-
Chương 719-721
Chương 719: Liên thủ
Rầm!
Sau tiếng động mạnh vang lên, cơ thể người kia ngã xuống để lại cả hố sâu trên mặt đất
Kẻ nào?
Không ai nhìn người kia, phía Triệu Thanh cũng nhìn vào tứ phía trong hư không, bọn họ gằn lên phẫn nộ, hiện giờ đến một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra kẻ đó ẩn trong không gian hư vô, vả lại thủ đoạn cũng vô cùng cao siêu.
Khi mọi người còn đang phẫn nộ thì một thanh đoản đao chém ra, thế nhưng lại không phải công kích phía Triệu Thanh mà trảm vào đoạn xích phù văn đang trói Cơ Tuyết Băng.
Khốn khiếp!
Triệu Thanh gằn lên phẫn nộ, ông ta lập tức ngự động bàn bát quái, những người khác cũng như vậy, kẻ nào kẻ nấy ngự động binh khí bản mệnh, rất nhiều áp lực của binh khí kết nối với nhau, khí thế mạnh mẽ khiến cả bầu không gian hư vô cách đó cả nghìn trượng bị đè nén.
Diệp Thành đang đi lại trong không gian hư vô bị ép ra ngoài, hắn lảo đảo bước đi.
Là hắn!
Đột nhiên, Cơ Tuyết Băng vừa được phá giải phong ấn chợt thẫn thờ, cô ta không thể ngờ nổi khi mình gặp nguy nan thì người cứu mình lại là sát thần Tần Vũ.
Tần Vũ?
Phía này Triệu Thanh cũng nhận ra Diệp Thành, hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, đầu khắc chữ Thù, đây chẳng phải là Tần Vũ sao? Có điều điều khiến bọn họ phải bất ngờ đó là sát thần Tần Vũ lại xuất hiện trong trận chiến nảy lửa này, ấy vậy mà trước đó bọn họ không hề phát hiện ra.
Bị nhóm người phía Triệu Thanh nhận ra, Diệp Thành bất giác cười trừ: “Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi”.
Hiểu nhầm?
Những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh bật cười lạnh lùng, ngươi dám ra tay với bọn họ mà còn nói là hiểu nhầm được, ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc cả sao?
“Tần Vũ, Thánh Tử nhà ta đâu?”, một lão già tóc bạc phẫn nộ gằn lên.
Nhóm Người phía Triệu Thanh lập tức quay người, bao vây Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng sau đó lần lượt nhìn Diệp Thành.
Thánh Tử Lã Hậu của bọn họ chẳng phải là tên bị Diệp Thành xử lý rồi sao? Cho tới bây giờ Lã Hậu còn sống hay đã chết bọn họ cũng không hề hay biết, hiện giờ Diệp Thành xuất hiện ở đây đương nhiên bọn họ sẽ không tha cho Diệp Thành.
“Nói, Thánh Tử của Thanh Vân đâu?”, mọi người đều ném cái nhìn hằn học về phía Diệp Thành.
“Hắn…xuất gia rồi”.
“Xuất gia…”, nghe câu này, tất cả đều như bùng nổ, sao bọn họ có thể không nghe ra được ý tứ bỡn cợt trong lời nói của Diệp Thành chứ.
“Muốn chết”, một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong lập tức ra tay chém một nhát kiếm về phía này.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức vung tay, hắn lật tay lấy ra cây Vu Hoàng chiến mâu, một mâu đâm xuyên đạo kiếm mang đang bay đến sau đó dùng một tay đỡ lấy Cơ Tuyết Băng, roẹt một tiếng, cả hai nhảy ra khỏi vòng vây.
Đứng lại!
Nhóm người phía Triệu Thanh vô cùng tức giận, từng thần thông khủng khiếp liên tiếp được đánh ra, kiếm mang, chưởng ấn, binh khí, đao quang cứ thế giáng về phía Diệp Thành khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
Đại La Thần Đỉnh, hiện!
Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh, trong chốc lát Đại La Thần Đỉnh bảo vệ lấy hắn và Cơ Tuyết Băng.
Vù! Rầm! Bang! Keng!
Đòn công kích rợp trời cứ thế đánh vào Đại La Thần Đỉnh, cho dù Đại La Thần Đỉnh có dày dặn thì cũng suýt chút nữa bị đánh tới mức nứt lìa, nếu không phải Đại La Thần Đỉnh đúc từ thần thiết, nếu không phải trên Đại La Thần Đỉnh có Độn giáp thiên tự lạc ấn thì e rằng đã vỡ tan từ lâu rồi.
Thế nhưng cũng vào thời khắc then chốt đó, Diệp Thành đã dẫn theo Cơ Tuyết Băng bước trên bộ pháp huyền diệu rẽ ngang qua bầu trời như một đạo thần mang.
Chặn hắn lại!
Phía sau, Triệu Thanh gầm lên phẫn nộ, ngay sau đó phía mà Diệp Thành bỏ đi có vân sương cuộn trào, từng bóng người đen kịt cứ thế nhao lên.
Giết chết cho ta!
Diệp Thành đạp tan hư không, tay cầm Bá Long Đao vung lên.
Phụt! Phụt! Phụt!
Từng đạo huyết hoa bắn vọt, những kẻ chen lên trên đều ngã rạp, không một kẻ nào có thể ngăn lại bộ pháp của Diệp Thành.
Ở bên, Cơ Tuyết Băng cũng bị Diệp Thành kéo lại, cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, nhìn lớp mặt nạ che đi khuôn mặt người đang bên cạnh mình, thế nhưng cô ta chỉ có thể nhìn thấy chữ “thù” hết sức chói mắt hiện lên.
Thế rồi Cơ Tuyết Băng bất giác nheo mắt, cô ta bị trọng thương, cơ thể run rẩy nhưng bàn tay nắm lấy tay cô ta lại rất ấm áp.
Kẻ nào chặn ta đều phải chết!
Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, hắn giống như một chiến thần, nơi nào đi qua đều để lại từng vũng máu.
Những hành động của hắn khiến Cơ Tuyết Băng như thức tỉnh.
Cô ta vội nhìn về phía trước, những kẻ truy sát nhóm tàn binh của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lần lượt quay lại, lúc này bọn họ đang vây lại từ tứ phương, từng mảng từng mảng người đen kịt bao vây tới.
Cô ta biết lần này Thanh Vân Tông sẽ dốc sức giết mình bằng được.
Nên biết rằng cô ta không chỉ là điện chủ của phân điện thứ chín mà còn là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, một người có thân phận thế này đương nhiên có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho dù không thể bắt sống thì bọn họ cũng không để cho cô ta sống sót quay về.
Hiện giờ người của Thanh Vân Tông đương nhiên đang nghĩ như vậy, ai đi thì đi chứ cô ta không thể đi.
Rõ ràng, sự lựa chọn của thời cơ của Diệp Thành chẳng ra sao, Thanh Vân Tông muốn giữ lại Cơ Tuyết Băng, hắn lại muốn cứu Cơ Tuyết Băng, đây là sự mâu thuẫn rõ rệt, nếu muốn lôi Cơ Tuyết Băng đi thì phải đối mặt với đại quân của Thanh Vân Tông.
Lúc này, Diệp Thành vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không đi cướp bảo bối mà trước đó nhên nhân lúc hỗn loạn đưa Cơ Tuyết Băng đi.
Giờ thì hay rồi, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chạy toán loạn tứ hpias, đại quân của Thanh Vân Tông thì muốn ra tay xử lý bọn họ.
Giết!
Giết cho ta!
Từ tứ phương tám hướng nườm nượp người kéo đến, từng nhóm đen kín người, mây mù cuộn trào, sát khí ngút trời khiến hư không như sụp đổ.
“Độ cho ta ít chân nguyên”, thấy tứ phương đều có đại quân sát phạt tới, Cơ Tuyết Băng truyền âm cho Diệp Thành.
“Được”, Diệp Thành vung một đao quét vào đám người sau đó đẩy tinh nguyên đại địa cho Cơ Tuyết Băng thông qua lòng bàn tay, cô ta hiện giờ đang bị thương, thiếu thốn linh lực, nếu như bổ sung chân nguyên cho cô ta thì khả năng chiến đấu của cô ta sẽ tăng lên nhanh chóng.
“Tinh nguyên đại địa”, cảm nhận được dòng khí nguyên dồi dào đẩy vào cơ thể mình, đôi mắt Cơ Tuyết Băng hiện lên cái nhìn kinh ngạc.
Có điều tình thế hiện giờ không cho phép cô ta có bất cứ biểu cảm nào quá mức.
Huyền Linh Chi Hải, mở!
Sau tiếng hô của Cơ Tuyết Băng, một đạo phù văn trên trán cô ta lại lần nữa phát sáng, bên dưới chân cô ta hiện lên biển Huyền Linh, Diệp Thành truyền cho Cơ Tuyết Băng rất nhiều chân nguyên đại địa, đủ để duy trì dị tượng của Huyền Linh Chi Thể.
Không lâu sau đó toàn thân Cơ Tuyết Băng có thần hà tuyệt đẹp bao quanh, thần quang ba màu hiển hiện, đến cả từng lọn tóc cũng như được nhuốm thêm thần hoa, trông cô ta thanh khiết vô ngần, giống như một vị tiên nữ hạ phàm vậy.
Hạo Vũ Tinh Hà, mở!
Phía này Diệp Thành cũng mở ra dị tượng của Hoang Cổ Thánh Thể, dưới chân hắn có từng dòng tinh hà màu vàng kim hiển hiện, giống như biển cả toát lên luồng khí tức màu vàng kim với sức đè nén khiến hư không như muốn nổ tung.
So với Cơ Tuyết Băng thì thần huy của cơ thể hắn vô cùng choán mắt, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, xung quanh kim quang chói lọi, cơ thể hắn như được đúc từ hoàng kim, trông hắn chẳng khác gì một vị chiến thần chin chiến bát hoang.
“Cô trước ta sau”, Diệp Thành thả tay Cơ Tuyết Băng ra, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, chân bước trên Hạo Vũ Tinh Hà sát phạt về phía trước, mỗi lần hắn ra tay đều có bóng người ngã rạp, sau đó bị biển tinh hà nhấn chìm, đến cả cơ thể cũng hoá thành huyết vụ.
Phía sau, Cơ Tuyết Băng chân bước trên biển Huyền Linh, tay không ngừng vung, đánh ra nhiều bí pháp thần thông, nhưng đều là bí pháp phòng ngự, điều mà cô ta muốn làm đó là giúp Diệp Thành chặn lại từng đòn công kích phía sau hắn.
Giết!
Đại quân của Thanh Vân Tông vô cùng phẫn nộ.
Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!
Diệp Thành hằn lên, tiếng gằn vang vọng khắp thương không, hắn chính là một anh kiệt cái thế, không hề tăng thêm phòng ngự, mỗi lần Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu được vung ra, đại quân của Thanh Vân Tông đều ngã nhào giữa hư không, cứ thế từng tên mất đi sinh mạng, cả chặng đường để lại cả con đường máu.
Lúc này, nếu nhìn từ hư không thì đó chính là cả biển người màu đen kịt, nhưng bên trong biển người có hai dòng sông dài cuồn cuộn, một dòng sông ánh lên màu vàng kim chói lọi, một dòng sông có thần hà ba màu, hiện lên vô cùng choán mắt.
“Hai người phối hợp thật ăn ý”, phía này, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn chí phần phân thân của Diệp Thành giống như thể nó có thể thông qua chín phần phân thân này và thấy được cảnh tượng chiến đấu phía Diệp Thành.
Chương 720: Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la
Rầm! Đùng!
Vẫn là màn đêm đen u tối không hề yên tĩnh.
Lúc này, bên trong mỗi một phân điện với diện tích cả vài trăm nghìn trượng đều đang nổ ra đại chiến, đây là chín trận chiến hết sức khốc liệt, trên hư không, trên mặt đất, trong sơn lâm, trong sông ngòi đều nổ ra từng trận chiến hết sức dị thường.
Cùng lúc này, quân chi viện của tông chính Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông sát phạt tới từ tứ phương tám hướng về chín phân điện của Thanh Vân Tông.
Nhìn xuống mặt đất, quân chi viện của hai tông giống như chín con rồng khổng lồ, thanh thế dữ dội, sát khí ngút trời, mặt đất và bầu trời bị trấn áp đến mức bùng nổ.
Thế nhưng bọn họ vẫn đến muộn.
