Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 729: Lễ nghĩa tiếp đón Thiên Quân
Đại trưởng lão vừa dứt lời, mặt Tô Hoài Tiên liền trắng bệch không còn một giọt máu.
Tiên đài dựng cao nghìn trượng, mọi người thông qua cửa truyền tống để đi lại giữa trên núi và dưới núi, nó bằng với cửa nhỏ.
Mà mở cửa giữa có thang mây nghìn trượng, ngay cả Vân Thiên Hà và môn chủ của Hắc Thủy Môn đến đây cũng không được tiếp đãi long trọng như vậy. Trên thực tế thì đây là lễ nghĩa tiếp đón Thiên Quân, núi Bồng Lai lớn như vậy mà một vạn năm chưa chắc đã có được mấy lần. Thực ra điều này thể hiện Bồng Lai Tiên Sơn đã cúi đầu trước Diệp Thành rồi.
"Đây chính là uy danh của Đan Vương".
Ngay cả Nguyệt Hoa trưởng lão cũng không nhịn được mà cảm thán.
Cho dù là đám người Lâm Hiểu Lôi và Cổ Thực cũng không khỏi biến sắc.
Đan Vương, vua của đan đạo, tuy không phải Nguyên Anh nhưng lại vượt xa cả Nguyên Anh!
......
Ầm ầm!
Tiên đài khổng lồ cao nghìn trượng đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm như sấm rền, mọi người hoàn hồn lại, vội ngẩng đầu nhìn. Họ thấy một con đường giáng từ trên trời xuống tựa như một con rồng dài, từ tiên đài hạ xuống trước mặt Diệp Thành.
Từng đệ tử núi Bồng Lai men theo bậc thang mây giáng xuống, đứng hầu hai bên, cung kính đứng trang nghiêm.
Ở phía trên cùng của thang mây, đại trưởng lão Tô Khởi Tín dẫn theo các trưởng lão đứng trên mây chào đón Diệp Thành.
"Trăm tiên đứng hầu, thang mây nghìn trượng, đây chính là lễ nghĩa tiếp đón Thiên Quân!"
Nhiều người có kiến thức sâu rộng đã không kìm nổi mà hít sâu một hơi.
Lúc này cho dù là những người không biết Diệp Thành cũng biết tầm quan trọng của thanh niên đồ xanh này. Chắc chắn anh phải là tông chủ của một trong thập đại thiên tông, hoặc là nhân vật tầm cỡ Thần Tử của thánh địa Lăng Tiêu, nếu không sao Bồng Lai Tiên Sơn có thể tiếp đón bằng lễ nghĩa long trọng như vậy.
Đám người U Minh Tử, Hách Hổ nhìn thấy tông chủ nhà mình đều đang yên lặng đứng đợi Diệp Thành ở đầu bên kia thang mây thì sắc mặt xám xịt như đang phải chịu cực hình.
"Đường đường là Đan Vương thì nên có uy phong như vậy, thế mới thể hiện ra được sự vinh quang của đan đạo đỉnh cao".
Có trưởng lão của tông môn luyện đan gật đầu mỉm cười.
"Nhớ lại năm đó khi Đan Hoàng đi ra ngoài, vô cùng oai phong hiển hách, thậm chí có Thiên Quân Nguyên Anh vượt ngàn dặm đường để nghênh đón, đó mới thực sự là cảnh tượng hoành tráng", một người khác cảm thán.
Tiếc là cả dải Ngân Hà chỉ có một Đan Hoàng. Mà Diệp Thành chỉ xét riêng trên đan đạo thì đã là người mạnh nhất dưới Đan Hoàng rồi.
"Đa tạ".
Sau khi Hà Vũ viết thẻ ngọc xong, anh khẽ gật đầu với cô ta rồi nhìn lướt qua đám người U Minh Tử. U Minh Tử đường đường là anh tài trên bảng Tinh Hà, vậy mà đứng cứng đờ ở đó, một chân lơ lửng trên không trung, giẫm không được mà không giẫm cũng không xong, sắp bật khóc đến nơi.
"Các đạo hữu tìm tôi có chuyện gì".
Diệp Thành hỏi với vẻ mặt ôn hòa.
"Không có gì không có gì", đám người Hách Hổ liên tiếp lắc đầu.
"Ồ? Tôi cứ nghĩ rằng các đạo hữu muốn tìm Diệp mỗ này để báo mối thù ở Vạn Sự Lâu cơ".
Diệp Thành nói rồi, sắc mặt đám người Hách Hổ càng trắng bệch, liên tiếp thề độc rằng hoàn toàn không để tâm chuyện lúc trước. Mũi tên của Ân U Liên bắn rất hay, cú giẫm của tôn giả Bằng cũng giẫm rất hay.
"Ừm".
Diệp Thành khẽ gật đầu. Anh quay người đi lên thang mây, vừa đi nửa bước, lúc đám người Hách Hổ vừa thở phào thì anh đột nhiên quay đầu nói:
"Nếu các người muốn đến tính sổ với tôi thì tốt nhất là hãy chuẩn bị đầy đủ, tìm thêm vài Bán Bộ Thiên Quân, gọi hết các trưởng lão tông chủ của các người đến đây. Nếu không chỉ dựa vào mấy tên Kim Đan như các người, ngay cả lão hầu của tôi cũng không đánh được, quá yếu".
Nói xong anh không thèm quan tâm đám người Hách Hổ đang ngơ ngác nữa mà đi thẳng lên trời.
Chị em nhà họ Hà và các tu sĩ tiểu bối ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng của Diệp Thành, nhiều người thậm chí còn không thốt nổi nên lời.
"Bậc đại trượng phu thì phải như thế".
Có người cảm thán.
Mà U Minh Tử vừa đặt một chân xuống thì người mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu xuống. Hắn than thở trong lòng, biết rằng cả đời này cũng không dám đối đầu với Diệp Thành nữa.
Diệp Thành bước lên thang mây, bay thẳng lên tiên đài, được các trưởng lão nghênh đón lên nơi cao nhất của tiên đài.
Anh đường đường là Đan Vương, thân phận cao quý hơn tất cả mọi người có mặt, cho dù là tông chủ của thiên tông cũng phải lép vế. Những anh tài của bảng Tinh Hà như Vân Thiên Hà thì càng không cần phải nói, trừ khi là Thiên Quân hoặc Đan Hoàng ở đây, nếu không không ai dám ngồi vị trí cao hơn Diệp Thành. .
Truyện Việt Nam
Thế là anh không kiêng nể gì nữa, ngồi ở vị trí trung tâm.
Đám người Tô Hoài Tiên nhìn Diệp Thành, sắc mặt trắng bệch.
Mà sau khi Diệp Thành ngồi xuống, anh nhìn về phía đám người tông chủ và đại trưởng lão của Hắc Thủy Môn, tuy làm ra vẻ đang nghênh đón nhưng trên thực tế thì vẻ mặt chỉ có một phần cung kính, ánh mắt thì không hề cung kính chút nào mà chỉ có địch ý nồng đậm, anh liền biết chuyện này vẫn chưa xong mà chỉ mới bắt đầu.
"Vừa hay tôi đang có nhiều chuyện muốn từ từ tính rõ với mấy người".
Diệp Thành khẽ mỉm cười. Anh là Huyền Thần Tiên Đế, cả đời hành sự đã bao giờ nhân từ mềm lòng đâu chứ?
Dưới Vọng Nguyệt Phong, tiên đài cao nghìn trượng.
Từng cây cột mây lao thẳng lên trời, trông tựa như thần long trên chín tầng trời. Nó vươn từ tiên đài cho đến mặt đất, chống đỡ tiên đài khổng lồ phạm vi nghìn trượng này. Trên tiên đài, từng thiên tài tinh anh của các tông môn ngồi vào chỗ, giơ cao chén uống tận tình, đầy phong thái tiên gia.
Nhưng bây giờ, cảnh tượng tiên gia này lại có thêm sự bối rối.
Nhiều tu sĩ dù đang uống rượu đôi khi cũng sẽ liếc lên đài cao, nhìn về phía thanh niên áo xanh đang được mọi người vây quanh ở trung tâm. Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng người cuối cùng ngồi ở vị trí đó lại là một thanh niên mọi người vốn cho rằng có thể dễ dàng nghiền nát, nhưng lại từ gà rừng biến thành phượng hoàng, trở thành thần long trên chín tầng trời tựa như thần thoại.
"Hoa Hạ... Diệp Đan Vương".
Miệng Hách Hổ đắng chát. Hắn không thể nào ngờ được Diệp Thành lại có thân phận như vậy.
Chỉ mới một lúc trước, Diệp Thành vẫn là tên tu sĩ Kim Đan cỏn con hắn có thể tùy ý chà đạp, tùy ý tính kế. Bây giờ, Diệp Thành đã ở trên cao tít tắp nơi chín tầng trời, hắn chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn, ngay cả đầu gối của đối phương cũng không chạm đến được. Một tiếng của Diệp Thành là có thể đè bẹp khiến hắn cúi đầu nhận thua, không dám chống đối chút nào, cho dù là đại sư huynh có thân phận cao quý cũng có thể bằng vai phải lứa.
"Chết tiệt, sao Dao Nhi lại có anh trai như vậy?"
Hách Hổ càng nghĩ càng tức, cảm thấy đời này thù khó mà báo được.
Hắn ngẩng đầu nhìn chiến tướng Hàng Long thì thấy hắn ta khẽ lắc đầu, thế là càng tức hơn.
Còn bên phía Hắc Thủy Môn thì vô cùng chán nản bi thảm. Lần này Hắc Thủy Môn có thể coi là đã mất sạch mặt mũi rồi. Đường đường là U Minh Tử anh tài của bảng Tinh Hà mà lại khom lưng quỳ gối xin lỗi Diệp Thành. Môn chủ của Hắc Thủy Môn thì đợi trước thang mây để nghênh đón Diệp Thành. Đường đường là thiên tông mà lại bị một tu sĩ Kim Đan giẫm đạp dưới chân, người ta sẽ cười cho thối mũi.
"Sư phụ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?"
Có đệ tử Hắc Thủy Môn càng uống trong lòng càng đắng chát, cuối cùng trực tiếp nói thẳng nỗi bi phẫn trong lòng ra.
"Đừng sốt ruột, cứ từ từ, chưa chắc không có cơ hội".
Môn chủ Hắc Thủy Môn khàn giọng nói, mắt híp lóe ra ánh sáng lục âm u. Môn chủ Hắc Thủy Môn đã hoàn toàn tức giận rồi, sự tu dưỡng hơn ba nghìn năm cũng không thể che lấp được cơn giận:
"Đan Vương tuy mạnh, sánh ngang Thiên Quân nhưng dù sao cũng chỉ là thân phận ngang hàng mà không phải Thiên Quân thực sự. Tên họ Diệp đó ngày nào còn chưa thành Tiên Đan sư thì chúng ta không cần kiêng dè cậu ta".
"Hơn nữa ở đây cũng không chỉ Hắc Thủy Môn chúng ta có thù với cậu ta. Kiêu ngạo tự mãn, đứng càng cao thì ngã càng đau!"
Tiên đài dựng cao nghìn trượng, mọi người thông qua cửa truyền tống để đi lại giữa trên núi và dưới núi, nó bằng với cửa nhỏ.
Mà mở cửa giữa có thang mây nghìn trượng, ngay cả Vân Thiên Hà và môn chủ của Hắc Thủy Môn đến đây cũng không được tiếp đãi long trọng như vậy. Trên thực tế thì đây là lễ nghĩa tiếp đón Thiên Quân, núi Bồng Lai lớn như vậy mà một vạn năm chưa chắc đã có được mấy lần. Thực ra điều này thể hiện Bồng Lai Tiên Sơn đã cúi đầu trước Diệp Thành rồi.
"Đây chính là uy danh của Đan Vương".
Ngay cả Nguyệt Hoa trưởng lão cũng không nhịn được mà cảm thán.
Cho dù là đám người Lâm Hiểu Lôi và Cổ Thực cũng không khỏi biến sắc.
Đan Vương, vua của đan đạo, tuy không phải Nguyên Anh nhưng lại vượt xa cả Nguyên Anh!
......
Ầm ầm!
Tiên đài khổng lồ cao nghìn trượng đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm như sấm rền, mọi người hoàn hồn lại, vội ngẩng đầu nhìn. Họ thấy một con đường giáng từ trên trời xuống tựa như một con rồng dài, từ tiên đài hạ xuống trước mặt Diệp Thành.
Từng đệ tử núi Bồng Lai men theo bậc thang mây giáng xuống, đứng hầu hai bên, cung kính đứng trang nghiêm.
Ở phía trên cùng của thang mây, đại trưởng lão Tô Khởi Tín dẫn theo các trưởng lão đứng trên mây chào đón Diệp Thành.
"Trăm tiên đứng hầu, thang mây nghìn trượng, đây chính là lễ nghĩa tiếp đón Thiên Quân!"
Nhiều người có kiến thức sâu rộng đã không kìm nổi mà hít sâu một hơi.
Lúc này cho dù là những người không biết Diệp Thành cũng biết tầm quan trọng của thanh niên đồ xanh này. Chắc chắn anh phải là tông chủ của một trong thập đại thiên tông, hoặc là nhân vật tầm cỡ Thần Tử của thánh địa Lăng Tiêu, nếu không sao Bồng Lai Tiên Sơn có thể tiếp đón bằng lễ nghĩa long trọng như vậy.
Đám người U Minh Tử, Hách Hổ nhìn thấy tông chủ nhà mình đều đang yên lặng đứng đợi Diệp Thành ở đầu bên kia thang mây thì sắc mặt xám xịt như đang phải chịu cực hình.
"Đường đường là Đan Vương thì nên có uy phong như vậy, thế mới thể hiện ra được sự vinh quang của đan đạo đỉnh cao".
Có trưởng lão của tông môn luyện đan gật đầu mỉm cười.
"Nhớ lại năm đó khi Đan Hoàng đi ra ngoài, vô cùng oai phong hiển hách, thậm chí có Thiên Quân Nguyên Anh vượt ngàn dặm đường để nghênh đón, đó mới thực sự là cảnh tượng hoành tráng", một người khác cảm thán.
Tiếc là cả dải Ngân Hà chỉ có một Đan Hoàng. Mà Diệp Thành chỉ xét riêng trên đan đạo thì đã là người mạnh nhất dưới Đan Hoàng rồi.
"Đa tạ".
Sau khi Hà Vũ viết thẻ ngọc xong, anh khẽ gật đầu với cô ta rồi nhìn lướt qua đám người U Minh Tử. U Minh Tử đường đường là anh tài trên bảng Tinh Hà, vậy mà đứng cứng đờ ở đó, một chân lơ lửng trên không trung, giẫm không được mà không giẫm cũng không xong, sắp bật khóc đến nơi.
"Các đạo hữu tìm tôi có chuyện gì".
Diệp Thành hỏi với vẻ mặt ôn hòa.
"Không có gì không có gì", đám người Hách Hổ liên tiếp lắc đầu.
"Ồ? Tôi cứ nghĩ rằng các đạo hữu muốn tìm Diệp mỗ này để báo mối thù ở Vạn Sự Lâu cơ".
Diệp Thành nói rồi, sắc mặt đám người Hách Hổ càng trắng bệch, liên tiếp thề độc rằng hoàn toàn không để tâm chuyện lúc trước. Mũi tên của Ân U Liên bắn rất hay, cú giẫm của tôn giả Bằng cũng giẫm rất hay.
"Ừm".
Diệp Thành khẽ gật đầu. Anh quay người đi lên thang mây, vừa đi nửa bước, lúc đám người Hách Hổ vừa thở phào thì anh đột nhiên quay đầu nói:
"Nếu các người muốn đến tính sổ với tôi thì tốt nhất là hãy chuẩn bị đầy đủ, tìm thêm vài Bán Bộ Thiên Quân, gọi hết các trưởng lão tông chủ của các người đến đây. Nếu không chỉ dựa vào mấy tên Kim Đan như các người, ngay cả lão hầu của tôi cũng không đánh được, quá yếu".
Nói xong anh không thèm quan tâm đám người Hách Hổ đang ngơ ngác nữa mà đi thẳng lên trời.
Chị em nhà họ Hà và các tu sĩ tiểu bối ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng của Diệp Thành, nhiều người thậm chí còn không thốt nổi nên lời.
"Bậc đại trượng phu thì phải như thế".
Có người cảm thán.
Mà U Minh Tử vừa đặt một chân xuống thì người mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu xuống. Hắn than thở trong lòng, biết rằng cả đời này cũng không dám đối đầu với Diệp Thành nữa.
Diệp Thành bước lên thang mây, bay thẳng lên tiên đài, được các trưởng lão nghênh đón lên nơi cao nhất của tiên đài.
Anh đường đường là Đan Vương, thân phận cao quý hơn tất cả mọi người có mặt, cho dù là tông chủ của thiên tông cũng phải lép vế. Những anh tài của bảng Tinh Hà như Vân Thiên Hà thì càng không cần phải nói, trừ khi là Thiên Quân hoặc Đan Hoàng ở đây, nếu không không ai dám ngồi vị trí cao hơn Diệp Thành. .
Truyện Việt Nam
Thế là anh không kiêng nể gì nữa, ngồi ở vị trí trung tâm.
Đám người Tô Hoài Tiên nhìn Diệp Thành, sắc mặt trắng bệch.
Mà sau khi Diệp Thành ngồi xuống, anh nhìn về phía đám người tông chủ và đại trưởng lão của Hắc Thủy Môn, tuy làm ra vẻ đang nghênh đón nhưng trên thực tế thì vẻ mặt chỉ có một phần cung kính, ánh mắt thì không hề cung kính chút nào mà chỉ có địch ý nồng đậm, anh liền biết chuyện này vẫn chưa xong mà chỉ mới bắt đầu.
"Vừa hay tôi đang có nhiều chuyện muốn từ từ tính rõ với mấy người".
Diệp Thành khẽ mỉm cười. Anh là Huyền Thần Tiên Đế, cả đời hành sự đã bao giờ nhân từ mềm lòng đâu chứ?
Dưới Vọng Nguyệt Phong, tiên đài cao nghìn trượng.
Từng cây cột mây lao thẳng lên trời, trông tựa như thần long trên chín tầng trời. Nó vươn từ tiên đài cho đến mặt đất, chống đỡ tiên đài khổng lồ phạm vi nghìn trượng này. Trên tiên đài, từng thiên tài tinh anh của các tông môn ngồi vào chỗ, giơ cao chén uống tận tình, đầy phong thái tiên gia.
Nhưng bây giờ, cảnh tượng tiên gia này lại có thêm sự bối rối.
Nhiều tu sĩ dù đang uống rượu đôi khi cũng sẽ liếc lên đài cao, nhìn về phía thanh niên áo xanh đang được mọi người vây quanh ở trung tâm. Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng người cuối cùng ngồi ở vị trí đó lại là một thanh niên mọi người vốn cho rằng có thể dễ dàng nghiền nát, nhưng lại từ gà rừng biến thành phượng hoàng, trở thành thần long trên chín tầng trời tựa như thần thoại.
"Hoa Hạ... Diệp Đan Vương".
Miệng Hách Hổ đắng chát. Hắn không thể nào ngờ được Diệp Thành lại có thân phận như vậy.
Chỉ mới một lúc trước, Diệp Thành vẫn là tên tu sĩ Kim Đan cỏn con hắn có thể tùy ý chà đạp, tùy ý tính kế. Bây giờ, Diệp Thành đã ở trên cao tít tắp nơi chín tầng trời, hắn chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn, ngay cả đầu gối của đối phương cũng không chạm đến được. Một tiếng của Diệp Thành là có thể đè bẹp khiến hắn cúi đầu nhận thua, không dám chống đối chút nào, cho dù là đại sư huynh có thân phận cao quý cũng có thể bằng vai phải lứa.
"Chết tiệt, sao Dao Nhi lại có anh trai như vậy?"
Hách Hổ càng nghĩ càng tức, cảm thấy đời này thù khó mà báo được.
Hắn ngẩng đầu nhìn chiến tướng Hàng Long thì thấy hắn ta khẽ lắc đầu, thế là càng tức hơn.
Còn bên phía Hắc Thủy Môn thì vô cùng chán nản bi thảm. Lần này Hắc Thủy Môn có thể coi là đã mất sạch mặt mũi rồi. Đường đường là U Minh Tử anh tài của bảng Tinh Hà mà lại khom lưng quỳ gối xin lỗi Diệp Thành. Môn chủ của Hắc Thủy Môn thì đợi trước thang mây để nghênh đón Diệp Thành. Đường đường là thiên tông mà lại bị một tu sĩ Kim Đan giẫm đạp dưới chân, người ta sẽ cười cho thối mũi.
"Sư phụ, chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?"
Có đệ tử Hắc Thủy Môn càng uống trong lòng càng đắng chát, cuối cùng trực tiếp nói thẳng nỗi bi phẫn trong lòng ra.
"Đừng sốt ruột, cứ từ từ, chưa chắc không có cơ hội".
Môn chủ Hắc Thủy Môn khàn giọng nói, mắt híp lóe ra ánh sáng lục âm u. Môn chủ Hắc Thủy Môn đã hoàn toàn tức giận rồi, sự tu dưỡng hơn ba nghìn năm cũng không thể che lấp được cơn giận:
"Đan Vương tuy mạnh, sánh ngang Thiên Quân nhưng dù sao cũng chỉ là thân phận ngang hàng mà không phải Thiên Quân thực sự. Tên họ Diệp đó ngày nào còn chưa thành Tiên Đan sư thì chúng ta không cần kiêng dè cậu ta".
"Hơn nữa ở đây cũng không chỉ Hắc Thủy Môn chúng ta có thù với cậu ta. Kiêu ngạo tự mãn, đứng càng cao thì ngã càng đau!"
Bình luận facebook