Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-371.html
Chương 371: YÊU LÀ HÈN MỌN (8)
Đúng thế, đúng thế. Tề Lỗ cũng coi như nói đúng ý tôi. Chuyện này tôi đã sớm muốn nói cho Quả Tử Lê biết, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp. Suy nghĩ của tôi giống của Tề Lỗ. Nam nữ yêu nhau mà, dùng chút tiền của đối phương cũng là bình thường, cho dù một người trong đó hoàn toàn không có thu nhập chỉ dựa vào người còn lại nuôi dưỡng cũng không tính là gì.
Nhưng mà, chuyện gì cũng phải có mức độ của nó2chứ. Đưa cho cô thẻ tín dụng để có giải quyết nhu cầu cơ bản trong cuộc sống vẫn không đủ, còn phải gánh cả lòng hư vinh ngày càng bành trướng và ham muốn mua đồ hàng hiệu xa xỉ của cô à? Cô Tần này cũng lên kế hoạch rất rõ ràng. Vào một ngày nọ, trong lúc nghỉ ngơi, cô ta cầm một quyển tạp chí chỉ vào một chiếc túi xách giá cả khá hợp lý và nói với Quả Tử Lê rằng nó đẹp. Ngày hôm sau Quả9Tử Lê liền bảo người ta mua đến tặng cô ta. Khi lần thứ hai nói câu như vậy, Quả Tử Lê liền trực tiếp nói với cô ta rằng thích thì cứ mua đi. Lúc đó, khi mua đồ về, cô ta còn dò hỏi Quả Tử Lê là có đẹp hay không. Đợi đến khi mua bất cứ cái gì Quả Tử Lê đều không phản ứng thì giá cả bắt đầu khác hẳn lúc trước. Trước kia chỉ mua mỹ phẩm và túi xách, bây giờ đã bắt đầu mua6những đồ trang sức đắt đỏ. Khi Quả Tử Lê chạy lịch trình, việc ăn ở đi lại của các thành viên đều do phía đối tác sắp xếp, khoang hạng nhất và phòng ở khách sạn năm sao đều tính theo đầu người. Nhưng việc ăn ở đi lại của nhân viên thì chính là tự chi trả trước sau đó công ty sẽ trả lại tiền sau, cho nên nếu như cô Tần này chịu ở cùng các nhân viên công tác khác thì có thể tiết kiệm được số tiền0này. Nhưng cô Tần lại không muốn mình chịu uất ức, ngoài miệng thì nói muốn ở gần Quả Tử Lê. Vì thế liền đi theo Quả Tử Lê chạy lịch trình, tất cả đãi ngộ cũng phải đòi được giống như của Quả Tử Lê, vì vậy số tiền này phải do cô ta tự bỏ ra.
Nhưng cô Tần kia làm gì có tiền cơ chứ.
Còn không phải là lấy mỡ nó rán nó à, xét đến cùng vẫn là tiêu tiền của Quả Tử Lê. Đúng vậy, Quả Tử Lê có7thể kiếm tiền, hơn thế còn kiếm được rất nhiều tiền nữa, nhưng mục đích cơ bản của cậu ấy khi kiếm tiền cũng không phải để thỏa mãn lòng hư vinh và ham muốn mua hàng hiệu của cô Tần.
Bình thường, ngoài việc mua một vài thiết bị trong trò chơi thì Quả Tử Lê cũng không tiêu tiền vào việc gì cả. Cậu ấy kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng cũng chưa từng mua cho bản thân mình cái túi xách hay viên kim cương nào, ngược lại cô Tần này thật đúng là biết hưởng thụ. Bây giờ Tề Lỗ nói toạc chuyện này ra, thật sự là...
Hả lòng hả dạ.
“Anh!”
Quả Tử Lê muốn ngăn lại, nhưng lại bị Tề Lỗ trừng mắt nhìn lại.
“Cô gái trước kia đã từng nhận được thẻ tín dụng, cũng chỉ là khi mua vài cốc trà sữa hay cái bánh pizza thì quẹt thẻ một cái để chứng minh sự tồn tại của mình mà thôi.” Vẻ mặt của cô Tần này và Quả Tử Lê đồng thời thay đổi.
“Anh!” Giọng cậu ấy hạ thấp tràn đầy sự cảnh cáo.
“Cho nên muốn so sánh tôi và bạn gái cũ của anh ấy à? Được!” Cô Tần kia ngồi xuống, “Cậu nói tiếp đi, tôi còn có cái gì không biết.”.
Tề Lỗ cười, “Vậy cô cảm thấy mình có chỗ nào có thể so được với người ta, cô nói cho tôi nghe xem nào.”
Cô Tần không nói lời nào. “Ồ, đúng rồi, cô cũng đâu có quen biết người ta. Những thứ khác thì không nói, nhưng bản lĩnh kiếm tiền của người kia lại không khác mấy Quả Tử Lê, người...” “Tề Lỗ!”
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Quả Tử Lê nghiêm túc trầm giọng gọi thẳng tên Tề lỗ.
“Đây cũng không phải chuyện đáng để cãi nhau.” Chu Ý Khanh đứng ra hòa giải, “Tất cả mọi người nói ít vài câu đi.”
“Chế tôi tiêu nhiều tiền của Quả Tử Lê? Nói chuyện thẳng thắn đấy, vậy tôi đi là được chứ gì” Cô Tần khóc lóc đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Trong lòng tôi không nhịn được mà âm thầm vui vẻ.
Cô gái như vậy thực sự là quá không hiểu chuyện. Cô ta vừa đi, Quả Tử Lê liền hỏi: “Tại sao nói những cái kia?”
“Mắt của Phương Tiện đều là mọc ở dưới lòng bàn chân. Nếu như lúc trước cậu ta nói cho tôi biết cậu ta giới thiệu cho cậu một cô gái như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau.” “Ôi dào!” Phương Tiện mở miệng, “Con gái thích đi mua sắm là điều rất bình thường mà, đây coi là thói xấu gì mà đáng để anh nói như vậy?” “Việc cô ta không yên phận thể hiện ở mọi mặt. Cô ta là bạn gái của Quả Tử Lê, cô ta tiêu tiền của Quả Tử Lê thì liên quan gì đến tôi? Nhưng cô ta...” Tề Lỗ suy nghĩ một chút, nói: “Có chút giả tạo. Tôi chưa từng gặp một cô bạn gái ngoài giới của nghệ sĩ nào lại dám kiêu căng như cô ta.”
Quả Tử Lê thở dài, đứng dậy, nói: “Em đi xem cô ấy.”
“Nếu không thích thì đừng lãng phí thời gian nữa, nhìn chú cũng chẳng có dáng vẻ sung sướng hài lòng gì.” Tầm mắt của Tề Lỗ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ánh mắt của cậu trước sau khác biệt nhau rất lớn đấy.”
Quả Tử Lê đi rồi, trong phòng chỉ còn tôi cùng sáu thành viên còn lại trong nhóm ngồi đó. Ngay khi tôi muốn mượn cớ gì đó để rời khỏi đây, Tề Lỗ lại nói với tôi: “Chị đi xem cậu ta đi, cái gì nên nói thì phải nói.”
“Đó là bạn gái chân chính của người ta, trên danh nghĩa là bà chủ của tôi, tôi còn có thể nói cái gì?”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng tôi lại ngóng trông Tề Lỗ thưởng cho mình một thanh thượng phương bảo kiếm.
“Ha!” Tề Lỗ nở nụ cười châm chọc, “Nếu không chúng ta đánh cuộc xem, liệu hai người bọn họ có thể ở bên nhau qua Giáng Sinh không?”
Tôi biết chuyện Quả Tử Lê không đón lễ Giáng Sinh, nhưng cô Tần kia thì không biết. Không ngoài dự đoán, bởi vì chuyện có đón lễ Giáng Sinh hay không mà hai người lại cãi nhau, nói đúng ra là một mình cô Tần kia tức giận.
“Có đôi tình nhân nào không đón lễ Giáng Sinh?”
Biểu hiện hôm nay của cô lần khác với hình tượng tài trí trong ấn tượng của tôi. Lúc này, cô ta đang điên cuồng gào thét vào mặt Quả Tử Lê.
“Dù sao tôi cũng không đón.” Quả Tử Lê nghịch món đồ chơi trong tay, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Cô Tần kia ức giận đến mức đẩy cửa bỏ đi, nhưng vẫn không nói đến chuyện chia tay với Quả Tử Lê.
Nếu như đổi lại là tôi.
Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không chia tay. Một người bạn trai tốt như thế, xuất sắc như thế, chỉ là không đón Giáng Sinh mà thôi, tính là gì chứ.
Quả Tử Lê và cô Tần kia lại chịu đựng quà Giáng Sinh, Tề Lỗ đánh cuộc thua rồi. Khi Quả Tử Lê không ở đó, cậu ta nói với những thành viên khác:
“Bây giờ tôi hoàn toàn không hiểu cậu ấy đang nghĩ cái gì nữa. Cậu ấy thích người ta lắm à? Tôi thấy không chắc đâu. Hai người họ ở bên nhau gần ba tháng rồi, vậy mà ngoài việc nắm tay nhau thì còn làm gì nữa đâu, mà lại còn là người ta chủ động.”
Trong lòng tôi vui vẻ, nhưng vẫn ngồi im cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, để dễ dàng ở lại được thêm một lúc, hóng hớt thêm vài tin tức. “Cứ phải từ từ.”
“Từ từ?” Tề Lỗ cười ra tiếng, “Gần như ngày nào cũng ở bên nhau, nếu là đôi tình nhân bình thường thì đến lúc này những việc nên làm đều đã làm rồi. Nói cái gì mà chưa thích ứng được, cứ từ từ, chỉ là không thích nhiều như vậy mà thôi, các cậu giúp cậu ấy tìm cớ gì?”. “Tình tình Tử Lê vốn lạnh nhạt dễ xấu hổ, cậu ấy có thích một người nào đó hay không thì cũng sẽ không thể hiện ra quá mức rõ ràng.”
Tề Lỗ bị sặc nước, nói: “Cậu tự nghe lại xem câu này của cậu là câu nói của con người à? Cậu ấy thích một người lại còn nói biểu hiện ra không rõ ràng. Vậy từ trước cho đến nay tôi đều là người mù à?”
Quả Tử Lê thích ai? “Tôi thấy cậu ấy chỉ là không tìm được cớ để chia tay mà thôi.” Một lời của Tề Lỗ lại thành lời tiên tri, cớ của Quả Tử Lê đến rồi, hơn nữa còn là do cô Tần kia tự mình đưa đến.
Buổi tối một ngày nọ, cô Tần không biết nghĩ đến cái gì mà đăng một bài viết không rõ ràng lên Weibo.
Hình ảnh là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, kèm theo đó là lời viết đầy ẩn ý: Ngày ngày vui vẻ. Tay của Quả Tử Lê cũng giống như tính cách, ngoại hình vốn có của cậu ấy, rất ưu tú, cho nên cũng rất dễ để người ta nhận ra. Vốn cô Tần đã có rất nhiều fan hâm mộ theo dõi, lúc này khi nhìn thấy bàn tay này, fan hâm mộ liền bùng no.
Mặc dù ngay sau đó đã xóa bài viết ngay, nhưng vẫn không ngăn được tốc độ chuyện này leo lên hot search. Buổi tối công ty bật hết tất cả các loại đèn lên, toàn thể nhân viên tăng ca, lại còn tốn thêm tiền để liên hệ với luật sư, đến quá nửa đêm mới bịt được chuyện này lại và tìm được lý do để che đậy.
Nếu đã không thể phủ định được đôi bàn tay của Quả Tử Lê thì chỉ có thể nói bàn tay còn lại là của một nhân viên công tác nam khác. Cũng may là nhờ tay của cô Tần trông không quá nữ tính nên mới khiến cho cách giải thích này có vẻ đáng tin.
Ngay sau đó cô Tần kia cũng đăng lên Weibo, nói rằng nhìn thấy bức ảnh này trong nhóm chat đồng nghiệp, hơn nữa cũng không biết đó là ai.
Fan hâm mộ miễn cưỡng chấp nhận cách giải thích này. Đã hơn nửa đêm mà Tề Lỗ còn nhắn hơn một trăm chữ [Giả bộ].
Sáng sớm ngày hôm sau, công ty đã giải thích rõ ràng về scandal yêu đương của Quả Tử Lê, hơn nữa lại lần nữa tuyên bố chuyện cậu ấy độc thân.
Lần này không lừa người, bởi vì Quả Tử Lê đã thật sự chia tay với cô Tần kia. Gọi điện thoại nói chia tay, lúc đó tôi ở bên cạnh. “Tôi không thể nào tán thành hành vi của cô. Cô làm như vậy, chính là coi tôi, công việc của tôi, bạn bè và fan hâm mộ thích tôi trở thành công cụ để cho cô khoe khoang.”
Bởi vì hành vi khoe khoang của cô ta xuất phát từ ham muốn cá nhân, nên Quả Tử Lê chia tay. Sau hơn bốn tháng qua lại với nhau, bọn họ đã chia tay. Ngày mà bọn họ chia tay, tôi thấy trời vẫn là màu xanh, mây vẫn là màu trắng, cỏ vẫn là màu xanh, dường như toàn bộ thế giới đều sạch sẽ rồi.
Tôi tìm cớ lo lắng cho cảm xúc của Quả Tử Lê, ở cả ngày với cậu ấy trong ký túc xá, chỉ nhìn cậu ấy chơi game như không có chuyện gì xảy ra.
“Không khó chịu à.” Tôi hỏi cậu ấy. “Em vẫn ổn, chỉ là có chút tiếc nuối.” “Tiếc nuối cái gì?” “Em còn chưa bắt đầu thích cô ấy, vậy mà đã chia tay rồi” Tôi giật nảy cả mình, “Không thích tại sao lại ở bên nhau? Tại sao...” Tại sao còn cho đối phương nhiều tiền như vậy để cô ta mua túi xách, mua trang sức, mua kim cương? “Trước đây cũng từng nghĩ, qua lại với một người rất rất rất... thích mình thì liệu có vui vẻ hay không.” “Vậy?” “Không vui vẻ như trong tưởng tượng. Trái lại có lúc sẽ bởi vì phải lên tinh thần ứng phó đối phương nên khá là mệt.” Tôi cười ha ha, “Đương nhiên phải qua lại với người mình thích thì mới vui vẻ được chứ.” “Cũng không phải, lúc trước em...” Cậu ấy đang nói tự nhiên lại im lặng, nhưng tôi lại nhanh chóng hiểu được ý trong câu nói ấy. “Khi qua lại với cô bạn gái trước kia cũng không vui vẻ à?” “So với vui vẻ thì hẳn là phải lo được lo mất nhiều hơn một chút.”
“LO được lo mất?”
Tôi không thể nào hiểu được ý nghĩa của cụm từ này.
Quả Tử Lê sẽ lo được lo mất? Một người trời sinh đã ưu tú lại còn tự đặt ra yêu cầu với mình nghiêm khắc như cậu ấy thì làm sao có thể lo được lo mất? Đặc biệt lại còn là trong một mối tình. Người như cậu ấy, chính là người trời sinh nhất định sẽ đứng ở trên cao nhìn xuống tất cả những người ngưỡng mộ cậu ấy.
Hẳn là mỗi một người thích cậu ấy đều nguyện nằm rạp xuống dưới chân cậu ấy và cầu xin cậu ấy nhìn mình thêm vài lần.
“Cậu với bạn gái cũ cũng giống như với cô Tần à?” “Giống như thế nào?”
Tôi nghĩ lại, tìm một lời giải thích nhẹ nhàng:
“Không quá quen việc tiếp xúc da thịt với đối phương.”
Quả Tử Lê không nói lời nào.
Tôi cười ha ha hai tiếng, “Còn có cái gì không thể nói với tôi, cậu còn có cái gì mà tôi không biết chứ.”
Quả Tử Lê nở nụ cười khiến cậu ấy bớt đi nét ngây ngô của thiếu niên và có thêm chút gợi cảm của người trưởng thành, “Sao có thể chứ.”
Đúng thế, đúng thế. Tề Lỗ cũng coi như nói đúng ý tôi. Chuyện này tôi đã sớm muốn nói cho Quả Tử Lê biết, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp. Suy nghĩ của tôi giống của Tề Lỗ. Nam nữ yêu nhau mà, dùng chút tiền của đối phương cũng là bình thường, cho dù một người trong đó hoàn toàn không có thu nhập chỉ dựa vào người còn lại nuôi dưỡng cũng không tính là gì.
Nhưng mà, chuyện gì cũng phải có mức độ của nó2chứ. Đưa cho cô thẻ tín dụng để có giải quyết nhu cầu cơ bản trong cuộc sống vẫn không đủ, còn phải gánh cả lòng hư vinh ngày càng bành trướng và ham muốn mua đồ hàng hiệu xa xỉ của cô à? Cô Tần này cũng lên kế hoạch rất rõ ràng. Vào một ngày nọ, trong lúc nghỉ ngơi, cô ta cầm một quyển tạp chí chỉ vào một chiếc túi xách giá cả khá hợp lý và nói với Quả Tử Lê rằng nó đẹp. Ngày hôm sau Quả9Tử Lê liền bảo người ta mua đến tặng cô ta. Khi lần thứ hai nói câu như vậy, Quả Tử Lê liền trực tiếp nói với cô ta rằng thích thì cứ mua đi. Lúc đó, khi mua đồ về, cô ta còn dò hỏi Quả Tử Lê là có đẹp hay không. Đợi đến khi mua bất cứ cái gì Quả Tử Lê đều không phản ứng thì giá cả bắt đầu khác hẳn lúc trước. Trước kia chỉ mua mỹ phẩm và túi xách, bây giờ đã bắt đầu mua6những đồ trang sức đắt đỏ. Khi Quả Tử Lê chạy lịch trình, việc ăn ở đi lại của các thành viên đều do phía đối tác sắp xếp, khoang hạng nhất và phòng ở khách sạn năm sao đều tính theo đầu người. Nhưng việc ăn ở đi lại của nhân viên thì chính là tự chi trả trước sau đó công ty sẽ trả lại tiền sau, cho nên nếu như cô Tần này chịu ở cùng các nhân viên công tác khác thì có thể tiết kiệm được số tiền0này. Nhưng cô Tần lại không muốn mình chịu uất ức, ngoài miệng thì nói muốn ở gần Quả Tử Lê. Vì thế liền đi theo Quả Tử Lê chạy lịch trình, tất cả đãi ngộ cũng phải đòi được giống như của Quả Tử Lê, vì vậy số tiền này phải do cô ta tự bỏ ra.
Nhưng cô Tần kia làm gì có tiền cơ chứ.
Còn không phải là lấy mỡ nó rán nó à, xét đến cùng vẫn là tiêu tiền của Quả Tử Lê. Đúng vậy, Quả Tử Lê có7thể kiếm tiền, hơn thế còn kiếm được rất nhiều tiền nữa, nhưng mục đích cơ bản của cậu ấy khi kiếm tiền cũng không phải để thỏa mãn lòng hư vinh và ham muốn mua hàng hiệu của cô Tần.
Bình thường, ngoài việc mua một vài thiết bị trong trò chơi thì Quả Tử Lê cũng không tiêu tiền vào việc gì cả. Cậu ấy kiếm được nhiều tiền như thế, nhưng cũng chưa từng mua cho bản thân mình cái túi xách hay viên kim cương nào, ngược lại cô Tần này thật đúng là biết hưởng thụ. Bây giờ Tề Lỗ nói toạc chuyện này ra, thật sự là...
Hả lòng hả dạ.
“Anh!”
Quả Tử Lê muốn ngăn lại, nhưng lại bị Tề Lỗ trừng mắt nhìn lại.
“Cô gái trước kia đã từng nhận được thẻ tín dụng, cũng chỉ là khi mua vài cốc trà sữa hay cái bánh pizza thì quẹt thẻ một cái để chứng minh sự tồn tại của mình mà thôi.” Vẻ mặt của cô Tần này và Quả Tử Lê đồng thời thay đổi.
“Anh!” Giọng cậu ấy hạ thấp tràn đầy sự cảnh cáo.
“Cho nên muốn so sánh tôi và bạn gái cũ của anh ấy à? Được!” Cô Tần kia ngồi xuống, “Cậu nói tiếp đi, tôi còn có cái gì không biết.”.
Tề Lỗ cười, “Vậy cô cảm thấy mình có chỗ nào có thể so được với người ta, cô nói cho tôi nghe xem nào.”
Cô Tần không nói lời nào. “Ồ, đúng rồi, cô cũng đâu có quen biết người ta. Những thứ khác thì không nói, nhưng bản lĩnh kiếm tiền của người kia lại không khác mấy Quả Tử Lê, người...” “Tề Lỗ!”
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên Quả Tử Lê nghiêm túc trầm giọng gọi thẳng tên Tề lỗ.
“Đây cũng không phải chuyện đáng để cãi nhau.” Chu Ý Khanh đứng ra hòa giải, “Tất cả mọi người nói ít vài câu đi.”
“Chế tôi tiêu nhiều tiền của Quả Tử Lê? Nói chuyện thẳng thắn đấy, vậy tôi đi là được chứ gì” Cô Tần khóc lóc đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài rồi đóng rầm cửa lại. Trong lòng tôi không nhịn được mà âm thầm vui vẻ.
Cô gái như vậy thực sự là quá không hiểu chuyện. Cô ta vừa đi, Quả Tử Lê liền hỏi: “Tại sao nói những cái kia?”
“Mắt của Phương Tiện đều là mọc ở dưới lòng bàn chân. Nếu như lúc trước cậu ta nói cho tôi biết cậu ta giới thiệu cho cậu một cô gái như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau.” “Ôi dào!” Phương Tiện mở miệng, “Con gái thích đi mua sắm là điều rất bình thường mà, đây coi là thói xấu gì mà đáng để anh nói như vậy?” “Việc cô ta không yên phận thể hiện ở mọi mặt. Cô ta là bạn gái của Quả Tử Lê, cô ta tiêu tiền của Quả Tử Lê thì liên quan gì đến tôi? Nhưng cô ta...” Tề Lỗ suy nghĩ một chút, nói: “Có chút giả tạo. Tôi chưa từng gặp một cô bạn gái ngoài giới của nghệ sĩ nào lại dám kiêu căng như cô ta.”
Quả Tử Lê thở dài, đứng dậy, nói: “Em đi xem cô ấy.”
“Nếu không thích thì đừng lãng phí thời gian nữa, nhìn chú cũng chẳng có dáng vẻ sung sướng hài lòng gì.” Tầm mắt của Tề Lỗ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ánh mắt của cậu trước sau khác biệt nhau rất lớn đấy.”
Quả Tử Lê đi rồi, trong phòng chỉ còn tôi cùng sáu thành viên còn lại trong nhóm ngồi đó. Ngay khi tôi muốn mượn cớ gì đó để rời khỏi đây, Tề Lỗ lại nói với tôi: “Chị đi xem cậu ta đi, cái gì nên nói thì phải nói.”
“Đó là bạn gái chân chính của người ta, trên danh nghĩa là bà chủ của tôi, tôi còn có thể nói cái gì?”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng tôi lại ngóng trông Tề Lỗ thưởng cho mình một thanh thượng phương bảo kiếm.
“Ha!” Tề Lỗ nở nụ cười châm chọc, “Nếu không chúng ta đánh cuộc xem, liệu hai người bọn họ có thể ở bên nhau qua Giáng Sinh không?”
Tôi biết chuyện Quả Tử Lê không đón lễ Giáng Sinh, nhưng cô Tần kia thì không biết. Không ngoài dự đoán, bởi vì chuyện có đón lễ Giáng Sinh hay không mà hai người lại cãi nhau, nói đúng ra là một mình cô Tần kia tức giận.
“Có đôi tình nhân nào không đón lễ Giáng Sinh?”
Biểu hiện hôm nay của cô lần khác với hình tượng tài trí trong ấn tượng của tôi. Lúc này, cô ta đang điên cuồng gào thét vào mặt Quả Tử Lê.
“Dù sao tôi cũng không đón.” Quả Tử Lê nghịch món đồ chơi trong tay, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Cô Tần kia ức giận đến mức đẩy cửa bỏ đi, nhưng vẫn không nói đến chuyện chia tay với Quả Tử Lê.
Nếu như đổi lại là tôi.
Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không chia tay. Một người bạn trai tốt như thế, xuất sắc như thế, chỉ là không đón Giáng Sinh mà thôi, tính là gì chứ.
Quả Tử Lê và cô Tần kia lại chịu đựng quà Giáng Sinh, Tề Lỗ đánh cuộc thua rồi. Khi Quả Tử Lê không ở đó, cậu ta nói với những thành viên khác:
“Bây giờ tôi hoàn toàn không hiểu cậu ấy đang nghĩ cái gì nữa. Cậu ấy thích người ta lắm à? Tôi thấy không chắc đâu. Hai người họ ở bên nhau gần ba tháng rồi, vậy mà ngoài việc nắm tay nhau thì còn làm gì nữa đâu, mà lại còn là người ta chủ động.”
Trong lòng tôi vui vẻ, nhưng vẫn ngồi im cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, để dễ dàng ở lại được thêm một lúc, hóng hớt thêm vài tin tức. “Cứ phải từ từ.”
“Từ từ?” Tề Lỗ cười ra tiếng, “Gần như ngày nào cũng ở bên nhau, nếu là đôi tình nhân bình thường thì đến lúc này những việc nên làm đều đã làm rồi. Nói cái gì mà chưa thích ứng được, cứ từ từ, chỉ là không thích nhiều như vậy mà thôi, các cậu giúp cậu ấy tìm cớ gì?”. “Tình tình Tử Lê vốn lạnh nhạt dễ xấu hổ, cậu ấy có thích một người nào đó hay không thì cũng sẽ không thể hiện ra quá mức rõ ràng.”
Tề Lỗ bị sặc nước, nói: “Cậu tự nghe lại xem câu này của cậu là câu nói của con người à? Cậu ấy thích một người lại còn nói biểu hiện ra không rõ ràng. Vậy từ trước cho đến nay tôi đều là người mù à?”
Quả Tử Lê thích ai? “Tôi thấy cậu ấy chỉ là không tìm được cớ để chia tay mà thôi.” Một lời của Tề Lỗ lại thành lời tiên tri, cớ của Quả Tử Lê đến rồi, hơn nữa còn là do cô Tần kia tự mình đưa đến.
Buổi tối một ngày nọ, cô Tần không biết nghĩ đến cái gì mà đăng một bài viết không rõ ràng lên Weibo.
Hình ảnh là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, kèm theo đó là lời viết đầy ẩn ý: Ngày ngày vui vẻ. Tay của Quả Tử Lê cũng giống như tính cách, ngoại hình vốn có của cậu ấy, rất ưu tú, cho nên cũng rất dễ để người ta nhận ra. Vốn cô Tần đã có rất nhiều fan hâm mộ theo dõi, lúc này khi nhìn thấy bàn tay này, fan hâm mộ liền bùng no.
Mặc dù ngay sau đó đã xóa bài viết ngay, nhưng vẫn không ngăn được tốc độ chuyện này leo lên hot search. Buổi tối công ty bật hết tất cả các loại đèn lên, toàn thể nhân viên tăng ca, lại còn tốn thêm tiền để liên hệ với luật sư, đến quá nửa đêm mới bịt được chuyện này lại và tìm được lý do để che đậy.
Nếu đã không thể phủ định được đôi bàn tay của Quả Tử Lê thì chỉ có thể nói bàn tay còn lại là của một nhân viên công tác nam khác. Cũng may là nhờ tay của cô Tần trông không quá nữ tính nên mới khiến cho cách giải thích này có vẻ đáng tin.
Ngay sau đó cô Tần kia cũng đăng lên Weibo, nói rằng nhìn thấy bức ảnh này trong nhóm chat đồng nghiệp, hơn nữa cũng không biết đó là ai.
Fan hâm mộ miễn cưỡng chấp nhận cách giải thích này. Đã hơn nửa đêm mà Tề Lỗ còn nhắn hơn một trăm chữ [Giả bộ].
Sáng sớm ngày hôm sau, công ty đã giải thích rõ ràng về scandal yêu đương của Quả Tử Lê, hơn nữa lại lần nữa tuyên bố chuyện cậu ấy độc thân.
Lần này không lừa người, bởi vì Quả Tử Lê đã thật sự chia tay với cô Tần kia. Gọi điện thoại nói chia tay, lúc đó tôi ở bên cạnh. “Tôi không thể nào tán thành hành vi của cô. Cô làm như vậy, chính là coi tôi, công việc của tôi, bạn bè và fan hâm mộ thích tôi trở thành công cụ để cho cô khoe khoang.”
Bởi vì hành vi khoe khoang của cô ta xuất phát từ ham muốn cá nhân, nên Quả Tử Lê chia tay. Sau hơn bốn tháng qua lại với nhau, bọn họ đã chia tay. Ngày mà bọn họ chia tay, tôi thấy trời vẫn là màu xanh, mây vẫn là màu trắng, cỏ vẫn là màu xanh, dường như toàn bộ thế giới đều sạch sẽ rồi.
Tôi tìm cớ lo lắng cho cảm xúc của Quả Tử Lê, ở cả ngày với cậu ấy trong ký túc xá, chỉ nhìn cậu ấy chơi game như không có chuyện gì xảy ra.
“Không khó chịu à.” Tôi hỏi cậu ấy. “Em vẫn ổn, chỉ là có chút tiếc nuối.” “Tiếc nuối cái gì?” “Em còn chưa bắt đầu thích cô ấy, vậy mà đã chia tay rồi” Tôi giật nảy cả mình, “Không thích tại sao lại ở bên nhau? Tại sao...” Tại sao còn cho đối phương nhiều tiền như vậy để cô ta mua túi xách, mua trang sức, mua kim cương? “Trước đây cũng từng nghĩ, qua lại với một người rất rất rất... thích mình thì liệu có vui vẻ hay không.” “Vậy?” “Không vui vẻ như trong tưởng tượng. Trái lại có lúc sẽ bởi vì phải lên tinh thần ứng phó đối phương nên khá là mệt.” Tôi cười ha ha, “Đương nhiên phải qua lại với người mình thích thì mới vui vẻ được chứ.” “Cũng không phải, lúc trước em...” Cậu ấy đang nói tự nhiên lại im lặng, nhưng tôi lại nhanh chóng hiểu được ý trong câu nói ấy. “Khi qua lại với cô bạn gái trước kia cũng không vui vẻ à?” “So với vui vẻ thì hẳn là phải lo được lo mất nhiều hơn một chút.”
“LO được lo mất?”
Tôi không thể nào hiểu được ý nghĩa của cụm từ này.
Quả Tử Lê sẽ lo được lo mất? Một người trời sinh đã ưu tú lại còn tự đặt ra yêu cầu với mình nghiêm khắc như cậu ấy thì làm sao có thể lo được lo mất? Đặc biệt lại còn là trong một mối tình. Người như cậu ấy, chính là người trời sinh nhất định sẽ đứng ở trên cao nhìn xuống tất cả những người ngưỡng mộ cậu ấy.
Hẳn là mỗi một người thích cậu ấy đều nguyện nằm rạp xuống dưới chân cậu ấy và cầu xin cậu ấy nhìn mình thêm vài lần.
“Cậu với bạn gái cũ cũng giống như với cô Tần à?” “Giống như thế nào?”
Tôi nghĩ lại, tìm một lời giải thích nhẹ nhàng:
“Không quá quen việc tiếp xúc da thịt với đối phương.”
Quả Tử Lê không nói lời nào.
Tôi cười ha ha hai tiếng, “Còn có cái gì không thể nói với tôi, cậu còn có cái gì mà tôi không biết chứ.”
Quả Tử Lê nở nụ cười khiến cậu ấy bớt đi nét ngây ngô của thiếu niên và có thêm chút gợi cảm của người trưởng thành, “Sao có thể chứ.”
Bình luận facebook