Từ sau khi Cơ Tuyết Băng hạ lệnh rút quân thì những thống soái khác của vài chiến trường đều lần lượt hạ lệnh rút quân, vì bọn họ thực sự không thể trụ được nữa, nếu đánh tiếp thì không tới một khắc nữa toàn quân sẽ bị nhấn nhìn, và trong thời gian một khắc này, quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông căn bản không thể kịp tới.
Rút quân!
Rút quân!
Sau từng tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp thương không, trong chín trận chiến khốc liệt kia có từng bóng người bắt đầu rút lui, kẻ nào kẻ nấy máu me đầm đìa.
Giết cho ta!
Lão già phía Chính Dương Tông gằn lên phẫn nộ, đại quân của Thanh Vân Tông giống như biển cả đen ngòm rút đi, nơi nào bọn họ đi qua thì núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông bị nhấn chìm từng đám, từng đám một.
Dừng!
Không lâu sau đó, chủ soái của Thanh Vân Tông liền hạ mệnh lệnh dừng tiến công.
Đối với Thanh Vân Tông mà nói thì bọn họ không thể đi xa các phân điện, chiến tuyến cũng không thể kéo quá dài vì quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hiện tại đang trên đường đến, nếu như bị bao vây thì đó chính là trận quyết chiến khốc liệt và Thanh Vân Tông sẽ bị nhấn chìm chỉ trong một đêm.
“Tất cả mọi người nhanh chóng vào Truyền Tống Trận, lui về phòng thủ đại bản doanh của Thanh Vân Tông”, một giọng uy nghiêm nói mang theo mệnh vang vọng khắp thương không.
Ngay sau đó, đại quân đông nghịt của Thanh Vân Tông lần lượt xông vào Truyền Tống Trận trong hư không của phân điện rồi biến mất bên trong đó.
Rầm! Bịch! Keng!
Phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông nổ ra trận chiến vô cùng khốc liệt, nếu nhìn từ xa thì đó là từng bóng người dày đặc đen kịt, đại quân của Thanh Vân Tông vẫn đang vây giết Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Chặn bọn chúng lại!
Tiếng gằn phẫn nộ của Thanh Vân lão tổ vang vọng khắp trời đất, ông ta đã sát phạt tới từ phía cách đó rất xa, sát khí ngút trời.
Có thể là một trong những lão tổ của Thanh Vân thì cái nhìn của ông ta phải cay độc đến thế nào chứ? Cơ Tuyết Băng không phải là một điện chủ phân điện bình thường của Chính Dương Tông, cô ta là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, có thể bắt sống được thì đương nhiên phải bắt sống, không thể bắt sống được thì tuyệt đối không cho cô ta có cơ hội sống sót quay về vì thực lực của cô ta quá khủng khiếp.
Còn Tần Vũ mà Diệp Thành đang đóng vai, tên sát thần này đã nhúng tay vào rồi thì không thể để hắn đi, nếu không thì hắn chính là mối nguy hại đối với Thanh Vân sau này.
Mở cho ta!
Sau tiếng hô kinh thiên động địa, một đao của Diệp Thành cứ thế chém bay bức trướng cuối cùng mà Thanh Vân Tông chặn bọn họ lại.
Đi!
Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu, hắn cố gắng ổn định lại khí tức vốn dĩ đã yếu đi của mình rồi kéo Cơ Tuyết Băng đi như một đạo thần mang bay vào hư vô.
Đứng lại!
Triệu Thanh là kẻ đầu tiên sát phạt đến, một tay che trời khiến cho một nửa bầu trời như bị đè nén.
Cút!
Diệp Thành lạnh giọng, hắn lật tay đánh ra một chưởng nghịch thiên khiến đại ấn che trời của Triệu Thanh lập tức vỡ tan.
Tiếp đó hắn kéo Cơ Tuyết Băng nhanh chóng chuồn đi.
Cấm pháp, Huyền Đạo Vô Thương!
Cấm trận, Địa Pháp Thiên La!
Ngay sau đó, một giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng khắp bầu trời khiến Thanh Vân Tông lão tổ phải sử dụng tới bí pháp thần thông cấm kị, vả lại còn là hai mật thuật cấm kị.
Nhìn từ xa, hai mật thuật cấm kị đan xen vào nhau, đó là một đạo thần mang màu tím, xung quanh còn có lôi điện màu xanh bao quanh, mang theo thần uy mạnh mẽ, cứ thế đâm xuyên vào bầu trời khiến cả thương không rung động.
Phụt! Phụt!
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang chạy thục mạng ở phía trước bị đâm xuyên cơ thể.
Phụt!
Lần này đến lượt Thanh Vân lão tổ, vì khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bị thương mà ông ta thi triển một lúc hai bí pháp cấm kị nên gặp phải phản phệ, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
“Bọn chúng đã trúng huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la, vùng đan hải sẽ dần dần bị phong cấm, Triệu Thanh, mau đi bắt bọn chúng về”, Thanh Vân lão tổ lập tức hạ lệnh: “Có thể bắt sống thì cố gắng bắt sống, nếu không thể bắt sống thì diệt luôn bọn chúng”.
Chương 721: Vì sao ngươi lại cứu ta?
“Rõ”, Triệu Thanh gật đầu, lập tức bước vào hư không giống như một đạo thần mang, tốc độ cực nhanh, sắc mặt vô cùng tôi độc.
“Những người còn lại nhanh chóng vào Truyền Tống Trận, lui về bảo vệ đại bản doanh của Thanh Vân Tông”, sau khi Triệu Thanh rời đi, Thanh Vân lão tổ lại một lần nữa ra lệnh, các phân điện cũng đã bị huỷ hoại nhanh chóng nên bọn họ không cần thiết phải bảo vệ phân điện nữa, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là ngưng tụ sức mạnh, lui về bảo vệ đại bản doanh vì đại quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông sắp sát phạt đến.
Nhận được lệnh, đại quân của Thanh Vân Tông lần lượt tiến về phía Truyền Tống Trận.
Lúc này cũng có người đảo mắt nhìn quanh, có lẽ có thể tiện tay lấy được một vài túi đựng đồ từ những thi thể người đã chết.
Chỉ có điều, điều khiến bọn họ phải bất ngờ đó là bọn họ nhìn khắp, đừng nói là túi đựng đồ mà đến cả binh khí bị tàn phá cũng không thấy đâu.
Đây đều là do sự góp công của Diệp đại thiếu gia, mấy chục phần phân thân của tên này hoá ra đã càn quét sạch sẽ từng món bảo bối nhân lúc trận hỗn chiến của tam tông nổ ra, đến mức mà bên trong Truyền Tống Trận có rất nhiều kẻ mạnh của Thanh Vân Tông vô thức gãi đầu, trong ánh mắt còn viết rõ một câu: Làm gì thế chứ, bảo bối đâu cả rồi.
Có điều lúc này nào ai đi truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, Truyền Tống Trận trong hư không đã nhanh chóng vận hành, đại quân của Thanh Vân Tông biến mất theo từng tốp, từng tốp một.
Phụt! Phụt!
Phía này, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vừa đi vừa hộc máu.
Diệp Thành còn đỡ vì hắn có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, có chín phần phân thân truyền tin nguyên đại địa từ lòng đất của Chính Dương Tông, có sức mạnh tinh thần truyền tống liên tục nên khí huyết dồi dào.
Còn Cơ Tuyết Băng, trước đó khi đại chiến tam tông nổ ra, Cơ Tuyết Băng một mình đấu lại với rất nhiều kẻ mạnh, linh lực đã hao kiệt từ lâu, lại liên tục bị thương nên khí tức của cô ta vô cùng yết ớt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có lấy chút sức sống.
“Rốt cục Thanh Vân lão tổ thi triển mật pháp quái gì không biết?”, Diệp Thành vừa lau đi vết máu nơi khoé miệng vừa lên tiếng mắng chửi.
Vì cả chặng đường hắn nhận ra có một luồng sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ đang quấn quanh cơ thể mình, hoá giải tinh nguyên bên trong cơ thể hắn.
Điều đó vẫn chưa phải là chủ yếu, quan trọng nhất đó là luồng sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ kia đang từng bước phong cấm vùng đan hải của hắn, nếu không phải hắn nhất quyết đối kháng thì e rằng vùng đan hải đã bị phong ấn từ lâu rồi.
“Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la”, ở bên, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, cô ta giải thích: “Đó là thần thông thành danh của Thanh Vân lão tổ, chính là thần thông cấm kị mà khi thi triển thì phải trả giá bằng sự tiêu hao tuổi thọ, huyền đạo vô thượng huỷ đi căn cơ của con người, địa pháp thiên la hoá giải tinh nguyên của con người, hai loại mật pháp này chính là bí pháp, nếu cùng thi triển đồng thời thì sẽ tạo ra luồng sức mạnh thần bí đan xen, và luồng sức mạnh đó có thể phong cấm vùng đan hải của con người”.
“Chẳng trách…”, Diệp Thành lên tiếng, hắn phun ra cả miệng máu, vừa ngự không mà đi, vừa dốc sức đấu lại với sức mạnh thần bí kia.
Đến hắn còn như vậy chứ đừng nói là Cơ Tuyết Băng.
Trạng thái của Cơ Tuyết Băng vô cùng thê thảm cô ta bị thương là một chuyện, sau khi Thanh Vân lão tổ thi triển hai loại cấm pháp kia thì với trạng thái hiện giờ của cô ta căn bản không còn sức mà đối kháng, vùng đan hải đã bị phong cấm tới tám phần, khí tức yếu ớt vô cùng, toàn thân thần hoa bị dập tắt, đến cả phù văn trên trán cũng tối tới cực điểm.
Đứng lại.
Không lâu sau đó, một tiếng gằn giọng lạnh lùng vang vọng khắp nơi, Triệu Thanh ở phía sau sát khí đằng đằng sát phạt tới, một chưởng tung ra che lấp cả bầu trời.
Thấy vậy, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lập tức quay người.
Cửu thiên huyền linh ấn!
Đại thiên long ấn!
Rầm!
Sau tiếng nổ ầm vang trong hư không, cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng và đại thiên long ấn của Diệp Thành vỡ tan, đến cả hai người bọn họ cũng bị đánh bay đi ngã vào trong rặng núi.
Không phải là thần thông của bọn họ không đủ mạnh mà vì bọn họ đã trúng hai cấm pháp của Thanh Vân lão tổ, vùng đan hải dần dần bị phong cấm, cả hai người với khả năng chiến đấu cộng lại cũng không thể bằng bốn phần khi ở thời kì đỉnh phong.
Phụt! Phụt!
Không lâu sau đó, tiếng ói ra máu lập tức vang lên, trên mặt đất, Diệp Thành lảo đảo, Cơ Tuyết Băng cũng lảo đảo, một chưởng của Triệu Thanh suýt chút nữa đánh chết bọn họ.
Thấy Triệu Thanh sát phạt tới, Diệp Thành tung ra một chưởng đẩy Cơ Tuyết Băng vào trong một sơn động bên trong vách núi, sau đó, hắn bước vào hư không bay về một phương, sau khi bay ra vài trăm trượng, hắn không quên quay đầu lại mắng chửi: “Lão cẩu, có gan thì đuổi theo ta đi”.
Bị Diệp Thành chửi như vậy, Triệu Thanh lên cơn phẫn nộ, chân ông ta bước vào hư không rồi truy sát Diệp Thành như một đạo thần mang, “Tần Vũ, hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.
Sau khi Triệu Thanh đi qua rặng núi, Cơ Tuyết Băng bên trogn sơn đọng mới lảo đảo vịn tay lên vách đá đi ra.
Lúc này vùng đan hải của cô ta đã bị phong cấm hoàn toàn, toàn thân không có lấy sức lực, thần hoa dập tắt, phù văn trên trán cũng tiêu tán, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu tới cực điểm.
Cô ta khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng rồi thẫn thờ nhìn về phía Diệp Thành tháo chạy.
Cô ta không phải kẻ ngốc nên đương nhiên biết Diệp Thành xả thân dụ Triệu Thanh để cứu mình.
“Rốt cục vì sao ngươi lại cứu ta?”, Cơ Tuyết Băng nheo mắt, cô cứ thế thẫn thờ nhìn như thể có thể trông thấy bóng hình đang lảo đảo giữa hư không dù cách xa vô cùng.
Rầm!
Sau tiếng động mạnh vang lên, cơ thể người kia ngã xuống để lại cả hố sâu trên mặt đất
Kẻ nào?
Không ai nhìn người kia, phía Triệu Thanh cũng nhìn vào tứ phía trong hư không, bọn họ gằn lên phẫn nộ, hiện giờ đến một kẻ ngốc cũng có thể nhận ra kẻ đó ẩn trong không gian hư vô, vả lại thủ đoạn cũng vô cùng cao siêu.
Khi mọi người còn đang phẫn nộ thì một thanh đoản đao chém ra, thế nhưng lại không phải công kích phía Triệu Thanh mà trảm vào đoạn xích phù văn đang trói Cơ Tuyết Băng.
Khốn khiếp!
Triệu Thanh gằn lên phẫn nộ, ông ta lập tức ngự động bàn bát quái, những người khác cũng như vậy, kẻ nào kẻ nấy ngự động binh khí bản mệnh, rất nhiều áp lực của binh khí kết nối với nhau, khí thế mạnh mẽ khiến cả bầu không gian hư vô cách đó cả nghìn trượng bị đè nén.
Diệp Thành đang đi lại trong không gian hư vô bị ép ra ngoài, hắn lảo đảo bước đi.
Là hắn!
Đột nhiên, Cơ Tuyết Băng vừa được phá giải phong ấn chợt thẫn thờ, cô ta không thể ngờ nổi khi mình gặp nguy nan thì người cứu mình lại là sát thần Tần Vũ.
Tần Vũ?
Phía này Triệu Thanh cũng nhận ra Diệp Thành, hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, đầu khắc chữ Thù, đây chẳng phải là Tần Vũ sao? Có điều điều khiến bọn họ phải bất ngờ đó là sát thần Tần Vũ lại xuất hiện trong trận chiến nảy lửa này, ấy vậy mà trước đó bọn họ không hề phát hiện ra.
Bị nhóm người phía Triệu Thanh nhận ra, Diệp Thành bất giác cười trừ: “Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi”.
Hiểu nhầm?
Những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh bật cười lạnh lùng, ngươi dám ra tay với bọn họ mà còn nói là hiểu nhầm được, ngươi coi chúng ta là kẻ ngốc cả sao?
“Tần Vũ, Thánh Tử nhà ta đâu?”, một lão già tóc bạc phẫn nộ gằn lên.
Nhóm Người phía Triệu Thanh lập tức quay người, bao vây Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng sau đó lần lượt nhìn Diệp Thành.
Thánh Tử Lã Hậu của bọn họ chẳng phải là tên bị Diệp Thành xử lý rồi sao? Cho tới bây giờ Lã Hậu còn sống hay đã chết bọn họ cũng không hề hay biết, hiện giờ Diệp Thành xuất hiện ở đây đương nhiên bọn họ sẽ không tha cho Diệp Thành.
“Nói, Thánh Tử của Thanh Vân đâu?”, mọi người đều ném cái nhìn hằn học về phía Diệp Thành.
“Hắn…xuất gia rồi”.
“Xuất gia…”, nghe câu này, tất cả đều như bùng nổ, sao bọn họ có thể không nghe ra được ý tứ bỡn cợt trong lời nói của Diệp Thành chứ.
“Muốn chết”, một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong lập tức ra tay chém một nhát kiếm về phía này.
Thấy vậy, Diệp Thành lập tức vung tay, hắn lật tay lấy ra cây Vu Hoàng chiến mâu, một mâu đâm xuyên đạo kiếm mang đang bay đến sau đó dùng một tay đỡ lấy Cơ Tuyết Băng, roẹt một tiếng, cả hai nhảy ra khỏi vòng vây.
Đứng lại!
Nhóm người phía Triệu Thanh vô cùng tức giận, từng thần thông khủng khiếp liên tiếp được đánh ra, kiếm mang, chưởng ấn, binh khí, đao quang cứ thế giáng về phía Diệp Thành khiến người ta nhìn mà rợn tóc gáy.
Đại La Thần Đỉnh, hiện!
Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh, trong chốc lát Đại La Thần Đỉnh bảo vệ lấy hắn và Cơ Tuyết Băng.
Vù! Rầm! Bang! Keng!
Đòn công kích rợp trời cứ thế đánh vào Đại La Thần Đỉnh, cho dù Đại La Thần Đỉnh có dày dặn thì cũng suýt chút nữa bị đánh tới mức nứt lìa, nếu không phải Đại La Thần Đỉnh đúc từ thần thiết, nếu không phải trên Đại La Thần Đỉnh có Độn giáp thiên tự lạc ấn thì e rằng đã vỡ tan từ lâu rồi.
Thế nhưng cũng vào thời khắc then chốt đó, Diệp Thành đã dẫn theo Cơ Tuyết Băng bước trên bộ pháp huyền diệu rẽ ngang qua bầu trời như một đạo thần mang.
Chặn hắn lại!
Phía sau, Triệu Thanh gầm lên phẫn nộ, ngay sau đó phía mà Diệp Thành bỏ đi có vân sương cuộn trào, từng bóng người đen kịt cứ thế nhao lên.
Giết chết cho ta!
Diệp Thành đạp tan hư không, tay cầm Bá Long Đao vung lên.
Phụt! Phụt! Phụt!
Từng đạo huyết hoa bắn vọt, những kẻ chen lên trên đều ngã rạp, không một kẻ nào có thể ngăn lại bộ pháp của Diệp Thành.
Ở bên, Cơ Tuyết Băng cũng bị Diệp Thành kéo lại, cô ta nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, nhìn lớp mặt nạ che đi khuôn mặt người đang bên cạnh mình, thế nhưng cô ta chỉ có thể nhìn thấy chữ “thù” hết sức chói mắt hiện lên.
Thế rồi Cơ Tuyết Băng bất giác nheo mắt, cô ta bị trọng thương, cơ thể run rẩy nhưng bàn tay nắm lấy tay cô ta lại rất ấm áp.
Kẻ nào chặn ta đều phải chết!
Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, hắn giống như một chiến thần, nơi nào đi qua đều để lại từng vũng máu.
Những hành động của hắn khiến Cơ Tuyết Băng như thức tỉnh.
Cô ta vội nhìn về phía trước, những kẻ truy sát nhóm tàn binh của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông lần lượt quay lại, lúc này bọn họ đang vây lại từ tứ phương, từng mảng từng mảng người đen kịt bao vây tới.
Cô ta biết lần này Thanh Vân Tông sẽ dốc sức giết mình bằng được.
Nên biết rằng cô ta không chỉ là điện chủ của phân điện thứ chín mà còn là chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, một người có thân phận thế này đương nhiên có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cho dù không thể bắt sống thì bọn họ cũng không để cho cô ta sống sót quay về.
Hiện giờ người của Thanh Vân Tông đương nhiên đang nghĩ như vậy, ai đi thì đi chứ cô ta không thể đi.
Rõ ràng, sự lựa chọn của thời cơ của Diệp Thành chẳng ra sao, Thanh Vân Tông muốn giữ lại Cơ Tuyết Băng, hắn lại muốn cứu Cơ Tuyết Băng, đây là sự mâu thuẫn rõ rệt, nếu muốn lôi Cơ Tuyết Băng đi thì phải đối mặt với đại quân của Thanh Vân Tông.
Lúc này, Diệp Thành vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không đi cướp bảo bối mà trước đó nhên nhân lúc hỗn loạn đưa Cơ Tuyết Băng đi.
Giờ thì hay rồi, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông chạy toán loạn tứ hpias, đại quân của Thanh Vân Tông thì muốn ra tay xử lý bọn họ.
Giết!
Giết cho ta!
Từ tứ phương tám hướng nườm nượp người kéo đến, từng nhóm đen kín người, mây mù cuộn trào, sát khí ngút trời khiến hư không như sụp đổ.
“Độ cho ta ít chân nguyên”, thấy tứ phương đều có đại quân sát phạt tới, Cơ Tuyết Băng truyền âm cho Diệp Thành.
“Được”, Diệp Thành vung một đao quét vào đám người sau đó đẩy tinh nguyên đại địa cho Cơ Tuyết Băng thông qua lòng bàn tay, cô ta hiện giờ đang bị thương, thiếu thốn linh lực, nếu như bổ sung chân nguyên cho cô ta thì khả năng chiến đấu của cô ta sẽ tăng lên nhanh chóng.
“Tinh nguyên đại địa”, cảm nhận được dòng khí nguyên dồi dào đẩy vào cơ thể mình, đôi mắt Cơ Tuyết Băng hiện lên cái nhìn kinh ngạc.
Có điều tình thế hiện giờ không cho phép cô ta có bất cứ biểu cảm nào quá mức.
Huyền Linh Chi Hải, mở!
Sau tiếng hô của Cơ Tuyết Băng, một đạo phù văn trên trán cô ta lại lần nữa phát sáng, bên dưới chân cô ta hiện lên biển Huyền Linh, Diệp Thành truyền cho Cơ Tuyết Băng rất nhiều chân nguyên đại địa, đủ để duy trì dị tượng của Huyền Linh Chi Thể.
Không lâu sau đó toàn thân Cơ Tuyết Băng có thần hà tuyệt đẹp bao quanh, thần quang ba màu hiển hiện, đến cả từng lọn tóc cũng như được nhuốm thêm thần hoa, trông cô ta thanh khiết vô ngần, giống như một vị tiên nữ hạ phàm vậy.
Hạo Vũ Tinh Hà, mở!
Phía này Diệp Thành cũng mở ra dị tượng của Hoang Cổ Thánh Thể, dưới chân hắn có từng dòng tinh hà màu vàng kim hiển hiện, giống như biển cả toát lên luồng khí tức màu vàng kim với sức đè nén khiến hư không như muốn nổ tung.
So với Cơ Tuyết Băng thì thần huy của cơ thể hắn vô cùng choán mắt, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, xung quanh kim quang chói lọi, cơ thể hắn như được đúc từ hoàng kim, trông hắn chẳng khác gì một vị chiến thần chin chiến bát hoang.
“Cô trước ta sau”, Diệp Thành thả tay Cơ Tuyết Băng ra, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm Vu Hoàng Chiến Mâu, chân bước trên Hạo Vũ Tinh Hà sát phạt về phía trước, mỗi lần hắn ra tay đều có bóng người ngã rạp, sau đó bị biển tinh hà nhấn chìm, đến cả cơ thể cũng hoá thành huyết vụ.
Phía sau, Cơ Tuyết Băng chân bước trên biển Huyền Linh, tay không ngừng vung, đánh ra nhiều bí pháp thần thông, nhưng đều là bí pháp phòng ngự, điều mà cô ta muốn làm đó là giúp Diệp Thành chặn lại từng đòn công kích phía sau hắn.
Giết!
Đại quân của Thanh Vân Tông vô cùng phẫn nộ.
Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!
Diệp Thành hằn lên, tiếng gằn vang vọng khắp thương không, hắn chính là một anh kiệt cái thế, không hề tăng thêm phòng ngự, mỗi lần Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu được vung ra, đại quân của Thanh Vân Tông đều ngã nhào giữa hư không, cứ thế từng tên mất đi sinh mạng, cả chặng đường để lại cả con đường máu.
Lúc này, nếu nhìn từ hư không thì đó chính là cả biển người màu đen kịt, nhưng bên trong biển người có hai dòng sông dài cuồn cuộn, một dòng sông ánh lên màu vàng kim chói lọi, một dòng sông có thần hà ba màu, hiện lên vô cùng choán mắt.
“Hai người phối hợp thật ăn ý”, phía này, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn chí phần phân thân của Diệp Thành giống như thể nó có thể thông qua chín phần phân thân này và thấy được cảnh tượng chiến đấu phía Diệp Thành.
Chương 720: Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la
Rầm! Đùng!
Vẫn là màn đêm đen u tối không hề yên tĩnh.
Lúc này, bên trong mỗi một phân điện với diện tích cả vài trăm nghìn trượng đều đang nổ ra đại chiến, đây là chín trận chiến hết sức khốc liệt, trên hư không, trên mặt đất, trong sơn lâm, trong sông ngòi đều nổ ra từng trận chiến hết sức dị thường.
Cùng lúc này, quân chi viện của tông chính Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông sát phạt tới từ tứ phương tám hướng về chín phân điện của Thanh Vân Tông.
Nhìn xuống mặt đất, quân chi viện của hai tông giống như chín con rồng khổng lồ, thanh thế dữ dội, sát khí ngút trời, mặt đất và bầu trời bị trấn áp đến mức bùng nổ.
Thế nhưng bọn họ vẫn đến muộn.
Từ sau khi Cơ Tuyết Băng hạ lệnh rút quân thì những thống soái khác của vài chiến trường đều lần lượt hạ lệnh rút quân, vì bọn họ thực sự không thể trụ được nữa, nếu đánh tiếp thì không tới một khắc nữa toàn quân sẽ bị nhấn nhìn, và trong thời gian một khắc này, quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông căn bản không thể kịp tới.
Rút quân!
Rút quân!
Sau từng tiếng gầm phẫn nộ vang vọng khắp thương không, trong chín trận chiến khốc liệt kia có từng bóng người bắt đầu rút lui, kẻ nào kẻ nấy máu me đầm đìa.
Giết cho ta!
Lão già phía Chính Dương Tông gằn lên phẫn nộ, đại quân của Thanh Vân Tông giống như biển cả đen ngòm rút đi, nơi nào bọn họ đi qua thì núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, liên quân của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông bị nhấn chìm từng đám, từng đám một.
Dừng!
Không lâu sau đó, chủ soái của Thanh Vân Tông liền hạ mệnh lệnh dừng tiến công.
Đối với Thanh Vân Tông mà nói thì bọn họ không thể đi xa các phân điện, chiến tuyến cũng không thể kéo quá dài vì quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông hiện tại đang trên đường đến, nếu như bị bao vây thì đó chính là trận quyết chiến khốc liệt và Thanh Vân Tông sẽ bị nhấn chìm chỉ trong một đêm.
“Tất cả mọi người nhanh chóng vào Truyền Tống Trận, lui về phòng thủ đại bản doanh của Thanh Vân Tông”, một giọng uy nghiêm nói mang theo mệnh vang vọng khắp thương không.
Ngay sau đó, đại quân đông nghịt của Thanh Vân Tông lần lượt xông vào Truyền Tống Trận trong hư không của phân điện rồi biến mất bên trong đó.
Rầm! Bịch! Keng!
Phân điện thứ chín của Thanh Vân Tông nổ ra trận chiến vô cùng khốc liệt, nếu nhìn từ xa thì đó là từng bóng người dày đặc đen kịt, đại quân của Thanh Vân Tông vẫn đang vây giết Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.
Chặn bọn chúng lại!
Tiếng gằn phẫn nộ của Thanh Vân lão tổ vang vọng khắp trời đất, ông ta đã sát phạt tới từ phía cách đó rất xa, sát khí ngút trời.
Có thể là một trong những lão tổ của Thanh Vân thì cái nhìn của ông ta phải cay độc đến thế nào chứ? Cơ Tuyết Băng không phải là một điện chủ phân điện bình thường của Chính Dương Tông, cô ta là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, có thể bắt sống được thì đương nhiên phải bắt sống, không thể bắt sống được thì tuyệt đối không cho cô ta có cơ hội sống sót quay về vì thực lực của cô ta quá khủng khiếp.
Còn Tần Vũ mà Diệp Thành đang đóng vai, tên sát thần này đã nhúng tay vào rồi thì không thể để hắn đi, nếu không thì hắn chính là mối nguy hại đối với Thanh Vân sau này.
Mở cho ta!
Sau tiếng hô kinh thiên động địa, một đao của Diệp Thành cứ thế chém bay bức trướng cuối cùng mà Thanh Vân Tông chặn bọn họ lại.
Đi!
Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu, hắn cố gắng ổn định lại khí tức vốn dĩ đã yếu đi của mình rồi kéo Cơ Tuyết Băng đi như một đạo thần mang bay vào hư vô.
Đứng lại!
Triệu Thanh là kẻ đầu tiên sát phạt đến, một tay che trời khiến cho một nửa bầu trời như bị đè nén.
Cút!
Diệp Thành lạnh giọng, hắn lật tay đánh ra một chưởng nghịch thiên khiến đại ấn che trời của Triệu Thanh lập tức vỡ tan.
Tiếp đó hắn kéo Cơ Tuyết Băng nhanh chóng chuồn đi.
Cấm pháp, Huyền Đạo Vô Thương!
Cấm trận, Địa Pháp Thiên La!
Ngay sau đó, một giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng khắp bầu trời khiến Thanh Vân Tông lão tổ phải sử dụng tới bí pháp thần thông cấm kị, vả lại còn là hai mật thuật cấm kị.
Nhìn từ xa, hai mật thuật cấm kị đan xen vào nhau, đó là một đạo thần mang màu tím, xung quanh còn có lôi điện màu xanh bao quanh, mang theo thần uy mạnh mẽ, cứ thế đâm xuyên vào bầu trời khiến cả thương không rung động.
Phụt! Phụt!
Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đang chạy thục mạng ở phía trước bị đâm xuyên cơ thể.
Phụt!
Lần này đến lượt Thanh Vân lão tổ, vì khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bị thương mà ông ta thi triển một lúc hai bí pháp cấm kị nên gặp phải phản phệ, sắc mặt tái nhợt thấy rõ.
“Bọn chúng đã trúng huyền đạo vô thương và địa pháp thiên la, vùng đan hải sẽ dần dần bị phong cấm, Triệu Thanh, mau đi bắt bọn chúng về”, Thanh Vân lão tổ lập tức hạ lệnh: “Có thể bắt sống thì cố gắng bắt sống, nếu không thể bắt sống thì diệt luôn bọn chúng”.
Chương 721: Vì sao ngươi lại cứu ta?
“Rõ”, Triệu Thanh gật đầu, lập tức bước vào hư không giống như một đạo thần mang, tốc độ cực nhanh, sắc mặt vô cùng tôi độc.
“Những người còn lại nhanh chóng vào Truyền Tống Trận, lui về bảo vệ đại bản doanh của Thanh Vân Tông”, sau khi Triệu Thanh rời đi, Thanh Vân lão tổ lại một lần nữa ra lệnh, các phân điện cũng đã bị huỷ hoại nhanh chóng nên bọn họ không cần thiết phải bảo vệ phân điện nữa, việc quan trọng nhất hiện giờ chính là ngưng tụ sức mạnh, lui về bảo vệ đại bản doanh vì đại quân chi viện của Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông sắp sát phạt đến.
Nhận được lệnh, đại quân của Thanh Vân Tông lần lượt tiến về phía Truyền Tống Trận.
Lúc này cũng có người đảo mắt nhìn quanh, có lẽ có thể tiện tay lấy được một vài túi đựng đồ từ những thi thể người đã chết.
Chỉ có điều, điều khiến bọn họ phải bất ngờ đó là bọn họ nhìn khắp, đừng nói là túi đựng đồ mà đến cả binh khí bị tàn phá cũng không thấy đâu.
Đây đều là do sự góp công của Diệp đại thiếu gia, mấy chục phần phân thân của tên này hoá ra đã càn quét sạch sẽ từng món bảo bối nhân lúc trận hỗn chiến của tam tông nổ ra, đến mức mà bên trong Truyền Tống Trận có rất nhiều kẻ mạnh của Thanh Vân Tông vô thức gãi đầu, trong ánh mắt còn viết rõ một câu: Làm gì thế chứ, bảo bối đâu cả rồi.
Có điều lúc này nào ai đi truy cứu mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa, Truyền Tống Trận trong hư không đã nhanh chóng vận hành, đại quân của Thanh Vân Tông biến mất theo từng tốp, từng tốp một.
Phụt! Phụt!
Phía này, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng vừa đi vừa hộc máu.
Diệp Thành còn đỡ vì hắn có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, có chín phần phân thân truyền tin nguyên đại địa từ lòng đất của Chính Dương Tông, có sức mạnh tinh thần truyền tống liên tục nên khí huyết dồi dào.
Còn Cơ Tuyết Băng, trước đó khi đại chiến tam tông nổ ra, Cơ Tuyết Băng một mình đấu lại với rất nhiều kẻ mạnh, linh lực đã hao kiệt từ lâu, lại liên tục bị thương nên khí tức của cô ta vô cùng yết ớt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có lấy chút sức sống.
“Rốt cục Thanh Vân lão tổ thi triển mật pháp quái gì không biết?”, Diệp Thành vừa lau đi vết máu nơi khoé miệng vừa lên tiếng mắng chửi.
Vì cả chặng đường hắn nhận ra có một luồng sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ đang quấn quanh cơ thể mình, hoá giải tinh nguyên bên trong cơ thể hắn.
Điều đó vẫn chưa phải là chủ yếu, quan trọng nhất đó là luồng sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ kia đang từng bước phong cấm vùng đan hải của hắn, nếu không phải hắn nhất quyết đối kháng thì e rằng vùng đan hải đã bị phong ấn từ lâu rồi.
“Huyền đạo vô thương, địa pháp thiên la”, ở bên, Cơ Tuyết Băng khẽ giọng lên tiếng, cô ta giải thích: “Đó là thần thông thành danh của Thanh Vân lão tổ, chính là thần thông cấm kị mà khi thi triển thì phải trả giá bằng sự tiêu hao tuổi thọ, huyền đạo vô thượng huỷ đi căn cơ của con người, địa pháp thiên la hoá giải tinh nguyên của con người, hai loại mật pháp này chính là bí pháp, nếu cùng thi triển đồng thời thì sẽ tạo ra luồng sức mạnh thần bí đan xen, và luồng sức mạnh đó có thể phong cấm vùng đan hải của con người”.
“Chẳng trách…”, Diệp Thành lên tiếng, hắn phun ra cả miệng máu, vừa ngự không mà đi, vừa dốc sức đấu lại với sức mạnh thần bí kia.
Đến hắn còn như vậy chứ đừng nói là Cơ Tuyết Băng.
Trạng thái của Cơ Tuyết Băng vô cùng thê thảm cô ta bị thương là một chuyện, sau khi Thanh Vân lão tổ thi triển hai loại cấm pháp kia thì với trạng thái hiện giờ của cô ta căn bản không còn sức mà đối kháng, vùng đan hải đã bị phong cấm tới tám phần, khí tức yếu ớt vô cùng, toàn thân thần hoa bị dập tắt, đến cả phù văn trên trán cũng tối tới cực điểm.
Đứng lại.
Không lâu sau đó, một tiếng gằn giọng lạnh lùng vang vọng khắp nơi, Triệu Thanh ở phía sau sát khí đằng đằng sát phạt tới, một chưởng tung ra che lấp cả bầu trời.
Thấy vậy, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lập tức quay người.
Cửu thiên huyền linh ấn!
Đại thiên long ấn!
Rầm!
Sau tiếng nổ ầm vang trong hư không, cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng và đại thiên long ấn của Diệp Thành vỡ tan, đến cả hai người bọn họ cũng bị đánh bay đi ngã vào trong rặng núi.
Không phải là thần thông của bọn họ không đủ mạnh mà vì bọn họ đã trúng hai cấm pháp của Thanh Vân lão tổ, vùng đan hải dần dần bị phong cấm, cả hai người với khả năng chiến đấu cộng lại cũng không thể bằng bốn phần khi ở thời kì đỉnh phong.
Phụt! Phụt!
Không lâu sau đó, tiếng ói ra máu lập tức vang lên, trên mặt đất, Diệp Thành lảo đảo, Cơ Tuyết Băng cũng lảo đảo, một chưởng của Triệu Thanh suýt chút nữa đánh chết bọn họ.
Thấy Triệu Thanh sát phạt tới, Diệp Thành tung ra một chưởng đẩy Cơ Tuyết Băng vào trong một sơn động bên trong vách núi, sau đó, hắn bước vào hư không bay về một phương, sau khi bay ra vài trăm trượng, hắn không quên quay đầu lại mắng chửi: “Lão cẩu, có gan thì đuổi theo ta đi”.
Bị Diệp Thành chửi như vậy, Triệu Thanh lên cơn phẫn nộ, chân ông ta bước vào hư không rồi truy sát Diệp Thành như một đạo thần mang, “Tần Vũ, hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi sống không bằng chết”.
Sau khi Triệu Thanh đi qua rặng núi, Cơ Tuyết Băng bên trogn sơn đọng mới lảo đảo vịn tay lên vách đá đi ra.
Lúc này vùng đan hải của cô ta đã bị phong cấm hoàn toàn, toàn thân không có lấy sức lực, thần hoa dập tắt, phù văn trên trán cũng tiêu tán, sắc mặt tái nhợt, khí tức yếu tới cực điểm.
Cô ta khẽ lau đi vệt máu nơi khoé miệng rồi thẫn thờ nhìn về phía Diệp Thành tháo chạy.
Cô ta không phải kẻ ngốc nên đương nhiên biết Diệp Thành xả thân dụ Triệu Thanh để cứu mình.
“Rốt cục vì sao ngươi lại cứu ta?”, Cơ Tuyết Băng nheo mắt, cô cứ thế thẫn thờ nhìn như thể có thể trông thấy bóng hình đang lảo đảo giữa hư không dù cách xa vô cùng.
Bình luận facebook