Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-358.html
Chương 358: GIẤC MƠ CỦA TIỂU HÀ (3)
Tôi hoàn toàn không hiểu được ý của anh. Trước đó thì không muốn người ta biết, nói không muốn làm
ảnh hưởng đến việc quay phim.
Bây giờ lại bảo tôi đi thông báo. Thời điểm này mà đi nói với nhà sản xuất chuyện này, chắc chắn người2ta sẽ phải sắp xếp một bữa ăn. Như vậy thì chắc chắn công việc quay phim buổi tối sẽ phải hủy bỏ.
Quả nhiên, nhà sản xuất vừa nghe thấy vậy bèn vội vàng đặt chỗ ở nhà hàng, sau đó đi theo tôi ra xe. Ông ta9đứng trước cửa sổ cúi người xuống nói với Boss, mời anh tham dự bữa tiệc tối nay. Ông ta còn nói tất cả thành viên của đoàn làm phim có mặt ở đây đều sẽ đến tham gia.
Boss từ chối vài câu liền đồng ý.
Boss lớn là6phải đến muộn, lên sân khấu cuối cùng. Rõ ràng chúng tôi đã đến đó từ trước, nhưng tôi lại phải ngồi lãng phí thời gian với Boss trong bãi đỗ xe.
Cuối cùng, sau khi đã muộn hơn giờ hẹn ba mươi phút, Boss mới chậm rãi đi0vào.
Một nhà hàng có lối trang trí rất cổ điển, nhà sản xuất bao trọn toàn bộ tầng hai. Đạo diễn, nhà sản xuất và giám đốc của công ty phụ trách sản xuất bộ phim này đích thân đi xuống nghênh đón anh và đưa lên tầng.7Vừa lên tầng, tôi đã nhìn thấy cô gái mặc đồng phục học sinh buổi chiều gia đang ngồi với một nhóm các cô gái xinh đẹp hơn cô ấy. Lúc này, cô ấy đang sửng sốt nhìn về phía bên chúng tôi.
Chắc hẳn cô gái kia chính là Chẩm Khê. Tôi chỉ thấy khi nhìn thấy Boss, khuôn mặt cô ấy trắng bệch và đôi môi mím chặt lại.
Boss đi vào ngồi ở bàn chính, tôi ngồi cạnh anh, một vòng xung quanh đều là nhân viên chủ chốt và nam nữ chính của bộ phim này.
Cô gái kia ngồi cách chúng tôi hai, ba bàn. Ngay khi Boss ngồi xuống, cô ấy liền đổi chỗ ngồi với người bên cạnh, ngồi quay lưng lại với chúng tôi.
Lúc đó, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy giữa cô ấy và Boss có bí mật.
Bữa tiệc có Boss tham gia thì mọi người thường a dua nịnh hót chứ chẳng ăn mấy. Bên này Boss nói mấy câu thì mấy bàn bên kia cũng nói hùa theo. Tai tôi cũng nghe nhiều đến mức sắp chai luôn, vậy mà Boss vẫn có thể tùy tiện ứng phó được.
Sau ba vòng rượu, thực tế Boss không uống chút nào, ngược lại những người ngồi bên cạnh kia đã uống đến mức mặt đỏ bừng. Đạo diễn và nhà sản xuất gọi diễn viên ở bàn bên cạnh qua mời rượu. Rất rõ ràng, khi cô gái kia nghe thấy câu này, sống lưng hơi ưỡn thẳng ra.
Những cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội đến gần người Boss, có người hơi kích động còn làm đổ rượu lên đầu tôi. Boss vẫn luôn mỉm cười ứng phó khiến những cô gái kia mê mẩn đến mức không biết trời cao đất rộng là gì, lại còn có người dám hỏi cách liên lạc với anh. Boss chúng tôi cũng đều đưa danh thiếp cho họ, có điều chỉ là danh thiếp giả chuyên dùng để đối phó với những người như thế này, số điện thoại trên đó là số mà cả đời này họ cũng đừng mơ gọi được. Chỉ có cô gái kia vẫn ngồi yên không làm gì cả, có lẽ là cho rằng nhân lúc loạn như vậy mình có thể không cần đi qua. Tuy nhiên nhà sản xuất vẫn nhớ đến cô, cứ luôn miệng gọi: “Chẩm Khê, cô qua đây.”
Cô gái bưng ly đi qua, vẻ mặt rất sợ sệt giống như cô gái nhỏ đến hỏi thăm chủ nợ, sợ mình nói sai một câu thì sẽ bị người ta bán đi vậy.
Nhà sản xuất béo tay cô tới trước mặt ông chủ của tôi, nói: “Mau mời ngài Vân một ly, cô may mắn lắm đấy, lần đầu tiên quay phim đã có thể gặp được ngài Vẫn đến thăm.”
Boss không nói câu nào, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay đang lôi kéo cô ấy của nhà sản xuất.
Trong nháy mắt tôi hiểu ra, bèn đứng dậy kiếm cớ kéo nhà sản xuất ra chỗ khác.
Cô gái cầm ly đứng trước mặt Boss, có thể nhìn ra cô ấy đang rất căng thẳng, tay run rẩy, giọng nói cũng run rẩy:
“Tôi không biết uống rượu.” Boss liếc mắt nhìn nước cam trong ly của cô ấy, hỏi: “Hoàn toàn không biết sao?” Nói xong, Boss tìm một chiếc ly trống, đổ đầy một ly rượu có nồng độ cồn cao.
Tôi lại khiếp sợ một lần nữa. Tôi đã quen biết Boss nhiều năm như vậy, tham gia hàng trăm bữa tiệc cùng anh, anh là người không uống rượu và cũng sẽ không ép người khác uống rượu.
Lúc này anh dùng ngón tay đẩy chiếc ly đó đến trước mặt cô gái kia, lại hỏi một câu: “Thật sự không biết uống à?”
Cô gái nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp một lúc, đột nhiên bưng ly rượu lên, ngẩng đầu uống liền một mạch hết ly rượu. Khi uống xong thì bắt đầu ho khan, sau đó liền quay người chạy vào phòng vệ sinh.
Không cần Boss ra hiệu, tôi đã tự động chạy theo cô ấy. Vừa đi vào đã nhìn thấy cô gái nằm nhoài trên bồn cầu nôn khan, nhìn có vẻ là thật sự không biết uống rượu. Tôi vỗ lưng cô ấy rồi đưa khăn giấy cho cô, trong lòng cảm thấy Boss thật quá đáng. Đây chỉ là một cô gái trẻ tuổi mà thôi. Chờ cô ấy thở được, phát hiện người đang giúp mình là tôi liền liên tục nói xin lỗi. Cô gái này rất tự ti, đây là đánh giá sơ bộ của tôi về tính cách của cô ấy.
“Không sao chứ?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy vừa định lắc đầu, lại như là nghĩ đến cái gì bèn nói với tôi: “Tôi thấy hơi khó chịu, có thể đi về trước nghỉ ngơi không?”.
Đáng lẽ là phải đồng ý, không nhất thiết phải làm khó dễ người ta, nhưng phía Boss... “Cô quay lại chào mọi người một tiếng đi.” Sắc mặt cô ấy rất khó coi, nhưng vẫn đồng ý. Chờ cô ấy tự sửa soạn gọn gàng xong, vừa ra cửa đã nhìn thấy Boss đi ra từ phòng vệ sinh bên cạnh. Cô gái lập tức cúi đầu nghiêng người đứng sang bên cạnh. Boss đi qua bên người cô ấy, không biết là tay của anh định lấy thứ gì ra mà không cẩn thận làm rơi một tập danh thiếp xuống đất, nhất thời danh thiếp rơi vung vãi đầy đất.
Tôi và cô gái kia lập tức ngồi xổm xuống nhặt. Lúc nhặt tôi chú ý nhìn, đây là danh thiếp cá nhân. Ông chủ của tôi có tổng cộng ba loại danh thiếp, một loại là giả, một loại dùng cho việc công, và một loại là danh thiếp cá nhân của anh, chính là loại mà bây giờ đang bị rơi xuống, phía trên chỉ viết tên của và thông tin liên lạc cá nhân của anh.
Tôi lặng lẽ liếc cô gái bên cạnh. Trong lòng nghĩ nếu là người đầu óc linh hoạt, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà học thuộc con số trên đó. Nhưng cô gái này nhặt danh thiếp còn nghiêm túc hơn cả tôi, hơn nữa khi nhặt danh thiếp lên liền lật lại, không nhìn thêm chút nào.
Rất hiểu chuyện. Cũng rất ngốc.
Tôi đứng dậy trước, đưa số danh thiếp vừa nhặt lên cho Boss, lại phát hiện anh đang nhìn cô gái ngồi xổm trên đất kia, vẻ mặt anh rất khó nắm bắt.
Anh vừa cầm lấy danh thiếp liền rời đi.
Cô gái hoảng loạn đứng lên, nói: “Ở đây...” Trong tay cô còn cầm vài tấm danh thiếp. “Vứt đi.” Boss lạnh nhạt nói một câu như vậy, sau đó nhanh chóng bước đi mà không thèm quay đầu lại.
Sau khi đi ra ngoài được một đoạn, Boss nói với tôi:
“Cô quay lại xem, có phải cô ấy vứt đi thật rồi không.”
“Sẽ không... như vậy chứ.” Tôi muốn nói, sẽ không ngốc như vậy chứ. Tôi đứng ở chỗ ngoặt, thò đầu nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy cô gái kia cầm một nắm gì đó vứt vào thùng rác.
Chờ cô ấy đi rồi, tôi mới mở thùng rác ra nhìn, bên trong là những tấm danh thiếp đã bị xé nát của Boss. Tôi không biết nên nói cô ấy ngốc nghếch hay là cẩn thận, tỉ mỉ. Xé nát rồi vứt đi, cho dù không cẩn thận bị người khác nhìn thấy thì cũng không thể chắp ghép lại rồi gây phiền toái cho ông chủ của tôi được. Nhưng... đều đã rõ ràng như vậy rồi...
Tại sao cô ấy lại không hiểu chứ. Lúc trở về, tôi gật đầu với Boss. Anh quay mặt tiền đi, không thèm chào hỏi với những người trong đoàn làm phim vẫn đang chờ anh. Thậm chí, nếu như không phải tôi tháo giày cao gót chạy theo, chắc anh cũng có thể vứt tôi lại chỗ này. Từ sau lần đó, mãi đến tận khi bộ phim này quay xong, Boss cũng không hỏi bất kỳ một câu nào liên quan đến nó nữa.
Đương nhiên, quả thật công việc của anh cũng rất bận rộn, thời gian thật sự rất quý giá.
Ngay khi tôi cho rằng chuyện này hay người này cứ trôi qua như vậy thì có một cô gái tên Chẩm Hàm tìm đến đây.
Boss đồng ý gặp cô ta khiến tôi rất ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn là cô ta vừa mở miệng đã nói: “Anh trai, anh phải giúp em.” Khi tim tôi đang đập nhanh liên tục không ngừng thì nghe thấy Boss trả lời:
“Tại sao?”
Hoàn toàn không phủ định cách gọi “anh trai” này. ông chủ của tôi, con trai út của cố Chủ tịch tập đoàn Vân Thị, ở đâu ra một cô em gái dáng vẻ trông rất lưu manh và không có giáo dưỡng như vậy chứ.
“Trong tay anh có bộ phim lớn gì không, em muốn làm nữ chính.” Boss lấy kính mắt xuống, nở nụ cười, vẫn là câu nói kia.
“Tại sao?”
“Chẩm Khê có thể, tại sao em lại không được?”
Tôi bưng trà vào, vừa vặn nghe thấy câu nói này, bèn giật mình khiến tay run lên. Khó khăn lắm tôi mới đặt cốc xuống được, đã nghe thấy Boss nói: “Chẩm Khê là ai?” Còn muốn nghe được nhiều thứ hơn nữa, nhưng tôi đã không có lý do gì để ở lại. Khi tôi sắp ra đến cửa, cô gái tên Chấm Hàm gia trả lời:
“Em mặc kệ, chị ta có thì em cũng phải có.”
Một giây sau, điện thoại của tôi vang lên, Boss ra lệnh cho tôi qua điện thoại: “Gọi bảo vệ lên đây mời cô Chẩm rời khỏi.” Cô gái này đã bị bảo vệ ép rời khỏi, từ đó về sau, không còn thấy cô ta xuất hiện ở tòa nhà Vân Thị nữa.
Chẩm Khê, Chẩm Hàm, đều có họ kỳ lạ giống nhau.
Tôi không nhịn được sự tò mò mà lên mạng tìm kiếm tên hai người đó. Quả thật là hai chị em, bây giờ cùng thuộc một nhóm nhạc nữ mà tôi chưa từng nghe tên.
Điện thoại trên bàn lại vang lên, Boss gọi tôi đi vào. Tôi mới đóng cửa lại đã nghe thấy Boss nói: “Nghe nói cô có quan hệ không tệ với quản lý dự án.” Tôi cố ổn định trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình, nhỏ giọng nói: “Đều là tình nghĩa qua lại thôi ạ.” “Nếu như cô có việc nhờ bọn họ, chắc chắn bọn họ có thể giúp đỡ, đúng không?” “Đều là nhờ phúc của ngài.”
“Dự án của công ty, bộ phim có ít đầu tư, phim truyền hình không được phát sóng trên kênh vệ tinh, chương trình giải trí hay những chương trình khác... Nói chung là đều có vị trí không quá quan trọng. Cô giới thiệu nghệ sĩ cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ nể mặt cô, đúng không?” Đã nói đến mức này rồi, tôi chỉ có thể cắn răng đồng ý:
“Chắc là không vấn đề gì.” Boss lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra và đưa cho tôi. “Đây là?” Tôi thấp thỏm hỏi dò. “Không phải cái gì cũng là tình nghĩa qua lại.”
Tôi liền hiểu.
Nhưng khi ra đến cửa lại nghĩ, tôi lại mơ hồ một vấn đề đó là nghệ sĩ cần giới thiệu là chỉ Chẩm Khê hay Chấm Hàm, hay là cả hai người bọn họ? Tôi lại gõ cửa, vừa cẩn thận vừa ậm ờ hỏi: “Có cần để đối phương biết chuyện này không ạ?” Tôi cũng không nói đối phương là ai. “Không cần.”
“Vậy nếu như không cẩn thận biết được thì sao?”
“Cô từ chức là được.” “Chắc đối phương không khôn khéo như vậy đúng không?” “Ừ, rất ngu ngốc.” Như vậy, tôi đã hiểu người nghệ sĩ cần giới thiệu này là ai rồi. Dù sao thì thoạt nhìn, cái cô Chẩm bị bảo vệ đuổi ra ngoài kia rất ranh ma. Trước khi đi, Boss hỏi tôi một vấn đề đặc biệt kỳ lạ. “Nếu như có người cảm thấy cô rất ghét cô ấy thì nên làm thế nào?” “Vậy tôi thật sự ghét cô ấy à?”
“Ghét.”
“Vậy thì tiếp tục ghét là được rồi.”
Tôi thuận miệng trả lời một câu, không chút suy nghĩ gì. Thật ra lúc đó nếu tôi thông minh hơn một chút thì có lẽ đã hiếu, nếu đã ghét đối phương thì sẽ không tìm cách giải quyết.
Review tập sau - Tập 19 - Tại sao Vân Tụ lại mơ và thường xuyên mơ về một giấc mơ kỳ lạ như thế:
- Tại sao Tiểu Hà cũng có những giấc mơ kỳ lạ đến vậy?
- Liệu có phải là giống như những gì chúng ta đang nghĩ: Vân Tụ có ký ức về kiếp trước? Hay là anh vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng và cuộc sống cô độc của mình?
- Và, bắt đầu từ khi nào Vân Tụ đã yêu Chẩm Khê, yêu cô một cách sâu sắc đến như vậy?
- Liệu tác giả sẽ cho chúng ta thấy một “Dạ Hoa phiên bản hiện đại chăng? Cùng đón đọc những tập cuối của Thực tập sinh thần tượng trên Waka nhé!
Tôi hoàn toàn không hiểu được ý của anh. Trước đó thì không muốn người ta biết, nói không muốn làm
ảnh hưởng đến việc quay phim.
Bây giờ lại bảo tôi đi thông báo. Thời điểm này mà đi nói với nhà sản xuất chuyện này, chắc chắn người2ta sẽ phải sắp xếp một bữa ăn. Như vậy thì chắc chắn công việc quay phim buổi tối sẽ phải hủy bỏ.
Quả nhiên, nhà sản xuất vừa nghe thấy vậy bèn vội vàng đặt chỗ ở nhà hàng, sau đó đi theo tôi ra xe. Ông ta9đứng trước cửa sổ cúi người xuống nói với Boss, mời anh tham dự bữa tiệc tối nay. Ông ta còn nói tất cả thành viên của đoàn làm phim có mặt ở đây đều sẽ đến tham gia.
Boss từ chối vài câu liền đồng ý.
Boss lớn là6phải đến muộn, lên sân khấu cuối cùng. Rõ ràng chúng tôi đã đến đó từ trước, nhưng tôi lại phải ngồi lãng phí thời gian với Boss trong bãi đỗ xe.
Cuối cùng, sau khi đã muộn hơn giờ hẹn ba mươi phút, Boss mới chậm rãi đi0vào.
Một nhà hàng có lối trang trí rất cổ điển, nhà sản xuất bao trọn toàn bộ tầng hai. Đạo diễn, nhà sản xuất và giám đốc của công ty phụ trách sản xuất bộ phim này đích thân đi xuống nghênh đón anh và đưa lên tầng.7Vừa lên tầng, tôi đã nhìn thấy cô gái mặc đồng phục học sinh buổi chiều gia đang ngồi với một nhóm các cô gái xinh đẹp hơn cô ấy. Lúc này, cô ấy đang sửng sốt nhìn về phía bên chúng tôi.
Chắc hẳn cô gái kia chính là Chẩm Khê. Tôi chỉ thấy khi nhìn thấy Boss, khuôn mặt cô ấy trắng bệch và đôi môi mím chặt lại.
Boss đi vào ngồi ở bàn chính, tôi ngồi cạnh anh, một vòng xung quanh đều là nhân viên chủ chốt và nam nữ chính của bộ phim này.
Cô gái kia ngồi cách chúng tôi hai, ba bàn. Ngay khi Boss ngồi xuống, cô ấy liền đổi chỗ ngồi với người bên cạnh, ngồi quay lưng lại với chúng tôi.
Lúc đó, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy giữa cô ấy và Boss có bí mật.
Bữa tiệc có Boss tham gia thì mọi người thường a dua nịnh hót chứ chẳng ăn mấy. Bên này Boss nói mấy câu thì mấy bàn bên kia cũng nói hùa theo. Tai tôi cũng nghe nhiều đến mức sắp chai luôn, vậy mà Boss vẫn có thể tùy tiện ứng phó được.
Sau ba vòng rượu, thực tế Boss không uống chút nào, ngược lại những người ngồi bên cạnh kia đã uống đến mức mặt đỏ bừng. Đạo diễn và nhà sản xuất gọi diễn viên ở bàn bên cạnh qua mời rượu. Rất rõ ràng, khi cô gái kia nghe thấy câu này, sống lưng hơi ưỡn thẳng ra.
Những cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội đến gần người Boss, có người hơi kích động còn làm đổ rượu lên đầu tôi. Boss vẫn luôn mỉm cười ứng phó khiến những cô gái kia mê mẩn đến mức không biết trời cao đất rộng là gì, lại còn có người dám hỏi cách liên lạc với anh. Boss chúng tôi cũng đều đưa danh thiếp cho họ, có điều chỉ là danh thiếp giả chuyên dùng để đối phó với những người như thế này, số điện thoại trên đó là số mà cả đời này họ cũng đừng mơ gọi được. Chỉ có cô gái kia vẫn ngồi yên không làm gì cả, có lẽ là cho rằng nhân lúc loạn như vậy mình có thể không cần đi qua. Tuy nhiên nhà sản xuất vẫn nhớ đến cô, cứ luôn miệng gọi: “Chẩm Khê, cô qua đây.”
Cô gái bưng ly đi qua, vẻ mặt rất sợ sệt giống như cô gái nhỏ đến hỏi thăm chủ nợ, sợ mình nói sai một câu thì sẽ bị người ta bán đi vậy.
Nhà sản xuất béo tay cô tới trước mặt ông chủ của tôi, nói: “Mau mời ngài Vân một ly, cô may mắn lắm đấy, lần đầu tiên quay phim đã có thể gặp được ngài Vẫn đến thăm.”
Boss không nói câu nào, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay đang lôi kéo cô ấy của nhà sản xuất.
Trong nháy mắt tôi hiểu ra, bèn đứng dậy kiếm cớ kéo nhà sản xuất ra chỗ khác.
Cô gái cầm ly đứng trước mặt Boss, có thể nhìn ra cô ấy đang rất căng thẳng, tay run rẩy, giọng nói cũng run rẩy:
“Tôi không biết uống rượu.” Boss liếc mắt nhìn nước cam trong ly của cô ấy, hỏi: “Hoàn toàn không biết sao?” Nói xong, Boss tìm một chiếc ly trống, đổ đầy một ly rượu có nồng độ cồn cao.
Tôi lại khiếp sợ một lần nữa. Tôi đã quen biết Boss nhiều năm như vậy, tham gia hàng trăm bữa tiệc cùng anh, anh là người không uống rượu và cũng sẽ không ép người khác uống rượu.
Lúc này anh dùng ngón tay đẩy chiếc ly đó đến trước mặt cô gái kia, lại hỏi một câu: “Thật sự không biết uống à?”
Cô gái nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp một lúc, đột nhiên bưng ly rượu lên, ngẩng đầu uống liền một mạch hết ly rượu. Khi uống xong thì bắt đầu ho khan, sau đó liền quay người chạy vào phòng vệ sinh.
Không cần Boss ra hiệu, tôi đã tự động chạy theo cô ấy. Vừa đi vào đã nhìn thấy cô gái nằm nhoài trên bồn cầu nôn khan, nhìn có vẻ là thật sự không biết uống rượu. Tôi vỗ lưng cô ấy rồi đưa khăn giấy cho cô, trong lòng cảm thấy Boss thật quá đáng. Đây chỉ là một cô gái trẻ tuổi mà thôi. Chờ cô ấy thở được, phát hiện người đang giúp mình là tôi liền liên tục nói xin lỗi. Cô gái này rất tự ti, đây là đánh giá sơ bộ của tôi về tính cách của cô ấy.
“Không sao chứ?” Tôi hỏi cô ấy.
Cô ấy vừa định lắc đầu, lại như là nghĩ đến cái gì bèn nói với tôi: “Tôi thấy hơi khó chịu, có thể đi về trước nghỉ ngơi không?”.
Đáng lẽ là phải đồng ý, không nhất thiết phải làm khó dễ người ta, nhưng phía Boss... “Cô quay lại chào mọi người một tiếng đi.” Sắc mặt cô ấy rất khó coi, nhưng vẫn đồng ý. Chờ cô ấy tự sửa soạn gọn gàng xong, vừa ra cửa đã nhìn thấy Boss đi ra từ phòng vệ sinh bên cạnh. Cô gái lập tức cúi đầu nghiêng người đứng sang bên cạnh. Boss đi qua bên người cô ấy, không biết là tay của anh định lấy thứ gì ra mà không cẩn thận làm rơi một tập danh thiếp xuống đất, nhất thời danh thiếp rơi vung vãi đầy đất.
Tôi và cô gái kia lập tức ngồi xổm xuống nhặt. Lúc nhặt tôi chú ý nhìn, đây là danh thiếp cá nhân. Ông chủ của tôi có tổng cộng ba loại danh thiếp, một loại là giả, một loại dùng cho việc công, và một loại là danh thiếp cá nhân của anh, chính là loại mà bây giờ đang bị rơi xuống, phía trên chỉ viết tên của và thông tin liên lạc cá nhân của anh.
Tôi lặng lẽ liếc cô gái bên cạnh. Trong lòng nghĩ nếu là người đầu óc linh hoạt, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà học thuộc con số trên đó. Nhưng cô gái này nhặt danh thiếp còn nghiêm túc hơn cả tôi, hơn nữa khi nhặt danh thiếp lên liền lật lại, không nhìn thêm chút nào.
Rất hiểu chuyện. Cũng rất ngốc.
Tôi đứng dậy trước, đưa số danh thiếp vừa nhặt lên cho Boss, lại phát hiện anh đang nhìn cô gái ngồi xổm trên đất kia, vẻ mặt anh rất khó nắm bắt.
Anh vừa cầm lấy danh thiếp liền rời đi.
Cô gái hoảng loạn đứng lên, nói: “Ở đây...” Trong tay cô còn cầm vài tấm danh thiếp. “Vứt đi.” Boss lạnh nhạt nói một câu như vậy, sau đó nhanh chóng bước đi mà không thèm quay đầu lại.
Sau khi đi ra ngoài được một đoạn, Boss nói với tôi:
“Cô quay lại xem, có phải cô ấy vứt đi thật rồi không.”
“Sẽ không... như vậy chứ.” Tôi muốn nói, sẽ không ngốc như vậy chứ. Tôi đứng ở chỗ ngoặt, thò đầu nhìn ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy cô gái kia cầm một nắm gì đó vứt vào thùng rác.
Chờ cô ấy đi rồi, tôi mới mở thùng rác ra nhìn, bên trong là những tấm danh thiếp đã bị xé nát của Boss. Tôi không biết nên nói cô ấy ngốc nghếch hay là cẩn thận, tỉ mỉ. Xé nát rồi vứt đi, cho dù không cẩn thận bị người khác nhìn thấy thì cũng không thể chắp ghép lại rồi gây phiền toái cho ông chủ của tôi được. Nhưng... đều đã rõ ràng như vậy rồi...
Tại sao cô ấy lại không hiểu chứ. Lúc trở về, tôi gật đầu với Boss. Anh quay mặt tiền đi, không thèm chào hỏi với những người trong đoàn làm phim vẫn đang chờ anh. Thậm chí, nếu như không phải tôi tháo giày cao gót chạy theo, chắc anh cũng có thể vứt tôi lại chỗ này. Từ sau lần đó, mãi đến tận khi bộ phim này quay xong, Boss cũng không hỏi bất kỳ một câu nào liên quan đến nó nữa.
Đương nhiên, quả thật công việc của anh cũng rất bận rộn, thời gian thật sự rất quý giá.
Ngay khi tôi cho rằng chuyện này hay người này cứ trôi qua như vậy thì có một cô gái tên Chẩm Hàm tìm đến đây.
Boss đồng ý gặp cô ta khiến tôi rất ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn là cô ta vừa mở miệng đã nói: “Anh trai, anh phải giúp em.” Khi tim tôi đang đập nhanh liên tục không ngừng thì nghe thấy Boss trả lời:
“Tại sao?”
Hoàn toàn không phủ định cách gọi “anh trai” này. ông chủ của tôi, con trai út của cố Chủ tịch tập đoàn Vân Thị, ở đâu ra một cô em gái dáng vẻ trông rất lưu manh và không có giáo dưỡng như vậy chứ.
“Trong tay anh có bộ phim lớn gì không, em muốn làm nữ chính.” Boss lấy kính mắt xuống, nở nụ cười, vẫn là câu nói kia.
“Tại sao?”
“Chẩm Khê có thể, tại sao em lại không được?”
Tôi bưng trà vào, vừa vặn nghe thấy câu nói này, bèn giật mình khiến tay run lên. Khó khăn lắm tôi mới đặt cốc xuống được, đã nghe thấy Boss nói: “Chẩm Khê là ai?” Còn muốn nghe được nhiều thứ hơn nữa, nhưng tôi đã không có lý do gì để ở lại. Khi tôi sắp ra đến cửa, cô gái tên Chấm Hàm gia trả lời:
“Em mặc kệ, chị ta có thì em cũng phải có.”
Một giây sau, điện thoại của tôi vang lên, Boss ra lệnh cho tôi qua điện thoại: “Gọi bảo vệ lên đây mời cô Chẩm rời khỏi.” Cô gái này đã bị bảo vệ ép rời khỏi, từ đó về sau, không còn thấy cô ta xuất hiện ở tòa nhà Vân Thị nữa.
Chẩm Khê, Chẩm Hàm, đều có họ kỳ lạ giống nhau.
Tôi không nhịn được sự tò mò mà lên mạng tìm kiếm tên hai người đó. Quả thật là hai chị em, bây giờ cùng thuộc một nhóm nhạc nữ mà tôi chưa từng nghe tên.
Điện thoại trên bàn lại vang lên, Boss gọi tôi đi vào. Tôi mới đóng cửa lại đã nghe thấy Boss nói: “Nghe nói cô có quan hệ không tệ với quản lý dự án.” Tôi cố ổn định trái tim đang nhảy lên kịch liệt của mình, nhỏ giọng nói: “Đều là tình nghĩa qua lại thôi ạ.” “Nếu như cô có việc nhờ bọn họ, chắc chắn bọn họ có thể giúp đỡ, đúng không?” “Đều là nhờ phúc của ngài.”
“Dự án của công ty, bộ phim có ít đầu tư, phim truyền hình không được phát sóng trên kênh vệ tinh, chương trình giải trí hay những chương trình khác... Nói chung là đều có vị trí không quá quan trọng. Cô giới thiệu nghệ sĩ cho bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ nể mặt cô, đúng không?” Đã nói đến mức này rồi, tôi chỉ có thể cắn răng đồng ý:
“Chắc là không vấn đề gì.” Boss lấy một tấm thẻ từ trong ngăn kéo ra và đưa cho tôi. “Đây là?” Tôi thấp thỏm hỏi dò. “Không phải cái gì cũng là tình nghĩa qua lại.”
Tôi liền hiểu.
Nhưng khi ra đến cửa lại nghĩ, tôi lại mơ hồ một vấn đề đó là nghệ sĩ cần giới thiệu là chỉ Chẩm Khê hay Chấm Hàm, hay là cả hai người bọn họ? Tôi lại gõ cửa, vừa cẩn thận vừa ậm ờ hỏi: “Có cần để đối phương biết chuyện này không ạ?” Tôi cũng không nói đối phương là ai. “Không cần.”
“Vậy nếu như không cẩn thận biết được thì sao?”
“Cô từ chức là được.” “Chắc đối phương không khôn khéo như vậy đúng không?” “Ừ, rất ngu ngốc.” Như vậy, tôi đã hiểu người nghệ sĩ cần giới thiệu này là ai rồi. Dù sao thì thoạt nhìn, cái cô Chẩm bị bảo vệ đuổi ra ngoài kia rất ranh ma. Trước khi đi, Boss hỏi tôi một vấn đề đặc biệt kỳ lạ. “Nếu như có người cảm thấy cô rất ghét cô ấy thì nên làm thế nào?” “Vậy tôi thật sự ghét cô ấy à?”
“Ghét.”
“Vậy thì tiếp tục ghét là được rồi.”
Tôi thuận miệng trả lời một câu, không chút suy nghĩ gì. Thật ra lúc đó nếu tôi thông minh hơn một chút thì có lẽ đã hiếu, nếu đã ghét đối phương thì sẽ không tìm cách giải quyết.
Review tập sau - Tập 19 - Tại sao Vân Tụ lại mơ và thường xuyên mơ về một giấc mơ kỳ lạ như thế:
- Tại sao Tiểu Hà cũng có những giấc mơ kỳ lạ đến vậy?
- Liệu có phải là giống như những gì chúng ta đang nghĩ: Vân Tụ có ký ức về kiếp trước? Hay là anh vẫn đang chìm đắm trong ảo tưởng và cuộc sống cô độc của mình?
- Và, bắt đầu từ khi nào Vân Tụ đã yêu Chẩm Khê, yêu cô một cách sâu sắc đến như vậy?
- Liệu tác giả sẽ cho chúng ta thấy một “Dạ Hoa phiên bản hiện đại chăng? Cùng đón đọc những tập cuối của Thực tập sinh thần tượng trên Waka nhé!
Bình luận facebook