-
Chương 791-795
Chương 791: Chuẩn bị khai chiến
Sau khi tiễn Liễu Dật và phía Chu Ngạo rời đi, Diệp Thành và nhóm Dương Đỉnh Thiên lần lượt tới bên trong đại điện của cổ thành Thiên Thu.
“Chẹp, chẹp…vị thần của chúng ta quay về rồi”, Diệp Thành vừa đặt một chân vào trong đại điện liền nghe từng tiếng tặc lưỡi vang lên, còn từ “thần” trong lời nói của mọi người là sát thần hay là “thần lừa” thì cũng không biết được.
“Chiêu này của tiểu hữu đúng là lừng danh cả Nam Sở”, lão tổ nhà họ Tô chép miệng nhìn Diệp Thành.
“Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại cổ áo.
“Lần này tính toán sai lầm rồi”l Sở Linh Ngọc vừa nhàn nhã sửa sang móng tay vừa lên tiếng.
“Thất sách, thất sách nghiêm trọng”, Diệp Thành cười ái ngại, “con cũng không ngờ Cơ Tuyết Băng lại có thể phá được phong ấn của con, nếu không thì con đã phế cô ta từ lâu rồi”.
“Ta có thể cho rằng ngươi không nhẫn tâm không?”, Hồng Trần Tuyết vừa soi gương chỉnh tóc vừa điềm tĩnh nói.
“Người nói gì thế chứ, con thực sự muốn phế đi cô ta”.
“Cái này thì chúng ta tin, đến cả người thương trước kia mà còn dám trói lại, nhận được tiền rồi còn không thả người, người thế này thì việc gì cũng có thể làm ra được”.
“Sao ta lại cảm thấy như mọi người đang chửi con thế nhỉ?”, Diệp Thành bắt đầu sầm mặt lại.
“Nói gì thế chứ? Ta đang khen ngươi mà”.
“Được rồi”, khi mấy người còn đang đùa cợt thì Thiên Tông Lão Tổ thêm lời, “vào chuyện chính”.
Nói tới chuyện chính, tất cả đều nghiêm túc hẳn, người đang sửa móng tay thôi không sửa nữa, người đang soi gương cũng vội cất đi, người đang trêu ghẹo ngừng ngay tức khắc, tất cả đều tắt đi nụ cười.
“Tình hình có phần hơi phức tạp rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.
“Tiền bối xin cứ nói”.
“Hôm qua ở Bắc Sở vừa có tin ngoài Sát Thủ Thần Triều ra thì một thế lực thần bí và mạnh mẽ khác bắt đầu có hành động rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói, “theo tin tìn báo có lẽ là Quỷ Tộc từng bị Thiên Táng Hoàng trấn áp”.
“Nam Sở cũng có một thế lực thần bí mạnh mẽ xuất thế”, Hồng Trần Tuyết tiếp lời, “và có một điểm chắc chắn đó là bọn họ là Huyết Tộc từng bị Thần Hoàng năm xưa trấn áp”.
“Không kì lạ”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm: “Cho dù là Sát Thủ Thần Triều, Quỷ Tộc hay Âm Minh Thánh Vực, Huyết Tộc thì đều là thế lực cổ xưa dị thường, tro tàn lại cháy là chuyện trong dự liệu, một ngày trước ta đã gặp ba tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Quỷ Tộc”.
“Ngươi đã giao chiến với người của Quỷ Tộc?”, tất cả mọi người đều tỏ ra khác thường.
“Đây không phải là việc trọng điểm”, ngón tay Diệp Thành gõ gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, “quan trọng đó là chúng ta cần phải nhanh chóng đoạt được Hằng Nhạc Tông về tay, hình thế của Nam Sở sẽ ngày càng phức tạp hơn khi có thêm nhiều thế lực và chủng tộc khủng khiếp xuất thế, chúng ta cần tập hợp lực lượng đủ mạnh trong khoảng thời gian ngắn nhất để ứng phó với biến cố có thể ập tới bất cứ lúc nào”.
“Ta cho rằng chúng ta khai chiến với Hằng Nhạc Tông được rồi”, Chung Giang trầm ngâm vuốt râu: “Chín phân điện đã truyền tin về các lão bối của Hằng Nhạc Tông đã pháp người đi điều tra việc hỗn loạn của tam tông”.
“Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông cũng vậy”, Chung Quy nói tiếp: “Làn sóng trói người dần chìm xuống, sự tập trung của bọn họ bắt đầu hướng về cuộc hỗn chiến của tam tông”.
“Vậy thì khai chiến”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Cứ thế mà đánh sao?”, tất cả mọi người nhìn Diệp Thành.
“Không phải vậy”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Ta sẽ lấy thân phận của Tần Vũ công khai khiêu chiến với Doãn Chí Bình ở Cổ Thương Nguyên”.
“Công khai khiêu chiến?”, tất cả mọi người đều cau mày, “đánh như vậy thì thân phận thật sự của ngươi rất có khả năng sẽ…., tới lúc đó tam tông, thậm chí là các thế lực ở Nam Sở đều có khả năng sẽ phái kẻ mạnh tới, hậu quả sẽ vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta”.
“Binh pháp có kế tên là giương đông kích tây”, Diệp Thành mỉm cười, “cái ta cần là hiệu quả như vậy, mục đích chính là kéo theo sự tập trung của tứ phương, quan trọng nhất chính là phía Thông Huyền sẽ vì sự an toàn của Doãn Chí Bình nên nhất định sẽ phái kẻ mạnh đi, Hằng Nhạc Tông không có sự trấn thủ của bọn họ thì mọi người sẽ dễ dàng dành được”.
“Vậy Doãn Chí Bình sẽ ứng chiến sao?”, mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.
“Đương nhiên”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Dương Đỉnh Thiên đã nói trước, giọng điệu chắc nịch: “Sự ngông cuồng của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, nếu không thì cũng sẽ không có trận hỗn chiến của tam tông”.
“Sư bá nói phải”, Diệp Thành mỉm cười: “Ta là đệ tử xếp thứ hai trên bảng Phong Vân, hắn là đệ tử xếp đầu tiên, hắn không thể nào để cho một kẻ uy hiếp đến sự thống trị địa vị của mình tồn tại trên đời”.
“Cho dù hắn đi thì ngươi chắc chắn kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay với ngươi chứ?”
“Về điểm này thì ta từng nghĩ tới rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu gõ bàn có nhịp điệu: “Ta dám chắc trước khi ta và Doãn Chí Bình chưa phân thắng bại thì kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, cho dù ta hay Doãn Chí Bình chết thì chỉ có lợi chứ không có hại với bọn họ cho nên bọn họ sẽ kiềm hãm lẫn nhau cho tới khi ta và Doãn Chí Bình phân thắng bại mới ra tay”.
“Đã vậy thì chúng ta sẽ tiếp ứng cho ngươi”, Chung Quy hít vào một hơi thật sâu.
“Không cần, không cần”, Diệp Thành xua tay cười nói: “Yên tâm, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cả nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh không giết chết ta được, ta có tự tin sẽ bảo đảm tính mạng an toàn”.
“Đây không phải chuyện nói chơi đâu”.
“Ta hiểu, việc mọi người cần làm là tập hợp toàn bộ lực lượng, nhân lúc ta và Doãn Chí Bình đại chiến để dành lại Hằng Nhạc Tông, thương vong càng ít càng tốt, nhanh chóng khống chế những lão bối ở lại Hằng Nhạc Tông để tiện kiểm soát Hằng Nhạc Tông, một khi thành công thì sẽ đóng cửa Hằng Nhạc Tông, nhớ rõ, không được thả bất cứ ai, dù chỉ là một người”.
Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, hôm đó người nhất định phải có mặt”.
“Cái này thì ta hiểu”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười gật đầu: “Mặc dù ta chỉ là tiền chưởng giáo nhưng ít nhiều cũng vẫn có danh tiếng của mình, những ngày nay hành động của Doãn Chí Bình đã khiến cho cả Hằng Nhạc Tông vô cùng phẫn nộ, sự trở lại của chúng ta chính là tia hi vọng cho mọi người”.
“Vậy sau khi đoạt được Hằng Nhạc Tông thì sao?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành: “Phía Thông Huyền liệu có chấp nhận ngươi quay lại?”
“Người khác thì con không biết nhưng Thông Huyền chắc chắn là không”, Diệp Thành không do dự, hắn mỉm cười nói: “Về điểm này thì chưởng môn sư bá hiểu hơn ai hết”.
“Ông ấy là người trước nay không bao giờ biết nhận sai”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, “ông ta tự nhận sẽ không làm sai việc gì, cho dù biết mình sai cũng sẽ không nhận sai, càng không cho phép bất cứ ai đụng tới uy nghiêm của mình”.
“Cho nên cho dù chúng ta đoạt được Hằng Nhạc Tông thì ông ấy cũng sẽ không thừa nhận sự tồn tại của chúng ta”, Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng: “Thừa nhận chúng ta đồng nghĩa với thừa nhận mình sai, bảo ông ta nhận sai là điều không thể”.
“Vậy mấy vị lão tổ khác của Hằng Nhạc Tông thì sao? Hằng Nhạc lão tổ, Hằng Nhạc thượng nhân? Liệu bọn họ có thừa nhận không? Nếu bọn họ thừa nhận thì chúng ta không cần gây chiến với mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên này”.
“So với Thông Huyền mà nói thì những vị sư thúc sư bá khác ổn hơn nhiều”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng: “Nếu bọn họ biết thành tựu hiện giờ của Diệp Thành thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía chúng ta, không phải tất cả mọi người đều cố chấp không chịu thay đổi như Thông Huyền, Diệp Thành và Doãn Chí Bình ai mới là người có thể mang lại huy hoàng cho Hằng Nhạc Tông đã là chuyện rõ ràng từ lâu”.
“Không sai”, Đạo Huyền Chân Nhân thêm vào: “Những ngày nay mọi hành vi của Doãn Chí Bình sư thúc sư bá thật sự không biết sao? Nếu không phải Doãn Chí Bình là kí chủ với độ hoà hợp chín phần thì e rằng đã bị phế rồi”.
“Nói trắng ra thì hiện giờ Hằng Nhạc Tông chính là một đống bùn lầy”, Thiên Tông Lão Tổ than thở: “Bọn họ để Doãn Chí Bình sống và bảo vệ hắn vì Hằng Nhạc Tông hiện giờ không thể tìm được một người đấu lại được với hắn, còn sự trở lại của Diệp Thành sẽ phá vỡ thế cục này, so với Doãn Chí Bình thì Diệp Thành càng có tư cách làm thống soái của tam quân hơn”.
“Vậy thì vấn đề không phải lớn”, mọi người cười nói.
“Vậy thì bắt tay vào chuẩn bị thôi”.
Chương 792: Đến sớm không bằng đến đúng lúc
Đi ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi đi tới biệt uyển nơi Sở Linh ở.
Sau khi hắn đi, phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang bắt đầu hành động. Không lâu sau đó, từng mệnh lệnh được truyền xuống.
Tiếp đó, đại quân của Viêm Hoàng lần lượt tập kết ở chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, kẻ mạnh ở bên ngoài cũng lần lượt được triệu về và được phái đến địa điểm chỉ định.
Mọi thứ đều được tiến hành vô cùng tuần tự, chỉ đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi là sẽ khai chiến với Hằng Nhạc Tông.
Phía này, Diệp Thành đứng trước một tiểu viên.
Nhìn vào bên trong chật kín bóng người, từng âm thanh cười nói rôm rả vang lên, không cần nói cũng biết đó chính là nhóm Tư Đồ Nam.
Bọn họ nghĩ rất thoáng, không nhữngk không làm khó Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mà ngược lại còn kết bằng hữu với nhau, người nào người nấy cầm vò rượu uống tới mức mặt mày đỏ gay, họ kể cho nhau nghe về chuyện trong trận so tài tam tông.
