Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1001 kết quả cũng chỉ là hoá thành đất vàng mà thôi
Trong vũ trụ, Diệp Thành giẫm nát thân xác của đại Thần Tử Kim Ô Môn. Có điều tu vi của hắn mạnh mẽ, hơn nữa còn sở hữu thần phù thế mạng nên tạm thời chưa chết. Nhưng dưới bàn chân Cự Linh Thần của Diệp Thành, hắn chỉ có thể giãy giụa, thân xác mới dược thần phù ngưng tụ lại nhanh chóng bị lực lượng vạn quân tiếp tục đè nát bấy.
Diệp Thành lạnh lùng cúi đầu nhìn máu thịt vàng kim ngừng giãy giụa, liều mạng ngưng tụ thành hình hóa thành thịt nát trong nháy mắt.
"Diệp Thành, cậu thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt ư?"
Vân Lam trợn mắt, tức giận nói.
"Khi Kim Ô Môn đến địa cầu diễu võ dương oai, tiện giết phái Sương Diệp ta, các người đã nghĩ tới bản thân sẽ có ngày biến thành bãi thịt nát dưới chân thổ dân man hoang không?”
VietWriter
Sắc mặt Diệp Thành lạnh nhạt, chân đạp từng cước, lại lần nữa giẫm bẹp Vân Lam thành bánh thịt.
Lúc Vân Lam hóa hình thành người, mặt hắn vô cùng hung ác. Hắn cắn răng nghiến lợi nói:
"Diệp Thành, cậu đang đâm đầu vào chỗ chết. Cậu không hề biết sức mạnh của chúng tôi lớn nhường nào, nội tình của đạo thống Chân Tiên vượt xa tưởng tượng của cậu. Đó là sự tồn tại đứng ngạo nghễ trong trời sao, thống trị hàng tỉ hành tinh. Sớm muộn cũng có một ngày giáo chủ và thái thượng trưởng lão sẽ giẫm đạp toàn bộ địa cầu như giẫm đạp ta!"
Vân Lam điên cuồng kêu gào, ánh sáng vàng rực toàn thân, ý đồ định dùng cái này để đe dọa Diệp Thành nhưng người sau lại không mảy may động đậy chút nào.
“Vậy sao? Thế nhưng cảnh đó sẽ không bao giờ được nhìn thấy!”
Diệp Thành thản nhiên nói, lại giẫm chân xuống. Đây là tấm thần phù thế mạng cuối cùng của Vân Lam, sau khi hắn chết thì không còn cách nào sống lại được nữa.
Nhưng lúc này, trong không trung, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên: “Đạo hữu, xin dừng tay!”
m thanh đó giống như truyền đến từ nơi sâu thẳm nhất trong vũ trụ, tràn đầy tang thương và khổ sở của năm tháng vô tận, giống như âm thanh của thần linh. Rất nhẹ, nhưng lại vang vọng bên tai của tất cả mọi người ở Địa Cầu.
Giây phút đó, tất cả mọi người đều quay đầu lại, kể cả các vị Nguyên Anh ngoại vực cũng đều kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy, đại giáo ngoại vực còn phái người tới sao? Nhưng Thần Tử bọn họ đều chiến đấu chết cả rồi, còn có ai có thể đến được nữa chứ? Nói chung cũng không thể nào là đích thân Chân Tiên đến được!”
Chỉ có Trùng Lâu, đột nhiên con ngươi khẽ co lại.
Nam Tuyệt đã từng bay ra mặt trăng, ánh mắt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Bọn họ đến rồi!”
Bạch Tiểu Huyên quay đầu, nhìn ra xa Địa Cầu. Cô ta biết, từ khi chào đời đến giờ, đây có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy Diệp Thành và quê nhà. Nghĩ đến những lời mà Nam Tuyệt đã nói, trong lòng cô ta chỉ còn lại tuyệt vọng mà thôi.
Diệp Thành lạnh lùng cúi đầu nhìn máu thịt vàng kim ngừng giãy giụa, liều mạng ngưng tụ thành hình hóa thành thịt nát trong nháy mắt.
"Diệp Thành, cậu thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt ư?"
Vân Lam trợn mắt, tức giận nói.
"Khi Kim Ô Môn đến địa cầu diễu võ dương oai, tiện giết phái Sương Diệp ta, các người đã nghĩ tới bản thân sẽ có ngày biến thành bãi thịt nát dưới chân thổ dân man hoang không?”
VietWriter
Sắc mặt Diệp Thành lạnh nhạt, chân đạp từng cước, lại lần nữa giẫm bẹp Vân Lam thành bánh thịt.
Lúc Vân Lam hóa hình thành người, mặt hắn vô cùng hung ác. Hắn cắn răng nghiến lợi nói:
"Diệp Thành, cậu đang đâm đầu vào chỗ chết. Cậu không hề biết sức mạnh của chúng tôi lớn nhường nào, nội tình của đạo thống Chân Tiên vượt xa tưởng tượng của cậu. Đó là sự tồn tại đứng ngạo nghễ trong trời sao, thống trị hàng tỉ hành tinh. Sớm muộn cũng có một ngày giáo chủ và thái thượng trưởng lão sẽ giẫm đạp toàn bộ địa cầu như giẫm đạp ta!"
Vân Lam điên cuồng kêu gào, ánh sáng vàng rực toàn thân, ý đồ định dùng cái này để đe dọa Diệp Thành nhưng người sau lại không mảy may động đậy chút nào.
“Vậy sao? Thế nhưng cảnh đó sẽ không bao giờ được nhìn thấy!”
Diệp Thành thản nhiên nói, lại giẫm chân xuống. Đây là tấm thần phù thế mạng cuối cùng của Vân Lam, sau khi hắn chết thì không còn cách nào sống lại được nữa.
Nhưng lúc này, trong không trung, đột nhiên một giọng nói già nua vang lên: “Đạo hữu, xin dừng tay!”
m thanh đó giống như truyền đến từ nơi sâu thẳm nhất trong vũ trụ, tràn đầy tang thương và khổ sở của năm tháng vô tận, giống như âm thanh của thần linh. Rất nhẹ, nhưng lại vang vọng bên tai của tất cả mọi người ở Địa Cầu.
Giây phút đó, tất cả mọi người đều quay đầu lại, kể cả các vị Nguyên Anh ngoại vực cũng đều kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy, đại giáo ngoại vực còn phái người tới sao? Nhưng Thần Tử bọn họ đều chiến đấu chết cả rồi, còn có ai có thể đến được nữa chứ? Nói chung cũng không thể nào là đích thân Chân Tiên đến được!”
Chỉ có Trùng Lâu, đột nhiên con ngươi khẽ co lại.
Nam Tuyệt đã từng bay ra mặt trăng, ánh mắt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Bọn họ đến rồi!”
Bạch Tiểu Huyên quay đầu, nhìn ra xa Địa Cầu. Cô ta biết, từ khi chào đời đến giờ, đây có thể là lần cuối cùng được nhìn thấy Diệp Thành và quê nhà. Nghĩ đến những lời mà Nam Tuyệt đã nói, trong lòng cô ta chỉ còn lại tuyệt vọng mà thôi.
Bình luận facebook