-
Chương 738-740
Chương 738: Ngươi học nhanh đấy
“Cho dù nói thế nào thì cứ phải tìm được Tần Vũ trước đã, tìm được hắn rồi thì mới tìm được tung tích của Băng Nhi”.
“Truyền lệnh của ta, truy sát Tần Vũ trên toàn Đại Sở, chỉ cần là người bắt sống được hắn thì sẽ nhận được món tiền là chín mươi
triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món binh khí thượng phẩm”.
…….
Đêm khuya, Diệp Thành tập tễnh đẩy cánh cửa của tiểu viên.
Trông trạng thái của hắn lúc này thật chẳng ra sao, mặt mũi sưng vù, hai con mắt đen như gấu trúc, mũi còn chảy máu ròng ròng, đầu tóc rối như tổ quạ, từ đầu tới chân chỉ toàn là dấu chân.
“Haiz, chuyện gì thế này?”, thấy bộ dạng này của Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cứ thế tặc lưỡi.
“Lúc ta quay về gặp hai lão già, hai lão ấy không nói lời nào cứ thế đánh ta một trận, một kẻ nhanh trí như ta những vẫn phải chịu trận đau đớn”, Diệp Thành xoa máu mũi, mặt dày lên tiếng.
“Cũng đáng thôi”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ý tứ, ngươi lừa người ta bao nhiêu tiền như vậy, tạo nghiệp lớn mà.
“Tiền chuộc ngươi đã lấy về rồi, thả ta ra đi”, không lâu sau đó, Cơ Tuyết Băng bị Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phong ấn bên dưới cây linh quả lên tiếng, vả lại lúc này trong đôi mắt cô ta còn lập loè đốm lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người thì trong giây phút đó Diệp Thành đã chết lâu rồi.
“Không được, cô đáng tiền, Chính Dương Tông lại nhiều tiền như vậy, đợi hôm nào đó ta lại làm vài lần thế này nữa”, Diệp Thành nói một câu suýt thì khiến Cơ Tuyết Băng ói ra máu.
“Tần Vũ, ngươi có cần thể diện nữa không hả?”
“Vì tiền ta không bao giờ cần thể diện”.
“A….”, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa nổi điên, một người lạnh lùng băng giá như cô ta trong hai ngày nay đã bị tên tiện nhân Diệp Thành dày vò đến phát điên, cô ta đã từng gặp rất nhiều tên mặt dày nhưng chưa bao giờ gặp tên nào như Diệp Thành.
“Chính Dương Tông của cô có tiền, có bị lừa thêm vài lần nữa cũng chẳng sao”, Diệp Thành nói rồi lại lau máu mũi.
Nghe vậy, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở bên cũng giật giật khoé miệng ánh mắt chúng nhìn Diệp Thành phải gọi là sùng bái.
Tiếp đó, bên trong tiểu viên yên tĩnh hơn nhiều.
Nhiệm vụ của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn chính là trông chừng Cơ Tuyết Băng và dành thời gian để tu luyện mật pháp mà Diệp Thành đưa cho.
Tối đến, cả hai được Diệp Thành gọi tới lầu các bên trong tiểu viên.
A…!
A….!
Không lâu sau đó, bên trong lầu các vọng lên tiếng gào thét thảm thiết của cả hai tên, đến cả Cơ Tuyết Băng đang im lặng cũng phải đưa mắt qua nhìn, trong ánh mắt cô ta rõ cái nhìn khác thường, không biết ba tên nam nhân kia đang làm trò gì.
Thế rồi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt bước ra ngoài, vẻ mặt đều vô cùng đặc sắc.
Điều đó chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất đó là khí tức của chúng đã mạnh lên gấp mười mấy lần, khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa thiêu đốt nên toàn thân tràn đầy sức mạnh khiến chúng có cảm giác chỉ muốn đánh đấm với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Cảnh này khiến Cơ Tuyết Băng phải bất ngờ, mới chỉ vào trong đó có hai canh giờ mà sau khi đi ra cả hai tên này như trở thành một người khác.
Còn vì sao hai tên này lại có sự thay đổi như vậy thì cũng bởi Diệp Thành, vì tên này dùng tiên hoả giúp chúng mở ra vùng đan hải, vùng đan hải với dung lượng lớn đương nhiên không thể dùng đan điền để so sánh được.
Ngoài ra, Diệp Thành còn tôi luyện kinh mạch và xương cốt cũng như linh hồn của cả hai tên.
Hiện giờ, cả hai tên lần đầu tiên như được thoát xác, tu vi của chúng đột nhiên tăng vọt, có sự trợ giúp của Diệp Thành chúng đương nhiên như hổ mọc thêm cánh, rồi có ngày chúng nhất định sẽ là hai viên hổ tướng của Viêm Hoàng.
“Xem ra chúng ta đi theo huynh ấy thì tiền đồ sẽ rất tươi sáng”, cả hai tên ghé lại với nhau cười sảng khoái.
Trong lầu các, Diệp Thành lại dùng một tay xoa cằm, một tay gõ gõ xuống mặt bàn trông vô cùng gian giảo, hai mắt hắn láo liên đảo đi đảo lại. Hắn đang trầm tư suy nghĩ, hắn là chủ soái của ba quân, bất cứ việc gì cũng phải suy tính đến, chỉ cần một lần lơ là bất cẩn sẽ phải chịu kết cục cay đắng.
“Sự đê tiện của con người mới là vô địch, giờ ta mới hiểu ý của câu nói này”, thế rồi trong thần hải của Diệp Thành vang lên tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long: “Ngươi đúng là một tên tiện nhân”.
“Đê tiện một tí cũng được, quan trọng là thực tiễn”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, “trận hỗn chiến của tam tông đánh xong rồi ta phải tìm việc gì đó cho bọn họ làm mới được, không khiến bọn họ thay đổi sự chú ý thì có rất nhiều việc chúng ta không tiện ra tay”.
“Chiêu này hay đấy”, Thái Hư Cổ Long nhướng tai: “Hiện giờ Chính Dương Tông còn đang lo lắng, tâm trí đâu đi điều tra trận hỗn chiến của tam tông, hiện giờ bọn họ đều dồn mọi sự tập trung lên ngươi và Cơ Tuyết Băng”.
“Cho nên thể diện thì không cần nhưng tiện nhân thì vẫn phải đóng vai”.
“Vậy ngươi định xử lý Cơ Tuyết Băng thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.
“Phế”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng.
“Ngươi nhẫn tâm?”
“Chuyện này không liên quan gì đến nhẫn tâm cả”, Diệp Thành vòng tay sau gáy nằm xuống giường, “vẫn là câu nói đó, vì để tránh không gặp phải kẻ địch mạnh trên chiến trường sau này, có một số việc nhất định phải làm, ngươi cũng từng nói làm thống soái của ba quân không được mềm lòng mà, nếu mềm lòng thì phải trả giá bằng cả núi thây biển máu”.
“Ngươi học nhanh đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, ánh mắt nó đã thay đổi hoàn toàn.
“Chẳng còn cách nào khác, vì chiến tranh quá tàn khốc”.
Chương 739: Chư thiên suy sát lệnh
“Chỉ cần là người có thể bắt sống được Tần Vũ thì thưởng chín mươi triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món thượng phẩm”.
Sáng sớm, trời vừa sáng, chín đại điện của Chính Dương Tông đã liên tục lan truyền tin tức này.
Tin tức này như được chắp thêm cánh lan truyền khắp Đại Sở khiến cho Đại Sở vừa im ắng được trong một đêm đã lại lần nữa sục sôi.
“Thưởng nhiều như vậy, xem ra Tần Vũ đúng là đã chọc tức Chính Dương Tông rồi”, bên trong tửu lâu, người ta bàn tán xôn xao.
“Có điều muốn bắt sống được Tần Vũ lại không đơn giản như vậy”, có người trầm ngâm: “Hiện giờ, với khả năng chiến đấu không hề tầm thường của hắn thì sẽ được liệt vào hạng thứ hai trên bảng Phong Vân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không bắt nổi hắn”.
“Xem ra Đại Sở sắp náo loạn rồi”.
“Haiz, mạng của ta từ bao giờ lại đáng tiền như vậy chứ?”, bên trong tiểu viên cổ xưa, nghe tiếng bẩm báo của Chu Ngạo, Diệp Thành bất giác giật mình.
“Huynh lừa người ta thảm như vậy, không tìm huynh tính sổ mới lạ”, Chu Ngạo tặc lưỡi, “cho nên sau này ít ra khỏi cửa thôi, không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe vào huynh đâu”.
“Ta sợ bọn họ không nhằm nổi ta đâu”, Diệp Thành cười thản nhiên, “thế nhưng mà muốn có cái mạng của ta thì phải trả giá bằng máu”.
Vả quả là như vậy, sau khi Chính Dương Tông truy sát Diệp Thành khắp Đại Sở, có rất nhiều người manh động, tên nào tên nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ẩn thế, cũng có rất nhiều kẻ ở cảnh gới không Minh liên kết lại với nhau để thử vận may, quan trọng đó là món tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa ra quả thực rất hấp dẫn.
Lúc này, Nam Sở xuất hiện sự việc dị thường thế này, đó chính là ở khắp mọi nơi đều túm tụm những nhóm ba tới năm người, vả lại người nào người nấy tu vi đều không hề yếu, tất cả đang âm thầm truy sát và điều tra Diệp Thành.
Phía này, Diệp Thành đã hiện thân bên trong địa cung của một toàn cổ thành rộng lớn.
Cổ thành này chính là cứ điểm của Viêm Hoàng ở Nam Sở, được cài cắm rất nhiều người làm tình báo của Nhân Hoàng và các sát thủ của Địa hoàng.
Thế rồi bên trong địa cung xuất hiện một màn thuỷ mặc rộng chừng hai mươi trượng.
Cùng vào lúc này, thành cổ Thiên Thu cũng xuất hiện một bức màn thuỷ mặc rộng lớn thế này.
Bức màn này có tên Hoan Thiên Thuỷ Mặc, chính là một mật thuật của Thiên Tông thế gia, thông qua màn thuỷ mặc nà có thể kết nối hai địa điểm với nhau.
Không lâu sau đó, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện bóng người.
Diệp Thành tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, còn có cả nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Tiểu tử, ngươi được lắm”, hai bên vừa kết nối, Cổ Tam Thông đã lên tiếng hào hứng.
“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành xua tay trả lời tuỳ hứng.
“Đây không thể là tạm được”, rất nhiều lão bối tặc lưỡi lên tiếng: “Ngươi khiến Chính Dương Tông đủ thảm rồi đấy”.
“Hẫng vài lần là thông minh lên ngay”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.
“Huyền Linh Chi Thể chẳng phải vẫn ở chỗ ngươi sao?”
“Cô ấy vẫn ở chỗ ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vò rượu nhàn nhã nhâm nhi.
“Tính mạng là quan trọng, ngươi mau quay về đi”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông không phải nói chơi đâu, cẩn thận vẫn hơn”.
“Cái này thì con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười, vậy thì bây giờ vào chuyện chính.
Nói tới chuyện chính, rất nhiều lão bối lập tức tắt đi nụ cười vì bọn họ đều biết ý của Diệp Thành là động thái lớn sắp xảy ra.
“Trận hỗn chiến của tam tông đã kết thúc, bọn họ nhất định sẽ điều tra việc liên quan đến chín phân điện”, Diệp Thành lên tiếng.
“Ngươi nói xem nên làm thế nào?”
“Trói người, lừa bịp, đòi tiền chuộc”.
“Trói người? Lừa bịp, đòi tiền chuộc?”, nghe những câu này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kì quái.
“Đúng vậy”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, hắn tiếp tục nói, “thủ đoạn này mặc dù có hơi tiểu nhân nhưng vẫn thực dụng, lần này ta làm vậy không phải là vô duyên vô cớ, sự thực chứng minh sự chú ý của Chính Dương Tông đã chuyển sang ta, sự thực cũng chứng minh cách làm này rất hiệu quả, đã có tác dụng lại thực dụng”.
“Việc này đáng tin”, mọi người đều mỉm cười.
“Mục tiêu của chúng ta vẫn là tam tông, mục đích của chúng ta không phải là khơi dậy cuộc hỗn chiến của tam tông mà là chuyển sự chủ ý của bọn họ, không những trói người của Chính Dương Tông mà người của Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông cũng phải trói lấy vài tên”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “nhớ kĩ, cho dù làm thế nào thì cũng phải tiến hành trong tình huống bảo toàn tính mạng của bản thân, không được để lộ thân phận”.
“Cái này thì chúng ta hiểu”.
“Vậy thì đồng thời với việc làm nhiễu loạn tầm nhìn của tam tông, vài việc tiếp theo đây cũng phải tiến hành cùng lúc”.
“Thứ nhất: Nhanh chóng đả thông thông đạo không gian hư vô của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông với nhà họ Hùng cũng như cổ thành Thiên Thu”.
“Thứ hai: Liên kết lực lượng, tìm kiếm những nhân tài với thực lực mạnh mẽ, nhớ kĩ phải tiến hành bí mật”.
“Thứ ba: Những nhân viên tình báo của Nhân Hoàng phải nghĩ đủ mọi cách đánh vào điện chính và phân điện của tam tông, làm tiền đề cho sau này”.
“Thứ tư: Nhân Hoàng cố gắng tìm cứ điểm của mạng lưới tình báo tam tông, chỉ cần nắm vững, lúc cần thì diệt tận gốc”.
“Thứ năm: Tất cả mọi người vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu vì bất cứ khâu nào xảy ra sai sót thì đều có thể khơi mào cuộc chiến với Hằng Nhạc Tông”.
“Rắc rối, với thực lực, khả năng chiến đấu và binh lực hiện tại của chúng ta thì đã đủ đoạt lấy Hằng Nhạc Tông và khai chiến với Hằng Nhạc Tông rồi”, Cổ Tam Thông gãi tai.
“Ta còn muốn đoạt lại Hằng Nhạc Tông hơn bất cứ ai”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhưng lại khẽ lắc đầu: “Nhưng hiện giờ chưa tới lúc, hình thế của Nam Sở sắp thay đổi, khó có thể bảo đảm cho chúng ta đoạt lại Hằng Nhạc Tông mà không có sự tham chiến của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, một khi có bên thứ ba tham gia vào thì thế cục sẽ thay đổi và nằm ngoài tầm kiểm soát, sự tồn tại của chúng ta sẽ bị bại lộ, ưu thế của chúng ta cũng sẽ mất đi, tới lúc đó chúng ta không chỉ phải đối mặt với một mình Hằng Nhạc Tông mà rất có thể là phải đối mặt với nhất điện tam tông của Đại Sở”.
“Có lẽ chúng ta có thể xử lý chín phân điện của Chính Dương Tông trước”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Cũng giống với việc xử ý chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, chín phân điện của Thanh Vân Tông hiện giờ cũng đã không còn tồn tại, nếu như nắm trong tay chín phân điện của Chính Dương Tông thì phần thắng sẽ chắc hơn một phần”.
“Việc này từ đã, trận hỗn chiến của1 tam tông vừa kết thúc, cả ba bên đều tổn thất nặng nề, Chính Dương Tông đã đề cao cảnh giác, đợi tới khi bọn họ lơi là cảnh giác cũng chưa muộn”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng: “Không nhẫn cái nhỏ thì dễ thất bại, chiến tranh của tu sĩ vô cùng tàn khốc, một chiêu tung ra không cẩn thận sẽ phải thua thảm bại, mưu đồ của chúng ta không chỉ là Hằng Nhạc Tông, tam tông và Nam Sở mà còn là cả Đại Sở, mỗi một bước chúng ta đi đều phải hết sức thận trọng”.
“Đã hiểu”, mọi người gật đầu, tất cả mọi ánh mắt đều rõ vẻ kinh ngạc vì Diệp Thành mà bọn họ lựa chọn trời sinh đã là một nhân tài thống soái, nắm bắt thế cục toàn diện vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Nói rồi, tất cả lần lượt đứng dậy.
“Tin tức của sư phụ ta đã có chưa?”, khi Hồng Trần Tuyết đứng dậy toan rời đi thì Diệp Thành lại lên tiếng, trong ánh mắt mang theo hi vọng.
“Hơn tám phần nhân lực của Nhân Hoàng được điều tới Nam Sở, nên…”, Hồng Trần Tuyết nói rồi lại ngừng một lát.
“Cố gắng tìm thôi, nếu tìm được thì lập tức cho người sắp xếp chỗ ở cho sư phụ và đưa sư phụ tới đây, không, nếu tìm được thì lập tức thông báo cho ta, ta phải đi đón sư phụ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ đứng dậy, phất tay thu lại bức thuỷ mặc.
Chương 740: Thu nhận thêm nhân tài
Nam Sở về đêm không hề yên bình.
Nhận được lệnh của Diệp Thành, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều hành động.
Giống như Hồng Trần Tuyết, vẫn chuyên phụ trách tin tức tình báo.
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân giỏi về trận pháp nên hợp sức với nhau đả thông thông đạo không gian của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông, nhà họ Hùng và cổ thành Thiên Thu.
Còn nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang đã tự tìm cho mình mục tiêu để bắt trói.
Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự.
Đêm tối, Diệp Thành quay lại tiểu viên.
Hắn vừa đặt một chân vào tiểu viên thì liền nhận ngay lại ánh mắt như muốn rực cháy của Cơ Tuyết Băng.
Từ đầu tới cuối cô ta không hề di chuyển vị trí, ừm, nói chính xác thì cô ta không thể di chuyển vì Diệp Thành đã vẽ cho cô ta cái vòng, với trạng thái hiện tại của cô ta thì không thể nào ra khỏi đó được.
“Có phải ngươi định thả ta đi rồi không?”, Cơ Tuyết Băng cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ nhưng giọng nói lại lạnh băng.
“Nghe cô nói kìa, ta là người như vậy sao?”, Diệp Thành gãi tai, mặt dày lên tiếng.
Ta là người như vậy sao?
Câu này đến tai Cơ Tuyết Băng khiến cô ta nghe mà cảm thấy nực cười, lấy cả tiền chuộc mà còn không định thả người, một tên làm ra cả được viêc như vậy, thử hỏi ai còn dám tin lời ngươi nói?
Vào giây phút đó Cơ Tuyết Băng suýt chút nữa thì lên tiếng mắng người, ta tu đạo mười mấy năm từng gặp rất nhiều kẻ mặt dày nhưng chưa từng gặp một tên mặt dày như ngươi.
Đương nhiên những lời này Cơ Tuyết Băng chỉ dám nói trong lòng.
Cô ta là ai, là Huyền Linh Chi Thể, đường đường là Thánh Nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, tương lai còn là chưởng giáo của Chính Dương Tông, có những lời nghĩ trong lòng thì được nhưng nếu nói ra thì chỉ tổn hại tới hình tượng ngọc nữ mà thôi.
Thế nhưng một kẻ có thể khiến cô ta chỉ muốn mắng chửi thì có thể thấy Diệp Thành đã khiến cô ta tức giận tới mức nào.
“Nào, nào, nào, ta tìm cho huynh ít việc để làm đây”, thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo lần lượt tiến lên trước kéo Diệp Thành vào trong lầu các.
“Việc gì?”, vừa vào trong, Diệp Thành đã hiếu kì nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.
“Chuyện là có vài huynh đệ của bọn đệ cũng muốn đi theo huynh, không biết có được không?”, Chu Ngạo nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng.
“Đều là đệ tử của Thanh Vân Tông?”
“Trên tám phần đều là đệ tử của Thanh Vân Tông”, Lý Tinh Hồn vội nói, “vì Lã Hậu nên không chỉ chúng đệ mà rất nhiều đệ tử của Thanh Vân Tông đều bị ép rời khỏi Thanh Vân Tông, nói ra thì chúng đệ cùng hoàn cảnh với bọn họ, bọn họ cũng bị truy sát hết lần này tới lần khác, nếu như có thể thì hi vọng Diệp sư huynh có thể cho bọn họ đi theo cùng”.
“Cái này đương nhiên không vấn đề gì”, Diệp Thành mỉm cười, “nhưng điều kiện là các ngươi phải đảm bảo bọn họ đáng tin”.
“Đáng tin, tuyệt đối đáng tin”, Chu Ngạo vỗ ngực nói, “chúng ta lấy tính mạng ra đảm bảo”.
“Vậy thì đưa bọn họ tới đây”, Diệp Thành mỉm cười, có thể khiến cho Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lấy tính mạng ra đảm bảo thì chúng tỏ những người kia cũng có thực lực không vừa, và còn là nhân tài, nếu không thu nhận thì thật uổng phí.
“Ngoài đệ tử của Thanh Vân Tông ra thì còn có vài tản tu nữa”, Lý Tinh Hồn nói tiếp, “những người này chúng ta quen được khi ở Bắc Sở, có vài người còn là đệ tử trên bảng phong vân, còn tính cách của bọn họ thì Diệp sư huynh yên tâm, ngày mai ta sẽ gọi bọn họ tới”.
“Đệ tử trên bảng phong vân, đúng là nhân tài, mau, có bao nhiêu ta thu nhận bấy nhiêu”, Diệp Thành vô mông, mừng quýnh, bọn họ đều là nhân tài, là thống soái tam quân, hiện giờ hắn cũng chỉ thiếu nhân tài mà thôi.
“Vâng, vậy giờ chúng đệ đi luôn”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vu vẻ quay đầu chạy đi.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành lại mỉm cười vì hắn sắp thu nhận thêm được nhiều nhân tài.
Không lâu sau đó, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn phất tay lấy ra hai cơ thể người chết.
Hai người này tướng mạo trông khá giống nhau, đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải của nhà họ Tề ở Nam Cương sao?
Hôm đó khi đi ứng cứu nhà họ Hùng, thu hoạch lớn nhất của Diệp Thành chính là hai cơ thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên này.
“Cho dù nói thế nào thì cứ phải tìm được Tần Vũ trước đã, tìm được hắn rồi thì mới tìm được tung tích của Băng Nhi”.
“Truyền lệnh của ta, truy sát Tần Vũ trên toàn Đại Sở, chỉ cần là người bắt sống được hắn thì sẽ nhận được món tiền là chín mươi
triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món binh khí thượng phẩm”.
…….
Đêm khuya, Diệp Thành tập tễnh đẩy cánh cửa của tiểu viên.
Trông trạng thái của hắn lúc này thật chẳng ra sao, mặt mũi sưng vù, hai con mắt đen như gấu trúc, mũi còn chảy máu ròng ròng, đầu tóc rối như tổ quạ, từ đầu tới chân chỉ toàn là dấu chân.
“Haiz, chuyện gì thế này?”, thấy bộ dạng này của Diệp Thành, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cứ thế tặc lưỡi.
“Lúc ta quay về gặp hai lão già, hai lão ấy không nói lời nào cứ thế đánh ta một trận, một kẻ nhanh trí như ta những vẫn phải chịu trận đau đớn”, Diệp Thành xoa máu mũi, mặt dày lên tiếng.
“Cũng đáng thôi”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ý tứ, ngươi lừa người ta bao nhiêu tiền như vậy, tạo nghiệp lớn mà.
“Tiền chuộc ngươi đã lấy về rồi, thả ta ra đi”, không lâu sau đó, Cơ Tuyết Băng bị Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn phong ấn bên dưới cây linh quả lên tiếng, vả lại lúc này trong đôi mắt cô ta còn lập loè đốm lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người thì trong giây phút đó Diệp Thành đã chết lâu rồi.
“Không được, cô đáng tiền, Chính Dương Tông lại nhiều tiền như vậy, đợi hôm nào đó ta lại làm vài lần thế này nữa”, Diệp Thành nói một câu suýt thì khiến Cơ Tuyết Băng ói ra máu.
“Tần Vũ, ngươi có cần thể diện nữa không hả?”
“Vì tiền ta không bao giờ cần thể diện”.
“A….”, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa nổi điên, một người lạnh lùng băng giá như cô ta trong hai ngày nay đã bị tên tiện nhân Diệp Thành dày vò đến phát điên, cô ta đã từng gặp rất nhiều tên mặt dày nhưng chưa bao giờ gặp tên nào như Diệp Thành.
“Chính Dương Tông của cô có tiền, có bị lừa thêm vài lần nữa cũng chẳng sao”, Diệp Thành nói rồi lại lau máu mũi.
Nghe vậy, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn ở bên cũng giật giật khoé miệng ánh mắt chúng nhìn Diệp Thành phải gọi là sùng bái.
Tiếp đó, bên trong tiểu viên yên tĩnh hơn nhiều.
Nhiệm vụ của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn chính là trông chừng Cơ Tuyết Băng và dành thời gian để tu luyện mật pháp mà Diệp Thành đưa cho.
Tối đến, cả hai được Diệp Thành gọi tới lầu các bên trong tiểu viên.
A…!
A….!
Không lâu sau đó, bên trong lầu các vọng lên tiếng gào thét thảm thiết của cả hai tên, đến cả Cơ Tuyết Băng đang im lặng cũng phải đưa mắt qua nhìn, trong ánh mắt cô ta rõ cái nhìn khác thường, không biết ba tên nam nhân kia đang làm trò gì.
Thế rồi Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lần lượt bước ra ngoài, vẻ mặt đều vô cùng đặc sắc.
Điều đó chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất đó là khí tức của chúng đã mạnh lên gấp mười mấy lần, khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa thiêu đốt nên toàn thân tràn đầy sức mạnh khiến chúng có cảm giác chỉ muốn đánh đấm với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên.
Cảnh này khiến Cơ Tuyết Băng phải bất ngờ, mới chỉ vào trong đó có hai canh giờ mà sau khi đi ra cả hai tên này như trở thành một người khác.
Còn vì sao hai tên này lại có sự thay đổi như vậy thì cũng bởi Diệp Thành, vì tên này dùng tiên hoả giúp chúng mở ra vùng đan hải, vùng đan hải với dung lượng lớn đương nhiên không thể dùng đan điền để so sánh được.
Ngoài ra, Diệp Thành còn tôi luyện kinh mạch và xương cốt cũng như linh hồn của cả hai tên.
Hiện giờ, cả hai tên lần đầu tiên như được thoát xác, tu vi của chúng đột nhiên tăng vọt, có sự trợ giúp của Diệp Thành chúng đương nhiên như hổ mọc thêm cánh, rồi có ngày chúng nhất định sẽ là hai viên hổ tướng của Viêm Hoàng.
“Xem ra chúng ta đi theo huynh ấy thì tiền đồ sẽ rất tươi sáng”, cả hai tên ghé lại với nhau cười sảng khoái.
Trong lầu các, Diệp Thành lại dùng một tay xoa cằm, một tay gõ gõ xuống mặt bàn trông vô cùng gian giảo, hai mắt hắn láo liên đảo đi đảo lại. Hắn đang trầm tư suy nghĩ, hắn là chủ soái của ba quân, bất cứ việc gì cũng phải suy tính đến, chỉ cần một lần lơ là bất cẩn sẽ phải chịu kết cục cay đắng.
“Sự đê tiện của con người mới là vô địch, giờ ta mới hiểu ý của câu nói này”, thế rồi trong thần hải của Diệp Thành vang lên tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long: “Ngươi đúng là một tên tiện nhân”.
“Đê tiện một tí cũng được, quan trọng là thực tiễn”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, “trận hỗn chiến của tam tông đánh xong rồi ta phải tìm việc gì đó cho bọn họ làm mới được, không khiến bọn họ thay đổi sự chú ý thì có rất nhiều việc chúng ta không tiện ra tay”.
“Chiêu này hay đấy”, Thái Hư Cổ Long nhướng tai: “Hiện giờ Chính Dương Tông còn đang lo lắng, tâm trí đâu đi điều tra trận hỗn chiến của tam tông, hiện giờ bọn họ đều dồn mọi sự tập trung lên ngươi và Cơ Tuyết Băng”.
“Cho nên thể diện thì không cần nhưng tiện nhân thì vẫn phải đóng vai”.
“Vậy ngươi định xử lý Cơ Tuyết Băng thế nào?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.
“Phế”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, cứ thế lên tiếng.
“Ngươi nhẫn tâm?”
“Chuyện này không liên quan gì đến nhẫn tâm cả”, Diệp Thành vòng tay sau gáy nằm xuống giường, “vẫn là câu nói đó, vì để tránh không gặp phải kẻ địch mạnh trên chiến trường sau này, có một số việc nhất định phải làm, ngươi cũng từng nói làm thống soái của ba quân không được mềm lòng mà, nếu mềm lòng thì phải trả giá bằng cả núi thây biển máu”.
“Ngươi học nhanh đấy”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, ánh mắt nó đã thay đổi hoàn toàn.
“Chẳng còn cách nào khác, vì chiến tranh quá tàn khốc”.
Chương 739: Chư thiên suy sát lệnh
“Chỉ cần là người có thể bắt sống được Tần Vũ thì thưởng chín mươi triệu linh thạch, một trăm viên linh đan năm vân, một nghìn viên linh đan bốn vân, một nghìn món thượng phẩm”.
Sáng sớm, trời vừa sáng, chín đại điện của Chính Dương Tông đã liên tục lan truyền tin tức này.
Tin tức này như được chắp thêm cánh lan truyền khắp Đại Sở khiến cho Đại Sở vừa im ắng được trong một đêm đã lại lần nữa sục sôi.
“Thưởng nhiều như vậy, xem ra Tần Vũ đúng là đã chọc tức Chính Dương Tông rồi”, bên trong tửu lâu, người ta bàn tán xôn xao.
“Có điều muốn bắt sống được Tần Vũ lại không đơn giản như vậy”, có người trầm ngâm: “Hiện giờ, với khả năng chiến đấu không hề tầm thường của hắn thì sẽ được liệt vào hạng thứ hai trên bảng Phong Vân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không bắt nổi hắn”.
“Xem ra Đại Sở sắp náo loạn rồi”.
“Haiz, mạng của ta từ bao giờ lại đáng tiền như vậy chứ?”, bên trong tiểu viên cổ xưa, nghe tiếng bẩm báo của Chu Ngạo, Diệp Thành bất giác giật mình.
“Huynh lừa người ta thảm như vậy, không tìm huynh tính sổ mới lạ”, Chu Ngạo tặc lưỡi, “cho nên sau này ít ra khỏi cửa thôi, không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe vào huynh đâu”.
“Ta sợ bọn họ không nhằm nổi ta đâu”, Diệp Thành cười thản nhiên, “thế nhưng mà muốn có cái mạng của ta thì phải trả giá bằng máu”.
Vả quả là như vậy, sau khi Chính Dương Tông truy sát Diệp Thành khắp Đại Sở, có rất nhiều người manh động, tên nào tên nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ẩn thế, cũng có rất nhiều kẻ ở cảnh gới không Minh liên kết lại với nhau để thử vận may, quan trọng đó là món tiền thưởng mà Chính Dương Tông đưa ra quả thực rất hấp dẫn.
Lúc này, Nam Sở xuất hiện sự việc dị thường thế này, đó chính là ở khắp mọi nơi đều túm tụm những nhóm ba tới năm người, vả lại người nào người nấy tu vi đều không hề yếu, tất cả đang âm thầm truy sát và điều tra Diệp Thành.
Phía này, Diệp Thành đã hiện thân bên trong địa cung của một toàn cổ thành rộng lớn.
Cổ thành này chính là cứ điểm của Viêm Hoàng ở Nam Sở, được cài cắm rất nhiều người làm tình báo của Nhân Hoàng và các sát thủ của Địa hoàng.
Thế rồi bên trong địa cung xuất hiện một màn thuỷ mặc rộng chừng hai mươi trượng.
Cùng vào lúc này, thành cổ Thiên Thu cũng xuất hiện một bức màn thuỷ mặc rộng lớn thế này.
Bức màn này có tên Hoan Thiên Thuỷ Mặc, chính là một mật thuật của Thiên Tông thế gia, thông qua màn thuỷ mặc nà có thể kết nối hai địa điểm với nhau.
Không lâu sau đó, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện bóng người.
Diệp Thành tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bên trong bức màn thuỷ mặc xuất hiện Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, còn có cả nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên.
“Tiểu tử, ngươi được lắm”, hai bên vừa kết nối, Cổ Tam Thông đã lên tiếng hào hứng.
“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành xua tay trả lời tuỳ hứng.
“Đây không thể là tạm được”, rất nhiều lão bối tặc lưỡi lên tiếng: “Ngươi khiến Chính Dương Tông đủ thảm rồi đấy”.
“Hẫng vài lần là thông minh lên ngay”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.
“Huyền Linh Chi Thể chẳng phải vẫn ở chỗ ngươi sao?”
“Cô ấy vẫn ở chỗ ta”, Diệp Thành nói rồi lấy ra vò rượu nhàn nhã nhâm nhi.
“Tính mạng là quan trọng, ngươi mau quay về đi”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng: “Chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông không phải nói chơi đâu, cẩn thận vẫn hơn”.
“Cái này thì con hiểu”, Diệp Thành mỉm cười, vậy thì bây giờ vào chuyện chính.
Nói tới chuyện chính, rất nhiều lão bối lập tức tắt đi nụ cười vì bọn họ đều biết ý của Diệp Thành là động thái lớn sắp xảy ra.
“Trận hỗn chiến của tam tông đã kết thúc, bọn họ nhất định sẽ điều tra việc liên quan đến chín phân điện”, Diệp Thành lên tiếng.
“Ngươi nói xem nên làm thế nào?”
“Trói người, lừa bịp, đòi tiền chuộc”.
“Trói người? Lừa bịp, đòi tiền chuộc?”, nghe những câu này, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kì quái.
“Đúng vậy”, Diệp Thành uống một ngụm rượu, hắn tiếp tục nói, “thủ đoạn này mặc dù có hơi tiểu nhân nhưng vẫn thực dụng, lần này ta làm vậy không phải là vô duyên vô cớ, sự thực chứng minh sự chú ý của Chính Dương Tông đã chuyển sang ta, sự thực cũng chứng minh cách làm này rất hiệu quả, đã có tác dụng lại thực dụng”.
“Việc này đáng tin”, mọi người đều mỉm cười.
“Mục tiêu của chúng ta vẫn là tam tông, mục đích của chúng ta không phải là khơi dậy cuộc hỗn chiến của tam tông mà là chuyển sự chủ ý của bọn họ, không những trói người của Chính Dương Tông mà người của Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông cũng phải trói lấy vài tên”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “nhớ kĩ, cho dù làm thế nào thì cũng phải tiến hành trong tình huống bảo toàn tính mạng của bản thân, không được để lộ thân phận”.
“Cái này thì chúng ta hiểu”.
“Vậy thì đồng thời với việc làm nhiễu loạn tầm nhìn của tam tông, vài việc tiếp theo đây cũng phải tiến hành cùng lúc”.
“Thứ nhất: Nhanh chóng đả thông thông đạo không gian hư vô của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông với nhà họ Hùng cũng như cổ thành Thiên Thu”.
“Thứ hai: Liên kết lực lượng, tìm kiếm những nhân tài với thực lực mạnh mẽ, nhớ kĩ phải tiến hành bí mật”.
“Thứ ba: Những nhân viên tình báo của Nhân Hoàng phải nghĩ đủ mọi cách đánh vào điện chính và phân điện của tam tông, làm tiền đề cho sau này”.
“Thứ tư: Nhân Hoàng cố gắng tìm cứ điểm của mạng lưới tình báo tam tông, chỉ cần nắm vững, lúc cần thì diệt tận gốc”.
“Thứ năm: Tất cả mọi người vào trạng thái chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu vì bất cứ khâu nào xảy ra sai sót thì đều có thể khơi mào cuộc chiến với Hằng Nhạc Tông”.
“Rắc rối, với thực lực, khả năng chiến đấu và binh lực hiện tại của chúng ta thì đã đủ đoạt lấy Hằng Nhạc Tông và khai chiến với Hằng Nhạc Tông rồi”, Cổ Tam Thông gãi tai.
“Ta còn muốn đoạt lại Hằng Nhạc Tông hơn bất cứ ai”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhưng lại khẽ lắc đầu: “Nhưng hiện giờ chưa tới lúc, hình thế của Nam Sở sắp thay đổi, khó có thể bảo đảm cho chúng ta đoạt lại Hằng Nhạc Tông mà không có sự tham chiến của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện, một khi có bên thứ ba tham gia vào thì thế cục sẽ thay đổi và nằm ngoài tầm kiểm soát, sự tồn tại của chúng ta sẽ bị bại lộ, ưu thế của chúng ta cũng sẽ mất đi, tới lúc đó chúng ta không chỉ phải đối mặt với một mình Hằng Nhạc Tông mà rất có thể là phải đối mặt với nhất điện tam tông của Đại Sở”.
“Có lẽ chúng ta có thể xử lý chín phân điện của Chính Dương Tông trước”, lão tổ nhà họ Tô vuốt râu: “Cũng giống với việc xử ý chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, chín phân điện của Thanh Vân Tông hiện giờ cũng đã không còn tồn tại, nếu như nắm trong tay chín phân điện của Chính Dương Tông thì phần thắng sẽ chắc hơn một phần”.
“Việc này từ đã, trận hỗn chiến của1 tam tông vừa kết thúc, cả ba bên đều tổn thất nặng nề, Chính Dương Tông đã đề cao cảnh giác, đợi tới khi bọn họ lơi là cảnh giác cũng chưa muộn”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng: “Không nhẫn cái nhỏ thì dễ thất bại, chiến tranh của tu sĩ vô cùng tàn khốc, một chiêu tung ra không cẩn thận sẽ phải thua thảm bại, mưu đồ của chúng ta không chỉ là Hằng Nhạc Tông, tam tông và Nam Sở mà còn là cả Đại Sở, mỗi một bước chúng ta đi đều phải hết sức thận trọng”.
“Đã hiểu”, mọi người gật đầu, tất cả mọi ánh mắt đều rõ vẻ kinh ngạc vì Diệp Thành mà bọn họ lựa chọn trời sinh đã là một nhân tài thống soái, nắm bắt thế cục toàn diện vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Nói rồi, tất cả lần lượt đứng dậy.
“Tin tức của sư phụ ta đã có chưa?”, khi Hồng Trần Tuyết đứng dậy toan rời đi thì Diệp Thành lại lên tiếng, trong ánh mắt mang theo hi vọng.
“Hơn tám phần nhân lực của Nhân Hoàng được điều tới Nam Sở, nên…”, Hồng Trần Tuyết nói rồi lại ngừng một lát.
“Cố gắng tìm thôi, nếu tìm được thì lập tức cho người sắp xếp chỗ ở cho sư phụ và đưa sư phụ tới đây, không, nếu tìm được thì lập tức thông báo cho ta, ta phải đi đón sư phụ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ đứng dậy, phất tay thu lại bức thuỷ mặc.
Chương 740: Thu nhận thêm nhân tài
Nam Sở về đêm không hề yên bình.
Nhận được lệnh của Diệp Thành, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều hành động.
Giống như Hồng Trần Tuyết, vẫn chuyên phụ trách tin tức tình báo.
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân giỏi về trận pháp nên hợp sức với nhau đả thông thông đạo không gian của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông, nhà họ Hùng và cổ thành Thiên Thu.
Còn nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang đã tự tìm cho mình mục tiêu để bắt trói.
Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự.
Đêm tối, Diệp Thành quay lại tiểu viên.
Hắn vừa đặt một chân vào tiểu viên thì liền nhận ngay lại ánh mắt như muốn rực cháy của Cơ Tuyết Băng.
Từ đầu tới cuối cô ta không hề di chuyển vị trí, ừm, nói chính xác thì cô ta không thể di chuyển vì Diệp Thành đã vẽ cho cô ta cái vòng, với trạng thái hiện tại của cô ta thì không thể nào ra khỏi đó được.
“Có phải ngươi định thả ta đi rồi không?”, Cơ Tuyết Băng cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ nhưng giọng nói lại lạnh băng.
“Nghe cô nói kìa, ta là người như vậy sao?”, Diệp Thành gãi tai, mặt dày lên tiếng.
Ta là người như vậy sao?
Câu này đến tai Cơ Tuyết Băng khiến cô ta nghe mà cảm thấy nực cười, lấy cả tiền chuộc mà còn không định thả người, một tên làm ra cả được viêc như vậy, thử hỏi ai còn dám tin lời ngươi nói?
Vào giây phút đó Cơ Tuyết Băng suýt chút nữa thì lên tiếng mắng người, ta tu đạo mười mấy năm từng gặp rất nhiều kẻ mặt dày nhưng chưa từng gặp một tên mặt dày như ngươi.
Đương nhiên những lời này Cơ Tuyết Băng chỉ dám nói trong lòng.
Cô ta là ai, là Huyền Linh Chi Thể, đường đường là Thánh Nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, tương lai còn là chưởng giáo của Chính Dương Tông, có những lời nghĩ trong lòng thì được nhưng nếu nói ra thì chỉ tổn hại tới hình tượng ngọc nữ mà thôi.
Thế nhưng một kẻ có thể khiến cô ta chỉ muốn mắng chửi thì có thể thấy Diệp Thành đã khiến cô ta tức giận tới mức nào.
“Nào, nào, nào, ta tìm cho huynh ít việc để làm đây”, thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo lần lượt tiến lên trước kéo Diệp Thành vào trong lầu các.
“Việc gì?”, vừa vào trong, Diệp Thành đã hiếu kì nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.
“Chuyện là có vài huynh đệ của bọn đệ cũng muốn đi theo huynh, không biết có được không?”, Chu Ngạo nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng.
“Đều là đệ tử của Thanh Vân Tông?”
“Trên tám phần đều là đệ tử của Thanh Vân Tông”, Lý Tinh Hồn vội nói, “vì Lã Hậu nên không chỉ chúng đệ mà rất nhiều đệ tử của Thanh Vân Tông đều bị ép rời khỏi Thanh Vân Tông, nói ra thì chúng đệ cùng hoàn cảnh với bọn họ, bọn họ cũng bị truy sát hết lần này tới lần khác, nếu như có thể thì hi vọng Diệp sư huynh có thể cho bọn họ đi theo cùng”.
“Cái này đương nhiên không vấn đề gì”, Diệp Thành mỉm cười, “nhưng điều kiện là các ngươi phải đảm bảo bọn họ đáng tin”.
“Đáng tin, tuyệt đối đáng tin”, Chu Ngạo vỗ ngực nói, “chúng ta lấy tính mạng ra đảm bảo”.
“Vậy thì đưa bọn họ tới đây”, Diệp Thành mỉm cười, có thể khiến cho Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lấy tính mạng ra đảm bảo thì chúng tỏ những người kia cũng có thực lực không vừa, và còn là nhân tài, nếu không thu nhận thì thật uổng phí.
“Ngoài đệ tử của Thanh Vân Tông ra thì còn có vài tản tu nữa”, Lý Tinh Hồn nói tiếp, “những người này chúng ta quen được khi ở Bắc Sở, có vài người còn là đệ tử trên bảng phong vân, còn tính cách của bọn họ thì Diệp sư huynh yên tâm, ngày mai ta sẽ gọi bọn họ tới”.
“Đệ tử trên bảng phong vân, đúng là nhân tài, mau, có bao nhiêu ta thu nhận bấy nhiêu”, Diệp Thành vô mông, mừng quýnh, bọn họ đều là nhân tài, là thống soái tam quân, hiện giờ hắn cũng chỉ thiếu nhân tài mà thôi.
“Vâng, vậy giờ chúng đệ đi luôn”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn vu vẻ quay đầu chạy đi.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành lại mỉm cười vì hắn sắp thu nhận thêm được nhiều nhân tài.
Không lâu sau đó, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn phất tay lấy ra hai cơ thể người chết.
Hai người này tướng mạo trông khá giống nhau, đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải của nhà họ Tề ở Nam Cương sao?
Hôm đó khi đi ứng cứu nhà họ Hùng, thu hoạch lớn nhất của Diệp Thành chính là hai cơ thể ở cảnh giới Chuẩn Thiên này.
Bình luận facebook