“Được lắm”, Diệp Thành xoa cằm, hắn cũng muốn tham gia.
Có điều trong lúc này trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng Sở Linh không mặc y phục, bên tai hắn lại nghe vang vọng tiếng rên rỉ của nữ nhân, càng nghĩ hắn lại càng trỗi lên ham muốn.
“Lần tới vậy”, Diệp Thành gãi tai sau đó đi về phía nơi ở của Sở Linh.
Vừa đi chưa lâu, hắn liền trông thấy một cái đầu trọc lóc bóng loáng, đó chính là Long Nhất.
Không hiểu sao khi nhìn thấy Long Nhất Diệp Thành lại bất giác giật giật khoé miệng.
Hôm nay tên này trông chẳng ra sao, y phục lộn xộn, toàn thân đầy dấu chân, cả khuôn mặt méo xệch, mũi còn chảy máu.
Thấy bộ dạng này của Long Nhất, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi: “Mấy ngày không gặp sao ngươi lại bị đánh thê thảm ra thế này rồi?”
“Cách tán gái của ngươi đúng là chẳng ra sao”, Long Nhất lấy tay che miệng, vừa nói vừa phun ra hai cái răng: “Ta nói năng cũng nhẹ nhàng lắm, nhưng mỗi lần nói chưa xong đều bị đánh”.
“Vậy ngươi nói nhẹ nhàng tới mức nào?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Long Nhất, “này, ngươi coi ta như Mộ Dung sư bá, kể ta nghe đi”.
“Không được, ta nhìn ngươi không có hứng”, Long Nhất liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Tin ta đi, không sai đâu”.
“Vậy thì thử xem”.
Khụ khụ!
Long Nhất lập tức hắng giọng, hắn quẹt máu mũi đi sau đó hất đầu bày ra bộ dạng thật ngầu rồi mới giơ tay đặt dưới cằm Diệp Thành, vẻ mặt thâm trầm: “Mĩ nữ, nàng có muốn lên giường cùng ta không?”
Phụt!
Tiếng phun ra rượu vang lên, Đông Phương Ngọc Linh vừa đi qua đúng lúc nghe hết được trọn vẹn câu này nên phun ra cả ngụm rượu cao hơn ba trượng.
Đột nhiên, hiện trường trở nên yên tĩnh, cả thế giới cũng yên ắng lạ thường.
Long Nhất vẫn giữ động tác và vẻ mặt thâm trầm đó.
Lại nhìn sang Diệp Thành, khoé miệng hắn giật giật mười mấy lần.
Sau hai giây yên tĩnh, Đông Phương Ngọc Linh lại lần nữa ho hắng coi như không có chuyện gì xảy ra rồi bước tiếp.
“Vì sao tiền bối lại nhìn chúng ta bằng vẻ mặt như vậy chứ?”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc bóng loáng của mình.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng cho Long Nhất một bạt khiến hắn dạt sang bên sau đó đuổi theo Đông Phương Ngọc Linh: “Đông…Đông Phương sư bá, không…không phải như người nghĩ đâu”.
“Thật kì lạ”, phía sau, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc rồi lại bưng mặt rời đi.
Khi đi qua tiểu viên phía Tư Đồ Nam đang ở, hắn tự giác bước vào.
Ôi trời!
Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật mình rít lên vì bọn họ tưởng rằng đây là Lã Hậu.
Phía này, Diệp Thành đã tới cửa biệt uyển nơi Sở Linh ở.
Cuối cùng hắn cũng đuổi theo được Đông Phương Ngọc Linh nhưng sau một hồi giải thích, Đông Phương Ngọc Linh chỉ thở dài và nói hai từ: Ta hiểu.
Lão tử đây một đời anh minh mà!
Diệp Thành day trán, bộ dạng ủ rũ bước vào biệt uyển.
Vừa vào trong, hắn đã trông thấy Sở Linh đang ngồi khoanh chân hít thở dưới gốc cây linh quả.
Thấy vậy, Sở Linh liền xoa tay, hắn bước tới nhưng Sở Linh đang trong trạng thái nhập định, cho dù hắn tới bên cạnh cô cũng không tỉnh lại.
Diệp Thành lấy ra một vò rượu ngồi bên cạnh Sở Linh, tu sĩ khi nhập định thì cũng chính là lúc linh hồn đang trong trạng thái lửng lơ, lúc này kị nhất có người làm phiền, nếu như không ổn thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma và gặp phải tạo nghiệp.
“Sao trông xinh đẹp thế nhỉ?”, Diệp Thành rót rượu nhìn khuôn mặt Sở Linh bằng ánh mắt tận hưởng, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt hoàn mĩ.
Có điều đột nhiên hắn lại trông thấy khoé miệng Sở Linh trào máu, khuôn mặt tái nhợt hẳn.
Diệp Thành lập tức cau mày, hắn mở Tiên Luân Nhãn quan sát cơ thể Sở Linh.
Sau năm giây, Diệp Thành tìm được nguồn cơn vết thương của Sở Linh, đó chính là cấp bậc linh hồn của Sở Linh quá cao nên mất đi cân bằng với sức mạnh của cơ thể, nếu thế cân bằng quá chênh lệch thì rất dễ khiến cơ thể vỡ vụn.
Diệp Thành bất giác cau mày.
Cấp bậc linh hồn của Sở Linh được coi là hiếm có ở Đại Sở nhưng vì cấp bậc linh hồn của cô quá cao và không tương xứng với sức mạnh của cơ thể nên mới tạo ra trạng thái như hiện tại.
“Long Gia, thế cục này phải phá làm sao?”, Diệp Thành lập tức gọi Thái Hư Cổ Long.
“Hai cách, thứ nhất giảm tu vi linh hồn của cô ta, thứ hai tăng sức mạnh của cơ thể”, biết sự quan trọng của Sở Linh trong lòng Diệp Thành nên Thái Hư Cổ Long không vòng vo.
“Đơn giản vậy sao?”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ.
“Đơn giản sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “nếu cố gắng hạ thấp tu vi linh hồn rồi lại muốn thăng cấp thì đó không phải là chuyện đơn giản đâu, làm khong tốt sẽ tổn thương tới căn nguyên”.
“Vậy thì tăng sức mạnh cơ thể thôi”, Diệp Thành vội đáp.
“Cái này thì không đơn giản đâu”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã nói: “Linh hồn của cô ta rất mạnh, không hài hoà với sức mạnh của cơ thể, cô ta rất thông minh, vẫn luôn duy trì thế cân bằng giữa linh hồn và cơ thể, nếu đột nhiên tăng sức mạnh của cơ thể thì rất dễ phá vỡ thế cân bằng, tăng sức mạnh của cơ thể dễ nhưng duy trì thế cân bằng lại khó, ta nói vậy ngươi có hiểu không?”
“Cũng có nghĩa là đồng thời với việc tăng tu vi thì cũng phải duy trì thế cân bằng phải không?”
“Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc” Thái Hư Cổ Long đáp: “Cô ta và ngươi không giống nhau, ngươi có huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể, cơ thể bá đạo, cũng chính vì ưu thế này nên cơ thể của ngươi mới đủ để chứa đựng nguyên thần”.
“Ta lựa chọn phương án thứ hai là tăng sức mạnh của cơ thể, ta phải làm thế nào mới có thể không phá vỡ thế cân bằng”.
“Dùng Đan Tổ Long Hồn”, Thái Hư Cổ Long nói, “Đan Tổ Long Hồn cũng là một loại linh hồn, dùng nó để duy trì thế cân bằng là phương án tốt nhất, nói thẳng ra thì chính là để nó trấn áp linh hồn của cô ta cho tới khi sức mạnh linh hồn tương ứng với sức mạnh của cơ thể, cơ thể mạnh lên một phần thì chốn trấn áp một phần, đây là cách hữu hiệu nhất hiện tại”.
“Ta hiểu rồi”.
“Trước đó thì mở thần hải cho cô ta đã”, Thái Hư Cổ Long nói.
“Đan hải có thể dùng tiên hoả để mở ra còn thần hải thì mở ra thế nào?”, Diệp Thành tỏ vẻ khó hiểu nhìn Thái Hư Cổ Long.
“Dùng Đan Tổ Long Hồn, nó không những là tượng trưng của một thân phận mà còn có sức mạnh mở được thần hải, ngươi có biết không?”
“Mạnh vậy sao?”, kể cả là Diệp Thành thì cũng phải bất ngờ, nếu không phải là Thái Hư Cổ Long xuất đạo thì hắn thật sự không biết Đan Tổ Long Hồn còn có sức mạnh này.
Nên biết rằng mở ra thần hải chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên mới đủ tư cách.
“Tiên hoả có thể mở ra đan hải, thiên lôi có thể tôi luyện linh hồn, Đan Tổ Long Hồn có thể mở ra thần hải, trên người ta sao lại nhiều bảo bối thế chứ?”
“Bảo bối tự nhiên chắc chắn là bảo bối tốt”, Diệp Thành vui mừng, dựa vào ba bảo bối này mà nắm đại quân trong tay thì khả năng chiến đấu của hắn nhất định sẽ tăng lên vài phần.
Thế rồi Diệp Thành phong bế biệt uyển tránh người khác quấy rầy.
Sau đó Diệp Thành mới tế gọi ra Đan Tổ Long Hồn rồi nhìn Đan Tổ Long Hồn bằng ánh mắt nghiêm túc: “Ta nói này Long ca, đây là nương tử của ta đấy, ngươi làm cẩn thận một chút”.
Gừ! Gừ!
Đan Tổ Long Hồn mặc dù không thể nói nhưng lại như nghe hiểu lời Diệp Thành, nó gật đầu rồi bay vào trán Sở Linh.
Chương 793: Bí mật của Diệp Thành
Hự…!
Sau khi Đan Tổ Long Hồn bay vào trán Sở Linh, Sở Linh đau đớn rít lên.
Hiện giờ những gì cô có chính là thần hải, thần hải của cô và Diệp Thành cùng cấp với nhau, đột nhiên có một luồng sức mạnh mạnh mẽ len lỏi vào thần hải nên cô không trụ được.
Khoé miệng Sở Linh trào máu, cô đau đớn mở mắt.
Ập vào mắt cô là khuôn mặt góc cạnh mang theo sự từng trải, đôi mắt đen láy xa xăm như bầu trời sao mênh mông rộng lớn.
“Diệp Thành?”, Sở Linh bất giác giơ tay lên khẽ vuốt má Diệp Thành, cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy người quan trọng nhất đối với mình, đây thực sự là chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Nương tử, nhớ ta rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười.
“Ai là nương tử của ngươi, ta…”, Sở Linh còn chưa nói xong thì khoé miệng đã lại lần nữa trào máu.
Thấy vậy, Diệp Thành vội nói: “Giữ vững tâm thế, ta giúp nàng mở thần hải”.
“Mở…mở thần hải?”, Sở Linh sững người, “đó…đó không phải là chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mới mở ra được sao? Ta mới ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà”.
“Không có việc gì ta không làm được”, Diệp Thành vuốt ve khuôn mặt Sở Linh: “Giữ vững tâm thế là được, mọi việc tiếp theo cứ giao cho Đan Tổ Long Hồn”.
Mặc dù có phần khó tin nhưng Sở Linh vẫn hít vào một hơi thật sâu, cô ổn định tâm thế, nhìn vào đan hải của mình và nhận ra một long hồn đang bay lượn trong đó, không ngừng mở rộng đan hải của mình.
Hự…!
Sở Linh đau đớn rít lên khiến Diệp Thành nhìn mà không khỏi xót xa.
“Nói chuyện với ta chuyển hướng tập trung, hỏi ta tất cả những gì nàng muốn biết”, Diệp Thành vội cười nói, “trên người ta có rất nhiều bí mật, có lẽ nàng rất muốn biết phải không?”
“Hỏi gì cũng được sao?”, Sở Linh mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Nàng muốn biết gì cứ hỏi”.
“Tiên hoả của ngươi ở đâu mà có?”, Sở Linh cười nói.
“Vào đêm thứ chín ta bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông”, Diệp Thành ngồi cạnh Sở Linh trả lời thành thực: “Nó bay từ trên trời xuống, vận mệnh của ta cũng từ đó mà thay đổi”.
“Vậy ma đạo của ngươi là sao?”, Sở Linh thắc mắc nhìn Diệp Thành: “Sao trong cơ thể ngươi lại có ma huyết?”
“Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Dòng máu ma đó được luyện ra trong một cái đỉnh nhỏ, ta không ngờ ta vô tình nuốt phải nó, khi gặp phải áp lực thì nó tự giải thoát và đưa ta vào trạng thái ma đạo, nhưng cho tới giờ ta vẫn có thể chống cự được, nếu nói về sức mạnh ma đạo thì thực sự bá đạo, khi vào trạng thái ma đạo, sức mạnh của ta tăng vọt, cũng chính vì dòng máu ma đó nên mới nhiều lần giúp ta thoát khỏi khó khăn”.
“Chẳng trách”, Sở Linh lẩm bẩm: “Vậy Tiên Luân Nhãn thì sao?”
“Nói tới cái này thì đúng là định mệnh”, Diệp Thành cười đáp: “Có lẽ người của Hằng Nhạc Tông không biết bên dưới vực thẳm trồng linh thảo ở ngoại môn có một sơn cốc u tịch, bên trong đó có một lão tiền bối tên là Khương Thái Hư, ông ấy là người của tiên tộc thực sự, cấp bậc Đại Thánh, vì đối phó với ma vật trong cơ thể nên cứ thế ngồi cả năm nghìn năm còn ta may mắn xuống được đó, Tiên Luân Nhãn của ta do ông ấy truyền cho, tên là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
Diệp Thành nói rất hào hứng, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, cô không ngờ Hằng Nhạc Tông lại có nhiều bí mật nhường này và cũng không ngờ Diệp Thành lại có cơ duyên gặp được nhiều thứ hay ho như vậy.
“Hoả diệm màu đen đó là một trong những cấm thuật của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, phía này, Diệp Thành tiếp tục: “Nó dùng tuổi thọ để đánh đổi nên sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rất bá đạo”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại cười thần bí: “Nàng có muốn biết vì sao ta lại có nhiều thần thông như vậy không?”
“Vì sao?”, Sở Linh hiếu kì nhìn Diệp Thành, cô còn nhớ khi ở trận so tài tam tông, tên súc sinh Diệp Thành này đúng là thần thông, bí thuật thần thông của chín đại đệ tử chân truyền của tam tông hắn đều biết.
“Vì ta có Tiên Luân Nhãn có khả năng phục chế và diễn tiến”, Diệp Thành cười nói.
“Hoá ra là vậy”, Sở Linh kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được.
“Còn gì nữa nàng cứ hỏi đi?”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn cố gắng kéo theo sự chú ý của Sở Linh, hắn quyết định rồi, nếu như Sở Linh muốn biết thì hắn sẽ không giấu cô bất cứ điều gì.
“Có thể nói cho ta biết sau khi ngươi chết rồi thì làm sao sống lại không?”
“Vấn đề này tương đối phức tạp”, Diệp Thành xoa cằm cố gắng sắp xếp câu từ rồi mới nói: “Linh hồn hiện tại của ta là linh hồn trước khi ta chết, là do Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không đưa ta vào giới ý thức của nó, cho nên ta căn bản không chết chỉ là linh hồn của ta bị phong ấn bên trong Tiên Hư Giới của Tiên Luân Nhãn, đợi khi linh hồn quy vị thì ta chẳng phải có thể nhảy nhót bay lượn sao?”
“Linh hồn trước khi chết? Tiên Hư Giới?”, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, kể cả với một người thông minh như cô cũng nhất thời không phản ứng lại kịp.
Diệp Thành không nói thêm vì việc này dù là ai cũng sẽ khó hiểu, hắn của lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao.
Không biết mất bao lâu Sở Linh mới gãi đầu, cũng không biết cô có hiểu hay không, dù sao cũng là ý đó, là Tiên Luân Nhãn bảo vệ hắn nên mới có Diệp Thành của hiện tại.
“Sao cô không hỏi ta?”, đương lúc Sở Linh còn đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên.
“Ai đang nói vậy?”, Sở Linh lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.
Khụ khụ.
Diệp Thành hắng giọng, hắn cười thần bí với Sở Linh: “Giờ ta sẽ nói với nàng một bí mật quan trogj chính là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông”.
“Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông?”
“Xin chào cô gái, gọi ta Long Gia là được”, Sở Linh còn đang ngơ ngác thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng khi Diệp Thành vừa há miệng.
“Hai người sao lại…”, sắc mặt Sở Linh càng thú vị hơn bao giờ hết, vẻ mặt khó tin.
Nên biết rằng nơi này chính là thành cổ Thiên Thu, cách Chính Dương Tông ít nhất cũng phải cả hàng triệu dặm, thế gian này sẽ không thể có truyền âm thạch nào có thể truyền âm xa như vậy.
Quan trọng nhất đó là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông đang trong trạng thái phong ấn, nơi phong ấn hắn nhất định là cấm địa của Chính Dương Tông, sao có thể liên hệ với Diệp Thành được.
“Đêm trước khi diễn ra trận so tài tam tông, Gia Cát Vũ tiền bối đa lén đưa ta vào cấm địa của Chính Dương Tông”, phía này, Diệp Thành lên tiếng, “vì một số lí do nên ta bị nhốt ở trong đó, vì kéo theo sự chú ý của phía Thành Côn nên Gia Cát Vũ tiền bối chạy đi còn ta bị nhốt lại trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông”.
“Vậy làm cách nào mà ngươi ra ngoài được?”, Sở Linh vội hỏi.
“Nàng hỏi đúng vấn đề rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “tiểu gia vận may tốt, Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đó, là nó đưa ta ra ngoài”.
“Còn có cả chuyện này sao?”, Sở Linh kinh ngạc.
“Chính Dương Tông có đại địa linh mạch”, Diệp Thành lại nói ra một thông tin mà Sở Linh còn vô cùng mới lạ, “trước khi ta được đưa ra ngoài thì đã để lại đó chín phần phân thân, cũng chính vì vậy nên khi quyết đấu với người khác ta luôn được bổ sung sức mạnh liên tục”.
“Chẳng trách, chẳng trách”, Sở Linh coi như hiểu ra nhiều điều.
Diệp Thành biết bao nhiêu bí thuật là nhờ có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hắn có khí huyết dồi dào vì có đan hải, chân nguyên của hắn không bao giờ cạn kiệt vì hắn có chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa…
“Thế nào, được chứ?”, Diệp Thành hất đầu không quên vuốt tóc.
“Được lắm”, kể cả là Sở Linh với khuôn mặt lạnh băng nghiêm túc thì cũng không thể nhịn nổi mà trầm trồ.
Chương 794: Kết hợp nhiều phương pháp
Sau đó trong biệt uyển luôn vọng lại tiếng nói.
Sở Linh lại hỏi rất nhiều bí mật của Diệp Thành, chẳng hạn như Thánh chủ Viêm Hoàng, chẳng hạn như huyết mạch Thánh thể…
Mà Diệp Thành ngồi xếp bằng dưới đất, ba hoa chích choè đủ điều, dù là điều Sở Linh muốn biết hay không muốn biết hắn đều nói hết!
Nhưng phải công nhận rằng nhờ vậy mà sự chú ý của Sở Linh đã thật sự bị chuyển hướng, đương nhiên vẫn đau đớn nhưng không còn nhiều như trong tưởng tượng.
“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết sao đêm đó ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của ta rồi chứ!”, cuối cùng Sở Linh trừng mắt nhìn Diệp Thành, hỏi câu này xong, gò má cô còn ửng hồng.
“Đêm đó? Đêm nào cơ?”, Diệp Thành giả ngu, nhìn Sở Linh đầy nghi hoặc.
“Là đêm đó đó”, Sở Linh tức giận muốn nổi đoá.
“Là đêm đó à?”, Diệp Thành mặt dày, lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.
“Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa”, hai má Sở Linh đỏ bừng, nếu hỏi tiếp, không biết tên mặt dày Diệp Thành này sẽ còn nói gì.
“Aiya!”, Diệp Thành đột nhiên vỗ đùi: “Nàng nói đêm đó à!”
“Nhớ ra rồi?”, Sở Linh tức giận lồng ngực phập phồng, hung dữ lườm Diệp Thành.
“Nhớ ra rồi, nhưng lại quên rồi”.
“Đi chết đi”.
Rắc!
Khi hai người nói chuyện dường như có thứ gì đó vỡ ra, khiến toàn thân Sở Linh run lên.
Ngay sau đó, toàn bộ tâm trí của cô bị hút vào trong một thế giới sương mù màu trắng, Đan Tổ Long Hồn bay lơ lửng bên trong, thế giới này có vẻ rất rộng nên Đan Tổ Long Hồn khổng lồ là thế mà ở đây trông cũng rất nhỏ.
“Đây… Đây chính là thần hải?”, Sở Linh tò mò nhìn chung quanh, vì thần hải đã mở nên cô cảm nhận được toàn bộ linh hồn của mình đều đang thăng hoa, cảm giác đất trời cũng gần gũi hơn rất nhiều.
“Lợi hại không?”, Diệp Thành cười hì hì.
“Không ngờ Đan Tổ Long Hồn lại bá đạo đến vậy!”, Sở Linh sửng sốt tột cùng, đan hải có thể mở, thần hải cũng có thể mở, cô cảm thấy bất cứ thứ gì còn lại của Diệp Thành cũng đều là bảo bối có giá trị.
“Vẫn chưa hoàn chỉnh đâu, tiếp tục nào”, Diệp Thành đã đứng lên, xắn tay áo: “Ta giúp nàng nâng cao sức mạnh của thân thể”.
“Không được”, Sở Linh lập tức nói: “Ta…”
“Linh hồn và thân thể cân bằng đúng không?”, Diệp Thành ngắt lời Sở Linh.
“Ngươi biết?”
“Ta nói rồi, không gì là không thể”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóng: “Yên tâm đi, Đan Tổ Long Hồn sẽ giúp nàng duy trì cân bằng, điều chúng ta cần làm là nâng cao sức mạnh thân thể của nàng lên cao nhất, cao đến mức có thể chịu được tải trọng của nguyên thần”.
“Như… Như vậy cũng được ư?”, Sở Linh giật mình.
“Đương nhiên là được”, Diệp Thành đã bắt đầu gọi tiên hoả ra, để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân, vận dụng Man Hoang Luyện Thể thay Sở Linh tôi luyện thân thể, còn thiên lôi hoá thành Thiên Lôi Đạo Thân, giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.
Sau đó, đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng được hắn gọi ra, hai tay nó đặt lên lưng Sở Linh, truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú vào người cô.
Còn Diệp Thành thì lấy hơn mười loại đan dược ra, hầu như đều là linh dược để nâng cao sức mạnh của thân thể, hắn bóp nát rồi truyền từng viên vào cơ thể Sở Linh cho tiên hoả luyện hoá.
“Có thánh huyết của ngươi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Thân xác Thánh thể bá đạo, máu tinh nguyên của Thánh thể còn bá đạo hơn, là thứ nghịch thiên có thể nâng cao sức mạnh cho thân thể”.
“Đã hiểu”, Diệp Thành hít sâu một hơi, tiếp tục ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể truyền vào cơ thể Sở Linh.
Rắc! Rắc!
Thoáng chốc, trong cơ thể Sở Linh vang lên những tiếng xương cốt va chạm, thân thể cô đang được luyện hoá mạnh mẽ.
Xoẹt! Xoẹt
Đây là âm thanh từ linh hồn, Thiên Lôi Đạo Thân đang giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.
Hự!
Đồng thời kết hợp nhiều phương pháp khiến Sở Linh lại lần nữa rên lên vì đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, so với lúc mở thần hải, cơn đau này vẫn chưa là gì.
Không lâu sau, trên cơ thể Sở Linh như có hoả diệm cháy lên, đó là sức mạnh huyết mạch của máu tinh nguyên từ Thánh thể.
Thánh huyết cực kỳ bá đạo, mang tính xâm lược, nó đã thay đổi thân thể Sở Linh.
Như vậy, có Đan Tổ Long Hồn duy trì sự cân bằng cho linh hồn và thân thể, Diệp Thành đồng thời sử dụng nhiều biện pháp để nâng cao sức mạnh cho thân thể của Sở Linh.
Vút!
Chẳng mấy chốc, âm thanh thế này vang lên.
Sở Linh đã tiến giới, tu vi từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám tăng lên cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, đang tiến gần đến cảnh giới Không Minh đỉnh phong vô tận.
Linh khí của đất trời xao động, dường như đã tìm thấy nơi thông khí mà trút vào người Sở Linh, thân thể cô lúc này cũng như một cái động không đáy, liên tục hấp thu linh khí của đất trời.
Rắc! rắc!
Để tránh phiền phức, Diệp Thành liên tục bóp nát đan dược truyền vào cơ thể Sở Linh, giúp cô bổ sung chân nguyên cần thiết trong lúc tiến giới.
Nhìn Diệp Thành liên tục bận rộn, trên mặt Sở Linh nở nụ cười nhẹ, chính chàng thanh niên trước mặt đã mang lại cho cô rất nhiều bất ngờ, cho cô rất nhiều điều ngạc nhiên, chấn động, bây giờ hắn còn đang cố gắng nâng cao sức mạnh cho công thể của cô.
Chàng chính là quý nhân trong cuộc đời ta phải không?
Sở Linh mỉm cười ngọt ngào, trong nụ cười chan chứa yêu thương.
Thời gian chầm chậm qua đi, từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối.
Trong tiểu biệt uyển, sắc mặt Diệp Thành vốn đã rất tái, vì không ngừng ngưng tụ thánh huyết tinh nguyên truyền vào cơ thể Sở Linh mà bản thân hắn dù có khí huyết dồi dào cũng khó gắng gượng.
Tuy nhiên nỗ lực của hắn không hề vô ích, đồng thời sử dụng nhiều phương pháp, thân thể Sở Linh đã cường hãn đến mức đáng sợ, đã hoàn toàn có thể mang linh hồn của cảnh giới Thiên đỉnh phong.
Nhưng Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, hắn nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì bất cứ lúc nào Sở Linh cũng có thể ngưng tụ nguyên thần, hắn cần phải gia tăng độ mạnh của thân thể cô lên đến mức có thể chịu được trọng tải của nguyên thần.
“Dừng lại đi! Được rồi”, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thành, Sở Linh không nhớ mình đã nói những lời này bao nhiêu lần.
“Đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất”, Diệp Thành cười thoải mái: “Yên tâm, ta là Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh huyết mạch rất cường hãn, khí huyết lại dồi dào, ăn mấy bữa là lại khoẻ ngay”.
“Nhưng…”
“Ngoan, nghe lời ta”, Diệp Thành mỉm cười, một lần nữa ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể.
Sở Linh mím môi, lời nói của Diệp Thành như chứa ma lực khiến cô không có ý phản đối, điều cô có thể làm là không ngừng đưa tay lau mồ hôi giúp hắn.
“Áp chế tu vi”, lời của Diệp Thành cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, vì đồng thời sử dụng rất nhiều phương pháp nên Sở Linh đã có khả năng có thể tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không phải Diệp Thành không cho cô tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên, mà vì với nền tảng lúc này của Sở Linh, nếu quá hung hãn thì cũng không tốt, đợi vài ba ngày cũng được, ít nhất phải cho cô thời gian để ổn định nền tảng.
Sở Linh cũng đã hành động, cố gắng trấn áp tu vi sắp tiến giới của mình, cô hiểu rõ trạng thái của mình hơn ai hết, tiến giới lúc này quả thực chỉ có hại chứ không có lợi.
Thời gian vẫn đang dần trôi, từ tối đến đêm khuya.
Xung quanh hoàn toàn im ắng, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, có một vòng bánh xe màu bạc sáng ngời, ánh trăng và ánh sao chiếu lên người hai người trông cực kỳ yên bình.
Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới mệt mỏi mà ngã quỵ, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng biến mất, ngay cả Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng trở về như cũ.
“Diệp Thành”, Sở Linh vội vàng đứng dậy, ôm Diệp Thành vào lòng.
“Thê tử, có phần thưởng gì cho ta không?”, Diệp Thành mệt mỏi nở nụ cười, vùi đầu vào vòng tay Sở Linh.
“Vậy ngươi muốn phần thưởng gì?”, Sở Linh cười ngọt ngào.
“Sinh cho ta một đứa con mập mạp đi!”
“Được thôi!”
Chương 795: Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật
Đêm khuya, Diệp Thành day đầu mày, từ trên vân đoàn đứng dậy.
Oa!
Chẳng mấy chốc hắn đã không kìm được lắc đầu, có lẽ là tiêu hao năng lượng quá nhiều nên dù với khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể, đầu hắn vẫn hơi choáng váng.
Sau đó hắn nhét một viên đan dược vào miệng, trở mình nhảy xuống vân đoàn.
Đập vào mắt hắn là Sở Linh ở nơi cách đó không xa, cô đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây linh quả, lại tiến vào trạng thái nhập định.
Nhưng Sở Linh của bây giờ đã hoàn toàn khác.
Sau khi thân thể mạnh lên, linh hồn được tôi luyện, tu vi được nâng cao, thân thể được thánh huyết luyện hoá, cả người cô như được lột xác, thần hà bao quanh thân thể, toàn thân tản ra làn khí huyền diệu, mỗi sợi tóc cũng đều nhuốm thần hoa lộng lẫy.
Cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết mà hoàn mỹ.
Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là xung quanh cô còn có dị tượng huyền bí, đó là một đoá sen thịnh thế đang từ từ nở rộ.
“Công sức của mình cũng không vô ích!”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Khi nàng ấy tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực sẽ không yếu hơn Sở Linh Ngọc, chỉ tu vi linh hồn thôi cũng là điều mà người bình thường không thể sánh được”.
“Long gia, có bí thuật thần thông nào tấn công linh hồn không?”, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.
“Cái gì cũng có”, Thái Hư Cổ Long thậm chí còn không mở mắt, nói với vẻ rất thản nhiên, dường như đang tuyên bố với Diệp Thành: Lão tử là Tàng Bảo Các tự nhiên, trên đời không có gì ta không biết.
“Truyền cho ta một bộ đi!”, Diệp Thành cười hì hì: “Để ta truyền cho thê tử”.
“Tiểu tử, sao ta có cảm giác như ngươi đang chuẩn bị hậu sự thế?”, cuối cùng Thái Hư Cổ Long cũng mở mắt, lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Sao, đừng nói với ta là ngươi không đấu lại Doãn Chí Bình đấy nhé”.
“Đánh thắng hắn thì có ích gì?”, Diệp Thành bĩu môi: “Đến ngày đó không chỉ một mình hắn mà đội hình cao thủ của ba tông cũng lớn hơn mấy ngày trước, sẽ không chỉ nhỏ như vậy đâu”.
“Điều này làm khó được ngươi sao?”, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy.
“Có Tiên Luân Thiên Đạo đương nhiên ta có thể trốn thoát, nhưng biết đâu ta lại gặp chuyện bất trắc trong hố đen không gian, không có gì là tuyệt đối cả!”, Diệp Thành ngoáy tai: “Ngay cả ngươi cũng nói rồi, hố đen không gian là một nơi cực kỳ hung hiểm”.
“Chuẩn bị tiếp nhận bí pháp đi!”, ánh mắt Thái Hư Cổ Long loé lên, một bộ bí pháp dung hợp thành thần thức, thông qua chín phân thân của Diệp Thành truyền cho hắn.
Diệp Thành nhắm hờ hai mắt, tĩnh tâm đón nhận bí pháp.
Chẳng bao lâu, bí pháp mà Thái Hư Cổ Long truyền lại đã hợp nhất thành những ký tự nhỏ màu vàng kim dày đặc, sau đó tự sắp xếp thành hàng, ký tự nào cũng ánh vàng rực rỡ khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Đến khi các ký tự xếp xong, hắn mới nhìn thấy hai chữ sáng rỡ, chói mắt nhất: Thần Thương.
Thần Thương!
Diệp Thành lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt ra.
“Bí pháp này chỉ có linh hồn đạt tới cảnh giới Thiên mới có tư cách thi triển”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm giải thích: “Nhưng dù có tu vi linh hồn cảnh giới Thiên cũng không tránh khỏi tự làm tổn thương chính mình”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi, he he”, Diệp Thành cười hì hì rồi dùng Tiên Luân Nhãn diễn hoá lại bí pháp này một cách tường tận.
Không lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, âm thần vận hành bí pháp Thần Thương này.
Khoảng hai giây sau, có ánh sáng vàng le lói giữa chân mày hắn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng kiếm rung.
Thần Thương!
Sau tiếng hô khẽ của hắn, kiếm quang sắc bén bắn ra từ giữa đầu mày, thanh kiếm này rất bá đạo, quanh thân có lôi điện quấn lấy, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt vô song.
Hự!
Diệp Thành rên lên một tiếng, mặc dù Thần Thương bá đạo nhưng phản phệ cũng rất dữ dội, với tu vi linh hồn cảnh giới Thiên của hắn mà thần hải cũng ong ong.
“Bá đạo”, Diệp Thành không khỏi cảm thán.
“So với Thiên Chiếu của ngươi thì đây chẳng là gì”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành.
“Nhưng khác nhau mà! Tiên Luân Thiên Chiếu phải trả giá bằng thọ nguyên, tiêu hao nhiều như vậy đương nhiên sẽ có uy lực bá đạo tương ứng, nhưng nói đến Thiên Chiếu, đó đúng là một bí pháp không tồi”.
Nói đến đây, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, ngươi có biết Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ không?”
“Nói đến bí pháp cấm kỵ thì ta biết chín bí pháp: Tiên Luân Thiên Chiếu, Tiên Luân Thiên Đạo, Tiên Luân Thiên Huyền, Tiên Luân Thiên Nghịch, Tiên Luân Thiên Sinh, Tiên Luân Thiên Canh, Tiên Luân Thiên Cấm, Tiên Luân Thiên Chú, Tiên Luân Thiên Táng”.
Sau khi tiễn Liễu Dật và phía Chu Ngạo rời đi, Diệp Thành và nhóm Dương Đỉnh Thiên lần lượt tới bên trong đại điện của cổ thành Thiên Thu.
“Chẹp, chẹp…vị thần của chúng ta quay về rồi”, Diệp Thành vừa đặt một chân vào trong đại điện liền nghe từng tiếng tặc lưỡi vang lên, còn từ “thần” trong lời nói của mọi người là sát thần hay là “thần lừa” thì cũng không biết được.
“Chiêu này của tiểu hữu đúng là lừng danh cả Nam Sở”, lão tổ nhà họ Tô chép miệng nhìn Diệp Thành.
“Cũng bình thường thôi ạ”, Diệp Thành nói rồi không quên chỉnh lại cổ áo.
“Lần này tính toán sai lầm rồi”l Sở Linh Ngọc vừa nhàn nhã sửa sang móng tay vừa lên tiếng.
“Thất sách, thất sách nghiêm trọng”, Diệp Thành cười ái ngại, “con cũng không ngờ Cơ Tuyết Băng lại có thể phá được phong ấn của con, nếu không thì con đã phế cô ta từ lâu rồi”.
“Ta có thể cho rằng ngươi không nhẫn tâm không?”, Hồng Trần Tuyết vừa soi gương chỉnh tóc vừa điềm tĩnh nói.
“Người nói gì thế chứ, con thực sự muốn phế đi cô ta”.
“Cái này thì chúng ta tin, đến cả người thương trước kia mà còn dám trói lại, nhận được tiền rồi còn không thả người, người thế này thì việc gì cũng có thể làm ra được”.
“Sao ta lại cảm thấy như mọi người đang chửi con thế nhỉ?”, Diệp Thành bắt đầu sầm mặt lại.
“Nói gì thế chứ? Ta đang khen ngươi mà”.
“Được rồi”, khi mấy người còn đang đùa cợt thì Thiên Tông Lão Tổ thêm lời, “vào chuyện chính”.
Nói tới chuyện chính, tất cả đều nghiêm túc hẳn, người đang sửa móng tay thôi không sửa nữa, người đang soi gương cũng vội cất đi, người đang trêu ghẹo ngừng ngay tức khắc, tất cả đều tắt đi nụ cười.
“Tình hình có phần hơi phức tạp rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nhìn Diệp Thành.
“Tiền bối xin cứ nói”.
“Hôm qua ở Bắc Sở vừa có tin ngoài Sát Thủ Thần Triều ra thì một thế lực thần bí và mạnh mẽ khác bắt đầu có hành động rồi”, Thiên Tông Lão Tổ nói, “theo tin tìn báo có lẽ là Quỷ Tộc từng bị Thiên Táng Hoàng trấn áp”.
“Nam Sở cũng có một thế lực thần bí mạnh mẽ xuất thế”, Hồng Trần Tuyết tiếp lời, “và có một điểm chắc chắn đó là bọn họ là Huyết Tộc từng bị Thần Hoàng năm xưa trấn áp”.
“Không kì lạ”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm: “Cho dù là Sát Thủ Thần Triều, Quỷ Tộc hay Âm Minh Thánh Vực, Huyết Tộc thì đều là thế lực cổ xưa dị thường, tro tàn lại cháy là chuyện trong dự liệu, một ngày trước ta đã gặp ba tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Quỷ Tộc”.
“Ngươi đã giao chiến với người của Quỷ Tộc?”, tất cả mọi người đều tỏ ra khác thường.
“Đây không phải là việc trọng điểm”, ngón tay Diệp Thành gõ gõ vào mặt bàn theo tiết tấu, “quan trọng đó là chúng ta cần phải nhanh chóng đoạt được Hằng Nhạc Tông về tay, hình thế của Nam Sở sẽ ngày càng phức tạp hơn khi có thêm nhiều thế lực và chủng tộc khủng khiếp xuất thế, chúng ta cần tập hợp lực lượng đủ mạnh trong khoảng thời gian ngắn nhất để ứng phó với biến cố có thể ập tới bất cứ lúc nào”.
“Ta cho rằng chúng ta khai chiến với Hằng Nhạc Tông được rồi”, Chung Giang trầm ngâm vuốt râu: “Chín phân điện đã truyền tin về các lão bối của Hằng Nhạc Tông đã pháp người đi điều tra việc hỗn loạn của tam tông”.
“Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông cũng vậy”, Chung Quy nói tiếp: “Làn sóng trói người dần chìm xuống, sự tập trung của bọn họ bắt đầu hướng về cuộc hỗn chiến của tam tông”.
“Vậy thì khai chiến”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
“Cứ thế mà đánh sao?”, tất cả mọi người nhìn Diệp Thành.
“Không phải vậy”, Diệp Thành khẽ lắc đầu: “Ta sẽ lấy thân phận của Tần Vũ công khai khiêu chiến với Doãn Chí Bình ở Cổ Thương Nguyên”.
“Công khai khiêu chiến?”, tất cả mọi người đều cau mày, “đánh như vậy thì thân phận thật sự của ngươi rất có khả năng sẽ…., tới lúc đó tam tông, thậm chí là các thế lực ở Nam Sở đều có khả năng sẽ phái kẻ mạnh tới, hậu quả sẽ vượt qua tầm kiểm soát của chúng ta”.
“Binh pháp có kế tên là giương đông kích tây”, Diệp Thành mỉm cười, “cái ta cần là hiệu quả như vậy, mục đích chính là kéo theo sự tập trung của tứ phương, quan trọng nhất chính là phía Thông Huyền sẽ vì sự an toàn của Doãn Chí Bình nên nhất định sẽ phái kẻ mạnh đi, Hằng Nhạc Tông không có sự trấn thủ của bọn họ thì mọi người sẽ dễ dàng dành được”.
“Vậy Doãn Chí Bình sẽ ứng chiến sao?”, mọi người đều nhìn sang Diệp Thành.
“Đương nhiên”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Dương Đỉnh Thiên đã nói trước, giọng điệu chắc nịch: “Sự ngông cuồng của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, nếu không thì cũng sẽ không có trận hỗn chiến của tam tông”.
“Sư bá nói phải”, Diệp Thành mỉm cười: “Ta là đệ tử xếp thứ hai trên bảng Phong Vân, hắn là đệ tử xếp đầu tiên, hắn không thể nào để cho một kẻ uy hiếp đến sự thống trị địa vị của mình tồn tại trên đời”.
“Cho dù hắn đi thì ngươi chắc chắn kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay với ngươi chứ?”
“Về điểm này thì ta từng nghĩ tới rồi”, Diệp Thành lại bắt đầu gõ bàn có nhịp điệu: “Ta dám chắc trước khi ta và Doãn Chí Bình chưa phân thắng bại thì kẻ mạnh của tam tông sẽ không ra tay, đặc biệt là Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông, cho dù ta hay Doãn Chí Bình chết thì chỉ có lợi chứ không có hại với bọn họ cho nên bọn họ sẽ kiềm hãm lẫn nhau cho tới khi ta và Doãn Chí Bình phân thắng bại mới ra tay”.
“Đã vậy thì chúng ta sẽ tiếp ứng cho ngươi”, Chung Quy hít vào một hơi thật sâu.
“Không cần, không cần”, Diệp Thành xua tay cười nói: “Yên tâm, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, cả nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh không giết chết ta được, ta có tự tin sẽ bảo đảm tính mạng an toàn”.
“Đây không phải chuyện nói chơi đâu”.
“Ta hiểu, việc mọi người cần làm là tập hợp toàn bộ lực lượng, nhân lúc ta và Doãn Chí Bình đại chiến để dành lại Hằng Nhạc Tông, thương vong càng ít càng tốt, nhanh chóng khống chế những lão bối ở lại Hằng Nhạc Tông để tiện kiểm soát Hằng Nhạc Tông, một khi thành công thì sẽ đóng cửa Hằng Nhạc Tông, nhớ rõ, không được thả bất cứ ai, dù chỉ là một người”.
Nói tới đây, Diệp Thành nhìn sang Dương Đỉnh Thiên: “Sư bá, hôm đó người nhất định phải có mặt”.
“Cái này thì ta hiểu”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười gật đầu: “Mặc dù ta chỉ là tiền chưởng giáo nhưng ít nhiều cũng vẫn có danh tiếng của mình, những ngày nay hành động của Doãn Chí Bình đã khiến cho cả Hằng Nhạc Tông vô cùng phẫn nộ, sự trở lại của chúng ta chính là tia hi vọng cho mọi người”.
“Vậy sau khi đoạt được Hằng Nhạc Tông thì sao?”, lão tổ nhà họ Tô nhìn tất cả mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thành: “Phía Thông Huyền liệu có chấp nhận ngươi quay lại?”
“Người khác thì con không biết nhưng Thông Huyền chắc chắn là không”, Diệp Thành không do dự, hắn mỉm cười nói: “Về điểm này thì chưởng môn sư bá hiểu hơn ai hết”.
“Ông ấy là người trước nay không bao giờ biết nhận sai”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, “ông ta tự nhận sẽ không làm sai việc gì, cho dù biết mình sai cũng sẽ không nhận sai, càng không cho phép bất cứ ai đụng tới uy nghiêm của mình”.
“Cho nên cho dù chúng ta đoạt được Hằng Nhạc Tông thì ông ấy cũng sẽ không thừa nhận sự tồn tại của chúng ta”, Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng: “Thừa nhận chúng ta đồng nghĩa với thừa nhận mình sai, bảo ông ta nhận sai là điều không thể”.
“Vậy mấy vị lão tổ khác của Hằng Nhạc Tông thì sao? Hằng Nhạc lão tổ, Hằng Nhạc thượng nhân? Liệu bọn họ có thừa nhận không? Nếu bọn họ thừa nhận thì chúng ta không cần gây chiến với mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên này”.
“So với Thông Huyền mà nói thì những vị sư thúc sư bá khác ổn hơn nhiều”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng: “Nếu bọn họ biết thành tựu hiện giờ của Diệp Thành thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía chúng ta, không phải tất cả mọi người đều cố chấp không chịu thay đổi như Thông Huyền, Diệp Thành và Doãn Chí Bình ai mới là người có thể mang lại huy hoàng cho Hằng Nhạc Tông đã là chuyện rõ ràng từ lâu”.
“Không sai”, Đạo Huyền Chân Nhân thêm vào: “Những ngày nay mọi hành vi của Doãn Chí Bình sư thúc sư bá thật sự không biết sao? Nếu không phải Doãn Chí Bình là kí chủ với độ hoà hợp chín phần thì e rằng đã bị phế rồi”.
“Nói trắng ra thì hiện giờ Hằng Nhạc Tông chính là một đống bùn lầy”, Thiên Tông Lão Tổ than thở: “Bọn họ để Doãn Chí Bình sống và bảo vệ hắn vì Hằng Nhạc Tông hiện giờ không thể tìm được một người đấu lại được với hắn, còn sự trở lại của Diệp Thành sẽ phá vỡ thế cục này, so với Doãn Chí Bình thì Diệp Thành càng có tư cách làm thống soái của tam quân hơn”.
“Vậy thì vấn đề không phải lớn”, mọi người cười nói.
“Vậy thì bắt tay vào chuẩn bị thôi”.
Chương 792: Đến sớm không bằng đến đúng lúc
Đi ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi đi tới biệt uyển nơi Sở Linh ở.
Sau khi hắn đi, phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang bắt đầu hành động. Không lâu sau đó, từng mệnh lệnh được truyền xuống.
Tiếp đó, đại quân của Viêm Hoàng lần lượt tập kết ở chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, kẻ mạnh ở bên ngoài cũng lần lượt được triệu về và được phái đến địa điểm chỉ định.
Mọi thứ đều được tiến hành vô cùng tuần tự, chỉ đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi là sẽ khai chiến với Hằng Nhạc Tông.
Phía này, Diệp Thành đứng trước một tiểu viên.
Nhìn vào bên trong chật kín bóng người, từng âm thanh cười nói rôm rả vang lên, không cần nói cũng biết đó chính là nhóm Tư Đồ Nam.
Bọn họ nghĩ rất thoáng, không nhữngk không làm khó Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn mà ngược lại còn kết bằng hữu với nhau, người nào người nấy cầm vò rượu uống tới mức mặt mày đỏ gay, họ kể cho nhau nghe về chuyện trong trận so tài tam tông.
“Được lắm”, Diệp Thành xoa cằm, hắn cũng muốn tham gia.
Có điều trong lúc này trong đầu hắn bất giác hiện lên cảnh tượng Sở Linh không mặc y phục, bên tai hắn lại nghe vang vọng tiếng rên rỉ của nữ nhân, càng nghĩ hắn lại càng trỗi lên ham muốn.
“Lần tới vậy”, Diệp Thành gãi tai sau đó đi về phía nơi ở của Sở Linh.
Vừa đi chưa lâu, hắn liền trông thấy một cái đầu trọc lóc bóng loáng, đó chính là Long Nhất.
Không hiểu sao khi nhìn thấy Long Nhất Diệp Thành lại bất giác giật giật khoé miệng.
Hôm nay tên này trông chẳng ra sao, y phục lộn xộn, toàn thân đầy dấu chân, cả khuôn mặt méo xệch, mũi còn chảy máu.
Thấy bộ dạng này của Long Nhất, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi: “Mấy ngày không gặp sao ngươi lại bị đánh thê thảm ra thế này rồi?”
“Cách tán gái của ngươi đúng là chẳng ra sao”, Long Nhất lấy tay che miệng, vừa nói vừa phun ra hai cái răng: “Ta nói năng cũng nhẹ nhàng lắm, nhưng mỗi lần nói chưa xong đều bị đánh”.
“Vậy ngươi nói nhẹ nhàng tới mức nào?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Long Nhất, “này, ngươi coi ta như Mộ Dung sư bá, kể ta nghe đi”.
“Không được, ta nhìn ngươi không có hứng”, Long Nhất liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.
“Tin ta đi, không sai đâu”.
“Vậy thì thử xem”.
Khụ khụ!
Long Nhất lập tức hắng giọng, hắn quẹt máu mũi đi sau đó hất đầu bày ra bộ dạng thật ngầu rồi mới giơ tay đặt dưới cằm Diệp Thành, vẻ mặt thâm trầm: “Mĩ nữ, nàng có muốn lên giường cùng ta không?”
Phụt!
Tiếng phun ra rượu vang lên, Đông Phương Ngọc Linh vừa đi qua đúng lúc nghe hết được trọn vẹn câu này nên phun ra cả ngụm rượu cao hơn ba trượng.
Đột nhiên, hiện trường trở nên yên tĩnh, cả thế giới cũng yên ắng lạ thường.
Long Nhất vẫn giữ động tác và vẻ mặt thâm trầm đó.
Lại nhìn sang Diệp Thành, khoé miệng hắn giật giật mười mấy lần.
Sau hai giây yên tĩnh, Đông Phương Ngọc Linh lại lần nữa ho hắng coi như không có chuyện gì xảy ra rồi bước tiếp.
“Vì sao tiền bối lại nhìn chúng ta bằng vẻ mặt như vậy chứ?”, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc bóng loáng của mình.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng cho Long Nhất một bạt khiến hắn dạt sang bên sau đó đuổi theo Đông Phương Ngọc Linh: “Đông…Đông Phương sư bá, không…không phải như người nghĩ đâu”.
“Thật kì lạ”, phía sau, Long Nhất xoa cái đầu trọc lóc rồi lại bưng mặt rời đi.
Khi đi qua tiểu viên phía Tư Đồ Nam đang ở, hắn tự giác bước vào.
Ôi trời!
Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật mình rít lên vì bọn họ tưởng rằng đây là Lã Hậu.
Phía này, Diệp Thành đã tới cửa biệt uyển nơi Sở Linh ở.
Cuối cùng hắn cũng đuổi theo được Đông Phương Ngọc Linh nhưng sau một hồi giải thích, Đông Phương Ngọc Linh chỉ thở dài và nói hai từ: Ta hiểu.
Lão tử đây một đời anh minh mà!
Diệp Thành day trán, bộ dạng ủ rũ bước vào biệt uyển.
Vừa vào trong, hắn đã trông thấy Sở Linh đang ngồi khoanh chân hít thở dưới gốc cây linh quả.
Thấy vậy, Sở Linh liền xoa tay, hắn bước tới nhưng Sở Linh đang trong trạng thái nhập định, cho dù hắn tới bên cạnh cô cũng không tỉnh lại.
Diệp Thành lấy ra một vò rượu ngồi bên cạnh Sở Linh, tu sĩ khi nhập định thì cũng chính là lúc linh hồn đang trong trạng thái lửng lơ, lúc này kị nhất có người làm phiền, nếu như không ổn thì rất dễ bị tẩu hoả nhập ma và gặp phải tạo nghiệp.
“Sao trông xinh đẹp thế nhỉ?”, Diệp Thành rót rượu nhìn khuôn mặt Sở Linh bằng ánh mắt tận hưởng, ngũ quan sắc nét, khuôn mặt hoàn mĩ.
Có điều đột nhiên hắn lại trông thấy khoé miệng Sở Linh trào máu, khuôn mặt tái nhợt hẳn.
Diệp Thành lập tức cau mày, hắn mở Tiên Luân Nhãn quan sát cơ thể Sở Linh.
Sau năm giây, Diệp Thành tìm được nguồn cơn vết thương của Sở Linh, đó chính là cấp bậc linh hồn của Sở Linh quá cao nên mất đi cân bằng với sức mạnh của cơ thể, nếu thế cân bằng quá chênh lệch thì rất dễ khiến cơ thể vỡ vụn.
Diệp Thành bất giác cau mày.
Cấp bậc linh hồn của Sở Linh được coi là hiếm có ở Đại Sở nhưng vì cấp bậc linh hồn của cô quá cao và không tương xứng với sức mạnh của cơ thể nên mới tạo ra trạng thái như hiện tại.
“Long Gia, thế cục này phải phá làm sao?”, Diệp Thành lập tức gọi Thái Hư Cổ Long.
“Hai cách, thứ nhất giảm tu vi linh hồn của cô ta, thứ hai tăng sức mạnh của cơ thể”, biết sự quan trọng của Sở Linh trong lòng Diệp Thành nên Thái Hư Cổ Long không vòng vo.
“Đơn giản vậy sao?”, Diệp Thành tỏ vẻ bất ngờ.
“Đơn giản sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, “nếu cố gắng hạ thấp tu vi linh hồn rồi lại muốn thăng cấp thì đó không phải là chuyện đơn giản đâu, làm khong tốt sẽ tổn thương tới căn nguyên”.
“Vậy thì tăng sức mạnh cơ thể thôi”, Diệp Thành vội đáp.
“Cái này thì không đơn giản đâu”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhã nói: “Linh hồn của cô ta rất mạnh, không hài hoà với sức mạnh của cơ thể, cô ta rất thông minh, vẫn luôn duy trì thế cân bằng giữa linh hồn và cơ thể, nếu đột nhiên tăng sức mạnh của cơ thể thì rất dễ phá vỡ thế cân bằng, tăng sức mạnh của cơ thể dễ nhưng duy trì thế cân bằng lại khó, ta nói vậy ngươi có hiểu không?”
“Cũng có nghĩa là đồng thời với việc tăng tu vi thì cũng phải duy trì thế cân bằng phải không?”
“Xem ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc” Thái Hư Cổ Long đáp: “Cô ta và ngươi không giống nhau, ngươi có huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể, cơ thể bá đạo, cũng chính vì ưu thế này nên cơ thể của ngươi mới đủ để chứa đựng nguyên thần”.
“Ta lựa chọn phương án thứ hai là tăng sức mạnh của cơ thể, ta phải làm thế nào mới có thể không phá vỡ thế cân bằng”.
“Dùng Đan Tổ Long Hồn”, Thái Hư Cổ Long nói, “Đan Tổ Long Hồn cũng là một loại linh hồn, dùng nó để duy trì thế cân bằng là phương án tốt nhất, nói thẳng ra thì chính là để nó trấn áp linh hồn của cô ta cho tới khi sức mạnh linh hồn tương ứng với sức mạnh của cơ thể, cơ thể mạnh lên một phần thì chốn trấn áp một phần, đây là cách hữu hiệu nhất hiện tại”.
“Ta hiểu rồi”.
“Trước đó thì mở thần hải cho cô ta đã”, Thái Hư Cổ Long nói.
“Đan hải có thể dùng tiên hoả để mở ra còn thần hải thì mở ra thế nào?”, Diệp Thành tỏ vẻ khó hiểu nhìn Thái Hư Cổ Long.
“Dùng Đan Tổ Long Hồn, nó không những là tượng trưng của một thân phận mà còn có sức mạnh mở được thần hải, ngươi có biết không?”
“Mạnh vậy sao?”, kể cả là Diệp Thành thì cũng phải bất ngờ, nếu không phải là Thái Hư Cổ Long xuất đạo thì hắn thật sự không biết Đan Tổ Long Hồn còn có sức mạnh này.
Nên biết rằng mở ra thần hải chỉ có tu vi đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên mới đủ tư cách.
“Tiên hoả có thể mở ra đan hải, thiên lôi có thể tôi luyện linh hồn, Đan Tổ Long Hồn có thể mở ra thần hải, trên người ta sao lại nhiều bảo bối thế chứ?”
“Bảo bối tự nhiên chắc chắn là bảo bối tốt”, Diệp Thành vui mừng, dựa vào ba bảo bối này mà nắm đại quân trong tay thì khả năng chiến đấu của hắn nhất định sẽ tăng lên vài phần.
Thế rồi Diệp Thành phong bế biệt uyển tránh người khác quấy rầy.
Sau đó Diệp Thành mới tế gọi ra Đan Tổ Long Hồn rồi nhìn Đan Tổ Long Hồn bằng ánh mắt nghiêm túc: “Ta nói này Long ca, đây là nương tử của ta đấy, ngươi làm cẩn thận một chút”.
Gừ! Gừ!
Đan Tổ Long Hồn mặc dù không thể nói nhưng lại như nghe hiểu lời Diệp Thành, nó gật đầu rồi bay vào trán Sở Linh.
Chương 793: Bí mật của Diệp Thành
Hự…!
Sau khi Đan Tổ Long Hồn bay vào trán Sở Linh, Sở Linh đau đớn rít lên.
Hiện giờ những gì cô có chính là thần hải, thần hải của cô và Diệp Thành cùng cấp với nhau, đột nhiên có một luồng sức mạnh mạnh mẽ len lỏi vào thần hải nên cô không trụ được.
Khoé miệng Sở Linh trào máu, cô đau đớn mở mắt.
Ập vào mắt cô là khuôn mặt góc cạnh mang theo sự từng trải, đôi mắt đen láy xa xăm như bầu trời sao mênh mông rộng lớn.
“Diệp Thành?”, Sở Linh bất giác giơ tay lên khẽ vuốt má Diệp Thành, cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy người quan trọng nhất đối với mình, đây thực sự là chuyện vô cùng hạnh phúc.
“Nương tử, nhớ ta rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười.
“Ai là nương tử của ngươi, ta…”, Sở Linh còn chưa nói xong thì khoé miệng đã lại lần nữa trào máu.
Thấy vậy, Diệp Thành vội nói: “Giữ vững tâm thế, ta giúp nàng mở thần hải”.
“Mở…mở thần hải?”, Sở Linh sững người, “đó…đó không phải là chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mới mở ra được sao? Ta mới ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà”.
“Không có việc gì ta không làm được”, Diệp Thành vuốt ve khuôn mặt Sở Linh: “Giữ vững tâm thế là được, mọi việc tiếp theo cứ giao cho Đan Tổ Long Hồn”.
Mặc dù có phần khó tin nhưng Sở Linh vẫn hít vào một hơi thật sâu, cô ổn định tâm thế, nhìn vào đan hải của mình và nhận ra một long hồn đang bay lượn trong đó, không ngừng mở rộng đan hải của mình.
Hự…!
Sở Linh đau đớn rít lên khiến Diệp Thành nhìn mà không khỏi xót xa.
“Nói chuyện với ta chuyển hướng tập trung, hỏi ta tất cả những gì nàng muốn biết”, Diệp Thành vội cười nói, “trên người ta có rất nhiều bí mật, có lẽ nàng rất muốn biết phải không?”
“Hỏi gì cũng được sao?”, Sở Linh mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Nàng muốn biết gì cứ hỏi”.
“Tiên hoả của ngươi ở đâu mà có?”, Sở Linh cười nói.
“Vào đêm thứ chín ta bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông”, Diệp Thành ngồi cạnh Sở Linh trả lời thành thực: “Nó bay từ trên trời xuống, vận mệnh của ta cũng từ đó mà thay đổi”.
“Vậy ma đạo của ngươi là sao?”, Sở Linh thắc mắc nhìn Diệp Thành: “Sao trong cơ thể ngươi lại có ma huyết?”
“Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Dòng máu ma đó được luyện ra trong một cái đỉnh nhỏ, ta không ngờ ta vô tình nuốt phải nó, khi gặp phải áp lực thì nó tự giải thoát và đưa ta vào trạng thái ma đạo, nhưng cho tới giờ ta vẫn có thể chống cự được, nếu nói về sức mạnh ma đạo thì thực sự bá đạo, khi vào trạng thái ma đạo, sức mạnh của ta tăng vọt, cũng chính vì dòng máu ma đó nên mới nhiều lần giúp ta thoát khỏi khó khăn”.
“Chẳng trách”, Sở Linh lẩm bẩm: “Vậy Tiên Luân Nhãn thì sao?”
“Nói tới cái này thì đúng là định mệnh”, Diệp Thành cười đáp: “Có lẽ người của Hằng Nhạc Tông không biết bên dưới vực thẳm trồng linh thảo ở ngoại môn có một sơn cốc u tịch, bên trong đó có một lão tiền bối tên là Khương Thái Hư, ông ấy là người của tiên tộc thực sự, cấp bậc Đại Thánh, vì đối phó với ma vật trong cơ thể nên cứ thế ngồi cả năm nghìn năm còn ta may mắn xuống được đó, Tiên Luân Nhãn của ta do ông ấy truyền cho, tên là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.
Diệp Thành nói rất hào hứng, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, cô không ngờ Hằng Nhạc Tông lại có nhiều bí mật nhường này và cũng không ngờ Diệp Thành lại có cơ duyên gặp được nhiều thứ hay ho như vậy.
“Hoả diệm màu đen đó là một trong những cấm thuật của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, phía này, Diệp Thành tiếp tục: “Nó dùng tuổi thọ để đánh đổi nên sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rất bá đạo”.
Nói tới đây, Diệp Thành lại cười thần bí: “Nàng có muốn biết vì sao ta lại có nhiều thần thông như vậy không?”
“Vì sao?”, Sở Linh hiếu kì nhìn Diệp Thành, cô còn nhớ khi ở trận so tài tam tông, tên súc sinh Diệp Thành này đúng là thần thông, bí thuật thần thông của chín đại đệ tử chân truyền của tam tông hắn đều biết.
“Vì ta có Tiên Luân Nhãn có khả năng phục chế và diễn tiến”, Diệp Thành cười nói.
“Hoá ra là vậy”, Sở Linh kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được.
“Còn gì nữa nàng cứ hỏi đi?”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn cố gắng kéo theo sự chú ý của Sở Linh, hắn quyết định rồi, nếu như Sở Linh muốn biết thì hắn sẽ không giấu cô bất cứ điều gì.
“Có thể nói cho ta biết sau khi ngươi chết rồi thì làm sao sống lại không?”
“Vấn đề này tương đối phức tạp”, Diệp Thành xoa cằm cố gắng sắp xếp câu từ rồi mới nói: “Linh hồn hiện tại của ta là linh hồn trước khi ta chết, là do Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không đưa ta vào giới ý thức của nó, cho nên ta căn bản không chết chỉ là linh hồn của ta bị phong ấn bên trong Tiên Hư Giới của Tiên Luân Nhãn, đợi khi linh hồn quy vị thì ta chẳng phải có thể nhảy nhót bay lượn sao?”
“Linh hồn trước khi chết? Tiên Hư Giới?”, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, kể cả với một người thông minh như cô cũng nhất thời không phản ứng lại kịp.
Diệp Thành không nói thêm vì việc này dù là ai cũng sẽ khó hiểu, hắn của lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao.
Không biết mất bao lâu Sở Linh mới gãi đầu, cũng không biết cô có hiểu hay không, dù sao cũng là ý đó, là Tiên Luân Nhãn bảo vệ hắn nên mới có Diệp Thành của hiện tại.
“Sao cô không hỏi ta?”, đương lúc Sở Linh còn đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên.
“Ai đang nói vậy?”, Sở Linh lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.
Khụ khụ.
Diệp Thành hắng giọng, hắn cười thần bí với Sở Linh: “Giờ ta sẽ nói với nàng một bí mật quan trogj chính là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông”.
“Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông?”
“Xin chào cô gái, gọi ta Long Gia là được”, Sở Linh còn đang ngơ ngác thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng khi Diệp Thành vừa há miệng.
“Hai người sao lại…”, sắc mặt Sở Linh càng thú vị hơn bao giờ hết, vẻ mặt khó tin.
Nên biết rằng nơi này chính là thành cổ Thiên Thu, cách Chính Dương Tông ít nhất cũng phải cả hàng triệu dặm, thế gian này sẽ không thể có truyền âm thạch nào có thể truyền âm xa như vậy.
Quan trọng nhất đó là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông đang trong trạng thái phong ấn, nơi phong ấn hắn nhất định là cấm địa của Chính Dương Tông, sao có thể liên hệ với Diệp Thành được.
“Đêm trước khi diễn ra trận so tài tam tông, Gia Cát Vũ tiền bối đa lén đưa ta vào cấm địa của Chính Dương Tông”, phía này, Diệp Thành lên tiếng, “vì một số lí do nên ta bị nhốt ở trong đó, vì kéo theo sự chú ý của phía Thành Côn nên Gia Cát Vũ tiền bối chạy đi còn ta bị nhốt lại trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông”.
“Vậy làm cách nào mà ngươi ra ngoài được?”, Sở Linh vội hỏi.
“Nàng hỏi đúng vấn đề rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “tiểu gia vận may tốt, Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đó, là nó đưa ta ra ngoài”.
“Còn có cả chuyện này sao?”, Sở Linh kinh ngạc.
“Chính Dương Tông có đại địa linh mạch”, Diệp Thành lại nói ra một thông tin mà Sở Linh còn vô cùng mới lạ, “trước khi ta được đưa ra ngoài thì đã để lại đó chín phần phân thân, cũng chính vì vậy nên khi quyết đấu với người khác ta luôn được bổ sung sức mạnh liên tục”.
“Chẳng trách, chẳng trách”, Sở Linh coi như hiểu ra nhiều điều.
Diệp Thành biết bao nhiêu bí thuật là nhờ có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hắn có khí huyết dồi dào vì có đan hải, chân nguyên của hắn không bao giờ cạn kiệt vì hắn có chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa…
“Thế nào, được chứ?”, Diệp Thành hất đầu không quên vuốt tóc.
“Được lắm”, kể cả là Sở Linh với khuôn mặt lạnh băng nghiêm túc thì cũng không thể nhịn nổi mà trầm trồ.
Chương 794: Kết hợp nhiều phương pháp
Sau đó trong biệt uyển luôn vọng lại tiếng nói.
Sở Linh lại hỏi rất nhiều bí mật của Diệp Thành, chẳng hạn như Thánh chủ Viêm Hoàng, chẳng hạn như huyết mạch Thánh thể…
Mà Diệp Thành ngồi xếp bằng dưới đất, ba hoa chích choè đủ điều, dù là điều Sở Linh muốn biết hay không muốn biết hắn đều nói hết!
Nhưng phải công nhận rằng nhờ vậy mà sự chú ý của Sở Linh đã thật sự bị chuyển hướng, đương nhiên vẫn đau đớn nhưng không còn nhiều như trong tưởng tượng.
“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết sao đêm đó ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của ta rồi chứ!”, cuối cùng Sở Linh trừng mắt nhìn Diệp Thành, hỏi câu này xong, gò má cô còn ửng hồng.
“Đêm đó? Đêm nào cơ?”, Diệp Thành giả ngu, nhìn Sở Linh đầy nghi hoặc.
“Là đêm đó đó”, Sở Linh tức giận muốn nổi đoá.
“Là đêm đó à?”, Diệp Thành mặt dày, lại nhìn cô bằng ánh mắt vô tội.
“Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa”, hai má Sở Linh đỏ bừng, nếu hỏi tiếp, không biết tên mặt dày Diệp Thành này sẽ còn nói gì.
“Aiya!”, Diệp Thành đột nhiên vỗ đùi: “Nàng nói đêm đó à!”
“Nhớ ra rồi?”, Sở Linh tức giận lồng ngực phập phồng, hung dữ lườm Diệp Thành.
“Nhớ ra rồi, nhưng lại quên rồi”.
“Đi chết đi”.
Rắc!
Khi hai người nói chuyện dường như có thứ gì đó vỡ ra, khiến toàn thân Sở Linh run lên.
Ngay sau đó, toàn bộ tâm trí của cô bị hút vào trong một thế giới sương mù màu trắng, Đan Tổ Long Hồn bay lơ lửng bên trong, thế giới này có vẻ rất rộng nên Đan Tổ Long Hồn khổng lồ là thế mà ở đây trông cũng rất nhỏ.
“Đây… Đây chính là thần hải?”, Sở Linh tò mò nhìn chung quanh, vì thần hải đã mở nên cô cảm nhận được toàn bộ linh hồn của mình đều đang thăng hoa, cảm giác đất trời cũng gần gũi hơn rất nhiều.
“Lợi hại không?”, Diệp Thành cười hì hì.
“Không ngờ Đan Tổ Long Hồn lại bá đạo đến vậy!”, Sở Linh sửng sốt tột cùng, đan hải có thể mở, thần hải cũng có thể mở, cô cảm thấy bất cứ thứ gì còn lại của Diệp Thành cũng đều là bảo bối có giá trị.
“Vẫn chưa hoàn chỉnh đâu, tiếp tục nào”, Diệp Thành đã đứng lên, xắn tay áo: “Ta giúp nàng nâng cao sức mạnh của thân thể”.
“Không được”, Sở Linh lập tức nói: “Ta…”
“Linh hồn và thân thể cân bằng đúng không?”, Diệp Thành ngắt lời Sở Linh.
“Ngươi biết?”
“Ta nói rồi, không gì là không thể”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóng: “Yên tâm đi, Đan Tổ Long Hồn sẽ giúp nàng duy trì cân bằng, điều chúng ta cần làm là nâng cao sức mạnh thân thể của nàng lên cao nhất, cao đến mức có thể chịu được tải trọng của nguyên thần”.
“Như… Như vậy cũng được ư?”, Sở Linh giật mình.
“Đương nhiên là được”, Diệp Thành đã bắt đầu gọi tiên hoả ra, để nó hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân, vận dụng Man Hoang Luyện Thể thay Sở Linh tôi luyện thân thể, còn thiên lôi hoá thành Thiên Lôi Đạo Thân, giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.
Sau đó, đạo thân của Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng được hắn gọi ra, hai tay nó đặt lên lưng Sở Linh, truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú vào người cô.
Còn Diệp Thành thì lấy hơn mười loại đan dược ra, hầu như đều là linh dược để nâng cao sức mạnh của thân thể, hắn bóp nát rồi truyền từng viên vào cơ thể Sở Linh cho tiên hoả luyện hoá.
“Có thánh huyết của ngươi”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Thân xác Thánh thể bá đạo, máu tinh nguyên của Thánh thể còn bá đạo hơn, là thứ nghịch thiên có thể nâng cao sức mạnh cho thân thể”.
“Đã hiểu”, Diệp Thành hít sâu một hơi, tiếp tục ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể truyền vào cơ thể Sở Linh.
Rắc! Rắc!
Thoáng chốc, trong cơ thể Sở Linh vang lên những tiếng xương cốt va chạm, thân thể cô đang được luyện hoá mạnh mẽ.
Xoẹt! Xoẹt
Đây là âm thanh từ linh hồn, Thiên Lôi Đạo Thân đang giúp Sở Linh tôi luyện linh hồn.
Hự!
Đồng thời kết hợp nhiều phương pháp khiến Sở Linh lại lần nữa rên lên vì đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, so với lúc mở thần hải, cơn đau này vẫn chưa là gì.
Không lâu sau, trên cơ thể Sở Linh như có hoả diệm cháy lên, đó là sức mạnh huyết mạch của máu tinh nguyên từ Thánh thể.
Thánh huyết cực kỳ bá đạo, mang tính xâm lược, nó đã thay đổi thân thể Sở Linh.
Như vậy, có Đan Tổ Long Hồn duy trì sự cân bằng cho linh hồn và thân thể, Diệp Thành đồng thời sử dụng nhiều biện pháp để nâng cao sức mạnh cho thân thể của Sở Linh.
Vút!
Chẳng mấy chốc, âm thanh thế này vang lên.
Sở Linh đã tiến giới, tu vi từ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám tăng lên cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, đang tiến gần đến cảnh giới Không Minh đỉnh phong vô tận.
Linh khí của đất trời xao động, dường như đã tìm thấy nơi thông khí mà trút vào người Sở Linh, thân thể cô lúc này cũng như một cái động không đáy, liên tục hấp thu linh khí của đất trời.
Rắc! rắc!
Để tránh phiền phức, Diệp Thành liên tục bóp nát đan dược truyền vào cơ thể Sở Linh, giúp cô bổ sung chân nguyên cần thiết trong lúc tiến giới.
Nhìn Diệp Thành liên tục bận rộn, trên mặt Sở Linh nở nụ cười nhẹ, chính chàng thanh niên trước mặt đã mang lại cho cô rất nhiều bất ngờ, cho cô rất nhiều điều ngạc nhiên, chấn động, bây giờ hắn còn đang cố gắng nâng cao sức mạnh cho công thể của cô.
Chàng chính là quý nhân trong cuộc đời ta phải không?
Sở Linh mỉm cười ngọt ngào, trong nụ cười chan chứa yêu thương.
Thời gian chầm chậm qua đi, từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối.
Trong tiểu biệt uyển, sắc mặt Diệp Thành vốn đã rất tái, vì không ngừng ngưng tụ thánh huyết tinh nguyên truyền vào cơ thể Sở Linh mà bản thân hắn dù có khí huyết dồi dào cũng khó gắng gượng.
Tuy nhiên nỗ lực của hắn không hề vô ích, đồng thời sử dụng nhiều phương pháp, thân thể Sở Linh đã cường hãn đến mức đáng sợ, đã hoàn toàn có thể mang linh hồn của cảnh giới Thiên đỉnh phong.
Nhưng Diệp Thành vẫn chưa dừng lại, hắn nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, bởi vì bất cứ lúc nào Sở Linh cũng có thể ngưng tụ nguyên thần, hắn cần phải gia tăng độ mạnh của thân thể cô lên đến mức có thể chịu được trọng tải của nguyên thần.
“Dừng lại đi! Được rồi”, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thành, Sở Linh không nhớ mình đã nói những lời này bao nhiêu lần.
“Đã làm thì phải làm đến mức tốt nhất”, Diệp Thành cười thoải mái: “Yên tâm, ta là Hoang Cổ Thánh Thể, sức mạnh huyết mạch rất cường hãn, khí huyết lại dồi dào, ăn mấy bữa là lại khoẻ ngay”.
“Nhưng…”
“Ngoan, nghe lời ta”, Diệp Thành mỉm cười, một lần nữa ngưng tụ máu tinh nguyên của Thánh thể.
Sở Linh mím môi, lời nói của Diệp Thành như chứa ma lực khiến cô không có ý phản đối, điều cô có thể làm là không ngừng đưa tay lau mồ hôi giúp hắn.
“Áp chế tu vi”, lời của Diệp Thành cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, vì đồng thời sử dụng rất nhiều phương pháp nên Sở Linh đã có khả năng có thể tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên.
Không phải Diệp Thành không cho cô tiến vào cảnh giới Chuẩn Thiên, mà vì với nền tảng lúc này của Sở Linh, nếu quá hung hãn thì cũng không tốt, đợi vài ba ngày cũng được, ít nhất phải cho cô thời gian để ổn định nền tảng.
Sở Linh cũng đã hành động, cố gắng trấn áp tu vi sắp tiến giới của mình, cô hiểu rõ trạng thái của mình hơn ai hết, tiến giới lúc này quả thực chỉ có hại chứ không có lợi.
Thời gian vẫn đang dần trôi, từ tối đến đêm khuya.
Xung quanh hoàn toàn im ắng, trên bầu trời lấp lánh ánh sao, có một vòng bánh xe màu bạc sáng ngời, ánh trăng và ánh sao chiếu lên người hai người trông cực kỳ yên bình.
Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới mệt mỏi mà ngã quỵ, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng biến mất, ngay cả Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân cũng trở về như cũ.
“Diệp Thành”, Sở Linh vội vàng đứng dậy, ôm Diệp Thành vào lòng.
“Thê tử, có phần thưởng gì cho ta không?”, Diệp Thành mệt mỏi nở nụ cười, vùi đầu vào vòng tay Sở Linh.
“Vậy ngươi muốn phần thưởng gì?”, Sở Linh cười ngọt ngào.
“Sinh cho ta một đứa con mập mạp đi!”
“Được thôi!”
Chương 795: Tiên Luân Cửu Đại Cấm Thuật
Đêm khuya, Diệp Thành day đầu mày, từ trên vân đoàn đứng dậy.
Oa!
Chẳng mấy chốc hắn đã không kìm được lắc đầu, có lẽ là tiêu hao năng lượng quá nhiều nên dù với khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể, đầu hắn vẫn hơi choáng váng.
Sau đó hắn nhét một viên đan dược vào miệng, trở mình nhảy xuống vân đoàn.
Đập vào mắt hắn là Sở Linh ở nơi cách đó không xa, cô đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây linh quả, lại tiến vào trạng thái nhập định.
Nhưng Sở Linh của bây giờ đã hoàn toàn khác.
Sau khi thân thể mạnh lên, linh hồn được tôi luyện, tu vi được nâng cao, thân thể được thánh huyết luyện hoá, cả người cô như được lột xác, thần hà bao quanh thân thể, toàn thân tản ra làn khí huyền diệu, mỗi sợi tóc cũng đều nhuốm thần hoa lộng lẫy.
Cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết mà hoàn mỹ.
Điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là xung quanh cô còn có dị tượng huyền bí, đó là một đoá sen thịnh thế đang từ từ nở rộ.
“Công sức của mình cũng không vô ích!”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Khi nàng ấy tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực sẽ không yếu hơn Sở Linh Ngọc, chỉ tu vi linh hồn thôi cũng là điều mà người bình thường không thể sánh được”.
“Long gia, có bí thuật thần thông nào tấn công linh hồn không?”, Diệp Thành lại bắt đầu gọi Thái Hư Cổ Long.
“Cái gì cũng có”, Thái Hư Cổ Long thậm chí còn không mở mắt, nói với vẻ rất thản nhiên, dường như đang tuyên bố với Diệp Thành: Lão tử là Tàng Bảo Các tự nhiên, trên đời không có gì ta không biết.
“Truyền cho ta một bộ đi!”, Diệp Thành cười hì hì: “Để ta truyền cho thê tử”.
“Tiểu tử, sao ta có cảm giác như ngươi đang chuẩn bị hậu sự thế?”, cuối cùng Thái Hư Cổ Long cũng mở mắt, lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Sao, đừng nói với ta là ngươi không đấu lại Doãn Chí Bình đấy nhé”.
“Đánh thắng hắn thì có ích gì?”, Diệp Thành bĩu môi: “Đến ngày đó không chỉ một mình hắn mà đội hình cao thủ của ba tông cũng lớn hơn mấy ngày trước, sẽ không chỉ nhỏ như vậy đâu”.
“Điều này làm khó được ngươi sao?”, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy.
“Có Tiên Luân Thiên Đạo đương nhiên ta có thể trốn thoát, nhưng biết đâu ta lại gặp chuyện bất trắc trong hố đen không gian, không có gì là tuyệt đối cả!”, Diệp Thành ngoáy tai: “Ngay cả ngươi cũng nói rồi, hố đen không gian là một nơi cực kỳ hung hiểm”.
“Chuẩn bị tiếp nhận bí pháp đi!”, ánh mắt Thái Hư Cổ Long loé lên, một bộ bí pháp dung hợp thành thần thức, thông qua chín phân thân của Diệp Thành truyền cho hắn.
Diệp Thành nhắm hờ hai mắt, tĩnh tâm đón nhận bí pháp.
Chẳng bao lâu, bí pháp mà Thái Hư Cổ Long truyền lại đã hợp nhất thành những ký tự nhỏ màu vàng kim dày đặc, sau đó tự sắp xếp thành hàng, ký tự nào cũng ánh vàng rực rỡ khiến người ta không nỡ nhìn thẳng. Đến khi các ký tự xếp xong, hắn mới nhìn thấy hai chữ sáng rỡ, chói mắt nhất: Thần Thương.
Thần Thương!
Diệp Thành lẩm bẩm, chậm rãi mở mắt ra.
“Bí pháp này chỉ có linh hồn đạt tới cảnh giới Thiên mới có tư cách thi triển”, Thái Hư Cổ Long chầm chậm giải thích: “Nhưng dù có tu vi linh hồn cảnh giới Thiên cũng không tránh khỏi tự làm tổn thương chính mình”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi, he he”, Diệp Thành cười hì hì rồi dùng Tiên Luân Nhãn diễn hoá lại bí pháp này một cách tường tận.
Không lâu sau, hắn hít một hơi thật sâu, âm thần vận hành bí pháp Thần Thương này.
Khoảng hai giây sau, có ánh sáng vàng le lói giữa chân mày hắn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng kiếm rung.
Thần Thương!
Sau tiếng hô khẽ của hắn, kiếm quang sắc bén bắn ra từ giữa đầu mày, thanh kiếm này rất bá đạo, quanh thân có lôi điện quấn lấy, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt vô song.
Hự!
Diệp Thành rên lên một tiếng, mặc dù Thần Thương bá đạo nhưng phản phệ cũng rất dữ dội, với tu vi linh hồn cảnh giới Thiên của hắn mà thần hải cũng ong ong.
“Bá đạo”, Diệp Thành không khỏi cảm thán.
“So với Thiên Chiếu của ngươi thì đây chẳng là gì”, Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành.
“Nhưng khác nhau mà! Tiên Luân Thiên Chiếu phải trả giá bằng thọ nguyên, tiêu hao nhiều như vậy đương nhiên sẽ có uy lực bá đạo tương ứng, nhưng nói đến Thiên Chiếu, đó đúng là một bí pháp không tồi”.
Nói đến đây, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long: “Long gia, ngươi có biết Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có bao nhiêu bí pháp cấm kỵ không?”
“Nói đến bí pháp cấm kỵ thì ta biết chín bí pháp: Tiên Luân Thiên Chiếu, Tiên Luân Thiên Đạo, Tiên Luân Thiên Huyền, Tiên Luân Thiên Nghịch, Tiên Luân Thiên Sinh, Tiên Luân Thiên Canh, Tiên Luân Thiên Cấm, Tiên Luân Thiên Chú, Tiên Luân Thiên Táng”.
Bình luận facebook