Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-233
Chương 233: Thứ tẻ nhạt như số phận
Nghe thấy lời này, một chút mong chờ trong mắt Liễu Băng Dao cũng tan biến hoàn toàn, cô ta thất thần ngồi sụp xuống đất, lẩm bẩm: “Tôi biết, tôi biết mà… Tôi biết là trong lòng các người chưa bao giờ có tôi, tôi ở nhà họ Liễu chỉ là sự tồn tại có cũng được không có cũng được!”
Nghe vậy, Liễu Nhược Trần lạnh giọng nói: “Đương nhiên, một đứa con gái nhánh thứ như mày lẽ nào còn nghĩ mình có địa vị gì hay sao? Có thể hi sinh mình vì gia tộc là phúc mày tu ba đời ba kiếp mới có đấy!”
Liễu Băng Dao mặt trắng bệch, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Liễu Nhược Trần gằn từng chữ: “Tôi, không, gả!”
Liễu Nhược Trần trợn mắt, phẫn nộ quát lên: “Mày nói cái gì?”
“Tôi nói… Tôi! Không! Gả!”, Liễu Băng Dao lớn tiếng hét lên, lần hét này có lẽ đã dùng hết dũng khí cả đời cô ta.
Sắc mặt của Liễu Nhược Trần u ám, trong mắt hiện lên sát ý, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Mày không gả thật sao? Lẽ nào không nghĩ xem bố mẹ mày sẽ ra sao, gia tộc này sẽ ra sao?”
Liễu Băng Dao cười đau khổ, nói: “Các người có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi, lúc cần thì gọi tôi về, không cần thì đá tôi đi, nhà họ Liễu xem tôi là cái gì?”
Liễu Nhược Trần hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Đương nhiên là một con chó rồi, lẽ nào mày còn nghĩ mày được cưng chiều lắm sao?”
Hắn nói xong lại tiến lên trước một bước, nắm lấy cổ tay của Liễu Băng Dao, cay nghiệt nói: “Ai cho mày lá gan gám nói không với tao? Ai cho mày lá gan dám phản đối quyết định của nhà họ Liễu hả?”
Hắn vừa quát mắng vừa dần dần dùng sức. Liễu Băng Dao đau đến mức mặt trắng bệch, cố sức giãy giụa nhưng làm sao có thể tránh thoát được.
Liễu Nhược Trần bất chợt hất tay ra khiến cô ta ngã mạnh xuống đất, thấp giọng nói: “Ai cho mày lá gan dám phớt lờ hôn ước với nhà họ Tiêu ở Yến Kinh?”
Hắn vừa mắng vừa giơ tay định đánh lên mặt Liễu Băng Dao. Thấy vậy, Liễu Băng Dao khiếp sợ rụt cổ, nhắm mắt lại, nhưng cơn đau như trong dự liệu lại không hề xuất hiện.
Sau đó, cô ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Là tôi, được chưa?”
“Diệp Thành!”
Liễu Băng Dao thậm chí còn chưa mở mắt ra đã ôm chầm lấy người đứng chắn trước mặt mình, cảm giác an toàn và hơi ấm quen thuộc khiến cô ta trào nước mắt.
Khuôn mặt Liễu Nhược Trần tối sầm lại, nhìn về phía người đàn ông trước mắt, lạnh giọng nói: “Cậu chính là Diệp Thành?”
Diệp Thành bình tĩnh trả lời: “Không sai”.
Liễu Nhược Trần giãy vài cái, phát hiện không rút tay ra được, bèn hừ một tiếng, nói: “Buông tay”.
Diệp Thành khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên đáp: “Nếu tôi không buông thì sao?”
Tay anh dùng sức, Liễu Nhược Trần lập tức trắng bệch mặt, ra vẻ hung dữ nói: “Cậu dám ra tay với tôi chính là tuyên chiến với nhà họ Liễu ở Yến Kinh, cậu cho rằng hiệp hội kinh doanh liên doanh gì đó mà cậu sáng lập ra ghê gớm lắm sao?”
“Ở Hoa Đông, có lẽ cậu được xem là chúa đất, nhưng ở khắp Hoa Hạ này thì cậu chẳng là gì, ở trước mặt nhà họ Liễu chúng tôi càng không đáng nhắc tới!”
Nghe vậy, Diệp Thành lại từ từ buông tay ra thật, miệng lẩm bẩm: “Thế cơ à”.
Liễu Nhược Trần rút tay về, tâm trạng bình tĩnh lại, cười nhạt nói: “Xem ra cậu cũng còn hiểu lý lẽ. Ngoan ngoãn cút sang một bên, giao em họ tôi ra đây, cậu còn có thể tiếp tục làm mưa làm gió ở Hải Thành. Nếu cậu còn dám nói không, khà khà, đến lúc đó cậu không chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của nhà họ Liễu đâu!”
Nghe đến đây, Liễu Băng Dao cũng sợ xanh mặt. Thế lực của nhà họ Liễu ra sao cô ta rõ hơn ai hết, đó là một trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh, nếu muốn đối phó với Diệp Thành thì quả thật quá đơn giản.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi kéo góc áo Diệp Thành, nói: “Diệp Thành, anh nên tránh ra đi, anh họ tôi nói đúng, thế lực của nhà họ Liễu rất lớn, cho dù là anh e rằng cũng…”
Nói đến đây, Liễu Băng Dao đã không kìm được nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Để tôi qua đó đi, đây là số phận của tôi không thể tránh khỏi, đừng vì tôi mà hủy hoại cuộc đời của anh”.
Nghe vậy, Liễu Nhược Trần cười lớn: “Đúng đấy, đúng đấy. Diệp Thành, cậu cũng xem như là kiêu hùng một phương, có thể thống lĩnh ba tỉnh khi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, bản lĩnh thế này đúng là hiếm có”.
“Nếu cậu thức thời thì giao em họ của tôi ra, làm đàn em của tôi đi. Đến lúc cậu hỗ trợ tôi xưng hùng cả Hoa Hạ, muốn phụ nữ thế nào mà không có chứ?”
Nghe hai anh em họ này tự nói tự quyết, Diệp Thành khinh thường bảo: “Hình như hai người hiểu lầm một chuyện”.
Nói xong, anh bỗng bước lên trước một bước, tay búng khẽ, sau đó…
“Bịch, bịch!”
Chỉ nghe hai tiếng nặng nề vang lên, Liễu Nhược Trần vừa rồi còn chỉ tay năm ngón lập tức kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất lăn lộn. Hai đầu gối của hắn đã xuất hiện vết máu sâu hoắm.
“A…! Cậu lại dám làm tôi bị thương! Tôi sẽ về nói với ông nội, sẽ hủy hoại cậu và thế lực của cậu hoàn toàn!”
Liễu Nhược Trần rống dài một tiếng, cơ thể run rẩy kịch liệt. Từ nhỏ hắn sống an nhàn sung sướng, đã bao giờ phải chịu vết thương ở mức này đâu. Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, gào thét lớn tiếng: “A Minh! A Minh! Mau giết cậu ta đi!”
Theo lời hắn, một người chậm rãi bước ra từ trong rừng cây bên cạnh. Trông anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, cơ bắp toàn thân rắn chắc, để râu gọn gàng, nhìn vào cho người ta cảm giác trầm ổn đáng tin.
Thấy người này bước ra, Liễu Băng Dao run rẩy, nhỏ giọng nói: “Diệp Thành, anh phải cẩn thận đấy. Anh ta được người nhà họ Liễu cung phụng, võ công vô cùng lợi hại, từng lấy một địch mười, phá được đại trận Liên Hoàn của bang Thiết Chưởng, rất nổi tiếng ở Yến Kinh”.
Diệp Thành thấy bộ dạng căng thẳng của cô ta, khẽ cười một tiếng, vỗ đầu Liễu Băng Dao, nói: “Chỉ một tên đại sư võ đạo nho nhỏ, chẳng là gì với tôi đâu. Cô hãy xem cho kỹ, thứ tẻ nhạt như số phận gì đó, để tôi đích thân đánh tan nát nó cho cô xem!”
Liễu Băng Dao nghe được lời này, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng kích động, nước mắt ngân ngấn, gật đầu thật mạnh đáp: “Vâng!”
Ở một phía khác, Liễu Nhược Trần vẫn đang điên cuồng hét lớn: “Mày chết chắc rồi, A Minh là cao thủ do nhà họ Liễu chúng tao bỏ số tiền lớn ra thuê tới, mày chết chắc rồi!”
“Ra tay!”
Sau khi Liễu Nhược Trần thốt ra câu nói này, A Minh lại đứng im tại chỗ. Anh ta mang vẻ mặt kì quái, quan sát khắp người Diệp Thành, ánh mắt sáng lên, không biết là đang nghĩ điều gì.
Liễu Nhược Trần thấy tình hình này, trong lòng càng phẫn nộ thêm, quát lớn: “A Minh, ra tay đi! Tôi phải tận mắt xem anh đánh cậu ta thành thịt nát!”
Nhưng cùng lúc đó, A Minh bỗng nhiên bước lên trước một bước, quỳ một chân dưới đất, cung kính chào: “Hậu bối Quách Tử Minh kính chào Võ Thánh Diệp!”
Anh ta vừa hành động như vậy, hai anh em họ nhà họ Liễu đều ngây ra. Liễu Nhược Trần trợn tròn hai mắt, tức đến mức gần như sắp nôn ra máu, quát lớn: “Quách Tử Minh! Anh là do nhà họ Liễu tôi nuôi, sao có thể không nghe mệnh lệnh của tôi chứ!”
Quách Tử Minh hừ một tiếng, phản bác: “Cậu chủ Liễu, tôi được nhà họ Liễu nuôi không sai, nhưng trước đó tôi còn là một võ giả! Trong giới võ đạo kẻ mạnh đứng đầu, tuy Võ Thánh Diệp còn trẻ tuổi nhưng đã giết chết Võ Thánh vang danh đã lâu là Cừu Lăng Vân, trong giới võ đạo Hoa Hạ khó có kẻ nào địch lại, sao tôi có thể đối đầu với cậu ấy được chứ?”
- ------------------
Nghe thấy lời này, một chút mong chờ trong mắt Liễu Băng Dao cũng tan biến hoàn toàn, cô ta thất thần ngồi sụp xuống đất, lẩm bẩm: “Tôi biết, tôi biết mà… Tôi biết là trong lòng các người chưa bao giờ có tôi, tôi ở nhà họ Liễu chỉ là sự tồn tại có cũng được không có cũng được!”
Nghe vậy, Liễu Nhược Trần lạnh giọng nói: “Đương nhiên, một đứa con gái nhánh thứ như mày lẽ nào còn nghĩ mình có địa vị gì hay sao? Có thể hi sinh mình vì gia tộc là phúc mày tu ba đời ba kiếp mới có đấy!”
Liễu Băng Dao mặt trắng bệch, hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Liễu Nhược Trần gằn từng chữ: “Tôi, không, gả!”
Liễu Nhược Trần trợn mắt, phẫn nộ quát lên: “Mày nói cái gì?”
“Tôi nói… Tôi! Không! Gả!”, Liễu Băng Dao lớn tiếng hét lên, lần hét này có lẽ đã dùng hết dũng khí cả đời cô ta.
Sắc mặt của Liễu Nhược Trần u ám, trong mắt hiện lên sát ý, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Mày không gả thật sao? Lẽ nào không nghĩ xem bố mẹ mày sẽ ra sao, gia tộc này sẽ ra sao?”
Liễu Băng Dao cười đau khổ, nói: “Các người có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi, lúc cần thì gọi tôi về, không cần thì đá tôi đi, nhà họ Liễu xem tôi là cái gì?”
Liễu Nhược Trần hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Đương nhiên là một con chó rồi, lẽ nào mày còn nghĩ mày được cưng chiều lắm sao?”
Hắn nói xong lại tiến lên trước một bước, nắm lấy cổ tay của Liễu Băng Dao, cay nghiệt nói: “Ai cho mày lá gan gám nói không với tao? Ai cho mày lá gan dám phản đối quyết định của nhà họ Liễu hả?”
Hắn vừa quát mắng vừa dần dần dùng sức. Liễu Băng Dao đau đến mức mặt trắng bệch, cố sức giãy giụa nhưng làm sao có thể tránh thoát được.
Liễu Nhược Trần bất chợt hất tay ra khiến cô ta ngã mạnh xuống đất, thấp giọng nói: “Ai cho mày lá gan dám phớt lờ hôn ước với nhà họ Tiêu ở Yến Kinh?”
Hắn vừa mắng vừa giơ tay định đánh lên mặt Liễu Băng Dao. Thấy vậy, Liễu Băng Dao khiếp sợ rụt cổ, nhắm mắt lại, nhưng cơn đau như trong dự liệu lại không hề xuất hiện.
Sau đó, cô ta nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Là tôi, được chưa?”
“Diệp Thành!”
Liễu Băng Dao thậm chí còn chưa mở mắt ra đã ôm chầm lấy người đứng chắn trước mặt mình, cảm giác an toàn và hơi ấm quen thuộc khiến cô ta trào nước mắt.
Khuôn mặt Liễu Nhược Trần tối sầm lại, nhìn về phía người đàn ông trước mắt, lạnh giọng nói: “Cậu chính là Diệp Thành?”
Diệp Thành bình tĩnh trả lời: “Không sai”.
Liễu Nhược Trần giãy vài cái, phát hiện không rút tay ra được, bèn hừ một tiếng, nói: “Buông tay”.
Diệp Thành khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên đáp: “Nếu tôi không buông thì sao?”
Tay anh dùng sức, Liễu Nhược Trần lập tức trắng bệch mặt, ra vẻ hung dữ nói: “Cậu dám ra tay với tôi chính là tuyên chiến với nhà họ Liễu ở Yến Kinh, cậu cho rằng hiệp hội kinh doanh liên doanh gì đó mà cậu sáng lập ra ghê gớm lắm sao?”
“Ở Hoa Đông, có lẽ cậu được xem là chúa đất, nhưng ở khắp Hoa Hạ này thì cậu chẳng là gì, ở trước mặt nhà họ Liễu chúng tôi càng không đáng nhắc tới!”
Nghe vậy, Diệp Thành lại từ từ buông tay ra thật, miệng lẩm bẩm: “Thế cơ à”.
Liễu Nhược Trần rút tay về, tâm trạng bình tĩnh lại, cười nhạt nói: “Xem ra cậu cũng còn hiểu lý lẽ. Ngoan ngoãn cút sang một bên, giao em họ tôi ra đây, cậu còn có thể tiếp tục làm mưa làm gió ở Hải Thành. Nếu cậu còn dám nói không, khà khà, đến lúc đó cậu không chịu đựng nổi cơn thịnh nộ của nhà họ Liễu đâu!”
Nghe đến đây, Liễu Băng Dao cũng sợ xanh mặt. Thế lực của nhà họ Liễu ra sao cô ta rõ hơn ai hết, đó là một trong bốn gia tộc lớn ở Yến Kinh, nếu muốn đối phó với Diệp Thành thì quả thật quá đơn giản.
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi kéo góc áo Diệp Thành, nói: “Diệp Thành, anh nên tránh ra đi, anh họ tôi nói đúng, thế lực của nhà họ Liễu rất lớn, cho dù là anh e rằng cũng…”
Nói đến đây, Liễu Băng Dao đã không kìm được nước mắt, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Để tôi qua đó đi, đây là số phận của tôi không thể tránh khỏi, đừng vì tôi mà hủy hoại cuộc đời của anh”.
Nghe vậy, Liễu Nhược Trần cười lớn: “Đúng đấy, đúng đấy. Diệp Thành, cậu cũng xem như là kiêu hùng một phương, có thể thống lĩnh ba tỉnh khi chỉ mới hơn hai mươi tuổi, bản lĩnh thế này đúng là hiếm có”.
“Nếu cậu thức thời thì giao em họ của tôi ra, làm đàn em của tôi đi. Đến lúc cậu hỗ trợ tôi xưng hùng cả Hoa Hạ, muốn phụ nữ thế nào mà không có chứ?”
Nghe hai anh em họ này tự nói tự quyết, Diệp Thành khinh thường bảo: “Hình như hai người hiểu lầm một chuyện”.
Nói xong, anh bỗng bước lên trước một bước, tay búng khẽ, sau đó…
“Bịch, bịch!”
Chỉ nghe hai tiếng nặng nề vang lên, Liễu Nhược Trần vừa rồi còn chỉ tay năm ngón lập tức kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống đất lăn lộn. Hai đầu gối của hắn đã xuất hiện vết máu sâu hoắm.
“A…! Cậu lại dám làm tôi bị thương! Tôi sẽ về nói với ông nội, sẽ hủy hoại cậu và thế lực của cậu hoàn toàn!”
Liễu Nhược Trần rống dài một tiếng, cơ thể run rẩy kịch liệt. Từ nhỏ hắn sống an nhàn sung sướng, đã bao giờ phải chịu vết thương ở mức này đâu. Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn, gào thét lớn tiếng: “A Minh! A Minh! Mau giết cậu ta đi!”
Theo lời hắn, một người chậm rãi bước ra từ trong rừng cây bên cạnh. Trông anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, cơ bắp toàn thân rắn chắc, để râu gọn gàng, nhìn vào cho người ta cảm giác trầm ổn đáng tin.
Thấy người này bước ra, Liễu Băng Dao run rẩy, nhỏ giọng nói: “Diệp Thành, anh phải cẩn thận đấy. Anh ta được người nhà họ Liễu cung phụng, võ công vô cùng lợi hại, từng lấy một địch mười, phá được đại trận Liên Hoàn của bang Thiết Chưởng, rất nổi tiếng ở Yến Kinh”.
Diệp Thành thấy bộ dạng căng thẳng của cô ta, khẽ cười một tiếng, vỗ đầu Liễu Băng Dao, nói: “Chỉ một tên đại sư võ đạo nho nhỏ, chẳng là gì với tôi đâu. Cô hãy xem cho kỹ, thứ tẻ nhạt như số phận gì đó, để tôi đích thân đánh tan nát nó cho cô xem!”
Liễu Băng Dao nghe được lời này, chỉ cảm thấy tâm trạng vô cùng kích động, nước mắt ngân ngấn, gật đầu thật mạnh đáp: “Vâng!”
Ở một phía khác, Liễu Nhược Trần vẫn đang điên cuồng hét lớn: “Mày chết chắc rồi, A Minh là cao thủ do nhà họ Liễu chúng tao bỏ số tiền lớn ra thuê tới, mày chết chắc rồi!”
“Ra tay!”
Sau khi Liễu Nhược Trần thốt ra câu nói này, A Minh lại đứng im tại chỗ. Anh ta mang vẻ mặt kì quái, quan sát khắp người Diệp Thành, ánh mắt sáng lên, không biết là đang nghĩ điều gì.
Liễu Nhược Trần thấy tình hình này, trong lòng càng phẫn nộ thêm, quát lớn: “A Minh, ra tay đi! Tôi phải tận mắt xem anh đánh cậu ta thành thịt nát!”
Nhưng cùng lúc đó, A Minh bỗng nhiên bước lên trước một bước, quỳ một chân dưới đất, cung kính chào: “Hậu bối Quách Tử Minh kính chào Võ Thánh Diệp!”
Anh ta vừa hành động như vậy, hai anh em họ nhà họ Liễu đều ngây ra. Liễu Nhược Trần trợn tròn hai mắt, tức đến mức gần như sắp nôn ra máu, quát lớn: “Quách Tử Minh! Anh là do nhà họ Liễu tôi nuôi, sao có thể không nghe mệnh lệnh của tôi chứ!”
Quách Tử Minh hừ một tiếng, phản bác: “Cậu chủ Liễu, tôi được nhà họ Liễu nuôi không sai, nhưng trước đó tôi còn là một võ giả! Trong giới võ đạo kẻ mạnh đứng đầu, tuy Võ Thánh Diệp còn trẻ tuổi nhưng đã giết chết Võ Thánh vang danh đã lâu là Cừu Lăng Vân, trong giới võ đạo Hoa Hạ khó có kẻ nào địch lại, sao tôi có thể đối đầu với cậu ấy được chứ?”
- ------------------
Bình luận facebook