• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-360.html

Chương 360: GIẤC MƠ CỦA TIỂU HÀ (5)




Bà già đó định gõ cửa thì ông chủ của tôi bỗng hỏi:



“Trong nhà còn có người khác à.”



Sắc mặt bà ta trở nên khá kỳ lạ, bà ta ấp úng.



“Có một người họ hàng.” Lúc ấy tôi còn tưởng Chẩm Khê không có2ở nhà, đến khi mở cửa ra, Chẩm Khê đang mặc tạp dề xuất hiện ở trước mặt chúng tôi. Suýt chút nữa tôi đã không kìm được mà thốt lên thành tiếng. Thật không thể tin được, cái người trồng tiều tụy, gầy9yếu, sắc mặt tái nhợt ở trước mắt tôi đây là thiếu nữ xinh đẹp trong trí nhớ của tôi.



Chỉ mới qua mấy năm mà cô ấy như biến thành một người khác vậy. Nhìn cô ấy như thế này là biết cuộc sống6mấy năm qua không hề được an nhàn hạnh phúc. Càng đừng nói đến chuyện so sánh với khi cô ấy còn ở trong nhóm nhạc, trông cô ấy bây giờ còn chẳng bằng đại đa số các cô gái cùng tuổi. Chẩm Khê0cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy chúng tôi. Đôi mắt tròn xoe càng trừng lớn hơn, cô ấy hoảng sợ hết nhìn tôi rồi đến ông chủ của tôi.



Cuối cùng bà già trước mặt tôi đẩy cô ấy một cái, rồi nói với7vẻ ghét bỏ:



“Khách tới nhà còn đứng đực ra đây làm gì, mau pha trà cho khách đi. Chuyện này mà cũng không biết thì mày còn biết làm cái gì, đúng là chả được cái tích sự gì.”



Lúc bà ta nói thế, ông chủ của tôi nhìn chằm chằm vào bà ta bằng ánh mắt sâu hun hút. Chẩm Khê đi vào bếp pha trà, còn bà già kia mời chúng tôi ngồi xuống. Tôi ngồi xuống, còn ông chủ của tôi vẫn đứng im tại chỗ đưa mắt đánh giá cách bài trí của căn phòng này.



Tôi cũng không thể tưởng tượng được, cái gã bảnh chọe họ Nhiêu kia lại ở một nơi như thế này.



Về sau đi nghe ngóng tôi mới biết, gã ta rất ít khi về nhà, hầu như chỉ sống trong khách sạn. Bà già kia rất khách sáo với chúng tôi, khi nói chuyện bà ta vẫn cố tìm hiểu thân phận của ông chủ, nhưng ông chủ của tôi chẳng nói lời nào cả. Thật hiếm khi thấy ông chủ có dáng vẻ mất kiên nhẫn như thế này. Bình thường theo phép lịch sự, anh ấy cũng sẽ nói mấy câu. Chẩm Khê cầm khay trà tới. Vì bàn trà của nhà cô ấy khá thấp nên khi rót trà cho chúng tôi, cô ấy phải quỳ xuống đất.



Ông chủ của tôi chỉ nhìn lướt qua rồi rời mắt đi ngay. Tôi vội vàng nói: “Không cần phiền thể đâu ạ, chúng tôi ngồi một lúc rồi đi thôi.” Chẩm Khê nhìn mẹ chồng, trong dáng vẻ cô ấy cũng không dám tự quyết định. “Đừng vội đi. Cám ơn hai người đã đưa bà già này về nhà, một lát nữa tôi sẽ gọi con trai về mời hai người ăn cơm.”



“Thật sự không cần khách sáo thế đâu ạ, cũng là do lỗi của chúng tôi.” Miệng thì nói như vậy nhưng tôi lại nhìn Chẩm Khê. Tôi nghĩ, nếu cô ấy mở lời thì chắc hẳn ông chủ của tôi sẽ ở lại.



Nhưng từ lúc chúng tôi vào nhà đến bây giờ, chỉ có khi nào mẹ chồng hỏi cô ấy mới nói.



Trước kia, tính tình cô ấy cũng rất nhát gan yếu đuối, nhưng không đến mức nơm nớp lo sợ, khúm na khúm núm như thế này.



Ngay cả tôi cũng không thể không suy nghĩ, cái gã họ Nhiêu kia cưới cô ấy có phải là vì cái tính cách mắng không cãi, đánh cũng chỉ biết chịu đựng như hiện tại hay không. Nếu nói là cưới vợ thì chi bằng nói là lấy một bảo mẫu miễn phí thì đúng hơn.



Ông chủ của tôi chẳng biểu lộ thái độ gì, thế có nghĩa là anh ấy không muốn ở lại, tôi đành thay anh ấy từ chối. Bà Nhiêu kia thấy chúng tôi nhất quyết không ở lại thì bảo Chẩm Khê tiễn chúng tôi xuống nhà.



Nghe được câu này, tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm. Chẩm Khê tháo tạp dề ra, đi cùng chúng tôi ra ngoài. Lúc này tôi mới phát hiện cô ấy quá gầy, gầy đến mức quần áo cũng không vừa người, có khi nhét thêm một cô ấy vào nữa cũng được.



Ông chủ bước đi rất nhanh, khi chúng tôi đi ra khỏi cầu thang thì anh ấy đã vào trong xe rồi. Tôi đành phải đứng hàn huyên một mình với Chẩm Khê.



Tôi bảo chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, và hỏi thăm tình hình cô ấy những năm gần đây. Câu trả lời của cô ấy khiến tôi phải bốc hỏa. Hầu như tất cả đều rất tốt, không có vấn đề gì cả, rất ổn. Xem ra sau mấy năm lấy gã họ Nhiêu, tính cách vốn đã chẳng tươi sáng gì của Chẩm Khê đã bị mài hết sạch rồi.



Tôi suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn nói cho cô ấy biết chuyện mà mình đã nhìn thấy - chồng cô ấy ở bên ngoài ôm ấp gái. Cô ấy ngẩn người ra một lát, sau đó nói với tôi bằng vẻ hoàn toàn không tin: “Không đâu.” Cục tức của tôi xông lên tận cổ họng. Lời đánh giá của ông chủ về Chẩm Khê đúng là chẳng sai tí nào.



Vừa ngu vừa ngốc, chẳng có chút tiền đồ nào. Ông chủ bấm còi thúc giục tôi. Tôi đành phải đưa cho Chẩm Khê hai tấm danh thiếp, một là của ông chủ, một là của chính tôi và nói với cô ấy: “Có việc gì cần giúp đỡ cô có thể gọi cho tôi.”



Cô ấy cười nhận lấy. “Hy vọng sẽ không có lúc phải quấy rầy.”



Thấy cô ấy thế này, tôi rất tức giận. Cứ thế chúng tôi chào tạm biệt nhau.



Về sau, có một khoảng thời gian rất dài ông chủ không hề nhắc đến con người này. Người ở bên cạnh anh ấy biết đến Chẩm Khê chỉ có duy nhất một mình tôi, tôi cũng nghĩ rằng chỉ cần mình không nhắc tới Chẩm Khê thì chắc ông chủ cũng sẽ không nhớ tới cô ấy nữa.



Nhưng tôi quên mất, ông chủ của tôi là người có trí nhớ rất tốt mà toàn công ty ai ai cũng biết.



Mấy tháng sau, vào một buổi chiều nào đó, ông chủ bảo tôi đặt trước vé máy bay tới thành phố T.



Vì bận việc nên tôi không đi cùng, ông chủ đi một mình.



Buổi chiều bay qua đó, sáng hôm sau lại trở về đi làm bình thường.



Ông chủ không chủ động kể, tôi cũng không dám hỏi anh ấy đi thành phố T làm gì, gặp gỡ ai và có chuyện gì. Lần này trở về cũng yên tĩnh được một, hai tháng. Sau đó, lại vào một buổi chiều khi vừa họp xong, ông chủ đột nhiên hứng lên, lại bảo tôi đặt vé máy bay.



