Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-345.html
Chương 345: VÂN THƯỜNG
Chẳng chút bất ngờ khi Vân Tụ được bổ nhiệm kỳ kế tiếp với số phiếu rất cao. Đối với kết quả này, ngay
cả bản thân Vân Tụ cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Điều duy nhất mà anh cảm thấy vui mừng là cái cuộc họp này đã kết thúc trong vòng ba tiếng đồng hồ đúng như mong muốn.
Sầm Nhiễm chạy theo sau vô cùng vất vả, hoàn toàn không theo kịp bước chân2của anh, nhưng vẫn mở
miệng hỏi: “Cậu đã kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Với ai?”.
“Tôi còn có thể với ai?”
“Đoạn... không phải, cậu không thích cô ta. Vậy cũng chỉ có... Chẩm Khê?” Sầm Nhiễm sửng sốt thét lên, “Là Chẩm Khê?”
“Bây giờ là bà Vân.”
“Sao cô ta có thể lấy cậu?”
“Tại sao không?” Vân Tụ dừng chân, “Chúng tôi kết hôn, chị nên cảm thấy rất bình thường mới đúng.” “Khi đó cậu còn khiến cho cô ta phải9tự tử, làm sao cô ta có thể đồng ý lấy cậu được?” “Chị muốn xem giấy chứng nhận không?” Vân Tụ lấy điện thoại và mở ảnh ra, “Bà Vân rất đẹp đấy.”
Sầm Nhiễm nhìn thấy bức ảnh nền đỏ tượng trưng cho sự gắn kết đôi lứa, cả người loạng choạng, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững được. “Không thể nào. Có phải là cả hai người lại có hợp đồng gì6đúng không?” “Ngay cả kết hôn, sinh con, chị đều không được làm theo ý mình, cho nên không hiểu được tự do yêu đương, tự do kết hôn là cái gì cũng dễ hiểu thôi.”
Vân Tụ lấy lại di động trong tay cô ta, sau đó đi thẳng, chẳng thèm quay đầu lại nhìn.
***
Theo ý của Vân Tụ thì, hy vọng cả đời này tốt nhất là Chẩm Khê không cần phải tiếp xúc với đám0ăn hại còn lại của nhà họ Vân. Nhưng dù sao cũng đã kết hôn, trên danh nghĩa thì những người đó cũng là anh họ với chị dâu, bắt buộc phải gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm. Lúc đưa bà ngoại tới thành phố E để cắt chỉ, kiểm tra lại thì cả hai cũng tiện thể gặp những người khác trong nhà họ Vân một lần. Những người tham dự bao gồm, vợ7chồng Vân Tang, Vân Ca và bạn trai cô ta, cùng với Sầm Nhiễm và cậu con trai riêng của Vân Tưởng - những người vốn không nên xuất hiện ở đây. Địa điểm gặp mặt là nhà chính của nhà họ Vân. Nơi mà cả đời này, Chẩm Khê cũng không muốn bước vào thêm một lần nào nữa, dù chỉ là một bước. “Không muốn đi thì thôi, không cần có qua lại với bọn họ cũng được.” “Dù sao cũng thân thích, cho dù về sau không qua lại với nhau nữa, nhưng bây giờ cũng phải ra mắt một lần.”
Chẩm Khê vừa bước vào cổng chính thì đã thấy một cậu bé mặc âu phục màu đen chạy ra từ bụi hoa bên cạnh, ngã ngay vào lòng cô. Cô vội vàng ôm cậu bé dậy, hỏi han, “Có va vào đâu không?” Cô còn tưởng rằng, đây là con trai của Vân Tang, nhưng khi đứa bé ngẩng đầu lên, cô liền giật nảy mình.
Một đôi mắt màu xanh lục rung động lòng người được khảm trên gương mặt trông rất giống Vân Tụ. Cứ như là phiên bản người ngoại quốc thu nhỏ của Vân Tụ.
Một đứa bé đẹp quá mức bình thường.
“Đây là?”
“Vân Thường! Vân Thường!”
Là giọng của Lý Thức, vợ của Vân Tang. Chị ta chạy ra từ chỗ hành lang thì thấy đứa bé đang ngã trong lòng Chẩm Khê, lập tức tức giận mà bước tới lối thẳng đứa bé đi, miệng thì nói một câu không mấy vui vẻ.
“Hai đứa tới rồi à.”
Chị ta kéo đứa bé tên Vân Thường kia, chỉ tay vào Chẩm Khê, “Đây là thím cháu.” Đứa bé ngoan ngoan tựa người vào trong lòng Lý Thức, chào cô bằng giọng rất ngọt ngào: “Thím.”
Chẩm Khê hỏi nhỏ Vân Tụ, “Sao Vân Tang với Lý Thức lại có thể sinh ra được một đứa bé xinh đẹp như vậy?”
“Đây là đứa bé mà lúc trước Vân Tưởng nuôi ở nước ngoài.”
Chẩm Khê liền nhớ ra. “Đã lớn như vậy rồi à.” Vân Tụ ôm cô, khuyên nhủ: “Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, em đừng nhớ lại nữa.” “Không giống Vân Tưởng một chút nào.” Chẩm Khê cười, “Nhưng lại rất giống anh.” “Rất nhiều người cũng nói như vậy, còn nghi ngờ đứa bé là con riêng của anh nữa đấy.”
“Không phải sao?”
“Mẹ của thằng bé là một người nước ngoài. Lúc thằng bé ra đời thì anh mới có mười sáu tối, mà nhà thì quá nghèo nên nay cả hộ chiếu anh còn chẳng có.”
“Chẳng phải người ta thường nói, cháu ngoại thì giống chú sao?” “Nếu em nói câu này ngay trước mặt Vân Tang với Vân Ca thì chắc bọn họ cầm giày đánh em luôn đấy.”
Vừa vào cửa chính, Chẩm Khê liền thấy Sầm Nhiễm đang ngồi trên ghế sô-pha, bụng đã rất to, có vẻ sắp đến ngày sinh. “Đã lâu không gặp.” Cô mở miệng chào hỏi trước. “Đúng là đã lâu không gặp. Chim sẻ biến thành phượng hoàng, đúng là không thể so với lúc trước rồi.”
Nghe câu này, Chẩm Khê liền thấy mất hứng. Vân Tụ có thể có được như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao mà cô đã tốn biết bao công sức của năm đó đấy, được không hả?
“Thầy Tần đâu?” Chẩm Khê cười, “Còn tưởng rằng hôm nay tới đây là có thể được gặp.” Sắc mặt Sầm Nhiễm lập tức trở nên khó coi, giống như là chỉ cần cô ta mỉm cười, khóe miệng động đậy là có thể khiến lớp phấn trên mặt rơi rớt xuống vậy. Chỉ mới bốn năm không gặp nhau, sao chị ta có thể già đến như vậy? “Hôm nay anh ấy có một buổi diễn thuyết.” “Ừm, công việc quan trọng hơn.” Chẩm Khê ngồi xuống chiếc ghế sô-pha ở đối diện, bỗng thấy một cậu bé lạ mặt chạy từ trên cầu thang xuống. Chắc hẳn đây là con trai của Vân Tang. Trong khuôn mặt có nét giống với anh ta và Lý Thức, nhưng không được may mắn cho lắm khi chọn hết những nét xấu trên khuôn mặt của hai người họ. Khuôn mặt của cậu bé có thể nói là quá mức bình thường nếu so với đại chúng, càng chưa nói tới một nơi toàn là nam thanh nữ tú như nhà họ Vân.
Chẩm Khê chọc Vân Tụ mấy cái, đánh mắt về phía cậu bé vừa chạy xuống.
“Vân Nhai, mười tuổi.” “Vân Thường mấy tuổi?” “Tám tuổi.”
“Thật sao?” Chẩm Khê ngạc nhiên, “Nhưng trông thằng bé chỉ như mới năm, sáu tuổi.”
“Chăm sóc không có tâm, em nghe cái tên cũng có thể hiểu rồi đó.”
“Có hơi nữ tính.”
Vừa nói xong, cô đã thấy Vân Nhai, cao hơn Vân Thường cả một cái đầu, người cũng to gấp đôi, đẩy Vân Thường ngã sấp xuống đất, lại còn đạp mấy cái lên người cậu bé.
“Mày dám cướp đồ chơi của tao. Cho dù tao vứt đi thì cũng không cho mày.” Vân Thường ngã xuống đất, nhìn món đồ chơi bị Vân Nhai bẻ gãy, miệng trề ra. “Mẹ!” Vân Nhai gào to một tiếng, chạy về phía Lý Thức, “Vân Thường cướp đồ chơi của con.”
Vân Thường lặng lẽ bò dậy, nhìn lướt qua mấy người lớn đang ngồi trên ghế sô-pha, sau đó đi thẳng tới chỗ Chẩm Khê.
“Đau.” Thằng bé mếu máo, nói với vẻ mặt rất tủi thân.
“Đau ở đâu?”
“Chân.”
Chẩm Khê ôm thằng bé ngồi lên đùi mình, sau đó vén ống quần nó lên kiểm tra.
“Là chỗ này sao?”
Thằng bé lắc đầu. “Là chỗ này sao?” Chẩm Khê xoa phần đầu gối của nó.
“Vâng.”
“Là vì vừa rồi bị anh va phải nên mới đau sao?”
“Buổi tối cũng đau.” Chẩm Khê quay sang nói với Vân Tụ, “Chắc là đang tuổi ăn tuổi lớn, thiếu canxi nên mới bị đau.”
“Bình thường hay uống sữa không?”
Thằng bé lắc đầu. “Lần uống gần đây nhất là khi nào?” Thằng bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại lắc đầu. “Lát nữa ăn cơm nhiều hơn là hết đau thôi.” Chẩm Khê đặt thằng bé đứng xuống đất, phủi dấu giày in trên quần áo của nó rồi bảo: “Đi chơi đi!”
Thằng bé nhìn cô vài lần mới chạy đi.
“Cho dù không quan tâm đi nữa, cũng không đến mức mà ngay cả sữa cũng không cho thằng bé uống chứ. Mấy người nhà anh có thái độ kiểu gì vậy?”
“Mẹ đẻ của đứa bé này có thân phận không rõ ràng, nhà Đỗ Nhược Thu cũng không thừa nhận đứa bé này. Lý Thức cũng chỉ sinh được mỗi mình Vân Nhai, vẫn luôn sợ Vân Tang mềm lòng mà nhận nuôi đứa bé này, đến lúc đó tài sản của anh ta sẽ phải chia phần cho thằng bé. Trước còn định đưa cho người ta nuôi, nhưng dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của Vân Tưởng, cũng đành để như vậy thôi.”
“Cứ nuôi nấng qua quýt như vậy sao? Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà ngay cả sữa cũng không cho nó uống, còn mặc kệ cho con của anh ta bắt nạt thằng bé như vậy? Vấn Tưởng không phải là em ruột của Vân Tang sao?” “Người nhà họ Vân đều là thể loại gì thì em cũng biết rồi đấy.” Đúng vậy, cốt nhục tương tàn vẫn luôn là truyền thống của nhà bọn họ. Chẩm Khê và Vân Tụ ngồi thì thầm với nhau, Sầm Nhiễm ở đối diện đã sắp dùng móng tay móc thủng cả lớp da của chiếc ghế sô-pha rồi. Nhìn hai người ngồi ở đối diện chụm đầu ghé tai, ngón tay người này gãi nhẹ vào lòng bàn tay của người kia cứ như chỗ không người, Sầm Nhiễm đã phải cố kìm nén hết sức mới không sửng cồ lên mà gào thét, đuổi Chẩm Khê ra ngoài.
Cô ta đã bao giờ nhìn thấy Vân Tự chịu ngồi dựa sát vào người khác như vậy đâu, vai kề vai, ngay cả chân cùng để sát vào nhau. Cô ta cũng chưa từng thấy có người nói nhỏ vào tai cậu ta mà cậu ta lại có thể nhẫn nhịn không né người tránh xa, lại càng chưa từng thấy cậu ta chủ động kéo tay người khác, mười ngón tay đan chặt vào nhau như vậy.
Chẩm Khê nói cái gì, cậu ta cũng lắng nghe, vẻ mặt rất nghiêm túc, còn luôn đáp lại.
Vừa nãy, khi Chẩm Khê ôm đứa bé kia lên, ánh mắt của Vân Tụ giống như đang nhìn vợ và con trai của mình vậy.
Ở đâu ra vợ con?
Nằm mơ!
Lý Thức đi ra gọi mọi người vào ăn cơm. Sầm Nhiễm chống lưng đứng dậy.
“Tiểu Tụ, cậu tới dìu tôi.” Chẩm Khê mở miệng bảo Lý Thức, “Chị dâu, chị đỡ cô Sầm một cái, bọn em mới vừa rời bệnh viện, sợ chạm phải cái gì không sạch sẽ.” Lý Thác khó chịu đi sang dìu Sầm Nhiễm, miệng lẩm bẩm, “Bụng đã lớn vậy rồi còn qua đây một mình làm gì.”
“Đây còn không phải là tôi muốn gặp nàng dâu mới sao.” “Cô muốn gặp thím ấy thì bảo thím ấy tới nhà chào hỏi chẳng phải được rồi sao?”
“Bây giờ người ta đắt giá như vậy, không dám làm phiền.”
“Có cái gì mà dám hay không. Bụng cô đã lớn vậy rồi, cũng đâu thể để cho cô chạy qua chạy lại để gặp thím ấy.”
“Chẩm Khê, nghe thấy không? Về sau tôi muốn gặp cô, cô cũng đừng có không dám đến.” Chẩm Khê mỉm cười, “Vậy tôi phải xin lỗi chị trước rồi. Mấy ngày nữa tôi phải sang Hàn, cũng không về ngay được.” Ánh mắt Sầm Nhiễm sáng lên, “Tại sao vừa mới kết hôn đã đi Hàn rồi.”
“Sắp tốt nghiệp nên có mấy việc phải sang để xử lý.” “Cô bỏ lại Tiểu Tụ ở bên này một mình mà không lo lắng sao, nơi này phồn hoa như vậy...” “Không sao cả.” Chẩm Khê ngẩng đầu, ưỡn ngực, “Chúng tôi là tự do yêu đương, tự nguyện kết hôn, tin tưởng nhau là chuyện đương nhiên. Chị thấy có đúng không, chị Sầm?” Chẩm Khê bước chậm lại, kéo tay áo của Vân Tụ.
“Nhìn chị ta mang thai, vốn đã không muốn để ý, tính toán với chị ta. Vậy mà anh xem chị ta đấy.” Chẩm Khê dậm chân, “Chị ta cứ được đằng chân là lân đằng đầu, rỗi hơi cứ phải mỉa mai vài câu mới yên.”
“Về sau đừng gặp nữa, vừa gặp là lại ầm ĩ.”
“Em thừa hơi mà đi cãi nhau với chị ta sao?” “Thế nên em để ý tới chị ta làm gì. Em cứ học tập anh đây này, không nói với chị ta một câu nào.” “Nhưng mà em không nhịn được.” “Không nhịn được cái gì?” “Em rõ ràng là bà Vân, sao phải nhường nhịn chị ta. Em cứ muốn khoe khoang ra ngoài đấy. Cho chị ta tức chết luôn.”
Trên bàn cơm, Vân Tang cứ luôn cố ý hoặc vô tình hỏi thăm Vân Tụ có làm công chứng tài sản hay không, cổ phần công ty hiện giờ đang nằm trong tay rốt cuộc là của một người hay hai người.
Còn cả việc Vân Tụ có ký hợp đồng gì với cô hay không, phân chia tài sản sau ly hôn sẽ thế nào. Nếu là người khác, bị người ta hỏi lòng vòng kiểu này có lẽ lơ mơ là nói ra hết, ví dụ như Sầm Nhiễm năm đó. Nhưng Chẩm Khê là người đã đi được tới trên đỉnh của giới giải trí, việc đối phó với ký giả và những vấn đề hóc búa, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Vân Tang biết là không hỏi được điều gì, cho nên cũng nói luôn là bữa cơm này đến đây thôi, muốn đuổi cả hai người bọn cô. Lúc sắp rời đi, bỗng nhiên Vân Thường mở miệng hỏi một câu: “Bác cả, đêm nay cháu có thể tới nhà chú ở không?” Chẩm Khê còn đang ngạc nhiên, nhưng Lý Thức đã gật đầu đồng ý luôn.
“Đi đi, nhớ nghe lời chú thím.”
Chẳng chút bất ngờ khi Vân Tụ được bổ nhiệm kỳ kế tiếp với số phiếu rất cao. Đối với kết quả này, ngay
cả bản thân Vân Tụ cũng cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng. Điều duy nhất mà anh cảm thấy vui mừng là cái cuộc họp này đã kết thúc trong vòng ba tiếng đồng hồ đúng như mong muốn.
Sầm Nhiễm chạy theo sau vô cùng vất vả, hoàn toàn không theo kịp bước chân2của anh, nhưng vẫn mở
miệng hỏi: “Cậu đã kết hôn?”
“Đúng vậy.”
“Với ai?”.
“Tôi còn có thể với ai?”
“Đoạn... không phải, cậu không thích cô ta. Vậy cũng chỉ có... Chẩm Khê?” Sầm Nhiễm sửng sốt thét lên, “Là Chẩm Khê?”
“Bây giờ là bà Vân.”
“Sao cô ta có thể lấy cậu?”
“Tại sao không?” Vân Tụ dừng chân, “Chúng tôi kết hôn, chị nên cảm thấy rất bình thường mới đúng.” “Khi đó cậu còn khiến cho cô ta phải9tự tử, làm sao cô ta có thể đồng ý lấy cậu được?” “Chị muốn xem giấy chứng nhận không?” Vân Tụ lấy điện thoại và mở ảnh ra, “Bà Vân rất đẹp đấy.”
Sầm Nhiễm nhìn thấy bức ảnh nền đỏ tượng trưng cho sự gắn kết đôi lứa, cả người loạng choạng, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững được. “Không thể nào. Có phải là cả hai người lại có hợp đồng gì6đúng không?” “Ngay cả kết hôn, sinh con, chị đều không được làm theo ý mình, cho nên không hiểu được tự do yêu đương, tự do kết hôn là cái gì cũng dễ hiểu thôi.”
Vân Tụ lấy lại di động trong tay cô ta, sau đó đi thẳng, chẳng thèm quay đầu lại nhìn.
***
Theo ý của Vân Tụ thì, hy vọng cả đời này tốt nhất là Chẩm Khê không cần phải tiếp xúc với đám0ăn hại còn lại của nhà họ Vân. Nhưng dù sao cũng đã kết hôn, trên danh nghĩa thì những người đó cũng là anh họ với chị dâu, bắt buộc phải gặp mặt một lần, ăn một bữa cơm. Lúc đưa bà ngoại tới thành phố E để cắt chỉ, kiểm tra lại thì cả hai cũng tiện thể gặp những người khác trong nhà họ Vân một lần. Những người tham dự bao gồm, vợ7chồng Vân Tang, Vân Ca và bạn trai cô ta, cùng với Sầm Nhiễm và cậu con trai riêng của Vân Tưởng - những người vốn không nên xuất hiện ở đây. Địa điểm gặp mặt là nhà chính của nhà họ Vân. Nơi mà cả đời này, Chẩm Khê cũng không muốn bước vào thêm một lần nào nữa, dù chỉ là một bước. “Không muốn đi thì thôi, không cần có qua lại với bọn họ cũng được.” “Dù sao cũng thân thích, cho dù về sau không qua lại với nhau nữa, nhưng bây giờ cũng phải ra mắt một lần.”
Chẩm Khê vừa bước vào cổng chính thì đã thấy một cậu bé mặc âu phục màu đen chạy ra từ bụi hoa bên cạnh, ngã ngay vào lòng cô. Cô vội vàng ôm cậu bé dậy, hỏi han, “Có va vào đâu không?” Cô còn tưởng rằng, đây là con trai của Vân Tang, nhưng khi đứa bé ngẩng đầu lên, cô liền giật nảy mình.
Một đôi mắt màu xanh lục rung động lòng người được khảm trên gương mặt trông rất giống Vân Tụ. Cứ như là phiên bản người ngoại quốc thu nhỏ của Vân Tụ.
Một đứa bé đẹp quá mức bình thường.
“Đây là?”
“Vân Thường! Vân Thường!”
Là giọng của Lý Thức, vợ của Vân Tang. Chị ta chạy ra từ chỗ hành lang thì thấy đứa bé đang ngã trong lòng Chẩm Khê, lập tức tức giận mà bước tới lối thẳng đứa bé đi, miệng thì nói một câu không mấy vui vẻ.
