Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-64
Chương 64: Nguyệt Toàn Vũ
Mặc dù Hạ Vũ Đình vì Diệp Thành mà trở nên rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cô vẫn là một cô gái có bản tính đơn thuần lương thiện, vì thế đối mặt với lời van xin của bạn cùng phòng, cô cũng không thể nhẫn tâm được nên giơ tay khẽ kéo áo Diệp Thành.
Diệp Thành vốn không xem đám tép riu này ra gì, thấy Hạ Vũ Đình cầu xin thì đương nhiên anh không chút do dự gật đầu, nói: “Thôi vậy, một đám nhóc con không biết trời cao đất rộng mà thôi, chúng ta đi nào”.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Lương Thiên Hàng – người bị Hồng Ngũ gia ném xuống đất như một con chó, cậu ta lén nhìn Diệp Thành với ánh mắt căm hận, nhưng lại phát hiện đối phương cứ thế đi thẳng, chẳng thèm nhìn mình lấy một lần.
Trong lòng cậu ta đột nhiên tràn ngập cảm giác bi thương, hình tượng vất vả gây dựng ở trường bị hủy hoại thì đã đành, đáng buồn nhất là bản thân cậu ta thậm chí còn bị đối thủ coi thường.
Nể tình Thẩm Minh Nhan đã ra mặt giải vây giúp mình, Diệp Thành đã đi đến phòng hạng tổng thống cùng cô, anh kính một ly rượu, mặc dù anh chỉ uống một ngụm nhưng đã khiến tất cả mọi người vừa mừng vừa lo vì được để ý.
Sau đó, Diệp Thành giới thiệu Hạ Vũ Đình với Thẩm Minh Nhan, cô gái này quá trong sáng dịu dàng, sau khi tốt nghiệp ra ngoài xã hội thì sẽ khó tránh khỏi việc bị bắt nạt.
Thẩm Minh Nhan lập tức hiểu ý, dù mới trò chuyện vài câu với Hạ Vũ Đình mà cô đã dụ được cô bé này gọi mình là chị, nhân tiện thu xếp ổn thỏa công việc cho cô sau khi tốt nghiệp.
Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó dẫn Hạ Vũ Đình rời đi, Đỗ Linh Vũ nhìn bóng lưng của hai người họ, không giấu nổi ánh mắt thất vọng, lẩm bẩm một mình: “Không ngờ Diệp Tiên sư đã có người trong lòng rồi”.
Thẩm Minh Nhan lại cười nói: “Vậy sao? Tôi cảm thấy hai bọn họ không phải kiểu quan hệ đó, mà cho dù vậy thì đã sao? Người đàn ông như Diệp Tiên sư, chẳng lẽ chỉ có một người phụ nữ thôi à?”
“Minh Nhan?”, Đỗ Linh Vũ kinh ngạc tròn mắt, ở trong lòng cô ấy, Thẩm Minh Nhan luôn là người lạnh lùng, cao ngạo nhất, thái độ của cô gái này đối với đàn ông cũng không hề giống bọn họ, thậm chí có khi còn có cảm giác nữ quyền.
Thẩm Minh Nhan thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương liền mỉm cười nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu”.
Bên kia, Diệp Thành đưa Hạ Vũ Đình về kí túc xá, dọc đường đi cả hai người đều im lặng.
Mãi đến một lúc sau, Hạ Vũ Đình mới nhỏ giọng lên tiếng: “Chị Thẩm đẹp thật đấy”.
“Vậy à?”, Diệp Thành vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, anh cũng từng gặp Hà Thái Vi xinh đẹp cao quý hơn Thẩm Minh Nhan rồi, họ đều chỉ là dạng tầm thường mà thôi.
“Quả nhiên có rất nhiều cô gái yêu thích anh”.
Hạ Vũ Đình bĩu môi, bộ dạng ấm ức tủi thân, Diệp Thành thở dài, thản nhiên nói: “Nhưng anh không cho phép họ thích anh, người được phép thích anh chỉ có mình em thôi”.
Rõ ràng đây là một câu nói cực kỳ kiêu ngạo, Hạ Vũ Đình nghe xong lại mỉm cười, lúc này xe đã dừng lại trước cửa kí túc xá, cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên má Diệp Thành rồi nói:
“Em biết, có được sự cho phép của anh, em rất vui”.
Suy cho cùng cũng là tình yêu mới chớm nở, sau khi ngượng ngùng hôn lên mặt Diệp Thành, cô đỏ mặt chạy đi, để lại một mình Diệp Thành sờ tay lên dấu hôn trên má, ánh mắt vốn không chút dao động cũng chợt lóe lên tia sáng dịu dàng.
Những ngày sau đó, Diệp Thành không cần đến công ty, anh dốc hết tinh thần và sức lực tập trung luyện chế đan dược.
Dù sao kiếp trước anh cũng là Tiên Đế, bàn về phương pháp luyện đan của anh, sao mấy người Dật tiên đó có thể so sánh được chứ? Đại sư luyện đan xuất sắc nhất Dật Tiên các tiêu hao vô số cỏ Liệt Dương và Chu Tử Đan cũng chỉ có thể luyện ra một viên Tiểu Thảo Hoàn Đan.
Nhưng Diệp Thành lại chỉ cần hai phần nguyên liệu để luyện chế đan dược là đã luyện ra Đại Thảo Hoàn Đan có công hiệu mạnh gấp trăm lần Tiểu Thảo Hoàn Đan!
Lúc này anh đã dùng linh hỏa đốt cháy mấy phần nguyên liệu trong bảy ngày, cộng thêm sự trợ giúp của Tơ ngọc Thiên Hồ, lần này đã đủ để luyện thành công.
Chẳng mấy chốc, những đám mây lững lờ trôi trên núi Vân Đỉnh, hoa cỏ đua nhau khoe sắc quanh biệt thự của Diệp Thành, cuối cùng trong phòng anh cũng xuất hiện một mùi hương ngào ngạt, tiếng nhạc thần tiên vang lên.
Diệp Thành đột nhiên mở mắt, tia sáng hưng phấn lóe lên, anh mở lòng bàn tay ra, một viên đan dược mang theo sắc vàng rực rỡ xuất hiện.
“Có Đại Thảo Hoàn Đan này, ý tưởng lúc trước của mình cũng có thể thành hiện thực rồi”.
Kể từ khi sống lại đến giờ, thực ra Diệp Thành luôn cảm thấy vô cùng khủng hoảng, đột nhiên từ một Tiên Đế nắm trong tay sống chết của kẻ khác, đứng ở nơi cao nhất, lại biến thành một người bình thường lo ngại đủ điều, điều này liệu mấy ai chịu nổi?
Càng huống hồ, bây giờ bản thân anh cũng xem như người đứng nơi đầu sóng ngọn gió, khó tránh khỏi có kẻ ôm hận trong lòng, nếu không tăng cường tu luyện thì sao có thể bảo vệ người mà mình quan tâm đây?
Nhìn viên Đại Thảo Hoàn Đan này, trong lòng Diệp Thành lóe lên một suy nghĩ, cuối cùng quyết định dùng nó để tu hành một công pháp bị thất truyền.
Bây giờ anh đã bước vào cảnh giới Tu Thể, cơ thể dẻo dai không thua gì Võ Thánh, khi cần thiết còn có thể điều động sức mạnh của Tứ Thánh Thú, cộng thêm công pháp Phong Quyển Tàn Vân và phạm vi công kích lớn của Cửu Thiên Ưng Nguyên Lôi Pháp, mà thứ còn thiếu chính là chiêu thức giết người.
Một chiêu lấy mạng!
Đừng nhìn con đường trùng sinh suôn sẻ thuận lợi, đó là anh chưa gặp phải cao thủ chân chính, những kẻ trước mắt này, Diệp Thành có thể nghiền nát, nhưng lỡ gặp phải kẻ đạt cảnh giới giống anh thậm chí là hơn anh thì sao?
Do đó, dù dùng viên Đại Thảo Hoàn Đan này sẽ nâng cao tu vi, thậm chí sẽ có cơ hội luyện Tứ Tượng huyền công đến tầng thứ tư thứ năm nhưng anh vẫn quyết định sử dụng viên linh đan này để tu luyện tuyệt chiêu giết người đã thất truyền!
Tứ Tượng huyền công mà anh luyện trước đây chỉ có thể cung cấp một luồng linh lực vô tận lại khó bộc phát tạo ra chiến tích.
Mặc dù Thương Long Thiểm trông có vẻ lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể đối phó với dị thú, dù là cao thủ tu chân không có sở trường về tốc độ vẫn có thể tránh được.
Mà hiện tại thứ anh muốn tu luyện chính là chiêu thức giết người có thể bộc phát sức mạnh vào thời khắc quyết định
Diệp Thành nhắm mắt ngồi thiền, các chiêu thức giết người có uy lực khủng khiếp lần lượt hiện lên trong đầu anh, nhưng lại chỉ có thể bất lực lắc đầu, linh khí trên trái đất này quá khô cạn, sợ là dựa vào năng lực của anh không thể tu luyện thành công.
“Hả?”
Ngay lúc anh hơi mất kiên nhẫn, một chiêu thức chợt lóe lên trong đầu, Nguyệt Toàn Vũ!
Đây là chiêu thức nhập môn của Trục Nguyệt Tông, nhưng cho dù là vậy, không tới cảnh giới Kim Đan thì không thể luyện thành, dẫu sao Trục Nguyệt Tông là tông môn lớn ở chốn Huyền Môn, tiếng tăm lẫy lừng khắp Tinh Vũ.
Lúc sử dụng có thể nhờ vào sức mạnh của mặt trăng, phóng ra vô số ánh trăng sáng tạo thanh thế công kích bốn phương tám hướng, cũng có thể tụ hội toàn bộ lại thành một thanh kiếm ánh sáng vô cùng mạnh mẽ!
Mà bây giờ, mặc dù bản thân không kết kim đan nhưng dựa vào sức mạnh của Đại Thảo Hoàn Đan và mấy ngàn năm tu luyện ở kiếp trước, Diệp Thành đủ tự tin là mình có thể luyện thành chiêu thức này!
- ------------------
Mặc dù Hạ Vũ Đình vì Diệp Thành mà trở nên rất mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cô vẫn là một cô gái có bản tính đơn thuần lương thiện, vì thế đối mặt với lời van xin của bạn cùng phòng, cô cũng không thể nhẫn tâm được nên giơ tay khẽ kéo áo Diệp Thành.
Diệp Thành vốn không xem đám tép riu này ra gì, thấy Hạ Vũ Đình cầu xin thì đương nhiên anh không chút do dự gật đầu, nói: “Thôi vậy, một đám nhóc con không biết trời cao đất rộng mà thôi, chúng ta đi nào”.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Lương Thiên Hàng – người bị Hồng Ngũ gia ném xuống đất như một con chó, cậu ta lén nhìn Diệp Thành với ánh mắt căm hận, nhưng lại phát hiện đối phương cứ thế đi thẳng, chẳng thèm nhìn mình lấy một lần.
Trong lòng cậu ta đột nhiên tràn ngập cảm giác bi thương, hình tượng vất vả gây dựng ở trường bị hủy hoại thì đã đành, đáng buồn nhất là bản thân cậu ta thậm chí còn bị đối thủ coi thường.
Nể tình Thẩm Minh Nhan đã ra mặt giải vây giúp mình, Diệp Thành đã đi đến phòng hạng tổng thống cùng cô, anh kính một ly rượu, mặc dù anh chỉ uống một ngụm nhưng đã khiến tất cả mọi người vừa mừng vừa lo vì được để ý.
Sau đó, Diệp Thành giới thiệu Hạ Vũ Đình với Thẩm Minh Nhan, cô gái này quá trong sáng dịu dàng, sau khi tốt nghiệp ra ngoài xã hội thì sẽ khó tránh khỏi việc bị bắt nạt.
Thẩm Minh Nhan lập tức hiểu ý, dù mới trò chuyện vài câu với Hạ Vũ Đình mà cô đã dụ được cô bé này gọi mình là chị, nhân tiện thu xếp ổn thỏa công việc cho cô sau khi tốt nghiệp.
Diệp Thành khẽ gật đầu, sau đó dẫn Hạ Vũ Đình rời đi, Đỗ Linh Vũ nhìn bóng lưng của hai người họ, không giấu nổi ánh mắt thất vọng, lẩm bẩm một mình: “Không ngờ Diệp Tiên sư đã có người trong lòng rồi”.
Thẩm Minh Nhan lại cười nói: “Vậy sao? Tôi cảm thấy hai bọn họ không phải kiểu quan hệ đó, mà cho dù vậy thì đã sao? Người đàn ông như Diệp Tiên sư, chẳng lẽ chỉ có một người phụ nữ thôi à?”
“Minh Nhan?”, Đỗ Linh Vũ kinh ngạc tròn mắt, ở trong lòng cô ấy, Thẩm Minh Nhan luôn là người lạnh lùng, cao ngạo nhất, thái độ của cô gái này đối với đàn ông cũng không hề giống bọn họ, thậm chí có khi còn có cảm giác nữ quyền.
Thẩm Minh Nhan thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương liền mỉm cười nói: “Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu”.
Bên kia, Diệp Thành đưa Hạ Vũ Đình về kí túc xá, dọc đường đi cả hai người đều im lặng.
Mãi đến một lúc sau, Hạ Vũ Đình mới nhỏ giọng lên tiếng: “Chị Thẩm đẹp thật đấy”.
“Vậy à?”, Diệp Thành vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, anh cũng từng gặp Hà Thái Vi xinh đẹp cao quý hơn Thẩm Minh Nhan rồi, họ đều chỉ là dạng tầm thường mà thôi.
“Quả nhiên có rất nhiều cô gái yêu thích anh”.
Hạ Vũ Đình bĩu môi, bộ dạng ấm ức tủi thân, Diệp Thành thở dài, thản nhiên nói: “Nhưng anh không cho phép họ thích anh, người được phép thích anh chỉ có mình em thôi”.
Rõ ràng đây là một câu nói cực kỳ kiêu ngạo, Hạ Vũ Đình nghe xong lại mỉm cười, lúc này xe đã dừng lại trước cửa kí túc xá, cô cúi người, nhẹ nhàng hôn lên má Diệp Thành rồi nói:
“Em biết, có được sự cho phép của anh, em rất vui”.
Suy cho cùng cũng là tình yêu mới chớm nở, sau khi ngượng ngùng hôn lên mặt Diệp Thành, cô đỏ mặt chạy đi, để lại một mình Diệp Thành sờ tay lên dấu hôn trên má, ánh mắt vốn không chút dao động cũng chợt lóe lên tia sáng dịu dàng.
Những ngày sau đó, Diệp Thành không cần đến công ty, anh dốc hết tinh thần và sức lực tập trung luyện chế đan dược.
Dù sao kiếp trước anh cũng là Tiên Đế, bàn về phương pháp luyện đan của anh, sao mấy người Dật tiên đó có thể so sánh được chứ? Đại sư luyện đan xuất sắc nhất Dật Tiên các tiêu hao vô số cỏ Liệt Dương và Chu Tử Đan cũng chỉ có thể luyện ra một viên Tiểu Thảo Hoàn Đan.
Nhưng Diệp Thành lại chỉ cần hai phần nguyên liệu để luyện chế đan dược là đã luyện ra Đại Thảo Hoàn Đan có công hiệu mạnh gấp trăm lần Tiểu Thảo Hoàn Đan!
Lúc này anh đã dùng linh hỏa đốt cháy mấy phần nguyên liệu trong bảy ngày, cộng thêm sự trợ giúp của Tơ ngọc Thiên Hồ, lần này đã đủ để luyện thành công.
Chẳng mấy chốc, những đám mây lững lờ trôi trên núi Vân Đỉnh, hoa cỏ đua nhau khoe sắc quanh biệt thự của Diệp Thành, cuối cùng trong phòng anh cũng xuất hiện một mùi hương ngào ngạt, tiếng nhạc thần tiên vang lên.
Diệp Thành đột nhiên mở mắt, tia sáng hưng phấn lóe lên, anh mở lòng bàn tay ra, một viên đan dược mang theo sắc vàng rực rỡ xuất hiện.
“Có Đại Thảo Hoàn Đan này, ý tưởng lúc trước của mình cũng có thể thành hiện thực rồi”.
Kể từ khi sống lại đến giờ, thực ra Diệp Thành luôn cảm thấy vô cùng khủng hoảng, đột nhiên từ một Tiên Đế nắm trong tay sống chết của kẻ khác, đứng ở nơi cao nhất, lại biến thành một người bình thường lo ngại đủ điều, điều này liệu mấy ai chịu nổi?
Càng huống hồ, bây giờ bản thân anh cũng xem như người đứng nơi đầu sóng ngọn gió, khó tránh khỏi có kẻ ôm hận trong lòng, nếu không tăng cường tu luyện thì sao có thể bảo vệ người mà mình quan tâm đây?
Nhìn viên Đại Thảo Hoàn Đan này, trong lòng Diệp Thành lóe lên một suy nghĩ, cuối cùng quyết định dùng nó để tu hành một công pháp bị thất truyền.
Bây giờ anh đã bước vào cảnh giới Tu Thể, cơ thể dẻo dai không thua gì Võ Thánh, khi cần thiết còn có thể điều động sức mạnh của Tứ Thánh Thú, cộng thêm công pháp Phong Quyển Tàn Vân và phạm vi công kích lớn của Cửu Thiên Ưng Nguyên Lôi Pháp, mà thứ còn thiếu chính là chiêu thức giết người.
Một chiêu lấy mạng!
Đừng nhìn con đường trùng sinh suôn sẻ thuận lợi, đó là anh chưa gặp phải cao thủ chân chính, những kẻ trước mắt này, Diệp Thành có thể nghiền nát, nhưng lỡ gặp phải kẻ đạt cảnh giới giống anh thậm chí là hơn anh thì sao?
Do đó, dù dùng viên Đại Thảo Hoàn Đan này sẽ nâng cao tu vi, thậm chí sẽ có cơ hội luyện Tứ Tượng huyền công đến tầng thứ tư thứ năm nhưng anh vẫn quyết định sử dụng viên linh đan này để tu luyện tuyệt chiêu giết người đã thất truyền!
Tứ Tượng huyền công mà anh luyện trước đây chỉ có thể cung cấp một luồng linh lực vô tận lại khó bộc phát tạo ra chiến tích.
Mặc dù Thương Long Thiểm trông có vẻ lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể đối phó với dị thú, dù là cao thủ tu chân không có sở trường về tốc độ vẫn có thể tránh được.
Mà hiện tại thứ anh muốn tu luyện chính là chiêu thức giết người có thể bộc phát sức mạnh vào thời khắc quyết định
Diệp Thành nhắm mắt ngồi thiền, các chiêu thức giết người có uy lực khủng khiếp lần lượt hiện lên trong đầu anh, nhưng lại chỉ có thể bất lực lắc đầu, linh khí trên trái đất này quá khô cạn, sợ là dựa vào năng lực của anh không thể tu luyện thành công.
“Hả?”
Ngay lúc anh hơi mất kiên nhẫn, một chiêu thức chợt lóe lên trong đầu, Nguyệt Toàn Vũ!
Đây là chiêu thức nhập môn của Trục Nguyệt Tông, nhưng cho dù là vậy, không tới cảnh giới Kim Đan thì không thể luyện thành, dẫu sao Trục Nguyệt Tông là tông môn lớn ở chốn Huyền Môn, tiếng tăm lẫy lừng khắp Tinh Vũ.
Lúc sử dụng có thể nhờ vào sức mạnh của mặt trăng, phóng ra vô số ánh trăng sáng tạo thanh thế công kích bốn phương tám hướng, cũng có thể tụ hội toàn bộ lại thành một thanh kiếm ánh sáng vô cùng mạnh mẽ!
Mà bây giờ, mặc dù bản thân không kết kim đan nhưng dựa vào sức mạnh của Đại Thảo Hoàn Đan và mấy ngàn năm tu luyện ở kiếp trước, Diệp Thành đủ tự tin là mình có thể luyện thành chiêu thức này!
- ------------------
Bình luận facebook