-
Chương 746-750
Chương 746: Nực cười
Rầm!
Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, một bia đá khổng lồ bị Cổ Tam Thông đánh tan bằng một chưởng.
Vì sao ông ta lại phẫn nộ như vậy, chẳng phải vì đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói sao? Người bị trói vốn dĩ đã khiến ông ta khó chịu rồi, ấy thế mà lại còn bị trói vào nửa đêm nửa hôm và còn bị bắt đem tiền ra để chuộc.
Vả lại mới chỉ ban ngày, khi nghe tin bốn đệ tử chân truyền đứng đầu của Chính Dương Tông liên tiếp bị bắt trói, ông ta còn cảm thấy mở cờ trong bụng, thế mà mới ngủ một giấc còn chưa tỉnh lại thì ông ta đã lại rơi vào hoàn cảnh tương tự như Chính Dương Tông.
“Chuộc người phải không?”, Thanh Vân lão tổ trầm giọng.
“Kí chủ hiện giờ sống chết chưa rõ, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng đã rời khỏi Thanh Vân Tông, hiện giờ Thanh Vân Tông chỉ còn lại vài đệ tử trẻ năng lực tạm ổn một chút, không thể để bọn họ mất tích được”, lão tổ của Thanh Vân Tông lẩm bẩm.
“Đi chuộc người”, Công Tôn Trí hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Những ngày gần đây xảy ra chuyện gì vậy chứ, trước là đệ tử Thiên Kiều ra đi, sau đó là kí chủ Lã Hậu mất tích, hỗn chiến tam tông rồi giờ lại có đệ tử bị trói, đúng là liên tiếp xảy ra những chuyện khó hiểu.
Không lâu sau đó, một nhóm người do Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông dẫn đầu đi chuộc người.
Đợi bọn họ kịp tới nơi thì trên đỉnh núi Thiên Lang đã chật kín người.
Cảnh tượng này trông choán mắt người nhìn.
Vào ban ngày, Thanh Vân Tông bọn họ còn chạy tới Chính Dương Tông xem màn kịch hay thế mà chưa hết một ngày bọn họ lại trở thành bên bị chê cười.
“Các hạ, với thân phận của các hạ mà bắt trói đệ tử của Thanh Vân Tông thì không biết kiêng dè gì rồi đấy”, mặt Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông tối sầm cả lại, ông ta nhìn chằm chằm một lão già mặc y phục đen đang ngồi trên một phiến đá to.
“Ngươi thích nói gì thì nói, lấy tiền ra thì chuộc được người”, lão già mặc đồ đen lãnh đạm lên tiếng, lão ta chính là người của Chính Dương Tông, ồ không đúng, nói chính xác hơn thì đó chỉ là một phân thân.
Tốc độ của Chính Dương Tông quả thực không vừa, ban ngày người của mình bị trói, buổi tối ông ta lại đi trói người của nhà khác.
“Thả người”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông không hề thừa lời, vì có nói thêm gì cũng chẳng có tác dụng tới cuối cùng tiền vẫn phải giao ra, bọn cướp sẽ không vì kẻ nào gào thét to mà nhân nhượng.
“Các ngươi có thể đưa người đi”, lão già mặc đồ đen vẫn dứt khoát như vậy, ông ta nhận tiền rồi quay người biến mất.
“Thanh Vân Tông, lấy tiền đến đỉnh Thiên Táng chuộc người, quá thời hạn không đợi”, tu sĩ tứ phương còn đang nhốn nháo thì âm thanh này vang lên, vả lại còn vang vọng khắp nơi.
“Thanh Vân Tông, đem tiền đến đỉnh Vân Long Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, đem tiền lên đỉnh Vô Dương Sơn chuộc người”.
“Ôi trời”, nghe vậy, những tu sĩ chỉ biết chép miệng tặc lưỡi, “làm gì vậy chứ, đúng là ngang nhiên quá rồi đấy, liên tục bắt người đòi tiền chuộc, đây là doạ dẫm quang minh chính đại sao?”
“Tám phần là một đám bắt cóc tống tiền”.
“Khốn kiếp”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta lập tức dẫn người lên đỉnh Vân Long Sơn.
Phía sau bọn họ lại là một loạt những âm thanh nhốn nháo, nửa đêm không ngủ mà lại bay về đỉnh Vân Long Sơn, từ đầu tới cuối bọn họ đều vào vai những người xem chuẩn mực.
Lúc này, bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngồi đó xoa cằm, vẻ mặt rất kì quái.
Chu Ngạo và nhóm Lý Tinh Hồn ở bên ngơ ngác nhìn nhau.
Chỉ có Cơ Tuyết Băng là chốc chốc lại nhìn Diệp Thành khiến hắn ái ngại bất giác gãi đầu: “Ta nói này, đệ tử nhà cô bị trói là cô nhìn ta, giờ đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói cô lại nhìn ta, rốt cục là có ý gì?”
Cơ Tuyết Băng không nói lời nào cứ thế quay đầu đi vì có nói thì cô ta cũng sẽ bị chọc tức đến chết.
Hừ!
Diệp Thành mặt mày vẫn thản nhiên, hắn vỗ mông chạy ra khỏi tiểu viên.
Sau nửa canh giờ hắn liền tới bên trong địa cung, căn cứ điểm của Viêm hoàng, mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.
“Ai có thể nói cho ta biết rốt cục có chuyện gì xảy ra không?”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Diệp Thành đã tròn mắt nhìn nhóm người phía Chung Ly: “Không phải nói sáng mai mới hành động sao? Sao lại hành động trước, trói xong người của Chính Dương Tông thì đi trói người của Thanh Vân Tông nhưng thời gian cách nhau ngắn như vậy, chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao?”
“Chuyện này cũng không thể trách chúng ta”, Long Nhất khịt mũi, “trời đất chứng dám, không phải chúng ta ra tay”.
“Không phải mọi người ra tay?”, Diệp Thành nhướng mày.
Chương 747: Tiễn cô ta tới một con đường khác
“Đây, chúng ta đều ở đây thì chắc chắn không phải do chúng ta làm rồi”, Bạch Dịch chỉ về phía lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào và Long Nhất, “bốn người chúng ta vẫn đang ở đây còn ai là người bắt cóc người của Thanh Vân Tông thì chúng ta không biết”.
“Hay đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “lẽ nào là một nhóm bắt cóc khác?”
“Theo như ta thấy thì tám phần là người của Chính Dương Tông”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, “có lẽ Chính Dương Tông đã đem món nợ này tính cho Thanh Vân Tông, ngươi trói người của ta thì ta phải trói người của ngươi, hiện giờ Thành Côn có lẽ đang nghĩ như vậy”.
“Vậy thì thú vị đấy”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.
“Vậy thì chúng ta có phải đi bắt cóc lấy tiền chuộc nữa không?”
“Đợi đã”, Diệp Thành cười ý tứ, “đã đạt tới hiệu quả mà chúng ta mong đợi rồi thì hà tất phải khổ tâm làm gì? Cứ đợi đấy mà xem, cho dù chúng ta không ra tay thì không bao lâu nữa người của Hằng Nhạc Tông sẽ bị trói thôi”.
“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, mọi người đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin.
“Ta có vài phần chắc chắn”, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Việc thế này ta từng làm khi còn ở Hằng Nhạc Tông, tam tông của Nam Sở hiện giờ giống như ba đỉnh núi chính ở ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, ngày thường trông có vẻ bình an vô sự nhưng lại nghi kị lẫn nhau, đối đầu với nhau, chiến đấu ngầm, gài bẫy lẫn nhau, cục diện thế chân vạc có lúc chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị phá rối”.
“Trông có vẻ như chúng ta sắp được xem màn kịch hay rồi”, tất cả mọi người mỉm cười.
“Kịch đương nhiên phải xem nhưng chúng ta không thể nhàn rỗi”, Diệp Thành xoa cằm: “Vài việc mà ta nói trước đó cố gắng tiến hành đi, còn nữa, tiền bối Phụng Trĩ và tiền bối Sở Linh Ngọc chú ý một chút, mọi người đang vào vai Cổ Nguyên điện chủ thứ bảy và Huyết Viêm điện chủ thứ năm, bọn họ chính là nội gián mà Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cài cắm vào phân điện của Hằng Nhạc Tông, tiếp sau đây Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông sẽ lệnh cho hai người điều tra việc bắt trói người, còn nên nói năng thế nào thì hai vị nghĩ cách trước đi”.
“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vừa nhìn vào gương chải đầu vừa thản nhiên lên tiếng: “Ý nói rằng phải gây hiềm khích thôi mà”.
“Thông minh”, Diệp Thành khẽ vặn cổ, “đợi tới khi bọn họ hoàn toàn thay đổi sự tập trung thì việc tiếp theo lại dễ dàng rồi”.
“Cơ Tuyết Băng có phải đang ở chỗ ngươi không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.
“Đương nhiên là vậy rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “cô ấy chính là bảo bối rất đáng tiền”.
Nghe vậy, mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng, trên đời này chắc có lẽ chỉ có một mình tên mặt dày này nói về người thương trước kia như vậy.
“Việc của cô ấy cứ giao cho ta”, Diệp Thành lấy ra một vò rượu trút vào miệng rồi mới nói tiếp: “Mặc dù ta không thể đảm bảo giết cô ấy nhưng ta nhất định sẽ phế đi cô ấy”.
“Ngươi định phế cô ta?”
“Một kẻ mạnh trong tương lai rơi vào tay ta thì ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta làm thống soái tam quân thì ta phải có trách nhiệm với binh và tướng của mình, mặc dù là tình cũ nhưng chiến tranh là chiến tranh, đây là hai chuyện không liên quan gì đến nhau, ta phải phân biệt rạch ròi”.
Nghe vậy, các lão bối khác không khỏi bất ngờ.
Vẻ mặt của bọn họ không biết nên dùng từ kinh ngạc hay trầm trồ để diễn tả, bọn họ cũng không biết nên kinh ngạc vì phong cách mạnh mẽ dứt khoát của Diệp Thành hay nên kinh ngạc vì sự tàn khốc của chiến tranh mà khiến một người thanh niên hào hoa phong nhã lại trở nên lạnh lùng như vậy.
“Có lẽ ngươi có thể thử lôi kéo cô ta”, Chung Giang vuốt râu, “thực lực của cô ta mạnh mẽ như vậy, một khi trưởng thành hơn thì sẽ khó có thể địch lại, nếu như có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo, như vậy chúng ta mới như hổ mọc thêm cánh”.
“Ta đương nhiên đã từng nghĩ tới điểm này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng không ai hiểu cô ta hơn ta cả. Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín và là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, sự tự hào đáng kiêu ngạo này được định sẵn là chúng ta không cùng lập trường, muốn để cô ta phản bội lại Chính Dương Tông thì khả năng là bằng không”.
“Thật đáng tiếc”.
“Đúng là đáng tiếc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, “ta sẽ đích thân tiẽn cô ta tới một con đường khác”.
Chương 748: Gây hiềm khích chia rẽ
Trong màn đêm yên tĩnh, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông đã đưa những người bị bắt cóc quay về.
Có thể thấy rằng từng khuôn mặt bên trong đại điện của Thanh Vân Tông vô cùng đáng sợ, bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Khốn khiếp, khốn khiếp”, Cổ Tam Thông hai mắt đỏ ngầu, ông ta phẫn nộ gằn lên khiến đại điện như rung chuyển.
“Không phải Chính Dương Tông mà là Hằng Nhạc Tông”, vị Thái thượng trưởng lão đi chuộc người hắng giọng.
“Ta lại nghĩ rằng đó là Chính Dương Tông”, một Thái thượng trưởng lão khác lạnh giọng: “Rất rõ ràng bọn họ nhận định Thanh Vân Tông chúng ta là hung thủ nên mới báo thù ngông cuồng như vậy”.
“Cũng chưa hẳn”, Thanh Vân Tông lão tổ vuốt râu khẽ lắc đầu: “Ta lại cho rằng khả năng là Hằng Nhạc Tông cao hơn, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, vì để khơi dậy trận chiến giữa Thanh Vân Tông chúng ta và Chính Dương Tông mà bọn chúng muốn ngồi đó làm ngư ông đắc lợi”.
“Ta tán đồng với lão tổ, đây chắc chắn là tác phong của Doãn Chí Bình, hắn thích nhấn là dùng mưu kế hại người, về điểm này thì chúng ta có thể nhận ra ở trong trận hỗn chiến của tam tông”.
“Đã vậy thì phải bắt trói”, Công Tôn Trí phẫn nộ, sự khó chịu của ông ta với Doãn Chí Bình đã không thể kiềm chế hơn được nữa, nghe mọi người nói vậy, ông ta đương nhiên nhận định mọi âm mưu quỷ kế do Doãn Chí Bình bày ra.
“Muốn tính toán hãm hại Thanh Vân Tông ta, lần này không dễ như vậy đâu”, Cổ Tam Thông nghiến răng, “thông báo đi, chỉ cần là những đệ tử của Hằng Nhạc Tông ở bên ngoài thì đều bắt trói cho ta, Thanh Vân Tông không thể chịu thiệt được”.
“Thận trọng vẫn hơn, nên thông báo cho Huyết Viêm âm thầm điều tra đã”.
“Vừa điều tra vừa bắt trói”, Thanh Vân lão tổ lập tức lên tiếng: “Nếu là bọn chúng thì chúng ta bắt trói người của chúng cũng là cú đáp trả thôi, nếu không phải bọn chúng thì cũng phải trói, trước đó bọn chúng cũng nghĩ kế hãm hại Thanh Vân Tông chúng ta, món nợ này phải tính, không thể chịu thiệt được, vả lại cũng không thể bỏ tiền một cách uổng phí”.
“Tuân lệnh”.
…….
Trong màn đêm, ở phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc đứng trước bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc nhưng cô ta lại dùng thân phận của Huyết Viêm, và ở một nơi khác của bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc kia đương nhiên là tông chính của Thanh Vân Tông.
“Huyết Viêm, điều tra cho ta kẻ trói người của Thanh Vân Tông có phải liên quan đến Hằng Nhạc Tông không?”, trên đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí trầm ngâm lên tiếng.
“Ta đang muốn bẩm báo đây”, Sở Linh Ngọc lập tức lên tiếng, vả lại diễn cũng y như thật: “Ta vừa nhận được tin tức kẻ bắt trói đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta chính là người của Hằng Nhạc Tông, mục đích chính là muốn khơi mào trận chiến giữa chúng ta và Chính Dương Tông”.
“Tốt lắm”, nhóm người phía Công Tôn Trí tức quá mà bật cười, vốn dĩ bọn họ nhận định là Hằng Nhạc Tông, sau khi nghe Sở Linh Ngọc nói vậy thì đương nhiên không có thêm bất cứ hoài nghi gì, người ta đã ra chiêu rồi thì lần này bọn họ đương nhiên không thể nằm im chịu trận.
“Có cần ta ra tay không?”, Sở Linh Ngọc hỏi thăm dò.
“Không cần”, Công Tôn Trí lập tức xua tay: “Ngươi cứ âm thầm điều tra trận hỗn chiến của tam tông, trong chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, chỉ cần có thông tin lập tức bẩm báo về Thanh Vân Tông”.
“Rõ”.
“Đi làm việc đi”, Công Tôn Trí nói rồi xua tay thu lại bức màn thuỷ mặc.
Bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa bị xoá bỏ, Sở Linh Ngọc đã thay đổi về bộ dạng ban đầu, khoé miệng cô ta mỉm cười đầy hứng thú: Tiểu tử được lắm, ngươi đúng là liệu sự như thần, làm vậy thì Nam Sở lại phải hỗn loạn một trận nữa rồi”.
……..
“Ta có một con lừa mà chưa bao giờ cưỡi, có một ngày ta nổi hứng cưỡi con lừa đó đi dạo chơi, trong tay ta cầm một cây roi da, trong lòng ta vô cùng đắc ý…”
Bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngả người trên chiếc ghế, hắn cao hứng ngân nga một khúc nhạc điệu, chốc chốc lại nâng chén trà nhấp một ngụm, trông hắn hôm nay có vẻ rất vui.
“Chúng ta có cần cho huynh ấy một trận không?”, đang ngủ nghe tiếng ồn ào, nhóm Chu Ngạo lần lượt đi ra khỏi phòng, người nào người nấy tỏ thái độ khó chịu.
Đúng ba canh giờ trước, sau khi Diệp Thành quay về, hắn cứ thế ngân nga khúc hát này, hát đi hát lại vài trăm lần không đổi khiến người ta nghe mà chỉ muốn đánh người.
Đến bọn họ còn như vậy chứ đừng nói là Cơ Tuyết Băng bị phong ấn dưới gốc cây linh quả, hai tay cô lúc này không ôm đầu gối nữa mà bịt lấy hai tai, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Thành cô thực sự chỉ muốn cho hắn một trận.
Có điều Cơ Tuyết Băng nào biết mặc dù Diệp Thành bày ra bộ dạng thèm đòn này nhưng đằng sau lớp mặt nạ là khuôn mặt trầm tĩnh hơn bao giờ hết.
Nếu như người nào đó hiểu Diệp Thành và nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì nhất định sẽ suýt xoa vì hắn là một kẻ đổi hai vai liên tục một cách nhanh chóng, kẻ đeo mặt nạ là Tần Vũ còn đằng sau lớp mặt nạ mới chính là Diệp Thành.
Hiện giờ trông Diệp Thành có vẻ nhàn nhã thong dong nhưng thực chất thì hắn lại không hề như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Cho dù hắn có bày ra bộ dạng thế nào thì hẵn vẫn phải giữ lạnh lùng và điềm tĩnh vì hắn là thống soái của tam quân, lúc này hắn phải ủ mưu, mỗi một bước đi phải tính toán cẩn thận nếu không thì sẽ nhận phải kết cục vô cùng thảm hại.
Không biết từ bao giờ giọng hát mới ngừng lại.
Diệp Thành lắc lư người trên ghế nhưng lại không biết ngủ thế nào, một lúc lâu sau hắn mới chìm vào giấc ngủ.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ lại diễn ra có trình tự.
Thế nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị bước vào một ngày mới bận rộn thì một giọng nói vang vọng khắp tứ phương: Hằng Nhạc Tông mang theo tiền lên đỉnh Địa Long Sơn chuộc đệ tử về, quá hạn không đợi”.
Ôi trời!
Đột nhiên, Nam Sở yên bình lại dậy sóng: “Chuyện gì thế này?”
“Trước là Chính Dương Tông, sau là Thanh Vân Tông, giờ đến cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà cũng bị trói, đám người bắt trói này đúng là vô thiên vô pháp”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “đây là hành động muốn càn quét cả tam tông sao?”
“Lẽ nào có người muốn gây hiềm khích mối quan hệ giữa tam tông?”
“E rằng không đơn giản vậy đâu”, có người nheo mắt, “theo như ta thấy thì là mâu thuẫn trong nội bộ tam tông nên sau trận hỗn chiến tam tông đều tổn thất nghiêm trọng, đây chính là một cách chiến đấu mới”.
“Cách tranh đấu này chính là trói người?”, có người giật giật khoé miệng: “Có phải tam tông nhàn rỗi rồi không, muốn đánh thì đánh, chơi trò này làm gì vô dụng”.
“Đúng là to gan”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình ngồi trên vương toạ, mặt mày tôi độc.
Mặc dù hắn không để tâm tới sự sống chết của đệ tử ở Hằng Nhạc Tông nhưng hắn lại quan tâm tới uy nghiêm của mình, hiện giờ hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, kẻ trói người của Hằng Nhạc Tông chính là đang không coi hắn ra gì, một kẻ từ trước tới nay vẫn ngông cuồng tự đại như hắn thì đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện này.
Hôm nay hắn cũng giống như Công Tôn Trí hôm qua, mấy canh giờ đang ung dung tự tại thì giờ lại tới lượt hắn.
“Việc này không hề đơn giản”, một Thái thượng trưởng lão lên tiếng, “người của Chính Dương Tông bị bắt trói, người của Thanh Vân Tông cũng bị bắt trói, hiện giờ đến đệ tử của Hằng Nhạc Tông cũng bị bắt trói, đâu thể là chuyện trùng hợp như vậy được?”
“Ý của đệ tử chính là có người đang muốn làm loạn mối quan hệ giữa tam tông”, một lão già tóc bạc khẽ vuốt râu.
“Không loại trừ khả năng này”.
“E rằng không đơn giản như vậy, liên tục bắt trói các đệ tử của tam tông, người ngoài chỉ cần nhìn là biết mối quan hệ của tam tông bị ảnh hưởng, nếu như là ta thì sẽ không ngu ngốc đến mức dùng cách li gián này vì nó quá rõ ràng”.
“Không sai”, một Thái thượng trưởng lão khác khẽ gật đầu: “Ta lại cho rằng hung thủ là một trong hai bên Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, ba tông hỗn chiến, ba tông tổn thất nghiêm trọng, tâm lí vô cùng sốt ruột”.
“Đã như vậy thì trói cho ta”, Doãn Chí Bình gằn lên, “muốn tính kế với Hằng Nhạc Tông ta, đạo hành của bọn chúng còn kém xa”.
Chương 749: Náo nhiệt
Rầm! Đùng!
Sáng sớm, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông đã ra khỏi tông, cứ thế đi về phía đỉnh núi Địa Long.
Cũng giống như mấy lần trước đó, nhìn từ xa, đỉnh Địa Long cũng chật kín bóng người.
Có điều lần này người ngồi trên phiến đá lại là người của Thanh Vân Tông.
Không lâu sau đó, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông sát phạt đến, mặt mày ai nấy đều tôi độc, khí tức mạnh mẽ, uy lực mạnh mẽ nối liền với nhau khiến hư không như rung chuyển.
“Thả người”, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông rất dứt khoát, vừa đáp xuống, bọn họ đã hắng giọng sau đó còn không quên ném ra một cái túi đựng đồ.
Lúc này, kể cả là người của Thanh Vân Tông thì cũng không thể phản ứng kịp vì đến một câu bọn họ cũng chưa phải lên tiếng.
Thế nhưng không lên tiếng cũng tốt, hai bên như hiểu ý nhau, vì nói nhiều thực ra cũng vô ích, vẫn nên dứt khoát một chút vân hơn, ngươi đưa tiền ta thả người, ngươi đưa người về nhà ta cũng quay đi không ai liên quan gì đến nhau.
Sự dứt khoát của hai bên khiến những người tới xem kịch không kịp phản ứng lại khiến giao dịch từ đầu tới cuối chỉ diễn ra chưa tới mười giây.
Không lâu sau đó, vài giọng nói liên tiếp vang lên về cơ bản đều là đòi tiền chuộc.
Về điểm này thì người ở tứ phương đã quá quen, lúc người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông bị trói chẳng phải cũng thế này sao? Đều có một, hai tên bị trói rồi lại đến cả đám bị trói.
Đã có tâm lí chuẩn bị trước thì kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông không hề thể hiện ra sự phẫn nộ của mình, cứ thế dẫn người sát phạt tới.
Những kẻ mạnh tới chuộc người của Hằng Nhạc Tông vô cùng dứt khoát, cũng giống như lần đầu tiên, sau khi đáp xuống, bọn họ không nói lời nào, cứ thế đưa tiền đón người về, tốc độ rất nhanh.
“Đúng là niềm vui bất ngờ”, trong đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn bật cười lạnh lùng, ông ta không ngờ Thanh Vân Tông lại chĩa mũi dùi về phía Hằng Nhạc Tông.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên khắp nam sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người, quá hạn không đợi”.
Ngay lập tức, Thành Côn đứng bật dậy, giây phút trước ông ta còn đang tỏ thái độ sảng khoái thì giây phút này sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, cuối cùng là chưng ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Thế rồi kẻ mạnh của Chính Dương Tông cứ thế sát phạt ra ngoài liên tục, vả lại dẫn đầu còn là lão già mặc y phục tím.
“Thanh Vân Tông, mang tiền lên đỉnh Hoa Sơn chuộc người”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí mặt mày đang sảng khoái thì giọng nói này vang vọng vào trong.
“Khốn khiếp”, sắc mặt Công Tôn Trí đột nhiên sầm hẳn lại.
Tiếp đó, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt ra khỏi tông môn, cứ thế tiến thẳng tới đỉnh Hoa Sơn.
“Dám tính kế với ta phải trả giá”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng.
Có điều hắn vừa dứt lời thì một âm thanh đã vọng vào: Hằng Nhạc Tông, đem tiền lên đỉnh Thanh Sơn chuộc người.
A…!
Ngay sau đó đại điện cuả Hằng Nhạc Tông nhưu bùng nổ vì tiếng gằn giọng của Doãn Chí Bình. Sau đó, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông vừa chuộc người trở về chưa kịp ngồi xuống nhấp ngụm trà đã phải sát phạt ra ngoài.
Lúc này, Nam Sở thật sự rất náo nhiệt, những lần bắt trói người trước đó đều cách nhau mười mấy canh giờ nhưng hôm nay lại khác, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, vả lại còn lần lượt nhận được cảnh báo.
“Có cần đến mức vậy không chứ?”, người của tứ phương vẻ mặt đặc sắc thấy rõ.
“Trông có vẻ như có người muốn gây chia rẽ mối quan hệ của tam tông rồi”, có người buông lời.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, ngươi từng gặp kẻ nào ly gián mà dùng cách phô trương thế này chưa? Nếu như ngươi đụng tới mối quan hệ của tam tông thì to gan làm vậy sao? Đương nhiên sẽ không rồi, ta thấy tám phần là tam tông tự trói người của nhau”.
“Chưa chắc”, có người phản bác, “việc này mập mờ, thật giả thế nào chưa biết được”.
“Có điều chắc chắn một việc đó là lần này cả ba tông đều gặp rắc rối”, có người tặc lưỡi, “vốn dĩ đều như trên chảo lửa, bây giờ lại nghi kị và đối đầu lẫn nhau, cho dù có người muốn li gián thì bọn họ cũng sẽ sai rồi thêm sai”.
“Hiện giờ việc mà ta đang suy nghĩ đó là đi đâu xem kịch, tới đỉnh Khung Sơn, Thanh Sơn, Hoa Sơn hay Địa Long Sơn đây?”
“Lần này náo nhiệt thật”, trong tiểu viên ở Cổ Thành, nhóm Chu Ngạo nhìn vài phương hướng trong hư không mà tặc lưỡi.
Nói rồi bọn họ nhìn sang Diệp Thành, sự khởi đầu của mọi chuyện đều do vị trước mặt đây làm ra, Nam Sở có một tên tiện nhân thế này mà an toàn được mới lạ.
Thấy ánh mắt đó của mọi người, Diệp Thành chỉ nhướng vai, hắn nhìn sang Cơ Tuyết Băng.
Phía này Cơ Tuyết Băng cũng nhìn vài hướng trong hư không. Lúc này, cho dù là bọn họ thì cũng cảm thấy khó hiểu, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, lại bị lừa đem tiền đi chuộc, nhìn cảnh này đúng là có người muốn li gián rồi.
Có điều nghĩ kĩ thì sự việc có lẽ không đơn giản như vậy, nếu như là cô thì nếu muốn chia rẽ mối quan hệ tam tông cô lại không lựa chọn cách làm phô trương như thế, ít nhất thì sẽ không vội vàng ra tay như vậy.
Nhất thời, cô cảm thấy đầu óc hoang mang, việc này thật khó hiểu, thật giả lẫn lộn khiến người ta rối như tơ vò.
Có lẽ vì quá chăm chú suy nghĩ nên Cơ Tuyết Băng không nhận ra có người đứng sau mình từ bao giờ.
Khi Cơ Tuyết Băng đang trầm ngâm thì Diệp Thành đã ra tay dính mười mấy đạo linh phù lên người cô.
Vù! Vù! Vù!
Không lâu sau đó, linh phù dần phát sáng, đó chính là một loạt linh phù được tổ hợp lại, bên trên còn có phù văn hiển hiện sau đó lưu chuyển ra và liên kết thành chín đường phù cố định cô lại.
“Ngươi làm gì?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành, với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra những phù văn này chính là phù chú phong ấn.
“Không làm gì cả, muốn cô ở đây thêm đôi ngày thôi mà”, Diệp Thành mặt dày gãi tai.
“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng mặt mày lạnh đi rất nhiều, gương mặt cô cũng đỏ bừng, vì quá kinh ngạc nên phong cấm vùng đan hải của cô đã bị xông phá, thế nhưng đúng lúc then chốt Diệp Thành lại phong ấn cô lại.
Sự thực cũng đúng như vậy, Diệp Thành đang nghĩ tới điểm này nên mới phong cấm cô trước.
Nên biết rằng thực lực của Cơ Tuyết Băng vô cùng mạnh mẽ, kể cả là là hắn nếu không dùng hết sức cũng không thể nào đánh bạid dược cô, thế nhưng có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không đồng nghĩa với việc có thể phong ấn hoặc phế được Cơ Tuyết Băng, nếu như Cơ Tuyết Băng muốn trốn thì hắn căn bản rất khó có thể chặn lại.
Đã nghĩ được tới đây nên Diệp Thành đương nhiên sẽ không để cho Cơ Tuyết Băng hồi phực sức chiến đấu, thả đi dễ dàng nhưng bắt lại lại vô cùng khó, đó là cả quá trình hết sức gian khổ.
“Trông chừng cô ta”, trong ánh mắt lạnh lùng của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành đã quay người rời khỏi tiểu viên, trước khi đi hắn không quên ra lệnh cho phía Chu Ngạo.
Vả lại giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn đã đưa ra một quyết định đó chính là khi quay lại tiểu viên này, hắn sẽ không hề do dự mà phế đi Cơ Tuyết Băng.
Mặc dù Diệp Thành biết vấn đề về lập trường có thể khiến hắn phải phế đi Cơ Tuyết Băng từ lâu rồi nhưng con người mà, cho dù vô tình cũng sẽ nghĩ tới những ý niệm cũ, muốn phế đi người thương trước kia thì cần một khoảng thời gian để quyết định còn giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên thì hắn đã hạ quyết tâm này rồi.
Ra khỏi tiểu viên, Diệp Thành đi vài vòng rồi mới bước vào một tửu lâu.
Tửu lâu hiện tại rất ít người qua lại, phần lớn đều đi xem náo nhiệt cả.
Diệp Thành đi lên lầu ba tìm một nơi gần cửa sổ, hắn gọi một vò rượu vừa nhìn vào hư không vừa nhàn nhã nhâm nhi.
Hôm nay Nam Sở quả là náo nhiệt vì đệ tử của tam tông bị trói dấy lên làn sóng vô hình.
“Làm vậy có phải tiểu nhân không nhỉ?”, Diệp Thành vừa nhâm nhi rượu vừa gãi tai.
“Đê tiện là vô địch”, Thái Hư Cổ Long vừa tỉnh dậy đã hào hứng lên tiếng: “Có điều chiêu này của ngươi không có tác dụng rồi, sự lợi hại của việc tranh đấu giữa tam tông sẽ khiến vài ngày tiếp theo đây không hề yên bình, e rằng không ai rảnh mà đi quan tâm tới ngươi đâu”.
“Bọn họ không quan tâm ta thì ắt có kẻ quan tâm ta”, Diệp Thành nhấp rượu, “chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông rất hung hiểm, không biết có bao nhiêu người đang truy đuổi ta đây”.
“Ngươi ranh mãnh như thế, không sao đâu”.
“Sao ta cảm thấy như ngươi đang chửi ta thế nhỉ?”, Diệp Thành liếc nhìn Thái Hư Cổ Long.
Thái Hư Cổ Long bèn cười xoà: “Này, ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp, ngươi xử Cơ Tuyết Băng đi cho ta”.
“Cút…”
Chương 750: Một loại thị hiếu
Màn đêm buông xuống, nhưng Nam Sở vẫn không yên tĩnh.
Biết lứa đệ tử cuối cùng đã được chuộc, sự yên bình ngày hôm nay của Nam Sở mới tạm thời chấm dứt.
Tất cả các đệ tử đang tu luyện bên ngoài, lập tức trở về tông môn!
Chẳng bao lâu, các lão bối của ba tông ở Nam Sở đã hạ lệnh này, đề phòng các đệ tử lại bị bắt thêm nữa.
Giờ phút này, hầu như các lão bối của ba tông đều đã tập trung ở đại điện, không ít người còn lấy bàn tính nhỏ ra, tính xem tông môn nhà mình đã bị bắt bao nhiêu đệ tử, tốn bao nhiêu tiền để chuộc về, tính xem đã bắt được bao nhiêu đệ tử của tông môn khác, lừa được bao nhiêu tiền.
Tính xong, bọn họ phát hiện hai khoản tiền cũng tương đương nhau.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Vào lúc nửa đêm, Long Nhất, lão tổ nhà họ Tô, Sở Linh Ngọc và Bạch Dịch chia ra hành động, người của Thanh Vân Tông bị họ bắt lúc trước vẫn còn trong tay đây.
Bây giờ, ba tông tạm thời ngưng chiến, đã đến lúc họ xuất hiện, các ngươi không làm thì để ta, dù sao cũng có người gánh tội thay! Quan trọng nhất là hành động này của họ sẽ khiến ba tông bắt đầu một vòng bắt trói người mới.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Khung Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Long Sơn chuộc người”.
Chẳng mấy chốc, bốn giọng nói này nối tiếp nhau vang lên, giống như thiên thạch rơi xuống đại dương sóng yên biển lặng của Nam Sở.
“Mẹ kiếp, lại nữa à?”, ngay sau đó Nam Sở lại sục sôi: “Nửa đêm rồi mà vẫn còn kính nghiệp vậy”.
“Đi thôi, xem thử tình hình thế nào”, người này vừa về đã lại định đi xem kịch lần nữa.
“Muốn đi thì các ngươi đi, ta không đi đâu”, có người bóp cổ, day eo: “Cả ngày chạy đi chạy lại mấy chục vòng, lâu lắm rồi lão tử chưa đi xa thế này”.
“Các ngươi thích đi thì đi! Ta không đi đâu, đi nữa cũng vẫn vậy thôi”.
“Các ngươi đều không đi thì ta cũng không đi nữa”.
Mặc dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người chạy tới hóng tình hình, đám người rảnh rỗi vẫn đông nghìn nghịt.
“Khốn kiếp”, trong đại điện Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí lại hét lên: “Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông, các ngươi đã muốn chơi như vậy thì ta chơi cùng các ngươi, bắt cóc người của ta à, bắt tiếp đi!”
Chẳng bao lâu, người của Thanh Vân Tông chia nhau hành động, một nhóm đi chuộc người, một nhóm đi bắt người.
Đêm nay Nam Sở rất náo loạn.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Hoa Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Thanh Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Long Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
Không lâu sau, những tiếng nói đó lần lượt vang lên, người của Thanh Vân Tông hành động rất nhanh, các đệ tử đang tu luyện ở ngoài của Hằng Nhạc Tông còn chưa về tông môn đã bị bắt mất.
“Bắt, đi bắt cho ta”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình cũng gào thét ầm ĩ như một con chó điên.
Sau đó kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông cũng chia nhóm hành động, như Thanh Vân Tông, một nhóm đi chuộc người, một nhóm đi bắt trói người.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Hoa Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Thanh Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Long Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
Trong vòng chưa đầy một canh giờ, những tiếng nói này đã truyền khắp bốn phương, tốc độ của Hằng Nhạc Tông cũng không phải dạng vừa, mạng lưới tình báo cũng không phải chỉ để trưng, những đệ tử đang tu luyện bên ngoài của Chính Dương Tông đi được nửa được đã bị “đón đi”.
“Khốn kiếp, khốn kiếp”, cũng như Công Tôn Trí và Doãn Chí Bình, tiếng rống giận của Thành Côn còn vang hơn: “Bắt, đi bắt cho ta”.
Lần này, ban đêm Nam Sở còn náo nhiệt hơn ban ngày, từng nhóm người lao vụt đi như thuỷ triều, người thì ngự kiếm, người cưỡi mây đạp gió, người lại cưỡi linh thú.
“Ông chủ, cho ta thêm một bình rượu nữa”, trong tửu lâu của thành cổ, Diệp Thành nghe những âm thanh này, càng uống càng thấy ngon.
“Lâu lắm rồi tiểu gia mới vui thế này, thưởng cho ngươi đấy”, Diệp Thành nói rồi ném một túi đựng đồ chứa một nghìn linh thạch cho tiểu nhị mang rượu tới cho hắn.
“Đa tạ tiền bối”, tiểu nhị vui mừng khôn xiết, có lẽ một nghìn linh thạch không là gì với Diệp Thành, nhưng với tiểu nhị làm tạp dịch trong lầu các mà nói lại là một khối tài sản khổng lồ.
Diệp Thành ngồi lại cả đêm, nghe những âm thanh đó mà sảng khoái.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Bên này, cao thủ của ba tông và người tới xem kịch đã mệt mỏi cả đêm, lúc này ai cũng về nhà với đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng Chung Ly, Hồng Loan, Cảnh Giang và Chung Quy sau khi ngủ một giấc thật ngon, lúc này họ đã ra khỏi thành cổ Thiên Thu.
Người của Hằng Nhạc Tông mà họ bắt lúc trước vẫn còn trong tay, các ngươi xong việc muốn ngủ, đương nhiên chúng ta sẽ tìm chút chuyện cho các ngươi làm rồi.
Rầm!
Trong màn đêm yên tĩnh, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, một bia đá khổng lồ bị Cổ Tam Thông đánh tan bằng một chưởng.
Vì sao ông ta lại phẫn nộ như vậy, chẳng phải vì đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói sao? Người bị trói vốn dĩ đã khiến ông ta khó chịu rồi, ấy thế mà lại còn bị trói vào nửa đêm nửa hôm và còn bị bắt đem tiền ra để chuộc.
Vả lại mới chỉ ban ngày, khi nghe tin bốn đệ tử chân truyền đứng đầu của Chính Dương Tông liên tiếp bị bắt trói, ông ta còn cảm thấy mở cờ trong bụng, thế mà mới ngủ một giấc còn chưa tỉnh lại thì ông ta đã lại rơi vào hoàn cảnh tương tự như Chính Dương Tông.
“Chuộc người phải không?”, Thanh Vân lão tổ trầm giọng.
“Kí chủ hiện giờ sống chết chưa rõ, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn cũng đã rời khỏi Thanh Vân Tông, hiện giờ Thanh Vân Tông chỉ còn lại vài đệ tử trẻ năng lực tạm ổn một chút, không thể để bọn họ mất tích được”, lão tổ của Thanh Vân Tông lẩm bẩm.
“Đi chuộc người”, Công Tôn Trí hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Những ngày gần đây xảy ra chuyện gì vậy chứ, trước là đệ tử Thiên Kiều ra đi, sau đó là kí chủ Lã Hậu mất tích, hỗn chiến tam tông rồi giờ lại có đệ tử bị trói, đúng là liên tiếp xảy ra những chuyện khó hiểu.
Không lâu sau đó, một nhóm người do Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông dẫn đầu đi chuộc người.
Đợi bọn họ kịp tới nơi thì trên đỉnh núi Thiên Lang đã chật kín người.
Cảnh tượng này trông choán mắt người nhìn.
Vào ban ngày, Thanh Vân Tông bọn họ còn chạy tới Chính Dương Tông xem màn kịch hay thế mà chưa hết một ngày bọn họ lại trở thành bên bị chê cười.
“Các hạ, với thân phận của các hạ mà bắt trói đệ tử của Thanh Vân Tông thì không biết kiêng dè gì rồi đấy”, mặt Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông tối sầm cả lại, ông ta nhìn chằm chằm một lão già mặc y phục đen đang ngồi trên một phiến đá to.
“Ngươi thích nói gì thì nói, lấy tiền ra thì chuộc được người”, lão già mặc đồ đen lãnh đạm lên tiếng, lão ta chính là người của Chính Dương Tông, ồ không đúng, nói chính xác hơn thì đó chỉ là một phân thân.
Tốc độ của Chính Dương Tông quả thực không vừa, ban ngày người của mình bị trói, buổi tối ông ta lại đi trói người của nhà khác.
“Thả người”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông không hề thừa lời, vì có nói thêm gì cũng chẳng có tác dụng tới cuối cùng tiền vẫn phải giao ra, bọn cướp sẽ không vì kẻ nào gào thét to mà nhân nhượng.
“Các ngươi có thể đưa người đi”, lão già mặc đồ đen vẫn dứt khoát như vậy, ông ta nhận tiền rồi quay người biến mất.
“Thanh Vân Tông, lấy tiền đến đỉnh Thiên Táng chuộc người, quá thời hạn không đợi”, tu sĩ tứ phương còn đang nhốn nháo thì âm thanh này vang lên, vả lại còn vang vọng khắp nơi.
“Thanh Vân Tông, đem tiền đến đỉnh Vân Long Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, đem tiền lên đỉnh Vô Dương Sơn chuộc người”.
“Ôi trời”, nghe vậy, những tu sĩ chỉ biết chép miệng tặc lưỡi, “làm gì vậy chứ, đúng là ngang nhiên quá rồi đấy, liên tục bắt người đòi tiền chuộc, đây là doạ dẫm quang minh chính đại sao?”
“Tám phần là một đám bắt cóc tống tiền”.
“Khốn kiếp”, Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông gằn lên phẫn nộ, ông ta lập tức dẫn người lên đỉnh Vân Long Sơn.
Phía sau bọn họ lại là một loạt những âm thanh nhốn nháo, nửa đêm không ngủ mà lại bay về đỉnh Vân Long Sơn, từ đầu tới cuối bọn họ đều vào vai những người xem chuẩn mực.
Lúc này, bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngồi đó xoa cằm, vẻ mặt rất kì quái.
Chu Ngạo và nhóm Lý Tinh Hồn ở bên ngơ ngác nhìn nhau.
Chỉ có Cơ Tuyết Băng là chốc chốc lại nhìn Diệp Thành khiến hắn ái ngại bất giác gãi đầu: “Ta nói này, đệ tử nhà cô bị trói là cô nhìn ta, giờ đệ tử của Thanh Vân Tông bị trói cô lại nhìn ta, rốt cục là có ý gì?”
Cơ Tuyết Băng không nói lời nào cứ thế quay đầu đi vì có nói thì cô ta cũng sẽ bị chọc tức đến chết.
Hừ!
Diệp Thành mặt mày vẫn thản nhiên, hắn vỗ mông chạy ra khỏi tiểu viên.
Sau nửa canh giờ hắn liền tới bên trong địa cung, căn cứ điểm của Viêm hoàng, mở ra bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.
“Ai có thể nói cho ta biết rốt cục có chuyện gì xảy ra không?”, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa được mở ra, Diệp Thành đã tròn mắt nhìn nhóm người phía Chung Ly: “Không phải nói sáng mai mới hành động sao? Sao lại hành động trước, trói xong người của Chính Dương Tông thì đi trói người của Thanh Vân Tông nhưng thời gian cách nhau ngắn như vậy, chẳng phải là tự chuốc vạ vào thân sao?”
“Chuyện này cũng không thể trách chúng ta”, Long Nhất khịt mũi, “trời đất chứng dám, không phải chúng ta ra tay”.
“Không phải mọi người ra tay?”, Diệp Thành nhướng mày.
Chương 747: Tiễn cô ta tới một con đường khác
“Đây, chúng ta đều ở đây thì chắc chắn không phải do chúng ta làm rồi”, Bạch Dịch chỉ về phía lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào và Long Nhất, “bốn người chúng ta vẫn đang ở đây còn ai là người bắt cóc người của Thanh Vân Tông thì chúng ta không biết”.
“Hay đấy”, Diệp Thành xoa cằm, “lẽ nào là một nhóm bắt cóc khác?”
“Theo như ta thấy thì tám phần là người của Chính Dương Tông”, Hồng Trần Tuyết khẽ giọng lên tiếng, “có lẽ Chính Dương Tông đã đem món nợ này tính cho Thanh Vân Tông, ngươi trói người của ta thì ta phải trói người của ngươi, hiện giờ Thành Côn có lẽ đang nghĩ như vậy”.
“Vậy thì thú vị đấy”, Diệp Thành mỉm cười lên tiếng.
“Vậy thì chúng ta có phải đi bắt cóc lấy tiền chuộc nữa không?”
“Đợi đã”, Diệp Thành cười ý tứ, “đã đạt tới hiệu quả mà chúng ta mong đợi rồi thì hà tất phải khổ tâm làm gì? Cứ đợi đấy mà xem, cho dù chúng ta không ra tay thì không bao lâu nữa người của Hằng Nhạc Tông sẽ bị trói thôi”.
“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, mọi người đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin.
“Ta có vài phần chắc chắn”, Diệp Thành mỉm cười, nói: “Việc thế này ta từng làm khi còn ở Hằng Nhạc Tông, tam tông của Nam Sở hiện giờ giống như ba đỉnh núi chính ở ngoại môn của Hằng Nhạc Tông, ngày thường trông có vẻ bình an vô sự nhưng lại nghi kị lẫn nhau, đối đầu với nhau, chiến đấu ngầm, gài bẫy lẫn nhau, cục diện thế chân vạc có lúc chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà bị phá rối”.
“Trông có vẻ như chúng ta sắp được xem màn kịch hay rồi”, tất cả mọi người mỉm cười.
“Kịch đương nhiên phải xem nhưng chúng ta không thể nhàn rỗi”, Diệp Thành xoa cằm: “Vài việc mà ta nói trước đó cố gắng tiến hành đi, còn nữa, tiền bối Phụng Trĩ và tiền bối Sở Linh Ngọc chú ý một chút, mọi người đang vào vai Cổ Nguyên điện chủ thứ bảy và Huyết Viêm điện chủ thứ năm, bọn họ chính là nội gián mà Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cài cắm vào phân điện của Hằng Nhạc Tông, tiếp sau đây Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông sẽ lệnh cho hai người điều tra việc bắt trói người, còn nên nói năng thế nào thì hai vị nghĩ cách trước đi”.
“Ta hiểu rồi”, Sở Linh Ngọc vừa nhìn vào gương chải đầu vừa thản nhiên lên tiếng: “Ý nói rằng phải gây hiềm khích thôi mà”.
“Thông minh”, Diệp Thành khẽ vặn cổ, “đợi tới khi bọn họ hoàn toàn thay đổi sự tập trung thì việc tiếp theo lại dễ dàng rồi”.
“Cơ Tuyết Băng có phải đang ở chỗ ngươi không?”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.
“Đương nhiên là vậy rồi ạ”, Diệp Thành toét miệng cười, “cô ấy chính là bảo bối rất đáng tiền”.
Nghe vậy, mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng, trên đời này chắc có lẽ chỉ có một mình tên mặt dày này nói về người thương trước kia như vậy.
“Việc của cô ấy cứ giao cho ta”, Diệp Thành lấy ra một vò rượu trút vào miệng rồi mới nói tiếp: “Mặc dù ta không thể đảm bảo giết cô ấy nhưng ta nhất định sẽ phế đi cô ấy”.
“Ngươi định phế cô ta?”
“Một kẻ mạnh trong tương lai rơi vào tay ta thì ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta làm thống soái tam quân thì ta phải có trách nhiệm với binh và tướng của mình, mặc dù là tình cũ nhưng chiến tranh là chiến tranh, đây là hai chuyện không liên quan gì đến nhau, ta phải phân biệt rạch ròi”.
Nghe vậy, các lão bối khác không khỏi bất ngờ.
Vẻ mặt của bọn họ không biết nên dùng từ kinh ngạc hay trầm trồ để diễn tả, bọn họ cũng không biết nên kinh ngạc vì phong cách mạnh mẽ dứt khoát của Diệp Thành hay nên kinh ngạc vì sự tàn khốc của chiến tranh mà khiến một người thanh niên hào hoa phong nhã lại trở nên lạnh lùng như vậy.
“Có lẽ ngươi có thể thử lôi kéo cô ta”, Chung Giang vuốt râu, “thực lực của cô ta mạnh mẽ như vậy, một khi trưởng thành hơn thì sẽ khó có thể địch lại, nếu như có thể lôi kéo thì cố gắng lôi kéo, như vậy chúng ta mới như hổ mọc thêm cánh”.
“Ta đương nhiên đã từng nghĩ tới điểm này”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “nhưng không ai hiểu cô ta hơn ta cả. Cô ta là Huyền Linh Chi Thể, thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín và là chưởng giáo tương lai của Hằng Nhạc Tông, sự tự hào đáng kiêu ngạo này được định sẵn là chúng ta không cùng lập trường, muốn để cô ta phản bội lại Chính Dương Tông thì khả năng là bằng không”.
“Thật đáng tiếc”.
“Đúng là đáng tiếc”, Diệp Thành vỗ mông đứng dậy, “ta sẽ đích thân tiẽn cô ta tới một con đường khác”.
Chương 748: Gây hiềm khích chia rẽ
Trong màn đêm yên tĩnh, những kẻ mạnh của Thanh Vân Tông đã đưa những người bị bắt cóc quay về.
Có thể thấy rằng từng khuôn mặt bên trong đại điện của Thanh Vân Tông vô cùng đáng sợ, bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Khốn khiếp, khốn khiếp”, Cổ Tam Thông hai mắt đỏ ngầu, ông ta phẫn nộ gằn lên khiến đại điện như rung chuyển.
“Không phải Chính Dương Tông mà là Hằng Nhạc Tông”, vị Thái thượng trưởng lão đi chuộc người hắng giọng.
“Ta lại nghĩ rằng đó là Chính Dương Tông”, một Thái thượng trưởng lão khác lạnh giọng: “Rất rõ ràng bọn họ nhận định Thanh Vân Tông chúng ta là hung thủ nên mới báo thù ngông cuồng như vậy”.
“Cũng chưa hẳn”, Thanh Vân Tông lão tổ vuốt râu khẽ lắc đầu: “Ta lại cho rằng khả năng là Hằng Nhạc Tông cao hơn, mục đích của bọn chúng rất rõ ràng, vì để khơi dậy trận chiến giữa Thanh Vân Tông chúng ta và Chính Dương Tông mà bọn chúng muốn ngồi đó làm ngư ông đắc lợi”.
“Ta tán đồng với lão tổ, đây chắc chắn là tác phong của Doãn Chí Bình, hắn thích nhấn là dùng mưu kế hại người, về điểm này thì chúng ta có thể nhận ra ở trong trận hỗn chiến của tam tông”.
“Đã vậy thì phải bắt trói”, Công Tôn Trí phẫn nộ, sự khó chịu của ông ta với Doãn Chí Bình đã không thể kiềm chế hơn được nữa, nghe mọi người nói vậy, ông ta đương nhiên nhận định mọi âm mưu quỷ kế do Doãn Chí Bình bày ra.
“Muốn tính toán hãm hại Thanh Vân Tông ta, lần này không dễ như vậy đâu”, Cổ Tam Thông nghiến răng, “thông báo đi, chỉ cần là những đệ tử của Hằng Nhạc Tông ở bên ngoài thì đều bắt trói cho ta, Thanh Vân Tông không thể chịu thiệt được”.
“Thận trọng vẫn hơn, nên thông báo cho Huyết Viêm âm thầm điều tra đã”.
“Vừa điều tra vừa bắt trói”, Thanh Vân lão tổ lập tức lên tiếng: “Nếu là bọn chúng thì chúng ta bắt trói người của chúng cũng là cú đáp trả thôi, nếu không phải bọn chúng thì cũng phải trói, trước đó bọn chúng cũng nghĩ kế hãm hại Thanh Vân Tông chúng ta, món nợ này phải tính, không thể chịu thiệt được, vả lại cũng không thể bỏ tiền một cách uổng phí”.
“Tuân lệnh”.
…….
Trong màn đêm, ở phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, Sở Linh Ngọc đứng trước bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc nhưng cô ta lại dùng thân phận của Huyết Viêm, và ở một nơi khác của bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc kia đương nhiên là tông chính của Thanh Vân Tông.
“Huyết Viêm, điều tra cho ta kẻ trói người của Thanh Vân Tông có phải liên quan đến Hằng Nhạc Tông không?”, trên đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí trầm ngâm lên tiếng.
“Ta đang muốn bẩm báo đây”, Sở Linh Ngọc lập tức lên tiếng, vả lại diễn cũng y như thật: “Ta vừa nhận được tin tức kẻ bắt trói đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta chính là người của Hằng Nhạc Tông, mục đích chính là muốn khơi mào trận chiến giữa chúng ta và Chính Dương Tông”.
“Tốt lắm”, nhóm người phía Công Tôn Trí tức quá mà bật cười, vốn dĩ bọn họ nhận định là Hằng Nhạc Tông, sau khi nghe Sở Linh Ngọc nói vậy thì đương nhiên không có thêm bất cứ hoài nghi gì, người ta đã ra chiêu rồi thì lần này bọn họ đương nhiên không thể nằm im chịu trận.
“Có cần ta ra tay không?”, Sở Linh Ngọc hỏi thăm dò.
“Không cần”, Công Tôn Trí lập tức xua tay: “Ngươi cứ âm thầm điều tra trận hỗn chiến của tam tông, trong chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn, chỉ cần có thông tin lập tức bẩm báo về Thanh Vân Tông”.
“Rõ”.
“Đi làm việc đi”, Công Tôn Trí nói rồi xua tay thu lại bức màn thuỷ mặc.
Bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc vừa bị xoá bỏ, Sở Linh Ngọc đã thay đổi về bộ dạng ban đầu, khoé miệng cô ta mỉm cười đầy hứng thú: Tiểu tử được lắm, ngươi đúng là liệu sự như thần, làm vậy thì Nam Sở lại phải hỗn loạn một trận nữa rồi”.
……..
“Ta có một con lừa mà chưa bao giờ cưỡi, có một ngày ta nổi hứng cưỡi con lừa đó đi dạo chơi, trong tay ta cầm một cây roi da, trong lòng ta vô cùng đắc ý…”
Bên trong tiểu viên của cổ thành, Diệp Thành ngả người trên chiếc ghế, hắn cao hứng ngân nga một khúc nhạc điệu, chốc chốc lại nâng chén trà nhấp một ngụm, trông hắn hôm nay có vẻ rất vui.
“Chúng ta có cần cho huynh ấy một trận không?”, đang ngủ nghe tiếng ồn ào, nhóm Chu Ngạo lần lượt đi ra khỏi phòng, người nào người nấy tỏ thái độ khó chịu.
Đúng ba canh giờ trước, sau khi Diệp Thành quay về, hắn cứ thế ngân nga khúc hát này, hát đi hát lại vài trăm lần không đổi khiến người ta nghe mà chỉ muốn đánh người.
Đến bọn họ còn như vậy chứ đừng nói là Cơ Tuyết Băng bị phong ấn dưới gốc cây linh quả, hai tay cô lúc này không ôm đầu gối nữa mà bịt lấy hai tai, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thành.
Mặc dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp Thành cô thực sự chỉ muốn cho hắn một trận.
Có điều Cơ Tuyết Băng nào biết mặc dù Diệp Thành bày ra bộ dạng thèm đòn này nhưng đằng sau lớp mặt nạ là khuôn mặt trầm tĩnh hơn bao giờ hết.
Nếu như người nào đó hiểu Diệp Thành và nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì nhất định sẽ suýt xoa vì hắn là một kẻ đổi hai vai liên tục một cách nhanh chóng, kẻ đeo mặt nạ là Tần Vũ còn đằng sau lớp mặt nạ mới chính là Diệp Thành.
Hiện giờ trông Diệp Thành có vẻ nhàn nhã thong dong nhưng thực chất thì hắn lại không hề như những gì thể hiện ra bên ngoài.
Cho dù hắn có bày ra bộ dạng thế nào thì hẵn vẫn phải giữ lạnh lùng và điềm tĩnh vì hắn là thống soái của tam quân, lúc này hắn phải ủ mưu, mỗi một bước đi phải tính toán cẩn thận nếu không thì sẽ nhận phải kết cục vô cùng thảm hại.
Không biết từ bao giờ giọng hát mới ngừng lại.
Diệp Thành lắc lư người trên ghế nhưng lại không biết ngủ thế nào, một lúc lâu sau hắn mới chìm vào giấc ngủ.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, khi ánh mặt trời ló rạng, một ngày mới lại bắt đầu, mọi thứ lại diễn ra có trình tự.
Thế nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị bước vào một ngày mới bận rộn thì một giọng nói vang vọng khắp tứ phương: Hằng Nhạc Tông mang theo tiền lên đỉnh Địa Long Sơn chuộc đệ tử về, quá hạn không đợi”.
Ôi trời!
Đột nhiên, Nam Sở yên bình lại dậy sóng: “Chuyện gì thế này?”
“Trước là Chính Dương Tông, sau là Thanh Vân Tông, giờ đến cả đệ tử của Hằng Nhạc Tông mà cũng bị trói, đám người bắt trói này đúng là vô thiên vô pháp”, có người tặc lưỡi lên tiếng, “đây là hành động muốn càn quét cả tam tông sao?”
“Lẽ nào có người muốn gây hiềm khích mối quan hệ giữa tam tông?”
“E rằng không đơn giản vậy đâu”, có người nheo mắt, “theo như ta thấy thì là mâu thuẫn trong nội bộ tam tông nên sau trận hỗn chiến tam tông đều tổn thất nghiêm trọng, đây chính là một cách chiến đấu mới”.
“Cách tranh đấu này chính là trói người?”, có người giật giật khoé miệng: “Có phải tam tông nhàn rỗi rồi không, muốn đánh thì đánh, chơi trò này làm gì vô dụng”.
“Đúng là to gan”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình ngồi trên vương toạ, mặt mày tôi độc.
Mặc dù hắn không để tâm tới sự sống chết của đệ tử ở Hằng Nhạc Tông nhưng hắn lại quan tâm tới uy nghiêm của mình, hiện giờ hắn là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, kẻ trói người của Hằng Nhạc Tông chính là đang không coi hắn ra gì, một kẻ từ trước tới nay vẫn ngông cuồng tự đại như hắn thì đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện này.
Hôm nay hắn cũng giống như Công Tôn Trí hôm qua, mấy canh giờ đang ung dung tự tại thì giờ lại tới lượt hắn.
“Việc này không hề đơn giản”, một Thái thượng trưởng lão lên tiếng, “người của Chính Dương Tông bị bắt trói, người của Thanh Vân Tông cũng bị bắt trói, hiện giờ đến đệ tử của Hằng Nhạc Tông cũng bị bắt trói, đâu thể là chuyện trùng hợp như vậy được?”
“Ý của đệ tử chính là có người đang muốn làm loạn mối quan hệ giữa tam tông”, một lão già tóc bạc khẽ vuốt râu.
“Không loại trừ khả năng này”.
“E rằng không đơn giản như vậy, liên tục bắt trói các đệ tử của tam tông, người ngoài chỉ cần nhìn là biết mối quan hệ của tam tông bị ảnh hưởng, nếu như là ta thì sẽ không ngu ngốc đến mức dùng cách li gián này vì nó quá rõ ràng”.
“Không sai”, một Thái thượng trưởng lão khác khẽ gật đầu: “Ta lại cho rằng hung thủ là một trong hai bên Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông, ba tông hỗn chiến, ba tông tổn thất nghiêm trọng, tâm lí vô cùng sốt ruột”.
“Đã như vậy thì trói cho ta”, Doãn Chí Bình gằn lên, “muốn tính kế với Hằng Nhạc Tông ta, đạo hành của bọn chúng còn kém xa”.
Chương 749: Náo nhiệt
Rầm! Đùng!
Sáng sớm, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông đã ra khỏi tông, cứ thế đi về phía đỉnh núi Địa Long.
Cũng giống như mấy lần trước đó, nhìn từ xa, đỉnh Địa Long cũng chật kín bóng người.
Có điều lần này người ngồi trên phiến đá lại là người của Thanh Vân Tông.
Không lâu sau đó, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông sát phạt đến, mặt mày ai nấy đều tôi độc, khí tức mạnh mẽ, uy lực mạnh mẽ nối liền với nhau khiến hư không như rung chuyển.
“Thả người”, kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông rất dứt khoát, vừa đáp xuống, bọn họ đã hắng giọng sau đó còn không quên ném ra một cái túi đựng đồ.
Lúc này, kể cả là người của Thanh Vân Tông thì cũng không thể phản ứng kịp vì đến một câu bọn họ cũng chưa phải lên tiếng.
Thế nhưng không lên tiếng cũng tốt, hai bên như hiểu ý nhau, vì nói nhiều thực ra cũng vô ích, vẫn nên dứt khoát một chút vân hơn, ngươi đưa tiền ta thả người, ngươi đưa người về nhà ta cũng quay đi không ai liên quan gì đến nhau.
Sự dứt khoát của hai bên khiến những người tới xem kịch không kịp phản ứng lại khiến giao dịch từ đầu tới cuối chỉ diễn ra chưa tới mười giây.
Không lâu sau đó, vài giọng nói liên tiếp vang lên về cơ bản đều là đòi tiền chuộc.
Về điểm này thì người ở tứ phương đã quá quen, lúc người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông bị trói chẳng phải cũng thế này sao? Đều có một, hai tên bị trói rồi lại đến cả đám bị trói.
Đã có tâm lí chuẩn bị trước thì kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông không hề thể hiện ra sự phẫn nộ của mình, cứ thế dẫn người sát phạt tới.
Những kẻ mạnh tới chuộc người của Hằng Nhạc Tông vô cùng dứt khoát, cũng giống như lần đầu tiên, sau khi đáp xuống, bọn họ không nói lời nào, cứ thế đưa tiền đón người về, tốc độ rất nhanh.
“Đúng là niềm vui bất ngờ”, trong đại điện của Chính Dương Tông, Thành Côn bật cười lạnh lùng, ông ta không ngờ Thanh Vân Tông lại chĩa mũi dùi về phía Hằng Nhạc Tông.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên khắp nam sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn chuộc người, quá hạn không đợi”.
Ngay lập tức, Thành Côn đứng bật dậy, giây phút trước ông ta còn đang tỏ thái độ sảng khoái thì giây phút này sắc mặt ông ta đã tối sầm cả lại, cuối cùng là chưng ra vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Thế rồi kẻ mạnh của Chính Dương Tông cứ thế sát phạt ra ngoài liên tục, vả lại dẫn đầu còn là lão già mặc y phục tím.
“Thanh Vân Tông, mang tiền lên đỉnh Hoa Sơn chuộc người”, trong đại điện của Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí mặt mày đang sảng khoái thì giọng nói này vang vọng vào trong.
“Khốn khiếp”, sắc mặt Công Tôn Trí đột nhiên sầm hẳn lại.
Tiếp đó, kẻ mạnh của Thanh Vân Tông sát phạt ra khỏi tông môn, cứ thế tiến thẳng tới đỉnh Hoa Sơn.
“Dám tính kế với ta phải trả giá”, trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng.
Có điều hắn vừa dứt lời thì một âm thanh đã vọng vào: Hằng Nhạc Tông, đem tiền lên đỉnh Thanh Sơn chuộc người.
A…!
Ngay sau đó đại điện cuả Hằng Nhạc Tông nhưu bùng nổ vì tiếng gằn giọng của Doãn Chí Bình. Sau đó, những kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông vừa chuộc người trở về chưa kịp ngồi xuống nhấp ngụm trà đã phải sát phạt ra ngoài.
Lúc này, Nam Sở thật sự rất náo nhiệt, những lần bắt trói người trước đó đều cách nhau mười mấy canh giờ nhưng hôm nay lại khác, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, vả lại còn lần lượt nhận được cảnh báo.
“Có cần đến mức vậy không chứ?”, người của tứ phương vẻ mặt đặc sắc thấy rõ.
“Trông có vẻ như có người muốn gây chia rẽ mối quan hệ của tam tông rồi”, có người buông lời.
“Ngươi thì hiểu cái quái gì, ngươi từng gặp kẻ nào ly gián mà dùng cách phô trương thế này chưa? Nếu như ngươi đụng tới mối quan hệ của tam tông thì to gan làm vậy sao? Đương nhiên sẽ không rồi, ta thấy tám phần là tam tông tự trói người của nhau”.
“Chưa chắc”, có người phản bác, “việc này mập mờ, thật giả thế nào chưa biết được”.
“Có điều chắc chắn một việc đó là lần này cả ba tông đều gặp rắc rối”, có người tặc lưỡi, “vốn dĩ đều như trên chảo lửa, bây giờ lại nghi kị và đối đầu lẫn nhau, cho dù có người muốn li gián thì bọn họ cũng sẽ sai rồi thêm sai”.
“Hiện giờ việc mà ta đang suy nghĩ đó là đi đâu xem kịch, tới đỉnh Khung Sơn, Thanh Sơn, Hoa Sơn hay Địa Long Sơn đây?”
“Lần này náo nhiệt thật”, trong tiểu viên ở Cổ Thành, nhóm Chu Ngạo nhìn vài phương hướng trong hư không mà tặc lưỡi.
Nói rồi bọn họ nhìn sang Diệp Thành, sự khởi đầu của mọi chuyện đều do vị trước mặt đây làm ra, Nam Sở có một tên tiện nhân thế này mà an toàn được mới lạ.
Thấy ánh mắt đó của mọi người, Diệp Thành chỉ nhướng vai, hắn nhìn sang Cơ Tuyết Băng.
Phía này Cơ Tuyết Băng cũng nhìn vài hướng trong hư không. Lúc này, cho dù là bọn họ thì cũng cảm thấy khó hiểu, đệ tử của tam tông đồng thời bị trói, lại bị lừa đem tiền đi chuộc, nhìn cảnh này đúng là có người muốn li gián rồi.
Có điều nghĩ kĩ thì sự việc có lẽ không đơn giản như vậy, nếu như là cô thì nếu muốn chia rẽ mối quan hệ tam tông cô lại không lựa chọn cách làm phô trương như thế, ít nhất thì sẽ không vội vàng ra tay như vậy.
Nhất thời, cô cảm thấy đầu óc hoang mang, việc này thật khó hiểu, thật giả lẫn lộn khiến người ta rối như tơ vò.
Có lẽ vì quá chăm chú suy nghĩ nên Cơ Tuyết Băng không nhận ra có người đứng sau mình từ bao giờ.
Khi Cơ Tuyết Băng đang trầm ngâm thì Diệp Thành đã ra tay dính mười mấy đạo linh phù lên người cô.
Vù! Vù! Vù!
Không lâu sau đó, linh phù dần phát sáng, đó chính là một loạt linh phù được tổ hợp lại, bên trên còn có phù văn hiển hiện sau đó lưu chuyển ra và liên kết thành chín đường phù cố định cô lại.
“Ngươi làm gì?”, Cơ Tuyết Băng lạnh lùng nhìn Diệp Thành, với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra những phù văn này chính là phù chú phong ấn.
“Không làm gì cả, muốn cô ở đây thêm đôi ngày thôi mà”, Diệp Thành mặt dày gãi tai.
“Ngươi…”, Cơ Tuyết Băng mặt mày lạnh đi rất nhiều, gương mặt cô cũng đỏ bừng, vì quá kinh ngạc nên phong cấm vùng đan hải của cô đã bị xông phá, thế nhưng đúng lúc then chốt Diệp Thành lại phong ấn cô lại.
Sự thực cũng đúng như vậy, Diệp Thành đang nghĩ tới điểm này nên mới phong cấm cô trước.
Nên biết rằng thực lực của Cơ Tuyết Băng vô cùng mạnh mẽ, kể cả là là hắn nếu không dùng hết sức cũng không thể nào đánh bạid dược cô, thế nhưng có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không đồng nghĩa với việc có thể phong ấn hoặc phế được Cơ Tuyết Băng, nếu như Cơ Tuyết Băng muốn trốn thì hắn căn bản rất khó có thể chặn lại.
Đã nghĩ được tới đây nên Diệp Thành đương nhiên sẽ không để cho Cơ Tuyết Băng hồi phực sức chiến đấu, thả đi dễ dàng nhưng bắt lại lại vô cùng khó, đó là cả quá trình hết sức gian khổ.
“Trông chừng cô ta”, trong ánh mắt lạnh lùng của Cơ Tuyết Băng, Diệp Thành đã quay người rời khỏi tiểu viên, trước khi đi hắn không quên ra lệnh cho phía Chu Ngạo.
Vả lại giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên, hắn đã đưa ra một quyết định đó chính là khi quay lại tiểu viên này, hắn sẽ không hề do dự mà phế đi Cơ Tuyết Băng.
Mặc dù Diệp Thành biết vấn đề về lập trường có thể khiến hắn phải phế đi Cơ Tuyết Băng từ lâu rồi nhưng con người mà, cho dù vô tình cũng sẽ nghĩ tới những ý niệm cũ, muốn phế đi người thương trước kia thì cần một khoảng thời gian để quyết định còn giây phút Diệp Thành ra khỏi tiểu viên thì hắn đã hạ quyết tâm này rồi.
Ra khỏi tiểu viên, Diệp Thành đi vài vòng rồi mới bước vào một tửu lâu.
Tửu lâu hiện tại rất ít người qua lại, phần lớn đều đi xem náo nhiệt cả.
Diệp Thành đi lên lầu ba tìm một nơi gần cửa sổ, hắn gọi một vò rượu vừa nhìn vào hư không vừa nhàn nhã nhâm nhi.
Hôm nay Nam Sở quả là náo nhiệt vì đệ tử của tam tông bị trói dấy lên làn sóng vô hình.
“Làm vậy có phải tiểu nhân không nhỉ?”, Diệp Thành vừa nhâm nhi rượu vừa gãi tai.
“Đê tiện là vô địch”, Thái Hư Cổ Long vừa tỉnh dậy đã hào hứng lên tiếng: “Có điều chiêu này của ngươi không có tác dụng rồi, sự lợi hại của việc tranh đấu giữa tam tông sẽ khiến vài ngày tiếp theo đây không hề yên bình, e rằng không ai rảnh mà đi quan tâm tới ngươi đâu”.
“Bọn họ không quan tâm ta thì ắt có kẻ quan tâm ta”, Diệp Thành nhấp rượu, “chu thiên truy sát lệnh của Chính Dương Tông rất hung hiểm, không biết có bao nhiêu người đang truy đuổi ta đây”.
“Ngươi ranh mãnh như thế, không sao đâu”.
“Sao ta cảm thấy như ngươi đang chửi ta thế nhỉ?”, Diệp Thành liếc nhìn Thái Hư Cổ Long.
Thái Hư Cổ Long bèn cười xoà: “Này, ta truyền cho ngươi một bộ bí pháp, ngươi xử Cơ Tuyết Băng đi cho ta”.
“Cút…”
Chương 750: Một loại thị hiếu
Màn đêm buông xuống, nhưng Nam Sở vẫn không yên tĩnh.
Biết lứa đệ tử cuối cùng đã được chuộc, sự yên bình ngày hôm nay của Nam Sở mới tạm thời chấm dứt.
Tất cả các đệ tử đang tu luyện bên ngoài, lập tức trở về tông môn!
Chẳng bao lâu, các lão bối của ba tông ở Nam Sở đã hạ lệnh này, đề phòng các đệ tử lại bị bắt thêm nữa.
Giờ phút này, hầu như các lão bối của ba tông đều đã tập trung ở đại điện, không ít người còn lấy bàn tính nhỏ ra, tính xem tông môn nhà mình đã bị bắt bao nhiêu đệ tử, tốn bao nhiêu tiền để chuộc về, tính xem đã bắt được bao nhiêu đệ tử của tông môn khác, lừa được bao nhiêu tiền.
Tính xong, bọn họ phát hiện hai khoản tiền cũng tương đương nhau.
Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc.
Vào lúc nửa đêm, Long Nhất, lão tổ nhà họ Tô, Sở Linh Ngọc và Bạch Dịch chia ra hành động, người của Thanh Vân Tông bị họ bắt lúc trước vẫn còn trong tay đây.
Bây giờ, ba tông tạm thời ngưng chiến, đã đến lúc họ xuất hiện, các ngươi không làm thì để ta, dù sao cũng có người gánh tội thay! Quan trọng nhất là hành động này của họ sẽ khiến ba tông bắt đầu một vòng bắt trói người mới.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Khung Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc người”.
“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Long Sơn chuộc người”.
Chẳng mấy chốc, bốn giọng nói này nối tiếp nhau vang lên, giống như thiên thạch rơi xuống đại dương sóng yên biển lặng của Nam Sở.
“Mẹ kiếp, lại nữa à?”, ngay sau đó Nam Sở lại sục sôi: “Nửa đêm rồi mà vẫn còn kính nghiệp vậy”.
“Đi thôi, xem thử tình hình thế nào”, người này vừa về đã lại định đi xem kịch lần nữa.
“Muốn đi thì các ngươi đi, ta không đi đâu”, có người bóp cổ, day eo: “Cả ngày chạy đi chạy lại mấy chục vòng, lâu lắm rồi lão tử chưa đi xa thế này”.
“Các ngươi thích đi thì đi! Ta không đi đâu, đi nữa cũng vẫn vậy thôi”.
“Các ngươi đều không đi thì ta cũng không đi nữa”.
Mặc dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người chạy tới hóng tình hình, đám người rảnh rỗi vẫn đông nghìn nghịt.
“Khốn kiếp”, trong đại điện Thanh Vân Tông, Công Tôn Trí lại hét lên: “Hằng Nhạc Tông, Chính Dương Tông, các ngươi đã muốn chơi như vậy thì ta chơi cùng các ngươi, bắt cóc người của ta à, bắt tiếp đi!”
Chẳng bao lâu, người của Thanh Vân Tông chia nhau hành động, một nhóm đi chuộc người, một nhóm đi bắt người.
Đêm nay Nam Sở rất náo loạn.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Hoa Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Thanh Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến đỉnh Long Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
Không lâu sau, những tiếng nói đó lần lượt vang lên, người của Thanh Vân Tông hành động rất nhanh, các đệ tử đang tu luyện ở ngoài của Hằng Nhạc Tông còn chưa về tông môn đã bị bắt mất.
“Bắt, đi bắt cho ta”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình cũng gào thét ầm ĩ như một con chó điên.
Sau đó kẻ mạnh của Hằng Nhạc Tông cũng chia nhóm hành động, như Thanh Vân Tông, một nhóm đi chuộc người, một nhóm đi bắt trói người.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Khung Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Hoa Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Thanh Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
“Chính Dương Tông, mang tiền đến đỉnh Long Sơn dẫn người nhà các ngươi về”.
Trong vòng chưa đầy một canh giờ, những tiếng nói này đã truyền khắp bốn phương, tốc độ của Hằng Nhạc Tông cũng không phải dạng vừa, mạng lưới tình báo cũng không phải chỉ để trưng, những đệ tử đang tu luyện bên ngoài của Chính Dương Tông đi được nửa được đã bị “đón đi”.
“Khốn kiếp, khốn kiếp”, cũng như Công Tôn Trí và Doãn Chí Bình, tiếng rống giận của Thành Côn còn vang hơn: “Bắt, đi bắt cho ta”.
Lần này, ban đêm Nam Sở còn náo nhiệt hơn ban ngày, từng nhóm người lao vụt đi như thuỷ triều, người thì ngự kiếm, người cưỡi mây đạp gió, người lại cưỡi linh thú.
“Ông chủ, cho ta thêm một bình rượu nữa”, trong tửu lâu của thành cổ, Diệp Thành nghe những âm thanh này, càng uống càng thấy ngon.
“Lâu lắm rồi tiểu gia mới vui thế này, thưởng cho ngươi đấy”, Diệp Thành nói rồi ném một túi đựng đồ chứa một nghìn linh thạch cho tiểu nhị mang rượu tới cho hắn.
“Đa tạ tiền bối”, tiểu nhị vui mừng khôn xiết, có lẽ một nghìn linh thạch không là gì với Diệp Thành, nhưng với tiểu nhị làm tạp dịch trong lầu các mà nói lại là một khối tài sản khổng lồ.
Diệp Thành ngồi lại cả đêm, nghe những âm thanh đó mà sảng khoái.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã sáng.
Bên này, cao thủ của ba tông và người tới xem kịch đã mệt mỏi cả đêm, lúc này ai cũng về nhà với đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng Chung Ly, Hồng Loan, Cảnh Giang và Chung Quy sau khi ngủ một giấc thật ngon, lúc này họ đã ra khỏi thành cổ Thiên Thu.
Người của Hằng Nhạc Tông mà họ bắt lúc trước vẫn còn trong tay, các ngươi xong việc muốn ngủ, đương nhiên chúng ta sẽ tìm chút chuyện cho các ngươi làm rồi.
Bình luận facebook