Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-73
Chương 73: Ghét anh nhất, thích anh nhất
Diệp Thành nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Liên quan gì đến tôi?"
Trước khi Nhập Hý kịp nói, chuông cửa biệt thự của Diệp Thành vang lên, anh mở cửa và thấy Thẩm Thiên Minh và Từ Đạc đang đứng bên ngoài.
Thẩm Thiên Minh mang vẻ xấu hổ và nói: "Anh Diệp, cô Tiết... cô ấy đã bị thế lực thù địch bắt đi mất rồi".
Khóe miệng Diệp Thành khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ châm chọc: "Thì sao?"
Thẩm Thiên Minh lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng chỉ có thể nhắm mắt đưa chân nói nói: "Phong hộ pháp Phong Thanh Hàn đã hy sinh, Dật Tiên các lúc này lại không thể phái đi những người giỏi nhất của họ. Các chủ muốn anh ra tay... "
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi nhớ tôi đã nói rồi, giao dịch đã kết thúc. Tôi hi vọng các người khi gặp chuyện phiền phức sẽ không đến quấy rầy tôi nữa".
Trước khi Thẩm Thiên Minh kịp mở miệng nói, Từ Đạc đã tiến lên một bước, ngạo mạn nói: "Diệp Thành, tôi hy vọng anh hiểu cho. Để anh ra tay vào lúc này chính là cơ hội mà nhà họ Từ và Dật Tiên các chúng tôi trao cho anh. Mong anh thể hiện cho tốt... "
Hắn còn chưa kịp nói xong, Diệp Thành đã cười nói: "Anh, cho tôi cơ hội?"
Từ Đạc vẫn giữ tư thế kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, loại cơ hội mà nhà họ Từ và Dật Tiên các trao cho anh này nhiều người cầu ông bà tổ tiên còn chả có được đâu, anh nên biết trân trọng đi".
"Bùm--!"
Từ Đạc chưa kịp nói xong, cánh cửa trước mặt đã đóng chặt, hiển nhiên là Diệp Thành không buồn nói chuyện với tên ngốc này, trực tiếp đóng cửa tiễn khách.
"Ực!"
Thẩm Thiên Minh đã cảm thấy tình hình không ổn kể khi Từ Đạc lên tiếng, chỉ là ông ấy không ngờ Từ Đạc rõ ràng là đang đi xin người ta giúp đỡ, nhưng lại ra vẻ bề trên, quả là không chấp nhận được.
"Từ lão thái gia lững lẫy một thời như thế, sao có thể có đứa cháu phế vật như vậy".
Rốt cuộc ông ấy cũng chỉ dám nghĩ câu này trong lòng mà không dám nói ra, nhưng Từ Đạc lúc này mới phản ứng kịp, hắn giậm chân lên cửa an ninh của biệt thự mà chửi:
"Hắn còn không thèm nể mặt tôi, từ khi tôi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai chưa nể mặt người nhà họ Từ!"
"Cậu Từ, cậu phải hiểu một chuyện. Những người cậu gặp đều chỉ là nể mặt nhà họ Từ thôi, chứ không phải nể mặt cậu. Nếu cậu rời khỏi nhà họ Từ, tôi nghĩ sẽ chả có ai thèm quan tâm đến cậu nữa đâu!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hai người, giọng nói này là của Nhập Hý đang vội vàng chạy đến, không chịu nổi Từ Đạc mới phải thốt lên. Có thể khiến cho người tu luyện lạnh lùng tâm tĩnh như Nhập Hý không thể nhịn nổi, có thể nói Từ Đạc ‘cực phẩm’ đến mức nào.
Từ Đạc vừa nghe xong đã rất tức giận, nhưng khi Nhập Hý nói tiếp, lại lập tức khiến hắn chết trân tại chỗ: "Tiết Bách Hợp mà xảy ra chuyện gì, mọi trách nghiệm đều sẽ đổ lên đầu cậu, sợ là đến lúc đó nhà họ Từ cũng chả ngẩng đầu lên được đâu!"
Phải nói câu này đã đá vào cái chân đau của Từ Đạc, có thể nói mọi chuyện đang yên đang lành, nhưng hắn nhìn Diệp Thành không vừa mắt, liền phát lệnh thay người. Nếu thật sự gây ra hậu quả nghiêm trọng, hắn là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm!
Đúng là hắn có nhà họ Từ chống lưng, nhưng chuyện này liên lụy quá nhiều, e rằng ngay cả nhà họ Từ cũng không thể hoàn toàn bảo vệ được hắn. Điều kinh khủng hơn là nếu để ông nội biết tất cả những điều này, e rằng địa vị của hắn trong gia tộc từ đó sẽ sụt giảm nghiêm trọng!
Sau khi bị Nhập Hý nói như vậy, Từ Đạc đột nhiên nhận ra rằng dường như người bị ép vào đường cùng chính là mình. Hắn đột nhiên hoảng sợ lấy lòng nói: "Đúng vậy, là tôi lỗ mãng, Nhập Hý tiên tử, cô mau nghĩ cách đi".
Nhập Hý liếc nhìn Từ Đạc bằng ánh mắt ghê tởm, kế hoạch của cô ta vốn là sẽ để Diệp Thành bảo vệ Tiết Bách Hợp 24/24, nhưng Từ Đạc lại nhảy ra phá rối, kết quả là gây ra cơ sự này còn muốn cô ta giải quyết?
Từ Đạc cũng biết lần này hắn đã hoàn toàn làm cho mỹ nữ khinh thường rồi, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi phiền phức này, là cậu chủ nhà họ Hứa, hắn muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có?
Vì vậy, hắn vẫn giả bộ trưng ra bộ mặt đáng thương, khuôn mặt đó khiến Thẩm Thiên Minh và Nhập Hý cùng tỏ vẻ chán ghét...
Sau khi bình tĩnh lại, Nhập Hý lại gõ cửa biệt thự của Diệp Thành, không hề có ai trả lời như dự liệu.
Cô ta thở dài và nói lớn: "Diệp Tiên sư, lần này tôi biết là lỗi của chúng tôi, nhưng mạng người quan trọng. Xin hãy nhìn vào điều này …"
Vừa nói, cô ta vừa lấy trong túi ra một tờ giấy, nhét dưới cửa và tiếp tục kính cẩn nói: "Đây là những gì chúng tôi tìm thấy trong phòng ngủ của Tiết Bách Hợp sau khi cô ấy bị bắt đi. Nếu sau khi xem cái này mà anh vẫn không đồng ý ra tay, thì chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức, sẽ không bao giờ làm phiền việc tu luyện của anh nữa! "
Diệp Thành ở trong phòng bực mình nhặt tờ giấy lên, lập tức giật mình, trong lòng chợt có cảm xúc phức tạp.
"Tôi ghét anh nhất, tôi ghét anh nhất…"
Hóa ra tờ giấy nhỏ ghi đầy những dòng chữ dày đặc của Tiết Bách Hợp, trên đó còn có những vết ướt loang lổ, có thể tưởng tượng khi viết đi viết lại bốn chữ đó không ngừng, cô ta đã khóc.
Nhưng, ở góc dưới bên phải của tờ giấy, có một dòng chữ đã nhiều lần bị tẩy xóa, tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra đó là một câu văn.
"Diệp Thành, tôi thích anh nhất".
"Haizz".
Diệp Thành thở dài, cuối cùng cũng mở cửa, đương nhiên anh chả quan tâm đến chuyện yêu đơn phương của Tiết Bách Hợp, nhưng nếu trong lúc nóng giận, lại hại chết cô gái thầm thương mình thì không hay.
Từ xưa đến nay trên con đường tu luyện, đạo tâm là thứ quan trọng nhất, cho dù là tu ma, luyện quỷ thì cũng có ‘Đạo’ riêng để đi, sở dĩ Diệp Thành có thể trở thành Tiên Đế là dựa vào đạo tâm cúi đầu ngẩng đầu đều không thẹn, vạn sự tùy tâm của anh!
Điều mà anh tin tưởng, cho dù hàng vạn người cản trở anh, anh cũng nhất định phải làm, bất kể tương lai, bất chấp được mất, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm!
Rõ ràng, nếu Tiết Bách Hợp chết theo cách này, đạo tâm của Diệp Thành sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, đây là điều mà anh không thể chấp nhận được, hơn nữa... cho dù là kẻ nhẫn tâm đến đâu, nhìn thấy tờ giấy đẫm nước mắt đó cũng sẽ cảm động chứ?
"Diệp Tiên sư!"
Nhìn thấy Diệp Thành mở cửa, Nhập Hý kinh ngạc ngẩng đầu, cô ta biết mình thành công rồi. Đối với những người như Diệp Thành, ép buộc và cám dỗ chỉ là vô nghĩa, anh sẽ không thèm để ý, nhưng phân tích dựa trên tình báo trong khoảng thời gian này, cô ta kết luận rằng đối phương nhất định là người trọng tình trọng nghĩa!
Diệp Thành gật đầu, nhẹ nói: "Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi".
"Được!"
Nhập Hý trong lúc vui vẻ, đã không để ý Từ Đạc đã biến mất từ lúc nào, vội vàng cùng Diệp Thành lái xe, nhanh chóng đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Hải Thành.
"Diệp tiên sư, đối phương trốn ở bên trong, chúng tôi bởi vì sợ làm Tiết Bách Hợp bị thương, nên không dám yểm hộ hỏa lực tấn công, chỉ có thể điều binh lính tinh nhuệ hạ lô-cốt".
"Nhưng... bên trong có một võ sư rất mạnh canh giữ. Chắc phải là cỡ đại sư võ đạo. Xin hãy cẩn thận!"
- ------------------
Diệp Thành nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Liên quan gì đến tôi?"
Trước khi Nhập Hý kịp nói, chuông cửa biệt thự của Diệp Thành vang lên, anh mở cửa và thấy Thẩm Thiên Minh và Từ Đạc đang đứng bên ngoài.
Thẩm Thiên Minh mang vẻ xấu hổ và nói: "Anh Diệp, cô Tiết... cô ấy đã bị thế lực thù địch bắt đi mất rồi".
Khóe miệng Diệp Thành khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ châm chọc: "Thì sao?"
Thẩm Thiên Minh lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhưng chỉ có thể nhắm mắt đưa chân nói nói: "Phong hộ pháp Phong Thanh Hàn đã hy sinh, Dật Tiên các lúc này lại không thể phái đi những người giỏi nhất của họ. Các chủ muốn anh ra tay... "
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng nói: "Tôi nhớ tôi đã nói rồi, giao dịch đã kết thúc. Tôi hi vọng các người khi gặp chuyện phiền phức sẽ không đến quấy rầy tôi nữa".
Trước khi Thẩm Thiên Minh kịp mở miệng nói, Từ Đạc đã tiến lên một bước, ngạo mạn nói: "Diệp Thành, tôi hy vọng anh hiểu cho. Để anh ra tay vào lúc này chính là cơ hội mà nhà họ Từ và Dật Tiên các chúng tôi trao cho anh. Mong anh thể hiện cho tốt... "
Hắn còn chưa kịp nói xong, Diệp Thành đã cười nói: "Anh, cho tôi cơ hội?"
Từ Đạc vẫn giữ tư thế kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Đúng vậy, loại cơ hội mà nhà họ Từ và Dật Tiên các trao cho anh này nhiều người cầu ông bà tổ tiên còn chả có được đâu, anh nên biết trân trọng đi".
"Bùm--!"
Từ Đạc chưa kịp nói xong, cánh cửa trước mặt đã đóng chặt, hiển nhiên là Diệp Thành không buồn nói chuyện với tên ngốc này, trực tiếp đóng cửa tiễn khách.
"Ực!"
Thẩm Thiên Minh đã cảm thấy tình hình không ổn kể khi Từ Đạc lên tiếng, chỉ là ông ấy không ngờ Từ Đạc rõ ràng là đang đi xin người ta giúp đỡ, nhưng lại ra vẻ bề trên, quả là không chấp nhận được.
"Từ lão thái gia lững lẫy một thời như thế, sao có thể có đứa cháu phế vật như vậy".
Rốt cuộc ông ấy cũng chỉ dám nghĩ câu này trong lòng mà không dám nói ra, nhưng Từ Đạc lúc này mới phản ứng kịp, hắn giậm chân lên cửa an ninh của biệt thự mà chửi:
"Hắn còn không thèm nể mặt tôi, từ khi tôi sinh ra đến giờ, chưa từng có ai chưa nể mặt người nhà họ Từ!"
"Cậu Từ, cậu phải hiểu một chuyện. Những người cậu gặp đều chỉ là nể mặt nhà họ Từ thôi, chứ không phải nể mặt cậu. Nếu cậu rời khỏi nhà họ Từ, tôi nghĩ sẽ chả có ai thèm quan tâm đến cậu nữa đâu!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hai người, giọng nói này là của Nhập Hý đang vội vàng chạy đến, không chịu nổi Từ Đạc mới phải thốt lên. Có thể khiến cho người tu luyện lạnh lùng tâm tĩnh như Nhập Hý không thể nhịn nổi, có thể nói Từ Đạc ‘cực phẩm’ đến mức nào.
Từ Đạc vừa nghe xong đã rất tức giận, nhưng khi Nhập Hý nói tiếp, lại lập tức khiến hắn chết trân tại chỗ: "Tiết Bách Hợp mà xảy ra chuyện gì, mọi trách nghiệm đều sẽ đổ lên đầu cậu, sợ là đến lúc đó nhà họ Từ cũng chả ngẩng đầu lên được đâu!"
Phải nói câu này đã đá vào cái chân đau của Từ Đạc, có thể nói mọi chuyện đang yên đang lành, nhưng hắn nhìn Diệp Thành không vừa mắt, liền phát lệnh thay người. Nếu thật sự gây ra hậu quả nghiêm trọng, hắn là người đầu tiên phải chịu trách nhiệm!
Đúng là hắn có nhà họ Từ chống lưng, nhưng chuyện này liên lụy quá nhiều, e rằng ngay cả nhà họ Từ cũng không thể hoàn toàn bảo vệ được hắn. Điều kinh khủng hơn là nếu để ông nội biết tất cả những điều này, e rằng địa vị của hắn trong gia tộc từ đó sẽ sụt giảm nghiêm trọng!
Sau khi bị Nhập Hý nói như vậy, Từ Đạc đột nhiên nhận ra rằng dường như người bị ép vào đường cùng chính là mình. Hắn đột nhiên hoảng sợ lấy lòng nói: "Đúng vậy, là tôi lỗ mãng, Nhập Hý tiên tử, cô mau nghĩ cách đi".
Nhập Hý liếc nhìn Từ Đạc bằng ánh mắt ghê tởm, kế hoạch của cô ta vốn là sẽ để Diệp Thành bảo vệ Tiết Bách Hợp 24/24, nhưng Từ Đạc lại nhảy ra phá rối, kết quả là gây ra cơ sự này còn muốn cô ta giải quyết?
Từ Đạc cũng biết lần này hắn đã hoàn toàn làm cho mỹ nữ khinh thường rồi, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi phiền phức này, là cậu chủ nhà họ Hứa, hắn muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có?
Vì vậy, hắn vẫn giả bộ trưng ra bộ mặt đáng thương, khuôn mặt đó khiến Thẩm Thiên Minh và Nhập Hý cùng tỏ vẻ chán ghét...
Sau khi bình tĩnh lại, Nhập Hý lại gõ cửa biệt thự của Diệp Thành, không hề có ai trả lời như dự liệu.
Cô ta thở dài và nói lớn: "Diệp Tiên sư, lần này tôi biết là lỗi của chúng tôi, nhưng mạng người quan trọng. Xin hãy nhìn vào điều này …"
Vừa nói, cô ta vừa lấy trong túi ra một tờ giấy, nhét dưới cửa và tiếp tục kính cẩn nói: "Đây là những gì chúng tôi tìm thấy trong phòng ngủ của Tiết Bách Hợp sau khi cô ấy bị bắt đi. Nếu sau khi xem cái này mà anh vẫn không đồng ý ra tay, thì chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức, sẽ không bao giờ làm phiền việc tu luyện của anh nữa! "
Diệp Thành ở trong phòng bực mình nhặt tờ giấy lên, lập tức giật mình, trong lòng chợt có cảm xúc phức tạp.
"Tôi ghét anh nhất, tôi ghét anh nhất…"
Hóa ra tờ giấy nhỏ ghi đầy những dòng chữ dày đặc của Tiết Bách Hợp, trên đó còn có những vết ướt loang lổ, có thể tưởng tượng khi viết đi viết lại bốn chữ đó không ngừng, cô ta đã khóc.
Nhưng, ở góc dưới bên phải của tờ giấy, có một dòng chữ đã nhiều lần bị tẩy xóa, tuy hơi mờ nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra đó là một câu văn.
"Diệp Thành, tôi thích anh nhất".
"Haizz".
Diệp Thành thở dài, cuối cùng cũng mở cửa, đương nhiên anh chả quan tâm đến chuyện yêu đơn phương của Tiết Bách Hợp, nhưng nếu trong lúc nóng giận, lại hại chết cô gái thầm thương mình thì không hay.
Từ xưa đến nay trên con đường tu luyện, đạo tâm là thứ quan trọng nhất, cho dù là tu ma, luyện quỷ thì cũng có ‘Đạo’ riêng để đi, sở dĩ Diệp Thành có thể trở thành Tiên Đế là dựa vào đạo tâm cúi đầu ngẩng đầu đều không thẹn, vạn sự tùy tâm của anh!
Điều mà anh tin tưởng, cho dù hàng vạn người cản trở anh, anh cũng nhất định phải làm, bất kể tương lai, bất chấp được mất, chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm!
Rõ ràng, nếu Tiết Bách Hợp chết theo cách này, đạo tâm của Diệp Thành sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, đây là điều mà anh không thể chấp nhận được, hơn nữa... cho dù là kẻ nhẫn tâm đến đâu, nhìn thấy tờ giấy đẫm nước mắt đó cũng sẽ cảm động chứ?
"Diệp Tiên sư!"
Nhìn thấy Diệp Thành mở cửa, Nhập Hý kinh ngạc ngẩng đầu, cô ta biết mình thành công rồi. Đối với những người như Diệp Thành, ép buộc và cám dỗ chỉ là vô nghĩa, anh sẽ không thèm để ý, nhưng phân tích dựa trên tình báo trong khoảng thời gian này, cô ta kết luận rằng đối phương nhất định là người trọng tình trọng nghĩa!
Diệp Thành gật đầu, nhẹ nói: "Đừng nói nhảm nữa, dẫn đường đi".
"Được!"
Nhập Hý trong lúc vui vẻ, đã không để ý Từ Đạc đã biến mất từ lúc nào, vội vàng cùng Diệp Thành lái xe, nhanh chóng đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Hải Thành.
"Diệp tiên sư, đối phương trốn ở bên trong, chúng tôi bởi vì sợ làm Tiết Bách Hợp bị thương, nên không dám yểm hộ hỏa lực tấn công, chỉ có thể điều binh lính tinh nhuệ hạ lô-cốt".
"Nhưng... bên trong có một võ sư rất mạnh canh giữ. Chắc phải là cỡ đại sư võ đạo. Xin hãy cẩn thận!"
- ------------------
Bình luận facebook