• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 911-915

Chương 911: Sự ấm áp trong bóng tối

“Đây…đây là đâu?”, trong không gian tối đen vang vọng lên giọng nói của Huyền Nữ.

Nhìn thế giới tối đen giơ tay không thấy nổi bàn tay, cô vô thức giơ đôi bàn tay ra và nắm lấy được một bàn tay ấm áp trong bóng tối, cảm nhận được hơi ấm, Huyền Nữ run rẩy mới thấy được an toàn.

“Lần này tới đây cảm giác thế nào?”, Diệp Thành tế gọi ra linh châu chiếu sáng, chiếu sáng không gian ba trượng xung quanh.

“Đây…đây rốt cục là đâu?”, Huyền Nữ mặt mày lo lắng nhìn tứ phía, cô thực sự chưa từng tới đây, đến cả Diệp Thành lần đầu tới đây cũng cảm thấy có phần sợ hãi huống gì là Huyền Nữ, còn sự u tịch bên trong này khiến cô bất giác run rẩy cứ thế năm chặt tay Diệp Thành.

“Đây chính là hố đen không gian”, Diệp Thành nhướng vai.

“Hố đen không gian?”, Huyền Nữ nhìn sang Diệp Thành, cái gọi là hố đen không gian Huyền Nữ đương nhiên đã từng nghe nói, đó chính là mộ phần của sinh linh, một khi vào trong đó thì chính là cấm địa chết chóc thập tử nhất sinh.

“Trước đây ngươi từng đến hố đen không gian rồi sao?”, Huyền Nữ nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Nếu không sao ta có thể đưa cô vào đây?”

“Không ngờ ngươi còn có cách vào được hố đen không gian”, Huyền Nữ kinh ngạc, cô lại thay đổi cách nhìn về người thanh niên trước mặt mình. Hắn lại lần nữa phá vỡ mọi sự hiểu biết của cô, những thủ đoạn dị thường của hắn khiến cô càng thêm mơ hồ.

“Đây là việc bất đắc dĩ”, Diệp Thành cười trừ.

Nói rồi hắn không quên che đi bên mắt trái đang đau đớn của mình, đây là lần đầu tiên hắn đưa một người sống vào đây nên đồng lực tiêu hao sức mạnh nghiêm trọng khiến đầu hắn choáng váng, cũng may khi vào đây Diệp Thành không phản kháng lại nếu không thì hắn cũng không thể dễ dàng đưa Huyền Nữ vào đây được.

Còn vì sao hắn đưa Huyền Nữ vào đây đương nhiên là vì muốn cắt đứt mối liên hệ sợi dây sinh mệnh với kẻ mặc y phục đen kia.

Ngay từ lần đầu tiên vào trong hố đen không gian Diệp Thành đã phát hiện một khi vào trong này sẽ cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, đến cả bản thể và phân thân cũng mất đi mối liên hệ, mà mối liên hệ một khi mất đi thì bí thuật gọi là sinh tử kia đương nhiên cũng không còn tồn tại.

Sự thực chứng minh phỏng đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, cũng chính vì vậy nên hắn mới cứu Huyền Nữ, nếu không, kẻ mặc y phục đen kia mà nổi điên lên thì Huyền Nữ sẽ lập tức bị chôn vùi.

Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.

Mặc dù hắn tận dụng được hố đen không gian cắt đứt mối liên hệ giữa Huyền Nữ với kẻ mặc y phục đen nhưng hắn vẫn phải luyện hoá sợi dây kết nối sinh mạng giữa hắn và Huyền Nữ, nếu không một khi ra ngoài, mối liên hệ ràng buộc này sẽ lại lần nữa được thiết lập, Huyền Nữ lập tức bị kẻ mặc y phục đen kia khống chế.

Vả lại hắn chắc chắn rằng lúc này tên kia đã tự phế đi phân thân của mình. Nếu như lúc này Huyền Nữ ra ngoài thì sẽ lập tức gặp hoạ diệt thân.

Diệp Thành cố gắng ổn định lại Tiên Luân Nhãn, hắn chỉ điểm vào giữa trán Huyền Nữ, dùng bí pháp đẩy sức mạnh vào cơ thể Huyền Nữ và tìm được lạc ấn trong sợi dây sinh tử kia sau đó bao quanh nó.

“Sao ngươi lại ở cùng với sư phụ, là Đan Thành cầu cứu ngươi sao?”, biết Diệp Thành đang giúp mình, Huyền Nữ không phản kháng, ngược lại cô mím môi nhìn Diệp Thành. Nghĩ tới trước đó Diệp Thành vuốt ve qua lại cơ thể cô, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ.

“Ta tới để mong Đan Thành liên thủ với chúng ta”, Diệp Thành không giấu gì.

“Liên thủ với Đan Thành?”, Huyền Nữ thẫn thờ, sau hai giây cô mới cau mày nhìn Diệp Thành: “Ngươi biết mà, Đan Thành trước nay đều không can dự vào những trận chiến của Đại Sở, phía sư tôn sẽ không đồng ý đâu”.

