-
Chương 796-800
Chương 796: Khống chế Hằng Nhạc
Hằng Nhạc.
Đây là một toà Địa Cung khổng lồ, tĩnh mịch.
Sâu trong Địa Cung có một trưởng lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, bị phong ấn bởi ba lá linh phù, đừng nói là dùng linh lực, cho dù di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
Người này là một trong số lão tổ của Hằng Nhạc, người Nam Sở gọi ông ta là Hằng Thiên Thượng Nhân.
Lại nhìn đến hai người bên cạnh ông ta, chẳng phải chính là Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang sao?
“Hai vị đạo hữu có ý gì?”, giọng điệu của Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh lùng.
“Không có ý gì cả”, hai người cùng cười đáp.
“Rốt cuộc hai người là ai?”, Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh giọng hỏi.
“Hằng Thiên sư thúc, đắc tội rồi”, giọng nói này từ bên ngoài Địa Cung truyền vào.
Lời còn chưa dứt, một người trung niên mặc áo giáp đã bước vào, dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.
“Dương Đỉnh Thiên”, nhìn thấy người tới, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt nheo mắt.
“Dương Đỉnh Thiên chào Hằng Thiên sư thúc”.
“Sao ngươi lại ở Hằng Nhạc Tông?”, Hằng Thiên Thượng Nhân cau chặt mày nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Sao con không thể ở Hằng Nhạc Tông?”, giọng Dương Đỉnh Thiên đều đều: “Nợ máu phải trả bằng máu, chúng con chờ đợi rất lâu mới tới ngày này đấy”.
“Ngươi…”, Hằng Thiên Thượng Nhân mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, mặc dù sống trong Địa Cung này đã lâu nhưng ông ta vẫn biết hết mọi chuyện.
Nhưng vua nào thần đấy, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực đó, phía Dương Đỉnh Thiên là kẻ thua cuộc, hoàn toàn bị đánh bại, cho dù đã rời khỏi Hằng Nhạc nhưng Doãn Chí Bình – kẻ nắm quyền mới sao có thể để họ sống sót!
“Thắng làm vua, thua làm giặc” vẫn luôn tàn khốc như vậy, cho dù họ muốn ngăn cản nhưng có ngăn được không? Cho dù ngăn được nhất thời, có ngăn được cả đời không?
Nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên hôm nay, Hằng Thiên Thượng Nhân vô cùng áy náy, nhưng vì tương lai của Hằng Nhạc, họ phải hỗ trợ Doãn Chí Bình, nói cách khác họ không có lý do gì để không ngăn cản những người uy hiếp đến sự an toàn của chưởng giáo Hằng Nhạc.
“Đỉnh Thiên, chắc chắn con rất oán hận chúng ta phải không?”, không biết đến lúc nào Hằng Thiên mới hổ thẹn nói một câu.
“Oan có đầu, nợ có chủ, chúng con có thể phân biệt được”, giọng Dương Đỉnh Thiên vẫn đều đều.
“Nếu có thể lựa chọn lại, ta sẽ lựa chọn ủng hộ Diệp Thành, sự thật chứng minh ngươi đã đúng, Doãn Chí Bình không thích hợp làm thống soái của ba quân”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Ngươi đi đi! Nhân lúc các sư huynh còn chưa về, đã đi rồi thì đừng quay lại nữa”.
“Trước kia chúng ta thua, nhưng chưa chắc bây giờ không có cơ hội lật thuyền”.
“Vớ vẩn”, Hằng Thiên Thượng Nhân không khỏi quát lên: “Ngươi thật sự cho rằng khống chế được ta là có thể khống chế được cả Hằng Nhạc sao? Hắn là kí chủ có độ phù hợp chín phần, là chưởng giáo của Hằng Nhạc, nắm giữ quân lực của chín điện, các ngươi lấy gì để đấu với hắn? Chỉ dựa vào nhiệt huyết thôi sao?”
“Có phải sư thúc coi thường chúng ta quá rồi không?”, lần đầu tiên Dương Đỉnh Thiên nở nụ cười: “Sư thúc hiểu con mà, khi chưa chắc chắn phần thắng, chúng con sẽ tuỳ tiện xông vào sao?”
“Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?”
“Nếu con nói cho sư thúc rằng Diệp Thành vẫn còn sống, hắn chính là sát thần Tần Vũ, là Thánh chủ Viêm Hoàng, nắm giữ quân lực có thể tiêu diệt toàn bộ Hằng Nhạc, liệu sư thúc có còn cho rằng chúng ta không biết tự lượng sức nữa không?”
Nghe vậy, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt ngẩng đầu, nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ không tin được.
Ầm!
Không đợi Dương Đỉnh Thiên gật đầu, một toà Địa Cung của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nổ.
Sau đó, những bóng người đông như thuỷ triều ào ra từ trong Địa Cung, người điều khiển phi kiếm, người cưỡi linh thú, người đạp mây cưỡi gió, số lượng nhiều vô kể.
Đây không phải một nhóm người nữa mà là một đội quân tu sĩ, là đại quân của Viêm Hoàng.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đại quân Viêm Hoàng liên tục tiến vào Hằng Nhạc khiến hư không rung chuyển, bầu trời của Hằng Nhạc đổi màu, bị đại quân ùn ùn kéo đến của Viêm Hoàng bao phủ, ban ngày rạng rỡ lại như bị màn đêm che mất, cả vùng trời tối sầm.
“Thế… Thế này…”, nhìn lên hư không, dù là đệ tử, trưởng lão hay Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều đồng thời biến sắc: “Đại quân tu sĩ này từ đâu tới vậy?”
“Bao vây mọi lầu các, mọi cung điện, mọi ngọn núi, kẻ nào manh động thì giết!”, ngay lúc mọi người còn đang kinh hoàng, một giọng nói đanh thép, uy nghiêm đã vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông.
Từ xa nhìn về phía hư không, đó là một người trung niên mặc áo giáp, tay cầm đại kích đứng trên bầu trời, giống như một vị thần vương.
Ông ta chẳng phải Tiêu Phong – điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc sao?
“Tiêu… Tiêu Phong”, nhìn thấy Tiêu Phong, rất nhiều trưởng lão, Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc đều sững sờ tại chỗ, bây giờ kẻ ngốc cũng nhìn ra được đội quân tu sĩ hùng mạnh này là ai dẫn tới.
“Thế… Thế này là thế nào?”
“Các đại thống lĩnh đâu? Chưởng giáo đâu? Các lão tổ đâu?”
Trong tiếng hô hoảng loạn của mọi người, đại quân Viêm Hoàng đã tiến về phía trước.
Đại quân Viêm Hoàng tựa như đại dương, mà lúc này đại dương ấy đang phân lưu, chảy tới mỗi lầu các, mỗi cung điện, mỗi ngọn núi, bao quanh kín kẽ gió thổi không lọt.
Phù!
Thấy đại quân Viêm Hoàng đã tới, toàn bộ cục diện đã hoàn toàn được kiểm soát, Cổ Tam Thông và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương 797: Ta đồng ý
Ban đầu, lực lượng quân ở điện chính của Hằng Nhạc cũng vô cùng mạnh, nhưng vì những người giữ chức cao đã bị khống chế, không ai ra lệnh nên bọn họ mới thành một tập hợp không có chủ soái.
Có thể khẳng định rằng lúc này bất cứ lão tổ nào của Hằng Nhạc ra lệnh thì trận hỗn chiến kinh hoàng sẽ nổ ra ngay lập tức.
Nhưng chưởng giáo và rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc đều đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên, mà Hằng Thiên Thượng Nhân và những người nắm giữ chức vụ cao trấn giữ Hằng Nhạc lúc này đều đã bị khống chế.
Sự thật chứng minh cách đánh của người phàm cũng có thể áp dụng cho thế giới tu sĩ, đánh giặc bắt tướng sẽ mang lại hiệu quả không ngờ tới.
Vào lúc này, toàn bộ Hằng Nhạc Tông toàn tiếng huyên náo, từng nhóm người bay tới bay lui.
Vẻ mặt người của Hằng Nhạc đã chuyển từ sợ hãi sang kinh ngạc, bởi vì rất nhiều người trong đội quân tu sĩ đang bao vây núi, lầu các và cung điện đều là người họ biết, hơn nữa còn rất thân thuộc.
Điều này cũng rất bình thường, trong đại quân Viêm Hoàng có rất nhiều người từ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc, về cơ bản họ là dòng chính của Dương Đỉnh Thiên, đã từng là người của Hằng Nhạc Tông, không biết mới lạ.
Tuy nhiên biết thì biết, nhưng bây giờ không phải lúc nể tình mà thả người, là người tốt hay là người xấu, cứ bao vây trước đã rồi tính tiếp, nếu thả ra rất có thể mất khả năng kiểm soát.
“Lại đến Hằng Nhạc lần nữa, trong lòng ta thật sự có rất nhiều cảm xúc!”, phía Liễu Dật mặc áo giáp đi qua các ngọn núi, nhìn từng nơi quen thuộc, lòng họ không khỏi xúc động.
