Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Chương 11: Đại sư võ đạo
Còn bên kia, đám người Lý Việt Trạch gần như trợn tròn mắt sau khi thấy Diệp Thành vẫn nguyên vẹn bước ra!
Bọn họ còn cho rằng cô Thẩm đích thân đến là để đối phó với Diệp Thành.
Nếu Diệp Thành dám khiêu khích gây hấn với người của Hồng Ngũ gia thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Không ngờ rằng anh lại nguyên vẹn rời khỏi đó!
Nhìn thấy Diệp Thành bước ra ngoài mà lại không thèm nhìn tới đây, mấy người không khỏi khó hiểu.
Lý Việt Trạch nói: “Diệp Thành này nhất định là bị Hồng Ngũ gia dọa cho chết khiếp rồi, hơn nữa phải trả giá rất đắt mới có thể thoát thân. Như thế nên mới chạy mất tăm, nhất định không có mặt mũi gặp chúng ta”.
Trần Phong cũng hùa theo: “Đúng vậy, có lẽ là đã bị Hồng Ngũ gia đánh cho chết khiếp rồi.”
Bạch Tiểu Huyên nói với vẻ mặt khó chịu: “Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Diệp Thành cũng là người cứu chúng ta, nói anh ấy như vậy không tốt lắm đâu”.
Lý Việt Trạch nói với vẻ chế nhạo: “Tiểu Huyên, em phải biết rằng anh ta chỉ là một tên vô dụng bất tài, cho dù anh ta có làm cái gì cũng không được đồng tình!”
Lý Cẩm Vi mặt mũi bầm dập cáu kỉnh trợn tròn mắt, khinh thường nói: “Bây giờ là tiệc đính hôn của anh ta với chị Tiểu Huyên, anh ta cứ đi như vậy sao?”
Khổng Uyển Doanh phụ họa, nói với Bạch Tiểu Huyên: “Đúng vậy, Tiểu Huyên, anh ta còn là vị hôn phu của cô”.
Cảm xúc của Bạch Tiểu Huyên rối bời, không hiểu sao cả, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mác.
Diệp Thành sẽ không quan tâm những người này nghĩ gì, anh đã ngồi trên chiếc Rolls Royce mà Thẩm Minh Nhan tặng cho anh.
Hồng Ngũ gia sớm đã khéo léo sắp xếp để người của mình đưa cô gái đang hôn mê vào ghế sau, còn Thẩm Minh Nhan đích thân làm tài xế để thể hiện sự chân thành của mình.
Nếu như bị người khác nhìn thấy, e là mọi người sẽ trầm trồ lên rằng, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Thẩm lại hạ mình làm tài xế?
Rất nhanh sau đó, Thẩm Minh Nhan đã lái xe đến núi Vân Đỉnh và giới thiệu: “Anh Diệp, đây là biệt thự có vị trí cao nhất và trang trí sang trọng nhất ở núi Vân Đỉnh. Là ông tôi đặc biệt yêu cầu tôi tặng nó cho anh để bày tỏ lòng biết ơn”.
Diệp Thành không nói gì, anh nhắm mắt cảm nhận một cách kỹ càng rồi mới chậm rãi gật đầu.
Núi Vân Đỉnh xứng danh là nơi có phong thủy tốt, là một địa danh nổi tiếng, biệt thự tọa lạc ở điểm cao nhất của ngọn núi với vị trí đắc địa, ngay cả người bình thường sống trong đó cũng cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng chứ đừng nói đến bản thân anh.
Đoán chừng, tốc độ tu hành ở biệt thự này có thể tăng lên 30%, chưa kể nó hướng ra sông Thương Lan và phong cảnh cũng rất đẹp.
Sông Thương Lan dài hằng nghìn dặm, bắt đầu từ Côn Lôn và hòa vào Đông Hải, gần như đã nuôi dưỡng nền văn minh của toàn bộ khu vực Hoa Đông. Nơi đây có điểm khác biệt thần bí so với những nơi khác.
Diệp Thành mặc kệ hai người bọn Thẩm Minh Nhan, anh đi về phía biệt thự Vân Đỉnh.
Nhìn bóng của Diệp Thành dần dần biến mất trong màn đêm, Thẩm Minh Nhan cau mày.
Cô ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số và khẽ nói: “Ông ơi, đồ ông tặng, anh ấy nhận mọi thứ mà không hề do dự!”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Giọng của Thẩm Thiên Minh vang lên từ trong điện thoại: “Cháu đi chuyến này cũng khổ rồi, về sớm một chút, nhân cơ hội đả thông kịch mạch, cháu phải chăm chỉ tu luyện!”
Thẩm Minh Nhan cau mày, nhịn không được mà nói: “Ông ơi, theo con món quà cảm ơn này hơi lớn rồi. Tuy anh ta đã giúp con đột phá tu vi tầng một, nhưng mặt dây chuyền của con cũng đã đưa cho anh ta rồi, chẳng lẽ tiền và xe hơi sang trọng không đủ trả sao? Tại sao lại tặng cả biệt thự Vân Đỉnh!”
“Tiểu Nguyệt.” Thẩm Thiên Minh ở đầu dây bên kia thở dài, “Có một số chuyện bản thân chưa trải qua nên con không hiểu, nhưng về Trình Bác Hiên này, thì con nên biết.”
Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Thẩm Minh Nhan đột nhiên nghiêm túc: “Ý ông là Trình Bác Hiên, người đứng đầu gia tộc họ Trình ở tỉnh Tô Nam?”
Thẩm Thiên Minh bình tĩnh nói: “Đúng vậy, gia tộc họ Thẩm chúng ta ở Hoa Đông sở dĩ chúng ta bị nhà họ Trình trấn áp là bởi vì Trình Bác Hiên này. Ông ta là một đại sư võ đạo nổi tiếng trong nước, và chính vì anh ta mà họ Trình mới có thể xưng vương xưng bá ở tỉnh Tô Nam này, khiến cho mọi thế lực nhượng bộ ba phần”.
“Đại sư võ đạo?” Thẩm Minh Nhan kinh ngạc kêu lên: “Nhà họ Trình mà cũng có Đại sư võ đạo ạ?
Thẩm Thiên Minh lại thở dài nói: “Đúng vậy, hơn thế nữa đại sư võ đạo nhà họ Trình cũng không phải chỉ có mình ông ta, nếu như không có ông ta thì nhà họ Trịnh nhất định không được mạnh như ngày hôm nay!”
Thẩm Minh Nhan dường như hiểu ra được gì đó, cô ta hỏi: “Vì vậy mà… ông muốn Diệp Thành đối đầu với Trịnh Bác Hiên?”
Thẩm Thiên Minh hít sâu một hơi nói: “Người này rất có thể là đại sự võ đạo, đối với cậu ta mà nói, chúng ta chỉ có thể dốc hết sức lôi kéo, nịnh nọt, cũng như không được đắc tội. Có vẻ cậu ta vừa mới đặt chân vào xã hội này”. Chúng ta là gia tộc đầu tiên cậu ta tiếp xúc, chỉ cần chúng ta gây thiện cảm tốt ngay từ đầu, sau này dựa vào cậu ta để chống lại nhà họ Trịnh cũng không phải là không thể!”
“Ồ, ra vậy!” Thẩm Minh Nhan hít sâu rồi gật đầu.
Mà Diệp Thành lúc này đã bước vào biệt thự, anh thản nhiên đặt cô gái bất tỉnh lên giường, chăm chú nhìn.
Cho dù kiếp trước anh là tiên đế, đã từng gặp vô số những tiên nữ xinh đẹp, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này, anh vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là một khuôn mặt không hề trang điểm chút nào nhưng lại khiến cho người ta thấy vô cùng xinh đẹp kiều diễm, thậm chí nhìn lâu thêm một chút lại khiến cho người ta có cảm giác mắt chẳng muốn rời.
Đôi chân dài thon thả của cô gái này đáng tiếc lại có tỉ lệ không được đẹp lắm. Dù cho chiếc váy không thể che lấp được khuyết điểm ấy nhưng lại để lộ ra làn da vô cùng nõn nà trắng tinh. Làm cho người ta nhịn không được, chỉ muốn nắm chặt trong tay tận hưởng.
Vóc dáng của cô gái nóng bỏng khác thường, đường cong mượt mà và đầy đặn khiến bao chàng trai phải mong muốn có được.
Sự kết hợp giữa khuôn mặt của thiên thần và thân hình của ác quỷ là vật kí chủ của linh hồn Thiên Hồ.
Nếu cô ấy có thể dấn thân vào con đường tu tiên, đợi đến khi tu vi cô ấy đại thành, sẽ đủ sức mê hoặc tất cả chúng sinh, khuynh nước khuynh thành, thậm chí những người mạnh ở cấp Nguyệt Anh cũng khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy.
Nhưng thứ mà Diệp Thành muốn tất nhiên không phải là dung mạo này, mà là mái tóc dài như ngọc đen của cô gái.
Tóc của vật kí chủ linh hồn Thiên Hồ thực chất là một loại vật liệu vô cùng quý giá, gọi là tơ xanh của Thiên Hồ, có tác dụng thần kỳ cả về luyện đan dược hay là pháp bảo, thậm chí có thể chế tạo thành một loại độc tình, thiên hạ không gì có thể sánh bằng.
Sau khi lấy một sợi tóc dài trên người cô gái, Diệp Trần ung dung bước ra khỏi phòng ngủ, hoàn toàn coi cô gái quyến rũ sau lưng anh như không khí.
Kiếp trước anh là tiên đế cao cao tại thượng, có bao nhiêu nữ thần, tiên nữ chủ động ôm ấp anh, không có lý do gì anh không thể cầm lòng được với một con tiểu Thiên Hồ bây giờ còn không tỉnh táo, quan trọng hơn là, anh đang có một kế hoạch lớn phía sau nữa.
Đó là luyện hóa toàn bộ sông Thương Lan, biến căn biệt thự có phong thủy rất tốt này thành nơi tu tiên của chính mình!
Diệp Thành lập tức ngồi xếp bằng, chuẩn bị tu luyện.
Kiếp trước Diệp Thành đã là một tiên đế, đạt đến cảnh giới cao nhất của Độ Kiếp, anh đã tiếp xúc với vô số công pháp, bây giờ phải bắt đầu lại, anh lập tức bắt đầu chọn những công pháp phù hợp.
Nhiều loại công pháp lần lượt lướt qua tâm trí anh, như “Bạch Niệm Thần Pháp”, “Bá Thiên Ngự Thể Quyết”, “Thiên Luân Đại Mạch” lần lượt xuất hiện, nhưng lần lượt bị anh loại trừ.
Linh khí ở trái đất quá mỏng, có vài công pháp cũng không đủ chống đỡ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh quyết định tu luyện “Tứ Tượng Huyền Công”, đến nay vẫn là tuyệt kỹ độc môn của Linh thú phong, càng tu luyện ở nơi linh khí yếu ớt, càng đạt hiệu quả cao hơn. Sau khi luyện được tuyệt kỹ, người tu hành sẽ bền bỉ như Huyền Vũ, dẻo dai như Thanh Long, Mạnh cuồng như Bạch hổ và linh hơn cả Chu tước.
Ngay lập tức, anh nhắm mắt lại và bắt đầu vận khí lưu thông tâm pháp “Tứ Tượng Huyền Công” trong cơ thể mình.
Diệp Thành chuyên tâm tu hành, tuy rằng không có khoa trương tới nỗi bế quan trăm ngàn năm như kiếp trước, nhưng cả đêm trôi qua trong nháy mắt.
Khi bầu trời dần hiện ra trắng xóa, một tiếng kêu chói tai vang vọng khắp núi Vân Đỉnh.
“Aaaa!”
Tỉnh lại từ trạng thái thiền định, Diệp Thành khó chịu cau mày, đứng dậy đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Anh nhìn thấy cô gái khóe mắt ngấn lệ, cái miệng nhỏ cong lên đầy uất ức, giọng nói càng lớn hơn khi nhìn thấy Diệp Thành bước vào cửa, tức giận nói: “Thằng khốn, mày đã làm gì tao?!”
Diệp Thành không kiên nhẫn đi dỗ người khác, anh lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Chương 12: Liễu Băng Dao
Chỉ hai chữ ngắn ngủi đó thôi đã làm cho cô gái kinh hãi.
Nhưng cô không ngoan ngoãn im lặng mà căm ghét nhìn Diệp Thành rồi nói: “Anh là cái tên lưu manh đáng chết, tối hôm qua anh đã làm cái quái gì với tôi?!”
Diệp Thành không nói nên lời, chỉ cần cô gái này bình tĩnh lại, kiểm tra lại bản thân thì sẽ biết không có chuyện gì xảy ra.
Bên kia, cô gái vẫn khóc lóc nói: “Đồ cặn bã, đồ súc sinh, tôi phải gọi cảnh sát đến bắt anh!”
“Cô kiểm tra kỹ lại mình đi rồi nói chuyện với tôi!” Diệp Thành thản nhiên nói, anh hoàn toàn chẳng thèm nói những lời dư thừa.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh bước ra khỏi phòng ngủ nghe máy.
“Thần Nhi, con và nha đầu nhà họ Bạch thế nào rồi?”
Giọng nói quen thuộc suýt chút nữa khiến Diệp Thành bật khóc.
Người nói những lời nói chứa đầy yêu thương này, ngoài bố anh Diệp Niệm ra thì còn ai nữa đâu?
Ở kiếp trước, anh đã khiến bố mình tự sát trong tuyệt vọng, dù đã tu hành vạn năm, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
Kiếp này, cho dù thế nào đi nữa anh cũng không để cho bố mình phải chịu một chút tổn thương nào nữa!
“Con vẫn ổn!” Diệp Thành bình tĩnh trả lời trong khi cố gắng kìm nén sự kích động.
“Vậy thì tốt rồi, đối xử tốt với Tiểu Huyên nhé!”
May mắn thay, Diệp Niệm không nhận thấy điều gì bất thường về Diệp Thành, hai người trò chuyện một cách bình thường rồi tắt máy.
“Bố, kiếp này con sẽ làm tròn chữ hiếu, sẽ nổi tiếng trong khắp thiên hạ, để bố tự hào về con!”
Ngay khi Diệp Thành hạ quyết tâm, cửa phòng ngủ mở ra, cô gái từ trong bước ra.
Sau khi phát hiện ra mình vẫn còn trong trắng, sắc mặt cô gái đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn rất cảnh giác.
Cô gái lẳng lặng đi đến trước mặt Diệp Thành, ngẩng đầu chờ anh mở miệng trước.
Diệp Thành cũng không ngượng ngùng, anh lấy được một sợi tóc xanh của Thiên Hồ là đủ rồi, anh liền nói: “Tôi không phải là người bắt cóc cô ngày hôm qua, mà là người đã cứu cô. Cô tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, dù sao thì cô cũng đã tỉnh rồi, lại không hề bị xâm phạm, xin vui lòng rời khỏi đây đi”.
Cô gái cắn môi nhìn chằm chằm Diệp Thành, một lúc sau mới lên tiếng, “Tôi tin anh”.
Diệp Trần hờ hững xua tay, lúc này anh chỉ muốn đuổi cô gái đi.
Theo lý mà nói, anh tự rời khỏi buổi đính hôn ngày hôm qua, vì vậy hôm nay anh nên đến thăm nhà họ Bạch.
Vốn dĩ anh không định đi, nhưng anh đã thay đổi ý định sau khi trả lời cuộc gọi của bố mình.
Nếu không đến nhà họ Bạch, theo tính cách của Bạch Thư Hòa thì nhất định sẽ gọi cho bố anh, kiếp này anh không muốn để bố mình lo lắng nữa.
“Vậy thì tôi đi đây”. Thấy Diệp Thành lơ đãng, cô gái không khỏi có chút khó chịu trong lòng, hậm hực bỏ đi, nhưng khi mở cửa cô quay đầu lại nhìn Diệp Trần nói: “À đúng rồi, cảm ơn anh…”
Thấy Diệp Thành vẫn mặc kệ mình, cô tức giận dậm chân, đóng cửa cái sầm, lắc đầu rời đi.
Nhưng năm giây sau…
“Cốc cốc cốc!”
Cô gái gõ cửa trong hoảng hốt, vội vàng nói: “Này, mở cửa đi, cho tôi vào với!”
Cô gái hoảng hốt gõ cửa, vội vàng nói: “Này, mở cửa đi, cho tôi vào với!”
Diệp Thành mở cửa, nhìn cô gái vừa dứt khoát rời đi bây giờ lại vội vã quay trở lại, lo lắng nhìn xung quanh, giống như đang tìm chỗ trốn, anh cau mày hỏi: “Cô còn có chuyện gì nữa?”
Cô gái nhìn Diệp Thành, ánh mắt chợt bừng sáng lên, tiến lên vài bước nói nhỏ: “Này, biệt thự này là của anh sao? Cho tôi thuê phòng ở đây được không?”
“Không đời nào.”
Diệp Thành cũng chẳng thèm nghĩ đã nói rồi, biệt thự này là nơi anh dùng để tu luyện trong tương lai, sao có thể tùy tiện để người khác sống ở đây?
“Uầy, đừng nói như vậy. Giá thuê dễ thương lượng thôi. Đặt cọc một phòng mà tôi trả ba phòng cũng không phải là không thể”.
Không ngờ rằng Diệp Thành lại từ chối dứt khoát như vậy, cô gái chợt thấy hoang mang.
Diệp Thành nhìn cô gái, thản nhiên nói: “Cô cho rằng người sống trong biệt thự kiểu này sẽ thiếu chút tiền cho thuê nhà đó sao?”
Cô gái không nói nên lời, nghĩ cũng thấy đúng, dù chưa từng sống ở căn biệt thự này nhưng người lớn tuổi trong gia đình cô thì ai cũng đã từng sống ở những biệt thự kiểu này, trong số những người họ ai cũng có không dưới mấy trăm nghìn tỷ, sao có thể bị thu hút bởi số tiền thuê ít ỏi đó.
“Cốc cốc cốc!”
Lúc Diệp Thành vừa định mở miệng đuổi cô gái đi, tiếng gõ cửa lại vang lên. Không, nói chính xác hơn là cửa bị đập, người ngoài cửa không nể mặt ai cả mà không ngừng đập cửa, hét lớn:
“Liễu Băng Dao, mở cửa! Ông đây nhìn thấy cô rồi!”
“Xin anh hãy giúp tôi!” Liễu Băng Dao nhìn Diệp Thành với bộ dạng đáng thương, nhỏ tiếng nói: “Gã ngoài cửa là chủ nhà hiện tại của tôi, nhưng gã luôn có mưu đồ xấu với tôi và tìm cách lợi dụng tôi. Có lần rủ tôi đi bar nói chuyện thuê nhà nhưng lén bỏ thuốc, nhưng may là tôi phát hiện được”.
“Sau này, tôi dọn ra ngoài tìm chỗ ở mới nhưng gã vẫn luôn dây dưa không tha, vì để trốn tránh gã, tôi chọn một con hẻm nhỏ khác để đi, thế nên mới bị kẻ xấu đánh ngất xỉu”.
Nói đến đây, Liễu Băng Dao tủi thân nhìn Diệp Thành nói: “Tôi biết anh không thiếu tiền, thẻ tín dụng của tôi đã bị đóng băng sau khi tôi bỏ nhà đi, không có nhiều tiền. Tôi làm giúp việc cho anh, tôi sẽ dọn dẹp biệt thự cho anh, anh cho tôi tạm thời ở đây, có được không?”
Diệp Thành do dự một chút, anh nói: “Muốn sống ở đây cũng không phải là không được, nhưng mỗi tháng phải cho tôi mười sợi tóc”.
Liễu Băng Dao giật mình, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, cô nhỏ tiếng nói: “Anh, anh cần tóc của tôi làm gì vậy”.
“Đó là việc của tôi. Nếu cô đồng ý thì ở lại. Nếu không chấp nhận được thì cứ tự nhiên rời khỏi đây”.
Liễu Băng Dao đảo mắt một lát, nhưng vẫn không còn cách nào khác, đành phải đồng ý, dù sao người đàn ông trước mặt tối hôm qua cũng không lợi dụng người khác lúc gặp nguy, có lẽ anh ta có thể tin tưởng được…
Phan Hổ đập cửa, bây giờ có thể nói là gã đàn kìm nén lửa giận trong lòng. Gã vốn dĩ là một kẻ thất nghiệp, dựa vào vài căn nhà của chú mình để lại mà thu được không ít tiền thuê nhà cũng coi như là có tiền thu nhập, gã ta cũng lợi dụng, có ý đồ xấu với mấy cô gái ở một mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Băng Dao, gã ta hoàn toàn sững sờ, cô gái khuôn mặt thanh khiết và trong sáng như vậy lại có thân hình nóng bỏng như lửa cộng với khí chất đẹp đẽ kiều diễm kia gần như làm Phan Hổ phát điên.
Về sau, có mấy lần gã tìm cơ hội thực hiện việc chọn ghẹo ý đồ xấu của mình, không ngờ cô gái này lại rất cảnh giác, hai ngày trước thì đã rời đi trong im lặng.
Trong khi gã cảm thấy buồn bực thì đến biệt thự trên núi Vân Đỉnh để tìm người chú của mình uống rượu, đi loanh quanh sau khi uống rượu, Phan Hổ nhìn thấy Liễu Băng Dao thì sự thèm khát của gã nổi dậy.
Lần này, anh ta nhất định phải nắm bắt cơ hội!
Mở cửa, một người đàn ông trên người đầy mùi rượu xuất hiện trước mặt mình, Diệp Thành không khỏi nhíu mày.
Phan Hổ sửng sốt, nhưng khi nhìn kỹ lại, phát hiện chân của Diệp Thành còn không thô bằng cánh tay của chính mình, gã an tâm, liền ngạo nghễ nói: “Cậu nhóc, cậu là ai?”
Diệp Thành còn chưa nói, Liễu Băng Dao đã thò đầu ra từ phía sau lưng của Diệp Thành nói: “Đây là chủ nhà mới của tôi!”
“Cậu ta? Chủ nhà mới?” Phan Hổ cười ha ha, nhìn Diệp Thành vài lần, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Một lúc sau Phan Hổ mới hết cười, nghiêm mặt nói: “Băng Dao, cô đã bị cậu ta lừa rồi. Nhìn trên người cậu ta mặc gì nào? Cái thứ rách nát này làm sao có thể mua được một biệt thự! Chắc là được thuê đến để dọn dẹp nhà vệ sinh thôi!”
Vừa dứt lời, Liễu Băng Dao đã hơi dao động, tuy ở nhà cô không được coi trọng nhưng cô cũng đã từng nhìn thấy những nhân vật lớn đó, quả thật không có ai lại ăn mặc “đơn giản” như vậy.
Cô không khỏi ngước mắt lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Diệp Thành, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tôi tin vào anh ấy!”
Lần này, cô nói rõ ràng, không chút do dự, khiến cho Phan Hổ thay đổi sắc mặt.
Thấy Liễu Băng Dao không tin lời nói vô nghĩa của mình, Phan Hổ nhìn chằm chằm Diệp Thành rồi lạnh lùng nói nói: “Cậu nhóc, lời nói của cậu đã lừa được Băng Dao chứ không lừa được tôi đâu! Thức thời thì tránh qua một bên, không thì đừng trách tôi đây không khách sáo!”
“Này! Đừng bắt nạt anh ấy, anh có giỏi thì nhào vô tôi này!”
Diệp Thành chưa lên tiếng, Liễu Băng Dao đã hoảng sợ, cô chỉ muốn làm cho đối phương biết khó mà rút lui, nhưng không ngờ tên này ỷ vào mình là côn đồ vùng này, chẳng những không rút lui mà còn định dùng bạo lực!
Thấy người chủ nhà này chân tay thon vậy làm sao có thể đánh bại người đàn ông cao hai mét như Phan Hổ, vì vậy cô lập tức đứng trước mặt Diệp Thành, giơ nắm đấm nhỏ của mình lên và hét:
“Nào, tôi đấu với anh! Nhà tôi là gia tộc nổi danh giỏi võ đạo, không sợ anh đâu, hức hức…”
Tiếng nghẹn ngào cuối cùng đấy khiến cho câu nói vốn đầy khí thế lại trở nên yếu ớt, Diệp Thành nhếch môi lên, cô bé này đến cả nói dối cũng không biết.
Linh hồn của Thiên Hồ vô cùng cao quý, tuy tiến độ tu hành công pháp cấp cao vô cùng nhanh, nhưng với công pháp tu chân thì không thể nào luyện được, huống chi là võ công bình thường.
Nhưng ít nhất có thể thấy được bản tính của Liễu Băng Dao cũng không tệ, vì vậy Diệp Thành quyết định xử lý chuyện này, anh vươn tay đẩy cô ấy về phía sau, nhẹ giọng nói:
“Cút”
“Thằng nhóc này dám hung hăng với tao à?”
Phan Hổ ngay lập tức vô cùng tức giận và đấm thẳng vào Trần Minh Triết. Thấy vậy, Liễu Băng Dao không khỏi hét lên và che mắt lại.
Có điều rất nhanh, tiếng hét thảm thiết của Phan Hổ truyền đến tai cô, cô hoảng hốt mở mắt ra nhìn, không khỏi choáng váng.
Phan Hổ cao lớn như vậy lại bị Diệp Thành một tay ấn cho nằm xuống đất!
“Thằng nhóc, mày dám đánh lén tai à, có giỏi thì thả ra rồi ta đánh lại!”
Phan Hổ chửi lấy chửi để và vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng không thể thoát ra được. Từ từ, gã cũng nhận ra tình hình không ổn, rượu vừa uống bây giờ liền toát hết cả ra, biến thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Diệp Thành lạnh lùng nói: “Từ hôm nay đừng quấy rầy Liễu Băng Dao nữa”.
Nhìn thấy Phan Hổ sắp chịu thua, nhưng một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Haha, người anh em này tính khí nóng thật đó”.
Đôi mắt của Phan Hổ đột nhiên sáng bừng lên, anh ta hét lên: “Chú ơi, cứu cháu với!”
Một ông già với bộ quần áo khá đắt tiền đi tới nói đầy tự tin: “Anh bạn trẻ, tôi khuyên cậu nên buông tha cho cháu tôi rồi quỳ xuống xin lỗi, nếu không đừng trách ông già này vô lễ”.
Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, thản nhiên: “Ồ? Tôi còn muốn thử xem sao đây”.
Sắc mặt ông già đó trầm xuống, hừ lạnh: “Tuổi trẻ ngông cuồng, xem ra cậu không biết thủ đoạn của Tôn Tàn này rồi!”
Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra và bấm một dãy số: “Alo, bảo vệ à? Có một người giả danh người nhà họ Thẩm ở đây, tự xưng là chủ nhân của Biệt thự trên đỉnh núi Vân Đỉnh”.
Đặt điện thoại xuống, Tôn Tàn cười đắc thắng: “Cậu nhóc, cậu không biết núi Vân Đỉnh này là tài sản của ai à, cậu cho rằng sau khi đóng giả chủ nhà, tán gái thì có thể thoát thân an toàn được sao?”
“Nói cho cậu biết, đây là tài sản của nhà họ Thẩm, gia tộc lớn nhất tỉnh Giang. Vệ sĩ ở đây đều người của Hồng Ngũ gia. Bọn họ sẽ không nhẹ nhàng mà mời cậu ra ngoài đâu. Họ sẽ đánh cậu tàn phế, khiến cậu vừa khóc vừa quỳ xin lỗi trước mặt Hồng ngũ gia!”
Chương 13: Chủ nhà mới
Tôn Tàn vuốt râu tự đắc nói: “Nếu biết điều thì ngoan ngoãn buông tha cho cháu tôi rồi giao cô gái kia ra, ông đây có thể cầu xin Hồng Ngũ gia cho cậu, có lẽ Hồng Ngũ gia sẽ vì nể mặt tôi mà tha cho cậu một mạng đấy”.
Diệp Thành nhướng mày, lạnh lùng nói: “Hồng Ngũ gia? Ông ta khi nhìn thấy tôi đây còn không dám đánh rấm nữa kìa!”
“Ăn nói ngông cuồng lắm!” Tôn Tàn tức giận chỉ vào Diệp Thành cười lạnh, “Thằng nhãi ranh cậu không biết trời cao đất dày, đợi người của Hồng Ngũ gia đến rồi, tôi sẽ nói cho bọn họ biết cậu cuồng ngôn như thế nào, xem cậu chết thảm ra sao đây!”
Chẳng mấy chốc, mấy gã đàn ông to lớn thô kệch chạy tới, trên đầu kẻ đi đầu còn quấn một miếng băng vải, hét lên từ xa: “Ai dám mạo danh nhà họ Thẩm?”
Ánh mắt của Tôn Tàn chợt sáng bừng lên, lớn tiếng chào hỏi: “Anh Mặt Sẹo, Thằng nhóc này giả là người nhà họ Thẩm, còn dám nói những lời lỗ mãng về Hồng Ngũ gia nữa!”
Mặt Sẹo vô cùng tức giận, xông tới quát lớn: “Ai dám sỉ nhục Hồng Ngũ gia!”
Tôn Tàn lập tức đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Là thằng nhóc này, nhìn nó vậy đó mà dám xưng là chủ nhân của căn biệt thự trên đỉnh đồi này, cũng không rải nước tiểu của mình soi xem bản thân như thế nào, biệt thự nhà họ Thẩm sao có thể thuộc về cậu ta được chứ…”
Tôn Tàn ở bên cạnh nói không ngừng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy Mặt Sẹo vừa khí thế ngút trời bây giờ đột nhiên run lên, cúi đầu ngoan ngoãn như một cậu học sinh.
“Anh Mặt Sẹo, ra tay đi, lập tức xử lý tên này, dám bất kính với Ngũ gia…”
“Đồ khốn kiếp muốn chết à!”
Tôn Tàn ở bên cạnh vẫn đắc ý đổ thêm dầu vào lửa, thình lình Mặt Sẹo quát lên một tiếng, tát Tôn Tàn một cái thật mạnh làm bay ra đống răng giả!
Mặt Sẹo giẫm lên ngực Tôn Tàn, nhìn chằm chằm và quát: “Lão già không biết điềut, dám vô lễ với anh Diệp đây!”
Mặt Sẹo tối qua đã bị Diệp Thành xử lý đến nỗi đã ngoan ngoãn phục tùng, sau đó còn nghe Ngũ gia kể về chuyện của cô chủ, trong lòng lo lắng muốn tìm cơ hội xin lỗi, ai biết lão già này thật sự khiến hắn suýt chút nữa đắc tội với sát tinh Diệp Thành này!
Tôn Tàn bị giẫm nằm trên mặt đất sửng sốt vô cùng, lắp bắp kinh hãi: “Anh Mặt Sẹo…đây… đây là?”
Mặt Sẹo quát lớn tiếng, nhìn về Tôn Tàn, chỉ muốn ngũ mã phân thây người trước mặt “Đây là anh Diệp, khách quý của nhà họ Thẩm, đích thân người đứng đầu nhà họ Thẩm tặng căn biệt thự này cho anh Diệp đây. Ông lại dám đến đây gây xích mích, chia rẽ?!”
“Tôi, tôi không biết!” Tôn Tàn nói như sắp khóc, ông ta nhìn thấy Diệp Thành với dáng vẻ bình thường, mặc toàn quần áo hàng rong, làm sao có thể nghĩ rằng đây là người có thân phận cao quý như vậy được chứ?
“Ông già, có phải ông chán sống rồi không!” Mặt Sẹo không hề khách sáo, đá Tôn Tàn vài đạp, ngẩng đầu lên và nói: “Anh Diệp, anh nghĩ nên xử lý lão già ngu ngốc này như thế nào?”
Diệp Thành cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói: “Đánh gãy chân, rồi ông mang đi là được”.
Nói xong, anh trực tiếp đóng cửa lại không quan tâm đến phản ứng của những người này, còn đối với Liễu Băng Dao vẫn còn đang kinh ngạc, anh nói: “Sau này cô sẽ sống ở đây, không ai dám bắt nạt cô đâu”.
“Ừm……”
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thành lại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí đó đi, khi anh nghe điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Huyên vang lên:
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thành lại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí đó đi, khi anh nghe điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Huyên vang lên:
“Diệp Thành, hôm nay có phải anh quên đến nhà tôi không?”
“Tôi quên mất. Lát nữa tôi sẽ đến.”
Nói rồi, Diệp Thành tắt máy, làm cho Bạch Tiểu Huyên ở đầu dây kia cảm thấy chán chường.
“Hay lắm, dám tắt điện thoại của con gái tôi”. Mẹ của Bạch Tiểu Huyên, bà Tất Tịnh Hồng bực tức nói: “Nhìn xem cậu ta phá buổi đính hôn thành ra như thế nào rồi! Cậu ta còn có mặt mũi mà đến à! Mẹ thật sự không biết con có hồ đồ không vậy. Một người con gái ưu tú như con thế này mà lại lấy một đứa nghèo như nó, cậu ta còn không xứng để xách dép cho cậu chủ nhà họ Lý nữa đấy!”
Bạch Thư Hòa cau mày, bất mãn nói: “Bà bớt nói vài lời đi”.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Thư Hòa cũng cảm thấy có chút hối tiếc, tuy rằng ông ta và Diệp Niệm là anh em kết nghĩa, tình cảm của hai người sâu đậm từ nhỏ đến lớn, nhưng dù sao bây giờ cũng là con cháu nhà họ Lý, cũng là người nhà họ Lý kiểm soát bao nhiêu khách sạn của vô số gia tộc lớn ở Hải Thành này!
Không chỉ một lần, ông ta có ý định từ hôn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Diệp Thành đêm qua, sự thôi thúc này càng lớn hơn.
Dù sao nhà họ Bạch cũng chỉ có chút tiền mấy triệu tệ, không thể coi là tầng lớp thượng lưu của xã hội, nhưng nếu như nhà ông ta kết thân với nhà họ Lý, có thể nói là chim sẻ biến thành phượng hoàng, từ đó bước đi trên con đường đầy vàng bạc châu báu!
Những suy nghĩ khác nhau trong đầu Bạch Thư Hòa đọng lại một lúc lâu, ông vuốt mặt, thở dài: “Thằng nhóc Diệp Thành đó cũng không tệ. Chỉ cần nó chăm chỉ làm việc, sau này cũng chưa hẳn là tệ hơn Lý Việt Trạch”.
Tất Tịnh Hồng lập tức cười lạnh: “Hừ! Loại người như cậu ta cả đời chỉ đi làm công cho người khác, nhất định chẳng có tiền đồ!”
“Không, tôi tuyệt đối không đồng ý với cuộc hôn nhân này!”
Bạch Thư Hòa nhíu mày một hồi, cuối cùng thở dài: “Nhìn đi, bà nhìn lại đi, Diệp Thành nó mới đến Hải Thành, bà lại ồn ào làm ầm lên đòi từ hôn, rồi bà muốn cái mặt già tôi để đâu đây? Ông Diệp bên kia sẽ nghĩ gì về tôi?”
Tất Tịnh Hồng chống tay lên hông và nói: “Ông Diệp ông Diệp, ông vì ông Diệp đó mà đến cả con gái mình cũng không cần à? Rốt cuộc là ông ta quan trọng hay mẹ con chúng tôi quan trọng!”
“Ông Diệp năm đó đã cứu tôi một mạng, bà bớt nói vài lời đi…”
Nghe cha mẹ cãi nhau, Bạch Tiểu Huyên thở dài, cô ta và Diệp Thành lớn lên cùng nhau, nếu nói về tình cảm thật sự cũng có một chút, nhưng dù sao đi nữa, Lý Việt Trạch vẫn tốt hơn gấp nhiều lần.
Cô ta vẫn còn nhớ, khi cô ta đón sinh nhật vào năm nhất đại học, Diệp Thành đã gửi tặng cho cô một tượng gỗ mà do anh đích thân khắc khuôn mặt của chính cô. Cô vui vẻ mang nó đi khoe với bạn thân của mình, nhưng đều bị chê cười!
Sau đó, cô ta nhìn thấy túi LV, nước hoa Chanel, son bóng phiên bản giới hạn của những người bạn thân nhất, tất cả đều đập vào mắt Bạch Tiểu Huyên, khiến cô ta khao khát có được, cho đến khi Lý Việt Trạch bao cả khách sạn Brilliant đưa cô ta đến đón sinh nhật ở đó.
Sau bữa tiệc sinh nhật đó, món quà sinh nhật điêu khắc bằng gỗ được chạm khắc cẩn thận bởi Diệp Thành đã bị cô ta ném vào thùng rác, bởi vì trong lòng Bạch Tiểu Huyên, Diệp Thành và chính bản thân cô ta đã không còn ở cùng một thế giới!
Diệp Thành không biết rằng Tất Tịnh Hồng đã làm hỏng bữa tiệc đính hôn, hoàn toàn trách lỗi thuộc về mình, anh lái chiếc Rolls Royce do gia đình họ Thẩm tặng đến nhà của Bạch Tiểu Huyên.
Ngay khi anh vừa đỗ xe và chuẩn bị đi, Diệp Thành nhìn thấy một chiếc xe Audi A8 mới tinh và lái về phía anh.
Ngay sau đó, chiếc Audi phanh gấp và dừng lại trước mặt anh.
Cửa xe mở ra, Trần Phong đội mũ lưỡi trai bước từ trong xe ra, liếc mắt nhìn Diệp Thành cười khinh: “Anh Diệp, không biết anh có nghe qua câu, đã là chó ngoan thì không cản đường? Nếu không phải phản ứng của tôi nhanh thì anh sớm đã bị tôi tông chết từ lâu rồi”.
Diệp Thành nhìn gã cười lạnh: “Ừ, Audi mới mua à?”
Trần Phong nghe đến đây, đắc thắng nói: “Chỉ là một chiếc A8 thôi mà, hơn một triệu nhân dân tệ, đối với tôi chỉ là chút tiền thôi, nhưng đối với người vô dụng như anh, e là đến cả ngồi cũng chưa từng ngồi nhỉ?”
Thật ra, Trần Phong vẫn đang đau đầu vì khoản vay tiền hàng hơn hai triệu tệ, cha mẹ gã còn mắng một phen, đưa tiền mua xe là chuyện không thể nào.
Chiếc A8 này do một người bạn của Trần Phong mới mua và gã đã mượn để lái đến đây cho đỡ mất mặt.
Diệp Thành không nhịn được mà cười: “Anh không sợ lại bị cháy nữa sao?”
Trần Phong bị Diệp Thành nói đến tức điên, hổn hển nói: “Cháy cái đầu mày! Đừng có ở đây mà ăn nói xui xẻo!”
Chương 14: Nhà họ Bạch
Khi hai người họ đang nói chuyện, Lý Việt Trạch, Lý Cẩm Vi và một cô gái xinh xắn lần lượt bước ra khỏi xe.
Diệp Thành không để ý đến Trần Phong mà ngược lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô gái đáng yêu kia. Khi nhìn thấy cô gái, những ký ức bị phủ bụi của anh bỗng nhiên ùa về.
Hạ Vũ Đình!
Đàn em khóa dưới của Bạch Tiểu Huyên!
Ở kiếp trước, anh đã từng là nạn nhân của Lý Việt Trạch và những người khác, bị đánh đập đến tàn phế, thảm đến không có gì so sánh được, những người thân và bạn bè trước đây nhìn thấy anh họ tỏ vẻ sợ hãi, tránh còn không kịp.
Nhưng chỉ duy nhất Hạ Vũ Đình – người không quen biết gì với anh trước đây, đã đưa tay giúp đỡ Diệp Thành, nhiều lần gửi đồ ăn cho anh, còn đưa anh đến bệnh viện để điều trị.
Có thể nói, nếu không có Hạ Vũ Đình thì sẽ không có Huyền Thần Tiên Đế sau này.
Diệp Thành tiến đến nở một nụ cười với Hạ Vũ Đình, khuôn mặt dễ thương của cô đỏ bừng đến tận mang tai, vội cúi đầu xuống.
Lúc này Lý Cẩm Vi đang đeo khẩu trang dày cộp, ngũ quan của cô ả vẫn chưa hồi phục, khi đến bệnh viện, bác sĩ cũng không còn cách nào nữa, khiến cô ả cảm thấy vô cùng suy sụp.
Nhìn thấy Diệp Thành phớt lờ bạn trai của mình, thêm vào đó là bộ dạng thản nhiên của anh, cô ả không khỏi tức giận, lại nhìn thấy Diệp Thành đứng cạnh một chiếc Rolls Royce đắt tiền, cô ả liền chế nhạo: “Thứ vô dụng vẫn là thứ vô dụng mà thôi, không có việc gì sao lại đứng trước một chiếc Rolls-Royce của nhà người khác? Hay là muốn chụp ảnh và đăng lên mạng khoe? Làm hỏng xe nhà người ta rồi anh có đủ tiền đền không?”
Trần Phong bĩu môi, khinh thường cười: “Người ta là một tên nhà quê đến từ một vùng nông thôn nhỏ, chưa nhìn thấy xe Rolls Royce cũng là chuyện bình thường thôi mà, chụp ảnh cũng là điều dễ hiểu cả thôi”.
Khi Hạ Vũ Đình nghe họ chế nhạo Diệp Thành, cô không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và nhìn Diệp Thành như muốn xin lỗi.
Diệp Thành nghĩ, cô gái này chưa từng thay đổi, vẫn luôn lương thiện hiền lành như vậy.
Sau đó, Diệp Thành thản nhiên nói: “Chiếc xe này là của tôi, còn chiếc Audi của anh, tôi sợ nó sắp bốc cháy rồi đó”.
Lý Việt Trạch nghe vậy liền cười ha ha và nói: “Được rồi, Diệp Thành cũng không phải là người ngoài, chuyện nhà anh mọi người ở đây đều hiểu cả, cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi thôi, mọi người lên nhà Tiểu Huyên thôi nào*.
Nói rồi, Lý Việt Trạch đưa Trần Phong và mọi người lên lầu.
“Cốc cốc cốc”
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, Tất Tịnh Hồng bước đến với vẻ mặt tức giận, nhưng ngay lúc cửa được mở ra, trên mặt bà ta nở một nụ cười rạng rỡ.
“Là Việt Trạch à, mau vào đi con.”
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc và rạng rỡ của bà ta, người không biết còn tưởng rằng đó là con trai của bà ta về nhà, cho đến khi Lý Việt Trạch đưa Lý Cẩm Vi và vài người khác vào nhà, Diệp Thành mới xuất hiện.
“Hừ!”
Tất Tịnh Hồng hừ một tiếng, nhìn anh chằm chằm, nói với vẻ bực tức: “Dám cúp điện thoại của Tiểu Huyên, lại còn đến tay không, con rể tự cao tự đại như vậy, nhà họ Bạch tôi đây không dám nhận đâu”.
Diệp Thành nhìn bà ta một cái, căn bản anh chẳng thèm để ý. Anhtiến đến trước mặt Bạch Thư Hòa, lấy ra hai bình rượu nhỏ từ trong túi nói: “Đây là rượu bố cháu nhờ cháu mang đến cho chú đây ạ”.
Tất Tịnh Hồng bĩu môi nói tiếp: “Ôi chao, ông xui gia và con rể hào phóng quá đi mất, thăm đáp lễ mà chỉ có hai bình rượu thôi sao?”
Ngay cả sắc mặt Bạch Tiểu Huyên cũng thay đổi, cô ta thầm mắng Diệp Thành là quá keo kiệt, lần đầu tiên đến sau lễ đính hôn làm gì có ai tặng thứ này chứ?
Thực ra, đương nhiên Diệp Niệm đã đưa rất nhiều đồ quý giá cho con trai mình mang đến, nhưng vốn dĩ Diệp Thành không định dính dáng gì đến nhà họ Bạch, anh hoàn toàn không lấy những thứ đó.
“Ồ ồ, đây là rượu Thanh Trúc do ông Diệp tự mình ủ đây à”. Bạch Thư Hòa hai mắt sáng bừng lên, cẩn thận nhấp một ngụm, lộ ra vẻ mặt vui mừng. “Năm đó khi cùng nhau ở trong quân đội, chú sống nhờ vào thứ này cả đây”.
Tất Tịnh Hồng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Cũng chỉ có ông coi nó là bảo bối, tôi đây chẳng thấy nó là của lạ”.
Lý Việt Trạch cũng thấy cơ hội đến rồi, đứng lên nở nụ cười: “Cô ơi đừng nóng giận, cháu đây cũng mang chút quà đến, cô xem thử có thích hay không”.
Tất Tịnh Hồng nhận lấy và ngay lập tức hét lên với vẻ ngạc nhiên: “Đây là loại rượu vang đỏ quý hiếm được sản xuất ở lâu đài Lafite của Pháp. Tuy không phải 1982 nhưng nó có giá hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ, hơn nữa cháu còn tặng cả hai chai. Việt Trạch thực sự rất hào phóng, nếu cháu là rể nhà cô thì tốt biết mấy”.
Bà ta nói những lời này là để cho Diệp Thành thấy khó mà biết đường rút lui, chủ động rời khỏi Bạch Tiểu Huyên, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thành sắc mặt tỏ vẻ không hề bận tâm đến, không có một chút cảm xúc nào cả, trong lòng bà ta không khỏi tức giận.
Tất Tịnh Hồng liếc mắt nhìn Diệp Thành một cái khinh thường: “Đây mới gọi là đồ cao cấp, làm gì có thứ đồ nào mà nghèo kiết cổ hủ, giống hệt như chủ nó, chẳng có chút tiền đồ”.
Bạch Tiểu Huyên càng thêm thất vọng, nhìn vẻ mặt mỉa mai của Lý Cẩm Vi khi đợi những người khác, cô ta chỉ cảm thấy bị tên keo kiệt này làm cho mình mất mặt, không khỏi đứng lên bất mãn nói:
“Diệp Thành! Anh cũng thật quá đáng! Hôm qua tại tiệc đính hôn còn làm tôi xấu hổ chưa đủ à, hôm nay ở nhà lại khiến tôi không ngẩng đầu lên được, đáng thương cho tôi quá, tại sao lúc đó lại nhìn trúng anh chứ, hu hu hu …”
Diệp Trần vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi nhắc nhở cô đừng có đi vào, cô không nghe, cuối cùng không phải là tôi đã cứu mấy người ra sao?”
Một câu nói của anh làm cho mọi người đều không nói nên lời.
Diệp Trần nhún vai, hôm nay anh đến là muốn giải quyết cho xong chuyện này, sau này tìm cơ hội từ hôn sau, nhưng khi anh chuẩn bị rời khỏi đó, không ngờ rằng Lý Việt Trạch đột nhiên mời mình ở lại:
“Anh Diệp, đừng đi vội vậy chứ. Người trẻ tuổi chúng ta hiếm khi rảnh rỗi. Ăn cơm xong, cùng nhau đánh hai ván bài đi?”
Diệp Thành cau mày, trong mắt đầy sát khí, màn kịch chính cũng xuất hiện rồi đây!
Ở kiếp trước, anh bị Lý Việt Trạch “đánh hai ván bài” cùng với đám người đó, kết quả thua đến nỗi táng gia bại sản, còn bị đánh gãy cả tay, vô cùng thê thảm.
Nhưng bọn họ không biết rằng Diệp Thành, người đứng trước mặt họ bây giờ, đã không còn là một cậu thanh niên hồ đồ không biết gì khi đó nữa..
Nếu bọn họ đã muốn đâm đầu vào rồi thì hôm nay sẽ lấy lại ít vốn đã bỏ ra ở kiếp trước, cũng để cho bọn họ biết rằng:
Uy nghiêm của tiên đế không thể xâm phạm!
Chương 15: Câu lạc bộ Kim Diệp Tử
Nếu đã là một cái bẫy được giăng sẵn, vậy thì chắc chắn sẽ không ra tay trước mặt Bạch Thư Hòa. Sau khi ăn xong, dưới sự đề xuất của Lý Việt Trạch, mọi người sẽ đến sòng bạc ngầm nổi tiếng ở Hải Thành.
Sau khi xuống lầu, Trần Phong chỉ đưa những người khác lên chiếc xe Audi của mình, sau đó ngẩng đầu cười với Diệp Thành: “Anh Diệp, thật ngại quá, hết chỗ mất rồi, anh lại phải gọi taxi đi rồi”.
Diệp Thành lạnh lùng liếc gã một cái, nói: “Nhìn ấn đường của anh tối sầm, e là chiếc xe này lại sắp cháy nữa rồi”.
Nói rồi, một luồng linh khí của Diệp Thành đánh thẳng vào động cơ của chiếc xe.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Vũ Đình đã nói: “Anh…anh Diệp, nếu như không chê thì có thể ngồi bên cạnh tôi, mọi người cùng nhau ngồi chật một tí”.
Nghe được lời nói của Hạ Vũ Đình, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Bạch Tiểu Huyên cũng liếc nhìn Hạ Vũ Đình.
Lý Cẩm Vi vội vàng bước tới, ôm lấy cô gái và nói: “Vũ Đình, sao em lại chen chúc một chỗ với cái tên khốn đó, mặc kệ anh ta đi, anh ta rất giỏi lừa con gái”.
Sau đó Lý Cẩm Vi ngẩng đầu tức giận nói: “Này, anh còn đợi gì ở đây nữa? Đừng có nghĩ tới lợi dụng em khóa dưới của tôi nữa, tự mình bắt taxi đi!”
Diệp Thành nhướng mày, lấy ra chìa khóa xe, thản nhiên nói: “Không cần bắt taxi, tôi tự mình lái xe đi”.
Những người khác còn chưa lên tiếng, Trần Phong là người đầu tiên cười chế giễu: “Ha! Chìa khóa xe Rolls-Royce à, giả mà như thật nhỉ”.
Lý Cẩm Vi lập tức giễu cợt: “Bỏ ra mấy chục tệ mua một cái bật lửa thì đã dám nói mình có xe Rolls-Royce. Nếu tôi có vé máy bay thì chẳng phải có thể nói là mình có máy bay sao?”
Những người kia lập tức hùa theo phá lên cười, Bạch Tiểu Huyên mặt đen như đáy nồi, trong lòng cô ta nghĩ lúc Diệp Thành đến nhà mình thì keo kiệt muốn chết đi, nhưng lại phải giả bộ giàu có ở một nơi như thế này.
Bạn bè cô ta đều là con nhà giàu, sao không nhận ra chìa khóa xe là giả được chứ?
Không ngờ rằng Hạ Vũ Đình lại bước xuống xe, cười với Diệp Thành: “Xe cũng hơi đông người, vậy thì chúng ta cùng nhau gọi taxi đi vậy”.
Lúc nãy khi Diệp Thành ra tay với động cơ của chiếc xe Audi, anh cũng dùng một phần linh khí của mình để bảo vệ Hạ Vũ Đình, nhưng anh không ngờ rằng Hạ Vũ Đình lại xuống xe và giúp đỡ mình.
Hạ Vũ Đình lại không đi lấy lòng Lý Việt Trạch một người có tiền đồ rộng mở như vậy mà giúp một người lạ thoát khỏi vòng vây, cô thật đơn thuần, lương thiện quá và thật…”ngu dại” quá đi mà.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Diệp Thành thản nhiên nói: “Vậy thì ngồi xe của tôi đi”.
“Xì, còn dám lớn tiếng mà không biết ngượng, tôi đây hôm nay muốn biết anh sẽ lái xe Rolls Royce kiểu gì!”
Lý Cẩm Vi cười lạnh nhìn qua, nhưng sau đó cô ta sững người, bởi vì Diệp Thành lấy chìa khóa xe ra ấn vào, cửa xe Rolls Royce được mở ra!
“Tôi, tôi không nhìn nhầm đó chứ.”
Cô ta đột nhiên há miệng to ra, những người khác đều lộ ra vẻ khó tin, ngay cả Bạch Tiểu Huyên cũng sửng sốt, tên Diệp Thành thốt ra toàn những lời giả dối thật sự lại có một chiếc xe hơi hạng sang?
Trần Phong vẻ mặt đầy sự ghen tị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao có thể như thế được?”
Lý Việt Trạch cũng cau mày, đột nhiên nói: “Chiếc xe này có lẽ là của cô Thẩm, người trong khách sạn tối qua có nói cô ấy lái xe này đến. Tôi nghĩ chắc là anh Diệp này tìm được cơ hội quỳ xuống la liếm van xin cô Thẩm, khóc van xin mượn chiếc xe này từ cô ấy đến đây ra vẻ với chúng ta”.
‘Ồ, đúng vậy. Chắc chắn là như vậy”.
Tất cả mọi người thở phào, so với việc nói là mọi người đều tin lời nói đó, thì phải nói là bọn họ ép buộc bản thân mình tin câu nói đó là sự thật, bởi bọn họ không thể chịu nổi Diệp Thành hơn mình!
Sau khi hiểu ra được điều này, tâm trạng của Trần Phong đã dễ chịu hơn, gã nói “Ngồi vững nhé” rồi đạp ga.
Bùm!
Một tiếng động lớn, mui xe Audi bất ngờ nổ tung và bay lên không trung, mọi người hoảng hốt chạy ra khỏi xe nhanh chóng, nấp vào phía xa, ngơ ngác nhìn chiếc xe.
Ngay sau đó, một ngọn lửa bùng lên từ động cơ, rất nhanh toàn bộ chiếc xe bị bao trùm trong ngọn lửa.
Trần Phong nhìn cảnh này mà sắc mặt đờ đẫn, tay run rẩy, chiếc xe này gã không dễ gì mượn được từ một người bạn, ai ngờ vừa lái xe được vài đoạn lại cháy thành ra như thế này.
“Tại sao lại cháy nữa rồi! Không thể nào!”
Trần Phong như phát điên lên, vừa cháy một chiếc Mercedes-Benz, sau đó lại cháy một chiếc Audi khác trong nháy mắt, nếu là người khác cũng không thể chịu đựng được!
Hơn nữa, chiếc xe này trị giá hơn một triệu nhân dân tệ, lại còn mượn của một người bạn, bây giờ không phải tự mình đền lại sao?
Khi nghĩ đến điều này, con tim của Trần Phong lại nhói lên từng cơn.
Lửa vẫn cháy dữ dội, chẳng mấy chốc chiếc xe cháy thành một đám than đen.
Lý Việt Trạch thấy Trần Phong hồn vía lên mây, liền đi tới vỗ vai hắn gã nói nhỏ: “Đừng lo lắng, đợi đến sòng bạc thắng được tên nhóc kia, sau đó tôi mua xe mới cho cậu”.
Trần Phong bực tức gật đầu nói: “Anh Việt Trạch, anh nhất định phải làm cho anh ta táng gia bại sản”.
Khóe miệng Lý Việt Trạch nhếch lên, ánh mắt xuất hiện một tia lạnh lùng, hắn nói: “Cậu yên tâm đi, bàn cờ đã được sắp đặt cả rồi. Chỉ cần anh ta dám vào, thì để anh ta đi rồi sẽ không bao giờ trở lại”.
Bên kia, Diệp Thành cũng không có ý định để ý đến đám người kia, anh liền đạp ga chạy xe đi, Hạ Vũ Đình ngồi bên cạnh hoàn toàn choáng váng, cô ngồi co người lại, bất động vì sợ bị thương.
Những cảnh tượng xảy ra trong hôm nay khiến cô vô cùng chấn động, cô không ngờ Rolls-Royce thực sự là của Diệp Thành, càng không ngờ xe của Trần Phong thật sự sẽ phát nổ.
Nhìn thấy Hạ Vũ Đình ngượng ngùng như vậy, Diệp Thành dịu dàng nở một nụ cười, hỏi: “Vũ Đình, đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng đi”.
Hạ Vũ Đình ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười của Diệp Thành, lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống nói nhỏ: “Tôi chỉ là hơi sợ hãi, không phải căng thẳng”.
Diệp Thành im lặng một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Tôi đã từng mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy Bạch Tiểu Huyên phản bội tôi. Lý Việt Trạch và Trần Phong đã bày kế để lừa tôi. Tôi bị lừa toàn bộ số tiền của mình có và còn bị đánh trở nên tàn phế, lang thang trên đường, hơn thế nữa là bạn bè, người thân không ai giúp đỡ. Chỉ có cô là người duy nhất đã âm thầm giúp đỡ tôi, còn dành toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để chữa bệnh cho tôi, vì vậy tôi luôn muốn nói lời cảm ơn đến cô nhưng không có cơ hội”.
Hạ Vũ Đình nhìn Diệp Thành với ánh mắt kỳ lạ, sau đó sợ sệt nói: “Giấc mơ đều là giả, chị Bạch Tiểu Huyên không phải người như vậy”.
Diệp Thành lắc đầu cười, không nói nữa.
Chẳng bao lâu, đã đến sòng bạc rồi.
Trần Phong và những người khác bắt taxi chạy theo sau, Vương Quang Diệu và Khổng Uyển Linh có lẽ đã nhận cuộc gọi nên đến cùng một lúc đó, khi xuống xe, hai người bọn họ nhìn nhau, bọn họ đã hiểu ý của nhau khi trên đường đi đến đây, hôm nay phải khiến cho Diệp Thành táng gia bại sản!
Diệp Thành đã nhìn thấy biểu hiện của những người này từ lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng anh sớm cũng đã có tính toán rồi.
Câu lạc bộ Kim Diệp Tử, một cái tên rất bình thường còn có một tấm biển nhãn hiễu lớn được treo trên một tòa nhà có kiến trúc cổ, đủ để đón tiếp những người được gọi là giới thượng lưu.
Tuy nhiên, đây là sòng bạc ngầm lớn nhất và sang trọng nhất ở Hải Thành, thậm chí là cả tỉnh Giang.
Tối hôm qua Lý Việt Trạch đã đắc tội với Hồng Ngũ gia, đương nhiên hắn không dám tới địa bàn của nhà họ Thẩm, nhưng sòng bạc này là của nhà họ Trịnh ở tỉnh Tô Nam!
Điều này cho thấy thế lực của nhà họ Trịnh to lớn cỡ nào, ngay cả ở tỉnh Giang mà cũng dám tùy tiện bành trướng, đây chính là sức mạnh và sự tự tin của một võ đạo đại sư!
“Wow!”
Sau khi mọi người bước vào trong câu lạc bộ, họ ngay lập tức bị ấn tượng bởi cách trang trí cao quý và trang nhã, chỉ Lý Việt Trạch là có biểu hiện khá bình thường.
Còn Diệp Thành chỉ liếc mắt nhìn một cái, khi ở trong tiên giới, bao nhiêu Vân Cung Thần điện anh đều không màng để vào mắt mình, nơi bình thường như vậy làm sao có thể khiến anh để ý.
Tuy nhiên, đối với những người bình thường, nơi này mang đầy hơi thở phong cách cổ điển phương Tây, không chỉ có tiền mới có thể bố trí nên được mà họ phải nhờ đến các bậc thầy nghệ thuật mới làm ra được.
Chỉ tính riêng điều này, thì đã không biết đẳng cấp hơn khách sạn Brilliant bao nhiêu lần rồi.
Khổng Uyển Linh hoàn toàn bị thuyết phục, mặc kệ bạn trai ở bên cạnh, mê trai nói: “Wow, cậu Lý đây, anh tuyệt quá, đưa chúng ta đến một nơi xa hoa thế này!”
Trần Phong cũng hùa theo: “Đúng, đúng vậy, tôi nghe bố tôi nói rằng ông ấy không đủ tư cách để vào đây, hơn nữa có tư cách vào đây ở tỉnh Giang này không quá 50 người”.
Bạch Tiểu Huyên liên tục đảo mắt qua lại, ánh mắt không rời khỏi Lý Việt Trạch, khoảng khắc Diệp Thành lái chiếc Rolls Royce trên đường, trong lòng cô ta vẫn có chút dao động, nhưng sau khi nhìn những gì Lý Việt Trạch thể hiện trong này, cô ta vẫn hiểu là Diệp Thành hoàn toàn không thể so sánh với người ta.
Lý Việt Trạch lúc đầu có hơi tự mãn, nhưng ngay sau đó anh ta không cười nổi nữa rồi.
Mặc dù người phục vụ trước mặt rất nhã nhặn, nhưng lại nói với giọng điệu không có chút nghi ngờ: “Xin lỗi anh, anh chỉ có thẻ thành viên bình thường, không đủ tư cách đưa những người không phải thành viên vào”.
Nụ cười trên mặt Lý Việt Trạch lập tức đông cứng lại, bởi vì anh ta đã lấy trộm được thẻ hội viên từ cha mình, cho nên anh ta hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.
Nhưng ở trước mặt Bạch Tiểu Huyên anh ta không thể để mất mặt nên đột nhiên tức giận nói: “Cậu làm rõ chuyện này cho tôi, bố tôi là Lý Hạo chủ tịch khách sạn Brilliant đấy, cậu dám ngăn cản tôi sao?”
Chương 16: Cao thủ
Trong mắt nhân viên phục vụ hiện lên tia khinh thường, anh ta từng tiếp đón không biết bao nhiêu nhân vật lớn, Lý Hạo chỉ là một người không nổi bật trong đó thôi, nếu không phải năm đó ông chủ muốn lôi kéo quan hệ ở Hải Thành này, dù thẻ hội viên bình thường, người này cũng không có tư cách cầm.
Hiện giờ, con trai của Lý Hạo lại dám huênh hoang ở câu lạc bộ Kim Diệp Tử?
Nhưng khi anh ta định nói chuyện, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhân viên phục vụ nghe xong thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nói với Lý Việt Trạch:
“Cậu cả Lý phải không ạ, vừa rồi là do tôi mạo phạm, cậu và bạn đều có tư cách vào!”
Lời này vừa dứt, mấy người Khổng Uyển Oánh lập tức hoan hô: “Cậu Lý đúng là lợi hại! Ngày cả ông chủ câu lạc bộ Kim Diệp Tử cũng phải nể mặt!”
Bạch Tiểu Huyên hưng phấn tới mức hai gò má ửng hồng, biểu hiện đầy khí phách vừa rồi của Lý Việt Trạch đã khiến cô ta chấn động, cái gì mới là căn cơ của gia tộc lớn, chính là đây!
Về phần Diệp Thành, một chiếc Rolls Royce thì có là gì? Quả thật anh ta còn chẳng có tư cách xách giày cho cậu cả nhà họ Lý.
Dù Lý Việt Trạch không rõ tình huống lắm nhưng hắn cảm thấy chắc là do thể diện của bố mình lớn, trừ cái đó, hắn không còn cách giải thích nào khác nên tức khắc trở nên đắc ý, vung tay nói với Bạch Tiểu Huyên: “Chúng ta đi thôi!”
Khóe môi Diệp Thành khẽ xong lên, thấy Bạch Tiểu Huyên theo sát Lý Việt Trạch vào thang máy thì anh cười khinh miệt một tiếng.
Với tu vi hiện nay, Diệp Thành tất nhiên cũng nghe thấy giọng của người đàn ông trong điện thoại. Tuy không biết mục đích của đối phương là gì nhưng anh chắc chắn đó không phải là vì đối phương muốn kết bạn với loại người như Lý Việt Trạch đâu.
Khi Diệp Thành định tiến lên, anh phát hiện Hạ Vũ Đình còn đi bên cạnh mình, anh không khỏi cười hỏi: “Sao cô không đi lên với họ?”
Hạ Vũ Đình vội lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thành mới hiểu ra, nơi thế này quá nguy hiểm với mấy sinh viên chưa trải sự đời, Hạ Vũ Đình đang sợ, Diệp Thành vỗ nhẹ lên đầu cô ấy rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Anh có thể nhìn thấy Hạ Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, cô lặng yên theo sau anh vào thang máy.
Cửa thang máy mở ra, mấy người Lý Việt Trạch hít sâu một hơi, không gian sau cánh cửa rộng bằng một sân bóng.
Ánh đèn sáng ngời mà không hề mất đi sự trang nhã, đám đông nam lẫn nữ mặc quần áo sang trọng, tụm năm tụm ba, nói chuyện vui vẻ hoặc lắc xúc xắc đánh bài, một lần nhấc tay ném chip cũng đủ cho một gia đình bình dân sống mấy đời.
Đám người Lý Việt Trạch ngẩn ngơ, hai mắt trừng to nhìn phía trước, trên mặt là khát khao và hâm mộ.
Đối với họ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, họ có thể chân chính trở thành hội viên ở đây, đó sẽ là thân phận đáng để khoe khoang của họ trước tuổi trung niên.
Ngược lại, Diệp Thành chỉ ngáp dài một cái, trong Tiên Cung đời trước của anh, dù là người làm việc vặt cũng ở trong nơi nguy nga tráng lệ, sao chỗ phàm tục này có thể sánh bằng.
Nhưng mà…
Ngay lúc đó, anh cảm nhận được một thứ khí chất không quá hợp với bầu không khí nơi này xuất hiện ở một hướng khác.
Diệp Thành nhìn từ xa, anh thấy từ phòng bao chính giữa, một người đàn ông mặc áo xanh đang đi ra, người này híp mắt, nhìn về phía Lý Việt Trạch rồi đánh giá quan sát.
“Khí thế của người này, không đơn giản!”, Diệp Thành nhanh chóng kết luận, dù người đàn ông trung niên ở giữa sòng bạc không hề có lời nói hành động nào gây náo động, người này chỉ đứng đó làm việc của mình là cũng đã lộ rõ hào quang giống như một vầng trăng sáng treo giữa không trung.
Hiển nhiên, điều này không chỉ nói về nhân loại bình thường, việc khiến Diệp Thành cảm thấy hứng thú là ba ông lão có tư thế oai hùng theo sau lưng người đó.
Người ở giữa có hơi thở mạnh mẽ, ánh mắt tập trung, người bên trái thì có đôi tay vung vẩy tạo thành gió, người bên phải thì bước chân như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thậm chí còn tạo cho người ta ảo giác như gót chân ông ta không hề chạm đất.
Nếu Thẩm Thiên Minh ở đây thì ông ấy sẽ phải thốt lên kinh ngạc vì ba người này chính là ba Đại hộ pháp của nhà họ Trình tu luyện các môn võ, theo thứ tự là Sư Tử Hống, Toái Nham Chưởng, Huyền Cơ Bộ, họ đều là đệ tử của gia chủ nhà họ Trình – Trình Bác Hiên, có địa vị cực cao ở gia tộc họ Trình.
Diệp Thành nhìn chằm chằm ba cao thủ kia thì lại cảm thấy ngứa tay. Từ khi sống lại, anh còn chưa đánh với ai một trận đã đời, cũng không biết những võ giả trên Trái Đất này đã đạt tới cấp độ nào, nhưng lúc này, Lý Việt Trạch lại hét lên với anh đầy ý xấu: “Đến đây, đánh bài, đánh bài nào, ai chạy trước là chó!”
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Diệp Thành cười lạnh một tiếng rồi tới cạnh bàn đánh bạc ngồi xuống, không ngờ chàng trai mặc áo xanh thực sự ngồi xuống cạnh mình, cười hỏi: “Mấy bạn trẻ, không ngại tôi chơi chung chứ?”
Ba ông lão đứng sau lưng anh ta, tỏa ra uy nghiêm áp đảo, khiến người chung quanh muốn tiến lên làm quen đều không dám tùy tiện hành động.
Lý Việt Trạch có hơi lưỡng lự nhưng hắn tự phụ về khả năng đánh bạc của mình, lại có Vương Quang Diệu và Trần Phong phối hợp trong ngoài, huống chi hắn cũng không muốn mất mặt trước Bạch Tiểu Huyên nên gật đầu đồng ý: “OK, nhưng anh bạn này, chúng tôi cược khá nhiều tiền, anh mang đủ không đấy?”
Nghe thấy lời này, một ông lão trong ba người khá tức giận, quát lớn: “Láo toét, cậu dám…”
“Đừng nóng!”, chàng trai áo xanh cười dịu dàng như gió xuân, thuận tay ném ra vài chip thôi mà lại khiến mắt đám người Lý Việt Trạch như lòi ra.
Mỗi chip màu tím có giá trị là một triệu.
Lý Việt Trạch càng không muốn chịu thua, hắn móc một cái thẻ ngân hàng từ trong ngực ra quát lớn: “Được, tôi chơi với anh! Diệp Thành, còn anh mang đủ tiền không? Cần tôi cho anh mượn chút để chơi không?”
Diệp Thành càng thêm trực tiếp, anh thản nhiên ném chìa khóa xe của mình lên bàn đánh bạc, nói: “Tôi không có tiền nhưng có thể dùng chiếc xe này để thế chấp, chắc là đủ rồi nhỉ!”
“Đủ rồi đủ rồi, mau đổi chip cho anh Diệp đi!”, hai mắt Trần Phong sáng rực, vội cầm lấy chìa khóa đưa cho phục vụ đổi chip. Chiếc Rolls Royce này ít nhất cũng đáng giá bảy triệu, còn nhiều hơn tài sản của cả nhà Diệp Thành.
“Anh Diệp…”
Hạ Vũ Đình ở phía sau lo lắng kéo góc áo Diệp Thành, còn anh xoay người sang, ra hiệu bằng mắt ý bảo cô yên tâm.
Bạch Tiểu Huyên đứng đối diện thấy cảnh này thì trong lòng giận dữ, thầm nghĩ: “Khó lắm mới có chiếc xe sang trọng để lái, thế mà còn không biết tự lượng sức, dám đánh bạc với Lý Việt Trạch, anh cho rằng mình có thể bám vào cô Thẩm cả đời sao?”
Cô ta chọn quên đi việc mình đang đặt hết hi vọng vào Lý Việt Trạch, trong lòng quyết tâm, chỉ cần Diệp Thành thua sạch, cô ta sẽ chia tay anh.
Mọi người chơi xì tố năm lá bình thường, rất nhanh, phục vụ đã lấy bài ra, xòe ra trước mặt để ba người chơi kiểm tra một lần rồi mới bắt đầu chia bài.
Đồng thời, Diệp Thành cử động nhẹ một ngón, một tia linh khí bắn vào trong bộ bài, tuy bên ngoài nhìn vào không có gì nhưng các lá bài bắt đầu biến đổi.
Hai lá vừa được chia, trong lòng Lý Việt Trạch càng thêm vui vẻ, bài trên bàn hắn có là một lá Át bích và K bích.
Cố kiềm chế sự kích động trong lòng, hắn bắt đầu đặt cược thêm để dụ Diệp Thành và chàng trai áo xanh cũng cược thêm. Còn về hai “người ủy thác” Vương Quang Diệu và Trần Phong, sau khi nhận được ám hiệu bằng mắt của Lý Việt Trạch, họ bắt đầu tăng thêm tiền cược, dáng vẻ nhiệt tình năng nổ.
Rất nhanh, năm lá bài đã được chia xong, Lý Việt Trạch kích động tới cực điểm, bài trước mặt hắn lần lượt là Át bích và K bích, thêm một Q, J, 10 bích, là sảnh lớn nhất.
Thắng chắc!
Trong lòng lẫn hai mắt Lý Việt Trạch đều rất kích động, hắn không ngờ mình lại hên tới vậy, ván đầu thôi là đã có sảnh lớn nhất rồi.
Điều khiến hắn hưng phấn hơn nữa là Diệp Thành và chàng trai áo xanh kia cứ như bị ngu vậy, họ không ngừng thêm chip, lúc này tiền cược đã hơn 10 triệu.
“Thằng ngu Diệp Thành, hiển nhiên là mày sắp tán gia bại sản rồi bị tao đánh gãy hai tay hai chân nhưng trước đó, tao phải kiếm một mớ đã!”
Chương 17: Người thắng
Lý Việt Trạch nhìn về phía chàng trai áo xanh, đối điện có bốn lá, trong đó có ba con Át và một con K, xem ra chắc là ba kèm hai, tuy rằng không to bằng bài của hắn, nhưng cũng khá ổn rồi
Vì thế hắn nở nụ cười đầy ý khiêu khích với người ta: “Tôi tố mười triệu!”
Chàng trai áo xanh cười thản nhiên: “Tôi cũng vậy, tố mười triệu nữa!”
Vì thế, Lý Việt Trạch lại thấy hơi khó, toàn bộ tài sản của hắn chỉ có bấy nhiêu đây, nếu thua nhiều quá, hắn không biết nên ăn nói với bố thế nào.
Nhưng thế bài cùng chất khiến hắn vô cùng tự tin, hơn nữa còn có Bạch Tiểu Huyên còn ở cạnh cổ vũ, bài sảnh thắng chắc thế này thì tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Vì vậy Lý Việt Trạch lập tức quay đầu nói người chia bài: “Tôi muốn vay sòng bạc mười triệu, mau kêu người đem tiền tới đây!”
Người chia bài tất nhiên cũng không sợ có kẻ dám vay nợ mà không trả trong đây nên nhanh chóng kêu người mang chip tới.
Lấy được tiền rồi, Lý Việt Trạch càng thêm tự tin, cười lớn mở mấy con bài chưa lật, tuy tiền lãi chỗ này rất cao nhưng chỉ cần hắn thắng bài Diệp Thành và chàng trai áo xanh là có thể trả hết tiền và rời khỏi đây một cách đầy phong độ.
Hắn vốn chỉ muốn lừa sạch tiền của Diệp Thành thôi nhưng ai ngờ được chàng trai áo xanh này lại dại dột nhảy ra.
Nhưng nghênh đón hắn là ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo của chàng trai áo xanh.
Anh ta nhìn sảnh bích cùng chất mà Lý Việt Trạch mới lật lên, mở miệng nói: “Dám chơi bẩn ở sóng bạc của nhà họ Trình, cậu là người đầu tiên đấy!”
Vừa dứt lời, anh ta từ từ lật bài của mình lên, rõ ràng đó là một lá Át bích
Bốn con Át thêm một con K!
Lý Việt Trạch cảm thấy như mình bị một thùng nước đá giội thẳng từ trên đầu xuống tới chân, khi chân sắp đi tới đỉnh cao của đời người, hắn gặp phải sự đả kích lớn nhất từ khi mới sinh ra tới nay.
“Không thể nào!”
Lý Việt Trạch giơ tay che ngực như thể rất khó thở rồi đột nhiên hét lớn: “Anh gian lận!”
“Bùm…”
Người ra tay đánh Lý Việt Trạch không phải ông lão đứng sau lưng chàng trai áo xanh mà là người chia bài, một cú đấm của người này khiến Lý Việt Trạch ngã xuống đất, sau đó người vừa ra tay mới nói:
“Cẩn thận lời nói của mình, cậu chủ Trình Hồng Quang là ông chủ câu lạc bộ Kim Diệp Tử, sao lại phải giở trò gian lận với anh?”
Người chia bài vừa dứt lời, ông lão sau lưng đã cầm con Át bích trước mặt Lý Việt Trạch lên, cẩn thận quan sát một chút rồi cười lạnh nói: “Sau lá bài này có vết rách, tuy làm rất tinh tế nhưng vẫn khác so với bài của sòng bạc chúng ta”.
“Chuyện này… sao có thể chứ?”
Nghe xong, không chỉ Lý Việt Trạch, ngay cả tốp trai gái theo chân hắn đều mềm nhũn hai chân ngồi co ro dưới đất, cho dù sóng bạc bình thường, kẻ gian giận mà bị tóm đều bị đánh gãy tay, huống chi nơi này còn là sòng bạc nhà họ Trình.
“Ông… ông chủ!”, Lý Việt Trạch bị một cú đấm đánh gãy hai chiếc răng nhưng lại không dám đánh trả, cũng không dám có ý phản kháng, vội vàng đứng lên nịnh nọt: “Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh khoan dung độ lượng bỏ qua, tha cho đám trẻ ranh chúng tôi!”
Trình Hồng Quang vẫn nở nụ cười ấm áp, anh ta khá là hưởng thụ cảm giác kiểm soát thế này: “Yên tâm, yên tâm, tôi hoàn toàn không để bụng chuyện nhỏ nhặt thế này đâu!”
Nghe anh ta nói vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng một giây sau, tất cả đều ngẩn ra.
“Tính tôi thích làm theo luật, lôi tên này xuống, chém một tay”.
“Cầu xin anh, tha cho tôi một lần! Tôi thật sự không gian lận…”, Lý Việt Trạch quỳ trên đất, mặt mũi vô cùng hoảng sợ, không ngừng xin tha.
Trên mặt Trình Hồng Quang lại không có biểu cảm gì, chỉ lãnh đạm phất tay.
Một ông lão đứng phía sau anh ta túm Lý Việt Trạch đang hoảng hốt lên: “Tôi khuyên cậu đừng phản kháng, giờ chỉ là một tay, nếu phản kháng thì không chừng cái mạng cũng bay luôn đấy!”
Sắc mặt Lý Việt Trạch xám ngoét, hắn quay đầu về phía mấy người Trần Phong, hét lên đầy thê thảm: “Gọi cho bố tôi, bảo ông ấy mau đến cứu tôi đi!”
Nhưng Lý Việt Trạch còn chưa nói hết câu, ông lão đã cầm cổ tay hắn lên, gập mạnh ra ngoài rồi bẻ gãy tay của hắn.
“Á!”
Lý Việt Trạch vô cùng thê thảm, đau đớn lăn lộn trên đất.
Mấy người Trần Phong nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này thì toàn thân lạnh toát, khiếp đảm tới mức nơm nớp lo sợ, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, sợ sệt.
Trình Hồng Quang lại nở nụ cười hiền hòa, thản nhiên nói: “Thế này mới đúng chứ, tiền thua bạc không trả thì cậu hãy để cô gái kia theo tôi đi!”
Nói xong, Trình Hồng Quang chỉ thẳng về phía Hạ Vũ Đình.
Anh ta thả nhóm Lý Việt Trạch vào vốn là vì vừa ý cô gái trẻ đáng yêu này.
Hạ Vũ Đình sợ tới mức mặt mày tái mét, vội lùi ra sau, trốn sau lưng Diệp Thành.
“Cô bé, cô ngoan ngoãn nghe lời đi! Đừng khiến ông chủ chúng tôi không vui!”, một người chia bài tiến lên vài bước, vươn tay muốn bắt lấy Hạ Vũ Đình.
Ầm!
Sau một giây, người chia bài kia bay ra ngoài, phun rất nhiều máu vào không trung, khi té xuống đất thì không ngừng rên rỉ.
Ba ông lão thấy tình huống này sắc mặt lập tức thay đổi, chân tiến lên, dùng thân mình chặn giữa Trình Hồng Quang và Diệp Thành, mặt mũi đằng đằng sát khí.
Lần này, sắc mặt đám người người giàu có đứng hóng hớt chung quanh đang cười ầm ĩ cũng không khỏi đổi màu, ở Hải Thành này, thế mà còn có người dám đánh cậu chủ nhà họ Trình?
Mặt Trình Hồng Quang cũng trở nên âm u, anh ta lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu có ý gì?”
Diệp Thành không hề hoang mang, uống hết sạch rượu vang đỏ trong ly rồi hờ hững đáp: “Ý là ai dám đụng cô ấy, kẻ đó đều phải chết!”
“Cậu có biết đây là đâu không, là sóng bạc của nhà họ Trình!”, Trình Hồng Quang giận quá đến bật cười: “Thằng ranh kia gian lận, thua tiền không trả nổi, tôi bảo cô gái này theo tôi là đã cho các người đường sống rồi. Tốt nhất là cậu đừng nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi”.
Câu này khiến cả người Hạ Vũ Đình run rẩy, tay vô thức nắm chặt góc áo Diệp Thành, nước mắt lã chã rơi xuống.
Diệp Thành vẫn không đứng lên mà giữ giọng điệu hờ hững như cũ: “Thứ nhất, Hạ Vũ Đình không có quan hệ gì với với Lý Việt Trạch nên tên kia thua cũng không liên quan tới cô ấy. Thứ hai…”
Anh từ từ lật bài của mình lên, đặt trên mặt bàn.
“Ai nói người thắng ván này là anh?”
Chương 18: Mày chết chắc rồi
“Đây là?”
Những người nhìn thấy lá bài cuối cùng của Diệp Thành đều hít vào một hơi, bởi vì những lá bài của anh đều là bài đồng chất, bài đồng chất có lá K cơ, là những lá bài lớn nhất trong bộ bài!
“Đừng có đùa chứ”.
Sắc mặt Trình Hồng Quang trắng bệch, trong mắt hắn, Lý Việt Trạch là kẻ cầm đầu đám người này, cho nên hắn không hề chú ý đến Diệp Thần, càng không thể ngờ anh lại là người chiến thắng cuối cùng!
Hơn nữa những lá bài này kỳ lạ vô cùng, đầu tiên là bốn con át đến K, sau đó lại là chuỗi đồng chất át, thế mà trong tay Diệp Thần vẫn còn chuỗi đồng chất K cơ.
Yên lặng một lát, hắn đột nhiên mỉm cười và nói với giọng điệu chắc chắn: “Không ngờ rằng anh bạn này lại là cao thủ cờ bạc nha, không ngại chơi thêm vài ván chứ?”
Tuy rằng hắn nói có vẻ rất hời hợt, nhưng trên thực tế ánh mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn, nếu Diệp Thần dám từ chối, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức!
“Đáng đời, tên nhóc này nếu ngoan ngoãn đứng một bên thì cậu Trình sau khi thắng được cô gái kia, tâm trạng tốt còn có thể tha mạng cho hắn, thế mà cứ thích đứng ra làm anh hùng cơ”.
Trần Phong nhìn biểu cảm bình thản trên mặt Diệp Thành liền tức tới nỗi nghiến răng, thấy Trình Hồng Quang muốn chơi cùng anh ta thì không nhịn được cười chế nhạo, những người khác đều nhìn tên nhóc không biết điều ấy xem anh ta quyết định thế nào.
Diệp Thần không hề hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Không thành vấn đề, anh muốn chơi, tôi chơi đến cùng với anh, sợ anh thua không dám nhận thôi”.
“Được đấy, kiêu căng lắm!”
Trình Hồng Quang nhìn lên trời cười lớn, đột nhiên xua tay nói: “Những người khác đều cút cho tôi… hai người các người ở lại”.
Người hắn chỉ là hai người Diệp Thành và Hạ Vũ Đình, Diệp Thành thờ ơ gật đầu, Hạ Vũ Đình nghiến răng nhìn Diệp Thành, chỉ có thể đồng ý một cách bất lực.
Đám người Trần Phong vui mừng khôn xiết, chỉ hận không mọc thêm mấy cái chân trên người, vội vàng cuống cuồng đỡ Lý Việt Trạch chạy ra ngoài. Không có ai quan tâm đám người đó, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt hả hê nhìn về phía tên ngốc không biết điều vẫn ở lại kia.
Cho đến khi đưa Lý Việt Trạch đến bệnh viện, mấy tên này mới dám dừng lại hít thở, cả đám nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.
Tự chuốc lấy nhục, họ tự bày binh bố trận, nhưng lại thua mất tất cả tài sản, Lý Việt Trạch còn bị đám người đó giày vò tới nỗi bị người ta đánh gãy một tay!
Vừa nghĩ đến những hành động vừa này của mình, họ suýt nữa muốn đào một lỗ dưới đất mà chui xuống.
“Dù sao thì tên Diệp Thành đó chết chắc rồi, hắn có giỏi võ đến đâu cũng vô dụng!”
Một lúc lâu sau, Lý Việt Trạch cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ căm hận, hắn lần này thua trắng rồi, thua hết sạch tiền tích lũy, bị người ta đánh gãy tay, còn đắc tội nhà họ Trình, mà tất cả những điều này đều do Diệp Thần gây ra.
Nhưng bất kể thế nào, tên nhóc đáng chết khốn kiếp kia cuối cùng cũng sẽ bị nhà họ Trình giải quyết thôi. Lần này, hắn không tin cô lớn nhà họ Thẩm còn có thể cứu Diệp Thành!
…
Mà ở phía bên này, Diệp Thành bình tĩnh lật từng lá bài của mình, lại là chuỗi đồng chất, tiếp tục thắng Trình Hồng Quang mười triệu.
Trình Hồng Quang lúc này đã đánh mất đi sự bình tĩnh trước đây, hắn vẫn luôn có lòng tin vào tài đánh bạc của mình, nhưng hắn không thể nhìn ra được, vì sao gã đàn ông này lại làm được như thế.
Anh ta sao có thể mỗi lần đều ra chuỗi cùng chất cơ chứ!
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Trình Hồng Quang không chịu nổi sự giày vò gầm lên một tiếng, hắn quăng mạnh những lá bài cầm trên tay xuống đất, hai mắt hắn đỏ ngầu.
Ngay cả những người đang xem cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục xem, bọn họ thật sự sẽ nghi ngờ cuộc sống này mất.
Diệp Thành không có chút cảm giác gì, nhẹ nhàng uống cạn ly rượu vang đỏ rồi nói: “Còn muốn chơi trò gì nữa không, tôi đã nói là chơi đến cùng”.
Nhìn thấy đối phương tự tin như thế, Trình Hồng Quang có chút kinh ngạc, hắn là con cháu của gia tộc lớn, đương nhiên không thể ngu dốt kém cỏi giống như Lý Việt Trạch, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng một điều, không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
Trước đó Trình Hồng Quang không hề chú ý đến Diệp Thành, nhưng khi nhận ra người này không hề tầm thường, lập tức dùng thế lực của mình điều tra, mới vừa nãy kết quả điều tra đã có rồi.
Vì vậy Trình Hồng Quang cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột, lộ ra răng nanh của mình!
“Tao không biết mày nghĩ thế nào, chỉ là một thằng làm công ở nhà họ Diệp lại dám chống đối Trình Hồng Quang này sao? Tên nhóc đưa một nghìn lúc nãy cũng là trò quỷ của mày đúng không? Mày tưởng mày leo lên được nhà họ Thẩm liền muốn làm gì thì làm sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù nhà họ Thẩm có đích thân ra mặt nhà họ Trình tao cũng không nể mặt bọn chúng đâu!”
“Hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nghe xong lời Trình Hồng Quang nói, Diệp Thành lặng lẽ đứng dậy, ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ quỳ xuống đất tạ tội, anh ta vươn tay ra, chỉ về phía ba lão già đứng đó ngoắc ngoắc tay nói:
“Ba người các người cùng lên đi”.
Đám đông im lặng như thóc, bọn họ đều biết Diệp Thành kiêu ngạo, nhưng thể ngờ anh lại kiêu ngạo đến mức này!
“Ha ha ha…”
Một lúc lâu sau, có một lão già bật cười, đi từng bước từng bước về phía Diệp Thành.
Tuy lão ta đi rất chậm, nhưng lại cho người khác cảm giác từng bước đi như rồng như hổ, dường như không có gì có thể khiến lão ta dừng bước, cho dù trước mắt là một ngọn núi lớn, cũng có thể đâm thủng núi mà đi qua.
Không chỉ có thể, lão già này còn vừa đi vừa nói: “Thanh niên mà, sức lực hơn hẳn mấy lão già, câu này cũng có lý lắm. Cậu còn trẻ mà có được thành tựu như vậy quả thật hiếm có. Nhưng nhiều lúc, gừng càng già càng cay đấy”.
Vừa nói, lão ta đã đến trước mặt Diệp Thành, hai chân đứng thành thế trung bình tấn, đôi tay chậm rãi nâng lên, bày ra tư thế chiến đấu.
Tốc độ của lão không tính là nhanh, nhưng động tác như nước chảy mây trôi, thậm chí người khác còn nhìn ra ảo ảnh liên miên không dứt; khí tức của lão cũng không mạnh, nhưng nội lực của lão vô cùng thâm hậu, khiến cho bầu không khí xung quang dao động như những đợt sóng tung tăng nhảy múa trong không trung.
“Cuộc chiến giữa những võ giả không phải chỉ đơn thuần là so đấu về thể chất, cho dù thể lực đã qua thời kì đỉnh cao thì kinh nghiệm chiến đấu, năng lực lĩnh hội… trong những năm tháng dài đằng đẵng sẽ càng trở nên sâu sắc”.
Những người xung quang đều thở dài tiếc nuối, ngay cả Trình Hồng Quang còn lộ vẻ giễu cợt: “Thạch Nham chưởng của cụ Văn là do ông nội tao đích thân truyền lại, đã luyện đến Hóa Kình rồi, đủ để phá đá xẻ vàng, cái đồ ngông cuồng nhà mày trải nghiệm cảm giác đó đi!”
Diệp Thành nghe xong, nhìn về phía lão già phía trước lạnh lùng nói: “Chưởng pháp của ông rất lợi hại, đúng chứ”.
Lão già cười nhẹ một tiếng: “Ha ha, cho dù còn kém sư phụ một vạn tám nghìn dặm nhưng mà những cao thủ chết dưới tay tôi cũng không dưới trăm người đâu”.
“Cậu nhóc, tôi nhìn cậu có tài năng thiên bẩm, nếu như bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu chủ, tôi đây có thể đứng ra nhận cậu làm đồ đệ. Mà những thứ nhà họ Thẩm có thể cho cậu thì nhà họ Trình cũng có thể cho cậu, những thứ nhà họ Thẩm không thể cho cậu, nhà họ Trình cũng có thể cho cậu”.
Những người xung quanh nghe thấy lời này, hai mắt đỏ bừng. Gia nhập nhà họ Trình!
Đây là điều mà bao nhiêu người mơ ước có được, tên nhóc này thật sự là tổ tiên phù hộ mới có được cơ hội trời cho như thế này.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt ghen ghét, đố kỵ và thù hận của nhiều người, Diệp Thành chỉ cười nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, nếu ông có thể đỡ được một chưởng của tôi, tôi sẽ tha cho ông không chết”.
Chương 19: Tự tìm đường chết
Sòng bài lại trở nên yên lặng lần nữa, những người xung quanh đều không thể tin vào tai mình, tên nhóc này được nhà họ Trình mời mà vẫn ăn nói ngông cuồng như thế, thực sự là đang tự tìm đường chết!
“Thằng nhóc kiêu ngạo!”
Lão già cũng vì tức giận mà run lên bần bật, lão hét lớn một tiếng, lật bàn tay phải thành chưởng, đánh về phía thái dương của Diệp Thành, chưởng pháp này mới đầu còn chậm rãi, nhưng ngay lập tức đã nhanh như gió, thậm chí trong không khí đã phát ra những tiếng gió rít điên cuồng!
“Chết đi!”
Nhìn thấy một chưởng này, Trình Hồng Quang hưng phấn nhìn chằm chằm, hắn muốn tận mắt nhìn thấy tên nhóc khốn kiếp dám mạo phạm uy nghiêm của nhà họ Trình bị đánh nát đầu!
“Cậu chủ yên tâm đi”. Một vị hộ pháp ở phía sau nói với Trình Hồng Quang, “Thằng nhóc đó không biết trời cao đất dày, chọc giận tam đệ rồi. Tam đệ đã dùng hết mười phần công lực, đừng nói là xương cốt con người, ngay cả đá hoa cương cũng sẽ vỡ nát mà thôi”.
“Bốp!”
Lão ta vừa dứt lời, một tiếng động lớn truyền vào tai, vẻ mặt lão già nghiêm túc, lão đã nhìn thấy vào lúc quan trọng nhất, tên nhóc đó đã phản ứng lại, cũng giơ một chưởng ra đỡ.
“Nhưng cho dù như thế thì sao? Nhìn tuổi của hắn cũng chỉ hơn hai mươi, lẽ nào có thể đánh lại Thạch nham chưởng mà tam đệ khổ luyện hơn năm mươi năm sao?”
Những người khác hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, khi hai người tung chưởng ngay lập tức có từng trận âm thanh hưởng ứng, chuẩn bị đón nhận cái chết của thằng nhóc tự cao tự đại kia.
Một giây, hai giây…
Diệp Thần đột nhiên di chuyển.
Anh nhẹ nhàng thu tay lại, lạnh lùng nói: “Ông quá vô dụng, đến một chưởng cũng không đỡ được”.
“Cái gì?!”
Những người ở xung quanh đều kinh ngạc, bọn họ hoang mang nhìn về phía ba lão già nhà họ Văn, nhìn thấy lão già khuôn mặt đầy vẻ khó tin, thân thể không hề nhúc nhích, chỉ có đôi môi khẽ rung lên.
Lão ta mở miệng định nói chuyện, nhưng một ngụm máu lớn phun ra, sau đó thân thể phát ra từng tiếng từng tiếng “rắc rắc”, xương cốt vỡ nát, cả người mềm nhũn ngã xuống đất thở không ra hơi.
“Tam đệ!”
Hai lão già đứng phía sau Trình Hồng Quang hét lên một tiếng, vận khí đan điền lao về phía Diệp Thần, hận không thể giết chết anh báo thù cho anh em của mình.
“Đến đúng lúc lắm!”
Diệp Thành cười lớn một tiếng, xoay người giơ song chưởng, giữa không trung đột nhiên nổi gió lớn, tiếng rồng hổ gầm thét vang lên không dứt.
Khi mọi người hoàn hồn lại, hai lão già lúc nãy vẫn còn hung hãn lúc nãy đã nằm lăn lộn trên mặt đất, chỉ còn lại hơi tàn.
“Làm, làm sao có thể như vậy?”
Lần này, sự tự tin trên mặt Trình Hồng Quang cuối cùng cũng không giữ được nữa, tên nhóc nhìn thì vô cùng bình thường, lại có thể đánh bại ba hộ pháp của nhà họ Trình trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ư?
Đặc biệt là ban nãy khi anh so chưởng pháp với ba trưởng lão nhà họ Văn, quả thực là có uy lực hủy thiên diệt địa, tên nhóc này là một cao thủ võ công thật sự.
Sở dĩ anh ta không hề sợ hãi, không phải vì có nhà họ Thẩm ở phía sau, mà là do thực lực vô cùng mạnh của anh ta.
Nếu là một người bình thường, e là lúc này sợ đến không dám thốt ra lời nào, nhưng Trình Hồng Quang thì khác, nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, bí mật đưa tay ra sau, bấm điện thoại gửi một tin nhắn ra ngoài.
“Gặp được cao thủ ở Hải Thành, mau chóng gọi chú ba đến, dọn sạch hiện trường, giết người!”
Đúng vậy, giết người!
Người thanh niên trước mắt này, tuyệt đối không thể sống sót!
Nếu như hôm nay không giết anh ta, sau khi rời khỏi nơi này, có một cao thủ như thế ghi hận mình, vậy thì sau này nhất định không ngủ yên được, chưa nói đến tài năng và thực lực của anh ta, nói không chừng tương lai sẽ trở thành võ đạo tông sư.
Lỡ như phát sinh ra tình huống như thế, anh ta chính là cản trở lớn nhất khi nhà họ Thẩm đối đấu với nhà họ Trình.
Sau khi gửi đoạn tin nhắn này đi, Trình Hồng Quang cảm thấy có chút lo sợ, hắn hiện tại phải tìm cách giữ chân Diệp Thần, nhưng bên cạnh không hề có bất kì hộ vệ nào bảo vệ, ngộ nhỡ chọc tức đối phương thì e là hắn khó giữ được tính mạng.
Có điều hắn còn chưa kịp nói, Diệp Thành đã lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm, tôi không đi đâu cả”.
Nói xong, anh liền kéo tay Hạ Vũ Đình đi thẳng về phía ghế sofa, thản nhiên ngồi xuống.
Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sự kiêu ngạo của tên này gần như đã phá vỡ giới hạn trong tưởng tượng của bọn họ!
Anh ta lại không quý trọng thời gian nhanh chóng chạy đi, ngược lại còn chủ động ở lại, chẳng lẽ uy phong của nhà họ Trình ở Tô Nam, chỉ có một chút như thế này thôi sao?
Trình Hồng Quang cũng sững sờ, không biết tên này đang suy nghĩ gì trong đầu, vừa định mở miệng thăm dò, Diệp Thành đã lạnh lùng xua tay: “Không cần nói nhiều, tôi biết vừa nãy anh đã gửi tin nhắn cầu cứu, vừa nãy tôi đánh chưa đã, hy vọng cứu tinh anh gọi tới sẽ hữu dụng, nếu không…anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy”.
Anh ta … vừa nói gì?
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình đang gặp ác mộng.
Diệp Thành nói… muốn đợi nhà họ Trình đến đây?
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh ta, mọi người đều có chung một ý nghĩ: Hắn điên rồi!
Trình Hồng Quang cũng hoàn toàn sững sờ, sau một lúc do dự, hắn không nhịn được cười thầm: “Tên khốn Diệp Thành, thực lực và thiên phú quả thật khiến người khác kinh sợ, đáng tiếc lại không biết ẩn nhẫn chờ thời, có lẽ là do tuổi tác còn quá nhỏ, không biết thế nào là trời cao đất dày, ha ha, đợi chú ba đến, sẽ đập tan sự ngông cuồng của ngươi, chú ấy sẽ làm cho ngươi biết, thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”
Khi nghĩ đến đây. Trình Hồng Quang càng im lặng hơn, việc hắn chỉ cần làm bây giờ là kéo dài thời gian.
Diệp Thành nhìn mọi người có mặt ở đây đều không nói chuyện, trong lòng hơi mất hứng, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy ra hai chai nước ngọt cho mình và Hạ Vũ Đình.
Những người ở đây đều không thể nhàn nhã được như anh ta, không dám động đậy, chỉ có thể đứng nhìn như thế này.
Diệp Thành cảm giác thoải mái như đang ở sân vườn của chính nhà mình vậy, nhưng Hạ Vũ Đình lại hơi lo lắng, cô ấy do dự hồi lâu, mới kéo tay áo Diệp Thần nói: “Anh Diệp…việc này, hay là chúng ta…rời khỏi đây đi”.
Diệp Thành vỗ nhẹ vào tay cô: “Không sao, nếu đã đến rồi, thì nên ngồi thêm một chút”.
Giọng nói vừa dứt, anh đột nhiên nghe thấy tiếng di động đổ chuông.
Diệp Thành vừa nhìn thấy tên người gọi đến, có chút do dự, sau đó nhấc máy lên:
“Anh Diệp?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Minh Nhan.
“Có chuyện gì?”
Diệp Thành lạnh nhạt nói.
Thẩm Minh Nhan do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Có thể nói cho tôi biết…anh giờ đang ở đâu không?”
Diệp Thành thản nhiên nói: “Một nơi gọi là câu lạc bộ Kim Diệp tử”.
“Quả nhiên là anh!”
Giọng Thẩm Minh Nhan ở đầu dây bên kia đột nhiên cao lên một chút, cô ấy đột nhiên như hiểu ra cái gì: “Tôi còn tưởng làm sao lại có động tĩnh lớn như vậy, hiện tại, nhà họ Trình bên kia đã phái đi mấy trăm người, hơn nữa còn có một cao thủ nhà họ Trình tên là Trình Phá Thiên, nếu anh ở đó, liền nhanh chóng đưa điện thoại cho cậu nhỏ nhà họ Trình đi, để tôi nói chuyện với hắn ta một chút, nếu không, cho dù là anh cũng sẽ lành ít dữ nhiều!”
Chương 20: Trình Phá Thiên
Thẩm Minh Nhan thở dài cảm thán, trực giác của cô ta quá chính xác, khi nghe tin nhà họ Trình xảy ra chuyện, người cô ta nghĩ đến đầu tiên chính là Diệp Thành.
Bởi vì toàn bộ Hải Thành thậm chí toàn bộ người dân Giang tỉnh đều biết nơi này là chỗ nào, cho dù là gia tộc lớn đến từ Yên Kinh cũng phải nể mặt vị đại sư võ đạo gia chủ nhà họ Trình này vài phần.
Cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như anh ta mới dám xông vào câu lạc bộ Kim Diệp Tử gây rối, thế mà vẫn tỏ ra lý lẽ rành rành, không quan tâm mình đã làm ra những gì.
Nhưng cô ta không thể không quan tâm, bởi vì theo tình báo của người cung cấp thông tin, Diệp Thần đã giết mất ba hộ pháp của nhà họ Trình.
Việc này khiến cho Thẩm Minh Nhan càng tin tưởng hơn lời nói của ông nội, tương lai của Thẩm Minh Nhan phụ thuộc vào anh ta!
Diệp Thành đột nhiên nở nụ cười: “Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ”.
“…….”
Thẩm Minh Nhan im lặng một lát, sau đó khẽ giọng nói: “Anh Diệp, tôi biết võ công anh cao, nhưng dù sao anh cũng chưa từng tiếp xúc với tỉnh Tô Nam nên có lẽ không hiểu rõ Trình Phá Thiên là ai”.
“Ông ta chính là cháu ruột của đại sư võ đạo Trình Bác Hiên, võ nghệ của ông ta đều là do Trình Bác Hiên đích thân truyền thụ, ba hộ pháp của nhà họ Trình không trụ nổi một hiệp dưới tay ông ta, anh tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, e rằng không phải đối thủ của ông ta”.
“Nói xong rồi hả?”
Diệp Thành hoàn toàn không nghe, mãi sau mới lười biếng nói.
Thẩm Minh Nhan nghe xong, biết rằng Diệp Thành kiêu ngạo, chỉ đành bất lực thở dài: “Thôi được rồi, bây giờ tôi sẽ phái người qua đó, cố gắng đến đó trước khi nhà họ Trình tới, xin anh đừng làm loạn!”
Diệp Thần hơi không hài lòng, lạnh lùng nói: “Đó là việc của cô, không liên quan gì tới tôi”.
Anh không hề cho Thẩm Minh Nhan cơ hội nói chuyện, lập tức cúp máy.
Cùng lúc đó, ngay khi thang máy mở cửa, một nhóm người lao vào.
Trình Hồng Quang nhìn qua liền biết nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Kim Diệp Tử đã đến, nhưng hắn cũng biết, đám người này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Thành.
“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đến muộn!”
Hai mươi bảy, hai mươi tám nhân viên bảo vệ trông đô con, ánh mắt tràn đầy vẻ dữ tợn bao vây cửa thang máy.
Trình Hồng Quang xua tay nói: “Không có chuyện của các anh, lui xuống đi”.
Đám bảo vệ sửng sốt một hồi, động tác này… trông như vẫn chưa có việc gì xảy ra?
Trình Hồng Quang lại nói: “Đứng đó làm gì? Lui xuống”.
Đám bảo vệ này ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn nghe lời rời khỏi.
Diệp Thành uống một hớp nước, cười nhạt một tiếng, Trình Hồng Quang này vẫn khá thông minh đấy, biết là đám người này đến đây cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.
Lúc này, Trình Hồng Quang dường như cũng biết Diệp Thành sẽ không động thủ bây giờ, liền mở miệng nói: “Tên nhóc, tao rất tò mò, lát nữa mày định kết thúc như thế nào? Mày tự tin như thế sao, nhà họ Trình bọn tao không thể nào xử lý mày hay sao?”
Diệp Thành nghe xong, lạnh lùng nhìn: “Tôi cho anh nói chuyện chưa?”
Trình Hồng Quang sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Có lẽ mày không rõ, bây giờ tao đang nghĩ cho mày, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng mày phải biết… trên thế giới này, càng có nhiều người mạnh hơn nữa. Thực lực của bọn họ là thứ mày không bao giờ có thể tưởng tượng ra được đâu”.
“Lấy ông nội tao ra làm ví dụ, ông ấy có thể giết người dễ dàng như ngắt hoa bẻ cành vậy, cho dù trong nghìn vạn quân, ông ấy có thể lấy đầu người dễ như lấy đồ trong túi. Mày cảm thấy mày so với ông nội tao thì thế nào?”
Diệp Thành không trả lời hắn mà đứng dậy, chầm chậm bước về phía Trình Hồng Quang: “Trình Hồng Quang, tôi hỏi anh một vấn đề”.
Trình Hồng Quang biết rằng người của mình sắp đến liền trở lại dáng vẻ tự tin trước kia: “Ha ha, mày hỏi đi”.
Diệp Thành nói: “Người đến cứu anh lần này có phải là một người tên Trình Phá Thiên?”
“Hả?”
Trình Hồng Quang đột nhiên nhớ ra Diệp Thành vừa gọi một cuộc điện thoại, lẽ nào có người báo tin cho anh ta biết?
Chỉ là, cho dù có người báo trước đi chăng nữa cũng không cần để ý, mấy gia tộc lớn đã tranh đấu với nhau rất nhiều năm, lộ chút tin tức cũng không phải vấn đề lớn, với lại động tĩnh lớn như thế này, có vài tên tiểu tốt lộ ra tin tức cũng có thể hiểu được.
Theo quan điểm của Trình Hồng Quang, Diệp Thành đột nhiên nhắc tới chú ba của mình như vậy chắc là thấy sợ hãi rồi.
Trình Hồng Quang cười nói: “Đúng vậy, tin tức rất nhanh nhạy đấy chứ, ừ, chú ba tao sắp đến rồi, xem ra mày rất rõ thực lực của chú ấy?”
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Ông ta mạnh chứ?”
Trình Hồng Quang không nhịn được cười lớn, hắn cảm thấy như đang nghe được câu chuyện cười trẻ con: “Chú ba tao mạnh không? Ha ha, tao đành phải nói với mày vậy, ở nhà họ Trình của tao chú ấy xếp thứ ba, chỉ sau bác và ông tao, mà những tên mày đánh lúc nãy chỉ đáng là đồ đệ của chú ấy mà thôi. Chú ba tao thậm chí có thể nhường mày một tay cũng có thể giết mày một cách dễ dàng!”
Nói đến Trình Phá Thiên, Trình Hồng Quang dường như vô cùng hứng thú, dù sao thì không có người đàn ông nào là không thích võ thuật, cha hắn do quản lý sản nghiệp của gia đình nên không giỏi võ, nhưng chú ba hắn lại một lòng đam mê võ đạo, thậm chí là mục tiêu theo đuổi cả trăm năm nay của đàn ông nhà họ Trình!
Diệp Thành nghe đến đây liền nói: “Một tay, không, tôi muốn khiến ông ta toàn lực đối phó”.
“Toàn lực?”
Trình Hồng Quang đột nhiên cười lớn: “Tin tao đi, mày không muốn biết đâu, chú ba tao cả đời không con không cháu, thế nên yêu thương tao như con ruột, lúc tao còn nhỏ, có một cao thủ mạnh hơn mày nhiều lần định ám sát tao, kết quả cơ thể hắn toàn bộ có 206 chiếc xương đã bị nghiền nát thành 412 mảnh”.
“Ồ?”
Nghe đến đây, Diệp Thành lạnh lùng cười: “Tức là anh rất quan trọng với ông ta?”
Trình Hồng Quang nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt: “Mày, mày định làm gì? Tao là người thừa kế tương lai của nhà họ Trình, mày dám động đến tao, cả nhà họ Trình sẽ là kẻ thù của mày…”
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, mọi người đều không đề phòng, Diệp Thành đột nhiên nhấc Trình Hồng Quang lên, chỉ dùng sức một tay, anh đã trực tiếp chặt đứt đôi chân của Trình Hồng Quang.
Máu bắn tung tóe trên mặt đất, mọi người kinh hãi hét lên.
Chỉ duy nhất Diệp Thành là vẫn thờ ơ, lạnh lùng nói: “Vậy thì bây giờ khiến ông ta dung toàn lực ra tay”.
“A!”
Toàn trường đều câm lặng, chỉ còn tiếng la hét trong đau đớn của Trình Hồng Quang, những cậu ấm bình thường đều cho mình ở trên người khác, lúc này đây đều sợ hãi run lẩy bẩy.
Bọn chúng ngày thường tuy rất hung dữ và độc ác, nhưng phân nửa đều thông qua những thủ đoạn quyền mưu để đạt được mục đích, làm gì giống Diệp Thành một lời không hợp liền thấy máu cơ chứ?
Lúc trước khi ba hộ pháp ngã xuống, bọn chúng tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn cho rằng với thân phận cao quý của mình, tên nhóc đó sẽ không dám làm gì, nhưng bây giờ, đến cậu ấm cao quý của nhà họ Trình cũng bị cắt chân rồi, bọn chúng làm gì dám nhiều lời nữa cơ chứ?
Cuối cùng, có người đàn ông trung niên mập mạp không chịu được nữa hét lớn, chạy nhanh ra thang máy, ngay sau đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Có ông ta dẫn đầu, càng nhiều người không nhịn được chạy ra ngoài, nhưng khi bọn chúng chạy ra ngoài thang máy, lại ngơ ngác ở đó.
Một nhóm người mặc đồ đen bước ra khỏi thang máy, người cầm đầu vẻ mặt lạnh nhạt, trên tay còn cầm một cái đầu người chảy đầy máu tươi….
Đó chính là đầu người của tên thương gia vừa chạy ra ngoài lúc nãy.
Thế lực của nhà họ Trình quả nhiên là danh bất hư truyền, chuyện tiếp theo cần làm chính là…
Giết người!
Còn bên kia, đám người Lý Việt Trạch gần như trợn tròn mắt sau khi thấy Diệp Thành vẫn nguyên vẹn bước ra!
Bọn họ còn cho rằng cô Thẩm đích thân đến là để đối phó với Diệp Thành.
Nếu Diệp Thành dám khiêu khích gây hấn với người của Hồng Ngũ gia thì nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.
Không ngờ rằng anh lại nguyên vẹn rời khỏi đó!
Nhìn thấy Diệp Thành bước ra ngoài mà lại không thèm nhìn tới đây, mấy người không khỏi khó hiểu.
Lý Việt Trạch nói: “Diệp Thành này nhất định là bị Hồng Ngũ gia dọa cho chết khiếp rồi, hơn nữa phải trả giá rất đắt mới có thể thoát thân. Như thế nên mới chạy mất tăm, nhất định không có mặt mũi gặp chúng ta”.
Trần Phong cũng hùa theo: “Đúng vậy, có lẽ là đã bị Hồng Ngũ gia đánh cho chết khiếp rồi.”
Bạch Tiểu Huyên nói với vẻ mặt khó chịu: “Dù nói thế nào đi chăng nữa thì Diệp Thành cũng là người cứu chúng ta, nói anh ấy như vậy không tốt lắm đâu”.
Lý Việt Trạch nói với vẻ chế nhạo: “Tiểu Huyên, em phải biết rằng anh ta chỉ là một tên vô dụng bất tài, cho dù anh ta có làm cái gì cũng không được đồng tình!”
Lý Cẩm Vi mặt mũi bầm dập cáu kỉnh trợn tròn mắt, khinh thường nói: “Bây giờ là tiệc đính hôn của anh ta với chị Tiểu Huyên, anh ta cứ đi như vậy sao?”
Khổng Uyển Doanh phụ họa, nói với Bạch Tiểu Huyên: “Đúng vậy, Tiểu Huyên, anh ta còn là vị hôn phu của cô”.
Cảm xúc của Bạch Tiểu Huyên rối bời, không hiểu sao cả, trong lòng lại cảm thấy có chút mất mác.
Diệp Thành sẽ không quan tâm những người này nghĩ gì, anh đã ngồi trên chiếc Rolls Royce mà Thẩm Minh Nhan tặng cho anh.
Hồng Ngũ gia sớm đã khéo léo sắp xếp để người của mình đưa cô gái đang hôn mê vào ghế sau, còn Thẩm Minh Nhan đích thân làm tài xế để thể hiện sự chân thành của mình.
Nếu như bị người khác nhìn thấy, e là mọi người sẽ trầm trồ lên rằng, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Thẩm lại hạ mình làm tài xế?
Rất nhanh sau đó, Thẩm Minh Nhan đã lái xe đến núi Vân Đỉnh và giới thiệu: “Anh Diệp, đây là biệt thự có vị trí cao nhất và trang trí sang trọng nhất ở núi Vân Đỉnh. Là ông tôi đặc biệt yêu cầu tôi tặng nó cho anh để bày tỏ lòng biết ơn”.
Diệp Thành không nói gì, anh nhắm mắt cảm nhận một cách kỹ càng rồi mới chậm rãi gật đầu.
Núi Vân Đỉnh xứng danh là nơi có phong thủy tốt, là một địa danh nổi tiếng, biệt thự tọa lạc ở điểm cao nhất của ngọn núi với vị trí đắc địa, ngay cả người bình thường sống trong đó cũng cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng chứ đừng nói đến bản thân anh.
Đoán chừng, tốc độ tu hành ở biệt thự này có thể tăng lên 30%, chưa kể nó hướng ra sông Thương Lan và phong cảnh cũng rất đẹp.
Sông Thương Lan dài hằng nghìn dặm, bắt đầu từ Côn Lôn và hòa vào Đông Hải, gần như đã nuôi dưỡng nền văn minh của toàn bộ khu vực Hoa Đông. Nơi đây có điểm khác biệt thần bí so với những nơi khác.
Diệp Thành mặc kệ hai người bọn Thẩm Minh Nhan, anh đi về phía biệt thự Vân Đỉnh.
Nhìn bóng của Diệp Thành dần dần biến mất trong màn đêm, Thẩm Minh Nhan cau mày.
Cô ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số và khẽ nói: “Ông ơi, đồ ông tặng, anh ấy nhận mọi thứ mà không hề do dự!”
“Ừ, vậy là tốt rồi.” Giọng của Thẩm Thiên Minh vang lên từ trong điện thoại: “Cháu đi chuyến này cũng khổ rồi, về sớm một chút, nhân cơ hội đả thông kịch mạch, cháu phải chăm chỉ tu luyện!”
Thẩm Minh Nhan cau mày, nhịn không được mà nói: “Ông ơi, theo con món quà cảm ơn này hơi lớn rồi. Tuy anh ta đã giúp con đột phá tu vi tầng một, nhưng mặt dây chuyền của con cũng đã đưa cho anh ta rồi, chẳng lẽ tiền và xe hơi sang trọng không đủ trả sao? Tại sao lại tặng cả biệt thự Vân Đỉnh!”
“Tiểu Nguyệt.” Thẩm Thiên Minh ở đầu dây bên kia thở dài, “Có một số chuyện bản thân chưa trải qua nên con không hiểu, nhưng về Trình Bác Hiên này, thì con nên biết.”
Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Thẩm Minh Nhan đột nhiên nghiêm túc: “Ý ông là Trình Bác Hiên, người đứng đầu gia tộc họ Trình ở tỉnh Tô Nam?”
Thẩm Thiên Minh bình tĩnh nói: “Đúng vậy, gia tộc họ Thẩm chúng ta ở Hoa Đông sở dĩ chúng ta bị nhà họ Trình trấn áp là bởi vì Trình Bác Hiên này. Ông ta là một đại sư võ đạo nổi tiếng trong nước, và chính vì anh ta mà họ Trình mới có thể xưng vương xưng bá ở tỉnh Tô Nam này, khiến cho mọi thế lực nhượng bộ ba phần”.
“Đại sư võ đạo?” Thẩm Minh Nhan kinh ngạc kêu lên: “Nhà họ Trình mà cũng có Đại sư võ đạo ạ?
Thẩm Thiên Minh lại thở dài nói: “Đúng vậy, hơn thế nữa đại sư võ đạo nhà họ Trình cũng không phải chỉ có mình ông ta, nếu như không có ông ta thì nhà họ Trịnh nhất định không được mạnh như ngày hôm nay!”
Thẩm Minh Nhan dường như hiểu ra được gì đó, cô ta hỏi: “Vì vậy mà… ông muốn Diệp Thành đối đầu với Trịnh Bác Hiên?”
Thẩm Thiên Minh hít sâu một hơi nói: “Người này rất có thể là đại sự võ đạo, đối với cậu ta mà nói, chúng ta chỉ có thể dốc hết sức lôi kéo, nịnh nọt, cũng như không được đắc tội. Có vẻ cậu ta vừa mới đặt chân vào xã hội này”. Chúng ta là gia tộc đầu tiên cậu ta tiếp xúc, chỉ cần chúng ta gây thiện cảm tốt ngay từ đầu, sau này dựa vào cậu ta để chống lại nhà họ Trịnh cũng không phải là không thể!”
“Ồ, ra vậy!” Thẩm Minh Nhan hít sâu rồi gật đầu.
Mà Diệp Thành lúc này đã bước vào biệt thự, anh thản nhiên đặt cô gái bất tỉnh lên giường, chăm chú nhìn.
Cho dù kiếp trước anh là tiên đế, đã từng gặp vô số những tiên nữ xinh đẹp, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này, anh vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Rõ ràng là một khuôn mặt không hề trang điểm chút nào nhưng lại khiến cho người ta thấy vô cùng xinh đẹp kiều diễm, thậm chí nhìn lâu thêm một chút lại khiến cho người ta có cảm giác mắt chẳng muốn rời.
Đôi chân dài thon thả của cô gái này đáng tiếc lại có tỉ lệ không được đẹp lắm. Dù cho chiếc váy không thể che lấp được khuyết điểm ấy nhưng lại để lộ ra làn da vô cùng nõn nà trắng tinh. Làm cho người ta nhịn không được, chỉ muốn nắm chặt trong tay tận hưởng.
Vóc dáng của cô gái nóng bỏng khác thường, đường cong mượt mà và đầy đặn khiến bao chàng trai phải mong muốn có được.
Sự kết hợp giữa khuôn mặt của thiên thần và thân hình của ác quỷ là vật kí chủ của linh hồn Thiên Hồ.
Nếu cô ấy có thể dấn thân vào con đường tu tiên, đợi đến khi tu vi cô ấy đại thành, sẽ đủ sức mê hoặc tất cả chúng sinh, khuynh nước khuynh thành, thậm chí những người mạnh ở cấp Nguyệt Anh cũng khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô ấy.
Nhưng thứ mà Diệp Thành muốn tất nhiên không phải là dung mạo này, mà là mái tóc dài như ngọc đen của cô gái.
Tóc của vật kí chủ linh hồn Thiên Hồ thực chất là một loại vật liệu vô cùng quý giá, gọi là tơ xanh của Thiên Hồ, có tác dụng thần kỳ cả về luyện đan dược hay là pháp bảo, thậm chí có thể chế tạo thành một loại độc tình, thiên hạ không gì có thể sánh bằng.
Sau khi lấy một sợi tóc dài trên người cô gái, Diệp Trần ung dung bước ra khỏi phòng ngủ, hoàn toàn coi cô gái quyến rũ sau lưng anh như không khí.
Kiếp trước anh là tiên đế cao cao tại thượng, có bao nhiêu nữ thần, tiên nữ chủ động ôm ấp anh, không có lý do gì anh không thể cầm lòng được với một con tiểu Thiên Hồ bây giờ còn không tỉnh táo, quan trọng hơn là, anh đang có một kế hoạch lớn phía sau nữa.
Đó là luyện hóa toàn bộ sông Thương Lan, biến căn biệt thự có phong thủy rất tốt này thành nơi tu tiên của chính mình!
Diệp Thành lập tức ngồi xếp bằng, chuẩn bị tu luyện.
Kiếp trước Diệp Thành đã là một tiên đế, đạt đến cảnh giới cao nhất của Độ Kiếp, anh đã tiếp xúc với vô số công pháp, bây giờ phải bắt đầu lại, anh lập tức bắt đầu chọn những công pháp phù hợp.
Nhiều loại công pháp lần lượt lướt qua tâm trí anh, như “Bạch Niệm Thần Pháp”, “Bá Thiên Ngự Thể Quyết”, “Thiên Luân Đại Mạch” lần lượt xuất hiện, nhưng lần lượt bị anh loại trừ.
Linh khí ở trái đất quá mỏng, có vài công pháp cũng không đủ chống đỡ, sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh quyết định tu luyện “Tứ Tượng Huyền Công”, đến nay vẫn là tuyệt kỹ độc môn của Linh thú phong, càng tu luyện ở nơi linh khí yếu ớt, càng đạt hiệu quả cao hơn. Sau khi luyện được tuyệt kỹ, người tu hành sẽ bền bỉ như Huyền Vũ, dẻo dai như Thanh Long, Mạnh cuồng như Bạch hổ và linh hơn cả Chu tước.
Ngay lập tức, anh nhắm mắt lại và bắt đầu vận khí lưu thông tâm pháp “Tứ Tượng Huyền Công” trong cơ thể mình.
Diệp Thành chuyên tâm tu hành, tuy rằng không có khoa trương tới nỗi bế quan trăm ngàn năm như kiếp trước, nhưng cả đêm trôi qua trong nháy mắt.
Khi bầu trời dần hiện ra trắng xóa, một tiếng kêu chói tai vang vọng khắp núi Vân Đỉnh.
“Aaaa!”
Tỉnh lại từ trạng thái thiền định, Diệp Thành khó chịu cau mày, đứng dậy đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Anh nhìn thấy cô gái khóe mắt ngấn lệ, cái miệng nhỏ cong lên đầy uất ức, giọng nói càng lớn hơn khi nhìn thấy Diệp Thành bước vào cửa, tức giận nói: “Thằng khốn, mày đã làm gì tao?!”
Diệp Thành không kiên nhẫn đi dỗ người khác, anh lạnh lùng nói: “Câm miệng.”
Chương 12: Liễu Băng Dao
Chỉ hai chữ ngắn ngủi đó thôi đã làm cho cô gái kinh hãi.
Nhưng cô không ngoan ngoãn im lặng mà căm ghét nhìn Diệp Thành rồi nói: “Anh là cái tên lưu manh đáng chết, tối hôm qua anh đã làm cái quái gì với tôi?!”
Diệp Thành không nói nên lời, chỉ cần cô gái này bình tĩnh lại, kiểm tra lại bản thân thì sẽ biết không có chuyện gì xảy ra.
Bên kia, cô gái vẫn khóc lóc nói: “Đồ cặn bã, đồ súc sinh, tôi phải gọi cảnh sát đến bắt anh!”
“Cô kiểm tra kỹ lại mình đi rồi nói chuyện với tôi!” Diệp Thành thản nhiên nói, anh hoàn toàn chẳng thèm nói những lời dư thừa.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, anh bước ra khỏi phòng ngủ nghe máy.
“Thần Nhi, con và nha đầu nhà họ Bạch thế nào rồi?”
Giọng nói quen thuộc suýt chút nữa khiến Diệp Thành bật khóc.
Người nói những lời nói chứa đầy yêu thương này, ngoài bố anh Diệp Niệm ra thì còn ai nữa đâu?
Ở kiếp trước, anh đã khiến bố mình tự sát trong tuyệt vọng, dù đã tu hành vạn năm, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
Kiếp này, cho dù thế nào đi nữa anh cũng không để cho bố mình phải chịu một chút tổn thương nào nữa!
“Con vẫn ổn!” Diệp Thành bình tĩnh trả lời trong khi cố gắng kìm nén sự kích động.
“Vậy thì tốt rồi, đối xử tốt với Tiểu Huyên nhé!”
May mắn thay, Diệp Niệm không nhận thấy điều gì bất thường về Diệp Thành, hai người trò chuyện một cách bình thường rồi tắt máy.
“Bố, kiếp này con sẽ làm tròn chữ hiếu, sẽ nổi tiếng trong khắp thiên hạ, để bố tự hào về con!”
Ngay khi Diệp Thành hạ quyết tâm, cửa phòng ngủ mở ra, cô gái từ trong bước ra.
Sau khi phát hiện ra mình vẫn còn trong trắng, sắc mặt cô gái đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn rất cảnh giác.
Cô gái lẳng lặng đi đến trước mặt Diệp Thành, ngẩng đầu chờ anh mở miệng trước.
Diệp Thành cũng không ngượng ngùng, anh lấy được một sợi tóc xanh của Thiên Hồ là đủ rồi, anh liền nói: “Tôi không phải là người bắt cóc cô ngày hôm qua, mà là người đã cứu cô. Cô tin cũng được mà không tin cũng chẳng sao, dù sao thì cô cũng đã tỉnh rồi, lại không hề bị xâm phạm, xin vui lòng rời khỏi đây đi”.
Cô gái cắn môi nhìn chằm chằm Diệp Thành, một lúc sau mới lên tiếng, “Tôi tin anh”.
Diệp Trần hờ hững xua tay, lúc này anh chỉ muốn đuổi cô gái đi.
Theo lý mà nói, anh tự rời khỏi buổi đính hôn ngày hôm qua, vì vậy hôm nay anh nên đến thăm nhà họ Bạch.
Vốn dĩ anh không định đi, nhưng anh đã thay đổi ý định sau khi trả lời cuộc gọi của bố mình.
Nếu không đến nhà họ Bạch, theo tính cách của Bạch Thư Hòa thì nhất định sẽ gọi cho bố anh, kiếp này anh không muốn để bố mình lo lắng nữa.
“Vậy thì tôi đi đây”. Thấy Diệp Thành lơ đãng, cô gái không khỏi có chút khó chịu trong lòng, hậm hực bỏ đi, nhưng khi mở cửa cô quay đầu lại nhìn Diệp Trần nói: “À đúng rồi, cảm ơn anh…”
Thấy Diệp Thành vẫn mặc kệ mình, cô tức giận dậm chân, đóng cửa cái sầm, lắc đầu rời đi.
Nhưng năm giây sau…
“Cốc cốc cốc!”
Cô gái gõ cửa trong hoảng hốt, vội vàng nói: “Này, mở cửa đi, cho tôi vào với!”
Cô gái hoảng hốt gõ cửa, vội vàng nói: “Này, mở cửa đi, cho tôi vào với!”
Diệp Thành mở cửa, nhìn cô gái vừa dứt khoát rời đi bây giờ lại vội vã quay trở lại, lo lắng nhìn xung quanh, giống như đang tìm chỗ trốn, anh cau mày hỏi: “Cô còn có chuyện gì nữa?”
Cô gái nhìn Diệp Thành, ánh mắt chợt bừng sáng lên, tiến lên vài bước nói nhỏ: “Này, biệt thự này là của anh sao? Cho tôi thuê phòng ở đây được không?”
“Không đời nào.”
Diệp Thành cũng chẳng thèm nghĩ đã nói rồi, biệt thự này là nơi anh dùng để tu luyện trong tương lai, sao có thể tùy tiện để người khác sống ở đây?
“Uầy, đừng nói như vậy. Giá thuê dễ thương lượng thôi. Đặt cọc một phòng mà tôi trả ba phòng cũng không phải là không thể”.
Không ngờ rằng Diệp Thành lại từ chối dứt khoát như vậy, cô gái chợt thấy hoang mang.
Diệp Thành nhìn cô gái, thản nhiên nói: “Cô cho rằng người sống trong biệt thự kiểu này sẽ thiếu chút tiền cho thuê nhà đó sao?”
Cô gái không nói nên lời, nghĩ cũng thấy đúng, dù chưa từng sống ở căn biệt thự này nhưng người lớn tuổi trong gia đình cô thì ai cũng đã từng sống ở những biệt thự kiểu này, trong số những người họ ai cũng có không dưới mấy trăm nghìn tỷ, sao có thể bị thu hút bởi số tiền thuê ít ỏi đó.
“Cốc cốc cốc!”
Lúc Diệp Thành vừa định mở miệng đuổi cô gái đi, tiếng gõ cửa lại vang lên. Không, nói chính xác hơn là cửa bị đập, người ngoài cửa không nể mặt ai cả mà không ngừng đập cửa, hét lớn:
“Liễu Băng Dao, mở cửa! Ông đây nhìn thấy cô rồi!”
“Xin anh hãy giúp tôi!” Liễu Băng Dao nhìn Diệp Thành với bộ dạng đáng thương, nhỏ tiếng nói: “Gã ngoài cửa là chủ nhà hiện tại của tôi, nhưng gã luôn có mưu đồ xấu với tôi và tìm cách lợi dụng tôi. Có lần rủ tôi đi bar nói chuyện thuê nhà nhưng lén bỏ thuốc, nhưng may là tôi phát hiện được”.
“Sau này, tôi dọn ra ngoài tìm chỗ ở mới nhưng gã vẫn luôn dây dưa không tha, vì để trốn tránh gã, tôi chọn một con hẻm nhỏ khác để đi, thế nên mới bị kẻ xấu đánh ngất xỉu”.
Nói đến đây, Liễu Băng Dao tủi thân nhìn Diệp Thành nói: “Tôi biết anh không thiếu tiền, thẻ tín dụng của tôi đã bị đóng băng sau khi tôi bỏ nhà đi, không có nhiều tiền. Tôi làm giúp việc cho anh, tôi sẽ dọn dẹp biệt thự cho anh, anh cho tôi tạm thời ở đây, có được không?”
Diệp Thành do dự một chút, anh nói: “Muốn sống ở đây cũng không phải là không được, nhưng mỗi tháng phải cho tôi mười sợi tóc”.
Liễu Băng Dao giật mình, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng, cô nhỏ tiếng nói: “Anh, anh cần tóc của tôi làm gì vậy”.
“Đó là việc của tôi. Nếu cô đồng ý thì ở lại. Nếu không chấp nhận được thì cứ tự nhiên rời khỏi đây”.
Liễu Băng Dao đảo mắt một lát, nhưng vẫn không còn cách nào khác, đành phải đồng ý, dù sao người đàn ông trước mặt tối hôm qua cũng không lợi dụng người khác lúc gặp nguy, có lẽ anh ta có thể tin tưởng được…
Phan Hổ đập cửa, bây giờ có thể nói là gã đàn kìm nén lửa giận trong lòng. Gã vốn dĩ là một kẻ thất nghiệp, dựa vào vài căn nhà của chú mình để lại mà thu được không ít tiền thuê nhà cũng coi như là có tiền thu nhập, gã ta cũng lợi dụng, có ý đồ xấu với mấy cô gái ở một mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Băng Dao, gã ta hoàn toàn sững sờ, cô gái khuôn mặt thanh khiết và trong sáng như vậy lại có thân hình nóng bỏng như lửa cộng với khí chất đẹp đẽ kiều diễm kia gần như làm Phan Hổ phát điên.
Về sau, có mấy lần gã tìm cơ hội thực hiện việc chọn ghẹo ý đồ xấu của mình, không ngờ cô gái này lại rất cảnh giác, hai ngày trước thì đã rời đi trong im lặng.
Trong khi gã cảm thấy buồn bực thì đến biệt thự trên núi Vân Đỉnh để tìm người chú của mình uống rượu, đi loanh quanh sau khi uống rượu, Phan Hổ nhìn thấy Liễu Băng Dao thì sự thèm khát của gã nổi dậy.
Lần này, anh ta nhất định phải nắm bắt cơ hội!
Mở cửa, một người đàn ông trên người đầy mùi rượu xuất hiện trước mặt mình, Diệp Thành không khỏi nhíu mày.
Phan Hổ sửng sốt, nhưng khi nhìn kỹ lại, phát hiện chân của Diệp Thành còn không thô bằng cánh tay của chính mình, gã an tâm, liền ngạo nghễ nói: “Cậu nhóc, cậu là ai?”
Diệp Thành còn chưa nói, Liễu Băng Dao đã thò đầu ra từ phía sau lưng của Diệp Thành nói: “Đây là chủ nhà mới của tôi!”
“Cậu ta? Chủ nhà mới?” Phan Hổ cười ha ha, nhìn Diệp Thành vài lần, trong mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Một lúc sau Phan Hổ mới hết cười, nghiêm mặt nói: “Băng Dao, cô đã bị cậu ta lừa rồi. Nhìn trên người cậu ta mặc gì nào? Cái thứ rách nát này làm sao có thể mua được một biệt thự! Chắc là được thuê đến để dọn dẹp nhà vệ sinh thôi!”
Vừa dứt lời, Liễu Băng Dao đã hơi dao động, tuy ở nhà cô không được coi trọng nhưng cô cũng đã từng nhìn thấy những nhân vật lớn đó, quả thật không có ai lại ăn mặc “đơn giản” như vậy.
Cô không khỏi ngước mắt lên, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Diệp Thành, không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tôi tin vào anh ấy!”
Lần này, cô nói rõ ràng, không chút do dự, khiến cho Phan Hổ thay đổi sắc mặt.
Thấy Liễu Băng Dao không tin lời nói vô nghĩa của mình, Phan Hổ nhìn chằm chằm Diệp Thành rồi lạnh lùng nói nói: “Cậu nhóc, lời nói của cậu đã lừa được Băng Dao chứ không lừa được tôi đâu! Thức thời thì tránh qua một bên, không thì đừng trách tôi đây không khách sáo!”
“Này! Đừng bắt nạt anh ấy, anh có giỏi thì nhào vô tôi này!”
Diệp Thành chưa lên tiếng, Liễu Băng Dao đã hoảng sợ, cô chỉ muốn làm cho đối phương biết khó mà rút lui, nhưng không ngờ tên này ỷ vào mình là côn đồ vùng này, chẳng những không rút lui mà còn định dùng bạo lực!
Thấy người chủ nhà này chân tay thon vậy làm sao có thể đánh bại người đàn ông cao hai mét như Phan Hổ, vì vậy cô lập tức đứng trước mặt Diệp Thành, giơ nắm đấm nhỏ của mình lên và hét:
“Nào, tôi đấu với anh! Nhà tôi là gia tộc nổi danh giỏi võ đạo, không sợ anh đâu, hức hức…”
Tiếng nghẹn ngào cuối cùng đấy khiến cho câu nói vốn đầy khí thế lại trở nên yếu ớt, Diệp Thành nhếch môi lên, cô bé này đến cả nói dối cũng không biết.
Linh hồn của Thiên Hồ vô cùng cao quý, tuy tiến độ tu hành công pháp cấp cao vô cùng nhanh, nhưng với công pháp tu chân thì không thể nào luyện được, huống chi là võ công bình thường.
Nhưng ít nhất có thể thấy được bản tính của Liễu Băng Dao cũng không tệ, vì vậy Diệp Thành quyết định xử lý chuyện này, anh vươn tay đẩy cô ấy về phía sau, nhẹ giọng nói:
“Cút”
“Thằng nhóc này dám hung hăng với tao à?”
Phan Hổ ngay lập tức vô cùng tức giận và đấm thẳng vào Trần Minh Triết. Thấy vậy, Liễu Băng Dao không khỏi hét lên và che mắt lại.
Có điều rất nhanh, tiếng hét thảm thiết của Phan Hổ truyền đến tai cô, cô hoảng hốt mở mắt ra nhìn, không khỏi choáng váng.
Phan Hổ cao lớn như vậy lại bị Diệp Thành một tay ấn cho nằm xuống đất!
“Thằng nhóc, mày dám đánh lén tai à, có giỏi thì thả ra rồi ta đánh lại!”
Phan Hổ chửi lấy chửi để và vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng không thể thoát ra được. Từ từ, gã cũng nhận ra tình hình không ổn, rượu vừa uống bây giờ liền toát hết cả ra, biến thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Diệp Thành lạnh lùng nói: “Từ hôm nay đừng quấy rầy Liễu Băng Dao nữa”.
Nhìn thấy Phan Hổ sắp chịu thua, nhưng một giọng nói khác đột nhiên vang lên: “Haha, người anh em này tính khí nóng thật đó”.
Đôi mắt của Phan Hổ đột nhiên sáng bừng lên, anh ta hét lên: “Chú ơi, cứu cháu với!”
Một ông già với bộ quần áo khá đắt tiền đi tới nói đầy tự tin: “Anh bạn trẻ, tôi khuyên cậu nên buông tha cho cháu tôi rồi quỳ xuống xin lỗi, nếu không đừng trách ông già này vô lễ”.
Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, thản nhiên: “Ồ? Tôi còn muốn thử xem sao đây”.
Sắc mặt ông già đó trầm xuống, hừ lạnh: “Tuổi trẻ ngông cuồng, xem ra cậu không biết thủ đoạn của Tôn Tàn này rồi!”
Nói xong, ông ta lấy điện thoại ra và bấm một dãy số: “Alo, bảo vệ à? Có một người giả danh người nhà họ Thẩm ở đây, tự xưng là chủ nhân của Biệt thự trên đỉnh núi Vân Đỉnh”.
Đặt điện thoại xuống, Tôn Tàn cười đắc thắng: “Cậu nhóc, cậu không biết núi Vân Đỉnh này là tài sản của ai à, cậu cho rằng sau khi đóng giả chủ nhà, tán gái thì có thể thoát thân an toàn được sao?”
“Nói cho cậu biết, đây là tài sản của nhà họ Thẩm, gia tộc lớn nhất tỉnh Giang. Vệ sĩ ở đây đều người của Hồng Ngũ gia. Bọn họ sẽ không nhẹ nhàng mà mời cậu ra ngoài đâu. Họ sẽ đánh cậu tàn phế, khiến cậu vừa khóc vừa quỳ xin lỗi trước mặt Hồng ngũ gia!”
Chương 13: Chủ nhà mới
Tôn Tàn vuốt râu tự đắc nói: “Nếu biết điều thì ngoan ngoãn buông tha cho cháu tôi rồi giao cô gái kia ra, ông đây có thể cầu xin Hồng Ngũ gia cho cậu, có lẽ Hồng Ngũ gia sẽ vì nể mặt tôi mà tha cho cậu một mạng đấy”.
Diệp Thành nhướng mày, lạnh lùng nói: “Hồng Ngũ gia? Ông ta khi nhìn thấy tôi đây còn không dám đánh rấm nữa kìa!”
“Ăn nói ngông cuồng lắm!” Tôn Tàn tức giận chỉ vào Diệp Thành cười lạnh, “Thằng nhãi ranh cậu không biết trời cao đất dày, đợi người của Hồng Ngũ gia đến rồi, tôi sẽ nói cho bọn họ biết cậu cuồng ngôn như thế nào, xem cậu chết thảm ra sao đây!”
Chẳng mấy chốc, mấy gã đàn ông to lớn thô kệch chạy tới, trên đầu kẻ đi đầu còn quấn một miếng băng vải, hét lên từ xa: “Ai dám mạo danh nhà họ Thẩm?”
Ánh mắt của Tôn Tàn chợt sáng bừng lên, lớn tiếng chào hỏi: “Anh Mặt Sẹo, Thằng nhóc này giả là người nhà họ Thẩm, còn dám nói những lời lỗ mãng về Hồng Ngũ gia nữa!”
Mặt Sẹo vô cùng tức giận, xông tới quát lớn: “Ai dám sỉ nhục Hồng Ngũ gia!”
Tôn Tàn lập tức đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Là thằng nhóc này, nhìn nó vậy đó mà dám xưng là chủ nhân của căn biệt thự trên đỉnh đồi này, cũng không rải nước tiểu của mình soi xem bản thân như thế nào, biệt thự nhà họ Thẩm sao có thể thuộc về cậu ta được chứ…”
Tôn Tàn ở bên cạnh nói không ngừng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy Mặt Sẹo vừa khí thế ngút trời bây giờ đột nhiên run lên, cúi đầu ngoan ngoãn như một cậu học sinh.
“Anh Mặt Sẹo, ra tay đi, lập tức xử lý tên này, dám bất kính với Ngũ gia…”
“Đồ khốn kiếp muốn chết à!”
Tôn Tàn ở bên cạnh vẫn đắc ý đổ thêm dầu vào lửa, thình lình Mặt Sẹo quát lên một tiếng, tát Tôn Tàn một cái thật mạnh làm bay ra đống răng giả!
Mặt Sẹo giẫm lên ngực Tôn Tàn, nhìn chằm chằm và quát: “Lão già không biết điềut, dám vô lễ với anh Diệp đây!”
Mặt Sẹo tối qua đã bị Diệp Thành xử lý đến nỗi đã ngoan ngoãn phục tùng, sau đó còn nghe Ngũ gia kể về chuyện của cô chủ, trong lòng lo lắng muốn tìm cơ hội xin lỗi, ai biết lão già này thật sự khiến hắn suýt chút nữa đắc tội với sát tinh Diệp Thành này!
Tôn Tàn bị giẫm nằm trên mặt đất sửng sốt vô cùng, lắp bắp kinh hãi: “Anh Mặt Sẹo…đây… đây là?”
Mặt Sẹo quát lớn tiếng, nhìn về Tôn Tàn, chỉ muốn ngũ mã phân thây người trước mặt “Đây là anh Diệp, khách quý của nhà họ Thẩm, đích thân người đứng đầu nhà họ Thẩm tặng căn biệt thự này cho anh Diệp đây. Ông lại dám đến đây gây xích mích, chia rẽ?!”
“Tôi, tôi không biết!” Tôn Tàn nói như sắp khóc, ông ta nhìn thấy Diệp Thành với dáng vẻ bình thường, mặc toàn quần áo hàng rong, làm sao có thể nghĩ rằng đây là người có thân phận cao quý như vậy được chứ?
“Ông già, có phải ông chán sống rồi không!” Mặt Sẹo không hề khách sáo, đá Tôn Tàn vài đạp, ngẩng đầu lên và nói: “Anh Diệp, anh nghĩ nên xử lý lão già ngu ngốc này như thế nào?”
Diệp Thành cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, thản nhiên nói: “Đánh gãy chân, rồi ông mang đi là được”.
Nói xong, anh trực tiếp đóng cửa lại không quan tâm đến phản ứng của những người này, còn đối với Liễu Băng Dao vẫn còn đang kinh ngạc, anh nói: “Sau này cô sẽ sống ở đây, không ai dám bắt nạt cô đâu”.
“Ừm……”
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thành lại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí đó đi, khi anh nghe điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Huyên vang lên:
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Thành lại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí đó đi, khi anh nghe điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Huyên vang lên:
“Diệp Thành, hôm nay có phải anh quên đến nhà tôi không?”
“Tôi quên mất. Lát nữa tôi sẽ đến.”
Nói rồi, Diệp Thành tắt máy, làm cho Bạch Tiểu Huyên ở đầu dây kia cảm thấy chán chường.
“Hay lắm, dám tắt điện thoại của con gái tôi”. Mẹ của Bạch Tiểu Huyên, bà Tất Tịnh Hồng bực tức nói: “Nhìn xem cậu ta phá buổi đính hôn thành ra như thế nào rồi! Cậu ta còn có mặt mũi mà đến à! Mẹ thật sự không biết con có hồ đồ không vậy. Một người con gái ưu tú như con thế này mà lại lấy một đứa nghèo như nó, cậu ta còn không xứng để xách dép cho cậu chủ nhà họ Lý nữa đấy!”
Bạch Thư Hòa cau mày, bất mãn nói: “Bà bớt nói vài lời đi”.
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Thư Hòa cũng cảm thấy có chút hối tiếc, tuy rằng ông ta và Diệp Niệm là anh em kết nghĩa, tình cảm của hai người sâu đậm từ nhỏ đến lớn, nhưng dù sao bây giờ cũng là con cháu nhà họ Lý, cũng là người nhà họ Lý kiểm soát bao nhiêu khách sạn của vô số gia tộc lớn ở Hải Thành này!
Không chỉ một lần, ông ta có ý định từ hôn, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Diệp Thành đêm qua, sự thôi thúc này càng lớn hơn.
Dù sao nhà họ Bạch cũng chỉ có chút tiền mấy triệu tệ, không thể coi là tầng lớp thượng lưu của xã hội, nhưng nếu như nhà ông ta kết thân với nhà họ Lý, có thể nói là chim sẻ biến thành phượng hoàng, từ đó bước đi trên con đường đầy vàng bạc châu báu!
Những suy nghĩ khác nhau trong đầu Bạch Thư Hòa đọng lại một lúc lâu, ông vuốt mặt, thở dài: “Thằng nhóc Diệp Thành đó cũng không tệ. Chỉ cần nó chăm chỉ làm việc, sau này cũng chưa hẳn là tệ hơn Lý Việt Trạch”.
Tất Tịnh Hồng lập tức cười lạnh: “Hừ! Loại người như cậu ta cả đời chỉ đi làm công cho người khác, nhất định chẳng có tiền đồ!”
“Không, tôi tuyệt đối không đồng ý với cuộc hôn nhân này!”
Bạch Thư Hòa nhíu mày một hồi, cuối cùng thở dài: “Nhìn đi, bà nhìn lại đi, Diệp Thành nó mới đến Hải Thành, bà lại ồn ào làm ầm lên đòi từ hôn, rồi bà muốn cái mặt già tôi để đâu đây? Ông Diệp bên kia sẽ nghĩ gì về tôi?”
Tất Tịnh Hồng chống tay lên hông và nói: “Ông Diệp ông Diệp, ông vì ông Diệp đó mà đến cả con gái mình cũng không cần à? Rốt cuộc là ông ta quan trọng hay mẹ con chúng tôi quan trọng!”
“Ông Diệp năm đó đã cứu tôi một mạng, bà bớt nói vài lời đi…”
Nghe cha mẹ cãi nhau, Bạch Tiểu Huyên thở dài, cô ta và Diệp Thành lớn lên cùng nhau, nếu nói về tình cảm thật sự cũng có một chút, nhưng dù sao đi nữa, Lý Việt Trạch vẫn tốt hơn gấp nhiều lần.
Cô ta vẫn còn nhớ, khi cô ta đón sinh nhật vào năm nhất đại học, Diệp Thành đã gửi tặng cho cô một tượng gỗ mà do anh đích thân khắc khuôn mặt của chính cô. Cô vui vẻ mang nó đi khoe với bạn thân của mình, nhưng đều bị chê cười!
Sau đó, cô ta nhìn thấy túi LV, nước hoa Chanel, son bóng phiên bản giới hạn của những người bạn thân nhất, tất cả đều đập vào mắt Bạch Tiểu Huyên, khiến cô ta khao khát có được, cho đến khi Lý Việt Trạch bao cả khách sạn Brilliant đưa cô ta đến đón sinh nhật ở đó.
Sau bữa tiệc sinh nhật đó, món quà sinh nhật điêu khắc bằng gỗ được chạm khắc cẩn thận bởi Diệp Thành đã bị cô ta ném vào thùng rác, bởi vì trong lòng Bạch Tiểu Huyên, Diệp Thành và chính bản thân cô ta đã không còn ở cùng một thế giới!
Diệp Thành không biết rằng Tất Tịnh Hồng đã làm hỏng bữa tiệc đính hôn, hoàn toàn trách lỗi thuộc về mình, anh lái chiếc Rolls Royce do gia đình họ Thẩm tặng đến nhà của Bạch Tiểu Huyên.
Ngay khi anh vừa đỗ xe và chuẩn bị đi, Diệp Thành nhìn thấy một chiếc xe Audi A8 mới tinh và lái về phía anh.
Ngay sau đó, chiếc Audi phanh gấp và dừng lại trước mặt anh.
Cửa xe mở ra, Trần Phong đội mũ lưỡi trai bước từ trong xe ra, liếc mắt nhìn Diệp Thành cười khinh: “Anh Diệp, không biết anh có nghe qua câu, đã là chó ngoan thì không cản đường? Nếu không phải phản ứng của tôi nhanh thì anh sớm đã bị tôi tông chết từ lâu rồi”.
Diệp Thành nhìn gã cười lạnh: “Ừ, Audi mới mua à?”
Trần Phong nghe đến đây, đắc thắng nói: “Chỉ là một chiếc A8 thôi mà, hơn một triệu nhân dân tệ, đối với tôi chỉ là chút tiền thôi, nhưng đối với người vô dụng như anh, e là đến cả ngồi cũng chưa từng ngồi nhỉ?”
Thật ra, Trần Phong vẫn đang đau đầu vì khoản vay tiền hàng hơn hai triệu tệ, cha mẹ gã còn mắng một phen, đưa tiền mua xe là chuyện không thể nào.
Chiếc A8 này do một người bạn của Trần Phong mới mua và gã đã mượn để lái đến đây cho đỡ mất mặt.
Diệp Thành không nhịn được mà cười: “Anh không sợ lại bị cháy nữa sao?”
Trần Phong bị Diệp Thành nói đến tức điên, hổn hển nói: “Cháy cái đầu mày! Đừng có ở đây mà ăn nói xui xẻo!”
Chương 14: Nhà họ Bạch
Khi hai người họ đang nói chuyện, Lý Việt Trạch, Lý Cẩm Vi và một cô gái xinh xắn lần lượt bước ra khỏi xe.
Diệp Thành không để ý đến Trần Phong mà ngược lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô gái đáng yêu kia. Khi nhìn thấy cô gái, những ký ức bị phủ bụi của anh bỗng nhiên ùa về.
Hạ Vũ Đình!
Đàn em khóa dưới của Bạch Tiểu Huyên!
Ở kiếp trước, anh đã từng là nạn nhân của Lý Việt Trạch và những người khác, bị đánh đập đến tàn phế, thảm đến không có gì so sánh được, những người thân và bạn bè trước đây nhìn thấy anh họ tỏ vẻ sợ hãi, tránh còn không kịp.
Nhưng chỉ duy nhất Hạ Vũ Đình – người không quen biết gì với anh trước đây, đã đưa tay giúp đỡ Diệp Thành, nhiều lần gửi đồ ăn cho anh, còn đưa anh đến bệnh viện để điều trị.
Có thể nói, nếu không có Hạ Vũ Đình thì sẽ không có Huyền Thần Tiên Đế sau này.
Diệp Thành tiến đến nở một nụ cười với Hạ Vũ Đình, khuôn mặt dễ thương của cô đỏ bừng đến tận mang tai, vội cúi đầu xuống.
Lúc này Lý Cẩm Vi đang đeo khẩu trang dày cộp, ngũ quan của cô ả vẫn chưa hồi phục, khi đến bệnh viện, bác sĩ cũng không còn cách nào nữa, khiến cô ả cảm thấy vô cùng suy sụp.
Nhìn thấy Diệp Thành phớt lờ bạn trai của mình, thêm vào đó là bộ dạng thản nhiên của anh, cô ả không khỏi tức giận, lại nhìn thấy Diệp Thành đứng cạnh một chiếc Rolls Royce đắt tiền, cô ả liền chế nhạo: “Thứ vô dụng vẫn là thứ vô dụng mà thôi, không có việc gì sao lại đứng trước một chiếc Rolls-Royce của nhà người khác? Hay là muốn chụp ảnh và đăng lên mạng khoe? Làm hỏng xe nhà người ta rồi anh có đủ tiền đền không?”
Trần Phong bĩu môi, khinh thường cười: “Người ta là một tên nhà quê đến từ một vùng nông thôn nhỏ, chưa nhìn thấy xe Rolls Royce cũng là chuyện bình thường thôi mà, chụp ảnh cũng là điều dễ hiểu cả thôi”.
Khi Hạ Vũ Đình nghe họ chế nhạo Diệp Thành, cô không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và nhìn Diệp Thành như muốn xin lỗi.
Diệp Thành nghĩ, cô gái này chưa từng thay đổi, vẫn luôn lương thiện hiền lành như vậy.
Sau đó, Diệp Thành thản nhiên nói: “Chiếc xe này là của tôi, còn chiếc Audi của anh, tôi sợ nó sắp bốc cháy rồi đó”.
Lý Việt Trạch nghe vậy liền cười ha ha và nói: “Được rồi, Diệp Thành cũng không phải là người ngoài, chuyện nhà anh mọi người ở đây đều hiểu cả, cãi nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì, đi thôi, mọi người lên nhà Tiểu Huyên thôi nào*.
Nói rồi, Lý Việt Trạch đưa Trần Phong và mọi người lên lầu.
“Cốc cốc cốc”
Nghe thấy có tiếng gõ cửa, Tất Tịnh Hồng bước đến với vẻ mặt tức giận, nhưng ngay lúc cửa được mở ra, trên mặt bà ta nở một nụ cười rạng rỡ.
“Là Việt Trạch à, mau vào đi con.”
Nhìn vẻ mặt hạnh phúc và rạng rỡ của bà ta, người không biết còn tưởng rằng đó là con trai của bà ta về nhà, cho đến khi Lý Việt Trạch đưa Lý Cẩm Vi và vài người khác vào nhà, Diệp Thành mới xuất hiện.
“Hừ!”
Tất Tịnh Hồng hừ một tiếng, nhìn anh chằm chằm, nói với vẻ bực tức: “Dám cúp điện thoại của Tiểu Huyên, lại còn đến tay không, con rể tự cao tự đại như vậy, nhà họ Bạch tôi đây không dám nhận đâu”.
Diệp Thành nhìn bà ta một cái, căn bản anh chẳng thèm để ý. Anhtiến đến trước mặt Bạch Thư Hòa, lấy ra hai bình rượu nhỏ từ trong túi nói: “Đây là rượu bố cháu nhờ cháu mang đến cho chú đây ạ”.
Tất Tịnh Hồng bĩu môi nói tiếp: “Ôi chao, ông xui gia và con rể hào phóng quá đi mất, thăm đáp lễ mà chỉ có hai bình rượu thôi sao?”
Ngay cả sắc mặt Bạch Tiểu Huyên cũng thay đổi, cô ta thầm mắng Diệp Thành là quá keo kiệt, lần đầu tiên đến sau lễ đính hôn làm gì có ai tặng thứ này chứ?
Thực ra, đương nhiên Diệp Niệm đã đưa rất nhiều đồ quý giá cho con trai mình mang đến, nhưng vốn dĩ Diệp Thành không định dính dáng gì đến nhà họ Bạch, anh hoàn toàn không lấy những thứ đó.
“Ồ ồ, đây là rượu Thanh Trúc do ông Diệp tự mình ủ đây à”. Bạch Thư Hòa hai mắt sáng bừng lên, cẩn thận nhấp một ngụm, lộ ra vẻ mặt vui mừng. “Năm đó khi cùng nhau ở trong quân đội, chú sống nhờ vào thứ này cả đây”.
Tất Tịnh Hồng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Cũng chỉ có ông coi nó là bảo bối, tôi đây chẳng thấy nó là của lạ”.
Lý Việt Trạch cũng thấy cơ hội đến rồi, đứng lên nở nụ cười: “Cô ơi đừng nóng giận, cháu đây cũng mang chút quà đến, cô xem thử có thích hay không”.
Tất Tịnh Hồng nhận lấy và ngay lập tức hét lên với vẻ ngạc nhiên: “Đây là loại rượu vang đỏ quý hiếm được sản xuất ở lâu đài Lafite của Pháp. Tuy không phải 1982 nhưng nó có giá hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ, hơn nữa cháu còn tặng cả hai chai. Việt Trạch thực sự rất hào phóng, nếu cháu là rể nhà cô thì tốt biết mấy”.
Bà ta nói những lời này là để cho Diệp Thành thấy khó mà biết đường rút lui, chủ động rời khỏi Bạch Tiểu Huyên, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thành sắc mặt tỏ vẻ không hề bận tâm đến, không có một chút cảm xúc nào cả, trong lòng bà ta không khỏi tức giận.
Tất Tịnh Hồng liếc mắt nhìn Diệp Thành một cái khinh thường: “Đây mới gọi là đồ cao cấp, làm gì có thứ đồ nào mà nghèo kiết cổ hủ, giống hệt như chủ nó, chẳng có chút tiền đồ”.
Bạch Tiểu Huyên càng thêm thất vọng, nhìn vẻ mặt mỉa mai của Lý Cẩm Vi khi đợi những người khác, cô ta chỉ cảm thấy bị tên keo kiệt này làm cho mình mất mặt, không khỏi đứng lên bất mãn nói:
“Diệp Thành! Anh cũng thật quá đáng! Hôm qua tại tiệc đính hôn còn làm tôi xấu hổ chưa đủ à, hôm nay ở nhà lại khiến tôi không ngẩng đầu lên được, đáng thương cho tôi quá, tại sao lúc đó lại nhìn trúng anh chứ, hu hu hu …”
Diệp Trần vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi nhắc nhở cô đừng có đi vào, cô không nghe, cuối cùng không phải là tôi đã cứu mấy người ra sao?”
Một câu nói của anh làm cho mọi người đều không nói nên lời.
Diệp Trần nhún vai, hôm nay anh đến là muốn giải quyết cho xong chuyện này, sau này tìm cơ hội từ hôn sau, nhưng khi anh chuẩn bị rời khỏi đó, không ngờ rằng Lý Việt Trạch đột nhiên mời mình ở lại:
“Anh Diệp, đừng đi vội vậy chứ. Người trẻ tuổi chúng ta hiếm khi rảnh rỗi. Ăn cơm xong, cùng nhau đánh hai ván bài đi?”
Diệp Thành cau mày, trong mắt đầy sát khí, màn kịch chính cũng xuất hiện rồi đây!
Ở kiếp trước, anh bị Lý Việt Trạch “đánh hai ván bài” cùng với đám người đó, kết quả thua đến nỗi táng gia bại sản, còn bị đánh gãy cả tay, vô cùng thê thảm.
Nhưng bọn họ không biết rằng Diệp Thành, người đứng trước mặt họ bây giờ, đã không còn là một cậu thanh niên hồ đồ không biết gì khi đó nữa..
Nếu bọn họ đã muốn đâm đầu vào rồi thì hôm nay sẽ lấy lại ít vốn đã bỏ ra ở kiếp trước, cũng để cho bọn họ biết rằng:
Uy nghiêm của tiên đế không thể xâm phạm!
Chương 15: Câu lạc bộ Kim Diệp Tử
Nếu đã là một cái bẫy được giăng sẵn, vậy thì chắc chắn sẽ không ra tay trước mặt Bạch Thư Hòa. Sau khi ăn xong, dưới sự đề xuất của Lý Việt Trạch, mọi người sẽ đến sòng bạc ngầm nổi tiếng ở Hải Thành.
Sau khi xuống lầu, Trần Phong chỉ đưa những người khác lên chiếc xe Audi của mình, sau đó ngẩng đầu cười với Diệp Thành: “Anh Diệp, thật ngại quá, hết chỗ mất rồi, anh lại phải gọi taxi đi rồi”.
Diệp Thành lạnh lùng liếc gã một cái, nói: “Nhìn ấn đường của anh tối sầm, e là chiếc xe này lại sắp cháy nữa rồi”.
Nói rồi, một luồng linh khí của Diệp Thành đánh thẳng vào động cơ của chiếc xe.
Nhưng ngay sau đó, Hạ Vũ Đình đã nói: “Anh…anh Diệp, nếu như không chê thì có thể ngồi bên cạnh tôi, mọi người cùng nhau ngồi chật một tí”.
Nghe được lời nói của Hạ Vũ Đình, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả Bạch Tiểu Huyên cũng liếc nhìn Hạ Vũ Đình.
Lý Cẩm Vi vội vàng bước tới, ôm lấy cô gái và nói: “Vũ Đình, sao em lại chen chúc một chỗ với cái tên khốn đó, mặc kệ anh ta đi, anh ta rất giỏi lừa con gái”.
Sau đó Lý Cẩm Vi ngẩng đầu tức giận nói: “Này, anh còn đợi gì ở đây nữa? Đừng có nghĩ tới lợi dụng em khóa dưới của tôi nữa, tự mình bắt taxi đi!”
Diệp Thành nhướng mày, lấy ra chìa khóa xe, thản nhiên nói: “Không cần bắt taxi, tôi tự mình lái xe đi”.
Những người khác còn chưa lên tiếng, Trần Phong là người đầu tiên cười chế giễu: “Ha! Chìa khóa xe Rolls-Royce à, giả mà như thật nhỉ”.
Lý Cẩm Vi lập tức giễu cợt: “Bỏ ra mấy chục tệ mua một cái bật lửa thì đã dám nói mình có xe Rolls-Royce. Nếu tôi có vé máy bay thì chẳng phải có thể nói là mình có máy bay sao?”
Những người kia lập tức hùa theo phá lên cười, Bạch Tiểu Huyên mặt đen như đáy nồi, trong lòng cô ta nghĩ lúc Diệp Thành đến nhà mình thì keo kiệt muốn chết đi, nhưng lại phải giả bộ giàu có ở một nơi như thế này.
Bạn bè cô ta đều là con nhà giàu, sao không nhận ra chìa khóa xe là giả được chứ?
Không ngờ rằng Hạ Vũ Đình lại bước xuống xe, cười với Diệp Thành: “Xe cũng hơi đông người, vậy thì chúng ta cùng nhau gọi taxi đi vậy”.
Lúc nãy khi Diệp Thành ra tay với động cơ của chiếc xe Audi, anh cũng dùng một phần linh khí của mình để bảo vệ Hạ Vũ Đình, nhưng anh không ngờ rằng Hạ Vũ Đình lại xuống xe và giúp đỡ mình.
Hạ Vũ Đình lại không đi lấy lòng Lý Việt Trạch một người có tiền đồ rộng mở như vậy mà giúp một người lạ thoát khỏi vòng vây, cô thật đơn thuần, lương thiện quá và thật…”ngu dại” quá đi mà.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Diệp Thành thản nhiên nói: “Vậy thì ngồi xe của tôi đi”.
“Xì, còn dám lớn tiếng mà không biết ngượng, tôi đây hôm nay muốn biết anh sẽ lái xe Rolls Royce kiểu gì!”
Lý Cẩm Vi cười lạnh nhìn qua, nhưng sau đó cô ta sững người, bởi vì Diệp Thành lấy chìa khóa xe ra ấn vào, cửa xe Rolls Royce được mở ra!
“Tôi, tôi không nhìn nhầm đó chứ.”
Cô ta đột nhiên há miệng to ra, những người khác đều lộ ra vẻ khó tin, ngay cả Bạch Tiểu Huyên cũng sửng sốt, tên Diệp Thành thốt ra toàn những lời giả dối thật sự lại có một chiếc xe hơi hạng sang?
Trần Phong vẻ mặt đầy sự ghen tị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao có thể như thế được?”
Lý Việt Trạch cũng cau mày, đột nhiên nói: “Chiếc xe này có lẽ là của cô Thẩm, người trong khách sạn tối qua có nói cô ấy lái xe này đến. Tôi nghĩ chắc là anh Diệp này tìm được cơ hội quỳ xuống la liếm van xin cô Thẩm, khóc van xin mượn chiếc xe này từ cô ấy đến đây ra vẻ với chúng ta”.
‘Ồ, đúng vậy. Chắc chắn là như vậy”.
Tất cả mọi người thở phào, so với việc nói là mọi người đều tin lời nói đó, thì phải nói là bọn họ ép buộc bản thân mình tin câu nói đó là sự thật, bởi bọn họ không thể chịu nổi Diệp Thành hơn mình!
Sau khi hiểu ra được điều này, tâm trạng của Trần Phong đã dễ chịu hơn, gã nói “Ngồi vững nhé” rồi đạp ga.
Bùm!
Một tiếng động lớn, mui xe Audi bất ngờ nổ tung và bay lên không trung, mọi người hoảng hốt chạy ra khỏi xe nhanh chóng, nấp vào phía xa, ngơ ngác nhìn chiếc xe.
Ngay sau đó, một ngọn lửa bùng lên từ động cơ, rất nhanh toàn bộ chiếc xe bị bao trùm trong ngọn lửa.
Trần Phong nhìn cảnh này mà sắc mặt đờ đẫn, tay run rẩy, chiếc xe này gã không dễ gì mượn được từ một người bạn, ai ngờ vừa lái xe được vài đoạn lại cháy thành ra như thế này.
“Tại sao lại cháy nữa rồi! Không thể nào!”
Trần Phong như phát điên lên, vừa cháy một chiếc Mercedes-Benz, sau đó lại cháy một chiếc Audi khác trong nháy mắt, nếu là người khác cũng không thể chịu đựng được!
Hơn nữa, chiếc xe này trị giá hơn một triệu nhân dân tệ, lại còn mượn của một người bạn, bây giờ không phải tự mình đền lại sao?
Khi nghĩ đến điều này, con tim của Trần Phong lại nhói lên từng cơn.
Lửa vẫn cháy dữ dội, chẳng mấy chốc chiếc xe cháy thành một đám than đen.
Lý Việt Trạch thấy Trần Phong hồn vía lên mây, liền đi tới vỗ vai hắn gã nói nhỏ: “Đừng lo lắng, đợi đến sòng bạc thắng được tên nhóc kia, sau đó tôi mua xe mới cho cậu”.
Trần Phong bực tức gật đầu nói: “Anh Việt Trạch, anh nhất định phải làm cho anh ta táng gia bại sản”.
Khóe miệng Lý Việt Trạch nhếch lên, ánh mắt xuất hiện một tia lạnh lùng, hắn nói: “Cậu yên tâm đi, bàn cờ đã được sắp đặt cả rồi. Chỉ cần anh ta dám vào, thì để anh ta đi rồi sẽ không bao giờ trở lại”.
Bên kia, Diệp Thành cũng không có ý định để ý đến đám người kia, anh liền đạp ga chạy xe đi, Hạ Vũ Đình ngồi bên cạnh hoàn toàn choáng váng, cô ngồi co người lại, bất động vì sợ bị thương.
Những cảnh tượng xảy ra trong hôm nay khiến cô vô cùng chấn động, cô không ngờ Rolls-Royce thực sự là của Diệp Thành, càng không ngờ xe của Trần Phong thật sự sẽ phát nổ.
Nhìn thấy Hạ Vũ Đình ngượng ngùng như vậy, Diệp Thành dịu dàng nở một nụ cười, hỏi: “Vũ Đình, đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng đi”.
Hạ Vũ Đình ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười của Diệp Thành, lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống nói nhỏ: “Tôi chỉ là hơi sợ hãi, không phải căng thẳng”.
Diệp Thành im lặng một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Tôi đã từng mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy Bạch Tiểu Huyên phản bội tôi. Lý Việt Trạch và Trần Phong đã bày kế để lừa tôi. Tôi bị lừa toàn bộ số tiền của mình có và còn bị đánh trở nên tàn phế, lang thang trên đường, hơn thế nữa là bạn bè, người thân không ai giúp đỡ. Chỉ có cô là người duy nhất đã âm thầm giúp đỡ tôi, còn dành toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình để chữa bệnh cho tôi, vì vậy tôi luôn muốn nói lời cảm ơn đến cô nhưng không có cơ hội”.
Hạ Vũ Đình nhìn Diệp Thành với ánh mắt kỳ lạ, sau đó sợ sệt nói: “Giấc mơ đều là giả, chị Bạch Tiểu Huyên không phải người như vậy”.
Diệp Thành lắc đầu cười, không nói nữa.
Chẳng bao lâu, đã đến sòng bạc rồi.
Trần Phong và những người khác bắt taxi chạy theo sau, Vương Quang Diệu và Khổng Uyển Linh có lẽ đã nhận cuộc gọi nên đến cùng một lúc đó, khi xuống xe, hai người bọn họ nhìn nhau, bọn họ đã hiểu ý của nhau khi trên đường đi đến đây, hôm nay phải khiến cho Diệp Thành táng gia bại sản!
Diệp Thành đã nhìn thấy biểu hiện của những người này từ lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong lòng anh sớm cũng đã có tính toán rồi.
Câu lạc bộ Kim Diệp Tử, một cái tên rất bình thường còn có một tấm biển nhãn hiễu lớn được treo trên một tòa nhà có kiến trúc cổ, đủ để đón tiếp những người được gọi là giới thượng lưu.
Tuy nhiên, đây là sòng bạc ngầm lớn nhất và sang trọng nhất ở Hải Thành, thậm chí là cả tỉnh Giang.
Tối hôm qua Lý Việt Trạch đã đắc tội với Hồng Ngũ gia, đương nhiên hắn không dám tới địa bàn của nhà họ Thẩm, nhưng sòng bạc này là của nhà họ Trịnh ở tỉnh Tô Nam!
Điều này cho thấy thế lực của nhà họ Trịnh to lớn cỡ nào, ngay cả ở tỉnh Giang mà cũng dám tùy tiện bành trướng, đây chính là sức mạnh và sự tự tin của một võ đạo đại sư!
“Wow!”
Sau khi mọi người bước vào trong câu lạc bộ, họ ngay lập tức bị ấn tượng bởi cách trang trí cao quý và trang nhã, chỉ Lý Việt Trạch là có biểu hiện khá bình thường.
Còn Diệp Thành chỉ liếc mắt nhìn một cái, khi ở trong tiên giới, bao nhiêu Vân Cung Thần điện anh đều không màng để vào mắt mình, nơi bình thường như vậy làm sao có thể khiến anh để ý.
Tuy nhiên, đối với những người bình thường, nơi này mang đầy hơi thở phong cách cổ điển phương Tây, không chỉ có tiền mới có thể bố trí nên được mà họ phải nhờ đến các bậc thầy nghệ thuật mới làm ra được.
Chỉ tính riêng điều này, thì đã không biết đẳng cấp hơn khách sạn Brilliant bao nhiêu lần rồi.
Khổng Uyển Linh hoàn toàn bị thuyết phục, mặc kệ bạn trai ở bên cạnh, mê trai nói: “Wow, cậu Lý đây, anh tuyệt quá, đưa chúng ta đến một nơi xa hoa thế này!”
Trần Phong cũng hùa theo: “Đúng, đúng vậy, tôi nghe bố tôi nói rằng ông ấy không đủ tư cách để vào đây, hơn nữa có tư cách vào đây ở tỉnh Giang này không quá 50 người”.
Bạch Tiểu Huyên liên tục đảo mắt qua lại, ánh mắt không rời khỏi Lý Việt Trạch, khoảng khắc Diệp Thành lái chiếc Rolls Royce trên đường, trong lòng cô ta vẫn có chút dao động, nhưng sau khi nhìn những gì Lý Việt Trạch thể hiện trong này, cô ta vẫn hiểu là Diệp Thành hoàn toàn không thể so sánh với người ta.
Lý Việt Trạch lúc đầu có hơi tự mãn, nhưng ngay sau đó anh ta không cười nổi nữa rồi.
Mặc dù người phục vụ trước mặt rất nhã nhặn, nhưng lại nói với giọng điệu không có chút nghi ngờ: “Xin lỗi anh, anh chỉ có thẻ thành viên bình thường, không đủ tư cách đưa những người không phải thành viên vào”.
Nụ cười trên mặt Lý Việt Trạch lập tức đông cứng lại, bởi vì anh ta đã lấy trộm được thẻ hội viên từ cha mình, cho nên anh ta hoàn toàn không ngờ đến chuyện này.
Nhưng ở trước mặt Bạch Tiểu Huyên anh ta không thể để mất mặt nên đột nhiên tức giận nói: “Cậu làm rõ chuyện này cho tôi, bố tôi là Lý Hạo chủ tịch khách sạn Brilliant đấy, cậu dám ngăn cản tôi sao?”
Chương 16: Cao thủ
Trong mắt nhân viên phục vụ hiện lên tia khinh thường, anh ta từng tiếp đón không biết bao nhiêu nhân vật lớn, Lý Hạo chỉ là một người không nổi bật trong đó thôi, nếu không phải năm đó ông chủ muốn lôi kéo quan hệ ở Hải Thành này, dù thẻ hội viên bình thường, người này cũng không có tư cách cầm.
Hiện giờ, con trai của Lý Hạo lại dám huênh hoang ở câu lạc bộ Kim Diệp Tử?
Nhưng khi anh ta định nói chuyện, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhân viên phục vụ nghe xong thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, nói với Lý Việt Trạch:
“Cậu cả Lý phải không ạ, vừa rồi là do tôi mạo phạm, cậu và bạn đều có tư cách vào!”
Lời này vừa dứt, mấy người Khổng Uyển Oánh lập tức hoan hô: “Cậu Lý đúng là lợi hại! Ngày cả ông chủ câu lạc bộ Kim Diệp Tử cũng phải nể mặt!”
Bạch Tiểu Huyên hưng phấn tới mức hai gò má ửng hồng, biểu hiện đầy khí phách vừa rồi của Lý Việt Trạch đã khiến cô ta chấn động, cái gì mới là căn cơ của gia tộc lớn, chính là đây!
Về phần Diệp Thành, một chiếc Rolls Royce thì có là gì? Quả thật anh ta còn chẳng có tư cách xách giày cho cậu cả nhà họ Lý.
Dù Lý Việt Trạch không rõ tình huống lắm nhưng hắn cảm thấy chắc là do thể diện của bố mình lớn, trừ cái đó, hắn không còn cách giải thích nào khác nên tức khắc trở nên đắc ý, vung tay nói với Bạch Tiểu Huyên: “Chúng ta đi thôi!”
Khóe môi Diệp Thành khẽ xong lên, thấy Bạch Tiểu Huyên theo sát Lý Việt Trạch vào thang máy thì anh cười khinh miệt một tiếng.
Với tu vi hiện nay, Diệp Thành tất nhiên cũng nghe thấy giọng của người đàn ông trong điện thoại. Tuy không biết mục đích của đối phương là gì nhưng anh chắc chắn đó không phải là vì đối phương muốn kết bạn với loại người như Lý Việt Trạch đâu.
Khi Diệp Thành định tiến lên, anh phát hiện Hạ Vũ Đình còn đi bên cạnh mình, anh không khỏi cười hỏi: “Sao cô không đi lên với họ?”
Hạ Vũ Đình vội lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ.
Nghĩ ngợi một chút, Diệp Thành mới hiểu ra, nơi thế này quá nguy hiểm với mấy sinh viên chưa trải sự đời, Hạ Vũ Đình đang sợ, Diệp Thành vỗ nhẹ lên đầu cô ấy rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô!”
Anh có thể nhìn thấy Hạ Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, cô lặng yên theo sau anh vào thang máy.
Cửa thang máy mở ra, mấy người Lý Việt Trạch hít sâu một hơi, không gian sau cánh cửa rộng bằng một sân bóng.
Ánh đèn sáng ngời mà không hề mất đi sự trang nhã, đám đông nam lẫn nữ mặc quần áo sang trọng, tụm năm tụm ba, nói chuyện vui vẻ hoặc lắc xúc xắc đánh bài, một lần nhấc tay ném chip cũng đủ cho một gia đình bình dân sống mấy đời.
Đám người Lý Việt Trạch ngẩn ngơ, hai mắt trừng to nhìn phía trước, trên mặt là khát khao và hâm mộ.
Đối với họ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, họ có thể chân chính trở thành hội viên ở đây, đó sẽ là thân phận đáng để khoe khoang của họ trước tuổi trung niên.
Ngược lại, Diệp Thành chỉ ngáp dài một cái, trong Tiên Cung đời trước của anh, dù là người làm việc vặt cũng ở trong nơi nguy nga tráng lệ, sao chỗ phàm tục này có thể sánh bằng.
Nhưng mà…
Ngay lúc đó, anh cảm nhận được một thứ khí chất không quá hợp với bầu không khí nơi này xuất hiện ở một hướng khác.
Diệp Thành nhìn từ xa, anh thấy từ phòng bao chính giữa, một người đàn ông mặc áo xanh đang đi ra, người này híp mắt, nhìn về phía Lý Việt Trạch rồi đánh giá quan sát.
“Khí thế của người này, không đơn giản!”, Diệp Thành nhanh chóng kết luận, dù người đàn ông trung niên ở giữa sòng bạc không hề có lời nói hành động nào gây náo động, người này chỉ đứng đó làm việc của mình là cũng đã lộ rõ hào quang giống như một vầng trăng sáng treo giữa không trung.
Hiển nhiên, điều này không chỉ nói về nhân loại bình thường, việc khiến Diệp Thành cảm thấy hứng thú là ba ông lão có tư thế oai hùng theo sau lưng người đó.
Người ở giữa có hơi thở mạnh mẽ, ánh mắt tập trung, người bên trái thì có đôi tay vung vẩy tạo thành gió, người bên phải thì bước chân như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, thậm chí còn tạo cho người ta ảo giác như gót chân ông ta không hề chạm đất.
Nếu Thẩm Thiên Minh ở đây thì ông ấy sẽ phải thốt lên kinh ngạc vì ba người này chính là ba Đại hộ pháp của nhà họ Trình tu luyện các môn võ, theo thứ tự là Sư Tử Hống, Toái Nham Chưởng, Huyền Cơ Bộ, họ đều là đệ tử của gia chủ nhà họ Trình – Trình Bác Hiên, có địa vị cực cao ở gia tộc họ Trình.
Diệp Thành nhìn chằm chằm ba cao thủ kia thì lại cảm thấy ngứa tay. Từ khi sống lại, anh còn chưa đánh với ai một trận đã đời, cũng không biết những võ giả trên Trái Đất này đã đạt tới cấp độ nào, nhưng lúc này, Lý Việt Trạch lại hét lên với anh đầy ý xấu: “Đến đây, đánh bài, đánh bài nào, ai chạy trước là chó!”
“Đúng là tự tìm đường chết!”
Diệp Thành cười lạnh một tiếng rồi tới cạnh bàn đánh bạc ngồi xuống, không ngờ chàng trai mặc áo xanh thực sự ngồi xuống cạnh mình, cười hỏi: “Mấy bạn trẻ, không ngại tôi chơi chung chứ?”
Ba ông lão đứng sau lưng anh ta, tỏa ra uy nghiêm áp đảo, khiến người chung quanh muốn tiến lên làm quen đều không dám tùy tiện hành động.
Lý Việt Trạch có hơi lưỡng lự nhưng hắn tự phụ về khả năng đánh bạc của mình, lại có Vương Quang Diệu và Trần Phong phối hợp trong ngoài, huống chi hắn cũng không muốn mất mặt trước Bạch Tiểu Huyên nên gật đầu đồng ý: “OK, nhưng anh bạn này, chúng tôi cược khá nhiều tiền, anh mang đủ không đấy?”
Nghe thấy lời này, một ông lão trong ba người khá tức giận, quát lớn: “Láo toét, cậu dám…”
“Đừng nóng!”, chàng trai áo xanh cười dịu dàng như gió xuân, thuận tay ném ra vài chip thôi mà lại khiến mắt đám người Lý Việt Trạch như lòi ra.
Mỗi chip màu tím có giá trị là một triệu.
Lý Việt Trạch càng không muốn chịu thua, hắn móc một cái thẻ ngân hàng từ trong ngực ra quát lớn: “Được, tôi chơi với anh! Diệp Thành, còn anh mang đủ tiền không? Cần tôi cho anh mượn chút để chơi không?”
Diệp Thành càng thêm trực tiếp, anh thản nhiên ném chìa khóa xe của mình lên bàn đánh bạc, nói: “Tôi không có tiền nhưng có thể dùng chiếc xe này để thế chấp, chắc là đủ rồi nhỉ!”
“Đủ rồi đủ rồi, mau đổi chip cho anh Diệp đi!”, hai mắt Trần Phong sáng rực, vội cầm lấy chìa khóa đưa cho phục vụ đổi chip. Chiếc Rolls Royce này ít nhất cũng đáng giá bảy triệu, còn nhiều hơn tài sản của cả nhà Diệp Thành.
“Anh Diệp…”
Hạ Vũ Đình ở phía sau lo lắng kéo góc áo Diệp Thành, còn anh xoay người sang, ra hiệu bằng mắt ý bảo cô yên tâm.
Bạch Tiểu Huyên đứng đối diện thấy cảnh này thì trong lòng giận dữ, thầm nghĩ: “Khó lắm mới có chiếc xe sang trọng để lái, thế mà còn không biết tự lượng sức, dám đánh bạc với Lý Việt Trạch, anh cho rằng mình có thể bám vào cô Thẩm cả đời sao?”
Cô ta chọn quên đi việc mình đang đặt hết hi vọng vào Lý Việt Trạch, trong lòng quyết tâm, chỉ cần Diệp Thành thua sạch, cô ta sẽ chia tay anh.
Mọi người chơi xì tố năm lá bình thường, rất nhanh, phục vụ đã lấy bài ra, xòe ra trước mặt để ba người chơi kiểm tra một lần rồi mới bắt đầu chia bài.
Đồng thời, Diệp Thành cử động nhẹ một ngón, một tia linh khí bắn vào trong bộ bài, tuy bên ngoài nhìn vào không có gì nhưng các lá bài bắt đầu biến đổi.
Hai lá vừa được chia, trong lòng Lý Việt Trạch càng thêm vui vẻ, bài trên bàn hắn có là một lá Át bích và K bích.
Cố kiềm chế sự kích động trong lòng, hắn bắt đầu đặt cược thêm để dụ Diệp Thành và chàng trai áo xanh cũng cược thêm. Còn về hai “người ủy thác” Vương Quang Diệu và Trần Phong, sau khi nhận được ám hiệu bằng mắt của Lý Việt Trạch, họ bắt đầu tăng thêm tiền cược, dáng vẻ nhiệt tình năng nổ.
Rất nhanh, năm lá bài đã được chia xong, Lý Việt Trạch kích động tới cực điểm, bài trước mặt hắn lần lượt là Át bích và K bích, thêm một Q, J, 10 bích, là sảnh lớn nhất.
Thắng chắc!
Trong lòng lẫn hai mắt Lý Việt Trạch đều rất kích động, hắn không ngờ mình lại hên tới vậy, ván đầu thôi là đã có sảnh lớn nhất rồi.
Điều khiến hắn hưng phấn hơn nữa là Diệp Thành và chàng trai áo xanh kia cứ như bị ngu vậy, họ không ngừng thêm chip, lúc này tiền cược đã hơn 10 triệu.
“Thằng ngu Diệp Thành, hiển nhiên là mày sắp tán gia bại sản rồi bị tao đánh gãy hai tay hai chân nhưng trước đó, tao phải kiếm một mớ đã!”
Chương 17: Người thắng
Lý Việt Trạch nhìn về phía chàng trai áo xanh, đối điện có bốn lá, trong đó có ba con Át và một con K, xem ra chắc là ba kèm hai, tuy rằng không to bằng bài của hắn, nhưng cũng khá ổn rồi
Vì thế hắn nở nụ cười đầy ý khiêu khích với người ta: “Tôi tố mười triệu!”
Chàng trai áo xanh cười thản nhiên: “Tôi cũng vậy, tố mười triệu nữa!”
Vì thế, Lý Việt Trạch lại thấy hơi khó, toàn bộ tài sản của hắn chỉ có bấy nhiêu đây, nếu thua nhiều quá, hắn không biết nên ăn nói với bố thế nào.
Nhưng thế bài cùng chất khiến hắn vô cùng tự tin, hơn nữa còn có Bạch Tiểu Huyên còn ở cạnh cổ vũ, bài sảnh thắng chắc thế này thì tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Vì vậy Lý Việt Trạch lập tức quay đầu nói người chia bài: “Tôi muốn vay sòng bạc mười triệu, mau kêu người đem tiền tới đây!”
Người chia bài tất nhiên cũng không sợ có kẻ dám vay nợ mà không trả trong đây nên nhanh chóng kêu người mang chip tới.
Lấy được tiền rồi, Lý Việt Trạch càng thêm tự tin, cười lớn mở mấy con bài chưa lật, tuy tiền lãi chỗ này rất cao nhưng chỉ cần hắn thắng bài Diệp Thành và chàng trai áo xanh là có thể trả hết tiền và rời khỏi đây một cách đầy phong độ.
Hắn vốn chỉ muốn lừa sạch tiền của Diệp Thành thôi nhưng ai ngờ được chàng trai áo xanh này lại dại dột nhảy ra.
Nhưng nghênh đón hắn là ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo của chàng trai áo xanh.
Anh ta nhìn sảnh bích cùng chất mà Lý Việt Trạch mới lật lên, mở miệng nói: “Dám chơi bẩn ở sóng bạc của nhà họ Trình, cậu là người đầu tiên đấy!”
Vừa dứt lời, anh ta từ từ lật bài của mình lên, rõ ràng đó là một lá Át bích
Bốn con Át thêm một con K!
Lý Việt Trạch cảm thấy như mình bị một thùng nước đá giội thẳng từ trên đầu xuống tới chân, khi chân sắp đi tới đỉnh cao của đời người, hắn gặp phải sự đả kích lớn nhất từ khi mới sinh ra tới nay.
“Không thể nào!”
Lý Việt Trạch giơ tay che ngực như thể rất khó thở rồi đột nhiên hét lớn: “Anh gian lận!”
“Bùm…”
Người ra tay đánh Lý Việt Trạch không phải ông lão đứng sau lưng chàng trai áo xanh mà là người chia bài, một cú đấm của người này khiến Lý Việt Trạch ngã xuống đất, sau đó người vừa ra tay mới nói:
“Cẩn thận lời nói của mình, cậu chủ Trình Hồng Quang là ông chủ câu lạc bộ Kim Diệp Tử, sao lại phải giở trò gian lận với anh?”
Người chia bài vừa dứt lời, ông lão sau lưng đã cầm con Át bích trước mặt Lý Việt Trạch lên, cẩn thận quan sát một chút rồi cười lạnh nói: “Sau lá bài này có vết rách, tuy làm rất tinh tế nhưng vẫn khác so với bài của sòng bạc chúng ta”.
“Chuyện này… sao có thể chứ?”
Nghe xong, không chỉ Lý Việt Trạch, ngay cả tốp trai gái theo chân hắn đều mềm nhũn hai chân ngồi co ro dưới đất, cho dù sóng bạc bình thường, kẻ gian giận mà bị tóm đều bị đánh gãy tay, huống chi nơi này còn là sòng bạc nhà họ Trình.
“Ông… ông chủ!”, Lý Việt Trạch bị một cú đấm đánh gãy hai chiếc răng nhưng lại không dám đánh trả, cũng không dám có ý phản kháng, vội vàng đứng lên nịnh nọt: “Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh khoan dung độ lượng bỏ qua, tha cho đám trẻ ranh chúng tôi!”
Trình Hồng Quang vẫn nở nụ cười ấm áp, anh ta khá là hưởng thụ cảm giác kiểm soát thế này: “Yên tâm, yên tâm, tôi hoàn toàn không để bụng chuyện nhỏ nhặt thế này đâu!”
Nghe anh ta nói vậy, mọi người thở phào nhẹ nhõm nhưng một giây sau, tất cả đều ngẩn ra.
“Tính tôi thích làm theo luật, lôi tên này xuống, chém một tay”.
“Cầu xin anh, tha cho tôi một lần! Tôi thật sự không gian lận…”, Lý Việt Trạch quỳ trên đất, mặt mũi vô cùng hoảng sợ, không ngừng xin tha.
Trên mặt Trình Hồng Quang lại không có biểu cảm gì, chỉ lãnh đạm phất tay.
Một ông lão đứng phía sau anh ta túm Lý Việt Trạch đang hoảng hốt lên: “Tôi khuyên cậu đừng phản kháng, giờ chỉ là một tay, nếu phản kháng thì không chừng cái mạng cũng bay luôn đấy!”
Sắc mặt Lý Việt Trạch xám ngoét, hắn quay đầu về phía mấy người Trần Phong, hét lên đầy thê thảm: “Gọi cho bố tôi, bảo ông ấy mau đến cứu tôi đi!”
Nhưng Lý Việt Trạch còn chưa nói hết câu, ông lão đã cầm cổ tay hắn lên, gập mạnh ra ngoài rồi bẻ gãy tay của hắn.
“Á!”
Lý Việt Trạch vô cùng thê thảm, đau đớn lăn lộn trên đất.
Mấy người Trần Phong nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này thì toàn thân lạnh toát, khiếp đảm tới mức nơm nớp lo sợ, vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, sợ sệt.
Trình Hồng Quang lại nở nụ cười hiền hòa, thản nhiên nói: “Thế này mới đúng chứ, tiền thua bạc không trả thì cậu hãy để cô gái kia theo tôi đi!”
Nói xong, Trình Hồng Quang chỉ thẳng về phía Hạ Vũ Đình.
Anh ta thả nhóm Lý Việt Trạch vào vốn là vì vừa ý cô gái trẻ đáng yêu này.
Hạ Vũ Đình sợ tới mức mặt mày tái mét, vội lùi ra sau, trốn sau lưng Diệp Thành.
“Cô bé, cô ngoan ngoãn nghe lời đi! Đừng khiến ông chủ chúng tôi không vui!”, một người chia bài tiến lên vài bước, vươn tay muốn bắt lấy Hạ Vũ Đình.
Ầm!
Sau một giây, người chia bài kia bay ra ngoài, phun rất nhiều máu vào không trung, khi té xuống đất thì không ngừng rên rỉ.
Ba ông lão thấy tình huống này sắc mặt lập tức thay đổi, chân tiến lên, dùng thân mình chặn giữa Trình Hồng Quang và Diệp Thành, mặt mũi đằng đằng sát khí.
Lần này, sắc mặt đám người người giàu có đứng hóng hớt chung quanh đang cười ầm ĩ cũng không khỏi đổi màu, ở Hải Thành này, thế mà còn có người dám đánh cậu chủ nhà họ Trình?
Mặt Trình Hồng Quang cũng trở nên âm u, anh ta lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu có ý gì?”
Diệp Thành không hề hoang mang, uống hết sạch rượu vang đỏ trong ly rồi hờ hững đáp: “Ý là ai dám đụng cô ấy, kẻ đó đều phải chết!”
“Cậu có biết đây là đâu không, là sóng bạc của nhà họ Trình!”, Trình Hồng Quang giận quá đến bật cười: “Thằng ranh kia gian lận, thua tiền không trả nổi, tôi bảo cô gái này theo tôi là đã cho các người đường sống rồi. Tốt nhất là cậu đừng nên khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi”.
Câu này khiến cả người Hạ Vũ Đình run rẩy, tay vô thức nắm chặt góc áo Diệp Thành, nước mắt lã chã rơi xuống.
Diệp Thành vẫn không đứng lên mà giữ giọng điệu hờ hững như cũ: “Thứ nhất, Hạ Vũ Đình không có quan hệ gì với với Lý Việt Trạch nên tên kia thua cũng không liên quan tới cô ấy. Thứ hai…”
Anh từ từ lật bài của mình lên, đặt trên mặt bàn.
“Ai nói người thắng ván này là anh?”
Chương 18: Mày chết chắc rồi
“Đây là?”
Những người nhìn thấy lá bài cuối cùng của Diệp Thành đều hít vào một hơi, bởi vì những lá bài của anh đều là bài đồng chất, bài đồng chất có lá K cơ, là những lá bài lớn nhất trong bộ bài!
“Đừng có đùa chứ”.
Sắc mặt Trình Hồng Quang trắng bệch, trong mắt hắn, Lý Việt Trạch là kẻ cầm đầu đám người này, cho nên hắn không hề chú ý đến Diệp Thần, càng không thể ngờ anh lại là người chiến thắng cuối cùng!
Hơn nữa những lá bài này kỳ lạ vô cùng, đầu tiên là bốn con át đến K, sau đó lại là chuỗi đồng chất át, thế mà trong tay Diệp Thần vẫn còn chuỗi đồng chất K cơ.
Yên lặng một lát, hắn đột nhiên mỉm cười và nói với giọng điệu chắc chắn: “Không ngờ rằng anh bạn này lại là cao thủ cờ bạc nha, không ngại chơi thêm vài ván chứ?”
Tuy rằng hắn nói có vẻ rất hời hợt, nhưng trên thực tế ánh mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn, nếu Diệp Thần dám từ chối, hắn sẽ trở mặt ngay lập tức!
“Đáng đời, tên nhóc này nếu ngoan ngoãn đứng một bên thì cậu Trình sau khi thắng được cô gái kia, tâm trạng tốt còn có thể tha mạng cho hắn, thế mà cứ thích đứng ra làm anh hùng cơ”.
Trần Phong nhìn biểu cảm bình thản trên mặt Diệp Thành liền tức tới nỗi nghiến răng, thấy Trình Hồng Quang muốn chơi cùng anh ta thì không nhịn được cười chế nhạo, những người khác đều nhìn tên nhóc không biết điều ấy xem anh ta quyết định thế nào.
Diệp Thần không hề hoảng hốt, lạnh lùng nói: “Không thành vấn đề, anh muốn chơi, tôi chơi đến cùng với anh, sợ anh thua không dám nhận thôi”.
“Được đấy, kiêu căng lắm!”
Trình Hồng Quang nhìn lên trời cười lớn, đột nhiên xua tay nói: “Những người khác đều cút cho tôi… hai người các người ở lại”.
Người hắn chỉ là hai người Diệp Thành và Hạ Vũ Đình, Diệp Thành thờ ơ gật đầu, Hạ Vũ Đình nghiến răng nhìn Diệp Thành, chỉ có thể đồng ý một cách bất lực.
Đám người Trần Phong vui mừng khôn xiết, chỉ hận không mọc thêm mấy cái chân trên người, vội vàng cuống cuồng đỡ Lý Việt Trạch chạy ra ngoài. Không có ai quan tâm đám người đó, tất cả mọi người đều đang dùng ánh mắt hả hê nhìn về phía tên ngốc không biết điều vẫn ở lại kia.
Cho đến khi đưa Lý Việt Trạch đến bệnh viện, mấy tên này mới dám dừng lại hít thở, cả đám nhìn nhau, nhất thời nói không ra lời.
Tự chuốc lấy nhục, họ tự bày binh bố trận, nhưng lại thua mất tất cả tài sản, Lý Việt Trạch còn bị đám người đó giày vò tới nỗi bị người ta đánh gãy một tay!
Vừa nghĩ đến những hành động vừa này của mình, họ suýt nữa muốn đào một lỗ dưới đất mà chui xuống.
“Dù sao thì tên Diệp Thành đó chết chắc rồi, hắn có giỏi võ đến đâu cũng vô dụng!”
Một lúc lâu sau, Lý Việt Trạch cuối cùng cũng lên tiếng với vẻ căm hận, hắn lần này thua trắng rồi, thua hết sạch tiền tích lũy, bị người ta đánh gãy tay, còn đắc tội nhà họ Trình, mà tất cả những điều này đều do Diệp Thần gây ra.
Nhưng bất kể thế nào, tên nhóc đáng chết khốn kiếp kia cuối cùng cũng sẽ bị nhà họ Trình giải quyết thôi. Lần này, hắn không tin cô lớn nhà họ Thẩm còn có thể cứu Diệp Thành!
…
Mà ở phía bên này, Diệp Thành bình tĩnh lật từng lá bài của mình, lại là chuỗi đồng chất, tiếp tục thắng Trình Hồng Quang mười triệu.
Trình Hồng Quang lúc này đã đánh mất đi sự bình tĩnh trước đây, hắn vẫn luôn có lòng tin vào tài đánh bạc của mình, nhưng hắn không thể nhìn ra được, vì sao gã đàn ông này lại làm được như thế.
Anh ta sao có thể mỗi lần đều ra chuỗi cùng chất cơ chứ!
“Đủ rồi!”
Cuối cùng, Trình Hồng Quang không chịu nổi sự giày vò gầm lên một tiếng, hắn quăng mạnh những lá bài cầm trên tay xuống đất, hai mắt hắn đỏ ngầu.
Ngay cả những người đang xem cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu tiếp tục xem, bọn họ thật sự sẽ nghi ngờ cuộc sống này mất.
Diệp Thành không có chút cảm giác gì, nhẹ nhàng uống cạn ly rượu vang đỏ rồi nói: “Còn muốn chơi trò gì nữa không, tôi đã nói là chơi đến cùng”.
Nhìn thấy đối phương tự tin như thế, Trình Hồng Quang có chút kinh ngạc, hắn là con cháu của gia tộc lớn, đương nhiên không thể ngu dốt kém cỏi giống như Lý Việt Trạch, bởi vì hắn vô cùng rõ ràng một điều, không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
Trước đó Trình Hồng Quang không hề chú ý đến Diệp Thành, nhưng khi nhận ra người này không hề tầm thường, lập tức dùng thế lực của mình điều tra, mới vừa nãy kết quả điều tra đã có rồi.
Vì vậy Trình Hồng Quang cuối cùng cũng cháy nhà ra mặt chuột, lộ ra răng nanh của mình!
“Tao không biết mày nghĩ thế nào, chỉ là một thằng làm công ở nhà họ Diệp lại dám chống đối Trình Hồng Quang này sao? Tên nhóc đưa một nghìn lúc nãy cũng là trò quỷ của mày đúng không? Mày tưởng mày leo lên được nhà họ Thẩm liền muốn làm gì thì làm sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay cho dù nhà họ Thẩm có đích thân ra mặt nhà họ Trình tao cũng không nể mặt bọn chúng đâu!”
“Hôm nay mày chết chắc rồi!”
Nghe xong lời Trình Hồng Quang nói, Diệp Thành lặng lẽ đứng dậy, ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ quỳ xuống đất tạ tội, anh ta vươn tay ra, chỉ về phía ba lão già đứng đó ngoắc ngoắc tay nói:
“Ba người các người cùng lên đi”.
Đám đông im lặng như thóc, bọn họ đều biết Diệp Thành kiêu ngạo, nhưng thể ngờ anh lại kiêu ngạo đến mức này!
“Ha ha ha…”
Một lúc lâu sau, có một lão già bật cười, đi từng bước từng bước về phía Diệp Thành.
Tuy lão ta đi rất chậm, nhưng lại cho người khác cảm giác từng bước đi như rồng như hổ, dường như không có gì có thể khiến lão ta dừng bước, cho dù trước mắt là một ngọn núi lớn, cũng có thể đâm thủng núi mà đi qua.
Không chỉ có thể, lão già này còn vừa đi vừa nói: “Thanh niên mà, sức lực hơn hẳn mấy lão già, câu này cũng có lý lắm. Cậu còn trẻ mà có được thành tựu như vậy quả thật hiếm có. Nhưng nhiều lúc, gừng càng già càng cay đấy”.
Vừa nói, lão ta đã đến trước mặt Diệp Thành, hai chân đứng thành thế trung bình tấn, đôi tay chậm rãi nâng lên, bày ra tư thế chiến đấu.
Tốc độ của lão không tính là nhanh, nhưng động tác như nước chảy mây trôi, thậm chí người khác còn nhìn ra ảo ảnh liên miên không dứt; khí tức của lão cũng không mạnh, nhưng nội lực của lão vô cùng thâm hậu, khiến cho bầu không khí xung quang dao động như những đợt sóng tung tăng nhảy múa trong không trung.
“Cuộc chiến giữa những võ giả không phải chỉ đơn thuần là so đấu về thể chất, cho dù thể lực đã qua thời kì đỉnh cao thì kinh nghiệm chiến đấu, năng lực lĩnh hội… trong những năm tháng dài đằng đẵng sẽ càng trở nên sâu sắc”.
Những người xung quang đều thở dài tiếc nuối, ngay cả Trình Hồng Quang còn lộ vẻ giễu cợt: “Thạch Nham chưởng của cụ Văn là do ông nội tao đích thân truyền lại, đã luyện đến Hóa Kình rồi, đủ để phá đá xẻ vàng, cái đồ ngông cuồng nhà mày trải nghiệm cảm giác đó đi!”
Diệp Thành nghe xong, nhìn về phía lão già phía trước lạnh lùng nói: “Chưởng pháp của ông rất lợi hại, đúng chứ”.
Lão già cười nhẹ một tiếng: “Ha ha, cho dù còn kém sư phụ một vạn tám nghìn dặm nhưng mà những cao thủ chết dưới tay tôi cũng không dưới trăm người đâu”.
“Cậu nhóc, tôi nhìn cậu có tài năng thiên bẩm, nếu như bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu chủ, tôi đây có thể đứng ra nhận cậu làm đồ đệ. Mà những thứ nhà họ Thẩm có thể cho cậu thì nhà họ Trình cũng có thể cho cậu, những thứ nhà họ Thẩm không thể cho cậu, nhà họ Trình cũng có thể cho cậu”.
Những người xung quanh nghe thấy lời này, hai mắt đỏ bừng. Gia nhập nhà họ Trình!
Đây là điều mà bao nhiêu người mơ ước có được, tên nhóc này thật sự là tổ tiên phù hộ mới có được cơ hội trời cho như thế này.
Tuy nhiên, dưới ánh mắt ghen ghét, đố kỵ và thù hận của nhiều người, Diệp Thành chỉ cười nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, nếu ông có thể đỡ được một chưởng của tôi, tôi sẽ tha cho ông không chết”.
Chương 19: Tự tìm đường chết
Sòng bài lại trở nên yên lặng lần nữa, những người xung quanh đều không thể tin vào tai mình, tên nhóc này được nhà họ Trình mời mà vẫn ăn nói ngông cuồng như thế, thực sự là đang tự tìm đường chết!
“Thằng nhóc kiêu ngạo!”
Lão già cũng vì tức giận mà run lên bần bật, lão hét lớn một tiếng, lật bàn tay phải thành chưởng, đánh về phía thái dương của Diệp Thành, chưởng pháp này mới đầu còn chậm rãi, nhưng ngay lập tức đã nhanh như gió, thậm chí trong không khí đã phát ra những tiếng gió rít điên cuồng!
“Chết đi!”
Nhìn thấy một chưởng này, Trình Hồng Quang hưng phấn nhìn chằm chằm, hắn muốn tận mắt nhìn thấy tên nhóc khốn kiếp dám mạo phạm uy nghiêm của nhà họ Trình bị đánh nát đầu!
“Cậu chủ yên tâm đi”. Một vị hộ pháp ở phía sau nói với Trình Hồng Quang, “Thằng nhóc đó không biết trời cao đất dày, chọc giận tam đệ rồi. Tam đệ đã dùng hết mười phần công lực, đừng nói là xương cốt con người, ngay cả đá hoa cương cũng sẽ vỡ nát mà thôi”.
“Bốp!”
Lão ta vừa dứt lời, một tiếng động lớn truyền vào tai, vẻ mặt lão già nghiêm túc, lão đã nhìn thấy vào lúc quan trọng nhất, tên nhóc đó đã phản ứng lại, cũng giơ một chưởng ra đỡ.
“Nhưng cho dù như thế thì sao? Nhìn tuổi của hắn cũng chỉ hơn hai mươi, lẽ nào có thể đánh lại Thạch nham chưởng mà tam đệ khổ luyện hơn năm mươi năm sao?”
Những người khác hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, khi hai người tung chưởng ngay lập tức có từng trận âm thanh hưởng ứng, chuẩn bị đón nhận cái chết của thằng nhóc tự cao tự đại kia.
Một giây, hai giây…
Diệp Thần đột nhiên di chuyển.
Anh nhẹ nhàng thu tay lại, lạnh lùng nói: “Ông quá vô dụng, đến một chưởng cũng không đỡ được”.
“Cái gì?!”
Những người ở xung quanh đều kinh ngạc, bọn họ hoang mang nhìn về phía ba lão già nhà họ Văn, nhìn thấy lão già khuôn mặt đầy vẻ khó tin, thân thể không hề nhúc nhích, chỉ có đôi môi khẽ rung lên.
Lão ta mở miệng định nói chuyện, nhưng một ngụm máu lớn phun ra, sau đó thân thể phát ra từng tiếng từng tiếng “rắc rắc”, xương cốt vỡ nát, cả người mềm nhũn ngã xuống đất thở không ra hơi.
“Tam đệ!”
Hai lão già đứng phía sau Trình Hồng Quang hét lên một tiếng, vận khí đan điền lao về phía Diệp Thần, hận không thể giết chết anh báo thù cho anh em của mình.
“Đến đúng lúc lắm!”
Diệp Thành cười lớn một tiếng, xoay người giơ song chưởng, giữa không trung đột nhiên nổi gió lớn, tiếng rồng hổ gầm thét vang lên không dứt.
Khi mọi người hoàn hồn lại, hai lão già lúc nãy vẫn còn hung hãn lúc nãy đã nằm lăn lộn trên mặt đất, chỉ còn lại hơi tàn.
“Làm, làm sao có thể như vậy?”
Lần này, sự tự tin trên mặt Trình Hồng Quang cuối cùng cũng không giữ được nữa, tên nhóc nhìn thì vô cùng bình thường, lại có thể đánh bại ba hộ pháp của nhà họ Trình trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ư?
Đặc biệt là ban nãy khi anh so chưởng pháp với ba trưởng lão nhà họ Văn, quả thực là có uy lực hủy thiên diệt địa, tên nhóc này là một cao thủ võ công thật sự.
Sở dĩ anh ta không hề sợ hãi, không phải vì có nhà họ Thẩm ở phía sau, mà là do thực lực vô cùng mạnh của anh ta.
Nếu là một người bình thường, e là lúc này sợ đến không dám thốt ra lời nào, nhưng Trình Hồng Quang thì khác, nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, bí mật đưa tay ra sau, bấm điện thoại gửi một tin nhắn ra ngoài.
“Gặp được cao thủ ở Hải Thành, mau chóng gọi chú ba đến, dọn sạch hiện trường, giết người!”
Đúng vậy, giết người!
Người thanh niên trước mắt này, tuyệt đối không thể sống sót!
Nếu như hôm nay không giết anh ta, sau khi rời khỏi nơi này, có một cao thủ như thế ghi hận mình, vậy thì sau này nhất định không ngủ yên được, chưa nói đến tài năng và thực lực của anh ta, nói không chừng tương lai sẽ trở thành võ đạo tông sư.
Lỡ như phát sinh ra tình huống như thế, anh ta chính là cản trở lớn nhất khi nhà họ Thẩm đối đấu với nhà họ Trình.
Sau khi gửi đoạn tin nhắn này đi, Trình Hồng Quang cảm thấy có chút lo sợ, hắn hiện tại phải tìm cách giữ chân Diệp Thần, nhưng bên cạnh không hề có bất kì hộ vệ nào bảo vệ, ngộ nhỡ chọc tức đối phương thì e là hắn khó giữ được tính mạng.
Có điều hắn còn chưa kịp nói, Diệp Thành đã lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm, tôi không đi đâu cả”.
Nói xong, anh liền kéo tay Hạ Vũ Đình đi thẳng về phía ghế sofa, thản nhiên ngồi xuống.
Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sự kiêu ngạo của tên này gần như đã phá vỡ giới hạn trong tưởng tượng của bọn họ!
Anh ta lại không quý trọng thời gian nhanh chóng chạy đi, ngược lại còn chủ động ở lại, chẳng lẽ uy phong của nhà họ Trình ở Tô Nam, chỉ có một chút như thế này thôi sao?
Trình Hồng Quang cũng sững sờ, không biết tên này đang suy nghĩ gì trong đầu, vừa định mở miệng thăm dò, Diệp Thành đã lạnh lùng xua tay: “Không cần nói nhiều, tôi biết vừa nãy anh đã gửi tin nhắn cầu cứu, vừa nãy tôi đánh chưa đã, hy vọng cứu tinh anh gọi tới sẽ hữu dụng, nếu không…anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy”.
Anh ta … vừa nói gì?
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình đang gặp ác mộng.
Diệp Thành nói… muốn đợi nhà họ Trình đến đây?
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh ta, mọi người đều có chung một ý nghĩ: Hắn điên rồi!
Trình Hồng Quang cũng hoàn toàn sững sờ, sau một lúc do dự, hắn không nhịn được cười thầm: “Tên khốn Diệp Thành, thực lực và thiên phú quả thật khiến người khác kinh sợ, đáng tiếc lại không biết ẩn nhẫn chờ thời, có lẽ là do tuổi tác còn quá nhỏ, không biết thế nào là trời cao đất dày, ha ha, đợi chú ba đến, sẽ đập tan sự ngông cuồng của ngươi, chú ấy sẽ làm cho ngươi biết, thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”
Khi nghĩ đến đây. Trình Hồng Quang càng im lặng hơn, việc hắn chỉ cần làm bây giờ là kéo dài thời gian.
Diệp Thành nhìn mọi người có mặt ở đây đều không nói chuyện, trong lòng hơi mất hứng, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy ra hai chai nước ngọt cho mình và Hạ Vũ Đình.
Những người ở đây đều không thể nhàn nhã được như anh ta, không dám động đậy, chỉ có thể đứng nhìn như thế này.
Diệp Thành cảm giác thoải mái như đang ở sân vườn của chính nhà mình vậy, nhưng Hạ Vũ Đình lại hơi lo lắng, cô ấy do dự hồi lâu, mới kéo tay áo Diệp Thần nói: “Anh Diệp…việc này, hay là chúng ta…rời khỏi đây đi”.
Diệp Thành vỗ nhẹ vào tay cô: “Không sao, nếu đã đến rồi, thì nên ngồi thêm một chút”.
Giọng nói vừa dứt, anh đột nhiên nghe thấy tiếng di động đổ chuông.
Diệp Thành vừa nhìn thấy tên người gọi đến, có chút do dự, sau đó nhấc máy lên:
“Anh Diệp?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Minh Nhan.
“Có chuyện gì?”
Diệp Thành lạnh nhạt nói.
Thẩm Minh Nhan do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Có thể nói cho tôi biết…anh giờ đang ở đâu không?”
Diệp Thành thản nhiên nói: “Một nơi gọi là câu lạc bộ Kim Diệp tử”.
“Quả nhiên là anh!”
Giọng Thẩm Minh Nhan ở đầu dây bên kia đột nhiên cao lên một chút, cô ấy đột nhiên như hiểu ra cái gì: “Tôi còn tưởng làm sao lại có động tĩnh lớn như vậy, hiện tại, nhà họ Trình bên kia đã phái đi mấy trăm người, hơn nữa còn có một cao thủ nhà họ Trình tên là Trình Phá Thiên, nếu anh ở đó, liền nhanh chóng đưa điện thoại cho cậu nhỏ nhà họ Trình đi, để tôi nói chuyện với hắn ta một chút, nếu không, cho dù là anh cũng sẽ lành ít dữ nhiều!”
Chương 20: Trình Phá Thiên
Thẩm Minh Nhan thở dài cảm thán, trực giác của cô ta quá chính xác, khi nghe tin nhà họ Trình xảy ra chuyện, người cô ta nghĩ đến đầu tiên chính là Diệp Thành.
Bởi vì toàn bộ Hải Thành thậm chí toàn bộ người dân Giang tỉnh đều biết nơi này là chỗ nào, cho dù là gia tộc lớn đến từ Yên Kinh cũng phải nể mặt vị đại sư võ đạo gia chủ nhà họ Trình này vài phần.
Cũng chỉ có người không sợ trời không sợ đất như anh ta mới dám xông vào câu lạc bộ Kim Diệp Tử gây rối, thế mà vẫn tỏ ra lý lẽ rành rành, không quan tâm mình đã làm ra những gì.
Nhưng cô ta không thể không quan tâm, bởi vì theo tình báo của người cung cấp thông tin, Diệp Thần đã giết mất ba hộ pháp của nhà họ Trình.
Việc này khiến cho Thẩm Minh Nhan càng tin tưởng hơn lời nói của ông nội, tương lai của Thẩm Minh Nhan phụ thuộc vào anh ta!
Diệp Thành đột nhiên nở nụ cười: “Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ”.
“…….”
Thẩm Minh Nhan im lặng một lát, sau đó khẽ giọng nói: “Anh Diệp, tôi biết võ công anh cao, nhưng dù sao anh cũng chưa từng tiếp xúc với tỉnh Tô Nam nên có lẽ không hiểu rõ Trình Phá Thiên là ai”.
“Ông ta chính là cháu ruột của đại sư võ đạo Trình Bác Hiên, võ nghệ của ông ta đều là do Trình Bác Hiên đích thân truyền thụ, ba hộ pháp của nhà họ Trình không trụ nổi một hiệp dưới tay ông ta, anh tuy rằng lợi hại, nhưng dù sao vẫn còn trẻ, e rằng không phải đối thủ của ông ta”.
“Nói xong rồi hả?”
Diệp Thành hoàn toàn không nghe, mãi sau mới lười biếng nói.
Thẩm Minh Nhan nghe xong, biết rằng Diệp Thành kiêu ngạo, chỉ đành bất lực thở dài: “Thôi được rồi, bây giờ tôi sẽ phái người qua đó, cố gắng đến đó trước khi nhà họ Trình tới, xin anh đừng làm loạn!”
Diệp Thần hơi không hài lòng, lạnh lùng nói: “Đó là việc của cô, không liên quan gì tới tôi”.
Anh không hề cho Thẩm Minh Nhan cơ hội nói chuyện, lập tức cúp máy.
Cùng lúc đó, ngay khi thang máy mở cửa, một nhóm người lao vào.
Trình Hồng Quang nhìn qua liền biết nhân viên bảo vệ của câu lạc bộ Kim Diệp Tử đã đến, nhưng hắn cũng biết, đám người này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Thành.
“Xin lỗi cậu chủ, chúng tôi đến muộn!”
Hai mươi bảy, hai mươi tám nhân viên bảo vệ trông đô con, ánh mắt tràn đầy vẻ dữ tợn bao vây cửa thang máy.
Trình Hồng Quang xua tay nói: “Không có chuyện của các anh, lui xuống đi”.
Đám bảo vệ sửng sốt một hồi, động tác này… trông như vẫn chưa có việc gì xảy ra?
Trình Hồng Quang lại nói: “Đứng đó làm gì? Lui xuống”.
Đám bảo vệ này ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn nghe lời rời khỏi.
Diệp Thành uống một hớp nước, cười nhạt một tiếng, Trình Hồng Quang này vẫn khá thông minh đấy, biết là đám người này đến đây cũng chỉ là đi tìm chết mà thôi.
Lúc này, Trình Hồng Quang dường như cũng biết Diệp Thành sẽ không động thủ bây giờ, liền mở miệng nói: “Tên nhóc, tao rất tò mò, lát nữa mày định kết thúc như thế nào? Mày tự tin như thế sao, nhà họ Trình bọn tao không thể nào xử lý mày hay sao?”
Diệp Thành nghe xong, lạnh lùng nhìn: “Tôi cho anh nói chuyện chưa?”
Trình Hồng Quang sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Có lẽ mày không rõ, bây giờ tao đang nghĩ cho mày, tao thừa nhận mày rất mạnh, nhưng mày phải biết… trên thế giới này, càng có nhiều người mạnh hơn nữa. Thực lực của bọn họ là thứ mày không bao giờ có thể tưởng tượng ra được đâu”.
“Lấy ông nội tao ra làm ví dụ, ông ấy có thể giết người dễ dàng như ngắt hoa bẻ cành vậy, cho dù trong nghìn vạn quân, ông ấy có thể lấy đầu người dễ như lấy đồ trong túi. Mày cảm thấy mày so với ông nội tao thì thế nào?”
Diệp Thành không trả lời hắn mà đứng dậy, chầm chậm bước về phía Trình Hồng Quang: “Trình Hồng Quang, tôi hỏi anh một vấn đề”.
Trình Hồng Quang biết rằng người của mình sắp đến liền trở lại dáng vẻ tự tin trước kia: “Ha ha, mày hỏi đi”.
Diệp Thành nói: “Người đến cứu anh lần này có phải là một người tên Trình Phá Thiên?”
“Hả?”
Trình Hồng Quang đột nhiên nhớ ra Diệp Thành vừa gọi một cuộc điện thoại, lẽ nào có người báo tin cho anh ta biết?
Chỉ là, cho dù có người báo trước đi chăng nữa cũng không cần để ý, mấy gia tộc lớn đã tranh đấu với nhau rất nhiều năm, lộ chút tin tức cũng không phải vấn đề lớn, với lại động tĩnh lớn như thế này, có vài tên tiểu tốt lộ ra tin tức cũng có thể hiểu được.
Theo quan điểm của Trình Hồng Quang, Diệp Thành đột nhiên nhắc tới chú ba của mình như vậy chắc là thấy sợ hãi rồi.
Trình Hồng Quang cười nói: “Đúng vậy, tin tức rất nhanh nhạy đấy chứ, ừ, chú ba tao sắp đến rồi, xem ra mày rất rõ thực lực của chú ấy?”
Diệp Thành lạnh nhạt nói: “Ông ta mạnh chứ?”
Trình Hồng Quang không nhịn được cười lớn, hắn cảm thấy như đang nghe được câu chuyện cười trẻ con: “Chú ba tao mạnh không? Ha ha, tao đành phải nói với mày vậy, ở nhà họ Trình của tao chú ấy xếp thứ ba, chỉ sau bác và ông tao, mà những tên mày đánh lúc nãy chỉ đáng là đồ đệ của chú ấy mà thôi. Chú ba tao thậm chí có thể nhường mày một tay cũng có thể giết mày một cách dễ dàng!”
Nói đến Trình Phá Thiên, Trình Hồng Quang dường như vô cùng hứng thú, dù sao thì không có người đàn ông nào là không thích võ thuật, cha hắn do quản lý sản nghiệp của gia đình nên không giỏi võ, nhưng chú ba hắn lại một lòng đam mê võ đạo, thậm chí là mục tiêu theo đuổi cả trăm năm nay của đàn ông nhà họ Trình!
Diệp Thành nghe đến đây liền nói: “Một tay, không, tôi muốn khiến ông ta toàn lực đối phó”.
“Toàn lực?”
Trình Hồng Quang đột nhiên cười lớn: “Tin tao đi, mày không muốn biết đâu, chú ba tao cả đời không con không cháu, thế nên yêu thương tao như con ruột, lúc tao còn nhỏ, có một cao thủ mạnh hơn mày nhiều lần định ám sát tao, kết quả cơ thể hắn toàn bộ có 206 chiếc xương đã bị nghiền nát thành 412 mảnh”.
“Ồ?”
Nghe đến đây, Diệp Thành lạnh lùng cười: “Tức là anh rất quan trọng với ông ta?”
Trình Hồng Quang nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt: “Mày, mày định làm gì? Tao là người thừa kế tương lai của nhà họ Trình, mày dám động đến tao, cả nhà họ Trình sẽ là kẻ thù của mày…”
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, mọi người đều không đề phòng, Diệp Thành đột nhiên nhấc Trình Hồng Quang lên, chỉ dùng sức một tay, anh đã trực tiếp chặt đứt đôi chân của Trình Hồng Quang.
Máu bắn tung tóe trên mặt đất, mọi người kinh hãi hét lên.
Chỉ duy nhất Diệp Thành là vẫn thờ ơ, lạnh lùng nói: “Vậy thì bây giờ khiến ông ta dung toàn lực ra tay”.
“A!”
Toàn trường đều câm lặng, chỉ còn tiếng la hét trong đau đớn của Trình Hồng Quang, những cậu ấm bình thường đều cho mình ở trên người khác, lúc này đây đều sợ hãi run lẩy bẩy.
Bọn chúng ngày thường tuy rất hung dữ và độc ác, nhưng phân nửa đều thông qua những thủ đoạn quyền mưu để đạt được mục đích, làm gì giống Diệp Thành một lời không hợp liền thấy máu cơ chứ?
Lúc trước khi ba hộ pháp ngã xuống, bọn chúng tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn cho rằng với thân phận cao quý của mình, tên nhóc đó sẽ không dám làm gì, nhưng bây giờ, đến cậu ấm cao quý của nhà họ Trình cũng bị cắt chân rồi, bọn chúng làm gì dám nhiều lời nữa cơ chứ?
Cuối cùng, có người đàn ông trung niên mập mạp không chịu được nữa hét lớn, chạy nhanh ra thang máy, ngay sau đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Có ông ta dẫn đầu, càng nhiều người không nhịn được chạy ra ngoài, nhưng khi bọn chúng chạy ra ngoài thang máy, lại ngơ ngác ở đó.
Một nhóm người mặc đồ đen bước ra khỏi thang máy, người cầm đầu vẻ mặt lạnh nhạt, trên tay còn cầm một cái đầu người chảy đầy máu tươi….
Đó chính là đầu người của tên thương gia vừa chạy ra ngoài lúc nãy.
Thế lực của nhà họ Trình quả nhiên là danh bất hư truyền, chuyện tiếp theo cần làm chính là…
Giết người!
Bình luận facebook