-
Chương 1051-1055
Chương 1051: Tuyên bố
Diệp Thành ở Bắc Sở?
Sắc mặt mọi người tái mét, thoáng chốc không còn một giọt máu.
Sao họ có thể ngờ rằng Thánh chủ của Thiên Đình lại một mình đến nơi nguy hiểm như Bắc Sở, mà dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được hắn sẽ xuất hiện trong tửu lâu này.
Nhất thời có người không nhịn được run lên, tuy không biết Diệp Thành đến lúc nào nhưng bọn họ biết Diệp Thành đã nghe thấy hết những lời bọn họ nói lúc trước, không thiếu một chữ.
Vậy mới nói cơm có thể ăn bừa, nói không được nói bừa, nói ra lời không nên nói sẽ phải trả giá bằng máu.
“Diệp Thành, lá gan của ngươi lớn lắm”, trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Thương Minh vô cùng sợ hãi chợt đứng lên, cũng chính vì sự sợ hãi trong lòng nên ông ta mới phải hét lên để che giấu.
Ông ta sợ, thật sự rất sợ, áp lực Diệp Thành mang lại cho ông ta lớn như núi. Thánh chủ của Thiên Đình, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, dù thân phận hay tu vi đều có thể nghiền nát ông ta.
“Có vẻ ông không hoan nghênh ta cho lắm”, Diệp Thành tiếp tục bước đi, nụ cười nhẹ vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt, nụ cười đó trong mắt Thương Minh như tử thần đang vẫy gọi.
“Một năm trước để ngươi chạy trốn, hôm nay ngươi không cần phải đi nữa”, không biết là do không tự lượng sức hay vì sợ hãi tột độ mà Thương Minh lại giơ kiếm xông tới.
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, ai cho ông tự tin đó?”, Diệp Thành cười khẩy, giơ tay nắm lấy sát kiếm của Thương Minh, dù ông ta có làm thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong tửu lâu đều sợ hãi không dám phát ra tiếng động, Thương Minh đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, thế mà một đòn đỉnh phong lại bị đánh bại nhanh chóng như vậy, sức mạnh của Diệp Thành vượt ngoài dự đoán của họ.
Đi chết đi!
Thương Minh rống lên rồi vung một chưởng tới.
Diệp Thành nở nụ cười đùa bỡn, đối mặt với một đòn đỉnh phong của Thương Minh, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.
Bùm!
Ngay sau đó, tửu lâu sụp đổ, Thương Minh toàn thân đẫm máu bay ngược ra ngoài, con phố vốn đang ồn ào bỗng càng trở nên náo nhiệt hơn vì chuyện này.
“Đó… Đó chẳng phải Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?”, có người nhận ra Thương Minh lập tức sững sờ.
“Trên địa bàn của Thị Huyết Điện mà lại có người dám ra tay với ông ta?”
“Ai mà ghê gớm vậy?”, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng, họ nhìn thấy Diệp Thành đang chậm rãi bước ra.
Chết tiệt!
Khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, tiếng chửi thề đồng loạt bật thốt ra từ miệng mọi người, dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất bất ngờ.
“Ta không nhìn nhầm chứ?”, sau một hai giây, có người vô thức day đầu mày.
“Ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là Thánh chủ của Thiên Đình”.
“Lão tổ cứu ta với”, trong tiếng nghị luận, Thương Minh trong đống đổ nát lảo đảo bay lên trời, thiêu đốt thọ nguyên, điên cuồng bay về một hướng.
Lại nhìn Diệp Thành, hắn không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Thương Minh, chỉ đánh ra vài đạo thần quang tượng trưng chứ không có ý định giết ông ta.
Cảnh tượng này khiến những người bên dưới đều choáng váng.
Thánh chủ Thiên Đình, ngươi đang định làm gì? Lá gan lớn thật đấy! Đây là Bắc Sở chứ không phải Nam Sở của các ngươi.
Nhưng bọn họ làm sao hiểu được ý của Diệp Thành.
Muốn giết Thương Minh thì một nhát kiếm là đủ, sở dĩ hắn thong thả đuổi theo chứ không hành hạ Thương Minh là để tuyên bố cho Bắc Sở: Ta, Diệp Thành, Thánh chủ của Thiên Đình đã tới.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đất trời trở nên hỗn loạn.
Phía trước, Thương Minh chạy trốn nhưng những ngọn núi lớn phía sau lại liên tục lần lượt sụp đổ.
Ở phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm nhuốm máu, bước đi nhẹ như gió giống như đang tản bộ, nhưng mỗi lần ra tay đều phát ra động tĩnh rất lớn.
Phía sau nữa là các tu sĩ trong thành cổ, từng đoàn từng đoàn đông như thuỷ triều, nhưng bọn họ không dám tới quá gần mà chỉ nhìn từ xa, sợ Diệp Thành sẽ phát điên quay lại đánh mình.
Cái gì? Diệp Thành đến Bắc Sở rồi?
Cái gì? Diệp Thành đang đuổi giết Thương Minh?
Động tĩnh Diệp Thành gây ra thực sự quá lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tin tức này như mọc cánh, truyền khắp Bắc Sở.
Khốn kiếp!
Trong đại điện của Thị Huyết Điện vọng ra tiếng gầm thét dữ tợn: “Diệp Thành, hôm nay ngươi đã tới thì không cần phải đi nữa”.
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm rú rung chuyển bầu trời, cao thủ của Thị Huyết Điện bay tới từ tứ phía, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, giống như một đội quân tu sĩ vậy.
Thế trận này khiến người dân Bắc Sở đều kinh hãi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý.
Diệp Thành là ai? Là sát thần, là con gián đánh thế nào cũng không chết, khi xưa lúc hắn còn chưa trưởng thành đã dấy lên làn sóng lớn ở Bắc Sở, chứ đừng nói bây giờ hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, người như vậy, muốn giết được hắn phải điều động cả đội quân tu sĩ.
Chương 1052: Tranh thủ thời gian cho Nam Sở
Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi mọi người đang quan sát, đất trời vẫn không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Trên hư không, Diệp Thành vẫn cầm sát kiếm ung dung như đi tản bộ, không nhanh không chậm.
Lại nhìn đến Thương Minh, ông ta vẫn đang loạng choạng bỏ chạy.
Diệp Thành chỉ đuổi theo chứ không giết khiến ông ta sợ phát điên, hành hạ từng chút từng chút như vậy khiến tinh thần ông ta có chút suy sụp.
Đã từng có khoảnh khắc ông ta suýt dừng lại, mong Diệp Thành cho mình được chết một cách nhanh chóng, cảm giác bị dày vò liên tục trước khi chết như này khiến ông ta còn khó chịu hơn phải chết.
Bùm!
Khi ông ta đang tuyệt vọng thì hư không trước mặt nổ tung, đoàn người lao đến như sóng thuỷ triều, cao thủ của Thị Huyết Điện đã đến.
Lão tổ, cứu ta!
Thương Minh rống lên một cách điên cuồng, như thể đã nhìn thấy hy vọng sống.
Nhưng ông ta vừa bước một bước, cây thương đen như mực đã bắn tới từ phía sau.
Phụt!
Máu bắn tung tóe, cây thương đen lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Thương Minh, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà lại bị ghim chết trên hư thiên, đến lúc chết trong mắt vẫn mang theo nỗi sợ hãi.
Diệp Thành, ngươi thật đáng chết!
Thấy Diệp Thành giết Thương Minh ngay trước mặt đại quân của mình, cao thủ Thị Huyết Điện đùng đùng tức giận.
“Vậy ngươi cũng phải giết được ta đã!”, Diệp Thành chế nhạo, đột nhiên xoay người chạy ngược lại, vì bốn phương tám hướng đều có cao thủ của Thị Huyết Điện bao vây, mà chỉ có đội quân phía sau không đông lắm, hắn cần tìm được đường trước khi bị bao vây.
Giết cho ta!
Tiếng gầm giận dữ của cao thủ Thị Huyết Điện rung chuyển bầu trời, đại quân đông nghịt từ bốn phía nhanh chóng lao về hướng chính giữa.
Kẻ nào cản ta đều phải chết!
Giọng Diệp Thành như sấm rền vang, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, kim quang trên người bắn ra rực rỡ chói mắt, mang theo khí thế nuốt chửng núi sông.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành vung đao quét sạch một vùng, hắn thật sự giống như chiến thần, dưới cảnh giới Chuẩn Thiên không ai có thể đỡ được một chiêu của hắn.
Đây là một cảnh tượng rất đáng sợ, đại quân Thị Huyết Điện như đại dương đen, Diệp Thành cô đơn lẻ bóng nhưng kim quang chói lọi phát ra từ người hắn lại rất chói mắt.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của khán giả từ mọi hướng đều đập thình thịch.
Đó là đội hình thế nào? Là đội quân tu sĩ đó, thế nhưng lại bị một người đánh gục toàn bộ.
Cùng lúc đó, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông của Nam Sở lại cực kỳ ngột ngạt, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
“Thông tin tình báo đã xác nhận Thị Huyết Điện đang liên thủ với thế lực từ các hướng, chuẩn bị Nam tiến tấn công Thiên Đình”, cuối cùng, sự im lặng trong điện bị một câu nhẹ nhàng của Hồng Trần Tuyết phá vỡ.
