-
Chương 1022-1025
Chương 1022: Tìm thời cơ đột phá
“Không có khí tức của người sống, người đó có lẽ là U Minh Diêm La Vương của U Minh Địa Phủ”, Đao Hoàng nhìn Yêu Vương sau đó cau mày nhìn về một phương vì lại có người tới.
Người đó thực sự rất dị thường, thân khoác áo giáp cổ xưa, tay cầm chiến mâu, toàn thân đầy bụi trần giống như vừa bước ra từ nấm mồ, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng giống như một người chết vậy.
Sau khi thấy người này xuất hiện, phía Quỳ Vũ Cương mới lần lượt nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng.
“Cẩn thận, Thần Vương cũng tới rồi”, khi tất cả mọi người nhìn về phía U Minh Diêm La, một giọng nói khẽ khàng truyền vào tai mỗi người trong liên quân từ tứ phương.
Người truyền âm tới chính là Thiên Thương Nguyệt, cô ta giống như vị tiên tử đứng trong hư không, đôi mắt nhìn về hư vô một phương, có điều, điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu đó là trên khuôn mặt cô ta lại rõ vẻ phức tạp.
“Thần Vương của Sát…Sát Thủ Thần Triều?”, nghe danh hiệu này, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Đao Hoàng chợt run rẩy.
Thần Vương là sự tồn tại thế nào, đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong thực thụ. Ông ta là sát thần trong màn đêm, trước kia suýt chút nữa tuyệt sát Sở Hoàng. Thời đại Viêm Hoàng còn chạy ra làm loạn, đến cả Nguyệt Hoàng với công pháp cái thế cũng bị nhát kiếm của ông ta tuyệt sát, đáng kinh hãi nhất chính là Huyền Hoàng, đạo căn suýt chút nữa bị trảm.
So với phía Quỳ Vũ Cương, Thần Vương mới là người khiến người ta phải kiêng kị nhất, chưa có một ai từng thấy chân dung của ông ta, hoặc có thể nói là những người từng nhìn thấy chân dung của ông ta đều đã chết, ông ta giống như u linh vậy.
“Ông…ông ta rốt cục ở đâu?”, đã có người run rẩy đảo mắt nhìn vào hư không nhưng lại không thấy bóng dáng Thần Vương đâu.
“Có thể để cho các ngươi nhìn thấy thì còn gọi là Thần Vương sao?”, Cổ Tam Thông mặt mày vẫn thản nhiên.
“Ta nói này lão Cổ, nào, tới gần ta một chút, ta sợ”, Ngưu Thập Tam ho hắng, mặt mày kinh ngạc nhìn tứ phương, chỉ sợ Thần Vương đột nhiên sát phạt ra ám sát mình.
“Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không hả?”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Ngưu Thập Tam từ đầu tới chân, “ông ta là người có vai vế thế nào, ông ta sẽ hạ thấp thân phận của mình mà ra tay với ngươi sao? Vả lại, nếu như ông ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi có quấn thêm ba lớp bảo vệ mình thì cũng chẳng có tác dụng”.
“Câu này ta thích nghe đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên lên tiếng, nói rồi ông ta không quên mặt dày khoác lên mình lớp áo giáp.
Hiện trường lúc này vì sự xuất hiện của Thần Vương khiến tất cả mọi người đều cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh loát, chỉ sợ không cẩn thận mất đầu như chơi.
Không chỉ bọn họ mà đến cả Quỳ Vũ Cương và phía Quỷ Tôn cũng vậy, nên biết rằng Thần Vương không chỉ là một sát thủ vả lại còn là kẻ mạnh cái thế cùng cấp với bọn họ. Nếu như không để ý thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bên dưới, liên quân tứ phương đã tập trung lại từ tứ phía, người nào người nấy tế gọi ra binh khí bản mệnh của mình, phía Hằng Nhạc Chân Nhân cũng đã gọi ra kết giới bảo vệ khi Quỳ Vũ Cương tới.
Cảnh tượng này khiến bọn họ không thể sơ xuất. Mặc dù phía Quỳ Vũ Cương không phải là đối thủ của liên quân nhưng nếu như đánh nhau thì cho dù là bọn họ cũng sẽ bị trọng thương.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Thiên địa bắt đầu rung chuyển nhưng không phải là tiếng sấm sét vang đến từ biển thiên lôi của Diệp Thành mà là uy lực kinh thiên động địa từ chín tu sĩ cái thế, mỗi người bọn họ đứng một vị trí trong hư không, người nào người nấy giống như ngọn núi sừng sững.
Đó đều là những vị Vương cái thế, chỉ vì cơ duyên không đủ nên mới mất đi địa vị của một vị Hoàng, nhưng cho dù là vậy thì người nào người nấy cũng là bậc thông thiên, không phải dùng sức của một người có thể đối đầu dược.
“Hôm…hôm nay làm sao thế, trưởng nam trưởng nữ của các vị Hoàng đều tới, kẻ địch cái thế của họ cũng tới”, có người thẫn thờ nhìn vào hư không run rẩy lên tiếng.
“Bọn họ đều đến đây vì chín vị Hoàng”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt bất giác nhìn vào biển thiên lôi.
Nghe câu này, rất nhiều người thẫn thờ, tất cả đều vô thức nhìn vào biển thiên lôi trong hư không vì sự xuất hiện của Quỳ Vũ Cương khiến người ta quá kinh ngạc mà quên mất đi Diệp Thành còn đang độ kiếp.
Rầm!
Khi tất cả đang đưa mắt nhìn thì biển thiên lôi chợt vang lên tiếng động rầm trời.
Ập vào mắt tất cả mọi người chính là Diệp Thành đang lảo đảo lùi về sau, vả lại hắn còn mất đi một cánh tay, lúc này vẫn đang cố gắng chống chọi với sự công kích của chín vị Hoàng.
Không thể phủ nhận sức chiến đấu của Diệp Thành rất ngoan cường, dưới sự công kích của chín vị Hoàng mà hắn vẫn có thể trụ được tời giờ phút này không bị trảm diệt, chỉ cần tính chiến tích này thôi cũng đủ để hắn tự hào rồi.
“Ta nói này, hôm nay không vui chút nào cả”, Thái Hư Cổ Long thông qua phần trán của Diệp Thành nhìn ra được thế giới bên ngoài, khi trông thấy phía Quỳ Vũ Cương, cho dù là nó cũng bất giác rụt cổ: “Cũng may hôm nay liên quân tu sĩ của chúng ta trấn áp nếu không thì rất có thể sẽ bị đánh tan tác”.
Diệp Thành không nói gì, hắn dành vài giây nhìn thế giới bên ngoài, thần sắc nghiêm trọng tới tột độ.
Hắn không ngờ khi mình độ kiếp lại kéo theo sự xuất hiện của trưởng nam trưởng nữ của vị Hoàng khác, càng không ngờ rằng đến cả đại địch cái thế thời Cửu Hoàng cũng lần lượt hiện thân, đó là kẻ mạnh ngang tầm với Pháp Luân Vương. Chín người tiếp theo cho dù có liên quân tú sĩ làm hậu thuẫn thì hắn cũng không hề cảm thấy an toàn.
“Hiện giờ mục đích của bọn họ và Pháp Luân Vương giống nhau”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu rồng, “đều muốn mượn thần phạt của Cửu Hoàng tìm thời cơ đột phá, nếu làm không tốt thì bọn họ đều giống như Pháp Luân Vương chết trong biển thiên lôi này”.
“Vậy thì tốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
Chương 1023: Bát Vương và Cửu Hoàng
Rầm! Đoàng! Đùng!
Hư không vẫn rung chuyển, cũng không biết vì thiên kiếp sấm sét của Diệp Thành hay vì áp lực cái thế của Bát Vương.
Bầu không khí giữa đất trời vô cùng nặng nề, liên quân tu sĩ từ tứ phương tụ lại với nhau, biển người dày đặc giống như thể trên mặt đất phủ thêm sắc đen, tất cả đều nhìn phía Quỳ Vũ Cương bằng ánh mắt kiêng dè.
Thế nhưng, thấy ánh mắt thù địch đó của bọn họ, phía Quỳ Vũ Cương lại ngó lơ, đôi mắt nhìn vào biển thiên lôi.
Phía đó, Diệp Thành vẫn đang tử chiến, khí huyết thánh thể dồi dào cho hắn sức chiến đấu ngoan cường, quan trọng nhất vẫn là ý chí kiên cường và chiến ý mạnh mẽ khiến hắn cho dù ở vùng đất nguy hiểm cũng không từ bỏ hi vọng sống sót.
“Chẳng trách mà có thể có sức chiến đấu thế này, hậu bối này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta nhiều”, Huyết Vương bật cười liếm liếm cái lưỡi, trong đôi mắt rõ ánh nhìn tham lam, “khí huyết dồi dào thế này khiến ta rất hưng phấn”.
“Không thể phủ nhận nếu như hắn cùng cấp với Pháp Luân Vương thì hắn quả thực còn mạnh hơn Pháp Luân Vương”, Quỷ Vương vặn cổ, khí thế cuồng bạo lên cao.
“Tên tiểu tử đó bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong biển thiên lôi, các người còn ở đó mà nói những lời vô ích sao?”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Huyết Tế và Quỷ Tôn, “nếu như hắn chết rồi thì lôi kiếp cũng tiêu tán, đạo tắc của Cửu Hoàng cũng sẽ biến mất”.
“Còn cần ngươi dạy bản Vương sao?”, Quỷ Tôn hắng giọng, khí thế tăng lên tới đỉnh phong, ông ta sải bước ra một bước sát phạt vào biển thiên lôi.
“Ông…ông ta đang định lặp lại vết xe đổ của Pháp Luân Vương sao?”, hành động của Quỷ Tôn khiến liên quân tứ phương đột nhiên xôn xao.
Rầm!
Sau khi Quỷ Tôn bước vào biển thiên lôi, biển thiên lôi rung chuyển, trong lúc này còn mở rộng lên gấp đôi, cũng giống với lúc Pháp Luân Vương, nhóm Cửu Hoàng của Đại Sở thứ hai hiện thân, đồng loạt sát phạt về phía Quỷ Vương.
Giết!
Quỷ Vương gằn lên phẫn nộ, không lùi mà tiến lao về phía Cửu Hoàng.
Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, tiếng động kinh thiên vang lên, Quỷ Vương cái thế lập tức thông thiên, vừa giao chiến khí thế mạnh mẽ đã đẩy lùi năm vị Hoàng trong số đó, khả năng chiến đấu không hề kém so với Pháp Luân Vương.
Rầm!
Bầu hư không rung chuyển, ba bóng hình lần lượt bay vào biển thiên lôi, nếu nhìn kĩ thì chính là Phệ Hồn Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và Huyết Vương.
Rầm! Đoàng!
Ngay lập tức, trong biển thiên lôi lại lần nữa rung chuyển và nó lại mở rộng lên gấp bốn lần. Ba mươi sáu bóng hình lập tức hiển hiện, chín người một nhóm phân thành bốn nhóm, mỗi một nhóm đều là trận dung của chín vị Hoàng của Đại Sở.
“Đang…đang định đánh nhau sao?”, nhìn thiên lôi mạnh mẽ đó, sắc mặt của liên quân tứ phương đột nhiên tái nhợt.
“Diêm La, ngươi rất kiên nhẫn đó”, phía này, Quỳ Vũ Cương liếc nhìn vào biển thiên lôi rồi lại nhìn U Minh Diêm La ở bầu hư không đối diện.
Nói rồi, Quỳ Vũ Cương lại nhìn vào hư không, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng: “Còn có Thần Huyền Phong của ngươi, với cấp bậc và vai vế của ngươi mà cũng đòi lén lút vụng trộm thế này sao?”
Nghe Quỳ Vũ Cương nói, Thị Huyết Diêm La Vương vẫn đừng sừng sững như một thi thể, còn Thần Vương Thần Huyền Phong trong hư không không hề đáp lời.
Ái ngại không?
Bên dưới, Cổ Tam Thông quỳ ở đó, ánh mắt nhìn Thị Huyết Diêm La Vương và Vương Thần Huyền Phong mà không hề quan tâm đến Ma Vương Quỳ Vũ Cương, ông ta bày ra bộ mặt với ý tứ sâu xa.
Đương nhiên những lời này ông ta cũng chỉ dám nói trong lòng, có trời mới biết Ma Vương Quỳ Vũ Cương có nổi điên lên rồi sát phạt tới xiên ông ta thành xâu mang đi nướng hay không.
Lại nhìn sang Ma Vương Quỳ Vũ Cương, sắc mặt ông ta đã lạnh như hàn băng, mãi tới khi thu lại ánh mắt ông ta mới bước một bước phá tan hư không, khí thế mạnh mẽ sát phạt vào biển thiên lôi.
Ông ta di chuyển, Thị Huyết Diêm La Vương cũng di chuyển theo, thân pháp vô cùng kì dị, tốc độ còn nhanh hơn cả Ma Vương Quỳ Vũ Cương.
Rầm! Rầm!
Sau khi hai người này bước vào hư không, biển thiên lôi khổng lồ lại lần nữa mở rộng lên gấp đôi, hai nhóm Cửu Hoàng của Đại Sở lần lượt xuất hiện, không ai ra lệnh cho bọn họ, bọn họ cứ thế sát phạt công kích về phía đối thủ của mình.
Mãi tới lúc này mới thấy hư không méo mó, một bóng hình mặc y phục đen đeo mặt nạ bước ra.
Mái tóc người này màu đen, thân hình còn gầy hơn trong tưởng tượng, người này đứng sừng sững ở đó cho người ta cảm giác như là thanh sát kiếm tuyệt thế, một khi có người bước tới trước lại gần thì sẽ bị khí thế lạnh băng của người này đả thương.
Chương 1024: Ai bại trước bị lịch sử gạch tên
Có lẽ điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt cô tịch của người này. Mặc dù trông đôi mắt không hề mang theo chút tình cảm nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi, dù cách xa như vậy nhưng vẫn có thể trông thấy núi thây biển xác trong mắt người này.
“Đó…đó chính là Thần Vương Thần Huyền Phong sao?”, liên quân tứ phương bao gồm cả Chung Giang, Chung Quy, Thiên Tông Lão Tổ, phía Đao Hoàng đều bất giác đổ dồn ánh mắt về bên này.
“Trong truyền thuyết ông ta suýt chút nữa giết vài vị thần vương cái thế trong số các vị Hoàng, quả nhiên là bậc thần thông”, Độc Cô Ngạo hít vào một hơi thật sâu, cảm giác sát kiếm trong tay cũng rung lên như đang sợ hãi.
“Phụ Hoàng năm xưa cũng đối đầu với kẻ mạnh thế này sao?”, Đại Sở Hoàng yên khẽ lên tiếng, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Huyền Phong”, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong đứng giữa hư không, Thiên Thương Nguyệt trong đám người lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn phức tạp.
Lúc này, ánh mắt Thiên Thương Nguyệt trở nên mơ hồ hơn, có ai biết rằng cô ta chính là người duy nhất trên đời này từng trông thấy chân dung thần vương mà còn sống đâu, vả lại cũng không ai biết được người thương trong lòng cô ta lại là Thần Vương Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa giết mẫu thân của cô ta.
Rầm!
Khi Thiên Thương Nguyệt nheo mắt thì Thần Vương đã bước từng bước vào biển thiên lôi.
Cũng giống như vài lần trước, biển thiên lôi rung lên kịch liệt sau đó lại mở rộng gấp đôi. Cũng giống như vài vị Vương trước đó, lại có chín người hiện thân, tạo thành trận dung của chín vị Hoàng.
Vút!
Thần vương ra tay, một kiếm thần kiếm cái thế vung ra, ông ta sát phạt tới phía trước Thiên Táng Hoàng.
Phụt!
Sau nhát kiếm cái thế này, Thiên Táng Hoàng còn chưa tung đòn công kích thì đã bị chém lìa đầu.
Ôi trời!
Bên dưới, Cổ Tam Thông đang ngồi chồm hỗm dưới đất kinh ngạc thốt lên.
Không chỉ ông ta mà người trong liên quân từ tứ phương suýt chút nữa cũng ngã ngửa, đường đường là một vị Hoàng, mặc dù chỉ là cơ thể từ đạo mà thành nhưng khi đối mặt trực diện lại bị Thần Vương tuyệt sát, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến người ta khó tin rồi.
“Cả tám đời người ta chưa từng gặp ai mạnh như vậy”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.
“Sát thần bóng tối chính là có sở trường tuyệt sát trong một chiêu như vậy”, Đao Hoàng trầm trồ, trong đôi mắt mênh mang chợt hiện lên cái nhìn kinh ngạc và vẻ mặt kính nể.
“Cho nên người thế này không giỏi chiến lâu dài”, Độc Cô Ngạo lên tiếng.
Quả nhiên, lời Độc Cô Ngạo vừa dứt thì Thần Vương lại trảm một vị Hoàng sau đó bắt đầu lụi bại dần, ông ta bị một đòn của Chiến Vương làm cho lảo đảo rồi lại bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh lùi. Sau khi chín vị Hoàng ổn định trận dung thì mới triển khai đòn công kích cái thế, Thần Vương cái thế chỉ có thể né tránh, thân hình vô cùng thảm hại.
So với ông ta mà nói thì những vị Tôn Vương khác cũng không khá khẩm hơn là bao, người nào người nấy một mình chiến đấu với chín vị Hoàng nên cơ thể máu me be bét.
Rầm! Rầm!
Vùng đất này đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, cũng không biết tiếng động kinh thiên động địa là thiến sấm sét hay tiếng động do trận đại chiến tạo ra.
Nhìn vào mặt đất, từng bóng người đen kịt choán đầy mặt đất.
Nhìn vào hư không, đó là biển thiên lôi che trời lấp đất, trong biển thiên lôi là từng lớp mây và sương đen kịt cuộn trào che đi vầng mặt trời khiến cả đại địa chìm trong u ám.
“Vị Vương cái thế sắp phải thất thế khi sắp tới giây phút thăng hoa và huy hoàng sao?”, ở một hướng khác, thấy phía Quỳ Vũ Cương đang chiến đấu với chín vị Hoàng, Diệp Thành bất giác lên tiếng.
“Cũng chưa biết được”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng, “đều là những vị Vương cái thế nhưng không phải ai cũng giống như Pháp Luân Vương, so với sự cao ngạo của một kẻ mạnh thì có những người còn quan tâm tới tính mạng hơn, chín vị Hoàng xuất hiện với hình thái này ở nhân gian, đây chính là việc hết sức chấn động, sự xuất hiện của họ mục đích là mong muốn đột phá nhưng một phần cũng là vì sự tiếc nuối với những thất bại của trước kia”.
“Có thể gặp lại đại địch năm xưa sau hàng vạn năm như vậy, tâm trạng của bọn họ có lẽ rất bi thương”.
“Bớt nói những lời than thở đi, cố gắng đối đầu với đại địch của ngươi mới là quan trọng”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn né qua một kiếm của Sở Hoàng nhưng lại bị một chưởng của Thái Vương đánh bay đi.
Trận đại chiến hết sức hoành tráng, biển thiên lôi rợp trời phân thành chín khu vực. Diệp Thành và bát Vương đều phải lần lượt đối đầu với đại địch là trận dung của Cửu Hoàng.
Lúc này không ai tỏ ra yếu thế hơn, đặc biệt là phía Quỳ Vũ Cương, mặc dù toàn thân máu me nhơ nhuốc nhưng vẫn cố gắng đối đầu, một phần vì đang tìm thời cơ đột phá, một phần vì không muốn thất bại.
Bọn họ đều là những vị Vương cái thế, ở thời đại của bọn họ, bọn họ đều là những kẻ mạnh thông thiên có một không hai, tất cả đều tự nhận không yếu thế hơn ai nhưng hiện giờ khi cùng đối đầu với trận dung của Cửu Hoàng thì cũng chính là một trận đấu võ, ai bại trước thì chính là người bị lịch sử gạch tên.
Chương 1025: Lại mở Tiên Luân Cấm Thuật
Chẹp, chẹp, chẹp…!
Nhìn biển thiên lôi rợp trời, Đông Hoàng Thái Tâm bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn bất giác tặc lưỡi.
“Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn thấy được sự sôi nổi như vậy, thật khiến người ta phải cảm khái”, ở một bên, Phục Nhai lại bắt đầu trầm trồ.
“Có phải ta nên lôi vài người về để bọn họ nhìn cảnh này không?”, Đông Hoàng Thái Tâm cũng vuốt tóc, khẽ mỉm cười lên tiếng.
“Thánh chủ, người có thể nhìn thấu chân dung của Thần Huyền Phong không?”, Phục Nhai nhìn Thần Vương bên trong màn nước rồi lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.
“Muốn nhìn đương nhiên có thể nhìn thấu”, Đông Hoàng Thái Tâm cười đáp: “Nhưng ta không muốn làm như vậy, ta muốn để cho cả Đại Sở này phải lưu lại nỗi thấp thỏm mong chờ, cái gì có thể nhìn thấu thì không còn thú vị nữa”.
“Ta chắc chắn khuôn mặt đó sẽ khiến ta phải kinh ngạc”.
“Hiếm khi suy nghĩ của chúng ta mới giống nhau, ta…ấy?”
Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói hết câu đã vội lên tiếng, bà ta nhìn vào màn nước, ánh mắt hướng về phía Diệp Thành, vẻ mặt dị thường.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn khôi phục đồng lực rồi sao?”, Phục Nhai sững người.
“Đâu chỉ là khôi phục mà còn thức tỉnh tiên luân cấm thuật của một tông”, Đông Hoàng Thái Tâm lại lần nữa lên tiếng.
Rầm!
Khi hai người đang trò chuyện thì bên trong biển thiên lôi có một đạo thần quang màu vàng kim cứ thế xuyên lên bầu hư không, đến cả lớp mây và sương màu đen dày đặc kia cũng bị va chạm tạo ra một lỗ hổng, trong lúc này còn có từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Rắc! Rắc!
Xương cốt bên trong cơ thể Diệp Thành đang va chạm vào nhau vang lên từng âm thanh rắc rắc, vết thương toàn thân của hắn bốc lên từng làn khói xanh, miệng vết thương nhanh chóng hồi phục, đến cả cánh tay bị đứt lìa cũng nhanh chóng mọc ra với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
Thánh quang mà Diệp Thành sắp chôn vùi lại lần nữa rực rỡ thần huy, toàn thân hắn có kim quang lấp lánh, khí huyết sục sôi như ngọn lửa cháy rực, toàn thân hắn lúc này như được đúc từ hoàng kim, trông giống như một vị chiến thần vậy.
“Đúng là khác người”, thấy sự thay đổi của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long bất giác lên tiếng.
“Tiên luân thiên sinh, quả nhiên bá đạo”, Diệp Thành gằn giọng, khả năng chiến đấu tăng vọt.
“Lão tử cảm thấy thật kì lạ, không phải huyết mạch của tiên tộc, chỉ có một Tiên Luân Nhãn mà hắn lại có thể thức tỉnh được ba loại tiên luân cấm thuật”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu, “không biết Tiên Vũ đại đế mà biết được thì liệu có nhảy ra khỏi quan tài không nữa”.
“Long gia, Tiên Luân Nhãn đồng lực của ta hồi phục rồi”.
“Niết bàn trùng sinh dưới thiên kiếp, ngươi đã trải qua không chỉ một lần, muốn cảm ơn thì cảm ơn thiên kiếp thần phạt của ngươi ấy”.
“Đúng là trời không phụ Diệp Thành ta”, Diệp Thành bật cười sảng khoái, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể, khả năng chiến đấu lên cao, đây là lần đầu tiên hắn chủ động công phá, có Tiên Luân Thiên Sinh hồi phục, có thánh thể với khí huyết dồi dào làm chỗ dựa, hắn có thể đại khai sát giới tứ phương mà không phải kiêng dè gì.
Rầm! Đoàng!
Diệp Thành đột nhiên hồi sinh trong trạng thái nhơ nhuốc máu, vả lại càng chiến càng hăng, gây ra động tĩnh không hề vừa khiến phía Quỳ Vũ Cương đang dốc sức chiến đấu với chín vị Hoàng cũng bất giác nhìn về bên này.
Đột nhiên, tám người cùng nheo mắt như thể có thể nhìn thấy một luồng sức mạnh thần bí thông qua cơ thể Diệp Thành.
“Sao có thể, khả năng chiến đấu của hắn lại đang luân hồi?”, Quỷ Tôn cau mày.
“Khả năng phục hồi thật bá đạo”, yêu Vương nheo mắt lại gần như chỉ bằng một sợi chỉ.
“Khí huyết, tinh nguyên, bản nguyên, linh lực đều đang luân chuyển theo một quỹ đạo nào đó, vậy nó rốt cục thần thông tới mức nào chứ?”, Phệ Hồn Vương nói với vẻ mặt tham lam: “Sức mạnh mạnh lên không ngừng sao?”
Thế gian này lấy đâu ra loại sức mạnh bất tận đó?”, Quỳ Vũ Cương hắng giọng lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu nhiều hơn: “Hắn phải trả cái giá đau đớn vô cùng”.
Quả nhiên, Diệp Thành đang sát phạt về tứ phương chợt cảm thấy có gì đó không ổn, mái tóc màu đen của hắn đột nhiên có từng sợi bạc, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một số thứ không ngừng thay đổi: Tuổi thọ
“Sức mạnh không ngừng luân hồi, tuổi thọ cũng liên tục mất đi”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Cấm thuật bá đạo phải có sức sát thương bá đạo, Tiên Luân Thiên Sinh cho ngươi khả năng hồi phục bá đạo và sức chiến đấu vô tận thì cũng lấy đi của ngươi những gì nên lấy”.
“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ta cần sức mạnh này để đối kháng với Cửu Hoàng”.
“Không phải là cách nhưng lại rất thực dụng”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai nói: “chỉ sợ ngươi không trụ được tới lúc thiên kiếp kết thúc, bản thân lại chết vì tiêu hao tuổi thọ. Cũng may trước đó ngươi hấp thu tinh nguyên đại địa và nhiều linh dược khác nếu không thì tiểu tử nhà ngươi đã mất mạng lâu rồi”.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ Thái Hư Cổ Long, hắn không ngừng vận chuyển Tiên Luân Thiên Sinh vì lúc này hắn thực sự cần tới sức mạnh đó.
Đối diện với hắn chính là Cửu Hoàng của Đại Sở, vả lại điều đáng châm chọc nhất không phải là điểm này mà là bọn họ sau khi bị diệt vẫn sẽ tụ họp lại với nhau, điều đó mới khiến Diệp Thành đau đầu nhất, và nó có nghĩa rằng trận đại chiến này chính là trận đại chiến tiêu hao.
Rầm! Đoàng!
Trận đại chiến càng trở nên khốc liệt hơn, hình thái của bát Vương cũng vô cùng thảm hại, người nào người nấy máu me nhơ nhuốc khiến người ta nhìn mà thót tim, cũng vì là Cửu Hoàng chứ nếu như đặt ở Đại Sở hiện giờ thì ai có thể làm bọn họ bị thương nổi.
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Thành vẫn tắm trong máu, nhưng vì khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh và sức mạnh luân hồi nên khả năng chiến đấu của hắn vẫn ở trạng thái Đỉnh phong, hắn liên tục trảm các vị Hoàng khiến những người bên dưới kinh ngạc.
Có điều khả năng chiến đấu bá đạo như vậy quả thực phải trả bằng cái giá đắt.
Mỗi giây phút trôi qua, mái tóc của hắn dần bạc trắng, vả lại càng lúc càng bạc nhiều hơn.
“Chuyện…chuyện gì thế chứ?”, bên dưới, lão tổ nhà họ Tô ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “có thể đánh tới mức này sao? Nhưng mái tóc của hắn bị gì thế kia, lại tiêu hao tuổi thọ rồi sao?”
“Nói chính xác là hiến tuổi thọ để đổi lấy bí thuật bá đạo”, Đao Hoàng lập tức lên tiếng, “muốn duy trì sức mạnh bất tận thì phải liên tục vận chuyển bí pháp đó, muốn vận chuyển bí pháp đó liên tục thì bị lấy đi tuổi thọ”.
“Ôi trời, còn có bí thuật này sao?”, Gia Cát Vũ thẫn thờ.
“Cho nên hiện giờ trận chiến mà Diệp Thành đánh chính là trận chiến tiêu hao”, Độc Cô Ngạo lên tiếng, vẻ mặt không hề dễ coi chút nào.
“Nếu nói về thiên kiếp này thì chắc cũng sắp kết thúc rồi, còn muốn đánh tới bao giờ chứ?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi đầu, “lẽ nào muốn dẹp sạch chín vị Hoàng một mạch mới coi là thành công độ kiếp?”
“Nói vậy cũng không phải là không có lý”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng với khả năng chiến đấu của Diệp Thành thì rõ ràng là không làm được việc này”.
“Ta nói này, sao mắt nhìn của mấy người lại không được bình thường thế nhỉ?”, khi mấy người kia đang nói chuyện thì Ngưu Thập Tam ghé lại, giơ tay chỉ, ý bảo mọi người nhìn về phía Cu Thiên Dật, Tiêu Thần, Long Đằng, Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang hướng đó.
Quả thực, mắt nhìn của bọn họ không được bình thường, ánh mắt của tất cả đều hướng về Diệp Thành.
Đột nhiên tất cả chợt hiểu ra có chuyện gì xảy ra, chỉ trách Diệp Thành kia quá khủng khiếp, hết lần này tới lần khác trảm diệt các vị Hoàng, việc này trong mắt những người con của họ mà bình thường được mới lạ.
“Không có khí tức của người sống, người đó có lẽ là U Minh Diêm La Vương của U Minh Địa Phủ”, Đao Hoàng nhìn Yêu Vương sau đó cau mày nhìn về một phương vì lại có người tới.
Người đó thực sự rất dị thường, thân khoác áo giáp cổ xưa, tay cầm chiến mâu, toàn thân đầy bụi trần giống như vừa bước ra từ nấm mồ, thần sắc đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng giống như một người chết vậy.
Sau khi thấy người này xuất hiện, phía Quỳ Vũ Cương mới lần lượt nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng.
“Cẩn thận, Thần Vương cũng tới rồi”, khi tất cả mọi người nhìn về phía U Minh Diêm La, một giọng nói khẽ khàng truyền vào tai mỗi người trong liên quân từ tứ phương.
Người truyền âm tới chính là Thiên Thương Nguyệt, cô ta giống như vị tiên tử đứng trong hư không, đôi mắt nhìn về hư vô một phương, có điều, điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu đó là trên khuôn mặt cô ta lại rõ vẻ phức tạp.
“Thần Vương của Sát…Sát Thủ Thần Triều?”, nghe danh hiệu này, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả Đao Hoàng chợt run rẩy.
Thần Vương là sự tồn tại thế nào, đó là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong thực thụ. Ông ta là sát thần trong màn đêm, trước kia suýt chút nữa tuyệt sát Sở Hoàng. Thời đại Viêm Hoàng còn chạy ra làm loạn, đến cả Nguyệt Hoàng với công pháp cái thế cũng bị nhát kiếm của ông ta tuyệt sát, đáng kinh hãi nhất chính là Huyền Hoàng, đạo căn suýt chút nữa bị trảm.
So với phía Quỳ Vũ Cương, Thần Vương mới là người khiến người ta phải kiêng kị nhất, chưa có một ai từng thấy chân dung của ông ta, hoặc có thể nói là những người từng nhìn thấy chân dung của ông ta đều đã chết, ông ta giống như u linh vậy.
“Ông…ông ta rốt cục ở đâu?”, đã có người run rẩy đảo mắt nhìn vào hư không nhưng lại không thấy bóng dáng Thần Vương đâu.
“Có thể để cho các ngươi nhìn thấy thì còn gọi là Thần Vương sao?”, Cổ Tam Thông mặt mày vẫn thản nhiên.
“Ta nói này lão Cổ, nào, tới gần ta một chút, ta sợ”, Ngưu Thập Tam ho hắng, mặt mày kinh ngạc nhìn tứ phương, chỉ sợ Thần Vương đột nhiên sát phạt ra ám sát mình.
“Có phải ngươi nghĩ nhiều quá rồi không hả?”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Ngưu Thập Tam từ đầu tới chân, “ông ta là người có vai vế thế nào, ông ta sẽ hạ thấp thân phận của mình mà ra tay với ngươi sao? Vả lại, nếu như ông ta muốn giết ngươi, cho dù ngươi có quấn thêm ba lớp bảo vệ mình thì cũng chẳng có tác dụng”.
“Câu này ta thích nghe đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân ở bên lên tiếng, nói rồi ông ta không quên mặt dày khoác lên mình lớp áo giáp.
Hiện trường lúc này vì sự xuất hiện của Thần Vương khiến tất cả mọi người đều cảm thấy phía sau lưng trở nên lạnh loát, chỉ sợ không cẩn thận mất đầu như chơi.
Không chỉ bọn họ mà đến cả Quỳ Vũ Cương và phía Quỷ Tôn cũng vậy, nên biết rằng Thần Vương không chỉ là một sát thủ vả lại còn là kẻ mạnh cái thế cùng cấp với bọn họ. Nếu như không để ý thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Bên dưới, liên quân tứ phương đã tập trung lại từ tứ phía, người nào người nấy tế gọi ra binh khí bản mệnh của mình, phía Hằng Nhạc Chân Nhân cũng đã gọi ra kết giới bảo vệ khi Quỳ Vũ Cương tới.
Cảnh tượng này khiến bọn họ không thể sơ xuất. Mặc dù phía Quỳ Vũ Cương không phải là đối thủ của liên quân nhưng nếu như đánh nhau thì cho dù là bọn họ cũng sẽ bị trọng thương.
Rầm! Đoàng! Rầm!
Thiên địa bắt đầu rung chuyển nhưng không phải là tiếng sấm sét vang đến từ biển thiên lôi của Diệp Thành mà là uy lực kinh thiên động địa từ chín tu sĩ cái thế, mỗi người bọn họ đứng một vị trí trong hư không, người nào người nấy giống như ngọn núi sừng sững.
Đó đều là những vị Vương cái thế, chỉ vì cơ duyên không đủ nên mới mất đi địa vị của một vị Hoàng, nhưng cho dù là vậy thì người nào người nấy cũng là bậc thông thiên, không phải dùng sức của một người có thể đối đầu dược.
“Hôm…hôm nay làm sao thế, trưởng nam trưởng nữ của các vị Hoàng đều tới, kẻ địch cái thế của họ cũng tới”, có người thẫn thờ nhìn vào hư không run rẩy lên tiếng.
“Bọn họ đều đến đây vì chín vị Hoàng”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt bất giác nhìn vào biển thiên lôi.
Nghe câu này, rất nhiều người thẫn thờ, tất cả đều vô thức nhìn vào biển thiên lôi trong hư không vì sự xuất hiện của Quỳ Vũ Cương khiến người ta quá kinh ngạc mà quên mất đi Diệp Thành còn đang độ kiếp.
Rầm!
Khi tất cả đang đưa mắt nhìn thì biển thiên lôi chợt vang lên tiếng động rầm trời.
Ập vào mắt tất cả mọi người chính là Diệp Thành đang lảo đảo lùi về sau, vả lại hắn còn mất đi một cánh tay, lúc này vẫn đang cố gắng chống chọi với sự công kích của chín vị Hoàng.
Không thể phủ nhận sức chiến đấu của Diệp Thành rất ngoan cường, dưới sự công kích của chín vị Hoàng mà hắn vẫn có thể trụ được tời giờ phút này không bị trảm diệt, chỉ cần tính chiến tích này thôi cũng đủ để hắn tự hào rồi.
“Ta nói này, hôm nay không vui chút nào cả”, Thái Hư Cổ Long thông qua phần trán của Diệp Thành nhìn ra được thế giới bên ngoài, khi trông thấy phía Quỳ Vũ Cương, cho dù là nó cũng bất giác rụt cổ: “Cũng may hôm nay liên quân tu sĩ của chúng ta trấn áp nếu không thì rất có thể sẽ bị đánh tan tác”.
Diệp Thành không nói gì, hắn dành vài giây nhìn thế giới bên ngoài, thần sắc nghiêm trọng tới tột độ.
Hắn không ngờ khi mình độ kiếp lại kéo theo sự xuất hiện của trưởng nam trưởng nữ của vị Hoàng khác, càng không ngờ rằng đến cả đại địch cái thế thời Cửu Hoàng cũng lần lượt hiện thân, đó là kẻ mạnh ngang tầm với Pháp Luân Vương. Chín người tiếp theo cho dù có liên quân tú sĩ làm hậu thuẫn thì hắn cũng không hề cảm thấy an toàn.
“Hiện giờ mục đích của bọn họ và Pháp Luân Vương giống nhau”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu rồng, “đều muốn mượn thần phạt của Cửu Hoàng tìm thời cơ đột phá, nếu làm không tốt thì bọn họ đều giống như Pháp Luân Vương chết trong biển thiên lôi này”.
“Vậy thì tốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.
Chương 1023: Bát Vương và Cửu Hoàng
Rầm! Đoàng! Đùng!
Hư không vẫn rung chuyển, cũng không biết vì thiên kiếp sấm sét của Diệp Thành hay vì áp lực cái thế của Bát Vương.
Bầu không khí giữa đất trời vô cùng nặng nề, liên quân tu sĩ từ tứ phương tụ lại với nhau, biển người dày đặc giống như thể trên mặt đất phủ thêm sắc đen, tất cả đều nhìn phía Quỳ Vũ Cương bằng ánh mắt kiêng dè.
Thế nhưng, thấy ánh mắt thù địch đó của bọn họ, phía Quỳ Vũ Cương lại ngó lơ, đôi mắt nhìn vào biển thiên lôi.
Phía đó, Diệp Thành vẫn đang tử chiến, khí huyết thánh thể dồi dào cho hắn sức chiến đấu ngoan cường, quan trọng nhất vẫn là ý chí kiên cường và chiến ý mạnh mẽ khiến hắn cho dù ở vùng đất nguy hiểm cũng không từ bỏ hi vọng sống sót.
“Chẳng trách mà có thể có sức chiến đấu thế này, hậu bối này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của ta nhiều”, Huyết Vương bật cười liếm liếm cái lưỡi, trong đôi mắt rõ ánh nhìn tham lam, “khí huyết dồi dào thế này khiến ta rất hưng phấn”.
“Không thể phủ nhận nếu như hắn cùng cấp với Pháp Luân Vương thì hắn quả thực còn mạnh hơn Pháp Luân Vương”, Quỷ Vương vặn cổ, khí thế cuồng bạo lên cao.
“Tên tiểu tử đó bất cứ lúc nào cũng có thể ở trong biển thiên lôi, các người còn ở đó mà nói những lời vô ích sao?”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Huyết Tế và Quỷ Tôn, “nếu như hắn chết rồi thì lôi kiếp cũng tiêu tán, đạo tắc của Cửu Hoàng cũng sẽ biến mất”.
“Còn cần ngươi dạy bản Vương sao?”, Quỷ Tôn hắng giọng, khí thế tăng lên tới đỉnh phong, ông ta sải bước ra một bước sát phạt vào biển thiên lôi.
“Ông…ông ta đang định lặp lại vết xe đổ của Pháp Luân Vương sao?”, hành động của Quỷ Tôn khiến liên quân tứ phương đột nhiên xôn xao.
Rầm!
Sau khi Quỷ Tôn bước vào biển thiên lôi, biển thiên lôi rung chuyển, trong lúc này còn mở rộng lên gấp đôi, cũng giống với lúc Pháp Luân Vương, nhóm Cửu Hoàng của Đại Sở thứ hai hiện thân, đồng loạt sát phạt về phía Quỷ Vương.
Giết!
Quỷ Vương gằn lên phẫn nộ, không lùi mà tiến lao về phía Cửu Hoàng.
Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, tiếng động kinh thiên vang lên, Quỷ Vương cái thế lập tức thông thiên, vừa giao chiến khí thế mạnh mẽ đã đẩy lùi năm vị Hoàng trong số đó, khả năng chiến đấu không hề kém so với Pháp Luân Vương.
Rầm!
Bầu hư không rung chuyển, ba bóng hình lần lượt bay vào biển thiên lôi, nếu nhìn kĩ thì chính là Phệ Hồn Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương và Huyết Vương.
Rầm! Đoàng!
Ngay lập tức, trong biển thiên lôi lại lần nữa rung chuyển và nó lại mở rộng lên gấp bốn lần. Ba mươi sáu bóng hình lập tức hiển hiện, chín người một nhóm phân thành bốn nhóm, mỗi một nhóm đều là trận dung của chín vị Hoàng của Đại Sở.
“Đang…đang định đánh nhau sao?”, nhìn thiên lôi mạnh mẽ đó, sắc mặt của liên quân tứ phương đột nhiên tái nhợt.
“Diêm La, ngươi rất kiên nhẫn đó”, phía này, Quỳ Vũ Cương liếc nhìn vào biển thiên lôi rồi lại nhìn U Minh Diêm La ở bầu hư không đối diện.
Nói rồi, Quỳ Vũ Cương lại nhìn vào hư không, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh lùng: “Còn có Thần Huyền Phong của ngươi, với cấp bậc và vai vế của ngươi mà cũng đòi lén lút vụng trộm thế này sao?”
Nghe Quỳ Vũ Cương nói, Thị Huyết Diêm La Vương vẫn đừng sừng sững như một thi thể, còn Thần Vương Thần Huyền Phong trong hư không không hề đáp lời.
Ái ngại không?
Bên dưới, Cổ Tam Thông quỳ ở đó, ánh mắt nhìn Thị Huyết Diêm La Vương và Vương Thần Huyền Phong mà không hề quan tâm đến Ma Vương Quỳ Vũ Cương, ông ta bày ra bộ mặt với ý tứ sâu xa.
Đương nhiên những lời này ông ta cũng chỉ dám nói trong lòng, có trời mới biết Ma Vương Quỳ Vũ Cương có nổi điên lên rồi sát phạt tới xiên ông ta thành xâu mang đi nướng hay không.
Lại nhìn sang Ma Vương Quỳ Vũ Cương, sắc mặt ông ta đã lạnh như hàn băng, mãi tới khi thu lại ánh mắt ông ta mới bước một bước phá tan hư không, khí thế mạnh mẽ sát phạt vào biển thiên lôi.
Ông ta di chuyển, Thị Huyết Diêm La Vương cũng di chuyển theo, thân pháp vô cùng kì dị, tốc độ còn nhanh hơn cả Ma Vương Quỳ Vũ Cương.
Rầm! Rầm!
Sau khi hai người này bước vào hư không, biển thiên lôi khổng lồ lại lần nữa mở rộng lên gấp đôi, hai nhóm Cửu Hoàng của Đại Sở lần lượt xuất hiện, không ai ra lệnh cho bọn họ, bọn họ cứ thế sát phạt công kích về phía đối thủ của mình.
Mãi tới lúc này mới thấy hư không méo mó, một bóng hình mặc y phục đen đeo mặt nạ bước ra.
Mái tóc người này màu đen, thân hình còn gầy hơn trong tưởng tượng, người này đứng sừng sững ở đó cho người ta cảm giác như là thanh sát kiếm tuyệt thế, một khi có người bước tới trước lại gần thì sẽ bị khí thế lạnh băng của người này đả thương.
Chương 1024: Ai bại trước bị lịch sử gạch tên
Có lẽ điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là đôi mắt cô tịch của người này. Mặc dù trông đôi mắt không hề mang theo chút tình cảm nhưng lại khiến cho người ta sợ hãi, dù cách xa như vậy nhưng vẫn có thể trông thấy núi thây biển xác trong mắt người này.
“Đó…đó chính là Thần Vương Thần Huyền Phong sao?”, liên quân tứ phương bao gồm cả Chung Giang, Chung Quy, Thiên Tông Lão Tổ, phía Đao Hoàng đều bất giác đổ dồn ánh mắt về bên này.
“Trong truyền thuyết ông ta suýt chút nữa giết vài vị thần vương cái thế trong số các vị Hoàng, quả nhiên là bậc thần thông”, Độc Cô Ngạo hít vào một hơi thật sâu, cảm giác sát kiếm trong tay cũng rung lên như đang sợ hãi.
“Phụ Hoàng năm xưa cũng đối đầu với kẻ mạnh thế này sao?”, Đại Sở Hoàng yên khẽ lên tiếng, trong lòng không khỏi run rẩy.
“Huyền Phong”, nhìn Thần Vương Thần Huyền Phong đứng giữa hư không, Thiên Thương Nguyệt trong đám người lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn phức tạp.
Lúc này, ánh mắt Thiên Thương Nguyệt trở nên mơ hồ hơn, có ai biết rằng cô ta chính là người duy nhất trên đời này từng trông thấy chân dung thần vương mà còn sống đâu, vả lại cũng không ai biết được người thương trong lòng cô ta lại là Thần Vương Thần Huyền Phong năm xưa suýt chút nữa giết mẫu thân của cô ta.
Rầm!
Khi Thiên Thương Nguyệt nheo mắt thì Thần Vương đã bước từng bước vào biển thiên lôi.
Cũng giống như vài lần trước, biển thiên lôi rung lên kịch liệt sau đó lại mở rộng gấp đôi. Cũng giống như vài vị Vương trước đó, lại có chín người hiện thân, tạo thành trận dung của chín vị Hoàng.
Vút!
Thần vương ra tay, một kiếm thần kiếm cái thế vung ra, ông ta sát phạt tới phía trước Thiên Táng Hoàng.
Phụt!
Sau nhát kiếm cái thế này, Thiên Táng Hoàng còn chưa tung đòn công kích thì đã bị chém lìa đầu.
Ôi trời!
Bên dưới, Cổ Tam Thông đang ngồi chồm hỗm dưới đất kinh ngạc thốt lên.
Không chỉ ông ta mà người trong liên quân từ tứ phương suýt chút nữa cũng ngã ngửa, đường đường là một vị Hoàng, mặc dù chỉ là cơ thể từ đạo mà thành nhưng khi đối mặt trực diện lại bị Thần Vương tuyệt sát, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến người ta khó tin rồi.
“Cả tám đời người ta chưa từng gặp ai mạnh như vậy”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi lên tiếng.
“Sát thần bóng tối chính là có sở trường tuyệt sát trong một chiêu như vậy”, Đao Hoàng trầm trồ, trong đôi mắt mênh mang chợt hiện lên cái nhìn kinh ngạc và vẻ mặt kính nể.
“Cho nên người thế này không giỏi chiến lâu dài”, Độc Cô Ngạo lên tiếng.
Quả nhiên, lời Độc Cô Ngạo vừa dứt thì Thần Vương lại trảm một vị Hoàng sau đó bắt đầu lụi bại dần, ông ta bị một đòn của Chiến Vương làm cho lảo đảo rồi lại bị một chưởng của Huyền Hoàng đánh lùi. Sau khi chín vị Hoàng ổn định trận dung thì mới triển khai đòn công kích cái thế, Thần Vương cái thế chỉ có thể né tránh, thân hình vô cùng thảm hại.
So với ông ta mà nói thì những vị Tôn Vương khác cũng không khá khẩm hơn là bao, người nào người nấy một mình chiến đấu với chín vị Hoàng nên cơ thể máu me be bét.
Rầm! Rầm!
Vùng đất này đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, cũng không biết tiếng động kinh thiên động địa là thiến sấm sét hay tiếng động do trận đại chiến tạo ra.
Nhìn vào mặt đất, từng bóng người đen kịt choán đầy mặt đất.
Nhìn vào hư không, đó là biển thiên lôi che trời lấp đất, trong biển thiên lôi là từng lớp mây và sương đen kịt cuộn trào che đi vầng mặt trời khiến cả đại địa chìm trong u ám.
“Vị Vương cái thế sắp phải thất thế khi sắp tới giây phút thăng hoa và huy hoàng sao?”, ở một hướng khác, thấy phía Quỳ Vũ Cương đang chiến đấu với chín vị Hoàng, Diệp Thành bất giác lên tiếng.
“Cũng chưa biết được”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng, “đều là những vị Vương cái thế nhưng không phải ai cũng giống như Pháp Luân Vương, so với sự cao ngạo của một kẻ mạnh thì có những người còn quan tâm tới tính mạng hơn, chín vị Hoàng xuất hiện với hình thái này ở nhân gian, đây chính là việc hết sức chấn động, sự xuất hiện của họ mục đích là mong muốn đột phá nhưng một phần cũng là vì sự tiếc nuối với những thất bại của trước kia”.
“Có thể gặp lại đại địch năm xưa sau hàng vạn năm như vậy, tâm trạng của bọn họ có lẽ rất bi thương”.
“Bớt nói những lời than thở đi, cố gắng đối đầu với đại địch của ngươi mới là quan trọng”.
“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn né qua một kiếm của Sở Hoàng nhưng lại bị một chưởng của Thái Vương đánh bay đi.
Trận đại chiến hết sức hoành tráng, biển thiên lôi rợp trời phân thành chín khu vực. Diệp Thành và bát Vương đều phải lần lượt đối đầu với đại địch là trận dung của Cửu Hoàng.
Lúc này không ai tỏ ra yếu thế hơn, đặc biệt là phía Quỳ Vũ Cương, mặc dù toàn thân máu me nhơ nhuốc nhưng vẫn cố gắng đối đầu, một phần vì đang tìm thời cơ đột phá, một phần vì không muốn thất bại.
Bọn họ đều là những vị Vương cái thế, ở thời đại của bọn họ, bọn họ đều là những kẻ mạnh thông thiên có một không hai, tất cả đều tự nhận không yếu thế hơn ai nhưng hiện giờ khi cùng đối đầu với trận dung của Cửu Hoàng thì cũng chính là một trận đấu võ, ai bại trước thì chính là người bị lịch sử gạch tên.
Chương 1025: Lại mở Tiên Luân Cấm Thuật
Chẹp, chẹp, chẹp…!
Nhìn biển thiên lôi rợp trời, Đông Hoàng Thái Tâm bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn bất giác tặc lưỡi.
“Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn thấy được sự sôi nổi như vậy, thật khiến người ta phải cảm khái”, ở một bên, Phục Nhai lại bắt đầu trầm trồ.
“Có phải ta nên lôi vài người về để bọn họ nhìn cảnh này không?”, Đông Hoàng Thái Tâm cũng vuốt tóc, khẽ mỉm cười lên tiếng.
“Thánh chủ, người có thể nhìn thấu chân dung của Thần Huyền Phong không?”, Phục Nhai nhìn Thần Vương bên trong màn nước rồi lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm.
“Muốn nhìn đương nhiên có thể nhìn thấu”, Đông Hoàng Thái Tâm cười đáp: “Nhưng ta không muốn làm như vậy, ta muốn để cho cả Đại Sở này phải lưu lại nỗi thấp thỏm mong chờ, cái gì có thể nhìn thấu thì không còn thú vị nữa”.
“Ta chắc chắn khuôn mặt đó sẽ khiến ta phải kinh ngạc”.
“Hiếm khi suy nghĩ của chúng ta mới giống nhau, ta…ấy?”
Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói hết câu đã vội lên tiếng, bà ta nhìn vào màn nước, ánh mắt hướng về phía Diệp Thành, vẻ mặt dị thường.
“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn khôi phục đồng lực rồi sao?”, Phục Nhai sững người.
“Đâu chỉ là khôi phục mà còn thức tỉnh tiên luân cấm thuật của một tông”, Đông Hoàng Thái Tâm lại lần nữa lên tiếng.
Rầm!
Khi hai người đang trò chuyện thì bên trong biển thiên lôi có một đạo thần quang màu vàng kim cứ thế xuyên lên bầu hư không, đến cả lớp mây và sương màu đen dày đặc kia cũng bị va chạm tạo ra một lỗ hổng, trong lúc này còn có từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Rắc! Rắc!
Xương cốt bên trong cơ thể Diệp Thành đang va chạm vào nhau vang lên từng âm thanh rắc rắc, vết thương toàn thân của hắn bốc lên từng làn khói xanh, miệng vết thương nhanh chóng hồi phục, đến cả cánh tay bị đứt lìa cũng nhanh chóng mọc ra với tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.
Thánh quang mà Diệp Thành sắp chôn vùi lại lần nữa rực rỡ thần huy, toàn thân hắn có kim quang lấp lánh, khí huyết sục sôi như ngọn lửa cháy rực, toàn thân hắn lúc này như được đúc từ hoàng kim, trông giống như một vị chiến thần vậy.
“Đúng là khác người”, thấy sự thay đổi của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long bất giác lên tiếng.
“Tiên luân thiên sinh, quả nhiên bá đạo”, Diệp Thành gằn giọng, khả năng chiến đấu tăng vọt.
“Lão tử cảm thấy thật kì lạ, không phải huyết mạch của tiên tộc, chỉ có một Tiên Luân Nhãn mà hắn lại có thể thức tỉnh được ba loại tiên luân cấm thuật”, Thái Hư Cổ Long gãi đầu, “không biết Tiên Vũ đại đế mà biết được thì liệu có nhảy ra khỏi quan tài không nữa”.
“Long gia, Tiên Luân Nhãn đồng lực của ta hồi phục rồi”.
“Niết bàn trùng sinh dưới thiên kiếp, ngươi đã trải qua không chỉ một lần, muốn cảm ơn thì cảm ơn thiên kiếp thần phạt của ngươi ấy”.
“Đúng là trời không phụ Diệp Thành ta”, Diệp Thành bật cười sảng khoái, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh dồi dào bên trong cơ thể, khả năng chiến đấu lên cao, đây là lần đầu tiên hắn chủ động công phá, có Tiên Luân Thiên Sinh hồi phục, có thánh thể với khí huyết dồi dào làm chỗ dựa, hắn có thể đại khai sát giới tứ phương mà không phải kiêng dè gì.
Rầm! Đoàng!
Diệp Thành đột nhiên hồi sinh trong trạng thái nhơ nhuốc máu, vả lại càng chiến càng hăng, gây ra động tĩnh không hề vừa khiến phía Quỳ Vũ Cương đang dốc sức chiến đấu với chín vị Hoàng cũng bất giác nhìn về bên này.
Đột nhiên, tám người cùng nheo mắt như thể có thể nhìn thấy một luồng sức mạnh thần bí thông qua cơ thể Diệp Thành.
“Sao có thể, khả năng chiến đấu của hắn lại đang luân hồi?”, Quỷ Tôn cau mày.
“Khả năng phục hồi thật bá đạo”, yêu Vương nheo mắt lại gần như chỉ bằng một sợi chỉ.
“Khí huyết, tinh nguyên, bản nguyên, linh lực đều đang luân chuyển theo một quỹ đạo nào đó, vậy nó rốt cục thần thông tới mức nào chứ?”, Phệ Hồn Vương nói với vẻ mặt tham lam: “Sức mạnh mạnh lên không ngừng sao?”
Thế gian này lấy đâu ra loại sức mạnh bất tận đó?”, Quỳ Vũ Cương hắng giọng lạnh lùng như thể có thể nhìn thấu nhiều hơn: “Hắn phải trả cái giá đau đớn vô cùng”.
Quả nhiên, Diệp Thành đang sát phạt về tứ phương chợt cảm thấy có gì đó không ổn, mái tóc màu đen của hắn đột nhiên có từng sợi bạc, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một số thứ không ngừng thay đổi: Tuổi thọ
“Sức mạnh không ngừng luân hồi, tuổi thọ cũng liên tục mất đi”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Cấm thuật bá đạo phải có sức sát thương bá đạo, Tiên Luân Thiên Sinh cho ngươi khả năng hồi phục bá đạo và sức chiến đấu vô tận thì cũng lấy đi của ngươi những gì nên lấy”.
“Cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ta cần sức mạnh này để đối kháng với Cửu Hoàng”.
“Không phải là cách nhưng lại rất thực dụng”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai nói: “chỉ sợ ngươi không trụ được tới lúc thiên kiếp kết thúc, bản thân lại chết vì tiêu hao tuổi thọ. Cũng may trước đó ngươi hấp thu tinh nguyên đại địa và nhiều linh dược khác nếu không thì tiểu tử nhà ngươi đã mất mạng lâu rồi”.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ Thái Hư Cổ Long, hắn không ngừng vận chuyển Tiên Luân Thiên Sinh vì lúc này hắn thực sự cần tới sức mạnh đó.
Đối diện với hắn chính là Cửu Hoàng của Đại Sở, vả lại điều đáng châm chọc nhất không phải là điểm này mà là bọn họ sau khi bị diệt vẫn sẽ tụ họp lại với nhau, điều đó mới khiến Diệp Thành đau đầu nhất, và nó có nghĩa rằng trận đại chiến này chính là trận đại chiến tiêu hao.
Rầm! Đoàng!
Trận đại chiến càng trở nên khốc liệt hơn, hình thái của bát Vương cũng vô cùng thảm hại, người nào người nấy máu me nhơ nhuốc khiến người ta nhìn mà thót tim, cũng vì là Cửu Hoàng chứ nếu như đặt ở Đại Sở hiện giờ thì ai có thể làm bọn họ bị thương nổi.
Phụt! Phụt! Phụt!
Diệp Thành vẫn tắm trong máu, nhưng vì khả năng hồi phục bá đạo của Tiên Luân Thiên Sinh và sức mạnh luân hồi nên khả năng chiến đấu của hắn vẫn ở trạng thái Đỉnh phong, hắn liên tục trảm các vị Hoàng khiến những người bên dưới kinh ngạc.
Có điều khả năng chiến đấu bá đạo như vậy quả thực phải trả bằng cái giá đắt.
Mỗi giây phút trôi qua, mái tóc của hắn dần bạc trắng, vả lại càng lúc càng bạc nhiều hơn.
“Chuyện…chuyện gì thế chứ?”, bên dưới, lão tổ nhà họ Tô ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “có thể đánh tới mức này sao? Nhưng mái tóc của hắn bị gì thế kia, lại tiêu hao tuổi thọ rồi sao?”
“Nói chính xác là hiến tuổi thọ để đổi lấy bí thuật bá đạo”, Đao Hoàng lập tức lên tiếng, “muốn duy trì sức mạnh bất tận thì phải liên tục vận chuyển bí pháp đó, muốn vận chuyển bí pháp đó liên tục thì bị lấy đi tuổi thọ”.
“Ôi trời, còn có bí thuật này sao?”, Gia Cát Vũ thẫn thờ.
“Cho nên hiện giờ trận chiến mà Diệp Thành đánh chính là trận chiến tiêu hao”, Độc Cô Ngạo lên tiếng, vẻ mặt không hề dễ coi chút nào.
“Nếu nói về thiên kiếp này thì chắc cũng sắp kết thúc rồi, còn muốn đánh tới bao giờ chứ?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi đầu, “lẽ nào muốn dẹp sạch chín vị Hoàng một mạch mới coi là thành công độ kiếp?”
“Nói vậy cũng không phải là không có lý”, Thiên Tông Lão Tổ lên tiếng, “nhưng với khả năng chiến đấu của Diệp Thành thì rõ ràng là không làm được việc này”.
“Ta nói này, sao mắt nhìn của mấy người lại không được bình thường thế nhỉ?”, khi mấy người kia đang nói chuyện thì Ngưu Thập Tam ghé lại, giơ tay chỉ, ý bảo mọi người nhìn về phía Cu Thiên Dật, Tiêu Thần, Long Đằng, Đại Sở Hoàng Yên và Nam Minh Ngọc Thu.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều vô thức nhìn sang hướng đó.
Quả thực, mắt nhìn của bọn họ không được bình thường, ánh mắt của tất cả đều hướng về Diệp Thành.
Đột nhiên tất cả chợt hiểu ra có chuyện gì xảy ra, chỉ trách Diệp Thành kia quá khủng khiếp, hết lần này tới lần khác trảm diệt các vị Hoàng, việc này trong mắt những người con của họ mà bình thường được mới lạ.
Bình luận facebook