Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-369.html
Chương 369: YÊU LÀ HÈN MỌN (6)
“Không phải uống say rồi à?”
Chuyện đến nước này, chỉ có thể tiếp tục nói theo lời của vị đồng nghiệp kia. “Ít lời thôi! Quả Tử Lê như thế nào tôi còn không biết2sao? Cậu ấy căn bản không có khả năng đi ra ngoài uống rượu với người không phải thành viên của nhóm.”
Đồng nghiệp ở đầu bên kia điện thoại cười rất kỳ lạ, “Hai người9có gian tình nha.”
Tôi xoa gò má đang nóng rát của mình, trả lời: “Đừng có nói linh tinh! Thân phận cậu ấy là gì, thân phận tôi là thế nào cô không còn biết6sao?”
“Ngôi sao lớn và trợ lý mà. Cứ như vậy mới có cảm giác chứ, hơn nữa, cô cũng chỉ hơn cậu ấy có bốn tuổi thôi, rất thích hợp.”
“Cái gì mà thích hợp, cô0cũng đừng nói linh tinh nữa, chúng tôi thật sự không phải như cô nghĩ.”
Tôi đang trông chờ đối phương lại lại trêu mình thêm một lúc, nhưng mà... “Cũng đúng, Quả Tử Lê rất7khó gần, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của cậu ấy khi thích người khác sẽ như thế nào.”
Đến công ty, cũng giống như suy đoán của đồng nghiệp, sau khi các lãnh đạo hỏi đơn giản vài câu liền để tôi rời khỏi, chuyện này coi như kết thúc.
Tôi cũng cho rằng chuyện này cứ kết thúc như thế, nhưng trưởng nhóm lại liên lạc và bảo muốn nói chuyện với tôi. Địa điểm gặp mặt chính là phòng khách trong ký túc xá của cậu ta.
Tôi vừa mới ngồi xuống, cậu ta đã mở miệng nói thẳng: “Chuyện tối hôm qua tôi đã hiểu sơ sơ rồi. Trước mặt công ty, Quả Tử Lê ôm lấy hết trách nhiệm để bảo vệ chị, chỉ là vì cậu ấy tốt bụng.” Tôi không lên tiếng, trong lòng như có quả cân đè nặng vậy. “Chúng tôi và công ty đều nhìn thấy được biểu hiện của chị trong công việc, chị rất có trách nhiệm với công việc, cũng rất quan Quả Tử Lê chu đáo. Để chị chăm sóc cho cậu ấy, chúng tôi rất yên tâm.” Trưởng nhóm chuyển đề tài, nói: “Tuy nhiên, hvọng chị hiểu rõ ràng, giữa chị với Quả Tử Lê chỉ có quan hệ công việc và cậu ấy là cấp trên trực thuộc của chị.” Tôi cay đắng gật đầu, nói: “Tôi biết.”
Sau đó bắt đầu nói dối, “Tôi cũng chưa từng có suy nghĩ khác...” Suy nghĩ gì? Suy nghĩ không nên có hay là suy nghĩ đen tối? Trưởng nhóm cắt ngang lời tôi: “Tôi không nói cái này.”
Tôi giương mắt khó hiểu nhìn cậu ta. Nói gần nói xa một hồi như vậy chẳng phải cũng chỉ để ám chỉ hành vi vượt quá giới hạn giữa nam và nữ hay sao? “Tôi hy vọng chị không đối xử với cậu ấy như một người bạn bình thường.”
Lời của trưởng nhóm đã giáng cho tôi một đòn rất nặng. “Hai người không phải bạn bè. Tính cách của Quả Tử Lê rất dễ dàng sinh ra cảm giác ỷ lại, gần gũi với người chung đụng sớm chiều cùng mình. Vậy nên cậu ấy cứ thích gọi anh trai, chị gái linh tinh, nhưng đó chỉ là thói quen của cậu ấy, nó không thể hiện được điều gì cả.” Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi biết rồi.”. “Hy vọng chị có thể coi cậu ấy là cấp trên, người trả lương cho mình và là một vãn bối cần chị chăm sóc.”
“Tôi biết rồi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái quái gì vậy.
Vãn bối cái gì chứ, cậu ấy cũng chỉ nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Nếu ở trong trường thì chính là quan hệ giữa đàn chị năm tư và đàn em năm nhất.
