-
Chương 714-718
Chương 714: Chuồn mất
“Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhỉ?”
“Về thôi”.
“Chết tiệt”, lúc này Diệp Thành ở phân điện thứ chín của Thanh Vân đang gào thét: “Các ngươi bị điên à! Bao nhiêu người thế kia tại sao chỉ đuổi đánh một mình ta?”
Cũng không trách hắn tức đến vậy, chủ yếu là vì số người đuổi đánh hắn thật sự… quá nhiều.
Nhìn lên hư không phía xa, từng đoàn từng đoàn người đuổi theo, trên đầu ai cũng lơ lửng binh khí, trong tay ai cũng cầm bảo bối giết người, vẻ mặt ai cũng tối sầm, nghiến răng ken két.
Đúng vậy, những người này đều đang đuổi theo hắn, hơn hai mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hơn ba mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, tám cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cộng thêm Thanh Vân Lão Tổ cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Bắt sống cho ta”, tiếng thét của Thanh Vân Lão Tổ chấn động cả bầu trời.
Ông ta tức nổ phổi, bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu cao thủ mà năm lần bảy lượt để Diệp Thành chạy thoát, khiến ông ta nảy sinh ý muốn bắt sống Diệp Thành rồi bóp cổ hắn đến chết.
Ruỳnh! Cheng! Xoảng!
Lời của Thanh Vân Lão Tổ vừa dứt, kiếm mang, quyền ảnh, chưởng ấn, trận đồ, binh khí, sát trận, đao mang đều đánh về phía Diệp Thành, cảnh tượng đào núi lấp biển, khí thế hừng hực! Nhìn thôi cũng nổi da gà.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hư không nổ tung, không gian sụp đổ, khoảng hư không Diệp Thành đang ở đã bị đánh vỡ nát, từng nhóm người hoá thành huyết vụ, người của ba tông đều có, thậm chí còn chưa kịp hét lên đã tắt thở.
Chết chưa?
Lúc này ánh mắt mọi người phía dưới đều đổ dồn tới, binh lính đều đã ngừng chiến, thậm chí có kẻ đã giơ đao rồi mà mắt vẫn nhìn chằm chằm khoảng không.
Nếu không sao lại nói thế giới này tràn ngập tình yêu thương, cảnh tượng đánh nhau không chết không dừng lại thế này tất cả mọi người đều ngừng chiến tập thể, mục tiêu quan tâm chỉ có một, là xem rốt cuộc một người có bị đánh chết hay không.
Vút!
Dưới sự chú ý của mọi người, khói bụi cuồn cuộn còn chưa tan, một bóng người đã lao vụt ra, vì tốc độ quá nhanh nên lộn nhào trong hư không một vòng, sau khi bò dậy liền chạy ngay không hề nghĩ ngợi, tốc độ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ chiến trường đều im lặng, há hốc mồm có thể nhét vừa hai quả trứng.
Cảnh buồn cười nhất là ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Diệp Thành bỏ chạy, xuất chiêu lớn cũng không giết được hắn, bò ra rồi vẫn có thể chạy được, tên này thông thần rồi!
Giết! Giết hắn cho ta!
Khi mọi người còn đang sững sờ, Diệp Thành – người đã chạy xa mấy nghìn trượng bèn dừng lại, hắng giọng hô to: “Quân viện binh sắp tới rồi”.
Đương nhiên lời này của Diệp Thành không chỉ khích lệ người của Hằng Nhạc và Chính Dương, quan trọng nhất là hắn muốn nhắc nhở Thanh Vân Lão Tổ đừng không phân biệt được điều gì quan trọng hơn, huy động bao nhiêu cao thủ chỉ để đuổi theo một mình hắn, vất vả không nói, còn lãng phí thời gian, có biết thời gian đối với Thanh Vân Tông các người mà nói là mạng sống không hả?
Vậy nên ý của Diệp Thành rất rõ ràng, chúng ta có thể kéo dài thời gian nhưng các ngươi thì không, khi quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương tới, có thể sẽ đánh thẳng vào điện chính của Thanh Vân, vậy hậu quả sẽ rất khó lường.
Phải nói rằng câu này của Diệp Thành thực sự đã lay động được Thanh Vân Lão Tổ.
Cho đến giờ phút này, Thanh Vân Lão Tổ mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhường nào, ông ta đã hao tốn quá nhiều tinh lực vào một người, không chỉ làm lỡ cơ hội chiến đấu mà còn làm lỡ vận mệnh của Thanh Vân Tông.
Giết!
Nhận ra điều này, Thanh Vân Lão Tổ lập tức quát lên, bởi vì trận chiến càng kéo dài càng bất lợi với Thanh Vân bọn họ.
Do đó điều họ cần làm là nhanh chóng kết thúc trận chiến giữa các phân điện, sau đó trở về điện chính của Thanh Vân để phòng thủ với tốc độ nhanh nhất, nhằm chống lại đợt tấn công dữ dội hơn phía sau của Hằng Nhạc và Chính Dương.
Giết!
Liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng hét lên, vì câu quân tiếp viện của Diệp Thành nên bọn họ càng kích động.
Đại quân phân điện thứ chín của Thanh Vân có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của Thanh Vân tới, vậy bọn họ cũng có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của điện chính tới, khi quân tiếp viện đến, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đột nhiên trận đại chiến lại bắt đầu, hơn nữa còn khốc liệt hơn.
Cả hai bên đều đang tranh thủ thời gian.
Liên quân của Hằng Nhạc, Chính Dương đang kiên cường chống cự, chờ viện binh.
Người của Thanh Vân Tông thì gấp rút tiêu diệt quân địch trong thời gian ngắn nhất, trở về điện chính để phòng thủ càng nhanh càng tốt.
Giết!
Giết!
Tiếng hét, tiếng gào và tiếng hô giết ầm trời, đội quân hai bên đều đỏ mắt, ngay cả cảnh giới Không Minh cũng không thể chỉ lo thân mình, sinh mạng vào lúc này cực kỳ rẻ mạt.
Thanh Vân Lão Tổ khi tỉnh táo lại không còn đuổi giết Diệp Thành nữa, vì thế hắn có thể chạy, bọn chúng không có thời gian, cũng không thừa tinh lực lãng phí cho một mình hắn.
“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành cười vui vẻ.
Nói rồi hắn lại một lần nữa tiến vào đội hình địch, hơn nữa còn giết những tên lính quèn, mà một lúc sau thì không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Chương 715: Lý do này rất hợp lý
Trận chiến khốc liệt, sục sôi ngất trời, nhưng thân là điện chủ, Diệp Thành lại chuồn mất không thấy bóng dáng.
Tuy nhiên lời của hắn đã khích lệ được liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương, lúc này bọn họ đang gân cổ gào thét, điên cuồng chém giết, nào còn ai có thời gian xem điện chủ của mình có còn ở đây không.
Trên đỉnh của một quần núi, Diệp Thành hoá hiện thân hình.
Vừa đáp đất, hắn đã phun ra một ngụm máu, nếu nói chiêu lớn khi nãy không làm hắn bị thương thì đó là điều không thể.
Trong mắt người ngoài, hắn là Thương Hình, là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, nhưng trên thực tế hắn chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, hơn nữa vẫn chưa độ kiếp, nếu hắn tu vi của hắn ở cảnh giới Không Minh bình thường thì có lẽ đã bị nghiền chết ngay tại chỗ rồi.
“May mà mình nhanh trí”, Diệp Thành cười vui sướng, lau vết máu nơi khoé miệng rồi cho một viên đan dược vào miệng.
Sau khi ổn định hơi thở, hắn mới nhìn phân điện thứ chín của Thanh Vân ở phía xa đã biến thành đống đổ nát trong trận đại chiến.
Đập vào mắt hắn là huyết vụ và huyết vân cuồn cuộn, vì người chết quá nhiều nên trên trời toàn huyết vụ, máu dưới mặt đất đã thành sông, có thể nói là xương chất thành núi, máu chảy thành sông.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Nghe tiếng nổ, tiếng hét, tiếng gào thét và tiếng hô giết từ phía xa, Diệp Thành không khỏi hít sâu một hơi.
Đây là cuộc chiến giữa các tu sĩ, dù thấy từng người ngã xuống vũng máu cũng không được cảm thấy đáng thương dù chỉ một chút, ra chiến trường trái tim sẽ trở nên nguội lạnh, bởi vì chiến tranh đúng là tàn khốc như vậy.
“Có phải ta đã tạo nghiệp rồi không”, Diệp Thành tìm một tảng đá rồi ngồi lên, lấy bình rượu ra khoan thoai uống, lẳng lặng quan sát vở kịch khốc liệt do chính mình bày ra, vì hắn tuỳ cơ ứng biến nên cái giá phải trả là vô số máu tươi, cái giá như này vẫn rất thê thảm.
“Sao, mềm lòng rồi à?”, rất nhanh, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long đã vang lên trong thần hải.
“Đều là quân địch, không cần mềm lòng”, Diệp Thành uống một ngụm rượu.
“Đó là bởi vì ngươi trải qua quá ít cuộc chiến tranh”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã nói: “Muốn thống nhất Đại Sở thì không thể mềm lòng, chiến tranh tàn khốc không cho phép ngươi mềm lòng. Thống soái ba quân không chỉ cần khả năng chỉ huy, còn cần một trái tim băng giá. Có vương triều hưng thịnh nào không dùng máu xương đổi lấy, không có máu thì vinh quanh từ đâu mà tới?”
“Xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành bất giác mỉm cười.
“Không thông cũng phải thông!”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt, trong đôi mắt rồng hiện lên vẻ hoài niệm: “Tộc Thái Hư Cổ Long từ khi quật khởi đến khi huy hoàng đều là đánh nhau. Có trận chiến nào không thây chất thành núi, có trận chiến nào không máu chảy thành sông? Chiến tranh hào hùng ấy ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu, khi trải qua vô số trận chiến tàn khốc, trái tim ấm áp cũng sẽ trở nên lạnh giá”.
Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long lại nở nụ cười thong dong: “Cửu hoàng Đại Sở mà ngươi biết đều đã từng huy hoàng, lập nên vương triều hưng thịnh, nhưng những thứ đó đều đổi lấy từ máu xương, danh tiếng ngàn đời của họ cũng mang theo rất nhiều vong hồn”.
“Ta hiểu điều này, nhưng tận mắt chứng kiến và trải qua vẫn hơi khó chấp nhận!”, Diệp Thành uống thêm ngụm rượu nữa: “Có lẽ đúng như ngươi nói, ta trải qua quá ít chiến tranh tàn khốc”.
“Vì vậy con đường của ngươi còn dài hơn ngươi nghĩ”.
“Ta hiểu”.
“Hiểu rồi thì tốt, nghỉ ngơi một lát đi! Lát nữa cứu Huyền Linh Chi Thể ra”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng bảo.
“Cứu Huyền Linh Chi Thể?”, Diệp Thành nhướng mày: “Điều này hơi mâu thuẫn với điều ngươi vừa nói đấy! Chiến tranh khốc liệt không đươc mềm lòng, cô ta là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, chúng ta đã định sẵn sẽ gặp nhau trên chiến trường, bây giờ bảo ta đi cứu cô ta là muốn kiếm kẻ thù lớn cho Hằng Nhạc sau này à?”
“Tiểu tử, ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo!”
“Đâu có!”
“Ta dám khẳng định dù ta không nói thì ngươi cũng không mặc kệ cô ta một mình”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phân thân của Diệp Thành đầy hứng thú: “Nếu không tại sao đã hoàn thành nhiệm vụ, ngươi còn ngồi đây làm gì? Đừng nói với ta là ngươi ngồi đây chỉ để quan sát kịch hay đấy nhé, ta không tin đâu! Ta là Thái Hư Cổ Long, trong lòng ngươi nghĩ gì, ngươi tưởng ta không biết sao?”
Chương 716: Không đơn giản
“Được rồi! Ta thừa nhận cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ đi cứu cô ta”, Diệp Thành ho khan: “Nhưng không liên quan gì đến tình cảm năm xưa, ta chỉ không muốn cô ta chết trong tay những kẻ đó thôi”.
“Lý do này được đấy, rất hợp lý”.
“Ngươi giả vờ cũng được lắm, rất khá”.
“Xuỳ!”, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy, tiếp tục nói: “Không nói nhảm với ngươi nữa, ta nói thật, cô ta không thể chết”.
“Long gia thân mến, ngươi bảo vệ cô ta như thế có thể cho ta một lý do không? Ta sẽ cứu, nhưng không có nghĩ là ta không giết cô ta”.
“Ta chỉ có thể nói là Chư Thiên Vạn Vực sau này cần cô ta sống”, Thái Hư Cổ Long không nói rõ ràng mà chỉ nói sơ qua, nhưng lại mang theo ẩn ý sâu xa: “Ngươi có thể phong ấn, có thể xoá trí nhớ của cô ta, thậm chí có thể phế bỏ tu vi nhưng không được giết cô ta”.
Nghe vậy, Diệp Thành hơi nheo mắt: “Chư Thiên Vạn Vực cần cô ta sống, có phải ngươi đã đặt địa vị của cô ta cao quá rồi không?”
“Không cao chút nào”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi sẽ không bao giờ biết được Đại Sở này, Huyền Hoang Đại Lục kia hay Chư Thiên Vạn Vực ẩn giấu bao nhiêu bí mật đâu, đến khi thời đại đó tới, ngươi sẽ phát hiện sự tồn tại của cô ta quan trọng như thế nào, lúc đó thù hận không gì sánh được với muôn dân Vạn Vực”.
“Nói thần bí như vậy, không phải ngươi hù ta đó chứ?”, Diệp Thành thông qua phân thân lườm Thái Hư Cổ Long.
“Ta không rảnh để hù ngươi”, Thái Hư Cổ Long nằm trên đất, khép hờ đôi mắt rồng: “Dù sao ta cũng đã nói rồi, cứu hay không là chuyện của ngươi, giết hay không cũng là chuyện của ngươi, nhưng đến năm đó nếu ngươi hối hận thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi”.
“Long gia đã nói đến thế rồi thì ta còn có thể nói được gì!”, Diệp Thành vặn khớp cổ.
Nói xong hắn lật người nhảy xuống khỏi tảng đá, thay đổi diện mạo, đeo mặt nạ Quỷ Minh, chữ ‘thù’ còn rớm máu trên trán cũng hiện lên.
Ban đầu dùng thân phận của Thương Hình sẽ an toàn hơn, nhưng thân phận này sẽ khiến hắn bị ràng buộc, bởi vì hắn chỉ có thể sử dụng bí thuật của Thương Hình, một khi sử dụng bí pháp khác rất có thể sẽ bại lộ thân phận.
Vì vậy, dùng thân phận Thương Hình không thể sử dụng rất nhiều bí pháp, hạn chế rất nhiều sức chiến đấu của hắn.
Nhưng với thân phận Tần Vũ, hắn có thể sử dụng nhiều chiêu át chủ bài hơn, sức chiến đấu cũng mạnh hơn, khả năng cứu được Cơ Tuyết Băng cũng lớn hơn rất nhiều, dù sao cũng là chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
Lúc này hắn đã trốn vào không gian hư vô, lặng lẽ biến mất.
Khoảng năm phút sau, hắn lại vào chiến trường của phân điện thứ chín một lần nữa.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, cực kỳ oanh liệt, tiếng hét, tiếng gào thét, tiếng kêu la, tiếng hô giết tạo thành sóng thuỷ triều.
Trong hư không liên tục có người xông lên, cũng không ngừng có người ngã xuống, mặt đất đã đỏ như máu, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy ra thực sự đã tụ lại thành một dòng sông màu máu.
Đây là cảnh tượng khiến người ta nghĩ rằng đây không phải nhân gian, mà là địa ngục đẫm máu.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành chưa hiện thân mà đang quan sát toàn bộ chiến trường.
Đúng như hắn dự đoán, Hằng Nhạc và Chính Dương còn lại rất ít người, vì thế trận của cao thủ Thanh Vân Tông vượt xa bọn họ, mà Thương Hình – một trong hai điện chủ của hai điện không tham chiến khiến bọn họ hoàn toàn không có sức trở mình.
Nhưng bọn họ vẫn kiên cường chống trả, chờ quân viện binh của điện chính.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, xem ra cho dù viện binh của Hằng Nhạc và Chính Dương có tới thì bọn họ cũng không gắng gượng được đến lúc đó, vì sức chiến đấu của Thanh Vân Tông ở đây thật sự quá mạnh.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được bóng dáng của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta có uy lực vô song, bị chín cảnh giới Không Minh đỉnh phong của Hằng Nhạc và Chính Dương hợp lực đối kháng mà vẫn chiếm ưu thế, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã có hai người ngã xuống khỏi hư không, hoá thành huyết vụ.
“Chậc chậc! Ghê gớm vậy!”, Diệp Thành lại cảm thán, Thanh Vân Lão Tổ không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, có thể làm một trong những lão tổ của Thanh Vân Tông đương nhiên không đơn giản.
Chương 717: Vui vẻ nhặt bảo bối
Dời mắt khỏi Thanh Vân Lão Tổ, Diệp Thành nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Cơ Tuyết Băng, cô ta tựa như tiên nữ hạ phàm, đi đến đâu cũng cực kỳ bắt mắt.
Lúc này cô ta vẫn đang chiến đấu với Triệu Thanh, nhưng bên cạnh Triệu Thanh còn có hai cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cô ta bị chèn ép, bí pháp Huyền Linh liên tục được sử dụng nhưng vẫn khó ngăn được thế tiến công của ba người.
“Một chọi ba”, Diệp Thành quan sát rồi bất giác cảm thán độ mạnh của Cơ Tuyết Băng.
“Thêm một lúc nữa cũng không sao”, Diệp Thành ngoáy tai, không đi cứu Cơ Tuyết Băng ngay mà lại làm một chuyện khiến người ta muốn đánh, đó là… nhặt bảo bối.
“Ngươi có còn cần thể diện không hả?”, Thái Hư Cổ Long không chịu nổi nữa bèn quát hắn.
“Cần thể diện làm gì?”, Diệp Thành tìm một lý do vừa chính đáng lại hợp lý, khi nói tay đã nhặt một túi đựng đồ lên, tiếp tục thay đổi vị trí, chạy tới hướng khác nhặt túi đựng đồ.
Hiện trường rất đông người, trên không dưới đất đều là người, nhưng lại chẳng ai phát hiện trong không gian hư vô có một bàn tay liên tục thò ra chộp lấy túi đựng đồ.
Có lẽ là trận chiến quá khốc liệt nên không ai để ý đến những điều này, cũng chẳng ai có thời gian quan tâm, vì vậy Diệp Thành nhặt rất vui vẻ.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Khi Diệp Thành đang nhặt vui vẻ thì giọng nói của Thanh Vân Lão Tổ đã vọng lại từ hư không, ông ta vừa dứt lời, lại một cảnh giới Không Minh đỉnh phong nữa bị ông ta giết.
Đã gần nửa canh giờ kể từ khi quân tiếp viện của Thanh Vân Tông tới, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương có thể tới bất cứ lúc nào, đến lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là một trận huyết chiến.
Nghe mệnh lệnh của Thanh Vân Lão Tổ, các cao thủ của Thanh Vân Tông như phát điên, đồng loạt đốt cháy tinh huyết để đối lấy sức chiến đấu mạnh mẽ.
So với họ, người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông hầu như đã không còn sức phản kháng, cao thủ cảnh giới Không Minh liên tục bị giết chết, những kẻ có tu vi yếu còn lại cũng bị giết hàng loạt.
“Thật không biết Doãn Chí Bình và Thành Côn nghĩ thế nào, sức chiến đấu chênh lệch quá lớn còn lệnh cho bọn họ cố gắng chống đỡ chờ viện binh. Có khi người ta dọn dẹp chiến trường sạch sẽ xong cũng chẳng thấy quân tiếp viện tới”.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành vừa nhặt bảo bối vừa lẩm bẩm.
Hơn nữa hắn càng nhặt càng hăng hái, cái gì cũng lấy, binh khí, túi đựng đồ, bảo bối, ngay cả thi thể của kẻ mạnh hắn cũng lấy rất nhiều.
“Không được, thế này vẫn quá chậm”, Diệp Thành sờ cằm, một tay lấy túi đựng đồ, một tay tạo kết ấn.
Vút vút vút!
Chẳng bao lâu, hắn đã ngưng tụ ra hơn ba mươi phân thân, dưới sự chỉ huy của hắn bọn chúng điên cuồng lượm nhặt bảo bối trong không gian hư vô, hơn nữa tên nào cũng mặt dày như bản tôn là hắn.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Bên này, Cơ Tuyết Băng và phía Triệu Thanh đã đánh tới hư không, với sức chiến đấu của cô ta mà quần áo cũng đã vấy đầy máu.
“Chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, hôm nay cô chắc chắn sẽ chết ở đây”, Triệu Thanh cười man rợ, hai hàm răng trắng còn ánh lên tia u ám, quan trọng nhất là trong mắt ông ta hiện rõ vẻ tà ác và rực lửa.
Cơ Tuyết Băng không đáp lại, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có một chút cảm xúc nào.
Một chưởng đẩy lùi Triệu Thanh, cô ta trở tay chém một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong hộc máu lùi lại phía sau, Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ thể hiện thần uy, đánh lùi tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong thứ hai.
“Trấn áp!”
Triệu Thanh vừa đứng vững đã gằn lên, ngự động binh khí bản mệnh, giáng từ trên trời xuống.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên lạnh lùng, ngọc thủ trong suốt mà sáng chói, tay không đánh bay binh khí bản mệnh của Triệu Thanh, mà Triệu Thanh cũng bị đẩy lùi về phía sau.
“Chết đi!”
Một cảnh giới Không Minh đỉnh phong đâm kiếm từ trong không gian tới, nhắm thẳng đầu mày Cơ Tuyết Băng.
Thấy thế, Cơ Tuyết Băng đứng lại, một tay tạo kết giới, khẽ hô lên: “Nhất Niệm Hoa Khai”.
Đột nhiên tâm trí của cảnh giới Không Minh đỉnh phong đó bị cuốn vào ảo cảnh, nhất kiếm vô song cũng mất đi sức mạnh, đến khi ông ta phản ứng lại thì giữa chân mày đã bị Cơ Tuyết Băng đâm xuyên.
Đáng chết!
Một cảnh giới Không Minh đỉnh phong khác hét lên dữ dội, một chưởng từ trên cao giáng xuống.
Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn!
Cơ Tuyết Băng lại sử dụng bí pháp Huyền Linh, con ngươi khổng lồ xuất hiện, thần quang bắn ra tứ phía, tốc độ cực nhanh khiến tên cảnh giới Không Minh đỉnh phong còn lại tránh không kịp, lập tức bị giết chết.
Nhất Kiếm Thiên Tuyệt!
Sau một tiếng hô to, Triệu Thanh lại lao tới, nhất kiếm tuyệt sát với uy lực cực kỳ bá đạo.
Phụt!
Thấy thế Cơ Tuyết Băng chợt nghiêng người, nhưng tốc độ kiếm của Triệu Thanh quá nhanh, cô ta hoàn toàn không tránh kịp nên bả vai đã bị đâm trúng.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Cơ Tuyết Băng giơ tay lên, nhất chỉ đâm xuyên ngực Triệu Thanh.
Phụt!
Đánh lùi Triệu Thanh, Cơ Tuyết Băng lại hộc ra một ngụm máu.
Ba giây giết được hai cảnh giới Không Minh đỉnh phong, đánh lùi một cảnh giới Chuẩn Thiên, sau đó khí thế của Cơ Tuyết Băng giảm mạnh, sát khí từ nhất kiếm của Triệu Thanh vẫn đang lan khắp cơ thể cô ta, làm tan tinh khí trong người, vết thương của cô ta ánh lên tia sáng mờ tối, với khả năng phục hồi của Huyền Linh Chi Thể cũng không thể nhanh chóng lành lại.
Vút vút vút!
Tiếng gió lạnh không ngừng vang lên, từng bóng người nhào tới, hơn mười cảnh giới Không Minh, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, bọn họ bao vây Cơ Tuyết Băng trên hư không.
Chương 718: Bảo vệ Cơ Tuyết Băng
Phụt!
Cơ Tuyết Băng lại nôn ra máu, phản phệ của rất nhiều bí pháp mạnh khiến khí thế của cô ta lại lần nữa giảm xuống rất nhiều.
“Vẫn định chiến đấu tiếp à?”, Triệu Thanh từ từ bước tới, nhìn Cơ Tuyết Băng với ánh mắt đầy giễu cợt.
Cơ Tuyết Băng không nói gì, nhưng lại bất giác nhìn quanh toàn bộ chiến trường.
Cô ta nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu, liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương tổn thất nặng nề.
“Một phút bất cẩn, lật cả ván cờ”, Cơ Tuyết Băng siết chặt thanh sát kiếm.
Với tư cách là điện chủ phân điện, đúng là cô ta không hề làm trái lệnh, cho đến giờ phút này vẫn đang dẫn quân gắng gượng đối kháng tới cùng.
Nhưng là chủ soái, cô ta không xứng với cái danh này lắm, không nhìn rõ tình hình, mặc dù quân tiếp viện sẽ tới nhưng cũng cần có thời gian, mà lúc này hiển nhiên bọn họ đã không gắng gượng được nữa.
Nói đến điểm này, cô ta cũng có phần giống với Doãn Chí Bình.
Cả hai đều là hậu bối trẻ với sức chiến đấu mạnh, nhưng chỉ hợp làm đại tướng chứ không hợp làm chủ soái, vì bọn họ không có cái nhìn tổng thể mà một vị chủ soái nên có. Chiến lược liên hợp với Chính Dương tấn công Thanh Vân của Doãn Chí Bình vốn đã sai lầm, mà cô ta không hạ lệnh rút quân ngay từ sớm cũng đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Bài học thấm thía hôm nay phải đổi lấy bằng máu.
“Rút quân!”
Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng, nếu đánh tiếp thì phân điện thứ chín của Chính Dương do cô ta chỉ huy sẽ toàn quân bị tiêu diệt ở đây, bởi vì bọn họ không thể gắng gượng được đến khi quân viện binh tới.
Nghe thấy mệnh lệnh của cô ta, dù là người của Hằng Nhạc Tông hay Chính Dương Tông đang liều mạng chống cự cũng lập tức rút lui.
“Muốn đi ư!”
Thấy liên quân Hằng Nhạc, Chính Dương định rút lui, đại quân của Thanh Vân Tông ùn ùn kéo tới như sóng biển cuồn cuộn, từng nhóm người lần lượt bị nhấn chìm.
Vẫn muốn đi ư?
Thấy Cơ Tuyết Băng đang cố gắng ngưng tụ linh lực, phía Triệu Thanh lại xông tới.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không thay đổi, nhất kiếm chém ra thần quang ba màu tuyệt thế, giết hai cao thủ cảnh giới Không Minh đang lao tới thành huyết vụ.
Roẹt roẹt!
Ngay sau đó có tiếng xích sắt vang lên, các cao thủ của Thanh Vân Tông hợp lực thi triển một bí pháp, từng sợi xích sắt tạo thành từ phù văn đan xen lập tức trói chặt cô ta.
Cấm Thiên Phong Ấn!
Cảm nhận được linh lực bị phong ấn, lại liên tục bị xích sắt phù văn nuốt chửng, Cơ Tuyết Băng cau mày, dường như đã nhận ra đây là thần thông nào.
Ở lại đây đi!
Một lão già áo tím của Thanh Vân Tông cười gằn, sau đó huyễn hoá ra một bàn tay to tóm lấy Cơ Tuyết Băng.
Nhưng lúc này, một bàn tay màu vàng chợt vươn ra từ không gian hư vô, đánh thẳng vào khuôn mặt người vung kiếm đó.
Bốp!
Tiếng tát vang dội mà giòn giã, nhất kiếm tuyệt sát của người kia còn chưa đâm tới đầu mày của Cơ Tuyết Băng đã bị bàn tay màu vàng này đánh bay ra ngoài, người lão ta cũng vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không gian.
“Vậy bây giờ chúng ta về nhà nhỉ?”
“Về thôi”.
“Chết tiệt”, lúc này Diệp Thành ở phân điện thứ chín của Thanh Vân đang gào thét: “Các ngươi bị điên à! Bao nhiêu người thế kia tại sao chỉ đuổi đánh một mình ta?”
Cũng không trách hắn tức đến vậy, chủ yếu là vì số người đuổi đánh hắn thật sự… quá nhiều.
Nhìn lên hư không phía xa, từng đoàn từng đoàn người đuổi theo, trên đầu ai cũng lơ lửng binh khí, trong tay ai cũng cầm bảo bối giết người, vẻ mặt ai cũng tối sầm, nghiến răng ken két.
Đúng vậy, những người này đều đang đuổi theo hắn, hơn hai mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hơn ba mươi cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, tám cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cộng thêm Thanh Vân Lão Tổ cảnh giới Chuẩn Thiên.
“Bắt sống cho ta”, tiếng thét của Thanh Vân Lão Tổ chấn động cả bầu trời.
Ông ta tức nổ phổi, bao nhiêu người như vậy, bao nhiêu cao thủ mà năm lần bảy lượt để Diệp Thành chạy thoát, khiến ông ta nảy sinh ý muốn bắt sống Diệp Thành rồi bóp cổ hắn đến chết.
Ruỳnh! Cheng! Xoảng!
Lời của Thanh Vân Lão Tổ vừa dứt, kiếm mang, quyền ảnh, chưởng ấn, trận đồ, binh khí, sát trận, đao mang đều đánh về phía Diệp Thành, cảnh tượng đào núi lấp biển, khí thế hừng hực! Nhìn thôi cũng nổi da gà.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Hư không nổ tung, không gian sụp đổ, khoảng hư không Diệp Thành đang ở đã bị đánh vỡ nát, từng nhóm người hoá thành huyết vụ, người của ba tông đều có, thậm chí còn chưa kịp hét lên đã tắt thở.
Chết chưa?
Lúc này ánh mắt mọi người phía dưới đều đổ dồn tới, binh lính đều đã ngừng chiến, thậm chí có kẻ đã giơ đao rồi mà mắt vẫn nhìn chằm chằm khoảng không.
Nếu không sao lại nói thế giới này tràn ngập tình yêu thương, cảnh tượng đánh nhau không chết không dừng lại thế này tất cả mọi người đều ngừng chiến tập thể, mục tiêu quan tâm chỉ có một, là xem rốt cuộc một người có bị đánh chết hay không.
Vút!
Dưới sự chú ý của mọi người, khói bụi cuồn cuộn còn chưa tan, một bóng người đã lao vụt ra, vì tốc độ quá nhanh nên lộn nhào trong hư không một vòng, sau khi bò dậy liền chạy ngay không hề nghĩ ngợi, tốc độ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ chiến trường đều im lặng, há hốc mồm có thể nhét vừa hai quả trứng.
Cảnh buồn cười nhất là ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng Diệp Thành bỏ chạy, xuất chiêu lớn cũng không giết được hắn, bò ra rồi vẫn có thể chạy được, tên này thông thần rồi!
Giết! Giết hắn cho ta!
Khi mọi người còn đang sững sờ, Diệp Thành – người đã chạy xa mấy nghìn trượng bèn dừng lại, hắng giọng hô to: “Quân viện binh sắp tới rồi”.
Đương nhiên lời này của Diệp Thành không chỉ khích lệ người của Hằng Nhạc và Chính Dương, quan trọng nhất là hắn muốn nhắc nhở Thanh Vân Lão Tổ đừng không phân biệt được điều gì quan trọng hơn, huy động bao nhiêu cao thủ chỉ để đuổi theo một mình hắn, vất vả không nói, còn lãng phí thời gian, có biết thời gian đối với Thanh Vân Tông các người mà nói là mạng sống không hả?
Vậy nên ý của Diệp Thành rất rõ ràng, chúng ta có thể kéo dài thời gian nhưng các ngươi thì không, khi quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương tới, có thể sẽ đánh thẳng vào điện chính của Thanh Vân, vậy hậu quả sẽ rất khó lường.
Phải nói rằng câu này của Diệp Thành thực sự đã lay động được Thanh Vân Lão Tổ.
Cho đến giờ phút này, Thanh Vân Lão Tổ mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhường nào, ông ta đã hao tốn quá nhiều tinh lực vào một người, không chỉ làm lỡ cơ hội chiến đấu mà còn làm lỡ vận mệnh của Thanh Vân Tông.
Giết!
Nhận ra điều này, Thanh Vân Lão Tổ lập tức quát lên, bởi vì trận chiến càng kéo dài càng bất lợi với Thanh Vân bọn họ.
Do đó điều họ cần làm là nhanh chóng kết thúc trận chiến giữa các phân điện, sau đó trở về điện chính của Thanh Vân để phòng thủ với tốc độ nhanh nhất, nhằm chống lại đợt tấn công dữ dội hơn phía sau của Hằng Nhạc và Chính Dương.
Giết!
Liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương cũng hét lên, vì câu quân tiếp viện của Diệp Thành nên bọn họ càng kích động.
Đại quân phân điện thứ chín của Thanh Vân có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của Thanh Vân tới, vậy bọn họ cũng có thể gắng gượng được đến khi quân tiếp viện của điện chính tới, khi quân tiếp viện đến, lúc đó mới là trận quyết chiến thực sự.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đột nhiên trận đại chiến lại bắt đầu, hơn nữa còn khốc liệt hơn.
Cả hai bên đều đang tranh thủ thời gian.
Liên quân của Hằng Nhạc, Chính Dương đang kiên cường chống cự, chờ viện binh.
Người của Thanh Vân Tông thì gấp rút tiêu diệt quân địch trong thời gian ngắn nhất, trở về điện chính để phòng thủ càng nhanh càng tốt.
Giết!
Giết!
Tiếng hét, tiếng gào và tiếng hô giết ầm trời, đội quân hai bên đều đỏ mắt, ngay cả cảnh giới Không Minh cũng không thể chỉ lo thân mình, sinh mạng vào lúc này cực kỳ rẻ mạt.
Thanh Vân Lão Tổ khi tỉnh táo lại không còn đuổi giết Diệp Thành nữa, vì thế hắn có thể chạy, bọn chúng không có thời gian, cũng không thừa tinh lực lãng phí cho một mình hắn.
“Thế này mới đúng chứ!”, Diệp Thành cười vui vẻ.
Nói rồi hắn lại một lần nữa tiến vào đội hình địch, hơn nữa còn giết những tên lính quèn, mà một lúc sau thì không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Chương 715: Lý do này rất hợp lý
Trận chiến khốc liệt, sục sôi ngất trời, nhưng thân là điện chủ, Diệp Thành lại chuồn mất không thấy bóng dáng.
Tuy nhiên lời của hắn đã khích lệ được liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương, lúc này bọn họ đang gân cổ gào thét, điên cuồng chém giết, nào còn ai có thời gian xem điện chủ của mình có còn ở đây không.
Trên đỉnh của một quần núi, Diệp Thành hoá hiện thân hình.
Vừa đáp đất, hắn đã phun ra một ngụm máu, nếu nói chiêu lớn khi nãy không làm hắn bị thương thì đó là điều không thể.
Trong mắt người ngoài, hắn là Thương Hình, là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, nhưng trên thực tế hắn chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, hơn nữa vẫn chưa độ kiếp, nếu hắn tu vi của hắn ở cảnh giới Không Minh bình thường thì có lẽ đã bị nghiền chết ngay tại chỗ rồi.
“May mà mình nhanh trí”, Diệp Thành cười vui sướng, lau vết máu nơi khoé miệng rồi cho một viên đan dược vào miệng.
Sau khi ổn định hơi thở, hắn mới nhìn phân điện thứ chín của Thanh Vân ở phía xa đã biến thành đống đổ nát trong trận đại chiến.
Đập vào mắt hắn là huyết vụ và huyết vân cuồn cuộn, vì người chết quá nhiều nên trên trời toàn huyết vụ, máu dưới mặt đất đã thành sông, có thể nói là xương chất thành núi, máu chảy thành sông.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Nghe tiếng nổ, tiếng hét, tiếng gào thét và tiếng hô giết từ phía xa, Diệp Thành không khỏi hít sâu một hơi.
Đây là cuộc chiến giữa các tu sĩ, dù thấy từng người ngã xuống vũng máu cũng không được cảm thấy đáng thương dù chỉ một chút, ra chiến trường trái tim sẽ trở nên nguội lạnh, bởi vì chiến tranh đúng là tàn khốc như vậy.
“Có phải ta đã tạo nghiệp rồi không”, Diệp Thành tìm một tảng đá rồi ngồi lên, lấy bình rượu ra khoan thoai uống, lẳng lặng quan sát vở kịch khốc liệt do chính mình bày ra, vì hắn tuỳ cơ ứng biến nên cái giá phải trả là vô số máu tươi, cái giá như này vẫn rất thê thảm.
“Sao, mềm lòng rồi à?”, rất nhanh, giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long đã vang lên trong thần hải.
“Đều là quân địch, không cần mềm lòng”, Diệp Thành uống một ngụm rượu.
“Đó là bởi vì ngươi trải qua quá ít cuộc chiến tranh”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã nói: “Muốn thống nhất Đại Sở thì không thể mềm lòng, chiến tranh tàn khốc không cho phép ngươi mềm lòng. Thống soái ba quân không chỉ cần khả năng chỉ huy, còn cần một trái tim băng giá. Có vương triều hưng thịnh nào không dùng máu xương đổi lấy, không có máu thì vinh quanh từ đâu mà tới?”
“Xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt rồi”, Diệp Thành bất giác mỉm cười.
“Không thông cũng phải thông!”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt, trong đôi mắt rồng hiện lên vẻ hoài niệm: “Tộc Thái Hư Cổ Long từ khi quật khởi đến khi huy hoàng đều là đánh nhau. Có trận chiến nào không thây chất thành núi, có trận chiến nào không máu chảy thành sông? Chiến tranh hào hùng ấy ngươi không thể tưởng tượng ra được đâu, khi trải qua vô số trận chiến tàn khốc, trái tim ấm áp cũng sẽ trở nên lạnh giá”.
Nói đến đây, Thái Hư Cổ Long lại nở nụ cười thong dong: “Cửu hoàng Đại Sở mà ngươi biết đều đã từng huy hoàng, lập nên vương triều hưng thịnh, nhưng những thứ đó đều đổi lấy từ máu xương, danh tiếng ngàn đời của họ cũng mang theo rất nhiều vong hồn”.
“Ta hiểu điều này, nhưng tận mắt chứng kiến và trải qua vẫn hơi khó chấp nhận!”, Diệp Thành uống thêm ngụm rượu nữa: “Có lẽ đúng như ngươi nói, ta trải qua quá ít chiến tranh tàn khốc”.
“Vì vậy con đường của ngươi còn dài hơn ngươi nghĩ”.
“Ta hiểu”.
“Hiểu rồi thì tốt, nghỉ ngơi một lát đi! Lát nữa cứu Huyền Linh Chi Thể ra”, Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng bảo.
“Cứu Huyền Linh Chi Thể?”, Diệp Thành nhướng mày: “Điều này hơi mâu thuẫn với điều ngươi vừa nói đấy! Chiến tranh khốc liệt không đươc mềm lòng, cô ta là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, chúng ta đã định sẵn sẽ gặp nhau trên chiến trường, bây giờ bảo ta đi cứu cô ta là muốn kiếm kẻ thù lớn cho Hằng Nhạc sau này à?”
“Tiểu tử, ngươi nghĩ một đằng nói một nẻo!”
“Đâu có!”
“Ta dám khẳng định dù ta không nói thì ngươi cũng không mặc kệ cô ta một mình”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phân thân của Diệp Thành đầy hứng thú: “Nếu không tại sao đã hoàn thành nhiệm vụ, ngươi còn ngồi đây làm gì? Đừng nói với ta là ngươi ngồi đây chỉ để quan sát kịch hay đấy nhé, ta không tin đâu! Ta là Thái Hư Cổ Long, trong lòng ngươi nghĩ gì, ngươi tưởng ta không biết sao?”
Chương 716: Không đơn giản
“Được rồi! Ta thừa nhận cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ đi cứu cô ta”, Diệp Thành ho khan: “Nhưng không liên quan gì đến tình cảm năm xưa, ta chỉ không muốn cô ta chết trong tay những kẻ đó thôi”.
“Lý do này được đấy, rất hợp lý”.
“Ngươi giả vờ cũng được lắm, rất khá”.
“Xuỳ!”, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy, tiếp tục nói: “Không nói nhảm với ngươi nữa, ta nói thật, cô ta không thể chết”.
“Long gia thân mến, ngươi bảo vệ cô ta như thế có thể cho ta một lý do không? Ta sẽ cứu, nhưng không có nghĩ là ta không giết cô ta”.
“Ta chỉ có thể nói là Chư Thiên Vạn Vực sau này cần cô ta sống”, Thái Hư Cổ Long không nói rõ ràng mà chỉ nói sơ qua, nhưng lại mang theo ẩn ý sâu xa: “Ngươi có thể phong ấn, có thể xoá trí nhớ của cô ta, thậm chí có thể phế bỏ tu vi nhưng không được giết cô ta”.
Nghe vậy, Diệp Thành hơi nheo mắt: “Chư Thiên Vạn Vực cần cô ta sống, có phải ngươi đã đặt địa vị của cô ta cao quá rồi không?”
“Không cao chút nào”, Thái Hư Cổ Long nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi sẽ không bao giờ biết được Đại Sở này, Huyền Hoang Đại Lục kia hay Chư Thiên Vạn Vực ẩn giấu bao nhiêu bí mật đâu, đến khi thời đại đó tới, ngươi sẽ phát hiện sự tồn tại của cô ta quan trọng như thế nào, lúc đó thù hận không gì sánh được với muôn dân Vạn Vực”.
“Nói thần bí như vậy, không phải ngươi hù ta đó chứ?”, Diệp Thành thông qua phân thân lườm Thái Hư Cổ Long.
“Ta không rảnh để hù ngươi”, Thái Hư Cổ Long nằm trên đất, khép hờ đôi mắt rồng: “Dù sao ta cũng đã nói rồi, cứu hay không là chuyện của ngươi, giết hay không cũng là chuyện của ngươi, nhưng đến năm đó nếu ngươi hối hận thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi”.
“Long gia đã nói đến thế rồi thì ta còn có thể nói được gì!”, Diệp Thành vặn khớp cổ.
Nói xong hắn lật người nhảy xuống khỏi tảng đá, thay đổi diện mạo, đeo mặt nạ Quỷ Minh, chữ ‘thù’ còn rớm máu trên trán cũng hiện lên.
Ban đầu dùng thân phận của Thương Hình sẽ an toàn hơn, nhưng thân phận này sẽ khiến hắn bị ràng buộc, bởi vì hắn chỉ có thể sử dụng bí thuật của Thương Hình, một khi sử dụng bí pháp khác rất có thể sẽ bại lộ thân phận.
Vì vậy, dùng thân phận Thương Hình không thể sử dụng rất nhiều bí pháp, hạn chế rất nhiều sức chiến đấu của hắn.
Nhưng với thân phận Tần Vũ, hắn có thể sử dụng nhiều chiêu át chủ bài hơn, sức chiến đấu cũng mạnh hơn, khả năng cứu được Cơ Tuyết Băng cũng lớn hơn rất nhiều, dù sao cũng là chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết.
Lúc này hắn đã trốn vào không gian hư vô, lặng lẽ biến mất.
Khoảng năm phút sau, hắn lại vào chiến trường của phân điện thứ chín một lần nữa.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Cuộc chiến vẫn đang tiếp diễn, cực kỳ oanh liệt, tiếng hét, tiếng gào thét, tiếng kêu la, tiếng hô giết tạo thành sóng thuỷ triều.
Trong hư không liên tục có người xông lên, cũng không ngừng có người ngã xuống, mặt đất đã đỏ như máu, xác chết la liệt khắp nơi, máu chảy ra thực sự đã tụ lại thành một dòng sông màu máu.
Đây là cảnh tượng khiến người ta nghĩ rằng đây không phải nhân gian, mà là địa ngục đẫm máu.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành chưa hiện thân mà đang quan sát toàn bộ chiến trường.
Đúng như hắn dự đoán, Hằng Nhạc và Chính Dương còn lại rất ít người, vì thế trận của cao thủ Thanh Vân Tông vượt xa bọn họ, mà Thương Hình – một trong hai điện chủ của hai điện không tham chiến khiến bọn họ hoàn toàn không có sức trở mình.
Nhưng bọn họ vẫn kiên cường chống trả, chờ quân viện binh của điện chính.
Haiz!
Diệp Thành thở dài, xem ra cho dù viện binh của Hằng Nhạc và Chính Dương có tới thì bọn họ cũng không gắng gượng được đến lúc đó, vì sức chiến đấu của Thanh Vân Tông ở đây thật sự quá mạnh.
Chẳng mấy chốc, hắn đã tìm được bóng dáng của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta có uy lực vô song, bị chín cảnh giới Không Minh đỉnh phong của Hằng Nhạc và Chính Dương hợp lực đối kháng mà vẫn chiếm ưu thế, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã có hai người ngã xuống khỏi hư không, hoá thành huyết vụ.
“Chậc chậc! Ghê gớm vậy!”, Diệp Thành lại cảm thán, Thanh Vân Lão Tổ không phải tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường, có thể làm một trong những lão tổ của Thanh Vân Tông đương nhiên không đơn giản.
Chương 717: Vui vẻ nhặt bảo bối
Dời mắt khỏi Thanh Vân Lão Tổ, Diệp Thành nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Cơ Tuyết Băng, cô ta tựa như tiên nữ hạ phàm, đi đến đâu cũng cực kỳ bắt mắt.
Lúc này cô ta vẫn đang chiến đấu với Triệu Thanh, nhưng bên cạnh Triệu Thanh còn có hai cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, cô ta bị chèn ép, bí pháp Huyền Linh liên tục được sử dụng nhưng vẫn khó ngăn được thế tiến công của ba người.
“Một chọi ba”, Diệp Thành quan sát rồi bất giác cảm thán độ mạnh của Cơ Tuyết Băng.
“Thêm một lúc nữa cũng không sao”, Diệp Thành ngoáy tai, không đi cứu Cơ Tuyết Băng ngay mà lại làm một chuyện khiến người ta muốn đánh, đó là… nhặt bảo bối.
“Ngươi có còn cần thể diện không hả?”, Thái Hư Cổ Long không chịu nổi nữa bèn quát hắn.
“Cần thể diện làm gì?”, Diệp Thành tìm một lý do vừa chính đáng lại hợp lý, khi nói tay đã nhặt một túi đựng đồ lên, tiếp tục thay đổi vị trí, chạy tới hướng khác nhặt túi đựng đồ.
Hiện trường rất đông người, trên không dưới đất đều là người, nhưng lại chẳng ai phát hiện trong không gian hư vô có một bàn tay liên tục thò ra chộp lấy túi đựng đồ.
Có lẽ là trận chiến quá khốc liệt nên không ai để ý đến những điều này, cũng chẳng ai có thời gian quan tâm, vì vậy Diệp Thành nhặt rất vui vẻ.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Khi Diệp Thành đang nhặt vui vẻ thì giọng nói của Thanh Vân Lão Tổ đã vọng lại từ hư không, ông ta vừa dứt lời, lại một cảnh giới Không Minh đỉnh phong nữa bị ông ta giết.
Đã gần nửa canh giờ kể từ khi quân tiếp viện của Thanh Vân Tông tới, nếu tiếp tục kéo dài thời gian thì quân tiếp viện của Hằng Nhạc và Chính Dương có thể tới bất cứ lúc nào, đến lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là một trận huyết chiến.
Nghe mệnh lệnh của Thanh Vân Lão Tổ, các cao thủ của Thanh Vân Tông như phát điên, đồng loạt đốt cháy tinh huyết để đối lấy sức chiến đấu mạnh mẽ.
So với họ, người của Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông hầu như đã không còn sức phản kháng, cao thủ cảnh giới Không Minh liên tục bị giết chết, những kẻ có tu vi yếu còn lại cũng bị giết hàng loạt.
“Thật không biết Doãn Chí Bình và Thành Côn nghĩ thế nào, sức chiến đấu chênh lệch quá lớn còn lệnh cho bọn họ cố gắng chống đỡ chờ viện binh. Có khi người ta dọn dẹp chiến trường sạch sẽ xong cũng chẳng thấy quân tiếp viện tới”.
Trong không gian hư vô, Diệp Thành vừa nhặt bảo bối vừa lẩm bẩm.
Hơn nữa hắn càng nhặt càng hăng hái, cái gì cũng lấy, binh khí, túi đựng đồ, bảo bối, ngay cả thi thể của kẻ mạnh hắn cũng lấy rất nhiều.
“Không được, thế này vẫn quá chậm”, Diệp Thành sờ cằm, một tay lấy túi đựng đồ, một tay tạo kết ấn.
Vút vút vút!
Chẳng bao lâu, hắn đã ngưng tụ ra hơn ba mươi phân thân, dưới sự chỉ huy của hắn bọn chúng điên cuồng lượm nhặt bảo bối trong không gian hư vô, hơn nữa tên nào cũng mặt dày như bản tôn là hắn.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Bên này, Cơ Tuyết Băng và phía Triệu Thanh đã đánh tới hư không, với sức chiến đấu của cô ta mà quần áo cũng đã vấy đầy máu.
“Chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, hôm nay cô chắc chắn sẽ chết ở đây”, Triệu Thanh cười man rợ, hai hàm răng trắng còn ánh lên tia u ám, quan trọng nhất là trong mắt ông ta hiện rõ vẻ tà ác và rực lửa.
Cơ Tuyết Băng không đáp lại, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có một chút cảm xúc nào.
Một chưởng đẩy lùi Triệu Thanh, cô ta trở tay chém một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong hộc máu lùi lại phía sau, Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ thể hiện thần uy, đánh lùi tu sĩ cảnh giới Không Minh đỉnh phong thứ hai.
“Trấn áp!”
Triệu Thanh vừa đứng vững đã gằn lên, ngự động binh khí bản mệnh, giáng từ trên trời xuống.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên lạnh lùng, ngọc thủ trong suốt mà sáng chói, tay không đánh bay binh khí bản mệnh của Triệu Thanh, mà Triệu Thanh cũng bị đẩy lùi về phía sau.
“Chết đi!”
Một cảnh giới Không Minh đỉnh phong đâm kiếm từ trong không gian tới, nhắm thẳng đầu mày Cơ Tuyết Băng.
Thấy thế, Cơ Tuyết Băng đứng lại, một tay tạo kết giới, khẽ hô lên: “Nhất Niệm Hoa Khai”.
Đột nhiên tâm trí của cảnh giới Không Minh đỉnh phong đó bị cuốn vào ảo cảnh, nhất kiếm vô song cũng mất đi sức mạnh, đến khi ông ta phản ứng lại thì giữa chân mày đã bị Cơ Tuyết Băng đâm xuyên.
Đáng chết!
Một cảnh giới Không Minh đỉnh phong khác hét lên dữ dội, một chưởng từ trên cao giáng xuống.
Cửu Thiên Huyền Linh Nhãn!
Cơ Tuyết Băng lại sử dụng bí pháp Huyền Linh, con ngươi khổng lồ xuất hiện, thần quang bắn ra tứ phía, tốc độ cực nhanh khiến tên cảnh giới Không Minh đỉnh phong còn lại tránh không kịp, lập tức bị giết chết.
Nhất Kiếm Thiên Tuyệt!
Sau một tiếng hô to, Triệu Thanh lại lao tới, nhất kiếm tuyệt sát với uy lực cực kỳ bá đạo.
Phụt!
Thấy thế Cơ Tuyết Băng chợt nghiêng người, nhưng tốc độ kiếm của Triệu Thanh quá nhanh, cô ta hoàn toàn không tránh kịp nên bả vai đã bị đâm trúng.
Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!
Cơ Tuyết Băng giơ tay lên, nhất chỉ đâm xuyên ngực Triệu Thanh.
Phụt!
Đánh lùi Triệu Thanh, Cơ Tuyết Băng lại hộc ra một ngụm máu.
Ba giây giết được hai cảnh giới Không Minh đỉnh phong, đánh lùi một cảnh giới Chuẩn Thiên, sau đó khí thế của Cơ Tuyết Băng giảm mạnh, sát khí từ nhất kiếm của Triệu Thanh vẫn đang lan khắp cơ thể cô ta, làm tan tinh khí trong người, vết thương của cô ta ánh lên tia sáng mờ tối, với khả năng phục hồi của Huyền Linh Chi Thể cũng không thể nhanh chóng lành lại.
Vút vút vút!
Tiếng gió lạnh không ngừng vang lên, từng bóng người nhào tới, hơn mười cảnh giới Không Minh, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, bọn họ bao vây Cơ Tuyết Băng trên hư không.
Chương 718: Bảo vệ Cơ Tuyết Băng
Phụt!
Cơ Tuyết Băng lại nôn ra máu, phản phệ của rất nhiều bí pháp mạnh khiến khí thế của cô ta lại lần nữa giảm xuống rất nhiều.
“Vẫn định chiến đấu tiếp à?”, Triệu Thanh từ từ bước tới, nhìn Cơ Tuyết Băng với ánh mắt đầy giễu cợt.
Cơ Tuyết Băng không nói gì, nhưng lại bất giác nhìn quanh toàn bộ chiến trường.
Cô ta nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu, liên quân của Hằng Nhạc và Chính Dương tổn thất nặng nề.
“Một phút bất cẩn, lật cả ván cờ”, Cơ Tuyết Băng siết chặt thanh sát kiếm.
Với tư cách là điện chủ phân điện, đúng là cô ta không hề làm trái lệnh, cho đến giờ phút này vẫn đang dẫn quân gắng gượng đối kháng tới cùng.
Nhưng là chủ soái, cô ta không xứng với cái danh này lắm, không nhìn rõ tình hình, mặc dù quân tiếp viện sẽ tới nhưng cũng cần có thời gian, mà lúc này hiển nhiên bọn họ đã không gắng gượng được nữa.
Nói đến điểm này, cô ta cũng có phần giống với Doãn Chí Bình.
Cả hai đều là hậu bối trẻ với sức chiến đấu mạnh, nhưng chỉ hợp làm đại tướng chứ không hợp làm chủ soái, vì bọn họ không có cái nhìn tổng thể mà một vị chủ soái nên có. Chiến lược liên hợp với Chính Dương tấn công Thanh Vân của Doãn Chí Bình vốn đã sai lầm, mà cô ta không hạ lệnh rút quân ngay từ sớm cũng đã phạm sai lầm nghiêm trọng.
Bài học thấm thía hôm nay phải đổi lấy bằng máu.
“Rút quân!”
Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng, nếu đánh tiếp thì phân điện thứ chín của Chính Dương do cô ta chỉ huy sẽ toàn quân bị tiêu diệt ở đây, bởi vì bọn họ không thể gắng gượng được đến khi quân viện binh tới.
Nghe thấy mệnh lệnh của cô ta, dù là người của Hằng Nhạc Tông hay Chính Dương Tông đang liều mạng chống cự cũng lập tức rút lui.
“Muốn đi ư!”
Thấy liên quân Hằng Nhạc, Chính Dương định rút lui, đại quân của Thanh Vân Tông ùn ùn kéo tới như sóng biển cuồn cuộn, từng nhóm người lần lượt bị nhấn chìm.
Vẫn muốn đi ư?
Thấy Cơ Tuyết Băng đang cố gắng ngưng tụ linh lực, phía Triệu Thanh lại xông tới.
Vẻ mặt Cơ Tuyết Băng không thay đổi, nhất kiếm chém ra thần quang ba màu tuyệt thế, giết hai cao thủ cảnh giới Không Minh đang lao tới thành huyết vụ.
Roẹt roẹt!
Ngay sau đó có tiếng xích sắt vang lên, các cao thủ của Thanh Vân Tông hợp lực thi triển một bí pháp, từng sợi xích sắt tạo thành từ phù văn đan xen lập tức trói chặt cô ta.
Cấm Thiên Phong Ấn!
Cảm nhận được linh lực bị phong ấn, lại liên tục bị xích sắt phù văn nuốt chửng, Cơ Tuyết Băng cau mày, dường như đã nhận ra đây là thần thông nào.
Ở lại đây đi!
Một lão già áo tím của Thanh Vân Tông cười gằn, sau đó huyễn hoá ra một bàn tay to tóm lấy Cơ Tuyết Băng.
Nhưng lúc này, một bàn tay màu vàng chợt vươn ra từ không gian hư vô, đánh thẳng vào khuôn mặt người vung kiếm đó.
Bốp!
Tiếng tát vang dội mà giòn giã, nhất kiếm tuyệt sát của người kia còn chưa đâm tới đầu mày của Cơ Tuyết Băng đã bị bàn tay màu vàng này đánh bay ra ngoài, người lão ta cũng vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không gian.
Bình luận facebook