Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 578
Chương 578: Keng keng keng keng keng
“Chuyện này... chuyện này sao có thể xảy ra?”
Nhìn thấy cảnh này, mấy đệ tử tông môn choáng vàng, trên cả dãy núi Thái Sơn, không khí tĩnh mịch bao trùm.
Kiếm Vấn Tình là một trong bảy thanh kiếm tiên trấn tông của Cổ Kiếm Môn, tuy không phải linh bảo thượng phẩm nhưng cũng được coi là linh bảo cao cấp nhất trong cấp bậc trung phẩm. Trên thực tế, Cổ Kiếm Môn được cho là kiếm phái cổ xưa nhất, rất gần với Thần Kiếm tôn giả của Tinh Hà Kiếm Cung năm xưa.
Một thanh kiếm tiên tuyệt thế như vậy mà bị Diệp Thành dùng tay không bẻ gãy.
Rốt cuộc Diệp Tiên sư này là người hay thần? Sợ là Chân Quân cũng không thể làm được như vậy.
Toàn thân Bạch Vân Thường run lên, đây như thể là lần đầu tiên cô ta biết Diệp Thành vậy, mắt đẹp nhìn anh chằm chằm. Hiện giờ sức mạnh mà Diệp Thành thể hiện đã vượt quá sự tưởng tượng của cô ta. Theo cô ta thấy, dù là trong tông môn thượng cổ, dù là mấy anh tài, gồm cả người trong Thánh Thiên Cung kia cũng không thể làm được như Diệp Thành.
“Họ Diệp anh dám hủy hoại kiếm tiên, tôi thề không đội trời chung với anh!”
Từ An Dân ngửa mặt lên trời thét lớn như đang nổi điên. Dù kiếm đã bị hủy nhưng anh ta chỉ hơi chấn động, huyết mạch bị thương nhẹ nên cũng nhanh chóng khôi phục. Mấy chục nghìn tia sáng màu xanh quanh người anh ta hừng hực bốc cháy, thân thể Chân Quân bị thúc giục tới cực hạn, khí thế không giảm mà ngược lại, chiến ý còn sôi sục hơn nữa.
“Ầm!”
Từ An Dân dùng chưởng làm kiếm, tay bấm quyết, trong nháy mắt đã xông tới.
Dù Cổ Kiếm Môn nổi tiếng về điều khiển kiếm nhưng thật ra họ tu cả pháp lẫn võ, tinh thông các loại pháp môn, kiếm đạo chỉ là một trong những thuật pháp của Cổ Kiếm Môn thôi. Thân thể Chân Quân của Từ An Dân có thể so với đạo thể tiên thai của Mục Tinh Thần thì không cần phi kiếm, sức mạnh không thua kém là bao.
Trên người anh ta bừng lên từng tầng ánh sáng.
Thân là Kiếm Tử, Từ An Dân không chỉ có một thanh phi kiếm mà còn rất nhiều pháp khí hộ thân.
“Răng rắc!”
Mọi người chỉ thấy không gian lấp lánh ánh sáng màu xanh, tất cả như tụ lại thành thần kiếm màu xanh, bổ ngang trời, kiếm khí vô hình xé rách không trung.
“Thập Tuyệt Kiếm Đạo!”
Đây là pháp môn kiếm phía của Cổ Kiếm Môn, được cho là kiếm pháp tuyệt thế có thể làm rạn cả núi nứt cả sông bằng một tay. Cổ Kiếm Môn đề cao kiếm thuật và kiếm khí song song với nhau nên Từ An Dân đồng thời tu luyện cả hai loại nên uy lực cực lớn.
“Chút thuật pháp nhỏ nhoi ấy còn kém xa Nam Ly Vương, thế mà dám làm càn trước mặt tôi sao?”
Diệp Thành cười khẽ, thuận tay đánh ra một quyền.
Chưởng ấn trong suốt được bao bọc bởi hào quang màu vàng, không khí nổ vang như một trăm khẩu đại bác cùng bắn. Một quyền này của Diệp Thành trực tiếp đánh tan chướng ngại âm thanh, hơn nữa tốc độ còn gấp cả bốn, năm lần vận tốc âm thanh, đạt tới mức độ khó tin.
“Đùng!”
Từ An Dân bay ngược ra ngoài.
Hào quang bên ngoài thân của anh ta vỡ ra, chân khí hộ thể cũng bị đánh tan dưới một quyền này. Nếu không dựa vào bảo y hộ thể trên người thì e là anh ta đã bị trọng thương vì đòn này rồi.
“Linh bảo hộ thân?”
Diệp Thành híp mắt.
Từ An Dân mặc pháp bào màu xanh, rõ ràng là một món linh bảo hộ thân hàng thật giá thật, ít nhất cũng đạt tới cấp bậc trung phẩm. Loại bảo vật này không hề thua kém linh bảo thượng phẩm bình thường, từ đó có thể thấy được sự giàu có của Cổ Kiếm Môn.
“Có một pháp bào hộ thân như vậy, khó trách sao anh dám khiêu khích tôi như thế nhưng anh cho rằng dựa vào một bộ quần áo là có thể chặn được tôi sao?”
Diệp Thành cười lạnh, cả người nhoáng lên, trong chớp mắt đã như tia sáng, vọt tới chỗ Từ An Dân.
Hai tay anh vung lên một đường, trên nắm đấm mang theo quyền phong màu vàng.
“Minh Vực Thần Quyền!”
Đây là lần đầu tiên sử dụng thần thông trở lại từ khi Diệp Thành bị thương tới giờ.
Lúc trước, một chiêu này của anh ở trạng thái bình thường thì ngay cả Nam Ly Vương cũng không chống đỡ nổi, tuy Từ An Dân là Kim Đan thượng phẩm nhưng còn chưa tiến vào cảnh giới Xuất Khiếu, sao có thể chịu nổi?
“Mở!”
Đối mặt với tình cảnh khốn cùng này.
Từ An Dân trợn to hai mắt. Sau lưng anh ta xuất hiện một vầng trăng cực lớn, ánh trăng trong trẻo chiếu rọi trên người anh ta. Ánh trăng màu bạc dần ngưng tụ trên tay anh ta biến thành kiếm quang sáng chói dài ba thước, lấp lánh rực rỡ như được đúc ra.
“Đây là thần thông của Từ An Dân, Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm!”
Có người nói ra.
Mấy thế hệ Cổ Kiếm Môn có quan hệ thân thiết với Bạch Vân Quang nên đây là thần thông được trưởng lão hai bên cùng bàn bạc và sáng tạo ra.
“Leng keng!”
Từ An Dân nắm lấy kiếm quang dài ba thước trong tay, cách không bổ về phía Diệp Thành. Trong mắt anh ta mang theo sự đắc ý.
Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm đứng trong top mười thần thông hàng đầu của tông môn thượng cổ. Trước Từ An Dân thì chưa có ai dùng, nó được coi như là đòn sát thủ. Thần thông này được xưng là thần thông chuyên hủy thân thể. Dù thân thể Chân Quân mạnh cỡ nào, bị Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm chém trúng thì cũng chỉ có kết cục thân tử đạo tiêu.
Vì kiếm quang này chứa đựng sức mạnh của mặt trăng, còn lạnh lẽo hơn âm sát khí bình thường gấp trăm, nghìn lần. Dù là thân thể gì cũng không thể chịu này một đòn của huyền quang này, trúng chiêu sẽ lập tức đông lạnh thành băng, chỉ có thể dùng pháp bảo hay thuật pháp chặn đòn.
“Diệp Tiên sư, rốt cuộc tôi cũng đợi được cơ hội!”
Trong mắt Từ An Dân tràn ra sự đắc ý.
Dù Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm là bí thuật sát phạt tuyệt thế nhưng tiếc là nó không thể giết người xa ngoài trăm dặm, phải tiếp xúc cự ly gần, rời xa một chút thì Từ An Dân sẽ không làm gì được.
“Leng keng!”
Diệp Thành bình tĩnh, không hề để ý, ngón tay biến hóa kỳ diệu, năm ngón như đang chơi đàn tỳ bà, liên tục gảy nhẹ trên kiếm quang dài ba thước kia.
“Ầm ầm...”
Trong năm giây này, người ngoài ngoài chỉ thấy Diệp Thành nhẹ nhàng sờ một chút, không hề làm ra chút khói lửa gì. Nhưng Từ An Dân lại cảm thấy mình như bị năm cái búa nặng ngàn cân đánh trúng, mỗi một cái đều đánh đến mức anh ta phun máu, gần như không thể cầm chắc kiếm quang trong tay.
Điều khiến anh ta càng cảm thấy đáng sợ là.
Khi ngón tay Diệp Thành nhẹ nhàng gảy, Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm lại chấn động dữ dội, rồi Diệp Thành lại Búng tay một cái, nó biến thành từng tia ánh trăng, sau đó nổ tung.
“Sao nó có thể xảy ra chứ!”
Từ An Dân trừng mắt như sắp lồi ra tới nơi.
Kiếm quang ba thước này được ngưng tụ từ ánh trăng. Ánh trăng vô hình vô chất, thuộc về dạng năng lượng thuần khiết nhất, chỉ chứa đựng sát khí lạnh lẽo nhất mà thôi. Có ai từng thấy người nào bắn nổ ánh sáng chưa?
Nhưng giờ Từ An Dân không kịp nghĩ nữa.
Năm ngón tay của Diệp Thành lại gảy một vòng rồi tung một chưởng về phía đầu của Từ An Dân.
“Bùm!”
Chân khí hộ thể của Từ An Dân mỏng như giấy, hoàn toàn không có tác dụng.
Áo bào màu xanh anh ta mặc tỏa sáng rực rỡ rồi biến thành tia sáng màu xanh dài gần một tấc, tiếp theo lại nổ tung, cả món bảo y nổ thành từng sợi chỉ nhỏ. Cuối cùng Diệp Thành lại tung một chưởng vào ngực Từ An Dân khiến anh ta bay ngược ra ngoài, liên tục đụng vào trong núi, lõm cả nghìn mét thì mới dừng lại.
“Vì sao lại ngăn cản tôi?”
Diệp Thành đánh trọng thương Từ An Dân mà chẳng hề vui vẻ, anh thu tay lại, mày nhíu lại nhìn về phía cô gái ngạo mạn mặc đồ trắng như tuyết kia.
Vừa rồi, nếu không phải vì cô gái này tung lưỡi dao lạnh lẽo ngăn cản Diệp Thành...
Thì Từ An Dân đã bị chưởng thành mảnh nhỏ, dù thân thể Chân Quân của anh ta mạnh cỡ nào thì liệu có chịu nổi một chưởng của Diệp Thành?
Có người nói ra.
Mấy thế hệ Cổ Kiếm Môn có quan hệ thân thiết với Bạch Vân Quang nên đây là thần thông được trưởng lão hai bên cùng bàn bạc và sáng tạo ra.
“Leng keng!”
Từ An Dân nắm lấy kiếm quang dài ba thước trong tay, cách không bổ về phía Diệp Thành. Trong mắt anh ta mang theo sự đắc ý.
Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm đứng trong top mười thần thông hàng đầu của tông môn thượng cổ. Trước Từ An Dân thì chưa có ai dùng, nó được coi như là đòn sát thủ. Thần thông này được xưng là thần thông chuyên hủy thân thể. Dù thân thể Chân Quân mạnh cỡ nào, bị Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm chém trúng thì cũng chỉ có kết cục thân tử đạo tiêu.
Vì kiếm quang này chứa đựng sức mạnh của mặt trăng, còn lạnh lẽo hơn âm sát khí bình thường gấp trăm, nghìn lần. Dù là thân thể gì cũng không thể chịu này một đòn của huyền quang này, trúng chiêu sẽ lập tức đông lạnh thành băng, chỉ có thể dùng pháp bảo hay thuật pháp chặn đòn.
“Diệp Tiên sư, rốt cuộc tôi cũng đợi được cơ hội!”
Trong mắt Từ An Dân tràn ra sự đắc ý.
Dù Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm là bí thuật sát phạt tuyệt thế nhưng tiếc là nó không thể giết người xa ngoài trăm dặm, phải tiếp xúc cự ly gần, rời xa một chút thì Từ An Dân sẽ không làm gì được.
“Leng keng!”
Diệp Thành bình tĩnh, không hề để ý, ngón tay biến hóa kỳ diệu, năm ngón như đang chơi đàn tỳ bà, liên tục gảy nhẹ trên kiếm quang dài ba thước kia.
“Ầm ầm...”
Trong năm giây này, người ngoài ngoài chỉ thấy Diệp Thành nhẹ nhàng sờ một chút, không hề làm ra chút khói lửa gì. Nhưng Từ An Dân lại cảm thấy mình như bị năm cái búa nặng ngàn cân đánh trúng, mỗi một cái đều đánh đến mức anh ta phun máu, gần như không thể cầm chắc kiếm quang trong tay.
Điều khiến anh ta càng cảm thấy đáng sợ là.
Khi ngón tay Diệp Thành nhẹ nhàng gảy, Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm lại chấn động dữ dội, rồi Diệp Thành lại Búng tay một cái, nó biến thành từng tia ánh trăng, sau đó nổ tung.
“Sao nó có thể xảy ra chứ!”
Từ An Dân trừng mắt như sắp lồi ra tới nơi.
Kiếm quang ba thước này được ngưng tụ từ ánh trăng. Ánh trăng vô hình vô chất, thuộc về dạng năng lượng thuần khiết nhất, chỉ chứa đựng sát khí lạnh lẽo nhất mà thôi. Có ai từng thấy người nào bắn nổ ánh sáng chưa?
Nhưng giờ Từ An Dân không kịp nghĩ nữa.
Năm ngón tay của Diệp Thành lại gảy một vòng rồi tung một chưởng về phía đầu của Từ An Dân.
“Bùm!”
Chân khí hộ thể của Từ An Dân mỏng như giấy, hoàn toàn không có tác dụng.
Áo bào màu xanh anh ta mặc tỏa sáng rực rỡ rồi biến thành tia sáng màu xanh dài gần một tấc, tiếp theo lại nổ tung, cả món bảo y nổ thành từng sợi chỉ nhỏ. Cuối cùng Diệp Thành lại tung một chưởng vào ngực Từ An Dân khiến anh ta bay ngược ra ngoài, liên tục đụng vào trong núi, lõm cả nghìn mét thì mới dừng lại.
“Vì sao lại ngăn cản tôi?”
Diệp Thành đánh trọng thương Từ An Dân mà chẳng hề vui vẻ, anh thu tay lại, mày nhíu lại nhìn về phía cô gái ngạo mạn mặc đồ trắng như tuyết kia.
Vừa rồi, nếu không phải vì cô gái này tung lưỡi dao lạnh lẽo ngăn cản Diệp Thành...
Thì Từ An Dân đã bị chưởng thành mảnh nhỏ, dù thân thể Chân Quân của anh ta mạnh cỡ nào thì liệu có chịu nổi một chưởng của Diệp Thành?
“Các hạ, Từ An Dân là Kiếm Tử của Cổ Kiếm Môn, Cổ Kiếm Môn và Bạch Vân Quan có quan hệ thân thiết lâu đời, một khi anh giết anh ta thì sẽ thành kẻ thù của Cổ Kiếm Môn và Bạch Vân Quang, mong anh nghĩ lại!”
Bạch Vân Thường như Hằng Nga nơi cung trăng giáng trần, âm thanh thanh thúy như ngọc.
Dù là trong giới võ đạo, gồm cả những nữ đệ tử của Sương Diệp lâu thì cũng phải ghen tỵ với Bạch Vân Thường. Họ đều xinh đẹp như tiên nhưng khí chất và vẻ ngoài của Bạch Vân Thường lại giống với tiên nữ nhất, siêu phàm thoát tục. Chỉ có Liễu Băng Dao mang huyết mạch Thiên Hồ mới có thể so được.
Nhưng kiếp trước Diệp Thành từng gặp không biết bao nhiêu thần nữ, thậm chí Minh Sương còn vượt trội hơn Bạch Vân Thường này không biết bao nhiêu, sao anh có thể để ý tới vẻ ngoài của cô ta cơ chứ, vì thế anh mới trêu đùa một câu: “Cô biết cái gì là keng keng keng keng keng không?”
“Chuyện này... chuyện này sao có thể xảy ra?”
Nhìn thấy cảnh này, mấy đệ tử tông môn choáng vàng, trên cả dãy núi Thái Sơn, không khí tĩnh mịch bao trùm.
Kiếm Vấn Tình là một trong bảy thanh kiếm tiên trấn tông của Cổ Kiếm Môn, tuy không phải linh bảo thượng phẩm nhưng cũng được coi là linh bảo cao cấp nhất trong cấp bậc trung phẩm. Trên thực tế, Cổ Kiếm Môn được cho là kiếm phái cổ xưa nhất, rất gần với Thần Kiếm tôn giả của Tinh Hà Kiếm Cung năm xưa.
Một thanh kiếm tiên tuyệt thế như vậy mà bị Diệp Thành dùng tay không bẻ gãy.
Rốt cuộc Diệp Tiên sư này là người hay thần? Sợ là Chân Quân cũng không thể làm được như vậy.
Toàn thân Bạch Vân Thường run lên, đây như thể là lần đầu tiên cô ta biết Diệp Thành vậy, mắt đẹp nhìn anh chằm chằm. Hiện giờ sức mạnh mà Diệp Thành thể hiện đã vượt quá sự tưởng tượng của cô ta. Theo cô ta thấy, dù là trong tông môn thượng cổ, dù là mấy anh tài, gồm cả người trong Thánh Thiên Cung kia cũng không thể làm được như Diệp Thành.
“Họ Diệp anh dám hủy hoại kiếm tiên, tôi thề không đội trời chung với anh!”
Từ An Dân ngửa mặt lên trời thét lớn như đang nổi điên. Dù kiếm đã bị hủy nhưng anh ta chỉ hơi chấn động, huyết mạch bị thương nhẹ nên cũng nhanh chóng khôi phục. Mấy chục nghìn tia sáng màu xanh quanh người anh ta hừng hực bốc cháy, thân thể Chân Quân bị thúc giục tới cực hạn, khí thế không giảm mà ngược lại, chiến ý còn sôi sục hơn nữa.
“Ầm!”
Từ An Dân dùng chưởng làm kiếm, tay bấm quyết, trong nháy mắt đã xông tới.
Dù Cổ Kiếm Môn nổi tiếng về điều khiển kiếm nhưng thật ra họ tu cả pháp lẫn võ, tinh thông các loại pháp môn, kiếm đạo chỉ là một trong những thuật pháp của Cổ Kiếm Môn thôi. Thân thể Chân Quân của Từ An Dân có thể so với đạo thể tiên thai của Mục Tinh Thần thì không cần phi kiếm, sức mạnh không thua kém là bao.
Trên người anh ta bừng lên từng tầng ánh sáng.
Thân là Kiếm Tử, Từ An Dân không chỉ có một thanh phi kiếm mà còn rất nhiều pháp khí hộ thân.
“Răng rắc!”
Mọi người chỉ thấy không gian lấp lánh ánh sáng màu xanh, tất cả như tụ lại thành thần kiếm màu xanh, bổ ngang trời, kiếm khí vô hình xé rách không trung.
“Thập Tuyệt Kiếm Đạo!”
Đây là pháp môn kiếm phía của Cổ Kiếm Môn, được cho là kiếm pháp tuyệt thế có thể làm rạn cả núi nứt cả sông bằng một tay. Cổ Kiếm Môn đề cao kiếm thuật và kiếm khí song song với nhau nên Từ An Dân đồng thời tu luyện cả hai loại nên uy lực cực lớn.
“Chút thuật pháp nhỏ nhoi ấy còn kém xa Nam Ly Vương, thế mà dám làm càn trước mặt tôi sao?”
Diệp Thành cười khẽ, thuận tay đánh ra một quyền.
Chưởng ấn trong suốt được bao bọc bởi hào quang màu vàng, không khí nổ vang như một trăm khẩu đại bác cùng bắn. Một quyền này của Diệp Thành trực tiếp đánh tan chướng ngại âm thanh, hơn nữa tốc độ còn gấp cả bốn, năm lần vận tốc âm thanh, đạt tới mức độ khó tin.
“Đùng!”
Từ An Dân bay ngược ra ngoài.
Hào quang bên ngoài thân của anh ta vỡ ra, chân khí hộ thể cũng bị đánh tan dưới một quyền này. Nếu không dựa vào bảo y hộ thể trên người thì e là anh ta đã bị trọng thương vì đòn này rồi.
“Linh bảo hộ thân?”
Diệp Thành híp mắt.
Từ An Dân mặc pháp bào màu xanh, rõ ràng là một món linh bảo hộ thân hàng thật giá thật, ít nhất cũng đạt tới cấp bậc trung phẩm. Loại bảo vật này không hề thua kém linh bảo thượng phẩm bình thường, từ đó có thể thấy được sự giàu có của Cổ Kiếm Môn.
“Có một pháp bào hộ thân như vậy, khó trách sao anh dám khiêu khích tôi như thế nhưng anh cho rằng dựa vào một bộ quần áo là có thể chặn được tôi sao?”
Diệp Thành cười lạnh, cả người nhoáng lên, trong chớp mắt đã như tia sáng, vọt tới chỗ Từ An Dân.
Hai tay anh vung lên một đường, trên nắm đấm mang theo quyền phong màu vàng.
“Minh Vực Thần Quyền!”
Đây là lần đầu tiên sử dụng thần thông trở lại từ khi Diệp Thành bị thương tới giờ.
Lúc trước, một chiêu này của anh ở trạng thái bình thường thì ngay cả Nam Ly Vương cũng không chống đỡ nổi, tuy Từ An Dân là Kim Đan thượng phẩm nhưng còn chưa tiến vào cảnh giới Xuất Khiếu, sao có thể chịu nổi?
“Mở!”
Đối mặt với tình cảnh khốn cùng này.
Từ An Dân trợn to hai mắt. Sau lưng anh ta xuất hiện một vầng trăng cực lớn, ánh trăng trong trẻo chiếu rọi trên người anh ta. Ánh trăng màu bạc dần ngưng tụ trên tay anh ta biến thành kiếm quang sáng chói dài ba thước, lấp lánh rực rỡ như được đúc ra.
“Đây là thần thông của Từ An Dân, Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm!”
Có người nói ra.
Mấy thế hệ Cổ Kiếm Môn có quan hệ thân thiết với Bạch Vân Quang nên đây là thần thông được trưởng lão hai bên cùng bàn bạc và sáng tạo ra.
“Leng keng!”
Từ An Dân nắm lấy kiếm quang dài ba thước trong tay, cách không bổ về phía Diệp Thành. Trong mắt anh ta mang theo sự đắc ý.
Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm đứng trong top mười thần thông hàng đầu của tông môn thượng cổ. Trước Từ An Dân thì chưa có ai dùng, nó được coi như là đòn sát thủ. Thần thông này được xưng là thần thông chuyên hủy thân thể. Dù thân thể Chân Quân mạnh cỡ nào, bị Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm chém trúng thì cũng chỉ có kết cục thân tử đạo tiêu.
Vì kiếm quang này chứa đựng sức mạnh của mặt trăng, còn lạnh lẽo hơn âm sát khí bình thường gấp trăm, nghìn lần. Dù là thân thể gì cũng không thể chịu này một đòn của huyền quang này, trúng chiêu sẽ lập tức đông lạnh thành băng, chỉ có thể dùng pháp bảo hay thuật pháp chặn đòn.
“Diệp Tiên sư, rốt cuộc tôi cũng đợi được cơ hội!”
Trong mắt Từ An Dân tràn ra sự đắc ý.
Dù Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm là bí thuật sát phạt tuyệt thế nhưng tiếc là nó không thể giết người xa ngoài trăm dặm, phải tiếp xúc cự ly gần, rời xa một chút thì Từ An Dân sẽ không làm gì được.
“Leng keng!”
Diệp Thành bình tĩnh, không hề để ý, ngón tay biến hóa kỳ diệu, năm ngón như đang chơi đàn tỳ bà, liên tục gảy nhẹ trên kiếm quang dài ba thước kia.
“Ầm ầm...”
Trong năm giây này, người ngoài ngoài chỉ thấy Diệp Thành nhẹ nhàng sờ một chút, không hề làm ra chút khói lửa gì. Nhưng Từ An Dân lại cảm thấy mình như bị năm cái búa nặng ngàn cân đánh trúng, mỗi một cái đều đánh đến mức anh ta phun máu, gần như không thể cầm chắc kiếm quang trong tay.
Điều khiến anh ta càng cảm thấy đáng sợ là.
Khi ngón tay Diệp Thành nhẹ nhàng gảy, Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm lại chấn động dữ dội, rồi Diệp Thành lại Búng tay một cái, nó biến thành từng tia ánh trăng, sau đó nổ tung.
“Sao nó có thể xảy ra chứ!”
Từ An Dân trừng mắt như sắp lồi ra tới nơi.
Kiếm quang ba thước này được ngưng tụ từ ánh trăng. Ánh trăng vô hình vô chất, thuộc về dạng năng lượng thuần khiết nhất, chỉ chứa đựng sát khí lạnh lẽo nhất mà thôi. Có ai từng thấy người nào bắn nổ ánh sáng chưa?
Nhưng giờ Từ An Dân không kịp nghĩ nữa.
Năm ngón tay của Diệp Thành lại gảy một vòng rồi tung một chưởng về phía đầu của Từ An Dân.
“Bùm!”
Chân khí hộ thể của Từ An Dân mỏng như giấy, hoàn toàn không có tác dụng.
Áo bào màu xanh anh ta mặc tỏa sáng rực rỡ rồi biến thành tia sáng màu xanh dài gần một tấc, tiếp theo lại nổ tung, cả món bảo y nổ thành từng sợi chỉ nhỏ. Cuối cùng Diệp Thành lại tung một chưởng vào ngực Từ An Dân khiến anh ta bay ngược ra ngoài, liên tục đụng vào trong núi, lõm cả nghìn mét thì mới dừng lại.
“Vì sao lại ngăn cản tôi?”
Diệp Thành đánh trọng thương Từ An Dân mà chẳng hề vui vẻ, anh thu tay lại, mày nhíu lại nhìn về phía cô gái ngạo mạn mặc đồ trắng như tuyết kia.
Vừa rồi, nếu không phải vì cô gái này tung lưỡi dao lạnh lẽo ngăn cản Diệp Thành...
Thì Từ An Dân đã bị chưởng thành mảnh nhỏ, dù thân thể Chân Quân của anh ta mạnh cỡ nào thì liệu có chịu nổi một chưởng của Diệp Thành?
Có người nói ra.
Mấy thế hệ Cổ Kiếm Môn có quan hệ thân thiết với Bạch Vân Quang nên đây là thần thông được trưởng lão hai bên cùng bàn bạc và sáng tạo ra.
“Leng keng!”
Từ An Dân nắm lấy kiếm quang dài ba thước trong tay, cách không bổ về phía Diệp Thành. Trong mắt anh ta mang theo sự đắc ý.
Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm đứng trong top mười thần thông hàng đầu của tông môn thượng cổ. Trước Từ An Dân thì chưa có ai dùng, nó được coi như là đòn sát thủ. Thần thông này được xưng là thần thông chuyên hủy thân thể. Dù thân thể Chân Quân mạnh cỡ nào, bị Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm chém trúng thì cũng chỉ có kết cục thân tử đạo tiêu.
Vì kiếm quang này chứa đựng sức mạnh của mặt trăng, còn lạnh lẽo hơn âm sát khí bình thường gấp trăm, nghìn lần. Dù là thân thể gì cũng không thể chịu này một đòn của huyền quang này, trúng chiêu sẽ lập tức đông lạnh thành băng, chỉ có thể dùng pháp bảo hay thuật pháp chặn đòn.
“Diệp Tiên sư, rốt cuộc tôi cũng đợi được cơ hội!”
Trong mắt Từ An Dân tràn ra sự đắc ý.
Dù Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm là bí thuật sát phạt tuyệt thế nhưng tiếc là nó không thể giết người xa ngoài trăm dặm, phải tiếp xúc cự ly gần, rời xa một chút thì Từ An Dân sẽ không làm gì được.
“Leng keng!”
Diệp Thành bình tĩnh, không hề để ý, ngón tay biến hóa kỳ diệu, năm ngón như đang chơi đàn tỳ bà, liên tục gảy nhẹ trên kiếm quang dài ba thước kia.
“Ầm ầm...”
Trong năm giây này, người ngoài ngoài chỉ thấy Diệp Thành nhẹ nhàng sờ một chút, không hề làm ra chút khói lửa gì. Nhưng Từ An Dân lại cảm thấy mình như bị năm cái búa nặng ngàn cân đánh trúng, mỗi một cái đều đánh đến mức anh ta phun máu, gần như không thể cầm chắc kiếm quang trong tay.
Điều khiến anh ta càng cảm thấy đáng sợ là.
Khi ngón tay Diệp Thành nhẹ nhàng gảy, Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm lại chấn động dữ dội, rồi Diệp Thành lại Búng tay một cái, nó biến thành từng tia ánh trăng, sau đó nổ tung.
“Sao nó có thể xảy ra chứ!”
Từ An Dân trừng mắt như sắp lồi ra tới nơi.
Kiếm quang ba thước này được ngưng tụ từ ánh trăng. Ánh trăng vô hình vô chất, thuộc về dạng năng lượng thuần khiết nhất, chỉ chứa đựng sát khí lạnh lẽo nhất mà thôi. Có ai từng thấy người nào bắn nổ ánh sáng chưa?
Nhưng giờ Từ An Dân không kịp nghĩ nữa.
Năm ngón tay của Diệp Thành lại gảy một vòng rồi tung một chưởng về phía đầu của Từ An Dân.
“Bùm!”
Chân khí hộ thể của Từ An Dân mỏng như giấy, hoàn toàn không có tác dụng.
Áo bào màu xanh anh ta mặc tỏa sáng rực rỡ rồi biến thành tia sáng màu xanh dài gần một tấc, tiếp theo lại nổ tung, cả món bảo y nổ thành từng sợi chỉ nhỏ. Cuối cùng Diệp Thành lại tung một chưởng vào ngực Từ An Dân khiến anh ta bay ngược ra ngoài, liên tục đụng vào trong núi, lõm cả nghìn mét thì mới dừng lại.
“Vì sao lại ngăn cản tôi?”
Diệp Thành đánh trọng thương Từ An Dân mà chẳng hề vui vẻ, anh thu tay lại, mày nhíu lại nhìn về phía cô gái ngạo mạn mặc đồ trắng như tuyết kia.
Vừa rồi, nếu không phải vì cô gái này tung lưỡi dao lạnh lẽo ngăn cản Diệp Thành...
Thì Từ An Dân đã bị chưởng thành mảnh nhỏ, dù thân thể Chân Quân của anh ta mạnh cỡ nào thì liệu có chịu nổi một chưởng của Diệp Thành?
“Các hạ, Từ An Dân là Kiếm Tử của Cổ Kiếm Môn, Cổ Kiếm Môn và Bạch Vân Quan có quan hệ thân thiết lâu đời, một khi anh giết anh ta thì sẽ thành kẻ thù của Cổ Kiếm Môn và Bạch Vân Quang, mong anh nghĩ lại!”
Bạch Vân Thường như Hằng Nga nơi cung trăng giáng trần, âm thanh thanh thúy như ngọc.
Dù là trong giới võ đạo, gồm cả những nữ đệ tử của Sương Diệp lâu thì cũng phải ghen tỵ với Bạch Vân Thường. Họ đều xinh đẹp như tiên nhưng khí chất và vẻ ngoài của Bạch Vân Thường lại giống với tiên nữ nhất, siêu phàm thoát tục. Chỉ có Liễu Băng Dao mang huyết mạch Thiên Hồ mới có thể so được.
Nhưng kiếp trước Diệp Thành từng gặp không biết bao nhiêu thần nữ, thậm chí Minh Sương còn vượt trội hơn Bạch Vân Thường này không biết bao nhiêu, sao anh có thể để ý tới vẻ ngoài của cô ta cơ chứ, vì thế anh mới trêu đùa một câu: “Cô biết cái gì là keng keng keng keng keng không?”
Bình luận facebook