• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-366.html

Chương 366: YÊU LÀ HÈN MỌN (3)




Đến nơi, Quả Tử Lê thay một bộ quần áo đẹp đẽ. Vừa bắt đầu chụp hình, lập tức người trước mặt như biển thành một người khác.



Không phải là cậu nhóc nhà hàng xóm hay ngủ nướng trong ấn tượng nữa, mà là siêu2sao chói mắt. Từng cử chỉ hành động đều mang khí chất chỉ thuộc về siêu sao.



Đẹp đến chói mắt. Đây là đánh giá của tôi đối với biểu hiện của cậu ấy trước ống kính.



Bên cạnh có đám nhân viên công tác không phải9là người dưới trướng công ty bọn tôi, đang thì thầm bàn luận diện mạo của Quả Tử Lê:



“Chẳng trách cậu ấy lại là gu của các ngôi sao nữ trong giới. Thành thục gợi cảm lại ngây thơ thuần khiết, gương mặt và khí6chất đều rất tuyệt.”



“Không biết ai có thể lên giường được với cậu ấy nhỉ.”



“Nhiều người theo đuổi cậu ấy lắm, nhưng đến giờ vẫn chưa nghe nói có ai theo đuổi thành công cả. Nghe đầu vị này cực kỳ tỉnh táo, thủ đoạn0nào cũng đều không có tác dụng” Bên này còn chưa buôn chuyện xong, bên kia đã tạm dừng chụp. Tôi qua đó giúp chuyên gia trang điểm chỉnh lại lớp trang điểm với tóc tai cho cậu ấy, nghe thấy tiếng nhiếp ảnh gia7hàn huyên với cậu ấy:



“Lần hợp tác trước đã là chuyện của hai năm trước rồi.”



Quả Tử Lê mở to mắt, nhìn là biết không còn nhớ ra chuyện của hai năm trước nữa. “Lúc đó các cậu với Dream Girl hợp tác quảng cáo cho thương hiệu thể thao, nhiếp ảnh gia lúc đó là tôi.” Trong mắt Quả Tử Lê nhanh chóng lướt qua một chút biểu cảm phức tạp, sau đó gật đầu, nói: “Em nhớ ra rồi, cảm ơn anh lúc đó chụp cho em đẹp như thế.” “Thời thế thay đổi ghê, mới chỉ trong hai năm ngắn ngủi, cậu đã trở thành ngôi sao nổi tiếng như mặt trời ban trưa rồi. Nhưng ngược lại, Chẩm Khê nổi tiếng như mặt trời ban trưa lúc ấy đến bây giờ lại chẳng còn tung tích gì nữa.”



Quả Tử Lê cười nói: “Mỗi người đều có thứ mà mình muốn theo đuổi.”



“Đáng tiếc, Chẩm Khê thật sự là ngôi sao có tính tình tốt nhất mà tôi từng hợp tác cùng. Cũng chỉ có một mình cô ấy, đường đường là ngôi sao nhưng sau khi chụp hình xong sẽ chủ động đi hỗ trợ thu dọn, đối với người khác cũng cực kỳ hòa nhã.” Quả Tử Lê cúi đầu chỉnh sửa khóa kéo của áo, nghe thấy vậy liền gật đầu, nói: “Đúng vậy, Chẩm Khê là một người rất lương thiện.” Lúc chụp hình xong đã rất muộn rồi, chúng tôi lên xe quay trở về ký túc xá. Quả Tử Lê không lên cùng với các thành viên trong nhóm, ngược lại lại lên cùng xe với tôi. Quãng đường gần hai tiếng lái xe, cậu ấy không chơi game cũng không ngủ gà ngủ gật, thậm chí một câu cũng không nói, cứ ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.



Chính là vào lúc ấy tôi mới phát giác, một cậu nhóc nhìn qua có vẻ rất trong sáng nhưng cũng có khả năng cất giấu những tâm tình không thể để cho người khác biệt và hiểu.



Đưa cậu ấy về đến ký túc xá, cậu ấy đứng trước cửa phòng ngủ chào tạm biệt tôi:



“Đi đường cẩn thận, ngủ ngon nhé.”



Tôi cũng đang muốn chào tạm biệt thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên. Mở cửa ra liền nhìn thấy các thành viên đang bưng bánh ga-tô hát vang bài chúc mừng sinh nhật.



Tôi nhìn lên đồng hồ, vừa qua mười hai giờ.



Hóa ra hôm nay là sinh nhật của cậu ấy.



Tôi do dự có nên chúc sinh nhật cậu ấy một câu rồi hẵng đi hay không thì nghe thấy tiếng cậu ấy đứng trên cầu thang nói với các thành viên còn lại:



“Đợi em thay quần áo đã, chúng ta uống rượu đi.”



Uống rượu? Tôi ngước lên nhìn, trong đầu hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ Quả Tử Lê uống rượu. Nghĩ thầm thấy cậu nhóc như cậu ấy, nên làm bạn với đồ uống có ga và sữa mới phải. Uống rượu là không đúng.



“Tổ chức sinh nhật sao lại muốn uống rượu? Ăn bánh ga-tô không được sao?” Tôi nghe thấy Phương Tiện hỏi một câu như thế, sau đó cậu ta liền bị Tề Lỗ oán giận quay đầu lườm cho một cái.



Phương Tiện lập tức ra vẻ như vừa mới tỉnh giấc chiêm bao. “Đúng đúng đúng, sinh nhật là phải uống rượu. Dù sao thì ngày mai cũng không có lịch trình, cứ nhậu thoải mái đi.” Chu Ý Khanh để ý thấy tôi còn chưa đi, liền tự mình tiên tôi đến cửa thang máy, nói: “Ngày mai không có lịch trình, chị có thể ở nhà nghỉ ngơi.”



Tôi bước vào trong thang máy, ngẫm nghĩ một lát, nhưng vẫn nói: “Không được uống nhiều quá đâu đấy.”



Trong khoảnh khắc của thang máy dần khép lại, tôi thấy cậu ta nhìn tôi bằng một ánh nhìn rất đỗi kỳ quái và phức tạp. Giây phút đó, tôi nhận ra thứ tình cảm tôi vẫn hằng giấu sâu tận đáy lòng mà ngay cả bản thân tôi còn chưa dám xác định ấy, đã bị cậu ta biết từ trước rồi.



Ngày hôm sau không có lịch trình gì, mặc dù trưởng nhóm đã báo không cần phải đến, nhưng tôi vẫn cứ đi. Tôi muốn xác nhận đêm qua Quả Tử Lê uống rượu như thế nào, cũng muốn xác nhận tình trạng sức khỏe của cậu ấy.



Lúc đẩy cửa ra, khắp phòng đều nồng nặc mùi rượu, chỉ dựa vào mùi hương này là đã có thể khẳng định chắc chắn là Quả Tử Lê hoặc là những người khác đã say khướt, không cần biết tửu lượng của bọn họ tốt ra sao.



Gõ cửa phòng ngủ nhưng không có ai đáp lại, cửa lại không khóa, tôi khẽ đẩy cửa nhìn vào bên trong, trên chiếc giường màu đen tuyền có một thân hình đang cuộn người lại.



Cũng may mà căn hộ này được trang bị rất đầy đủ. Tôi nấu cháo cho cậu ấy ấm bụng, trong lúc ủ cháo liền tiện tay thu dọn phòng khách bừa bộn giúp cậu ấy.



Nói ra thì cậu nhóc này đúng là cũng thú vị thật, những nơi công khai như phòng khách thì bình thường đều rất bừa bộn. Nhưng không gian thuộc về riêng bản thân mình như phòng ngủ, phòng làm việc, phòng thay đồ thì lại sạch sẽ đến mức như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.



Cũng phải, cậu nhóc này là cung Xử Nữ mà. Mãi cho đến buổi chiều, mới nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ. Tôi đứng dưới phòng khách ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc nhìn thấy cậu ấy đang bước từ trong phòng ra, nửa người trên để trần, trên người chỉ mặc độc một cái quần pyjamas.



Bất ngờ bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức cậu ấy lùi về phía sau, nhảy vọt vào lại trong phòng. Tốc độ rất nhanh, chỉ để lại một cái bóng mờ, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cơ ngực, cơ bụng, cơ răng trước(*) hoàn mỹ như phần cơ lưng.



(*) Cơ răng trước nằm song song với các xương sườn, xuất phát từ phía dưới cơ xô, đi ra phía trước bám với cơ ngực và cơ gian sườn (intercostals) và xuống dưới tới cơ liên sườn ngoài (external obliques). Vóc người như vậy, chỉ dựa vào việc nhảy nhót là không thể nào. Xem ra đánh giá của mọi người về cậu ấy quả thật rất đúng, đây là một người rất có tính kỷ luật, biết khắc chế, chắc chắn bình thường cậu ấy vẫn luôn bỏ ra rất nhiều thời gian cho việc tập luyện. Xem ra, Quả Tử Lê gần như là một người không hề có khuyết điểm, cái gì cũng rất hoàn mỹ.



Tôi lại càng thêm ngưỡng mộ và ghen tỵ với cô gái may mắn trở thành mối tình đầu của cậu ấy.



“Hôm nay không có lịch trình.”



Rửa mặt xong, cậu ấy đứng trên cầu thang nói chuyện với tôi.



“Tôi nấu cháo cho cậu rồi đấy, xuống ăn một chút cho ấm bụng đi còn uống thuốc giải rượu.” Không biết có phải là do giọng điệu khi nói chuyện của tôi quá mức bình tĩnh hay không mà cậu ấy đứng trên đó nhìn tôi mãi, sau đó mới chầm chậm đi xuống.



Đến gần rồi, tôi mới nhìn thấy rõ đôi mắt của cậu ấy.



Sưng vù. Bộ dáng giống như vừa mới khóc.



Khóc? Sao có thể thể được.



Chắc là do uống rượu thôi. Sau này thân thiết rồi, có một lần tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy, tôi mới biết khi uống rượu cậu ấy sẽ khóc.



Lúc cậu ấy ăn cháo chúng tôi có hàn huyên vài câu, đều là xoay quanh công việc với một chút chuyện lặt vặt.



Tôi rất muốn hỏi những chuyện liên quan đến cuộc sống của cậu ấy, nhưng lại phát hiện ra hiện tại mình chăng có tư cách gì cả.



Ăn cháo xong, lúc tôi đi rửa bát, cậu ấy có đứng trên cầu thang nói với tôi một câu:



“Chị mặc đồ thể thao trong hợp lắm.”



Tôi vừa mừng vừa lo, nhưng lại phải làm bộ như không có chuyện gì, hỏi cậu ấy: “Con gái không phải nên mặc váy vóc xinh đẹp sao?” Tôi không biết xấu hổ, tự hình dung bản thân thành con gái. “Hình như ai cũng có thể mặc váy rất đẹp, nhưng quần áo thể thao thì không giống thế”



Chỉ bởi vì câu nói này của cậu ấy, mà tôi đã đi mua cả một tủ toàn là quần áo thể thao, đủ nhãn hiệu, đủ màu sắc khác nhau, rồi đem cất hết các loại váy mà trước đây mình yêu tha thiết vào trong xó tủ.



Sau đó nhóm nhạc phải ra album, bận rộn làm công tác tuyên truyền album và lưu diễn sau này, số lượng lịch trình đột ngột gia tăng, ngay cả tôi cũng khó ứng phó nổi. Tôi cũng là trong lúc bận rộn chạy lịch trình mới ý thức được lời bọn họ nói, gu của các ngôi sao nữ là có ý gì. Và, các nghệ sĩ nữ, ngôi sao nữ theo đuổi cậu ấy nhiều như sao là như thế nào.



Bất kể là đi đến đâu, tham dự sự kiện nào, chỉ cần có nghệ sĩ nữ góp mặt thì nhất định sẽ có người đến chỗ cậu ấy để xin phương thức liên lạc.



Trước đây, tôi cũng đã từng đoạn thử trong những trường hợp như thế này cậu ấy sẽ ứng phó như thế nào. Ai đến cũng không từ chối? Hay là chọn một cô gái xinh đẹp yêu kiều để cho số? Đều sai hết. Cậu ấy căn bản chính là kiểu người “người sống chớ lại gần”, cho dù người khác phái muốn xin phương thức liên lạc là ai, cậu ấy đều chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Công ty không cho dùng di động.” Thế là trong lòng tôi lại có một chút vui vẻ xen lẫn mất mát. Vui vẻ là vì phương thức liên lạc của tôi là do cậu ấy chủ động xin. “Chị ơi, có thể cho em phương thức liên lạc không?” Mất mát là do tôi thấy, cậu nhóc khó thân cận, kiểu “người sống chớ lại gần” như cậu ấy sao có thể bị cô bạn gái mối tình đầu của cậu ấy theo đuổi thành công vậy chứ. Thoáng chốc, tôi đã làm trợ lý cho cậu ấy được hơn ba tháng. Thời gian thử việc đã hết từ lâu, nhưng tạm thời tôi không có ý định từ chức, đây là chuyện trái với mong muốn ban đầu của tôi. Người nhà cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc lẫn mừng rỡ vì sự nhiệt tình của tôi đối với công việc này.



Rốt cuộc thì tôi cũng không còn là đứa con được nuông chiều từ bé, không chịu khổ chịu mệt được nữa rồi.



Nhưng tôi cũng khó mở lời giải thích với bọn họ, nguyên nhân căn bản mà tôi yêu quý công việc này, là do tôi đã thích cấp trên trực thuộc của mình. Hơn nữa, bây giờ tôi vẫn còn đang nỗ lực theo đuổi phương hướng “tình yêu nơi công sở” với đối phương.



