• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-365.html

Chương 365: YÊU LÀ HÈN MỌN (2)




Làm thủ tục nhập học xong xuôi, tôi đưa cậu ấy đến ký túc xá. Quản lý là một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, vạm vỡ, thô kệch. Để cho anh ta làm cu li thì còn được, chứ trải giường trải2chiếu thì thôi, xin kiểu.



Tôi nói để tôi làm giúp cho, nhưng cậu nhóc không dám làm thế trước mặt bạn bè với bạn cùng phòng, liền tự mình sắp xếp loạn hết cả lên, sau đó nói với tôi: “Ôn rồi.” Tôi chỉ9biết dở khóc dở cười. Cậu ấy muốn bồi dưỡng tình cảm với bạn cùng phòng với bạn cùng lớp, nên tôi với quản lý chỉ đành rời đi trước.



Trước khi đi tôi có nhìn về hướng ký túc xá của bọn họ một6cái, đám con trai đã rất tự nhiên, bắt đầu tán gẫu về game mới nhất hiện nay rồi. Tôi có chút tiếc nuối bản thân mình sinh trước quá sớm, không thể trở thành bạn cùng trường với cậu nhóc ưu tú này.



Quản0lý tranh thủ thời gian đưa tôi đến công ty một chuyển, giới thiệu các đồng nghiệp ở các ban ngành khác cho tôi biết. Lúc nghe nói tôi là trợ lý mới nhậm chức của Quả Tử Lê, bọn họ đều lộ ra7vẻ mặt kinh ngạc tột độ. “Trẻ như thế này cơ à?”



“Không lớn hơn Tiểu Lê bao nhiêu đâu đúng không?”



Lúc đầu tôi không hiểu ý của mấy câu này lắm, mãi cho đến khi làm quen với trợ lý của các thành viên khác.



Nếu không phải là nam thì là nữ đã kết hôn, tôi là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp được bao lâu đã chen được vào trong đó, quả cũng lạc loài thật.



Cho nên sau này tôi cũng từng âm thầm hỏi thử mấy đồng nghiệp có quan hệ không tệ với mình, rằng lúc đó vì sao mọi người lại kinh ngạc khi nhìn thấy tôi.



“Vì để tránh cho trợ lý với nghệ sỹ nảy sinh tình cảm ngoài luồng đấy, cho nên nhân viên bên cạnh, đặc biệt là trợ lý, đều yêu cầu phải là nam hoặc nữ đã kết hôn. Cho nên giờ cô đã có thể hiểu vì sao lúc bọn tôi biết cô trở thành trợ lý của Tiểu Lê lại kinh ngạc như vậy rồi chứ.”



Tin tức này khiến cho đầu óc tôi lúc ấy rơi vào tình trạng chết máy, một thời gian dài đắm chìm trong ảo tưởng “Có lẽ có” của bản thân.



Nếu như hồi đó tôi có thể lý trí, tỉnh táo suy nghĩ lại một chút nguyên nhân vì sao tôi còn trẻ như vậy lại có thể trở thành trợ lý của Quả Tử Lê, thì về sau có lẽ cũng sẽ không lún sâu đến mức độ không thể tự kiếm chế như thế.



Có thể là vì nguyên nhân gì đây?



Là do công ty tin tưởng thái độ kinh nghiệp của Quả Tử Lê đối với công việc và cả tính kỷ luật cao cùng yêu cầu nghiêm khắc đối với chính bản thân cậu ấy sao?



Hay là, bọn họ chắc chắn giữa Quả Tử Lê với tôi sẽ không nảy sinh tình cảm nào ngoài luồng?



Quả Tử Lê ở lại trường ba ngày, buổi tối ngày thứ ba chúng tôi đến trường đón cậu ấy, bởi vì ngày mai có lịch trình phải chạy.



Lúc chúng tôi đến thì đúng lúc lớp cậu ấy đang tổ chức hoạt động gì đó, thế nên chúng tôi đành đứng đợi bên ngoài. Tiếng ve kêu đêm hè, gió đêm nhè nhẹ thổi và đám sinh viên trẻ trung, đều là những điều khiến cho lòng người vui vẻ.



Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi vàng sáng màu chạy về phía chúng tôi, trên mặt vẫn còn đang giữ nụ cười thanh xuân đầy sức sống. Trong quá trình di chuyển, cậu ấy trông giống như một quả chanh xinh đẹp, tươi roi rói đang bật nảy lên trên mặt đất vậy. “Chờ lâu lắm rồi đúng không?”



“Cũng tàm tạm.”



Cậu ấy vẫn nhường tôi lên xe trước. Lúc lên xe, chân tôi bị giẫm hụt, cả người lảo đảo ra phía sau. Người phía sau ngay lập tức đỡ lấy tôi, nói với tôi bằng giọng trầm ấm: “Cẩn thận.”



Tôi thừa nhận, lúc đó tim tôi như đang đánh trống ngực. Nếu như không phải trong xe đủ tối thì chắc chắn sẽ không giấu được khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi.



Động lòng quả thật chính là chuyện có thể xảy ra trong nháy mắt. Lịch trình của ngày hôm sau là chụp hình hình tập thể cho một tờ tạp chí. Tối đến ký túc xá của cậu ấy từ rất sớm, dùng mật mã mà quản lý của cậu ấy đã cho để mở cửa.



Đây là lần đầu tiên tôi tự mình đến ký túc xá để tìm cậu ấy.



Lúc đi vào nhìn thấy trên bàn bày la liệt đồ ăn vặt với coca chưa uống hết, tôi vòng qua đó, chuẩn bị lên lầu gọi cậu ấy dậy. Tôi gõ cửa một lúc lâu, bên trong mới truyền đến âm thanh mơ mơ màng màng. “Quả Tử Lê, dậy đi, hôm nay có lịch trình cậu phải tham gia.”



Chữ “Dạ” lễ phép kéo dài thật dài. Trong lúc chờ cậu ấy, tôi xuống lầu thu dọn đồ đạc giúp cậu ấy, sau khi dọn dẹp xong, vẫn chưa nghe thấy tiếng mở cửa. Thế là tôi lại đi lên lầu, gõ cửa, lặp lại động tác vừa nãy. Từ lúc tôi gọi lần đầu tiên cho đến khi cậu ấy thật sự rời giường, có lẽ đã trễ gần nửa tiếng đồng hồ rồi.



Cậu ấy hoảng hốt cuống quýt bắt đầu chuẩn bị, từ trong phòng rửa mặt thò ra một khuôn mặt vẫn còn dính đầy bọt sữa rửa mặt nói với tôi: “Chị có thể sắp xếp hành lý giúp em được không, chỉ cần nhét máy chơi game, điện thoại, ipad với cục sạc ở trên bàn vào trong cái túi màu đen trên sàn là được.”



Bởi vì cái xưng hô “chị” này, tôi lại vui vẻ đến mức có hơi ngây ngất. Vào trong phòng cậu ấy, mới càng cảm thấy đây đúng là cậu nhóc đẹp trai con nhà người ta. Một mặt tường đều là garage kit(*) của các nhân vật Anime, một mặt tường dán đầy áp phích của các ngôi sao bóng đá, một mặt tường lại bày đầy album ca nhạc và băng đĩa phim.



(*) Garage kit: Những bộ mô hình được làm bởi các fan ở gia đình với số lượng nhỏ và được đóng gói rất đơn giản.



Thế nhưng điều bất ngờ là sạch sẽ chỉnh tề hơn phòng khách rất nhiều. Tôi làm theo lời cậu ấy nói, nhét tất cả các sản phẩm 3C(*) của cậu ấy vào trong túi. Lúc mở túi ra mới phát hiện, bên trong đã sắp sẵn quần áo, rất gọn gàng ngăn nắp, thậm chí thu xếp còn tỉ mỉ hơn tôi rất nhiều. (*) Sản phẩm 3C: máy vi tính, phương tiện liên lạc và sản phẩm điện tử khác. Tôi đứng đợi trước cửa phòng ngủ, cậu ấy vội vàng đi ra khỏi phòng tắm, trên đầu vẫn còn ướt sũng, nói với tôi:



“Có thể đến phòng thay đồ lấy giúp em lọ nước hoa được không ạ?” Có chút thất vọng vì cậu ấy lược mất cái xưng hô “chị” kia, nhưng tôi vẫn đi. Phòng thay đồ sạch sẽ đến mức quá đáng, nước hoa được sắp xếp rất ngăn nắp ở trên tủ, nhìn bề ngoài của mười lọ thì lọ nào cũng đã dùng qua rồi. Thế nên chỉ có thể tùy tiện cầm một lọ cho cậu ấy, tôi ngửi thử là hương trái cây rất dễ chịu, cực kì hợp với khí chất của cậu ấy. Lúc tôi mang đến, cậu ấy đang thay quần áo, lưng quay về phía tôi, nửa người trên để trần. Tôi không cẩn thận nhìn thấy, liền vội vã liếc mắt sang chỗ khác.



Một cậu nhóc ưu tú, ngay cả cơ bắp phần lưng cũng hoàn mỹ không có chỗ chê.



Cậu ấy xoay người lại, nhìn thấy lọ nước hoa trong tay tôi, ngẩn người ra một lát, sau đó mới nặng nề nói:



“Không phải lo này.”



Cậu ấy rút lọ nước hoa ra khỏi tay tôi, đi đến phòng thay đồ, kéo một ngăn tủ nào đó ra rồi vứt bừa vào trong đó, sau đó mới cầm một lọ nước hoa ở gần nhất lên dùng. Cậu nhóc này chắc sẽ không bởi vì tôi cầm nhầm nước hoa mà không vui đấy chứ. Đây là chuyện đáng để không vui sao?



Xem chừng có vẻ tất cả đã chuẩn bị xong, cậu ấy xách túi lên, đi ra ngoài với tôi. Đi được vài bước, giống như sực nhớ ra cái gì đó, lại ảo não hừ một tiếng, để túi đồ xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng thay đồ.



Tôi đứng ở phía xa xa nhìn vào, chỉ thấy cậu ấy lại cầm lên lọ nước hoa vừa nãy còn vứt vào trong ngăn kéo, hình như còn cẩn thận kiểm tra lại một hồi, sau đó mới lại cất đi. Nhìn có vẻ là một thứ rất quý giá, nhưng lúc trước lại ra vẻ không hề thích nó.



Thật là một cậu nhóc kỳ quái.



Lúc chúng tôi đến bãi đỗ xe, nhìn qua có vẻ những người khác đã đợi được một lúc rồi. Quản lý đưa tôi đi giới thiệu với các thành viên khác, đều là các chàng trai rất có giáo dưỡng, lúc chào tôi cũng rất lễ phép. Không hề có cảm giác kinh ngạc như lúc trước đồng nghiệp biết chuyện tôi trở thành trợ lý của Quả Tử Lê.



Quả Tử Lê với bọn họ ngồi cùng một xe, tôi với các trợ lý, quản lý khác lên một xe khác.



Là lịch trình trong thành phố này, nhưng lộ trình di chuyển lại rất xa. Mọi người ngồi trên cùng một xe, không thể tránh khỏi việc bắt đầu tán gẫu buôn dưa lê bán dưa chuột.



Tôi cũng mượn cơ hội này để hỏi dò, trong quá trình làm trợ lý cho Quả Tử Lê có chỗ nào cần đặc biệt chú ý hay không.



“Không có tính cách Tiểu Lê rất tốt, từ khi tôi vào công ty, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh cậu ấy tức giận. Nhưng mà nghe nói những người bình thường không bao giờ tức giận thì lúc tức giận sẽ cực kỳ kinh khủng, tôi vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tiểu Lê, hy vọng là chị cũng như thế.”



“Nói đến chuyện Tiểu Lê tức giận thì năm ngoái tôi có nhìn thấy được một lần đó.”



Người bên cạnh bắt đầu hào hứng, hỏi: “Thật sao? Lúc nào vậy? Tức giận vì chuyện gì thế?” “Hình như là cãi nhau với bạn gái, tôi cũng là tình cờ bắt gặp thôi. Cậu ấy đứng gọi điện thoại ở cầu thang, giọng điệu lúc nói chuyện gằn xuống rất thấp, khủng bố lắm.”



“Bạn gái?”



Tôi sửng sốt mở miệng.



Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra cảnh tượng một cậu nhóc như cậu ấy khi yêu đương sẽ có dáng vẻ như thế nào, lại còn cãi nhau nữa?



“Ừm, năm ngoái sau khi thành niên thì có yêu một cô gái, cô biết là được rồi, đừng nói ra ngoài, cũng đừng nhắc đến trước mặt cậu ấy. Chỉ yêu nhau được vài tháng là đã chia tay rồi.”



“Ai thể? Người trong giới à?” “Không phải, ngoài giới. Cụ thể thể nào bọn tôi cũng không rõ, chỉ có lãnh đạo công ty với quản lý của các thành viên khác là biết thôi. Bọn tôi cũng là sau khi cậu ấy chia tay, thông qua chỗ khác mới biết được một chút. Công ty trước đây đã đừng đưa ra lệnh cấm khẩu, không cho bọn tôi bàn tán chuyện này nữa.”



Biết là không nên hỏi tiếp, nhưng tôi vẫn không kiềm chế nổi lòng tò mò và một chút ghen tuông mơ hồ. Cực kỳ muốn biết cậu nhóc này khi yêu đương sẽ có dáng vẻ như thế nào, có đối tốt với bạn gái không, có dịu dàng nói chuyện với đối phương không, có kiên nhẫn lắng nghe đối phương nói chuyện không.



“Tại sao lại ở bên nhau, công ty không phản đối sao?” Quả Tử Lê là thành viên nổi tiếng nhất trong nhóm, sự nghiệp đang trên đà phát triển, lại còn nhỏ tuổi. “Chuyện này thì tôi không biết, có lẽ là giấu công ty chăng, dù sao cũng chỉ bên nhau được vài tháng. Chắc là thành niên rồi, thấy tò mò nên mới thử hẹn hò qua lại với một cô gái cũng không tệ thôi.” Trong lòng tôi không hiểu sao lại thở phào một hơi. “Cậu ấy theo đuổi đối phương trước à?”



“Không phải chứ?” Người bên cạnh cười nói, “Cô mới đến chắc là còn chưa rõ mức độ Tiểu Lê được hoàn nghênh ở trong giới nhỉ. Ngôi sao nữ, thần tượng nữ theo đuổi cậu ấy nhiều đến nỗi có thể kéo được xe tải nữa kìa, chắc cô gái kia chỉ là một người may mắn trong số hàng vạn người theo đuổi cậu ấy thôi.” “Thế thì cũng đúng là may mắn thật, đấy là tình đầu của Quả Tử Lê đấy. Cho dù không sâu đậm mấy nhưng cũng sẽ nhớ nhung rất lâu.” “Vậy Quả Tử Lê, thích...” Tôi do dự một lát, nhưng vẫn nhịn được hỏi. “... Kiểu con gái thế nào?” “Lúc phỏng vấn cậu ấy vẫn luôn miệng nói, lương thiện, thông minh, tự lập, có lòng cầu tiến. Trả lời rất qua loa, lấy lệ, các thành viên khác cũng nói gần như thế. Nhưng mà lúc trước khi debut thì cậu ấy rất hâm mộ Chẩm Khê.” “Chẩm Khê?”



“Đúng vậy. Từ lâu lâu lắm rồi, lúc được hỏi đến có thích nghệ sĩ hay thần tượng nào không thì cậu ấy đều trả lời là Chẩm Khê, nhưng có điều sau này không thấy nhắc đến nữa.”



“Tại sao?”



“Chẩm Khê lúc đó nổi tiếng một cách đáng sợ, nói thật thì Aurora 7 có thể nổi tiếng như thế này cũng có hưởng ké không ít hào quang của cô ấy. Tiểu Lê với cô ấy gần bằng tuổi, trên phương diện công việc lại tiếp xúc chút ít, trên mạng cũng đồn thổi mấy tin scandal. Cũng là để tránh hiềm nghi, nên không nhắc tới trước



mặt công chúng, sau này cũng không nhắc tới trước mặt bọn tôi nữa, tôi thấy chắc là không thích nữa rồi. Dù sao đám thần tượng ấy à, thông thường đều là lúc nào cũng đang thay đổi.”



Tôi không tiếp tục hỏi nữa, biết được những thứ này đối với tôi là đã đủ rồi.



Nhưng mà tôi vẫn rất ngưỡng mộ, không phải người ta vẫn nói mối tình đầu của người đàn ông sẽ được mang theo xuống dưới mồ hay sao. Cho dù không phải là mối tình đầu đậm sâu gì, nhưng dù sao vẫn là tình đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom