Chương 861: Vụ trao đổi không hề lỗ
Ấy?
Diệp Thành vừa ra khỏi hố đen không gian, không biết Thái Hư Cổ Long ở cách đó bao xa chợt ngẩng đầu.
“Tiểu tử, thế nào rồi?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, trong ánh mắt nó như có ngọn lửa bùng cháy.
“Ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh: “Nào, lại xem xem có phải là khí hỗn độn không?”
Phía này, Thái Hư Cổ Long vội vàng thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể đả thông tầm nhìn với Diệp Thành, đôi mắt rực lửa cứ thế nhìn chăm chú vào thần hải trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Giây phút sau đó, đôi mắt vốn rạo rực của nó chợt có thần mang sắc bén xuất hiện, vẻ mặt nó kích động lạ thường: “Đúng, chính là nó, khí hỗn độn”.
“Ta nói mà, chắc chắn là bảo bối”, thấy Thái Hư Cổ Long khẳng định chắc nịch, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.
“Tiểu tử, ngươi phải chia cho ta một ít đấy”, Thái Hư Cổ Long vội nhìn sang Diệp Thành, “ta không cần nhiều, một phần mười cũng được”.
“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa nhỉ?”.
“Ta không lấy không, ta có thể lấy bảo bối để đổi”.
“Vậy ngươi cho ta một phần mười Thái Hư Cổ Long Hồn”, Diệp Thành lập tức lên tiếng.
“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa mà”, lần này tới lượt Thái Hư Cổ Long mắng chửi, nó tối sầm mặt.
“Thích đổi hay không tuỳ ngươi nhưng ta nhất định cần sức mạnh Long Hồn của ngươi”, Diệp Thành gãi tai.
Diệp Thành đã muốn có Thái Hư Cổ Long Hồn từ lâu, tộc Thái Hư Cổ Long có rất nhiều bí thuật hắn đương nhiên biết, ví dụ như Thái Hư Long Cấm, Thái Hư Động, Thái Hư Na Dịch nhưng những bí thuật này đều cần sức mạnh linh hồn chống đỡ, nếu không có sức mạnh Long Hồn thì cho dù hắn biết nhiều cũng vô dụng.
Cho nên so với bảo bối mà Thái Hư Cổ Long nói thì hắn xem trọng sức mạnh Long Hồn hơn.
“Rốt cục ngươi có đổi hay không?”, lòng thầm tính toán, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ta không cần nhiều, chỉ cần một phần mười, này ta lấy khí hỗn độn đổi lấy sức mạnh Long Hồn, ngươi không thiệt mà”.
“Đổi”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, “nhưng phải thêm một bát tinh huyết Thánh Thể của ngươi nữa”.
“Được”, Diệp Thành trả lời dứt khoát, tinh huyết thánh thể gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, bỏ chút máu thôi mà. Sau ba tới năm ngày là lại về bình thường, còn đó là sức mạnh Long Hồn của Thái Hư Cổ Long, có nó rồi thì nhiều bí pháp có thể thi triển, đây chính là vụ buôn bán không bao giờ lỗ.
“Cho ta vài ngày, ta sẽ phân tách sức mạnh linh hồn cho ngươi”.
“Cũng vừa hay ta cần vài ngày để luyện hoá biển hỗn độn”, Diệp Thành bất giác toét miệng cười.
“Cút đi, trong mấy ngày nay lão tử không muốn nhìn thấy ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế cắt đứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành.
Có điều mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng nó lại cảm thấy rất vui. Sức mạnh linh hồn của nó giống như tinh huyết thánh thể của Diệp Thành, cho dù phân ra thì dưỡng thân thể một năm cũng sẽ hồi về nguyên trạng.
Thế nhưng khí hỗn độn lại khác, đó chính là bảo bối chỉ có cầu mà rất khó có thể có, nó hiểu rõ hơn ai hết lần trao đổi này với Diệp Thành nó không hề thiệt.
Hi hi hi….
Nghĩ rồi nó bất giác bật cười, nó nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi xoa cằm.
“Tiểu tử, đây là lần đầu tiên ta trao đổi thế này, cuộc trao đổi này thế nào ngươi và ta đều hiểu ý nghĩa”, phía này, Diệp Thành vẫn đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên bất giác bật cười, “cho ngươi chút lợi lộc, coi như sự đền đáp của ta dành cho ngươi vì ngươi giúp ta nhiều lần, truyền thụ cho ta nhiều bí thuật”.
Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn xoay người biến mất.
Trong màn đêm yên tĩnh, hắn lại bận rộn hơn những người khác nhiều lần.
Dưới ánh trăng, hắn không ngừng xuất hiện giữa những địa điểm khác nhau, có lúc ở rặng núi, có lúc ở sơn cốc, có lúc ở thương nguyên, có lúc ở đầm nước, cổ thành….mỗi một nơi hắn đi qua hắn đều dừng lại một khoảng thời gian, đứng đó tĩnh lặng một lúc.
Mãi tới đêm thứ hai Diệp Thành mới tới một cứ điểm của Nhân Hoàng rồi vào bên trong địa cung.
Lúc này cả địa cung đã bị phong bế.
Không lâu sau đó, hắn lấy ra hỗn độn thần đỉnh rồi gọi tiên hoả và thiên lôi ra.
“Đừng lười biếng, mau luyện hoá biển hỗn độn này cho ta”, Diệp Thành lập tức ra lệnh.
Tiên hoả và thiên lôi nghe lời răm rắp, một tên hoá thành tiên hoả đạo thân, một tên hoá thành thiên lôi đạo thân dùng sức mạnh tiên hoả và sức mạnh thiên lôi bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Có điều muốn luyện hoá biển hỗn độn không phải việc một sớm một chiều.
Tiên hoả và thiên lôi luyện hoá mới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai cần đem Hỗn Độn Thần Đỉnh đặt vào đan hải, dùng sức mạnh huyết mạch Thánh Thể luyện hoá một lần, bước thứ ba chính là cho vào thần hải khiến sức mạnh linh hồn lại lần nữa luyện hoá, chỉ cần hoàn thành ba bước này thì mới coi là luyện hoá được biển hỗn độn.
Tiên hoả và thiên lôi bận rộn còn Diệp Thành cũng không rảnh, hắn phất tay lấy ra Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, thu bé nhiều lần rồi dựng nó trong địa cung.
Sau đó, Diệp Thành lấy ra một cái bình hồ lô rượu, vừa nhâm nhi vừa quan sát Cửu Châu Huyền Thiên Đồ. Quan trọng nhất chính là hắn quan sát những nơi mình vừa đi qua.
Gần tới sáng, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc mới hiện ra.
“Ta nói này, ngươi đúng là thần không biết quỷ không hay”, bức màn vừa xuất hiện, Sở Linh Ngọc đang ngồi trong đại điện chỉnh sửa móng tay lên tiếng: “Là chủ soái mà đôi ba ngày ngươi lại mất tích, như vậy có tốt không?”
“Con đi làm việc thật mà”, Diệp Thành chép miệng.
“Chọn được địa điểm phục kích chưa?”, phái Chung Giang lần lượt lên tiếng.
“Táng Thiên Sơn”.
“Táng Thiên Sơn?”, nghe vậy, tất cả mọi người đều cau mày vì trong số mười mấy địa điểm mà bọn họ dày công lựa chọn căn bản không có nơi nào là Táng Thiên Sơn.
“Táng Thiên Sơn ở đâu?”, sau hồi trầm lắng, lão tổ nhà họ Tô mới ái ngại cười nói.
“Ở nước Nguỵ của thế giới người Phàm”, Diệp Thành lên tiếng, “chính là một rặng núi dài tám trăm dặm”.
“Địa điểm phục kích ở thế giới người phàm?”, mọi người thẫn thờ.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người, “vậy địa điểm mà mọi người chọn ở đâu?”
“Đều ở thế giới tu sĩ”.
“Không thể chọn ở thế giới tu sĩ được”, Diệp Thành lập tức xua tay, “ở Nam Sở thừa nhiều nhất là những tu sĩ rảnh rỗi, chỉ cần chút gió lay cỏ động đều kéo tới cả một đám đến xem, vả lại không chỉ xem thôi, mẹ kiếp bọn họ còn đồn ra ngoài, tin tức như chắp thêm đôi cánh, không tới ba phút là cả Đại Sở đều biết. Thế giới người phàm lại khác, người phàm không có nhiều, tu sĩ căn bản không có, vả lại con đã từng quan sát rồi, vài chục nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều không có dân cư, đừng nói là tu sĩ, người phàm còn chẳng có lấy mấy người. Phục kích ở đó không có ai xem, không lộ tin tức ra ngoài, đó là địa điểm hợp lý nhất rồi”.
“Nói vậy thì mọi người đều đồng ý với địa điểm phục kích này chứ?”
“Đương nhiên rồi”.
“Vậy thì dễ dàng thôi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, hắn phóng to vị trí của Táng Thiên Sơn trên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ sau đó vừa chỉ từng nơi vừa nói.
“Con sẽ dụ bọn họ tới đây và nghĩ cách để bọn họ tách nhau ra. Chúng ta công phá từng người một”.
“Nhiệm vụ của mọi người chính là bố trí trước ở đây, chú ý hỗ trợ Long Nhất và Long Ngũ thi triển kết giới Thái Hư Long Cấm, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngoài Hồng Trần Tuyết tiền bối trấn thủ Hằng Nhạc Tông thì những người khác đều phải tham chiến”.
“Để đề phòng bất trắc, khoảng cách ba mươi nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều phải cài tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, tu vi tốt nhất là trên cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, một khi phát hiện những tu sĩ khác thì không cần nói nhiều, lập tức ra tay”.
“Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng cần bố trí dày đặc để quan sát bọn họ ra khỏi tông từ khi nào, có đại quân đi theo hay không, những điểm này đều phải nắm được, đừng để tới lúc đó chúng ta bị bao vây thì không hay”.
Nói xong xuôi, Diệp Thành mới nhìn mọi người: “Không biết mọi người có gì cần bổ sung không?”
“Không có”.
“Đã vậy thì mọi người đi chuẩn bị đi, tối mai chúng ta hành động”.
Chương 862: Dụ địch
Nói rồi, Diệp Thành gạt đi lớp màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.
Màn đêm yên tĩnh nay lại không hề yên tĩnh.
Không lâu sau đó, Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Tư Đồ, nhà Thượng Quan, nhà họ Hùng ở Nam Cương đều bắt đầu bận rộn, hai mươi mấy bóng hình lần lượt quy tụ về phía Táng Thiên Sơn ở thế giới người phàm, người nào người nấy đều có tu vi Chuẩn Thiên.
Cùng vào lúc này, hàng nghìn người của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông thông qua Truyền Tống Trận hội tụ về một phương, tu vi thấp nhất cũng ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh. Mặc dù trận thế lớn nhưng bọn họ lại hành động vô cùng kín kẽ.
Hành động này mặc dù không phải có quy mô lớn nhất của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc nhưng lại thể hiện ý nghĩa đặc thù vì bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ mà bất cứ ai cũng không dám ngờ tới.
Bên trong địa cung, Diệp Thành vươn vai, lúc này hắn mới nhìn sang tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
Cả hai tên tới bây giờ vẫn chưa hề ngừng tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, âm thanh vù vù của Hỗn Độn Thần Đỉnh có phần trầm, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe ra bên trong đó vang vọng thiên âm đại đạo.
Diệp Thành chậm rãi tiến tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn nhìn vào bên trong.
Bên trong biển hỗn độn là một người được hắn cứu từ hố đen không gian, lúc này còn đang lơ lửng trong đó, chỉ là vẫn đang trong trạng thái ngủ say.
“Ông nợ ta một mối ân tình”, Diệp Thành nói rồi không quên rắc ra một chút linh dịch.
Linh dịch trút trên người ông ta giây phút sau được cơ thể ông ta hấp thụ. Trạng thái của ông ta thực sự quá tồi tệ, bị tiêu hao gần như chỉ còn lại mình da bọc xương.
Sau một lát, Diệp Thành mới thu lại linh dịch, sau đó hắn quỳ gối ngồi xuống, lần lượt cùng tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi ở ba vị trí khác nhau, cùng đồng thời tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Cả ba cứ thế ngồi mất một ngày.
Mãi tới chập tối ngày thứ hai Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu và đứng dậy. Hắn thu lại tiên hoả, thiên lôi và Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Một ngày đã trôi qua, chuẩn bị như vậy cũng hòm hòm rồi.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước ra khỏi địa cung, nhờ Truyền Tống Trận mà đi về Thanh Vân Tông.
Màn đêm buông xuống, bầu trời và mặt đất ở Nam Sở dần chìm vào u tối, cho dù là tu sĩ hay người phàm sau một ngày bận rộn cũng đều gác bỏ mọi việc mà nghỉ ngơi, mọi chuyển động từ huyên náo dần trở sang tĩnh mịch.
Đây là một thương nguyên, phóng tầm mắt tới vô tận, linh khí ít ỏi gần như không tồn tại, đảo mắt nhìn quanh, đừng nói là người mà đến cả chim muông cũng rất ít.
Đây chính là Tiên Phàm Thương Nguyên, chính là vùng đất ranh giới của thế giới tu sĩ ở phía nam với thế giới người phàm.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Không lâu sau đó, từng tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang lên.
Tiếp đó, hai bóng người xuất hiện, chính là Diệp Thành và Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân của Diệp Thành.
Phải diễn màn kịch lớn rồi. Diệp Thành vào vai Thanh Vân Tông lão tổ, còn đạo thân của hắn vào vai Doãn Thương, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, động tĩnh của cả hai không hề vừa.
Lại nhìn sang tứ phía vẫn có những người tới xem.
Có điều những người tới đây xem lần này lại là người của Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng giả dạng tới xem, đương nhiên tất cả đều là diễn.
Còn có các tu sĩ khác tới xem hay không thì Diệp Thành có thể chắc chắn mà nói rằng: Không có.
Chẳng còn cách nào, cũng bởi hắn lựa chọn địa điểm tốt. Tiên Phàm Thương Nguyên đến chim còn chẳng có, linh khí ít ỏi, ngoài những người giả dạng tới đây xem ra thì căn bản không còn ai khác. Cho dù là có thì cũng sẽ bị khống chế ngay lập tức.
Còn hắn lại ở đây để dụ nhóm Thanh Vân lão tổ tới Táng Thiên Sơn của thế giới người phàm.
Thế nhưng không có người ngoài tới xem màn gia đấu này thì lấy ai truyền tin cho Thanh Vân Tông? Nhiệm vụ này đương nhiên được giao cho những thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.
Trước khi tam tông đại chiến, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đã liên thủ lại hòng tiêu diệt mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông, mấy ngày nay, Thanh Vân Tông cũng âm thầm xây dựng thêm vài cứ điểm tình báo nhưng những cứ điểm này về cơ bản đều dưới sự giám sát của Nhân Hoàng.
Chương 863: Cá đã cắn câu rồi
Đương nhiên những thành viên thuộc mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ không ngốc đến mức cứ thế mà đi báo tin tình báo cho phía Thanh Vân Tông. Bọn họ cần giả dạng trà trộn vào cứ điểm tình báo của Thanh Vân Tông sau đó truyền tin tình báo về tông môn, làm như vậy sẽ tạo được độ tin cậy hơn.
Mọi thứ đều được tính toán rất chi tiết tỉ mỉ.
Lúc này, sự việc diễn ra đúng như những gì được dự đoán từ trước.
“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?”, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Lão Tổ sau khi nhận được tin báo thì lập tức đứng bật dậy, trong ánh mắt loé lên hai đạo hàn mang sắc lạnh.
“Có cần thông báo tới Chính Dương Tông không ạ?”, Công Tôn Trí lập tức hỏi.
“Cần thông báo sao?”, Thanh Vân Lão Tổ nói rồi đi ra ngoài: “Chúng ta có thể nhận được tin tức thì bên đó đương nhiên cũng nhận được tin, lần này khoảng cách gần chúng ta hơn, nhất định phải bắt được tên đó trước mặt Chính Dương Tông, ta muốn xem xem là ai đang tính kế với ta”.
Dứt lời, Thanh Vân Lão Tổ đi ra khỏi đại điện, ông ta lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, phía sau còn có tám bóng hình đi theo, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
Không lâu sau đó, tin tức chín lão tổ của Thanh Vân ra khỏi tông được loan truyền về phía Diệp Thành.
Được lắm!
Diệp Thành bật cười, một tay đẩy đạo thân của mình bay đi, khuôn mặt của đạo thân kia cũng méo xệch hẳn lại.
“Bản thể, ngươi có thể nhẹ tay hơn chút không? Ta….ôi trời…”, đạo thân hằn học còn chưa nói xong câu thì chưởng ấn màu vàng kim của Diệp Thành lại lần nữa giáng đến, nó còn chưa đứng vững đã lại lần nữa bay đi.
“Chú ý cho ta, nhiều nhất là một khắc, bọn họ nhất định sẽ đến đúng lúc”, Diệp Thành diễn rất nhập vai, hắn sát phạt lên với từng chưởng đánh mạnh bạo.
“Nếu ngươi nói vậy thì ta không khách khí nữa”, đạo thân lập tức đứng dậy, nhanh chóng né qua một chưởng của Diệp Thành sau đó lật tay lấy ra Quỷ Đầu Đại Đao, nó không nói lời nào, cứ thế chém ra một đạo đao mang kinh người.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành vừa định xông lên đã trúng một đao bay đi.
Đạo thân càng hăng máu, nó vung đại đao như thật và chẳng hề nể mặt bản thể. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị một đao kia trảm tới nửa quỳ dưới đất.
Cảnh tượng này khiến những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng bất giác tặc lưỡi, “Có cần phải ra sức vậy không? Người ta còn chưa tới mà”.
“Thánh Chủ thận trọng quen rồi”, có người vuốt râu, cười nói: “Nơi này cách Thanh Vân Tông không tới ba trăm nghìn dặm, nếu thông qua Truyền Tống Trận thì bất cứ lúc nào cũng có thể sát phạt tới”.
“Theo ta thấy thì hành động này cũng thật to gan”, có người không nhịn được lên tiếng, “lỡ tin tức rò rỉ thì không ổn chút nào”.
“Không sao, chúng ta đã có sắp xếp từ trước”, có người mỉm cười, “ngoài hướng của Thanh Vân Tông ra thì Truyền Tống Trận của cổ thành trong phạm vi hai trăm nghìn dặm đều đã bị huỷ bỏ, cho dù rò rỉ thông tin mà muốn chạy tới đây bằng cách phi hành thì không thể tới nhanh được, còn lúc đó chúng ta đã kết thục trận chiến rồi”.
“Đến rồi”, khi tất cả mọi người đang bàn tán thì một lao già mặc hắc bào ngẩng đầu nhìn về một phương.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy sát khí ngút trời, chín bóng hình lần lượt sát phạt tới và đi đầu chính là Thanh Vân Lão Tổ.
Bọn họ mang theo sát khí tới đây, vừa mới xuất hiện liền trông thấy trận đại chiến bên này nên không ai nghĩ gì nhiều, cứ thế sát phạt tới, khí thế mạnh mẽ khiến hư không rung chuyển.
“Dám tính kế với Thanh Vân Tông ta, đáng chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.
“Ôi trời, các người ở đâu ra vậy?”, thấy phía Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới, Diệp Thành tái mặt, hắn diễn rất nhập vai, lập tức xoay người bỏ chạy, phi thẳng vào bên trong thế giới của người phàm.
“Bắt lấy Doãn Thương cho ta”, Thanh Vân Lão Tổ lập tức hạ lệnh sau đó di chuyển một bước bằng cả trăm trượng sát phạt vào trong thế giới người phàm, phía sau ông ta còn có bốn lão tổ khác của Thanh Vân Tông, còn bốn lão tổ còn lại cũng sát phạt theo đạo thân của Diệp Thành.
Bọn họ đã tính toán trước, không những phải bắt được kẻ bày mưu tính kế với mình là Diệp Thành mà còn phải bắt cả Doãn Thương về tra hỏi.
Nên biết rằng Doãn Thương có thân phận không hề đơn giản, đó chính là điện chủ của một tông, nếu như bắt được thì ông ta chính là còn tốt có giá trị, có ông ta trong tay thì Thanh Vân Tông với Chính Dương Tông sẽ chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Có điều bọn họ nào biết trong cảnh truy sát này thì bọn họ không phải kẻ đi săn mà là con mồi.
Cá đã cắn câu rồi.
Chương 864: Gậy ông đập lưng ông
Rầm! Đoàng!
Trong màn đêm yên tĩnh liên tiếp vang lên những tiếng động này.
Ở thế giới người phàm, Diệp Thành đã trốn vào lãnh địa của nước Nguỵ, thân hình có phần thảm hại nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn không những không giảm mà còn tăng lên, những ngọn núi sừng sững nhanh chóng sụp đổ.
Phía sau, nhóm năm người phía Thanh Vân Lão Tổ giống như năm đạo thần mang tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, bọn họ nóng lòng muốn biết thân phận thực sự của Diệp Thành, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Thành được.
“Rốt cục ngươi là ai?”, Thanh Vân Lão Tổ chốc chốc lại gằn lên.
“Ông quan tâm ta là ai làm gì?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, chân bước ra bộ pháp huyền diệu, tốc độ tăng nhanh.
“Muốn chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối lập tức kết ấn, bí pháp Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La dung hoà ngưng tụ thành một đạo thần mang mạnh mẽ cứ thế bắn về phía Diệp Thành. Ông ta đã đến giới hạn của sự phẫn nộ nếu không thì cũng sẽ không trả cái giá phải chịu phản phệ khủng khiếp khi thi triển hai bí pháp này.
“Đã chịu thiệt một lần, ông còn muốn lão tử phải chịu thiệt lần thứ hai sao?”, phía trước, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức quay người, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, thần mang mạnh mẽ kia bị nuốt trọn vào vòng xoáy thiên đạo và bị dịch chuyển vào không gian màu đen.
“Bí pháp này…”, trong mắt Thanh Vân Lão Tổ hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vì ông ta từng thấy Tiên Luân Thiên Đạo, dựa vào bí pháp này rất dễ đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Thành.
“Đúng là không tìm mà tự lộ diện”, những lão tổ khác cũng nhìn ra, sát khí đằng đằng.
“Diệp Thành, dám tính kế với Thanh Vân ta, hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu”, Thanh Vân lão tổ đằng đằng sát khí, tốc độ tăng lên thấy rõ, ông ta kéo gần khoảng cách giữa mình và Diệp Thành lên tới cả trăm trượng sau đó chỉ ra một đạo u mang đâm xuyên vào hư không.
Đã biết là Diệp Thành thì không được để hắn thoát. Sát thần Tần Vũ là cái tên khiến người ra phải dè chừng, lúc này mà không giết hắn thì sẽ để lại hậu hoạ về sau. Cơ hội nghìn năm có một như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Lão tử không doạ người đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn cũng thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh hơn nữa.
“Giết cho ta”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ tôi độc thấy rõ, ông ta lại sát phạt tới.
Ở một nơi khác, đạo thân bị bốn lão tổ của Thanh Vân truy sát đã vượt qua Tiên Phàm Thương Nguyên sau đó tiến vào thế giới của người phàm thông qua một hướng khác. Mặc dù phương hướng của nó và bản thể không giống nhau nhưng đích đến lại cùng là một, đó chính là Táng Thiên Sơn.
“Doãn Thương, hôm nay ngươi không thoát được đâu”, phía sau, bốn lão tổ của Thanh Vân người nào người nấy đằng đằng sát khí.
“Các người định không chết không nghỉ sao?”, đạo thân tức tối, nó cũng diễn rất nhập vai.
“Không chết không nghỉ”, bốn lão tổ của Thanh Vân tức tối và càng tăng nhanh tốc độ.
Trong trận hỗn chiến tam tông, Thanh Vân bọn họ tổn thất nghiêm trọng, món thù này bọn họ vẫn còn ghi nhớ, trong đó có điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, hiện giờ gặp ở đây, bọn họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối, cơ hội nghìn năm có một như vậy chẳng có lý do gì lại bỏ qua cả.
Mắc bẫy rồi!
Thấy Diệp Thành và đạo thân khiến nhóm lão tổ tách nhau ra vả lại còn dẫn dụ bọn họ vào phạm vi cài bẫy, những tu sĩ đóng giả người xem của Viêm Hoàng thở phào.
Lúc này bọn họ không đơn thuần chỉ là xem trận giao đấu mà có nhiệm vụ khác quan trọng hơn cần làm.
Rầm! Đoàng!
Trong tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành bỏ trốn ở phía trước đã nhìn thấy một rặng núi từ phía xa, đó chính là rặng núi mà Táng Thiên Sơn toạ lạc.
Có gan thì đuổi theo ta đi.
Nhìn rặng núi này, Diệp Thành cảm thấy thân thiết khác thường, hắn hắng giọng về phía sau sau đó bật cười lạnh lùng và rồi hắn lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, chuồn vào bên trong rặng núi Táng Thiên Sơn.
Đứng lại!
Thanh Vân lão tổ nhanh nhất, ông ta thi triển bí thuật bước ra cả nghìn trượng, tốc độ thế này nên cho dù là Diệp Thành cũng phải kinh ngạc.
“Vậy ta chiến với một mình ông”, đôi mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng, hắn cứ thế bay về nơi sâu nhất của Táng Thiên Sơn.
Rầm!
Phía sau, Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới tung một chưởng choán lấp mặt đất và bầu trời khiến Diệp Thành bị ép xuống hư không, sau đó ông ta chỉ ra một chỉ thần mang về phía trán của Diệp Thành.
Vạn Kiếm Quy Y!
Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lập tức vung kiếm, tiếng kiếm vang lên từng âm thanh sắc lạnh nhanh chóng hợp làm một cứ thế đánh tan nhất chỉ thần mang của Thanh Vân Lão Tổ.
Thanh Vân Lão Tổ vừa định ra tay thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta ngẩng đầu nhìn trời cao.
Thái Hư Long Cấm!
Sau tiếng hô, từng đạo long hình quang trụ giáng từ trên trời xuống, đâm xuyên đại địa và hư không, trên mỗi một long trụ đều có long vân với long khí bao quanh, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép.
Thế rồi chín long trụ với phù văn đan xen với nhau, ngưng tụ tạo thành một cái lồng khổng lồ khiến ông ta và Diệp Thành bị nhốt ở bên trong.
“Thái Hư Long Cấm?”, Thanh Vân Lão Tổ nheo mắt, trong phút chốc ông ta chợt nhận ra đây là bí pháp gì, ông ta nhìn lên trời với ánh mắt lạnh lùng.
Ông ta cho rằng là Doãn Chí Bình vì ở Đại Sở chỉ có kí chủ có Thái Hư Cổ Long Hồn mới có thể thi triển bí pháp này, Chính Dương Tông còn chưa có kí chủ còn kí chủ của Thanh Vân Tông đã bị tiêu diệt, vậy thì còn lại chỉ có thể là Doãn Chí Bình chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông.
Có điều, sau khi bóng người thi triển thái hư long cấm xuất hiện thì ông ta mới nheo mắt: “Lã Hậu?”
“A di đà phật, thiện tai thiện tai”, Long Nhất sờ cái đầu trọc lóc của mình, mặt mày thành khẩn, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn bóng láng dị thường.
“Không phải là linh hồn của Lã Hậu. là Thái Hư Cổ Long Hồn”, Thanh Vân Lão Tổ cau mày, đôi mắt ông ta nheo lại chỉ còn một đường: “Đoạt xác của Lã Hậu sao?”
Rầm!
Ông ta vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng động dữ dội, một đạo thần mang vừa to vừa dày giáng xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân đi theo ông ta lập tức bị đánh tản đi, sau đó chính là sự xuất hiện của bốn đạo kết giới Thái Hư Cổ Long Cấm khổng lồ khiến bọn họ bị nhốt tách rời ở bên trong.
Rầm!
Không lâu sau đó, đạo thân vừa trốn vào Táng Thiên Sơn cũng tạo ra âm thanh chấn động. Ba đạo thần mang kinh thiên động địa giáng từ trên trời xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân lập tức bị đánh tản đi.
Đoàng! Đoàng!
Tiếp đó, bốn đạo kết giới Thái Hư Long Cấm khổng lồ xuất hiện, bọn họ cũng bị nhốt tách biệt bên trong bốn kết giới.
Lúc này, chín lão tổ của Thanh Vân bị nhốt vào trong chín kết giới Thái Hư Long Cấm.
Thấy vậy, phía Thanh Vân lão tổ mặt mày biến sắc, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, mãi cho tới bây giờ bọn họ mới phản ứng lại, đây chính là cái bẫy nhằm vào bọn họ.
“Thanh Vân, trận chiến này ông có hài lòng không?”, Diệp Thành đứng sừng sững giữa hư không nhìn Thanh Vân Lão Tổ với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Chỉ dựa vào hai ngươi mà cũng muốn giam giữ ta?”, Thanh Vân Lão Tổ vô cùng phẫn nộ.
“Nếu thêm chúng ta thì sao?”, không đợi Thanh Vân Lão Tổ ra tay, một giọng nói vang vọng khắp đất trời.
Ngay sau đó là vang vọng khắp các hướng của Táng Thiên Sơn.
Phía đông, chín bóng hình sóng vai cùng xuất hiện, người nào người nấy khí thế ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đó chính là tám đại lão tổ của Hằng Nhạc và Sở Linh.
Phía tây là chín bóng hình, người nào cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chính là Phụng Trĩ, Giang Cảnh, Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, Đông Phương Lão Tổ, Bắc Thần Lão Tổ, Tây Môn Lão Tổ.
Phía nam cũng có chín bóng người, người nào người nấy khí thế dồi dào, nếu nhìn kĩ thì chính là Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào, Bạch Dịch, Hồng Loan, Long Nhất, Long Ngũ, Sở Linh Ngọc.
Phía Bắc cũng là chín bóng hình, chính là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly và vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Diệp Thành.
Chương 865: Đã xong
Bùm! Đùng! Đoàng!
Màn đêm tĩnh lặng nhưng không hề yên bình, có lẽ vì khí thế của phía Chung Giang quá mạnh, lại nối liền với nhau, còn có cả tiếng sấm rền nên hư không bị chèn ép như muốn sụp đổ.
Nhìn từ xa, họ như hơn ba mươi ngôi sao chói lọi, toả sáng trên bầu trên đêm.
“Thế… Thế này…”, thấy đội quân đông đảo như vậy, với định lực của phía Thanh Vân Lão Tổ cũng hoàn toàn kinh hãi.
Họ có thể không chấn động sao? Họ có lý do gì để không chấn động?
Cảnh giới Chuẩn Thiên, tổng cộng có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đây là lực lượng hùng mạnh nhường nào, thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ tới! Không ngờ Nam Sở lại có lực lượng kinh người đến vậy.
Đột nhiên, phía Thanh Vân Lão Tổ run lên, khoé miệng run rẩy, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Mặc dù chín người họ đều là lão tổ, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng vẫn không đấu lại nổi với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thế này! Bọn họ biết nếu hôm nay không có chuyện gì bất ngờ thì họ sẽ chết chắc.
“Thanh Vân, chúng ta không giết các ngươi, tự phế tu vi đi, đỡ phải đau đớn”, khi phía Thanh Vân Lão Tổ còn đang bàng hoàng thì Hằng Thiên Thượng Nhân đã ung dung lên tiếng.
“Hằng Thiên, lần trước ngươi bắt tay với Chính Dương Tông hãm hại Thanh Vân, chúng ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, lần này các ngươi lại gài bẫy bọn ta?”, Thanh Vân Lão Tổ tức giận gầm thét: “Ngươi phải biết nếu chúng ta bị phế tu vi thì Thanh Vân rất có thể sẽ bị Chính Dương thâu tóm, Thanh Vân bị xoá sổ thì tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc các ngươi”.
“Chúng ta hiểu điều này”, Hằng Nhạc Chân Nhân vuốt râu mỉm cười: “Nhưng khi chúng ta và các cao thủ cùng xuất hiện ở đây, ngươi không thấy nghi hoặc chút nào sao? Bây giờ chúng ta sẽ sợ Chính Dương Tông chắc?”
“Các ngươi…”, Thanh Vân Lão Tổ lời đã đến miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Ông ta nhìn lướt qua hư thiên với ánh mắt sắc bén, tám đại lão tổ Hằng Nhạc và phía Sở Linh Ngọc thì ông ta biết, ông ta cũng biết mấy người phía lão tổ nhà họ Hùng, hai vị lão tổ nhà Thượng Quan, lão tổ nhà Tư Đồ, lão tổ nhà Đông Phương, lão tổ nhà Tây Môn và lão tổ nhà Bắc Thần.
Nhưng phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang thì bọn họ chưa gặp bao giờ.
Đây là mối quan hệ thế nào? Hằng Nhạc và lão tổ của rất nhiều thế gia ở Nam Sở, còn có một số cao thủ không biết tên, họ cùng xuất hiện ở đây nghĩa là nhiều thế lực đã cùng bắt tay với nhau rồi sao?
Nếu như vậy thì bọn họ thật sự sợ rồi, không ngờ những thế lực này lại liên hợp với nhau.
“Nào nào nào, hiếm lắm mọi người mới gặp nhau, để ta tự giới thiệu trước chứ không đến lúc bị phế rồi, các ngươi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra”, Cổ Tam Thông chỉnh lại quần áo, sau đó vuốt mái tóc tổ quạ của mình còn tự cho là rất đẹp trai: “Gọi ta Cổ Tam Thông là được, Cổ trong Cổ Tam Thông, Tam trong Cổ Tam Thông, Thông trong Cổ Tam Thông, nhớ thế nhé”.
“Ngươi chính là Cổ Tam Thông”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ chợt thay đổi, dường như ông ta biết lai lịch của Cổ Tam Thông.
Cổ Tam Thông phớt lờ sự ngạc nhiên của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta chỉ vào những người có mặt rồi giới thiệu một loạt: “Lão tổ của Hằng Nhạc và các thế gia lớn ở Nam Sở thì ta không giới thiệu nữa nhé, hầu như ngươi đều biết họ cả. Tên đứng cạnh ta đây là Vô Nhai Đạo Nhân, kia là lão tổ nhà họ Tô ở Bắc Sở, kia là lão tổ của Thiên Tông thế gia của Bắc Sở, mỹ nữ xinh đẹp đứng cạnh ông ấy là Sở Linh Ngọc”.
“Bắc Sở”, phía Thanh Vân Lão Tổ lại lần nữa biến sắc, họ chưa bao giờ nghĩ rằng trong liên minh này còn có cả thế lực của Bắc Sở.
“Thấy không, nhóm kia là các đại thủ lĩnh của Viêm Hoàng”, Cổ Tam Thông vẫn thản nhiên giới thiệu.
“Viêm Hoàng?”, nghe thấy hai từ này, sắc mặt phía Thanh Vân Lão Tổ đã trắng bệch không còn giọt máu.
“Sao không giới thiệu chúng ta?”, Long Nhất và Long Ngũ đều lên tiếng.
“Ồ đúng đúng, còn hai tên này nữa”, Cổ Tam Thông chỉ vào Long Nhất và Long Ngũ: “Chắc các ngươi rất quen với tên này, kí chủ trước đây của Thanh Vân Tông các ngươi, à không đúng, nói chính xác hơn là cơ thể của Lã Hậu, linh hồn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Thanh Vân Tông các ngươi. Còn tên còn lại thì chắc các ngươi chưa gặp, nhưng linh hồn của hắn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc”.
“Linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc?”, phía Thanh Vân Lão Tổ đều híp mắt thành một đường. Kí chủ của Hằng Nhạc là Doãn Chí Bình, mà linh hồn Thái Hư Cổ Long của hắn ta lại ở đây, vậy nói lên điều gì?
“Rất khó hiểu phải không? Vậy ta xin long trọng giới thiệu với ngươi vị này”, Cổ Tam Thông chỉ vào Diệp Thành cũng đang bị nhốt trong Thái Hư Long Cấm: “Hắn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc. Thế nào? Ngạc nhiên chưa?”
“Hả…”, phía Thanh Vân Lão Tổ quay ngoắt sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt của họ trở nên khó tin với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, con ngươi lồi lên trông thấy, đồng tử thì thu nhỏ lại còn cỡ đầu kim.
Ấy?
Diệp Thành vừa ra khỏi hố đen không gian, không biết Thái Hư Cổ Long ở cách đó bao xa chợt ngẩng đầu.
“Tiểu tử, thế nào rồi?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, trong ánh mắt nó như có ngọn lửa bùng cháy.
“Ta làm việc rất đáng tin”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh: “Nào, lại xem xem có phải là khí hỗn độn không?”
Phía này, Thái Hư Cổ Long vội vàng thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể đả thông tầm nhìn với Diệp Thành, đôi mắt rực lửa cứ thế nhìn chăm chú vào thần hải trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Giây phút sau đó, đôi mắt vốn rạo rực của nó chợt có thần mang sắc bén xuất hiện, vẻ mặt nó kích động lạ thường: “Đúng, chính là nó, khí hỗn độn”.
“Ta nói mà, chắc chắn là bảo bối”, thấy Thái Hư Cổ Long khẳng định chắc nịch, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.
“Tiểu tử, ngươi phải chia cho ta một ít đấy”, Thái Hư Cổ Long vội nhìn sang Diệp Thành, “ta không cần nhiều, một phần mười cũng được”.
“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa nhỉ?”.
“Ta không lấy không, ta có thể lấy bảo bối để đổi”.
“Vậy ngươi cho ta một phần mười Thái Hư Cổ Long Hồn”, Diệp Thành lập tức lên tiếng.
“Ôi trời, khẩu vị của ngươi cũng không vừa mà”, lần này tới lượt Thái Hư Cổ Long mắng chửi, nó tối sầm mặt.
“Thích đổi hay không tuỳ ngươi nhưng ta nhất định cần sức mạnh Long Hồn của ngươi”, Diệp Thành gãi tai.
Diệp Thành đã muốn có Thái Hư Cổ Long Hồn từ lâu, tộc Thái Hư Cổ Long có rất nhiều bí thuật hắn đương nhiên biết, ví dụ như Thái Hư Long Cấm, Thái Hư Động, Thái Hư Na Dịch nhưng những bí thuật này đều cần sức mạnh linh hồn chống đỡ, nếu không có sức mạnh Long Hồn thì cho dù hắn biết nhiều cũng vô dụng.
Cho nên so với bảo bối mà Thái Hư Cổ Long nói thì hắn xem trọng sức mạnh Long Hồn hơn.
“Rốt cục ngươi có đổi hay không?”, lòng thầm tính toán, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang Thái Hư Cổ Long: “Ta không cần nhiều, chỉ cần một phần mười, này ta lấy khí hỗn độn đổi lấy sức mạnh Long Hồn, ngươi không thiệt mà”.
“Đổi”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, “nhưng phải thêm một bát tinh huyết Thánh Thể của ngươi nữa”.
“Được”, Diệp Thành trả lời dứt khoát, tinh huyết thánh thể gì đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, bỏ chút máu thôi mà. Sau ba tới năm ngày là lại về bình thường, còn đó là sức mạnh Long Hồn của Thái Hư Cổ Long, có nó rồi thì nhiều bí pháp có thể thi triển, đây chính là vụ buôn bán không bao giờ lỗ.
“Cho ta vài ngày, ta sẽ phân tách sức mạnh linh hồn cho ngươi”.
“Cũng vừa hay ta cần vài ngày để luyện hoá biển hỗn độn”, Diệp Thành bất giác toét miệng cười.
“Cút đi, trong mấy ngày nay lão tử không muốn nhìn thấy ngươi”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi, cứ thế cắt đứt cuộc trò chuyện với Diệp Thành.
Có điều mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng nó lại cảm thấy rất vui. Sức mạnh linh hồn của nó giống như tinh huyết thánh thể của Diệp Thành, cho dù phân ra thì dưỡng thân thể một năm cũng sẽ hồi về nguyên trạng.
Thế nhưng khí hỗn độn lại khác, đó chính là bảo bối chỉ có cầu mà rất khó có thể có, nó hiểu rõ hơn ai hết lần trao đổi này với Diệp Thành nó không hề thiệt.
Hi hi hi….
Nghĩ rồi nó bất giác bật cười, nó nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi xoa cằm.
“Tiểu tử, đây là lần đầu tiên ta trao đổi thế này, cuộc trao đổi này thế nào ngươi và ta đều hiểu ý nghĩa”, phía này, Diệp Thành vẫn đang ở Loạn Cổ Thương Nguyên bất giác bật cười, “cho ngươi chút lợi lộc, coi như sự đền đáp của ta dành cho ngươi vì ngươi giúp ta nhiều lần, truyền thụ cho ta nhiều bí thuật”.
Nói rồi, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn xoay người biến mất.
Trong màn đêm yên tĩnh, hắn lại bận rộn hơn những người khác nhiều lần.
Dưới ánh trăng, hắn không ngừng xuất hiện giữa những địa điểm khác nhau, có lúc ở rặng núi, có lúc ở sơn cốc, có lúc ở thương nguyên, có lúc ở đầm nước, cổ thành….mỗi một nơi hắn đi qua hắn đều dừng lại một khoảng thời gian, đứng đó tĩnh lặng một lúc.
Mãi tới đêm thứ hai Diệp Thành mới tới một cứ điểm của Nhân Hoàng rồi vào bên trong địa cung.
Lúc này cả địa cung đã bị phong bế.
Không lâu sau đó, hắn lấy ra hỗn độn thần đỉnh rồi gọi tiên hoả và thiên lôi ra.
“Đừng lười biếng, mau luyện hoá biển hỗn độn này cho ta”, Diệp Thành lập tức ra lệnh.
Tiên hoả và thiên lôi nghe lời răm rắp, một tên hoá thành tiên hoả đạo thân, một tên hoá thành thiên lôi đạo thân dùng sức mạnh tiên hoả và sức mạnh thiên lôi bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Có điều muốn luyện hoá biển hỗn độn không phải việc một sớm một chiều.
Tiên hoả và thiên lôi luyện hoá mới chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai cần đem Hỗn Độn Thần Đỉnh đặt vào đan hải, dùng sức mạnh huyết mạch Thánh Thể luyện hoá một lần, bước thứ ba chính là cho vào thần hải khiến sức mạnh linh hồn lại lần nữa luyện hoá, chỉ cần hoàn thành ba bước này thì mới coi là luyện hoá được biển hỗn độn.
Tiên hoả và thiên lôi bận rộn còn Diệp Thành cũng không rảnh, hắn phất tay lấy ra Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, thu bé nhiều lần rồi dựng nó trong địa cung.
Sau đó, Diệp Thành lấy ra một cái bình hồ lô rượu, vừa nhâm nhi vừa quan sát Cửu Châu Huyền Thiên Đồ. Quan trọng nhất chính là hắn quan sát những nơi mình vừa đi qua.
Gần tới sáng, bức màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc mới hiện ra.
“Ta nói này, ngươi đúng là thần không biết quỷ không hay”, bức màn vừa xuất hiện, Sở Linh Ngọc đang ngồi trong đại điện chỉnh sửa móng tay lên tiếng: “Là chủ soái mà đôi ba ngày ngươi lại mất tích, như vậy có tốt không?”
“Con đi làm việc thật mà”, Diệp Thành chép miệng.
“Chọn được địa điểm phục kích chưa?”, phái Chung Giang lần lượt lên tiếng.
“Táng Thiên Sơn”.
“Táng Thiên Sơn?”, nghe vậy, tất cả mọi người đều cau mày vì trong số mười mấy địa điểm mà bọn họ dày công lựa chọn căn bản không có nơi nào là Táng Thiên Sơn.
“Táng Thiên Sơn ở đâu?”, sau hồi trầm lắng, lão tổ nhà họ Tô mới ái ngại cười nói.
“Ở nước Nguỵ của thế giới người Phàm”, Diệp Thành lên tiếng, “chính là một rặng núi dài tám trăm dặm”.
“Địa điểm phục kích ở thế giới người phàm?”, mọi người thẫn thờ.
Nghe vậy, Diệp Thành chợt sững người, “vậy địa điểm mà mọi người chọn ở đâu?”
“Đều ở thế giới tu sĩ”.
“Không thể chọn ở thế giới tu sĩ được”, Diệp Thành lập tức xua tay, “ở Nam Sở thừa nhiều nhất là những tu sĩ rảnh rỗi, chỉ cần chút gió lay cỏ động đều kéo tới cả một đám đến xem, vả lại không chỉ xem thôi, mẹ kiếp bọn họ còn đồn ra ngoài, tin tức như chắp thêm đôi cánh, không tới ba phút là cả Đại Sở đều biết. Thế giới người phàm lại khác, người phàm không có nhiều, tu sĩ căn bản không có, vả lại con đã từng quan sát rồi, vài chục nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều không có dân cư, đừng nói là tu sĩ, người phàm còn chẳng có lấy mấy người. Phục kích ở đó không có ai xem, không lộ tin tức ra ngoài, đó là địa điểm hợp lý nhất rồi”.
“Nói vậy thì mọi người đều đồng ý với địa điểm phục kích này chứ?”
“Đương nhiên rồi”.
“Vậy thì dễ dàng thôi”, Diệp Thành lập tức đứng dậy, hắn phóng to vị trí của Táng Thiên Sơn trên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ sau đó vừa chỉ từng nơi vừa nói.
“Con sẽ dụ bọn họ tới đây và nghĩ cách để bọn họ tách nhau ra. Chúng ta công phá từng người một”.
“Nhiệm vụ của mọi người chính là bố trí trước ở đây, chú ý hỗ trợ Long Nhất và Long Ngũ thi triển kết giới Thái Hư Long Cấm, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ngoài Hồng Trần Tuyết tiền bối trấn thủ Hằng Nhạc Tông thì những người khác đều phải tham chiến”.
“Để đề phòng bất trắc, khoảng cách ba mươi nghìn dặm xung quanh Táng Thiên Sơn đều phải cài tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, tu vi tốt nhất là trên cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, một khi phát hiện những tu sĩ khác thì không cần nói nhiều, lập tức ra tay”.
“Mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng cần bố trí dày đặc để quan sát bọn họ ra khỏi tông từ khi nào, có đại quân đi theo hay không, những điểm này đều phải nắm được, đừng để tới lúc đó chúng ta bị bao vây thì không hay”.
Nói xong xuôi, Diệp Thành mới nhìn mọi người: “Không biết mọi người có gì cần bổ sung không?”
“Không có”.
“Đã vậy thì mọi người đi chuẩn bị đi, tối mai chúng ta hành động”.
Chương 862: Dụ địch
Nói rồi, Diệp Thành gạt đi lớp màn Hoan Thiên Thuỷ Mặc.
Màn đêm yên tĩnh nay lại không hề yên tĩnh.
Không lâu sau đó, Hằng Nhạc Tông, Viêm Hoàng, nhà họ Tư Đồ, nhà Thượng Quan, nhà họ Hùng ở Nam Cương đều bắt đầu bận rộn, hai mươi mấy bóng hình lần lượt quy tụ về phía Táng Thiên Sơn ở thế giới người phàm, người nào người nấy đều có tu vi Chuẩn Thiên.
Cùng vào lúc này, hàng nghìn người của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông thông qua Truyền Tống Trận hội tụ về một phương, tu vi thấp nhất cũng ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh. Mặc dù trận thế lớn nhưng bọn họ lại hành động vô cùng kín kẽ.
Hành động này mặc dù không phải có quy mô lớn nhất của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc nhưng lại thể hiện ý nghĩa đặc thù vì bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ mà bất cứ ai cũng không dám ngờ tới.
Bên trong địa cung, Diệp Thành vươn vai, lúc này hắn mới nhìn sang tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.
Cả hai tên tới bây giờ vẫn chưa hề ngừng tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, âm thanh vù vù của Hỗn Độn Thần Đỉnh có phần trầm, nếu nghe kĩ thì còn có thể nghe ra bên trong đó vang vọng thiên âm đại đạo.
Diệp Thành chậm rãi tiến tới trước Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn nhìn vào bên trong.
Bên trong biển hỗn độn là một người được hắn cứu từ hố đen không gian, lúc này còn đang lơ lửng trong đó, chỉ là vẫn đang trong trạng thái ngủ say.
“Ông nợ ta một mối ân tình”, Diệp Thành nói rồi không quên rắc ra một chút linh dịch.
Linh dịch trút trên người ông ta giây phút sau được cơ thể ông ta hấp thụ. Trạng thái của ông ta thực sự quá tồi tệ, bị tiêu hao gần như chỉ còn lại mình da bọc xương.
Sau một lát, Diệp Thành mới thu lại linh dịch, sau đó hắn quỳ gối ngồi xuống, lần lượt cùng tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi ở ba vị trí khác nhau, cùng đồng thời tôi luyện biển hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Cả ba cứ thế ngồi mất một ngày.
Mãi tới chập tối ngày thứ hai Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu và đứng dậy. Hắn thu lại tiên hoả, thiên lôi và Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Một ngày đã trôi qua, chuẩn bị như vậy cũng hòm hòm rồi.
Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước ra khỏi địa cung, nhờ Truyền Tống Trận mà đi về Thanh Vân Tông.
Màn đêm buông xuống, bầu trời và mặt đất ở Nam Sở dần chìm vào u tối, cho dù là tu sĩ hay người phàm sau một ngày bận rộn cũng đều gác bỏ mọi việc mà nghỉ ngơi, mọi chuyển động từ huyên náo dần trở sang tĩnh mịch.
Đây là một thương nguyên, phóng tầm mắt tới vô tận, linh khí ít ỏi gần như không tồn tại, đảo mắt nhìn quanh, đừng nói là người mà đến cả chim muông cũng rất ít.
Đây chính là Tiên Phàm Thương Nguyên, chính là vùng đất ranh giới của thế giới tu sĩ ở phía nam với thế giới người phàm.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Không lâu sau đó, từng tiếng nổ ầm vang liên tiếp vang lên.
Tiếp đó, hai bóng người xuất hiện, chính là Diệp Thành và Nhất Khí Hoá Tam Thanh đạo thân của Diệp Thành.
Phải diễn màn kịch lớn rồi. Diệp Thành vào vai Thanh Vân Tông lão tổ, còn đạo thân của hắn vào vai Doãn Thương, điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, động tĩnh của cả hai không hề vừa.
Lại nhìn sang tứ phía vẫn có những người tới xem.
Có điều những người tới đây xem lần này lại là người của Hằng Nhạc Tông và Viêm Hoàng giả dạng tới xem, đương nhiên tất cả đều là diễn.
Còn có các tu sĩ khác tới xem hay không thì Diệp Thành có thể chắc chắn mà nói rằng: Không có.
Chẳng còn cách nào, cũng bởi hắn lựa chọn địa điểm tốt. Tiên Phàm Thương Nguyên đến chim còn chẳng có, linh khí ít ỏi, ngoài những người giả dạng tới đây xem ra thì căn bản không còn ai khác. Cho dù là có thì cũng sẽ bị khống chế ngay lập tức.
Còn hắn lại ở đây để dụ nhóm Thanh Vân lão tổ tới Táng Thiên Sơn của thế giới người phàm.
Thế nhưng không có người ngoài tới xem màn gia đấu này thì lấy ai truyền tin cho Thanh Vân Tông? Nhiệm vụ này đương nhiên được giao cho những thành viên trong mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng.
Trước khi tam tông đại chiến, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông đã liên thủ lại hòng tiêu diệt mạng lưới tình báo của Thanh Vân Tông, mấy ngày nay, Thanh Vân Tông cũng âm thầm xây dựng thêm vài cứ điểm tình báo nhưng những cứ điểm này về cơ bản đều dưới sự giám sát của Nhân Hoàng.
Chương 863: Cá đã cắn câu rồi
Đương nhiên những thành viên thuộc mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng sẽ không ngốc đến mức cứ thế mà đi báo tin tình báo cho phía Thanh Vân Tông. Bọn họ cần giả dạng trà trộn vào cứ điểm tình báo của Thanh Vân Tông sau đó truyền tin tình báo về tông môn, làm như vậy sẽ tạo được độ tin cậy hơn.
Mọi thứ đều được tính toán rất chi tiết tỉ mỉ.
Lúc này, sự việc diễn ra đúng như những gì được dự đoán từ trước.
“Lần này ta xem ngươi chạy đi đâu?”, bên trong đại điện của Thanh Vân Tông, Thanh Vân Lão Tổ sau khi nhận được tin báo thì lập tức đứng bật dậy, trong ánh mắt loé lên hai đạo hàn mang sắc lạnh.
“Có cần thông báo tới Chính Dương Tông không ạ?”, Công Tôn Trí lập tức hỏi.
“Cần thông báo sao?”, Thanh Vân Lão Tổ nói rồi đi ra ngoài: “Chúng ta có thể nhận được tin tức thì bên đó đương nhiên cũng nhận được tin, lần này khoảng cách gần chúng ta hơn, nhất định phải bắt được tên đó trước mặt Chính Dương Tông, ta muốn xem xem là ai đang tính kế với ta”.
Dứt lời, Thanh Vân Lão Tổ đi ra khỏi đại điện, ông ta lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, phía sau còn có tám bóng hình đi theo, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ.
Không lâu sau đó, tin tức chín lão tổ của Thanh Vân ra khỏi tông được loan truyền về phía Diệp Thành.
Được lắm!
Diệp Thành bật cười, một tay đẩy đạo thân của mình bay đi, khuôn mặt của đạo thân kia cũng méo xệch hẳn lại.
“Bản thể, ngươi có thể nhẹ tay hơn chút không? Ta….ôi trời…”, đạo thân hằn học còn chưa nói xong câu thì chưởng ấn màu vàng kim của Diệp Thành lại lần nữa giáng đến, nó còn chưa đứng vững đã lại lần nữa bay đi.
“Chú ý cho ta, nhiều nhất là một khắc, bọn họ nhất định sẽ đến đúng lúc”, Diệp Thành diễn rất nhập vai, hắn sát phạt lên với từng chưởng đánh mạnh bạo.
“Nếu ngươi nói vậy thì ta không khách khí nữa”, đạo thân lập tức đứng dậy, nhanh chóng né qua một chưởng của Diệp Thành sau đó lật tay lấy ra Quỷ Đầu Đại Đao, nó không nói lời nào, cứ thế chém ra một đạo đao mang kinh người.
Mẹ kiếp!
Diệp Thành vừa định xông lên đã trúng một đao bay đi.
Đạo thân càng hăng máu, nó vung đại đao như thật và chẳng hề nể mặt bản thể. Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị một đao kia trảm tới nửa quỳ dưới đất.
Cảnh tượng này khiến những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng bất giác tặc lưỡi, “Có cần phải ra sức vậy không? Người ta còn chưa tới mà”.
“Thánh Chủ thận trọng quen rồi”, có người vuốt râu, cười nói: “Nơi này cách Thanh Vân Tông không tới ba trăm nghìn dặm, nếu thông qua Truyền Tống Trận thì bất cứ lúc nào cũng có thể sát phạt tới”.
“Theo ta thấy thì hành động này cũng thật to gan”, có người không nhịn được lên tiếng, “lỡ tin tức rò rỉ thì không ổn chút nào”.
“Không sao, chúng ta đã có sắp xếp từ trước”, có người mỉm cười, “ngoài hướng của Thanh Vân Tông ra thì Truyền Tống Trận của cổ thành trong phạm vi hai trăm nghìn dặm đều đã bị huỷ bỏ, cho dù rò rỉ thông tin mà muốn chạy tới đây bằng cách phi hành thì không thể tới nhanh được, còn lúc đó chúng ta đã kết thục trận chiến rồi”.
“Đến rồi”, khi tất cả mọi người đang bàn tán thì một lao già mặc hắc bào ngẩng đầu nhìn về một phương.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy sát khí ngút trời, chín bóng hình lần lượt sát phạt tới và đi đầu chính là Thanh Vân Lão Tổ.
Bọn họ mang theo sát khí tới đây, vừa mới xuất hiện liền trông thấy trận đại chiến bên này nên không ai nghĩ gì nhiều, cứ thế sát phạt tới, khí thế mạnh mẽ khiến hư không rung chuyển.
“Dám tính kế với Thanh Vân Tông ta, đáng chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.
“Ôi trời, các người ở đâu ra vậy?”, thấy phía Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới, Diệp Thành tái mặt, hắn diễn rất nhập vai, lập tức xoay người bỏ chạy, phi thẳng vào bên trong thế giới của người phàm.
“Bắt lấy Doãn Thương cho ta”, Thanh Vân Lão Tổ lập tức hạ lệnh sau đó di chuyển một bước bằng cả trăm trượng sát phạt vào trong thế giới người phàm, phía sau ông ta còn có bốn lão tổ khác của Thanh Vân Tông, còn bốn lão tổ còn lại cũng sát phạt theo đạo thân của Diệp Thành.
Bọn họ đã tính toán trước, không những phải bắt được kẻ bày mưu tính kế với mình là Diệp Thành mà còn phải bắt cả Doãn Thương về tra hỏi.
Nên biết rằng Doãn Thương có thân phận không hề đơn giản, đó chính là điện chủ của một tông, nếu như bắt được thì ông ta chính là còn tốt có giá trị, có ông ta trong tay thì Thanh Vân Tông với Chính Dương Tông sẽ chuyển từ thế bị động sang chủ động.
Có điều bọn họ nào biết trong cảnh truy sát này thì bọn họ không phải kẻ đi săn mà là con mồi.
Cá đã cắn câu rồi.
Chương 864: Gậy ông đập lưng ông
Rầm! Đoàng!
Trong màn đêm yên tĩnh liên tiếp vang lên những tiếng động này.
Ở thế giới người phàm, Diệp Thành đã trốn vào lãnh địa của nước Nguỵ, thân hình có phần thảm hại nhưng tốc độ bỏ chạy của hắn không những không giảm mà còn tăng lên, những ngọn núi sừng sững nhanh chóng sụp đổ.
Phía sau, nhóm năm người phía Thanh Vân Lão Tổ giống như năm đạo thần mang tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, bọn họ nóng lòng muốn biết thân phận thực sự của Diệp Thành, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Thành được.
“Rốt cục ngươi là ai?”, Thanh Vân Lão Tổ chốc chốc lại gằn lên.
“Ông quan tâm ta là ai làm gì?”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, chân bước ra bộ pháp huyền diệu, tốc độ tăng nhanh.
“Muốn chết”, Thanh Vân Lão Tổ tức tối lập tức kết ấn, bí pháp Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La dung hoà ngưng tụ thành một đạo thần mang mạnh mẽ cứ thế bắn về phía Diệp Thành. Ông ta đã đến giới hạn của sự phẫn nộ nếu không thì cũng sẽ không trả cái giá phải chịu phản phệ khủng khiếp khi thi triển hai bí pháp này.
“Đã chịu thiệt một lần, ông còn muốn lão tử phải chịu thiệt lần thứ hai sao?”, phía trước, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lập tức quay người, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo, thần mang mạnh mẽ kia bị nuốt trọn vào vòng xoáy thiên đạo và bị dịch chuyển vào không gian màu đen.
“Bí pháp này…”, trong mắt Thanh Vân Lão Tổ hiện lên cái nhìn lạnh lùng, vì ông ta từng thấy Tiên Luân Thiên Đạo, dựa vào bí pháp này rất dễ đoán ra được thân phận thật sự của Diệp Thành.
“Đúng là không tìm mà tự lộ diện”, những lão tổ khác cũng nhìn ra, sát khí đằng đằng.
“Diệp Thành, dám tính kế với Thanh Vân ta, hôm nay không ai cứu nổi ngươi đâu”, Thanh Vân lão tổ đằng đằng sát khí, tốc độ tăng lên thấy rõ, ông ta kéo gần khoảng cách giữa mình và Diệp Thành lên tới cả trăm trượng sau đó chỉ ra một đạo u mang đâm xuyên vào hư không.
Đã biết là Diệp Thành thì không được để hắn thoát. Sát thần Tần Vũ là cái tên khiến người ra phải dè chừng, lúc này mà không giết hắn thì sẽ để lại hậu hoạ về sau. Cơ hội nghìn năm có một như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
“Lão tử không doạ người đâu”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn cũng thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng nhanh hơn nữa.
“Giết cho ta”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ tôi độc thấy rõ, ông ta lại sát phạt tới.
Ở một nơi khác, đạo thân bị bốn lão tổ của Thanh Vân truy sát đã vượt qua Tiên Phàm Thương Nguyên sau đó tiến vào thế giới của người phàm thông qua một hướng khác. Mặc dù phương hướng của nó và bản thể không giống nhau nhưng đích đến lại cùng là một, đó chính là Táng Thiên Sơn.
“Doãn Thương, hôm nay ngươi không thoát được đâu”, phía sau, bốn lão tổ của Thanh Vân người nào người nấy đằng đằng sát khí.
“Các người định không chết không nghỉ sao?”, đạo thân tức tối, nó cũng diễn rất nhập vai.
“Không chết không nghỉ”, bốn lão tổ của Thanh Vân tức tối và càng tăng nhanh tốc độ.
Trong trận hỗn chiến tam tông, Thanh Vân bọn họ tổn thất nghiêm trọng, món thù này bọn họ vẫn còn ghi nhớ, trong đó có điện chủ phân điện thứ tám của Chính Dương Tông, hiện giờ gặp ở đây, bọn họ lại chiếm ưu thế tuyệt đối, cơ hội nghìn năm có một như vậy chẳng có lý do gì lại bỏ qua cả.
Mắc bẫy rồi!
Thấy Diệp Thành và đạo thân khiến nhóm lão tổ tách nhau ra vả lại còn dẫn dụ bọn họ vào phạm vi cài bẫy, những tu sĩ đóng giả người xem của Viêm Hoàng thở phào.
Lúc này bọn họ không đơn thuần chỉ là xem trận giao đấu mà có nhiệm vụ khác quan trọng hơn cần làm.
Rầm! Đoàng!
Trong tiếng nổ ầm vang, Diệp Thành bỏ trốn ở phía trước đã nhìn thấy một rặng núi từ phía xa, đó chính là rặng núi mà Táng Thiên Sơn toạ lạc.
Có gan thì đuổi theo ta đi.
Nhìn rặng núi này, Diệp Thành cảm thấy thân thiết khác thường, hắn hắng giọng về phía sau sau đó bật cười lạnh lùng và rồi hắn lướt qua bầu trời như một đạo thần mang, chuồn vào bên trong rặng núi Táng Thiên Sơn.
Đứng lại!
Thanh Vân lão tổ nhanh nhất, ông ta thi triển bí thuật bước ra cả nghìn trượng, tốc độ thế này nên cho dù là Diệp Thành cũng phải kinh ngạc.
“Vậy ta chiến với một mình ông”, đôi mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng, hắn cứ thế bay về nơi sâu nhất của Táng Thiên Sơn.
Rầm!
Phía sau, Thanh Vân Lão Tổ sát phạt tới tung một chưởng choán lấp mặt đất và bầu trời khiến Diệp Thành bị ép xuống hư không, sau đó ông ta chỉ ra một chỉ thần mang về phía trán của Diệp Thành.
Vạn Kiếm Quy Y!
Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lập tức vung kiếm, tiếng kiếm vang lên từng âm thanh sắc lạnh nhanh chóng hợp làm một cứ thế đánh tan nhất chỉ thần mang của Thanh Vân Lão Tổ.
Thanh Vân Lão Tổ vừa định ra tay thì sắc mặt thay đổi rõ rệt, ông ta ngẩng đầu nhìn trời cao.
Thái Hư Long Cấm!
Sau tiếng hô, từng đạo long hình quang trụ giáng từ trên trời xuống, đâm xuyên đại địa và hư không, trên mỗi một long trụ đều có long vân với long khí bao quanh, khiến người ta có cảm giác bị chèn ép.
Thế rồi chín long trụ với phù văn đan xen với nhau, ngưng tụ tạo thành một cái lồng khổng lồ khiến ông ta và Diệp Thành bị nhốt ở bên trong.
“Thái Hư Long Cấm?”, Thanh Vân Lão Tổ nheo mắt, trong phút chốc ông ta chợt nhận ra đây là bí pháp gì, ông ta nhìn lên trời với ánh mắt lạnh lùng.
Ông ta cho rằng là Doãn Chí Bình vì ở Đại Sở chỉ có kí chủ có Thái Hư Cổ Long Hồn mới có thể thi triển bí pháp này, Chính Dương Tông còn chưa có kí chủ còn kí chủ của Thanh Vân Tông đã bị tiêu diệt, vậy thì còn lại chỉ có thể là Doãn Chí Bình chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông.
Có điều, sau khi bóng người thi triển thái hư long cấm xuất hiện thì ông ta mới nheo mắt: “Lã Hậu?”
“A di đà phật, thiện tai thiện tai”, Long Nhất sờ cái đầu trọc lóc của mình, mặt mày thành khẩn, điều đáng nói đó là cái đầu của hắn bóng láng dị thường.
“Không phải là linh hồn của Lã Hậu. là Thái Hư Cổ Long Hồn”, Thanh Vân Lão Tổ cau mày, đôi mắt ông ta nheo lại chỉ còn một đường: “Đoạt xác của Lã Hậu sao?”
Rầm!
Ông ta vừa dứt lời, phía sau lại vang lên tiếng động dữ dội, một đạo thần mang vừa to vừa dày giáng xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân đi theo ông ta lập tức bị đánh tản đi, sau đó chính là sự xuất hiện của bốn đạo kết giới Thái Hư Cổ Long Cấm khổng lồ khiến bọn họ bị nhốt tách rời ở bên trong.
Rầm!
Không lâu sau đó, đạo thân vừa trốn vào Táng Thiên Sơn cũng tạo ra âm thanh chấn động. Ba đạo thần mang kinh thiên động địa giáng từ trên trời xuống khiến bốn lão tổ của Thanh Vân lập tức bị đánh tản đi.
Đoàng! Đoàng!
Tiếp đó, bốn đạo kết giới Thái Hư Long Cấm khổng lồ xuất hiện, bọn họ cũng bị nhốt tách biệt bên trong bốn kết giới.
Lúc này, chín lão tổ của Thanh Vân bị nhốt vào trong chín kết giới Thái Hư Long Cấm.
Thấy vậy, phía Thanh Vân lão tổ mặt mày biến sắc, trong lòng có một dự cảm chẳng lành, mãi cho tới bây giờ bọn họ mới phản ứng lại, đây chính là cái bẫy nhằm vào bọn họ.
“Thanh Vân, trận chiến này ông có hài lòng không?”, Diệp Thành đứng sừng sững giữa hư không nhìn Thanh Vân Lão Tổ với vẻ mặt đầy hứng thú.
“Chỉ dựa vào hai ngươi mà cũng muốn giam giữ ta?”, Thanh Vân Lão Tổ vô cùng phẫn nộ.
“Nếu thêm chúng ta thì sao?”, không đợi Thanh Vân Lão Tổ ra tay, một giọng nói vang vọng khắp đất trời.
Ngay sau đó là vang vọng khắp các hướng của Táng Thiên Sơn.
Phía đông, chín bóng hình sóng vai cùng xuất hiện, người nào người nấy khí thế ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đó chính là tám đại lão tổ của Hằng Nhạc và Sở Linh.
Phía tây là chín bóng hình, người nào cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chính là Phụng Trĩ, Giang Cảnh, Thượng Quan Huyền Tông, Thượng Quan Huyền Cương, Tư Đồ Long Sơn, lão tổ nhà họ Hùng, Đông Phương Lão Tổ, Bắc Thần Lão Tổ, Tây Môn Lão Tổ.
Phía nam cũng có chín bóng người, người nào người nấy khí thế dồi dào, nếu nhìn kĩ thì chính là Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, lão tổ nhà họ Tô, Hắc Bào, Bạch Dịch, Hồng Loan, Long Nhất, Long Ngũ, Sở Linh Ngọc.
Phía Bắc cũng là chín bóng hình, chính là Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly và vài Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Diệp Thành.
Chương 865: Đã xong
Bùm! Đùng! Đoàng!
Màn đêm tĩnh lặng nhưng không hề yên bình, có lẽ vì khí thế của phía Chung Giang quá mạnh, lại nối liền với nhau, còn có cả tiếng sấm rền nên hư không bị chèn ép như muốn sụp đổ.
Nhìn từ xa, họ như hơn ba mươi ngôi sao chói lọi, toả sáng trên bầu trên đêm.
“Thế… Thế này…”, thấy đội quân đông đảo như vậy, với định lực của phía Thanh Vân Lão Tổ cũng hoàn toàn kinh hãi.
Họ có thể không chấn động sao? Họ có lý do gì để không chấn động?
Cảnh giới Chuẩn Thiên, tổng cộng có hơn ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Đây là lực lượng hùng mạnh nhường nào, thậm chí bọn họ còn không dám nghĩ tới! Không ngờ Nam Sở lại có lực lượng kinh người đến vậy.
Đột nhiên, phía Thanh Vân Lão Tổ run lên, khoé miệng run rẩy, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Mặc dù chín người họ đều là lão tổ, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng vẫn không đấu lại nổi với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thế này! Bọn họ biết nếu hôm nay không có chuyện gì bất ngờ thì họ sẽ chết chắc.
“Thanh Vân, chúng ta không giết các ngươi, tự phế tu vi đi, đỡ phải đau đớn”, khi phía Thanh Vân Lão Tổ còn đang bàng hoàng thì Hằng Thiên Thượng Nhân đã ung dung lên tiếng.
“Hằng Thiên, lần trước ngươi bắt tay với Chính Dương Tông hãm hại Thanh Vân, chúng ta còn chưa tìm các ngươi tính sổ, lần này các ngươi lại gài bẫy bọn ta?”, Thanh Vân Lão Tổ tức giận gầm thét: “Ngươi phải biết nếu chúng ta bị phế tu vi thì Thanh Vân rất có thể sẽ bị Chính Dương thâu tóm, Thanh Vân bị xoá sổ thì tiếp theo sẽ là Hằng Nhạc các ngươi”.
“Chúng ta hiểu điều này”, Hằng Nhạc Chân Nhân vuốt râu mỉm cười: “Nhưng khi chúng ta và các cao thủ cùng xuất hiện ở đây, ngươi không thấy nghi hoặc chút nào sao? Bây giờ chúng ta sẽ sợ Chính Dương Tông chắc?”
“Các ngươi…”, Thanh Vân Lão Tổ lời đã đến miệng nhưng lại không biết nên nói gì.
Ông ta nhìn lướt qua hư thiên với ánh mắt sắc bén, tám đại lão tổ Hằng Nhạc và phía Sở Linh Ngọc thì ông ta biết, ông ta cũng biết mấy người phía lão tổ nhà họ Hùng, hai vị lão tổ nhà Thượng Quan, lão tổ nhà Tư Đồ, lão tổ nhà Đông Phương, lão tổ nhà Tây Môn và lão tổ nhà Bắc Thần.
Nhưng phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang thì bọn họ chưa gặp bao giờ.
Đây là mối quan hệ thế nào? Hằng Nhạc và lão tổ của rất nhiều thế gia ở Nam Sở, còn có một số cao thủ không biết tên, họ cùng xuất hiện ở đây nghĩa là nhiều thế lực đã cùng bắt tay với nhau rồi sao?
Nếu như vậy thì bọn họ thật sự sợ rồi, không ngờ những thế lực này lại liên hợp với nhau.
“Nào nào nào, hiếm lắm mọi người mới gặp nhau, để ta tự giới thiệu trước chứ không đến lúc bị phế rồi, các ngươi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra”, Cổ Tam Thông chỉnh lại quần áo, sau đó vuốt mái tóc tổ quạ của mình còn tự cho là rất đẹp trai: “Gọi ta Cổ Tam Thông là được, Cổ trong Cổ Tam Thông, Tam trong Cổ Tam Thông, Thông trong Cổ Tam Thông, nhớ thế nhé”.
“Ngươi chính là Cổ Tam Thông”, sắc mặt Thanh Vân Lão Tổ chợt thay đổi, dường như ông ta biết lai lịch của Cổ Tam Thông.
Cổ Tam Thông phớt lờ sự ngạc nhiên của Thanh Vân Lão Tổ, ông ta chỉ vào những người có mặt rồi giới thiệu một loạt: “Lão tổ của Hằng Nhạc và các thế gia lớn ở Nam Sở thì ta không giới thiệu nữa nhé, hầu như ngươi đều biết họ cả. Tên đứng cạnh ta đây là Vô Nhai Đạo Nhân, kia là lão tổ nhà họ Tô ở Bắc Sở, kia là lão tổ của Thiên Tông thế gia của Bắc Sở, mỹ nữ xinh đẹp đứng cạnh ông ấy là Sở Linh Ngọc”.
“Bắc Sở”, phía Thanh Vân Lão Tổ lại lần nữa biến sắc, họ chưa bao giờ nghĩ rằng trong liên minh này còn có cả thế lực của Bắc Sở.
“Thấy không, nhóm kia là các đại thủ lĩnh của Viêm Hoàng”, Cổ Tam Thông vẫn thản nhiên giới thiệu.
“Viêm Hoàng?”, nghe thấy hai từ này, sắc mặt phía Thanh Vân Lão Tổ đã trắng bệch không còn giọt máu.
“Sao không giới thiệu chúng ta?”, Long Nhất và Long Ngũ đều lên tiếng.
“Ồ đúng đúng, còn hai tên này nữa”, Cổ Tam Thông chỉ vào Long Nhất và Long Ngũ: “Chắc các ngươi rất quen với tên này, kí chủ trước đây của Thanh Vân Tông các ngươi, à không đúng, nói chính xác hơn là cơ thể của Lã Hậu, linh hồn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Thanh Vân Tông các ngươi. Còn tên còn lại thì chắc các ngươi chưa gặp, nhưng linh hồn của hắn là linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc”.
“Linh hồn Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc?”, phía Thanh Vân Lão Tổ đều híp mắt thành một đường. Kí chủ của Hằng Nhạc là Doãn Chí Bình, mà linh hồn Thái Hư Cổ Long của hắn ta lại ở đây, vậy nói lên điều gì?
“Rất khó hiểu phải không? Vậy ta xin long trọng giới thiệu với ngươi vị này”, Cổ Tam Thông chỉ vào Diệp Thành cũng đang bị nhốt trong Thái Hư Long Cấm: “Hắn là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, chưởng giáo đời thứ chín của Hằng Nhạc. Thế nào? Ngạc nhiên chưa?”
“Hả…”, phía Thanh Vân Lão Tổ quay ngoắt sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt của họ trở nên khó tin với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, con ngươi lồi lên trông thấy, đồng tử thì thu nhỏ lại còn cỡ đầu kim.
Bình luận facebook