Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-364.html
Chương 364: YÊU LÀ HÈN MỌN (1)
“Ảnh, hình như tinh thần của Tiểu Lê hôm nay không được bình thường cho lắm thì phải?”
Có thể không bình thường đến nỗi bị người khác nhìn ra và phải2tới hỏi dò tôi như thế này là đã đủ chứng minh trạng thái hôm nay của Quả Tử Lê kém như thế nào rồi.
Phỏng vấn xong liền đồng ý quay9video tuyên truyền cho chương trình sắp tới của Đài truyền hình KS. Mỗi người một câu thoại, theo lý thuyết thì chỉ cần trong vòng nửa tiếng đồng hồ là6đã có thể kết thúc công việc, nhưng bởi vì Quả Tử Lê mất tập trung mà đã tiêu tốn gấp đôi thời gian dự kiến quay chụp.
Trưởng nhóm chủ động0điều chỉnh lại phương án chụp hình với bên ê-kíp, hủy bỏ các cảnh quay cá nhân của Quả Tử Lê.
Dù biết sau khi đoạn video này được công bố sẽ7phải chịu áp lực bị fan của Quả Tử Lê mắng chửi điên cuồng nhưng bọn họ vẫn chấp nhận thay đổi phương án, từ đó có thể lần nữa thấy được trạng thái hiện tại của Quả Tử Lê tệ đến mức nào.
Cuối cùng thì cũng quay xong. Vừa đóng máy, Phương Tiện đã ngay lập tức hỏi xem Chẩm Khê đã đi chưa. “Đã đi rồi.” Đồng nghiệp bên cạnh trả lời. “Có chuyện gì quan trọng mà phải vội vã đi thành phố E vậy? Tôi với cô ấy đã mấy năm không gặp nhau rồi.” Phương Tiện bất mãn mở miệng.
“Cô ấy nói là phải đi gặp người quan trọng.” Tôi kể lại chuyện vừa nãy nghe được.
Quả Tử Lê ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, nhanh chóng tháo thiết bị âm thanh trên người xuống.
Vốn cho là trưởng nhóm sẽ triệu tập mọi người đến mở một cuộc họp bàn về tình hình quay chụp vừa nãy của Quả Tử Lê. Nhưng không ngờ, sau khi trưởng nhóm nhìn cậu ấy mấy cái, lại căn dặn cậu ấy về phòng nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi kết thúc xong công việc cả một ngày trời, mọi người cùng nhau chờ xe quay về khách sạn. Phương Tiện khoác vai Quả Tử Lê, lo lắng hỏi han: “Tối nay có cần anh bầu bạn không?” Quả Tử Lê lắc đầu, tự mình lên xe.
Tôi là trợ lý của cậu ấy, cho nên cũng lên xe theo. Trong xe rất tốt, không hề bật đèn. Quả Tử Lê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đôi mắt lại mất đi tiêu cự, vừa nhìn là biết cậu ấy đang đắm chìm trong thế giới của mình. Đây là một thói quen của cậu ấy. Quen cậu ấy đã bốn năm nay, thường thường sau khi kết thúc công việc của một ngày, lúc đêm khuya tôi sẽ nhìn thấy bộ dạng như thế này của cậu ấy ở trong xe.
“Tâm trạng không tốt hả?”
Sau khi xe khởi động, tôi hỏi cậu ấy một câu như thế. Dù thế nào thì Quả Tử Lê vẫn là một nghệ sĩ cực kỳ đam mê công việc của mình và rất có lòng kính nghiệp. Trước giờ chưa từng xuất hiện tình trạng thất trách như ngày hôm nay. Nghe thấy lời của tôi, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, sau đó khẽ lắc đầu.
“Mệt lắm hả?”
“Hơi hơi.”
“Vậy quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu muốn ăn cái gì?”
“Tùy.” “Ăn uống làm sao mà tùy tiện được.” Nhìn qua thì cậu ấy có vẻ mất sức lắm rồi, nhưng vẫn cố xốc tinh thần lên nói chuyện với tôi: “Không biết khách sạn sắp xếp cho cái gì, để ngày mai nói sau đi.”
“Vậy sáng mai lúc tôi gọi cậu nhớ phải dậy đấy, không được ngủ nướng đâu.” Cậu ấy nhìn tôi, cười một cách rất mệt mỏi, nói: “Được.” Tiễn Quả Tử Lê về phòng, cậu ấy đứng ở cửa vẫy vẫy tay với tôi, nói:
“Chị, ngủ ngon nha.”
Chỉ một câu nói này, đã khiến cho sự mệt mỏi của cả một ngày bôn ba làm việc và nỗi thấp thỏm bất an đột ngột kéo đến hồi tối của tôi đều tan thành mây khói, hơn nữa còn khiến tôi bắt đầu mong chờ một ngày mới lại đến.
Lúc trước bị người nhà bắt ép đi làm trợ lý cho người ta, tôi cũng chẳng ngờ mình sẽ “cảm nắng” một cậu nhóc kém mình những bốn tuổi.
Lúc tôi làm trợ lý cho cậu ấy, cậu ấy mới chỉ vừa qua sinh nhật thứ mười chín, trên pháp luật đã được coi là người trưởng thành, nhưng trong mắt tôi, cũng chỉ là một cậu nhóc chẳng mấy trưởng thành nhưng lại sở hữu rất nhiều thứ.
Bởi vì tôi cãi nhau với cấp trên, thế nên liền quyết định nghỉ việc. Sau mấy tháng mọc nấm ở nhà, bố nói đã tìm giúp tôi được một công việc, đó là làm trợ lý cho một nghệ sĩ đang cực hot nào đó. “Con ấy à, từ bé được nuông chiều quen rồi, khổ một tí cũng không chịu được, uất ức một tí cũng không nhịn được. Đúng lúc, đối tác làm ăn của bố có quan hệ với công ty kia, bọn họ đang tuyển trợ lý, bố đã nhờ người gửi CV của con qua đó rồi. Nghe nói làm trợ lý cho nghệ sĩ là khổ cực nhất, con cũng nên đi mở mang kiến thức đi, đừng có mà đang sống ở trong phúc mà không biết hưởng nữa.”
Không thể làm trái lời bố mẹ, thế nên tôi đành đồng ý, dù sao thì tôi cũng chỉ định làm hết thời gian thử việc là nghỉ. Trước khi nhậm chức tôi cũng đã hiểu rõ được việc mình không thể chịu khổ, chịu uất ức được đến mức đó. Thời gian ba tháng thử việc, coi như là để chặn lại những lời lải nhải của gia đình vậy.
Khi đó tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ đảm nhiệm cương vị này tận bốn năm. Từ khi Quả Tử Lê 19 tuổi đến năm 22 tuổi. Từ khi tôi 23 tuổi xuân đến 26 tuổi.
Một người không xem ti vi, không hóng hớt showbiz như tôi cũng đã từng nghe qua cái tên Quả Tử Lê này, bởi vì cậu ta thực sự nổi tiếng một cách quá mức. Cho nên lúc trước tôi cũng từng nghĩ, người đó sẽ là một đứa nhỏ tính tình cổ quái và không dễ hầu hạ.
Ngày đầu tiên nhậm chức, việc của tôi chính là phải đưa cậu ấy đến trường đại học để nhập học. Ngày đầu tiên tôi nhậm chức, cũng là ngày đầu tiên cậu ấy nhập học.
Nghe nói cậu ấy vốn đã từ bỏ ý định học đại học, nhưng năm nay tự dưng lại muốn đăng ký tham gia kỳ thi đại học. Sau cùng thi đỗ vào khoa âm nhạc ứng dụng của một trường đại học khá ổn.
Nơi mà ngày đầu tiên tôi đến nhận việc là ký túc xá của cậu ấy. Quản lý của cậu ấy dẫn tôi vào trong, nói rằng cậu ấy vẫn còn chưa dậy, bảo tôi chờ ở phòng khách.
Tôi ngồi trên ghế sô-pha đánh giá, chỉ mới nhìn cách bài trí cửa phòng khách là đã biết đây là nơi con trai ở. Thiết bị trò chơi cỡ lớn cùng với rất nhiều phương tiện giải trí đa dạng, trông rất giống như một khu vui chơi thu nhỏ.
Nghe nói công ty bọn họ mua liền một lúc bảy căn hộ của tòa nhà này làm ký túc xá cho mỗi thành viên. Tôi ngắm nghía một lúc, không khỏi cảm thán sự hào phóng và chịu chơi của công ty bọn họ, bởi vì đây là căn hộ duplex(*).
(*) Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao từ hai tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ.
Đúng lúc này, trên tầng có tiếng bước chân vang lên. Quản lý đi xuống trước, theo sau là một thiếu niên chỉ mặc áo sơ mi rộng thùng thình kèm một chiếc quần đùi dài đến đầu gối. Nhìn thấy tôi, cậu ấy ngẩn người ra, sau đó lập tức lên đến chỗ góc ngoặt mà tôi không nhìn thấy, hỏi quản lý của cậu ấy rằng:
“Tại sao lại là con gái?”
Bởi vì cái danh xưng “con gái” này, mới sáng sớm ra tôi đã vui như mở cờ trong bụng.
Từ sau khi tôi tốt nghiệp đại học, à không, từ lúc tôi tốt nghiệp cấp ba xong, đã chẳng còn nghe thấy ai dùng cái từ này để gọi tôi nữa. Rất đáng yêu, không phải sao? “Tìm trợ lý nam cho cậu thì cậu suốt ngày chỉ biết rủ rê người ta chơi game. Thôi, vẫn là trợ lý nữ chu đáo hơn.” Quản lý mở miệng. “Nhưng lúc trước cũng đâu có nói...” Giọng nói oán giận truyền đến từ chỗ góc ngoặt cầu thang.
“Nói rồi mà, nói là hôm nay sẽ có một vị trợ lý mới đến nhậm chức rồi còn gì.”
“Nhưng cũng không nói là con gái...”
Lại là con gái. Quản lý kéo cậu ấy xuống. Cậu ấy đứng trước mặt tôi, rõ ràng cao hơn tôi rất nhiều, nhưng lại cứ một mực cúi đầu để cho tôi nhìn đỉnh đầu của cậu ấy.
Người không biết chuyện nếu như nhìn thấy điệu bộ này, khẳng định là không phân biệt nổi hai bọn tôi ai mới là nghệ sĩ, ai mới là trợ lý. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không nhìn thấy mặt của hai chúng tôi.
Cái người tên Quả Tử Lê này đẹp trai một cách quá đáng. Sáng sớm ngủ dậy còn chưa kịp đánh răng rửa mặt,
cằm còn có thể nhìn thấy một chút râu lún phún của người đàn ông trưởng thành, nhưng tổng thể cả người lại khiến cho người khác cảm giác đây mới chỉ là một cậu nhóc to xác, rất đẹp trai, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Là kiểu con trai rất được hâm mộ ở trường, cả ngày đều được con gái đưa thư tình với mua trà sữa cho.
Lúc mắt đối mặt với đối, tôi mới có cảm giác chân thực rằng người trước mặt này là nghệ sĩ. Tuy tôi cũng đã trải qua hai mươi ba cái xuân xanh, nhưng trần đời chưa bao giờ nhìn thấy cậu nhóc nào đẹp đến vậy. “Đây là Nghệ Ảnh, sau này sẽ là trợ lý của cậu, lớn tuổi hơn cậu, kinh nghiệm xã hội cũng phong phú hơn cậu đấy.” Quản lý của cậu ấy trước tiên giới thiệu như thế. “Xin chào, xin hãy bảo bạn nhiều.” Cậu ấy khẽ khom lưng, có ý chào hỏi tôi.
Là một cậu nhóc rất lễ phép, khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng. Không đúng, phải là một cậu nhóc vừa đẹp trai vừa lễ phép. Hơn nữa, cậu nhóc này hiện tại vẫn còn đang là siêu sao nổi tiếng nhất cả nước.
Có phải hơi ảo rồi không?
Cậu ấy đi rửa mặt, quản lý nói với tôi một chút về thói quen và kiêng kỵ của cậu ấy. “Ngoại trừ thân phận là ngôi sao ra thì chính là một cậu nhóc to xác mười chín tuổi. Đám con trai ở cái tuổi này thích cái gì thì cậu ấy sẽ thích cái đấy, có điều cậu ấy rất có tính kỷ luật và biết cách kiềm chế, không cần phải quá bận tâm. Có lúc sẽ dở chứng ương bướng, nếu như nói chuyện cẩn thận thì cậu ấy vẫn sẽ nghe. Nói tóm lại thì là một người rất dễ chung đụng. Cô lớn tuổi hơn cậu ấy, nên có thể đối xử với cậu ấy như em trai nhà hàng xóm cũng được.”
Lúc đó tôi không biết đang nghĩ gì, bèn thuận miệng hỏi câu: “Cậu ấy đã có bạn gái chưa?” Thấy quản lý nhìn sang, tôi liền vội vàng lấp liếm bổ sung: “Tôi có cần sắp xếp giúp cậu ấy mấy chuyện như kiểu hẹn hò gì không?”
“Không có. Ngoài thời gian làm việc ra cậu ấy đều chơi game, xem phim trong ký túc xá hoặc là ra ngoài với các thành viên khác, cô không cần phải bận tâm.”
Trong lòng tôi âm thầm thở phào một hơi, bởi vì quả thật tôi cũng không nghĩ ra, một cậu nhóc như thế này thì nên tìm một cô bạn gái như thế nào mới ổn.
Quản lý nói với tôi nhiệm vụ công việc hôm nay phải làm, đó là cùng cậu ấy đến trường nhập học, gặp giáo viên phụ đạo, chuyển ký túc xá và gặp bạn cùng phòng với cậu ấy. “Cậu ấy phải ở ký túc xá à?”
“Chắc là không có thời gian để ở đâu, nhưng vẫn phải giữ lại một chỗ, nếu không sẽ bị báo chí bàn tán.”
Cậu nhóc rửa mặt xong liền đổi sang một bộ quần áo đồng phục nghiêm chỉnh.
Áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, áo khoác ngoài và quần cùng màu, cùng với một đôi giày đá bóng màu trắng. Cho dù có đội mũ lưỡi trai, đứng bên lề đường, cúi đầu nghịch điện thoại cũng khiến cho người ta không thể phớt lờ được.
Nếu như trên đường gặp phải cậu nhóc như thế này, chắc chắn người khác phái sẽ quay đầu lại ngắm mấy cái. Nếu như phóng khoáng một chút, còn có thể trực tiếp chạy đến hỏi phương thức liên lạc luôn ấy chứ. Nhưng cậu ấy sẽ đáp lại như thế nào đây.
Ai đến cũng sẽ không từ chối?
Hay là chọn một cô gái xinh đẹp yêu kiều để cho số:
Quản lý lái xe tới, lúc lên xe cậu ấy nhường tôi lên trước, sau đó mới lên xe, đóng cửa. Rất lịch thiệp. Một thần tượng trẻ tuổi, đẹp trai, lễ phép lại phong độ và lịch thiệp. Cũng không biết bà mẹ nào mà may mắn thế. Sau khi lên xe, cậu ấy liền lôi máy chơi game ra. Tôi làm bộ lơ đãng nhìn liếc qua mấy cái, phát hiện tốc độ di chuyển ngón tay của cậu ấy rất nhanh, vẻ mặt cũng cực kỳ chuyên chú. Cũng là vào lúc này, tôi phát hiện ra cậu ấy bấm rất nhiều lỗ tai. Hầu như đều là những lỗ rất nhỏ, cũng rất nhiều, được bấm từ chỗ xương sụn cho đến dái tai, nhưng không mang thêm đồ trang sức nào.
Xem ra nội tâm cậu nhóc này có tồn tại một chút phong cách nổi loạn, có lẽ tính cách thật sự không phải là người hiền lành vô hại như bề ngoài thể hiện ra. Quản lý lái xe vào từ cửa sau, tránh né đám phóng viên báo chí đang đứng chầu chực săn tin ở cổng chính. Xe dừng lại, tôi đưa cậu ấy đến nơi sinh viên báo danh. Từ lúc xuống đường đi bộ, cậu ấy luôn nhường cho tôi đi vào vị trí bên trong, chặn lại dòng xe cộ tấp nập qua lại bên đường. Hơn nữa, lúc xuống xe, khi tôi sực nhớ ra bổn phận của trợ lý là phải cầm hộ túi xách cho cậu ấy, nhưng lại bị cậu ấy từ chối.
“Hơi nặng.” Cậu ấy nói thế.
Lúc đó trong lòng tôi đã bắt đầu có một chú sẻ nhỏ đang bay vút lên cao. Có thể được một ngôi sao lớn đẹp trai tài giỏi đối xử dịu dàng như thế này, chắc là chẳng có cô gái nào không rung rinh đâu nhỉ.
Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, nắng rất đẹp, mỗi một cô gái đi ngang qua bọn tôi khi phát hiện ra cậu ấy đều không nhịn được mà hét lên đầy kinh ngạc.
Lúc đó tôi có quan sát, phát hiện ra da mặt cậu nhóc này đúng là cũng mỏng thật đấy. Rõ ràng đã là ngôi sao lớn nổi tiếng cả nước rồi, thế mà lúc gặp phải cảnh đám con gái xúm lại khen ngợi tỏ tình, cậu ấy vẫn sẽ đỏ mặt.
Ngây thơ đáng yêu chết đi được.
“Ảnh, hình như tinh thần của Tiểu Lê hôm nay không được bình thường cho lắm thì phải?”
Có thể không bình thường đến nỗi bị người khác nhìn ra và phải2tới hỏi dò tôi như thế này là đã đủ chứng minh trạng thái hôm nay của Quả Tử Lê kém như thế nào rồi.
Phỏng vấn xong liền đồng ý quay9video tuyên truyền cho chương trình sắp tới của Đài truyền hình KS. Mỗi người một câu thoại, theo lý thuyết thì chỉ cần trong vòng nửa tiếng đồng hồ là6đã có thể kết thúc công việc, nhưng bởi vì Quả Tử Lê mất tập trung mà đã tiêu tốn gấp đôi thời gian dự kiến quay chụp.
Trưởng nhóm chủ động0điều chỉnh lại phương án chụp hình với bên ê-kíp, hủy bỏ các cảnh quay cá nhân của Quả Tử Lê.
Dù biết sau khi đoạn video này được công bố sẽ7phải chịu áp lực bị fan của Quả Tử Lê mắng chửi điên cuồng nhưng bọn họ vẫn chấp nhận thay đổi phương án, từ đó có thể lần nữa thấy được trạng thái hiện tại của Quả Tử Lê tệ đến mức nào.
Cuối cùng thì cũng quay xong. Vừa đóng máy, Phương Tiện đã ngay lập tức hỏi xem Chẩm Khê đã đi chưa. “Đã đi rồi.” Đồng nghiệp bên cạnh trả lời. “Có chuyện gì quan trọng mà phải vội vã đi thành phố E vậy? Tôi với cô ấy đã mấy năm không gặp nhau rồi.” Phương Tiện bất mãn mở miệng.
“Cô ấy nói là phải đi gặp người quan trọng.” Tôi kể lại chuyện vừa nãy nghe được.
Quả Tử Lê ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, nhanh chóng tháo thiết bị âm thanh trên người xuống.
Vốn cho là trưởng nhóm sẽ triệu tập mọi người đến mở một cuộc họp bàn về tình hình quay chụp vừa nãy của Quả Tử Lê. Nhưng không ngờ, sau khi trưởng nhóm nhìn cậu ấy mấy cái, lại căn dặn cậu ấy về phòng nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi kết thúc xong công việc cả một ngày trời, mọi người cùng nhau chờ xe quay về khách sạn. Phương Tiện khoác vai Quả Tử Lê, lo lắng hỏi han: “Tối nay có cần anh bầu bạn không?” Quả Tử Lê lắc đầu, tự mình lên xe.
Tôi là trợ lý của cậu ấy, cho nên cũng lên xe theo. Trong xe rất tốt, không hề bật đèn. Quả Tử Lê nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng đôi mắt lại mất đi tiêu cự, vừa nhìn là biết cậu ấy đang đắm chìm trong thế giới của mình. Đây là một thói quen của cậu ấy. Quen cậu ấy đã bốn năm nay, thường thường sau khi kết thúc công việc của một ngày, lúc đêm khuya tôi sẽ nhìn thấy bộ dạng như thế này của cậu ấy ở trong xe.
“Tâm trạng không tốt hả?”
Sau khi xe khởi động, tôi hỏi cậu ấy một câu như thế. Dù thế nào thì Quả Tử Lê vẫn là một nghệ sĩ cực kỳ đam mê công việc của mình và rất có lòng kính nghiệp. Trước giờ chưa từng xuất hiện tình trạng thất trách như ngày hôm nay. Nghe thấy lời của tôi, cậu ấy quay đầu lại nhìn tôi, sau đó khẽ lắc đầu.
“Mệt lắm hả?”
“Hơi hơi.”
“Vậy quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai cậu muốn ăn cái gì?”
“Tùy.” “Ăn uống làm sao mà tùy tiện được.” Nhìn qua thì cậu ấy có vẻ mất sức lắm rồi, nhưng vẫn cố xốc tinh thần lên nói chuyện với tôi: “Không biết khách sạn sắp xếp cho cái gì, để ngày mai nói sau đi.”
“Vậy sáng mai lúc tôi gọi cậu nhớ phải dậy đấy, không được ngủ nướng đâu.” Cậu ấy nhìn tôi, cười một cách rất mệt mỏi, nói: “Được.” Tiễn Quả Tử Lê về phòng, cậu ấy đứng ở cửa vẫy vẫy tay với tôi, nói:
“Chị, ngủ ngon nha.”
Chỉ một câu nói này, đã khiến cho sự mệt mỏi của cả một ngày bôn ba làm việc và nỗi thấp thỏm bất an đột ngột kéo đến hồi tối của tôi đều tan thành mây khói, hơn nữa còn khiến tôi bắt đầu mong chờ một ngày mới lại đến.
Lúc trước bị người nhà bắt ép đi làm trợ lý cho người ta, tôi cũng chẳng ngờ mình sẽ “cảm nắng” một cậu nhóc kém mình những bốn tuổi.
Lúc tôi làm trợ lý cho cậu ấy, cậu ấy mới chỉ vừa qua sinh nhật thứ mười chín, trên pháp luật đã được coi là người trưởng thành, nhưng trong mắt tôi, cũng chỉ là một cậu nhóc chẳng mấy trưởng thành nhưng lại sở hữu rất nhiều thứ.
Bởi vì tôi cãi nhau với cấp trên, thế nên liền quyết định nghỉ việc. Sau mấy tháng mọc nấm ở nhà, bố nói đã tìm giúp tôi được một công việc, đó là làm trợ lý cho một nghệ sĩ đang cực hot nào đó. “Con ấy à, từ bé được nuông chiều quen rồi, khổ một tí cũng không chịu được, uất ức một tí cũng không nhịn được. Đúng lúc, đối tác làm ăn của bố có quan hệ với công ty kia, bọn họ đang tuyển trợ lý, bố đã nhờ người gửi CV của con qua đó rồi. Nghe nói làm trợ lý cho nghệ sĩ là khổ cực nhất, con cũng nên đi mở mang kiến thức đi, đừng có mà đang sống ở trong phúc mà không biết hưởng nữa.”
Không thể làm trái lời bố mẹ, thế nên tôi đành đồng ý, dù sao thì tôi cũng chỉ định làm hết thời gian thử việc là nghỉ. Trước khi nhậm chức tôi cũng đã hiểu rõ được việc mình không thể chịu khổ, chịu uất ức được đến mức đó. Thời gian ba tháng thử việc, coi như là để chặn lại những lời lải nhải của gia đình vậy.
Khi đó tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ đảm nhiệm cương vị này tận bốn năm. Từ khi Quả Tử Lê 19 tuổi đến năm 22 tuổi. Từ khi tôi 23 tuổi xuân đến 26 tuổi.
Một người không xem ti vi, không hóng hớt showbiz như tôi cũng đã từng nghe qua cái tên Quả Tử Lê này, bởi vì cậu ta thực sự nổi tiếng một cách quá mức. Cho nên lúc trước tôi cũng từng nghĩ, người đó sẽ là một đứa nhỏ tính tình cổ quái và không dễ hầu hạ.
Ngày đầu tiên nhậm chức, việc của tôi chính là phải đưa cậu ấy đến trường đại học để nhập học. Ngày đầu tiên tôi nhậm chức, cũng là ngày đầu tiên cậu ấy nhập học.
Nghe nói cậu ấy vốn đã từ bỏ ý định học đại học, nhưng năm nay tự dưng lại muốn đăng ký tham gia kỳ thi đại học. Sau cùng thi đỗ vào khoa âm nhạc ứng dụng của một trường đại học khá ổn.
Nơi mà ngày đầu tiên tôi đến nhận việc là ký túc xá của cậu ấy. Quản lý của cậu ấy dẫn tôi vào trong, nói rằng cậu ấy vẫn còn chưa dậy, bảo tôi chờ ở phòng khách.
Tôi ngồi trên ghế sô-pha đánh giá, chỉ mới nhìn cách bài trí cửa phòng khách là đã biết đây là nơi con trai ở. Thiết bị trò chơi cỡ lớn cùng với rất nhiều phương tiện giải trí đa dạng, trông rất giống như một khu vui chơi thu nhỏ.
Nghe nói công ty bọn họ mua liền một lúc bảy căn hộ của tòa nhà này làm ký túc xá cho mỗi thành viên. Tôi ngắm nghía một lúc, không khỏi cảm thán sự hào phóng và chịu chơi của công ty bọn họ, bởi vì đây là căn hộ duplex(*).
(*) Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao từ hai tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ.
Đúng lúc này, trên tầng có tiếng bước chân vang lên. Quản lý đi xuống trước, theo sau là một thiếu niên chỉ mặc áo sơ mi rộng thùng thình kèm một chiếc quần đùi dài đến đầu gối. Nhìn thấy tôi, cậu ấy ngẩn người ra, sau đó lập tức lên đến chỗ góc ngoặt mà tôi không nhìn thấy, hỏi quản lý của cậu ấy rằng:
“Tại sao lại là con gái?”
Bởi vì cái danh xưng “con gái” này, mới sáng sớm ra tôi đã vui như mở cờ trong bụng.
Từ sau khi tôi tốt nghiệp đại học, à không, từ lúc tôi tốt nghiệp cấp ba xong, đã chẳng còn nghe thấy ai dùng cái từ này để gọi tôi nữa. Rất đáng yêu, không phải sao? “Tìm trợ lý nam cho cậu thì cậu suốt ngày chỉ biết rủ rê người ta chơi game. Thôi, vẫn là trợ lý nữ chu đáo hơn.” Quản lý mở miệng. “Nhưng lúc trước cũng đâu có nói...” Giọng nói oán giận truyền đến từ chỗ góc ngoặt cầu thang.
“Nói rồi mà, nói là hôm nay sẽ có một vị trợ lý mới đến nhậm chức rồi còn gì.”
“Nhưng cũng không nói là con gái...”
Lại là con gái. Quản lý kéo cậu ấy xuống. Cậu ấy đứng trước mặt tôi, rõ ràng cao hơn tôi rất nhiều, nhưng lại cứ một mực cúi đầu để cho tôi nhìn đỉnh đầu của cậu ấy.
Người không biết chuyện nếu như nhìn thấy điệu bộ này, khẳng định là không phân biệt nổi hai bọn tôi ai mới là nghệ sĩ, ai mới là trợ lý. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là không nhìn thấy mặt của hai chúng tôi.
Cái người tên Quả Tử Lê này đẹp trai một cách quá đáng. Sáng sớm ngủ dậy còn chưa kịp đánh răng rửa mặt,
cằm còn có thể nhìn thấy một chút râu lún phún của người đàn ông trưởng thành, nhưng tổng thể cả người lại khiến cho người khác cảm giác đây mới chỉ là một cậu nhóc to xác, rất đẹp trai, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Là kiểu con trai rất được hâm mộ ở trường, cả ngày đều được con gái đưa thư tình với mua trà sữa cho.
Lúc mắt đối mặt với đối, tôi mới có cảm giác chân thực rằng người trước mặt này là nghệ sĩ. Tuy tôi cũng đã trải qua hai mươi ba cái xuân xanh, nhưng trần đời chưa bao giờ nhìn thấy cậu nhóc nào đẹp đến vậy. “Đây là Nghệ Ảnh, sau này sẽ là trợ lý của cậu, lớn tuổi hơn cậu, kinh nghiệm xã hội cũng phong phú hơn cậu đấy.” Quản lý của cậu ấy trước tiên giới thiệu như thế. “Xin chào, xin hãy bảo bạn nhiều.” Cậu ấy khẽ khom lưng, có ý chào hỏi tôi.
Là một cậu nhóc rất lễ phép, khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng. Không đúng, phải là một cậu nhóc vừa đẹp trai vừa lễ phép. Hơn nữa, cậu nhóc này hiện tại vẫn còn đang là siêu sao nổi tiếng nhất cả nước.
Có phải hơi ảo rồi không?
Cậu ấy đi rửa mặt, quản lý nói với tôi một chút về thói quen và kiêng kỵ của cậu ấy. “Ngoại trừ thân phận là ngôi sao ra thì chính là một cậu nhóc to xác mười chín tuổi. Đám con trai ở cái tuổi này thích cái gì thì cậu ấy sẽ thích cái đấy, có điều cậu ấy rất có tính kỷ luật và biết cách kiềm chế, không cần phải quá bận tâm. Có lúc sẽ dở chứng ương bướng, nếu như nói chuyện cẩn thận thì cậu ấy vẫn sẽ nghe. Nói tóm lại thì là một người rất dễ chung đụng. Cô lớn tuổi hơn cậu ấy, nên có thể đối xử với cậu ấy như em trai nhà hàng xóm cũng được.”
Lúc đó tôi không biết đang nghĩ gì, bèn thuận miệng hỏi câu: “Cậu ấy đã có bạn gái chưa?” Thấy quản lý nhìn sang, tôi liền vội vàng lấp liếm bổ sung: “Tôi có cần sắp xếp giúp cậu ấy mấy chuyện như kiểu hẹn hò gì không?”
“Không có. Ngoài thời gian làm việc ra cậu ấy đều chơi game, xem phim trong ký túc xá hoặc là ra ngoài với các thành viên khác, cô không cần phải bận tâm.”
Trong lòng tôi âm thầm thở phào một hơi, bởi vì quả thật tôi cũng không nghĩ ra, một cậu nhóc như thế này thì nên tìm một cô bạn gái như thế nào mới ổn.
Quản lý nói với tôi nhiệm vụ công việc hôm nay phải làm, đó là cùng cậu ấy đến trường nhập học, gặp giáo viên phụ đạo, chuyển ký túc xá và gặp bạn cùng phòng với cậu ấy. “Cậu ấy phải ở ký túc xá à?”
“Chắc là không có thời gian để ở đâu, nhưng vẫn phải giữ lại một chỗ, nếu không sẽ bị báo chí bàn tán.”
Cậu nhóc rửa mặt xong liền đổi sang một bộ quần áo đồng phục nghiêm chỉnh.
Áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, áo khoác ngoài và quần cùng màu, cùng với một đôi giày đá bóng màu trắng. Cho dù có đội mũ lưỡi trai, đứng bên lề đường, cúi đầu nghịch điện thoại cũng khiến cho người ta không thể phớt lờ được.
Nếu như trên đường gặp phải cậu nhóc như thế này, chắc chắn người khác phái sẽ quay đầu lại ngắm mấy cái. Nếu như phóng khoáng một chút, còn có thể trực tiếp chạy đến hỏi phương thức liên lạc luôn ấy chứ. Nhưng cậu ấy sẽ đáp lại như thế nào đây.
Ai đến cũng sẽ không từ chối?
Hay là chọn một cô gái xinh đẹp yêu kiều để cho số:
Quản lý lái xe tới, lúc lên xe cậu ấy nhường tôi lên trước, sau đó mới lên xe, đóng cửa. Rất lịch thiệp. Một thần tượng trẻ tuổi, đẹp trai, lễ phép lại phong độ và lịch thiệp. Cũng không biết bà mẹ nào mà may mắn thế. Sau khi lên xe, cậu ấy liền lôi máy chơi game ra. Tôi làm bộ lơ đãng nhìn liếc qua mấy cái, phát hiện tốc độ di chuyển ngón tay của cậu ấy rất nhanh, vẻ mặt cũng cực kỳ chuyên chú. Cũng là vào lúc này, tôi phát hiện ra cậu ấy bấm rất nhiều lỗ tai. Hầu như đều là những lỗ rất nhỏ, cũng rất nhiều, được bấm từ chỗ xương sụn cho đến dái tai, nhưng không mang thêm đồ trang sức nào.
Xem ra nội tâm cậu nhóc này có tồn tại một chút phong cách nổi loạn, có lẽ tính cách thật sự không phải là người hiền lành vô hại như bề ngoài thể hiện ra. Quản lý lái xe vào từ cửa sau, tránh né đám phóng viên báo chí đang đứng chầu chực săn tin ở cổng chính. Xe dừng lại, tôi đưa cậu ấy đến nơi sinh viên báo danh. Từ lúc xuống đường đi bộ, cậu ấy luôn nhường cho tôi đi vào vị trí bên trong, chặn lại dòng xe cộ tấp nập qua lại bên đường. Hơn nữa, lúc xuống xe, khi tôi sực nhớ ra bổn phận của trợ lý là phải cầm hộ túi xách cho cậu ấy, nhưng lại bị cậu ấy từ chối.
“Hơi nặng.” Cậu ấy nói thế.
Lúc đó trong lòng tôi đã bắt đầu có một chú sẻ nhỏ đang bay vút lên cao. Có thể được một ngôi sao lớn đẹp trai tài giỏi đối xử dịu dàng như thế này, chắc là chẳng có cô gái nào không rung rinh đâu nhỉ.
Ngày hôm đó thời tiết rất tốt, nắng rất đẹp, mỗi một cô gái đi ngang qua bọn tôi khi phát hiện ra cậu ấy đều không nhịn được mà hét lên đầy kinh ngạc.
Lúc đó tôi có quan sát, phát hiện ra da mặt cậu nhóc này đúng là cũng mỏng thật đấy. Rõ ràng đã là ngôi sao lớn nổi tiếng cả nước rồi, thế mà lúc gặp phải cảnh đám con gái xúm lại khen ngợi tỏ tình, cậu ấy vẫn sẽ đỏ mặt.
Ngây thơ đáng yêu chết đi được.
Bình luận facebook