“Liễu Dật sư huynh, Nhiếp Phong sư huynh, Nam Cung Nguyệt sư tỷ, Đoàn Ngự sư huynh, họ… họ về rồi ư?”
“Ngoan ngoãn đi!”
“Thành thật thì mọi chuyện đều dễ nói”.
“Nói ngươi đấy! Còn nhìn à? Rụt đầu lại”.
So với phía Liễu Dật thì nhóm Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng suốt đường đi đều la hét ầm ĩ, như sợ người khác không biết mình đã về, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng quát tháo của họ.
Nhìn thấy họ, những người phía Giang Dương, Tử Sam, Khổng Tào thoáng cái sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ bây giờ bọn họ đã có chút giác ngộ, người từng bị bọn họ đuổi giết bây giờ đã quay lại, kết cục của bọn họ thế nào có thể tưởng tượng được.
Không chỉ họ mà những người của Doãn Chí Bình, dù là trưởng lão hay đệ tử lúc này đều đang run rẩy, bọn họ bị đánh trở tay không kịp, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của họ.
Trong Địa Cung, Hằng Thiên Thượng Nhân kinh ngạc nhìn ra ngoài, dường như có thể nhìn thấy cao thủ rợp trời bên ngoài Địa Cung.
“Sư thúc, lực lượng này đủ rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên ung dung lên tiếng.
“Diệp… Diệp Thành thật sự còn sống?”, Hằng Thiên Thượng Nhân hỏi, quay lại nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Đương nhiên còn sống”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười.
“Vậy người đang chiến đấu với Doãn Chí Bình lúc này…”
“Chính là Diệp Thành”, Dương Đỉnh Thiên lại nở nụ cười: “Nếu hắn không dụ mấy đại lão tổ của Hằng Nhạc ra khỏi Hằng Nhạc, chúng con cũng không dễ dàng thành công thế này”.
“Không ngờ hắn…”, vẻ mặt Hằng Thiên Thượng Nhân sợ hãi, với khả năng đoán định của ông ta mà đầu óc cũng choáng váng.
Diệp Thành vẫn còn sống, hắn chính là sát thần Tần Vũ, là Thánh chủ Viêm Hoàng, nắm trong tay đại quân có thể tiêu diệt toàn bộ Hằng Nhạc, tin tức nào cũng rất chấn động!
Nhất thời Địa Cung chìm vào im lặng.
Dương Đỉnh Thiên, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang đều ăn ý không lên tiếng. Là ai cũng sẽ phải mất một thời gian mới phản ứng lại được trước những thông tin này, huống hồ bao nhiêu tin tức chấn động thế này còn cùng xuất hiện một lúc.
“Với tư cách là thống soái ba quân mà lại mạo hiểm thân mình, đúng là có khí phách!”, không biết đến lúc nào Hằng Thiên Thượng Nhân mới lên tiếng cảm thán.
Sự thật đúng như Dương Đỉnh Thiên nói, nếu Diệp Thành không dụ phía Thông Huyền đi thì họ cũng khó mà thành công, nhưng Diệp Thành thân là thống soái ba quân lại can đảm như vậy.
Phải biết tình hình hiện tại của hắn nguy hiểm thế nào, hắn đang phải đối mặt với rất nhiều cao thủ của cả ba tông!
Hằng Thiên Thượng Nhân hít một hơi thật sâu, ông ta tin chắc tên ngông cuồng tự đại Doãn Chí Bình sẽ không có phí khách như vậy, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ chứng minh ai mới là người thích hợp nhất để làm chưởng giáo Hằng Nhạc.
“Sư thúc, bây giờ người đã bằng lòng hỗ trợ Diệp Thành chưa?”, Dương Đỉnh Thiên hỏi.
“Đương nhiên”, Hằng Thiên Thượng Nhân trả lời ngay không chút nghĩ ngợi, hơn nữa còn kích động hơn trong tưởng tượng: “Ta đã chọn sai một lần, sẽ không chọn sai lần nữa đâu”.
Phù!
Thấy Hằng Thiên Thượng Nhân gật đầu đồng ý, không chỉ Dương Đỉnh Thiên mà Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang ở bên cạnh cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình Hằng Nhạc lúc này rất cần lão tổ như Hằng Thiên Thượng Nhân giúp ổn định lòng người, nếu ông ta không hợp tác thì mọi chuyện sẽ khá rắc rối, nhưng thái độ của ông ta lúc này đã rất rõ ràng, vậy chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Bây giờ có thể giải phong ấn cho ta rồi chứ?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang.
“Đương nhiên rồi”, hai người cùng cười, giải trừ phong ấn cho Hằng Thiên Thượng Nhân, sau đó không quên nói: “Đạo hữu, nói lời giữ lời đấy nhé, đừng hạ lệnh lung tung, cho dù khai chiến chính diện thì bên bị tiêu diệt vẫn là Hằng Nhạc Tông thôi”.
“Ta là người như vậy sao?”, khoé miệng Hằng Thiên Thượng Nhân giật giật.
“Biết đâu được”.
“…”
Chương 798: Bị tuyệt sát rồi sao?
Rầm! Đoàng!
Trong kết giới của Loạn Cổ Thương Nguyên, trận đại chiến vấn tiếp tục diễn ra, vả lại có thể dùng từ tàn khốc để hình dung.
Mặc dù Doãn Chí Bình bị đoạt mất Thái Hư Long Kiếm nhưng khả năng chiến đấu của hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ, mỗi một loại bí pháp thần thông đều xuất phát từ Thái Hư Cổ Long Hồn, uy lực mạnh mẽ, bá đạo vô cùng, mỗi lần ra tay đều khiến Diệp Thành phải thảm hại.
So với hắn mà nói thì Diệp Thành lại phải kiêng dè nhiều hơn.
Hắn cần hết sức thận trọng, trước khi không có được tín hiệu từ phía Dương Đỉnh Thiên thì hắn không dám dùng đến khả năng chiến đấu đỉnh phong vì sử dụng khả năng chiến đấu ở trạng thái Đỉnh Phong có nghĩa là để lộ thân phận thực sự của mình, một khi bại lộ thân phận thì mọi biến cố đều có thể xảy ra.
Cho nên hắn cần phía Dương Đỉnh Thiên cho hắn một câu trả lời cuối cùng để hắn tiện thể hiện khả năng chiến đấu mạnh mẽ của mình.
“Chiến hơn năm trăm hiệp còn không phân thắng bại, linh lực của hai tên này cũng thật dồi dào”, kẻ quan sát ở tứ phương lại bắt đầu tặc lưỡi.
“Sát thần Tần Vũ, kí chủ Doãn Chí Bình là hai thanh niên xuất sắc nhất trong lớp thanh niên hiện nay, đâu thể nào đơn giản được”, có người vuốt râu tán thưởng, “đánh ba ngày ba đêm mà không phân thắng bại”.
“Có thể một mình giao chiến với Doãn Chí Bình lâu như vậy thì tên này cũng phải ngang ngửa với Diệp Thành”, trong đám người, Từ Nặc Nghiên tặc lưỡi.
Nói rồi cô không quên liếc nhìn sang Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam bên cạnh mình, “Cơ công tử, dù gì chúng ta cũng từng ăn uống cùng một bàn với Diệp Thành, lẽ nào công tử không thấy cảm khái gì sao?”
“Cô muốn nghe cảm khái gì?”, Cơ Tuyết Băng đáp lại hờ hững, không biết vì sao mỗi lần nghe tới cái tên đó trong lòng cô lại đau nhói, kể cả qua lâu rồi nhưng vẫn là cảm giác đó.
“Đương nhiên là cảm khái về Tần Vũ rồi”, Từ Nặc Nghiên rõ ràng không phát hiện ra sự khác biệt của Cơ Tuyết Băng, cô vẫn hào hứng nói.
“Ta không có cảm khái gì với hắn cả”.
“Nói dối, sao lại không được”, Từ Nặc Nghiên nhìn Cơ Tuyết Băng sau đó lại nhìn Diệp Thành bên trong kết giới đang giao chiến với Doãn Chí Bình: “Chúng ta không nói tới cái khác, chỉ nói về khả năng chiến đấu và phong thái, lẽ nào công tử không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành trên người Tần Vũ? Bọn họ đều là anh kiệt cái thế, đều có uy thế mạnh mẽ trong thiên hạ”.
Cơ Tuyết Băng trầm ngâm, đến cả Từ Nặc Nghiên cũng có cảm giác này, tại sao cô ta không có chứ, cô ta còn tò mò khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ kia hơn bất cứ ai.
“Không biết Diệp Thành nếu còn sống thì liệu có truy sát Tần Vũ khắp thiên hạ không”, khi Cơ Tuyết Băng còn dang trầm ngâm thì Từ Nặc Nghiên bất giác lên tiếng.
“Truy sát Tần Vũ?”, Cơ Tuyết Băng cau mày, “bọn họ có thù sao?”
“Đương nhiên rồi”, Từ Nặc Nghiên cười nói, “Tần Vũ trói người thương trước kia của Diệp Thành, lại còn mặt dày đòi tiền chuộc, lấy tiền chuộc rồi nhưng không thả người, như vậy có được coi là có thù không?”
Nghe những câu này, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lại kì quái, cô ta không ngờ Từ Nặc Nghiên lại tư duy logic như vậy.
Rầm!
Khi cả hai người đang trò chuyện thì bên trong kết giới chợt vang lên tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành thảm hại lại lần nữa bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay đi.
Bịch! Bịch!
Tiếp đó, từng tiếng động mạnh vang lên, có lẽ cơ thể Diệp Thành quá nặng nên mỗi bước di chuyển của hắn đều khiến không gian hư vô nứt lìa.
Phụt!
Đợi tới khi đứng vững, Diệp Thành mới phun ra cả miệng máu.
Tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền.
Từng tiếng gằn vang lên, Doãn Chí Bình sát phạt tới vị trí cách Diệp Thành vài chục trượng, hắn bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt tôi độc càng trở nên tôi độc hơn.
Vù!
Sau âm thanh này, phần trán của hắn có thần quang bao quanh, một luồng sức mạnh khiếng người ta run rẩy ngưng tụ lại.
“Cảm giác này”, Diệp Thành nheo mắt nhìn.
Vút!
Diệp Thành vừa dứt lời, một đạo thần mang bay ra từ phần trán của Doãn Chí Bình, mang theo lôi điện và sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn cùng uy lực huỷ diệt mạnh mẽ.
Thấy vậy, những kẻ quan sát từ tứ phía đột nhiên biến sắc như thể có thể cảm nhận được luồng sức mạnh khiến người ta run sợ.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên trán, máu tươi màu vàng kim bắn ra choán mắt người nhìn.
Không sai, Doãn Chí Bình thi triển bí thuật thần thông, chính là thần thông cấm kị nhằm vào linh hồn, uy lực bá đạp, có thể đâm xuyên linh hồn của đối thủ và là bí thật tuyệt sát.
Và dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành giây phút trước còn đứng sừng sững, trong ánh mắt không có chút thần quang, toàn thân máu tươi bắn vọt thì lúc này đã ngã từ trên trời xuống như một thi thể chết ngã nhào giữa hư không.
“Tuyệt…tuyệt sát rồi sao?”, thấy vậy, những kẻ quan sát từ tứ phía chợt bất ngờ.
“Đòn công kích linh hồn mạnh như vậy đủ để tuyệt sát cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, huống hồ Tần Vũ chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”, có lão bối thở dài.
“Một thiên tài cái thế vậy mà…”, tứ phương vang lên tiếng thở dài.
“Ôi trời”, Gia Cát Vũ lập tức nhảy dựng lên, mọi thứ xảy ra thực sự quá nhanh, đến cả ông ta cũng không kịp phản ứng lại.
“Sao có thể…”, ở bên, Bích Du đột nhiên tái mét mặt mày, dòng nước mắt tuôn rơi, đến cả Gia Cát Vũ còn không kịp phản ứng chứ nói gì đến cô ta.
Haiz!
Ở bên, Độc Cô Ngạo và Phục Linh thở dài.
“Thật…thật kinh người”, phía này, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo nhìn Diệp Thành ngã xuống khỏi hư không mà không sao tin nổi: “Còn chưa sử dụng khả năng chiến đấu đỉnh phong mà đã bị…bị tuyệt sát rồi sao?”
“Tỷ”, trong đám người, nhìn Diệp Thành ngã xuống khỏi hư không, Thượng Quan Ngọc Nhi bất giác nắm lấy tay Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Sao có thể”, Thượng Quan Hàn Nguyệt thẫn thờ nhìn vào hư không, cô há hốc miệng, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần ngấn lệ rồi những dòng lệ lại từ từ kết sương.
“Thi Nguyệt, đây là số mệnh của trời rồi”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Hư vỗ vai Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Tim của con đau quá”, mặc dù cố kiềm nén nhưng hai hàng lệ nóng hổi vẫn trào trên đôi gò má Hạo Thiên Thi Nguyệt, nhìn người thương của mình chết thảm, còn nỗi đau nào hơn thế này?
Haiz!
Đan Thần và Đan Nhất lần lượt thở dài, “mặc dù biết Tần Vũ sẽ bại nhưng không ngờ hắn lại bị tuyệt sát bằng cách thế này”.
“Doãn Chí Bình”, Lạc Hi ở bên run rẩy, đôi mắt cô đằng đằng sát khí, không phải vì Tần Vũ bị giết mà cô như vậy mà vì Diệp Thành trước kia cũng bị Doãn Chí Bình hại chết bằng cách này.
“Tưởng là sẽ có một màn nghịch thiên cơ”, ở bên, nhóm Vi Văn Trác lắc đầu bất lực, “sau này vào tiết thanh minh chúng ta lại có thể một anh kiệt cái thế để bái tế rồi”.
“Cuối cùng vẫn là bại”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, sâu thẳm trong tâm hồn cô ta chợt dâng lên nỗi đau đớn lạ kì.
“Đây chính là kết cục của kẻ không biết tự lượng sức mình”, nhìn Diệp Thành ngã nhào khỏi hư không, Thông Huyền Chân Nhân bật cười lạnh lùng.
“Cuối cùng chúng ta cũng không tổn hại gì”, so với Thông Huyền Chân Nhân, phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cũng bật cười lạnh lùng, “nói ra thì chúng ta nên cảm ơn Doãn Chí Bình, là hắn giúp chúng ta trừ khử một tên đại địch”.
Ha ha ha…!
Trong làn sóng xôn xao, trong kết giới chỉ vang lên tiếng cười không hề kiêng dè của Doãn Chí Bình, hắn cười tôi độc trông chẳng khác gì ác ma.
Haiz!
Nhìn cảnh này, có quá nhiều người phải than thở.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn bước xuống từ hư không, đáp xuống mặt đất và vừa bước về phía Diệp Thành vừa bật cười tôi độc, trong ánh mắt còn có u quang hung tàn: “Tần Vũ, ta sẽ đem ngươi luyện thành hình nộm con người, ta muốn đời đời kiếp kiếp ngươi đều phải chịu sai khiến”.
Nói rồi, hắn vươn tay về phía Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành giây phút trước không hề động đậy thì lúc này chợt mở trừng đôi mắt, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.
Chương 799: Nghịch thiên
Ngươi?
Sắc mặt Doãn Chí Bình chợt thay đổi, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đã bị hai tay của Diệp Thành kẹp chặt.
Sau đó hắn nhận ra cơ thể của mình mất thăng bằng, đôi chân rời khỏi mặt đất, cả cơ thể hắn bay lên.
“Đây…”, thấy Diệp Thành đột nhiên sống lại, những người ở tứ phương đột nhiên thẫn thờ.
“Dưới đòn tuyệt sát linh hồn mà còn không chết?”, có người há hốc miệng, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.
“Có cần mạnh vậy không chứ?”
“Ta biết hắn không thể chết dễ dàng như vậy được mà”, trong đám người, nhóm người phía Bích Du vỡ oà vì vui mừng.
“Mẹ kiếp, làm ta hết hồn”, mấy người phía Gia Cát Vũ tưởng rằng Diệp Thành đã chết, giờ thấy hắn tỉnh lại nên sắc mặt khó coi của tất cả mọi người đều thay đổi bằng vẻ mặt đầy thú vị.
“Rốt cục hắn làm thế nào có thể né qua được vậy chứ?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nhìn kết giới, nếu như là cô ta thì cô ta tự nhận không thể nào tránh được qua kết giới kia, một khi trúng chiêu thì chỉ có thể chết.
“Không thể nào, ta tận mắt chứng kiến hắn bị đâm xuyên trán, ta cảm nhận được rõ ràng ngọn lửa linh hồn của hắn đã bị dập tắt”, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Thông Huyền đều bày ra vẻ mặt khó tin.
Bịch!
Trong làn sóng bàn tán, một tiếng động mạnh mẽ vang chấn động cả đất trời, Doãn Chí Bình cứ thế bị đòn đánh hung hãn của Diệp Thành nện thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố hằn hình người.
Lại nhìn sang Doãn Chí Bình với trạng thái thê thảm, lục phủ ngũ tạng lộn nhào hẳn lên, tứ chi bách cốt bị gãy mất hơn nửa, suýt chút nữa thì hoà thành đống.
Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả những người xem đều giật giật khoé miệng.
Bịch!
Tên súc sinh Diệp Thành lại lần nữa thi triển thần uy hiến Doãn Chí Bình tiếp tục bị nện mạnh xuống đất.
Có điều vẫn chưa hết, sau lần thứ hai quật xuống, Diệp Thành lại lấy thêm sức, hắn liên tục quăng Doãn Chí Bình lên rồi lại quật xuống.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếp theo, từng âm thanh thế này liên tiếp vang lên, mỗi một âm thanh chỉ cách nhau không tới mười giây, cũng chính vì trong thời gian ngắn ngủi như vậy nên Doãn Chí Bình đã bị Đan Thần quật hơn ba mươi lần.
“Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì bị ngươi giết chết rồi”, Diệp Thành càng quật càng hăng.
Rốt cục vì sao hắn có thể thoát được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình?
Về điểm này thì phải nhắc tới tiên hư giới của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.
Chúng vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, linh hồn của Diệp Thành bước vào tiên hư giới, tránh được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình và không bị tổn hại đến linh hồn, còn vết thương trào máu trên trán của Diệp Thành về cơ bản có thể coi là vết thương ngoài da trên cơ thể, đối với hắn mà nói không đáng là gì.
A…!
Tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Chí Bình vang vọng khắp không gian, hắn bị đánh tới mức không phân biệt được nổi đông tây nam bắc.
Mặc dù hắn dốc hết sức muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Thành nhưng Diệp Thành về cơ bản không cho hắn cơ hội, mỗi lần hắn định thi triển bí pháp thoát thân đều bị Diệp Thành quật thật mạnh xuống đất.
A…!
Sau tiếng thét gào, Doãn Chí Bình vung mạnh cánh tay, nhanh chóng thoát thân.
Đi đâu?
Diệp Thành phản ứng rất nhanh, cơ thể hắn di chuyển nhanh như ma quỷ, hắn sát phạt lên, từng đòn thần thông nối tiếp nhau giáng vào người Doãn Chí Bình.
Cảnh này đừng nói là Doãn Chí Bình mà đến cả những người xung quanh còn thấy đau thay cho hắn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Sau từng lượt máu phun trào, Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh liên hồi, về cơ bản đều bị đánh về một hướng, cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng hắn vẫn có thể trụ vững.
Thế nhưng Diệp Thành là ai, hắn là tên nhân lúc ngươi bệnh đoạt lấy mạng của ngươi, sao hắn có thể cho Doãn Chí Bình cơ hội phản ứng.
Lúc này hắn giống như một tên hung hãn, Doãn Chí Bình lùi một bước hắn tiến lên một bước, sau khi xông lên, hắn không nói lời nào cứ thế chiến tiếp, đánh tới mức Doãn Chí Bình không còn ra hình dạng con người nữa.
“Ta nói mà”, thấy Diệp Thành đại triển thần uy, Thái Ất Chân Nhân trong đám người bật cười để lộ hàm răng ố vàng.
“Suýt chút nữa thì khiến ta sợ đái cả ra quần”, Ngô Tam Pháo vuốt tóc lên tiếng.
“Nghe hai người nói thì mọi người biết Tần Vũ?”, ở bên, Ngưu Thập Tam nhìn hai người hỏi dò.
“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi”, Thái Ất Chân Nhân cười thần bí, khiến Ngưu Thập Tam càng thêm tò mò nhưng ông ta lại không cho Ngưu Thập Tam đáp án mà hắn cần.
“Sao hắn có thể thoát qua được đòn tuyệt sát đó”, phía này, Độc Cô Ngạo loé lên ánh nhìn bất định.
A….!
Trong làn sóng bàn tán, trong kết giới lại vang lên tiếng gào thét, Doãn Chí Bình bị đánh tới mức không có cơ hội đáp trả triệu gọi Thái Hư Long Giáp.
Bang!
Diệp Thành vung một đấm xông lên tấn công nhưng lại đánh trúng lớp áo giáp tạo ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Chương 800: Đã kiểm soát được Hằng Nhạc Tông
Cũng chính vì sự bá đạo của Thái Hư Long Giáp nên mới khiến Doãn Chí Bình có cơ hội được thở, hắn tung chưởng đánh bay Diệp Thành sau đó nhanh chóng lùi về sau, trong lúc lùi về sau, cánh tay đã tan tác của hắn lại lần nữa ngưng tụ lại.
Rầm!
Sau tiếng động này, Diệp Thành đứng khựng lại, không gian hư vô dưới chân hắn cũng nhanh chóng bị đạp vỡ tan.
“Chơi với ta à, ta chơi cho ngươi chết thì thôi”, Diệp Thành bật cười, trong lúc này, vết thương rỉ máu trên trán hắn đã nhanh chóng liền lại, sức khôi phục mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể khiến tứ phương phải kinh ngạc.
Phụt!
Hư không đối diện vang lên tiếng phun ra máu, Doãn Chí Bình vừa đứng vững đã lại lần nữa phun ra máu cao hơn ba trượng.
Cách đánh liên tục không ngừng nghỉ thế này khiến cho hắn dù có Thái Hư Long Hồn hộ thể cũng vô cùng thảm hại, đối với hắn mà nói thì đây chính là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Tần Vũ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình đầu tóc rối xù gằn lên phẫn nộ, khuôn mặt nhơ nhuốc máu của hắn càng méo xệch hơn, trông hắn không khác gì ác ma.
Gừ!
Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, phần trán của Doãn Chí Bình xuất hiện một đạo long vân, trong cơ thể hắn có long khí xoay vần, thần quang rực rỡ chiếu rọi, khí thế của hắn cũng tăng lên nhanh chóng, vết thương toàn thân dần phục hồi về nguyên trạng nhờ có long khí.
Gừ!
Lại một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, long ảnh khổng lồ hiển hiện mang theo long khí xoay quanh cơ thể, tiếng gầm chấn động đất trời.
“Cuối cùng cũng dùng hết sức rồi sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Dùng hết sức rồi”, người quan sát ở tứ phương ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết giới.
“Khả năng chiến đấu mạnh mẽ thế này, Tần Vũ và hắn căn bản không cùng đẳng cấp”, Đan Thần trầm ngâm, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn kiêng dè, “sức mạnh của Thái Hư Long Hồn quả nhiên bá đạo”.
“Khả năng chiến đấu này là cùng cấp vô địch”.
“Lần này Tần Vũ chết chắc rồi”, rất nhiều lão bối vuốt râu, “khả năng chiến đấu trấn áp tuyệt đối, về cơ bản không có cơ hội lật lại ván cờ”.
Giết!
Trong làn sóng bàn tán, Doãn Chí Bình bên trong kết giới di chuyển, hắn sải bước phá tan hư không, bước ra cả trăm trượng, một tay đẩy ra biển long khí cuộn trào về phía Diệp Thành.
Mở cho ta!
Diệp Thành không lùi mà tiến, Bá Long Đao trong tay, vung một đao chém ra một đao mang màu vàng kim to bằng cả mười trượng.
Phụt!
Ngay lập tức, biển long khí vừa bị chém tan có một đạo thần quang mạnh mẽ bay về phía hắn.
Thấy vậy, Diệp Thành lùi về sau một bước, Bá Long Đao chắn trước người.
Bang!
Tiếng kim loại chói tai vang lên, đạo thần mang kia cứ thế đánh vào Bá Long Đao. Mặc dù nó đủ rắn chắc nhưng lại không thể phá tan được thần mang kia, thế nhưng sự chấn động khủng khiếp này lại khiến cơ thể Diệp Thành nôn nao, hắn cứ thế phun ra cả miệng máu.
Trấn áp cho ta!
Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, một ngọn núi hư ảo tầm tám nghìn trượng đè nén xuống, xung quanh có long khí bao quanh khiến cả hư không như vỡ vụn.
Hự…!
Ngay sau đó, Diệp Thành cứ thế bị chèn ép tới mức lảo đảo, nhiều vị trí trên cơ thể bị chảy máu.
Cảnh tượng này khiến những người xem trận chiến phải nhảy dựng lên, Diệp Thành không hổ là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu đổi lại là tu sĩ khác ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thì sẽ bị hoá thành huyết vụ ngay lập tức.
“Doãn Chí Bình, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Diệp Thành trào máu nơi khoé miệng, hắn cố gắng dốc sức địch lại với Hư Hoan Long Sơn, nó giống như ngọn núi cao lớn nặng tựa ngàn cân đè nén khiến khí huyết của Diệp Thành đều phải quay về vùng đan hải.
“Bản thể, đã kiểm soát được Hằng Nhạc Tông”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.
“Thật sao?”, Diệp Thành nhếch miệng cười, trong đôi mắt u tối chợt như có vì sao lấp lánh, hiện lên hai đạo kim quang sắc lạnh.
Hằng Nhạc.
Đây là một toà Địa Cung khổng lồ, tĩnh mịch.
Sâu trong Địa Cung có một trưởng lão tóc trắng đang ngồi khoanh chân trên bồ đoàn, bị phong ấn bởi ba lá linh phù, đừng nói là dùng linh lực, cho dù di chuyển cũng vô cùng khó khăn.
Người này là một trong số lão tổ của Hằng Nhạc, người Nam Sở gọi ông ta là Hằng Thiên Thượng Nhân.
Lại nhìn đến hai người bên cạnh ông ta, chẳng phải chính là Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang sao?
“Hai vị đạo hữu có ý gì?”, giọng điệu của Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh lùng.
“Không có ý gì cả”, hai người cùng cười đáp.
“Rốt cuộc hai người là ai?”, Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh giọng hỏi.
“Hằng Thiên sư thúc, đắc tội rồi”, giọng nói này từ bên ngoài Địa Cung truyền vào.
Lời còn chưa dứt, một người trung niên mặc áo giáp đã bước vào, dáng người cao thẳng, bước đi vững vàng mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên.
“Dương Đỉnh Thiên”, nhìn thấy người tới, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt nheo mắt.
“Dương Đỉnh Thiên chào Hằng Thiên sư thúc”.
“Sao ngươi lại ở Hằng Nhạc Tông?”, Hằng Thiên Thượng Nhân cau chặt mày nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Sao con không thể ở Hằng Nhạc Tông?”, giọng Dương Đỉnh Thiên đều đều: “Nợ máu phải trả bằng máu, chúng con chờ đợi rất lâu mới tới ngày này đấy”.
“Ngươi…”, Hằng Thiên Thượng Nhân mấp máy môi nhưng lại không biết nên nói gì, mặc dù sống trong Địa Cung này đã lâu nhưng ông ta vẫn biết hết mọi chuyện.
Nhưng vua nào thần đấy, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực đó, phía Dương Đỉnh Thiên là kẻ thua cuộc, hoàn toàn bị đánh bại, cho dù đã rời khỏi Hằng Nhạc nhưng Doãn Chí Bình – kẻ nắm quyền mới sao có thể để họ sống sót!
“Thắng làm vua, thua làm giặc” vẫn luôn tàn khốc như vậy, cho dù họ muốn ngăn cản nhưng có ngăn được không? Cho dù ngăn được nhất thời, có ngăn được cả đời không?
Nhìn thấy Dương Đỉnh Thiên hôm nay, Hằng Thiên Thượng Nhân vô cùng áy náy, nhưng vì tương lai của Hằng Nhạc, họ phải hỗ trợ Doãn Chí Bình, nói cách khác họ không có lý do gì để không ngăn cản những người uy hiếp đến sự an toàn của chưởng giáo Hằng Nhạc.
“Đỉnh Thiên, chắc chắn con rất oán hận chúng ta phải không?”, không biết đến lúc nào Hằng Thiên mới hổ thẹn nói một câu.
“Oan có đầu, nợ có chủ, chúng con có thể phân biệt được”, giọng Dương Đỉnh Thiên vẫn đều đều.
“Nếu có thể lựa chọn lại, ta sẽ lựa chọn ủng hộ Diệp Thành, sự thật chứng minh ngươi đã đúng, Doãn Chí Bình không thích hợp làm thống soái của ba quân”, Hằng Thiên Thượng Nhân hít sâu một hơi: “Ngươi đi đi! Nhân lúc các sư huynh còn chưa về, đã đi rồi thì đừng quay lại nữa”.
“Trước kia chúng ta thua, nhưng chưa chắc bây giờ không có cơ hội lật thuyền”.
“Vớ vẩn”, Hằng Thiên Thượng Nhân không khỏi quát lên: “Ngươi thật sự cho rằng khống chế được ta là có thể khống chế được cả Hằng Nhạc sao? Hắn là kí chủ có độ phù hợp chín phần, là chưởng giáo của Hằng Nhạc, nắm giữ quân lực của chín điện, các ngươi lấy gì để đấu với hắn? Chỉ dựa vào nhiệt huyết thôi sao?”
“Có phải sư thúc coi thường chúng ta quá rồi không?”, lần đầu tiên Dương Đỉnh Thiên nở nụ cười: “Sư thúc hiểu con mà, khi chưa chắc chắn phần thắng, chúng con sẽ tuỳ tiện xông vào sao?”
“Ngươi lấy tự tin ở đâu ra?”
“Nếu con nói cho sư thúc rằng Diệp Thành vẫn còn sống, hắn chính là sát thần Tần Vũ, là Thánh chủ Viêm Hoàng, nắm giữ quân lực có thể tiêu diệt toàn bộ Hằng Nhạc, liệu sư thúc có còn cho rằng chúng ta không biết tự lượng sức nữa không?”
Nghe vậy, Hằng Thiên Thượng Nhân chợt ngẩng đầu, nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ không tin được.
Ầm!
Không đợi Dương Đỉnh Thiên gật đầu, một toà Địa Cung của Hằng Nhạc Tông đã vang lên tiếng nổ.
Sau đó, những bóng người đông như thuỷ triều ào ra từ trong Địa Cung, người điều khiển phi kiếm, người cưỡi linh thú, người đạp mây cưỡi gió, số lượng nhiều vô kể.
Đây không phải một nhóm người nữa mà là một đội quân tu sĩ, là đại quân của Viêm Hoàng.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đại quân Viêm Hoàng liên tục tiến vào Hằng Nhạc khiến hư không rung chuyển, bầu trời của Hằng Nhạc đổi màu, bị đại quân ùn ùn kéo đến của Viêm Hoàng bao phủ, ban ngày rạng rỡ lại như bị màn đêm che mất, cả vùng trời tối sầm.
“Thế… Thế này…”, nhìn lên hư không, dù là đệ tử, trưởng lão hay Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đều đồng thời biến sắc: “Đại quân tu sĩ này từ đâu tới vậy?”
“Bao vây mọi lầu các, mọi cung điện, mọi ngọn núi, kẻ nào manh động thì giết!”, ngay lúc mọi người còn đang kinh hoàng, một giọng nói đanh thép, uy nghiêm đã vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông.
Từ xa nhìn về phía hư không, đó là một người trung niên mặc áo giáp, tay cầm đại kích đứng trên bầu trời, giống như một vị thần vương.
Ông ta chẳng phải Tiêu Phong – điện chủ phân điện thứ chín của Hằng Nhạc sao?
“Tiêu… Tiêu Phong”, nhìn thấy Tiêu Phong, rất nhiều trưởng lão, Thái thượng trưởng lão của Hằng Nhạc đều sững sờ tại chỗ, bây giờ kẻ ngốc cũng nhìn ra được đội quân tu sĩ hùng mạnh này là ai dẫn tới.
“Thế… Thế này là thế nào?”
“Các đại thống lĩnh đâu? Chưởng giáo đâu? Các lão tổ đâu?”
Trong tiếng hô hoảng loạn của mọi người, đại quân Viêm Hoàng đã tiến về phía trước.
Đại quân Viêm Hoàng tựa như đại dương, mà lúc này đại dương ấy đang phân lưu, chảy tới mỗi lầu các, mỗi cung điện, mỗi ngọn núi, bao quanh kín kẽ gió thổi không lọt.
Phù!
Thấy đại quân Viêm Hoàng đã tới, toàn bộ cục diện đã hoàn toàn được kiểm soát, Cổ Tam Thông và những người khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Chương 797: Ta đồng ý
Ban đầu, lực lượng quân ở điện chính của Hằng Nhạc cũng vô cùng mạnh, nhưng vì những người giữ chức cao đã bị khống chế, không ai ra lệnh nên bọn họ mới thành một tập hợp không có chủ soái.
Có thể khẳng định rằng lúc này bất cứ lão tổ nào của Hằng Nhạc ra lệnh thì trận hỗn chiến kinh hoàng sẽ nổ ra ngay lập tức.
Nhưng chưởng giáo và rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc đều đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên, mà Hằng Thiên Thượng Nhân và những người nắm giữ chức vụ cao trấn giữ Hằng Nhạc lúc này đều đã bị khống chế.
Sự thật chứng minh cách đánh của người phàm cũng có thể áp dụng cho thế giới tu sĩ, đánh giặc bắt tướng sẽ mang lại hiệu quả không ngờ tới.
Vào lúc này, toàn bộ Hằng Nhạc Tông toàn tiếng huyên náo, từng nhóm người bay tới bay lui.
Vẻ mặt người của Hằng Nhạc đã chuyển từ sợ hãi sang kinh ngạc, bởi vì rất nhiều người trong đội quân tu sĩ đang bao vây núi, lầu các và cung điện đều là người họ biết, hơn nữa còn rất thân thuộc.
Điều này cũng rất bình thường, trong đại quân Viêm Hoàng có rất nhiều người từ chín phân điện lớn của Hằng Nhạc, về cơ bản họ là dòng chính của Dương Đỉnh Thiên, đã từng là người của Hằng Nhạc Tông, không biết mới lạ.
Tuy nhiên biết thì biết, nhưng bây giờ không phải lúc nể tình mà thả người, là người tốt hay là người xấu, cứ bao vây trước đã rồi tính tiếp, nếu thả ra rất có thể mất khả năng kiểm soát.
“Lại đến Hằng Nhạc lần nữa, trong lòng ta thật sự có rất nhiều cảm xúc!”, phía Liễu Dật mặc áo giáp đi qua các ngọn núi, nhìn từng nơi quen thuộc, lòng họ không khỏi xúc động.
“Liễu Dật sư huynh, Nhiếp Phong sư huynh, Nam Cung Nguyệt sư tỷ, Đoàn Ngự sư huynh, họ… họ về rồi ư?”
“Ngoan ngoãn đi!”
