Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82: Giao dịch
“Hả?”
Diệp Thành nhìn sang bằng ánh mắt bỡn cợt, anh thản nhiên nói: “Tiếp đi chứ, không phải mới đùa vui lắm sao?”
Lời này khiến tầm mắt Hứa Sơn Hà tối thui, trong đầu xẹt qua bao nhiêu lời ngụy biện nhưng miệng lại không nói thành lời. Vì vừa rồi gã dại gái háo sắc, không để ý tới Diệp Thành ở bên cạnh nên bị đối phương nhìn thấy hết, thế thì còn giải thích làm sao?
Cuối cùng, gã chỉ có thể quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu, khóc lóc van nài: “Diệp Tiên sư tha mạng, Diệp Tiên sư tha mạng!”. Được copy tại -- TrùmTru yện.CO M --
Không còn cách nào, Hứa Sơn Hà thật sự quá sợ hãi, trước đó gã nghe bố mình khen ngợi Diệp Thành thế nào ra sao, trong lòng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nhưng hôm nay, ở khu biệt thự Đặng thị, gã tận mắt chứng kiến người có thân phận cao quý hơn mình không biết bao nhiêu lần như Thẩm Hàn Lâm cũng cung kính với Diệp Thành, thậm chí là còn vô cùng sợ sệt.
Sau đó, thông qua con đường khác, gã mới biết Thẩm Hàn Lâm từng bị Diệp Thành tát vài cái trước mặt bao nhiêu người. Hứa Sơn Hà biết thân phận mình và Thẩm Hàn Lâm chẳng khác nào trên trời dưới đất, ngay cả Thẩm Hàn Lâm mà Diệp Thành còn dám đánh thì dù người này đánh gãy chân gã tại đây thì cũng không ai dám nói gì.
Nghĩ như thế, toàn thân Hứa Sơn Hà run rẩy, không ngừng cầu xin, nhận lỗi.
Bên kia, Tiểu Điệp đã sợ điếng người, cô ấy vốn đã chuẩn bị tinh thần hi sinh bản thân, không ngờ người khách đi chung với mình chỉ mới mở miệng nói một câu là đã làm cậu chủ nhà giàu tự cao tự đại sợ tới mức dập đầu xin tha.
Anh Đông và Chu Hải trợn mắt há mồm nhìn, trong lòng có linh cảm không tốt, còn Trâu Hổ cũng trừng to hai mắt, bên trong con ngươi hằn đầy tơ máu.
Cậu ta chưa từng căm giận bản thân như thế này, vì bản thân không quyền không thế, không có sức mạnh mà phải trơ mắt nhìn người mình thích bị sỉ nhục, cuối cùng còn phải dựa vào kẻ từng bị mình uy hiếp đứng ra cứu giúp.
Trâu Hổ cắn chặt môi, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng “răng rắc”, cậu ta cũng chưa từng khát khao tiền tài và quyền thế, khát vọng sức mạnh như lúc này.
Diệp Thành khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Chuyện hôm nay sẽ được tôi tường thuật lại từ đầu tới cuối cho ông Đặng Nghị, hơn nữa tôi còn sẽ nhớ ông ta chuyển lời cho bố cậu là nếu không đoạn tuyệt quan hệ, pháp bảo kia cũng không có phần của ông ta!”
Hứa Sơn Hà nghe xong lời của Diệp Thành thì hai mắt hoàn toàn tối đen, gã vốn không phải là độc đinh trong nhà, ngày thường còn không được bố thương vì chơi bời lêu lổng. Những lời Diệp Tiên sư nói ra hôm nay chẳng khác nào khiến gã phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.
“Đừng mà! Diệp Tiên sư, cầu xin anh, xin anh tha cho tôi!”
Hứa Sơn Hà đâu còn dáng vẻ ăn trên ngồi trốc ban đầu, gã quỳ rạp ra đất, nước mắt nước mũi chảy đầy. Hứa Sơn Hà lăn một vòng đến bên chân Diệp Thành mà không dám đụng vào giày của anh, chỉ có thể không ngừng khấu đầu xin tha.
Hai mắt Diệp Thành nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Biến, nếu không tí nữa muốn đi, cậu cũng chẳng đi được đâu!”
Xen lẫn trong câu từ là sát ý lạnh băng khiến Hứa Sơn Hà rùng mình, vội đứng lên chạy trốn. Thấy cậu Hứa chạy, anh Đông và Chu Hải cũng cuống cuồng chạy thục mạng, sợ mình chạy chậm chút thôi thì sẽ bị Diệp Thành giữ lại.
“Trâu Hổ, Trâu Hổ...”, Tiểu Điệp thấy anh Đông chạy trốn thì vội vàng chạy tới cạnh cậu ta, gọi tên đối phương, lo lắng hỏi han: “Anh không sao chứ?”
Trâu Hổ im lặng, đột nhiên đẩy mạnh Tiểu Điệp ra rồi bỏ chạy xa, tuy Tiểu Điệp muốn đuổi theo nhưng cô ấy không có thể lực tốt như đối phương, chạy vài bước là đã ngã ra đất, khóc lóc nức nở.
Thật lâu sau, cô ấy mới trở về với đôi mắt sưng đỏ, khom lưng trước mặt Diệp Thành: “Cảm ơn anh Diệp!”
Diệp Thành cúi đầu nhìn Tiểu Điệp, hứng thú hỏi thăm: “Cô thích cậu ta?”
Tiểu Điệp bĩu môi, suýt nữa lại khóc thành tiếng nhưng vẫn cố nhịn, gật đầu với Diệp Thành.
Diệp Thành đứng lên, trong mắt như có ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, nhất thời khiến Tiểu Điệp không dám nhìn thẳng vào. Môi Diệp Thành khẽ cong, cũng không biết là anh đang nói với thiếu nữ trước mặt hay là thì thào tự nói với mình:
“Vận số các người không tệ, vừa hay tôi đang có một việc cần xác nhận, coi các người như đối tượng thí nghiệm…”
Tiểu Điệp nghe không rõ những lời này, đương nhiên, dù nghe rõ thì cô ấy cũng không dám hỏi, đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu thì lại nghe thấy Diệp Thành nói: “Nếu đã vậy, đêm nay chúng ta đi xem cậu ta thi đấu…”
Rất nhanh, sắc trời tối dần, trấn Thanh Hoa không có đèn đường, trừ đèn đóm sáng trưng bên ngoài khách sạn, nhà dân khác đều trông khá tĩnh lặng.
Nhưng trong một góc của trấn thì từng đống lửa đã sáng, nhiều thiếu niên, thiếu nữ vây quanh đống lửa, vừa múa vừa hát, nhìn khác đặc sắc.
Tiểu Điệp đi theo Diệp Thành tới gần đống lửa, trong mắt lộ ra tia hoảng hốt và hoài niệm, miệng lẩm bẩm: “Năm trước, ở đây, tôi và Trâu Hổ còn cùng nhau nhảy múa quanh đống lửa, anh ấy còn hôn tôi một cái…”
Nói tới đây, hốc mắt ửng đỏ, hiển nhiên là cô ấy nhớ tới chuyện ban ngày, sắp rơi nước mắt.
Diệp Thành thấy vậy thì hờ hững nói: “Cô yên tâm, nếu tôi đã nhúng tay vào chuyện này thì nhất định cho cô một kết quả mỹ mãn!”
Hai mắt Tiểu Điệp sáng ngời, cô ấy biết thân phận của Diệp Thành tuyệt đối không đơn giản, nếu người này chịu ra tay giúp đỡ, nói không chừng là còn hi vọng, có thể là tốt cho Trâu Hổ.
Nhưng dù sao Tiểu Điệp cũng gặp qua nhiều người ăn nói lung tung nên vẫn hỏi dò: “Anh Diệp, sao hôm nay cậu Hứa kia lại sợ khi nhìn thấy anh vậy!”
Diệp Thành khẽ cười: “Bởi vì tôi quen ông Đặng Nghị - ông cụ nhà họ Đặng, cậu ta càng nói thì nhà họ Hứa sẽ không còn cuộc sống bình yên nữa!”
“Nhà họ Đặng ở Lương Châu!”, Tiểu Điệp bật thốt lên, ông ấy luôn tới trấn này vào hàng năm, chọn người thắng cuộc từ đại hội võ đạo để làm vệ sĩ. Vì ông Đặng luôn ra tay hào phóng nên khá nổi tiếng ở trấn Thanh Hoa.
Tuy Tiểu Điệp cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nếu quen biết ông lớn máu mặt như nhà họ Đặng, anh Diệp chắc chắn cũng là một người rất bản lĩnh, vì thế chắc chắn không có vấn đề.
An ủi mình như thế, Tiểu Điệp và Diệp Thành đến cạnh võ đài, khá trùng hợp là, khi hai người vừa tới, họ thấy Trâu Hổ bị đánh ngã xuống đất, người chung quanh cười vang.
“Trâu Hổ!”
Tiểu Điệp thét chói tai, xông lên đỡ cậu ta, hành động này khiến tiếng cười càng lớn. Trâu Hổ trợn mắt, giơ một tay đẩy cô ấy ra, cắn răng vọt vào trong phòng nghỉ của tuyển thủ.
“Vì sao…”
Tiểu Điệp ngồi dưới đất, khóc thút thít, Diệp Thành lại không để ý tới cô ấy, anh hiểu hành động của Trâu Hổ, là sự tự trọng đáng buồn của đàn ông nổi lên thôi. Hai mắt anh nghiêm lại, sải bước vào phòng nghỉ của tuyển thủ.
Với kinh tế của trấn Thanh Hoa, phòng nghỉ cho tuyển thủ cũng chỉ là một cái lều vải thôi, Diệp Thành vén rèm lên bước vào, anh thấy Trâu Hổ đang trút giận bằng cách đánh mạnh lên cột, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Nghe thấy âm thanh có người bước vào, cậu ta trừng mắt nhìn sang, khi nhận ra Diệp Thành thì mũi phun khí nóng, quát to: “Anh tới đây là gì? Muốn cười nhạo tôi sao?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Tôi là người nhàm chán vậy sao? Lần này tôi tới tìm cậu là để làm giao dịch với cậu!”
- ------------------
“Hả?”
Diệp Thành nhìn sang bằng ánh mắt bỡn cợt, anh thản nhiên nói: “Tiếp đi chứ, không phải mới đùa vui lắm sao?”
Lời này khiến tầm mắt Hứa Sơn Hà tối thui, trong đầu xẹt qua bao nhiêu lời ngụy biện nhưng miệng lại không nói thành lời. Vì vừa rồi gã dại gái háo sắc, không để ý tới Diệp Thành ở bên cạnh nên bị đối phương nhìn thấy hết, thế thì còn giải thích làm sao?
Cuối cùng, gã chỉ có thể quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu, khóc lóc van nài: “Diệp Tiên sư tha mạng, Diệp Tiên sư tha mạng!”. Được copy tại -- TrùmTru yện.CO M --
Không còn cách nào, Hứa Sơn Hà thật sự quá sợ hãi, trước đó gã nghe bố mình khen ngợi Diệp Thành thế nào ra sao, trong lòng chỉ nửa tin nửa ngờ. Nhưng hôm nay, ở khu biệt thự Đặng thị, gã tận mắt chứng kiến người có thân phận cao quý hơn mình không biết bao nhiêu lần như Thẩm Hàn Lâm cũng cung kính với Diệp Thành, thậm chí là còn vô cùng sợ sệt.
Sau đó, thông qua con đường khác, gã mới biết Thẩm Hàn Lâm từng bị Diệp Thành tát vài cái trước mặt bao nhiêu người. Hứa Sơn Hà biết thân phận mình và Thẩm Hàn Lâm chẳng khác nào trên trời dưới đất, ngay cả Thẩm Hàn Lâm mà Diệp Thành còn dám đánh thì dù người này đánh gãy chân gã tại đây thì cũng không ai dám nói gì.
Nghĩ như thế, toàn thân Hứa Sơn Hà run rẩy, không ngừng cầu xin, nhận lỗi.
Bên kia, Tiểu Điệp đã sợ điếng người, cô ấy vốn đã chuẩn bị tinh thần hi sinh bản thân, không ngờ người khách đi chung với mình chỉ mới mở miệng nói một câu là đã làm cậu chủ nhà giàu tự cao tự đại sợ tới mức dập đầu xin tha.
Anh Đông và Chu Hải trợn mắt há mồm nhìn, trong lòng có linh cảm không tốt, còn Trâu Hổ cũng trừng to hai mắt, bên trong con ngươi hằn đầy tơ máu.
Cậu ta chưa từng căm giận bản thân như thế này, vì bản thân không quyền không thế, không có sức mạnh mà phải trơ mắt nhìn người mình thích bị sỉ nhục, cuối cùng còn phải dựa vào kẻ từng bị mình uy hiếp đứng ra cứu giúp.
Trâu Hổ cắn chặt môi, nắm đấm siết chặt vang lên tiếng “răng rắc”, cậu ta cũng chưa từng khát khao tiền tài và quyền thế, khát vọng sức mạnh như lúc này.
Diệp Thành khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Chuyện hôm nay sẽ được tôi tường thuật lại từ đầu tới cuối cho ông Đặng Nghị, hơn nữa tôi còn sẽ nhớ ông ta chuyển lời cho bố cậu là nếu không đoạn tuyệt quan hệ, pháp bảo kia cũng không có phần của ông ta!”
Hứa Sơn Hà nghe xong lời của Diệp Thành thì hai mắt hoàn toàn tối đen, gã vốn không phải là độc đinh trong nhà, ngày thường còn không được bố thương vì chơi bời lêu lổng. Những lời Diệp Tiên sư nói ra hôm nay chẳng khác nào khiến gã phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.
“Đừng mà! Diệp Tiên sư, cầu xin anh, xin anh tha cho tôi!”
Hứa Sơn Hà đâu còn dáng vẻ ăn trên ngồi trốc ban đầu, gã quỳ rạp ra đất, nước mắt nước mũi chảy đầy. Hứa Sơn Hà lăn một vòng đến bên chân Diệp Thành mà không dám đụng vào giày của anh, chỉ có thể không ngừng khấu đầu xin tha.
Hai mắt Diệp Thành nghiêm lại, lạnh lùng nói: “Biến, nếu không tí nữa muốn đi, cậu cũng chẳng đi được đâu!”
Xen lẫn trong câu từ là sát ý lạnh băng khiến Hứa Sơn Hà rùng mình, vội đứng lên chạy trốn. Thấy cậu Hứa chạy, anh Đông và Chu Hải cũng cuống cuồng chạy thục mạng, sợ mình chạy chậm chút thôi thì sẽ bị Diệp Thành giữ lại.
“Trâu Hổ, Trâu Hổ...”, Tiểu Điệp thấy anh Đông chạy trốn thì vội vàng chạy tới cạnh cậu ta, gọi tên đối phương, lo lắng hỏi han: “Anh không sao chứ?”
Trâu Hổ im lặng, đột nhiên đẩy mạnh Tiểu Điệp ra rồi bỏ chạy xa, tuy Tiểu Điệp muốn đuổi theo nhưng cô ấy không có thể lực tốt như đối phương, chạy vài bước là đã ngã ra đất, khóc lóc nức nở.
Thật lâu sau, cô ấy mới trở về với đôi mắt sưng đỏ, khom lưng trước mặt Diệp Thành: “Cảm ơn anh Diệp!”
Diệp Thành cúi đầu nhìn Tiểu Điệp, hứng thú hỏi thăm: “Cô thích cậu ta?”
Tiểu Điệp bĩu môi, suýt nữa lại khóc thành tiếng nhưng vẫn cố nhịn, gật đầu với Diệp Thành.
Diệp Thành đứng lên, trong mắt như có ngàn vạn ngôi sao lấp lánh, nhất thời khiến Tiểu Điệp không dám nhìn thẳng vào. Môi Diệp Thành khẽ cong, cũng không biết là anh đang nói với thiếu nữ trước mặt hay là thì thào tự nói với mình:
“Vận số các người không tệ, vừa hay tôi đang có một việc cần xác nhận, coi các người như đối tượng thí nghiệm…”
Tiểu Điệp nghe không rõ những lời này, đương nhiên, dù nghe rõ thì cô ấy cũng không dám hỏi, đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu thì lại nghe thấy Diệp Thành nói: “Nếu đã vậy, đêm nay chúng ta đi xem cậu ta thi đấu…”
Rất nhanh, sắc trời tối dần, trấn Thanh Hoa không có đèn đường, trừ đèn đóm sáng trưng bên ngoài khách sạn, nhà dân khác đều trông khá tĩnh lặng.
Nhưng trong một góc của trấn thì từng đống lửa đã sáng, nhiều thiếu niên, thiếu nữ vây quanh đống lửa, vừa múa vừa hát, nhìn khác đặc sắc.
Tiểu Điệp đi theo Diệp Thành tới gần đống lửa, trong mắt lộ ra tia hoảng hốt và hoài niệm, miệng lẩm bẩm: “Năm trước, ở đây, tôi và Trâu Hổ còn cùng nhau nhảy múa quanh đống lửa, anh ấy còn hôn tôi một cái…”
Nói tới đây, hốc mắt ửng đỏ, hiển nhiên là cô ấy nhớ tới chuyện ban ngày, sắp rơi nước mắt.
Diệp Thành thấy vậy thì hờ hững nói: “Cô yên tâm, nếu tôi đã nhúng tay vào chuyện này thì nhất định cho cô một kết quả mỹ mãn!”
Hai mắt Tiểu Điệp sáng ngời, cô ấy biết thân phận của Diệp Thành tuyệt đối không đơn giản, nếu người này chịu ra tay giúp đỡ, nói không chừng là còn hi vọng, có thể là tốt cho Trâu Hổ.
Nhưng dù sao Tiểu Điệp cũng gặp qua nhiều người ăn nói lung tung nên vẫn hỏi dò: “Anh Diệp, sao hôm nay cậu Hứa kia lại sợ khi nhìn thấy anh vậy!”
Diệp Thành khẽ cười: “Bởi vì tôi quen ông Đặng Nghị - ông cụ nhà họ Đặng, cậu ta càng nói thì nhà họ Hứa sẽ không còn cuộc sống bình yên nữa!”
“Nhà họ Đặng ở Lương Châu!”, Tiểu Điệp bật thốt lên, ông ấy luôn tới trấn này vào hàng năm, chọn người thắng cuộc từ đại hội võ đạo để làm vệ sĩ. Vì ông Đặng luôn ra tay hào phóng nên khá nổi tiếng ở trấn Thanh Hoa.
Tuy Tiểu Điệp cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nếu quen biết ông lớn máu mặt như nhà họ Đặng, anh Diệp chắc chắn cũng là một người rất bản lĩnh, vì thế chắc chắn không có vấn đề.
An ủi mình như thế, Tiểu Điệp và Diệp Thành đến cạnh võ đài, khá trùng hợp là, khi hai người vừa tới, họ thấy Trâu Hổ bị đánh ngã xuống đất, người chung quanh cười vang.
“Trâu Hổ!”
Tiểu Điệp thét chói tai, xông lên đỡ cậu ta, hành động này khiến tiếng cười càng lớn. Trâu Hổ trợn mắt, giơ một tay đẩy cô ấy ra, cắn răng vọt vào trong phòng nghỉ của tuyển thủ.
“Vì sao…”
Tiểu Điệp ngồi dưới đất, khóc thút thít, Diệp Thành lại không để ý tới cô ấy, anh hiểu hành động của Trâu Hổ, là sự tự trọng đáng buồn của đàn ông nổi lên thôi. Hai mắt anh nghiêm lại, sải bước vào phòng nghỉ của tuyển thủ.
Với kinh tế của trấn Thanh Hoa, phòng nghỉ cho tuyển thủ cũng chỉ là một cái lều vải thôi, Diệp Thành vén rèm lên bước vào, anh thấy Trâu Hổ đang trút giận bằng cách đánh mạnh lên cột, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Nghe thấy âm thanh có người bước vào, cậu ta trừng mắt nhìn sang, khi nhận ra Diệp Thành thì mũi phun khí nóng, quát to: “Anh tới đây là gì? Muốn cười nhạo tôi sao?”
Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Tôi là người nhàm chán vậy sao? Lần này tôi tới tìm cậu là để làm giao dịch với cậu!”
- ------------------
Bình luận facebook