“Mọi thứ đều do con người”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi không quên nhìn vào bàn tay của mình, vì từ sau khi Huyền Nữ vào đây thì vẫn luôn nắm chặt lấy tay hắn, vả lại lực đạo không hề vừa.

“Cái đó ấy mà, cô có thể thả tay ta ra được không?”, Diệp Thành ho hắng, “đừng dùng lực như thế có được không?”

Nghe vậy, Huyền Nữ mặt mày càng đỏ gay hơn, cô vội buông tay Diệp Thành nhưng rất nhanh sau đó lại kéo vạt áo Diệp Thành lại, vả lại còn nắm rất chặt, giống như một tiểu cô nương đang rất sợ hãi vậy.

“Ta..ta sợ ngươi bỏ lại ta ở đây”, Huyền Nữ mặt mày ái ngại, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.

“Có cho ta thêm quả tim nữa thì ta cũng không có cái gan này”, Diệp Thành vẫn đang chăm chú luyện hoá lạc ấn bên trong cơ thể Huyền Nữ mà không hề phát hiện ra sự khác thường trên nét mặt Huyền Nữ.

Tiếp sau đó, cả hai người chìm vào im lặng, trả lại sự yên ắng cho không gian nơi này.

“Cô có biết ai là người bắt mình không?”, biết Huyền Nữ sợ hãi, Diệp Thành cứ thế nói chuyện phá vỡ bầu không khí im ắng.

“Ta…không biết”, Huyền Nữ lắc đầu, “ta chỉ biết người đó rất mạnh, và ta dám chắc hắn là luyện đan sư”.

“Cô chắc chắn vậy sao?”, Diệp Thành nhướng mày.

“Ta có một cảm giác đặc biệt với luyện đan sư, cho dù là che giấu thân phận với ta thì ta vẫn phát hiện ra, đây là khả năng thiên bẩm của ta, chỉ có sư tôn mới biết”, Huyền Nữ nói thực.

“Còn có cả khả năng này, hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành trầm trồ, “có điều luyện đan sư ở Đại Sở còn có kẻ dám đối dầu với Đan thành sao? Nghe thật bất ngờ, chẳng trách mà còn muốn có Vạn Đan Bảo Điển”.

Cả hai người lại chìm vào im lặng, Diệp Thành vẫn giúp Huyền Nữ luyện hoá chú ấn vả lại lúc này cũng đã vào thời khắc quan trọng.

Một bên, Huyền Nữ chốc chốc lại nghiến răng lén nhìn Diệp Thành, khuôn mặt với ngóc nghiêng dưới ánh sáng mờ nhạt trông thật mê người khiến cô nhìn mà mê mẩn.

Vào giây phút này trong lòng cô chợt có một cảm giác kì lạ, đó chính là mong thời gian trôi chậm hơn một chút, mặc dù nơi này u tịch nhưng lại giống như khung cảnh chỉ dành riêng cho hai người, có lẽ sau này sẽ không còn có ngày giống như ngày hôm nay nữa. Sự tham lam của Huyền Nữ khiến khoé miệng cô chợt hiện lên nụ cười tự giễu.

Ra ngoài thôi!

Khi Huyền Nữ còn đang ngẩn ngơ thì Diệp Thành đã thu tay về, hắn dùng tiên luân thiên đạo quay người đưa Huyền Nữ ra ngoài.

Trong chốc lát, vào gây phút ra khỏi hố đen không gian, khuôn mặt Huyền Nữ hiện lên vẻ thất vọng. Cũng đúng như cô nghĩ, cơ hội ngắn ngủi hai người ở bên nhau có lẽ sẽ không lặp lại trong kiếp này nữa.

“Đều không có ở đây”, Diệp Thành đảo mắt nhìn quanh và không thấy phía Đan Thần đâu, cũng không thấy kẻ mặc y phục đen đâu.

Rầm!

Khi hắn vừa dứt lời, từ một hướng vang lên âm thanh dữ dội khiến hắn đảo mắt nhìn về hướng đó.

“Khai chiến rồi sao?”, Diệp Thành vừa truyền âm cho tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vừa đưa Huyền Nữ di chuyển về một hướng.

“Lão đại, lão ta đúng là rất mạnh”, tiên hoả đạo thân dùng thần thức ngưng tụ thành ngôn ngữ truyền âm cho Diệp Thành, “mười mấy người chúng ta đều bị đánh thảm hại”.

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành cau mày tăng nhanh tốc độ, hắn lẩm bẩm, “tính cả tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân là có mười tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Đại Sở còn có cả luyện đan sư lợi hại như vậy sao? Sao trước nay chưa từng nghe nói nhỉ?”
Chương 912: Kẻ mặc y phục đen mạnh mẽ

Rầm! Đoàng!

Màn đêm u tối không hề yên bình, từng rặng núi phía xa liên tiếp sụp đổ, khung cảnh đại chiến hết sức khốc liệt.

Một bên là phía Diệp Thành và Đan Nhất. Mặc dù người nào người nấy khí thế dồi dào nhưng thân hình đều hết sức thảm hại, thảm nhất là tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân, cả hai đều khai chiến với kẻ mặc y phục đen đầu tiên nên đã gần như bị đánh về nguyên hình.

Lại nhìn sang một hướng khác, kẻ mặc y phục đen hết sức dị thường, cơ thể hắn ta lúc ẩn lúc hiện, lúc hư ảo lúc ngưng tụ lại, thân pháp quá nhanh khó lòng nắm bắt, từng đôi mắt mang đầy vẻ tử tịch, hiện lên u quang đáng sợ, chân hắn bước trên biển huyết sắc, uy lực đè nén khổng lồ khiến cho người ta tưởng rằng hắn là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên.

“Các hạ, các hạ có tu vi thực lực như vậy, có lẽ tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Sở, ấy vậy mà lại hành xử như vậy, không sợ hậu nhân chê cười sao?”, Đan Thần sát phạt lên phía trước, diễn hoá bí pháp vô thượng, một cái lư luyện đan hư ảo bao quanh kẻ mặc y phục đen.

“Chỉ dựa vào ông mà đòi dạy đời ta sao?”, kẻ mặc y phục đen hắng giọng, toàn thân phát ra huyết quang, cứ thế đánh tan lư luyện đan hư ảo mà Đan Thần ngưng tụ, đến cả Đan Thần cũng bị ép lùi về sau.

“Giấu đầu hở đuôi, không dám đối diện với tất cả mọi người bằng khuôn mặt thật của mình sao?”, phía Đan Nhất thi triển thần thông cái thế từ tứ phương tới.

Kẻ mặc y phục đen cười giễu cợt, hắn ta di chuyển né qua đòn công kích của mấy người bọn họ sau đó lật tay rút ra sát kiếm, hắn ta gạt ngang thanh kiếm một vòng, một đạo ánh sáng màu đỏ mang theo lôi điện cứ thế xẹt ra tứ phía một cách nhanh chóng, hai ngọn núi sừng sững lập tức bị chém sụp đổ.

Thấy vậy, phía Đan Nhất tái mặt, lần lượt thi triển bí pháp đối kháng, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng kẻ mặc y phục đen trước mặt quá mạnh khiến bọn họ phải ngỡ ngàng.

Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lập tức sát phạt tới, cả hai thi triển bí pháp cấm cố, muốn tranh thủ thêm thời gian cho nhóm người phía Đan Thần.

“Chân hoả thiên lôi, hôm nay nhất định bội thu”, kẻ mặc y phục đen bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn ta tung ra một chưởng vào hư không khiến tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vừa xông lên lập tức bị đánh về nguyên hình, đến cả quang huy trên cơ thể cũng bị dập tắt.

Trấn áp!

Đan Thần hắng giọng tế gọi ra binh khí bản mệnh, đây chính là cái lư đồng màu vàng kim, trong chốc lát nó biến to lên vài chục trượng, phát ra kim huy lấp lánh, mỗi một luồng khí tức trong đó đều rất dày và nặng, trấn áp kẻ mặc y phục đen.

Kẻ mặc y phục đen bật cười lạnh lùng, trên trán còn có thần quang lấp lánh, một đạo u quang bay ra hoá thành binh khí bản mệnh, đây cũng là một cái lư đồng, thế nhưng khác với Đan Thần ở chỗ lư đồng của hắn ta màu đen, trên đó còn có khí ma sát với tiếng lệ quỷ thét gào.

Bang!

Hai lư đồng một vàng kim một đen va chạm vào nhau, lư đồng màu vàng kim của Đan Thần lập tức bị đánh bay đi, đến cả Đan Thần cũng bị trấn áp đến mức nôn ra máu.

“Pháp khí?”, vẻ mặt Đan Thần hết sức khó coi, ông ta nhìn lư đồng màu vàng kim đang lơ lửng giữa hư không, ông ta nhận ra đây là một món pháp khí ở cảnh giới Thiên mới tế luyện ra được.

“Chủ nhân của Đan Thành thật là nực cười”, kẻ mặc y phục đen giống như một sát nhân quỷ dị, giáng một chưởng cái thế về phía Đan Thần, còn chưa tới người Đan Thần nhưng mười ngọn núi lớn xung quanh ông ta đều hoá thành tro bụi giống như thể không thể chịu được áp lực trong chưởng đánh mạnh mẽ này của hắn ta.

Cửu châu huyền thiên, đỉnh thiên lập địa!

Đúng lúc này, một giọng nói đanh thép vang lên, cả hai đạo thần hồng bay ngang qua trời, đây chính là một đại đỉnh, còn có một tấm địa đồ khí thế dồi dào, nếu nhìn kĩ thì chính là Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.

Rầm!

Ngay lập tức, đại ấn che trời của kẻ mặc y phục đen bị đè nén tới mức nổ tung, đòn công kích đến quá bất ngờ khiến hắn ta lảo đảo.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, hắn ta cứ thế chặn lại áp lực kia và nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đang lơ lửng giữa hư không, trong ánh mắt hiện lên tinh quang rực lửa, đợi tới sau khi nhìn thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh thì ánh mắt hắn ta rõ vẻ tham lam: “Linh khí của Đại La Thần Đỉnh tế luyện?”

Vạn kiếm quy nhất!

Diệp Thành sát phạt tới, ra tay với đại chiêu tấn công đơn, vô số kiếm ảnh hợp thành một, ngưng tụ thành một thanh thần kiếm tuyệt thế đâm vào hư không mang theo sức mạnh đâm xuyên vượt trội hướng về phía kẻ mặc y phục đen.

“Không biết tự lượng sức”, kẻ mặc y phục đen bật cười lạnh lùng, chỉ điểm ra thần mang, một chỉ phá tan thần kiếm tuyệt thế đang bay đến.

Phong thần quyết!

Diệp Thành lại lần nữa sử dụng đại chiêu tấn công đơn, trên một kiếm phong thần quyết còn mang theo uy lực sấm sét, uy lực không hề kém hơn so với vạn kiếm quy nhất, quan trọng nhất là bên trong một kiếm này còn mang theo rất nhiều bí pháp tấn công đơn vô cùng bá đạo.

“Chiêu này miễn cưỡng thì có thể chấp nhận được”, kẻ mặc y phục đen cười giễu cợt, một tay kết ấn, phía trước nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo thuẫn giáp.

Bang!

Tiếng kim loại va vào nhau lập tức vang lên, một kiếm ở trạng thái đỉnh phong của Diệp Thành cứ thế đâm vào lớp thuẫn giáp kia, lực ma sát tạo ra rất nhiều đốm lửa nhưng một chiêu tấn công bá đạo tuyệt đối như vậy lại không thể phá lớp phòng ngự của thuẫn giáp khiến Diệp Thành cảm thấy khó chịu.

Sức tấn công của hắn thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, tu vi của hắn từ khi tiến giới tới tầng thứ bảy cảnh giới Không Minh đã đủ để có thể đối đầu với kẻ mạnh dưới cảnh giới thiên nhưng hiện giờ điều khiến hắn có cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có đã xuất hiện, một kiếm ở trạng thái Đỉnh phong không thể phá đi lớp phòng ngự, kẻ mặc y phục đen ở phía đối diện mạnh tới khó tin.
Chương 913: Hợp sức

“Làm hỏng việc tốt của ta, đáng chết”, phía đối diện, kẻ mặc y phục đen giống như ma quỷ sát phạt đến, thân pháp dị thường, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

“Giết ta phải trả giá”, Diệp Thành hắng giọng, hắn đẩy chân nguyên vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, cả hai sát khí mạnh mẽ cùng đồng thời thể hiện uy lực cấm cố cả một vùng trời và mặt đất, kể cả với sức mạnh của kẻ mặc y phục đen kia thì cũng bị chúng trấn áp đến mức thân pháp phải ngưng lại.

Bát hoang trảm!

Diệp Thành vung Bá Long Đao sát phạt tới, một đạo đao mang màu vàng kim bá đạo xuất hiện rẽ trời và đất.

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy mà đã có khả năng chiến đấu thế này?”, đôi mắt kẻ mặc y phục đen lại nheo lại, hắn ta cố gắng đối đầu với áp lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ sau đó lật tay tung ra một chưởng nghịch thiên khiến đao mang bát hoang lập tức bị đánh tan, đến cả Diệp Thành cũng bị ép lùi về sau.

Ừm?

Nhìn sang kẻ mặc y phục đen lúc này đang bay đi, trong đôi mắt hắn ta lại lần nữa nheo lại, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành, giây phút đó chiếc nhẫn phỉ thuý chói mắt hơn bao giờ hết, đó chính là một loại tượng trưng vô thượng.

Huyền Thương Ngọc Giới!

Kẻ mặc y phục đen lẩm bẩm nhìn vào đôi mắt Diệp Thành và hiện lên thần mang sắc bén: “Hoá ra hắn chính là Diệp Thành, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín”.

“Đúng là tìm khắp trời đất không thấy mà tình cờ lại gặp chẳng mất chút công sức nào”, kẻ mặc y phục đen nhếch miệng cười giễu cợt, thần mang trong đôi mắt càng thêm rạo rực, hắn ta cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

Khi hắn ta đang lẩm bẩm thì Đan Thần và phía Đan Nhất đã sát phạt từ chín phương tới, người nào người nấy đều sử dụng ấn quyết.

Lư dưỡng bách kinh!

Sau khi chín bóng người lần lượt nhẩm niệm, trên trán của chín người bọn họ lần lượt có thần hồng chói mắt bắn ra ngưng tụ trong hư không và kết thành một cái lư luyện đan khổng lồ, bên trong đó có chín loại chân hoả, uy lực của từng loại đều vô cùng mạnh mẽ, dù là mạnh như kẻ mặc y phục đen kia nhưng cũng không khỏi lảo đảo, cả cơ thể lại lần nữa bị lư luyện đan khổng lồ bao quanh.

“Đan Huyền, mấy đồ tôn của ông coi như cũng có chút đạo hành đấy”, kẻ mặc y phục đen thầm nhủ trong lòng, khí tức nhanh chóng bộc phát, uy lực mạnh mẽ trấn áp thiên địa, hai tay hắn ta giơ lên trời khiến lư luyện đan vừa hình thành lập tức bị phá thủng một lỗ lớn.

Hự!

Bí pháp bị kẻ mạnh đánh phá khiến phía Đan Thần lảo đảo lùi về sau, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin.

Nên biết rằng bọn họ là chín người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mặc dù đều là luyện đan sư không giỏi chiến đấu nhưng số lượng người đông là sự áp chế tuyệt đối với kẻ mặc y phục đen, thế nhưng dù là vậy thì hắn ta vẫn không hề hấn gì.

Cũng là luyện đan sư, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong nhưng sức mạnh của kẻ kia lại vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.

“Ta không có hứng với các ngươi”, kẻ mặc y phục đen liếc nhìn phía Đan Thần rồi cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.

“Chặn hắn lại”, Đan Nhất và Đan Thần một trái một phải chặn đường hắn ta.

“Cút”, kẻ mặc y phục đen hắng giọng vung tay mạnh mẽ đánh ra một chưởng tạo thành cả biển máu, sau đó hắn lật tay đánh ra thêm một chưởng tạo ra cả bầu trời màu máu khiến Đan Thần và Đan Nhất vừa xông lên đã bị đánh bay đi.

Phong thần quyết!

Trong chốc lát, Diệp Thành đã sát phạt tới, hắn vẫn sử dụng đại chiêu tấn công đơn, hắn như gió, nhanh tới mức vô ảnh, một kiếm phong thần mang theo điện lôi và tiên hoả cứ thế đâm vào hư không.

Thấy vậy, kẻ mặc y phục đen lạnh lùng, vẫn là nhất chỉ thần mang chỉ vào hư không.

Nhìn vào hư không, một kiếm phong thần của Diệp Thành và nhất chỉ thần mang của kẻ kia nhanh chóng lại gần nhau, một người uy lực bá đạo, một người mang theo sức mạnh đâm xuyên tuyệt thế, cả hai chiêu đều ở trạng thái đỉnh phong.

Thế nhưng khi nhất chỉ thần mang và phong thần nhất kiếm sắp va chạm vào nhau thì ấn kí Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành từ từ di chuyển.

Thiên đạo!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, nhất chỉ thần mang và phong thần nhất kiếm lập tức khiến địa điểm ban đầu va chạm hình thành nên vòng xoáy màu đen, khiến nhất chỉ thần mang của kẻ mặc y phục đen lập tức bị nuốt trọn.

Ừm? Hắn ta ngỡ ngàng: “Lại là bí pháp đó?”

Vút!

Không có nhất chỉ thần mang ngăn trở, nhất kiếm của Diệp Thành mang theo uy thế sát phạt tới.

Phụt!

Sau một lượt máu phun trào, phần ngực của kẻ mặc y phục đen đột nhiên bị đâm xuyên, trên nhất kiếm phong thần còn mang theo sát khí khủng khiếp nhanh chóng xuyên vào trong cơ thể của kẻ mặc y phục đen khiến hắn ta phun ra cả miệng máu.

Ngươi đáng chết!

Sắc mặt hắn ta đột nhiên tôi độc hẳn lại, một đạo chưởng đao mang theo triện văn cứ thế chém về phía Diệp Thành.

Thần thương!

Diệp Thành đã lường trước được sự việc nên đại chiêu hắn ấp ủ trước đó nhanh chóng được thi triển, ở khoảng cách gần như vậy, hắn vung tay nhanh chóng, cho dù với tốc độ nhanh chóng nhưng kẻ mặc y phục đen cũng không kịp phản ứng lại.

Hự…!

Hắn ta lập tức trúng chiêu, lảo đảo lùi về sau.

Mọi thứ đến quá bất ngờ, hắn bị đánh tới mức trở tay không kịp, phần trán bị đâm xuyên, uy lực của thần thương bá đạo chính là thần thông nhằm vào linh hồn, cho dù sức mạnh linh hồn của hắn có mạnh tới mức nào nhưng bên trong thần hải vẫn dậy sóng, cả phần đầu ong ong như muốn nổ tung.

Cửu đạo bát hoang!

Cơ hội nghìn năm có một xuất hiện làm sao Diệp Thành có thể bỏ qua, hỗn độn vô cực đạo vận chuyển dung hợp chín đạo bát hoang chưởng chưởng ý được hắn tung ra khiến kẻ mặc y phục đen còn chưa kịp đứng vững đã trúng chiêu mà huyết cốt tán loạn.

Cửu đạo bát hoang!

Cửu đạo bát hoang!

Cửu đạo bát hoang!

Diệp Thành khí huyết sục sôi không hề cho tên kia cơ hội đáp trả, hắn liên tục sát phạt giống như bạo long, từng chưởng ngưng tụ chưởng ý, mỗi một chưởng đều mang theo sức mạnh tuyệt đối khiến tên kia thảm hại và lập tức bị tàn phế.

Vút! Vù!

Phía Đan Thần không nhàn rỗi, sát phạt từ tứ phương tám hướng tới, ra tay với thần thông mạnh mẽ, lúc là chưởng ấn, lúc là kiếm mang, lúc là chưởng ảnh, đao mang, uy lực mạnh mẽ.
Chương 914: Thân phận thật sự

Phụt! Phụt! Phụt!

Một loạt đại chiêu quét qua hư không, kể từ khi trúng Thần Thương của Diệp Thành, người mặc áo đen rơi vào trạng thái mờ mịt, giây trước còn ngông nghênh xông lên trời, giây sau đã bị đánh không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

A!

Chẳng mấy chốc, trong không gian tối đen như mực vang lên tiếng hét giận dữ của kẻ mặc y phục đen, hắn ta tóc tai bù xù, thân thể đẫm máu, trông như một con quỷ dữ, khuôn mặt hung tợn doạ người, cuối cùng hắn ta cũng đứng vững được.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành vẫn mạnh mẽ bá đạo như trước, hắn vung đao lên, một đao lăng thiên chém cả đất trời.

Cút!

Kẻ mặc y phục đen gầm lên, không ngờ lại không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Diệp Thành chém vào vai mình sau đó hắn ta tung một chưởng hất văng Diệp Thành.

Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi này, cả hai đều bị thương, Diệp Thành va vào khiến một ngọn núi cao ngất sụp đổ, mà cánh tay của kẻ mặc y phục đen cũng suýt nữa bị Diệp Thành chặt đứt, chỉ còn lại một đoạn xương cốt còn kết nối với phần vai.

Giết!

Phía Đan Thần và Đan Nhất cùng xông lên.

Chỉ dựa vào các ngươi?

Đôi mắt hung ác của kẻ mặc y phục đen liếc nhìn xung quanh, sát kiếm trong tay rung lên, hắn ta lại tung ra một quyền đẩy lùi phía Đan Thần một lần nữa.

Vút!

Sau khi đẩy lùi nhóm Đan Thần, kẻ mặc y phục đen xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh như một tia u mang.

Tuy sức chiến đấu của hắn ta hung hãn, nhưng hắn ta đã đánh giá quá thấp Diệp Thành, trúng một chiêu Thần Thương, lại trúng thêm một loạt đại chiêu của Diệp Thành và phía Đan Thần, hắn ta đã bị thương nặng, rơi khỏi trạng thái đỉnh phong, có nhân tố bất định là Diệp Thành ở đó, nếu đánh tiếp, hắn ta cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.

Đuổi theo!

Đan Thần và những người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cho kẻ thù này, bỏ qua lúc này thì về sau sẽ rước hoạ lớn, mục tiêu của họ rất rõ ràng, ít nhất cũng phải làm rõ thân phận của người mặc đồ đen.

“Đánh rồi còn muốn chạy, đâu có dễ thế”, tốc độ Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật đến mức huyền diệu nhất, thiêu đốt khí huyết, tốc độ của hắn đã đạt tới mức cao nhất từ khi tu đạo đến nay, hắn giống như một đạo thần quang màu vàng, rực rỡ chói mắt trên bầu trời đêm.

“Chết tiệt”, thấy Diệp Thành và phía Đan Thần đuổi theo, khuôn mặt gớm ghiếc của kẻ mặc y phục đen vặn vẹo, người hắn ta đã gần như tàn phế, thần hải linh hồn bị thương nặng, bây giờ hắn ta thực sự không phải đối thủ của phía Diệp Thành.

Nghĩ đến đây, hắn ta đốt cháy chân nguyên, tốc độ tăng vọt.

Đi đâu?!

Diệp Thành một bước đi được cả mấy trăm trượng, bàn tay to màu vàng che phủ cả đất trời.

Thấy vậy, kẻ mặc y phục đen chợt khựng lại, xoay người tung một quyền phá vỡ bàn tay to màu vàng của Diệp Thành.

Tiếp chiêu, Phong Thần Quyết!

Diệp Thành ra tay rất chuẩn xác, mắt thường không thể nhìn thấy, kiếm Xích Tiêu rung lên, sấm sét và tiên hoả bao quanh, vẫn là một đòn đỉnh cao, một kiếm xuyên qua bầu trời, đâm thẳng tới đầu mày của người mặc đồ đen.

Thấy nhát kiếm sắc bén như vậy, kẻ mặc y phục đen nghiến răng, không kịp dùng bí thuật ngăn lại, chỉ đành nghiêng người né tránh.

Keng! Binh! Rắc!

Ba âm thanh nối nhau vang lên, vì kẻ mặc y phục đen nghiêng người nên Diệp Thành chỉ đâm được vào mặt nạ của hắn ta, nhưng vì nhát kiếm Phong Thần quá bá đạo nên mặt nạ của kẻ mặc y phục đen đã vỡ tan tại chỗ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt hắn ta lộ rõ.

Đó là một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, hốc mắt trũng sâu, trong đôi mắt thâm thuý cô tịch còn có tia sáng màu máu, khuôn mặt ấy hằn lên dấu vết của tháng năm.

“Ông…”, Đan Thần và phía Đan Nhất vừa đuổi theo, nhìn thấy mặt kẻ mặc y phục đen thì chợt dừng bước, chín người họ đều nhìn kẻ mặc y phục đen với vẻ mặt khó tin.

“Sư… Sư thúc tổ”, Đan Thần mấp máy môi, vẫn nhìn khuôn mặt già nua ấy với vẻ mặt không thể tin được, nhưng ông vẫn có thể nhận ra ngay tức khắc, người này chẳng phải chính là sư thúc tổ của họ sao?

“Sư… Sư thúc tổ?”, người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, hắn nhìn phía Đan Thần rồi lại nhìn người áo đen, bất giác quan sát ông ta từ đầu đến chân.

“Sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối, vậy vai vế của ông ta phải cao nhường nào chứ!”, trong lòng Diệp Thành thắc mắc: “Chẳng trách là luyện đan sư mà vẫn lợi hại như vậy, vai vế cao như thế không biết đã sống bao nhiêu năm rồi!”

“Nhưng ông ta đang định diễn vở kịch nào đây!”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối mà lại bắt cóc đồ nhi của Đan Thần, còn đòi Vạn Đan Bảo Điển làm tiền chuộc. Có vấn đề!”

“Cứ gọi ta Đan Ma là được, đám đồ tôn các ngươi vẫn còn nhớ lão phu cơ à”, kẻ mặc y phục đen nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóc, nhìn phía Đan Thần với vẻ mặt hứng thú.

“Chúng ta nên đoán ra là ông từ sớm mới phải”, sau khi sửng sốt, sắc mặt phía Đan Thần lại trở nên lạnh lùng: “Khi xưa ông hại sư tổ của ta, phế sư tôn của ta, hôm nay ta muốn ông phải nợ máu trả bằng máu”.

“Lại là ân oán của thế hệ trước”, Diệp Thành đã hiểu, hắn xoa cằm suy tư: “Vậy thì mình hiểu rồi, nhưng Đan Ma này không phải là người của Ma Vực đấy chứ! Nếu là vậy…”

“Ta phải lấy mạng ông”, khi Diệp Thành còn đang thì thầm lẩm nhẩm thì Đan Thần và phía Đan Nhất đã bùng nổ sát khí, lao về phía Đan Ma với luồng sát khí cuộn trào.

“Đạo hạnh của các ngươi còn kém lắm”, Đan Ma cười khẩy, tuy nói vậy nhưng ông ta vẫn tránh ra một bước, tiếp tục trốn, hơn nữa trong lúc nói chuyện ông ta đã ổn định khí tức, tốc độ lại tăng lên một bậc.
Chương 915: Cái bẫy khó lường

“Vẫn còn chạy”, vẫn là Diệp Thành có tốc độ nhanh nhất.

Hắn không quan tâm mối quan hệ giữa Đan Ma và Đan Thành là gì, nhưng nếu đã là kẻ thù của Đan Thành thì tức là kẻ thù của hắn. Kẻ thù mạnh như vậy không thể dễ dàng buông tha được, nếu cho hắn ta cơ hội hồi phục thì sẽ là một mối hoạ lớn.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Chẳng máy chốc, tiếng gầm rú vang lên, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Đan Ma chật vật thê thảm nhưng không dám hiếu chiến, mục đích của ông ta rất rõ ràng, đó là nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.

Phía sau, Diệp Thành như một kẻ bám đuôi, hơn nữa còn là một kẻ bám đuôi với tốc độ cực nhanh, Thái Hư Thần Hành Thuật là thần thuật dùng để chạy trốn, nhưng cũng là thần thuật đuổi bắt người, khiến Đan Ma vô cùng căm phẫn.

Phía trước, một khoảng thương nguyên đã hiện ra trước mắt, Đan Ma bay vào đó như một đạo thần quang màu đen, liếc nhìn Diệp Thành phía sau, khoé miệng ông ta nở nụ cười kỳ quái.

Đứng lại!

Diệp Thành đốt cháy thánh thể tinh nguyên, đi một bước dài sát phạt vào đó, vừa định ra tay thì lông mày đột nhiên nhăn lại.

Dừng!

Diệp Thành chợt quát lên một tiếng, hắn đột ngột dừng lại rồi lùi về sau cả trăm trượng.

Ầm!

Vừa lui ra ngoài, nơi hắn đứng lúc nãy đã bị một luồng sáng mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống, tạo thành một cái hố sâu đen kịt, Diệp Thành nhìn thấy mà da đầu tê rần, nếu trốn không nhanh thì có lẽ bây giờ hắn đã là một vũng máu.

Nhưng lời của hắn vẫn chậm, phía Đan Thần và Đan Nhất đã tới.

Phía Đan Thần vừa dừng lại, vùng thiên địa này đột nhiên rung lên, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện.

Rầm rầm rầm rầm!

Một loạt âm thanh va chạm vang lên, chín mươi chín chùm sáng màu máu bật ra khỏi mặt đất, chín mươi chín chùm sáng màu đen từ trên trời chiếu xuống, xuyên qua mặt đất.

Tuy nhiên dù là chùm sáng màu đỏ hay màu đen thì đều có những ma văn cổ lưu chuyển, còn có chuỗi phù văn, chúng kết nối với nhau ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt nhóm Diệp Thành vào trong.

Hu hu… Hu hu…

Ngay sau đó, trong lồng xuất hiện một biển máu màu, trong đó còn có những bóng người bê bết máu đang giãy giụa, số lượng cực kỳ nhiều, tiếng khóc lóc oán thán nghe rợn cả tóc gáy.

“Huyết ma hải này đã giết bao nhiêu người mà thành không biết”, sắc mặt Đan Thần lập tức lạnh lùng đến tột đỉnh.

“Huyết hải này có thể hút linh lực của chúng ta”, vẻ mặt Đan Nhất bỗng trở nên nghiêm nghị.

Không cần ông ta nói, phía Diệp Thành cũng đã cảm nhận được, linh lực cuộn trào trong cơ thể bị huyết hải nuốt chửng, điều này vẫn chưa là gì, bởi vì huyết hải còn có thần thông phong ấn và giam cầm.

Vút vút vút!

Khi tiếng gió lạnh lẽo rít lên, từng bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện, có tới hơn một trăm người, ai cũng là cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, khí tức ác sát bao quanh người chúng, trong mắt chúng lộ rõ tia sáng màu máu, chúng nhìn phía Diệp Thành với vẻ rất thích thú.

“Quả nhiên không đơn giản chỉ là muốn Vạn Đan Bảo Điển”, Diệp Thành nheo mắt nhìn ra bên ngoài.

“Đội hình lớn mạnh thế này, kết giới vây hãm bá đạo như thế, quả nhiên đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi”, Diệp Thành nói nhỏ: “Xem ra mục đích thật sự của chúng là một lưới bắt hết những người đứng đầu của Đan Thành, sau đó khống chế Đan Thành”.

“Đúng là kế hay”, Diệp Thành chế nhạo: “Xưa nay luôn là lão tử chơi xỏ người khác, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay kẻ khác”.

Diệp Thành bất giác nhớ tới trận chiến bao vây giết Thanh Vân Lão Tổ, hắn cũng dụ rắn khỏi hang, tình cảnh lúc này cũng khá giống lúc đó, nhưng người bị bao vây lại là họ.

Không chỉ hắn mà phía Đan Thần cũng đã nhìn ra, đến giờ họ mới như tỉnh lại từ giấc mơ.

Bắt cóc tống tiền, đòi tiền chuộc đều là cái cớ, Đan Ma – sư thúc tổ của họ từng là một trong số lão tổ của Đan Thành, mục đích không phải Vạn Đan Bảo Điển mà là bọn họ.

Bất kỳ ai trong số họ đều biết rằng nếu toàn quân bị diệt sạch ở đây thì sư thúc tổ của họ sẽ dễ dàng khống chế được Đan Thành, vì vai vế của ông ta rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ không ai phản đối.

Bẫy, cái bẫy thật khó lường!

Vẻ mặt mọi người đều vô cùng khó coi, họ chưa bao giờ nghĩ rằng sư thúc tổ vẫn còn sống, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sư thúc tổ lại sử dụng chiêu này với mình, thật sự khiến họ trở tay không kịp.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Khi mọi người còn đang trầm tư suy nghĩ, trưởng lão có tính tình nóng nảy của Đan Thành đã bắt đầu dùng bí pháp tấn công kết giới từ bên trong.

Nhưng ông ta chẳng những không lay chuyển được kết giới dù chỉ một chút, ngược lại còn phải hứng chịu phản phệ dữ dội, khuôn mặt lập tức tái nhợt, khoé miệng trào ra từng tia máu.

“Vô ích thôi, đây là kết giới Cửu Cửu Phong Thiên”, Diệp Thành lên tiếng: “Muốn phá kết giới này từ bên trong ít nhất cần ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, chưa kể người điều khiển kết giới còn là sư thúc tổ của các tiền bối, muốn đột phá từ bên trong là điều không thể”.

“Đáng chết”, phía Đan Nhất khịt mũi hừ lạnh.

“Các ngươi còn non lắm”, trên hư không, Đan Ma nhìn xuống dưới, trên mặt là vẻ vui đùa bỡn cợt.

“Với thân phận của ông, làm vậy không sợ thế hệ sau chê cười à?”, Đan Thần lạnh lùng nói.

“Vậy thì sao chứ?”, Đan Ma nhún vai xoè tay: “Thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật của thế giới này. Năm xưa thua Đan Huyền, ta tự nhận thực lực của mình còn yếu, bây giờ ta đã một lưới bắt hết đồ tôn của ông ta, thật tuyệt vời!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom