Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-167
Chương 167: Aokawa Sayuri
Nghe lời của Tương Uyển Như nói, Cố Tuấn Lam hít ngược một hơi. Có so sánh thì cậu ta mới biết người anh em của mình lớn mạnh cỡ nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả gia chủ nhà họ Trình.
Nhưng tính cậu ta hiếu thắng, vẫn mạnh miệng: “Thì, thì dù thế đã sao, cậu ấy chỉ là một con người mà thôi. Một người lợi hại đến mức nào thì có thể lợi hại hơn súng đạn sao? Giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, người quyết định phương hướng phát triển của thế giới không phải nhân viên nghiên cứu khoa học như bọn anh sao?”
Tương Uyển Như lắc đầu, tức giận nói: “Anh nghĩ quá đơn giản, nếu Diệp Thành có chút bản lĩnh ấy thì làm sao có thể thu phục ba tỉnh, khiến cho nhà họ Thẩm nhà họ Trình đều phải cúi đầu, cam tâm để anh ấy sai bảo? Biểu hiện của Trình Hồng Quang, anh thấy rồi đấy, nhưng anh ta là cậu cả nhà họ Trình, nếu không phải nhà họ Trình đã bị thu phục hoàn toàn thì sao anh ta lại im như thóc thế?”
Cố Tuấn Lam đờ đẫn, cậu ta chính là kiểu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Vừa rồi cậu ta đã hoàn toàn sững sờ bởi hành động của Diệp Thành, nhất thời không kịp phản ứng, lúc này mới nhớ tới biểu hiện của Trình Hồng Quang, sợ là dù cậu chủ từ Yên Kinh tới thì Trình Hồng Quang cũng sẽ không hèn mọn tới vậy.
Thấy đối phương đã hiểu, Tương Uyển Như mới thở ra một hơi, cô ta nói: “Tuấn Lam, chuyện may mắn nhất đời này của anh không phải là được bố em tán thưởng, cũng không phải gặp em mà là có một người anh em như vậy!”
“Anh biết là anh ấy mới hơn hai mươi thôi, tương lai sau này còn xán lạn lắm, chỉ cần củng cố quan hệ với Diệp Thành, anh có thể thăng chức rất nhanh. Em nói những lời này không phải để anh đi nịnh nọt người ta mà ngược lại, anh chỉ cần giữ nguyên như bây giờ là ổn!”
“Dựa theo sự quan sát của em thì có vẻ anh ta à một người rất xem trọng tình cảm ngày xưa, chỉ cần tình cảm của anh đối với anh ta không thay đổi thì sau này muốn nhờ việc gì, Diệp Thành cũng sẽ không từ chối!”
Không nói tới tâm trạng phức tạp của Cố Tuấn Lam bên này, mấy người Diệp Thành cũng tận hưởng tắm táp ngâm mình một chút. Sau khi họ ra, hai người Cố Tuấn Lam và Tương Uyển Như vẫn chưa ra thì Đinh Lương Tài cười nham nhở nói: “Giỏi ghê, không ngờ trông lão Cố nho nhã yếu ớt vậy mà sức bền ghê nhỉ!”
Cả đám liếc anh ta một cái rồi đồng loạt đi chọn đồ uống, tìm một cái ngồi nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Nói một hồi, Kỷ Quân Lan đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Tiêu Tiêu, em xem kìa, bên trái, cách chúng ta ba bàn, có người đẹp kìa!”
Tôn Tiêu Tiêu nhìn theo phương hướng Kỷ Quân Lan chỉ rồi cũng ngạc nhiên nói: “Ôi cha, đẹp dữ! Mà có vẻ quen mắt ghê!”
Kỷ Quân Lan nhìn chằm chằm bên kia rồi lộ ra vẻ mặt hưng phấn hiếm thấy: “Hình như cô ấy, cô ấy là diễn viên nổi tiếng của Đảo Quốc tên là Aokawa Sayuri!”
“Hả? Không thể nào!”, Tôn Tiêu Tiêu ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Tuy trông giống lắm nhưng cô ấy là người Đảo Quốc, sao lại tới Hoa Hạ lúc gần Tết thế này. Hơn nữa, dù tới Hoa Hạ thì cũng sẽ không tới cái nơi nhỏ bé của chúng ta!”
Kỷ Quân Lan nhíu mày, thất vọng nói: “Ầy… em nói đúng!”
Nhìn nét mặt của Kỷ Quân Lan, hiển nhiên cô gái này là fan cuồng của Aokawa Sayuri, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng mắt không ngừng nhìn sang bên kia. Thật ra, không chỉ Kỷ Quân Lan, rất nhiều người nhìn sang bên đó, dù gì thì đó cũng là một cô gái xinh đẹp như tiên với khí chất siêu phàm, còn ngồi một mình ở kia thì có rất nhiều người đàn ông xao động.
Rất nhanh, vài tên lưu đã tiến lên, hình như họ nói gì đó nhưng người đẹp lạnh lùng kia vẫn lắc đầu, sau đó đám đàn ông này thẹn quá mà giận, dám túm lấy cổ tay người ta, có vẻ là định kéo cô gái đi.
Đinh Lương Tài có tính cách nóng nảy, Kỷ Quân Lan cũng chẳng hiền lành gì cho cam, hai người đồng loạt vỗ bàn, đứng dậy quát to: “Dừng tay!”
Mấy người kia nhìn sang, ban đầu còn có chút không phục nhưng khi nhìn kỹ phát hiện Đinh Lương Tài có dáng người cường tráng và cơ thể rắn chắc thì rụt cổ, lầm lầm rời đi.
Lúc này, Kỷ Quân Lan mới đi qua: “Chị gái, chị không sao chứ?”
Cô gái kia ngẩng đầu, gật đầu với cô ta: “Tôi không sao, cảm ơn cô!”
Tuy cô gái này nói chuyện lưu loát nhưng vẫn có vài chỗ trong câu không quá trôi chảy, Kỷ Quân Lan ngạc nhiên: “Chị ơi, chị là người nước ngoài à?”
Cô gái kia gật đầu: “Tôi là người Đảo Quốc, tên là Aokawa Sayuri!”
Mọi người ngây ra, không ngờ cô gái lạnh lùng ngồi một mình này thật sự là diễn viên Đảo Quốc nổi tiếng - Aokawa Sayuri!
Kỷ Quân Lan vội kề sát, kích động nói: “Chị Sayuri, em là fan chị, chị chụp với em một tấm đi ạ!”
Hiển nhiên Aokawa Sayuri không ngờ mình còn có fan ở nơi thế này, vui vẻ đồng ý chụp chung. Sau khi nghe Đinh Lương Tài và Kỷ Quân Lan khuyên nhủ, cô ta gật đầu cùng chơi với mọi người.
Lúc này, Cố Tuấn Lam và Tương Uyển Như cũng đã ra ngoài, nhìn thấy Aokawa Sayuri thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Tương Uyển Như tò mò hỏi: “Cô Sayuri, sao cô lại tới nơi nhỏ bé này để du lịch. Với thân phận của cô thì chắc có thể đi đến tất cả những suối nước nóng nổi tiếng trên thế giới mà!”
Aokawa Sayuri nở nụ cười thần bí: “Tôi có chuyện riêng cần giải quyết!”
Mọi người nghe thế thì không hỏi nữa, Aokawa Sayuri đã ngồi xuống cái bàn bên cạnh, lúc này, mọi vị trí đã ngồi đầy, chỉ có bên cạnh Diệp Thành còn chỗ nên cô ấy cũng thoải mái ngồi cạnh anh.
“Hả?”
Khi Aokawa Sayuri vừa ngồi xuống, Diệp Thành có chút ngạc nhiên nhíu mày, vì anh cảm giác được một sự uy hiếp mơ hồ.
“Cảm giác khí âm sát này có chút giống quỷ hồn mà Âm Quỷ Tông nuôi nhưng lại mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn là một loại Quỷ U Thần của Đảo Quốc!”
Diệp Thành vừa trầm ngâm vừa nhìn Aokawa Sayuri, không ngờ anh lại cảm nhận được một ánh mắt sắc bén cách đó không xa.
Hai mắt ngưng thần, vẻ mặt không thay đổi, nhưng thần niệm đã kéo dài về phía đối phương, đó là một người đàn ông trông không có gì nổi vật đang ngồi ẩn mình trong góc.
Tuy người này không biểu hiện gì nhưng trong sự càn quét thần niệm chẳng khác nào ngân hà của Diệp Thành, anh nhìn ra điểm đáng ngờ: Hai tay người này toàn là vết chai, hơn nữa còn chủ yếu là ở trong lòng bàn tay và gan bàn tay, điều này chứng tỏ anh ta thường cầm đao. Vả lại, tuy trông cơ thể há yếu đuối nhưng hơi thở đều đặn, ánh mắt tập trung ngưng đọng, rõ ràng là có nội kình không tầm thường.
Hiển nhiên, đây là một võ sĩ, hơn nữa còn có cấp bậc đại sư võ đạo, mục đích xuất hiện ở đây của hắn rõ ràng là để bảo vệ Aokawa Sayuri.
Người nọ còn không biết là chỉ vì một ánh mắt mà mình suýt bị người ta điều tra tường tận tới mức sắp biết luôn màu quần lót, anh ta vẫn lạnh lùng ngồi uống rượu một mình, còn cho là mình rất ngầu.
Diệp Thành không nói gì, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, khóe môi cong lên: “Xem ra mình gặp một việc thú vị rồi đây!”
- ------------------
Nghe lời của Tương Uyển Như nói, Cố Tuấn Lam hít ngược một hơi. Có so sánh thì cậu ta mới biết người anh em của mình lớn mạnh cỡ nào, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả gia chủ nhà họ Trình.
Nhưng tính cậu ta hiếu thắng, vẫn mạnh miệng: “Thì, thì dù thế đã sao, cậu ấy chỉ là một con người mà thôi. Một người lợi hại đến mức nào thì có thể lợi hại hơn súng đạn sao? Giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, người quyết định phương hướng phát triển của thế giới không phải nhân viên nghiên cứu khoa học như bọn anh sao?”
Tương Uyển Như lắc đầu, tức giận nói: “Anh nghĩ quá đơn giản, nếu Diệp Thành có chút bản lĩnh ấy thì làm sao có thể thu phục ba tỉnh, khiến cho nhà họ Thẩm nhà họ Trình đều phải cúi đầu, cam tâm để anh ấy sai bảo? Biểu hiện của Trình Hồng Quang, anh thấy rồi đấy, nhưng anh ta là cậu cả nhà họ Trình, nếu không phải nhà họ Trình đã bị thu phục hoàn toàn thì sao anh ta lại im như thóc thế?”
Cố Tuấn Lam đờ đẫn, cậu ta chính là kiểu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Vừa rồi cậu ta đã hoàn toàn sững sờ bởi hành động của Diệp Thành, nhất thời không kịp phản ứng, lúc này mới nhớ tới biểu hiện của Trình Hồng Quang, sợ là dù cậu chủ từ Yên Kinh tới thì Trình Hồng Quang cũng sẽ không hèn mọn tới vậy.
Thấy đối phương đã hiểu, Tương Uyển Như mới thở ra một hơi, cô ta nói: “Tuấn Lam, chuyện may mắn nhất đời này của anh không phải là được bố em tán thưởng, cũng không phải gặp em mà là có một người anh em như vậy!”
“Anh biết là anh ấy mới hơn hai mươi thôi, tương lai sau này còn xán lạn lắm, chỉ cần củng cố quan hệ với Diệp Thành, anh có thể thăng chức rất nhanh. Em nói những lời này không phải để anh đi nịnh nọt người ta mà ngược lại, anh chỉ cần giữ nguyên như bây giờ là ổn!”
“Dựa theo sự quan sát của em thì có vẻ anh ta à một người rất xem trọng tình cảm ngày xưa, chỉ cần tình cảm của anh đối với anh ta không thay đổi thì sau này muốn nhờ việc gì, Diệp Thành cũng sẽ không từ chối!”
Không nói tới tâm trạng phức tạp của Cố Tuấn Lam bên này, mấy người Diệp Thành cũng tận hưởng tắm táp ngâm mình một chút. Sau khi họ ra, hai người Cố Tuấn Lam và Tương Uyển Như vẫn chưa ra thì Đinh Lương Tài cười nham nhở nói: “Giỏi ghê, không ngờ trông lão Cố nho nhã yếu ớt vậy mà sức bền ghê nhỉ!”
Cả đám liếc anh ta một cái rồi đồng loạt đi chọn đồ uống, tìm một cái ngồi nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Nói một hồi, Kỷ Quân Lan đột nhiên kinh ngạc thốt lên: “Tiêu Tiêu, em xem kìa, bên trái, cách chúng ta ba bàn, có người đẹp kìa!”
Tôn Tiêu Tiêu nhìn theo phương hướng Kỷ Quân Lan chỉ rồi cũng ngạc nhiên nói: “Ôi cha, đẹp dữ! Mà có vẻ quen mắt ghê!”
Kỷ Quân Lan nhìn chằm chằm bên kia rồi lộ ra vẻ mặt hưng phấn hiếm thấy: “Hình như cô ấy, cô ấy là diễn viên nổi tiếng của Đảo Quốc tên là Aokawa Sayuri!”
“Hả? Không thể nào!”, Tôn Tiêu Tiêu ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Tuy trông giống lắm nhưng cô ấy là người Đảo Quốc, sao lại tới Hoa Hạ lúc gần Tết thế này. Hơn nữa, dù tới Hoa Hạ thì cũng sẽ không tới cái nơi nhỏ bé của chúng ta!”
Kỷ Quân Lan nhíu mày, thất vọng nói: “Ầy… em nói đúng!”
Nhìn nét mặt của Kỷ Quân Lan, hiển nhiên cô gái này là fan cuồng của Aokawa Sayuri, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng mắt không ngừng nhìn sang bên kia. Thật ra, không chỉ Kỷ Quân Lan, rất nhiều người nhìn sang bên đó, dù gì thì đó cũng là một cô gái xinh đẹp như tiên với khí chất siêu phàm, còn ngồi một mình ở kia thì có rất nhiều người đàn ông xao động.
Rất nhanh, vài tên lưu đã tiến lên, hình như họ nói gì đó nhưng người đẹp lạnh lùng kia vẫn lắc đầu, sau đó đám đàn ông này thẹn quá mà giận, dám túm lấy cổ tay người ta, có vẻ là định kéo cô gái đi.
Đinh Lương Tài có tính cách nóng nảy, Kỷ Quân Lan cũng chẳng hiền lành gì cho cam, hai người đồng loạt vỗ bàn, đứng dậy quát to: “Dừng tay!”
Mấy người kia nhìn sang, ban đầu còn có chút không phục nhưng khi nhìn kỹ phát hiện Đinh Lương Tài có dáng người cường tráng và cơ thể rắn chắc thì rụt cổ, lầm lầm rời đi.
Lúc này, Kỷ Quân Lan mới đi qua: “Chị gái, chị không sao chứ?”
Cô gái kia ngẩng đầu, gật đầu với cô ta: “Tôi không sao, cảm ơn cô!”
Tuy cô gái này nói chuyện lưu loát nhưng vẫn có vài chỗ trong câu không quá trôi chảy, Kỷ Quân Lan ngạc nhiên: “Chị ơi, chị là người nước ngoài à?”
Cô gái kia gật đầu: “Tôi là người Đảo Quốc, tên là Aokawa Sayuri!”
Mọi người ngây ra, không ngờ cô gái lạnh lùng ngồi một mình này thật sự là diễn viên Đảo Quốc nổi tiếng - Aokawa Sayuri!
Kỷ Quân Lan vội kề sát, kích động nói: “Chị Sayuri, em là fan chị, chị chụp với em một tấm đi ạ!”
Hiển nhiên Aokawa Sayuri không ngờ mình còn có fan ở nơi thế này, vui vẻ đồng ý chụp chung. Sau khi nghe Đinh Lương Tài và Kỷ Quân Lan khuyên nhủ, cô ta gật đầu cùng chơi với mọi người.
Lúc này, Cố Tuấn Lam và Tương Uyển Như cũng đã ra ngoài, nhìn thấy Aokawa Sayuri thì trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Tương Uyển Như tò mò hỏi: “Cô Sayuri, sao cô lại tới nơi nhỏ bé này để du lịch. Với thân phận của cô thì chắc có thể đi đến tất cả những suối nước nóng nổi tiếng trên thế giới mà!”
Aokawa Sayuri nở nụ cười thần bí: “Tôi có chuyện riêng cần giải quyết!”
Mọi người nghe thế thì không hỏi nữa, Aokawa Sayuri đã ngồi xuống cái bàn bên cạnh, lúc này, mọi vị trí đã ngồi đầy, chỉ có bên cạnh Diệp Thành còn chỗ nên cô ấy cũng thoải mái ngồi cạnh anh.
“Hả?”
Khi Aokawa Sayuri vừa ngồi xuống, Diệp Thành có chút ngạc nhiên nhíu mày, vì anh cảm giác được một sự uy hiếp mơ hồ.
“Cảm giác khí âm sát này có chút giống quỷ hồn mà Âm Quỷ Tông nuôi nhưng lại mạnh hơn rất nhiều, chắc chắn là một loại Quỷ U Thần của Đảo Quốc!”
Diệp Thành vừa trầm ngâm vừa nhìn Aokawa Sayuri, không ngờ anh lại cảm nhận được một ánh mắt sắc bén cách đó không xa.
Hai mắt ngưng thần, vẻ mặt không thay đổi, nhưng thần niệm đã kéo dài về phía đối phương, đó là một người đàn ông trông không có gì nổi vật đang ngồi ẩn mình trong góc.
Tuy người này không biểu hiện gì nhưng trong sự càn quét thần niệm chẳng khác nào ngân hà của Diệp Thành, anh nhìn ra điểm đáng ngờ: Hai tay người này toàn là vết chai, hơn nữa còn chủ yếu là ở trong lòng bàn tay và gan bàn tay, điều này chứng tỏ anh ta thường cầm đao. Vả lại, tuy trông cơ thể há yếu đuối nhưng hơi thở đều đặn, ánh mắt tập trung ngưng đọng, rõ ràng là có nội kình không tầm thường.
Hiển nhiên, đây là một võ sĩ, hơn nữa còn có cấp bậc đại sư võ đạo, mục đích xuất hiện ở đây của hắn rõ ràng là để bảo vệ Aokawa Sayuri.
Người nọ còn không biết là chỉ vì một ánh mắt mà mình suýt bị người ta điều tra tường tận tới mức sắp biết luôn màu quần lót, anh ta vẫn lạnh lùng ngồi uống rượu một mình, còn cho là mình rất ngầu.
Diệp Thành không nói gì, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm, khóe môi cong lên: “Xem ra mình gặp một việc thú vị rồi đây!”
- ------------------
Bình luận facebook