-
Chương 901-904
Chương 901: Kênh riêng
Bầu trời đêm mênh mông vô tận, những vì sao như những hạt cát bụi.
Để tránh Tịch Nhan lại không có việc gì làm, Diệp Thành lại lôi ra một đống bí pháp huyền thuật đưa cho cô bé tu luyện.
Còn hắn lúc này đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Vừa vào trong, Diệp Thành đã trông thấy hai người đang nằm dạng cẳng trên mặt đất. Đột nhiên, hắn chợt giật mình lại gần nhìn thì mới nhận ra đó chính là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.
“Hai…hai người chẳng phải nên ở Thanh Vân Tông giúp Chu Ngạo sao? Sao lại quay về rồi?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người.
“Đừng nói nữa, để chúng ta nghỉ cái đã”, cả hai không buồn ngóc đầu dậy, bọn họ vẫn nằm dài trên mặt đất không có chút sức lực.
Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật nhìn Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ.
“Mệt thôi”, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ ho hắng lên tiếng.
“Con hiểu”, Diệp Thành cũng ho hắng theo, trông bộ dạng của hai người này quả thực là rất mệt mỏi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn họ tinh thông kết giới phòng ngự và trận pháp công kích? Vả lại mấy ngày gần đây những người kết liên minh với phía Diệp Thành ngày càng nhiều, mỗi lần có thêm gia tộc kết liên minh thì cả hai người bọn họ lại thêm việc, huống hồ bọn họ còn cùng lúc kết liên minh với mấy gia tộc.
“Rút về ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phía Thanh Vân Tông không sao chứ?”, Diệp Thành nhìn từ Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân sang Hồng Trần Tuyết.
“Đâu phải chỉ ba người mà là rút toàn bộ về rồi”, Hồng Trần Tuyết vừa sửa móng tay vừa nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Đều…đều rút cả về rồi sao?”, Diệp Thành bất ngờ.
“Yên tâm, rút về bao nhiêu thì ta lại phái đi bấy nhiêu”, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói.
“Vậy còn được”, Diệp Thành tìm một vị trí ngồi xuống rồi lại hỏi tiếp: “Vậy phía căn cứ chính của Viêm Hoàng ở Bắc Sở thế nào rồi? Chẳng phải trước đó nói rằng Thị Huyết Điện chuẩn bị cuộc đại tấn công sao?”
“Chỉ là khua chiêng gõ trống vậy thôi, sát phạt được nửa đường lại rút về”, Hồng Trần Tuyết nhàn nhã lên tiếng: “Có lẽ là nội bộ Thị Huyết Điện có vấn đề, Nhân Hoàng vẫn đang điều tra, chuyện này cần thêm chút thời gian”.
“Không sao là tốt”.
“Ngươi bế quan vài ngày, Tây Lăng Ba Thục, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và Hắc Long Đảo đều phái người tới, chúng ta đã đạt được liên minh rồi”, Chung Giang lên tiếng, “còn Hoàng Tộc của Đại Sở đến giờ vẫn chưa có tin tức. Thông tin vừa báo về cho thấy Âu Dương Thế Gia, Nam Cung Thế Gia và Mộ Vân Thế Gia đã cử người đi, tất cả đều đang trên đường rồi”.
“Đại Sở Huyền Tộc hiện giờ chưa phái người tới cũng là chuyện trong dự đoán”, Diệp Thành xoa cằm, “hai nhà kết liên minh chỉ là vấn đề về thời gian”.
“Thực lực hiện giờ của chúng ta đã mạnh hơn rất nhiều, có thể khai chiến trực diện với Chính Dương Tông rồi”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu, “nếu theo tiểu bối nói, Nam Sở thống nhất sớm một ngày sẽ bớt thêm chút biến cố”.
“Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, “lần này và lần trước không giống nhau, đây chính là trận chiến dai dẳng khó đánh nhất. Nếu như Chính Dương Tông ngoan cố đối đầu thì chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề, huống hồ phía Thanh Vân Tông chúng ta còn phải cho Chu Ngạo thêm thời gian để kiểm soát toàn bộ tông môn”.
“Ta cho rằng làm theo cách cũ sẽ rất hay”, Chung Giang khẽ vuốt râu: “giống như Thanh Vân, dẫn dụ chín lão tổ của Chính Dương Tông ra ngoài sau đó trà trộn vào Chính Dương Tông, so với khai chiến chính diện thì ta nghiêng về cách đánh này hơn”.
“Cũng vẫn không được”, Diệp Thành lắc đầu, “trận chiến với Chính Khí Điện chúng ta đã đánh rắn động cỏ, lại thêm mạng lưới tình báo của bọn họ đã bị diệt tận gốc, tông môn Chính Dương Tông và chín phân điện của Chính Dương Tông hiện giờ có lẽ đã vào trạng thái phòng bị, muốn dụ bọn họ ra ngoài về cơ bản là không thể, vả lại căn cứ theo tin tình báo thì Chính Dương Tông còn có một sự tồn tại khủng khiếp, mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đây, quan trọng hơn cả đó là chúng ta còn chưa từng gặp người này, chỉ cần không thận trọng thì nhất định sẽ chuốc hoạ thương vong”.
“Sự tồn tại vô cùng khủng khiếp?”, nghe Diệp Thành nói câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây bảo gồm Thiên Tông Lão Tổ mạnh nhất cũng bất giác cau mày.
“Không hề thua kém Đao Hoàng”, Diệp Thành khẽ gật đầu không hề có ý đùa.
Nghe hắn nói vậy, bầu không khí bên trong đại điện chợt nặng nề hơn hẳn, đến cả Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang nằm thườn trên mặt đất cũng giật mình nhảy dựng lên, thấy sắc mặt trịnh trọng đó của Diệp Thành, bọn họ cau mày sâu hơn.
Đao Hoàng, đó là Đao Hoàng đấy, mà khả năng chiến đấu không thua kém Đao Hoàng thì mạnh thế nào chứ? Đó đâu phải là người mà bọn họ có thể so sánh. Mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách lại khác xa một trời một vực.
“Tin tức của ngươi có đáng tin không?”, sau một hồi yên lặng, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt còn mang theo ý tứ: “Ta nắm trong tay mạng lưới tình báo của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn sao còn chưa nghe tới chuyện Chính Dương Tông có một sự tồn tại khủng khiếp như vậy? Tin tình báo của ngươi ở đâu ra?”
“Con tự có kênh riêng”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, lời nói ý tứ không rõ ràng.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt rõ ánh nhìn bất định, bọn họ nhìn ra Diệp Thành không muốn tiết lộ bí mật, chắc chắn hắn có lý do không thể nói ra.
“Ta muốn giết Chính Dương Tông hơn bất cứ ai”, sau giây lát, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng, “nhưng chiến tranh không phải trò chơi, chúng ta phải chịu trách nhiệm với tướng sĩ, càng vào thời khắc quan trọng càng không được lơ là cảnh giác, đánh giá thấp đối thủ phải trả cái giá bằng máu”.
“Ngươi vẫn rất thận trọng như trước đến giờ”.
“Thận trọng một chút vẫn hơn”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “đợi thêm vài ngày nữa xem, ngày mai ta sẽ đích thân tới bàn bạc chuyện liên minh với tiền bối Đan Thần, nếu thuận lợi thì cả đi cả về mất hai ngày, trong thời gian này chư vị tiền bối cũng đừng thản thơi. Mặc dù hiện giờ không thể chiến đấu chính diện với Chính Dương Tông nhưng cũng nên xem những gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông lôi kéo được ai thì cố gắng lôi kéo, những gia tộc tàn ác nên diệt thì cứ diệt, nhanh chóng cô lập hoàn toàn Chính Dương Tông, vẫn là câu nói đó, đã đánh thì phải đánh cho thân bại danh liệt, giảm thiểu thương vong”.
“Đã hiểu”, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Vậy thì cứ quyết định vậy đi”, Diệp Thành nói rồi đứng dậy sau đó vươn vai đi ra ngoài, có điều sau khi đi được hai bước hắn lại chạy lại ôm lấy hông Sở Linh, chẳng nói thêm lời nào, cứ thế cõng Sở Linh lên lưng.
A…!
Cảnh tượng này khiến những lão bối bên trong đại điện phải há hốc miệng.
“Ngươi….ngươi thả ta ra”, ở một phía khác, Sở Linh vừa phản ứng lại đã không ngừng đánh Diệp Thành, cô không ngờ tên này lại vô thiên vô pháp đến như vậy. Trước mặt bao nhiêu người như thế mà hắn lại làm cái việc mất thể diện như vậy. Có lẽ biết trước dự định của Diệp Thành là gì nên Sở Linh mặt mày đỏ lựng.
“Hôm nay cảnh đẹp, giao lưu tu luyện cũng rất hợp lý”, Diệp Thành mặt dày cứ thế cõng theo Sở Linh đi khỏi đại điện.
Sau khi bọn họ rời đi, bên trong đại điện chìm vào yên tĩnh, từng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn theo bóng hai người.
“Lão phu bấm đốt tay tính toàn thì đêm nay Ngọc Nữ Phong nhất định sẽ nổi lên cơn phong ba bão táp”, Cổ Tam Thông một tay vuốt râu một tay bấm đốt, mặt mày ý tứ.
“Lão phu bấm đốt tay tính toán thì đêm nay chúng ta nên đi xem xem”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng vuốt râu mặt mày ý tứ.
Nghe vậy, những lão bối bên trong đại điện đều nhìn về phía hai lão già đê tiện này, đặc biệt là Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc suýt chút nữa giáng cho cả hai cái bạt.
Khụ, khụ…!
Trong bầu không khí gượng gạo, Thiên Tông Lão Tổ và Hằng Nhạc Chân Nhân lần lượt ho hắng, người nào người nấy chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện mắt nhìn bầu trời đầy sao như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Chương 902: Sư thúc, đại tẩu
“Ngươi thả ta ra”, giữa từng ngọn núi liên tục vang vọng tiếng mắng chửi tức tối của Sở Linh, cô vẫn bị Diệp Thành vác trên người trông như bao nải.
“Đã là phu thê với nhau rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Diệp Thành mặt dày, hắn không hề có ý định thả Sở Linh xuống.
“Ai là phu thê với ngươi?”
“Đừng ồn ào, đã lên giường rồi đương nhiên là phu thê rồi”, Diệp Thành không quan tâm Sở Linh vẫn đang dãy dụa, hắn cứ thế đi một mạch về phía Ngọc Nữ Phong.
Trên đường đi có biết bao nhiêu đệ tử còn chưa kịp về núi, khi trông thấy cảnh tượng này thì chỉ biết há hốc miệng, nhất thời không thể nói nên lời. Đường đường là phong chủ Ngọc Nữ Phong, là ngọc nữ băng thanh ngọc khiết của Hằng Nhạc Tông mà lại bị chưởng giáo của bọn họ vác như cái bao nải trên người, chuyện này khiến người ta khó mà có thể tin nổi. Đúng là vô thiên vô pháp!
“Không có gì đâu, về nghỉ ngơi cả đi”, Diệp Thành đê tiện cả chặng đường vác theo Sở Linh rồi hô hào, ấy thế mà hắn vẫn nhận về những lời tán thưởng âm thầm thông qua cử chỉ tay.
Lại nhìn sang Sở Linh, khuôn mặt cô đã đỏ ửng cả lên, từ ngày hôm nay trở đi hình tượng ngọc nữ của cô đã bị tên đê tiện Diệp Thành huỷ hoại, sau này có lẽ cô sẽ không còn được gọi là phong chủ Ngọc Nữ Phong nữa mà là Diệp phu nhân rồi.
“Ôi chao”, từng tiếng tặc lưỡi vang lên, cả đám người đi tới ngơ ngác nhìn, bọn họ nhìn Diệp Thành giống như thể nhìn một vị thần vậy.
Đám người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hùng Nhị, Tề Vân và nhóm Tư Đồ Nam sao?
“Nào nào, đứng cho nghiêm chỉnh vào”, tên Hùng Nhị hô lớn giống như thể hắn là đại ca của nhóm, vả lại mấy tên đê tiện kia cũng nghe lời răm rắp đứng ngay ngắn vào hàng vào lối.
“Xin chào Diệp sư thúc”, giây phút sau đó, cả đám chắp tay cúi người cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành không kịp phản ứng lại.
Có điều ngay sau đó hắn đã hiểu hàm ý của những tên này là gì. Hắn đã lên giường cùng Sở Linh, còn nếu như luận về vai vế của Sở Linh thì hiện giờ hắn chẳng phải là sư thúc của đám Hùng Nhị sao? Không có gì là sai cả.
“Không cần đa lễ”, Diệp Thành xua tay, mặt mày nghiêm túc, hắn còn ra vẻ như một trưởng bối, “có điều đừng gọi ta như thế, nhanh già lắm, ta sẽ không vui đâu”.
Mấy tên đê tiện kia lập tức hiểu ý, giây phút sau đó chúng nhất loạt hành lễ với Sở Linh: “Xin chào đại tẩu”.
“Ừm, gọi vậy còn được”, Diệp Thành gật đầu.
“Cút cho ta”, Sở Linh tức tối cuối cùng cũng phát điên lên thông qua âm thanh mang theo từ tính cùng sức mạnh linh hồn.
Ngay lập tức, đám Hùng Nhị đang đứng thành hàng lập tức ngã vật ra và dính chặt với mặt đất, động tác đều đồng loạt đến kinh người, giống như thể một vách tường cứ thế đổ sập xuống vậy, đến cả các đệ tử vừa đi tới cũng gặp nghiệp, bọn họ chưa kịp nói lời nào mà bị tiếng gằn của Sở Linh làm cho ngả rạp.
Ôi trời!
Diệp Thành đứng cách Sở Linh gần nhất nên lảo đảo xiêu vẹo, cấp bậc linh hồn của Sở Linh ở cảnh giới thiên đỉnh phong, cho dù là hắn thì cũng không thể trụ nổi, đôi mắt hắn hoa cả đi, cả thần hải đều rúng động.
“Xuân dược, ai cần xuân dược?”, trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy câu nói này vang vọng bên tai, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.
Cút!
Giọng nói Sở Linh lập tức vang lên, tiếp đó, rồi tiếp sau đó Long Nhất và Long Ngũ cùng bay đi, một tên bay về phía Nam một tên bay về phía Bắc, chúng bay đi thật xa.
Chẹp, chẹp!
Nhìn cảnh tượng này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vừa thò đầu ra liền rụt đầu về, cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên đỉnh phong, đó không phải là chơi đâu.
Phía này, Diệp Thành lắc lắc đầu, hắn đã tỉnh lại sau cơn choáng váng, nhưng hắn lại nhìn thấy từng bóng người, ngoài nhóm Hùng Nhị đang nằm rạp cả ra đất thì những người khác cũng điêu đứng.
Còn Sở Linh lúc này đã không thấy bóng dáng đâu vả lại trước khi rời đi Long Nhất và Long Nhị cũng chịu một trận đau đớn từ cô.
“Đúng là lão nương điên rồ”, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Diệp Thành lập tức xắn tay áo chạy về Ngọc Nữ Phong vả lại hắn cũng chẳng buồn nhìn trên mặt đất khiến đám Hùng Nhị vừa tỉnh lại đến miệng còn chưa mở nổi đã ăn thêm cái đạp của Diệp Thành mà quay ngoắt mặt đi.
Đùng! Rầm!
Không lâu sau đó từ phía Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh dữ dội khiến những đệ tử và trưởng lão đang ngủ ngon đã lại lần nữa nhảy dựng lên.
……….
Hằng Nhạc Tông không hề yên bình, Chính Dương Tông cách đó không biết bao nhiêu dặm cũng không hề yên bình.
Trong màn đêm u tối, bên trong địa cung xa xăm, Cơ Tuyết Băng ôm lấy bên vai lảo đảo bước đi, vẻ mặt bi thương nhìn phía đối diện.
Đối diện cô là một người mặc đại bào màu tử kim, toàn thân được che kín bởi lớp áo màu tử kim, nhìn không rõ chân dung, chỉ có thể trông thấy đôi mắt tĩnh lặng như tờ, chốc chốc hiện lên tia nhìn u ám, dưới màn đêm càng khiến người ta phải khiếp sợ.
Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Pháp Lão, người mà Chính Dương Lão Tổ tôn kính gọi bằng Tôn sao?
“Vì sao ạ?”, Cơ Tuyết Băng lảo đảo vẻ mặt tái nhợt, cô ta nhìn Pháp Lão ở phía đối diện.
“Con nên cảm thấy may mắn”, Pháp Lão lộ hàm răng màu u tối.
“Người vẫn luôn lợi dụng con”, Cơ Tuyết Băng cố gắng đứng vững, sắc mặt lạnh hơn trông thấy.
“Đại nghiệp của ta con đâu thể hiểu được”, Pháp Lão bật cười u ám: “Hiến căn nguyên Huyền Linh ra thì ta sẽ tạo ra một huyết mạch bá đạo hơn”.
……….
Bên dưới tảng đá Huệ Tâm Thạch của Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi chồm hỗm ở đó.
Thân hình hắn lúc này hết sức thảm hại, mặt mũi sưng phồng, đôi mắt đen như mắt gấu trúc, cả cơ thể từ đầu đến chân toàn dấu chân, y phục bị xé tơi tả, trông như thể hắn vừa bị người ta cào cấu vậy.
“Sư phụ, có phải người lại bị sư tổ đánh không?”, phía đối diện, Tịch Nhan cũng ngồi đó, hai tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành.
“Rã ràng là ta bị đánh mà”, Diệp Thành mặt dày gại gại cái mũi đang chảy máu.
“Cường gian bất thành ngược lại bị đánh trong truyền thuyết chính là nói người đấy”, một tên méo mập tròn tròn, trắng trẻo mũm mĩm đứng trên vai Tịch Nhan lên tiếng, không cần nói cũng biết đó chính là Tiểu Linh Oa.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng một cái bạt tới, Tiểu Linh Oa cứ thế bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong.
“Cái gì? Đây là cái gì?”, không lâu sau đó, từ phía Tiểu Linh Oa bay đi liền có âm thanh vang vọng, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.
“Mẹ kiếp”, Tiểu Linh Oa tức tối.
“Chạy? Còn dám chạy?”, tiếp đó, giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ khiến cả Hằng Nhạc Tông vừa yên ắng lại lần nữa náo nhiệt hơn hẳn.
“Sư phụ, tối nay người ôm con ngủ nhé?”, phía này, Tịch Nhan không vì sự việc của Tiểu Linh Oa và Long Nhất, Long Ngũ mà phân tán tư tưởng, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành ngẩng cái mặt đang sưng vêu lên, nhìn Tịch Nhan trước mặt từ đầu tới chân.
“Con có thể trở thành người trưởng thành giống sư tổ”, Tịch Nhan cười khúc khích: “Con cũng là nữ nhân, sư tổ có gì con có nấy”.
“Tịch Nhan à, con còn nhỏ, có những chuyện con vẫn chưa thể hiểu được đâu”, Diệp Thành ho hắng, “chuyện tình yêu rất kì diệu, còn mấy chuyện giữa nam nhân và nữ nhân cũng rất khó có thể nói rõ ràng được”.
“Sư phụ, con đều hiểu cả”, Tịch Nhan nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức nghiêm túc, “Hùng Nhị sư thúc nói rồi, nếu như người rất muốn lên giường cùng một nam nhân khác thì chứng tỏ người đã thích người đó lắm rồi”.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day trán, miệng thầm mắng chửi: “Tên Hùng Nhị chết tiệt, ta nói mà, sao lần này Tịch Nhan quay lại lại như trở thành một người khác, hoá ra là do ngươi dạy hư con bé, mẹ kiếp”.
“Sư phụ, Tịch Nhan muốn lên giường cùng với người”, phía này, Tịch Nhan vẫn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt long lanh, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt thuần khiết không hề có ý trêu đùa.
“Cái…cái này, hay là thôi bỏ đi”, Diệp Thành cười ái ngại.
“Vì sao”.
“Vì…vì ta sợ sư tổ của con giết chết ta mất”.
Chương 903: Đạo thân gặp nạn
Đêm khuya, Diệp Thành vào trong mật thất trong động phủ sau đó lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Tiếp đó, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu lần lượt được hắn lấy ra cho vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. Hiện giờ luồng khí hỗn độn đã được luyện hoá, dùng khí hỗn độn luyện hoá binh khí nhất định có thể tạo ra thần binh cái thế.
“Đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành vỗ thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân
Cả hai tên này vẫn ngoan ngoãn như trước, nhận được mệnh lệnh của Diệp Thành thì lập tức đứng hai bên của Hỗn Độn Thần Đỉnh, điều khiển luồng khí hỗn độn để lyện hoá kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu.
“So với đạo thân Tinh Thần thì hai ngươi ngoan ngoãn hơn nhiều”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng tán thưởng.
“Lão đại”, Diệp Thành vừa dứt lời, đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi truyền âm về.
“Gì thế?”, Diệp Thành đáp lời không mấy dễ chịu.
“Ta trúng đạo thương rồi”.
“Đạo thương?”, Diệp Thành nhướng mày, thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân và nhìn thấy được tình hình phía đạo thân Tinh Thần, hắn đang ủ rũ đứng trong khu rừng sâu, toàn thân thảm hại, mặt mày sưng phồng, xem ra hai ngày nay tên này bị kẻ mạnh của Thị Huyết Điện truy đuổi liên tục.
“Ra vẻ lắm cơ mà”, nhìn đạo thương trên linh hồn của đạo thân, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi.
“Lão đại nói gì thế chứ, ta ra vẻ vẫn tốt lắm mà”, đạo thân Tinh Thần vẫn thản nhiên như thường, “người của Thị Huyết Điện đông như vậy nhưng không thể bắt được ta mà”.
“Ngươi giỏi thế sao vẫn trúng đạo thương?”, Diệp Thành nhìn đạo thân với vẻ mặt hứng thú.
“Lão đại, người nói thế đúng là chả có chút lương tâm nào”, đạo thân Tinh Thần nhảy dựng lên: “Ta trúng đạo thương chẳng phải do bản thể của lão đại gặp vấn đề sao? Người làm gì thì trước hết cũng phải nói với ta một tiếng chứ. Lão đại có biết vì bản thể đột nhiên gặp biến cố mà khiến ta trở tay không kịp, suýt chút nữa bị người của Thị Huyết Điện đánh tập thể đến chết không?”
“Sao vậy, đạo thương của ngươi lại có liên quan đến ta sao?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Đương nhiên rồi”, đạo thân Tinh Thần tức tối: “Vì vết thương trên cơ thể lão đại truyền sang cho ta, cũng may ta có sức mạnh Tinh Thần hộ hồn nếu không thì đã hồn bay phách tán rồi”.
“Để ta xem nào”, Diệp Thành cảm thấy kì lạ, hắn xoa cằm thầm nhủ, việc đạo thân Tinh Thần có đạo thương thật sự kì lạ, cho dù bản thể bị thương thì hắn cũng sẽ không thể nào truyền vết thương sang cho đạo thân được.
“Xem ra do tiên hư giới có vấn đề rồi”, Diệp Thành thầm nhủ, nghĩ tới chín phần phân thân ở Chính Dương Tông và chín phần phân thân ở hoang mạc cũng giống như đạo thân, đều bị tổn thương trong cùng một thời gian, đây tuyệt đối không thể là chuyện ngẫu nhiên.
“Bản thể bị thương mà lại truyền được sang cho phân thân sao?”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn bất định, hiện giờ hắn có thể nghĩ được lý do này thôi.
“Ổn định tinh thần và ngưng khí, ta giúp ngươi trị thương, sau một hồi suy nghĩ, Diệp Thành mới lên tiếng.
“Ta đợi câu này lâu rồi”, đạo thân toét miệng cười, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Phía này Diệp Thành dùng một tay đặt lên trên cơ thể đạo thân sau đó phân ra sức mạnh lôi điện rồi thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân truyền sang cho đạo thân Tinh Thần, bao lấy linh hồn hắn.
Hự…!
Đúng như Diệp Thành nghĩ, khuôn mặt của đạo thân hiện lên nét đau đớn, vết thương trên linh hồn là đau đớn nhất.
“Có thông tin gì về sư phụ ta không?”, Diệp Thành vừa kiểm soát lôi điện vừa hỏi với hi vọng mong manh.
“Không có”, đạo thân ho hắng lắc đầu.
“Mẹ kiếp, ngươi lười biếng vừa thôi, ngươi coi lời ta nói như gió thổi bên tai đấy à?”
“Lão đại, cũng không thể trách ta được”, đạo thân Tinh Thần mặt mày vô tội: “Ta thực sự đang tìm còn việc của Thị Huyết Điện và Tinh Nguyệt Cung chỉ là ngoài ý muốn. Nếu không phải vì tìm sư phụ của lão đại thì ta cũng sẽ không kết oán với bọn họ, huống hồ Bắc Sở rộng lớn như vậy, muốn tìm một người khó hơn cả lên trời, lão đại cũng phải cho ta ít thời gian chứ”.
Diệp Thành không nói gì, hắn đương nhiên hiểu những điều mà đạo thân đang nói. Bắc Sở rộng lớn, đến cả mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng tìm bao nhiêu ngày nhưng cũng không tìm ra được, huống hồ là một đạo thân.
“Nhưng lão đại, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị”, đạo thân Tinh Thần lại lên tiếng.
Chương 904: Hỗn độn luyện binh
“Nói ta xem”.
“Vài ngày trước ta từng gặp một người trông giống hệt với lão đại ở Bắc Sở, ừm, tuổi tác thì hơn lão đại nhiều”.
“Trời đất rộng lớn như vậy, người trông giống ta không thiếu, đó không phải là chuyện gì lạ lùng”, Diệp Thành ngừng lại một lúc, mặc dù hắn vẫn cảm thấy có gì đó khác thường nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, đúng như hắn nói, trời đất bao la này không thiếu điều kì lạ, huống hồ cũng chỉ là hai người trông giống nhau mà thôi.
“Đó không đơn giản chỉ là trông giống đâu”, đạo thân Tinh Thần vội nói, “đó là giống y đúc, y hệt, giống như thể được khắc ra vậy, quan trọng nhất là tên đó rất mạnh, một bước có thể di chuyển ra cả vạn trượng, suýt chút nữa khiến ta đái ra quần, có điều điểm duy nhất thiếu sót đó chính là hình như não hắn không bình thường, luôn tự lẩm bẩm, thần trí mơ màng”.
“Một bước bước ra cả vạn trượng?”, Diệp Thành cau mày, điểm này đúng là khiến hắn phải bất ngờ, từ khi tu đạo tới nay hắn chỉ mới gặp được một người có thể làm được như vậy đó chính là hình nộm Tử Huyên, có thể rút ngắn khoảng cách giữa trời và đất, đây không phải là huyền thuật thân pháp nữa mà là một bí bí pháp về lĩnh vực không gian.
“Đại Sở đúng là ngoạ hổ tàng long”, nghĩ rồi Diệp Thành bất giác trầm trồ.
“Ôi trời, có mũi chó cả sao?”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì phía đạo thân Tinh Thần vang lên tiếng chửi của hắn.
Nghe vậy, Diệp Thành kết nối với tầm nhìn phía đạo thân, hắn trông thấy đám người dày đặc từ tứ phương trấn áp tới, số lượng không hề ít, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, rõ ràng là tới để bắt đạo thân của hắn.
“Ta độ chín phần sức chiến đấu cho ngươi, đừng làm loạn lên đấy”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều cứ thế truyền chín phần khả năng chiến đấu của mình cho phân thân.
Được!
Đạo thân Tinh Thần lập tức đứng dậy, một đạo thần hồng từ trán bay lên trời, toàn thân hắn ánh lên ánh sáng màu vàng kim, long khí dồi dào, đến cả mái tóc màu đen cũng nhuộm thần quang màu vàng kim, cả cơ thể hắn lấp lánh, trông như một vị chiến thần được đúc từ vàng vậy, khả năng chiến đấu mạnh mẽ khiến thương không rung chuyển.
Khai chiến!
Sau tiếng hô của đạo thân, hắn giống như mãnh thú hồng hoang cứ thế sát phạt lên, ra tay với những đại chiêu quần công của Vạn Kiếm Triều Tông, những kẻ sát phạt tới đều ngã dụi.
“Lão đại của ta đúng là mạnh, lão đại vô địch thiên hạ”, sau đó là tiếng hô hào chấn động trời đất của đạo thân Tinh Thần.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day trán, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế cắt đứt mối liên hệ với đạo thân, cũng không phải hắn không lo đạo thân sẽ xảy ra biến cố gì mà vì chín phần sức chiến đấu của hắn lại thêm sức chiến đấu của phân thân gộp lại thì những kẻ mạnh của Thị Huyết Điện rất khó có thể làm gì hắn.
Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Bên trong đó, biển hỗn độn vẫn đang cuộn trào, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu đều rung lên. Diệp Thành có thể cảm nhận được ba binh khí càng lúc càng mạnh lên, nhờ có khí hỗn độn tôi luyện mà chúng như được thay da đổi thịt.
“Khí hỗn độn thật là mạnh”, Diệp Thành mỉm cười sau đó nhảy vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Khí hỗn độn là nguyên khí của đất trời từ sơ khai, không chỉ là thần vật luyện khí mà còn là thần vật luyện thể, nhờ nguyên khí này tôi luyện cơ thể đúng là một cơ duyên tốt.
Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy lúc này Diệp Thành đã khoanh chân ngồi vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, biển hỗn độn sôi trào xung quanh hắn, hết lần này tới lần khác xối vào cơ thể và thông qua những lỗ chân lông trên cơ thể để thâm nhập vào bên trong khiến xương cốt và các đường kinh mạch cũng như tứ chi bách cốt của hắn, thậm chí là cả linh hồn cũng được tôi luyện.
Mặc dù khí hỗn độn nặng dị thường nhưng hiện giờ đã bị luyện hoá nên sau khi liên tục vào trong cơ thể Diệp Thành thì nó giống như dòng ôn lưu, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Trong lúc này, Diệp Thành còn có thể nghe ra được thiên âm đại đạo đan xen, không thể nào nắm bắt nhưng nghe âm thanh huyền diệu đó khiến tâm cảnh của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn, chốc chốc còn có ý cảnh kì diệu đan xen khiến Diệp Thành chợt lĩnh ngộ được sâu sắc hơn con đường tu đạo.
Thế rồi Diệp Thành chợt liếc nhìn vào lão già bị phong ấn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta cũng ở trong này, ngồi khoanh chân một góc, tư thế nghiêm chỉnh, toàn thân còn có khí hỗn độn bao quanh.
Từ sau khi được đưa ra khỏi hố đen không gian, ông ta vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, có điều nhờ Diệp Thành không ngừng dùng linh dịch bù đắp nên khí khí tức của ông ta đã ổn định hơn rất nhiều.
“Rõ ràng là người chết mất phần nửa nhưng bên trong cơ thể lại có một luồng sức mạnh mạnh mẽ muốn trỗi dậy”, Diệp Thành cứ thế nhìn rồi lại nheo mắt như thể nhìn ra được một việc gì đó không sao tin nổi.
“Ông rốt cục có lai lịch gì”?, bên trong thạch thất của động phủ vang lên câu tự hỏi của Diệp Thành.
Bầu trời đêm mênh mông vô tận, những vì sao như những hạt cát bụi.
Để tránh Tịch Nhan lại không có việc gì làm, Diệp Thành lại lôi ra một đống bí pháp huyền thuật đưa cho cô bé tu luyện.
Còn hắn lúc này đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.
Vừa vào trong, Diệp Thành đã trông thấy hai người đang nằm dạng cẳng trên mặt đất. Đột nhiên, hắn chợt giật mình lại gần nhìn thì mới nhận ra đó chính là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.
“Hai…hai người chẳng phải nên ở Thanh Vân Tông giúp Chu Ngạo sao? Sao lại quay về rồi?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người.
“Đừng nói nữa, để chúng ta nghỉ cái đã”, cả hai không buồn ngóc đầu dậy, bọn họ vẫn nằm dài trên mặt đất không có chút sức lực.
Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật nhìn Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ.
“Mệt thôi”, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ ho hắng lên tiếng.
“Con hiểu”, Diệp Thành cũng ho hắng theo, trông bộ dạng của hai người này quả thực là rất mệt mỏi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn họ tinh thông kết giới phòng ngự và trận pháp công kích? Vả lại mấy ngày gần đây những người kết liên minh với phía Diệp Thành ngày càng nhiều, mỗi lần có thêm gia tộc kết liên minh thì cả hai người bọn họ lại thêm việc, huống hồ bọn họ còn cùng lúc kết liên minh với mấy gia tộc.
“Rút về ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phía Thanh Vân Tông không sao chứ?”, Diệp Thành nhìn từ Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân sang Hồng Trần Tuyết.
“Đâu phải chỉ ba người mà là rút toàn bộ về rồi”, Hồng Trần Tuyết vừa sửa móng tay vừa nói như không có chuyện gì xảy ra.
“Đều…đều rút cả về rồi sao?”, Diệp Thành bất ngờ.
“Yên tâm, rút về bao nhiêu thì ta lại phái đi bấy nhiêu”, Hồng Trần Tuyết tiếp tục nói.
“Vậy còn được”, Diệp Thành tìm một vị trí ngồi xuống rồi lại hỏi tiếp: “Vậy phía căn cứ chính của Viêm Hoàng ở Bắc Sở thế nào rồi? Chẳng phải trước đó nói rằng Thị Huyết Điện chuẩn bị cuộc đại tấn công sao?”
“Chỉ là khua chiêng gõ trống vậy thôi, sát phạt được nửa đường lại rút về”, Hồng Trần Tuyết nhàn nhã lên tiếng: “Có lẽ là nội bộ Thị Huyết Điện có vấn đề, Nhân Hoàng vẫn đang điều tra, chuyện này cần thêm chút thời gian”.
“Không sao là tốt”.
“Ngươi bế quan vài ngày, Tây Lăng Ba Thục, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và Hắc Long Đảo đều phái người tới, chúng ta đã đạt được liên minh rồi”, Chung Giang lên tiếng, “còn Hoàng Tộc của Đại Sở đến giờ vẫn chưa có tin tức. Thông tin vừa báo về cho thấy Âu Dương Thế Gia, Nam Cung Thế Gia và Mộ Vân Thế Gia đã cử người đi, tất cả đều đang trên đường rồi”.
“Đại Sở Huyền Tộc hiện giờ chưa phái người tới cũng là chuyện trong dự đoán”, Diệp Thành xoa cằm, “hai nhà kết liên minh chỉ là vấn đề về thời gian”.
“Thực lực hiện giờ của chúng ta đã mạnh hơn rất nhiều, có thể khai chiến trực diện với Chính Dương Tông rồi”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu, “nếu theo tiểu bối nói, Nam Sở thống nhất sớm một ngày sẽ bớt thêm chút biến cố”.
“Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, “lần này và lần trước không giống nhau, đây chính là trận chiến dai dẳng khó đánh nhất. Nếu như Chính Dương Tông ngoan cố đối đầu thì chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề, huống hồ phía Thanh Vân Tông chúng ta còn phải cho Chu Ngạo thêm thời gian để kiểm soát toàn bộ tông môn”.
“Ta cho rằng làm theo cách cũ sẽ rất hay”, Chung Giang khẽ vuốt râu: “giống như Thanh Vân, dẫn dụ chín lão tổ của Chính Dương Tông ra ngoài sau đó trà trộn vào Chính Dương Tông, so với khai chiến chính diện thì ta nghiêng về cách đánh này hơn”.
“Cũng vẫn không được”, Diệp Thành lắc đầu, “trận chiến với Chính Khí Điện chúng ta đã đánh rắn động cỏ, lại thêm mạng lưới tình báo của bọn họ đã bị diệt tận gốc, tông môn Chính Dương Tông và chín phân điện của Chính Dương Tông hiện giờ có lẽ đã vào trạng thái phòng bị, muốn dụ bọn họ ra ngoài về cơ bản là không thể, vả lại căn cứ theo tin tình báo thì Chính Dương Tông còn có một sự tồn tại khủng khiếp, mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đây, quan trọng hơn cả đó là chúng ta còn chưa từng gặp người này, chỉ cần không thận trọng thì nhất định sẽ chuốc hoạ thương vong”.
“Sự tồn tại vô cùng khủng khiếp?”, nghe Diệp Thành nói câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây bảo gồm Thiên Tông Lão Tổ mạnh nhất cũng bất giác cau mày.
“Không hề thua kém Đao Hoàng”, Diệp Thành khẽ gật đầu không hề có ý đùa.
Nghe hắn nói vậy, bầu không khí bên trong đại điện chợt nặng nề hơn hẳn, đến cả Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang nằm thườn trên mặt đất cũng giật mình nhảy dựng lên, thấy sắc mặt trịnh trọng đó của Diệp Thành, bọn họ cau mày sâu hơn.
Đao Hoàng, đó là Đao Hoàng đấy, mà khả năng chiến đấu không thua kém Đao Hoàng thì mạnh thế nào chứ? Đó đâu phải là người mà bọn họ có thể so sánh. Mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách lại khác xa một trời một vực.
“Tin tức của ngươi có đáng tin không?”, sau một hồi yên lặng, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt còn mang theo ý tứ: “Ta nắm trong tay mạng lưới tình báo của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn sao còn chưa nghe tới chuyện Chính Dương Tông có một sự tồn tại khủng khiếp như vậy? Tin tình báo của ngươi ở đâu ra?”
“Con tự có kênh riêng”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, lời nói ý tứ không rõ ràng.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt rõ ánh nhìn bất định, bọn họ nhìn ra Diệp Thành không muốn tiết lộ bí mật, chắc chắn hắn có lý do không thể nói ra.
“Ta muốn giết Chính Dương Tông hơn bất cứ ai”, sau giây lát, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng, “nhưng chiến tranh không phải trò chơi, chúng ta phải chịu trách nhiệm với tướng sĩ, càng vào thời khắc quan trọng càng không được lơ là cảnh giác, đánh giá thấp đối thủ phải trả cái giá bằng máu”.
“Ngươi vẫn rất thận trọng như trước đến giờ”.
“Thận trọng một chút vẫn hơn”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “đợi thêm vài ngày nữa xem, ngày mai ta sẽ đích thân tới bàn bạc chuyện liên minh với tiền bối Đan Thần, nếu thuận lợi thì cả đi cả về mất hai ngày, trong thời gian này chư vị tiền bối cũng đừng thản thơi. Mặc dù hiện giờ không thể chiến đấu chính diện với Chính Dương Tông nhưng cũng nên xem những gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông lôi kéo được ai thì cố gắng lôi kéo, những gia tộc tàn ác nên diệt thì cứ diệt, nhanh chóng cô lập hoàn toàn Chính Dương Tông, vẫn là câu nói đó, đã đánh thì phải đánh cho thân bại danh liệt, giảm thiểu thương vong”.
“Đã hiểu”, tất cả mọi người đều gật đầu.
“Vậy thì cứ quyết định vậy đi”, Diệp Thành nói rồi đứng dậy sau đó vươn vai đi ra ngoài, có điều sau khi đi được hai bước hắn lại chạy lại ôm lấy hông Sở Linh, chẳng nói thêm lời nào, cứ thế cõng Sở Linh lên lưng.
A…!
Cảnh tượng này khiến những lão bối bên trong đại điện phải há hốc miệng.
“Ngươi….ngươi thả ta ra”, ở một phía khác, Sở Linh vừa phản ứng lại đã không ngừng đánh Diệp Thành, cô không ngờ tên này lại vô thiên vô pháp đến như vậy. Trước mặt bao nhiêu người như thế mà hắn lại làm cái việc mất thể diện như vậy. Có lẽ biết trước dự định của Diệp Thành là gì nên Sở Linh mặt mày đỏ lựng.
“Hôm nay cảnh đẹp, giao lưu tu luyện cũng rất hợp lý”, Diệp Thành mặt dày cứ thế cõng theo Sở Linh đi khỏi đại điện.
Sau khi bọn họ rời đi, bên trong đại điện chìm vào yên tĩnh, từng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn theo bóng hai người.
“Lão phu bấm đốt tay tính toàn thì đêm nay Ngọc Nữ Phong nhất định sẽ nổi lên cơn phong ba bão táp”, Cổ Tam Thông một tay vuốt râu một tay bấm đốt, mặt mày ý tứ.
“Lão phu bấm đốt tay tính toán thì đêm nay chúng ta nên đi xem xem”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng vuốt râu mặt mày ý tứ.
Nghe vậy, những lão bối bên trong đại điện đều nhìn về phía hai lão già đê tiện này, đặc biệt là Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc suýt chút nữa giáng cho cả hai cái bạt.
Khụ, khụ…!
Trong bầu không khí gượng gạo, Thiên Tông Lão Tổ và Hằng Nhạc Chân Nhân lần lượt ho hắng, người nào người nấy chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện mắt nhìn bầu trời đầy sao như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Chương 902: Sư thúc, đại tẩu
“Ngươi thả ta ra”, giữa từng ngọn núi liên tục vang vọng tiếng mắng chửi tức tối của Sở Linh, cô vẫn bị Diệp Thành vác trên người trông như bao nải.
“Đã là phu thê với nhau rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Diệp Thành mặt dày, hắn không hề có ý định thả Sở Linh xuống.
“Ai là phu thê với ngươi?”
“Đừng ồn ào, đã lên giường rồi đương nhiên là phu thê rồi”, Diệp Thành không quan tâm Sở Linh vẫn đang dãy dụa, hắn cứ thế đi một mạch về phía Ngọc Nữ Phong.
Trên đường đi có biết bao nhiêu đệ tử còn chưa kịp về núi, khi trông thấy cảnh tượng này thì chỉ biết há hốc miệng, nhất thời không thể nói nên lời. Đường đường là phong chủ Ngọc Nữ Phong, là ngọc nữ băng thanh ngọc khiết của Hằng Nhạc Tông mà lại bị chưởng giáo của bọn họ vác như cái bao nải trên người, chuyện này khiến người ta khó mà có thể tin nổi. Đúng là vô thiên vô pháp!
“Không có gì đâu, về nghỉ ngơi cả đi”, Diệp Thành đê tiện cả chặng đường vác theo Sở Linh rồi hô hào, ấy thế mà hắn vẫn nhận về những lời tán thưởng âm thầm thông qua cử chỉ tay.
Lại nhìn sang Sở Linh, khuôn mặt cô đã đỏ ửng cả lên, từ ngày hôm nay trở đi hình tượng ngọc nữ của cô đã bị tên đê tiện Diệp Thành huỷ hoại, sau này có lẽ cô sẽ không còn được gọi là phong chủ Ngọc Nữ Phong nữa mà là Diệp phu nhân rồi.
“Ôi chao”, từng tiếng tặc lưỡi vang lên, cả đám người đi tới ngơ ngác nhìn, bọn họ nhìn Diệp Thành giống như thể nhìn một vị thần vậy.
Đám người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hùng Nhị, Tề Vân và nhóm Tư Đồ Nam sao?
“Nào nào, đứng cho nghiêm chỉnh vào”, tên Hùng Nhị hô lớn giống như thể hắn là đại ca của nhóm, vả lại mấy tên đê tiện kia cũng nghe lời răm rắp đứng ngay ngắn vào hàng vào lối.
“Xin chào Diệp sư thúc”, giây phút sau đó, cả đám chắp tay cúi người cung kính hành lễ với Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành không kịp phản ứng lại.
Có điều ngay sau đó hắn đã hiểu hàm ý của những tên này là gì. Hắn đã lên giường cùng Sở Linh, còn nếu như luận về vai vế của Sở Linh thì hiện giờ hắn chẳng phải là sư thúc của đám Hùng Nhị sao? Không có gì là sai cả.
“Không cần đa lễ”, Diệp Thành xua tay, mặt mày nghiêm túc, hắn còn ra vẻ như một trưởng bối, “có điều đừng gọi ta như thế, nhanh già lắm, ta sẽ không vui đâu”.
Mấy tên đê tiện kia lập tức hiểu ý, giây phút sau đó chúng nhất loạt hành lễ với Sở Linh: “Xin chào đại tẩu”.
“Ừm, gọi vậy còn được”, Diệp Thành gật đầu.
“Cút cho ta”, Sở Linh tức tối cuối cùng cũng phát điên lên thông qua âm thanh mang theo từ tính cùng sức mạnh linh hồn.
Ngay lập tức, đám Hùng Nhị đang đứng thành hàng lập tức ngã vật ra và dính chặt với mặt đất, động tác đều đồng loạt đến kinh người, giống như thể một vách tường cứ thế đổ sập xuống vậy, đến cả các đệ tử vừa đi tới cũng gặp nghiệp, bọn họ chưa kịp nói lời nào mà bị tiếng gằn của Sở Linh làm cho ngả rạp.
Ôi trời!
Diệp Thành đứng cách Sở Linh gần nhất nên lảo đảo xiêu vẹo, cấp bậc linh hồn của Sở Linh ở cảnh giới thiên đỉnh phong, cho dù là hắn thì cũng không thể trụ nổi, đôi mắt hắn hoa cả đi, cả thần hải đều rúng động.
“Xuân dược, ai cần xuân dược?”, trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy câu nói này vang vọng bên tai, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.
Cút!
Giọng nói Sở Linh lập tức vang lên, tiếp đó, rồi tiếp sau đó Long Nhất và Long Ngũ cùng bay đi, một tên bay về phía Nam một tên bay về phía Bắc, chúng bay đi thật xa.
Chẹp, chẹp!
Nhìn cảnh tượng này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vừa thò đầu ra liền rụt đầu về, cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên đỉnh phong, đó không phải là chơi đâu.
Phía này, Diệp Thành lắc lắc đầu, hắn đã tỉnh lại sau cơn choáng váng, nhưng hắn lại nhìn thấy từng bóng người, ngoài nhóm Hùng Nhị đang nằm rạp cả ra đất thì những người khác cũng điêu đứng.
Còn Sở Linh lúc này đã không thấy bóng dáng đâu vả lại trước khi rời đi Long Nhất và Long Nhị cũng chịu một trận đau đớn từ cô.
“Đúng là lão nương điên rồ”, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Diệp Thành lập tức xắn tay áo chạy về Ngọc Nữ Phong vả lại hắn cũng chẳng buồn nhìn trên mặt đất khiến đám Hùng Nhị vừa tỉnh lại đến miệng còn chưa mở nổi đã ăn thêm cái đạp của Diệp Thành mà quay ngoắt mặt đi.
Đùng! Rầm!
Không lâu sau đó từ phía Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh dữ dội khiến những đệ tử và trưởng lão đang ngủ ngon đã lại lần nữa nhảy dựng lên.
……….
Hằng Nhạc Tông không hề yên bình, Chính Dương Tông cách đó không biết bao nhiêu dặm cũng không hề yên bình.
Trong màn đêm u tối, bên trong địa cung xa xăm, Cơ Tuyết Băng ôm lấy bên vai lảo đảo bước đi, vẻ mặt bi thương nhìn phía đối diện.
Đối diện cô là một người mặc đại bào màu tử kim, toàn thân được che kín bởi lớp áo màu tử kim, nhìn không rõ chân dung, chỉ có thể trông thấy đôi mắt tĩnh lặng như tờ, chốc chốc hiện lên tia nhìn u ám, dưới màn đêm càng khiến người ta phải khiếp sợ.
Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Pháp Lão, người mà Chính Dương Lão Tổ tôn kính gọi bằng Tôn sao?
“Vì sao ạ?”, Cơ Tuyết Băng lảo đảo vẻ mặt tái nhợt, cô ta nhìn Pháp Lão ở phía đối diện.
“Con nên cảm thấy may mắn”, Pháp Lão lộ hàm răng màu u tối.
“Người vẫn luôn lợi dụng con”, Cơ Tuyết Băng cố gắng đứng vững, sắc mặt lạnh hơn trông thấy.
“Đại nghiệp của ta con đâu thể hiểu được”, Pháp Lão bật cười u ám: “Hiến căn nguyên Huyền Linh ra thì ta sẽ tạo ra một huyết mạch bá đạo hơn”.
……….
Bên dưới tảng đá Huệ Tâm Thạch của Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi chồm hỗm ở đó.
Thân hình hắn lúc này hết sức thảm hại, mặt mũi sưng phồng, đôi mắt đen như mắt gấu trúc, cả cơ thể từ đầu đến chân toàn dấu chân, y phục bị xé tơi tả, trông như thể hắn vừa bị người ta cào cấu vậy.
“Sư phụ, có phải người lại bị sư tổ đánh không?”, phía đối diện, Tịch Nhan cũng ngồi đó, hai tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành.
“Rã ràng là ta bị đánh mà”, Diệp Thành mặt dày gại gại cái mũi đang chảy máu.
“Cường gian bất thành ngược lại bị đánh trong truyền thuyết chính là nói người đấy”, một tên méo mập tròn tròn, trắng trẻo mũm mĩm đứng trên vai Tịch Nhan lên tiếng, không cần nói cũng biết đó chính là Tiểu Linh Oa.
“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng một cái bạt tới, Tiểu Linh Oa cứ thế bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong.
“Cái gì? Đây là cái gì?”, không lâu sau đó, từ phía Tiểu Linh Oa bay đi liền có âm thanh vang vọng, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.
“Mẹ kiếp”, Tiểu Linh Oa tức tối.
“Chạy? Còn dám chạy?”, tiếp đó, giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ khiến cả Hằng Nhạc Tông vừa yên ắng lại lần nữa náo nhiệt hơn hẳn.
“Sư phụ, tối nay người ôm con ngủ nhé?”, phía này, Tịch Nhan không vì sự việc của Tiểu Linh Oa và Long Nhất, Long Ngũ mà phân tán tư tưởng, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành.
Nghe vậy, Diệp Thành ngẩng cái mặt đang sưng vêu lên, nhìn Tịch Nhan trước mặt từ đầu tới chân.
“Con có thể trở thành người trưởng thành giống sư tổ”, Tịch Nhan cười khúc khích: “Con cũng là nữ nhân, sư tổ có gì con có nấy”.
“Tịch Nhan à, con còn nhỏ, có những chuyện con vẫn chưa thể hiểu được đâu”, Diệp Thành ho hắng, “chuyện tình yêu rất kì diệu, còn mấy chuyện giữa nam nhân và nữ nhân cũng rất khó có thể nói rõ ràng được”.
“Sư phụ, con đều hiểu cả”, Tịch Nhan nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức nghiêm túc, “Hùng Nhị sư thúc nói rồi, nếu như người rất muốn lên giường cùng một nam nhân khác thì chứng tỏ người đã thích người đó lắm rồi”.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day trán, miệng thầm mắng chửi: “Tên Hùng Nhị chết tiệt, ta nói mà, sao lần này Tịch Nhan quay lại lại như trở thành một người khác, hoá ra là do ngươi dạy hư con bé, mẹ kiếp”.
“Sư phụ, Tịch Nhan muốn lên giường cùng với người”, phía này, Tịch Nhan vẫn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt long lanh, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt thuần khiết không hề có ý trêu đùa.
“Cái…cái này, hay là thôi bỏ đi”, Diệp Thành cười ái ngại.
“Vì sao”.
“Vì…vì ta sợ sư tổ của con giết chết ta mất”.
Chương 903: Đạo thân gặp nạn
Đêm khuya, Diệp Thành vào trong mật thất trong động phủ sau đó lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Tiếp đó, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu lần lượt được hắn lấy ra cho vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. Hiện giờ luồng khí hỗn độn đã được luyện hoá, dùng khí hỗn độn luyện hoá binh khí nhất định có thể tạo ra thần binh cái thế.
“Đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành vỗ thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân
Cả hai tên này vẫn ngoan ngoãn như trước, nhận được mệnh lệnh của Diệp Thành thì lập tức đứng hai bên của Hỗn Độn Thần Đỉnh, điều khiển luồng khí hỗn độn để lyện hoá kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu.
“So với đạo thân Tinh Thần thì hai ngươi ngoan ngoãn hơn nhiều”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng tán thưởng.
“Lão đại”, Diệp Thành vừa dứt lời, đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi truyền âm về.
“Gì thế?”, Diệp Thành đáp lời không mấy dễ chịu.
“Ta trúng đạo thương rồi”.
“Đạo thương?”, Diệp Thành nhướng mày, thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân và nhìn thấy được tình hình phía đạo thân Tinh Thần, hắn đang ủ rũ đứng trong khu rừng sâu, toàn thân thảm hại, mặt mày sưng phồng, xem ra hai ngày nay tên này bị kẻ mạnh của Thị Huyết Điện truy đuổi liên tục.
“Ra vẻ lắm cơ mà”, nhìn đạo thương trên linh hồn của đạo thân, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi.
“Lão đại nói gì thế chứ, ta ra vẻ vẫn tốt lắm mà”, đạo thân Tinh Thần vẫn thản nhiên như thường, “người của Thị Huyết Điện đông như vậy nhưng không thể bắt được ta mà”.
“Ngươi giỏi thế sao vẫn trúng đạo thương?”, Diệp Thành nhìn đạo thân với vẻ mặt hứng thú.
“Lão đại, người nói thế đúng là chả có chút lương tâm nào”, đạo thân Tinh Thần nhảy dựng lên: “Ta trúng đạo thương chẳng phải do bản thể của lão đại gặp vấn đề sao? Người làm gì thì trước hết cũng phải nói với ta một tiếng chứ. Lão đại có biết vì bản thể đột nhiên gặp biến cố mà khiến ta trở tay không kịp, suýt chút nữa bị người của Thị Huyết Điện đánh tập thể đến chết không?”
“Sao vậy, đạo thương của ngươi lại có liên quan đến ta sao?”, Diệp Thành nhướng mày.
“Đương nhiên rồi”, đạo thân Tinh Thần tức tối: “Vì vết thương trên cơ thể lão đại truyền sang cho ta, cũng may ta có sức mạnh Tinh Thần hộ hồn nếu không thì đã hồn bay phách tán rồi”.
“Để ta xem nào”, Diệp Thành cảm thấy kì lạ, hắn xoa cằm thầm nhủ, việc đạo thân Tinh Thần có đạo thương thật sự kì lạ, cho dù bản thể bị thương thì hắn cũng sẽ không thể nào truyền vết thương sang cho đạo thân được.
“Xem ra do tiên hư giới có vấn đề rồi”, Diệp Thành thầm nhủ, nghĩ tới chín phần phân thân ở Chính Dương Tông và chín phần phân thân ở hoang mạc cũng giống như đạo thân, đều bị tổn thương trong cùng một thời gian, đây tuyệt đối không thể là chuyện ngẫu nhiên.
“Bản thể bị thương mà lại truyền được sang cho phân thân sao?”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn bất định, hiện giờ hắn có thể nghĩ được lý do này thôi.
“Ổn định tinh thần và ngưng khí, ta giúp ngươi trị thương, sau một hồi suy nghĩ, Diệp Thành mới lên tiếng.
“Ta đợi câu này lâu rồi”, đạo thân toét miệng cười, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Phía này Diệp Thành dùng một tay đặt lên trên cơ thể đạo thân sau đó phân ra sức mạnh lôi điện rồi thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân truyền sang cho đạo thân Tinh Thần, bao lấy linh hồn hắn.
Hự…!
Đúng như Diệp Thành nghĩ, khuôn mặt của đạo thân hiện lên nét đau đớn, vết thương trên linh hồn là đau đớn nhất.
“Có thông tin gì về sư phụ ta không?”, Diệp Thành vừa kiểm soát lôi điện vừa hỏi với hi vọng mong manh.
“Không có”, đạo thân ho hắng lắc đầu.
“Mẹ kiếp, ngươi lười biếng vừa thôi, ngươi coi lời ta nói như gió thổi bên tai đấy à?”
“Lão đại, cũng không thể trách ta được”, đạo thân Tinh Thần mặt mày vô tội: “Ta thực sự đang tìm còn việc của Thị Huyết Điện và Tinh Nguyệt Cung chỉ là ngoài ý muốn. Nếu không phải vì tìm sư phụ của lão đại thì ta cũng sẽ không kết oán với bọn họ, huống hồ Bắc Sở rộng lớn như vậy, muốn tìm một người khó hơn cả lên trời, lão đại cũng phải cho ta ít thời gian chứ”.
Diệp Thành không nói gì, hắn đương nhiên hiểu những điều mà đạo thân đang nói. Bắc Sở rộng lớn, đến cả mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng tìm bao nhiêu ngày nhưng cũng không tìm ra được, huống hồ là một đạo thân.
“Nhưng lão đại, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị”, đạo thân Tinh Thần lại lên tiếng.
Chương 904: Hỗn độn luyện binh
“Nói ta xem”.
“Vài ngày trước ta từng gặp một người trông giống hệt với lão đại ở Bắc Sở, ừm, tuổi tác thì hơn lão đại nhiều”.
“Trời đất rộng lớn như vậy, người trông giống ta không thiếu, đó không phải là chuyện gì lạ lùng”, Diệp Thành ngừng lại một lúc, mặc dù hắn vẫn cảm thấy có gì đó khác thường nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, đúng như hắn nói, trời đất bao la này không thiếu điều kì lạ, huống hồ cũng chỉ là hai người trông giống nhau mà thôi.
“Đó không đơn giản chỉ là trông giống đâu”, đạo thân Tinh Thần vội nói, “đó là giống y đúc, y hệt, giống như thể được khắc ra vậy, quan trọng nhất là tên đó rất mạnh, một bước có thể di chuyển ra cả vạn trượng, suýt chút nữa khiến ta đái ra quần, có điều điểm duy nhất thiếu sót đó chính là hình như não hắn không bình thường, luôn tự lẩm bẩm, thần trí mơ màng”.
“Một bước bước ra cả vạn trượng?”, Diệp Thành cau mày, điểm này đúng là khiến hắn phải bất ngờ, từ khi tu đạo tới nay hắn chỉ mới gặp được một người có thể làm được như vậy đó chính là hình nộm Tử Huyên, có thể rút ngắn khoảng cách giữa trời và đất, đây không phải là huyền thuật thân pháp nữa mà là một bí bí pháp về lĩnh vực không gian.
“Đại Sở đúng là ngoạ hổ tàng long”, nghĩ rồi Diệp Thành bất giác trầm trồ.
“Ôi trời, có mũi chó cả sao?”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì phía đạo thân Tinh Thần vang lên tiếng chửi của hắn.
Nghe vậy, Diệp Thành kết nối với tầm nhìn phía đạo thân, hắn trông thấy đám người dày đặc từ tứ phương trấn áp tới, số lượng không hề ít, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, rõ ràng là tới để bắt đạo thân của hắn.
“Ta độ chín phần sức chiến đấu cho ngươi, đừng làm loạn lên đấy”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều cứ thế truyền chín phần khả năng chiến đấu của mình cho phân thân.
Được!
Đạo thân Tinh Thần lập tức đứng dậy, một đạo thần hồng từ trán bay lên trời, toàn thân hắn ánh lên ánh sáng màu vàng kim, long khí dồi dào, đến cả mái tóc màu đen cũng nhuộm thần quang màu vàng kim, cả cơ thể hắn lấp lánh, trông như một vị chiến thần được đúc từ vàng vậy, khả năng chiến đấu mạnh mẽ khiến thương không rung chuyển.
Khai chiến!
Sau tiếng hô của đạo thân, hắn giống như mãnh thú hồng hoang cứ thế sát phạt lên, ra tay với những đại chiêu quần công của Vạn Kiếm Triều Tông, những kẻ sát phạt tới đều ngã dụi.
“Lão đại của ta đúng là mạnh, lão đại vô địch thiên hạ”, sau đó là tiếng hô hào chấn động trời đất của đạo thân Tinh Thần.
Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day trán, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế cắt đứt mối liên hệ với đạo thân, cũng không phải hắn không lo đạo thân sẽ xảy ra biến cố gì mà vì chín phần sức chiến đấu của hắn lại thêm sức chiến đấu của phân thân gộp lại thì những kẻ mạnh của Thị Huyết Điện rất khó có thể làm gì hắn.
Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Bên trong đó, biển hỗn độn vẫn đang cuộn trào, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu đều rung lên. Diệp Thành có thể cảm nhận được ba binh khí càng lúc càng mạnh lên, nhờ có khí hỗn độn tôi luyện mà chúng như được thay da đổi thịt.
“Khí hỗn độn thật là mạnh”, Diệp Thành mỉm cười sau đó nhảy vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Khí hỗn độn là nguyên khí của đất trời từ sơ khai, không chỉ là thần vật luyện khí mà còn là thần vật luyện thể, nhờ nguyên khí này tôi luyện cơ thể đúng là một cơ duyên tốt.
Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy lúc này Diệp Thành đã khoanh chân ngồi vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, biển hỗn độn sôi trào xung quanh hắn, hết lần này tới lần khác xối vào cơ thể và thông qua những lỗ chân lông trên cơ thể để thâm nhập vào bên trong khiến xương cốt và các đường kinh mạch cũng như tứ chi bách cốt của hắn, thậm chí là cả linh hồn cũng được tôi luyện.
Mặc dù khí hỗn độn nặng dị thường nhưng hiện giờ đã bị luyện hoá nên sau khi liên tục vào trong cơ thể Diệp Thành thì nó giống như dòng ôn lưu, cảm giác vô cùng sảng khoái.
Trong lúc này, Diệp Thành còn có thể nghe ra được thiên âm đại đạo đan xen, không thể nào nắm bắt nhưng nghe âm thanh huyền diệu đó khiến tâm cảnh của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn, chốc chốc còn có ý cảnh kì diệu đan xen khiến Diệp Thành chợt lĩnh ngộ được sâu sắc hơn con đường tu đạo.
Thế rồi Diệp Thành chợt liếc nhìn vào lão già bị phong ấn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta cũng ở trong này, ngồi khoanh chân một góc, tư thế nghiêm chỉnh, toàn thân còn có khí hỗn độn bao quanh.
Từ sau khi được đưa ra khỏi hố đen không gian, ông ta vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, có điều nhờ Diệp Thành không ngừng dùng linh dịch bù đắp nên khí khí tức của ông ta đã ổn định hơn rất nhiều.
“Rõ ràng là người chết mất phần nửa nhưng bên trong cơ thể lại có một luồng sức mạnh mạnh mẽ muốn trỗi dậy”, Diệp Thành cứ thế nhìn rồi lại nheo mắt như thể nhìn ra được một việc gì đó không sao tin nổi.
“Ông rốt cục có lai lịch gì”?, bên trong thạch thất của động phủ vang lên câu tự hỏi của Diệp Thành.