tôi rất tỉnh táo nhìn cô ấy. Cảm ơn vì Lâm Tuệ đã chết. Cảm ơn vì Nhiêu Lực Quần không biết thân biết phận.
Cảm ơn vì bây giờ tôi còn có tác dụng và còn có thể giúp được cho cô ấy. Ngày Chẩm Khê quay về với tôi, ngủ trên giường tôi, cách một bức tường tôi nhìn cô ấy, lúc đó tôi cảm thấy ông trời đối xử với mình cũng không tệ, vậy là đủ rồi. Nhưng chỉ qua bốn ngày, tôi liền được cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn viết tên của hai chúng tôi, trên đó còn in ảnh hai chúng tôi ngồi sát cạnh nhau, được đóng dấu in nổi mà hiến pháp công nhận. Vân Tụ và Chẩm Khê, sau này chính là vợ chồng, chính là người một nhà.
Đây là thật sao.
Cũng có thể vẫn đang nằm mơ.
Chờ khi tỉnh lại, vẫn sẽ phát hiện một mình mình nằm trong căn phòng tối mịt, ngay lập tức sẽ phải ra ngoài xử lý công việc ngày hôm nay. Sau khi trời tối quay về, uống thuốc ngủ xong liền đi ngủ, lại mơ một vài giấc mộng viễn vông rồi lại tỉnh dậy. Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, một ngày rồi lại một ngày trôi qua.
Vân Tụ đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Trước mắt vẫn đen kịt, trong phòng cũng không cảm nhận được chút không khí lưu thông nào, dưới lòng bàn tay là chất liệu vải quen thuộc, duỗi cánh tay ra, trong phạm vi có thể chạm đến, không có một bóng người.
Lại là nằm mơ à.
Bàn tay che mắt một lúc, mới sờ soạng bật đèn ngủ lên.
Đồng hồ chỉ 7h30 sáng, tỉnh dậy muộn hơn trước đây hơn hai tiếng.
Khi rời giường, trong lúc vô tình nhìn thấy thứ đặt trên mép giường.
Hai quyển sổ màu đỏ rất mỏng.
Mặt trên có năm chữ màu vàng, giấy chứng nhận kết hôn.
Giấy chứng nhận kết hôn. Họ và tên chồng: Vân Tụ. Họ và tên vợ: Chẩm Khê.
Cửa phòng được mở ra, người có tên còn lại trên giấy chứng nhận kết hôn thò đầu từ ngoài vào.
“Anh dậy rồi à.” Sau đó cửa chớp được mở ra hết cỡ, cửa sổ cũng vậy, tiếng chim hót và hương hoa theo gió ùa vào phòng. Giấy chứng nhận bị lấy khỏi tay, cô đứng sau lưng đẩy anh.
“Anh đi đánh răng rửa mặt nhanh lên còn đến bệnh viện, hôm nay bà ngoại em phải làm phẫu thuật sao không thấy anh căng thẳng gì vậy. Quả nhiên là kết hôn rồi sẽ không coi trọng em nữa. E rằng những lời sáng nay em nói với anh anh cũng chẳng nghe thấy, cái chỗ khỉ ho cò gáy này ngay cả một cửa hàng nhỏ cũng không có làm mất công em đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ. Anh còn rảnh rỗi mới sáng ra đã xem giấy chứng nhận kết hôn, sớm biết anh không có lương tâm như vậy thì em đã không mang đồ ăn sáng về cho anh rồi.”
Cửa nhà tắm mở ra.
Bên trong cốc súc miệng của anh có thêm một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng in hình con ngựa, và một tuýp kem đánh răng vị dâu tây. Khi rửa mặt xong đi lấy khăn lông, sẽ không chú ý mà lấy phải chiếc khăn lông màu vàng chói mắt.
Bên cạnh máy sấy tóc treo một chiếc băng đô tai thỏ màu hồng, bên cạnh nước rửa tay có một lọ kem dưỡng da dành cho trẻ con. Còn có một giọng nói vẫn luôn vang lên bên tai, sốt ruột lải nhải nãy giờ:
“Anh nhanh lên, xong chưa đấy, anh còn lề mề nữa là em không chờ anh ăn sáng đâu, em sắp đói chết rồi.”
“Căn nhà này là anh mua lại à?” Lúc ăn cơm, Chẩm Khê hỏi một câu.
“Tại sao lại trang trí như vậy?” Ngôi nhà nằm trên con đường hẻo lánh trong khu tô giới Pháp trước đây, ẩn mình phía sau khu vực trung tâm thành phố. Cả con đường đều trồng cây bạch quả màu vàng, buổi tối yên tĩnh đến2mức có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng.
Căn nhà hai tầng mang phong cách châu âu, cả tầng một cơ bản đều trống không, vườn hoa nhỏ dưới tầng không được chăm sóc, phát triển tự nhiên. Nội thất trang trí bên trong với ba gam màu chủ đạo là đen, trắng và xám, khiến cả căn nhà trở nên9ngột ngạt, trên tường không hề trang trí gì thêm, cũng không có bất kỳ một tấm gương nào. Bình thường, rèm cửa sổ đều được kéo lên, cửa sổ thì đóng chặt, nếu tắt đèn đi ngồi ở trong phòng thì hoàn toàn không phân biệt rõ được là đêm hay ngày. “Anh tìm đại một người làm, không quá để6tâm.” “Anh khó hiểu thật đấy.” Chẩm Khê nói, “Tiền mua nhà ở đây còn đủ để mua cả một tòa nhà ở thành phố Y, kết quả anh chỉ bỏ tiền ra tùy tiện sửa sang? Anh tìm công ty thiết kế nào, nhà thiết kế nào, cho anh ta vào danh sách đen được không?”
“Không liên quan gì đến anh0ta, là anh nói với anh ta, dựa theo cách bày biện của khách sạn mà làm. Anh cũng không thấy có gì là không hài lòng cả.”
“Tại sao phải làm giống khách sạn? Đây là nhà của anh.” “Một chỗ để ngủ, không có gì khác nhau cả.”
Chẩm Khê tức nghẹn. “Bây giờ anh còn nghĩ như vậy sao? Đối với7anh mà nói, nhà chỉ là một chỗ để ngủ, không khác gì khách sạn sao.”
“Em thích nơi này à?”
Chẩm Khê gật đầu.
“Hôm nào bảo nhà thiết kế đến đây. Hoặc là em thích chỗ nào khác cũng được.”
Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như vậy, trong tình huống không uống rượu mà bữa cơm này cũng ăn mất gần ba tiếng. Vân Tụ đi rửa bát, Chẩm Khê đi đánh răng rửa mặt.
Khi cô ngồi xếp bằng trên giường xem tài liệu làm phẫu thuật, Vân Tụ mới cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Lần này cô đến thành phố E quá vội vàng, gần như không mang theo quần áo gì cả, tất cả đều là Vân Tụ chuẩn bị cho cô sau khi đến đây. Quần áo bình thường mặc ra ngoài cũng được, đều là loại quần áo thể thao thoải mái cô quen thuộc. Nhưng quần áo mặc ở nhà và đồ dùng hằng ngày đều do cô thư ký mới sinh con của anh chuẩn bị.
Đồ lót nhìn ngu ngốc thì cũng thôi đi, dù sao mặc ở bên trong cũng không ai nhìn thấy. Nhưng Chẩm Khê thực sự không chịu nổi áo ngủ mà chị ta chuẩn bị, quần áo lông xù, trên mũ có tai hoặc trên mông có đuôi, cô chỉ liếc một cái liền vứt sang một bên không động đến nữa.
Quần áo bây giờ cô mặc đều là quần áo ngủ mới tinh của Vân Tụ, đơn giản mà thoải mái, tay áo và ống quần quá dài thì cô xắn lên, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Phần đệm giường sau lưng bị lõm xuống, một đôi tay vòng qua ôm lấy eo cô, vẫn còn mang theo mùi dầu gội và sữa tắm thơm ngát.
Tóc cô bị vén lên, những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống sau tại và phần cổ lộ ra ngoài. Chẩm Khê nghiêng đầu, tự mình lẩm bẩm một câu: “Ngày mai bà ngoại phải làm phẫu thuật.”
“Ừ”
“Đêm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ”
Vành tai bị cắn nhẹ, cảm giác tê dại giống như bị điện giật chạy khắp cơ thể. Cô hơi nghiêng đầu né tránh, hơi khó chịu mở miệng:
“Hôm nay... Hôm nay không làm, có được không?”
Nói thì nói thế, nhưng cánh tay ôm lấy eo cô vẫn siết chặt, hơi thở hổn hển của người sau lưng cách da thịt cô rất gần. “Em có thể ngủ chưa?”
IPad trên tay bị lấy đi, người thì bị xoay một vòng ngã xuống giường, thành tư thế mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Chẩm Khê nhìn anh. Vân Tụ chỉ liên tục sờ mặt và mắt cô, giống như muốn xác định trước mắt có phải là cảnh tượng trong mơ hoặc có phải người thật hay không. Là cô ôm lấy cổ anh trước rồi hôn anh, cũng không phải xuất phát từ tình dục hay là ý nghĩ muốn gần gũi anh, ngày hôm nay bận rộn ròng rã cả một ngày, lúc này cô thật sự rất mệt. Thế nhưng ánh mắt Vân Tụ nhìn cô, Chẩm Khê không tiện miêu tả, lại khiến trái tim cô dấy lên nỗi đau đớn.
Cho nên cô chủ động hôn anh, muốn dựa vào đó để khiến anh có thể xác định đây là sự thật. “Vân Tụ, anh đang sợ điều gì?”
Trong bóng tối, cô hỏi anh. “Có một thời gian rất dài, anh không dám mơ tưởng sẽ có một ngày như thế này. Trước kia, mỗi buổi tối khi anh nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh em cầm dao cắt cổ tay, máu tươi bắn tung tóe.” “Anh tưởng rằng đời này cứ như vậy thôi, cho dù chết em cũng không muốn ở bên anh.” Chẩm Khê ôm anh thật chặt, “Là em sai.”
“Em không sai. Là trước đây anh không phân biệt rõ ràng, anh cho rằng trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị thì có thể khiến anh vui vẻ và cảm thấy an toàn. Nhưng chờ anh ngồi lên rồi, anh mới cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng có, cũng là vào lúc đó anh mới đột nhiên nhận ra, ngoài cái vị trí đó thì anh không còn gì cả. Anh cố gắng muốn cứu vãn, nhưng đã quá muộn, anh chẳng còn gì cả.”
“Sau này chúng ta là người một nhà.” “Trước đây anh cũng từng mơ thấy chuyện như vậy, nhưng lúc tỉnh lại đều biết tất cả đều là giả.” Chẩm Khê tựa đầu vào lòng anh, một tay vỗ nhẹ lưng anh. “Bây giờ anh nhắm mắt lại, khi tỉnh lại em vẫn sẽ ở đây.”
***
Bắt đầu từ lúc nào phải mượn thuốc ngủ để đi vào giấc ngủ, tôi đã không nhớ rõ nữa.
Bác sĩ tâm lý của tôi nói, tính chất công việc của tôi sẽ khiến đến cảm xúc của tôi không ổn định từ đó mà ảnh hưởng đến giấc ngủ. Cũng bởi vì ông ta nói câu này mà tôi quyết định không tin tưởng ông ta nữa.
Chỉ cần ra khỏi phòng làm việc, tôi sẽ không nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến công việc.
Công việc của tôi thì có thể có áp lực gì được, chỉ là kiếm tiền mà thôi.
Nhưng tôi vẫn phải dựa vào thuốc ngủ mà bác sĩ kê cho mình, bởi vì đêm đầu tiên uống nó, tôi đã không thấy cảnh Chẩm Khê máu me đầm đìa xuất hiện trước mắt mình nữa. Dường như chuyện được giấu kín tận sâu trong ký ức và không muốn nhớ lại nhất đột nhiên bị xóa đi... Đẩy cửa ra là trở về căn phòng nhỏ bé mà chúng tôi từng ở, đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy bên ngoài trời đang đổ mưa, Chẩm Khê ở trong phòng tắm gọi tôi, bảo tôi gội đầu cho cô ấy.
Nhưng mở mắt ra, vẫn là một khoảng không tối đen như mực.
Ròng rã hơn ba năm trời, tôi rơi vào trạng thái bất ổn về tâm lý, ban ngày và buổi tối như trải qua hai cuộc sống khác nhau. CL vẫn luôn mời tôi đến tham quan trụ sở chính ở Hàn Quốc.
Tôi biết Chẩm Khê ở đó, lúc trước Phan Việt và Lý Hà đi đã gặp cô ấy. Khi về Phan Việt nói với tôi, Chẩm Khê đang yêu.
Khoảng thời gian đó, thuốc ngủ cũng không có tác dụng, điều còn đau khổ hơn việc nhìn thấy Chẩm Khê cắt cổ tay chính là không thể ngủ được.
Vừa mở mắt liền đến bình minh.
Tình trạng như thể duy trì đến một ngày nọ, khi điện thoại nhận được một tin nhắn thông báo rút mấy triệu từ tấm thẻ mà tôi đưa cho cô ấy. Tôi rất hiểu Chẩm Khê, nếu không phải rất bất đắc dĩ thì tuyệt đối cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện giống như muốn chịu thua tôi thế này. Cho nên, khi đó tôi vô cùng lo lắng cho tình hình của cô ấy. Tiếp theo chính là nghe được chuyện cô ấy chia tay, bán nhà, vét sạch toàn bộ tài sản. Đúng là chẳng khá hơn được tí nào. Trong lòng thì mắng như vậy, nhưng vẫn dặn người đi mua lại tất cả những thứ cô ấy bán ra. Nói như vậy thì tôi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Sau khi cô ấy chia tay được mấy tháng, CL lại lần nữa gửi lời mời, lần này tôi đồng ý qua đó tham quan. Tôi không có hứng thú với cái gọi là mô hình marketing bồi dưỡng đào tạo hoàn thiện của bọn họ. Doanh thu cả năm của CL có vẻ rất nhỏ bé khi đặt ở trước mặt Vân Thị, đây là sự thật không khoa trương chút nào. Vật đổi sao dời, bây giờ là lúc bọn họ phải cầu xin tôi. Muốn đi thăm Chẩm Khê.
Chỉ là muốn đi thăm Chẩm Khê. Khi đó chỉ nghĩ đi nhìn cô ấy một cái, sau đó lại quay về tiếp tục bán mạng cho Vân Thị, lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc, kiếm tiền.
Một Chẩm Khê đứng trên ghế chém gió giương nanh múa vuốt như vậy, quả thật trong trí nhớ của tôi thì người đó chỉ có thể là Chẩm Khê của những năm trước mười sáu tuổi.
Trong lòng vừa vui vẻ lại vừa tủi thân.
Bây giờ cô ấy vui vẻ như vậy, ngược lại càng khiến tôi lộ ra mình sống tối tăm chật vật đến nhường nào. Vốn tưởng rằng như vậy chính là kết quả tốt nhất, cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, còn tôi rất tỉnh táo nhìn cô ấy. Cảm ơn vì Lâm Tuệ đã chết. Cảm ơn vì Nhiêu Lực Quần không biết thân biết phận.
Cảm ơn vì bây giờ tôi còn có tác dụng và còn có thể giúp được cho cô ấy. Ngày Chẩm Khê quay về với tôi, ngủ trên giường tôi, cách một bức tường tôi nhìn cô ấy, lúc đó tôi cảm thấy ông trời đối xử với mình cũng không tệ, vậy là đủ rồi. Nhưng chỉ qua bốn ngày, tôi liền được cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn viết tên của hai chúng tôi, trên đó còn in ảnh hai chúng tôi ngồi sát cạnh nhau, được đóng dấu in nổi mà hiến pháp công nhận. Vân Tụ và Chẩm Khê, sau này chính là vợ chồng, chính là người một nhà.
Đây là thật sao.
Cũng có thể vẫn đang nằm mơ.
Chờ khi tỉnh lại, vẫn sẽ phát hiện một mình mình nằm trong căn phòng tối mịt, ngay lập tức sẽ phải ra ngoài xử lý công việc ngày hôm nay. Sau khi trời tối quay về, uống thuốc ngủ xong liền đi ngủ, lại mơ một vài giấc mộng viễn vông rồi lại tỉnh dậy. Cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy, một ngày rồi lại một ngày trôi qua.
Vân Tụ đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Trước mắt vẫn đen kịt, trong phòng cũng không cảm nhận được chút không khí lưu thông nào, dưới lòng bàn tay là chất liệu vải quen thuộc, duỗi cánh tay ra, trong phạm vi có thể chạm đến, không có một bóng người.
Lại là nằm mơ à.
Bàn tay che mắt một lúc, mới sờ soạng bật đèn ngủ lên.
Đồng hồ chỉ 7h30 sáng, tỉnh dậy muộn hơn trước đây hơn hai tiếng.
Khi rời giường, trong lúc vô tình nhìn thấy thứ đặt trên mép giường.
Hai quyển sổ màu đỏ rất mỏng.
Mặt trên có năm chữ màu vàng, giấy chứng nhận kết hôn.
Giấy chứng nhận kết hôn. Họ và tên chồng: Vân Tụ. Họ và tên vợ: Chẩm Khê.
Cửa phòng được mở ra, người có tên còn lại trên giấy chứng nhận kết hôn thò đầu từ ngoài vào.
“Anh dậy rồi à.” Sau đó cửa chớp được mở ra hết cỡ, cửa sổ cũng vậy, tiếng chim hót và hương hoa theo gió ùa vào phòng. Giấy chứng nhận bị lấy khỏi tay, cô đứng sau lưng đẩy anh.
“Anh đi đánh răng rửa mặt nhanh lên còn đến bệnh viện, hôm nay bà ngoại em phải làm phẫu thuật sao không thấy anh căng thẳng gì vậy. Quả nhiên là kết hôn rồi sẽ không coi trọng em nữa. E rằng những lời sáng nay em nói với anh anh cũng chẳng nghe thấy, cái chỗ khỉ ho cò gáy này ngay cả một cửa hàng nhỏ cũng không có làm mất công em đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ. Anh còn rảnh rỗi mới sáng ra đã xem giấy chứng nhận kết hôn, sớm biết anh không có lương tâm như vậy thì em đã không mang đồ ăn sáng về cho anh rồi.”
Cửa nhà tắm mở ra.
Bên trong cốc súc miệng của anh có thêm một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng in hình con ngựa, và một tuýp kem đánh răng vị dâu tây. Khi rửa mặt xong đi lấy khăn lông, sẽ không chú ý mà lấy phải chiếc khăn lông màu vàng chói mắt.
Bên cạnh máy sấy tóc treo một chiếc băng đô tai thỏ màu hồng, bên cạnh nước rửa tay có một lọ kem dưỡng da dành cho trẻ con. Còn có một giọng nói vẫn luôn vang lên bên tai, sốt ruột lải nhải nãy giờ:
“Anh nhanh lên, xong chưa đấy, anh còn lề mề nữa là em không chờ anh ăn sáng đâu, em sắp đói chết rồi.”
Bình luận facebook