Thời gian đi lần này dài hơn một chút, đến chiều hôm sau mới về.



Từ đó trở đi, từ hai ba tháng đi một lần biến thành một hai tháng đi một lần, cuối cùng là một tháng một lần hoặc một tháng hai lần. Những chuyến đi này không phải đã được lên kế hoạch từ trước, mà đều là đột nhiên nổi hứng. Ví dụ như đang đứng trước cửa sổ văn phòng, bên ngoài trời đổ mưa, ông chủ bảo tôi đi đặt vé máy bay. Tình trạng này kéo dài gần hai năm. Có một lần sau khi trở về ông chủ hỏi tôi: “Cô còn nhớ Chẩm Hàm chứ?”



“A... Là cô gái bị bảo vệ đuổi đi đó ạ.”



“Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Chẩm Khê” Tôi cười gượng gạo, “Bảo sao họ của hai người đó giống nhau.” “Cô đoán xem gần đây tôi nghe được chuyện gì.” Ông chủ của tôi rất ít khi nói chuyện dí dỏm kiểu này, tôi chỉ có thể phối hợp đoán ra mấy đáp án. “Đều không đúng.” Anh ấy cười chế giễu, “Chẳng phải cô ấy vẫn luôn không tin Nhiêu Lực Quần lăng nhăng



bên ngoài sao. Nhưng cô em gái ruột đó của cô ấy lại cùng Nhiêu Lực Quần...” Ông chủ nói đến đây thì dừng, còn tôi thì kinh ngạc lấy tay che miệng mình lại.



Em gái ruột với anh rể gian díu với nhau, đây là điều đáng để vui mừng sao? “Lần này chắc không thể lại tiếp tục che mắt che tai coi như không nhìn thấy, không nghe thấy rồi.”



“Khó nói lắm ạ.” “Không thể nào.” Ông chủ đột nhiên thể hiện ra chút bản tính trẻ con.



“Chẩm Hàm có thai rồi.”



“A!”



“Mẹ của Nhiêu Lực Quần không thích Chẩm Khê. Bồ nhí bên ngoài bây giờ lại có con của hắn, bà ta sẽ không cho phép Chẩm Khê tiếp tục ở lại nhà đó làm tu hú chiếm tổ chim khách nữa. Nhìn bề ngoài, chẩm Hàm còn sống đàng hoàng hơn cô ấy nhiều.”



Nhưng tôi và ông chủ đều hiểu rõ Chẩm Hàm là loại người gì. Tôi chẳng cảm thấy lạ khi cô ta có thể làm ra loại chuyện như thế này. Chỉ thương cho Chẩm Khê, trông cô ấy có vẻ rất tin tưởng và ỷ lại vào cái gã Nhiêu Lực Quần kia. Tôi liếc nhìn ông chủ và hỏi: “Vậy... Có nên cho cô ấy biết chuyện này không ạ.”



“Sao lại không.” Ông chủ cau mày hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ để cô ấy hầu hạ Nhiêu Lực Quần và mẹ hắn còn chưa đủ, sau này còn phải làm trâu làm ngựa hầu hạ cho Chẩm Hàm và đứa con cô ta sinh ra à.”



Ông chủ giao việc này cho tôi làm. Thế là tôi và ông chủ cùng đi thành phố T, tìm một cơ hội để tình cờ gặp Chẩm Khê trên đường.



Cô ấy vừa mới đi từ chợ ra, trong tay còn xách theo túi đồ ăn rất nặng khiến cô ấy không thể đứng thẳng được. “Trùng hợp quá.” Tôi nói. “Trùng hợp thật.” Tôi mời cô ấy đến quán cà phê gần đó ngồi một lúc, cô ấy suy nghĩ rồi gọi điện thoại về báo cáo cho mẹ của Nhiêu Lực Quần biết, sau đó mới đi cùng tôi. Tôi cầm bớt một ít đồ cho Chẩm Khê. Cùng là phụ nữ, tôi không đành lòng nhìn một cô gái gầy yếu như cô ấy phải cực khổ như vậy, sao chồng và mẹ chồng của cô ấy nhẫn tâm thế.



Chỉ hy vọng sau khi biết chân tướng sự thật, cô ấy sẽ mau chóng tỉnh ngộ và rời khỏi gã đàn ông khốn nạn kia, bắt đầu lại từ đầu.



Tôi nghĩ kỹ rồi, nếu cô ấy ly hôn mà không có nơi để sống, tôi sẽ chia một số công việc mình đang làm cho cô ấy. Ví dụ như quản lý cái tủ lạnh và mua một ít đồ dùng hằng ngày cho ông chủ của tôi.



Cô ấy là một người tỉ mỉ, chắc chắn có thể làm tốt công việc đó. Tôi và Chẩm Khê ngồi xuống ghế trong quán cà phê, tôi đưa menu cho cô ấy và hỏi cô ấy muốn uống gì. “Nước lọc là được rồi.”



“Đến mấy chỗ này mà uống nước lọc sẽ bị ông chủ ghét đấy.” “Tôi thực sự không uống được.” Chẩm Khê nhìn tôi và cười vô cùng dịu dàng, cô ấy nói: “Tôi có thai rồi, không thể uống mấy thứ này được.”



Trong đầu tôi nổi lên một tiếng sấm rền, tôi nghi ngờ hỏi lại: “Có thai?”



“Vâng.” Dưới ánh mặt trời sáng rực rỡ, Chẩm Khê nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng mình và nói: “Sắp được bốn tháng rồi.”



Đầu óc tôi trống rỗng, sau đó tôi cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì với cô ấy. Nhưng tôi không hề hé răng một lời nào về chuyện ông chủ giao cho. Đối với một người sắp làm mẹ, đang trong thời kỳ hạnh phúc mà nói, cái sự thật kia thật quá tàn khốc. Tôi không nói ra được. Lúc trở về, ông chủ đang ngồi trên xe đọc tạp chí, anh ấy hỏi tôi: “Cô ấy vẫn ngu ngốc như thế à.” “Tôi không nói cho cô ấy biết.” Ông chủ quay ngoắt đầu sang nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ chất vấn và trách cứ trông rất đáng sợ.



“Chẩm Khê cô ấy... cô ấy mang thai, được... bốn tháng rồi.”



“Vớ vẩn.” Ông chủ lật tiếp tờ tạp chí sang trang khác, ánh mắt quay trở về quyển tạp chí. “Là thật, cô ấy đã cho tôi xem ảnh siêu âm.”



Ông chủ của tôi cười khẩy. “Nào có ai mang thai bốn tháng mà còn đi chợ mua thức ăn, còn cách nhiều đồ nặng như thế.” Tôi không nói gì, ông chủ nở nụ cười, ném quyển tạp chí sang một bên. Anh ấy nhắm mắt, vuốt sống mũi, đổ người xuống lưng ghế và lẩm bẩm: Khốn khiếp. Xe được lái đi, nhưng không biết phải đi đâu, ông chủ không cho xe dừng lại, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy tiếng sau, anh ấy hỏi tôi: “Còn cách nào khác không.”



Tôi đành nói thật: “Đây chắc là khoảng thời gian mà cô ấy hạnh phúc nhất trong mấy năm qua.” “Cứ nên để cô ấy tiếp tục sống trong giấc mộng hão huyền này.”



“Cho cô ấy vui mừng thêm một thời gian nữa đi ạ, bây giờ mà nói ra thì tàn nhẫn quá.” Ông chủ bỗng hỏi tôi: “Đứa bé kia sẽ được sinh ra sao.” “Chắc là cô ấy rất hy vọng nó được ra đời.” “Sinh đứa trẻ ra thì Nhiêu Lực Quần mới về nhà và sẽ quan tâm cô ấy hơn một chút.” “Chắc là cô ấy cảm thấy như vậy đấy.”



Lúc ấy tôi cho rằng đây là biện pháp tốt nhất. Giờ nghĩ lại mới sâu sắc nhận ra mình quá sai lầm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom