Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-367.html
Chương 367: YÊU LÀ HÈN MỌN (4)
Mùa đông sang, tiết trời trở lạnh, nhưng trường học của Quả Tử Lê còn chưa cho học sinh nghỉ học. Bình thường cậu ấy ở lì trong trường, lúc cần chạy lịch trình tôi mới đến trường đón cậu ấy.
Hôm đó vừa hay lại là lễ Giáng Sinh, thành phố E đổ một trận tuyết lớn. Tôi đang đứng đợi cậu ấy2trước của giảng đường, bị công đến mức phải liên tục dậm chân. Vốn là có thể đợi cậu ấy ở trong xe, vì cậu ấy biết chỗ bọn tôi hay đỗ xe. Sở dĩ đứng ở ngoài trời lạnh là vì tôi tham lam muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy khi vừa nhìn thấy tôi sẽ nhanh chóng bước đến.
Nhìn qua9có vẻ rất vội vàng, nhưng khoảnh khắc đó đối với tôi lại mang một ý nghĩa khác.
Hôm nay cũng giống như vậy, cậu ấy mặc áo măng tô dài màu đen, tay xách rất nhiều túi to túi nhỏ. Lúc nhìn thấy tôi, cậu ấy sẽ cất bước chạy vội về phía tôi, chóp mũi bị công đến mức đỏ bừng, trong6mắt cũng nhòa một tầng hơi nước.
Đẹp chết đi được. “Chị chờ lâu lắm rồi đúng không?” Tôi nhét túi sưởi trong tay cho Quả Tử Lê, cậu ấy lại từ chối, nói: “Chị xem, chị sắp đông cứng cả ra rồi kìa, sao không đợi trong xe chứ.” Tôi nhìn mấy thứ đồ trong tay cậu ấy, hỏi đó là cái gì.0“Đồ của fan tặng đó.” Tôi cười chế nhạo cậu ấy: “Có chắc là fan tặng chứ không phải là đám con gái trong trường thích cậu à?”
“Có gì khác nhau à?”
“Tất nhiên. Đám con gái trong trường tặng quà cho cậu là muốn qua lại với cậu đấy.”
Cậu ấy lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.”
Có lẽ là do bầu không khí7mênh mông tuyết trắng này thật sự rất tốt, tôi liền thử hỏi dò:
“Nếu như công ty không phản đối, nếu có cô gái thích hợp thì cậu sẽ qua lại chứ?”
“Tạm thời không có ý nghĩ đó.”. Tôi yên tâm rồi. Bình thường có thể nhìn ra cậu ấy không có hứng thú gì với các cô gái trong giới giải trí, cho nên tôi vẫn luôn lo lắng có khi nào cậu ấy bị đám con gái ngây thơ, xinh đẹp, còn chưa biết sự đời ở trong trường học lừa mất hay không. Nhưng cậu ấy nói như vậy, tôi liền yên tâm rồi.
Tôi sóng vai với cậu ấy đi về phía bãi đỗ xe, chân giẫm lên tuyết, lưu lại một dấu chân rất xinh đẹp.
Trên đường đi gặp phải người cậu ấy quen biết, lúc đi ngang qua bọn tôi còn nói trêu: “Nhìn từ xa trông hai người cứ như một đôi tình nhân ấy.”
Quả Tử Lê không nói gì, ngược lại tôi lại đáp đối phương một câu: “Đừng có nói linh tinh.” Nhưng trong khoảnh khắc đó, trước mắt tôi lại như có đầy bong bóng màu hồng bay lên, giây phút đó, nhìn đâu cũng thấy màu hồng, kèm theo hình trái tim rất đỗi đáng yêu. Tôi len lén nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy chẳng có phản ứng gì cả. Không có phản ứng với lời của bạn bè, cũng không có phản ứng với câu trả lời của tôi. Lúc đó tôi còn đang nghĩ, liệu tôi có thể mặt dày một chút, lý giải việc cậu ấy không nói gì là do cậu ấy cũng không phản đối câu nói đùa này không?
Ngày mai có lịch trình, buổi tối phải dẫn cậu ấy đến sân bay tập hợp với các thành viên khác, cho nên bây giờ phải dẫn cậu ấy đi ăn cơm.
Lúc lên xe tâm trạng tôi vẫn rất tốt, hỏi cậu ấy xem có muốn đi nhà hàng nào không. Cậu ấy nhìn đám bạn học đang đi thành đoàn và cả những đôi tình nhân cùng quang chung một chiếc khăn phía bên ngoài cửa sổ, hình như không nghe thấy lời tôi nói. Nên tôi cũng mạnh dạn hỏi cậu ấy một câu: “Đã từng nhận được khăn quàng cổ do con gái đích thân đan cho chưa?” “Fan hâm mộ có tặng quà như vậy rồi.” “Không phải fan thì sao?”
Cậu ấy lắc lắc đầu.
Tôi rất muốn hỏi cậu ấy chuyện liên quan đến cô bạn gái trước đây, nhưng lại không muốn phá hoại bầu không khí vui vẻ này, cho nên vẫn hỏi cậu ấy chuyện ăn cơm. “Gì cũng được.” “Sao thế được, giờ phải quyết định đi, hôm nay nhà hàng không dễ đặt bàn trước đâu.” Cậu ấy mơ màng quay đầu lại nhìn tôi, hỏi: “Tại sao?” Tôi cũng giật mình, “Cậu không biết sao?” Nhìn ánh mắt và vẻ mặt của cậu ấy là biết, rõ ràng là chẳng biết gì cả. “Tối qua cậu làm gì vậy?” “chơi bóng rổ xong thì đi ngủ sớm.” Chẳng trách. Tôi cười hỏi: “Không phát hiện ra hôm nay các đôi tình nhân đều cực kỳ ngọt ngào sao?”
“Có một chút.”
“Ngốc! Hôm nay là Giáng Sinh đó.” Tôi vừa lôi điện thoại ra tìm kiếm nhà hàng, vừa nói chuyện với cậu ấy: “Cho nên phải quyết định nhanh lên, nếu không lát nữa đến giờ ăn cơm, chắc chắn chúng ta không tranh lại được với đám tình nhân đi hẹn hò đâu.” Không nhận được câu trả lời, tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cậu ấy có chút mỏi mệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tiểu Lê?”
“Um.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Không phải là phải đến sân bay sao, đến sân bay xong rồi nói sau đi.” “Chúng ta còn thời gian mà. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày lễ, cậu cũng nên tự thưởng cho bản thân một chút chứ.”
Cậu ấy đột nhiên quay đầu lại, dùng biểu cảm nghiêm túc mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy, nói với tôi: “Em không đón Giáng Sinh.” Tất cả sự vui mừng, chờ mong trong lòng tôi, giây phút này tan thành mây khói. Khi đó tôi mới ý thức được bản thân tôi là một người trợ lý, nhưng lại vượt quá ranh giới rồi. Tôi không chấp nhận nổi việc cậu ấy dùng vẻ mặt và giọng điệu như thế để nói chuyện với tôi. “Ra sân bay trước vậy.” Tôi nhăn nhó nói một câu như thế. Bác tài khởi động xe, xe rời khỏi trường, bỏ lại phía sau vô số các cặp đôi tình nhân đang âu yếm ngọt ngào với nhau. Tôi ngồi ôm tay, cũng thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi vốn cho rằng, cậu ấy sẽ bày tỏ với tôi một chút gì đó vì cái giọng điệu vừa nãy cậu ấy nói với tôi. Tôi hoàn toàn không cần cậu ấy xin lỗi, chỉ cần tỏ chút ngại ngùng, một chút xíu thôi cũng được.
Thế nhưng không có. Mãi cho đến khi xe đến sân bay, cậu ấy vẫn không nói một lời.
Hai chúng tôi đến quá sớm, các thành viên khác vẫn còn chưa tới.
sân bay thì có cái gì có thể ăn cơ chứ. Vì trốn tránh fan mà bọn tôi chỉ có thể đi đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh.
Cửa hàng bán đồ ăn nhanh cũng đang tổ chức hoạt động Giáng Sinh, mua suất ăn nào thì có thể được tặng một con thú nhồi bông tương ứng với suất ăn đó. Bình thường cậu ấy rất có hứng thú với mấy cái này, nhưng hôm nay lại chẳng thèm liếc mắt đến, chỉ gọi một cốc sữa, sau đó ngồi xuống một vị trí tốt trong góc.
Tôi gọi một phần hamburger trông không hấp dẫn lắm, ngồi xuống phía đối diện, nhìn thấy toàn bộ sự chú ý của cậu ấy đều tập trung vào chiếc điện thoại di động.
Không phải chơi game. Chúng tôi ngồi đợi ở cửa hàng này ròng rã bốn tiếng đồng hồ, sau đó các thành viên khác mới tới.
Mọi người nhìn thấy chúng tôi, đều rất kinh ngạc, hỏi: “Tới sớm vậy làm gì, đã ăn chưa?” Quả Tử Lê chẳng nói chẳng rằng, tôi bèn lắc đầu.
“Hôm nay không phải là Giáng Sinh sao, sao chú không...” Phương Tiện mới nói được một nửa, liền bị trưởng nhóm lườm cho một cái.
Lễ Giáng Sinh thì làm sao vậy? Tôi rất muốn hỏi, lễ Giáng Sinh đối với Quả Tử Lê thì sao vậy?
Bản thân cậu ấy và cả những người xung quanh đều có dáng vẻ giữ kín như bưng.
Máy bay cất cánh, bay đến một thành phố khác, bắt đầu công việc mấy ngày liền.
Giáng Sinh vừa qua, Quả Tử Lê liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đối xử với tôi vẫn giống như lúc trước, cho nên tôi cũng chỉ tự thuyết phục mình, hãy quên hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm Giáng Sinh đó đi.
Bịt tai trộm chuông.
Một lá che mắt(*).
(*) Một lá che mắt: Cả cụm từ thường dùng là “Một lá che mắt, không thấy Thái Sơn.” Câu này có nghĩa là chỉ thấy bộ phận không thấy toàn cục. Ví với bị mê hoặc bởi hiện tượng tạm thời hoặc toàn cục, không thể nhận thức được bản chất của vấn đề hoặc toàn diện sự vật. Dù bản thân không cùng cậu ấy đón Giáng Sinh, nhưng đã ở bên cậu ấy đón bốn cái Tết âm lịch. Đối với người Trung Quốc, Tết âm lịch là ngày quan trọng nhất năm và năm nào tôi cũng đều ở bên cạnh cậu ấy.
Lịch trình của bọn họ quá nhiều. Nhóm nhạc càng ngày càng nổi tiếng thì lịch trình cũng gia tăng đến mức khủng bố. Quanh năm suốt tháng, hầu như tất các ngày lễ bọn họ đều phải làm việc. Tết âm lịch, lễ Tình nhân, tiết Thanh minh, ngày Quốc tế lao động, Tết Đoan Ngọ đều phải làm việc.
Cậu ấy phải làm việc, tôi cũng phải làm việc.
Rất nhiều lúc, đến ngày lễ Tết, chúng tôi đều chỉ ăn qua loa một bữa ở sau hậu trường hoặc ngay trong xe sau một ngày dài làm việc mệt nhọc.
Không cảm thấy tủi thân, trái lại lại có một loại hạnh phúc mơ hồ.
Lúc đến lễ Tình nhân, nhóm nhạc vẫn còn đang quay quảng cáo, bận bịu mãi cho đến khi trời tối. Cậu ấy vẫn chưa tẩy trang, mặc một bộ âu phục màu đen, chầm chậm đi về phía tôi, nhét cho tôi một hộp sôcôla, nói: “Valentine vui vẻ nha chị, vất vả cho chị rồi.” Vui sướng không gì sánh bằng, cảm thấy giống như giây tiếp theo, trái đất cũng có thể nổ tung vậy.
“Tại sao lại tặng cái này?”
Cậu nhóc to xác đứng trước mặt cười toét miệng, khoe hàm răng trắng sáng, đôi mắt hơi cong cong, nói với tôi:
“Không phải hôm nay là lễ Tình nhân sao?”
Tôi suýt chút nữa không nhịn được muốn kéo tay cậu ấy, hỏi xem ý của câu nói này là gì và ý nghĩa đằng sau của việc tặng sô-cô-la.
Lúc đó tôi đã cảm thấy mình chính là người may mắn nhất và hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Mãi cho đến khi tan làm, nhìn thấy các nhân viên công tác, chỉ cần là nữ giới thì trong tay mỗi người đều có một hộp sô-cô-la giống hệt của tôi.
Trong nháy mắt, tâm trạng của tôi còn tệ hơn cả lúc bị dầu mỡ bắn lên quần áo trắng. Nhưng vẫn không nhịn được thảo luận với các đồng nghiệp thân thiết, muốn từ chỗ bọn họ tìm được manh mối nào đó chứng tỏ bản thân là người đặc biệt nhất.
“Tại sao lại tặng sô-cô-la vậy?”
“Để bù đắp cho chuyện khiến các nhân viên để lỡ việc hẹn hò vì phải làm việc cùng với bọn họ đó. Nhân viên nữ được tặng sô-cô-la, nhân viên nam thì được tặng thẻ mua đồ. Cũng không phải chỉ có lễ Tình nhân mới có đâu, Tết âm lịch thì có lì xì, Tết Đoan Ngọ thì có tặng hộp bánh ú, công ty đều sẽ chuẩn bị trước để cho bọn họ tặng cho các nhân viên.”
Thật mất hứng quá. “Vậy bọn họ vì công việc mà trễ nải hẹn hò, bọn họ sẽ tặng quà gì để bù đắp cho bạn gái?”
“Hiện tại tất cả các thành viên đều đang độc thân, không cần phải tặng gì cả.”
“Vậy trước đây thì sao?”
“Chuyện trước đây à, tôi không biết.”
“Cũng không phải cứ là lễ Tình nhân, các ngày lễ khác thì sao, nếu vì công việc mà làm trễ nải thì phải làm sao?”
“Những người khác thì tôi không biết, nhưng hình như Quả Tử Lê thì trực tiếp tặng thẻ tiết kiệm, như vậy cũng tương đối tiện, đối phương muốn mua gì thì tự mình đi mua là được.”
Hào phóng thật đấy.
Cậu ấy cũng hào phóng thật đấy.
“Vậy đối phương có nhận không?”
“Chắc chắn là nhận rồi. Nếu như bạn trai cô tặng cho cô một tấm thẻ để cô thích mua gì thì mua, cô sẽ không nhận sao?”
“Tôi luôn dựa vào chính bản thân mình.” Tôi mạnh miệng nói một câu như thế.
“Đấy là do cô chưa gặp được bạn trai nào giống như Quả Tử Lê. Cậu ấy có thể tặng thẻ cho cô, đã là điều lãng mạn nhất mà cậu ấy có thể nghĩ đến rồi.”
Thật là, nghe mà xót xa quá!
Kết thúc công việc, Quả Tử Lê nhắn cho tôi một tin:[Chị ơi, lát nữa có thể đi dạo phố với em không?
[Em muốn mua cái gì sao?] [Chỉ là đi dạo loanh quanh thôi.] Tôi còn mong chẳng được ấy chứ.
Lễ Tình nhân, nam nữ khác phái phải có quan hệ như thế nào mới đi dạo phố với nhau?
Dùng chân để nghĩ cũng biết. Trung tâm mua sắm chuẩn bị đóng cửa rồi, chúng tôi mới đi vào, lúc đó đã chẳng còn khách nào nữa, nhưng vì muốn tiếp đãi chúng tôi nên họ mở cửa thêm một giờ đồng hồ. Đây quả thực là ước mơ của tất cả các cô gái.
Một trung tâm thương mại không có một ai, chỉ phục vụ một mình bạn.
Quả Tử Lê đi thẳng đến khu mỹ phẩm, rõ ràng là có ý muốn mua nước hoa. Nhìn thấy cậu ấy cầm từng lọ nước hoa dành cho phái nữ lên để thử, trong lòng tôi đột nhiên cực kỳ sợ hãi và căng thẳng.
“Anh muốn tặng người khác ạ?” Nhân viên bán hàng hỏi.
“Ừm, tôi muốn tặng cho mẹ tôi.” Tôi thầm nặng nề thở phào ra một hơi. Hình như cậu ấy không lựa chọn được, thế nên quyết định mua cả ba lo, lúc nhân viên bán hàng chuẩn bị thanh toán, cậu ấy đột nhiên nhìn tôi một cái, rồi nói:
“Chọn cho cô đây một lọ đi.” Tôi nhìn cậu ấy. “Nói thế nào thì hôm nay cũng là lễ Tình nhân, đi dạo phố với em hình như đã khiến chị lỡ buổi hẹn hò rồi.”
“Tôi không có đối tượng hẹn hò.” Tôi rất trịnh trọng nói với cậu ấy một câu như vậy.
Nhân viên bán hàng nhìn tôi một cái, rồi giới thiệu một lọ nước hoa loại trung tính, nói: “Khí chất của quý cô đây rất hợp với loại này.”
“Khí chất gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
“Khó hình dung.” Quả Tử Lê nhận lấy lọ nước hoa xem thử, dưới sự giúp đỡ của nhân viên bán hàng, cậu ấy ngửi thử hương, rồi nhìn tôi, hai mắt sáng long lanh:
“Thật sự rất hợp với chị.”
Mùa đông sang, tiết trời trở lạnh, nhưng trường học của Quả Tử Lê còn chưa cho học sinh nghỉ học. Bình thường cậu ấy ở lì trong trường, lúc cần chạy lịch trình tôi mới đến trường đón cậu ấy.
Hôm đó vừa hay lại là lễ Giáng Sinh, thành phố E đổ một trận tuyết lớn. Tôi đang đứng đợi cậu ấy2trước của giảng đường, bị công đến mức phải liên tục dậm chân. Vốn là có thể đợi cậu ấy ở trong xe, vì cậu ấy biết chỗ bọn tôi hay đỗ xe. Sở dĩ đứng ở ngoài trời lạnh là vì tôi tham lam muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu ấy khi vừa nhìn thấy tôi sẽ nhanh chóng bước đến.
Nhìn qua9có vẻ rất vội vàng, nhưng khoảnh khắc đó đối với tôi lại mang một ý nghĩa khác.
Hôm nay cũng giống như vậy, cậu ấy mặc áo măng tô dài màu đen, tay xách rất nhiều túi to túi nhỏ. Lúc nhìn thấy tôi, cậu ấy sẽ cất bước chạy vội về phía tôi, chóp mũi bị công đến mức đỏ bừng, trong6mắt cũng nhòa một tầng hơi nước.
Đẹp chết đi được. “Chị chờ lâu lắm rồi đúng không?” Tôi nhét túi sưởi trong tay cho Quả Tử Lê, cậu ấy lại từ chối, nói: “Chị xem, chị sắp đông cứng cả ra rồi kìa, sao không đợi trong xe chứ.” Tôi nhìn mấy thứ đồ trong tay cậu ấy, hỏi đó là cái gì.0“Đồ của fan tặng đó.” Tôi cười chế nhạo cậu ấy: “Có chắc là fan tặng chứ không phải là đám con gái trong trường thích cậu à?”
“Có gì khác nhau à?”
“Tất nhiên. Đám con gái trong trường tặng quà cho cậu là muốn qua lại với cậu đấy.”
Cậu ấy lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu.”
Có lẽ là do bầu không khí7mênh mông tuyết trắng này thật sự rất tốt, tôi liền thử hỏi dò:
“Nếu như công ty không phản đối, nếu có cô gái thích hợp thì cậu sẽ qua lại chứ?”
“Tạm thời không có ý nghĩ đó.”. Tôi yên tâm rồi. Bình thường có thể nhìn ra cậu ấy không có hứng thú gì với các cô gái trong giới giải trí, cho nên tôi vẫn luôn lo lắng có khi nào cậu ấy bị đám con gái ngây thơ, xinh đẹp, còn chưa biết sự đời ở trong trường học lừa mất hay không. Nhưng cậu ấy nói như vậy, tôi liền yên tâm rồi.
Tôi sóng vai với cậu ấy đi về phía bãi đỗ xe, chân giẫm lên tuyết, lưu lại một dấu chân rất xinh đẹp.
Trên đường đi gặp phải người cậu ấy quen biết, lúc đi ngang qua bọn tôi còn nói trêu: “Nhìn từ xa trông hai người cứ như một đôi tình nhân ấy.”
Quả Tử Lê không nói gì, ngược lại tôi lại đáp đối phương một câu: “Đừng có nói linh tinh.” Nhưng trong khoảnh khắc đó, trước mắt tôi lại như có đầy bong bóng màu hồng bay lên, giây phút đó, nhìn đâu cũng thấy màu hồng, kèm theo hình trái tim rất đỗi đáng yêu. Tôi len lén nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy chẳng có phản ứng gì cả. Không có phản ứng với lời của bạn bè, cũng không có phản ứng với câu trả lời của tôi. Lúc đó tôi còn đang nghĩ, liệu tôi có thể mặt dày một chút, lý giải việc cậu ấy không nói gì là do cậu ấy cũng không phản đối câu nói đùa này không?
Ngày mai có lịch trình, buổi tối phải dẫn cậu ấy đến sân bay tập hợp với các thành viên khác, cho nên bây giờ phải dẫn cậu ấy đi ăn cơm.
Lúc lên xe tâm trạng tôi vẫn rất tốt, hỏi cậu ấy xem có muốn đi nhà hàng nào không. Cậu ấy nhìn đám bạn học đang đi thành đoàn và cả những đôi tình nhân cùng quang chung một chiếc khăn phía bên ngoài cửa sổ, hình như không nghe thấy lời tôi nói. Nên tôi cũng mạnh dạn hỏi cậu ấy một câu: “Đã từng nhận được khăn quàng cổ do con gái đích thân đan cho chưa?” “Fan hâm mộ có tặng quà như vậy rồi.” “Không phải fan thì sao?”
Cậu ấy lắc lắc đầu.
Tôi rất muốn hỏi cậu ấy chuyện liên quan đến cô bạn gái trước đây, nhưng lại không muốn phá hoại bầu không khí vui vẻ này, cho nên vẫn hỏi cậu ấy chuyện ăn cơm. “Gì cũng được.” “Sao thế được, giờ phải quyết định đi, hôm nay nhà hàng không dễ đặt bàn trước đâu.” Cậu ấy mơ màng quay đầu lại nhìn tôi, hỏi: “Tại sao?” Tôi cũng giật mình, “Cậu không biết sao?” Nhìn ánh mắt và vẻ mặt của cậu ấy là biết, rõ ràng là chẳng biết gì cả. “Tối qua cậu làm gì vậy?” “chơi bóng rổ xong thì đi ngủ sớm.” Chẳng trách. Tôi cười hỏi: “Không phát hiện ra hôm nay các đôi tình nhân đều cực kỳ ngọt ngào sao?”
“Có một chút.”
“Ngốc! Hôm nay là Giáng Sinh đó.” Tôi vừa lôi điện thoại ra tìm kiếm nhà hàng, vừa nói chuyện với cậu ấy: “Cho nên phải quyết định nhanh lên, nếu không lát nữa đến giờ ăn cơm, chắc chắn chúng ta không tranh lại được với đám tình nhân đi hẹn hò đâu.” Không nhận được câu trả lời, tôi ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy cậu ấy có chút mỏi mệt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tiểu Lê?”
“Um.”
“Muốn ăn cái gì?”
“Không phải là phải đến sân bay sao, đến sân bay xong rồi nói sau đi.” “Chúng ta còn thời gian mà. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày lễ, cậu cũng nên tự thưởng cho bản thân một chút chứ.”
Cậu ấy đột nhiên quay đầu lại, dùng biểu cảm nghiêm túc mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy, nói với tôi: “Em không đón Giáng Sinh.” Tất cả sự vui mừng, chờ mong trong lòng tôi, giây phút này tan thành mây khói. Khi đó tôi mới ý thức được bản thân tôi là một người trợ lý, nhưng lại vượt quá ranh giới rồi. Tôi không chấp nhận nổi việc cậu ấy dùng vẻ mặt và giọng điệu như thế để nói chuyện với tôi. “Ra sân bay trước vậy.” Tôi nhăn nhó nói một câu như thế. Bác tài khởi động xe, xe rời khỏi trường, bỏ lại phía sau vô số các cặp đôi tình nhân đang âu yếm ngọt ngào với nhau. Tôi ngồi ôm tay, cũng thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi vốn cho rằng, cậu ấy sẽ bày tỏ với tôi một chút gì đó vì cái giọng điệu vừa nãy cậu ấy nói với tôi. Tôi hoàn toàn không cần cậu ấy xin lỗi, chỉ cần tỏ chút ngại ngùng, một chút xíu thôi cũng được.
Thế nhưng không có. Mãi cho đến khi xe đến sân bay, cậu ấy vẫn không nói một lời.
Hai chúng tôi đến quá sớm, các thành viên khác vẫn còn chưa tới.
sân bay thì có cái gì có thể ăn cơ chứ. Vì trốn tránh fan mà bọn tôi chỉ có thể đi đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh.
Cửa hàng bán đồ ăn nhanh cũng đang tổ chức hoạt động Giáng Sinh, mua suất ăn nào thì có thể được tặng một con thú nhồi bông tương ứng với suất ăn đó. Bình thường cậu ấy rất có hứng thú với mấy cái này, nhưng hôm nay lại chẳng thèm liếc mắt đến, chỉ gọi một cốc sữa, sau đó ngồi xuống một vị trí tốt trong góc.
Tôi gọi một phần hamburger trông không hấp dẫn lắm, ngồi xuống phía đối diện, nhìn thấy toàn bộ sự chú ý của cậu ấy đều tập trung vào chiếc điện thoại di động.
Không phải chơi game. Chúng tôi ngồi đợi ở cửa hàng này ròng rã bốn tiếng đồng hồ, sau đó các thành viên khác mới tới.
Mọi người nhìn thấy chúng tôi, đều rất kinh ngạc, hỏi: “Tới sớm vậy làm gì, đã ăn chưa?” Quả Tử Lê chẳng nói chẳng rằng, tôi bèn lắc đầu.
“Hôm nay không phải là Giáng Sinh sao, sao chú không...” Phương Tiện mới nói được một nửa, liền bị trưởng nhóm lườm cho một cái.
Lễ Giáng Sinh thì làm sao vậy? Tôi rất muốn hỏi, lễ Giáng Sinh đối với Quả Tử Lê thì sao vậy?
Bản thân cậu ấy và cả những người xung quanh đều có dáng vẻ giữ kín như bưng.
Máy bay cất cánh, bay đến một thành phố khác, bắt đầu công việc mấy ngày liền.
Giáng Sinh vừa qua, Quả Tử Lê liền khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đối xử với tôi vẫn giống như lúc trước, cho nên tôi cũng chỉ tự thuyết phục mình, hãy quên hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm Giáng Sinh đó đi.
Bịt tai trộm chuông.
Một lá che mắt(*).
(*) Một lá che mắt: Cả cụm từ thường dùng là “Một lá che mắt, không thấy Thái Sơn.” Câu này có nghĩa là chỉ thấy bộ phận không thấy toàn cục. Ví với bị mê hoặc bởi hiện tượng tạm thời hoặc toàn cục, không thể nhận thức được bản chất của vấn đề hoặc toàn diện sự vật. Dù bản thân không cùng cậu ấy đón Giáng Sinh, nhưng đã ở bên cậu ấy đón bốn cái Tết âm lịch. Đối với người Trung Quốc, Tết âm lịch là ngày quan trọng nhất năm và năm nào tôi cũng đều ở bên cạnh cậu ấy.
Lịch trình của bọn họ quá nhiều. Nhóm nhạc càng ngày càng nổi tiếng thì lịch trình cũng gia tăng đến mức khủng bố. Quanh năm suốt tháng, hầu như tất các ngày lễ bọn họ đều phải làm việc. Tết âm lịch, lễ Tình nhân, tiết Thanh minh, ngày Quốc tế lao động, Tết Đoan Ngọ đều phải làm việc.
Cậu ấy phải làm việc, tôi cũng phải làm việc.
Rất nhiều lúc, đến ngày lễ Tết, chúng tôi đều chỉ ăn qua loa một bữa ở sau hậu trường hoặc ngay trong xe sau một ngày dài làm việc mệt nhọc.
Không cảm thấy tủi thân, trái lại lại có một loại hạnh phúc mơ hồ.
Lúc đến lễ Tình nhân, nhóm nhạc vẫn còn đang quay quảng cáo, bận bịu mãi cho đến khi trời tối. Cậu ấy vẫn chưa tẩy trang, mặc một bộ âu phục màu đen, chầm chậm đi về phía tôi, nhét cho tôi một hộp sôcôla, nói: “Valentine vui vẻ nha chị, vất vả cho chị rồi.” Vui sướng không gì sánh bằng, cảm thấy giống như giây tiếp theo, trái đất cũng có thể nổ tung vậy.
“Tại sao lại tặng cái này?”
Cậu nhóc to xác đứng trước mặt cười toét miệng, khoe hàm răng trắng sáng, đôi mắt hơi cong cong, nói với tôi:
“Không phải hôm nay là lễ Tình nhân sao?”
Tôi suýt chút nữa không nhịn được muốn kéo tay cậu ấy, hỏi xem ý của câu nói này là gì và ý nghĩa đằng sau của việc tặng sô-cô-la.
Lúc đó tôi đã cảm thấy mình chính là người may mắn nhất và hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Mãi cho đến khi tan làm, nhìn thấy các nhân viên công tác, chỉ cần là nữ giới thì trong tay mỗi người đều có một hộp sô-cô-la giống hệt của tôi.
Trong nháy mắt, tâm trạng của tôi còn tệ hơn cả lúc bị dầu mỡ bắn lên quần áo trắng. Nhưng vẫn không nhịn được thảo luận với các đồng nghiệp thân thiết, muốn từ chỗ bọn họ tìm được manh mối nào đó chứng tỏ bản thân là người đặc biệt nhất.
“Tại sao lại tặng sô-cô-la vậy?”
“Để bù đắp cho chuyện khiến các nhân viên để lỡ việc hẹn hò vì phải làm việc cùng với bọn họ đó. Nhân viên nữ được tặng sô-cô-la, nhân viên nam thì được tặng thẻ mua đồ. Cũng không phải chỉ có lễ Tình nhân mới có đâu, Tết âm lịch thì có lì xì, Tết Đoan Ngọ thì có tặng hộp bánh ú, công ty đều sẽ chuẩn bị trước để cho bọn họ tặng cho các nhân viên.”
Thật mất hứng quá. “Vậy bọn họ vì công việc mà trễ nải hẹn hò, bọn họ sẽ tặng quà gì để bù đắp cho bạn gái?”
“Hiện tại tất cả các thành viên đều đang độc thân, không cần phải tặng gì cả.”
“Vậy trước đây thì sao?”
“Chuyện trước đây à, tôi không biết.”
“Cũng không phải cứ là lễ Tình nhân, các ngày lễ khác thì sao, nếu vì công việc mà làm trễ nải thì phải làm sao?”
“Những người khác thì tôi không biết, nhưng hình như Quả Tử Lê thì trực tiếp tặng thẻ tiết kiệm, như vậy cũng tương đối tiện, đối phương muốn mua gì thì tự mình đi mua là được.”
Hào phóng thật đấy.
Cậu ấy cũng hào phóng thật đấy.
“Vậy đối phương có nhận không?”
“Chắc chắn là nhận rồi. Nếu như bạn trai cô tặng cho cô một tấm thẻ để cô thích mua gì thì mua, cô sẽ không nhận sao?”
“Tôi luôn dựa vào chính bản thân mình.” Tôi mạnh miệng nói một câu như thế.
“Đấy là do cô chưa gặp được bạn trai nào giống như Quả Tử Lê. Cậu ấy có thể tặng thẻ cho cô, đã là điều lãng mạn nhất mà cậu ấy có thể nghĩ đến rồi.”
Thật là, nghe mà xót xa quá!
Kết thúc công việc, Quả Tử Lê nhắn cho tôi một tin:[Chị ơi, lát nữa có thể đi dạo phố với em không?
[Em muốn mua cái gì sao?] [Chỉ là đi dạo loanh quanh thôi.] Tôi còn mong chẳng được ấy chứ.
Lễ Tình nhân, nam nữ khác phái phải có quan hệ như thế nào mới đi dạo phố với nhau?
Dùng chân để nghĩ cũng biết. Trung tâm mua sắm chuẩn bị đóng cửa rồi, chúng tôi mới đi vào, lúc đó đã chẳng còn khách nào nữa, nhưng vì muốn tiếp đãi chúng tôi nên họ mở cửa thêm một giờ đồng hồ. Đây quả thực là ước mơ của tất cả các cô gái.
Một trung tâm thương mại không có một ai, chỉ phục vụ một mình bạn.
Quả Tử Lê đi thẳng đến khu mỹ phẩm, rõ ràng là có ý muốn mua nước hoa. Nhìn thấy cậu ấy cầm từng lọ nước hoa dành cho phái nữ lên để thử, trong lòng tôi đột nhiên cực kỳ sợ hãi và căng thẳng.
“Anh muốn tặng người khác ạ?” Nhân viên bán hàng hỏi.
“Ừm, tôi muốn tặng cho mẹ tôi.” Tôi thầm nặng nề thở phào ra một hơi. Hình như cậu ấy không lựa chọn được, thế nên quyết định mua cả ba lo, lúc nhân viên bán hàng chuẩn bị thanh toán, cậu ấy đột nhiên nhìn tôi một cái, rồi nói:
“Chọn cho cô đây một lọ đi.” Tôi nhìn cậu ấy. “Nói thế nào thì hôm nay cũng là lễ Tình nhân, đi dạo phố với em hình như đã khiến chị lỡ buổi hẹn hò rồi.”
“Tôi không có đối tượng hẹn hò.” Tôi rất trịnh trọng nói với cậu ấy một câu như vậy.
Nhân viên bán hàng nhìn tôi một cái, rồi giới thiệu một lọ nước hoa loại trung tính, nói: “Khí chất của quý cô đây rất hợp với loại này.”
“Khí chất gì vậy?” Tôi hỏi cô ấy.
“Khó hình dung.” Quả Tử Lê nhận lấy lọ nước hoa xem thử, dưới sự giúp đỡ của nhân viên bán hàng, cậu ấy ngửi thử hương, rồi nhìn tôi, hai mắt sáng long lanh:
“Thật sự rất hợp với chị.”
Bình luận facebook