• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1056-1060

Chương 1056: Âm mưu

Đêm khuya, từng cơn gió lạnh thổi tới.

Địa địa của Bắc Chấn Thương Nguyên phồn hoa trông lại có phần ảm đạm, bầu không khí rất dị thường.

Thế chân vạc ở Bắc Chấn Thương Nguyên, nhà họ Viên, Hạo Thiên thế gia, Âm Dương thế gia chính là ba thế lực lớn mạnh nhất vùng đất này, tổ thượng của ba gia tộc này có nguồn gốc lâu đời, từ xưa tới nay mặc dù không ít lần xung đột nhưng lại gây chiến sự vô cùng to lớn.

Trong đêm tối, một lão già mặc huyết bào bước vào đại điện của Âm Dương thế gia, đôi mắt u ám khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Không biết Huyết Tế đạo hữu đêm hôm tới đây là vì việc gì?”, gia chủ nhà họ Âm Dương Doãn Trọng nằm ngả người trên ghế nhìn lão già mặc huyết bào với vẻ mặt lãnh đạm.

“Không có gì cả, chỉ là ta muốn làm một cuộc giao dịch với Âm Dương thế gia”, người tên Huyết Tế để lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Ồ?”, Doãn Trọng nhướng mày, nhìn Huyết Tế với vẻ mặt đầy hứng thú, “ta muốn nghe xem”.

“Diệt Hạo Thiên thế gia”.

“Diệt Hạo Thiên thế gia?”, Doãn Trọng cau mày nhưng vẻ mặt nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, ông ta nheo mắt nhìn xuống bên dưới, “Huyết Tế, ông có biết mình đang nói gì không?”

“Ta đương nhiên biết”, Huyết Tế cười u ám.

“Vậy ông coi ta là kẻ ngốc sao?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng, “để Bắc Chấn Thương Nguyên ta tàn sát lẫn nhau còn Thị Huyết Điện làm ngư ông đắc lợi sao?”

“Không, không”, Huyết Tế xua tay, “không cần Âm Dương thế gia và nhà họ Viên ra tay, Thị Huyết Điện của ta đích thân ra tay”.

“Đích thân ra tay?”, Doãn Trọng nheo mắt lại.

“Có lẽ Doãn đạo hữu cũng đã nghe nói tối qua Diệp Thành trảm Thương Minh của Thị Huyết Điện chúng ta, mặc dù chúng ta không bắt được Diệp Thành nhưng cũng không thể chịu nhục như vậy”, Huyết Tế cười với vẻ mặt nham hiểm, “không một ai ở Đại Sở không biết Diệp Thành và Hạo Thiên thế gia có mối quan hệ huyết thống, không bắt được Diệp Thành thì chúng ta chỉ có thể khai đao với Hạo Thiên thế gia thôi”.

“Từ trước tới nay Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn luôn đồng lòng đối đầu với bên ngoài, Thị Huyết Điện không phải không biết”, Doãn Trọng liếc nhìn Huyết Tế.

“Cho nên đây chính là mục đích mà ta tới đây”, Huyết Tế cười nham hiểm, “đại quân một điện của Thị Huyết Điện đang trên đường, trong vòng hai canh giờ sẽ sát phạt vào Bắc Chấn Thương Nguyên, lúc đó Doãn gia chủ chỉ cần cho chúng ta nửa canh giờ là được”.

“Đại quân một điện?”, lúc này, cho dù là Doãn Trọng thì mặt mày cũng thay đổi, ông ta là gia chủ nhà Âm Dương, ông ta thừa biết đại quân một điện của Thị Huyết Điện có ý nghĩa gì.

“Mục tiêu của chúng ta chỉ là Hạo Thiên thế gia”, Huyết Tế lại lần nữa bật cười u ám, “một khi Hạo Thiên thế gia bi tiêu dệt thì đại quân của Thị Huyết Điện lập tức sẽ rút lui khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, còn các thế lực của Bắc Chấn Thương Nguyên phân chia thế nào thì nhà họ Âm Dương và nhà họ Viên bàn bạc với nhau là được, Thị Huyết Điện của ta không can dự”.

“Thị Huyết Điện đúng là ra nước cờ hay”, Doãn Trọng bật cười, “rốt cục trận chiến này suy cho cùng bên hao tổn vẫn là khả năng chiến đấu của Bắc Chấn Thương Nguyên ta, môi hở thì răng lạnh, một khi Hạo Thiên thế gia bị tiêu diệt, nhà họ Viên và Âm Dương chúng ta không bao lâu sau sẽ bước theo gót bọn họ phải không nào?”

“Doãn đạo hữu đã nói vậy thì chúng ta nói rành rọt hơn”, Huyết Tế nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên tay, “thế cục hiện giờ của Đại Sở nói thẳng ra chính là trận chiến đấu giữa Thị Huyết Điện chúng ta và Thiên Đình ở Nam Sở, thiên hạ tương lai của Địa Sở không phải của Thiên Đình ở Nam Sở thì là của Thị Huyết Điện chúng ta, nếu các vị đứng nhầm đội thì hậu quả không cần ta phải nói chứ?”

“So với Thị Huyết Điện thì Thiên Đình của Nam Sở mạnh hơn”, Doãn Trọng nhìn Huyết Tế với vẻ mặt bỡn cợt.

“Cái này thì ta không phủ nhận”, Huyết Tế nhướng vai, “nhưng ông nên biết rằng Thiên Đình ở Nam Sở liên kết với nhiều thế lực, còn Thị Huyết Điện của chúng ta chỉ có một, nếu Thị Huyết Điện chúng ta ra tay thì khả năng kêu gọi đủ để trấn áp Thiên Đình, ông nên biết thế lực ở Bắc Sở mạnh hơn Nam Sở không phải một chút thôi đâu”.

“Các người đấu với nhau liên quan gì đến chúng ta?”, Doãn Trọng liếc nhìn viên linh châu trên tay.

“Một khi Thị Huyết Điện và Thiên Đình khai chiến thì Bắc Chấn Thương Nguyên còn an toàn sao? Đạo hữu là người thông minh, ông nên biết nếu Thị Huyết Điện muốn dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên thì cũng chỉ là việc trong một ngày mà thôi”.

“Đây mới là mục đích thực sự mà ông đến đây phải không?”, Doãn Trọng bật cười lạnh lùng.

“Đạo hữu hà tất phải nói khó nghe như vậy?”, Huyết Tế nhếch miệng cười, “Thị Huyết Điện và Nam Sở bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến tranh, trong tình huống này thì điện chủ đương nhiên không muốn thế lực ở Bắc Sở hướng về Thiên Đình, đặc biệt là Bắc Chấn Thương Nguyên, chúng ta không muốn trước sau có địch cho nên trước khi khai chiến với Nam Sở thì đầu tiên phải giải quyết Bắc Chấn Thương Nguyên đã”.

“Ý của nhà họ Viên thì sao?”, Doãn Trọng hỏi.

“Chúng ta nói chuyện rất vui vẻ”, Huyết Tế nhếch miệng cười.

“Vậy thì hi vọng trưởng lão có thể về nói vài lời tốt cho ta”, Doãn Trọng bật cười quỷ dị.

“Yên tâm, Thị Huyết Điện chúng ta sẽ không để Âm Dương thế gia chịu thiệt”, Huyết Tế còn chưa dứt lời thì cơ thể đã hoá thành một đạo huyết khí biến mất không thấy tung tích.

Sau khi ông ta rời đi, người bên trong đại điện lần lượt nhìn về Doãn Trọng: “Gia chủ, thật sự hợp tác với Thị Huyết Điện sao?”

“Có gì không được?”, Doãn Trọng ngả người trên ghế, nhàn nhã vuốt vuốt viên linh châu, “bầu trời của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng nên thay đổi rồi”.

“Còn Thiên Đình ở Nam Sở…”

“Thuận theo Thị Huyết Điện còn phải sợ Thiên Đình sao? Cho dù cho bọn chúng đến thì bọn chúng có dám đến không?”

Roẹt!

Trong đêm đen, Diệp Thành thông qua một Truyền Tống Trận bước ra ngoài.

Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, hư không từ phía xa vang lên tiếng động đinh tai kéo theo sự chú ý của hắn.

Nhanh vậy sao?

Diệp Thành cau mày nhìn về một hướng. Ở đó, thần quang vạn đạo, sát khí ngút trời, tiếng nổ ầm vang vang dội khắp thiên địa, gần như là ngàn binh vạn mã đang lao tới, chính là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, lúc này bọn chúng đang sát phạt tới Bắc Chấn Thương Nguyên.

“Sao…sao thế nhỉ?”, có lẽ vì động tĩnh của Thị Huyết Điện quá lớn nên rất nhiều tu sĩ không ngủ ngon giấc chợt chạy ra ngoài, thần sắc kinh ngạc nhìn về phía xa.

“Là đại quân của Thị Huyết Điện”,

“Trông có vẻ như đi về phía Bắc Chấn Thương Nguyên”, có lão bối vuốt râu lên tiếng: “Tám phần là muốn tìm Hạo Thiên thế gia tính sổ”.

“Xem ra Bắc Chấn Thương Nguyên sắp thay đổi rồi”.

Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành đã bước lên một Truyền Tống Trận và biến mất.

Lúc này, bầu không khí bên trong đại điện của Hạo Thiên thế gia vô cùng căng thẳng.

Quan trọng là động tĩnh hôm qua của Diệp Thành quá lớn, Diệp Thành còn là người của Hạo Thiên thế gia, lại khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ rất có khả năng bọn họ sẽ trút giận lên đầu Hạo Thiên thế gia, bọn họ ngủ ngon được mới lạ.

“Đều do nhi tử của ngươi gây ra”, cuối cùng, bầu không khí trầm lắng bên trong đại điện cũng bị phá vỡ.

“Tam thúc, ý của người là gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn, khí thế không hề giảm sút.

“Hắn giết Thương Minh, Thị Huyết Điện lẽ nào lại ngó lơ?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn hắng giọng, “nếu Thị Huyết Điện không bắt được Diệp Thành thì nhất định sẽ trút lên Hạo Thiên thế gia, hậu quả này ngươi gánh nổi không?”

“Chuyện đã xảy ra rồi, Tam Thúc đang muốn trách tội con sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn không xuống nước, chỉ cần là vấn đề liên quan đến Diệp Thành thì giọng điệu của ông ta đều cứng rắn, mặc dù Diệp Thành sai nhưng ông ta vẫn bảo vệ con của mình.

“Tam Thúc Công, cho dù không có việc Trần Dạ đệ đệ giết Thương Minh thì Thị Huyết Điện sớm muộn cũng sẽ ra tay với Hạo Thiên thế gia”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, cô giống với Hạo Thiên Huyền Chấn, ngữ khí không nhân nhượng, “phong cách hành sự của Thị Huyết Điện người đương nhiên biết rõ”.

“Chí ít thì có thể thương lượng”, Hạo Thiên Cảnh Sơn hắng giọng.

“Thương lượng?”, Hạo Thiên Huyền Chấn bật cười lạnh lùng, “Tam Thúc muốn Hạo Thiên thế gia chúng ta đời đời kiếp kiếp làm nô dịch cho Thị Huyết Điện sao?”

“Các ngươi…”, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức tối đến đỏ mặt.

Roẹt!

Khi hai bên còn đang tranh luận thì một đạo thần mang sắc bén bay vào trong đại điện, hoá thành một bóng người toàn thân với kim quang chói lọi, mái tóc bạc trắng.

“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi về sau.

“Trần…Trần Dạ”, so với ông ta mà nói thì Hạo Thiên Huyền Chấn lại run rẩy.

“Tần…Trần Dạ…”, chỉ có Hạo Thiên Thi Nguyệt vô thức tiến lên trước, cô muốn gọi Tần Vũ nhưng lời nói đến miệng lại hoá thành Trần Dạ.
Chương 1057: Sơ tán

“Khởi động kết giới hộ sơn”, mọi người trong đại điện còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành đã lên tiếng hạ lệnh.

“Đây là Hạo Thiên thế gia”, lời của Diệp Thành khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn nổi trận lôi đình: “Đâu đến lượt ngươi khoa tay múa chân, ngươi còn mặt mũi mà đến à! Mau đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi…”

“Đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đã tấn công về phía Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời Hạo Thiên Cảnh Sơn, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm.

Đại quân cả một điện?

Lời Diệp Thành vừa dứt, cả đại điện lập tức dậy sóng, vẻ mặt ai cũng biến sắc, họ đều là người đã sống mấy trăm tuổi, sao không biết đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đại diện cho điều gì.

“Trần Dạ, có thật như con nói không?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày nhìn Diệp Thành.

“Nhiều nhất là một canh giờ”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.

“Còn không phải vì ngươi!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức giận hét lên, rung chuyển cả đại điện.

“Khởi động kết giới hộ sơn”, Hạo Thiên Huyền Chấn trực tiếp phớt lờ lời của Hạo Thiên Cảnh Sơn, ông tin tưởng Diệp Thành vô điều kiện, với sự hiểu biết của ông về Diệp Thành, hắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa.

Ngay lập tức, khắp các nơi của Hạo Thiên thế gia đều bắn lên những chùm sáng, nối thành một kết giới rộng lớn, nhưng so với kết giới của Thanh Vân Tông thì kết giới này vẫn còn kém xa.

“Thông báo cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.

“Không cần”, Diệp Thành lại nói: “Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi”.

“Cái gì?”, lời của Diệp Thành khiến bầu không khí trong đại điện thoáng chốc đông cứng đến cực điểm, so với tin đại quân một điện của Thị Huyết Điện thì tin này mới thật sự khủng khiếp, không có sự giúp sức của hai nhà này, Hạo Thiên thế gia rất khó chống đỡ.

“Trần Dạ, sao ngươi biết họ đã đầu hàng Thị Huyết Điện?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành.

“Ta tự có kênh thông tin của mình”.

“Ngươi là Thánh chủ của Thiên Đình, ta muốn biết ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới đây?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt đỏ ngầu.

“Ông cũng là lão tướng chinh chiến sa trường, với tình hình này, đại quân Thiên Đình tới cứu viện kịp không?”, Diệp Thành vẫn hờ hững nói tiếp: “Cho dù tới kịp thì Hạo Thiên thế gia cũng không trụ được tới lúc đó”.

“Vậy ngươi còn ở đây nói những lời vô nghĩa này làm gì!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn đột nhiên nổi giận: “Nếu ngươi không động đến Thị Huyết Điện thì Hạo Thiên thế gia cũng không phải gánh chịu thảm hoạ này, ngươi đúng là đồ xui xẻo”.

Diệp Thành không nói gì chỉ chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn.

Một ánh mắt khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi bước, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, vì ông ta nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ trong mắt Diệp Thành, đó là núi thây và biển máu.

“Trần Dạ, con không nên đến đây”, thấy vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu một hơi.

“Ông có tin ta không?”, Diệp Thành rời mắt khỏi Hạo Thiên Cảnh Sơn, quay sang nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.

Hạo Thiên Huyền Chấn lại hít vào một hơi rồi lập tức hạ lệnh: “Huyền Hải, xử lý những người kia đi, chỉ phế chứ đừng giết”.

“Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải dẫn quân ra khỏi đại điện, ai nấy đều sát khí ngút ngàn.

A!

Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết vang lên từ rất nhiều hướng trong Hạo Thiên thế gia, đó là những kẻ nội gián ẩn náu ở đây.

Dù Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì, nhưng hành động của ông đã nói lên tất cả, ông vẫn tin tưởng con mình một cách vô điều kiện.

Đây là sự ăn ý ngầm, là sự ngầm hiểu ý giữa hai cha con. Nếu nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện thì nội gián chúng gài ở Hạo Thiên thế gia không còn lý do gì để giữ lại nữa.

Hơn nữa Hạo Thiên Huyền Chấn rất thông minh, chỉ phế chứ không giết, mục đích là sợ bứt dây động cỏ, giữ tính mạng bọn họ để tạo ảo giác cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương, đây là phương pháp phản tình báo thông thường.

“Chúng ta cần làm gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.

“Cho mọi người một khắc để tập hợp người trong gia tộc, chúng ta chỉ có nửa canh giờ để sơ tán”.

“Sơ… Sơ tán?”, mọi người trong đại điện đều bị sốc.

“Nhà họ Viên, nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện, Hạo Thiên thế gia bị cô lập không có cứu viện, muốn sống sót thì phải sơ tán”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Một khi bị bao vây thì truyền tống trận cũng sẽ bị chặn, khi đó chỉ còn con đường chết”.

“Vậy nếu rời khỏi Hạo Thiên thế gia rồi bị bao vây thì sao? Không có kết giới hộ sơn sẽ càng chết nhanh hơn”, Hạo Thiên Cảnh Sơn khịt mũi lạnh lùng.

“Ta sẽ đảm bảo cho mọi người sơ tán đến Nam Sở một cách an toàn”, mặc dù giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều nhưng lại rất tự tin và kiên định.

“Đánh trống”, Hạo Thiên Huyền Chấn phớt lờ khuôn mặt âm trầm của Hạo Thiên Cảnh Sơn. Là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, ông hiểu rõ tình cảnh hiện tại của gia tộc, ngoan cố ở lại đây sẽ chết chắc, rời khỏi đây mới có đường sống.
Chương 1058: Ông có tin ta không?

Tùng tùng tùng…

Ngay sau đó, tiếng trống trận ngân dài, đánh thức người của Hạo Thiên thế gia còn đang ngủ say.

Lập tức, dù là đỉnh núi, lầu các hay là động phủ tu luyện đều có người di chuyển, giống như suối chảy tụ tập về phía đại điện của Hạo Thiên thế gia, hơn nữa vẻ mặt ai cũng ngơ ngác, thảng thốt.

Tiếng trống trận của Hạo Thiên thế gia chỉ vang lên khi sinh mạng gặp nguy hiểm, bây giờ lại vang lên giữa màn đêm khiến mọi người đều hoang mang.

Tại đây, Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn Diệp Thành vào Địa Cung.

Đây không phải lần đầu Diệp Thành tới đây, lần trước hắn tới đây dựa vào sự trợ giúp của hư không đại trận, sau đó Bắc Chấn Thương Nguyên mới xảy ra náo loạn.

“Đây là vực môn thoát hiểm do tổ tiên ta để lại”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói xong, hai tay tạo kết ấn, đặt lệnh bài được vấy máu mình vào chỗ lõm của một cánh cổng đá.

Ngay sau đó, cánh cổng đá khổng lồ mấy chục trượng rung lên ầm ầm rồi từ từ mở ra.

Ánh sáng bắn ra, Diệp Thành nhìn thấy một thông đạo kỳ dị tương tự thông đạo không gian của truyền tống trận.

Hắn không ngạc nhiên trước điều này, truyền tống vực môn cao cấp hơn truyền tống trận một chút, nhưng đều là thông đạo không gian, điểm khác là thông đạo không gian của truyền tống vực môn kiên cố hơn truyền tống trận một chút.

“Có phải Huyên Nhi đã từng đến Hạo Thiên thế gia không?”, nhìn truyền tống vực môn, Diệp Thành bình thản hỏi.

“Đúng thế”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ gật đầu: “Chính vào đêm con đến Hạo Thiên thế gia, cô ấy đã đưa cậu nhóc Tử Viêm tới, cô ấy tới Bắc Chấn Thương Nguyên là để tìm con”.

Nói đến đây, Hạo Thiên Huyền Chấn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Cô ấy… vẫn chưa về?”

“Vẫn chưa về”, vẻ mặt Diệp Thành không có gì khác thường, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.

Hắn hơi tự giễu, đúng là tạo hoá trêu người.

Họ đều đã từng ở Hạo Thiên thế gia, gần như vậy nhưng lại không gặp được nhau, nếu khi đó hắn buông bỏ khúc mắc với Hạo Thiên thế gia mà lấy thân phận Diệp Thành tới đây thì lúc này cũng không phải gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt với Sở Huyên như thế.

Diệp Thành đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng.

Khi Thiền Uyên Hội Minh, Tử Viêm đã từng nói Sở Huyên đang đi tìm người chồng đã chết của mình, mà lúc đó hắn chỉ là người nghe, sao có thể nghĩ rằng nhân vật chính trong lời nói của Tử Viêm lại chính là mình.

Cổ Tam Thông từng nói đã nhìn thấy Sở Huyên trong bộ dáng tóc trắng ở Bắc Sở, Diệp Thành dường như có thể nhìn thấy cô với mái tóc trắng lang thang trong bóng tối giữa biển người mênh mông, cảnh tượng ấy thật đau lòng.

Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân cũng từng nói đã thấy Sở Huyên với mái tóc trắng ở Âm Sơn.

Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thành luôn vô thức siết chặt hai tay, lúc đó hắn cũng đang ở Âm Sơn! Nhưng trời cao trêu người, cuối cùng họ vẫn không gặp được nhau.

“Sở Huyên, biển người mênh mông, nàng đã gặp bao nhiêu người, tại sao luôn bỏ lỡ Diệp Thành!”, Diệp Thành tự lẩm bẩm một mình với vẻ mặt chua xót, cô đơn.

Haiz!

Nhìn thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn chỉ thầm thở dài.

Dù không biết Diệp Thành và Sở Huyên có quan hệ gì, nhưng ông có thể nhìn ra được vị trí của Sở Huyên trong lòng Diệp Thành quan trọng như thế nào, thậm chí còn cao hơn cả người cha là ông.

Chỉ là mọi thứ đều vô tình biến thành tiếc nuối.

Nhất thời, cả hai đều chìm vào im lặng, dù là hai cha con nhưng cũng không ai nói gì.

“Dạ Nhi, mẫu thân con…”, cuối cùng Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn là người lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng trong Địa Cung, ông nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.

Lúc này ông không còn là gia chủ Hạo Thiên cao ngạo, xa cách nữa mà là một người cha hiền lành nhân hậu, có ông biết lần này có thể sẽ mất mạng nên ông mới lấy hết can đảm hỏi lại chuyện này.

“Ông không cần biết”, giọng điệu Diệp Thành trở nên lãnh đạm hơn, mặc dù hắn cũng muốn nói cho Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng hắn cũng không biết mẫu thân mình là ai, trong trí nhớ của hắn không có chút ấn tượng nào.

Lời nói của hắn khiến người Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, bóng lưng thẳng tắp hơi gù xuống, trên mặt nở nụ cười cay đắng.

Ông biết Diệp Thành vẫn còn oán hận mình, sở dĩ hôm nay hắn mạo hiểm tới cứu Hạo Thiên thế gia có lẽ chỉ là muốn chịu trách nhiệm vì đã động đến Thị Huyết Điện, ngoài ra không còn lý do gì khác.
Chương 1059: Sơ tán

Địa Cung lại chìm vào im lặng lần nữa.

Không biết đến khi nào Hạo Thiên Huyền Hải mới hớt hải đi vào, nặng nề gật đầu với Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Xếp hàng đi vào, tốc độ nhanh nhưng đừng hoảng loạn”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, ông là chủ cả gia tộc, không thể bị bất cứ chuyện gì làm cho u mê vào lúc này, ông cần chịu trách nhiệm với người của cả gia tộc.

“Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải vội vàng đi ra ngoài.

Mà ở đây, Diệp Thành đã phất tay lấy mặt nạ Quỷ Minh ra, nhẹ nhàng đeo lên mặt.

Thấy điều này, Hạo Thiên Huyền Chấn lại nở nụ cười tự giễu, Diệp Thành đeo mặt nạ chứng tỏ hắn không muốn bị nhiều người của Hạo Thiên thế gia biết đến mình, nói thẳng ra là hắn vẫn chưa chấp nhận Hạo Thiên thế gia!

Chẳng mấy chốc, đoàn người như thuỷ triều đã vào Địa Cung, tuy hơi ồn ào nhưng vẫn có trật tự.

“Mau vào vực môn đi”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng mang theo uy nghiêm của gia chủ, không cần giải thích nhiều, mà cũng không có thời gian giải thích.

Gia chủ đã hạ lệnh, đương nhiên người của Hạo Thiên thế gia không dám trái lời, lần lượt tiến vào vực môn.

Trước khi đi vào, mọi người đều vô thức quan sát Diệp Thành, thấy hắn tóc trắng ngang vai, đeo mặt nạ thì đều lấy làm lạ rồi gãi đầu.

“Nhanh lên, nhanh lên”, Hạo Thiên Huyền Hải liên tục hô hào, rất nóng ruột, vì đại quân của Thị Huyết Điện có thể tới bất cứ lúc nào, một khi bị nhốt trong kết giới và chặn truyền tống vực môn thì họ sẽ chẳng một ai may mắn thoát khỏi.

May mắn thay, tốc độ của Hạo Thiên thế gia vẫn rất nhanh.

May mà vực môn trốn thoát do tổ tiên của Hạo Thiên thế gia để lại vẫn rất hữu dụng, thông đạo không gian của vực môn cũng rất kiên cố, có thể chịu được trọng tải của họ trong toàn bộ quá trình.

“Thi Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa, mau vào đi”.

“Mọi người vào trước đi”, trong đám người, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa đi tới rìa vực môn lại lùi về, sau đó nắm chặt tay đứng bên cạnh Diệp Thành, muốn nhìn mà không dám nhìn. Lúc này cô hy vọng mình không có quan hệ huyết thống với người thanh niên tóc trắng bên cạnh, như vậy sẽ có thể khoác tay hắn mà không phải lo nghĩ gì.

Nhưng vận mệnh luôn trêu người, người trong lòng cô lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ, chỉ riêng chuyện này thôi đã là sự nuối tiếc cả cuộc đời rồi.

“Mau vào đi, đại quân Thị Huyết Điện có thể đánh tới bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.

“Ta… Ta chờ thêm lát nữa”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi, vào lúc nguy nan, cô càng cảm thấy người thanh niên tóc trắng bên cạnh mình ấm áp nhường nào.

“Vào đi”, Diệp Thành phất tay áo rồi chợt đẩy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào truyền tống vực môn.

“Nhanh, nhanh, nhanh”, ở đây, Hạo Thiên Huyền Hải vẫn đang sốt ruột giục mọi người.

“Thúc tổ, có chuyện gì vậy? Con còn chưa tỉnh ngủ mà”.

“Nhiều lời thế làm gì!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhấc chân đá tên tiểu tử mập mạp còn đang dụi mắt ngái ngủ vào trong vực môn.

Có lẽ vì thấy Hạo Thiên Huyền Hải quá sốt ruột và vẻ mặt phía Hạo Thiên Huyền Chấn đều nghiêm nghị, trịnh trọng nên người của Hạo Thiên thế gia đều có dự cảm không lành, bước chân cũng vô thức tăng nhanh.

“Tam thúc, người có thể nhanh lên được không?”, mọi người đều đang vội vàng di chuyển, Hạo Thiên Huyền Hải đứng bên cạnh Hạo Thiên Cảnh Sơn.

Lúc này Hạo Thiên Cảnh Sơn đang đứng thẳng tắp, vẻ mặt uy nghiêm: “Ta không đi, kết giới hộ sơn cần người điều khiển, có lẽ chúng ta có thể tranh thủ chút thời gian cho mọi người sơ tán”.

“Già rồi, chạy không nổi nữa”, khi nói, sau lưng ông ta lại có thêm hơn chục ông già, hầu hết đều là người cùng thế hệ với ông ta, ai cũng đều đã rất già.

“Chư vị thúc bá, chúng ta sẽ còn có ngày quay lại, mong mọi người vào vực môn càng sớm càng tốt”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng nói.

“Không cần nói thêm nữa, chúng ta đã hạ quyết tâm rồi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn vuốt râu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Tuy nhiên, ông ta vừa dứt lời đã cảm nhận được một bàn tay đang túm lấy cổ áo mình.

Sau đó chân ông ta rời khỏi mặt đất.

Cuối cùng, toàn bộ cơ thể bị ném vào truyền tống vực môn.

Mẹ kiếp!

Ngay lập tức có tiếng mắng chửi giận dữ vọng ra từ truyền tống vực môn.

Hạo Thiên Huyền Chấn và Hạo Thiên Huyền Hải đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt rất đặc sắc, bởi người ném Hạo Thiên Cảnh Sơn vào truyền tống vực môn chính là hắn.

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt mọi người, hắn rất hung hãn, mỗi tay một người, lần lượt ném hết những ông lão định ở lại vào truyền tống vực môn.

Sau khi ném xong, hắn đứng thẳng tắp như một pho tượng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Sự thật chứng minh, so với nhẹ nhàng khuyên nhủ như Hạo Thiên Huyền Chấn, hành động trực tiếp của hắn vẫn hiệu quả hơn. Các ông lão phía sau đều trở nên tự giác, dù sao tự đi vẫn hơn bị người ném vào!

“Ta nói này Huyền Chấn! Con trai ông hơi hung hãn đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhìn Diệp Thành rồi ho khan một tiếng.

“Hiệu… Hiệu quả tốt là được rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hơi lúng túng, những ông lão bị ném vào đó đều ngang hàng với gia gia của Diệp Thành, vậy mà hắn lại hung hãn như thế khiến ông rất xấu hổ.

“Đến rồi”, khi hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau thì Diệp Thành đã ngẩng đầu lên, tựa như hắn có thể từ Địa Cung nhìn thấy đại quân Thị Huyết Điện đang tới.
Chương 1060: Hạo Thiên thế gia cần ông

“Đội quân Thị Huyết Điện hùng mạnh thật”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh lùng nói.

“Nhanh, nhanh, nhanh”, Hạo Thiên Huyền Hải cũng học theo Diệp Thành, túm hết những người còn lại của Hạo Thiên thế gia ném vào truyền tống vực môn, nhưng ông ta không phát hiện phía sau đã có người đẩy mình, vì thế ông ta cũng vào truyền tống vực môn luôn.

“Trần Dạ, mau vào đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.

“Ông đi trước đi, ta sẽ đến sau”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn vào.

Sau đó hắn phân thành đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh rồi ném ra hàng trăm lá linh phù, xong xuôi mới xoay người đi vào truyền tống vực môn.

Bùm!

Hắn vừa vào, bên ngoài đã vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.

Đại quân Thị Huyết Điện đã đến bên ngoài kết giới của Hạo Thiên thế gia, đoàn người đông nghịt như thuỷ triều cấp tốc bao vây Hạo Thiên thế gia, chín hư không công kích trận pháp đã xuất hiện trên hư thiên, nhanh chóng phục hồi năng lực.

“Bố trí kết giới, đừng để chúng chạy thoát bằng truyền tống trận”, sau đó có giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời.

Nhìn từ xa thì thấy đó là một người mặc chiến giáp màu máu, mái tóc cũng màu máu, trông rất đáng sợ.

Lai lịch của người này cũng không vừa, ông ta là điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện – Huyết Khung, nắm giữ trong tay đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể coi là chư hầu một phương, quyền lực rất lớn.

Ù! Ù! Ù!

Lời Huyết Khung vừa dứt, chín chùm sáng màu đen đã bắn lên trời từ mọi hướng ở Hạo Thiên thế gia, tập hợp lại thành một kết giới khổng lồ, kết giới này chuyên nhắm vào truyền tống trận, một khi khởi động sẽ làm hỗn loạn không gian xung quanh, cô lập thông đạo truyền tống, đây là thủ đoạn thường thấy khi đánh công kiên.

“Điện chủ, hình như bên trong không có người!”, một thống lĩnh của Thị Huyết Điện bàng hoàng thốt lên.

“Cách kết giới hộ sơn, ngươi nhìn thấy được mới lạ”, Huyết Khung lạnh giọng quát.

“Điện chủ dạy phải”.

“Thị Huyết Điện, các ngươi có ý gì?", trong Hạo Thiên thế gia, đạo thân của Diệp Thành xuất hiện, hắn dùng giọng của Hạo Thiên Huyền Chấn giận dữ hét vọng ra ngoài, đương nhiên mục đích là kéo dài thời gian.

“Ý gì?”, Huyết Khung cười khẩy: “Hạo Thiên Huyền Chấn, đã đến lúc này rồi ngươi còn giả vờ hồ đồ với ta à? Diệp Thành giết trưởng lão của Thị Huyết Điện, lý do này đã đủ chưa?”

“Người hắn giết không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia ta”, đạo thân của Diệp Thành lại tức giận nói.

“Người ở Đại Sở đều biết Diệp Thành là con trai ngươi, con làm cha chịu, ngươi nên hiểu đạo lý này chứ!”, Huyết Khung cười âm u: “Hạo Thiên Huyền Chấn, thức thời thì mở kết giới hộ sơn rồi đầu hàng đi, có lẽ ta còn có thể nhân từ cho các ngươi chết nhanh một chút, nếu không, hừ…”

“Đây là Bắc Chấn Thương Nguyên, không phải Trung Thông Đại Địa của các ngươi”, đạo thân Diệp Thành hừ lạnh: “Nếu phải đánh, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu”.

“Ồ?”, Huyết Khung nằm ngả người trên vương toạ, hứng thú nhìn về phía Hạo Thiên thế gia: “Chắc ngươi vẫn chưa biết nhỉ! Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi, vậy nên ngươi đừng hòng họ có thể cứu viện”.

“Khốn kiếp!”, đạo thân Diệp Thành giả vờ tức giận, diễn cực kỳ xuất thần.

“Thế nào? Các ngươi tự đầu hàng hay để chúng ta đánh vào?”, Huyết Khung cười xấu xa, trong mắt còn hiện lên vẻ phóng túng: “Nghe nói ba cô con gái của ngươi đều xinh đẹp như tiên, nếu hôm nay họ hầu hạ bản điện chủ thì chuyện gì cũng dễ nói”.

Nghe vậy, trong mắt đạo thân Diệp Thành loé lên một tia lạnh lùng sắc bén.

Nhưng vì diễn kịch, hắn vẫn hạ mình: “Đạo hữu, có thể cho chúng ta thời gian suy nghĩ không?”

“Hạo Thiên Huyền Chấn, hình như ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta thì phải”, Huyết Khung ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, tiếng cười âm u và hung tàn.

“Ta cũng phải cho người trong gia tộc một lời giải thích chứ, hơn nữa Hạo Thiên thế gia đã bị bao vây rồi, lẽ nào điện chủ còn sợ chúng ta bỏ chạy?”

“Chạy? Đúng là nực cười”, Huyết Khung cười bỡn cợt: “Cho ngươi ba phút thuyết phục bọn họ”.

“Đó là đương nhiên”, đạo thân Diệp Thành nở nụ cười nhạt.

Mà lúc này, trong một dãy núi dài, người của Hạo Thiên thế gia đã ra khỏi truyền tống vực môn.

“Từ đây đi về phía Tây, đến thế giới phàm trần”, Diệp Thành đưa bản đồ cho Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ở nước Tây Nguyên sẽ có người của Viêm Hoàng tiếp ứng, mọi người hãy âm thầm đi từ trong núi, nhớ kỹ, cố gắng tránh thành cổ tập trung tu sĩ, tuyệt đối không được sử dụng truyền tống trận trong thành cổ”.

“Thế giới phàm trần?”, người của Hạo Thiên thế gia nhất thời đều sửng sốt.

“Mặc dù chúng ta đã sơ tán nhưng không có nghĩa đã qua khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành từ tốn giải thích: “Thị Huyết Điện thống trị Bắc Sở gần một nghìn năm, căn cơ vững chắc, muốn tránh khỏi tai mắt của chúng chỉ có thể nương nhờ thế giới phàm trần”.

“Tới thế giới phàm trần à! Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được”, Hạo Thiên Huyền Hải không khỏi thở dài: “Chắc người của Thị Huyết Điện nghĩ nát óc cũng không ngờ chúng ta sẽ sơ tán đến đó”.

“Con không đi cùng chúng ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn lo lắng nhìn Diệp Thành.

“Mọi người đi trước, ta sẽ theo sau”.

“Nhưng…”

“Tin tưởng ta thì mau đi đi”, Diệp Thành hiếm khi nở nụ cười: “Không có mối bận tâm ta mới có thể hành động thoải mái, hơn nữa ta đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho Thị Huyết Điện rồi”.

Dù Diệp Thành đang cười nhưng Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn lo lắng nắm chặt hai tay.

Sao ông không biết Diệp Thành đang nghĩ gì, hắn định một mình ở lại tranh thủ thời gian cho họ! Dù sức chiến đấu của Diệp Thành mạnh mẽ, nhưng đó là đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm thế nào.

“Huyền Hải, đưa mọi người rời đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hạ lệnh.

“Như vậy…”

“Ông là gia chủ thì phải có trách nhiệm với mọi người”, không đợi Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ông phải hiểu con đường phía trước cũng vô cùng nguy hiểm, Hạo Thiên thế gia cần ông dẫn dắt để bước qua con đường đẫm máu này”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom