Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 967 Một mình tôi ngăn chặn tất cả!
“Thế nào, cậu còn dám giết tôi hay sao?”, thần tướng Quang Minh bật cười, quay đầu lại.
Nếu Diệp Thành dám ra tay với hắn thì đúng là tự đoạn tuyệt ở trước mặt các Thần Tử, dù đại điện hạ Vân Lam có coi trọng, chuẩn bị chiêu mộ anh cũng không thể nương tay thêm nữa. Hành động này của Diệp Thành là tự chặt đứt đường lui của mình, quyết không chết không thôi với bốn đại giáo Chân Tiên. Thần tướng Quang Minh tuyệt đối không tin anh có lá gan này.
Nhưng một lát sau…
“Gào!”
Sáu ma tu đột nhiên nhảy ra từ trong hư không đằng sau Diệp Thành, túm lấy thần tướng Quang Minh. Bọn nó hợp sức với nhau, cách không kéo hắn lại. Trong ánh mắt vô cùng hoảng sợ của thần tướng Quang Minh, trong câu nói bình thản “ăn hắn đi” của Diệp Thành, thần tướng Quang Minh bị xé thành từng mảnh giữa không trung.
VietWriter
Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lên một tiếng quái dị, vồ tay tóm lấy nguyên anh của thần tướng Quang Minh đang vô cùng hoảng sợ định chạy trốn. Mặc kệ tiếng gào thét thê thảm của thần tướng Quang Minh, nó nuốt chửng nguyên anh của hắn vào bụng, trên gương mặt khỉ nheo nửa con mắt lại, lộ ra vẻ vô cùng mãn nguyện.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thành đều nhìn vào hư không, chẳng nhìn thần tướng Quang Minh đã chết lấy một cái. Dường như hắn chỉ là một con kiến, không đáng để tâm tới.
Sau đó…
“Ầm!”
Phân thân của Diệp Thành giậm chân một cái, hóa thành một chiếc đỉnh khổng lồ màu vàng ba chân hai quai, kèm theo âm thanh sóng lớn ầm ầm. Tựa như một luồng cầu vồng thần màu vàng xuyên qua đất trời, nhảy vọt lên từ mặt đất, vượt qua chín tầng trời, đâm sầm vào mười vạn đại quân. Tựa như mãnh tướng vô cùng dũng cảm, như dao cắt bơ, một đường đâm nát không biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan. Cùng với đó là tay chân đứt gãy, máu tươi tung tóe, trên không trung kéo ra một đường máu thật dài.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa đều kinh hãi. Ngay cả các Thần Tử và đám người Ma La đều mở to mắt, không dám tin Diệp Thành lại dám chủ động ra tay với mười vạn đại quân như Thái Sơn đè đầu kia.
Chỉ có Minh Sương vỗ đùi, tùy ý cười điên cuồng, nói: “Hùng tráng quá! Đây mới là Diệp Thành, Diệp Chân Tiên mà tôi quen biết!”
Cô ấy nhớ tới năm xưa ở Luyện ngục Vô Gian, tộc Lệ Ma ngang ngược ngông cuồng, Diệp Thành một mình chống đỡ, một ngựa ngăn nghìn người. Nhớ khi ở Bồng Lai Tiên Sơn, Thái Huyền lão tổ hung hăng dọa người, Diệp Thành một đao ngang trời, giết chết Thiên Quân. Nhớ lúc ở thánh địa Lăng Tiêu, thần tướng Băng Hà nham hiểm ác độc, nhưng vẫn bị anh xé nát ngay trên trời, hủy diệt cả một đạo thống…
Mặc cho các người gây muôn nghìn khó khăn nguy hiểm, một mình tôi ngăn chặn tất cả!
Giờ phút này trên trời sao, trong vũ trụ lạnh lẽo, vô số tay chân đứt lìa, máu tươi lấp lánh ánh sáng thần vương vãi khắp đất trời. Cú va chạm này là Diệp Thành hóa thân Thần Mộc Vương Đỉnh, đánh ra một đòn đầy giận dữ, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao nhất dốc hết sức ra tay, thoáng chốc mở ra một đường máu giữa mười vạn Kim Đan, đụng chết hơn nghìn Kim Đan. Xương trắng chất đầy, tay chân đứt lìa rơi đầy đất, rải khắp hư không.
Tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa nhìn cảnh này mà há hốc miệng.
Bao gồm cả mấy Thần Tử trên những chiếc xe do hậu duệ thần thú kéo cũng lộ ra vẻ sửng sốt, không ngờ Diệp Thành lại dám cả gan ra tay, tấn công bọn họ trước. Đây là mười vạn Kim Đan đấy. Dù một Kim Đan có yếu đi chăng nữa cũng có thể hợp sức giết chết một Nguyên Anh. Huống hồ còn có nhiều thần tướng, trưởng lão đại giáo và các Thần Tử ở đây, sao tên Diệp Thành này lại dám?
Nếu Diệp Thành dám ra tay với hắn thì đúng là tự đoạn tuyệt ở trước mặt các Thần Tử, dù đại điện hạ Vân Lam có coi trọng, chuẩn bị chiêu mộ anh cũng không thể nương tay thêm nữa. Hành động này của Diệp Thành là tự chặt đứt đường lui của mình, quyết không chết không thôi với bốn đại giáo Chân Tiên. Thần tướng Quang Minh tuyệt đối không tin anh có lá gan này.
Nhưng một lát sau…
“Gào!”
Sáu ma tu đột nhiên nhảy ra từ trong hư không đằng sau Diệp Thành, túm lấy thần tướng Quang Minh. Bọn nó hợp sức với nhau, cách không kéo hắn lại. Trong ánh mắt vô cùng hoảng sợ của thần tướng Quang Minh, trong câu nói bình thản “ăn hắn đi” của Diệp Thành, thần tướng Quang Minh bị xé thành từng mảnh giữa không trung.
VietWriter
Lục Nhĩ Mi Hầu kêu lên một tiếng quái dị, vồ tay tóm lấy nguyên anh của thần tướng Quang Minh đang vô cùng hoảng sợ định chạy trốn. Mặc kệ tiếng gào thét thê thảm của thần tướng Quang Minh, nó nuốt chửng nguyên anh của hắn vào bụng, trên gương mặt khỉ nheo nửa con mắt lại, lộ ra vẻ vô cùng mãn nguyện.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thành đều nhìn vào hư không, chẳng nhìn thần tướng Quang Minh đã chết lấy một cái. Dường như hắn chỉ là một con kiến, không đáng để tâm tới.
Sau đó…
“Ầm!”
Phân thân của Diệp Thành giậm chân một cái, hóa thành một chiếc đỉnh khổng lồ màu vàng ba chân hai quai, kèm theo âm thanh sóng lớn ầm ầm. Tựa như một luồng cầu vồng thần màu vàng xuyên qua đất trời, nhảy vọt lên từ mặt đất, vượt qua chín tầng trời, đâm sầm vào mười vạn đại quân. Tựa như mãnh tướng vô cùng dũng cảm, như dao cắt bơ, một đường đâm nát không biết bao nhiêu tu sĩ Kim Đan. Cùng với đó là tay chân đứt gãy, máu tươi tung tóe, trên không trung kéo ra một đường máu thật dài.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa đều kinh hãi. Ngay cả các Thần Tử và đám người Ma La đều mở to mắt, không dám tin Diệp Thành lại dám chủ động ra tay với mười vạn đại quân như Thái Sơn đè đầu kia.
Chỉ có Minh Sương vỗ đùi, tùy ý cười điên cuồng, nói: “Hùng tráng quá! Đây mới là Diệp Thành, Diệp Chân Tiên mà tôi quen biết!”
Cô ấy nhớ tới năm xưa ở Luyện ngục Vô Gian, tộc Lệ Ma ngang ngược ngông cuồng, Diệp Thành một mình chống đỡ, một ngựa ngăn nghìn người. Nhớ khi ở Bồng Lai Tiên Sơn, Thái Huyền lão tổ hung hăng dọa người, Diệp Thành một đao ngang trời, giết chết Thiên Quân. Nhớ lúc ở thánh địa Lăng Tiêu, thần tướng Băng Hà nham hiểm ác độc, nhưng vẫn bị anh xé nát ngay trên trời, hủy diệt cả một đạo thống…
Mặc cho các người gây muôn nghìn khó khăn nguy hiểm, một mình tôi ngăn chặn tất cả!
Giờ phút này trên trời sao, trong vũ trụ lạnh lẽo, vô số tay chân đứt lìa, máu tươi lấp lánh ánh sáng thần vương vãi khắp đất trời. Cú va chạm này là Diệp Thành hóa thân Thần Mộc Vương Đỉnh, đánh ra một đòn đầy giận dữ, tương đương với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao nhất dốc hết sức ra tay, thoáng chốc mở ra một đường máu giữa mười vạn Kim Đan, đụng chết hơn nghìn Kim Đan. Xương trắng chất đầy, tay chân đứt lìa rơi đầy đất, rải khắp hư không.
Tất cả mọi người trên cửu thiên thập địa nhìn cảnh này mà há hốc miệng.
Bao gồm cả mấy Thần Tử trên những chiếc xe do hậu duệ thần thú kéo cũng lộ ra vẻ sửng sốt, không ngờ Diệp Thành lại dám cả gan ra tay, tấn công bọn họ trước. Đây là mười vạn Kim Đan đấy. Dù một Kim Đan có yếu đi chăng nữa cũng có thể hợp sức giết chết một Nguyên Anh. Huống hồ còn có nhiều thần tướng, trưởng lão đại giáo và các Thần Tử ở đây, sao tên Diệp Thành này lại dám?
Bình luận facebook