“Hai đứa tới rồi à.”
Chị ta kéo đứa bé tên Vân Thường kia, chỉ tay vào Chẩm Khê, “Đây là thím cháu.” Đứa bé ngoan ngoan tựa người vào trong lòng Lý Thức, chào cô bằng giọng rất ngọt ngào: “Thím.”
Chẩm Khê hỏi nhỏ Vân Tụ, “Sao Vân Tang với Lý Thức lại có thể sinh ra được một đứa bé xinh đẹp như vậy?”
“Đây là đứa bé mà lúc trước Vân Tưởng nuôi ở nước ngoài.”
Chẩm Khê liền nhớ ra. “Đã lớn như vậy rồi à.” Vân Tụ ôm cô, khuyên nhủ: “Chuyện đã qua rất nhiều năm rồi, em đừng nhớ lại nữa.” “Không giống Vân Tưởng một chút nào.” Chẩm Khê cười, “Nhưng lại rất giống anh.” “Rất nhiều người cũng nói như vậy, còn nghi ngờ đứa bé là con riêng của anh nữa đấy.”
“Không phải sao?”
“Mẹ của thằng bé là một người nước ngoài. Lúc thằng bé ra đời thì anh mới có mười sáu tối, mà nhà thì quá nghèo nên nay cả hộ chiếu anh còn chẳng có.”
“Chẳng phải người ta thường nói, cháu ngoại thì giống chú sao?” “Nếu em nói câu này ngay trước mặt Vân Tang với Vân Ca thì chắc bọn họ cầm giày đánh em luôn đấy.”
Vừa vào cửa chính, Chẩm Khê liền thấy Sầm Nhiễm đang ngồi trên ghế sô-pha, bụng đã rất to, có vẻ sắp đến ngày sinh. “Đã lâu không gặp.” Cô mở miệng chào hỏi trước. “Đúng là đã lâu không gặp. Chim sẻ biến thành phượng hoàng, đúng là không thể so với lúc trước rồi.”
Nghe câu này, Chẩm Khê liền thấy mất hứng. Vân Tụ có thể có được như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao mà cô đã tốn biết bao công sức của năm đó đấy, được không hả?
“Thầy Tần đâu?” Chẩm Khê cười, “Còn tưởng rằng hôm nay tới đây là có thể được gặp.” Sắc mặt Sầm Nhiễm lập tức trở nên khó coi, giống như là chỉ cần cô ta mỉm cười, khóe miệng động đậy là có thể khiến lớp phấn trên mặt rơi rớt xuống vậy. Chỉ mới bốn năm không gặp nhau, sao chị ta có thể già đến như vậy? “Hôm nay anh ấy có một buổi diễn thuyết.” “Ừm, công việc quan trọng hơn.” Chẩm Khê ngồi xuống chiếc ghế sô-pha ở đối diện, bỗng thấy một cậu bé lạ mặt chạy từ trên cầu thang xuống. Chắc hẳn đây là con trai của Vân Tang. Trong khuôn mặt có nét giống với anh ta và Lý Thức, nhưng không được may mắn cho lắm khi chọn hết những nét xấu trên khuôn mặt của hai người họ. Khuôn mặt của cậu bé có thể nói là quá mức bình thường nếu so với đại chúng, càng chưa nói tới một nơi toàn là nam thanh nữ tú như nhà họ Vân.
Chẩm Khê chọc Vân Tụ mấy cái, đánh mắt về phía cậu bé vừa chạy xuống.
“Vân Nhai, mười tuổi.” “Vân Thường mấy tuổi?” “Tám tuổi.”
“Thật sao?” Chẩm Khê ngạc nhiên, “Nhưng trông thằng bé chỉ như mới năm, sáu tuổi.”
“Chăm sóc không có tâm, em nghe cái tên cũng có thể hiểu rồi đó.”
“Có hơi nữ tính.”
Vừa nói xong, cô đã thấy Vân Nhai, cao hơn Vân Thường cả một cái đầu, người cũng to gấp đôi, đẩy Vân Thường ngã sấp xuống đất, lại còn đạp mấy cái lên người cậu bé.
“Mày dám cướp đồ chơi của tao. Cho dù tao vứt đi thì cũng không cho mày.” Vân Thường ngã xuống đất, nhìn món đồ chơi bị Vân Nhai bẻ gãy, miệng trề ra. “Mẹ!” Vân Nhai gào to một tiếng, chạy về phía Lý Thức, “Vân Thường cướp đồ chơi của con.”
Vân Thường lặng lẽ bò dậy, nhìn lướt qua mấy người lớn đang ngồi trên ghế sô-pha, sau đó đi thẳng tới chỗ Chẩm Khê.
“Đau.” Thằng bé mếu máo, nói với vẻ mặt rất tủi thân.
“Đau ở đâu?”
“Chân.”
Chẩm Khê ôm thằng bé ngồi lên đùi mình, sau đó vén ống quần nó lên kiểm tra.
“Là chỗ này sao?”
Thằng bé lắc đầu. “Là chỗ này sao?” Chẩm Khê xoa phần đầu gối của nó.
“Vâng.”
“Là vì vừa rồi bị anh va phải nên mới đau sao?”
“Buổi tối cũng đau.” Chẩm Khê quay sang nói với Vân Tụ, “Chắc là đang tuổi ăn tuổi lớn, thiếu canxi nên mới bị đau.”
“Bình thường hay uống sữa không?”
Thằng bé lắc đầu. “Lần uống gần đây nhất là khi nào?” Thằng bé nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lại lắc đầu. “Lát nữa ăn cơm nhiều hơn là hết đau thôi.” Chẩm Khê đặt thằng bé đứng xuống đất, phủi dấu giày in trên quần áo của nó rồi bảo: “Đi chơi đi!”
Thằng bé nhìn cô vài lần mới chạy đi.
“Cho dù không quan tâm đi nữa, cũng không đến mức mà ngay cả sữa cũng không cho thằng bé uống chứ. Mấy người nhà anh có thái độ kiểu gì vậy?”
“Mẹ đẻ của đứa bé này có thân phận không rõ ràng, nhà Đỗ Nhược Thu cũng không thừa nhận đứa bé này. Lý Thức cũng chỉ sinh được mỗi mình Vân Nhai, vẫn luôn sợ Vân Tang mềm lòng mà nhận nuôi đứa bé này, đến lúc đó tài sản của anh ta sẽ phải chia phần cho thằng bé. Trước còn định đưa cho người ta nuôi, nhưng dù sao cũng là cốt nhục duy nhất của Vân Tưởng, cũng đành để như vậy thôi.”
“Cứ nuôi nấng qua quýt như vậy sao? Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn, vậy mà ngay cả sữa cũng không cho nó uống, còn mặc kệ cho con của anh ta bắt nạt thằng bé như vậy? Vấn Tưởng không phải là em ruột của Vân Tang sao?” “Người nhà họ Vân đều là thể loại gì thì em cũng biết rồi đấy.” Đúng vậy, cốt nhục tương tàn vẫn luôn là truyền thống của nhà bọn họ. Chẩm Khê và Vân Tụ ngồi thì thầm với nhau, Sầm Nhiễm ở đối diện đã sắp dùng móng tay móc thủng cả lớp da của chiếc ghế sô-pha rồi. Nhìn hai người ngồi ở đối diện chụm đầu ghé tai, ngón tay người này gãi nhẹ vào lòng bàn tay của người kia cứ như chỗ không người, Sầm Nhiễm đã phải cố kìm nén hết sức mới không sửng cồ lên mà gào thét, đuổi Chẩm Khê ra ngoài.
Cô ta đã bao giờ nhìn thấy Vân Tự chịu ngồi dựa sát vào người khác như vậy đâu, vai kề vai, ngay cả chân cùng để sát vào nhau. Cô ta cũng chưa từng thấy có người nói nhỏ vào tai cậu ta mà cậu ta lại có thể nhẫn nhịn không né người tránh xa, lại càng chưa từng thấy cậu ta chủ động kéo tay người khác, mười ngón tay đan chặt vào nhau như vậy.
Chẩm Khê nói cái gì, cậu ta cũng lắng nghe, vẻ mặt rất nghiêm túc, còn luôn đáp lại.
Vừa nãy, khi Chẩm Khê ôm đứa bé kia lên, ánh mắt của Vân Tụ giống như đang nhìn vợ và con trai của mình vậy.
Ở đâu ra vợ con?
Nằm mơ!
Lý Thức đi ra gọi mọi người vào ăn cơm. Sầm Nhiễm chống lưng đứng dậy.
“Tiểu Tụ, cậu tới dìu tôi.” Chẩm Khê mở miệng bảo Lý Thức, “Chị dâu, chị đỡ cô Sầm một cái, bọn em mới vừa rời bệnh viện, sợ chạm phải cái gì không sạch sẽ.” Lý Thác khó chịu đi sang dìu Sầm Nhiễm, miệng lẩm bẩm, “Bụng đã lớn vậy rồi còn qua đây một mình làm gì.”
“Đây còn không phải là tôi muốn gặp nàng dâu mới sao.” “Cô muốn gặp thím ấy thì bảo thím ấy tới nhà chào hỏi chẳng phải được rồi sao?”
“Bây giờ người ta đắt giá như vậy, không dám làm phiền.”
“Có cái gì mà dám hay không. Bụng cô đã lớn vậy rồi, cũng đâu thể để cho cô chạy qua chạy lại để gặp thím ấy.”
“Chẩm Khê, nghe thấy không? Về sau tôi muốn gặp cô, cô cũng đừng có không dám đến.” Chẩm Khê mỉm cười, “Vậy tôi phải xin lỗi chị trước rồi. Mấy ngày nữa tôi phải sang Hàn, cũng không về ngay được.” Ánh mắt Sầm Nhiễm sáng lên, “Tại sao vừa mới kết hôn đã đi Hàn rồi.”
“Sắp tốt nghiệp nên có mấy việc phải sang để xử lý.” “Cô bỏ lại Tiểu Tụ ở bên này một mình mà không lo lắng sao, nơi này phồn hoa như vậy...” “Không sao cả.” Chẩm Khê ngẩng đầu, ưỡn ngực, “Chúng tôi là tự do yêu đương, tự nguyện kết hôn, tin tưởng nhau là chuyện đương nhiên. Chị thấy có đúng không, chị Sầm?” Chẩm Khê bước chậm lại, kéo tay áo của Vân Tụ.
“Nhìn chị ta mang thai, vốn đã không muốn để ý, tính toán với chị ta. Vậy mà anh xem chị ta đấy.” Chẩm Khê dậm chân, “Chị ta cứ được đằng chân là lân đằng đầu, rỗi hơi cứ phải mỉa mai vài câu mới yên.”
“Về sau đừng gặp nữa, vừa gặp là lại ầm ĩ.”
“Em thừa hơi mà đi cãi nhau với chị ta sao?” “Thế nên em để ý tới chị ta làm gì. Em cứ học tập anh đây này, không nói với chị ta một câu nào.” “Nhưng mà em không nhịn được.” “Không nhịn được cái gì?” “Em rõ ràng là bà Vân, sao phải nhường nhịn chị ta. Em cứ muốn khoe khoang ra ngoài đấy. Cho chị ta tức chết luôn.”
Trên bàn cơm, Vân Tang cứ luôn cố ý hoặc vô tình hỏi thăm Vân Tụ có làm công chứng tài sản hay không, cổ phần công ty hiện giờ đang nằm trong tay rốt cuộc là của một người hay hai người.
Còn cả việc Vân Tụ có ký hợp đồng gì với cô hay không, phân chia tài sản sau ly hôn sẽ thế nào. Nếu là người khác, bị người ta hỏi lòng vòng kiểu này có lẽ lơ mơ là nói ra hết, ví dụ như Sầm Nhiễm năm đó. Nhưng Chẩm Khê là người đã đi được tới trên đỉnh của giới giải trí, việc đối phó với ký giả và những vấn đề hóc búa, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Vân Tang biết là không hỏi được điều gì, cho nên cũng nói luôn là bữa cơm này đến đây thôi, muốn đuổi cả hai người bọn cô. Lúc sắp rời đi, bỗng nhiên Vân Thường mở miệng hỏi một câu: “Bác cả, đêm nay cháu có thể tới nhà chú ở không?” Chẩm Khê còn đang ngạc nhiên, nhưng Lý Thức đã gật đầu đồng ý luôn.
“Đi đi, nhớ nghe lời chú thím.”
Bình luận facebook