“Bọn chúng biết chọn lúc lắm!”, Chung Quy hừ lạnh.
“Có bọn chúng gây rối, chúng ta sẽ chẳng bao giờ xây được tường thành Nam Sở”, Thiên Tông Lão Tổ hít một hơi thật sâu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đánh úp mới là điều đau đầu nhất”.
“Báo!”, khi mọi người đang bàn luận thì có người chạy vào đại điện, quỳ một chân trên đất.
“Nói”.
“Thánh chủ truyền tin bảo chúng ta cứ yên tâm xây tường thành, chuyện ở Bắc Sở cứ giao cho người”.
“Vớ vẩn”, Chung Giang trầm giọng quát: “Bắc Sở là nơi như nào? Là một vùng đất hung ác tàn bạo”.
“Lập tức truyền tin cho Thánh chủ không được để lộ thân phận, chuyện ở Nam Sở, chúng ta…”
“Báo!”, Hồng Trần Tuyết còn chưa nói xong đã bị tiếng hét từ bên ngoài đại điện cắt ngang: “Vừa có tin truyền đến báo rằng Thánh chủ đang truy sát Thương Minh của Thị Huyết Điện, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, cao thủ của Thị Huyết Điện đã xuất quân”.
“Hắn chủ động tiết lộ thân phận của mình sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm người đó.
“Tình… Tình báo nói như vậy đó ạ”.
Một câu nói khiến cả đại điện đều im lặng.
Lại là tên thanh niên đó, lại là thống soái tam quân của họ, hắn lại dấn thân vào nguy hiểm, dùng bản thân mình thu hút các thế lực của Bắc Sở… tranh thủ thời gian cho Nam Sở.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ động cơ thực sự của Diệp Thành khi đến Bắc Sở, hắn thật sự đi tìm Sở Huyên sao? Hay là hắn đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra biến cố này nên mới một mình tới Bắc Sở lo liệu?
Chương 1053: Làm loạn Bắc Sở
Rầm! Bịch! Rầm!
Giữa đất trời, ngoài tiếng gằn giọng giết chóc ra thì còn lại toàn là tiếng động ầm vang thế này.
Đưa mắt nhìn, biển người đen kịt lần lượt nhấn chìm Diệp Thành.
Thế nhưng Diệp Thành lại như vì sao sáng không bao giờ rơi rụng, hắn liên tiếp gây nên sóng to gió lớn trong biển người, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vô song, ra tay với những đòn bá đạo mà dứt khoát, những nơi hắn đi qua để lại toàn máu là máu khiến cho đại quân của Thị Huyết Điện bị hắn đánh cho tan đàn xẻ nghé.
“Đúng là một viên hổ tướng”, những tu sĩ từ tứ phương chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này thì đều tặc lưỡi.
“Mới trong vòng một năm mà đã tiến cấp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu như vậy thì lấy ai ở Đại Sở có thể đàn áp hắn?”
“Thánh Chủ Thiên Đình, bá đạo vô song, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt trông thấy rồi”, rất nhiều tu sĩ lão bối kinh ngạc, nếu lấy thành tựu khi bọn họ còn trẻ để so với Diệp Thành thì rõ ràng là như trò đùa.
“Xông ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán, có người kinh ngạc lên tiếng.
Nghe vậy, những người quan sát từ tám phương lần lượt đổ dồn ánh mắt qua nhìn.
Đại quân của Thị Huyết Điện mặc dù rất hung bạo nhưng cuối cùng lại để Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây.
Nhìn từ xa, Diệp Thành toàn thâm đẫm máu nhưng cũng không thể che lấp đi thần mang màu vàng kim trên cơ thể hắn, kim mang và máu tươi cùng dung hoà, ma sát và phật quang đan xen khiến hình thái của hắn càng thêm kì dị.
Đuổi theo cho ta!
Thấy Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây, một lão tổ của Thị Huyết Điện lập tức gằn giọng, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy mà không ngăn nổi một tên, đây rõ ràng là cái bạt đau đớn cho Thị Huyết Điện.
Rầm! Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, hư không lại như có tiếng sầm rền vang lên liên tiếp, đại quân của Thị Huyết Điện từ tứ phương tám hướng hợp lại với nhau, cảnh tượng đen kịt che lấp cả vầng mặt trời, bóng người như lũ cuốn cứ thế trấn áp thiên địa đuổi theo Diệp Thành.
Phía trước, Diệp Thành giống như đạo kinh mang liếc nhìn về phía sau, hắn bất giác bật cười lạnh lùng.
Luận về bản lĩnh chạy trốn thì hắn tự nhận không thua kém bất kì ai, có hai chiêu bài tủ đó thì đến cả Cửu Hoàng cũng chưa chắc đuổi kịp, đây cũng chính là lý do để hắn dám công khai thân phận.
Ngày hôm nay được định sẵn là một ngày không yên bình.
Từ khi Diệp Thành bị truy sát, sau mười mấy canh giờ, cả Bắc Sở sục sôi, liên tục truyền tin nhau.
Đại quân của Thị Huyết Điện đuổi theo Diệp Thành hơn tám mươi nghìn dặm nhưng lại để hắn chạy thoát.
Đột nhiên, cả Bắc Sở như bùng nổ, có quá nhiều người trầm trồ, quá nhiều người kinh ngạc.
Trong trận chiến này, Diệp Thành đã tạo nên uy danh của Thánh Chủ Thiên Đình, uy danh này quá vang dội khiến người ta phải kính nể.
Đại chiến mất một ngày khiến hắn mỏi mệt, thế nhưng chiến tích của hắn vẫn rất huy hoàng, chí ít thì vì trận chiến này mà kế hoạch của liên quân các thế lực ở Đại Sở đã bị phá bỏ.
Roẹt!
Rất nhanh sau đó, sau tiếng gió rít lên, một bóng hình hiện ra, nếu nhìn kĩ thì chính là lão già mặc y phục rất bình thường với mái tóc bạc.
“Thánh Chủ, hôm nay người đánh được lắm”, lão già mặc y phục giản dị nhìn có vẻ hưng phấn, mặc dù ông ta lớn tuổi hơn Diệp Thành nhưng lại không thể điềm tĩnh bằng Diệp Thành, đây chính là sự khác biệt giữa một vị thống soái và thuộc hạ.
“Đã thông báo đến tất cả các thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở chưa?”, Diệp Thành vừa cởi bộ y phục nhuốm máu vừa lên tiếng hỏi.
“Đã phân bổ tới phạm vi quanh các phân điện của Thị Huyết Điện rồi”, lão già mặc y phục đơn giản vội nói, “chỉ đợi Thánh Chủ ra lệnh”.
“Ông đi làm đi, tự lượng sức là được”, Diệp Thành khoát tay cười nói, “nhất định lúc nào cũng phải nhớ nhiệm vụ của mọi người là làm loạn, không được gây xung đột trực diện với các thế lực của Đại Sở”.
“Cái này thì chúng ta hiểu”, lão già mỉm cười quay người biến mất.
Chương 1054: Thông tin về Sở Huyên
Rắc! Rắc!
Tiếp đó là âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sau một canh giờ hồi phục, Diệp Thành lại lần nữa khí huyết ngút trời, trở lại trạng thái đỉnh phong.
“Lão đại”, ngay sau đó, bên trong thần hải của Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của đạo thân.
“Ngươi vẫn còn biết liên hệ với lão đại là ta đây à?”, Diệp Thành tức tối mắng chửi.
“Đừng nói thế mà, ta tới đây là có việc quan trọng”, đạo thân Tinh Thần ho hắng.
“Nghe ý này của ngươi thì có tin tốt rồi?”
“Có phải là tin tốt hay không ta không biết nhưng chắc chắn là tin mà lão đại muốn nghe”, đạo thân Tinh Thần xoa xoa mũi, nói tiếp: “Nửa tháng trước, có người từng gặp sư phụ của người là Sở Huyên ở Thập Vạn Đại Sơn”.
“Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành cau mày.
“Huyên Nhi vẫn luôn bặt vô âm tín là vì vào Thập Vạn Đại Sơn sao?”, sắc mặt Diệp Thành chợt trở nên vô cùng khó coi, hắn thật sự rất lo lắng.
“Không phải vậy”, một câu nói của đạo thân khiến Diệp Thành tức tối.
“Tên đê tiện nhà ngươi, có thể nói luôn trong một câu không hả?”, Diệp Thành mắng chửi.
“Vì người quá sốt ruột đấy chứ?”, đạo thân Tinh Thần ho hắng, “hôm qua ta tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đi một vòng và tìm thấy rất nhiều người, chắc chắn sư phụ của lão đại không vào trong đó, chỉ đi bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn rất lâu thôi”.
“Còn gì nữa?”
“Cô ấy còn từng đi qua hoang mạc và hố thần”.
“Hoang mạc?”, Diệp Thành lại lần nữa cau mày, hắn càng ngày càng không hiểu Sở Huyên đang định làm gì, đang yên lành tự dưng tới những nơi nguy hiểm như vậy làm gì.
“Còn nữa, trước kia người bảo ta đi Bàn Long Hải Vực thăm dò, quả thực nơi đó rất dị thường”, đạo thân Tinh Thần vẫn nói tiếp, “có điều hiện giờ xem ra nơi mà Sở Huyên tiền bối muốn đi không phải là Bàn Long Hải Vực mà là Vô Vọng Đại Trạch vì Vô Vọng Đại Trạch là nơi rất sâu của Bàn Long Hải Vực”.
Diệp Thành trầm lắng, những suy đoán của đạo thân chắc chắn không sai.
Đầu tiên là Hoang Mạc, Hố Thần rồi lại Thập Vạn Đại Sơn, những nơi mà Sở Huyên đi đều là những nơi vô cùng nguy hiểm của Đại Sở, hắn có lý do để tin rằng trước kia Sở Huyên xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực chắc chắn có liên quan đến Vô Vọng Đại Trạch.
Cũng chính vì vậy nên hắn mới không hiểu, không hiểu vì sao Sở Huyên liên tiếp tới gần những nơi nguy hiểm như vậy.
Những ngày này hắn liên tiếp lấy thân phận là Sát Thần, Đan thánh gây ra động tĩnh lớn ở Đại Sở, đến cả Nam Sở cũng thống nhất rồi, ở Đại Sở này làm gì có ai không biết, lẽ nào Sở Huyên lại không biết đến tin này?
Diệp Thành thực sự khó hiểu, Sở Huyên không có lý do gì không biết đến những chuyện này nhưng cô ấy đã biết thì vì sao lại không quay về Nam Sở?
“Sư phụ, rốt cục người đang làm gì?”, cảm giác khó chịu khiến Diệp Thành như đang rơi vào trong biển cả mênh mang.
“Trước mắt cô ấy sẽ tới Hoan Hải và U Minh Chi Cốc”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì đạo thân tinh thần lại lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Thành bị ngắt đi mạch suy nghĩ, ánh mắt hắn chợt sáng lên.
Đúng vậy! Những nơi mà Sở Huyên đi đều là cấm địa nguy hiểm của Đại Sở, nếu như suy đoán chính xác thì mục tiêu tiếp theo của cô ấy nhất định là Hoan Hải và U Minh Chi Cốc.
“U Minh Chi Cốc không phải là một nơi cố định, thấy đầu không thấy cuối, Sở Huyên chưa chắc đã có thể tìm thấy”, Diệp Thành chợt suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, “nếu như đoán không nhầm thì nơi tiếp theo sư phụ đi chính là Hoan Hải”.
“Ngươi về Nam Sở”, nghĩ thông điểm này, Diệp Thành lập tức ra lệnh cho đạo thân.
“Đừng mà, ta còn chưa chơi thoả thích ở đây”, đạo thân Tinh Thần chợt ủ rũ.
“Đừng nói những lời vô dụng đó với ta”, Diệp Thành lập tức mắng chửi: “Về Nam Sở cho ta, trước khi ta chưa về Nam Sở thì canh chừng Hoan Hải cho cẩn thận, một khi thấy Huyên Nhi thì lập tức thông báo cho ta”.
“Đúng là tự đào hố chôn mình”, đạo thân tự bạt cho mình cái bạt, vừa rồi nó còn đang hào hứng giúp Diệp Thành đoán phương hướng của Sở Huyên, vậy mà chưa tới một phút nó đã bị đối xử tệ bạc rồi.
“Đi luôn, lập tức”, Diệp Thành lại lần nữa hối thúc.
“Ta biết rồi”, đạo thân khó chịu nhưng vẫn phải lê bước đi về Nam Sở.
Phù!
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không tìm được Sở Huyên nhưng ít nhất hắn cũng đã có được thông tin về cô, hắn biết cô vẫn bình an vô sự, đây là tin tốt lành với hắn.
“Thánh Chủ”, không lâu sau đó, lão già ăn mặc giản dị lại quay trở về.
“Sao lại quay lại thế?”, Diệp Thành hoài nghi nhìn lão ta.
“Hành động của Thị Huyết Điện có phần dị thường”.
“Dị thường chỗ nào?”
“Bọn họ điều đại quân một điện nhưng lại không tiến về Nam Sở mà đi về Bắc…Ấy, ấy, Thánh Chủ, người nghe ta nói xong đã”, lão già còn chưa nói xong thì roẹt một cái, Diệp Thành đã biến mất.
“Đúng là…”, trên hư không, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang, tốc độ nhanh tới mức không thể dùng mắt thường mà nắm bắt.
“Thị Huyết Điện, nếu bọn họ có chuyện gì thì ta sẽ bắt các người trả giá gấp trăm lần”, Diệp Thành đỏ ngầu đôi mắt, nắm đấm rất chặt vang lên âm thanh rắc rắc, có lẽ vì dùng lực mạnh nên móng tay của hắn cắm vào lòng bàn tay đến bật máu.
Không sai, một người trước nay vẫn tự nhận có thể kiểm soát được thế cục như hắn thì lần này lại bỏ sót, hắn đã bỏ sót một sự tồn tại quan trọng, đó chính là Hạo Thiên thế gia.
Đây cũng chính là lý do vì sao hắn không nghe lão già kia nói xong mà đã nhanh chóng rời đi.
Hắn đã trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện, khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ, Thị Huyết Điện không bắt được hắn nhất định sẽ lôi theo những người liên quan đến hắn. Lúc này Diệp Thành ở Bắc Sở mà những người có mối quan hệ mật thiết với hắn cũng chỉ có Hạo Thiên thế gia mà thôi.
Chương 1055: Kế hoạch của Thị Huyết Điện
Mau lên một chút đi!
Trong màn đêm đen, toàn thân Diệp Thành như có ngọn lửa thiêu đốt, thần mang màu vàng kim cứ thế vẽ ra một đường vòng cung tuyệt, tốc độ đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay.
Mặc dù hắn vẫn chưa chuẩn bị chấp nhận Hạo Thiên thế gia nhưng cũng không muốn thấy cảnh Hạo Thiên thế gia vì hắn mà bị Thị Huyết Điện diệt tộc.
Lần này hắn thật sự sợ rồi.
Một kẻ chinh chiến trên chiến trường nhiều năm như hắn thừa hiểu Hạo Thiên thế gia sắp đối mặt với cái gì.
Đại quân của một điện mà Thị Huyết Điện phái đi có thể so với đại quân ba điện của Chính Dương Tông, trận thế khổng lồ như vậy có muốn công phá kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia thì cùng lắm chỉ mất ba canh giờ, muốn diệt dược Hạo Thiên thế gia thì chỉ mất nhiều nhất một canh giờ mà thôi.
Diệp Thành hiểu hơn ai hết biến cố này xảy ra quá bất ngờ khiến Thiên Đình và cả thế lực mà Thiên Đình cài cắm ở Bắc Sở căn bản không kịp chi viện.
Thánh Chủ!
Khi Diệp Thành đang cuống thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau.
Lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã thấy một bóng hình, nếu nhìn kĩ thì đó chính là lão già mặc đồ giản dị vừa rồi.
Thấy vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ông ta, ông ta sao có thể chạy nhanh như vậy chứ.
“Ta nghĩ thông rồi, đội quân tu sĩ của Thị Huyết Điện đang xông tới Hạo Thiên thế gia”, lão già nói với giọng ý tứ, “chẳng trách mà Thánh Chủ lại vội vã như vậy”.
“Ông có thể hiểu ra được thì thật là làm khó cho ông rồi”.
“Thánh Chủ không phải lo lắng”, lão già mặt mày ái ngại, ông ta ho hắng, nói: “Bắc Chấn Thương Nguyên không phải là nơi mà đại quân một điện của Thị Huyết Điện có thể làm loạn, Bắc Chấn Thương Nguyên có thế chân vạc, ngoài Hạo Thiên thế gia thì chẳng phải còn có nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương sao? Bọn họ đồng lòng chống lại bên ngoài”.
“Đây mới chính là điểm mấu chốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ba nhà do thế lực của Thiền Uyên cổ thành cân bằng, mặc dù trên danh nghĩa là đồng lòng chống ngoại xâm nhưng nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương đều có âm mưu quỷ kế, bọn họ vẫn luôn muốn thôn tính Hạo Thiên thế gia, hiện giờ đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, cả hai nhà này đừng nói là chi viện mà không tát nước theo mưa đã là may lắm rồi”.
“Không phải chứ?”, lão già gãi đầu, “Môi hở răng lạnh, nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương chẳng nhẽ lại không hiểu điều này? Một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt thì chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ bước lên vết xe đổ của Hạo Thiên thế gia”.
“Ông cho rằng Thị Huyết Điện bày ra trận thế lớn như vậy thực sự là vì báo thù cho Thương Minh sao?”
“Không…không phải sao?”
“Ông cũng đánh giá cao Thương Minh quá rồi”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “Thương Minh chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Điện sẽ vì cái chết của ông ta mà dùng tới đại quân của một điện? Bọn chúng báo thù cho Thương Minh là giả, mục đích thực sự chính là xuất binh danh chính ngôn thuận tới Bắc Chấn Thương Nguyên mới là thật”.
“Ta không hiểu”, lão già lại gãi đầu, “Thị Huyết Điện chẳng phải nhằm vào Hạo Thiên thế gia sao?”
“Bọn chúng nhằm vào Hạo Thiên thế gia là giả, mục tiêu thực sự là Bắc Chấn Thương Nguyên”.
“Càng nghe càng mơ hồ”.
“Vậy ông nói cho ta biết là Thiên Đình chúng ta mạnh hay là Thị Huyết Điện mạnh?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn lão già.
“Đương nhiên là Thiên Đình mạnh rồi”, lão già không nghĩ ngợi nhiều lập tức đáp lời, vả lại vẻ mặt vẫn rất tự hào: “Thiên Đình hiện giờ chắc chắn là thế lực mạnh nhất Đại Sở”.
“Vậy thì đúng rồi, vì chúng ta mạnh nên mới khiến Thị Huyết Điện cảm thấy mối uy hiếp lớn rình rập, bọn chúng biết rồi cũng sẽ có một ngày Thiên Đình sẽ đánh Bắc Sở cho nên mới vội vàng tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy: Tiêu diệt toàn bộ thế lực chống đối chúng, liên kết với tất cả thế lực quy thuận”.
“Ta hiểu rồi”, lão già như tỉnh ra, “Thị Huyết Điện làm vậy là đang muốn dọn đường nhanh chóng đây”.
“Có thể hiểu như vậy”, Diệp Thành nói tiếp: “Bắc Chấn Thương Nguyên ở phía Bắc, Thiên Đình ở phía Nam, Thị Huyết Điện ở miền Trung, vì để tránh trước sau đều có địch, Bắc Chấn Thương Nguyêtn chắc chắn là đối tượng hàng đầu chúng nhắm tới còn việc giết Thương Minh chính là lý do tốt nhất để Thị Huyết Điện lấy cớ xuất binh.”
“Cho nên nói đêm nay nếu không có gì bất ngờ thì Hạo Thiên thế gia sẽ bị tiêu diệt, còn nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương sẽ quy thuận Thị Huyết Điện, những thế lực nhỏ khác ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng sẽ bị Thị Huyết Điện thu nạp trong vòng một đêm, mẹ kiếp, đúng là nước cờ hay”.
“Thế cục của Đại Sở hiện giờ nói thẳng ra thì chính là cuộc tranh đấu giữa Thiên Đình ở phía Nam và Thị Huyết Điện ở phía Bắc. Đêm nay Thị Huyết Điện lấy hành động này để ép Bắc Chấn Thương Nguyên gia nhập vào đội ngũ của mình”.
“Cũng không phải không có khả năng này”, lão già nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò, “vậy có nghĩa là Bắc Chấn Thương Nguyên bắt tay nhau đối đầu với Thị Huyết Điện?”
“Khả năng gần như bằng không”, Diệp Thành hít sâu: “Sức mạnh của Thị Huyết Điện đã vượt qua dự liệu của chúng ta, nếu như bọn chúng thực sự muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì chỉ cần trong một ngày là đủ, kẻ thuận theo thì sống, kẻ làm trái lại thì chết, dưới sự đàn áp của Thị Huyết Điện thì Bắc Chấn Thương nguyên chỉ có thể quy phục”.
“Quả nhiên hiểm độc, thuộc hạ lập tức đi gọi quân chi viện”.
“Không kịp đâu”, Diệp Thành nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, “Nam Sở và Bắc Chấn Thương Nguyên cách nhau hơn tám mươi nghìn dặm, đợi đại quân của Thiên Đình tới thì Hạo Thiên thế gia đã bị dẹp bằng lâu rồi, cho dù Hạo Thiên thế gia có thể trụ tới lúc đó thì đại quân của Thiên Đình chưa chắc có thể sát phạt được đến Bắc Chấn Thương Nguyên”.
“Sao có thể?”, lão già vội nói: “Với khả năng chiến đấu hiện giờ của Thiên Đình chúng ta mà Đại Sở còn có thế lực có thể chèn ép chúng ta sao?”
“Ông cho rằng Bắc Sở là nơi thế nào? Thế lực đan xen phức tạp, nội tình vượt qua cả Nam Sở, trên tám phần đều có mối quan hệ tốt đẹp với Thị Huyết Điện, đại quân của Thị Huyết Điện vượt tám mươi nghìn dặm xa xôi chinh chiến mà không hề có lấy cứ điểm, đây chính là điều đại kị của nhà binh, một khi đại quân của Thiên Đình chúng ta bị vây bắt ở Bắc Sở thì bất cứ lúc nào cũng bị nhấn chìm”.
“Không có quân chi viện thì…thì chỉ có nước chết”.
“Không phải còn có chúng ta sao?”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng.
“Thánh….Thánh Chủ người không phải định đưa một mình thuộc hạ đi đánh trận đấy chứ?”, lão già mặt mày đặc sắc nhìn Diệp Thành.
“Ván cờ này chưa vào nước chết”, Diệp Thành hít sâu, “chỉ cần chúng ta đến được Hạo Thiên thế gia trước khi Thị Huyết Điện đến thì thế cục có thể xoay chuyển.
“Nhưng cho dù chúng ta kịp đến Hạo Thiên thế gia trước thì cũng không thể bảo vệ được Hạo Thiên thế gia”, lão già nhìn Diệp Thành: “Đó là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia cùng lắm chỉ trụ được không nổi ba canh giờ, chúng ta lại không có quân chi viện”.
“Ai nói ta phải bảo vệ Hạo Thiên thế gia?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, “đã không có quân chi viện thì việc chúng ta cần làm chính là trước khi đại quân của Thị Huyết Điện tới, giúp Hạo Thiên thế gia rời đi”.
“Ta cảm thấy bảo vệ vẫn đáng tin hơn”, lão già gãi đầu, “trong ba canh giờ dù đại quân của Thiên Đình không kịp tới nhưng thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở vẫn có tới tầm sáu phần có thể kịp tới, lại thêm Hạo Thiên thế gia cũng không phải không có sức chiến đấu”.
“Bắc Sở không phải là địa bàn của chúng ta, dù đại quân của Thiên Đình có đến thì cũng có khả năng bị thôn tính chứ đừng nói là khả năng chiến đấu không bằng một điện của chúng ta ở Bắc Sở”.
“Vậy Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia rời đi đâu? Không phải chỉ có một hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bao vây, vả lại lại còn trong tình cảnh không có kết giới hộ sơn nữa”.
“Cho nên cái mà chúng ta cần tranh thủ là thời gian”, Diệp Thành trầm ngâm, “chúng ta cần thời gian để Hạo Thiên thế gia rời đi, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đó thì ta có tám phần tự tin có thể đưa bọn họ về Nam Sở”.
“Thánh Chủ cứ nói cách làm thế nào đi ạ”.
“Thông báo tới Viêm Hoàng ở Bắc Sở để bọn họ đi từ Tây Lăng vượt qua thế giới người phàm, tiếp ứng Hạo Thiên thế gia ở Tây Nguyên”.
“Đợi đã, đi qua thế giới người phàm sao?”, lão già ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm để rời đi?”
“Bất ngờ lắm sao?”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đương nhiên rồi ạ”, lão già tặc lưỡi, “có đánh vỡ đầu thuộc hạ cũng không nghĩ ra, thuộc hạ cho rằng Thị Huyết Điện cũng sẽ không nghĩ tới Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm”.
“Đi làm đi”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, “còn nữa, dặn dò xuống dưới, kế hoạch trước đó không thay đổi, tiếp tục làm loạn cho ta, động tĩnh càng lớn càng tốt, không được chiến đấu trực diện là được”.
“Vâng, thuộc hạ đã rõ”, lão già vội hành động, roẹt một cái đã biến mất, tốc độ nhanh tới mức khiến Diệp Thành phải bất ngờ.
“Thiên Đình đúng là nhiều nhân tài”, Diệp Thành trầm trồ, hắn lại lần nữa lên đường chạy mt mạch về phía Bắc Chấn Thương Nguyên.
Diệp Thành ở Bắc Sở?
Sắc mặt mọi người tái mét, thoáng chốc không còn một giọt máu.
Sao họ có thể ngờ rằng Thánh chủ của Thiên Đình lại một mình đến nơi nguy hiểm như Bắc Sở, mà dù thế nào bọn họ cũng không thể ngờ được hắn sẽ xuất hiện trong tửu lâu này.
Nhất thời có người không nhịn được run lên, tuy không biết Diệp Thành đến lúc nào nhưng bọn họ biết Diệp Thành đã nghe thấy hết những lời bọn họ nói lúc trước, không thiếu một chữ.
Vậy mới nói cơm có thể ăn bừa, nói không được nói bừa, nói ra lời không nên nói sẽ phải trả giá bằng máu.
“Diệp Thành, lá gan của ngươi lớn lắm”, trong bầu không khí im lặng đến ngột ngạt, Thương Minh vô cùng sợ hãi chợt đứng lên, cũng chính vì sự sợ hãi trong lòng nên ông ta mới phải hét lên để che giấu.
Ông ta sợ, thật sự rất sợ, áp lực Diệp Thành mang lại cho ông ta lớn như núi. Thánh chủ của Thiên Đình, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, dù thân phận hay tu vi đều có thể nghiền nát ông ta.
“Có vẻ ông không hoan nghênh ta cho lắm”, Diệp Thành tiếp tục bước đi, nụ cười nhẹ vẫn luôn duy trì trên khuôn mặt, nụ cười đó trong mắt Thương Minh như tử thần đang vẫy gọi.
“Một năm trước để ngươi chạy trốn, hôm nay ngươi không cần phải đi nữa”, không biết là do không tự lượng sức hay vì sợ hãi tột độ mà Thương Minh lại giơ kiếm xông tới.
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, ai cho ông tự tin đó?”, Diệp Thành cười khẩy, giơ tay nắm lấy sát kiếm của Thương Minh, dù ông ta có làm thế nào cũng không thể đâm thêm được nữa.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong tửu lâu đều sợ hãi không dám phát ra tiếng động, Thương Minh đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, thế mà một đòn đỉnh phong lại bị đánh bại nhanh chóng như vậy, sức mạnh của Diệp Thành vượt ngoài dự đoán của họ.
Đi chết đi!
Thương Minh rống lên rồi vung một chưởng tới.
Diệp Thành nở nụ cười đùa bỡn, đối mặt với một đòn đỉnh phong của Thương Minh, hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên.
Bùm!
Ngay sau đó, tửu lâu sụp đổ, Thương Minh toàn thân đẫm máu bay ngược ra ngoài, con phố vốn đang ồn ào bỗng càng trở nên náo nhiệt hơn vì chuyện này.
“Đó… Đó chẳng phải Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?”, có người nhận ra Thương Minh lập tức sững sờ.
“Trên địa bàn của Thị Huyết Điện mà lại có người dám ra tay với ông ta?”
“Ai mà ghê gớm vậy?”, lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung về một hướng, họ nhìn thấy Diệp Thành đang chậm rãi bước ra.
Chết tiệt!
Khi nhìn thấy mặt Diệp Thành, tiếng chửi thề đồng loạt bật thốt ra từ miệng mọi người, dường như đã nhìn thấy điều gì đó rất bất ngờ.
“Ta không nhìn nhầm chứ?”, sau một hai giây, có người vô thức day đầu mày.
“Ngươi không nhìn nhầm đâu, chính là Thánh chủ của Thiên Đình”.
“Lão tổ cứu ta với”, trong tiếng nghị luận, Thương Minh trong đống đổ nát lảo đảo bay lên trời, thiêu đốt thọ nguyên, điên cuồng bay về một hướng.
Lại nhìn Diệp Thành, hắn không nhanh không chậm đuổi theo phía sau Thương Minh, chỉ đánh ra vài đạo thần quang tượng trưng chứ không có ý định giết ông ta.
Cảnh tượng này khiến những người bên dưới đều choáng váng.
Thánh chủ Thiên Đình, ngươi đang định làm gì? Lá gan lớn thật đấy! Đây là Bắc Sở chứ không phải Nam Sở của các ngươi.
Nhưng bọn họ làm sao hiểu được ý của Diệp Thành.
Muốn giết Thương Minh thì một nhát kiếm là đủ, sở dĩ hắn thong thả đuổi theo chứ không hành hạ Thương Minh là để tuyên bố cho Bắc Sở: Ta, Diệp Thành, Thánh chủ của Thiên Đình đã tới.
Bùm! Đùng! Đoàng!
Đất trời trở nên hỗn loạn.
Phía trước, Thương Minh chạy trốn nhưng những ngọn núi lớn phía sau lại liên tục lần lượt sụp đổ.
Ở phía sau, Diệp Thành cầm sát kiếm nhuốm máu, bước đi nhẹ như gió giống như đang tản bộ, nhưng mỗi lần ra tay đều phát ra động tĩnh rất lớn.
Phía sau nữa là các tu sĩ trong thành cổ, từng đoàn từng đoàn đông như thuỷ triều, nhưng bọn họ không dám tới quá gần mà chỉ nhìn từ xa, sợ Diệp Thành sẽ phát điên quay lại đánh mình.
Cái gì? Diệp Thành đến Bắc Sở rồi?
Cái gì? Diệp Thành đang đuổi giết Thương Minh?
Động tĩnh Diệp Thành gây ra thực sự quá lớn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tin tức này như mọc cánh, truyền khắp Bắc Sở.
Khốn kiếp!
Trong đại điện của Thị Huyết Điện vọng ra tiếng gầm thét dữ tợn: “Diệp Thành, hôm nay ngươi đã tới thì không cần phải đi nữa”.
Chẳng mấy chốc, tiếng gầm rú rung chuyển bầu trời, cao thủ của Thị Huyết Điện bay tới từ tứ phía, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ ba, giống như một đội quân tu sĩ vậy.
Thế trận này khiến người dân Bắc Sở đều kinh hãi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có lý.
Diệp Thành là ai? Là sát thần, là con gián đánh thế nào cũng không chết, khi xưa lúc hắn còn chưa trưởng thành đã dấy lên làn sóng lớn ở Bắc Sở, chứ đừng nói bây giờ hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, người như vậy, muốn giết được hắn phải điều động cả đội quân tu sĩ.
Chương 1052: Tranh thủ thời gian cho Nam Sở
Bùm! Đùng! Đoàng!
Khi mọi người đang quan sát, đất trời vẫn không ngừng vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Trên hư không, Diệp Thành vẫn cầm sát kiếm ung dung như đi tản bộ, không nhanh không chậm.
Lại nhìn đến Thương Minh, ông ta vẫn đang loạng choạng bỏ chạy.
Diệp Thành chỉ đuổi theo chứ không giết khiến ông ta sợ phát điên, hành hạ từng chút từng chút như vậy khiến tinh thần ông ta có chút suy sụp.
Đã từng có khoảnh khắc ông ta suýt dừng lại, mong Diệp Thành cho mình được chết một cách nhanh chóng, cảm giác bị dày vò liên tục trước khi chết như này khiến ông ta còn khó chịu hơn phải chết.
Bùm!
Khi ông ta đang tuyệt vọng thì hư không trước mặt nổ tung, đoàn người lao đến như sóng thuỷ triều, cao thủ của Thị Huyết Điện đã đến.
Lão tổ, cứu ta!
Thương Minh rống lên một cách điên cuồng, như thể đã nhìn thấy hy vọng sống.
Nhưng ông ta vừa bước một bước, cây thương đen như mực đã bắn tới từ phía sau.
Phụt!
Máu bắn tung tóe, cây thương đen lạnh lẽo xuyên qua cơ thể Thương Minh, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà lại bị ghim chết trên hư thiên, đến lúc chết trong mắt vẫn mang theo nỗi sợ hãi.
Diệp Thành, ngươi thật đáng chết!
Thấy Diệp Thành giết Thương Minh ngay trước mặt đại quân của mình, cao thủ Thị Huyết Điện đùng đùng tức giận.
“Vậy ngươi cũng phải giết được ta đã!”, Diệp Thành chế nhạo, đột nhiên xoay người chạy ngược lại, vì bốn phương tám hướng đều có cao thủ của Thị Huyết Điện bao vây, mà chỉ có đội quân phía sau không đông lắm, hắn cần tìm được đường trước khi bị bao vây.
Giết cho ta!
Tiếng gầm giận dữ của cao thủ Thị Huyết Điện rung chuyển bầu trời, đại quân đông nghịt từ bốn phía nhanh chóng lao về hướng chính giữa.
Kẻ nào cản ta đều phải chết!
Giọng Diệp Thành như sấm rền vang, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, Hỗn Độn Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, kim quang trên người bắn ra rực rỡ chói mắt, mang theo khí thế nuốt chửng núi sông.
Phụt!
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành vung đao quét sạch một vùng, hắn thật sự giống như chiến thần, dưới cảnh giới Chuẩn Thiên không ai có thể đỡ được một chiêu của hắn.
Đây là một cảnh tượng rất đáng sợ, đại quân Thị Huyết Điện như đại dương đen, Diệp Thành cô đơn lẻ bóng nhưng kim quang chói lọi phát ra từ người hắn lại rất chói mắt.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của khán giả từ mọi hướng đều đập thình thịch.
Đó là đội hình thế nào? Là đội quân tu sĩ đó, thế nhưng lại bị một người đánh gục toàn bộ.
Cùng lúc đó, bầu không khí trong đại điện Hằng Nhạc Tông của Nam Sở lại cực kỳ ngột ngạt, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
“Thông tin tình báo đã xác nhận Thị Huyết Điện đang liên thủ với thế lực từ các hướng, chuẩn bị Nam tiến tấn công Thiên Đình”, cuối cùng, sự im lặng trong điện bị một câu nhẹ nhàng của Hồng Trần Tuyết phá vỡ.
“Bọn chúng biết chọn lúc lắm!”, Chung Quy hừ lạnh.
“Có bọn chúng gây rối, chúng ta sẽ chẳng bao giờ xây được tường thành Nam Sở”, Thiên Tông Lão Tổ hít một hơi thật sâu: “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, đánh úp mới là điều đau đầu nhất”.
“Báo!”, khi mọi người đang bàn luận thì có người chạy vào đại điện, quỳ một chân trên đất.
“Nói”.
“Thánh chủ truyền tin bảo chúng ta cứ yên tâm xây tường thành, chuyện ở Bắc Sở cứ giao cho người”.
“Vớ vẩn”, Chung Giang trầm giọng quát: “Bắc Sở là nơi như nào? Là một vùng đất hung ác tàn bạo”.
“Lập tức truyền tin cho Thánh chủ không được để lộ thân phận, chuyện ở Nam Sở, chúng ta…”
“Báo!”, Hồng Trần Tuyết còn chưa nói xong đã bị tiếng hét từ bên ngoài đại điện cắt ngang: “Vừa có tin truyền đến báo rằng Thánh chủ đang truy sát Thương Minh của Thị Huyết Điện, hơn nữa động tĩnh còn không nhỏ, cao thủ của Thị Huyết Điện đã xuất quân”.
“Hắn chủ động tiết lộ thân phận của mình sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm người đó.
“Tình… Tình báo nói như vậy đó ạ”.
Một câu nói khiến cả đại điện đều im lặng.
Lại là tên thanh niên đó, lại là thống soái tam quân của họ, hắn lại dấn thân vào nguy hiểm, dùng bản thân mình thu hút các thế lực của Bắc Sở… tranh thủ thời gian cho Nam Sở.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ động cơ thực sự của Diệp Thành khi đến Bắc Sở, hắn thật sự đi tìm Sở Huyên sao? Hay là hắn đã sớm dự đoán được sẽ xảy ra biến cố này nên mới một mình tới Bắc Sở lo liệu?
Chương 1053: Làm loạn Bắc Sở
Rầm! Bịch! Rầm!
Giữa đất trời, ngoài tiếng gằn giọng giết chóc ra thì còn lại toàn là tiếng động ầm vang thế này.
Đưa mắt nhìn, biển người đen kịt lần lượt nhấn chìm Diệp Thành.
Thế nhưng Diệp Thành lại như vì sao sáng không bao giờ rơi rụng, hắn liên tiếp gây nên sóng to gió lớn trong biển người, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vô song, ra tay với những đòn bá đạo mà dứt khoát, những nơi hắn đi qua để lại toàn máu là máu khiến cho đại quân của Thị Huyết Điện bị hắn đánh cho tan đàn xẻ nghé.
“Đúng là một viên hổ tướng”, những tu sĩ từ tứ phương chạy tới nhìn thấy cảnh tượng này thì đều tặc lưỡi.
“Mới trong vòng một năm mà đã tiến cấp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu như vậy thì lấy ai ở Đại Sở có thể đàn áp hắn?”
“Thánh Chủ Thiên Đình, bá đạo vô song, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt trông thấy rồi”, rất nhiều tu sĩ lão bối kinh ngạc, nếu lấy thành tựu khi bọn họ còn trẻ để so với Diệp Thành thì rõ ràng là như trò đùa.
“Xông ra ngoài rồi”, trong tiếng bàn tán, có người kinh ngạc lên tiếng.
Nghe vậy, những người quan sát từ tám phương lần lượt đổ dồn ánh mắt qua nhìn.
Đại quân của Thị Huyết Điện mặc dù rất hung bạo nhưng cuối cùng lại để Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây.
Nhìn từ xa, Diệp Thành toàn thâm đẫm máu nhưng cũng không thể che lấp đi thần mang màu vàng kim trên cơ thể hắn, kim mang và máu tươi cùng dung hoà, ma sát và phật quang đan xen khiến hình thái của hắn càng thêm kì dị.
Đuổi theo cho ta!
Thấy Diệp Thành sát phạt ra khỏi vòng vây, một lão tổ của Thị Huyết Điện lập tức gằn giọng, bao nhiêu kẻ mạnh như vậy mà không ngăn nổi một tên, đây rõ ràng là cái bạt đau đớn cho Thị Huyết Điện.
Rầm! Rầm! Đoàng!
Ngay sau đó, hư không lại như có tiếng sầm rền vang lên liên tiếp, đại quân của Thị Huyết Điện từ tứ phương tám hướng hợp lại với nhau, cảnh tượng đen kịt che lấp cả vầng mặt trời, bóng người như lũ cuốn cứ thế trấn áp thiên địa đuổi theo Diệp Thành.
Phía trước, Diệp Thành giống như đạo kinh mang liếc nhìn về phía sau, hắn bất giác bật cười lạnh lùng.
Luận về bản lĩnh chạy trốn thì hắn tự nhận không thua kém bất kì ai, có hai chiêu bài tủ đó thì đến cả Cửu Hoàng cũng chưa chắc đuổi kịp, đây cũng chính là lý do để hắn dám công khai thân phận.
Ngày hôm nay được định sẵn là một ngày không yên bình.
Từ khi Diệp Thành bị truy sát, sau mười mấy canh giờ, cả Bắc Sở sục sôi, liên tục truyền tin nhau.
Đại quân của Thị Huyết Điện đuổi theo Diệp Thành hơn tám mươi nghìn dặm nhưng lại để hắn chạy thoát.
Đột nhiên, cả Bắc Sở như bùng nổ, có quá nhiều người trầm trồ, quá nhiều người kinh ngạc.
Trong trận chiến này, Diệp Thành đã tạo nên uy danh của Thánh Chủ Thiên Đình, uy danh này quá vang dội khiến người ta phải kính nể.
Đại chiến mất một ngày khiến hắn mỏi mệt, thế nhưng chiến tích của hắn vẫn rất huy hoàng, chí ít thì vì trận chiến này mà kế hoạch của liên quân các thế lực ở Đại Sở đã bị phá bỏ.
Roẹt!
Rất nhanh sau đó, sau tiếng gió rít lên, một bóng hình hiện ra, nếu nhìn kĩ thì chính là lão già mặc y phục rất bình thường với mái tóc bạc.
“Thánh Chủ, hôm nay người đánh được lắm”, lão già mặc y phục giản dị nhìn có vẻ hưng phấn, mặc dù ông ta lớn tuổi hơn Diệp Thành nhưng lại không thể điềm tĩnh bằng Diệp Thành, đây chính là sự khác biệt giữa một vị thống soái và thuộc hạ.
“Đã thông báo đến tất cả các thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở chưa?”, Diệp Thành vừa cởi bộ y phục nhuốm máu vừa lên tiếng hỏi.
“Đã phân bổ tới phạm vi quanh các phân điện của Thị Huyết Điện rồi”, lão già mặc y phục đơn giản vội nói, “chỉ đợi Thánh Chủ ra lệnh”.
“Ông đi làm đi, tự lượng sức là được”, Diệp Thành khoát tay cười nói, “nhất định lúc nào cũng phải nhớ nhiệm vụ của mọi người là làm loạn, không được gây xung đột trực diện với các thế lực của Đại Sở”.
“Cái này thì chúng ta hiểu”, lão già mỉm cười quay người biến mất.
Chương 1054: Thông tin về Sở Huyên
Rắc! Rắc!
Tiếp đó là âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau, sau một canh giờ hồi phục, Diệp Thành lại lần nữa khí huyết ngút trời, trở lại trạng thái đỉnh phong.
“Lão đại”, ngay sau đó, bên trong thần hải của Diệp Thành chợt vang lên giọng nói của đạo thân.
“Ngươi vẫn còn biết liên hệ với lão đại là ta đây à?”, Diệp Thành tức tối mắng chửi.
“Đừng nói thế mà, ta tới đây là có việc quan trọng”, đạo thân Tinh Thần ho hắng.
“Nghe ý này của ngươi thì có tin tốt rồi?”
“Có phải là tin tốt hay không ta không biết nhưng chắc chắn là tin mà lão đại muốn nghe”, đạo thân Tinh Thần xoa xoa mũi, nói tiếp: “Nửa tháng trước, có người từng gặp sư phụ của người là Sở Huyên ở Thập Vạn Đại Sơn”.
“Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành cau mày.
“Huyên Nhi vẫn luôn bặt vô âm tín là vì vào Thập Vạn Đại Sơn sao?”, sắc mặt Diệp Thành chợt trở nên vô cùng khó coi, hắn thật sự rất lo lắng.
“Không phải vậy”, một câu nói của đạo thân khiến Diệp Thành tức tối.
“Tên đê tiện nhà ngươi, có thể nói luôn trong một câu không hả?”, Diệp Thành mắng chửi.
“Vì người quá sốt ruột đấy chứ?”, đạo thân Tinh Thần ho hắng, “hôm qua ta tới bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn đi một vòng và tìm thấy rất nhiều người, chắc chắn sư phụ của lão đại không vào trong đó, chỉ đi bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn rất lâu thôi”.
“Còn gì nữa?”
“Cô ấy còn từng đi qua hoang mạc và hố thần”.
“Hoang mạc?”, Diệp Thành lại lần nữa cau mày, hắn càng ngày càng không hiểu Sở Huyên đang định làm gì, đang yên lành tự dưng tới những nơi nguy hiểm như vậy làm gì.
“Còn nữa, trước kia người bảo ta đi Bàn Long Hải Vực thăm dò, quả thực nơi đó rất dị thường”, đạo thân Tinh Thần vẫn nói tiếp, “có điều hiện giờ xem ra nơi mà Sở Huyên tiền bối muốn đi không phải là Bàn Long Hải Vực mà là Vô Vọng Đại Trạch vì Vô Vọng Đại Trạch là nơi rất sâu của Bàn Long Hải Vực”.
Diệp Thành trầm lắng, những suy đoán của đạo thân chắc chắn không sai.
Đầu tiên là Hoang Mạc, Hố Thần rồi lại Thập Vạn Đại Sơn, những nơi mà Sở Huyên đi đều là những nơi vô cùng nguy hiểm của Đại Sở, hắn có lý do để tin rằng trước kia Sở Huyên xuất hiện ở Bàn Long Hải Vực chắc chắn có liên quan đến Vô Vọng Đại Trạch.
Cũng chính vì vậy nên hắn mới không hiểu, không hiểu vì sao Sở Huyên liên tiếp tới gần những nơi nguy hiểm như vậy.
Những ngày này hắn liên tiếp lấy thân phận là Sát Thần, Đan thánh gây ra động tĩnh lớn ở Đại Sở, đến cả Nam Sở cũng thống nhất rồi, ở Đại Sở này làm gì có ai không biết, lẽ nào Sở Huyên lại không biết đến tin này?
Diệp Thành thực sự khó hiểu, Sở Huyên không có lý do gì không biết đến những chuyện này nhưng cô ấy đã biết thì vì sao lại không quay về Nam Sở?
“Sư phụ, rốt cục người đang làm gì?”, cảm giác khó chịu khiến Diệp Thành như đang rơi vào trong biển cả mênh mang.
“Trước mắt cô ấy sẽ tới Hoan Hải và U Minh Chi Cốc”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì đạo thân tinh thần lại lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Thành bị ngắt đi mạch suy nghĩ, ánh mắt hắn chợt sáng lên.
Đúng vậy! Những nơi mà Sở Huyên đi đều là cấm địa nguy hiểm của Đại Sở, nếu như suy đoán chính xác thì mục tiêu tiếp theo của cô ấy nhất định là Hoan Hải và U Minh Chi Cốc.
“U Minh Chi Cốc không phải là một nơi cố định, thấy đầu không thấy cuối, Sở Huyên chưa chắc đã có thể tìm thấy”, Diệp Thành chợt suy nghĩ tới rất nhiều chuyện, “nếu như đoán không nhầm thì nơi tiếp theo sư phụ đi chính là Hoan Hải”.
“Ngươi về Nam Sở”, nghĩ thông điểm này, Diệp Thành lập tức ra lệnh cho đạo thân.
“Đừng mà, ta còn chưa chơi thoả thích ở đây”, đạo thân Tinh Thần chợt ủ rũ.
“Đừng nói những lời vô dụng đó với ta”, Diệp Thành lập tức mắng chửi: “Về Nam Sở cho ta, trước khi ta chưa về Nam Sở thì canh chừng Hoan Hải cho cẩn thận, một khi thấy Huyên Nhi thì lập tức thông báo cho ta”.
“Đúng là tự đào hố chôn mình”, đạo thân tự bạt cho mình cái bạt, vừa rồi nó còn đang hào hứng giúp Diệp Thành đoán phương hướng của Sở Huyên, vậy mà chưa tới một phút nó đã bị đối xử tệ bạc rồi.
“Đi luôn, lập tức”, Diệp Thành lại lần nữa hối thúc.
“Ta biết rồi”, đạo thân khó chịu nhưng vẫn phải lê bước đi về Nam Sở.
Phù!
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mặc dù hắn không tìm được Sở Huyên nhưng ít nhất hắn cũng đã có được thông tin về cô, hắn biết cô vẫn bình an vô sự, đây là tin tốt lành với hắn.
“Thánh Chủ”, không lâu sau đó, lão già ăn mặc giản dị lại quay trở về.
“Sao lại quay lại thế?”, Diệp Thành hoài nghi nhìn lão ta.
“Hành động của Thị Huyết Điện có phần dị thường”.
“Dị thường chỗ nào?”
“Bọn họ điều đại quân một điện nhưng lại không tiến về Nam Sở mà đi về Bắc…Ấy, ấy, Thánh Chủ, người nghe ta nói xong đã”, lão già còn chưa nói xong thì roẹt một cái, Diệp Thành đã biến mất.
“Đúng là…”, trên hư không, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang, tốc độ nhanh tới mức không thể dùng mắt thường mà nắm bắt.
“Thị Huyết Điện, nếu bọn họ có chuyện gì thì ta sẽ bắt các người trả giá gấp trăm lần”, Diệp Thành đỏ ngầu đôi mắt, nắm đấm rất chặt vang lên âm thanh rắc rắc, có lẽ vì dùng lực mạnh nên móng tay của hắn cắm vào lòng bàn tay đến bật máu.
Không sai, một người trước nay vẫn tự nhận có thể kiểm soát được thế cục như hắn thì lần này lại bỏ sót, hắn đã bỏ sót một sự tồn tại quan trọng, đó chính là Hạo Thiên thế gia.
Đây cũng chính là lý do vì sao hắn không nghe lão già kia nói xong mà đã nhanh chóng rời đi.
Hắn đã trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện, khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ, Thị Huyết Điện không bắt được hắn nhất định sẽ lôi theo những người liên quan đến hắn. Lúc này Diệp Thành ở Bắc Sở mà những người có mối quan hệ mật thiết với hắn cũng chỉ có Hạo Thiên thế gia mà thôi.
Chương 1055: Kế hoạch của Thị Huyết Điện
Mau lên một chút đi!
Trong màn đêm đen, toàn thân Diệp Thành như có ngọn lửa thiêu đốt, thần mang màu vàng kim cứ thế vẽ ra một đường vòng cung tuyệt, tốc độ đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay.
Mặc dù hắn vẫn chưa chuẩn bị chấp nhận Hạo Thiên thế gia nhưng cũng không muốn thấy cảnh Hạo Thiên thế gia vì hắn mà bị Thị Huyết Điện diệt tộc.
Lần này hắn thật sự sợ rồi.
Một kẻ chinh chiến trên chiến trường nhiều năm như hắn thừa hiểu Hạo Thiên thế gia sắp đối mặt với cái gì.
Đại quân của một điện mà Thị Huyết Điện phái đi có thể so với đại quân ba điện của Chính Dương Tông, trận thế khổng lồ như vậy có muốn công phá kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia thì cùng lắm chỉ mất ba canh giờ, muốn diệt dược Hạo Thiên thế gia thì chỉ mất nhiều nhất một canh giờ mà thôi.
Diệp Thành hiểu hơn ai hết biến cố này xảy ra quá bất ngờ khiến Thiên Đình và cả thế lực mà Thiên Đình cài cắm ở Bắc Sở căn bản không kịp chi viện.
Thánh Chủ!
Khi Diệp Thành đang cuống thì đột nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau.
Lời còn chưa dứt, Diệp Thành đã thấy một bóng hình, nếu nhìn kĩ thì đó chính là lão già mặc đồ giản dị vừa rồi.
Thấy vậy, Diệp Thành vô thức nhìn ông ta, ông ta sao có thể chạy nhanh như vậy chứ.
“Ta nghĩ thông rồi, đội quân tu sĩ của Thị Huyết Điện đang xông tới Hạo Thiên thế gia”, lão già nói với giọng ý tứ, “chẳng trách mà Thánh Chủ lại vội vã như vậy”.
“Ông có thể hiểu ra được thì thật là làm khó cho ông rồi”.
“Thánh Chủ không phải lo lắng”, lão già mặt mày ái ngại, ông ta ho hắng, nói: “Bắc Chấn Thương Nguyên không phải là nơi mà đại quân một điện của Thị Huyết Điện có thể làm loạn, Bắc Chấn Thương Nguyên có thế chân vạc, ngoài Hạo Thiên thế gia thì chẳng phải còn có nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương sao? Bọn họ đồng lòng chống lại bên ngoài”.
“Đây mới chính là điểm mấu chốt”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “ba nhà do thế lực của Thiền Uyên cổ thành cân bằng, mặc dù trên danh nghĩa là đồng lòng chống ngoại xâm nhưng nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương đều có âm mưu quỷ kế, bọn họ vẫn luôn muốn thôn tính Hạo Thiên thế gia, hiện giờ đại quân của Thị Huyết Điện sát phạt tới, cả hai nhà này đừng nói là chi viện mà không tát nước theo mưa đã là may lắm rồi”.
“Không phải chứ?”, lão già gãi đầu, “Môi hở răng lạnh, nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương chẳng nhẽ lại không hiểu điều này? Một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt thì chẳng bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ bước lên vết xe đổ của Hạo Thiên thế gia”.
“Ông cho rằng Thị Huyết Điện bày ra trận thế lớn như vậy thực sự là vì báo thù cho Thương Minh sao?”
“Không…không phải sao?”
“Ông cũng đánh giá cao Thương Minh quá rồi”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “Thương Minh chỉ là một trưởng lão nhỏ nhoi của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Điện sẽ vì cái chết của ông ta mà dùng tới đại quân của một điện? Bọn chúng báo thù cho Thương Minh là giả, mục đích thực sự chính là xuất binh danh chính ngôn thuận tới Bắc Chấn Thương Nguyên mới là thật”.
“Ta không hiểu”, lão già lại gãi đầu, “Thị Huyết Điện chẳng phải nhằm vào Hạo Thiên thế gia sao?”
“Bọn chúng nhằm vào Hạo Thiên thế gia là giả, mục tiêu thực sự là Bắc Chấn Thương Nguyên”.
“Càng nghe càng mơ hồ”.
“Vậy ông nói cho ta biết là Thiên Đình chúng ta mạnh hay là Thị Huyết Điện mạnh?”, Diệp Thành quay đầu sang nhìn lão già.
“Đương nhiên là Thiên Đình mạnh rồi”, lão già không nghĩ ngợi nhiều lập tức đáp lời, vả lại vẻ mặt vẫn rất tự hào: “Thiên Đình hiện giờ chắc chắn là thế lực mạnh nhất Đại Sở”.
“Vậy thì đúng rồi, vì chúng ta mạnh nên mới khiến Thị Huyết Điện cảm thấy mối uy hiếp lớn rình rập, bọn chúng biết rồi cũng sẽ có một ngày Thiên Đình sẽ đánh Bắc Sở cho nên mới vội vàng tăng nhanh thực lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy: Tiêu diệt toàn bộ thế lực chống đối chúng, liên kết với tất cả thế lực quy thuận”.
“Ta hiểu rồi”, lão già như tỉnh ra, “Thị Huyết Điện làm vậy là đang muốn dọn đường nhanh chóng đây”.
“Có thể hiểu như vậy”, Diệp Thành nói tiếp: “Bắc Chấn Thương Nguyên ở phía Bắc, Thiên Đình ở phía Nam, Thị Huyết Điện ở miền Trung, vì để tránh trước sau đều có địch, Bắc Chấn Thương Nguyêtn chắc chắn là đối tượng hàng đầu chúng nhắm tới còn việc giết Thương Minh chính là lý do tốt nhất để Thị Huyết Điện lấy cớ xuất binh.”
“Cho nên nói đêm nay nếu không có gì bất ngờ thì Hạo Thiên thế gia sẽ bị tiêu diệt, còn nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương sẽ quy thuận Thị Huyết Điện, những thế lực nhỏ khác ở Bắc Chấn Thương Nguyên cũng sẽ bị Thị Huyết Điện thu nạp trong vòng một đêm, mẹ kiếp, đúng là nước cờ hay”.
“Thế cục của Đại Sở hiện giờ nói thẳng ra thì chính là cuộc tranh đấu giữa Thiên Đình ở phía Nam và Thị Huyết Điện ở phía Bắc. Đêm nay Thị Huyết Điện lấy hành động này để ép Bắc Chấn Thương Nguyên gia nhập vào đội ngũ của mình”.
“Cũng không phải không có khả năng này”, lão già nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò, “vậy có nghĩa là Bắc Chấn Thương Nguyên bắt tay nhau đối đầu với Thị Huyết Điện?”
“Khả năng gần như bằng không”, Diệp Thành hít sâu: “Sức mạnh của Thị Huyết Điện đã vượt qua dự liệu của chúng ta, nếu như bọn chúng thực sự muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì chỉ cần trong một ngày là đủ, kẻ thuận theo thì sống, kẻ làm trái lại thì chết, dưới sự đàn áp của Thị Huyết Điện thì Bắc Chấn Thương nguyên chỉ có thể quy phục”.
“Quả nhiên hiểm độc, thuộc hạ lập tức đi gọi quân chi viện”.
“Không kịp đâu”, Diệp Thành nắm chặt tay vang lên tiếng kêu rắc rắc, “Nam Sở và Bắc Chấn Thương Nguyên cách nhau hơn tám mươi nghìn dặm, đợi đại quân của Thiên Đình tới thì Hạo Thiên thế gia đã bị dẹp bằng lâu rồi, cho dù Hạo Thiên thế gia có thể trụ tới lúc đó thì đại quân của Thiên Đình chưa chắc có thể sát phạt được đến Bắc Chấn Thương Nguyên”.
“Sao có thể?”, lão già vội nói: “Với khả năng chiến đấu hiện giờ của Thiên Đình chúng ta mà Đại Sở còn có thế lực có thể chèn ép chúng ta sao?”
“Ông cho rằng Bắc Sở là nơi thế nào? Thế lực đan xen phức tạp, nội tình vượt qua cả Nam Sở, trên tám phần đều có mối quan hệ tốt đẹp với Thị Huyết Điện, đại quân của Thị Huyết Điện vượt tám mươi nghìn dặm xa xôi chinh chiến mà không hề có lấy cứ điểm, đây chính là điều đại kị của nhà binh, một khi đại quân của Thiên Đình chúng ta bị vây bắt ở Bắc Sở thì bất cứ lúc nào cũng bị nhấn chìm”.
“Không có quân chi viện thì…thì chỉ có nước chết”.
“Không phải còn có chúng ta sao?”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng.
“Thánh….Thánh Chủ người không phải định đưa một mình thuộc hạ đi đánh trận đấy chứ?”, lão già mặt mày đặc sắc nhìn Diệp Thành.
“Ván cờ này chưa vào nước chết”, Diệp Thành hít sâu, “chỉ cần chúng ta đến được Hạo Thiên thế gia trước khi Thị Huyết Điện đến thì thế cục có thể xoay chuyển.
“Nhưng cho dù chúng ta kịp đến Hạo Thiên thế gia trước thì cũng không thể bảo vệ được Hạo Thiên thế gia”, lão già nhìn Diệp Thành: “Đó là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia cùng lắm chỉ trụ được không nổi ba canh giờ, chúng ta lại không có quân chi viện”.
“Ai nói ta phải bảo vệ Hạo Thiên thế gia?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, “đã không có quân chi viện thì việc chúng ta cần làm chính là trước khi đại quân của Thị Huyết Điện tới, giúp Hạo Thiên thế gia rời đi”.
“Ta cảm thấy bảo vệ vẫn đáng tin hơn”, lão già gãi đầu, “trong ba canh giờ dù đại quân của Thiên Đình không kịp tới nhưng thế lực của Thiên Đình chúng ta ở Bắc Sở vẫn có tới tầm sáu phần có thể kịp tới, lại thêm Hạo Thiên thế gia cũng không phải không có sức chiến đấu”.
“Bắc Sở không phải là địa bàn của chúng ta, dù đại quân của Thiên Đình có đến thì cũng có khả năng bị thôn tính chứ đừng nói là khả năng chiến đấu không bằng một điện của chúng ta ở Bắc Sở”.
“Vậy Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia rời đi đâu? Không phải chỉ có một hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bao vây, vả lại lại còn trong tình cảnh không có kết giới hộ sơn nữa”.
“Cho nên cái mà chúng ta cần tranh thủ là thời gian”, Diệp Thành trầm ngâm, “chúng ta cần thời gian để Hạo Thiên thế gia rời đi, chỉ cần có thể an toàn rời khỏi đó thì ta có tám phần tự tin có thể đưa bọn họ về Nam Sở”.
“Thánh Chủ cứ nói cách làm thế nào đi ạ”.
“Thông báo tới Viêm Hoàng ở Bắc Sở để bọn họ đi từ Tây Lăng vượt qua thế giới người phàm, tiếp ứng Hạo Thiên thế gia ở Tây Nguyên”.
“Đợi đã, đi qua thế giới người phàm sao?”, lão già ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành, “Thánh Chủ muốn đưa Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm để rời đi?”
“Bất ngờ lắm sao?”, Diệp Thành mỉm cười.
“Đương nhiên rồi ạ”, lão già tặc lưỡi, “có đánh vỡ đầu thuộc hạ cũng không nghĩ ra, thuộc hạ cho rằng Thị Huyết Điện cũng sẽ không nghĩ tới Hạo Thiên thế gia đi qua thế giới người phàm”.
“Đi làm đi”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, “còn nữa, dặn dò xuống dưới, kế hoạch trước đó không thay đổi, tiếp tục làm loạn cho ta, động tĩnh càng lớn càng tốt, không được chiến đấu trực diện là được”.
“Vâng, thuộc hạ đã rõ”, lão già vội hành động, roẹt một cái đã biến mất, tốc độ nhanh tới mức khiến Diệp Thành phải bất ngờ.
“Thiên Đình đúng là nhiều nhân tài”, Diệp Thành trầm trồ, hắn lại lần nữa lên đường chạy mt mạch về phía Bắc Chấn Thương Nguyên.