Mấy người nghĩ tôi thiếu mấy đồng lương tăng ca với chút tiền bảo hiểm năm loại và tiền quỹ nhà ở xã hội(*) này sao? (*) Tiếng Anh là “Five social insurances one housing fund”, là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động. Năm loại gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm sinh đẻ. Nếu như không phải muốn tán tỉnh cậu ấy thì việc gì tôi phải ngậm đắng nuốt cay bất kể ngày đêm để chăm sóc cho cậu ấy? Quả thật còn quan tâm lo lắng hơn cả bản thân mình.
Người không rõ ràng rốt cuộc là ai chứ?
Đi ra khỏi ký túc xá của Chu Ý Khanh, tôi muốn đến cảm ơn Quả Tử Lê vì hôm nay đã bảo vệ mình. Tôi đi thang máy xuống dưới, khi vừa mới đến cửa phòng cậu ấy thì phát hiện cửa không đóng, bên trong là tiếng Phương Tiện líu ra líu ríu.
“Bây giờ chú cứ như vậy cũng không được, anh thấy vẫn nên tìm một người bạn gái.” “Anh giới thiệu cho em à?” Giọng nói của Quả Tử Lê. “Anh giới thiệu cho chú? Anh có thể giới thiệu cho chú đấy, chú thích mẫu con gái như thế nào?” “Không phải anh không biết.”
“Cái đó...” Phương Tiện bắt đầu lắp bắp, “Cái đó quá khó, chú rõ ràng là đang làm khó anh. Mẫu người con gái như thế, tìm cả thế giới cũng không có người thứ hai.” “Vậy anh ở đây lải nhải với em làm cái gì, mau về phòng của anh đi.”
“Không phải anh đang lo lắng cho chú sao, nếu không thì... nếu không...”
“Nếu không cái gì?” “Nếu không thì anh đi Hàn Quốc một chuyến?” “Anh đi Hàn Quốc làm gì?” Giọng điệu đã hoàn toàn lạnh xuống, tôi đứng ở cửa nghe mà cũng thấy khiếp sợ. “Anh cảm thấy...” Giọng nói của Phương Tiện run run, “Anh cảm thấy có thể sửa lại mũi của mình một chút.”
“Đi đi, đừng sửa mỗi mặt, anh chữa cả não luôn đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Phương Tiện, tôi vội vàng trốn vào chỗ cầu thang bộ, chờ sau khi cậu ta đi thang máy xuống tôi mới đi ra, nhưng tôi lại không muốn đi chào hỏi Quả Tử Lê nữa.
Ngày hôm sau lại là một ngày làm việc bận rộn. Dáng vẻ của Quả Tử Lê giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không nói với tôi bất cứ điều gì, tất cả đều như cũ. Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu. Bởi vì lời của trưởng nhóm và chuyện Phương Tiện muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy.
Quả Tử Lê đã hỏi mấy lần tại sao tôi lại mất tập trung, đều bị tôi trả lời qua loa. Vào ngày thứ tư, cậu ấy đưa cho tôi một hộp quà.
“Đây là cái gì?”
“Không phải lọ nước hoa trước chị đã làm vỡ rồi à?” Tôi mở hộp ra, chính là lọ nước hoa mà cậu ấy tặng tôi vào hôm lễ Tình nhân. “Mua bao giờ thế?”
“Lúc anh Phương Tiện đi thì tiện đường nhờ anh ấy mang về cho.”
“Phiền cậu phải nhớ rồi.” “Khi đó không phải đã nói rồi sao, vỡ thì mua lại là được, đàn ông nên coi trọng chữ tín.”
Tôi nở nụ cười, nói: “Đàn ông gì chứ, vẫn là con trai mà.” Cậu ấy đột nhiên không nói nữa, cứ yên lặng nhìn tôi, ánh mắt rất sâu xa.
“Tôi đã không phải là trẻ con rồi.” “Đúng hay là tôi nhớ nhầm.”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không mà tôi thấy trong mắt cậu ấy có sự thất vọng nhanh chóng lướt qua.
Con người tôi thật sự là không có tiền đồ và rất dễ bị mua chuộc. Vốn đã quyết định phải giận bản thân mình mấy ngày để tự trừng phạt mình lúc trước không biết tự lượng sức, nhưng lại vì sự xuất hiện của lọ nước hoa này mà từ bỏ lời cam kết lúc trước của mình.
Quả Tử Lê cũng đã trưởng thành rồi, năm nay sẽ tròn hai mươi. Một người có chủ kiến lại tự gò bó mình như cậu ấy chắc chắn sẽ rất rõ ràng bản thân mình đang làm cái gì, muốn cái gì.
Cho nên, sự lo lắng của tôi là thừa thãi.
Sự lo lắng của trưởng nhóm cũng là thừa thãi.
Cuộc đời của cậu ấy, do chính cậu ấy lựa chọn, ai cũng không nhúng tay vào được, cũng không ai có thể quyết định được.
Những ngày tháng sau đó cứ trôi qua bận rộn như vậy. Quả Tử Lê ngày càng trưởng thành, ngày càng nổi tiếng, còn đến lưu diễn ở những nơi mà tôi không thể nào tưởng tượng được, được vô số người yêu thích.
Thật sự là có khi bất ngờ nhìn thấy cậu ấy trên ti vi hay trong nháy mắt quay đầu lúc làm việc, tôi sẽ hoài nghi ngôi sao lớn ưu tú hoàn mỹ này có phải chính là cậu nhóc mà tôi yêu thích không.
Cậu ấy đã trải qua sinh nhật hai mươi tuổi, thật sự trở thành một người hoàn toàn trưởng thành.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc sinh nhật hai mươi tuổi, cậu ấy nói với các thành viên trong nhóm, cậu ấy muốn đi xăm.
Ngay lập tức, Phương Tiện bị dọa đến mức sặc nước ngọt. “Tại sao chứ? Tại sao đột nhiên có suy nghĩ này? Xăm đau lắm đấy.” Ngược lại Tề Lỗ rất bình tĩnh hỏi: “Muốn xăm cái gì, xăm ở chỗ nào?” “Chưa nghĩ đến.” “Lỗ tai bấm rồi còn có thể tự khép lại, xăm lên rồi mà muốn xóa sạch thì sẽ rất khó.”
“Tại sao lại phải xóa?” “Chú nghĩ kỹ rồi là được. Lớn rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình.” Người mạnh mẽ nhất trong nhóm như Tề Lỗ lại không nói gì, trưởng nhóm cũng không phản đối, chỉ nói: “Đừng có xăm ở chỗ lộ liễu quá.” Cuối cùng quyết định, Phương Tiện đi cùng cậu ấy. Trước khi đi tôi hỏi cậu ấy: “Tại sao lại muốn xăm?” “Không phải trông rất ngầu à?”
Tôi nhìn cái lỗ trên tai cậu ấy, không nói gì. Hôm đó khi quay lại cậu ấy đã nói xăm xong rồi. “Xăm ở đâu?” Trưởng nhóm hỏi. Quả Tử Lê không lên tiếng, tự quay về phòng, Phương Tiện liếc tôi một cái, “Lát nữa nói với mấy cậu.”
Thật là, có gì mà không thể nói trước mặt tôi chứ? Dựa vào quan hệ giữa tôi và Quả Tử Lê, chẳng lẽ tôi không biết tự đi hỏi cậu ấy à? Nhưng tôi sai rồi, tôi có hỏi cậu ấy cũng không nói với tôi.
Miệng hoàn toàn kín như bưng. Trong ấn tượng của tôi, chỉ khi nào nhắc đến bạn gái cũ của cậu ấy thì cậu ấy mới im lặng như vậy.
“Có gì mà không thể nói chứ.” Tôi buồn bực, “Con trai độ tuổi như cậu xăm người rất là bình thường, lúc tôi bằng tuổi cậu tôi cũng muốn đi xăm đấy, cuối cùng chỉ là vì sợ đau mới từ bỏ thôi.” “Ừ.” Cậu ấy sờ đầu tôi, “Con gái không nên làm những thứ này.” Cảm giác lâng lâng trong lòng bao phủ khắp người. Thế là tôi lại quên mất ý muốn ban đầu khi nói đến chủ đề này. Sau đấy tôi vẫn biết được. Mặc dù ốm nhưng cậu ấy vẫn kiên trì tham gia buổi lưu diễn, lúc kết thúc thì bị ngất xỉu. Bác sĩ đặt cậu ấy nằm xuống đất bằng, sau đó cởi áo cậu ấy ra cho dễ thở.
Chính là lúc này tôi nhìn thấy.
Vị trí dưới xương quai xanh bên trái, cũng chính là chỗ ngực trái, xăm một dòng chữ tiếng anh viết hoa rất ngắn.
Cẩn thận phân biệt một lúc, hẳn là:
[She doesn't see me.] Cô ấy không nhìn thấy tôi.
Tại sao lại xăm một câu như vậy?
Ngay lập tức, trong đầu tôi liền nghĩ đến người bạn gái cũ mà cậu ấy luôn tránh nhắc đến kia.
Thế nhưng, cũng không đến mức như vậy chứ, theo như sự hiểu biết của tôi, đó không phải là một mối tình quá khắc cốt ghi tâm.
bên nhau khi mười tám tuổi, có điều chỉ vài tháng đã chia tay, mà còn là cậu ấy chủ động đề nghị, từ đó có thể thấy tình cảm giữa hai người cũng không sâu đậm như vậy. Rất có khả năng giống như đồng nghiệp phân tích, đó là vì trưởng thành nên mới tò mò chuyện tình cảm giữa nam và nữ. Trong hai năm sớm chiều đối mặt với cậu ấy, tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy liên lạc với ai, cũng không thấy bất kỳ một manh mối khác nào.
Có lẽ, chỉ là tùy tiện chọn một dòng tiếng anh đẹp đẽ trong album ảnh của thợ xăm. Hẳn là như vậy.
Tôi tự lừa mình dối người cho rằng có lẽ chính là như vậy.
Cũng vì tôi không thích nghe ca hát cho lắm, nên trừ những bài cậu ấy hát ra thì cơ bản là tôi không nghe. Nếu như tôi sớm biết có một bài hát mang cái tên này thì có lẽ tôi đã hiểu được tất cả.
Sau khi kết thúc công việc ở nước ngoài trở và quay về nước, có một kỳ nghỉ ngắn ngủi. Lúc này Phương Tiện lại nhắc đến chuyện cũ, bảo Quả Tử Lê tìm một người bạn gái. Lần này ngay cả người quản lý cũng nói theo: “Nếu là một cô gái dịu dàng hiểu chuyện thì được.”
Quả Tử Lê không lên tiếng, còn tôi thì sắp túm rách cả quần áo.
Chờ đến lúc chỉ còn tôi với cậu ấy, tôi mới hỏi: “Thật sự muốn yêu đương à?”
Cậu ấy cũng không lừa tôi, trực tiếp nói: “Gần đây em quả thật có suy nghĩ này, chắc là bởi vì công việc không bận rộn.” “Có người thích rồi sao?”
“Không phải, chỉ là có suy nghĩ muốn chung sống với một cô gái.”
“Cậu muốn chung sống như thế nào?”
Quả Tử Lê suy nghĩ một chút, nói: “Đầu tiên phải bằng lòng đến khu vui chơi, ngồi roller coaster, thuyền hải tặc, drop tower, rồi đến nhà ma.”
Tôi lạnh lùng nói tiếp, “Ảo tưởng cô gái đó sẽ sợ hãi mà dựa vào trong lòng cậu, làm nũng với cậu sao?” “Như vậy hình như cũng rất tốt.”
“Cho nên cậu thích loại con gái giả tạo như vậy à?” Tôi bắt đầu nói chuyện cay nghiệt ác độc. Sao có thể nói mấy cô gái sợ độ cao, sợ ma giả tạo chứ? “Như vậy là giả tạo à?” Cậu ấy giống như hoàn toàn không hiểu, nên tò mò mà hỏi tôi.
“Vậy cô gái mà trước đây qua lại là người như vậy à? Ngồi thuyền hải tặc roller coaster sẽ sợ hãi mà dựa vào lòng cậu, ở trong nhà ma sẽ ôm chặt lấy cậu mà gào thét ư?”
“Không phải uống say rồi à?”
Chuyện đến nước này, chỉ có thể tiếp tục nói theo lời của vị đồng nghiệp kia. “Ít lời thôi! Quả Tử Lê như thế nào tôi còn không biết2sao? Cậu ấy căn bản không có khả năng đi ra ngoài uống rượu với người không phải thành viên của nhóm.”
Đồng nghiệp ở đầu bên kia điện thoại cười rất kỳ lạ, “Hai người9có gian tình nha.”
Tôi xoa gò má đang nóng rát của mình, trả lời: “Đừng có nói linh tinh! Thân phận cậu ấy là gì, thân phận tôi là thế nào cô không còn biết6sao?”
“Ngôi sao lớn và trợ lý mà. Cứ như vậy mới có cảm giác chứ, hơn nữa, cô cũng chỉ hơn cậu ấy có bốn tuổi thôi, rất thích hợp.”
“Cái gì mà thích hợp, cô0cũng đừng nói linh tinh nữa, chúng tôi thật sự không phải như cô nghĩ.”
Tôi đang trông chờ đối phương lại lại trêu mình thêm một lúc, nhưng mà... “Cũng đúng, Quả Tử Lê rất7khó gần, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của cậu ấy khi thích người khác sẽ như thế nào.”
Đến công ty, cũng giống như suy đoán của đồng nghiệp, sau khi các lãnh đạo hỏi đơn giản vài câu liền để tôi rời khỏi, chuyện này coi như kết thúc.
Tôi cũng cho rằng chuyện này cứ kết thúc như thế, nhưng trưởng nhóm lại liên lạc và bảo muốn nói chuyện với tôi. Địa điểm gặp mặt chính là phòng khách trong ký túc xá của cậu ta.
Tôi vừa mới ngồi xuống, cậu ta đã mở miệng nói thẳng: “Chuyện tối hôm qua tôi đã hiểu sơ sơ rồi. Trước mặt công ty, Quả Tử Lê ôm lấy hết trách nhiệm để bảo vệ chị, chỉ là vì cậu ấy tốt bụng.” Tôi không lên tiếng, trong lòng như có quả cân đè nặng vậy. “Chúng tôi và công ty đều nhìn thấy được biểu hiện của chị trong công việc, chị rất có trách nhiệm với công việc, cũng rất quan Quả Tử Lê chu đáo. Để chị chăm sóc cho cậu ấy, chúng tôi rất yên tâm.” Trưởng nhóm chuyển đề tài, nói: “Tuy nhiên, hvọng chị hiểu rõ ràng, giữa chị với Quả Tử Lê chỉ có quan hệ công việc và cậu ấy là cấp trên trực thuộc của chị.” Tôi cay đắng gật đầu, nói: “Tôi biết.”
Sau đó bắt đầu nói dối, “Tôi cũng chưa từng có suy nghĩ khác...” Suy nghĩ gì? Suy nghĩ không nên có hay là suy nghĩ đen tối? Trưởng nhóm cắt ngang lời tôi: “Tôi không nói cái này.”
Tôi giương mắt khó hiểu nhìn cậu ta. Nói gần nói xa một hồi như vậy chẳng phải cũng chỉ để ám chỉ hành vi vượt quá giới hạn giữa nam và nữ hay sao? “Tôi hy vọng chị không đối xử với cậu ấy như một người bạn bình thường.”
Lời của trưởng nhóm đã giáng cho tôi một đòn rất nặng. “Hai người không phải bạn bè. Tính cách của Quả Tử Lê rất dễ dàng sinh ra cảm giác ỷ lại, gần gũi với người chung đụng sớm chiều cùng mình. Vậy nên cậu ấy cứ thích gọi anh trai, chị gái linh tinh, nhưng đó chỉ là thói quen của cậu ấy, nó không thể hiện được điều gì cả.” Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi biết rồi.”. “Hy vọng chị có thể coi cậu ấy là cấp trên, người trả lương cho mình và là một vãn bối cần chị chăm sóc.”
“Tôi biết rồi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái quái gì vậy.
Vãn bối cái gì chứ, cậu ấy cũng chỉ nhỏ hơn tôi bốn tuổi. Nếu ở trong trường thì chính là quan hệ giữa đàn chị năm tư và đàn em năm nhất.
Mấy người nghĩ tôi thiếu mấy đồng lương tăng ca với chút tiền bảo hiểm năm loại và tiền quỹ nhà ở xã hội(*) này sao? (*) Tiếng Anh là “Five social insurances one housing fund”, là một loại bảo đảm đãi ngộ cho người lao động, mục đích duy trì ổn định được chất lượng và số lượng lao động. Năm loại gồm: bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm sinh đẻ. Nếu như không phải muốn tán tỉnh cậu ấy thì việc gì tôi phải ngậm đắng nuốt cay bất kể ngày đêm để chăm sóc cho cậu ấy? Quả thật còn quan tâm lo lắng hơn cả bản thân mình.
Người không rõ ràng rốt cuộc là ai chứ?
Đi ra khỏi ký túc xá của Chu Ý Khanh, tôi muốn đến cảm ơn Quả Tử Lê vì hôm nay đã bảo vệ mình. Tôi đi thang máy xuống dưới, khi vừa mới đến cửa phòng cậu ấy thì phát hiện cửa không đóng, bên trong là tiếng Phương Tiện líu ra líu ríu.
“Bây giờ chú cứ như vậy cũng không được, anh thấy vẫn nên tìm một người bạn gái.” “Anh giới thiệu cho em à?” Giọng nói của Quả Tử Lê. “Anh giới thiệu cho chú? Anh có thể giới thiệu cho chú đấy, chú thích mẫu con gái như thế nào?” “Không phải anh không biết.”
“Cái đó...” Phương Tiện bắt đầu lắp bắp, “Cái đó quá khó, chú rõ ràng là đang làm khó anh. Mẫu người con gái như thế, tìm cả thế giới cũng không có người thứ hai.” “Vậy anh ở đây lải nhải với em làm cái gì, mau về phòng của anh đi.”
“Không phải anh đang lo lắng cho chú sao, nếu không thì... nếu không...”
“Nếu không cái gì?” “Nếu không thì anh đi Hàn Quốc một chuyến?” “Anh đi Hàn Quốc làm gì?” Giọng điệu đã hoàn toàn lạnh xuống, tôi đứng ở cửa nghe mà cũng thấy khiếp sợ. “Anh cảm thấy...” Giọng nói của Phương Tiện run run, “Anh cảm thấy có thể sửa lại mũi của mình một chút.”
“Đi đi, đừng sửa mỗi mặt, anh chữa cả não luôn đi.”
Nghe thấy tiếng bước chân của Phương Tiện, tôi vội vàng trốn vào chỗ cầu thang bộ, chờ sau khi cậu ta đi thang máy xuống tôi mới đi ra, nhưng tôi lại không muốn đi chào hỏi Quả Tử Lê nữa.
Ngày hôm sau lại là một ngày làm việc bận rộn. Dáng vẻ của Quả Tử Lê giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cũng không nói với tôi bất cứ điều gì, tất cả đều như cũ. Nhưng trong lòng tôi rất khó chịu. Bởi vì lời của trưởng nhóm và chuyện Phương Tiện muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy.
Quả Tử Lê đã hỏi mấy lần tại sao tôi lại mất tập trung, đều bị tôi trả lời qua loa. Vào ngày thứ tư, cậu ấy đưa cho tôi một hộp quà.
“Đây là cái gì?”
“Không phải lọ nước hoa trước chị đã làm vỡ rồi à?” Tôi mở hộp ra, chính là lọ nước hoa mà cậu ấy tặng tôi vào hôm lễ Tình nhân. “Mua bao giờ thế?”
“Lúc anh Phương Tiện đi thì tiện đường nhờ anh ấy mang về cho.”
“Phiền cậu phải nhớ rồi.” “Khi đó không phải đã nói rồi sao, vỡ thì mua lại là được, đàn ông nên coi trọng chữ tín.”
Tôi nở nụ cười, nói: “Đàn ông gì chứ, vẫn là con trai mà.” Cậu ấy đột nhiên không nói nữa, cứ yên lặng nhìn tôi, ánh mắt rất sâu xa.
“Tôi đã không phải là trẻ con rồi.” “Đúng hay là tôi nhớ nhầm.”
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không mà tôi thấy trong mắt cậu ấy có sự thất vọng nhanh chóng lướt qua.
Con người tôi thật sự là không có tiền đồ và rất dễ bị mua chuộc. Vốn đã quyết định phải giận bản thân mình mấy ngày để tự trừng phạt mình lúc trước không biết tự lượng sức, nhưng lại vì sự xuất hiện của lọ nước hoa này mà từ bỏ lời cam kết lúc trước của mình.
Quả Tử Lê cũng đã trưởng thành rồi, năm nay sẽ tròn hai mươi. Một người có chủ kiến lại tự gò bó mình như cậu ấy chắc chắn sẽ rất rõ ràng bản thân mình đang làm cái gì, muốn cái gì.
Cho nên, sự lo lắng của tôi là thừa thãi.
Sự lo lắng của trưởng nhóm cũng là thừa thãi.
Cuộc đời của cậu ấy, do chính cậu ấy lựa chọn, ai cũng không nhúng tay vào được, cũng không ai có thể quyết định được.
Những ngày tháng sau đó cứ trôi qua bận rộn như vậy. Quả Tử Lê ngày càng trưởng thành, ngày càng nổi tiếng, còn đến lưu diễn ở những nơi mà tôi không thể nào tưởng tượng được, được vô số người yêu thích.
Thật sự là có khi bất ngờ nhìn thấy cậu ấy trên ti vi hay trong nháy mắt quay đầu lúc làm việc, tôi sẽ hoài nghi ngôi sao lớn ưu tú hoàn mỹ này có phải chính là cậu nhóc mà tôi yêu thích không.
Cậu ấy đã trải qua sinh nhật hai mươi tuổi, thật sự trở thành một người hoàn toàn trưởng thành.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc sinh nhật hai mươi tuổi, cậu ấy nói với các thành viên trong nhóm, cậu ấy muốn đi xăm.
Ngay lập tức, Phương Tiện bị dọa đến mức sặc nước ngọt. “Tại sao chứ? Tại sao đột nhiên có suy nghĩ này? Xăm đau lắm đấy.” Ngược lại Tề Lỗ rất bình tĩnh hỏi: “Muốn xăm cái gì, xăm ở chỗ nào?” “Chưa nghĩ đến.” “Lỗ tai bấm rồi còn có thể tự khép lại, xăm lên rồi mà muốn xóa sạch thì sẽ rất khó.”
“Tại sao lại phải xóa?” “Chú nghĩ kỹ rồi là được. Lớn rồi, có thể tự chịu trách nhiệm với quyết định của chính mình.” Người mạnh mẽ nhất trong nhóm như Tề Lỗ lại không nói gì, trưởng nhóm cũng không phản đối, chỉ nói: “Đừng có xăm ở chỗ lộ liễu quá.” Cuối cùng quyết định, Phương Tiện đi cùng cậu ấy. Trước khi đi tôi hỏi cậu ấy: “Tại sao lại muốn xăm?” “Không phải trông rất ngầu à?”
Tôi nhìn cái lỗ trên tai cậu ấy, không nói gì. Hôm đó khi quay lại cậu ấy đã nói xăm xong rồi. “Xăm ở đâu?” Trưởng nhóm hỏi. Quả Tử Lê không lên tiếng, tự quay về phòng, Phương Tiện liếc tôi một cái, “Lát nữa nói với mấy cậu.”
Thật là, có gì mà không thể nói trước mặt tôi chứ? Dựa vào quan hệ giữa tôi và Quả Tử Lê, chẳng lẽ tôi không biết tự đi hỏi cậu ấy à? Nhưng tôi sai rồi, tôi có hỏi cậu ấy cũng không nói với tôi.
Miệng hoàn toàn kín như bưng. Trong ấn tượng của tôi, chỉ khi nào nhắc đến bạn gái cũ của cậu ấy thì cậu ấy mới im lặng như vậy.
“Có gì mà không thể nói chứ.” Tôi buồn bực, “Con trai độ tuổi như cậu xăm người rất là bình thường, lúc tôi bằng tuổi cậu tôi cũng muốn đi xăm đấy, cuối cùng chỉ là vì sợ đau mới từ bỏ thôi.” “Ừ.” Cậu ấy sờ đầu tôi, “Con gái không nên làm những thứ này.” Cảm giác lâng lâng trong lòng bao phủ khắp người. Thế là tôi lại quên mất ý muốn ban đầu khi nói đến chủ đề này. Sau đấy tôi vẫn biết được. Mặc dù ốm nhưng cậu ấy vẫn kiên trì tham gia buổi lưu diễn, lúc kết thúc thì bị ngất xỉu. Bác sĩ đặt cậu ấy nằm xuống đất bằng, sau đó cởi áo cậu ấy ra cho dễ thở.
Chính là lúc này tôi nhìn thấy.
Vị trí dưới xương quai xanh bên trái, cũng chính là chỗ ngực trái, xăm một dòng chữ tiếng anh viết hoa rất ngắn.
Cẩn thận phân biệt một lúc, hẳn là:
[She doesn't see me.] Cô ấy không nhìn thấy tôi.
Tại sao lại xăm một câu như vậy?
Ngay lập tức, trong đầu tôi liền nghĩ đến người bạn gái cũ mà cậu ấy luôn tránh nhắc đến kia.
Thế nhưng, cũng không đến mức như vậy chứ, theo như sự hiểu biết của tôi, đó không phải là một mối tình quá khắc cốt ghi tâm.
bên nhau khi mười tám tuổi, có điều chỉ vài tháng đã chia tay, mà còn là cậu ấy chủ động đề nghị, từ đó có thể thấy tình cảm giữa hai người cũng không sâu đậm như vậy. Rất có khả năng giống như đồng nghiệp phân tích, đó là vì trưởng thành nên mới tò mò chuyện tình cảm giữa nam và nữ. Trong hai năm sớm chiều đối mặt với cậu ấy, tôi cũng chưa từng thấy cậu ấy liên lạc với ai, cũng không thấy bất kỳ một manh mối khác nào.
Có lẽ, chỉ là tùy tiện chọn một dòng tiếng anh đẹp đẽ trong album ảnh của thợ xăm. Hẳn là như vậy.
Tôi tự lừa mình dối người cho rằng có lẽ chính là như vậy.
Cũng vì tôi không thích nghe ca hát cho lắm, nên trừ những bài cậu ấy hát ra thì cơ bản là tôi không nghe. Nếu như tôi sớm biết có một bài hát mang cái tên này thì có lẽ tôi đã hiểu được tất cả.
Sau khi kết thúc công việc ở nước ngoài trở và quay về nước, có một kỳ nghỉ ngắn ngủi. Lúc này Phương Tiện lại nhắc đến chuyện cũ, bảo Quả Tử Lê tìm một người bạn gái. Lần này ngay cả người quản lý cũng nói theo: “Nếu là một cô gái dịu dàng hiểu chuyện thì được.”
Quả Tử Lê không lên tiếng, còn tôi thì sắp túm rách cả quần áo.
Chờ đến lúc chỉ còn tôi với cậu ấy, tôi mới hỏi: “Thật sự muốn yêu đương à?”
Cậu ấy cũng không lừa tôi, trực tiếp nói: “Gần đây em quả thật có suy nghĩ này, chắc là bởi vì công việc không bận rộn.” “Có người thích rồi sao?”
“Không phải, chỉ là có suy nghĩ muốn chung sống với một cô gái.”
“Cậu muốn chung sống như thế nào?”
Quả Tử Lê suy nghĩ một chút, nói: “Đầu tiên phải bằng lòng đến khu vui chơi, ngồi roller coaster, thuyền hải tặc, drop tower, rồi đến nhà ma.”
Tôi lạnh lùng nói tiếp, “Ảo tưởng cô gái đó sẽ sợ hãi mà dựa vào trong lòng cậu, làm nũng với cậu sao?” “Như vậy hình như cũng rất tốt.”
“Cho nên cậu thích loại con gái giả tạo như vậy à?” Tôi bắt đầu nói chuyện cay nghiệt ác độc. Sao có thể nói mấy cô gái sợ độ cao, sợ ma giả tạo chứ? “Như vậy là giả tạo à?” Cậu ấy giống như hoàn toàn không hiểu, nên tò mò mà hỏi tôi.
“Vậy cô gái mà trước đây qua lại là người như vậy à? Ngồi thuyền hải tặc roller coaster sẽ sợ hãi mà dựa vào lòng cậu, ở trong nhà ma sẽ ôm chặt lấy cậu mà gào thét ư?”
Bình luận facebook