Bình thường lúc rảnh rỗi cũng sẽ ngẫm nghĩ, bất kể giới giải trí có bao nhiêu cô gái xinh đẹp thì tôi vẫn là người có ưu thế “nhất cự ly nhì tốc độ” mà đúng không? Hơn nữa, trong quá trình ngẫu nhiên trò chuyện với Quả Tử Lê, tôi cũng biết được, cậu ấy không thích con gái quá mức xinh đẹp. Cái tên lừa gạt này!



Hồi cuối năm, nhóm nhạc phải tham gia Lễ trao giải âm nhạc châu Á. Công ty và tất cả các thành viên trong nhóm đều rất coi trọng và muốn giành được giải album xuất sắc nhất của năm.



Năm ngoái lúc được đưa vào danh sách đề cử, xác suất đoạt giải của bọn họ rất cao, nhưng cuối cùng lại để thua nhóm Dream Girl sau khi Chẩm Khê đã rời khỏi nhóm.



Album mới năm nay có ưu thế rất mạnh, căn bản là đã nắm chắc trong tay giải thưởng này rồi.



Nhân viên công tác cũng ngầm thảo luận với nhau, nói lễ trao giải này tổng cộng có ba giải thưởng lớn. Album xuất sắc nhất, Ca khúc xuất sắc nhất và Nghệ sĩ xuất sắc nhất, không biết vì sao Aurora 7 lại chỉ muốn mỗi cái giải album xuất sắc nhất này.



Đặc biệt là Quả Tử Lê, từ một ngày trước lễ trao giải cậu ấy đã cực kỳ căng thẳng, luôn miệng hỏi các thành viên khác và nhân viên làm việc của cậu ấy xem tỉ lệ đoạt giải là bao nhiêu. Ngay cả tôi cũng thấy căng thẳng theo, trong khi rõ ràng tôi cũng chẳng hiểu ý nghĩa của cái giải thưởng này lắm.



Cuối cùng cũng đến ngày trao giải chính thức, Quả Tử Lê sửa soạn đến mức cực kỳ đẹp trai. Trong mắt tôi, cậu ấy chính là ngôi sao sáng chói sáng nhất trong bầu trời đêm đó. Trước khi công bố giải Album xuất sắc nhất bọn họ cũng đã giành được vài giải thưởng, nhưng tôi có thể nhìn ra được bọn họ không mấy hăng hái. Mãi cho đến khi người trao giải Album xuất sắc nhất bước lên sân khấu.



Bắt đầu từ giây phút này, máy quay chỉ cần lia đến Quả Tử Lê là cậu ấy sẽ đều mang bộ dạng thấp thỏm đến nghẹt thở, hai tay vẫn luôn chắp lại để trước ngực cầu khẩn.



Người trao giải công bố...



Aurora 7!



Có thực lực nên sẽ có danh dự xứng đáng với nó.



Bất ngờ là Quả Tử Lê lại không hề có biểu cảm nào đặc biệt kích động, ngược lại sau khi nghe thấy tin vui này cậu ấy lại bụm tay che mắt lại, sau đó được các thành viên khác ôm chầm lấy.



Bọn họ lên sân khấu nhận giải, Quả Tử Lê nhận lấy chiếc cúp từ trong tay người trao giải, mắt chăm chú nhìn lên đó.



Trưởng nhóm phát biểu cảm nghĩ, Tề Lỗ phát biểu cảm nghĩ, fan hâm mộ ở đó đều đang hò hét tên của họ.



Cậu ấy ngẩng đầu lên, một giọt lệ lăn xuống từ khóe mắt. Sau cùng cậu ấy chẳng nói được câu nào, tay nắm chặt chiếc cúp, đi xuống sân khấu. Tôi đợi cậu ấy ở phía sau hậu trường, nhìn thấy cậu ấy vừa đi vừa che mắt, liền hỏi một câu: “Tôi có thể ngắm chiếc cúp một chút được không?”



Tôi muốn nhìn xem kẻ đầu sỏ khiến cho cậu ấy khóc ra nông nỗi này trông như thế nào. Đây là một chiếc cúp luân lưu. Bên ban tổ chức sẽ khắc tên người đạt giải Album xuất sắc nhất của mỗi mùa lên trên đó, sau đó đến khi tổ chức mùa giải tiếp theo, người giành được cúp của mùa trước sẽ trao trả lại, sau đó ban tổ chức sẽ lại khắc lên đó tên của người vinh dự nhận được giải.



Tôi nhận lấy cúp, cái tên được khắc mới nhất trên đó, chính là Aurora 7.



Phía trước bọn họ, có viết liền hai dòng...



Dream Girl.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom