• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 906-910

Chương 906: Lại đến Đan Thành

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Thành đã vươn vai bước ra từ động phủ, tinh thần thoải mái dễ chịu.

Khí hỗn độn luyện thể cả đêm khiến sắc mặt hắn hồng hào, rạng rỡ, khí tức dồi dào, thân thể nặng nề nên trông hắn như một ngọn núi hùng vĩ, toàn thân được thần huy bao phủ, tản ra từng làn khí hỗn độn, cả người như được lột xác.

Thoải mái!

Sau tiếng hét dài sảng khoái, hắn bước lên hư thiên tiến thẳng đến Đan Thành.

Sau khi hắn đi, Hằng Nhạc Tông cũng không nhàn rỗi, các điện của Hằng Nhạc, các trụ sở của Viêm Hoàng, các thế gia lớn đều âm thầm điều động binh tướng, nhưng mục tiêu không phải Chính Dương Tông mà là những gia tộc phụ thuộc vào Chính Dương Tông.

Thế trận lần này không hề nhỏ hơn lần bao vây tấn công Chính Khí Điện, quan trọng nhất là những cao thủ tham chiến là những người mạnh nhất, có uy lực nhất từ trước đến nay.

Thế là Nam Sở vốn đã không được yên bình, thoáng chốc bị khói mù bao phủ, những người nhạy bén đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Bên này, Diệp Thành thông qua rất nhiều truyền tống trận đã xuất hiện dưới cổng thành của Đan Thành, toà thành cổ này vẫn hùng vĩ như xưa, giống như tượng trưng của vùng đất này.

“Tới đây lần nữa, trong lòng đúng là muôn vàn cảm xúc!”, ngẩng đầu nhìn lên bức tường thành cao hơn trăm trượng, Diệp Thành nhấc chân bước vào Đan Thành.

Vẫn như lần đầu tới, trong Đan Thành tự hình thành một thế giới rộng lớn, đền đài lầu các nhiều không kể xiết, những ngọn núi và đỉnh núi đan xen, người trên đường rộn ràng náo nhiệt, những tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt càng cho thấy sự sầm uất của nơi này.

“Nghe gì chưa? Bắc Sở lại có yêu nghiệt nữa, hình như tên là Diệp Tinh Thần”.

“Dù yêu nghiệt hơn nữa, có hơn được Diệp Thành không?”

“Cũng đúng, Diệp Thành điều khiển cả một đội quân tu sĩ lớn, sao Diệp Tinh Thần kia có thể so sánh được”.

Đi giữa đám đông, Diệp Thành nghe thấy hết những tiếng bàn tán xôn xao, chủ yếu là về hắn và đạo thân Tinh Thần. Suốt cả chặng đường vẻ mặt hắn đều rất kỳ lạ, không biết nếu người của Đan Thành biết Diệp Tinh Thần là đạo thân của hắn liệu có bùng nổ không?

Nghe tiếng bàn tán suốt dọc đường, Diệp Thành cũng chẳng để ý, hắn vừa đi vừa ngó nhìn các quầy hàng hai bên đường, hy vọng có thể tìm được vài món bảo bối. Tuy là quầy hàng ven đường nhưng không phải không có bảo bối, Bá Long Đao của hắn chẳng phải cũng mua từ quầy hàng ven đường đó sao?

Nhưng lần này lại khiến hắn thất vọng, tuy có nhiều gian hàng, đồ được bán cũng rất lạ, nhưng lại chẳng có thứ gì có thể lọt vào mắt hắn, cũng không có nguyên liệu dùng để luyện chế Thiên Tịch Đan.

“Tiểu hữu, đây là đan dược vĩnh bảo thanh xuân, nếu tiểu hữu lấy thì ta bán rẻ cho”, hắn đang đi bỗng một chủ quầy gần đó gọi lại.

“Được”, Diệp Thành dừng trước quầy hàng, đan dược vĩnh bảo thanh xuân với nam tu sĩ mà nói không có ích gì, nhưng với nữ tu sĩ thì lại là bảo bối. Nữ nhân mà, có ai không quan tâm đến dung mạo của mình!

“Vĩnh bảo thanh xuân đan, bốn vân”, Diệp Thành cầm một viên lên, đưa tới trước mắt quan sát, hắn dễ dàng thấy được ấn ký linh hồn bên trong, là do một mỹ nữ luyện đan sư luyện thành.

“Ba trăm nghìn linh thạch một viên”, chủ quầy hàng là một ông già, thấy Diệp Thành nhìn say mê thì giơ ba ngón tay lên, cười tươi để lộ chiếc răng ố vàng: “Khẳng định là hàng thật, ta đã ra giá thấp nhất cho tiểu hữu rồi, không thể thấp hơn được nữa”.

“Ta lấy nó”, Diệp Thành cũng hào phóng, mấu chốt là hắn có tiền! Hơn nữa không chỉ là có tiền, mà còn có thể coi là giàu có. Hắn đang vội đến Đan phủ nên cũng lười mặc cả, ném một túi đựng đồ ra rồi cầm lấy viên đan dược rời đi, vừa đi vừa giơ viên đan dược lên nhìn bằng mắt trái, nắm bắt được ký ức linh hồn hoàn chỉnh bên trong tương đương với việc biết được cách luyện đan, với hắn mà nói đây là thu hoạch lớn nhất.

“Đan... Đan Thánh”, chẳng mấy chốc, một giọng nói ngạc nhiên vang lên, khiến Diệp Thành phải quay đầu nhìn lại.

Phía sau hắn là một ông lão mặc áo xám, tuổi không quá lớn, chỉ chừng một trăm tuổi, tu vi cảnh giới Không Minh, là người quen của Diệp Thành, đây chẳng phải ông lão áo xám hắn gặp lúc báo danh trước khi tham gia đại hội đấu đan ư? Khi đó vì Diệp Thành không có luyện đan sư giới thiệu nên thái độ của ông ta không được hoà nhã cho lắm.

“Ta đeo mặt nạ mà ông vẫn nhận ra à?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn ông lão áo xám.

“Nhận ra, nhận ra”, ông lão áo xám hơi kích động, nói xong thì chỉ vào mắt phải của mình: “Con mắt này của ta là một nửa Thiên Nhãn, lúc có tác dụng lúc không”.

“Nửa Thiên Nhãn?”, Diệp Thành không khỏi tiến lại gần, nhìn chằm chằm con mắt bên phải của ông ta, quả nhiên thấy bên trong có một tia sáng lạ thường loé lên, nhưng lúc có lúc không, mang lại cho người ta cảm giác không được trọn vẹn.

“Đan Thánh đến, Đan Thành rực rỡ hẳn lên!”, ông lão áo xám bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, nụ cười cũng gượng gạo, chủ yếu là do thái độ của ông ta với Diệp Thành khi báo danh lúc trước không được tốt lắm, sợ bị Diệp Thành trách tội.

“Câu này của trưởng lão khiến ta được yêu quý mà lo sợ đấy, cứ gọi ta Diệp Thành là được rồi”.

“Người là Đan Thánh do chính Đan Tổ sắc phong, người nên có vinh hạnh này”.

“Chúng ta đến Đan phủ đi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, không muốn nói lời khách sáo với ông lão áo xám thêm nữa.

“Được được, lão phu dẫn đường cho người”, ông lão rất tự giác, thái độ với Diệp Thành cực kỳ cung kính, chỉ sợ chậm trễ sẽ bị trách tội.

Hai người cùng nhau đi đến Đan phủ ở trung tâm Đan Thành.

Dọc đường đi, tuy ông lão áo xám rất kính cẩn tôn trọng, nhưng Diệp Thành vẫn nhìn ra được ông ta làm vậy để che giấu sự lúng túng và xấu hổ của mình. Nhưng ông ta nào biết, Diệp Thành chẳng hề để tâm chuyện ngày trước, cũng không phải mối thù hận gì lớn, không cần thiết làm vậy.

Ở đây, trong đại điện của Đan phủ, mấy chục bóng người đứng trang nghiêm, nhưng bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khó coi.

“Rốt cuộc là thế lực nào?”, Đan Thần cầm tờ giấy trắng có khắc thần thức lạc ấn, vẻ mặt âm trầm tột đỉnh. Hôm qua đồ nhi Huyền Nữ của ông ra ngoài rồi bị bắt, mãi đến một khắc trước họ mới nhận được tin của hung thủ, cũng chính là tờ giấy trắng có thần thức lạc ấn đang nằm trong tay ông.

“Chẳng lẽ là ba tông của Nam Sở?”, Đan Nhất trầm ngâm: “Trong trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, Đan Thành đã trở thành kẻ thù với chúng, khiến chúng sinh lòng oán hận, nên bây giờ mới bắt Huyền Nữ để trả thù”.

“Có khả năng này”.

“Đáng chết”, một trưởng lão áo trắng hừ lạnh.

“Bây giờ phải mau chóng chuộc được Huyền Nữ về”, một trưởng lão tóc trắng nhẹ nhàng vuốt râu.

“Vấn đề ở chỗ thứ hắn muốn là Vạn Đan Bảo Điển”.

Lời này vừa cất lên, tất cả mọi người trong đại điện đều đổ dồn ánh mắt vào Đan Thần.

Những người ở đây có ai không là luyện đan sư tiếng tăm lẫy lừng ở Đại Sở, làm sao có thể không biết ý nghĩa của Vạn Đan Bảo Điển, đó là báu vật của Đan Thành, là bảo vật vô giá, so với Huyền Nữ dường như giá trị của nó còn lớn hơn.

Vẻ mặt Đan Thần khó coi, lông mày cau chặt, là thành chủ của Đan Thành, ông hiểu rõ giá trị của Vạn Đan Bảo Điển hơn bất kỳ ai, so với nó, đồ nhi Huyền Nữ của ông đúng là nhỏ bé không đáng kể.

Nhưng ông là sư phụ nên cũng biết tiềm lực của Huyền Nữ, tuy không được yêu nghiệt như Diệp Thành, nhưng cũng là Đan Trung Thiên Kiêu hiếm có trong thiên hạ, nếu Diệp Thành không làm thành chủ của Đan Thành đời tiếp theo thì sẽ do cô ta làm, như vậy, tầm quan trọng của Huyền Nữ đủ để sánh ngang với Vạn Đan Bảo Điển.

Mà quan trọng nhất là hiện giờ họ vẫn chưa biết đối thủ là ai, Vạn Đan Bảo Điển có ý nghĩa rất lớn, ai có thể đảm bảo sau khi đối phương có được nó sẽ không giết con tin chứ? Suy cho cùng họ cũng không dám cược.

Đại điện yên lặng đến đáng sợ, vẻ mặt Đan Thần âm trầm u ám, có vẻ kẻ ra tay cũng biết tình hình của Đan Thành, cũng biết giá trị tồn tại của Huyền Nữ nên mới tham lam như vậy, đòi linh thạch, đan dược còn dễ giải quyết, nhưng chúng lại đòi Vạn Đan Bảo Điển.

“Có chuyện gì vậy?”, chẳng bao lâu sau, một giọng nói vang lên từ bên ngoài, phá vỡ sự yên lặng trong đại điện, Diệp Thành đã cởi mặt nạ xuống, ung dung bước vào.
Chương 907: Huyền Nữ bị bắt cóc

“Diệp Thành?”, thấy Diệp Thành đến, các trưởng lão đều sửng sốt: “Ngươi ở Đan Thành?”

“Rất rõ ràng, con đang ở Đan Thành”, Diệp Thành nhún vai sau đó liếc quanh một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Đan Thần: “Tiền bối, nhìn vẻ mặt mọi người là có chuyện gì à? Nếu không ngại thì người nói đi, biết đâu con lại giúp được”.

Đan Thần không nói gì, chỉ đưa tờ giấy màu trắng có thần thức lạc ấn trong tay cho Diệp Thành.

Diệp Thành nhận lấy, nhìn lướt qua tờ giấy trắng, ngay sau đó hắn cau mày, nhất là khi nhìn thấy thứ bọn bắt cóc muốn là Vạn Đan Bảo Điển, lông mày hắn nhíu chặt thành một đường.

“Đều là bắt người đòi tiền chuộc, so với bọn này, thứ mình đòi trước kia chẳng khác gì trò đùa trẻ con”, sau khi cau mày, Diệp Thành sờ cằm lẩm bẩm: “Giá thị trường tăng rồi à?”

Khi hắn thì thầm lẩm bẩm thì Đan Thần và những trưởng lão khác lại quan sát hắn một lượt từ đầu đến chân, ai cũng vuốt râu, ánh mắt kỳ lạ.

Cảm nhận được ánh mắt khác thường của các trưởng lão, Diệp Thành hơi giật mình: “Đừng nhìn con, không phải con bắt đâu”.

“Ta biết không phải ngươi bắt”, Đan Nhất ho khan: “Ngươi cũng thường xuyên bắt cóc người khác, liệu có phải kẻ nào cùng nghề với ngươi bắt không?”

Nghe vậy, chỉ trong chốc lát mà khoé miệng Diệp Thành giật giật hơn chục lần.

Chuyên đi bắt cóc cũng có kẻ cùng nghề? Khả năng tưởng tượng của người đúng là vượt bậc, bắt cóc tống tiền mà người nói cứ như nghề này trong sạch lắm!

Chừng hai giây sau, Diệp Thành liếc nhìn Đan Nhất đang cười gượng, sau đó gọi tiên hoả ra đốt tờ giấy trắng thành hư vô: “Các tiền bối đã biết là thế lực nào chưa?”

“Quá bí ẩn, đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra”, phía Đan Thần đều lắc đầu: “Trên thần thức lạc ấn chỉ có địa điểm chuộc người và tiền chuộc là Vạn Đan Bảo Điển, chỉ dựa vào hai thứ này rất khó đoán ra là thế lực nào”.

“Lúc trước chúng ta đoán là ba tông của Nam Sở, bọn họ có động cơ để làm chuyện này”, Đan Nhất suy tính.

“Không phải ba tông của Nam Sở đâu”, Diệp Thành lập tức xua tay.

“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, các trưởng lão đều ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.

“Đương nhiên con chắc chắn rồi”, thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt ngỡ ngàng, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười: “Bây giờ con đã là chưởng giáo của Hằng Nhạc, mà Thanh Vân Tông cũng nằm trong tầm kiểm soát của chúng con, đương nhiên sẽ không trở thành kẻ thù với Đan Thành. Còn Chính Dương Tông, bọn họ tổn thất nặng nề trong cuộc hỗn chiến tam tông, trong trận chiến với Đông Nhạc thì đại quân của hai điện đều bị diệt sạch, mạng lưới tình báo của họ cũng đã bị chúng con nhổ tận gốc, bây giờ bọn họ nào còn thời gian rảnh rỗi kiếm chuyện với Đan Thành”.

“Ngươi… Ngươi trở thành chưởng giáo của Hằng Nhạc từ khi nào?”

“Thanh… Thanh Vân Tông bị ngươi kiểm soát?”

“Đại quân hai điện và mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông bị các ngươi xử lý rồi?”

Tiếp đó, trong điện liên tục vang lên những âm thanh thảng thốt, sững sờ, các trưởng lão nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đặc sắc, nhất là Đan Thần và Đan Nhất, sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, họ về Đan Thành ngay, sau đó cũng không chỉ một lần đến Nam Sở để thăm dò tin tức, nhưng không tìm thấy Diệp Thành.

Mãi đến mấy ngày trước họ mới nhận được tin của Diệp Thành, biết hắn dẫn quân đến làm loạn bữa tiệc mừng thọ của Linh Chân, điều này thật sự khiến họ chấn động, họ không ngờ Diệp Thành còn nắm trong tay một đội quân hùng mạnh đến thế.

Bây giờ chấn động đã thành kinh hãi, giờ đây Diệp Thành đã nắm quyền kiểm soát hai trong ba tông của Nam Sở, ai nghe thấy tin này có lẽ cũng đều kinh hãi!

“Con không giải thích cho từng người một nữa”, Diệp Thành lấy ra mấy chục miếng ngọc giản phong ấn rất nhiều ký ức của mình, đưa cho mỗi người một miếng, hắn đã chuẩn bị hết từ trước để tiết kiệm thời gian.

Rắc! Rắc! Rắc!

Ngay sau đó, phía Đan Thần bẻ vỡ từng miếng ngọc giản, sau khi đọc được ký ức bên trong, đồng tử của họ thu nhỏ lại bằng kích thước đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt cũng trở nên ngây ngốc đờ đẫn, miệng há to có thể nhét vừa hai quả trứng.

Yên tĩnh, đại điện yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
Chương 908: Cùng nghề

“Chuyện này…”, chừng năm giây sau, mọi người đều vô thức nhìn Diệp Thành, ký ức phong ấn trong ngọc giản mà Diệp Thành đưa khiến người khác quá kinh ngạc, họ không ngờ bây giờ Diệp Thành đã nắm giữ lực lượng lớn mạnh đến mức này, nếu Nam Sở phân thành mười phần sức chiến đấu thì bây giờ Diệp Thành đã khống chế gần bảy phần.

“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành vuốt tóc, thản nhiên tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, chẳng hề coi mình là người ngoài, thuận tay cầm linh quả trên bàn lên cho vào miệng.

“Tiểu tử này…”, trong mắt các trưởng lão ngoài ngạc nhiên thì là kinh hãi, mới một năm thôi mà đã trưởng thành tới mức này, tốc độ quật khởi của hắn nhanh đến mức khiến họ không kịp chuẩn bị tinh thần.

“Chúng ta nói chuyện chính đi!”, Diệp Thành ngồi thẳng người, không muốn vấn đề này đi quá xa, vì thế hắn dứt khoát đổi chủ đề.

Nói đến chuyện chính, các trưởng lão lập tức bình tĩnh lại quay về chủ đề lúc trước, hiện nay Huyền Nữ chưa rõ sống chết, họ không có thời gian rảnh rỗi và tâm trạng để chìm đắm trong chuyện của Diệp Thành.

“Dám động đến Đan Thành chắc chắn không phải thế lực bình thường”, Đan Nhất vuốt râu trầm tư lên tiếng đầu tiên: “Ngoài Nam Sở thì chỉ còn thế lực Bắc Sở thôi”.

“Xem ra, Thị Huyết Điện là khả nghi nhất”, một trưởng lão áo trắng lên tiếng, giọng điệu trở nên lạnh lùng.

“Các vị tiền bối, chuyện này cũng khó nói!”, Diệp Thành ung dung lên tiếng, trong lời nói ẩn chứa ý tứ sâu xa.

“Nếu tiểu hữu có ý kiến khác xin cứ nói”.

“Không phải Thị Huyết Điện không nằm trong diện khả nghi, nhưng các thế lực khác cũng rất có khả năng, chẳng hạn như Sát Thủ Thần Triều bị Sở Hoàng trấn áp, Ma Vực bị Viêm Hoàng trấn áp, U Minh Địa Phủ từng bị Nguyệt Hoàng trấn áp, Vu Chú tộc bị Thiên Táng Hoàng trấn áp, Yêu tộc bị Đông Hoàng trấn áp, Âm Minh Thánh Vực bị Chiến Vương trấn áp, Phệ Hồn tộc bị Huyền Hoàng trấn áp và Huyết tộc bị Thần Hoàng trấn áp. Những thế lực này đã từng gần trở thành bá chủ của vùng đất này, gần đây lại lục tục xuất thế, cho dù chúng có suy tàn thì thực lực cũng không thể coi thường, so với Thị Huyết Điện, con càng nghiêng về những thế lực này hơn”.

“Chuyện này chúng ta cũng đã nghe nói”, Đan Thần hít sâu một hơi, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng.

“Vậy nên khi chưa xác định được thân phận của đối phương, ngoại trừ thế lực mà con khống chế, bất kỳ thế lực nào cũng có khả năng. Mấu chốt là mục đích chính của chúng là gì, chúng thật sự muốn Vạn Đan Bảo Điển hay còn có ý đồ khác?”, Diệp Thành từ tốn cất lời.

“Nếu là như vậy thì có rất nhiều mục tiêu, chuyện này cũng phức tạp hơn”, một trưởng lão tóc trắng trầm ngâm.

“Vậy các tiền bối có định lấy Vạn Đan Bảo Điển để chuộc Huyền Nữ về không?”, Diệp Thành nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên Đan Thần.

“Chuộc”, Đan Thần lớn tiếng nói: “Tuy Vạn Đan Bảo Điển quý giá, nhưng tính mạng đồ nhi của ta cũng là vô giá”.

“Nếu chuộc thì con nghĩ con có thể giúp được”, Diệp Thành cắn một miếng linh quả: “Con thuần thục bắt cóc người, đòi tiền chuộc con cũng thạo, chuyện này con biết rõ hơn ai hết”.

Diệp Thành vừa nói ra lời này, các trưởng lão đều vuốt râu, nhìn hắn với vẻ đầy ẩn ý. Đương nhiên ngươi thành thạo rồi, nếu không cái danh ‘thần lừa gạt’ từ đâu mà có? Xét về khả năng bắt cóc, đòi tiền chuộc thì ngươi hơn hẳn chúng ta.

Thấy ánh mắt các trưởng lão lại trở nên khác thường, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy xấu hổ, dù sao bắt cóc cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nói ra hắn cũng thấy mất mặt.

“Ta đi lấy bản sao của Vạn Đan Bảo Điển”, Đan Thần khôi phục lại vẻ bình thường, bước ra khỏi đại điện.

“Vạn Đan Bảo Điển không phải luyện đan ý cảnh ạ? Còn có bản sao ư?”, sau khi Đan Thần đi, Diệp Thành ngơ ngác nhìn phía Đan Nhất.

“Sư huynh dùng đại thần thông phong ấn ý cảnh của Vạn Đan Bảo Điển vào Cửu Huyền Thần Thạch, nên cũng có thể gọi là Vạn Đan Bảo Điển”, Đan Nhất cười nhẹ giải thích: “Nhưng so với Vạn Đan Bảo Điển thật thì đương nhiên luyện đan ý cảnh trong Cửu Huyền Thần Thạch không phong phú bằng”.

“Hoá ra là vậy!”, Diệp Thành xoa cằm, hai mắt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.

“Gọi các cao thủ của Đan Thành cùng đến đó đi”, Đan Nhất bắt đầu ra lệnh: “Còn nữa, toàn Đan Thành nâng cao cảnh giác, không ai được phép rời khỏi thành, không ai được phép vào thành. Lạc Hi đang bế quan, trông chừng con bé cho kỹ, nếu nó xuất quan thì cũng cưỡng chế cấm túc”.

“Lạc Hi đang bế quan à?”, Diệp Thành nhướng mày: “Bảo sao không thấy bóng dáng đâu”.
Chương 909: Thương lượng đơn giản

Đêm khuya gió rét.

Một nhóm mười người bay ra khỏi Đan Thành, đi thẳng về phía đông, ngoại trừ Diệp Thành, những người khác như Đan Thần, Đan Nhất đều là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, đội hình rất khủng khiếp.

Sau khi họ đi, Đan Thành tăng cường chín tầng kết giới hộ thành, các cao thủ của Đan Thành đều hành động, bầu không khí căng thẳng khiến những người sống trong thành đều kinh ngạc.

Ở đây, Diệp Thành cùng những người khác tựa như mười đạo thần hồng rực rỡ vụt qua đêm đen, tốc độ cực nhanh.

“Tiền bối, lần này vãn bối đến Đan Thành ngoài việc đền đáp ơn cứu mạng của các vị, còn có mục đích khác”, Diệp Thành bay trên bầu trời, nghiêng đầu nhìn về phía Đan Thần.

“Con cứ nói đi”, Đan Thần cười dịu dàng, ôn hoà.

“Hy vọng Đan Thành có thể liên minh với chúng con”.

“Liên minh?”, Diệp Thành vừa dứt lời, không chỉ Đan Thần mà ngay cả Đan Nhất và các lão tổ khác của Đan Thành ở bên cạnh cũng đều cau mày.

Đan Thành không phải thế lực bình thường, tổ tiên họ chưa bao giờ tham gia vào trận chiến giữa các thế lực lớn ở Đại Sở, mà các thành chủ trước đó cũng đều tuân theo lời dạy của tổ tiên, chưa từng làm trái.

“Diệp Thành à, khi ở Loạn Cổ Thương Nguyên, ta và Đan Thần ra tay giúp đỡ là vì tình thế ép buộc thôi, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta hoàn toàn làm trái ý của tổ tiên”, Đan Thần còn chưa lên tiếng, Đan Nhất ở bên cạnh đã trả lời: “Ý định ban đầu khi thành lập Đan Thành là tạo ra một vùng đất yên bình, vui vẻ không có chiến tranh, hy vọng ngươi có thể hiểu”.

“Tiền bối, thứ cho vãn bối cả gan nói một câu không dễ nghe, nhưng Đan Thành ngày nay thật sự là vùng đất yên bình sao?”, Diệp Thành hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Đây là thời buổi loạn lạc, vùng đất yên bình cần có một nền tảng vững chắc hỗ trợ, ví dụ như Thiên Huyền Môn, đó là trời, không ai có thể lay chuyển được, không có nền tảng vững chắc như thế thì vùng đất yên bình chỉ là ảo tưởng mà thôi. Sự việc hôm nay là minh chứng rõ nhất, đã có người động đến Đan Thành, như vậy Đan Thành không thể không quan tâm đến loạn thế này nữa”.

Lời này của Diệp Thành khiến phía Đan Thần rơi vào im lặng, ánh mắt lập loè bất định, không biết đang suy nghĩ gì.

“Có lẽ các tiền bối sẽ nghĩ rằng chuyện xảy ra hôm nay là vì cứu con ở Loạn Cổ Thương Nguyên ngày đó, là thế lực nào đó đang báo thù”, Diệp Thành nói tiếp: “Nhưng chúng ta đều hiểu, nguyên nhân chính của chuyện này không nằm ở đây, Đan Thành là một vùng đất màu mỡ, tứ phương đều kiêng dè nhưng cũng bị tứ phương dòm ngó. Nếu đã có thế lực dám ra tay với Đan Thành, vậy chắc chắn họ có nền tảng đủ vững chắc, mà thế lực như vậy trong thời đại này chắc chắn không chỉ là một nhà. Thời thế đổi thay, nhưng thế đạo sẽ không thay đổi, muốn có vùng đất yên bình trong thế đạo hỗn loạn này hoặc là có nền tảng vững chắc, hoặc là phải trả giá bằng máu”.

Nói tới đây, Diệp Thành cười nhẹ nhìn phía Đan Thần: “Lời nói có chỗ mạo phạm, mong các tiền bối lượng thứ, vãn bối nói ra sự thật chứ không phải giả dối, có liên minh hay không là do Đan Thành tự nguyện, vãn bối sẽ không ép buộc. Nhưng có câu này vãn bối vẫn muốn nói, thời đại này khác hoàn toàn với các thời đại khác, kẻ thù lớn từ thời cửu Hoàng của Đại Sở liên tục xuất thế, vậy nên đây sẽ là một niên đại quần hùng quật khởi, bất kỳ biến số nào cũng có thể xảy ra”.

“Chuyện này để chúng ta về bàn bạc lại đã, ta sẽ cho con câu trả lời sớm nhất”, Đan Thần hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

“Vậy con hy vọng sẽ là tin tốt”, Diệp Thành mỉm cười, bước ra cả trăm trượng trước, vút đi trong đêm đen như một đạo thần hồng màu vàng.

“Đan Thần, ông thật sự định liên minh với họ sao?”, phía Đan Nhất nhìn Diệp Thành đằng trước rồi lại nhìn Đan Thần: “Ông cũng biết một khi liên minh thì Đan Thành của chúng ta sẽ không thể không màng thế sự được nữa”.

“Vẫn chưa nhìn ra à? Chúng ta đã ở trong thế hỗn loạn rồi”, Đan Thần nhẹ giọng nói: “Người đời loạn lạc, mình ta yên, người đời say mình ta tỉnh. Hai câu này đã đủ nói lên điều tổ tiên dạy bảo từ bao năm nay. Diệp Thành nói đúng, đây là thời đại quần hùng quật khởi, thế lực bốn phía đều đang chinh chiến, Đan Thành không tham gia đã là khác loài, sự tồn tại của chúng ta có lẽ là đối tượng lôi kéo của các kẻ mạnh, nhưng cũng có thể là đối tượng mà chúng gây chia rẽ”.

“Nói như vậy là ông định đồng ý liên minh?”, phía Đan Nhất ngập ngừng hỏi thử.

“Thời thế khác rồi, thời buổi loạn lạc thế này cũng đã đến lúc chúng ta phải tìm một nơi vững mạnh cho thế hệ sau này, mà Đan Thánh Diệp Thành chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất”, Đan Thần nhẹ nhàng vuốt râu.

“Ta không đồng ý”, ngay lập tức có trưởng lão trầm giọng phản đối: “Không phải ta có thành kiến với Diệp Thành, nhưng một khi liên minh thì Đan Thành sẽ bị cuốn vào chiến tranh, sẽ có bao nhiêu người phải hy sinh chứ?”

“Cho dù không liên minh, chẳng lẽ chúng ta cũng không bị cuốn vào chiến tranh sao?”, Đan Thần cũng trầm giọng trả lời: “Chuyện hôm nay là một tín hiệu nguy hiểm, sau này sẽ có nhiều chuyện tương tự xảy ra hơn, không lâu nữa vùng đất yên bình mà chúng ta gìn giữ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Khi đó chúng ta lấy gì để bảo vệ Đan Thành, lời nói hùng hồn kiêu ngạo sao?”

Nói xong Đan Thần cũng bước đi trước, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, đuổi theo Diệp Thành.

Đằng sau ông, phía Đan Nhất đều hít vào một hơi thật sâu, chân nguyên của họ cũng dâng trào, giống như tám đạo thần quang xẹt qua bầu trời.

Thấy phía Đan Thần đuổi theo, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, những lời hắn nói lúc trước có thể coi là lời thương lượng đơn giản, nhưng hắn không nói thêm nhiều, chỉ giải thích tình hình hiện tại của Đại Sở.

Đúng như hắn nghĩ, các vị tiền bối của Đan Thành đã quen an nhàn, thoải mái, họ tin Đan Thành là thánh địa không ai dám xâm phạm.

Nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã phá tan cái gọi là vùng đất yên bình ảo tưởng của họ, tất cả chỉ là lừa mình dối người, họ muốn nằm ngoài thời buổi loạn lạc hiện nay là rất khó. Quần hùng quật khởi sẽ để yên cho một thế lực đáng sợ như Đan Thành ngư ông đắc lợi ư?

Câu trả lời là không, nếu ngươi không tham chiến thì sẽ ta không để ngươi được ngư ông đắc lợi, trước khi quần hùng quật khởi, Đan Thành sẽ là đối tượng tiêu diệt đầu tiên của chúng. Vẫn là câu nói đó, thời đại này khác hoàn toàn với các thời đại khác, nó quá hỗn loạn, đầy rẫy những biến số.

“Ở phía trước rồi”, khi Diệp Thành nghĩ tới đây thì nghe Đan Thần lên tiếng.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía trước.

Nhìn từ xa thì đó là một rặng núi trùng điệp, từng đỉnh núi cao chót vót tạo thành một dãy núi, đó chính là địa điểm chuộc người lần này, Đại Sở gọi nó là Phượng Hoàng Sơn.

Cái tên của Phượng Hoàng Sơn khá kỳ diệu, tương truyền từ thời xa xưa có người từng thấy Phượng Hoàng Phượng Vũ Cửu Thiên trùng sinh niết bàn ở đây, Phượng Hoàng Sơn cũng được đặt tên theo đó.

Đạo thân, hiện!

Diệp Thành chuyển ý niệm, gọi tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ra, hai đạo thân lập tức trốn vào không gian hư vô, biến mất trong nháy mắt, đi về một hướng theo mệnh lệnh của hắn.

“Ngươi...”, phía Đan Thần ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, không biết hắn đang làm gì.

“Con tự có kế hoạch của mình”, Diệp Thành cười tự tin: “Còn nữa, sau khi đến mọi người đừng hành động, để con giải quyết, đây là nghề của con rồi”.

Nói xong Diệp Thành giẫm lên hư không, bay thẳng lên đỉnh núi cao nhất của Phượng Hoàng Sơn.

Phía sau, nhóm Đan Thần không rõ nhưng vẫn đi theo, hơn nữa đều không dám hành động hấp tấp theo lời Diệp Thành nói, bởi vì chuyện bắt cóc đòi tiền chuộc này họ thực sự không thuần thục bằng hắn.

Không lâu sau, mọi người đáp xuống một đỉnh núi.

Vừa đáp xuống, họ đã nhìn thấy một người mặc áo choàng đen ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn cách đó không xa, bên cạnh người đó là một bóng dáng xinh đẹp nhưng đang trong trạng thái phong ấn, không cần nói cũng biết, đó chính là Huyền Nữ.

“Quả nhiên là phân thân, dùng bí thuật kết nối sự sống với Huyền Nữ”, Diệp Thành hơi nheo mắt, từ xa nhìn thấy người mặc đồ đen, vừa liếc qua đã biết chỉ là phân thân chứ không phải bản thể. Hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, tìm thấy dây xích phù văn vô hình trên người Huyền Nữ và người áo đen, cũng có nghĩa là nếu người mặc đồ đen chết thì Huyền Nữ cũng sẽ chôn cùng với người đó, đây là cách mà bọn bắt cóc hay sử dụng.

“Diệp Thành?”, Huyền Nữ đang bị phong ấn ở nơi xa vừa nhìn đã thấy Diệp Thành, tuy cô ta không nói được nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ Diệp Thành cũng tới đây cứu mình cùng nhóm Đan Thần, trong lòng cô ta có một dòng nước ấm áp chảy qua.

“Ngươi là ai?”, khi Diệp Thành và Huyền Nữ đang tự nói thầm trong lòng thì một trưởng lão của Đan Thành có tính tình nóng nảy đã giận dữ quát lên, khí thế mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, nói xong ông ta định lao tới luôn.
Chương 910: Diệp Thành gian trá

“Trưởng lão, người làm như vậy sẽ hại chết Huyền Nữ đấy”, Diệp Thành lập tức chặn trưởng lão kia lại rồi truyền âm, nói: “Đó là phân thân, dùng bí thuật trói buộc với sinh mạng của Huyền Nữ, nếu như phân thân đó chết thì Huyền Nữ cũng mất mạng”.

“Đúng là khốn khiếp”, trưởng lão kia hắng giọng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế đứng nguyên tại chỗ.

“Thứ mà ta muốn đâu?”, trên tảng đá, người mặc y phục đen trừng mắt, giọng nói tử tịch không mang theo bất cứ cảm xúc nào, như thể đó chỉ là một thi thể vậy.

“Đương nhiên mang tới rồi”, Diệp Thành lật tay lấy ra Huyền Nữ Thần Thạch, “Vạn Đan Bảo Điển mà ngươi cần bị phong ấn bên trong này, chúng ta rất có thành ý, thả người đi”.

“Thả người?”, kẻ mặc y phục đen bật cười để lộ ra hàm răng trắng, “ngươi nói phải là phải, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”

“Không thì ngươi tới kiểm tra xem?”, Diệp Thành cứ thế đặt Huyền Nữ Thần Thạch trong tay và giơ cao lên.

“Ném qua đây”, kẻ mắc y phục đen lên tiếng: “Nếu như là hàng thật thì ta đương nhiên sẽ thả người”.

“Vậy không được”, Diệp Thành lập tức cất Huyền Nữ Thần Thạch đi, “ai cũng biết đây chỉ là phân thân của ngươi, ngộ nhỡ ngươi có được Vạn Đan Bảo Điển rồi mà không thả người thì làm sao? Chẳng phải là chúng ta sẽ lỗ nặng sao?”

“Các ngươi có tư cách mà ra điều kiện với ta sao?”, kẻ mặc y phục đen bật cười u ám, “có tin ta diệt cô ta ngay bây giờ không hả?”

“Đừng, đừng”, Diệp Thành vội xua tay: “Đã là giao dịch thì cả hai bên đều lấy những cái mà đối phương muốn ra. Ngươi có thể có được bảo bối ngươi cần, chúng ta cũng có thể chuộc người về”.

“Ta không có thời gian mà lãng phí với ngươi, muốn cô ta sống thì ném thần thạch qua đây, nếu không đừng trách ta vô tình”, kẻ mắc y phục đen lên tiếng, trong ánh mắt còn hiện lên hàn quang.

“Con người ngươi thật không có tí thành ý nào cả”, Diệp Thành bĩu môi, “ngươi nghi ngờ Vạn Đan Bảo Điển chúng ta mang tới là giả, vậy chúng ta càng nghi ngờ Huyền Nữ mà ngươi đưa tới đây là giả. Ngươi muốn kiểm chứng thì chúng ta cũng cần phải kiểm chứng. Tốt nhất ngươi đừng lừa chúng ta, nhân tài ở Đan Thành không chỉ có một mình cô ta, ngươi có biết Diệp Thành chính là Đan thánh, là Thành Chủ tương lai của Đan Thành không? So với cô ta mà nói thì Huyền Nữ trong tay ngươi càng không có giá trị”.

Mặc dù Diệp Thành nói về Huyền Nữ bằng giọng điệu không đáng một xu nhưng phía Đan Thần biết dụng ý của Diệp Thành là để uy hiếp tên kia.

Dụng ý của Diệp Thành rất rõ ràng, đó chính là để kẻ mặc y phục đen kia biết rằng quân cờ trong tay hắn ta thực ra không hề quan trọng như hắn nghĩ, nếu như nút thắt này được mở thì coi như đã thành công được một nửa.

Còn Huyền Nữ cũng hiểu rõ nên đương nhiên sẽ không vì những lời nói đó của Diệp Thành mà tức giận, bởi cô từ đầu tới cuối đều tin tưởng người thanh niên luôn tạo ra kì tích này.

Lại nhìn sang kẻ mặc y phục đen kia, lúc này hắn đang cau mày liếc nhìn Đan Thần rồi lại nhìn sang Huyền Nữ sau cùng mới nhìn Diệp Thành: “Ngươi mang Thần Thạch qua đây”.

“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn lén chớp mắt với phía Đan Thần sau đó đi về phía tảng đá kia, hình thái giống như một tên vô lại khiến nhóm người phía Đan Thần nhìn mà chỉ muốn xông lên đạp cho hắn một phát.

Diệp Thành đi rất từ từ hắn chăm chú quan sát cơ thể của kẻ mắc y phục đen, dưới Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấu cơ thể kẻ này, một luồng ánh sáng màu đen mảnh hơn cả sợi tóc, đó chính là phương tiện kết nối giữa bản thể và phân thân.

“Phải nhanh chóng tìm được bản thể của hắn”, Diệp Thành nheo mắt nhìn luồng sáng kia, liên kết tầm nhìn giữa tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân để chúng âm thầm đi tìm tung tích của bản thể tên này.

“Tìm được thì tốt, không được đánh rắn động cỏ”, Diệp Thành hạ lệnh, vì giải cứu Huyền Nữ cần thời gian chính xác tuyệt đối, nếu như kẻ mặc y phục đen này ra chiêu thì mọi thứ đều hỏng bét.

“Mau đi”, thấy Diệp Thành lề mề, kẻ mặc y phục đen hắng giọng như thể mất hết kiên nhẫn.

“Thực sự xin lỗi, chân ta đi lại không được tiện cho lắm”, Diệp Thành cười trừ, vì sao hắn lại chậm như vậy, chẳng phải là để tranh thủ thêm thời gian cho thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân sao? Chỉ trong khoảng cách vài chục trượng mà hắn đi mất cả ba phút.

“Lão đại, tìm thấy rồi”, Diệp Thành vừa đi tới bên dưới tảng đá liền nghe thấy thân ảnh của tiên hoả đạo thân trong thần hải.

“Không được manh động”, Diệp Thành nói rồi nhảy lên trên tảng đá.

“Tiểu tử, tốt nhất đừng giở trò với ta, nếu như ta chết thì cô ta cũng không thể sống”, kẻ mặc y phục đen cười u ám.

“Ta hiểu, ta hiểu, ta kiểm tra người của chúng ta có phải thật không cái đã”, Diệp Thành nhét thần thạch vào trong ngực áo sau đó đi tới trước mặt Huyền Nữ.

Nói rồi, hắn giơ tay véo một cái trên khuôn mặt mềm mại của Huyền Nữ sau đó lại dùng bàn tay đê tiện véo véo lên cơ thể Huyền Nữ khiến cô mặt mày đỏ lựng. Có lẽ từ khi làm Huyền Nữ của Đan Thành đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị một nam tu sĩ quang minh chính đại chạm vào người như vậy.

“Đợi lát nữa ta làm gì thì cô cũng không được phản kháng”, Diệp Thành vừa xoa xoa vừa truyền âm cho Huyền Nữ khiến Huyền Nữ đầu óc đang mông lung được kéo về thực tại.

Huyền Nữ mặt mày đỏ gay nhưng cô vẫn chớp mắt tỏ vẻ hiểu ý.

“Kiểm tra xong chưa?”, ở bên, kẻ mặc y phục đen hắng giọng đứng dậy, giơ bàn tay khô đét ra, “ngươi đã kiểm tra rồi thì giờ đến ta kiểm tra Vạn Đan Bảo Điển phong ấn trong thần thạch đi”.

“Vậy thì cho ngươi kiểm tra”, Diệp Thành lấy thần thạch trong ngực áo ra sau đó đưa cho hắn ta.

Thấy thần thạch, đôi mắt tên kia chợt sáng cả lên như thể biết trước bên trong phong ấn Vạn Đan Bảo Điển vậy.

Thế nhưng khi hắn ta nhận lấy Cửu Huyền Thần Thạch thì Diệp Thành bật cười dị thường sau đó thu tay về ném thần thạch về phía Đan Thần.

“Ngươi…”, kẻ mặc y phục đen mặt mày tối sầm cả lại, không ngờ Diệp Thành lại giở trò với mình.

Trong chốc lát, hắn ta bước ra đuổi về phía thần thạch. Hắn ta là phân thân, chỉ cần có được thần thạch thì sẽ lập tức truyền thần thạch cho bản thể còn mình sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ lập tức hồn bay phách tán.

Cho nên việc mà hắn cần làm bây giờ chính là lập tức đoạt về thần thạch truyền cho bản thể, đây là cách làm tốt nhất còn nếu như không thể có được thần thạch thì hắn cũng sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ hồn bay phách tán.

Tiên Luân Thiên Đạo, mở!

Nhưng hắn vừa bước ra khỏi phiến đá thì trên phiến đá vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến hắn vô thức nhìn về sau.

Ngay sau đó, hắn nheo mắt lại vì giây phút trước Diệp Thành và Huyền Nữ đang còn ở trên phiến đá mà giây phút sau đó lại bị cuốn vào trong vòng xoáy màu đen và biến mất tung mất tích, đến khí tức cũng không thấy đâu.

Vả lại điều khiến hắn ngỡ ngàng đó chính là sợi dây vô hình nối giữa hắn và Huyền Nữ đã bị cắt đứt.

“Đây…”, kẻ mặc y phục đen thay đổi sắc mặt, biến cố xảy ra chỉ trong vòng hai giây khiến hắn trở tay không kịp. Hiện giờ đã mất đi mối liên hệ với Huyền Nữ, hắn cũng không còn quân tốt để uy hiếp phía Đan Thần nữa, quan trọng nhất chính là Vạn Đan Bảo Điển bị phong ấn trong thần thạch đến giờ hắn vẫn không đoạt được.

Trong ba giây ngắn ngủi, hắn di chuyển thật nhanh, giơ tay bắt về phía thần thạch đang trong không trung.

“Cái này thì ngươi không cần phải có nữa”, Đan Thần giơ tay tung một chưởng khiến cho kẻ mặc y phục đen bị cấm cố trong hư không, vốn dĩ đó chỉ là phân thân nên trước mặt Đan Thần căn bản không hề có sức phản kháng.

“Ta lại muốn xem xem là ai to gan đụng tới người của Đan Thành như vậy”, Đan Nhất tiến lên trước định giật phăng tấm hắc bào của kẻ mặc y phục đen.

Có điều ông ta còn chưa ra tay thì kẻ mặc y phục đen đã hoá thành làn khói xanh, có lẽ vì bản thể của hắn thao túng với mục đích không để cho phía Đan Thần nhìn thấy chân dung của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom