Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-241
Chương 241: Làm tôi quá thất vọng
Nghe nói như thế, cảm xúc đầu tiên của Goro Yuki là sợ hãi, sau trong lòng lại cảm thấy vớ vẩn, cuối cùng lại là giận dữ.
Người Đảo Quốc luôn phục tùng và tôn kính kẻ mạnh. Đối với Lâm Bích Lạc từng đánh bại mình, Goro Yuki tuy hận nhưng lại kính trọng đối phương. Không cho phép kẻ nào dám nói năng bất kính.
Lão ta giận tái mặt, hừ lạnh một tiếng: “Hay cho một thằng nhóc huênh hoang cao ngạo, xem ra thức thần bị phong ấn từ lâu của lão phu nên thấy mặt trời rồi!”
Diệp Thành khinh thường ngáp một cái, ngoắc ngón tay nói: “Có tài năng gì thì cứ dùng hết đi, đợi khi đánh các người chịu thua thì tôi cũng dễ tra hỏi!”
Nhìn thấy Diệp Thành bình tĩnh như vậy, trong mắt Aokawa Sayuri hiện lên tia hi vọng, Nishimura Heisuke vô tình nhìn thấy thì cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Cô Aokawa, cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, thần quan Goro Yuki có pháp thuật không hề thua kém thần quan Ise đâu, sao một tên Hoa Hạ có thể ngăn chặn được? Đừng nói tới chuyện bên cạnh còn có Kiếm Hào tương lai Nishimura Heisuke này trợ trận!”
Khi gã nói, Goro Yuki đã dùng cánh tay khô quắt của mình gẩy tràng hạt màu đen, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, gió lạnh nổi lên chung quanh, mây đen phủ kín, che chắn hết cả mặt trời, từng tiếng rên khóc thảm thiết vang lên trong không khí, nếu người nhát gan ở đây thì sợ là sẽ bị dọa chết ngất.
Aokawa Sayuri lo lắng nắm chặt tay, danh tiếng của Goro Yuki luôn lưu truyền rộng rãi ở Đảo Quốc. Cô ta từng thấy lão ta ra tay triệu hồi quỷ đói khi còn nhỏ, chúng cắn nuốt hết sinh mạnh trong một tòa nhà, không ai may mắn thoát được.
Tuy chủ nhân lợi hại nhưng sợ là… khó có thể là đối thủ của Goro Yuki.
Khi cô ta vừa thất thần, Goro Yuki đã niệm xong chú ngữ, dùng giọng nói khàn khàn hét lên: “Nuốt nó!”
Ngay lập tức, một luồng hơi thở tanh tưởi truyền tới, mây đen trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện một cái lỗ, một con quỷ khổng lồ mặt xanh nanh vàng, gầy trơ xương thò ra.
Tay chân của nó bé tí, nhưng cái bụng lại to kềnh như bụng của phụ nữ mang thai, ánh mắt nó nhìn Diệp Thành như đang nhìn đồ ăn, tràn đầy sự tham lam.
Đây là quỷ đói, nó luôn bị sự đói khát hành hạ nên sẽ nuốt chửng toàn bộ những thứ có sinh mệnh, dù vậy vẫn không thể khỏa lấp cơn đói. Dù là Âm Dương Sư cấp bậc Thánh Vực thì cũng ít khí dùng nó làm thức thần vì một khi lơ là, chính họ cũng bị nó cắn nuốt.
Dù sao Goro Yuki cũng là thần quan của đền Waseda, lão ta cũng có chút tài năng. Sau khi triệu hồi quỷ đó, không biết từ đâu, lão ta lôi ra một roi da màu đen, quất về phía con quỷ kia, miệng quát: “Ăn nó”!
Quỷ đói có chút sợ hãi roi da này, hừ hai tiếng rồi mở cái mồm to như bồn máu về phía Diệp Thành, nước miệng tanh tưởi nhỏ lên mặt đất khiến cả mặt đất đều chấn động.
Nhưng nó lại dùng tốc độ quỷ dị không hợp với cái thân xác khổng lồ lao tới chỗ Diệp Thành.
“A!”
Aokawa Sayuri hét thất thanh, cô ta không chịu nổi mà nhắm mắt, ngay lúc này, một âm thanh giòn giã vang lên bên tai.
“Rắc…”
Lại sau đó nửa, tiếng hét thê lương của quỷ đói vang lên, Aokawa Sayuri mở mắt ra nhìn thì kinh ngạc tới mức không khép miệng được.
Hóa ra trong tay Diệp Thành đa cầm một cây roi bằng xương màu trắng như ngọc trơn bóng từ bao giờ, còn quỷ đói lại té trên đất hét thảm, trên thân xuất hiện hai vết roi hằn sâu, thậm chí máu đen hôi hám cũng đang nhỏ giọt.
“Mày lại có bảo vật như thế sao?”, Goro Yuki mở to hai mắt, bên trong tràn đầy sự tham lam. Đối với Âm Dương Sư sử dụng thức thần, có xương roi này là có thể điều khiển các thức thần cứng đầu, chúng đều sẽ cúi đầu quy phục, không dám cãi lời.
Đối với Âm Dương Sư, số lượng và chất lượng thức thần mà họ điều khiển tượng trưng cho thực lực, Goro Yuki là cường giả Thánh Vực đương nhiên sẽ không chỉ có một thức thần.
Thấy đối phương có bảo vật khắc chế được mình, lão ta khoát tay, bên cạnh lập tức xuất hiện tám pháp trận do phù chú và máu tươi tạo thành. Chính giữ mỗi pháp trận đều tỏa ra hào quang, dường như có thứ gì được triệu hồi.
Khi gọi thức thần, đó là thời điểm Âm Dương Sư yếu nhất, thế này Nishimura Heisuke và Egami Hana đều quay về trợ trận, cảnh giác đề phòng trước mắt Goro Yuki.
Nhưng điều khiến họ giật mình là Diệp Thành lại đứng im tại chỗ, không hề định tiến công.
Điều này khiến cho hai người kia hoảng sợ hơn nữa, Nishimura Heisuke nhìn Diệp Thành vài giây rồi bỗng cười to: “Đúng rồi, thằng ranh này chả có bản lĩnh gì đâu, chỉ dựa vào roi xương mà thôi, nó sợ khí thế của quỷ đói nên không dám tiến lên đó!”
So với Nishimura Heisuke, Egami Hana thông minh hơn nhiều, cô ta nhớ tới lúc đối phương nhẹ nhàng phá giải thuật ẩn thân của mình, rồi khi đối phương bình thản đối mặt với Tama Zomae thì trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Lỡ đâu, dù là chỉ lỡ đâu người này thật sự là cao thủ giấu tài giấu nghề thì làm sao đây?
Vẻ mặt Diệp Thành lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn tám thức thần có hơi thở đáng sợ, vẻ ngoài dữ tợn được triệu hồ, chúng cùng quỷ đói đồng loạt lao về phía anh.
Goro Yuki cười lớn: “Ranh con, mày nhất định phải chết! Không ai có thể chạy thoát khỏi chín thức thần của tao. Tôi muốn bị gặm cắn từng chút, từng chút một cuối cùng chỉ còn lại cái đầu nhưng mày vẫn tỉnh táo, nhìn tao nghiền nát đầu của mình từng chút một!”
Nghe Goro Yuki nói, Aokawa Sayuri giật thót, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cô ta biết mình sẽ có kết cục thê thảm hơn Diệp Thành, thảm tới mức cô ta không dám tưởng tượng, đã vậy còn không bằng cắn lưỡi tự sát còn hơn.
Nhưng Nishimura Heisuke ở cạnh cũng phát hiện hành động của Aokawa Sayuri nên vươn tay bóp chặt cằm cô ta, cười lạnh nói: “Cô gái, đừng chết vội! Tôi còn chưa hưởng thụ cái thân xác non mềm của cô mà. Yên tâm đi, đêm nay tôi sẽ làm cô vui sướng, không bao giờ… muốn tự sát nữa!”
Nghe tới đó, Aokawa Sayuri chảy ra nước mắt nhục nhã và tuyệt vọng, đúng lúc này, một tiếng cười lạnh truyền vào trong tai cô ta.
“Ông chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Đúng là làm tôi thất vọng!”
“Cái gì!”
Goro Yuki tức giận thét: “Chết đến nơi còn mạnh miệng, lên hết cho ta!”
Diệp Thành quay về phía chín thức thần khổng lồ, anh thở dài, trên mặt lộ ra vẻ nhàm chán và vô vị. Anh giơ hai tay, nâng Nguyệt Ly Châu cao qua đầu, anh lạnh lùng quát:
“Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Pháp!”
Trong tích tắc, sấm sét nổ vang, tia chớp nhoáng lên, ánh sáng chói mắt khiến mọi người tạm thời mất đi thị giác, trước mắt chỉ còn một mảng trắng xóa.
Đợi khi Aokawa Sayuri mở to mắt thì cô ta bật thốt thành tiếng, lộ ra vẻ khó tin.
Hóa ra chín thức thần khổng lồ gào thét lao về phía Diệp Thành đã biến mất, chỉ còn lại tro tàn trên đất.
Nghe nói như thế, cảm xúc đầu tiên của Goro Yuki là sợ hãi, sau trong lòng lại cảm thấy vớ vẩn, cuối cùng lại là giận dữ.
Người Đảo Quốc luôn phục tùng và tôn kính kẻ mạnh. Đối với Lâm Bích Lạc từng đánh bại mình, Goro Yuki tuy hận nhưng lại kính trọng đối phương. Không cho phép kẻ nào dám nói năng bất kính.
Lão ta giận tái mặt, hừ lạnh một tiếng: “Hay cho một thằng nhóc huênh hoang cao ngạo, xem ra thức thần bị phong ấn từ lâu của lão phu nên thấy mặt trời rồi!”
Diệp Thành khinh thường ngáp một cái, ngoắc ngón tay nói: “Có tài năng gì thì cứ dùng hết đi, đợi khi đánh các người chịu thua thì tôi cũng dễ tra hỏi!”
Nhìn thấy Diệp Thành bình tĩnh như vậy, trong mắt Aokawa Sayuri hiện lên tia hi vọng, Nishimura Heisuke vô tình nhìn thấy thì cười lạnh một tiếng, âm trầm nói: "Cô Aokawa, cô đừng mơ mộng hão huyền nữa, thần quan Goro Yuki có pháp thuật không hề thua kém thần quan Ise đâu, sao một tên Hoa Hạ có thể ngăn chặn được? Đừng nói tới chuyện bên cạnh còn có Kiếm Hào tương lai Nishimura Heisuke này trợ trận!”
Khi gã nói, Goro Yuki đã dùng cánh tay khô quắt của mình gẩy tràng hạt màu đen, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, gió lạnh nổi lên chung quanh, mây đen phủ kín, che chắn hết cả mặt trời, từng tiếng rên khóc thảm thiết vang lên trong không khí, nếu người nhát gan ở đây thì sợ là sẽ bị dọa chết ngất.
Aokawa Sayuri lo lắng nắm chặt tay, danh tiếng của Goro Yuki luôn lưu truyền rộng rãi ở Đảo Quốc. Cô ta từng thấy lão ta ra tay triệu hồi quỷ đói khi còn nhỏ, chúng cắn nuốt hết sinh mạnh trong một tòa nhà, không ai may mắn thoát được.
Tuy chủ nhân lợi hại nhưng sợ là… khó có thể là đối thủ của Goro Yuki.
Khi cô ta vừa thất thần, Goro Yuki đã niệm xong chú ngữ, dùng giọng nói khàn khàn hét lên: “Nuốt nó!”
Ngay lập tức, một luồng hơi thở tanh tưởi truyền tới, mây đen trên đỉnh đầu mọi người xuất hiện một cái lỗ, một con quỷ khổng lồ mặt xanh nanh vàng, gầy trơ xương thò ra.
Tay chân của nó bé tí, nhưng cái bụng lại to kềnh như bụng của phụ nữ mang thai, ánh mắt nó nhìn Diệp Thành như đang nhìn đồ ăn, tràn đầy sự tham lam.
Đây là quỷ đói, nó luôn bị sự đói khát hành hạ nên sẽ nuốt chửng toàn bộ những thứ có sinh mệnh, dù vậy vẫn không thể khỏa lấp cơn đói. Dù là Âm Dương Sư cấp bậc Thánh Vực thì cũng ít khí dùng nó làm thức thần vì một khi lơ là, chính họ cũng bị nó cắn nuốt.
Dù sao Goro Yuki cũng là thần quan của đền Waseda, lão ta cũng có chút tài năng. Sau khi triệu hồi quỷ đó, không biết từ đâu, lão ta lôi ra một roi da màu đen, quất về phía con quỷ kia, miệng quát: “Ăn nó”!
Quỷ đói có chút sợ hãi roi da này, hừ hai tiếng rồi mở cái mồm to như bồn máu về phía Diệp Thành, nước miệng tanh tưởi nhỏ lên mặt đất khiến cả mặt đất đều chấn động.
Nhưng nó lại dùng tốc độ quỷ dị không hợp với cái thân xác khổng lồ lao tới chỗ Diệp Thành.
“A!”
Aokawa Sayuri hét thất thanh, cô ta không chịu nổi mà nhắm mắt, ngay lúc này, một âm thanh giòn giã vang lên bên tai.
“Rắc…”
Lại sau đó nửa, tiếng hét thê lương của quỷ đói vang lên, Aokawa Sayuri mở mắt ra nhìn thì kinh ngạc tới mức không khép miệng được.
Hóa ra trong tay Diệp Thành đa cầm một cây roi bằng xương màu trắng như ngọc trơn bóng từ bao giờ, còn quỷ đói lại té trên đất hét thảm, trên thân xuất hiện hai vết roi hằn sâu, thậm chí máu đen hôi hám cũng đang nhỏ giọt.
“Mày lại có bảo vật như thế sao?”, Goro Yuki mở to hai mắt, bên trong tràn đầy sự tham lam. Đối với Âm Dương Sư sử dụng thức thần, có xương roi này là có thể điều khiển các thức thần cứng đầu, chúng đều sẽ cúi đầu quy phục, không dám cãi lời.
Đối với Âm Dương Sư, số lượng và chất lượng thức thần mà họ điều khiển tượng trưng cho thực lực, Goro Yuki là cường giả Thánh Vực đương nhiên sẽ không chỉ có một thức thần.
Thấy đối phương có bảo vật khắc chế được mình, lão ta khoát tay, bên cạnh lập tức xuất hiện tám pháp trận do phù chú và máu tươi tạo thành. Chính giữ mỗi pháp trận đều tỏa ra hào quang, dường như có thứ gì được triệu hồi.
Khi gọi thức thần, đó là thời điểm Âm Dương Sư yếu nhất, thế này Nishimura Heisuke và Egami Hana đều quay về trợ trận, cảnh giác đề phòng trước mắt Goro Yuki.
Nhưng điều khiến họ giật mình là Diệp Thành lại đứng im tại chỗ, không hề định tiến công.
Điều này khiến cho hai người kia hoảng sợ hơn nữa, Nishimura Heisuke nhìn Diệp Thành vài giây rồi bỗng cười to: “Đúng rồi, thằng ranh này chả có bản lĩnh gì đâu, chỉ dựa vào roi xương mà thôi, nó sợ khí thế của quỷ đói nên không dám tiến lên đó!”
So với Nishimura Heisuke, Egami Hana thông minh hơn nhiều, cô ta nhớ tới lúc đối phương nhẹ nhàng phá giải thuật ẩn thân của mình, rồi khi đối phương bình thản đối mặt với Tama Zomae thì trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Lỡ đâu, dù là chỉ lỡ đâu người này thật sự là cao thủ giấu tài giấu nghề thì làm sao đây?
Vẻ mặt Diệp Thành lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn tám thức thần có hơi thở đáng sợ, vẻ ngoài dữ tợn được triệu hồ, chúng cùng quỷ đói đồng loạt lao về phía anh.
Goro Yuki cười lớn: “Ranh con, mày nhất định phải chết! Không ai có thể chạy thoát khỏi chín thức thần của tao. Tôi muốn bị gặm cắn từng chút, từng chút một cuối cùng chỉ còn lại cái đầu nhưng mày vẫn tỉnh táo, nhìn tao nghiền nát đầu của mình từng chút một!”
Nghe Goro Yuki nói, Aokawa Sayuri giật thót, lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cô ta biết mình sẽ có kết cục thê thảm hơn Diệp Thành, thảm tới mức cô ta không dám tưởng tượng, đã vậy còn không bằng cắn lưỡi tự sát còn hơn.
Nhưng Nishimura Heisuke ở cạnh cũng phát hiện hành động của Aokawa Sayuri nên vươn tay bóp chặt cằm cô ta, cười lạnh nói: “Cô gái, đừng chết vội! Tôi còn chưa hưởng thụ cái thân xác non mềm của cô mà. Yên tâm đi, đêm nay tôi sẽ làm cô vui sướng, không bao giờ… muốn tự sát nữa!”
Nghe tới đó, Aokawa Sayuri chảy ra nước mắt nhục nhã và tuyệt vọng, đúng lúc này, một tiếng cười lạnh truyền vào trong tai cô ta.
“Ông chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Đúng là làm tôi thất vọng!”
“Cái gì!”
Goro Yuki tức giận thét: “Chết đến nơi còn mạnh miệng, lên hết cho ta!”
Diệp Thành quay về phía chín thức thần khổng lồ, anh thở dài, trên mặt lộ ra vẻ nhàm chán và vô vị. Anh giơ hai tay, nâng Nguyệt Ly Châu cao qua đầu, anh lạnh lùng quát:
“Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Pháp!”
Trong tích tắc, sấm sét nổ vang, tia chớp nhoáng lên, ánh sáng chói mắt khiến mọi người tạm thời mất đi thị giác, trước mắt chỉ còn một mảng trắng xóa.
Đợi khi Aokawa Sayuri mở to mắt thì cô ta bật thốt thành tiếng, lộ ra vẻ khó tin.
Hóa ra chín thức thần khổng lồ gào thét lao về phía Diệp Thành đã biến mất, chỉ còn lại tro tàn trên đất.
Bình luận facebook