Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
thuc-tap-sinh-than-tuong-373.html
Chương 373: YÊU LÀ HÈN MỌN (10)
Lúc này, dường như tôi trở thành loại người mà mình ghét nhất, cũng giống như khi Tần Linh cãi nhau với cậu ấy thường đanh đá mà đạp cửa bỏ đi.
Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao mà một cô gái bình thường vừa dịu dàng vừa bình tĩnh như Tần Linh lại lựa chọn phương thức biểu đạt thái độ kịch liệt nhất mỗi khi cãi nhau với cậu ấy.
Tôi đã hai mươi lăm tuổi, nhưng lúc này lại có thể làm ra loại hành động mà cô bé con mười tuổi không hiểu chuyện mới có. Tôi2đoán, hành vi của tôi bây giờ giống như khi còn bé cãi nhau với bố mẹ rồi đến chiến tranh lạnh, muốn thông qua cách khóc lớn hay gây ầm ĩ để gây sự chú ý với bọn họ, hy vọng bọn họ có thể vì hành động của tôi mà đau lòng chịu thua, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành mình. Nhưng tôi là tâm can bảo bối của bố mẹ tôi, chứ không phải là của Quả Tử Lê.
Bố mẹ biết tôi muốn cái gì, Quả Tử Lê thì không.
Nhiều nhất cậu ấy sẽ nói: “Tại sao chị9lại tức giận, tại sao lại khóc, đây không phải là chuyện đáng để chị phải như vậy.” Tôi là một người trưởng thành có trình độ học vấn cao, chuyện như thế nào đáng để tôi tức giận, tôi khóc là do tôi tự quyết định. Trên đường về phòng mình tôi gặp Tề Lỗ. Mặt tôi đẫm nước mắt, cố gắng sải những bước thật dài, dưới ánh đèn sáng ngời của khách sạn, khiến cho tất cả những mặt xấu xí của tôi đều hiện ra trước mặt cậu ta.
Tôi đã đánh mất tố chất mà một nhân6viên chuyên nghiệp nên có, tôi không để ý đến cậu ta nữa, trực tiếp đi về phía phòng mình.
Không mang thẻ phòng, bạn cùng phòng không ở đây, nên tôi chỉ có thể lúng túng đứng trước cửa.
Rất tuyệt vọng.
“Có cần tôi giúp liên hệ với quầy tiếp tân không?” Không ngờ là cậu ta lại cố ý đến hỏi tôi như vậy. “Không cần, tôi đợi một chút là được rồi.” “Hà tất phải vậy chứ?” Cậu ta nói, “Sao con gái cứ thích nói một đằng nghĩ một nẻo, giả vờ bướng bỉnh vậy? Làm như vậy sẽ0khiến cho trong lòng mấy người cảm thấy thoải mái à?”
“Không phải.”
“Vậy làm cái chuyện khiến mình không dễ chịu mà cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình người khác như thế này thì có tác dụng gì chứ?” Cậu ta giúp tôi liên lạc với quầy lễ tân, đối phương đồng ý sẽ lập tức sắp xếp người mang thẻ phòng qua. Trước khi đi, cậu ta nói với tôi: “Khi còn nói chuyện được thì hãy cố mà nói thật tốt, đợi đến khi bỏ lỡ rồi thì cho dù có giỏi ăn nói như thế nào đi7chăng nữa cũng vô dụng.”
Hơi muộn một chút thì bạn cùng phòng về, cô ấy thật sự bị dọa giật nảy mình khi nhìn thấy tình trạng của tôi. Cô ấy biết tôi thích Quả Tử Lê, cũng là cô ấy luôn nói bên tai tôi rằng, Quả Tử Lê đối xử với tôi khác với mọi người, tôi là đặc biệt. Ở trong cái công ty này, trong số tất cả những người khác giới từng tiếp xúc với Quả Tử Lê mà cô ấy biết, đều là đặc biệt.
Tôi tin lời của cô ấy, vẫn luôn rất kiêu ngạo. Cho nên tôi rất coi thường Tần Linh - cô bạn gái chính quy cũ của Quả Tử Lê.
Cũng bởi vì cô gái này nói với tôi, Quả Tử Lê đối xử với tôi còn tốt hơn cả Tần Linh, lại còn nói mặc kệ tôi nói cái gì thì Quả Tử Lê đều sẽ nghe rất nghiêm túc rất kiên nhẫn. Nói vào ngày lễ ngày Tết, chỉ có tôi là nhận được một món quà từ Quả Tử Lê. Nói chỉ có tôi là thâm nhập được vào các mối quan hệ của Quả Tử Lê, quen biết hết tất cả bạn bè của cậu ấy. Nói có lần lịch trình của một ngày mưa gió kết thúc, khi tôi và Quả Tử Lê cùng đi chung dưới một cái ô để rời khỏi, cậu ấy đưa cả cái ô che lên đầu tôi, còn mình thì chịu ướt. Bây giờ nghe thấy tôi kể lể, cô ấy vẫn nói như vậy, nói rất nhiều đồng nghiệp trong công ty đều cảm thấy quả Tử Lê đối xử với tôi đặc biệt hơn những người khác.
“Cũng không phải người đang yêu, đã nói rồi đó là bạn gái cũ.” Cô ấy nói với tôi như vậy, “Ai mà không có ấn tượng khắc sâu với người cũ chứ, huống hồ đó còn là mối tình đầu.”
“Nhưng tôi hoàn toàn không nhìn thấy chút tương lai nào cả.” Tôi nằm nhoài trên gối khóc, “Tôi ở bên cậu ấy đã ròng rã hai năm trời, nhưng tôi còn có bao nhiêu cái hai năm để bỏ lỡ chứ.” “Kẻ trong cuộc thường u mê, dù sao thì tôi cảm thấy Quả Tử Lê đối xử với cô không bình thường. Nếu như trong lòng cô thấy khó chịu thì trước tiên nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã để suy nghĩ lại thật kỹ.” Lại lần nữa, tôi nghe lời của cô ấy, nộp đơn xin nghỉ phép lên công ty. Công ty không đồng ý, bây giờ đang là lúc nhiều lịch trình nhất, mà đơn xin nghỉ phép của tôi lại quá đột ngột. Cuối cùng tôi vẫn xin nghỉ thành công, đồng nghiệp nói là Quả Tử Lê trực tiếp đi tìm boss phê chuẩn đơn xin nghỉ phép của tôi. Ngay sáng hôm sau tôi trở về nhà, đang đi trên đường thì nhận được tin nhắn của Quả Tử Lê:
[Chị sẽ quay lại chứ?]
Tôi chưa trả lời.
Tôi không có chút quyến luyến và nhiệt tình nào đối với công việc này, lúc trước đã có công ty khác trả giá cao mời tôi nhưng tôi đã từ chối. Đầu năm, công ty tìm tôi nói chuyện, muốn nâng tôi lên làm quản lý, tối vẫn từ chối.
Có thể giành được danh hiệu “chiến sĩ thi đua” trong hai năm liền, chỉ là vì thích Quả Tử Lê, cho nên mọi chuyện đều lo lắng hết lòng tận tụy với cậu ấy.
Tôi nghỉ phép, bạn cùng phòng trước kia liền trở thành trở lý tạm thời của Quả Tử Lê. Ngay từ ngày đầu tiên nhậm chức, cô ấy đã bắt đầu nhắn cho tôi hàng trăm tin nhắn.
Đồ trang sức ở đâu, quần áo ở đâu, đĩa game nào ở chỗ nào... Thuốc bổ sung dinh dưỡng phải uống như thế nào, uống lúc nào, uống bao nhiêu, uống mấy cái này phải kiêng cái gì. Những cái này ngay cả bản thân Quả Tử Lê cũng không nhớ rõ ràng, toàn bộ đều cần hỏi tôi.
Kết thúc công việc ngày đầu tiên, cô ấy liền gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi bao giờ quay lại. “Quả thật sắp điên rồi, cô chăm sóc Quả Tử Lê tốt như vậy làm gì hả? Bây giờ cậu ta như một đứa trẻ to xác, ngoài công việc ra thì chả biết gì cả. Cậu ta nói cậu ta bị dị ứng với một số chất, nhưng lại hoàn toàn không biết đó là cái gì.”
“Lát nữa tôi sẽ viết một danh sách cho cô.” “Không cần vậy đâu.” Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia kêu rên, “Ngày hôm nay quả thật loạn cả lên rồi. Suốt chút nữa thì làm lỡ lịch trình. Cả ngày hôm nay sắc mặt Quả Tử Lê đen sì, nói có vài câu, tôi đứng bên cạnh
mà tim đập chân run.” “Quen là được rồi.”
“Căn bản không thể quên được ấy. Đều đã là bạn gái cũ chia tay được gần ba năm rồi, rốt cuộc cô còn ghen với người ta cái gì, còn muốn ghen đến bao giờ. Bình thường Quả Tử Lê còn không thèm nhắc đến, chỉ có mình cô cứ để ý thôi.” “Cô cũng nhìn thấy vẻ mặt thâm tình của cậu ấy trong chương trình hôm trước rồi còn gì, đó là không để ý sao?”
“Vậy trong chương trình cậu ấy tỏ ra hoàn toàn không quan tâm thì là bình thường à? Quả Tử Lê là người như thế nào chẳng lẽ cô còn không biết sao? Cậu nhóc tốt bụng có phản ứng như vậy không phải rất bình thường à?”
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu. Cậu ấy rất thích cô gái đã là quá khứ kia, điểm này tôi cũng rất rõ ràng. Bình tĩnh lại mà suy nghĩ thật kỹ, ngoài ngày sinh nhật và Giáng Sinh ra thì trong ngày thường cậu ấy cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, vẫn là một cậu con trai thích nhảy thích biểu diễn, yêu thích công việc. Cũng đã từng nghĩ, đến bây giờ vẫn không quên được cô gái kia, có lẽ là vì không thể toàn tâm toàn ý tập trung vào một mối quan hệ mới.
Cho nên, ngay ngày nghỉ phép thứ ba thì trong lòng tôi đã có quyết định, nếu như Quả Tử Lê nhượng bộ trước thì tôi sẽ thu dọn đồ đạc quay về ngay lập tức.
Ngày thứ tư, không có.
Ngày thứ năm, không có.
Ngày thứ sáu, không có. Đêm ngày thứ bảy, có mấy tin nhắn được gửi đến:
[Chị à chị có quay trở lại không? [Chị quay trở lại được không? Không có chị, cuộc sống và công việc đều trở nên hỗn loạn.] [Hôm nay em bị dị ứng rồi, hoàn toàn không biết nguyên nhân tại sao.] [Yêu cầu hợp lý đều có thể đồng ý, chị quay về đi được không?
Rất không tiền đồ, đêm khuya mình khóc như một bà vợ đau khổ, vậy mà vừa rạng sáng ngày hôm sau tôi đã mang theo hành lý được chuẩn bị sẵn từ lâu, đi thẳng đến thành phố Y mà cậu ấy đang làm việc.
Để tránh lúng túng, tôi vừa đến đã trực tiếp nhận công việc trong tay trợ lý của cậu ấy, dự định hôm nay sau khi kết thúc công việc sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu ấy.
Công việc đến buổi trưa đã kết thúc, quản lý hỏi mọi người cơm tối muốn ăn cái gì.
“Không cần để ý đến tôi.” Tề Lỗ thay quần áo rất vội vàng, nói: “Tôi muốn đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Hẹn Chẩm Khê, chắc là phải ăn cơm xong mới trở về.” Quả Tử Lê đang tháo trang sức ở bên cạnh lập tức quay đầu qua.
Đúng ha, Chẩm Khê từng là thần tượng mà cậu ấy thích, hình như còn là bạn tốt. Từ lần trước nghe thấy tin tức cô ấy bị trầm cảm và tự sát đến giờ đã qua hơn ba năm rồi.
Tề Lỗ không mang theo trợ lý cũng không mang theo quản lý mà tự mình gọi xe đi. Những người khác cùng trở về khách sạn, tôi đi theo Quả Tử Lê trở về phòng của cậu ấy.
“Tử Lê, chúng ta nói chuyện một lát có được không?” Cậu ấy ngẩn người đứng trước cửa sổ sát trần, hình như không nghe thấy lời tôi nói.
Tôi đứng sau lưng, cẩn thận kéo ngón tay cậu ấy, hỏi: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát có được không?” “Xin lỗi.” Cậu ấy nói, “Bây giờ tôi hơi đau đầu, có thể để cho tôi nghỉ ngơi một lát trước không?” Tôi gật đầu, nhìn cậu ấy uống thuốc rồi lên giường, giúp cậu ấy kéo rèm cửa sổ, tắt đèn, sau đó mới trở về phòng mình. Hình như Quả Tử Lê thật sự không thoải mái, ngay cả cơm tối cũng không ăn, chỉ ngủ một giấc đến tận ngày hôm sau.
Ngày hôm sau chúng tôi liền rời khỏi thành phố Y, sau khi nghỉ tạm ở thành phố E thì bay thẳng đến nước khác chuẩn bị cho chuyến lưu diễn.
Cũng đến lúc này tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với Quả Tử Lê. “Cậu đã biết tôi thích cậu mà còn nhẫn tâm để tôi làm trợ lý cho cậu, mỗi ngày lúc nào cũng đi theo bên người cậu chăm sóc cậu à?” Có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau nên cũng không muốn nói những điều thừa thãi, tôi hỏi thẳng cậu ấy: “Cậu nghĩ như thế nào vậy?” “Tôi không có suy nghĩ yêu đương.”
“Là không muốn yêu đương hay là không muốn yêu đương với tôi?” “Chỉ là không muốn yêu đương.”
Biết ở phương diện này cậu ấy sẽ không lừa dối người khác, vì vậy trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Cho nên cậu hy vọng tôi ở bên cạnh cậu với thân phận gì đây?” “Hình như tôi không có tư cách để yêu cầu chị làm gì, nói hy vọng chị có thể ở lại bên cạnh tôi thì dường như quá ích kỷ. Cho nên tôi tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn và quyết định nào của chị.”
“Cậu có biết ở nơi làm việc, thủ đoạn mà ông chủ dùng khi muốn giữ lại nhân viên ưu tú là gì không?” Cậu ấy nhìn tôi, không lên tiếng.
“Thăng chức tăng lương, cam kết tương lai tốt đẹp, rộng mở.” Tôi cười, “Nhưng tôi không cần thăng chức tăng lương. Cho nên cậu có thể cam kết cho tôi một tương lai tốt đẹp hay gì đó không?”
“Chị muốn cái gì đây?”
“Cậu biết mà.”
“Nếu như xuất phát từ mục đích khác mà tôi đồng ý ở bên chị thì tôi sẽ trở thành loại người mà chính tôi ghét nhất.”
“Rất khéo, tôi cũng ghét.” Tôi có chút ghét bỏ sự thành thật của người đàn ông này, nhưng lại rất thưởng thức sự chính trực ngay thẳng của cậu ấy. “Cho nên từ hôm nay trở đi, có thể đối xử với tôi như một người phụ nữ bình thường hay không? Không phải trợ lý, không phải nhân viên, không phải người chị mà cậu hay gọi, chỉ là một người...” Tôi nghĩ nghĩ rồi mở miệng:
“Nếu bị cậu phát hiện ưu điểm thì cũng có thể thích.”
Ánh mắt cậu ấy trống rỗng nhìn tôi một lát, sau đó gật đầu. “Cho nên nếu có suy nghĩ muốn yêu đương thì tôi có thể là sự lựa chọn đầu tiên của cậu không?”
Lúc này, dường như tôi trở thành loại người mà mình ghét nhất, cũng giống như khi Tần Linh cãi nhau với cậu ấy thường đanh đá mà đạp cửa bỏ đi.
Bây giờ tôi có thể hiểu tại sao mà một cô gái bình thường vừa dịu dàng vừa bình tĩnh như Tần Linh lại lựa chọn phương thức biểu đạt thái độ kịch liệt nhất mỗi khi cãi nhau với cậu ấy.
Tôi đã hai mươi lăm tuổi, nhưng lúc này lại có thể làm ra loại hành động mà cô bé con mười tuổi không hiểu chuyện mới có. Tôi2đoán, hành vi của tôi bây giờ giống như khi còn bé cãi nhau với bố mẹ rồi đến chiến tranh lạnh, muốn thông qua cách khóc lớn hay gây ầm ĩ để gây sự chú ý với bọn họ, hy vọng bọn họ có thể vì hành động của tôi mà đau lòng chịu thua, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành mình. Nhưng tôi là tâm can bảo bối của bố mẹ tôi, chứ không phải là của Quả Tử Lê.
Bố mẹ biết tôi muốn cái gì, Quả Tử Lê thì không.
Nhiều nhất cậu ấy sẽ nói: “Tại sao chị9lại tức giận, tại sao lại khóc, đây không phải là chuyện đáng để chị phải như vậy.” Tôi là một người trưởng thành có trình độ học vấn cao, chuyện như thế nào đáng để tôi tức giận, tôi khóc là do tôi tự quyết định. Trên đường về phòng mình tôi gặp Tề Lỗ. Mặt tôi đẫm nước mắt, cố gắng sải những bước thật dài, dưới ánh đèn sáng ngời của khách sạn, khiến cho tất cả những mặt xấu xí của tôi đều hiện ra trước mặt cậu ta.
Tôi đã đánh mất tố chất mà một nhân6viên chuyên nghiệp nên có, tôi không để ý đến cậu ta nữa, trực tiếp đi về phía phòng mình.
Không mang thẻ phòng, bạn cùng phòng không ở đây, nên tôi chỉ có thể lúng túng đứng trước cửa.
Rất tuyệt vọng.
“Có cần tôi giúp liên hệ với quầy tiếp tân không?” Không ngờ là cậu ta lại cố ý đến hỏi tôi như vậy. “Không cần, tôi đợi một chút là được rồi.” “Hà tất phải vậy chứ?” Cậu ta nói, “Sao con gái cứ thích nói một đằng nghĩ một nẻo, giả vờ bướng bỉnh vậy? Làm như vậy sẽ0khiến cho trong lòng mấy người cảm thấy thoải mái à?”
“Không phải.”
“Vậy làm cái chuyện khiến mình không dễ chịu mà cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình người khác như thế này thì có tác dụng gì chứ?” Cậu ta giúp tôi liên lạc với quầy lễ tân, đối phương đồng ý sẽ lập tức sắp xếp người mang thẻ phòng qua. Trước khi đi, cậu ta nói với tôi: “Khi còn nói chuyện được thì hãy cố mà nói thật tốt, đợi đến khi bỏ lỡ rồi thì cho dù có giỏi ăn nói như thế nào đi7chăng nữa cũng vô dụng.”
Hơi muộn một chút thì bạn cùng phòng về, cô ấy thật sự bị dọa giật nảy mình khi nhìn thấy tình trạng của tôi. Cô ấy biết tôi thích Quả Tử Lê, cũng là cô ấy luôn nói bên tai tôi rằng, Quả Tử Lê đối xử với tôi khác với mọi người, tôi là đặc biệt. Ở trong cái công ty này, trong số tất cả những người khác giới từng tiếp xúc với Quả Tử Lê mà cô ấy biết, đều là đặc biệt.
Tôi tin lời của cô ấy, vẫn luôn rất kiêu ngạo. Cho nên tôi rất coi thường Tần Linh - cô bạn gái chính quy cũ của Quả Tử Lê.
Cũng bởi vì cô gái này nói với tôi, Quả Tử Lê đối xử với tôi còn tốt hơn cả Tần Linh, lại còn nói mặc kệ tôi nói cái gì thì Quả Tử Lê đều sẽ nghe rất nghiêm túc rất kiên nhẫn. Nói vào ngày lễ ngày Tết, chỉ có tôi là nhận được một món quà từ Quả Tử Lê. Nói chỉ có tôi là thâm nhập được vào các mối quan hệ của Quả Tử Lê, quen biết hết tất cả bạn bè của cậu ấy. Nói có lần lịch trình của một ngày mưa gió kết thúc, khi tôi và Quả Tử Lê cùng đi chung dưới một cái ô để rời khỏi, cậu ấy đưa cả cái ô che lên đầu tôi, còn mình thì chịu ướt. Bây giờ nghe thấy tôi kể lể, cô ấy vẫn nói như vậy, nói rất nhiều đồng nghiệp trong công ty đều cảm thấy quả Tử Lê đối xử với tôi đặc biệt hơn những người khác.
“Cũng không phải người đang yêu, đã nói rồi đó là bạn gái cũ.” Cô ấy nói với tôi như vậy, “Ai mà không có ấn tượng khắc sâu với người cũ chứ, huống hồ đó còn là mối tình đầu.”
“Nhưng tôi hoàn toàn không nhìn thấy chút tương lai nào cả.” Tôi nằm nhoài trên gối khóc, “Tôi ở bên cậu ấy đã ròng rã hai năm trời, nhưng tôi còn có bao nhiêu cái hai năm để bỏ lỡ chứ.” “Kẻ trong cuộc thường u mê, dù sao thì tôi cảm thấy Quả Tử Lê đối xử với cô không bình thường. Nếu như trong lòng cô thấy khó chịu thì trước tiên nghỉ ngơi một khoảng thời gian đã để suy nghĩ lại thật kỹ.” Lại lần nữa, tôi nghe lời của cô ấy, nộp đơn xin nghỉ phép lên công ty. Công ty không đồng ý, bây giờ đang là lúc nhiều lịch trình nhất, mà đơn xin nghỉ phép của tôi lại quá đột ngột. Cuối cùng tôi vẫn xin nghỉ thành công, đồng nghiệp nói là Quả Tử Lê trực tiếp đi tìm boss phê chuẩn đơn xin nghỉ phép của tôi. Ngay sáng hôm sau tôi trở về nhà, đang đi trên đường thì nhận được tin nhắn của Quả Tử Lê:
[Chị sẽ quay lại chứ?]
Tôi chưa trả lời.
Tôi không có chút quyến luyến và nhiệt tình nào đối với công việc này, lúc trước đã có công ty khác trả giá cao mời tôi nhưng tôi đã từ chối. Đầu năm, công ty tìm tôi nói chuyện, muốn nâng tôi lên làm quản lý, tối vẫn từ chối.
Có thể giành được danh hiệu “chiến sĩ thi đua” trong hai năm liền, chỉ là vì thích Quả Tử Lê, cho nên mọi chuyện đều lo lắng hết lòng tận tụy với cậu ấy.
Tôi nghỉ phép, bạn cùng phòng trước kia liền trở thành trở lý tạm thời của Quả Tử Lê. Ngay từ ngày đầu tiên nhậm chức, cô ấy đã bắt đầu nhắn cho tôi hàng trăm tin nhắn.
Đồ trang sức ở đâu, quần áo ở đâu, đĩa game nào ở chỗ nào... Thuốc bổ sung dinh dưỡng phải uống như thế nào, uống lúc nào, uống bao nhiêu, uống mấy cái này phải kiêng cái gì. Những cái này ngay cả bản thân Quả Tử Lê cũng không nhớ rõ ràng, toàn bộ đều cần hỏi tôi.
Kết thúc công việc ngày đầu tiên, cô ấy liền gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi bao giờ quay lại. “Quả thật sắp điên rồi, cô chăm sóc Quả Tử Lê tốt như vậy làm gì hả? Bây giờ cậu ta như một đứa trẻ to xác, ngoài công việc ra thì chả biết gì cả. Cậu ta nói cậu ta bị dị ứng với một số chất, nhưng lại hoàn toàn không biết đó là cái gì.”
“Lát nữa tôi sẽ viết một danh sách cho cô.” “Không cần vậy đâu.” Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia kêu rên, “Ngày hôm nay quả thật loạn cả lên rồi. Suốt chút nữa thì làm lỡ lịch trình. Cả ngày hôm nay sắc mặt Quả Tử Lê đen sì, nói có vài câu, tôi đứng bên cạnh
mà tim đập chân run.” “Quen là được rồi.”
“Căn bản không thể quên được ấy. Đều đã là bạn gái cũ chia tay được gần ba năm rồi, rốt cuộc cô còn ghen với người ta cái gì, còn muốn ghen đến bao giờ. Bình thường Quả Tử Lê còn không thèm nhắc đến, chỉ có mình cô cứ để ý thôi.” “Cô cũng nhìn thấy vẻ mặt thâm tình của cậu ấy trong chương trình hôm trước rồi còn gì, đó là không để ý sao?”
“Vậy trong chương trình cậu ấy tỏ ra hoàn toàn không quan tâm thì là bình thường à? Quả Tử Lê là người như thế nào chẳng lẽ cô còn không biết sao? Cậu nhóc tốt bụng có phản ứng như vậy không phải rất bình thường à?”
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng tôi vẫn rất khó chịu. Cậu ấy rất thích cô gái đã là quá khứ kia, điểm này tôi cũng rất rõ ràng. Bình tĩnh lại mà suy nghĩ thật kỹ, ngoài ngày sinh nhật và Giáng Sinh ra thì trong ngày thường cậu ấy cũng không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào, vẫn là một cậu con trai thích nhảy thích biểu diễn, yêu thích công việc. Cũng đã từng nghĩ, đến bây giờ vẫn không quên được cô gái kia, có lẽ là vì không thể toàn tâm toàn ý tập trung vào một mối quan hệ mới.
Cho nên, ngay ngày nghỉ phép thứ ba thì trong lòng tôi đã có quyết định, nếu như Quả Tử Lê nhượng bộ trước thì tôi sẽ thu dọn đồ đạc quay về ngay lập tức.
Ngày thứ tư, không có.
Ngày thứ năm, không có.
Ngày thứ sáu, không có. Đêm ngày thứ bảy, có mấy tin nhắn được gửi đến:
[Chị à chị có quay trở lại không? [Chị quay trở lại được không? Không có chị, cuộc sống và công việc đều trở nên hỗn loạn.] [Hôm nay em bị dị ứng rồi, hoàn toàn không biết nguyên nhân tại sao.] [Yêu cầu hợp lý đều có thể đồng ý, chị quay về đi được không?
Rất không tiền đồ, đêm khuya mình khóc như một bà vợ đau khổ, vậy mà vừa rạng sáng ngày hôm sau tôi đã mang theo hành lý được chuẩn bị sẵn từ lâu, đi thẳng đến thành phố Y mà cậu ấy đang làm việc.
Để tránh lúng túng, tôi vừa đến đã trực tiếp nhận công việc trong tay trợ lý của cậu ấy, dự định hôm nay sau khi kết thúc công việc sẽ nói chuyện nghiêm túc với cậu ấy.
Công việc đến buổi trưa đã kết thúc, quản lý hỏi mọi người cơm tối muốn ăn cái gì.
“Không cần để ý đến tôi.” Tề Lỗ thay quần áo rất vội vàng, nói: “Tôi muốn đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Hẹn Chẩm Khê, chắc là phải ăn cơm xong mới trở về.” Quả Tử Lê đang tháo trang sức ở bên cạnh lập tức quay đầu qua.
Đúng ha, Chẩm Khê từng là thần tượng mà cậu ấy thích, hình như còn là bạn tốt. Từ lần trước nghe thấy tin tức cô ấy bị trầm cảm và tự sát đến giờ đã qua hơn ba năm rồi.
Tề Lỗ không mang theo trợ lý cũng không mang theo quản lý mà tự mình gọi xe đi. Những người khác cùng trở về khách sạn, tôi đi theo Quả Tử Lê trở về phòng của cậu ấy.
“Tử Lê, chúng ta nói chuyện một lát có được không?” Cậu ấy ngẩn người đứng trước cửa sổ sát trần, hình như không nghe thấy lời tôi nói.
Tôi đứng sau lưng, cẩn thận kéo ngón tay cậu ấy, hỏi: “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát có được không?” “Xin lỗi.” Cậu ấy nói, “Bây giờ tôi hơi đau đầu, có thể để cho tôi nghỉ ngơi một lát trước không?” Tôi gật đầu, nhìn cậu ấy uống thuốc rồi lên giường, giúp cậu ấy kéo rèm cửa sổ, tắt đèn, sau đó mới trở về phòng mình. Hình như Quả Tử Lê thật sự không thoải mái, ngay cả cơm tối cũng không ăn, chỉ ngủ một giấc đến tận ngày hôm sau.
Ngày hôm sau chúng tôi liền rời khỏi thành phố Y, sau khi nghỉ tạm ở thành phố E thì bay thẳng đến nước khác chuẩn bị cho chuyến lưu diễn.
Cũng đến lúc này tôi mới có cơ hội nói chuyện riêng với Quả Tử Lê. “Cậu đã biết tôi thích cậu mà còn nhẫn tâm để tôi làm trợ lý cho cậu, mỗi ngày lúc nào cũng đi theo bên người cậu chăm sóc cậu à?” Có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau nên cũng không muốn nói những điều thừa thãi, tôi hỏi thẳng cậu ấy: “Cậu nghĩ như thế nào vậy?” “Tôi không có suy nghĩ yêu đương.”
“Là không muốn yêu đương hay là không muốn yêu đương với tôi?” “Chỉ là không muốn yêu đương.”
Biết ở phương diện này cậu ấy sẽ không lừa dối người khác, vì vậy trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Cho nên cậu hy vọng tôi ở bên cạnh cậu với thân phận gì đây?” “Hình như tôi không có tư cách để yêu cầu chị làm gì, nói hy vọng chị có thể ở lại bên cạnh tôi thì dường như quá ích kỷ. Cho nên tôi tôn trọng bất kỳ sự lựa chọn và quyết định nào của chị.”
“Cậu có biết ở nơi làm việc, thủ đoạn mà ông chủ dùng khi muốn giữ lại nhân viên ưu tú là gì không?” Cậu ấy nhìn tôi, không lên tiếng.
“Thăng chức tăng lương, cam kết tương lai tốt đẹp, rộng mở.” Tôi cười, “Nhưng tôi không cần thăng chức tăng lương. Cho nên cậu có thể cam kết cho tôi một tương lai tốt đẹp hay gì đó không?”
“Chị muốn cái gì đây?”
“Cậu biết mà.”
“Nếu như xuất phát từ mục đích khác mà tôi đồng ý ở bên chị thì tôi sẽ trở thành loại người mà chính tôi ghét nhất.”
“Rất khéo, tôi cũng ghét.” Tôi có chút ghét bỏ sự thành thật của người đàn ông này, nhưng lại rất thưởng thức sự chính trực ngay thẳng của cậu ấy. “Cho nên từ hôm nay trở đi, có thể đối xử với tôi như một người phụ nữ bình thường hay không? Không phải trợ lý, không phải nhân viên, không phải người chị mà cậu hay gọi, chỉ là một người...” Tôi nghĩ nghĩ rồi mở miệng:
“Nếu bị cậu phát hiện ưu điểm thì cũng có thể thích.”
Ánh mắt cậu ấy trống rỗng nhìn tôi một lát, sau đó gật đầu. “Cho nên nếu có suy nghĩ muốn yêu đương thì tôi có thể là sự lựa chọn đầu tiên của cậu không?”
Bình luận facebook