Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-101
Chương 101: Đại trận Chuyển Long Thiên Sinh
Thấy Diệp Thành vươn người muốn đứng dậy, Bạch Tiểu Huyên vẫn cười ha hả như người đàn bà chua ngoa đầu đường xó chợ: “Diệp Thành, anh gạt được người khác chứ sao lừa được tôi, hai chúng ta lớn lên bên nhau, tôi còn không biết anh là loại người gì sao?”
“Học tập mà anh còn dở tệ, chẳng phải chỉ đậu vớt khi sao chép bài của tôi sao!”
“Tính cách anh an phận hướng nội nhưng thực tế là vô cùng ngạo mạn, coi trời bằng vung, khó có được chỗ đứng trong xã hội này!”
“Anh xuất thân từ Diệp gia trang nghèo khó, học phí đại học còn không có, phải đi vay cơ mà!”
“Anh học tập không giỏi, tính cách chẳng ra gì, gia thế thì nghèo khó, chẳng có yếu tố nào để thành công thì sao trở thành người đứng đầu được chứ!”
Câu cuối của Bạch Tiểu Huyên gần như là hét to, dường như muốn nói ra hết toàn bộ ấm ức và không cam lòng của mình.
Nhìn người phụ nữ đứng bên bờ vực sắp sụp đổ kia, Diệp Thành lạnh nhạt cười: “Được, cô muốn biết tại sao phải không, để tôi nói cho cô biết!”
Nói xong, anh đột ngột đứng lên, lúc này, uy nghiêm của Tiên Đế tràn ra không hề bị hạn chế, khiến cho mấy người Trâu Hổ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, không dám nhìn thẳng.
Diệp Thành nhìn Bạch Tiểu Huyên, trầm giọng nói: “Bởi vì một lời nói của tôi có thể quyết định chuyện sống chết!”
Anh vừa nói xong, Bạch Tiểu Huyên tức khắc nhớ tới kết cục của nhà họ Trương ở Hải Thành, cô ta sợ tới mức run rẩy ngã ngồi trên đất, không dám lộ ra dáng vẻ đanh đá nữa.
Diệp Thành cũng không hề liếc nhìn cô ta, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Một câu của tôi có thể trường sinh!”
Đúng lúc này, Diệp Niệm bước ra từ trong phòng, ba người nhà họ Bạch thấy dáng vẻ của ông ấy thì kinh ngạc tới mức tròng mắt muốn lòi ra… Diệp Niệm trước mặt họ trước kia có mái tóc muối tiêu đã bạc một nửa, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.
Nhưng hiện giờ, tóc ông ấy đã trở nên đen bóng, trên mặt cũng láng mịn, một chút vết chân chim cũng không có. Cả người lại có khí chất trưởng thành vô cùng cuốn hút, trông giống như một nhân sĩ tinh anh mới hơn ba mươi.
Nhìn thấy bố, trong mắt Diệp Thành chảy qua tia ấm áp, anh cong môi, rồi trầm giọng quát: “Một ý niệm của tôi là có thể xoay trời chuyển đất!”
Nói tới đây, anh vung mạnh tay, ngoài cửa sổ vang lên âm thanh dồn dập của thủy triều, Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức trợn mắt há mồm.
Sông Thương Lan, nước sông Thương Lan nuốt hết đỉnh núi Vân Đỉnh rồi.
Bỗng nhiên, một tiếng rồng ngâm vang vọng, dưới ánh mắt của nhà họ Bạch, một con rồng khổng lồ màu xanh lá bay lên trời, lượn vòng quanh biệt thự.
Nó nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thân thiết, toàn thân bỗng thu nhỏ còn ba tấc, bay vào qua cửa sổ, tới trước mặt Diệp Thành rồi vẫy đuôi như thú cưng đang làm nũng.
Diệp Thành nhẹ nhàng vuốt ve hồn phách Giao Long, anh cười nói: “Lúc này không phải thời gian để làm nũng, làm việc đi!”
Giao Long nghe vậy thì lại bay lên trời, phóng to thành chiều dài, ba, bốn mươi mét, bao phủ chung quanh biệt thự, mà lúc này, sóng gió bên ngoài đã đập xuống.
Diệp Thành hừ lạnh, tay lại vung lên, miệng quát khẽ: “Nguyệt Dũng Giang Lưu!”
Trong tích tắc, mây mù quanh biệt thự tan hết, ba người nhà họ Bạch ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một vầng trăng sáng giữa không trung, sáng trong yên ắng lặng lẽ chiếu rọi. Tia sáng dần ngưng tụ thành một thanh kiếm, bổ về phía thủy triều.
Thanh kiếm ánh trăng sắc bén lướt qua như Bàn Cổ cầm búa lớn mở trời mở đất, trực tiếp chém cơn sóng cao ngút trời này thành hai.
Một tay chia sông thành hai!
Ba người nhà họ Bạch sợ tới mức sững sờ, họ vốn cho rằng mình phải chết nhưng không ngờ cơn sóng che cả bầu trời lại bị Diệp Thành vung tay cắt đôi, dũng mãnh tràn vào kênh đào trong biệt thự. Theo lý thuyết, dù kênh đào rộng cỡ nào cũng không thể chứa nổi toàn bộ nước sông Thương Lan nhưng sau khi tràn vào kênh đào, sóng gió lại yên ắng như chưa hề xuất hiện.
Đó vốn không phải thủy triều mà là linh khí, linh khí của cả sông Thương Lan.
Trong tích tắc, sương mù trên núi Vân Đỉnh tan hết, thay vào đó là mây trắng lượn lờ.
“Cái này…”
Bạch Tiểu Huyên đã ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, cô ta cứ ngỡ “Diệp Tiên sư” chỉ là cách gọi của mấy ông lớn Giang Thành, nhưng không ngờ Diệp Thành thật sự có bản lĩnh thần tiên.
Ngón tay Diệp Thành khẽ vuốt hồn phách Giao Long, trong mắt có tia sáng lấp lánh giống như vũ trụ mênh mông, anh nhẹ nhàng vươn tay như muốn giữ cả trăng sao trong lòng bàn tay, qua một hồi mới nói:
“Đại trận Chuyển Long Thiên Sinh, thành!”
Trâu Hổ và Tiểu Điệp kích động dập đầu, miệng đồng loạt hô: “Chúc mừng Diệp Tiên sư, chúc mừng Diệp Tiên sư!”
Bạch Tiểu Huyên ngã ra đất, cô ta khó có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này khi nhìn thấy những điều vừa rồi. Trong đầu bỗng nhớ tới lần đầu mình cảnh cáo Diệp Thành rời xa Hạ Vũ Đình, anh đã đáp:
“Bạch Tiểu Huyên à Bạch Tiểu Huyên, cô coi trọng bản thân quá rồi, cô nghĩ mình là ai? Nếu không có quan hệ giữa bố tôi và bố cô thì cô cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, còn muốn dạy bảo tôi sao? Cô không có tư cách đó!”
Từng câu từng chữ ngày ấy Diệp Thành nói hiện rõ trước mặt Bạch Tiểu Huyên, cô ta bỗng có một suy nghĩ:
“Hóa ra mình và anh ta là người của hai thế giới...”
Sau đó trước mắt tối đen, cô ta ngất xỉu trong sự hối hận và buồn tủi.
Ngày đó, tuy trên Vân Đỉnh có gió giục mây vần nhưng không bị nhiều người chú ý. Ba người nhà họ Bạch hoảng hốt rời đi như một giọt nước rơi vào biển rộng, không gây nên động tĩnh gì cả.
Diệp Thành cũng không để ý tới Bạch Tiểu Huyên, anh vỗ về hồn phách Giao Long, nhắm mắt cẩn thận cảm ứng kết cấu của đại trận.
Đại trận Chuyển Long Thiên Sinh được phân chia thành Cấp Linh Trận, Trữ Linh Trận, pháp trận phòng ngự và mắt trận. Trong đó, Cấp Linh Trận được bày ở giữa sườn núi, nhiệm vụ chủ yếu là hút linh khí từ nước sông Thương Lan; Trữ Linh Trận là kênh đào bao quanh biệt thự, dùng để chứa đựng, duy trì sự sung túc của linh khí đạo trường; pháp trận phòng ngự không phải do Diệp Thành bày, chỉ thả chút sương mù, dù sao biệt thự này cũng còn rất nhiều người, ra ra vào vào cũng không tiện.
Còn về phần mắt trận, cái này do hồn phách Giao Long đảm nhận, ban đầu, khi bị Diệp Thành thu phục rồi nhốt lại, nó không hề thích, nhưng sau khi địa trận bày xong, nó cảm ứng được ích lợi từ đại trận Chuyển Long Thiên Sinh này mang tới thì bắt đầu vẫy đuôi với Diệp Thành, biểu hiện ra dáng vẻ thuần phục.
Diệp Thành nhẹ nhàng nâng tay, hồn phách Giao Long phóng lên trời, vui sướng ngao du trong không trung, cuối cùng bay vào chính giữa biển mây, biến thành một phần đại trận.
Được linh khí dồi dào bảo vệ, tốc độ tu hành của nó càng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với khi có cơ thể thật. Theo thực lực Diệp Thành ngày một mạnh lên, nó cũng phát triển theo, thậm chí có một ngày, nó sẽ thành rồng thật sự rồi bay lên trời.
Linh hồn Giao Long về trận, Diệp Thành vung tay, bên trong lòng bàn tay xuất hiện một giọt nước. Giọt nước này như có mạng sống, nó phập phồng trong lòng bàn tay Diệp Thành, trông rất có sức sống.
Đây là giọt nước mà Diệp Thành đã tốn nhiều công sức, dựa vào sức mạnh của đại trận Chuyển Long Thiên Sinh để ngưng tụ toàn bộ linh khí của sông Thương Lan thành.
Đừng xem thường giọt nước này, bên trong nó ẩn chứa nguồn linh khí dồi dào, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Dù Diệp Thành dùng cơ thể Tiên Đế, anh cũng chỉ có thể từ từ hấp thu rồi ngưng đọng, không dám nuốt hết. Nhưng chỉ cần anh hấp thu hết, ngưng tụ Nguyên Anh là việc không khó.
Hơn nữa, thứ này còn là sản phẩm có thể dùng dần dần theo cấp chiến lược, nếu gặp kẻ địch mạnh, anh có thể biến linh khí khổng lồ thành đạn nguyên khí để dùng, càng có thể tạo ra vô số tiên pháp mạnh mẽ, tạo ra uy lực hủy diệt trời đất.
- ------------------
Thấy Diệp Thành vươn người muốn đứng dậy, Bạch Tiểu Huyên vẫn cười ha hả như người đàn bà chua ngoa đầu đường xó chợ: “Diệp Thành, anh gạt được người khác chứ sao lừa được tôi, hai chúng ta lớn lên bên nhau, tôi còn không biết anh là loại người gì sao?”
“Học tập mà anh còn dở tệ, chẳng phải chỉ đậu vớt khi sao chép bài của tôi sao!”
“Tính cách anh an phận hướng nội nhưng thực tế là vô cùng ngạo mạn, coi trời bằng vung, khó có được chỗ đứng trong xã hội này!”
“Anh xuất thân từ Diệp gia trang nghèo khó, học phí đại học còn không có, phải đi vay cơ mà!”
“Anh học tập không giỏi, tính cách chẳng ra gì, gia thế thì nghèo khó, chẳng có yếu tố nào để thành công thì sao trở thành người đứng đầu được chứ!”
Câu cuối của Bạch Tiểu Huyên gần như là hét to, dường như muốn nói ra hết toàn bộ ấm ức và không cam lòng của mình.
Nhìn người phụ nữ đứng bên bờ vực sắp sụp đổ kia, Diệp Thành lạnh nhạt cười: “Được, cô muốn biết tại sao phải không, để tôi nói cho cô biết!”
Nói xong, anh đột ngột đứng lên, lúc này, uy nghiêm của Tiên Đế tràn ra không hề bị hạn chế, khiến cho mấy người Trâu Hổ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, không dám nhìn thẳng.
Diệp Thành nhìn Bạch Tiểu Huyên, trầm giọng nói: “Bởi vì một lời nói của tôi có thể quyết định chuyện sống chết!”
Anh vừa nói xong, Bạch Tiểu Huyên tức khắc nhớ tới kết cục của nhà họ Trương ở Hải Thành, cô ta sợ tới mức run rẩy ngã ngồi trên đất, không dám lộ ra dáng vẻ đanh đá nữa.
Diệp Thành cũng không hề liếc nhìn cô ta, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: “Một câu của tôi có thể trường sinh!”
Đúng lúc này, Diệp Niệm bước ra từ trong phòng, ba người nhà họ Bạch thấy dáng vẻ của ông ấy thì kinh ngạc tới mức tròng mắt muốn lòi ra… Diệp Niệm trước mặt họ trước kia có mái tóc muối tiêu đã bạc một nửa, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn.
Nhưng hiện giờ, tóc ông ấy đã trở nên đen bóng, trên mặt cũng láng mịn, một chút vết chân chim cũng không có. Cả người lại có khí chất trưởng thành vô cùng cuốn hút, trông giống như một nhân sĩ tinh anh mới hơn ba mươi.
Nhìn thấy bố, trong mắt Diệp Thành chảy qua tia ấm áp, anh cong môi, rồi trầm giọng quát: “Một ý niệm của tôi là có thể xoay trời chuyển đất!”
Nói tới đây, anh vung mạnh tay, ngoài cửa sổ vang lên âm thanh dồn dập của thủy triều, Bạch Tiểu Huyên ngẩng đầu lên nhìn thì lập tức trợn mắt há mồm.
Sông Thương Lan, nước sông Thương Lan nuốt hết đỉnh núi Vân Đỉnh rồi.
Bỗng nhiên, một tiếng rồng ngâm vang vọng, dưới ánh mắt của nhà họ Bạch, một con rồng khổng lồ màu xanh lá bay lên trời, lượn vòng quanh biệt thự.
Nó nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt thân thiết, toàn thân bỗng thu nhỏ còn ba tấc, bay vào qua cửa sổ, tới trước mặt Diệp Thành rồi vẫy đuôi như thú cưng đang làm nũng.
Diệp Thành nhẹ nhàng vuốt ve hồn phách Giao Long, anh cười nói: “Lúc này không phải thời gian để làm nũng, làm việc đi!”
Giao Long nghe vậy thì lại bay lên trời, phóng to thành chiều dài, ba, bốn mươi mét, bao phủ chung quanh biệt thự, mà lúc này, sóng gió bên ngoài đã đập xuống.
Diệp Thành hừ lạnh, tay lại vung lên, miệng quát khẽ: “Nguyệt Dũng Giang Lưu!”
Trong tích tắc, mây mù quanh biệt thự tan hết, ba người nhà họ Bạch ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một vầng trăng sáng giữa không trung, sáng trong yên ắng lặng lẽ chiếu rọi. Tia sáng dần ngưng tụ thành một thanh kiếm, bổ về phía thủy triều.
Thanh kiếm ánh trăng sắc bén lướt qua như Bàn Cổ cầm búa lớn mở trời mở đất, trực tiếp chém cơn sóng cao ngút trời này thành hai.
Một tay chia sông thành hai!
Ba người nhà họ Bạch sợ tới mức sững sờ, họ vốn cho rằng mình phải chết nhưng không ngờ cơn sóng che cả bầu trời lại bị Diệp Thành vung tay cắt đôi, dũng mãnh tràn vào kênh đào trong biệt thự. Theo lý thuyết, dù kênh đào rộng cỡ nào cũng không thể chứa nổi toàn bộ nước sông Thương Lan nhưng sau khi tràn vào kênh đào, sóng gió lại yên ắng như chưa hề xuất hiện.
Đó vốn không phải thủy triều mà là linh khí, linh khí của cả sông Thương Lan.
Trong tích tắc, sương mù trên núi Vân Đỉnh tan hết, thay vào đó là mây trắng lượn lờ.
“Cái này…”
Bạch Tiểu Huyên đã ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, cô ta cứ ngỡ “Diệp Tiên sư” chỉ là cách gọi của mấy ông lớn Giang Thành, nhưng không ngờ Diệp Thành thật sự có bản lĩnh thần tiên.
Ngón tay Diệp Thành khẽ vuốt hồn phách Giao Long, trong mắt có tia sáng lấp lánh giống như vũ trụ mênh mông, anh nhẹ nhàng vươn tay như muốn giữ cả trăng sao trong lòng bàn tay, qua một hồi mới nói:
“Đại trận Chuyển Long Thiên Sinh, thành!”
Trâu Hổ và Tiểu Điệp kích động dập đầu, miệng đồng loạt hô: “Chúc mừng Diệp Tiên sư, chúc mừng Diệp Tiên sư!”
Bạch Tiểu Huyên ngã ra đất, cô ta khó có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này khi nhìn thấy những điều vừa rồi. Trong đầu bỗng nhớ tới lần đầu mình cảnh cáo Diệp Thành rời xa Hạ Vũ Đình, anh đã đáp:
“Bạch Tiểu Huyên à Bạch Tiểu Huyên, cô coi trọng bản thân quá rồi, cô nghĩ mình là ai? Nếu không có quan hệ giữa bố tôi và bố cô thì cô cũng chỉ như con kiến hôi mà thôi, còn muốn dạy bảo tôi sao? Cô không có tư cách đó!”
Từng câu từng chữ ngày ấy Diệp Thành nói hiện rõ trước mặt Bạch Tiểu Huyên, cô ta bỗng có một suy nghĩ:
“Hóa ra mình và anh ta là người của hai thế giới...”
Sau đó trước mắt tối đen, cô ta ngất xỉu trong sự hối hận và buồn tủi.
Ngày đó, tuy trên Vân Đỉnh có gió giục mây vần nhưng không bị nhiều người chú ý. Ba người nhà họ Bạch hoảng hốt rời đi như một giọt nước rơi vào biển rộng, không gây nên động tĩnh gì cả.
Diệp Thành cũng không để ý tới Bạch Tiểu Huyên, anh vỗ về hồn phách Giao Long, nhắm mắt cẩn thận cảm ứng kết cấu của đại trận.
Đại trận Chuyển Long Thiên Sinh được phân chia thành Cấp Linh Trận, Trữ Linh Trận, pháp trận phòng ngự và mắt trận. Trong đó, Cấp Linh Trận được bày ở giữa sườn núi, nhiệm vụ chủ yếu là hút linh khí từ nước sông Thương Lan; Trữ Linh Trận là kênh đào bao quanh biệt thự, dùng để chứa đựng, duy trì sự sung túc của linh khí đạo trường; pháp trận phòng ngự không phải do Diệp Thành bày, chỉ thả chút sương mù, dù sao biệt thự này cũng còn rất nhiều người, ra ra vào vào cũng không tiện.
Còn về phần mắt trận, cái này do hồn phách Giao Long đảm nhận, ban đầu, khi bị Diệp Thành thu phục rồi nhốt lại, nó không hề thích, nhưng sau khi địa trận bày xong, nó cảm ứng được ích lợi từ đại trận Chuyển Long Thiên Sinh này mang tới thì bắt đầu vẫy đuôi với Diệp Thành, biểu hiện ra dáng vẻ thuần phục.
Diệp Thành nhẹ nhàng nâng tay, hồn phách Giao Long phóng lên trời, vui sướng ngao du trong không trung, cuối cùng bay vào chính giữa biển mây, biến thành một phần đại trận.
Được linh khí dồi dào bảo vệ, tốc độ tu hành của nó càng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn so với khi có cơ thể thật. Theo thực lực Diệp Thành ngày một mạnh lên, nó cũng phát triển theo, thậm chí có một ngày, nó sẽ thành rồng thật sự rồi bay lên trời.
Linh hồn Giao Long về trận, Diệp Thành vung tay, bên trong lòng bàn tay xuất hiện một giọt nước. Giọt nước này như có mạng sống, nó phập phồng trong lòng bàn tay Diệp Thành, trông rất có sức sống.
Đây là giọt nước mà Diệp Thành đã tốn nhiều công sức, dựa vào sức mạnh của đại trận Chuyển Long Thiên Sinh để ngưng tụ toàn bộ linh khí của sông Thương Lan thành.
Đừng xem thường giọt nước này, bên trong nó ẩn chứa nguồn linh khí dồi dào, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Dù Diệp Thành dùng cơ thể Tiên Đế, anh cũng chỉ có thể từ từ hấp thu rồi ngưng đọng, không dám nuốt hết. Nhưng chỉ cần anh hấp thu hết, ngưng tụ Nguyên Anh là việc không khó.
Hơn nữa, thứ này còn là sản phẩm có thể dùng dần dần theo cấp chiến lược, nếu gặp kẻ địch mạnh, anh có thể biến linh khí khổng lồ thành đạn nguyên khí để dùng, càng có thể tạo ra vô số tiên pháp mạnh mẽ, tạo ra uy lực hủy diệt trời đất.
- ------------------
Bình luận facebook