“Thành thật thì mọi chuyện đều dễ nói”.
“Nói ngươi đấy! Còn nhìn à? Rụt đầu lại”.
So với phía Liễu Dật thì nhóm Tư Đồ Nam, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng suốt đường đi đều la hét ầm ĩ, như sợ người khác không biết mình đã về, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng quát tháo của họ.
Nhìn thấy họ, những người phía Giang Dương, Tử Sam, Khổng Tào thoáng cái sắc mặt tái nhợt.
Có lẽ bây giờ bọn họ đã có chút giác ngộ, người từng bị bọn họ đuổi giết bây giờ đã quay lại, kết cục của bọn họ thế nào có thể tưởng tượng được.
Không chỉ họ mà những người của Doãn Chí Bình, dù là trưởng lão hay đệ tử lúc này đều đang run rẩy, bọn họ bị đánh trở tay không kịp, tất cả đều nằm ngoài dự đoán của họ.
Trong Địa Cung, Hằng Thiên Thượng Nhân kinh ngạc nhìn ra ngoài, dường như có thể nhìn thấy cao thủ rợp trời bên ngoài Địa Cung.
“Sư thúc, lực lượng này đủ rồi chứ?”, Dương Đỉnh Thiên ung dung lên tiếng.
“Diệp… Diệp Thành thật sự còn sống?”, Hằng Thiên Thượng Nhân hỏi, quay lại nhìn Dương Đỉnh Thiên.
“Đương nhiên còn sống”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười.
“Vậy người đang chiến đấu với Doãn Chí Bình lúc này…”
“Chính là Diệp Thành”, Dương Đỉnh Thiên lại nở nụ cười: “Nếu hắn không dụ mấy đại lão tổ của Hằng Nhạc ra khỏi Hằng Nhạc, chúng con cũng không dễ dàng thành công thế này”.
“Không ngờ hắn…”, vẻ mặt Hằng Thiên Thượng Nhân sợ hãi, với khả năng đoán định của ông ta mà đầu óc cũng choáng váng.
Diệp Thành vẫn còn sống, hắn chính là sát thần Tần Vũ, là Thánh chủ Viêm Hoàng, nắm trong tay đại quân có thể tiêu diệt toàn bộ Hằng Nhạc, tin tức nào cũng rất chấn động!
Nhất thời Địa Cung chìm vào im lặng.
Dương Đỉnh Thiên, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang đều ăn ý không lên tiếng. Là ai cũng sẽ phải mất một thời gian mới phản ứng lại được trước những thông tin này, huống hồ bao nhiêu tin tức chấn động thế này còn cùng xuất hiện một lúc.
“Với tư cách là thống soái ba quân mà lại mạo hiểm thân mình, đúng là có khí phách!”, không biết đến lúc nào Hằng Thiên Thượng Nhân mới lên tiếng cảm thán.
Sự thật đúng như Dương Đỉnh Thiên nói, nếu Diệp Thành không dụ phía Thông Huyền đi thì họ cũng khó mà thành công, nhưng Diệp Thành thân là thống soái ba quân lại can đảm như vậy.
Phải biết tình hình hiện tại của hắn nguy hiểm thế nào, hắn đang phải đối mặt với rất nhiều cao thủ của cả ba tông!
Hằng Thiên Thượng Nhân hít một hơi thật sâu, ông ta tin chắc tên ngông cuồng tự đại Doãn Chí Bình sẽ không có phí khách như vậy, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ chứng minh ai mới là người thích hợp nhất để làm chưởng giáo Hằng Nhạc.
“Sư thúc, bây giờ người đã bằng lòng hỗ trợ Diệp Thành chưa?”, Dương Đỉnh Thiên hỏi.
“Đương nhiên”, Hằng Thiên Thượng Nhân trả lời ngay không chút nghĩ ngợi, hơn nữa còn kích động hơn trong tưởng tượng: “Ta đã chọn sai một lần, sẽ không chọn sai lần nữa đâu”.
Phù!
Thấy Hằng Thiên Thượng Nhân gật đầu đồng ý, không chỉ Dương Đỉnh Thiên mà Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang ở bên cạnh cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình Hằng Nhạc lúc này rất cần lão tổ như Hằng Thiên Thượng Nhân giúp ổn định lòng người, nếu ông ta không hợp tác thì mọi chuyện sẽ khá rắc rối, nhưng thái độ của ông ta lúc này đã rất rõ ràng, vậy chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Bây giờ có thể giải phong ấn cho ta rồi chứ?”, Hằng Thiên Thượng Nhân nhìn Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang.
“Đương nhiên rồi”, hai người cùng cười, giải trừ phong ấn cho Hằng Thiên Thượng Nhân, sau đó không quên nói: “Đạo hữu, nói lời giữ lời đấy nhé, đừng hạ lệnh lung tung, cho dù khai chiến chính diện thì bên bị tiêu diệt vẫn là Hằng Nhạc Tông thôi”.
“Ta là người như vậy sao?”, khoé miệng Hằng Thiên Thượng Nhân giật giật.
“Biết đâu được”.
“…”
Chương 798: Bị tuyệt sát rồi sao?
Rầm! Đoàng!
Trong kết giới của Loạn Cổ Thương Nguyên, trận đại chiến vấn tiếp tục diễn ra, vả lại có thể dùng từ tàn khốc để hình dung.
Mặc dù Doãn Chí Bình bị đoạt mất Thái Hư Long Kiếm nhưng khả năng chiến đấu của hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ, mỗi một loại bí pháp thần thông đều xuất phát từ Thái Hư Cổ Long Hồn, uy lực mạnh mẽ, bá đạo vô cùng, mỗi lần ra tay đều khiến Diệp Thành phải thảm hại.
So với hắn mà nói thì Diệp Thành lại phải kiêng dè nhiều hơn.
Hắn cần hết sức thận trọng, trước khi không có được tín hiệu từ phía Dương Đỉnh Thiên thì hắn không dám dùng đến khả năng chiến đấu đỉnh phong vì sử dụng khả năng chiến đấu ở trạng thái Đỉnh Phong có nghĩa là để lộ thân phận thực sự của mình, một khi bại lộ thân phận thì mọi biến cố đều có thể xảy ra.
Cho nên hắn cần phía Dương Đỉnh Thiên cho hắn một câu trả lời cuối cùng để hắn tiện thể hiện khả năng chiến đấu mạnh mẽ của mình.
“Chiến hơn năm trăm hiệp còn không phân thắng bại, linh lực của hai tên này cũng thật dồi dào”, kẻ quan sát ở tứ phương lại bắt đầu tặc lưỡi.
“Sát thần Tần Vũ, kí chủ Doãn Chí Bình là hai thanh niên xuất sắc nhất trong lớp thanh niên hiện nay, đâu thể nào đơn giản được”, có người vuốt râu tán thưởng, “đánh ba ngày ba đêm mà không phân thắng bại”.
“Có thể một mình giao chiến với Doãn Chí Bình lâu như vậy thì tên này cũng phải ngang ngửa với Diệp Thành”, trong đám người, Từ Nặc Nghiên tặc lưỡi.
Nói rồi cô không quên liếc nhìn sang Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam bên cạnh mình, “Cơ công tử, dù gì chúng ta cũng từng ăn uống cùng một bàn với Diệp Thành, lẽ nào công tử không thấy cảm khái gì sao?”
“Cô muốn nghe cảm khái gì?”, Cơ Tuyết Băng đáp lại hờ hững, không biết vì sao mỗi lần nghe tới cái tên đó trong lòng cô lại đau nhói, kể cả qua lâu rồi nhưng vẫn là cảm giác đó.
“Đương nhiên là cảm khái về Tần Vũ rồi”, Từ Nặc Nghiên rõ ràng không phát hiện ra sự khác biệt của Cơ Tuyết Băng, cô vẫn hào hứng nói.
“Ta không có cảm khái gì với hắn cả”.
“Nói dối, sao lại không được”, Từ Nặc Nghiên nhìn Cơ Tuyết Băng sau đó lại nhìn Diệp Thành bên trong kết giới đang giao chiến với Doãn Chí Bình: “Chúng ta không nói tới cái khác, chỉ nói về khả năng chiến đấu và phong thái, lẽ nào công tử không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành trên người Tần Vũ? Bọn họ đều là anh kiệt cái thế, đều có uy thế mạnh mẽ trong thiên hạ”.
Cơ Tuyết Băng trầm ngâm, đến cả Từ Nặc Nghiên cũng có cảm giác này, tại sao cô ta không có chứ, cô ta còn tò mò khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ kia hơn bất cứ ai.
“Không biết Diệp Thành nếu còn sống thì liệu có truy sát Tần Vũ khắp thiên hạ không”, khi Cơ Tuyết Băng còn dang trầm ngâm thì Từ Nặc Nghiên bất giác lên tiếng.
“Truy sát Tần Vũ?”, Cơ Tuyết Băng cau mày, “bọn họ có thù sao?”
“Đương nhiên rồi”, Từ Nặc Nghiên cười nói, “Tần Vũ trói người thương trước kia của Diệp Thành, lại còn mặt dày đòi tiền chuộc, lấy tiền chuộc rồi nhưng không thả người, như vậy có được coi là có thù không?”
Nghe những câu này, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng lại kì quái, cô ta không ngờ Từ Nặc Nghiên lại tư duy logic như vậy.
Rầm!
Khi cả hai người đang trò chuyện thì bên trong kết giới chợt vang lên tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành thảm hại lại lần nữa bị một chưởng của Doãn Chí Bình đánh bay đi.
Bịch! Bịch!
Tiếp đó, từng tiếng động mạnh vang lên, có lẽ cơ thể Diệp Thành quá nặng nên mỗi bước di chuyển của hắn đều khiến không gian hư vô nứt lìa.
Phụt!
Đợi tới khi đứng vững, Diệp Thành mới phun ra cả miệng máu.
Tiễn ngươi xuống Hoàng Tuyền.
Từng tiếng gằn vang lên, Doãn Chí Bình sát phạt tới vị trí cách Diệp Thành vài chục trượng, hắn bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, khuôn mặt tôi độc càng trở nên tôi độc hơn.
Vù!
Sau âm thanh này, phần trán của hắn có thần quang bao quanh, một luồng sức mạnh khiếng người ta run rẩy ngưng tụ lại.
“Cảm giác này”, Diệp Thành nheo mắt nhìn.
Vút!
Diệp Thành vừa dứt lời, một đạo thần mang bay ra từ phần trán của Doãn Chí Bình, mang theo lôi điện và sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn cùng uy lực huỷ diệt mạnh mẽ.
Thấy vậy, những kẻ quan sát từ tứ phía đột nhiên biến sắc như thể có thể cảm nhận được luồng sức mạnh khiến người ta run sợ.
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên trán, máu tươi màu vàng kim bắn ra choán mắt người nhìn.
Không sai, Doãn Chí Bình thi triển bí thuật thần thông, chính là thần thông cấm kị nhằm vào linh hồn, uy lực bá đạp, có thể đâm xuyên linh hồn của đối thủ và là bí thật tuyệt sát.
Và dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành giây phút trước còn đứng sừng sững, trong ánh mắt không có chút thần quang, toàn thân máu tươi bắn vọt thì lúc này đã ngã từ trên trời xuống như một thi thể chết ngã nhào giữa hư không.
“Tuyệt…tuyệt sát rồi sao?”, thấy vậy, những kẻ quan sát từ tứ phía chợt bất ngờ.
“Đòn công kích linh hồn mạnh như vậy đủ để tuyệt sát cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, huống hồ Tần Vũ chỉ là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”, có lão bối thở dài.
“Một thiên tài cái thế vậy mà…”, tứ phương vang lên tiếng thở dài.
“Ôi trời”, Gia Cát Vũ lập tức nhảy dựng lên, mọi thứ xảy ra thực sự quá nhanh, đến cả ông ta cũng không kịp phản ứng lại.
“Sao có thể…”, ở bên, Bích Du đột nhiên tái mét mặt mày, dòng nước mắt tuôn rơi, đến cả Gia Cát Vũ còn không kịp phản ứng chứ nói gì đến cô ta.
Haiz!
Ở bên, Độc Cô Ngạo và Phục Linh thở dài.
“Thật…thật kinh người”, phía này, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo nhìn Diệp Thành ngã xuống khỏi hư không mà không sao tin nổi: “Còn chưa sử dụng khả năng chiến đấu đỉnh phong mà đã bị…bị tuyệt sát rồi sao?”
“Tỷ”, trong đám người, nhìn Diệp Thành ngã xuống khỏi hư không, Thượng Quan Ngọc Nhi bất giác nắm lấy tay Thượng Quan Hàn Nguyệt.
“Sao có thể”, Thượng Quan Hàn Nguyệt thẫn thờ nhìn vào hư không, cô há hốc miệng, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, trong đôi mắt xinh đẹp dần dần ngấn lệ rồi những dòng lệ lại từ từ kết sương.
“Thi Nguyệt, đây là số mệnh của trời rồi”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn và Hoa Hư vỗ vai Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Tim của con đau quá”, mặc dù cố kiềm nén nhưng hai hàng lệ nóng hổi vẫn trào trên đôi gò má Hạo Thiên Thi Nguyệt, nhìn người thương của mình chết thảm, còn nỗi đau nào hơn thế này?
Haiz!
Đan Thần và Đan Nhất lần lượt thở dài, “mặc dù biết Tần Vũ sẽ bại nhưng không ngờ hắn lại bị tuyệt sát bằng cách thế này”.
“Doãn Chí Bình”, Lạc Hi ở bên run rẩy, đôi mắt cô đằng đằng sát khí, không phải vì Tần Vũ bị giết mà cô như vậy mà vì Diệp Thành trước kia cũng bị Doãn Chí Bình hại chết bằng cách này.
“Tưởng là sẽ có một màn nghịch thiên cơ”, ở bên, nhóm Vi Văn Trác lắc đầu bất lực, “sau này vào tiết thanh minh chúng ta lại có thể một anh kiệt cái thế để bái tế rồi”.
“Cuối cùng vẫn là bại”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm, sâu thẳm trong tâm hồn cô ta chợt dâng lên nỗi đau đớn lạ kì.
“Đây chính là kết cục của kẻ không biết tự lượng sức mình”, nhìn Diệp Thành ngã nhào khỏi hư không, Thông Huyền Chân Nhân bật cười lạnh lùng.
“Cuối cùng chúng ta cũng không tổn hại gì”, so với Thông Huyền Chân Nhân, phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cũng bật cười lạnh lùng, “nói ra thì chúng ta nên cảm ơn Doãn Chí Bình, là hắn giúp chúng ta trừ khử một tên đại địch”.
Ha ha ha…!
Trong làn sóng xôn xao, trong kết giới chỉ vang lên tiếng cười không hề kiêng dè của Doãn Chí Bình, hắn cười tôi độc trông chẳng khác gì ác ma.
Haiz!
Nhìn cảnh này, có quá nhiều người phải than thở.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn bước xuống từ hư không, đáp xuống mặt đất và vừa bước về phía Diệp Thành vừa bật cười tôi độc, trong ánh mắt còn có u quang hung tàn: “Tần Vũ, ta sẽ đem ngươi luyện thành hình nộm con người, ta muốn đời đời kiếp kiếp ngươi đều phải chịu sai khiến”.
Nói rồi, hắn vươn tay về phía Diệp Thành.
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành giây phút trước không hề động đậy thì lúc này chợt mở trừng đôi mắt, hai đạo kinh mang bắn ra ngoài.
Chương 799: Nghịch thiên
Ngươi?
Sắc mặt Doãn Chí Bình chợt thay đổi, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay đã bị hai tay của Diệp Thành kẹp chặt.
Sau đó hắn nhận ra cơ thể của mình mất thăng bằng, đôi chân rời khỏi mặt đất, cả cơ thể hắn bay lên.
“Đây…”, thấy Diệp Thành đột nhiên sống lại, những người ở tứ phương đột nhiên thẫn thờ.
“Dưới đòn tuyệt sát linh hồn mà còn không chết?”, có người há hốc miệng, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không sao tin nổi.
“Có cần mạnh vậy không chứ?”
“Ta biết hắn không thể chết dễ dàng như vậy được mà”, trong đám người, nhóm người phía Bích Du vỡ oà vì vui mừng.
“Mẹ kiếp, làm ta hết hồn”, mấy người phía Gia Cát Vũ tưởng rằng Diệp Thành đã chết, giờ thấy hắn tỉnh lại nên sắc mặt khó coi của tất cả mọi người đều thay đổi bằng vẻ mặt đầy thú vị.
“Rốt cục hắn làm thế nào có thể né qua được vậy chứ?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng nhìn kết giới, nếu như là cô ta thì cô ta tự nhận không thể nào tránh được qua kết giới kia, một khi trúng chiêu thì chỉ có thể chết.
“Không thể nào, ta tận mắt chứng kiến hắn bị đâm xuyên trán, ta cảm nhận được rõ ràng ngọn lửa linh hồn của hắn đã bị dập tắt”, Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông và Thông Huyền đều bày ra vẻ mặt khó tin.
Bịch!
Trong làn sóng bàn tán, một tiếng động mạnh mẽ vang chấn động cả đất trời, Doãn Chí Bình cứ thế bị đòn đánh hung hãn của Diệp Thành nện thẳng xuống mặt đất, tạo thành một cái hố hằn hình người.
Lại nhìn sang Doãn Chí Bình với trạng thái thê thảm, lục phủ ngũ tạng lộn nhào hẳn lên, tứ chi bách cốt bị gãy mất hơn nửa, suýt chút nữa thì hoà thành đống.
Nhìn thấy cảnh tượng này tất cả những người xem đều giật giật khoé miệng.
Bịch!
Tên súc sinh Diệp Thành lại lần nữa thi triển thần uy hiến Doãn Chí Bình tiếp tục bị nện mạnh xuống đất.
Có điều vẫn chưa hết, sau lần thứ hai quật xuống, Diệp Thành lại lấy thêm sức, hắn liên tục quăng Doãn Chí Bình lên rồi lại quật xuống.
Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếp theo, từng âm thanh thế này liên tiếp vang lên, mỗi một âm thanh chỉ cách nhau không tới mười giây, cũng chính vì trong thời gian ngắn ngủi như vậy nên Doãn Chí Bình đã bị Đan Thần quật hơn ba mươi lần.
“Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì bị ngươi giết chết rồi”, Diệp Thành càng quật càng hăng.
Rốt cục vì sao hắn có thể thoát được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình?
Về điểm này thì phải nhắc tới tiên hư giới của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.
Chúng vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, linh hồn của Diệp Thành bước vào tiên hư giới, tránh được đòn tuyệt sát của Doãn Chí Bình và không bị tổn hại đến linh hồn, còn vết thương trào máu trên trán của Diệp Thành về cơ bản có thể coi là vết thương ngoài da trên cơ thể, đối với hắn mà nói không đáng là gì.
A…!
Tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Chí Bình vang vọng khắp không gian, hắn bị đánh tới mức không phân biệt được nổi đông tây nam bắc.
Mặc dù hắn dốc hết sức muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Thành nhưng Diệp Thành về cơ bản không cho hắn cơ hội, mỗi lần hắn định thi triển bí pháp thoát thân đều bị Diệp Thành quật thật mạnh xuống đất.
A…!
Sau tiếng thét gào, Doãn Chí Bình vung mạnh cánh tay, nhanh chóng thoát thân.
Đi đâu?
Diệp Thành phản ứng rất nhanh, cơ thể hắn di chuyển nhanh như ma quỷ, hắn sát phạt lên, từng đòn thần thông nối tiếp nhau giáng vào người Doãn Chí Bình.
Cảnh này đừng nói là Doãn Chí Bình mà đến cả những người xung quanh còn thấy đau thay cho hắn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Sau từng lượt máu phun trào, Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh liên hồi, về cơ bản đều bị đánh về một hướng, cho dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhưng hắn vẫn có thể trụ vững.
Thế nhưng Diệp Thành là ai, hắn là tên nhân lúc ngươi bệnh đoạt lấy mạng của ngươi, sao hắn có thể cho Doãn Chí Bình cơ hội phản ứng.
Lúc này hắn giống như một tên hung hãn, Doãn Chí Bình lùi một bước hắn tiến lên một bước, sau khi xông lên, hắn không nói lời nào cứ thế chiến tiếp, đánh tới mức Doãn Chí Bình không còn ra hình dạng con người nữa.
“Ta nói mà”, thấy Diệp Thành đại triển thần uy, Thái Ất Chân Nhân trong đám người bật cười để lộ hàm răng ố vàng.
“Suýt chút nữa thì khiến ta sợ đái cả ra quần”, Ngô Tam Pháo vuốt tóc lên tiếng.
“Nghe hai người nói thì mọi người biết Tần Vũ?”, ở bên, Ngưu Thập Tam nhìn hai người hỏi dò.
“Biết chứ, đương nhiên là biết rồi”, Thái Ất Chân Nhân cười thần bí, khiến Ngưu Thập Tam càng thêm tò mò nhưng ông ta lại không cho Ngưu Thập Tam đáp án mà hắn cần.
“Sao hắn có thể thoát qua được đòn tuyệt sát đó”, phía này, Độc Cô Ngạo loé lên ánh nhìn bất định.
A….!
Trong làn sóng bàn tán, trong kết giới lại vang lên tiếng gào thét, Doãn Chí Bình bị đánh tới mức không có cơ hội đáp trả triệu gọi Thái Hư Long Giáp.
Bang!
Diệp Thành vung một đấm xông lên tấn công nhưng lại đánh trúng lớp áo giáp tạo ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Chương 800: Đã kiểm soát được Hằng Nhạc Tông
Cũng chính vì sự bá đạo của Thái Hư Long Giáp nên mới khiến Doãn Chí Bình có cơ hội được thở, hắn tung chưởng đánh bay Diệp Thành sau đó nhanh chóng lùi về sau, trong lúc lùi về sau, cánh tay đã tan tác của hắn lại lần nữa ngưng tụ lại.
Rầm!
Sau tiếng động này, Diệp Thành đứng khựng lại, không gian hư vô dưới chân hắn cũng nhanh chóng bị đạp vỡ tan.
“Chơi với ta à, ta chơi cho ngươi chết thì thôi”, Diệp Thành bật cười, trong lúc này, vết thương rỉ máu trên trán hắn đã nhanh chóng liền lại, sức khôi phục mạnh mẽ của Hoang Cổ Thánh Thể khiến tứ phương phải kinh ngạc.
Phụt!
Hư không đối diện vang lên tiếng phun ra máu, Doãn Chí Bình vừa đứng vững đã lại lần nữa phun ra máu cao hơn ba trượng.
Cách đánh liên tục không ngừng nghỉ thế này khiến cho hắn dù có Thái Hư Long Hồn hộ thể cũng vô cùng thảm hại, đối với hắn mà nói thì đây chính là một sự sỉ nhục, sự sỉ nhục vô cùng lớn.
“Tần Vũ, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết”, Doãn Chí Bình đầu tóc rối xù gằn lên phẫn nộ, khuôn mặt nhơ nhuốc máu của hắn càng méo xệch hơn, trông hắn không khác gì ác ma.
Gừ!
Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên, phần trán của Doãn Chí Bình xuất hiện một đạo long vân, trong cơ thể hắn có long khí xoay vần, thần quang rực rỡ chiếu rọi, khí thế của hắn cũng tăng lên nhanh chóng, vết thương toàn thân dần phục hồi về nguyên trạng nhờ có long khí.
Gừ!
Lại một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, long ảnh khổng lồ hiển hiện mang theo long khí xoay quanh cơ thể, tiếng gầm chấn động đất trời.
“Cuối cùng cũng dùng hết sức rồi sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng.
“Dùng hết sức rồi”, người quan sát ở tứ phương ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kết giới.
“Khả năng chiến đấu mạnh mẽ thế này, Tần Vũ và hắn căn bản không cùng đẳng cấp”, Đan Thần trầm ngâm, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn kiêng dè, “sức mạnh của Thái Hư Long Hồn quả nhiên bá đạo”.
“Khả năng chiến đấu này là cùng cấp vô địch”.
“Lần này Tần Vũ chết chắc rồi”, rất nhiều lão bối vuốt râu, “khả năng chiến đấu trấn áp tuyệt đối, về cơ bản không có cơ hội lật lại ván cờ”.
Giết!
Trong làn sóng bàn tán, Doãn Chí Bình bên trong kết giới di chuyển, hắn sải bước phá tan hư không, bước ra cả trăm trượng, một tay đẩy ra biển long khí cuộn trào về phía Diệp Thành.
Mở cho ta!
Diệp Thành không lùi mà tiến, Bá Long Đao trong tay, vung một đao chém ra một đao mang màu vàng kim to bằng cả mười trượng.
Phụt!
Ngay lập tức, biển long khí vừa bị chém tan có một đạo thần quang mạnh mẽ bay về phía hắn.
Thấy vậy, Diệp Thành lùi về sau một bước, Bá Long Đao chắn trước người.
Bang!
Tiếng kim loại chói tai vang lên, đạo thần mang kia cứ thế đánh vào Bá Long Đao. Mặc dù nó đủ rắn chắc nhưng lại không thể phá tan được thần mang kia, thế nhưng sự chấn động khủng khiếp này lại khiến cơ thể Diệp Thành nôn nao, hắn cứ thế phun ra cả miệng máu.
Trấn áp cho ta!
Doãn Chí Bình gằn lên phẫn nộ, một ngọn núi hư ảo tầm tám nghìn trượng đè nén xuống, xung quanh có long khí bao quanh khiến cả hư không như vỡ vụn.
Hự…!
Ngay sau đó, Diệp Thành cứ thế bị chèn ép tới mức lảo đảo, nhiều vị trí trên cơ thể bị chảy máu.
Cảnh tượng này khiến những người xem trận chiến phải nhảy dựng lên, Diệp Thành không hổ là Hoang Cổ Thánh Thể, nếu đổi lại là tu sĩ khác ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thì sẽ bị hoá thành huyết vụ ngay lập tức.
“Doãn Chí Bình, ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Diệp Thành trào máu nơi khoé miệng, hắn cố gắng dốc sức địch lại với Hư Hoan Long Sơn, nó giống như ngọn núi cao lớn nặng tựa ngàn cân đè nén khiến khí huyết của Diệp Thành đều phải quay về vùng đan hải.
“Bản thể, đã kiểm soát được Hằng Nhạc Tông”, đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong thần hải của Diệp Thành.
“Thật sao?”, Diệp Thành nhếch miệng cười, trong đôi mắt u tối chợt như có vì sao lấp lánh, hiện lên hai đạo kim quang sắc lạnh.
Bình luận facebook