Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
Chương 159: Bạn trai?
Đinh Lương Tài bị nói như vậy thì cũng tức giận, anh ta vốn là người nóng nảy, tuy tên là Lương Tài (lương thiện tài năng), trên thực tế, khi học cấp ba, anh ta từng đánh nhau tới mức nổi tiếng là cứng đầu.
Lúc này bị khiêu khích như vậy, anh ta đâu thể nhịn được? Nhưng nhìn người đàn ông kia hai lần, anh ta chỉ tức tối quay đầu đi, cắn răng nói: “Không có việc gì!”
“Cũng biết điều đấy!”, người đàn ông mặc vest cười lạnh: “Bố cậu - Đinh Tứ cũng là một người khá khẩm nhưng so với nhà họ Hoa của tôi thì chẳng là gì!”
Nói xong, hắn ta mở cửa xe, một cô gái bước ra khỏi xe, nhìn thấy mặt cô gái, sắc mặt Đinh Lương Tài hoàn toàn thay đổi, bật thốt: “Tiểu Văn?”
Người đàn ông mặc vest nghe thế thì dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Đinh Lương Tài: “Tiểu Văn, hai người quen nhau à?”
Sắc mặt cô gái xinh đẹp cũng thay đổi, cô ả lạnh nhạt đáp: “Bạn trai cũ thôi, đã không liên lạc từ lâu rồi!”
Người đàn ông mặc vest nghe thế thì cười lớn, tay ôm eo Tiểu Văn: “Mắt em tinh lắm đấy, so với cậu Hoa là anh đây, thằng họ Đinh này chỉ là đống phân thôi!”
Đinh Lương Tài tức tới mức toàn thân run bần bật, mà tay chỉ có thể siết chặt nhưng không thể nói lời nào, cho tới khi cặp nam nữ kia biến mất khỏi sàn nhảy trung tâm, anh ta mới nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Để mấy cậu chế giễu rồi!”
Hai mắt Diệp Thành ngưng tụ, lóe lên tia sáng lạnh: “Chuyện gì xảy ra?”
Đinh Lương Tài cười khổ: “Người đàn ông kia tên Hoa Hưng Yên, là con cả nhà họ Hoa mới phất lên trong huyện Mai, cậu cũng biết đó, mấy năm nay nhà máy của bố tôi làm ăn không tốt, mạch máu kinh tế đều nằm trong tay nhà họ Hoa, nếu chọc giận tên kia, tôi sợ nhà mình sẽ phá sản mất!”
Diệp Thành nghe Đinh Lương Tài nói xong thì băng giá trong mắt càng dày, anh đột nhiên kéo tay anh ta nói: “Đi thôi!”
Đinh Lương Tài hoảng sợ, vô thức hỏi: “Đi đâu?”
Diệp Thành cười lạnh, đi vào trong quán bar, thản nhiên nói: “Đương nhiên là đi uống một ly!”
Vừa vào cửa, bốn người trở thành điểm nổi bật của nơi này, ban đầu, mọi người đều nhìn hai cô gái xinh đẹp nhưng rất nhanh, họ cũng thấy vết bùn đất trên người Đinh Lương Tài, sau đó cả đám xì xào bàn tán.
Hoa Hưng Yên nhìn thấy thì nâng ly cười lớn: “Hầy, thằng họ Đinh này còn mặt mũi vào à, tôi nghĩ cậu nên vào WC rửa ráy cho sạch đi đã!”
Hắn ta vừa nói xong, những người khác cười vang, thậm chí còn có mấy cô gái che miệng mũi, không ngừng phe phẩy tay như thể Đinh Lương Tài rất hôi vậy.
Đinh Lương Tài bực tức tới mức cơ mặt giật giật, anh ta nhanh chóng đi vào WC, bỏ lại một đám người đang cười nhạo.
Thấy thế, Tôn Tiêu Tiêu có chút không nỡ, thấp giọng nói: “Anh Diệp, chúng ta vẫn nên đi thôi, nếu không thì anh Đinh đáng thương lắm!”
Diệp Thành cười khẽ, đi tới quầy bar ngồi xuống, thản nhiên nói: “Em yên tâm, rất nhanh thôi, kẻ đáng thương sẽ là đám người kia!”
Nói xong, anh lấy di động ra nhắn tin cho Thẩm Hàn Lâm: “Lệnh cho đàn em nào đang ở gần huyện Mai nhất tới đây! Dẫn người tới quán bar Tâm Động huyện Mai cho tôi!”
Tôn Tiêu Tiêu không hiểu gì nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống mà Kỷ Quân Lan ở cạnh cũng trở nên nghiêm túc, cô ta biết Diệp Thành sắp ra tay.
Diệp Thành ngồi ở quầy bar, kêu vài ly rượu từ từ thưởng thức, một hồi lâu, Đinh Lương Tài vẫn chưa quay lại, mà một cậu chủ khác lại đi tới cửa.
Hoa Hưng Yên vừa rồi còn kiêu căng lại đang bắt đầu tỏ ra nịnh nọt, bợ đỡ, trông chẳng khác gì nô tài ngày xưa nịnh chủ, chỉ thiếu điều quỳ xuống vẫy đuôi.
Hắn ta vội tiến lên đó, nói với giọng nịnh bợ: “Cậu Vương, cậu tới rồi à!”
Cậu chủ kia bước từ cửa vào, đây chính là Vương Quan Kiệt - cậu chủ nhà họ Quan - trùm siêu thị, trung tâm mua sắm ở Hải Thành. Trong đám thiếu gia Hải Thành, anh ta cũng chỉ xếp hạng rất thấp nhưng lúc này lại rất ngạo mạn, tỏ ra thờ ơ với mọi người, dù đối mặt với Hoa Hưng Yên thì cũng chỉ gật nhẹ một cái.
Nhưng Hoa Hưng Yên lại không hề tức giận, hoặc là nói hắn ta không dám tức giận. Nhà họ Hoa phất lên ở huyện Mai nhanh như vậy là nhờ nhà họ Vương nâng đỡ, nói khó nghe một chút thì hắn ta chỉ là một con chó của nhà họ Vương mà thôi.
Cả đám người nói nhai nhao, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất của quán bar, đám nam nữ trẻ tuổi chung quanh đều tiến lên nịnh nọt, dù chỉ đáp một câu thì họ cũng vui sướng cả buổi.
Qua thêm mười phút, Diệp Thành mới quay lại với gương mặt ướt đẫm, anh ta ngồi cạnh Diệp Thành cảm thán: “Hầy, làm người anh em là cậu chê cười rồi!”
Ánh mắt Diệp Thành bình thản, anh lạnh nhạt nói: “Không sao, qua hôm nay, huyện Mai không còn nhà họ Hoa nữa!”
Đinh Lương Tài tất nhiên là không tin mấy lời này của anh, chỉ cho rằng anh đang an ủi mình, nhưng anh ta vẫn giơ ly cười to: “Tốt, có những lời này của người anh em, tôi cũng an tâm, chúng ta cạn ly!”
Thấy hai người hào hùng khí phách như vậy, Kỷ Quân Lan cũng cười tham gia cuộc vui, bốn người trò chuyện vui vẻ, ngay cả Tôn Tiêu Tiêu cũng bị ảnh hưởng, uống hai ly rồi mặt mũi đỏ bừng dựa vào vai Diệp Thành.
Đinh Lương Tài cười ha ha: “Được nha, đàn em này quá chén rồi, xem ra đêm nay cậu sắp có chuyện vui!”
Diệp Thành trợn trắng mắt nhìn đối phương, lười trả lời anh ta, nhưng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Hai người đẹp, không ngại qua kia với anh, uống với cậu Vương một ly chứ?”
Người nói lời này đúng là Hoa Hưng Yên, có lẽ do bốn người Diệp Thành quá vui vẻ nên khiến Vương Quan Kiệt chú ý, sau khi thấy Kỷ Quân Lan, hai mắt tên này sáng rực.
Đám nhan sắc tầm thường chung quanh anh ta đều là là người từ huyện thành nhỏ bé, dù Tiểu Văn xinh đẹp nhất cũng chẳng là gì trong mắt Vương Quan Kiệt, ngược lại, khí chất thanh cao trang nhã của Kỷ Quân Lan lại khơi lên dục vọng chinh phục của Vương Quan Kiệt.
Vì thế, cậu Vương này ra lệnh cho Hoa Hưng Yên, bắt hắn ta mang hai cô gái qua chỗ mình uống rượu, nếu là gái của người khác, Hoa Hưng Yên còn hơi lưỡng lự nhưng hai người này lại đứng cạnh Đinh Lương Tài.
Trong mắt Hoa Hưng Yên, Đinh Lương Tài là một kẻ thất bại, nhà mày của bố anh ta chẳng những bị bố hắn ta nuốt chửng mà ngay cả bạn gái cũng bị giành mất, đối với Đinh Lương Tài, Hoa Hưng Yên rất có cảm giác hơn người.
Vì thế, hắn ta không hề khách khí mà bước tới đây, theo hắn ta, chỉ cần hai cô gái này thông minh một chút thì sẽ biết nên chọn ai.
Đinh Lương Tài nhìn thấy Hoa Hưng Yên thì lửa giận bùng lên, không nhịn được mà quát: “Anh đừng quá đáng!”
Hoa Hưng Yên còn chưa lên tiếng, Tiểu Văn cạnh hắn ta cười lạnh: “Quá đáng? Quá đáng cái gì, Hưng Yên chỉ cho hai cô gái xinh đẹp này cơ hội lựa chọn thôi. Họ xinh đẹp như vậy mà phải uống rượu với anh thì chẳng phải là ấm ức lắm sao, chỉ có cậu Vương mới xứng với họ thôi, tôi nói đúng không?”
Cô ta vừa nói xong, Đinh Lương Tài tức tới mức bóp nát ly trong tay, anh ta thở hổn hển nhưng không nói gì, máu tươi chảy xuôi theo rượu len giữa kẽ tay, trông rất thê thảm,
Người chung quanh đúng lúc cười lớn, giống như đang giễu cợt Đinh Lương Tài không biết tự lượng sức, ngay lúc này, Kỷ Quân Lan ôm tay Đinh Lương Tài cười đầy ngọt ngào:
“Không cần, bạn trai tôi nhỏ nhen lắm, nếu tôi đi uống rượu với người đàn ông khác thì anh ấy sẽ ghen!”
- ------------------
Đinh Lương Tài bị nói như vậy thì cũng tức giận, anh ta vốn là người nóng nảy, tuy tên là Lương Tài (lương thiện tài năng), trên thực tế, khi học cấp ba, anh ta từng đánh nhau tới mức nổi tiếng là cứng đầu.
Lúc này bị khiêu khích như vậy, anh ta đâu thể nhịn được? Nhưng nhìn người đàn ông kia hai lần, anh ta chỉ tức tối quay đầu đi, cắn răng nói: “Không có việc gì!”
“Cũng biết điều đấy!”, người đàn ông mặc vest cười lạnh: “Bố cậu - Đinh Tứ cũng là một người khá khẩm nhưng so với nhà họ Hoa của tôi thì chẳng là gì!”
Nói xong, hắn ta mở cửa xe, một cô gái bước ra khỏi xe, nhìn thấy mặt cô gái, sắc mặt Đinh Lương Tài hoàn toàn thay đổi, bật thốt: “Tiểu Văn?”
Người đàn ông mặc vest nghe thế thì dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Đinh Lương Tài: “Tiểu Văn, hai người quen nhau à?”
Sắc mặt cô gái xinh đẹp cũng thay đổi, cô ả lạnh nhạt đáp: “Bạn trai cũ thôi, đã không liên lạc từ lâu rồi!”
Người đàn ông mặc vest nghe thế thì cười lớn, tay ôm eo Tiểu Văn: “Mắt em tinh lắm đấy, so với cậu Hoa là anh đây, thằng họ Đinh này chỉ là đống phân thôi!”
Đinh Lương Tài tức tới mức toàn thân run bần bật, mà tay chỉ có thể siết chặt nhưng không thể nói lời nào, cho tới khi cặp nam nữ kia biến mất khỏi sàn nhảy trung tâm, anh ta mới nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Để mấy cậu chế giễu rồi!”
Hai mắt Diệp Thành ngưng tụ, lóe lên tia sáng lạnh: “Chuyện gì xảy ra?”
Đinh Lương Tài cười khổ: “Người đàn ông kia tên Hoa Hưng Yên, là con cả nhà họ Hoa mới phất lên trong huyện Mai, cậu cũng biết đó, mấy năm nay nhà máy của bố tôi làm ăn không tốt, mạch máu kinh tế đều nằm trong tay nhà họ Hoa, nếu chọc giận tên kia, tôi sợ nhà mình sẽ phá sản mất!”
Diệp Thành nghe Đinh Lương Tài nói xong thì băng giá trong mắt càng dày, anh đột nhiên kéo tay anh ta nói: “Đi thôi!”
Đinh Lương Tài hoảng sợ, vô thức hỏi: “Đi đâu?”
Diệp Thành cười lạnh, đi vào trong quán bar, thản nhiên nói: “Đương nhiên là đi uống một ly!”
Vừa vào cửa, bốn người trở thành điểm nổi bật của nơi này, ban đầu, mọi người đều nhìn hai cô gái xinh đẹp nhưng rất nhanh, họ cũng thấy vết bùn đất trên người Đinh Lương Tài, sau đó cả đám xì xào bàn tán.
Hoa Hưng Yên nhìn thấy thì nâng ly cười lớn: “Hầy, thằng họ Đinh này còn mặt mũi vào à, tôi nghĩ cậu nên vào WC rửa ráy cho sạch đi đã!”
Hắn ta vừa nói xong, những người khác cười vang, thậm chí còn có mấy cô gái che miệng mũi, không ngừng phe phẩy tay như thể Đinh Lương Tài rất hôi vậy.
Đinh Lương Tài bực tức tới mức cơ mặt giật giật, anh ta nhanh chóng đi vào WC, bỏ lại một đám người đang cười nhạo.
Thấy thế, Tôn Tiêu Tiêu có chút không nỡ, thấp giọng nói: “Anh Diệp, chúng ta vẫn nên đi thôi, nếu không thì anh Đinh đáng thương lắm!”
Diệp Thành cười khẽ, đi tới quầy bar ngồi xuống, thản nhiên nói: “Em yên tâm, rất nhanh thôi, kẻ đáng thương sẽ là đám người kia!”
Nói xong, anh lấy di động ra nhắn tin cho Thẩm Hàn Lâm: “Lệnh cho đàn em nào đang ở gần huyện Mai nhất tới đây! Dẫn người tới quán bar Tâm Động huyện Mai cho tôi!”
Tôn Tiêu Tiêu không hiểu gì nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống mà Kỷ Quân Lan ở cạnh cũng trở nên nghiêm túc, cô ta biết Diệp Thành sắp ra tay.
Diệp Thành ngồi ở quầy bar, kêu vài ly rượu từ từ thưởng thức, một hồi lâu, Đinh Lương Tài vẫn chưa quay lại, mà một cậu chủ khác lại đi tới cửa.
Hoa Hưng Yên vừa rồi còn kiêu căng lại đang bắt đầu tỏ ra nịnh nọt, bợ đỡ, trông chẳng khác gì nô tài ngày xưa nịnh chủ, chỉ thiếu điều quỳ xuống vẫy đuôi.
Hắn ta vội tiến lên đó, nói với giọng nịnh bợ: “Cậu Vương, cậu tới rồi à!”
Cậu chủ kia bước từ cửa vào, đây chính là Vương Quan Kiệt - cậu chủ nhà họ Quan - trùm siêu thị, trung tâm mua sắm ở Hải Thành. Trong đám thiếu gia Hải Thành, anh ta cũng chỉ xếp hạng rất thấp nhưng lúc này lại rất ngạo mạn, tỏ ra thờ ơ với mọi người, dù đối mặt với Hoa Hưng Yên thì cũng chỉ gật nhẹ một cái.
Nhưng Hoa Hưng Yên lại không hề tức giận, hoặc là nói hắn ta không dám tức giận. Nhà họ Hoa phất lên ở huyện Mai nhanh như vậy là nhờ nhà họ Vương nâng đỡ, nói khó nghe một chút thì hắn ta chỉ là một con chó của nhà họ Vương mà thôi.
Cả đám người nói nhai nhao, ngồi ở vị trí bắt mắt nhất của quán bar, đám nam nữ trẻ tuổi chung quanh đều tiến lên nịnh nọt, dù chỉ đáp một câu thì họ cũng vui sướng cả buổi.
Qua thêm mười phút, Diệp Thành mới quay lại với gương mặt ướt đẫm, anh ta ngồi cạnh Diệp Thành cảm thán: “Hầy, làm người anh em là cậu chê cười rồi!”
Ánh mắt Diệp Thành bình thản, anh lạnh nhạt nói: “Không sao, qua hôm nay, huyện Mai không còn nhà họ Hoa nữa!”
Đinh Lương Tài tất nhiên là không tin mấy lời này của anh, chỉ cho rằng anh đang an ủi mình, nhưng anh ta vẫn giơ ly cười to: “Tốt, có những lời này của người anh em, tôi cũng an tâm, chúng ta cạn ly!”
Thấy hai người hào hùng khí phách như vậy, Kỷ Quân Lan cũng cười tham gia cuộc vui, bốn người trò chuyện vui vẻ, ngay cả Tôn Tiêu Tiêu cũng bị ảnh hưởng, uống hai ly rồi mặt mũi đỏ bừng dựa vào vai Diệp Thành.
Đinh Lương Tài cười ha ha: “Được nha, đàn em này quá chén rồi, xem ra đêm nay cậu sắp có chuyện vui!”
Diệp Thành trợn trắng mắt nhìn đối phương, lười trả lời anh ta, nhưng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Hai người đẹp, không ngại qua kia với anh, uống với cậu Vương một ly chứ?”
Người nói lời này đúng là Hoa Hưng Yên, có lẽ do bốn người Diệp Thành quá vui vẻ nên khiến Vương Quan Kiệt chú ý, sau khi thấy Kỷ Quân Lan, hai mắt tên này sáng rực.
Đám nhan sắc tầm thường chung quanh anh ta đều là là người từ huyện thành nhỏ bé, dù Tiểu Văn xinh đẹp nhất cũng chẳng là gì trong mắt Vương Quan Kiệt, ngược lại, khí chất thanh cao trang nhã của Kỷ Quân Lan lại khơi lên dục vọng chinh phục của Vương Quan Kiệt.
Vì thế, cậu Vương này ra lệnh cho Hoa Hưng Yên, bắt hắn ta mang hai cô gái qua chỗ mình uống rượu, nếu là gái của người khác, Hoa Hưng Yên còn hơi lưỡng lự nhưng hai người này lại đứng cạnh Đinh Lương Tài.
Trong mắt Hoa Hưng Yên, Đinh Lương Tài là một kẻ thất bại, nhà mày của bố anh ta chẳng những bị bố hắn ta nuốt chửng mà ngay cả bạn gái cũng bị giành mất, đối với Đinh Lương Tài, Hoa Hưng Yên rất có cảm giác hơn người.
Vì thế, hắn ta không hề khách khí mà bước tới đây, theo hắn ta, chỉ cần hai cô gái này thông minh một chút thì sẽ biết nên chọn ai.
Đinh Lương Tài nhìn thấy Hoa Hưng Yên thì lửa giận bùng lên, không nhịn được mà quát: “Anh đừng quá đáng!”
Hoa Hưng Yên còn chưa lên tiếng, Tiểu Văn cạnh hắn ta cười lạnh: “Quá đáng? Quá đáng cái gì, Hưng Yên chỉ cho hai cô gái xinh đẹp này cơ hội lựa chọn thôi. Họ xinh đẹp như vậy mà phải uống rượu với anh thì chẳng phải là ấm ức lắm sao, chỉ có cậu Vương mới xứng với họ thôi, tôi nói đúng không?”
Cô ta vừa nói xong, Đinh Lương Tài tức tới mức bóp nát ly trong tay, anh ta thở hổn hển nhưng không nói gì, máu tươi chảy xuôi theo rượu len giữa kẽ tay, trông rất thê thảm,
Người chung quanh đúng lúc cười lớn, giống như đang giễu cợt Đinh Lương Tài không biết tự lượng sức, ngay lúc này, Kỷ Quân Lan ôm tay Đinh Lương Tài cười đầy ngọt ngào:
“Không cần, bạn trai tôi nhỏ nhen lắm, nếu tôi đi uống rượu với người đàn ông khác thì anh ấy sẽ ghen!”
- ------------------
Bình luận facebook