Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-359.html
Chương 359: GIẤC MƠ CỦA TIỂU HÀ (4)
Có lẽ đến chết Chẩm Khê cũng không biết được, vì sao một đứa không nổi bật trong nhóm như cô ấy lại liên tục có các lời mời tìm tới. Mặc dù đó đều là những nguồn lực và vai diễn nhỏ không giúp ích mấy cho sự nổi tiếng cũng như sự nghiệp của cô ấy, nhưng đúng là nó cũng giúp cô ấy có ít thu nhập, không phải lo đến cái ăn cái mặc trong mấy năm ở trong nhóm. Thế cho nên mới nói là cô ấy rất ngốc.
Công việc không có áp2lực gì, cũng không cần lo ăn lo mặc, sống thì thoải mái, chưa biết chừng một ngày nào đó lại có thể gặp được một đại gia vừa trẻ tuổi vừa có tiền, còn đối xử tốt với cô ấy, cưới cô ấy về, sau đó cứ thế tiếp tục cuộc sống thoải mái hết nửa phần đời còn lại. Nhưng tư duy logic của người ngốc thường dị lắm, người bình thường không thể lý giải được đầu. Có lần Chẩm Khê đang quay phim, ông chủ tiện đường đi qua xem. Lúc đó là giữa9mùa hè, muỗi rất nhiều, mà những lúc rảnh rỗi Chẩm Khê vẫn hay ở trong khách sạn làm túi thơm nhỏ nhắn xinh xắn, nhét dược liệu bên trong, nghe nói treo ở trên xe có thể ngừa muỗi đốt.
Lúc chúng tôi đi đến, cô ấy đang tăng thứ này cho đám đồng nghiệp và nhân viên.
Lúc đó, ông chủ đang đứng tại vị trí dễ quan sát nhất trong studio, gần như toàn bộ ánh sáng trong trường quay đều chiểu lên người anh ấy, nhưng cô nàng họ Chẩm này lại làm như không thấy.6Cô ấy đưa cho mỗi người một cái, ngay cả tôi cũng có, có người còn được mấy cái, chỉ mỗi ông chủ là không nhận được cái nào.
Tôi đứng bên cạnh, hình như còn nghe thấy tiếng ông chủ nghiến răng.
Lúc ấy tôi nghĩ, hôm nay mà không lấy được một cái cho ông chủ, chắc mình sẽ bị bỏ lại ở đây cho muỗi thịt mất.
Khi Chẩm Khê lại đi qua chỗ chúng tôi, tôi bèn vỗ tay một cái, lúc cô ấy đến gần, tôi nói: “ông chủ, nước hoa của ngài thu hút muỗi0quá.”
Tôi cho là mình nói đủ rõ rồi, nhưng hình như Chẩm Khê nghe không hiểu, cô ấy chỉ nhìn tôi cười rồi bước qua.
Tôi thầm nghĩ xong rồi, chắc hôm nay không về được rồi.
Cũng may, Chẩm Khê đi được mấy bước rồi quay trở lại. Cô ấy cầm một cái túi thơm lắc lắc trước mặt ông chủ và nói: “Mùi này hơi nồng một chút.” Ông chủ không nói lời nào.
“Chắc nó nồng hơn mùi nước hoa trên người anh một chút.”
Ông chủ vẫn im lặng, tôi lập tức nói cảm ơn rồi nhận lấy,7sau đó nhét nó vào trong tay ông chủ.
“Hay quá, vừa đúng lúc.”
Cho đến khi Chẩm Khê đi rồi, tôi mới thở phào, thầm nghĩ công việc thư ký này của mình thật không dễ làm.
Lúc nào cũng phải nhìn ánh mắt của ông chủ để làm việc, còn phải hoàn thành nhiệm vụ gỡ rối cho ông chủ nữa.
Về sau cái túi thơm này vẫn luôn được treo ở trên xe của ông chủ. Sợi dây treo trên đầu được khâu đi khâu lại vô số lần, mấy cái hạt trang trí đính phía trên bị rơi ra lại dính lại, dính rồi lại rơi ra.
Mãi cho đến khi nó chẳng còn mùi thơm gì nữa, cho đến khi thẩm Khê mất.
Chắc Chẩm Khê sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện, vì sao ông chủ của tôi lại xuất hiện ở nơi cô ấy làm việc. Hầu như là mỗi một công việc của cô ấy, chỉ cần có liên quan đến Vân Thị là ông chủ của tôi kiểu gì cũng sẽ mượn cớ xuất hiện, lần nào cũng ở thời điểm có mặt cô ấy và ở lại một lúc. Tôi nhớ rất rõ, có lần, Chẩm Khê tham gia vào một bộ phim chiếu trên mạng do một công ty con của Vân Thị sản xuất. Cùng ngày, ông chủ của tôi cũng có cuộc họp ở gần đấy, bèn tiện đường đồng ý nhận lời mời qua xem.
Lần ấy thật sự chỉ qua xem rồi đi, hẳn Chẩm Khê cũng không biết ông chủ của tôi có đến. Lúc đó hình như cô ấy có việc gì rất gấp, vội vàng hoàn thành công việc rồi bảo phải đi ngay.
Địa điểm quay phim là một nơi khá vắng vẻ, không có xe buýt cũng không có tàu điện ngầm, chỉ có thể đi xe riêng thôi. Lúc ấy trong đoàn làm phim không có thừa xe để đưa cô ấy đi, quản lý cũng không ở bên cạnh cô ấy.
Trời bắt đầu mưa to, cô ấy cầm ô đứng trước cổng trường quay, như đang cầu nguyện có xe taxi hoặc chiếc xe nào đấy đi qua. Ông chủ nhìn thấy từ xa, bèn đuổi tôi và lái xe xuống, sau đó tự mình lái qua chỗ Chẩm Khê. Từ xa, tôi thấy Chẩm Khê đưa tay ra cản xe, chắc nhìn thấy người trong xe cho nên cô ấy đứng ở bên ngoài do dự một lúc, rồi cuối cùng vẫn đi lên. Tôi và lái xe trở về bằng xe của đoàn làm phim, tôi đến nhà ông chủ để đưa cho anh ấy bộ quần áo sẽ mặc trong cuộc họp tiếp theo. Lúc vào nhà, tôi có thể nhìn thấy rõ tâm trạng của ông chủ rất tốt. Lần đầu tiên anh ấy bật nhạc ở trong nhà, trên mặt bàn có hộp sữa dâu hoàn toàn không phù hợp với phong cách căn nhà và ông chủ của tôi.
Lúc đi treo quần áo cho ông chủ, tôi bắt gặp anh ấy mở ti vi, trên ti vi đang quảng cáo một thương hiệu nhẫn cưới nào đó, họ có câu slogan rất phô trương, cái gì mà cả đời chỉ đưa cho một người duy nhất.
Thấy tôi nhìn quảng cáo đó, ông chủ nói một câu: “Mua chắc không thiết đâu nhỉ.” “Cái gì ạ?”
“Chắc sẽ giữ được giá như vàng.” Lúc đó tôi nghĩ anh ấy chỉ thuận miệng nói thế nên cũng không quá để tâm. Mãi cho đến một ngày, anh ấy bảo tôi đi lấy đồ hộ anh ấy. Đến lúc đó tôi mới biết, món đồ cần lấy chính là đồ của thương hiệu nhẫn kim cương được quảng cáo trên ti vi kia.
Lúc cầm nó trên tay, tôi lén mở ra và nhìn vào bên trong, viên kim cương khảm ở phía trên còn to hơn cả con người của tôi nữa. Tôi treo xong quần áo rồi bảo phải về.
Ông chủ chăm chú xem ti vi nên chẳng quan tâm gì đến tôi cả.
Thế mà tôi còn không sợ chết nói với anh ấy rằng: “Có thể cho tôi hộp sữa trên bàn không?”
Ánh mắt của ông chủ lướt xuống mặt bàn, sau đó di chuyển đến trên mặt tôi. “Cô nghèo lắm à.”
Thôi tôi biết rồi.
Lúc ấy tôi cho rằng anh ấy không cho tôi hộp sữa đó là vì chính anh ấy muốn uống. Mãi cho đến mấy tháng sau, khi tôi dọn tủ lạnh cho anh ấy mới phát hiện, hộp sữa kia vẫn còn nguyên trong tủ lạnh, hạn sử dụng đã hết từ lâu.
Ông chủ của tôi đích thực là một người theo chủ nghĩa cơ hội, làm chuyện gì cũng phải chờ đợi đến lúc tốt nhất. Sự thật chứng minh, ánh mắt và sự nhạy cảm của anh ấy chưa bao giờ mắc sai lầm.
Là một người phụ nữ, đã có lần tôi thảo luận về vấn đề này với anh ấy, có những cơ hội một khi bỏ lỡ thì không thế nào có lại nữa.
Nhưng lần nào anh ấy cũng nói với tôi rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, vẫn sẽ còn cơ hội khác.
Cơ hội trong làm ăn cũng như vậy, chỉ khác là kiếm được nhiều tiền hay ít tiền mà thôi. Nhưng với con người thì không phải như vậy.
Nhiều năm lăn lộn trong thương trường và ngành giải trí đã giúp ông chủ của tôi luyện được tính cách không để lộ cảm xúc lên trên mặt.
trong ấn tượng của tôi, hình như tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy tức giận. Cho đến khi anh ấy nghe được thông tin Chẩm Khê bỏ trốn cùng người khác.
cấp dưới mang văn kiện lên cho anh ấy ký, anh ấy nhạy cảm phát hiện danh sách khách mời có sự thay đổi, trong bản danh sách trước đó vẫn có tên của Chẩm Khê.
“Lý do thay đổi là gì.”
“Chỉ thay đổi một nghệ sĩ nhỏ thôi ạ, không có ảnh hưởng gì? “Tôi hỏi cậu, lý do thay đổi là gì.” “Chúng tôi không liên lạc được với cô nghệ sĩ kia ạ.”
“Vì sao.”
Người cấp dưới cũng không dám hỏi lý do ông chủ quan tâm tới chuyện này làm gì, chỉ có thể biết gì thì nói đây. “Nghe quản lý của cô ấy nói, cô ấy bỏ trốn cùng người khác rồi ạ.” “Bỏ trốn?” Giọng anh kinh ngạc đến mức người cấp dưới cũng phải ngẩng đầu lên nhìn anh đầy tò mò. “Vâng, vì hợp đồng lúc trước đã đến hạn, hợp đồng mà cô ấy ký với công ty bây giờ chỉ là hợp đồng tạm thời. Xảy ra chuyện này, cũng chẳng biết phải tìm ai để truy cứu trách nhiệm, công ty quản lý cũng chỉ biết xin lỗi chúng ta chứ không còn cách giải quyết nào khác.”
“Bỏ trốn với ai?”
Người cấp dưới đứng im, anh ta thực sự không biết điều này.
Tôi đành tự ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Ông chủ ra lệnh cho tôi bằng giọng rất nghiêm túc: “Đi thăm dò đi.”
Rất dễ điều tra ra được chuyện này thông qua đồng nghiệp và bạn cùng phòng của Chẩm Khê, chỉ cần túm đại một người để hỏi là biết ngay.
“Nghe nói người đó tên Nhiêu Lực Quần, là ông chủ của một công ty vật liệu xây dựng ở thành phố T” Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của ông chủ rồi tiếp tục nói: “Nghe nói trước đây hai người họ học cùng một lớp.”
“Bắt đầu từ khi nào.” “Từ nửa năm nay.”
Tôi còn biết, sở dĩ cô ấy suốt ruột muốn về trong cái đêm trời mưa ông chủ lái xe chở cô ấy đi, chính là vì nghe nói người kia bị bệnh không có ai chăm sóc.
Nhưng tôi không dám nói thông tin này ra.
“Ra ngoài đi.”
“Ngài...”
“Ra ngoài!” Giọng điệu vô cùng đáng sợ. Tôi không dám ở lại, vội vàng đi ra ngoài. Vừa tới cửa, tôi nghe thấy có tiếng động vang lên.
Toàn bộ giấy tờ trên bàn, máy tính, điện thoại, đồ trang trí, ngay cả cốc cà phê cũng bị hất văng xuống đất. Cà phê dính ướt hết giấy tờ, thành một đống hỗn độn ở dưới đất, nhưng tôi không dám đi dọn dẹp.
Ngày hôm đó cũng có tình cảnh tương tự.
Sau khi tan việc, ông chủ không về nhà mà tắt đèn, ngồi một mình trong văn phòng tối om. Lúc đi ra, nhìn thấy tôi vẫn còn ở đó, anh ấy nói với tôi một câu thế này: “Tôi ghét nhất loại người vừa ngu vừa ngốc.” Tôi sợ đến nỗi cả người run bần bật không dám ngẩng đầu lên. “Nhất là kẻ vừa ngu vừa ngốc, còn không có tiền đồ, càng đáng ghét hơn.” Về sau, rất nhiều năm liền chúng tôi không nghe thấy tin tức gì của Chẩm Khê nữa. Ông chủ lại trở về dáng vẻ ban đầu, đúng giờ đi làm, không tham dự bất kỳ bữa tiệc xã giao dư thừa nào, cũng không qua lại với phụ nữ, bên ngoài còn có tin đồn rằng anh ấy thích người đồng giới. Sau đó, có một lần tôi đi công tác cùng với ông chủ, ở địa điểm nào đó chúng tôi gặp một quý ông dáng dấp nhã nhặn, trông có vẻ là người có tiền, một tay anh ta giơ ly rượu, tay còn lại kéo một cô gái xinh đẹp và vùi mặt vào tóc mai của cô ta. Thấy ông chủ nhìn người đó chăm chú, tối nhanh trí đi hỏi thăm tin tức của gã. Nhiêu Lực Quần. Người đó là Nhiêu Lực Quần? Là người cùng bỏ trốn với Chẩm Khê: Tôi đoán chắc chắn ông chủ biết gã đó nên không dám nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào.
Rời khỏi nơi đó, ông chủ lên xe rồi đuổi tôi và lái xe ra ngoài, anh ấy đã ngồi một mình trên xe rất lâu.
Khi ấy tôi mới biết thì ra trong lòng ông chủ vẫn còn rất để ý tới chuyện năm đó.
Đúng như tôi dự đoán, anh ấy bảo tôi đi nghe ngóng tin tức của quý ngài họ Nhiêu kia.
Tôi nhờ người quen điều tra mới biết gã đã kết hôn, bên cột tên vợ đề là Chẩm Khê.
Tôi nói điều này cho ông chủ biết và lại nhận được một chữ “đần” với giọng điệu bực tức. Tiện thể tôi cũng tra ra được nơi Chẩm Khê đang sống hiện giờ. Chúng tôi đứng dưới lầu chờ đợi rất lâu nhưng chỉ thấy mẹ của Nhiêu Lực Quần xuất hiện.
Lúc ấy, không hiểu ông chủ nghĩ thế nào mà lại khởi động xe, đạp ga xông tới, lúc sắp đâm vào người đàn bà kia mới dừng lại, khiến bà ta sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Sau đó anh ấy mượn cớ đưa bà ta về nhà.
Tôi đỡ lấy bà già có gương mặt cay nghiệt đó rồi theo bà ta lên lầu, bà ta cứ luôn miệng nói: “Không sao, không có gì đáng ngại đầu, không cần phiền phức như vậy.” Tôi nghĩ, nếu không phải bà ta nhìn thấy chiếc xe và ông chủ của tôi thì chắc hẳn bà ta đã không nói như vậy. Ông chủ yên lặng đi theo sau mà không nói một lời nào. Đây là một tòa chung cư cũ kỹ, kiểu dáng tay vịn cầu thang khá cổ, trong không khí cũng có mùi bụi và ẩm mốc. Ánh sáng trong cầu thang rất tối, hình như đèn cầu thang đều có vấn đề.
Bà già kia dừng ở tầng ba, bà ta chỉ vào một cánh cửa có dán chữ Phúc màu đỏ bị ngược và nói:
“Đến nhà tôi rồi.”
Có lẽ đến chết Chẩm Khê cũng không biết được, vì sao một đứa không nổi bật trong nhóm như cô ấy lại liên tục có các lời mời tìm tới. Mặc dù đó đều là những nguồn lực và vai diễn nhỏ không giúp ích mấy cho sự nổi tiếng cũng như sự nghiệp của cô ấy, nhưng đúng là nó cũng giúp cô ấy có ít thu nhập, không phải lo đến cái ăn cái mặc trong mấy năm ở trong nhóm. Thế cho nên mới nói là cô ấy rất ngốc.
Công việc không có áp2lực gì, cũng không cần lo ăn lo mặc, sống thì thoải mái, chưa biết chừng một ngày nào đó lại có thể gặp được một đại gia vừa trẻ tuổi vừa có tiền, còn đối xử tốt với cô ấy, cưới cô ấy về, sau đó cứ thế tiếp tục cuộc sống thoải mái hết nửa phần đời còn lại. Nhưng tư duy logic của người ngốc thường dị lắm, người bình thường không thể lý giải được đầu. Có lần Chẩm Khê đang quay phim, ông chủ tiện đường đi qua xem. Lúc đó là giữa9mùa hè, muỗi rất nhiều, mà những lúc rảnh rỗi Chẩm Khê vẫn hay ở trong khách sạn làm túi thơm nhỏ nhắn xinh xắn, nhét dược liệu bên trong, nghe nói treo ở trên xe có thể ngừa muỗi đốt.
Lúc chúng tôi đi đến, cô ấy đang tăng thứ này cho đám đồng nghiệp và nhân viên.
Lúc đó, ông chủ đang đứng tại vị trí dễ quan sát nhất trong studio, gần như toàn bộ ánh sáng trong trường quay đều chiểu lên người anh ấy, nhưng cô nàng họ Chẩm này lại làm như không thấy.6Cô ấy đưa cho mỗi người một cái, ngay cả tôi cũng có, có người còn được mấy cái, chỉ mỗi ông chủ là không nhận được cái nào.
Tôi đứng bên cạnh, hình như còn nghe thấy tiếng ông chủ nghiến răng.
Lúc ấy tôi nghĩ, hôm nay mà không lấy được một cái cho ông chủ, chắc mình sẽ bị bỏ lại ở đây cho muỗi thịt mất.
Khi Chẩm Khê lại đi qua chỗ chúng tôi, tôi bèn vỗ tay một cái, lúc cô ấy đến gần, tôi nói: “ông chủ, nước hoa của ngài thu hút muỗi0quá.”
Tôi cho là mình nói đủ rõ rồi, nhưng hình như Chẩm Khê nghe không hiểu, cô ấy chỉ nhìn tôi cười rồi bước qua.
Tôi thầm nghĩ xong rồi, chắc hôm nay không về được rồi.
Cũng may, Chẩm Khê đi được mấy bước rồi quay trở lại. Cô ấy cầm một cái túi thơm lắc lắc trước mặt ông chủ và nói: “Mùi này hơi nồng một chút.” Ông chủ không nói lời nào.
“Chắc nó nồng hơn mùi nước hoa trên người anh một chút.”
Ông chủ vẫn im lặng, tôi lập tức nói cảm ơn rồi nhận lấy,7sau đó nhét nó vào trong tay ông chủ.
“Hay quá, vừa đúng lúc.”
Cho đến khi Chẩm Khê đi rồi, tôi mới thở phào, thầm nghĩ công việc thư ký này của mình thật không dễ làm.
Lúc nào cũng phải nhìn ánh mắt của ông chủ để làm việc, còn phải hoàn thành nhiệm vụ gỡ rối cho ông chủ nữa.
Về sau cái túi thơm này vẫn luôn được treo ở trên xe của ông chủ. Sợi dây treo trên đầu được khâu đi khâu lại vô số lần, mấy cái hạt trang trí đính phía trên bị rơi ra lại dính lại, dính rồi lại rơi ra.
Mãi cho đến khi nó chẳng còn mùi thơm gì nữa, cho đến khi thẩm Khê mất.
Chắc Chẩm Khê sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện, vì sao ông chủ của tôi lại xuất hiện ở nơi cô ấy làm việc. Hầu như là mỗi một công việc của cô ấy, chỉ cần có liên quan đến Vân Thị là ông chủ của tôi kiểu gì cũng sẽ mượn cớ xuất hiện, lần nào cũng ở thời điểm có mặt cô ấy và ở lại một lúc. Tôi nhớ rất rõ, có lần, Chẩm Khê tham gia vào một bộ phim chiếu trên mạng do một công ty con của Vân Thị sản xuất. Cùng ngày, ông chủ của tôi cũng có cuộc họp ở gần đấy, bèn tiện đường đồng ý nhận lời mời qua xem.
Lần ấy thật sự chỉ qua xem rồi đi, hẳn Chẩm Khê cũng không biết ông chủ của tôi có đến. Lúc đó hình như cô ấy có việc gì rất gấp, vội vàng hoàn thành công việc rồi bảo phải đi ngay.
Địa điểm quay phim là một nơi khá vắng vẻ, không có xe buýt cũng không có tàu điện ngầm, chỉ có thể đi xe riêng thôi. Lúc ấy trong đoàn làm phim không có thừa xe để đưa cô ấy đi, quản lý cũng không ở bên cạnh cô ấy.
Trời bắt đầu mưa to, cô ấy cầm ô đứng trước cổng trường quay, như đang cầu nguyện có xe taxi hoặc chiếc xe nào đấy đi qua. Ông chủ nhìn thấy từ xa, bèn đuổi tôi và lái xe xuống, sau đó tự mình lái qua chỗ Chẩm Khê. Từ xa, tôi thấy Chẩm Khê đưa tay ra cản xe, chắc nhìn thấy người trong xe cho nên cô ấy đứng ở bên ngoài do dự một lúc, rồi cuối cùng vẫn đi lên. Tôi và lái xe trở về bằng xe của đoàn làm phim, tôi đến nhà ông chủ để đưa cho anh ấy bộ quần áo sẽ mặc trong cuộc họp tiếp theo. Lúc vào nhà, tôi có thể nhìn thấy rõ tâm trạng của ông chủ rất tốt. Lần đầu tiên anh ấy bật nhạc ở trong nhà, trên mặt bàn có hộp sữa dâu hoàn toàn không phù hợp với phong cách căn nhà và ông chủ của tôi.
Lúc đi treo quần áo cho ông chủ, tôi bắt gặp anh ấy mở ti vi, trên ti vi đang quảng cáo một thương hiệu nhẫn cưới nào đó, họ có câu slogan rất phô trương, cái gì mà cả đời chỉ đưa cho một người duy nhất.
Thấy tôi nhìn quảng cáo đó, ông chủ nói một câu: “Mua chắc không thiết đâu nhỉ.” “Cái gì ạ?”
“Chắc sẽ giữ được giá như vàng.” Lúc đó tôi nghĩ anh ấy chỉ thuận miệng nói thế nên cũng không quá để tâm. Mãi cho đến một ngày, anh ấy bảo tôi đi lấy đồ hộ anh ấy. Đến lúc đó tôi mới biết, món đồ cần lấy chính là đồ của thương hiệu nhẫn kim cương được quảng cáo trên ti vi kia.
Lúc cầm nó trên tay, tôi lén mở ra và nhìn vào bên trong, viên kim cương khảm ở phía trên còn to hơn cả con người của tôi nữa. Tôi treo xong quần áo rồi bảo phải về.
Ông chủ chăm chú xem ti vi nên chẳng quan tâm gì đến tôi cả.
Thế mà tôi còn không sợ chết nói với anh ấy rằng: “Có thể cho tôi hộp sữa trên bàn không?”
Ánh mắt của ông chủ lướt xuống mặt bàn, sau đó di chuyển đến trên mặt tôi. “Cô nghèo lắm à.”
Thôi tôi biết rồi.
Lúc ấy tôi cho rằng anh ấy không cho tôi hộp sữa đó là vì chính anh ấy muốn uống. Mãi cho đến mấy tháng sau, khi tôi dọn tủ lạnh cho anh ấy mới phát hiện, hộp sữa kia vẫn còn nguyên trong tủ lạnh, hạn sử dụng đã hết từ lâu.
Ông chủ của tôi đích thực là một người theo chủ nghĩa cơ hội, làm chuyện gì cũng phải chờ đợi đến lúc tốt nhất. Sự thật chứng minh, ánh mắt và sự nhạy cảm của anh ấy chưa bao giờ mắc sai lầm.
Là một người phụ nữ, đã có lần tôi thảo luận về vấn đề này với anh ấy, có những cơ hội một khi bỏ lỡ thì không thế nào có lại nữa.
Nhưng lần nào anh ấy cũng nói với tôi rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, vẫn sẽ còn cơ hội khác.
Cơ hội trong làm ăn cũng như vậy, chỉ khác là kiếm được nhiều tiền hay ít tiền mà thôi. Nhưng với con người thì không phải như vậy.
Nhiều năm lăn lộn trong thương trường và ngành giải trí đã giúp ông chủ của tôi luyện được tính cách không để lộ cảm xúc lên trên mặt.
trong ấn tượng của tôi, hình như tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy tức giận. Cho đến khi anh ấy nghe được thông tin Chẩm Khê bỏ trốn cùng người khác.
cấp dưới mang văn kiện lên cho anh ấy ký, anh ấy nhạy cảm phát hiện danh sách khách mời có sự thay đổi, trong bản danh sách trước đó vẫn có tên của Chẩm Khê.
“Lý do thay đổi là gì.”
“Chỉ thay đổi một nghệ sĩ nhỏ thôi ạ, không có ảnh hưởng gì? “Tôi hỏi cậu, lý do thay đổi là gì.” “Chúng tôi không liên lạc được với cô nghệ sĩ kia ạ.”
“Vì sao.”
Người cấp dưới cũng không dám hỏi lý do ông chủ quan tâm tới chuyện này làm gì, chỉ có thể biết gì thì nói đây. “Nghe quản lý của cô ấy nói, cô ấy bỏ trốn cùng người khác rồi ạ.” “Bỏ trốn?” Giọng anh kinh ngạc đến mức người cấp dưới cũng phải ngẩng đầu lên nhìn anh đầy tò mò. “Vâng, vì hợp đồng lúc trước đã đến hạn, hợp đồng mà cô ấy ký với công ty bây giờ chỉ là hợp đồng tạm thời. Xảy ra chuyện này, cũng chẳng biết phải tìm ai để truy cứu trách nhiệm, công ty quản lý cũng chỉ biết xin lỗi chúng ta chứ không còn cách giải quyết nào khác.”
“Bỏ trốn với ai?”
Người cấp dưới đứng im, anh ta thực sự không biết điều này.
Tôi đành tự ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Ông chủ ra lệnh cho tôi bằng giọng rất nghiêm túc: “Đi thăm dò đi.”
Rất dễ điều tra ra được chuyện này thông qua đồng nghiệp và bạn cùng phòng của Chẩm Khê, chỉ cần túm đại một người để hỏi là biết ngay.
“Nghe nói người đó tên Nhiêu Lực Quần, là ông chủ của một công ty vật liệu xây dựng ở thành phố T” Tôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của ông chủ rồi tiếp tục nói: “Nghe nói trước đây hai người họ học cùng một lớp.”
“Bắt đầu từ khi nào.” “Từ nửa năm nay.”
Tôi còn biết, sở dĩ cô ấy suốt ruột muốn về trong cái đêm trời mưa ông chủ lái xe chở cô ấy đi, chính là vì nghe nói người kia bị bệnh không có ai chăm sóc.
Nhưng tôi không dám nói thông tin này ra.
“Ra ngoài đi.”
“Ngài...”
“Ra ngoài!” Giọng điệu vô cùng đáng sợ. Tôi không dám ở lại, vội vàng đi ra ngoài. Vừa tới cửa, tôi nghe thấy có tiếng động vang lên.
Toàn bộ giấy tờ trên bàn, máy tính, điện thoại, đồ trang trí, ngay cả cốc cà phê cũng bị hất văng xuống đất. Cà phê dính ướt hết giấy tờ, thành một đống hỗn độn ở dưới đất, nhưng tôi không dám đi dọn dẹp.
Ngày hôm đó cũng có tình cảnh tương tự.
Sau khi tan việc, ông chủ không về nhà mà tắt đèn, ngồi một mình trong văn phòng tối om. Lúc đi ra, nhìn thấy tôi vẫn còn ở đó, anh ấy nói với tôi một câu thế này: “Tôi ghét nhất loại người vừa ngu vừa ngốc.” Tôi sợ đến nỗi cả người run bần bật không dám ngẩng đầu lên. “Nhất là kẻ vừa ngu vừa ngốc, còn không có tiền đồ, càng đáng ghét hơn.” Về sau, rất nhiều năm liền chúng tôi không nghe thấy tin tức gì của Chẩm Khê nữa. Ông chủ lại trở về dáng vẻ ban đầu, đúng giờ đi làm, không tham dự bất kỳ bữa tiệc xã giao dư thừa nào, cũng không qua lại với phụ nữ, bên ngoài còn có tin đồn rằng anh ấy thích người đồng giới. Sau đó, có một lần tôi đi công tác cùng với ông chủ, ở địa điểm nào đó chúng tôi gặp một quý ông dáng dấp nhã nhặn, trông có vẻ là người có tiền, một tay anh ta giơ ly rượu, tay còn lại kéo một cô gái xinh đẹp và vùi mặt vào tóc mai của cô ta. Thấy ông chủ nhìn người đó chăm chú, tối nhanh trí đi hỏi thăm tin tức của gã. Nhiêu Lực Quần. Người đó là Nhiêu Lực Quần? Là người cùng bỏ trốn với Chẩm Khê: Tôi đoán chắc chắn ông chủ biết gã đó nên không dám nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào.
Rời khỏi nơi đó, ông chủ lên xe rồi đuổi tôi và lái xe ra ngoài, anh ấy đã ngồi một mình trên xe rất lâu.
Khi ấy tôi mới biết thì ra trong lòng ông chủ vẫn còn rất để ý tới chuyện năm đó.
Đúng như tôi dự đoán, anh ấy bảo tôi đi nghe ngóng tin tức của quý ngài họ Nhiêu kia.
Tôi nhờ người quen điều tra mới biết gã đã kết hôn, bên cột tên vợ đề là Chẩm Khê.
Tôi nói điều này cho ông chủ biết và lại nhận được một chữ “đần” với giọng điệu bực tức. Tiện thể tôi cũng tra ra được nơi Chẩm Khê đang sống hiện giờ. Chúng tôi đứng dưới lầu chờ đợi rất lâu nhưng chỉ thấy mẹ của Nhiêu Lực Quần xuất hiện.
Lúc ấy, không hiểu ông chủ nghĩ thế nào mà lại khởi động xe, đạp ga xông tới, lúc sắp đâm vào người đàn bà kia mới dừng lại, khiến bà ta sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Sau đó anh ấy mượn cớ đưa bà ta về nhà.
Tôi đỡ lấy bà già có gương mặt cay nghiệt đó rồi theo bà ta lên lầu, bà ta cứ luôn miệng nói: “Không sao, không có gì đáng ngại đầu, không cần phiền phức như vậy.” Tôi nghĩ, nếu không phải bà ta nhìn thấy chiếc xe và ông chủ của tôi thì chắc hẳn bà ta đã không nói như vậy. Ông chủ yên lặng đi theo sau mà không nói một lời nào. Đây là một tòa chung cư cũ kỹ, kiểu dáng tay vịn cầu thang khá cổ, trong không khí cũng có mùi bụi và ẩm mốc. Ánh sáng trong cầu thang rất tối, hình như đèn cầu thang đều có vấn đề.
Bà già kia dừng ở tầng ba, bà ta chỉ vào một cánh cửa có dán chữ Phúc màu đỏ bị ngược và nói:
“Đến nhà tôi rồi.”
Bình luận facebook