Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-343.html
Chương 343: HỌ HÀNG CỰC PHẨM
Lúc mang đồ ra tính tiền lại gặp phải Nhiêu Lực Quần, người đi bên cạnh anh ta vẫn là Lý Hủy Như.
Hai người đang mua đồ “kế hoạch hóa gia đình”. Thế giới này sao có thể nhỏ như vậy. “Thế giới thật nhỏ nhỉ.” Lý Hủy Như nói.
Chẩm Khê cười khẩy một tiếng. “Hai người đã trễ thế này còn đến siêu thị mua..” Lý Hủy Như liếc mắt nhìn giỏ hàng của hai người, “Mua thức ăn?” Chẩm Khê khoanh tay không nói câu nào, cả người trông rất ngạo mạn. “Chẩm Khê2phải nấu cơm cho Chủ tịch Vân sao? Bây giờ con gái biết nấu cơm cũng không nhiều, cô thật có lòng.” Giờ đã muộn, siêu thị chỉ còn một quầy thu ngân là còn mở, bị bọn họ chặn đường, hai người bọn cô cũng không qua được. “Xin nhường đường.” Vân Tụ mở miệng.
Tất cả những thứ trong giỏ hàng lần lượt được quét mã vạch, Vân Tự chờ ở bên cạnh, Lý Hủy Như cứ nhất định muốn nói chuyện với Chẩm Khê.
“Không phải bây giờ cô vẫn tin mấy lời hoang đường9như giữ được dạ dày của đàn ông thì có thể giữ được trái tim anh ta chứ?”
Chẩm Khê không chút dè dặt đáp trả cô ta một câu, “Tôi không biết nấu cơm.” “Chẳng lẽ còn có thể là Chủ tịch Vẫn nấu cơm cho cô?” “Ừ, tôi nấu cho cô ấy ăn.”
Vẻ mặt Lý Hủy Như như gặp phải ma.
“Sao lại phải phiền phức như vậy chứ, nếu giờ này còn chưa ăn cơm, không bằng tôi mời...”
“Ai muốn ăn cơm với cô, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.” Lý Hủy6Như tức đến xanh mặt, nhưng vẫn cười dịu dàng nhìn Vân Tụ, hỏi: “Chủ tịch Vân có nể mặt không nhỉ?”
“Vợ tôi không muốn.”
“Vợ?”
Đúng lúc thanh toán xong, Chẩm Khê không chút khách khí chen qua người cô ta, tiện thể dùng cùi chỏ đập vào bộ ngực lớn bằng silicon của cô ta.
“Cô còn dám liếc mắt đưa tình với chồng tôi, cô có tin tôi sẽ móc mắt cô ra làm bóng đèn mà giẫm không?”
“Cô cho rằng cô...”
Lý Hủy Như đã tức đến mức nói câu trước câu sau không ăn nhập0gì với nhau.
“Một người ra mắt từ phim cấp ba như cô thì lấy tư cách gì nói chuyện với tôi. Ồ, không phải cô cho rằng quay được vài cái video quảng cáo nhỏ đã là nữ nghệ sĩ rồi đấy chứ? Chậc chậc, loại người như cô cũng chỉ có thể giao du với Nhiêu Lực Quần mà thôi. Tôi cảnh cáo cô, đừng có đến gần chúng tôi. Nói chuyện với cô thôi mà tôi đã muốn đến nhà vệ sinh để tẩy rửa sạch sẽ rồi.”
Chẩm Khê trừng cô ta một cái7rồi kéo tay Vân Tụ. “Đi thôi, ông xã, chúng ta không nói chuyện với loại người này.” Ra khỏi siêu thị, Vân Tụ mới nói với cô một câu. “Bây giờ em đúng là ghê gớm rồi.”
“Lúc em mới quay về bị cô ta bắt nạt rất thảm, lúc đó nghĩ phải khiêm tốn, làm chuyện gì cũng lén lén lút lút. Bây giờ em đã trở thành bà Vân rồi chẳng lẽ em còn có thể nhẫn nhịn cô ta? Anh nói xem, nếu cô ta muốn hoạt động trong giới giải trí có phải là phải nhìn sắc mặt em không? Có phải em không thể chiều theo cái tính xấu của cô ta không?”
“Đúng.”
Lý Hủy Như cùng Nhiêu Lực Quần dễ đuổi đi. Nhưng khi về đến nhà nhìn thấy một nhà Chẩm Toàn ngồi trên ghế sô-pha là Chẩm Khê chẳng còn chút vui vẻ nào.
“Ông tới làm gì?”
“Đan Đan, con kết hôn với Vân Tụ sao không nói cho bố biết?”
Chẩm Khê liếc mắt nhìn về phía bà ngoại và dì Từ, muốn biết rốt cuộc là ai trong hai người bọn họ lỡ miệng nói cho người này biết chuyện. “Không có chuyện này.” “Cái gì mà không có chuyện này, bà ngoại con đã nói với bố, mấy ngày trước hai đứa đã đi đăng ký rồi.” “Ông nghe ai nói? Đăng ký cái gì? Đi đâu mà đăng ký?” “Thành phố E đấy.” “Hộ khẩu của tôi ở thành phố Y thì làm sao có thể đăng ký kết hôn ở thành phố E được.” Chẩm Toàn không còn gì để nói. “Tiểu Tụ, con nói đi.” Chẩm Toàn muốn để Vân Tụ bày tỏ thái độ. “Vâng, con kết hôn với Chẩm Khê.” “Ơ hay, anh này!”
Chẩm Khê quay đầu, trợn mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Anh thừa nhận với ông ta làm gì? Anh thật sự muốn gọi ông ta là bố à?”
“Được được được!” Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Chẩm Toàn chính là, “Giao Đan Đan cho con, bố yên tâm.”
Không biết xấu hổ!
“Bà ngoại tôi cần nghỉ ngơi, xin mời ba người về cho.”
“Con ăn nói thế nào vậy. Lúc hai đứa đăng ký kết hôn bố không ở đấy, nay khó khăn lắm mới trở về.” Chẩm Toàn nhìn sắc mặt của cô, hỏi: “Bao giờ các con tổ chức đám cưới?”
Chẩm Khê cười lạnh, “Sao? Muốn đòi người ta sính lễ à?”
“Đây là quy định và phong tục tập quán.” “Vậy ông chuẩn bị của hồi môn gì cho tôi?” Sắc mặt Chẩm Toàn khó coi, nhắm mắt nhắm mũi mở miệng, “Tiểu Tụ có tiền, chắc chắn sẽ không để ý những thứ này.”
“Không phải ông nói là phong tục tập quán với quy định sao. Hơn nữa, người ta có tiền hay không thì liên quan gì đến ông?” “Hai con đã kết hôn, là người một nhà rồi, còn phân chia của em với của anh cái gì? “Thật ngại quá, trước khi đăng ký kết hôn thì bọn tôi đã làm xác nhận tài sản riêng, tiền của anh ấy và tiền của tôi khác nhau, không liên quan đến nhau.” Chẩm Toàn chỉ tay về phía cô, mắng cô bất hiếu.
Chẩm Khê kéo Vân Tụ đi vào phòng, nói với anh: “Em không coi Chẩm Toàn là bố mình, ông ta nói cái gì anh cũng không được phép đồng ý. Chúng ta là tự do yêu đương rồi kết hôn, không có chuyện bố mẹ làm mai. Mặc kệ ông ta viện lý do gì, anh cũng phải coi như không nghe thấy. Không được để ý đến ông ta, biết chưa?”
“Nếu ông ta đi làm loạn...” “Không đâu. Chẩm Toàn rất sĩ diện, ông ta muốn chúng ta tổ chức đám cưới, một là muốn đòi sính lễ của anh, hai là muốn khoe khoang với tất cả mọi người rằng ông ta tìm được con rể tốt như thế nào.”
“Đây là điều nên mà.” “Cái gì nên?” Chẩm Khê không vui.
“sính lễ và đám cưới.”
“Chuyện đám cưới thì nói sau đi. Sính lễ gì chứ, không được đưa cho ông ta. Anh có biết trước đây ông ta độc ác như thế nào không? Khi bà ngoại em mới đổ bệnh, nhất thời đầu óc em không tỉnh táo, lại không có ai đáng tin cậy, bất đắc dĩ mới phải mời ông ta đến để nói chuyện với bác sĩ. Kết quả thì sao, ông ta lừa trên gạt dưới, sợ em tiêu mất tiền nên nói với em rằng bà ngoại không cần thiết phải chữa trị, muốn thuyết phục em từ bỏ chữa trị. Anh nói xem ông ta có giống con người không? Bây giờ em nhìn thấy ông ta là lại thấy tức, anh giúp em đuổi ông ta đi đi.”
Vân Tụ muốn đi, Chẩm Khê lại kéo anh, nói: “Không cho phép anh gọi ông ta là bố, cũng không được gọi bố vợ hay cái gì đó.” “Vậy anh phải xưng hô với ông ta như thế nào?” “Anh cứ gọi giống em, gọi thẳng cả tên họ Chẩm Toàn của ông ta ra. Nếu anh thích thì gọi ông ta là lão già cũng được.” Vân Tụ khuyên cô một lúc rồi kéo cô đi ra ngoài. Chẩm Toàn vừa thấy hai người đi ra liền kéo thằng con trai của ông ta đến trước mặt bọn cô, chỉ vào Vân Tụ và nói với nó: “Con trai, đây là anh rể con.”
Chẩm Khê liền nổi điên.
“Anh rể cái gì, anh rể ở đâu ra? Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, tôi làm gì có em trai.”
Sắc mặt Chẩm Toàn khó coi, chỉ tay vào cô mắng: “Câu này của mày là tiếng người hả?”
“Được thôi, ông mang giấy xác nhận quan hệ cha con ra đây. Nếu như nó là con ruột của ông, cũng không cần phải cùng mẹ cùng bố với tôi, quan hệ giống như tôi với Chẩm Hàm cũng được, thì tôi sẽ bảo Vân Tụ nhận đứa em trai này.”
“Bố, bỏ đi, chị không thích con thì thôi.” Chẩm Tinh Thần mở miệng.
“Không phải không thích mày.” Chẩm Khê nói, “Mà là cả nhà mấy người tôi đều không thích. Bây giờ, ngay lập tức, đi ra ngoài cho tôi.” “Mày không phải là người!” Chẩm Toàn chỉ thẳng mặt cô, “Mày đối xử với bố ruột của mày như vậy, mày sẽ không được chết tử tết” “Ông cứ ở đây mà mong tôi chết đi, tôi mà chết thì ngay cả người nhặt xác cho ông cũng không có đâu. Ông cho rằng còn có thể trông mong vào thằng con trai không có quan hệ máu mủ này ư? Ông nhìn đứa con gái Chẩm Hàm yêu quý mà ông nuông chiều từ bé đến lớn xem, bây giờ nó còn lo cho ông không. À mà không, từ trước tới nay nó đã bao giờ nghĩ cho ông chưa!”
Chẩm Khê tức điên lên.
“Ông cút ngay cho tôi, tôi không có người bố như ông. Lần sau còn dám đến, tôi gặp ông lần nào thì sẽ đánh lần đấy. Ông có tin tôi sẽ khiến cho con trai ông không vào được đại học hay không?”
Chẩm Toàn đẩy cửa bỏ đi, ông ta vừa đi, Chẩm Khê liền bật khóc.
“Trong lòng con bé rất tủi thân, bố ruột mà lại nói với con bé những lời như vậy.” Dì Từ nói với Vân Tụ, “Để dì nấu cơm, cháu đưa con bé ra ngoài cho khuây khỏa, nếu không về thì nhắn tin báo cho dì một tiếng là được.”
Chẩm Khê bị kéo xuống lầu. “Em tức giận, em không đi nổi.” Vân Tụ cúi người, khom lưng trước mặt cô, Chẩm Khê yên tâm thoải mái leo lên lưng anh.
“Nếu như người kết hôn với em hôm nay không phải là anh mà là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, chắc chắn ông ta sẽ trốn tránh em, sợ em đến dựa dẫm ông ta.”
“Sẽ không đâu.”
“Sao lại không chứ, Chẩm Toàn chính là người như vậy!”
“Em sẽ không lấy ai khác ngoài anh.” “Ồ, em rất vinh hạnh.” “Đêm nay không về có được không?”
“Vậy ở đâu? Khách sạn? Anh bị hâm à?”
“Anh có nhà ở đây.”
“Nhà nào...”
ổ, Chẩm Khê nhớ ra rồi.
“Sau khi anh rời khỏi có từng quay lại không?”
“Có.”
“Lúc nào?”
“Khi em không ở đây.” “Tại sao phải nhận lúc em không ở đây?”
“Vì em biết, sẽ cười anh.”
“Cũng đúng.”
Đùi bị véo một cái.
Vân Tụ mở cửa, bật đèn trên trần lên, ở đây vẫn giống như khi Vân Tụ còn đi học, không có gì thay đổi cả, vẫn y hệt năm xưa, đến nay dưới bàn trà vẫn còn vứt mấy quyển bài tập toán.
Trong phòng không có lấy một bụi nào, trong tủ bát vẫn còn nước uống và mì gói có hạn sử dụng rất mới. Hai người mỗi người một bát mì coi như xong bữa tối.
Chẩm Khê đánh răng rửa mặt xong, ngồi ngẩn ra trên ghế, cô nói: “ở đây không có ti vi thì cũng thôi đi, dù sao năm đó cũng nghèo. Nhưng tại sao chỗ ở của một thằng con trai như anh mà ngay cả một quyển truyện tranh cũng không có. Quả nhiên là một lòng một dạ học tập, người đứng đầu và là siêu sao của trường số 7.”
“Cũng không phải. Em nhảy múa ở cách vách anh cũng nghe thấy.”
“Khi đó có cảm thấy phiền không?” “So với việc thấy phiền thì những suy nghĩ khác lại mãnh liệt hơn chút.” “Những suy nghĩ khác?”
“Em mặc đồng phục của trường số 7 rất đẹp, người khác mặc váy đều là dài đến đầu gối, còn em mặc thì lại ngắn hơn một đoạn.” “Ừ, ưu điểm trời sinh, chân dài.”
“Lúc đó em nhảy ở bên cạnh, làm phiền anh không tài nào ngủ được anh sẽ nghĩ...” Cả người bị ôm lấy từ phía sau, trong đầu Chẩm Khê đột nhiên dâng lên suy nghĩ không ổn. “Ngủ đi.”
“Nếu như có một ngày, em mặc đồng phục trường...”
“Dừng!”
Mặt Chẩm Khê đỏ tới tận mang tai, “Được... được rồi, đừng nói thêm nữa.” “Trước đây, trong giờ tập thể dục giữa giờ của trường số 7, tất cả các nữ sinh đều mặc áo váy giống nhau như đúc, anh chỉ có thể thông qua việc nhìn chân để tìm được em.” “Những lời như thế này... lời như thế này trước đây anh... cũng chưa từng nói.”
“Trước đây em đoan trang như vậy, hơn nữa cái gì cũng không hiểu, nói như vậy sợ sẽ dọa em.”
“Bây giờ thì không đoan trang à?”
“Bây giờ là vợ anh rồi, có thể nói, không sao cả.”
Lúc mang đồ ra tính tiền lại gặp phải Nhiêu Lực Quần, người đi bên cạnh anh ta vẫn là Lý Hủy Như.
Hai người đang mua đồ “kế hoạch hóa gia đình”. Thế giới này sao có thể nhỏ như vậy. “Thế giới thật nhỏ nhỉ.” Lý Hủy Như nói.
Chẩm Khê cười khẩy một tiếng. “Hai người đã trễ thế này còn đến siêu thị mua..” Lý Hủy Như liếc mắt nhìn giỏ hàng của hai người, “Mua thức ăn?” Chẩm Khê khoanh tay không nói câu nào, cả người trông rất ngạo mạn. “Chẩm Khê2phải nấu cơm cho Chủ tịch Vân sao? Bây giờ con gái biết nấu cơm cũng không nhiều, cô thật có lòng.” Giờ đã muộn, siêu thị chỉ còn một quầy thu ngân là còn mở, bị bọn họ chặn đường, hai người bọn cô cũng không qua được. “Xin nhường đường.” Vân Tụ mở miệng.
Tất cả những thứ trong giỏ hàng lần lượt được quét mã vạch, Vân Tự chờ ở bên cạnh, Lý Hủy Như cứ nhất định muốn nói chuyện với Chẩm Khê.
“Không phải bây giờ cô vẫn tin mấy lời hoang đường9như giữ được dạ dày của đàn ông thì có thể giữ được trái tim anh ta chứ?”
Chẩm Khê không chút dè dặt đáp trả cô ta một câu, “Tôi không biết nấu cơm.” “Chẳng lẽ còn có thể là Chủ tịch Vẫn nấu cơm cho cô?” “Ừ, tôi nấu cho cô ấy ăn.”
Vẻ mặt Lý Hủy Như như gặp phải ma.
“Sao lại phải phiền phức như vậy chứ, nếu giờ này còn chưa ăn cơm, không bằng tôi mời...”
“Ai muốn ăn cơm với cô, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa.” Lý Hủy6Như tức đến xanh mặt, nhưng vẫn cười dịu dàng nhìn Vân Tụ, hỏi: “Chủ tịch Vân có nể mặt không nhỉ?”
“Vợ tôi không muốn.”
“Vợ?”
Đúng lúc thanh toán xong, Chẩm Khê không chút khách khí chen qua người cô ta, tiện thể dùng cùi chỏ đập vào bộ ngực lớn bằng silicon của cô ta.
“Cô còn dám liếc mắt đưa tình với chồng tôi, cô có tin tôi sẽ móc mắt cô ra làm bóng đèn mà giẫm không?”
“Cô cho rằng cô...”
Lý Hủy Như đã tức đến mức nói câu trước câu sau không ăn nhập0gì với nhau.
“Một người ra mắt từ phim cấp ba như cô thì lấy tư cách gì nói chuyện với tôi. Ồ, không phải cô cho rằng quay được vài cái video quảng cáo nhỏ đã là nữ nghệ sĩ rồi đấy chứ? Chậc chậc, loại người như cô cũng chỉ có thể giao du với Nhiêu Lực Quần mà thôi. Tôi cảnh cáo cô, đừng có đến gần chúng tôi. Nói chuyện với cô thôi mà tôi đã muốn đến nhà vệ sinh để tẩy rửa sạch sẽ rồi.”
Chẩm Khê trừng cô ta một cái7rồi kéo tay Vân Tụ. “Đi thôi, ông xã, chúng ta không nói chuyện với loại người này.” Ra khỏi siêu thị, Vân Tụ mới nói với cô một câu. “Bây giờ em đúng là ghê gớm rồi.”
“Lúc em mới quay về bị cô ta bắt nạt rất thảm, lúc đó nghĩ phải khiêm tốn, làm chuyện gì cũng lén lén lút lút. Bây giờ em đã trở thành bà Vân rồi chẳng lẽ em còn có thể nhẫn nhịn cô ta? Anh nói xem, nếu cô ta muốn hoạt động trong giới giải trí có phải là phải nhìn sắc mặt em không? Có phải em không thể chiều theo cái tính xấu của cô ta không?”
“Đúng.”
Lý Hủy Như cùng Nhiêu Lực Quần dễ đuổi đi. Nhưng khi về đến nhà nhìn thấy một nhà Chẩm Toàn ngồi trên ghế sô-pha là Chẩm Khê chẳng còn chút vui vẻ nào.
“Ông tới làm gì?”
“Đan Đan, con kết hôn với Vân Tụ sao không nói cho bố biết?”
Chẩm Khê liếc mắt nhìn về phía bà ngoại và dì Từ, muốn biết rốt cuộc là ai trong hai người bọn họ lỡ miệng nói cho người này biết chuyện. “Không có chuyện này.” “Cái gì mà không có chuyện này, bà ngoại con đã nói với bố, mấy ngày trước hai đứa đã đi đăng ký rồi.” “Ông nghe ai nói? Đăng ký cái gì? Đi đâu mà đăng ký?” “Thành phố E đấy.” “Hộ khẩu của tôi ở thành phố Y thì làm sao có thể đăng ký kết hôn ở thành phố E được.” Chẩm Toàn không còn gì để nói. “Tiểu Tụ, con nói đi.” Chẩm Toàn muốn để Vân Tụ bày tỏ thái độ. “Vâng, con kết hôn với Chẩm Khê.” “Ơ hay, anh này!”
Chẩm Khê quay đầu, trợn mắt nhìn, nhỏ giọng nói: “Anh thừa nhận với ông ta làm gì? Anh thật sự muốn gọi ông ta là bố à?”
“Được được được!” Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Chẩm Toàn chính là, “Giao Đan Đan cho con, bố yên tâm.”
Không biết xấu hổ!
“Bà ngoại tôi cần nghỉ ngơi, xin mời ba người về cho.”
“Con ăn nói thế nào vậy. Lúc hai đứa đăng ký kết hôn bố không ở đấy, nay khó khăn lắm mới trở về.” Chẩm Toàn nhìn sắc mặt của cô, hỏi: “Bao giờ các con tổ chức đám cưới?”
Chẩm Khê cười lạnh, “Sao? Muốn đòi người ta sính lễ à?”
“Đây là quy định và phong tục tập quán.” “Vậy ông chuẩn bị của hồi môn gì cho tôi?” Sắc mặt Chẩm Toàn khó coi, nhắm mắt nhắm mũi mở miệng, “Tiểu Tụ có tiền, chắc chắn sẽ không để ý những thứ này.”
“Không phải ông nói là phong tục tập quán với quy định sao. Hơn nữa, người ta có tiền hay không thì liên quan gì đến ông?” “Hai con đã kết hôn, là người một nhà rồi, còn phân chia của em với của anh cái gì? “Thật ngại quá, trước khi đăng ký kết hôn thì bọn tôi đã làm xác nhận tài sản riêng, tiền của anh ấy và tiền của tôi khác nhau, không liên quan đến nhau.” Chẩm Toàn chỉ tay về phía cô, mắng cô bất hiếu.
Chẩm Khê kéo Vân Tụ đi vào phòng, nói với anh: “Em không coi Chẩm Toàn là bố mình, ông ta nói cái gì anh cũng không được phép đồng ý. Chúng ta là tự do yêu đương rồi kết hôn, không có chuyện bố mẹ làm mai. Mặc kệ ông ta viện lý do gì, anh cũng phải coi như không nghe thấy. Không được để ý đến ông ta, biết chưa?”
“Nếu ông ta đi làm loạn...” “Không đâu. Chẩm Toàn rất sĩ diện, ông ta muốn chúng ta tổ chức đám cưới, một là muốn đòi sính lễ của anh, hai là muốn khoe khoang với tất cả mọi người rằng ông ta tìm được con rể tốt như thế nào.”
“Đây là điều nên mà.” “Cái gì nên?” Chẩm Khê không vui.
“sính lễ và đám cưới.”
“Chuyện đám cưới thì nói sau đi. Sính lễ gì chứ, không được đưa cho ông ta. Anh có biết trước đây ông ta độc ác như thế nào không? Khi bà ngoại em mới đổ bệnh, nhất thời đầu óc em không tỉnh táo, lại không có ai đáng tin cậy, bất đắc dĩ mới phải mời ông ta đến để nói chuyện với bác sĩ. Kết quả thì sao, ông ta lừa trên gạt dưới, sợ em tiêu mất tiền nên nói với em rằng bà ngoại không cần thiết phải chữa trị, muốn thuyết phục em từ bỏ chữa trị. Anh nói xem ông ta có giống con người không? Bây giờ em nhìn thấy ông ta là lại thấy tức, anh giúp em đuổi ông ta đi đi.”
Vân Tụ muốn đi, Chẩm Khê lại kéo anh, nói: “Không cho phép anh gọi ông ta là bố, cũng không được gọi bố vợ hay cái gì đó.” “Vậy anh phải xưng hô với ông ta như thế nào?” “Anh cứ gọi giống em, gọi thẳng cả tên họ Chẩm Toàn của ông ta ra. Nếu anh thích thì gọi ông ta là lão già cũng được.” Vân Tụ khuyên cô một lúc rồi kéo cô đi ra ngoài. Chẩm Toàn vừa thấy hai người đi ra liền kéo thằng con trai của ông ta đến trước mặt bọn cô, chỉ vào Vân Tụ và nói với nó: “Con trai, đây là anh rể con.”
Chẩm Khê liền nổi điên.
“Anh rể cái gì, anh rể ở đâu ra? Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi, tôi làm gì có em trai.”
Sắc mặt Chẩm Toàn khó coi, chỉ tay vào cô mắng: “Câu này của mày là tiếng người hả?”
“Được thôi, ông mang giấy xác nhận quan hệ cha con ra đây. Nếu như nó là con ruột của ông, cũng không cần phải cùng mẹ cùng bố với tôi, quan hệ giống như tôi với Chẩm Hàm cũng được, thì tôi sẽ bảo Vân Tụ nhận đứa em trai này.”
“Bố, bỏ đi, chị không thích con thì thôi.” Chẩm Tinh Thần mở miệng.
“Không phải không thích mày.” Chẩm Khê nói, “Mà là cả nhà mấy người tôi đều không thích. Bây giờ, ngay lập tức, đi ra ngoài cho tôi.” “Mày không phải là người!” Chẩm Toàn chỉ thẳng mặt cô, “Mày đối xử với bố ruột của mày như vậy, mày sẽ không được chết tử tết” “Ông cứ ở đây mà mong tôi chết đi, tôi mà chết thì ngay cả người nhặt xác cho ông cũng không có đâu. Ông cho rằng còn có thể trông mong vào thằng con trai không có quan hệ máu mủ này ư? Ông nhìn đứa con gái Chẩm Hàm yêu quý mà ông nuông chiều từ bé đến lớn xem, bây giờ nó còn lo cho ông không. À mà không, từ trước tới nay nó đã bao giờ nghĩ cho ông chưa!”
Chẩm Khê tức điên lên.
“Ông cút ngay cho tôi, tôi không có người bố như ông. Lần sau còn dám đến, tôi gặp ông lần nào thì sẽ đánh lần đấy. Ông có tin tôi sẽ khiến cho con trai ông không vào được đại học hay không?”
Chẩm Toàn đẩy cửa bỏ đi, ông ta vừa đi, Chẩm Khê liền bật khóc.
“Trong lòng con bé rất tủi thân, bố ruột mà lại nói với con bé những lời như vậy.” Dì Từ nói với Vân Tụ, “Để dì nấu cơm, cháu đưa con bé ra ngoài cho khuây khỏa, nếu không về thì nhắn tin báo cho dì một tiếng là được.”
Chẩm Khê bị kéo xuống lầu. “Em tức giận, em không đi nổi.” Vân Tụ cúi người, khom lưng trước mặt cô, Chẩm Khê yên tâm thoải mái leo lên lưng anh.
“Nếu như người kết hôn với em hôm nay không phải là anh mà là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, chắc chắn ông ta sẽ trốn tránh em, sợ em đến dựa dẫm ông ta.”
“Sẽ không đâu.”
“Sao lại không chứ, Chẩm Toàn chính là người như vậy!”
“Em sẽ không lấy ai khác ngoài anh.” “Ồ, em rất vinh hạnh.” “Đêm nay không về có được không?”
“Vậy ở đâu? Khách sạn? Anh bị hâm à?”
“Anh có nhà ở đây.”
“Nhà nào...”
ổ, Chẩm Khê nhớ ra rồi.
“Sau khi anh rời khỏi có từng quay lại không?”
“Có.”
“Lúc nào?”
“Khi em không ở đây.” “Tại sao phải nhận lúc em không ở đây?”
“Vì em biết, sẽ cười anh.”
“Cũng đúng.”
Đùi bị véo một cái.
Vân Tụ mở cửa, bật đèn trên trần lên, ở đây vẫn giống như khi Vân Tụ còn đi học, không có gì thay đổi cả, vẫn y hệt năm xưa, đến nay dưới bàn trà vẫn còn vứt mấy quyển bài tập toán.
Trong phòng không có lấy một bụi nào, trong tủ bát vẫn còn nước uống và mì gói có hạn sử dụng rất mới. Hai người mỗi người một bát mì coi như xong bữa tối.
Chẩm Khê đánh răng rửa mặt xong, ngồi ngẩn ra trên ghế, cô nói: “ở đây không có ti vi thì cũng thôi đi, dù sao năm đó cũng nghèo. Nhưng tại sao chỗ ở của một thằng con trai như anh mà ngay cả một quyển truyện tranh cũng không có. Quả nhiên là một lòng một dạ học tập, người đứng đầu và là siêu sao của trường số 7.”
“Cũng không phải. Em nhảy múa ở cách vách anh cũng nghe thấy.”
“Khi đó có cảm thấy phiền không?” “So với việc thấy phiền thì những suy nghĩ khác lại mãnh liệt hơn chút.” “Những suy nghĩ khác?”
“Em mặc đồng phục của trường số 7 rất đẹp, người khác mặc váy đều là dài đến đầu gối, còn em mặc thì lại ngắn hơn một đoạn.” “Ừ, ưu điểm trời sinh, chân dài.”
“Lúc đó em nhảy ở bên cạnh, làm phiền anh không tài nào ngủ được anh sẽ nghĩ...” Cả người bị ôm lấy từ phía sau, trong đầu Chẩm Khê đột nhiên dâng lên suy nghĩ không ổn. “Ngủ đi.”
“Nếu như có một ngày, em mặc đồng phục trường...”
“Dừng!”
Mặt Chẩm Khê đỏ tới tận mang tai, “Được... được rồi, đừng nói thêm nữa.” “Trước đây, trong giờ tập thể dục giữa giờ của trường số 7, tất cả các nữ sinh đều mặc áo váy giống nhau như đúc, anh chỉ có thể thông qua việc nhìn chân để tìm được em.” “Những lời như thế này... lời như thế này trước đây anh... cũng chưa từng nói.”
“Trước đây em đoan trang như vậy, hơn nữa cái gì cũng không hiểu, nói như vậy sợ sẽ dọa em.”
“Bây giờ thì không đoan trang à?”
“Bây giờ là vợ anh rồi, có thể nói, không sao cả.”
Bình luận facebook