• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-344.html

Chương 344: CUỘC HỌP HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ VÂN THỊ




Cuộc họp hội đồng quản trị của Vân Thị sắp diễn ra, Vân Tụ phải quay về thành phố E vài ngày.



Khi Chẩm Khê hỏi có cần cô đi cùng không, đương nhiên là anh muốn, nhưng cuối cùng cũng không nỡ2yêu cầu cô bỏ lại bà ngoại để đi cùng mình. Ngay cả khi cô nói tiễn anh tới sân bay, anh đều nói là không cần. Nếu đến sân bay rồi, rất khó nói có thể xảy ra một trong hai9trường hợp xấu nhất hay không. Một là cô đi theo anh lên máy bay luôn, hai là có lẽ anh sẽ ở lại luôn cũng chưa biết chừng.



Như vậy không tốt, cả hai đều đã là người trưởng thành, đều có6việc mà mình cần làm. Cuối cùng, một mình anh ra sân bay, bay về thành phố E, ở lại khách sạn gần công ty mà không về nhà. Chín giờ sáng hôm sau sẽ tiến hành cuộc họp, nhưng anh vẫn0nói chuyện điện thoại với Chẩm Khê tới tận hai giờ sáng.



Bình thường, hai người chỉ nói chuyện linh tinh giết thời gian, nhưng không ngờ cũng tốn mất ba, bốn tiếng đồng hồ.



Nói chuyện điện thoại với cô xong, anh vẫn7không thể nào ngủ được, mãi cho đến gần năm giờ sáng, anh mới chợp mắt được một lúc. Lúc gần tám giờ, anh đã bị Lý Khoái gọi dậy. Cuộc họp hội đồng quản trị của Vân Thị rất quan trọng, được tổ chức bốn năm một lần để bàn về vấn đề liên quan tới việc thay đổi chủ nhân của chiếc ghế chủ tịch. Một ngày quan trọng, liên quan tới việc anh sẽ tiếp tục ngồi trên ghế đó hay là cút đi, cũng liên quan tới kế hoạch trong bốn năm tới của Vân Thị. Anh là người quan trọng nhất trong cuộc họp, vậy mà một giờ trước khi cuộc họp diễn ra, anh vẫn còn đang nằm trên giường. Anh nhớ rất rõ, cuộc họp hội đồng quản trị lần trước, anh đã mất ngủ suốt mấy đêm trước khi nó diễn ra. Cho dù là đến cuối cùng, kết quả đã được xác định, anh đã ngồi trên vị trí quyền lực tối cao của Văn Thị, nhưng anh vẫn mất một khoảng thời gian mới thích ứng được.



Xem ra, kết hôn thật sự sẽ khiến cho người ta có tâm lý lười biếng. Trong lúc đi thang máy thì anh gặp phải Sầm Nhiễm. Hôm nay, cô ta đóng vai trò một thành viên trong hội đồng quản trị của Vân Thị tới tham gia cuộc họp, cũng có quyền bỏ phiếu biểu quyết. “Sao chị tới một mình vậy?” “Thầy Tần phải đi dạy.” Chỉ đột nhiên muốn hỏi thăm một câu, chủ yếu cũng là theo phép lịch sự mà thôi, cũng không phải thực sự muốn nghe được câu trả lời.



Sầm Nhiễm trông xuống sắc hơn rất nhiều so với lần gặp trước. Tuy rằng đang có thai, nhưng trông cực kỳ gầy yếu, nhìn khuôn mặt không có tí tròn trịa, hồng hào nào của một phụ nữ có thai.



“Dự tính khi nào sinh?”



“Còn sớm.”



“Trai hay gái?” “Có quan trọng không?” Sầm Nhiễm cười khẽ, “Dù sao cũng là một đứa bé không được chờ mong mà thôi.”



Vân Tụ không nói nữa. Vừa hay, thang máy cũng báo hiệu đã đến tầng cao nhất.



Anh ấn nút mở, nhường bà bầu đi trước.



Toàn bộ tầng cao nhất của trụ sở Vân Thị đều là khu làm việc của một mình anh, toàn bộ đều cấm hút thuốc. Lúc Sầm Nhiễm tới Vân Thị, cũng chỉ có thể tới tầng này ngồi.



“Mang cho cô Sầm một cốc sữa.” Anh không hề dừng chân mà đi thẳng vào phòng làm việc, đồng thời cũng quay sang dặn dò thư ký một câu.



“Cô Sầm?”



Giọng điệu đầy giễu cợt của Sầm Nhiễm vang lên sau lưng anh, “Bà Vân mới đúng chứ? Bây giờ tôi còn chưa tái giá đâu.” “Vân Thị chỉ có một bà Vân.” Anh mở miệng, “Ngay cả Lý Thức còn không được công nhận.”



“Ả họ Lý kia cũng chỉ là dựa hơi Vân Tang mà thôi, ả ta là cái thá gì mà so được với tôi.”



Vân Tụ không nói gì thêm, quay người đi về phòng làm việc. Sầm Nhiễm ngồi xuống ghế sô-pha, toàn bộ đằng sau là cửa kính trong suốt và phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài. Chị ta ngoắc tay gọi thư ký của Vân Tụ. “Tiểu Hà, cô qua đây.” Tiểu Hà bưng cốc sữa bước tới, đứng ở trước mặt cô ta. “Trong khoảng thời gian này có người đàn bà nào khác tới đây sao?”



“Xin lỗi, cô Sầm. Tôi không thể trả lời vấn đề này.”



“Cô làm thư ký của Vân Tụ đã bao lâu?” “Bốn năm, từ lúc ngài Vân trở thành chủ tịch của Vân Thị.” “Vậy cô cũng nên biết rất rõ ràng quan hệ của tôi với cậu ta mới đúng. Cho nên, tôi hỏi cái gì thì cô phải trả lời cái đó.”



“Xin lỗi cô Sầm, tôi không thể tiết lộ lịch trình cá nhân của chủ tịch cho người không liên quan biết.” Một giây kế tiếp, cả cốc sữa còn nóng hổi đã bị hất sạch vào đầu và mặt cô. Lại nữa rồi! Tiểu Hà đúng là khóc không ra nước mắt.



Cứ cách một khoảng thời gian, vị này lại xuất hiện rồi lên cơn điên, mỗi lần đều trút giận lên đầu cô. Tuy rằng sau đó ông chủ cũng bồi thường một khoản không nhỏ, nhưng cô vẫn cảm thấy rất tủi thân. Toàn bộ người của Vân Thị đều biết, cô Sầm này uống say, lên giường với một giảng viên đại học, còn mang thai. Bởi vì sợ ở tuổi này mà còn phá thai sẽ khiến cho cả đời không thể mang thai được nữa, cho nên vị này chỉ có thể cắn răng mà sinh ra. Vân Thị cùng với nhà mẹ đẻ của Sầm Nhiễm đưa tin ra ngoài là hai người họ đã kết hôn, là quan hệ cưới hỏi đàng hoàng, chỉ sợ bị người ngoài biết bí mật mà khiến cả hai bên mất mặt.



Còn thực tế thì tay giảng viên đại học kia đang độ tuổi chơi bời, căn bản còn chưa có ý định lấy vợ, sinh con. Lúc trước, người này đã giao hẹn trước với Sầm Nhiễm, nếu chịu bỏ đứa bé đi thì cuộc sống sau này của Sầm Nhiễm đều do hắn lo liệu. Nhưng nếu Sầm Nhiễm sinh con ra, vậy thì Sầm Nhiễm, bao gồm cả đứa bé kia, đều không có liên quan gì với hắn.



Ý tứ của Boss cũng rất rõ ràng, đứa bé này không có bất cứ quan hệ gì với Vân Thị. Bởi vậy, Boss đã ra lệnh thông báo với bên ngoài từ lâu rằng, Sầm Nhiễm đã tái giá, từ nay về sau chỉ còn quan hệ tình cảm trong quá khứ với Vân Thị và người anh cả đã chết của Boss.



Hiện giờ, Sầm Nhiễm chỉ có thể cắn răng mà nuốt hận vào bụng. Bên ngoài, cô ta vẫn bày ra cái dáng vẻ cao ngạo của bà Vân, khi đối mặt với Vân Tụ lại cố tỏ ra cuộc sống của mình đang rất mỹ mãn, thoải mái. Nhưng bất kỳ ai đều có thể nhận ra được tình hình đời sống thực sự của chị ta thông qua dáng vẻ già nua nhanh chóng, da dẻ chảy xệ của cô ta chỉ trong vòng một năm.



Hiện giờ, ngay cả cái vẻ đẹp mà cô ta luôn lấy làm tự hào cũng chẳng còn nữa, còn giả vờ cái gì chứ. Gần sát giờ diễn ra cuộc họp, Vân Tụ mới rời khỏi phòng làm việc, liếc mắt đã thấy dáng vẻ nhếch nhác của thư ký mình. “Đi chỉnh trang lại bản thân trước đi. Sau đó, sắp xếp một khu vực cấm hút thuốc ở bên dưới, lần sau khi cổ đồng Sâm tới đây vì công việc thì mời chị ta tới đó.” Ý tứ của câu này đã rất rõ ràng.



Không được cho Sầm Nhiễm lên tầng cao nhất nữa. Nếu như Sầm Nhiễm tới Vân Thị mà không vì công việc thì bọn cô có thể không tiếp đãi.



Trong lòng Tiểu Hà lập tức sung sướng. Quả nhiên, người đã kết hôn rồi có khác.



“Cậu có ý gì?” Sầm Nhiễm bắt đầu gào thét.



“Mỗi lần cô Sầm tới đây đều khiến cho khu này của tôi trở nên bụng bét cả lên. Sữa, cà phê, rượu vang, đều là những thứ khó lau sạch. Cả cái khu CBD, mấy trăm tòa nhà, hơn nghìn khu văn phòng, chắc chẳng có chỗ nào phải thay thảm thường xuyên như ở chỗ này đâu.”



“Một tấm thảm thì đáng giá mấy đồng, tôi bồi thường cho cậu là được.” “Tiểu Hà dọn dẹp xong thì mang văn kiện tới phòng họp cho tôi.” Anh và Sầm Nhiễm là hai người tới muộn nhất. Khi anh đi vào phòng họp, Lý Khoái liền nói nhỏ, toàn bộ thành viên đã đến đông đủ.



Anh ngồi xuống vị trí chủ tọa, phía dưới hai bên trái phải lần lượt là Vân Tang, và Vân Ca. Trên khuôn mặt của cả hai người đều là nụ cười rạng rỡ.



Anh hơi khom người, nói vào micro trước mặt: “Tôi không thích nghe mấy lời vô nghĩa. Có số liệu thì xem số liệu là rõ, không cần phải dùng mấy lời thừa thãi để nói lại làm gì. Bắt đầu đi.”



Thành tích, bảng biểu, kế hoạch, những nội dung này đều đã được nói qua trong các buổi họp sáng, họp tổng kết tuần, tổng kết tháng, tổng kết quý, tổng kết cuối năm rồi, bởi vậy trọng điểm của cuộc họp lần này là quyết định chủ tịch nhiệm kỳ tiếp theo của Vân Thị. Nhưng chuyện này là nội dung cuối cùng, trước đó vẫn phải nói hơn một tiếng đồng hồ toàn những lời vô nghĩa.



“Về ứng viên cho vị trí chủ tịch nhiệm kỳ tiếp theo...” Có cổ đông mở miệng, “Vẫn là do ngài Vân Tụ của chúng ta tiếp tục nắm giữ, không có vấn đề gì chứ?” “Tôi thừa nhận, trong suốt bốn năm mà Vân Tụ ngồi trên ghế chủ tịch của Vân Thị, thành tích đạt được đúng là rất khá. Nhưng tôi là con trưởng của tập đoàn Vân Thị, anh cả của Vân Tụ, có câu này tôi vẫn phải nói.” Vân Tang mở miệng, “Các vị cổ đông và nguyên lão ngồi đây đều biết, chúng ta là một công ty gia đình, từ lúc Vân Thị thành lập cho đến khi lên sàn chứng khoán, vị trí người cầm quyền đều chưa từng rơi vào tay người không phải họ Vân. Thế nhưng, gần đây có không ít tin đồn xoay quanh Vân Tụ đã ảnh hưởng tới danh tiếng của Văn Thị. Cho nên, tôi hy vọng các vị cổ đông có thể suy nghĩ kỹ càng...”



“Tin đồn gì?” Vân Tụ mở miệng.



“Chú thật sự muốn anh nói ra ngay trước mặt tất cả các cổ đông sao?” Vân Tụ ngả người ra sau, nhường lại màn hình hiển thị sau lưng lại cho anh ta. Vân Tang bắt đầu trình chiếu PPT mà anh ta đã chuẩn bị thật lâu cho mọi người cùng xem, tất cả đều là các bài báo về tin đồn đồng tính của Vân Tụ.



Chờ anh ta trình chiếu xong, cũng đã là hai mươi phút sau.



“Vân Tụ, căn cứ vào trách nhiệm đối với các cổ đông, anh hỏi chú một câu, những tin này là thật hay giả?” “Giả.”



“Chú định chứng minh thế nào?”



Vân Tụ mỉm cười hỏi lại, “Anh muốn tôi phải chứng minh thế nào?” “Vậy anh hỏi chú, chừng nào thì chú kết hôn, kéo dài hương khói cho Vân Thị?” Cả phòng họp lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng cười của Vân Tụ.



“Hiện giờ đã là thế kỷ 21.” “Mặc kệ là thế kỷ nào, dù là thế kỷ 22 cũng vậy thôi, đây là truyền thống của nhà chúng ta.”



“Bởi vì có tin đồn tôi là đồng tính, có lẽ tôi cũng tạm thời không thể nào hứa hẹn được ngày kết hôn chính xác với các vị, cho nên các vị muốn tôi rời khỏi cái ghế chủ tịch này? Các vị.” Vân Tụ có hơi buồn bực.



“Đều không muốn kiếm tiền nữa sao?”



“Về mở sổ sách phân chi tiền hoa hồng mà các vị nhận được xem, nhìn xem năm nay so với năm ngoài tăng thêm bao nhiêu, sau đó lại so sánh với bốn năm trước đã tăng lên bao nhiêu đi. Còn nữa, cổ phần công ty trong tay các vị, giá trị đang tăng gấp mấy lần so với bốn năm trước? Còn có đánh giá của các chuyên gia trong ngành, mấy thứ này sẽ có tỷ lệ tăng trưởng như thế nào trong tương lai, tôi nghĩ trong lòng các vị đều rõ cả.”



“Đúng là chú làm rất tốt, nhưng đây cũng không có nghĩa là người khác không làm được.” “Xin lỗi, tôi cũng là cổ đông của Vân Thị, đồng thời cũng là cổ đông nắm giữ nhiều cổ phần nhất của Vân Thị, tôi sẽ không giao tiền của mình cho một tên ăn hại đi chơi cái trò thử nghiệm vô nghĩa. Đương nhiên, nếu như các vị quyết định bãi miễn tập thể thì tôi cũng đành chấp nhận thôi, dù sao các vị có quyền này.”



“Chúng tôi hy vọng chú có thể chủ động từ chức. Dù không phải chủ tịch, nhưng chú vẫn là thành viên hội đồng quản trị, Vân Thị vẫn sẽ có vị trí của chú.”



“Tại sao tôi lại phải chủ động từ chức? Chỉ vì những tin đồn không biết chui từ đầu ra? Tôi có kết hôn hay không, chẳng lẽ bên ngoài sẽ biết sao?”



“... Ít nhất... các vị cổ đông nên biết.” “Được rồi.” Vân Tụ vặn eo một cái, “Tôi cũng chỉ tùy tiện nói mấy câu với các vị thôi, các vị cũng coi như nghe cho có là được rồi.” “Tôi đã kết hôn.”



“Cái gì?”



“Là quan hệ hôn nhân đã được chính thức đăng ký ở cục Dân chính quốc gia, được pháp luật thừa nhận và bảo vệ.”



“Cậu kết hôn rồi ư?” Sầm Nhiễm thét lên thành tiếng.



“Tôi cũng không có ý định mời mọi người uống rượu mừng nên cũng không thông báo làm gì. Dù sao thì ở cục Dân chính đã có hồ sơ lưu trữ. Ai không tin thì có thể tìm người đi điều tra. Thời gian và sức lực của mọi người đều có hạn, tôi thấy bây giờ có thể tiến hành bỏ phiếu biểu quyết được rồi đấy. Còn nữa, phu nhân tôi khá là khiêm tốn, hy vọng những người không nhịn được mà đi thăm dò tư liệu có thể tự giác bảo mật thông tin với bên ngoài. Nếu như bởi vì việc này mà dẫn tới cổ phiếu của Vận Thị trượt giá, doanh thu lỗ, các vị...”



“Tự chịu trách nhiệm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom