Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-210
Chương 210: Một nhà hai Võ Thánh
Triệu Nhân Thanh nhìn con gái út, hơi bất đắc dĩ nói: “Bố đã nói mấy chục lần rồi, con cũng nghe mấy chục lần. Khúc sau vẫn như thế, sao con còn muốn thế hả?”
Triệu Nhã Nhi nhõng nhẽo: “Người ta muốn nghe mà, không chỉ con muốn mà chị cũng muốn nghe!”
Nghe em gái nói thế, Triệu Linh Nhi ở cạnh đỏ mặt, tức giận quát: “Ai, ai muốn nghe hả? Chị không vô vị như em đâu!”
Triệu Nhã Nhi cười nói: “Vậy sao? Thế ai canh lúc em tải video về rồi sao chép vào USb ấy nhỉ?”
Triệu Linh Nhi hơi lúng túng, cô ta cứ ngỡ mình những gì mình làm đều bí mật nhưng không ngờ em gái lại thấy hết.
Một hồi lâu, Triệu Linh Nhi mới nói: “Chị, chị chỉ muốn xem chiêu thức võ đạo bên trong thôi, không háo sắc giống em đâu!”
Thấy hai cô con gái cãi nhau, Triệu Nhân Thanh không nhịn được mà thở dài, ông ta lắc đầu, sợ là hai cô nhóc này đều đã bị Diệp Tiên sư mê hoặc rồi.
Ông ta bất đắc dĩ nói: “Đừng cãi! Bố kể cho hai đứa!”
Nghe bố nói như thế, Triệu Nhã Nhi hoan hô một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Còn Triệu Linh Nhi, tuy không tỏ ra hứng thú nhưng cô vẫn chú ý chặt chẽ bên này, lỗ tai nhỏ dựng cao.
Thấy hai đứa con gái đều im lặng, Triệu Nhân Thanh ho hai cái rồi nói: “Nhà họ Trịnh ở Tô Nam gửi thiệp mời anh hùng võ đạo, chào đón các võ sĩ đến tham gia đại hội giao lưu võ đạo. Trên thực tế, họ làm thế là để hại Diệp Tiên sư, nhưng chẳng ai ngờ Diệp Tiên sư lại dám một mình chủ động tới đó!”
“Nhà họ Trình vào lúc đó rất có khí thế lắm nên không ai ngờ Diệp Tiên sư lại dám tới đây, họ càng không nghĩ tới chuyện Diệp Tiên sư chỉ mới hơn hai mươi mà đã có thực lực cấp bậc Võ Thánh..."
Nói tới khúc gay cấn, Triệu Nhân Thanh cũng tự chìm đắm vào trong đó, ông ta quên hết mọi thứ, hiển nhiên là đã biến thành một người kể chuyện.
Khi ông ta kể đến đoạn chém giết Trình Bác Hiên thì không nhịn được mà vỗ mạnh vào đùi, kích động hét: “Nam tử hán chính là như vậy!”
Triệu Nhã Nhi cũng hưng phấn vỗ tay, sùng bái nói: “Diệp Tiên sư ngầu ghê!”
Tuy Triệu Linh Nhi không nói gì nhưng gương mặt nhỏ cũng đỏ lên, trong mắt là tia sáng rực rỡ, tâm trạng cũng không bình tĩnh nổi.
Cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên: “Cậu em, có vẻ cậu quen biết Diệp Thành kia nhỉ?”
Triệu Nhân Thanh nghe có người hỏi như vậy thì tức khắc không vui: “Ai mà vô lễ vậy, dám gọi thẳng tên của Diệp Tiên sư?”
Ông ta vừa nói vừa quay đầu nhìn sang, khi thấy người nói thì lại sợ hãi.
Bởi vì, không biết từ khi nào, quanh ông ta có một đám người mặc vest bao vây. Nhưng người này như được dao chém búa bổ ra từ một người vậy, chiều cao bằng nhau, dáng người như nhau, mọi hành động đều có kỷ luật nghiêm khắc giống như quân đội, cũng là những người từng luyện võ.
Mà người nói chuyện với Triệu Nhân Thanh chính là một ông lão râu tóc bạc trắng. Tuy tuổi tác người này đã khá cao nhưng trên mặt lại không hề có nếp nhăn, thậm chí còn trông nhỏ hơn Triệu Nhân Thanh tới mấy tuổi.
Nếu người này nhuộm tóc đen, sợ là ông ấy có thể làm một đám thiếu nữ ngây thơ si mê, vì người này có đôi mắt sáng ngời như tia chớp giữa màn đêm.
Sau lưng ông ấy còn có một người trẻ tuổi theo sau, vẻ ngoài tầm thường, thậm chí trên mặt còn có ba vết sẹo, trông khá dữ tợn.
Người chung quanh thấy tình hình này thì vội tản đi hết, không dám tiến lên trêu chọc.
Cơ thể Triệu Nhân Thanh vô thức run rẩy. Ông ta nhận ra người trước mắt. Bởi vì đây là kẻ hoành hành ngang ngược, dùng Bát Quái Chưởng đánh chết lão môn chủ, khiến Bát Quái Môn mất đi Võ Thánh, sau đó không gượng dậy nổi.
“Cừu... Cừu Lăng Vân?”
Nghe thấy giọng nói run rẩy của tnt, ông lão kia nhíu mày: “Ồ, cậu biết lão phu?”
Triệu Nhân Thanh hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh: “Kẻ hèn từng là đệ tử dưới danh nghĩa của Bát Quái Môn!”
Cừu Lăng Vân gật đầu: “Thì ra là vậy, Hàn Thiên Hoa của Bát Quái Môn năm đó cũng coi như là một nhân vật lừng lẫy, tiếc là nội kình quá kém, cuối cùng lại bị tôi tung một chưởng đánh chết... giờ chưởng môn của Bát Quái Môn vậy?”
Triệu Nhân Thanh vội đáp: “Là Hàn Thanh Sơn!”
Cừu Lăng Vân khinh miệt nhếch môi: “Thằng nhóc Hàn Thanh Sơn ấy à, tài năng không có, chỉ biết ngã theo chiều gió, người như thế mà làm chưởng môn thì môn phái đó cũng chả ra gì rồi!”
Tuy lời này không hề khách khí nhưng Triệu Nhân Thanh cũng chẳng phản bác được, hễ là ai nhìn thấy hai thầy trò Hàn Thanh Sơn - Vương Đạc thì không người nào cảm thấy Bát Quái Môn còn có thể cứu được.
Triệu Nhân Thanh không phản bác được, chỉ có thể đổi chủ đều, ông ta dò hỏi: “Cừu tiền bối, năm đó không phải ông... tại sao ông lại tiến vào Hoa Hạ?”
Cừu Lăng Vân cười lạnh: “Ha ha, cậu nói chuyện năm đó lão bị lão thất phu Tiêu Nghĩa Tuyệt đánh bại, bị bắt ép lập lời thề không được tiến vào Hoa Hạ mà giờ lại có mặt ở đây phải không?”
Tuy giọng nói của lão bình thản như nước nhưng Triệu Nhân Thanh lại run rẩy gật đầu.
Cừu Lăng Vân hừ lạnh: “Lần này lão phu trở lại là để báo thù. Tên Tiêu Nghĩa Tuyệt chết tiệt, lần này, tôi nhất định giết ông ta chết bằng Bôn Lôi Chưởng!”
Nghe đối phương nói như thế, Triệu Nhân Thanh lo lắng lùi ra sau hai bước, sợ đối phương sẽ đột nhiên bùng nổ. Nên biết là năm đó, Cừu Lăng Vân mang tiếng là “Kẻ điên”, không hợp ý là ra tay, võ sĩ chết dưới Bôn Lôi Chưởng có ở khắp nơi.
Cừu Lăng Vân khinh thường liếc ông ta một cái: “Yên tâm, cậu còn chưa xứng để lão phu ra tay, huống chi... tôi giữ lại cậu vì vẫn còn tác dụng!”
Triệu Nhân Thanh run lẩy bẩy, tức khắc hiểu ra rất nhiều chuyện, ông ta rung giọng nói: “Ông... ông muốn gây sự với Diệp Tiên sư?”
Cừu Lăng Vân cười to: “Thằng nhóc Diệp Thành kia giết đệ tử Hoắc Lam của lão phu, lão phu xử lý Tiêu Nghĩa Tuyệt trước rồi giết thằng nhóc đó để tế chưởng!”
Nói xong, lão nhìn Triệu Nhân Thành: “Cậu là người thông minh nên chắc cũng biết kết quả nếu chống lại lão phu, nên lão phu khuyên cậu... đừng làm chuyện điên rồ!”
Theo lời của Cừu Lăng Vân, người đàn ông mặt sẹo phía sau tiến lên, túm lấy cánh tay Triệu Nhân Thanh ông ta chỉ cảm thấy một sức mạnh truyền tới, hoàn toàn không thể chống cự, vì thế sợ hãi nói: “Võ, Võ Thánh?”
Cừu Lăng Vân lại cười nói: “Đây là Cuồng Lang, đệ tử đắc ý nhất của lão phu, mấy ngày trước mới nhập Võ Thánh, vừa đặt chân vào Thánh Vực. Nếu dám phản kháng, một mình thằng nhóc này cũng đủ để diệt cả võ quán nhà cậu rồi!”
Một nhà hai Võ Thánh! Đây là vinh quang, khí phách cỡ nào!
Thấy đệ tử Cừu Lăng Vân cũng đã thành Võ Thánh, Triệu Nhân Thanh càng không dám có ý định chống đối nên vội nói: “Diệp, Diệp Tiên sư đã bế quan một tháng trước, không biết đang ở đâu. Nhưng... nhưng nhà họ Tào ở Tô Bắc có một một cô con gái tên Tào Hinh Toàn, là đại đệ tử của Diệp Tiên sư!”
Nghe thấy chuyện này, Cừu Lăng Vân lại cười lạnh, nhẹ nhàng gật đầu, Cuồng Lang ném Triệu Nhân Thanh xuống đất như đang ném rác. Sau đó, một tia sát ý lạnh băng khiến lòng người sợ hãi dâng lên trong mắt lão:
“Lên đường, tới nhà họ Tào!”
- ------------------
Triệu Nhân Thanh nhìn con gái út, hơi bất đắc dĩ nói: “Bố đã nói mấy chục lần rồi, con cũng nghe mấy chục lần. Khúc sau vẫn như thế, sao con còn muốn thế hả?”
Triệu Nhã Nhi nhõng nhẽo: “Người ta muốn nghe mà, không chỉ con muốn mà chị cũng muốn nghe!”
Nghe em gái nói thế, Triệu Linh Nhi ở cạnh đỏ mặt, tức giận quát: “Ai, ai muốn nghe hả? Chị không vô vị như em đâu!”
Triệu Nhã Nhi cười nói: “Vậy sao? Thế ai canh lúc em tải video về rồi sao chép vào USb ấy nhỉ?”
Triệu Linh Nhi hơi lúng túng, cô ta cứ ngỡ mình những gì mình làm đều bí mật nhưng không ngờ em gái lại thấy hết.
Một hồi lâu, Triệu Linh Nhi mới nói: “Chị, chị chỉ muốn xem chiêu thức võ đạo bên trong thôi, không háo sắc giống em đâu!”
Thấy hai cô con gái cãi nhau, Triệu Nhân Thanh không nhịn được mà thở dài, ông ta lắc đầu, sợ là hai cô nhóc này đều đã bị Diệp Tiên sư mê hoặc rồi.
Ông ta bất đắc dĩ nói: “Đừng cãi! Bố kể cho hai đứa!”
Nghe bố nói như thế, Triệu Nhã Nhi hoan hô một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Còn Triệu Linh Nhi, tuy không tỏ ra hứng thú nhưng cô vẫn chú ý chặt chẽ bên này, lỗ tai nhỏ dựng cao.
Thấy hai đứa con gái đều im lặng, Triệu Nhân Thanh ho hai cái rồi nói: “Nhà họ Trịnh ở Tô Nam gửi thiệp mời anh hùng võ đạo, chào đón các võ sĩ đến tham gia đại hội giao lưu võ đạo. Trên thực tế, họ làm thế là để hại Diệp Tiên sư, nhưng chẳng ai ngờ Diệp Tiên sư lại dám một mình chủ động tới đó!”
“Nhà họ Trình vào lúc đó rất có khí thế lắm nên không ai ngờ Diệp Tiên sư lại dám tới đây, họ càng không nghĩ tới chuyện Diệp Tiên sư chỉ mới hơn hai mươi mà đã có thực lực cấp bậc Võ Thánh..."
Nói tới khúc gay cấn, Triệu Nhân Thanh cũng tự chìm đắm vào trong đó, ông ta quên hết mọi thứ, hiển nhiên là đã biến thành một người kể chuyện.
Khi ông ta kể đến đoạn chém giết Trình Bác Hiên thì không nhịn được mà vỗ mạnh vào đùi, kích động hét: “Nam tử hán chính là như vậy!”
Triệu Nhã Nhi cũng hưng phấn vỗ tay, sùng bái nói: “Diệp Tiên sư ngầu ghê!”
Tuy Triệu Linh Nhi không nói gì nhưng gương mặt nhỏ cũng đỏ lên, trong mắt là tia sáng rực rỡ, tâm trạng cũng không bình tĩnh nổi.
Cùng lúc đó, một giọng nói khác vang lên: “Cậu em, có vẻ cậu quen biết Diệp Thành kia nhỉ?”
Triệu Nhân Thanh nghe có người hỏi như vậy thì tức khắc không vui: “Ai mà vô lễ vậy, dám gọi thẳng tên của Diệp Tiên sư?”
Ông ta vừa nói vừa quay đầu nhìn sang, khi thấy người nói thì lại sợ hãi.
Bởi vì, không biết từ khi nào, quanh ông ta có một đám người mặc vest bao vây. Nhưng người này như được dao chém búa bổ ra từ một người vậy, chiều cao bằng nhau, dáng người như nhau, mọi hành động đều có kỷ luật nghiêm khắc giống như quân đội, cũng là những người từng luyện võ.
Mà người nói chuyện với Triệu Nhân Thanh chính là một ông lão râu tóc bạc trắng. Tuy tuổi tác người này đã khá cao nhưng trên mặt lại không hề có nếp nhăn, thậm chí còn trông nhỏ hơn Triệu Nhân Thanh tới mấy tuổi.
Nếu người này nhuộm tóc đen, sợ là ông ấy có thể làm một đám thiếu nữ ngây thơ si mê, vì người này có đôi mắt sáng ngời như tia chớp giữa màn đêm.
Sau lưng ông ấy còn có một người trẻ tuổi theo sau, vẻ ngoài tầm thường, thậm chí trên mặt còn có ba vết sẹo, trông khá dữ tợn.
Người chung quanh thấy tình hình này thì vội tản đi hết, không dám tiến lên trêu chọc.
Cơ thể Triệu Nhân Thanh vô thức run rẩy. Ông ta nhận ra người trước mắt. Bởi vì đây là kẻ hoành hành ngang ngược, dùng Bát Quái Chưởng đánh chết lão môn chủ, khiến Bát Quái Môn mất đi Võ Thánh, sau đó không gượng dậy nổi.
“Cừu... Cừu Lăng Vân?”
Nghe thấy giọng nói run rẩy của tnt, ông lão kia nhíu mày: “Ồ, cậu biết lão phu?”
Triệu Nhân Thanh hít sâu một hơi, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh: “Kẻ hèn từng là đệ tử dưới danh nghĩa của Bát Quái Môn!”
Cừu Lăng Vân gật đầu: “Thì ra là vậy, Hàn Thiên Hoa của Bát Quái Môn năm đó cũng coi như là một nhân vật lừng lẫy, tiếc là nội kình quá kém, cuối cùng lại bị tôi tung một chưởng đánh chết... giờ chưởng môn của Bát Quái Môn vậy?”
Triệu Nhân Thanh vội đáp: “Là Hàn Thanh Sơn!”
Cừu Lăng Vân khinh miệt nhếch môi: “Thằng nhóc Hàn Thanh Sơn ấy à, tài năng không có, chỉ biết ngã theo chiều gió, người như thế mà làm chưởng môn thì môn phái đó cũng chả ra gì rồi!”
Tuy lời này không hề khách khí nhưng Triệu Nhân Thanh cũng chẳng phản bác được, hễ là ai nhìn thấy hai thầy trò Hàn Thanh Sơn - Vương Đạc thì không người nào cảm thấy Bát Quái Môn còn có thể cứu được.
Triệu Nhân Thanh không phản bác được, chỉ có thể đổi chủ đều, ông ta dò hỏi: “Cừu tiền bối, năm đó không phải ông... tại sao ông lại tiến vào Hoa Hạ?”
Cừu Lăng Vân cười lạnh: “Ha ha, cậu nói chuyện năm đó lão bị lão thất phu Tiêu Nghĩa Tuyệt đánh bại, bị bắt ép lập lời thề không được tiến vào Hoa Hạ mà giờ lại có mặt ở đây phải không?”
Tuy giọng nói của lão bình thản như nước nhưng Triệu Nhân Thanh lại run rẩy gật đầu.
Cừu Lăng Vân hừ lạnh: “Lần này lão phu trở lại là để báo thù. Tên Tiêu Nghĩa Tuyệt chết tiệt, lần này, tôi nhất định giết ông ta chết bằng Bôn Lôi Chưởng!”
Nghe đối phương nói như thế, Triệu Nhân Thanh lo lắng lùi ra sau hai bước, sợ đối phương sẽ đột nhiên bùng nổ. Nên biết là năm đó, Cừu Lăng Vân mang tiếng là “Kẻ điên”, không hợp ý là ra tay, võ sĩ chết dưới Bôn Lôi Chưởng có ở khắp nơi.
Cừu Lăng Vân khinh thường liếc ông ta một cái: “Yên tâm, cậu còn chưa xứng để lão phu ra tay, huống chi... tôi giữ lại cậu vì vẫn còn tác dụng!”
Triệu Nhân Thanh run lẩy bẩy, tức khắc hiểu ra rất nhiều chuyện, ông ta rung giọng nói: “Ông... ông muốn gây sự với Diệp Tiên sư?”
Cừu Lăng Vân cười to: “Thằng nhóc Diệp Thành kia giết đệ tử Hoắc Lam của lão phu, lão phu xử lý Tiêu Nghĩa Tuyệt trước rồi giết thằng nhóc đó để tế chưởng!”
Nói xong, lão nhìn Triệu Nhân Thành: “Cậu là người thông minh nên chắc cũng biết kết quả nếu chống lại lão phu, nên lão phu khuyên cậu... đừng làm chuyện điên rồ!”
Theo lời của Cừu Lăng Vân, người đàn ông mặt sẹo phía sau tiến lên, túm lấy cánh tay Triệu Nhân Thanh ông ta chỉ cảm thấy một sức mạnh truyền tới, hoàn toàn không thể chống cự, vì thế sợ hãi nói: “Võ, Võ Thánh?”
Cừu Lăng Vân lại cười nói: “Đây là Cuồng Lang, đệ tử đắc ý nhất của lão phu, mấy ngày trước mới nhập Võ Thánh, vừa đặt chân vào Thánh Vực. Nếu dám phản kháng, một mình thằng nhóc này cũng đủ để diệt cả võ quán nhà cậu rồi!”
Một nhà hai Võ Thánh! Đây là vinh quang, khí phách cỡ nào!
Thấy đệ tử Cừu Lăng Vân cũng đã thành Võ Thánh, Triệu Nhân Thanh càng không dám có ý định chống đối nên vội nói: “Diệp, Diệp Tiên sư đã bế quan một tháng trước, không biết đang ở đâu. Nhưng... nhưng nhà họ Tào ở Tô Bắc có một một cô con gái tên Tào Hinh Toàn, là đại đệ tử của Diệp Tiên sư!”
Nghe thấy chuyện này, Cừu Lăng Vân lại cười lạnh, nhẹ nhàng gật đầu, Cuồng Lang ném Triệu Nhân Thanh xuống đất như đang ném rác. Sau đó, một tia sát ý lạnh băng khiến lòng người sợ hãi dâng lên trong mắt lão:
“Lên đường, tới nhà họ Tào!”
- ------------------
Bình luận facebook