Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 588
Chương 588: Gặp lại Tôn Tiêu Tiêu
Các cô gái bật thốt lên ai oán.
Một cô gái xinh đẹp cao ráo, quần áo sang trọng, trang điểm tinh xảo đi tới rất phóng khoáng, nói:
"Anh đẹp trai ơi, anh đang tìm cô Tôn sao? Cô Tôn giờ đã là ngôi sao nổi tiếng, quanh năm đi đóng phim bên ngoài. Nhưng giờ đang là kỳ nghỉ đông, cô ấy không quay phim mà ở trong khu nhà ký túc xá khác, tôi đưa anh đi tìm cô ấy".
"Làm phiền cô rồi".
Diệp Thành gật đầu, thầm than nhẹ.
Giờ đang là kỳ nghỉ mà Tôn Tiêu Tiêu lại không quay về Sương Diệp lâu mà ở lại Học viện điện ảnh Yên Kinh, hiển nhiên là khó chịu tự ti trong lòng, không dám đối mặt với mọi người.
Đi dọc đường, cô gái xinh đẹp cao ráo tự giới thiệu.
Cô ta tên Hứa Thanh Thanh, cũng được coi là người nổi tiếng ở đây. Cho dù là hát, múa, biểu diễn hay là năng lực tổ chức đều rất tốt, cô ta còn quen nhiều đạo diễn lớn và ngôi sao nổi tiếng.
Hứa Thanh Thanh vốn cho rằng Diệp Thành sẽ cảm thán vài câu, nhưng đối phương mặt không biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu.
"Nhìn cách ăn mặc của anh ta thì chỉ là tầng lớp trung lưu, nơi này người như thế có cả lố. Nhưng khí chất thong dong nhàn nhã của anh ta mình chưa gặp bao giờ. Cho dù mình đã từng tham gia mấy tiệc rượu cao cấp, nhưng lại không hề thấy các cậu ấm của Yên Kinh có thứ khí chất này, có thể thấy chắc chắn lai lịch của anh ta không tầm thường".
Hứa Thanh Thanh thầm bình luận trong lòng, nụ cười càng rạng rỡ.
"Anh cũng là người theo đuổi Tôn Tiêu Tiêu sao? Giờ cô Tôn đang nổi tiếng lắm, rất nhiều cậu chủ nhà giàu và những nhà quyền thế ngày nào cũng đợi cô ấy dưới lầu. Nghe cô quản lý khu ký túc xá nói, mỗi ngày thùng rác đều vứt đầy hoa hồng, đủ để cung cấp cho một tiệm hoa luôn rồi. Trong số đó còn có cậu Lưu, con trai của chủ tịch công ty giải trí Đại Hữu".
Hứa Thanh Thanh thăm dò không chút dấu vết.
Công ty giải trí Đại Hữu là công ty lớn nhất trong giới giải trí Hoa Hạ bây giờ, xưng bá giới giải trí, thế lực to lớn vượt xa người bình thường.
"Ồ".
Diệp Thành không hề để tâm.
Anh như vậy khiến Hứa Thanh Thanh càng không nắm chắc, rốt cuộc người này đang giả vờ hay thực sự có bản lĩnh?
Rất nhanh sau đó đã đến khu nhà.
Quả nhiên một đống xe đỗ dưới lầu, có nhiều siêu xe. Là sinh viên của Học viện điện ảnh Yên Kinh, nhiều cô gái xinh đẹp ở đây đều có bạn trai ở ngoài trường, thậm chí còn được tỷ phú bao nuôi. Nhưng bắt mắt nhất là một chiếc Lamborghini màu xám bạc, cửa mở dọc, động cơ cỡ to, thân xe thon dài, trông vô cùng đẹp.
"Đó chính là xe của cậu Lưu, Lamborghini VIP phiên bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười chiếc, trị giá ba triệu tệ!"
Hứa Thanh Thanh nói với vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Cô ta thấy ánh mắt Diệp Thành vẫn không thay đổi, chỉ có thể nói: "Anh đẹp trai à, tôi giúp anh gọi cô Tôn xuống nhé. Nhưng cô Tôn không dễ dàng đi xuống đâu, cậu Lưu đứng chờ ở đây nửa năm, ngày nào cũng đợi mà cô ấy chưa từng xuống một lần".
"Nói với cô ấy là cố nhân Diệp Thành đến từ Diệp gia trang tới thăm cô ấy".
Diệp Thành ngẩng đầu, không dùng thần niệm anh cũng có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc đó đang ở trong một căn phòng nào đó ở tầng trên cùng.
Hứa Thanh Thanh lặng lẽ rời đi.
Các cô gái đi qua cổng ký túc thấy một người đẹp trai như Diệp Thành thì không đi nổi nữa. Có không ít cô gái thậm chí còn đi lên xin số điện thoại và ngỏ ý ký tên, dưới sân vô cùng náo nhiệt. Các cô gái trên lầu nghe thấy tiếng xôn xao thì mở cửa sổ ra, xem xem Diệp Thành có thực sự đẹp trai như các cô gái kia nói hay không.
Bỗng chốc, Diệp Thành bị các cô gái xinh đẹp của cả tòa nhà vây xem, khiến những người đàn ông xung quanh thì rất bực mình.
"Ông đây lái siêu xe, đeo đồng hồ xịn, lưng đeo thắt lưng Hermes cũng chẳng có cô gái nào quan tâm. Thằng nhóc này chẳng có cái gì cả mà cũng được các cô gái theo đuổi, không phải chỉ là có một khuôn mặt trắng trẻo ưa nhìn sao".
Một người đàn ông trung niên bụng mập, đầu to, tai bự nói với vẻ ghen tức.
Có nhiều tên nhà giàu đến đây tán gái đều vô cùng bực mình, sao bây giờ tiền lại không đọ lại được nhan sắc vậy?
.....
"Tiêu Tiêu, mau tới đây xem đi, dưới lầu có một anh đẹp trai lắm, đẹp trai lắm luôn ấy. Đám Uyển Như, Andy đều đi xin số điện thoại và Zalo rồi".
Trong căn phòng ký túc trên tầng cao nhất, một cô gái xinh đẹp mặc áo croptop, bên dưới chỉ mặc độc cái quần to bằng lòng bàn tay, đôi mắt hẹp dài tựa hồ ly mở cửa sổ ra, thấy Diệp Thành thì liền kêu lên xuýt xoa.
"Trình Xảo Xảo, mau đóng cửa sổ lại. Cậu mặc có tý đồ như thế, không sợ bị lộ hàng à?"
Tôn Tiêu Tiêu ngồi đọc sách trên ghế, vắt đôi chân thon dài đẹp đẽ nhìn mà muốn rung động lên. Cô ấy thấy Trình Xảo Xảo như thế thì không khỏi nhíu mày.
"Hừ, bà đây xinh đẹp thế này là để cho họ xem đấy. Để cho họ thèm khát tới nỗi chảy cả nước miếng mà không ăn được, đói chết đi", Trình Xảo Xảo hừ một tiếng.
Ánh mắt cô ta nhìn quyển sách trên tay Tôn Tiêu Tiêu, không khỏi nhíu mày nói:
"Cái gì mà Quan Hồ Thính Đào chứ, cổ lỗ sĩ quá đi. Cậu mới hai mươi tuổi, đang độ tuổi đẹp như hoa mà lại thích xem kinh Phật, thảo nào không gả đi được, chẳng thà đi xem anh đẹp trai với mình còn hơn. Cậu mà nhìn thấy anh đẹp trai đó nói không chừng sẽ xông ra đấy".
Tôn Tiêu Tiêu cười nhạt, không giải thích.
Qua sự gột rửa của pháp tắc trong thiên địa, dáng người cô gái đã trở nên lồi lõm quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thêm cả khí chất trong trẻo thoát tục.
Khí chất đặc biệt này đã khiến cô ấy vừa vào giới giải trí đã có được sự coi trọng của nhiều đạo diễn lớn. Họ cho rằng khí chất như thế này vô cùng hiếm có, không chỉ thế mà cô còn có dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ.
Mà trong tay cô cũng không phải kinh Phật mà là tâm pháp Quan Triều Thính Đào lúc trước Diệp Thành truyền cho các cô gái. Tuy cô ấy luôn tự ti yếu đuối, nhưng tận sâu trong cốt tủy lại là một người hiếu thắng, thế nên luôn len lén tu hành, mong rằng có một ngày mình có thể đuổi kịp mọi người.
Trình Xảo Xảo bên kia còn đang hô to gọi nhỏ thì Hứa Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, nói lễ phép:
"Cô Tôn Tiêu Tiêu phải không? Dưới lầu có một cháng trai tìm cô. Anh ấy nói anh ấy là Diệp Thành, là cố nhân của cô ở Diệp gia trang, có phải không?"
"Bộp".
Bất chợt, tâm pháp Quan Triều Thính Đào rơi từ tay Tôn Tiêu Tiêu xuống đất. Cô gái như bị sét đánh, ngơ ngác ngồi đó, không dám tin...
"Cố nhân ở Diệp gia trang, Diệp Thành?"
Cái tên này dường như có ma lực, khiến Tôn Tiêu Tiêu biến thành một bức tượng ngơ ngác ngồi đó, cô ấy đã không thể suy nghĩ được nữa rồi. Trình Xảo Xảo bên cạnh thì phất tay, nói:
"Không gặp không gặp, ngôi sao Tôn Tiêu Tiêu của chúng tôi là người mà ai muốn gặp thì gặp sao? Không thấy có tên họ Ngô kia đợi phía dưới nửa năm mà Tiêu Tiêu cũng không xuống sao..."
Trình Xảo Xảo còn chưa nói xong thì Tôn Tiêu Tiêu đã ngồi bật dậy, mở cửa ra, chạy vội vàng ra khỏi cửa chẳng vó chút khí chất nữ thần nào. Chỉ còn lại Trình Xảo Xảo và Hứa Thanh Thanh trợn tròn mắt, không biết phải làm sao.
"Đây là..."
Trình Xảo Xảo không hiểu gì cả.
Cô ta và Tiêu Tiêu sống chung phòng ba năm, biết rằng người bạn cùng phòng này lạnh lùng đến mức nào. Trừ đóng phim ra thì cô ấy gần như không qua lại với người khác, ngay cả những đạo diễn hàng đầu, ông chủ các công ty giải trí cô ấy cũng không nể mặt, vậy mà sao giờ lại kích động như vậy?
"Sao mình cảm thấy cứ như cô gái nghe thấy tin người tình đến thế nhỉ".
Trình Xảo Xảo lẩm bẩm, mà mắt Hứa Thanh Thanh sáng lên, đôi mắt xuất hiện biểu cảm khác lạ.
Khi Tôn Tiêu Tiêu xuống dưới, cô ấy vừa nhìn đã thấy Diệp Thành trong đám đông. Cô ấy liền ngơ ngác đứng đó, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, dường như muốn nhớ thật kỹ khuôn mặt anh để khắc ghi sâu trong tim, sợ anh sẽ lại biến mất.
"Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp".
Tôn Tiêu Tiêu ngồi đọc sách trên ghế, vắt đôi chân thon dài đẹp đẽ nhìn mà muốn rung động lên. Cô ấy thấy Trình Xảo Xảo như thế thì không khỏi nhíu mày.
"Hừ, bà đây xinh đẹp thế này là để cho họ xem đấy. Để cho họ thèm khát tới nỗi chảy cả nước miếng mà không ăn được, đói chết đi", Trình Xảo Xảo hừ một tiếng.
Ánh mắt cô ta nhìn quyển sách trên tay Tôn Tiêu Tiêu, không khỏi nhíu mày nói:
"Cái gì mà Quan Hồ Thính Đào chứ, cổ lỗ sĩ quá đi. Cậu mới hai mươi tuổi, đang độ tuổi đẹp như hoa mà lại thích xem kinh Phật, thảo nào không gả đi được, chẳng thà đi xem anh đẹp trai với mình còn hơn. Cậu mà nhìn thấy anh đẹp trai đó nói không chừng sẽ xông ra đấy".
Tôn Tiêu Tiêu cười nhạt, không giải thích.
Qua sự gột rửa của pháp tắc trong thiên địa, dáng người cô gái đã trở nên lồi lõm quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thêm cả khí chất trong trẻo thoát tục.
Khí chất đặc biệt này đã khiến cô ấy vừa vào giới giải trí đã có được sự coi trọng của nhiều đạo diễn lớn. Họ cho rằng khí chất như thế này vô cùng hiếm có, không chỉ thế mà cô còn có dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ.
Mà trong tay cô cũng không phải kinh Phật mà là tâm pháp Quan Triều Thính Đào lúc trước Diệp Thành truyền cho các cô gái. Tuy cô ấy luôn tự ti yếu đuối, nhưng tận sâu trong cốt tủy lại là một người hiếu thắng, thế nên luôn len lén tu hành, mong rằng có một ngày mình có thể đuổi kịp mọi người.
Trình Xảo Xảo bên kia còn đang hô to gọi nhỏ thì Hứa Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, nói lễ phép:
"Cô Tôn Tiêu Tiêu phải không? Dưới lầu có một cháng trai tìm cô. Anh ấy nói anh ấy là Diệp Thành, là cố nhân của cô ở Diệp gia trang, có phải không?"
"Bộp".
Bất chợt, tâm pháp Quan Triều Thính Đào rơi từ tay Tôn Tiêu Tiêu xuống đất. Cô gái như bị sét đánh, ngơ ngác ngồi đó, không dám tin...
"Cố nhân ở Diệp gia trang, Diệp Thành?"
Cái tên này dường như có ma lực, khiến Tôn Tiêu Tiêu biến thành một bức tượng ngơ ngác ngồi đó, cô ấy đã không thể suy nghĩ được nữa rồi. Trình Xảo Xảo bên cạnh thì phất tay, nói:
"Không gặp không gặp, ngôi sao Tôn Tiêu Tiêu của chúng tôi là người mà ai muốn gặp thì gặp sao? Không thấy có tên họ Ngô kia đợi phía dưới nửa năm mà Tiêu Tiêu cũng không xuống sao..."
Trình Xảo Xảo còn chưa nói xong thì Tôn Tiêu Tiêu đã ngồi bật dậy, mở cửa ra, chạy vội vàng ra khỏi cửa chẳng vó chút khí chất nữ thần nào. Chỉ còn lại Trình Xảo Xảo và Hứa Thanh Thanh trợn tròn mắt, không biết phải làm sao.
"Đây là..."
Trình Xảo Xảo không hiểu gì cả.
Cô ta và Tiêu Tiêu sống chung phòng ba năm, biết rằng người bạn cùng phòng này lạnh lùng đến mức nào. Trừ đóng phim ra thì cô ấy gần như không qua lại với người khác, ngay cả những đạo diễn hàng đầu, ông chủ các công ty giải trí cô ấy cũng không nể mặt, vậy mà sao giờ lại kích động như vậy?
"Sao mình cảm thấy cứ như cô gái nghe thấy tin người tình đến thế nhỉ".
Trình Xảo Xảo lẩm bẩm, mà mắt Hứa Thanh Thanh sáng lên, đôi mắt xuất hiện biểu cảm khác lạ.
Khi Tôn Tiêu Tiêu xuống dưới, cô ấy vừa nhìn đã thấy Diệp Thành trong đám đông. Cô ấy liền ngơ ngác đứng đó, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, dường như muốn nhớ thật kỹ khuôn mặt anh để khắc ghi sâu trong tim, sợ anh sẽ lại biến mất.
"Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp".
Diệp Thành nở nụ cười ôn hòa.
Lúc này, những người ở dưới lầu liền cảm thấy không đúng.
Tôn Tiêu Tiêu giờ đang nổi tiếng, vốn là tâm điểm sự chú ý, mọi người đều đến vì cô ấy. Giờ cô ấy vừa lộ diện thì đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi là, hình như Tôn Tiêu Tiêu quen anh đẹp trai thần bí này!
Chẳng lẽ hai người là một đôi?
Các cô gái bật thốt lên ai oán.
Một cô gái xinh đẹp cao ráo, quần áo sang trọng, trang điểm tinh xảo đi tới rất phóng khoáng, nói:
"Anh đẹp trai ơi, anh đang tìm cô Tôn sao? Cô Tôn giờ đã là ngôi sao nổi tiếng, quanh năm đi đóng phim bên ngoài. Nhưng giờ đang là kỳ nghỉ đông, cô ấy không quay phim mà ở trong khu nhà ký túc xá khác, tôi đưa anh đi tìm cô ấy".
"Làm phiền cô rồi".
Diệp Thành gật đầu, thầm than nhẹ.
Giờ đang là kỳ nghỉ mà Tôn Tiêu Tiêu lại không quay về Sương Diệp lâu mà ở lại Học viện điện ảnh Yên Kinh, hiển nhiên là khó chịu tự ti trong lòng, không dám đối mặt với mọi người.
Đi dọc đường, cô gái xinh đẹp cao ráo tự giới thiệu.
Cô ta tên Hứa Thanh Thanh, cũng được coi là người nổi tiếng ở đây. Cho dù là hát, múa, biểu diễn hay là năng lực tổ chức đều rất tốt, cô ta còn quen nhiều đạo diễn lớn và ngôi sao nổi tiếng.
Hứa Thanh Thanh vốn cho rằng Diệp Thành sẽ cảm thán vài câu, nhưng đối phương mặt không biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu.
"Nhìn cách ăn mặc của anh ta thì chỉ là tầng lớp trung lưu, nơi này người như thế có cả lố. Nhưng khí chất thong dong nhàn nhã của anh ta mình chưa gặp bao giờ. Cho dù mình đã từng tham gia mấy tiệc rượu cao cấp, nhưng lại không hề thấy các cậu ấm của Yên Kinh có thứ khí chất này, có thể thấy chắc chắn lai lịch của anh ta không tầm thường".
Hứa Thanh Thanh thầm bình luận trong lòng, nụ cười càng rạng rỡ.
"Anh cũng là người theo đuổi Tôn Tiêu Tiêu sao? Giờ cô Tôn đang nổi tiếng lắm, rất nhiều cậu chủ nhà giàu và những nhà quyền thế ngày nào cũng đợi cô ấy dưới lầu. Nghe cô quản lý khu ký túc xá nói, mỗi ngày thùng rác đều vứt đầy hoa hồng, đủ để cung cấp cho một tiệm hoa luôn rồi. Trong số đó còn có cậu Lưu, con trai của chủ tịch công ty giải trí Đại Hữu".
Hứa Thanh Thanh thăm dò không chút dấu vết.
Công ty giải trí Đại Hữu là công ty lớn nhất trong giới giải trí Hoa Hạ bây giờ, xưng bá giới giải trí, thế lực to lớn vượt xa người bình thường.
"Ồ".
Diệp Thành không hề để tâm.
Anh như vậy khiến Hứa Thanh Thanh càng không nắm chắc, rốt cuộc người này đang giả vờ hay thực sự có bản lĩnh?
Rất nhanh sau đó đã đến khu nhà.
Quả nhiên một đống xe đỗ dưới lầu, có nhiều siêu xe. Là sinh viên của Học viện điện ảnh Yên Kinh, nhiều cô gái xinh đẹp ở đây đều có bạn trai ở ngoài trường, thậm chí còn được tỷ phú bao nuôi. Nhưng bắt mắt nhất là một chiếc Lamborghini màu xám bạc, cửa mở dọc, động cơ cỡ to, thân xe thon dài, trông vô cùng đẹp.
"Đó chính là xe của cậu Lưu, Lamborghini VIP phiên bản giới hạn, toàn cầu chỉ có mười chiếc, trị giá ba triệu tệ!"
Hứa Thanh Thanh nói với vẻ vô cùng ngưỡng mộ.
Cô ta thấy ánh mắt Diệp Thành vẫn không thay đổi, chỉ có thể nói: "Anh đẹp trai à, tôi giúp anh gọi cô Tôn xuống nhé. Nhưng cô Tôn không dễ dàng đi xuống đâu, cậu Lưu đứng chờ ở đây nửa năm, ngày nào cũng đợi mà cô ấy chưa từng xuống một lần".
"Nói với cô ấy là cố nhân Diệp Thành đến từ Diệp gia trang tới thăm cô ấy".
Diệp Thành ngẩng đầu, không dùng thần niệm anh cũng có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc đó đang ở trong một căn phòng nào đó ở tầng trên cùng.
Hứa Thanh Thanh lặng lẽ rời đi.
Các cô gái đi qua cổng ký túc thấy một người đẹp trai như Diệp Thành thì không đi nổi nữa. Có không ít cô gái thậm chí còn đi lên xin số điện thoại và ngỏ ý ký tên, dưới sân vô cùng náo nhiệt. Các cô gái trên lầu nghe thấy tiếng xôn xao thì mở cửa sổ ra, xem xem Diệp Thành có thực sự đẹp trai như các cô gái kia nói hay không.
Bỗng chốc, Diệp Thành bị các cô gái xinh đẹp của cả tòa nhà vây xem, khiến những người đàn ông xung quanh thì rất bực mình.
"Ông đây lái siêu xe, đeo đồng hồ xịn, lưng đeo thắt lưng Hermes cũng chẳng có cô gái nào quan tâm. Thằng nhóc này chẳng có cái gì cả mà cũng được các cô gái theo đuổi, không phải chỉ là có một khuôn mặt trắng trẻo ưa nhìn sao".
Một người đàn ông trung niên bụng mập, đầu to, tai bự nói với vẻ ghen tức.
Có nhiều tên nhà giàu đến đây tán gái đều vô cùng bực mình, sao bây giờ tiền lại không đọ lại được nhan sắc vậy?
.....
"Tiêu Tiêu, mau tới đây xem đi, dưới lầu có một anh đẹp trai lắm, đẹp trai lắm luôn ấy. Đám Uyển Như, Andy đều đi xin số điện thoại và Zalo rồi".
Trong căn phòng ký túc trên tầng cao nhất, một cô gái xinh đẹp mặc áo croptop, bên dưới chỉ mặc độc cái quần to bằng lòng bàn tay, đôi mắt hẹp dài tựa hồ ly mở cửa sổ ra, thấy Diệp Thành thì liền kêu lên xuýt xoa.
"Trình Xảo Xảo, mau đóng cửa sổ lại. Cậu mặc có tý đồ như thế, không sợ bị lộ hàng à?"
Tôn Tiêu Tiêu ngồi đọc sách trên ghế, vắt đôi chân thon dài đẹp đẽ nhìn mà muốn rung động lên. Cô ấy thấy Trình Xảo Xảo như thế thì không khỏi nhíu mày.
"Hừ, bà đây xinh đẹp thế này là để cho họ xem đấy. Để cho họ thèm khát tới nỗi chảy cả nước miếng mà không ăn được, đói chết đi", Trình Xảo Xảo hừ một tiếng.
Ánh mắt cô ta nhìn quyển sách trên tay Tôn Tiêu Tiêu, không khỏi nhíu mày nói:
"Cái gì mà Quan Hồ Thính Đào chứ, cổ lỗ sĩ quá đi. Cậu mới hai mươi tuổi, đang độ tuổi đẹp như hoa mà lại thích xem kinh Phật, thảo nào không gả đi được, chẳng thà đi xem anh đẹp trai với mình còn hơn. Cậu mà nhìn thấy anh đẹp trai đó nói không chừng sẽ xông ra đấy".
Tôn Tiêu Tiêu cười nhạt, không giải thích.
Qua sự gột rửa của pháp tắc trong thiên địa, dáng người cô gái đã trở nên lồi lõm quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thêm cả khí chất trong trẻo thoát tục.
Khí chất đặc biệt này đã khiến cô ấy vừa vào giới giải trí đã có được sự coi trọng của nhiều đạo diễn lớn. Họ cho rằng khí chất như thế này vô cùng hiếm có, không chỉ thế mà cô còn có dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ.
Mà trong tay cô cũng không phải kinh Phật mà là tâm pháp Quan Triều Thính Đào lúc trước Diệp Thành truyền cho các cô gái. Tuy cô ấy luôn tự ti yếu đuối, nhưng tận sâu trong cốt tủy lại là một người hiếu thắng, thế nên luôn len lén tu hành, mong rằng có một ngày mình có thể đuổi kịp mọi người.
Trình Xảo Xảo bên kia còn đang hô to gọi nhỏ thì Hứa Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, nói lễ phép:
"Cô Tôn Tiêu Tiêu phải không? Dưới lầu có một cháng trai tìm cô. Anh ấy nói anh ấy là Diệp Thành, là cố nhân của cô ở Diệp gia trang, có phải không?"
"Bộp".
Bất chợt, tâm pháp Quan Triều Thính Đào rơi từ tay Tôn Tiêu Tiêu xuống đất. Cô gái như bị sét đánh, ngơ ngác ngồi đó, không dám tin...
"Cố nhân ở Diệp gia trang, Diệp Thành?"
Cái tên này dường như có ma lực, khiến Tôn Tiêu Tiêu biến thành một bức tượng ngơ ngác ngồi đó, cô ấy đã không thể suy nghĩ được nữa rồi. Trình Xảo Xảo bên cạnh thì phất tay, nói:
"Không gặp không gặp, ngôi sao Tôn Tiêu Tiêu của chúng tôi là người mà ai muốn gặp thì gặp sao? Không thấy có tên họ Ngô kia đợi phía dưới nửa năm mà Tiêu Tiêu cũng không xuống sao..."
Trình Xảo Xảo còn chưa nói xong thì Tôn Tiêu Tiêu đã ngồi bật dậy, mở cửa ra, chạy vội vàng ra khỏi cửa chẳng vó chút khí chất nữ thần nào. Chỉ còn lại Trình Xảo Xảo và Hứa Thanh Thanh trợn tròn mắt, không biết phải làm sao.
"Đây là..."
Trình Xảo Xảo không hiểu gì cả.
Cô ta và Tiêu Tiêu sống chung phòng ba năm, biết rằng người bạn cùng phòng này lạnh lùng đến mức nào. Trừ đóng phim ra thì cô ấy gần như không qua lại với người khác, ngay cả những đạo diễn hàng đầu, ông chủ các công ty giải trí cô ấy cũng không nể mặt, vậy mà sao giờ lại kích động như vậy?
"Sao mình cảm thấy cứ như cô gái nghe thấy tin người tình đến thế nhỉ".
Trình Xảo Xảo lẩm bẩm, mà mắt Hứa Thanh Thanh sáng lên, đôi mắt xuất hiện biểu cảm khác lạ.
Khi Tôn Tiêu Tiêu xuống dưới, cô ấy vừa nhìn đã thấy Diệp Thành trong đám đông. Cô ấy liền ngơ ngác đứng đó, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, dường như muốn nhớ thật kỹ khuôn mặt anh để khắc ghi sâu trong tim, sợ anh sẽ lại biến mất.
"Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp".
Tôn Tiêu Tiêu ngồi đọc sách trên ghế, vắt đôi chân thon dài đẹp đẽ nhìn mà muốn rung động lên. Cô ấy thấy Trình Xảo Xảo như thế thì không khỏi nhíu mày.
"Hừ, bà đây xinh đẹp thế này là để cho họ xem đấy. Để cho họ thèm khát tới nỗi chảy cả nước miếng mà không ăn được, đói chết đi", Trình Xảo Xảo hừ một tiếng.
Ánh mắt cô ta nhìn quyển sách trên tay Tôn Tiêu Tiêu, không khỏi nhíu mày nói:
"Cái gì mà Quan Hồ Thính Đào chứ, cổ lỗ sĩ quá đi. Cậu mới hai mươi tuổi, đang độ tuổi đẹp như hoa mà lại thích xem kinh Phật, thảo nào không gả đi được, chẳng thà đi xem anh đẹp trai với mình còn hơn. Cậu mà nhìn thấy anh đẹp trai đó nói không chừng sẽ xông ra đấy".
Tôn Tiêu Tiêu cười nhạt, không giải thích.
Qua sự gột rửa của pháp tắc trong thiên địa, dáng người cô gái đã trở nên lồi lõm quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, thêm cả khí chất trong trẻo thoát tục.
Khí chất đặc biệt này đã khiến cô ấy vừa vào giới giải trí đã có được sự coi trọng của nhiều đạo diễn lớn. Họ cho rằng khí chất như thế này vô cùng hiếm có, không chỉ thế mà cô còn có dáng người ma quỷ, khuôn mặt thiên sứ.
Mà trong tay cô cũng không phải kinh Phật mà là tâm pháp Quan Triều Thính Đào lúc trước Diệp Thành truyền cho các cô gái. Tuy cô ấy luôn tự ti yếu đuối, nhưng tận sâu trong cốt tủy lại là một người hiếu thắng, thế nên luôn len lén tu hành, mong rằng có một ngày mình có thể đuổi kịp mọi người.
Trình Xảo Xảo bên kia còn đang hô to gọi nhỏ thì Hứa Thanh Thanh đẩy cửa bước vào, nói lễ phép:
"Cô Tôn Tiêu Tiêu phải không? Dưới lầu có một cháng trai tìm cô. Anh ấy nói anh ấy là Diệp Thành, là cố nhân của cô ở Diệp gia trang, có phải không?"
"Bộp".
Bất chợt, tâm pháp Quan Triều Thính Đào rơi từ tay Tôn Tiêu Tiêu xuống đất. Cô gái như bị sét đánh, ngơ ngác ngồi đó, không dám tin...
"Cố nhân ở Diệp gia trang, Diệp Thành?"
Cái tên này dường như có ma lực, khiến Tôn Tiêu Tiêu biến thành một bức tượng ngơ ngác ngồi đó, cô ấy đã không thể suy nghĩ được nữa rồi. Trình Xảo Xảo bên cạnh thì phất tay, nói:
"Không gặp không gặp, ngôi sao Tôn Tiêu Tiêu của chúng tôi là người mà ai muốn gặp thì gặp sao? Không thấy có tên họ Ngô kia đợi phía dưới nửa năm mà Tiêu Tiêu cũng không xuống sao..."
Trình Xảo Xảo còn chưa nói xong thì Tôn Tiêu Tiêu đã ngồi bật dậy, mở cửa ra, chạy vội vàng ra khỏi cửa chẳng vó chút khí chất nữ thần nào. Chỉ còn lại Trình Xảo Xảo và Hứa Thanh Thanh trợn tròn mắt, không biết phải làm sao.
"Đây là..."
Trình Xảo Xảo không hiểu gì cả.
Cô ta và Tiêu Tiêu sống chung phòng ba năm, biết rằng người bạn cùng phòng này lạnh lùng đến mức nào. Trừ đóng phim ra thì cô ấy gần như không qua lại với người khác, ngay cả những đạo diễn hàng đầu, ông chủ các công ty giải trí cô ấy cũng không nể mặt, vậy mà sao giờ lại kích động như vậy?
"Sao mình cảm thấy cứ như cô gái nghe thấy tin người tình đến thế nhỉ".
Trình Xảo Xảo lẩm bẩm, mà mắt Hứa Thanh Thanh sáng lên, đôi mắt xuất hiện biểu cảm khác lạ.
Khi Tôn Tiêu Tiêu xuống dưới, cô ấy vừa nhìn đã thấy Diệp Thành trong đám đông. Cô ấy liền ngơ ngác đứng đó, lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành, dường như muốn nhớ thật kỹ khuôn mặt anh để khắc ghi sâu trong tim, sợ anh sẽ lại biến mất.
"Tiêu Tiêu, đã lâu không gặp".
Diệp Thành nở nụ cười ôn hòa.
Lúc này, những người ở dưới lầu liền cảm thấy không đúng.
Tôn Tiêu Tiêu giờ đang nổi tiếng, vốn là tâm điểm sự chú ý, mọi người đều đến vì cô ấy. Giờ cô ấy vừa lộ diện thì đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi là, hình như Tôn Tiêu Tiêu quen anh đẹp trai thần bí này!
Chẳng lẽ hai người là một đôi?
Bình luận facebook