• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1081-1090

Chương 1081: Cho chúng xuống Hoàng Tuyền

“Sư… Sư điệt đã hiểu”, Thương Mộ lau mồ hôi lạnh rồi lại nhìn Diệp Thành: “Vậy chuyện này có cần bẩm báo cho điện chủ không ạ?”

Nhưng nói xong lời này ông ta lập tức hối hận, Diêm tôn đích thân đến phân các vậy chắc chắn là mang theo mệnh lệnh của điện chủ, lời này của ông ta rõ ràng là đang chất vấn sư thúc, nói thẳng ra là xúc phạm đến uy nghiêm của sư thúc.

Diệp Thành diễn thật sự rất giống, nghe câu hỏi này của Thương Mộ, hắn vẫn luôn giữ im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

Một ánh mắt nói lên tất cả, đây chính là chỗ cao minh của Diệp Thành.

Sau khi im lặng, Diệp Thành từ tốn đứng dậy, đi từng bước ra ngoài, mỗi bước đi thân thể lại trở nên hư ảo một chút: “Đánh nhanh thắng nhanh, còn nữa, ta không muốn để họ biết chuyện này có liên quan đến Thị Huyết Điện”.

“Sư… Sư điệt quyết không phụ sứ mệnh”, Thương Mộ lật đật cung kính tiễn Diệp Thành đi.

Sau khi Diệp Thành đi, ông ta mới lau mồi hôi lạnh, cảm giác như vừa dạo chốn Quỷ môn quan.

“Các chủ, thật sự không cần bẩm báo ạ?”, bên cạnh có một ông lão áo tím nhìn Thương Mộ hỏi thử.

“Báo cái gì mà báo, muốn chết à?”, Thương Mộ lập tức mắng.

“Là… Là thuộc hạ ngu dốt”.

“Truyền lệnh xuống, tập hợp tất cả mọi người”.

Ở bên này, Diệp Thành đã đi thẳng tới toà thành cổ tiếp theo.

Cũng như lúc nãy, hắn lặp lại chiêu cũ, hù doạ người trong phân các của Thị Huyết Điện sợ hãi, sửng sốt một phen.

Tiếp theo hắn đi hết toà thành này tới toà thành khác, diễn hết vở kịch này tới vở kịch khác.

Nhưng lần này hắn toàn làm chuyện lớn khuấy động phong ba.

Đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới dừng lại trong một ngọn núi sâu, cởi bỏ chiếc áo khoác nguỵ trang một cách tiêu sái.

Hôm nay hắn đã đến hơn mười phân các của Thị Huyết Điện, lực lượng hắn kêu gọi cũng đã đủ mạnh, có bọn họ âm thầm đổ dầu vào lửa, chắc chắn sẽ khiến Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở không rảnh để lo chuyện khác trong thời gian ngắn.

Mặc dù hắn rất muốn đi dạo một vòng quanh các phân điện lớn và những phân các của Thị Huyết Điện ở những thành cổ khác, nhưng vì vấn đề an toàn, hắn vẫn quyết định đuổi theo Hạo Thiên thế gia trước, vì Thị Huyết Thần Ảnh có thể tìm ra tung tích của họ bất cứ lúc nào.

“Chuyện ở đây giao cho các ngươi”, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi xoay người biến mất.

Lúc này, trên đỉnh một ngọn núi rộng lớn, Huyết Khung - điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện xuất hiện.

“Điện chủ”, thấy Huyết Khung trở về, mấy đại thống lĩnh vội vây quanh: “Thế nào rồi ạ?”

“Còn có thể thế nào”, Huyết Khung xanh mặt, tức không có chỗ trút, kế hoạch vốn đang rất tốt, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ông ta có thể ngồi lên vị trí điện chủ Thị Huyết Điện, nhưng Thị Huyết Diêm La vẫn đang sống sờ sờ, lần này về chẳng những ước mơ không thành hiện thực mà còn bị mắng té tát.

Huyết Khung buồn bực, kể từ khi nhận lệnh tiêu diệt Hạo Thiên thế gia, ông ta liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Thấy vẻ mặt chán chường của Huyết Khung, các thống lĩnh rất ăn ý ngậm miệng, thầm nghĩ lần này điện chủ của bọn họ xui xẻo thật.

“Thông báo tiếp tục tìm cho ta”, đến một lúc nào đó, Huyết Khung mới chợt quát lên.

Bây giờ mọi ảo tưởng của ông ta đều đã tan vỡ, tất cả lại trở về điểm xuất phát, nếu ông ta không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không chỉ đơn giản là mất chức điện chủ, chưa biết chừng còn mất luôn cả đầu.

“Điện chủ, có lời này thuộc hạ không biết có nên nói không”, một thống lĩnh nhỏ giọng hỏi.

“Đã lúc nào rồi mà còn ấp úng, nói!”, Huyết Khung quát.

“Có phải chúng ta tìm sai hướng rồi không?”, thống lĩnh đó cắn răng nói ra.

“Ý ngươi là gì?”

“Thuộc hạ đoán có lẽ họ đã đi vòng qua thế giới phàm trần”.

“Não ngươi úng nước hay não Hạo Thiên thế gia úng nước hả?”, Huyết Khung chửi to: “Thế giới phàm trần không có truyền tống trận, nếu đi đường vòng tới đó biết bao giờ họ mới về được Nam Sở? Ăn no rửng mỡ à?”

“Điện chủ, tam thống lĩnh nói cũng không phải không có lý”, một thống lĩnh khác vội trải tấm bản đồ cực lớn ra, liên tiếp chỉ vào một vài nơi bên trên: “Thị Huyết Thần Ảnh canh giữ ở truyền tống trận thông đến các thành cổ lớn ở Nam Sở nhưng không thấy tung tích của Hạo Thiên thế gia, bao nhiêu người như vậy mà lại như bỗng dưng biến mất, điện chủ không thấy kỳ lạ sao?”

“Nói trọng điểm”, Huyết Khung hít một hơi thật sâu.

“Trọng điểm là bọn họ cố ý đi vòng để tránh những nơi tập trung tu sĩ, cũng tức là những thành cổ có truyền tống trận”, thống lĩnh đó nói ngay: “Hạo Thiên thế gia có bao nhiêu người, truyền tống trận của thành cổ thông thường không thể dịch chuyển, đương nhiên họ cũng hiểu đạo lý này, lại thêm mục tiêu quá lớn, họ có đủ lý do để tránh những thành cổ tập trung tu sĩ”.

Nghe xong, Huyết Khung không khỏi nheo mắt, ông ta nóng giận mất khôn, bây giờ nghĩ lại chính vì không bình thường nên mới càng có khả năng này.

“Họ không dám công khai nên nhất định sẽ chọn nơi ít người để đi”, khi Huyết Khung đang trầm ngâm thì một thống lĩnh khác lại nói: “Tính thời gian thì chắc lúc này họ vẫn đang ở thế giới tu sĩ, hơn nữa đã rất gần với thế giới phàm trần rồi”.

“Có lẽ mục đích của họ không phải đi vòng qua thế giới phàm trần mà là trốn nhờ ở thế giới đó”, một thống lĩnh suy tính: “Chờ sóng gió qua đi rồi lại lén trở về thế giới tu sĩ, sau đó mượn truyền tống trận để về Nam Sở theo từng đợt, dù thế nào mục tiêu của họ khả năng cao là thế giới phàm trần”.

Lần này, mắt Huyết Khung càng nheo lại nhiều hơn, trong mắt còn loé lên tia sáng lạnh lùng sắc bén: “Hạo Thiên Huyền Chấn, ta thật sự đã coi thường ông, không ngờ ông lại chơi chiêu này với ta”.

“Biên giới của thế giới phàm trần gần Bắc Chấn Thương Nguyên nhất là ở đâu?”, Huyết Khung lập tức hỏi.

“Là một ngọn núi dài tám mươi dặm”, thống lĩnh nọ chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Chính là chỗ này, núi Hoàng Tuyền”.

“Núi Hoàng Tuyền à? Cái tên hay lắm”, khuôn mặt Huyết Khung thoáng chốc trở nên hung dữ, trong mắt còn ánh lên tia sáng tàn độc: “Truyền lệnh toàn bộ quân đội xuất phát về núi Hoàng Tuyền, lần này bản điện chủ sẽ ôm cây đợi thỏ, để núi Hoàng Tuyền trở thành đường đến Hoàng Tuyền của Hạo Thiên thế gia đi”.
Chương 1082: Đại khai sát giới

Trong màn đêm đen, gió lạnh thét gào.

Đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện chia thành hàng trăm con đường, tiến vào gần một trăm cổ thành, thông qua Truyền Tống Trận trong cổ thành truyền tống về phía sơn mạch Hoàng Tuyền.

Nhìn vào hư không, Huyết Khung đích thân điều khiển một cỗ chiến xa cổ xưa, mang phong thái của một bậc thống soái.

Có điều có thể thấy rằng khuôn mặt ông ta hết sức tôi độc, trong đôi mắt còn hằn lên ánh nhìn hung tàn, mấy ngày gần đây cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm khiến ông ta không thể nào kiểm soát và chỉ muốn dùng máu của Hạo Thiên thế gia để xoa dịu.

“Điện chủ phân điện thứ chín”, trên một rặng núi, Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng phi hành nhìn thấy đại quân của phân điện tứ chín từ xa, hắn bất giác cau mày.

“Hướng về sơn mạch của Hoàng Tuyền”, Diệp Thành nheo mắt, “lẽ nào tung tích của Hạo Thiên thế gia bị bại lộ rồi?”

Nhất thời, khuôn mặt của Diệp Thành nghiêm trọng thấy rõ.

Nên biết rằng đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện có thể sử dụng Truyền Tống Trận không cần kiêng dè gì, tốc độ của bọn họ nhanh hơn rất nhiều so với Hạo Thiên thế gia, nếu theo tốc độ này thì khả năng cao Hạo Thiên thế gia sẽ bị bao vây tại sơn mạch của Hoàng Tuyền mất.

“Huyết Khung, đúng là ta đã đánh giá thấp ông rồi”, Diệp Thành lạnh giọng, hắn thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng lên nhanh chóng.

Trong chốc lát, hắn giống như một đạo thần mang bắn vọt vào trong một cổ thành, muốn ngăn cản bi kịch thì hắn buộc phải tìm thấy Hạo Thiên thế gia trước khi phía Huyết Khung cho nên hắn phải nhờ tới Truyền Tống Trận của cổ thành.

Dừng lại!

Diệp Thành vừa tới gần Truyền Tống Trận của cổ thành đã nghe tiếng nạt.

Hắn đưa mắt nhìn rồi nheo mắt vì xung quanh Truyền Tống Trận rộng hai mươi trượng đó có hàng trăm bóng hình mặc hắc bào đang vây kín.

Không chỉ có vậy, những người mặc hắc bào này đều có tu vi không hề thấp, tu vi yếu nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh, trong đó còn có một người với tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

“Thị Huyết Thần Ảnh?”, Diệp Thành cau mày, hắn có được rất nhiều tin tình báo về Thị Huyết Thần Ảnh của Thị Huyết Điện thông qua kí ức của Diêm Tôn. Những người của tổ chức này đều máu lạnh, chính là những vũ khí giết người không hơn không kém.

“Nếu không muốn chết thì đứng cách Truyền Tống Trận xa ra”, Diệp Thành cau mày, một giọng nói lạnh lùng lại uy nghiêm vang vọng, người lên tiếng là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên duy nhất ở đây.

“Thương Trấn, uy phong cũng được đấy nhỉ?”, Diệp Thành giật lớp hắc bào để lộ ra khuôn mặt Diêm Tôn, hắn muốn dùng lại kế sách cũ.

“Ông là…”, thấy chân dung của Diệp Thành,người có cảnh giới Chuẩn Thiên tên Thương Trấn kia đứng dậy, nheo mắt nhìn: “Diêm Tôn?”

“Thật may vì ngươi vẫn còn nhận r ât”, Diệp Thành vừa nói vừa chậm rãi bước lên tế đàn khổng lồ.

“Hình như ta nhớ là Viêm Tôn đang bế quan, sao lại có thời gian rảnh mà tới Huyết Dương Thành nhỏ bé thế này chứ?”, Thương Trấn lên tiếng.

“Ta muốn đi đâu còn phải bẩm báo với ngươi sao?”, Diệp Thành hắng giọng.

“Viêm Tôn quá lời rồi”, Thương Trấn chậm rãi tiến lên trước, hắn chặn trước Truyền Tống Trận: “Thế nhưng cho dù người là Viêm Tôn thì hôm nay cũng không thể dùng Truyền Tống Trận này, mong Viêm Tôn lượng thứ”.

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn lạnh lùng.

Hôm nay hắn mới thực sự biết được sức mạnh của Thị Huyết Thần Ảnh, bọn họ vẫn luôn thuộc sự quản lý trực tiếp của Thị Huyết Điện Chủ, luôn nghe theo mệnh lệnh của Thị Huyết Điện Chủ, ngoài Thị Huyết Điện Chủ ra thì cho dù là Thái Thượng lão Tổ của Thị Huyết Điện có đến cũng không thể làm gì khác được.

“Trừ phi ông có thủ lệnh của Thị Huyết Điện Chủ”, Thương Trấn lại lần nữa lên tiếng, hắn cứ thế chắn trước Truyền Tống Trận khong hề có ý định nhường đường.

“Thương Trấn, ngươi đúng là khiến ta phải bất ngờ đấy”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “bao nhiêu năm trôi qua, ngươi là người đầu tiên dám chặn đường bản tôn đấy”.

“Viêm Tôn nói gì thế chứ, đây là chức trách của thuộc hạ”, Thương Trấn bất giác bật cười, “vẫn là câu nói đó, muốn đi qua Truyền Tống Trận này thì phải có thủ lệnh của Phượng Ảnh đại thống soái hoặc là thủ lệnh của điện chủ Thị Huyết Điện, đương nhiên thủ lệnh của điện chủ Huyết Khung cũng được vì hiện giờ chúng ta đang làm theo lệnh của ông ấy”.

“Quy tắc ta hiểu”, Diệp Thành lạnh giọng, nói rồi hắn cho tay vào ngực áo.

Thế nhưng điều khiến Thương Trấn không phản ứng kịp đó là Diệp Thành không phải đang lấy ra lệnh bài mà lành thanh sát kiếm màu đỏ gạch, hắn cứ thế trảm thật mạnh xuống, tốc độ vô cùng nhanh chóng và dứt khoát.

“Ông…”, mọi thứ diễn ra quá nhanh, sắc mặt Thương Trấn tái mặt, cho dù là hắn cũng không thể kịp phản ứng lại.

Vút!

Sau khi sát kiếm vút lên, huyết quang xuất hiện, Thương Trấn không kịp trở tay, phần đầu lập tức rơi xuống đất, cứ thế lăn lông lốc trên mặt đất. Hắn ta đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lại chết một cách chóng vánh và vô vị.

Vút! Vút!

Thấy Thương Trấn bị trảm, hàng trăm thần ảnh mạnh mẽ lần lượt rút sát kiếm. Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại giết Thương Trấn nhưng bọn họ biết cho dù lý do thế nào thì bọn họ cũng phải bắt được Diệp Thành, cho dù là Viêm Tôn cũng không ngoại lệ.

Chỉ dựa vào các ngươi?

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ lần lượt được lấy ra, đồng thời với đó là hàng trăm binh khí khủng khiếp được tế gọi ra, trong đó bao gồm cả chín thanh sát kiếm màu đỏ máu của Viêm Tôn.

Phịch! Phịch!

Không lâu sau đó, hàng trăm bóng hình lần lượt quỳ dưới đất, tất cả đều gặp phải áp lực không thể nào chống cự lại được.

Tốc độ nhanh tuyệt đối!

Giọng nói của Diệp Thành lạnh băng, hắn còn gọi thêm ba đạo thân, một Đan Tổ Long Hồn, một hình nộm Tử Huyên.

Tiếp đó chính là cuộc sát phạt từ một phương, đó là những kẻ mạnh Thần Ảnh, mặc dù số lượng không hề ít nhưng lại bị Diệp Thành đánh cho tới mức trở tay không kịp, bị chèn ép không có cơ hội phản kháng.

Không tới mười giây, hàng trăm Thần Ảnh đã bị tiêu giệt.

Dọn dẹp chiến trường!

Diệp Thành ra lệnh cho đạo thân còn hắn bước lên Truyền Tống Trận vì hắn không có quá nhiều thời gian ở đây.

Sau khi hắn rời đi không lâu, một nhánh quân thuộc đại quân của phân điện thứ chín sát phạt đến.

“Người của Thần Ảnh đâu?”, một thống lĩnh cau mày nhìn tứ phương Truyền Tống Trận, “không phải Truyền Tống Trận của cổ thành đều bị người của Thần Ảnh đóng cả rồi sao?”

“Dù sao cũng quá nhiều, để sót một hai cổ thành cũng không quá bất ngờ, thống lĩnh, chúng ta nhanh chóng tới sơn mạch Huyền Hoàng thôi”.

“Không thận trọng thế này, nếu để Hạo Thiên thế gia trốn thoát thì Thị Huyết Thần Ảnh khó có thể giải thích”, thống lĩnh kia hắng giọng phất áo bước vào Truyền Tống Trận.

Sau ông ta là đại quân đông như nước lũ, mặc dù số người không hề ít nhưng miễn cưỡng vẫn có đủ chỗ cho nhiều người thế này.

Có điều, bọn họ vừa bước vào Truyền Tống Trận khong lâu thì liền nghe thấy tiếng nổ rúng động.

Nhìn thông đạo của Truyền Tống Trận thấy vỡ tan.

Khốn khiếp!

Viên thống lĩnh kia phẫn nộ, đợi tới khi ông ta phản ứng lại thì đã quá muộn vì đại quân của con đường này đã bị cuốn vào khe nứt không gian.

“Từ từ tận hưởng đi”, ở một đầu khác của Truyền Tống Trận, đạo thân của Diệp Thành bật cười lạnh lùng.

Không sai, thông đạo Truyền Tống Trận chính là do đạo thân của Diệp Thành phá huỷ, đây cũng chính là lời căn dặn của Diệp Thành trước khi rời đi, mục đích là để giết hịa nhánh quân của Thị Huyết Điện.

Còn bản thể Diệp Thành lúc này đã phi thật nhanh tới cổ thành tiếp theo với tốc độ nhanh khủng khiếp.

Mặc dù hắn rất muốn huỷ đi Truyền Tống Trận hướng về sơn mạch Hoàng Tuyền nhưng hắn lại không có thời gian, bao nhiêu cổ thành như vậy, thời gian lại không đủ mà việc hắn cần làm trước mắt là tìm ra Hạo Thiên thế gia.

Rầm! Rầm!

Thiên địa không vì Diệp Thành đã giết hại đại quân của Thị Huyết Điện mà trở nên yên ắng.

Các nhánh quân khác của phân điện thứ chín đã lần lượt tới các cổ thành khác, lúc này bọn họ đang xếp hàng vào trong Truyền Tống Trận, chuẩn bị mai phục ở sơn mạch Hoàng Tuyền.

Một cái lưới lớn đã được giăng ra.
Chương 1083: Tranh thủ thời gian

Dừng!

Trong màn đêm đen, Hạo Thiên Huyền Chấn dừng chân, đôi mắt ông ta hoan hoải nhìn vào hư không ở tứ phương.

“Sao vậy, sao lại dừng lại rồi?”, phía sau, Hạo Thiên Huyền Hải bay tới, thần sắc nghiêm trọng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.

“Bầu không khí có phần lạ thường”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày lên tiếng.

“Lạ thường?”, Hạo Thiên Huyền Hải nhướng mày, cũng nhìn vào hư không, sau vài giây ông ta mới nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn, “có gì khác thường?”

“Ta có một cảm giác không yên lành”.

“Là do chúng ta quá căng thẳng mà thôi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn cũng tiến lên, “bao lâu vậy rồi mà bọn chúng cũng không truy vết ra được, chúng ta đã thoát khỏi vòng vây lâu rồi, thêm cả canh giờ nữa là tới sơn mạch Hoàng Tuyền, vượt qua Hoàng Tuyền là thế giới người phàm, chỉ cần Hạo Thiên thế gia chúng ta độ qua được kiếp nạn này thôi”.

“Không đúng”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn nói với ánh mắt bất định, ông ta nhìn về phía xa, giống như thể có thể trông thấy sơn mạch Hoàng Tuyền với đại khí dồi dào: “Ta chưa bao giờ thấy lo lắng như lúc này, phía trước nhất định là một con đường có đi không có về”.

“Phụ thân, người nhìn thấu gì sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội hỏi.

“Là một loại bản năng mãnh liệt phát hiện ra nguy hiểm”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu lên tiếng.

“Đã tới lúc này rồi, cảm giác hỗn loạn là chuyện thường tình”, Hạo Thiên Huyền Chấn vuốt râu, “chúng ta nhanh lên một chút vẫn hơn! Đại quân của Thị Huyết Điện có thể truy sát tới bất cứ lúc nào”.

“An toàn là trên hết, phái người thăm dò”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức lên tiếng.

“Vậy để ta đi”, Hạo Thiên Huyền Hải nói rồi bước vào hư không.

Có điều, ông ta vừa bay được chưa lâu thì đã thấy một bàn tay màu vàng kim lôi lại.

Thấy vậy, mọi người liền cau mày.

“Tất cả mọi người ở vị trí cũ đợi lệnh”, sau giọng nói vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành hiện thân trước mặt mọi người, tất cả lúc này mới hiểu ra người kéo Hạo Thiên Huyền Hải quay lại là ai.

“Trần Dạ?”, thấy Diệp Thành, Hạo Thiên Huyền Chấn thở phài, thấy Diệp Thành vẫn còn sống, ông ta còn hi vọng gì hơn nữa?

“Không thể tiến về phía trước được”, Diệp Thành không có thời gian nói quá nhiều với Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn lật tay lấy ra một tấm địa đồ khổng lồ đặt trước mặt mọi người, “sơn mạch Hoàng Tuyền lúc này đã là thiên la địa võng”.

Nghe vậy, ai nấy đều tái mặt.

Nơi này cũng chỉ có Hạo Thiên Huyền Chấn không kinh ngạc như trong tưởng tượng vì trước đó ông ta đã có cảm giác rồi.

“Trần Dạ, đệ từng tới sơn mạch Hoàng Tuyền?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt hỏi thăm dò.

“Chưa từng”, Diệp Thành trả lời bình tĩnh, “lúc ta tới đây thì đại quân của phân điện thứ chín đang nhanh chóng tiến về đây từ tứ phương, bọn chúng dùng Truyền Tống Trận, tính thời gian thì lúc này nhất định đã bố trí xong bẫy ở sơn mạch Hoàng Tuyền rồi”.

“Đi ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ mà vẫn không thể thoát được”, một nhóm lão bối thở dài, “nếu ta đoán không nhầm thì phía sau chúng ta, quân truy sát không lâu nữa sẽ tới, trước và sau đều có địch, chúng ta đã không còn sức phản kháng”.

“Không, chúng ta vẫn chưa thua”, Diệp Thành lập tức lên tiếng bác bỏ, hắn chỉ và các vị trí trên địa đồ, “nơi này, cổ thành Hoàng Tuyền, cách chúng ta ba trăm dặm, mặc dù cổ thành không quá rộng lớn nhưng cũng có Truyền Tống Trận, từ cổ thành Hoàng Tuyền truyền tống tới cổ thành Chân Long, rồi lại từ cổ thành Chân Long truyền tống tới cổ thành Nam Dương, từ Nam Dương xuyên qua Hành Thiên sơn mạch, cứ thế đi vòng qua thế giới người phàm, quan trọng nhất là chúng ta có thể thoát ra được vòng truy sát của Thị Huyết Điện”.

“Chúng ta có bao nhiêu người như vậy, Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Tuyền có thể chứa được hết không?”, Hạo Thiên Huyền Hải cau mày.

“Vậy thì phải đi lần lượt”.

“Nói thì là vậy nhưng Thị Huyết Điện đã biết hành tung của chúng ta rồi thì sao có thể để cho chúng ta có cơ hội thoát thân? Cổ thành Hoàng Tuyền, cổ thành Chân Long và cổ thành Nam Dương có lẽ đều có trọng binh của Thị Huyết Điện canh giữ, một khi khai chiến chúng ta sẽ bị vây bắt”.

“Có người canh giữ là thật nhưng trọng binh thì không đến mức”, Diệp Thành vội nói, bọn chúng nhận định chúng ta sẽ đi qua sơn mạch Hoàng Tuyền, vì tiêu diệt Hạo Thiên thế gia nên chúng nhất định sẽ dốc toàn lực tập trung bày bố thiên la địa võng ở sơn mạch Hoàng Tuyền, đây chính là ưu thế trốn thoát của chúng ta, huống hồ đạo thân nhất khí hoá tam thanh của ta đã có được cổ thành Hoàng Tuyền, tiên hoả đạo thân đã có được cổ thành Chân Long, thiên lôi đạo thân đang nhanh chóng tiến về cổ thành Nam Dương, cái chúng ta cần là thời gian”.

“Vậy thì lập tức di chuyển thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn tác phong nhanh nhẹn, ông ta là người đầu tiên bước vào hư không.

Phía sau ông ta, người của Hạo Thiên thế gia lần lượt đi theo, hình thế hiện giờ rất rõ ràng, bọn họ phải tranh thủ thời gian tối đa, chỉ cần chậm trễ một giây đều có thể xảy ra đại hoạ.

Lần này vẫn là Diệp Thành đi cuối cùng, sau khi người của Hạo Thiên thế gia rời đi hắn mới nhìn vào hư không và đi theo đội ngũ của Hạo Thiên thế gia.

Mặc dù khoảng cách ba trăm dặm rất xa nhưng đối với tu sĩ mà nói thì lại chỉ mất công phu bằng ba tuần trà, quan trọng nhất là lần này bọn họ khong cần lén lút mà có thể dốc hết sức với tốc độ đỉnh phong để di chuyển.

Không biết từ bao giừo, người của Hạo Thiên thế gia đông như nước lũ tiến vào trong cổ thành Hoàng Tuyền.

“Phân theo tốp tiến vào, người già trẻ nhỏ vào trước”, giọng nói của Hạo Thiên Huyền Hải vang vọng.

Người của Hạo Thiên thế gia hành động mau lẹ, từng tốp người tiến vào trong Truyền Tống Trận.

Quả thực, Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Toaanf không thể so với Truyền Tống Trận Vực Môn của Hạo Thiên thế gia, căn bản không thể nào chứa nổi toàn bộ thành viên, mặc dù thời gian gấp gáp nhưng bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Phía này, trong sơn mạch với đại khí dồi dào, trên một đỉnh núi cao nhất, Huyết Khung nhàn nhã ngả người vào ghế, ông ta hào hứng nhìn về phía xa.

Sơn mạch Hoàng Tuyền dài hơn tám mươi nghìn dặm, núi non sừng sững chập trùng.

Sơn mạch này ngăn cách giữa thế giời người phàm và thế giới tu sĩ. Mặc dù cách xa vùng đất tập trung tu sĩ nhưng linh lực vẫn rất dồi dào, có lẽ sơn mạch này qúa cao, trong lúc này lại có yêu thú hoành hành nên người phàm căn bản không thể vượt qua ngọn núi này.

Lúc này, bên trong một đỉnh núi của rặng núi Hoàng Tuyền ẩn chứa rất nhiều tu sĩ, bọn họ chỉ đợi Hạo Thiên thế gia tiến tới đây.

“Chuẩn bị xong cả chưa?”, trên vị trí ngồi, Huyết Khung xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.

“Bẩm điện chủ, Thị Huyết Thần Ảnh dốc sức ám sát, sơn mạch Hoàng Tuyền với Thiên La Địa Võng, nhất định sẽ khiến Hạo Thiên thế gia có đi không có về”, một thống lĩnh bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.

“Người đi dò la thì sao?”

“Còn chưa quay về ạ, có điều nếu tính thời gian thì sắp về rồi ạ”.

“Tốt lắm”, Huyết Khung cười tàn độc, “thông báo mệnh lệnh của ta xuống dưới, bất cứ ai cũng không được tự động hành động, từ từ để Hạo Thiên thế gia tiến vào, ta phải diệt cả tộc chúng”.

“Rõ”.

“Đây là tốp cuối rồi”, phía trước Truyền Tống Trận của cổ thành Hoàng Tuyền, Hạo Thiên Huyền Hải hít sâu.

“Nhanh lên”, ở bên, Diệp Thành cũng hít sâu, “không lâu nữa Huyết Khung nhất định sẽ phát hiện ra manh mối, tới lúc đó cái mà chúng ta phải đối mặt không chỉ là phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện thôi đâu”.

“Trần Dạ, nếu lần này chúng ta không thể sống sót tới nam Sở thì con…”

“Nhất định có thể sống sót”, Diệp Thành nãy giời vẫn trầm ngâm cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, giọng nói có phần lạnh lùng, “ông đã phụ thân nương của ta thì không thể phụ cả Hạo Thiên thế gia của ông được”.
Chương 1084: Kịch hay

Vù! Vù!

Sau khi Truyền Tống Trận rung lên, Diệp Thành quay người bước vào trong Truyền Tống Trận.

Phía sau hắn ta, Hạo Thiên thế gia thở dài, bọn họ cũng đi theo vào.

Sau một khắc, hai người lần lượt bước ra khỏi Truyền Tống Trận, người tới trước chính là phía Hạo Thiên Huyền Hải, lúc này bọn họ đang tổ chức cho người của Hạo Thiên thế gia truyền tống về cổ thành Nam Dương.

“Canh giữ ở lối ra Truyền Tống Trận, làm thế nào thì ngươi hiểu rồi đấy”, Diệp Thành hạ lệnh cho đạo thân.

“Lão đại yên tâm, ta làm quen rồi”, đạo thân toét miệng cười, ý của Diệp Thành chẳng phải là bảo hắn huỷ đi Truyền Tống Trận này lúc cần thiết sao? Nếu như nắm bắt đúng thời cơ thì còn có thể khiến Huyết Khung chịu tổn thất nghiêm trọng một lần nữa.

“Trần Dạ, này, bổ sung ít linh lực vào đi”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt đưa một bình hồ lô đựng đầy linh dịch cho Diệp Thành.

“Cảm ơn”, mặc dù vẻ mặt lãnh đạm nhưng Diệp Thành vẫn nhận lấy bình hồ lô đó.

“Không…không có gì”, thấy vẻ lãnh đạm đó của Diệp Thành, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mím môi, trong lòng cô chợt trỗi lên cảm giác thất vọng.

…….

Phụt!

Trong màn đêm đen, từng lượt máu bắn vọt vô cùng choán mắt, một bóng người toàn thâm đẫm máu ngã nhào giữa sơn lâm, dưới ánh trăng yếu ớt, có thể nhìn ra đó là một thanh niên.

“Các người rốt cục là ai?”, người thanh niên này lảo đảo bò dậy, vẻ mặt sợ hãi nhìn vào đêm đen.

“Ngươi không cần thiết phải biết”, giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó ba bóng người mặc huyết bào bước ra.

“Vũ Dương thế gia ta và các người không thù không oán, tại sao lại giết ta?”

“Đều do các ngươi tự chuốc lấy thôi”, một kẻ mặc huyết bào trong số đó lập tức vung kiếm, một kiếm chém bay đầu người thanh niên kia.

Đi!

Sau tiếng hô của lão già mặc huyết bào, ba kẻ mặc huyết bào lập tức biến mất, bọn chúng đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.

Không biết mất bao lâu mới có mấy chục bóng hình lướt qua và không ngừng đáp xuống khu rừng.

Là ai?

Giọng nói này không chỉ vang trong khu rừng mà ở rất nhiều nơi của Bắc Sở cũng vang lên.

Đêm nay được định là một đêm không yên bình.

Trong màn đêm, huyết quang liên tục xuất hiện, mỗi lần đều có bóng người ngã vào vũng máu vả lại thân phận của những người này không hề đơn giản, bọn họ chính là Thánh Tử và Thiếu Chủ của rất nhiều gia tộc ở Bắc Sở.

Không sai, quỷ kế của Diệp Thành đã thành công.

Không lâu trước đó, hắn lấy thân phận Diêm Tôn để hạ lệnh cho hơn hai mươi phân các của Thị Huyết Điện, mục đích đương nhiên là làm loạn Bắc Sở.

Sự thực chứng minh sự nỗ lực của hắn không phải không có kết quả, hơn hai mươi phân các của Thị Huyết Điện đều tham gia vào việc ám sát đêm nay, trận dung khủng khiếp, hành động nhanh chóng, e rằng đến cả Diệp Thành cũng không ngờ tới.

Lúc này, màn đêm vốn dĩ nên yên tĩnh nhưng vì tiếng gằn phẫn nộ từ nhiều phương mà trở nên náo loạn.

Ngay sau đó, rất nhiều thế gia ở bắc Sở đã có hành động mạnh mẽ, từng tốp kẻ mạnh bay ra khỏi gia tộc, người nào người nấy khí thế dồi dào, tất cả sát khí ngút trời khiến cho người ở Bắc Sở phải sống trong lo sợ.

“Làm gì vậy?”, bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La nhận được tin của thuộc hạ thì bất giác cau mày, “hành động bí mật như vậy, trận thế lớn như vậy, thủ đoạn tàn độc như vậy và còn một mực nhằm vào các gia tộc của Bắc Sở, rốt cục là thế lực phương nào?”

“Liệu có phải là người của Nam Sở không?”

“Không loại trừ khả năng này”, Thị Huyết Diêm La trầm ngâm, “thông báo tới Phượng Ảnh, nhanh chóng điều tra xem đó là thế lực phương nào?”

“Bẩm điện chủ, đại thống lĩnh Phong Ảnh đang ở sơn mạch Hoàng Tuyền”.

“Sơn mạch Hoàng Tuyền?”, Thị Huyết Diêm La cau mày, “hắn ta tới sơn mạch Hoàng Tuyền làm gì?”

“Vừa nhận được tin báo là vì điện chủ Huyết Khung điều động tới ạ”, tên dò la thật thà nói, “không chỉ mình đại thống lĩnh mà trên thám phần sát thủ Thần Ảnh đều đã bị điều tới sơn mạch Hoàng Tuyền rồi, nghe nói là để vây bắt Hạo Thiên thế gia”.

“Chỉ một Hạo Thiên thế gia nhỏ bé mà cũng đáng để dùng tới sức chiến đấu mạnh mẽ như Thần Ảnh sao?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng lên tiếng, “cho hắn quyền lực điều động Thần Ảnh là hắn dùng không kiêng dè gì như vậy, truyền lệnh cho Huyết Khung rút Thần Ảnh về cho ta, ngay bây giờ”.

“Rõ…rõ ạ”, kẻ do thám mặc y phục đen kia vội vàng quay người rời khỏi đại điện.

Sau khi hắn rời đi, Phệ Hồn Vương mới xuất hiện trong đại điện, ông ta liếc nhìn Thị Huyết Diêm La với ánh mắt đầy hứng thú sau đó lại nhàn nhã ngồi vào vị trí vương toạ điện chủ của Thị Huyết Diêm La.

“Ông có thấy gì đó lạ không?”, Thị Huyết Diêm La nói rồi cũng liếc nhìn Phệ Hồn Vương.

…….

“Rất rõ ràng, có một bàn tay đang thao túng Bắc Sở”, Phệ Hồn Vương đáp một câu tuỳ hứng.

……..

“Cái gì? Không có?”, trên đỉnh núi của rặng núi Hoàng Tuyền, nghe lời bẩm báo của do thám, Huyết Khung đứng bật dậy khỏi vương toạ.

“Thuộc hạ đã tìm khắp nơi rồi nhưng thực…thực sự là không có tung tích của Hạo Thiên thế gia”.

“Lẽ nào phán đoán của chúng ta là sai?”, một thống lĩnh vô thức hỏi, “hay là trước khi chúng ta tới Hoàng Tuyền thì bọn chúng đã vào thế giới người phàm rồi?”

“Không thể nào”, lập tức có một thống lĩnh bác bỏ, “bọn chúng chỉ dựa vào phi hành, vả lại không dám phô trương, lại liên tục phải né tránh nơi tập trung đông tu sĩ, trong vòng ba ngày chắc chắn không thể ra khỏi thế giới tu sĩ”.

“Vậy có lẽ nào chúng dựa vào Truyền Tống Trận?”

“Lại càng không thể”, có thống lĩnh lên tiếng, “Truyền Tống Trận hướng về Nam Sở đều dưới sự kiểm soát của Thần Ảnh, Hạo Thiên thế gia đông người như vậy sao có thể không lộ thông tin được?”

“Vậy thì thật kì lạ”.

“Truyền lệnh cho Thần Ảnh, điều tra rõ việc này cho ta”, Huyết Khung lập tức hắng giọng, sắc mặt tôi độc tới mức khiến người ta phải sợ hãi.

“Không phải điều tra nữa”, giọng nói u tịch vang lên, Phong Ảnh giống như ma quỷ xuất hiện trên đỉnh núi, sắc mặt không mang theo bất cứ biểu cảm nào, “hiện giờ bọn chúng đang ở cổ thành Chân Long”.

“Cổ thành Chân Long?”

“Nửa canh giờ trước bọn chúng đã đi qua cổ thành Hoàng Tuyền, lần lượt truyền tống tới cổ thành Chân Long rồi”, Phong Ảnh khong nói gì nhưng một lão già mặc y phục đen bên cạnh ông ta lên tiếng: “Lúc này có lẽ chúng đã nhờ vào Truyền Tống Trận của cổ thành Chân Long lần lượt truyền tống tới cổ thành Nam Dương rồi, xem ra bọn chúng đã ý thức được thông tin bị chúng ta mai phục từ lâu nên mới thay đổi lộ trình”.

“Ngươi đã biết sao không nói sớm?”, Huyết Khung mặt lạnh như băng nhìn Phong Ảnh.

“Ta cũng vừa mới nhận được tin”, Phong Ảnh vẫn lãnh đạm như vậy.

“Thần Ảnh làm gì hết rồi vậy? Đến cả một Truyền Tống Trận cũng không thể bảo vệ nổi sao?”, Huyết Khung cuối cùng cũng không thể kiềm chế nổi cơn phẫn nộ, ông ta giống như con chó điên đang gào hét, bao nhiêu âm mưu rốt cục lại bị bại lộ.

“Điện chủ nói vậy chưa phải rồi”, lão già mặc y phục đen ban nãy lại lần nữa lên tiếng, vẻ mặt cũng lãnh đạm y hệt Phong Ảnh, “trên tám phần Thần Ảnh đều bị ông điều tới đây, số lượng người có thể canh giữ Truyền Tống Trận ở cổ thành ít ỏi, mặc dù Hạo Thiên thế gia không mạnh bằng phân điện thứ chín nhưng kẻ mạnh lại không hề thiếu, thực lực dồi dào, không thể bảo vệ được Truyền Tống Trận chu toàn”.

“Vậy còn đợi gì nữa, mau chóng sát phạt cho ta”, Huyết Khung phẫn nộ rít lên.

“Xin lượng thứ cho ta không thể tuân mệnh”, lão già mặc y phục đen lãnh đạm lên tiếng.

“Các ngươi dám trái lại…”

“Vừa rồi chúng ta nhận được lệnh của Điện Chủ, toàn bộ Thần Ảnh rút về Thị Huyết Điện”, lão già áo đen lập tức ngắt lời Huyết Khung, “còn việc truy sát Hạo Thiên thế gia thì chúng ta không cần can dự vào nữa”,

Dứt lời, lão già áo đen sải bước ra khỏi đại điện, vì Phong Ảnh nãy giờ giữ im lặng đã bước ra ngoài trước.

Không chỉ bọn họ mà bên trong các đỉnh núi của Hoàng Tuyền đều có từng bóng đen bay đi, bọn họ tụ lại với nhau giống như cả lớp màn màu đen che lấp bầu trời, kéo dài tới vô tận.

“Quay lại, quay lại cho ta”, thấy Phong Ảnh rút đi, Huyết Khung điên cuồng gào hét, nhưng dù nghe mệnh lệnh của ông ta thì Phong Ảnh cũng như không nghe thấy.

Khốn khiếp!

Huyết Khung giây phút đó như biến thành con sư tử hung tợn.

Hiện giờ ông ta không những không chặn được Hạo Thiên thế gia mà đến cả Phong Ảnh cũng rút lui, bảo ông ta không phẫn nộ sao được.

Thế nhưng điều khiến ông ta thực sự phẫn nộ không phải vì để Hạo Thiên thế gia bỏ trốn mà vì thủ đoạn của Thị Huyết Diêm La, ông ta đường đường là điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện vậy mà lại bị chơi khăm và bị coi chẳng khác gì con chó.

“Điện…điện chủ, tốt nhất vẫn là nhanh chóng truy sát thôi”, cuối cùng, một thống lĩnh khẽ giọng nói.

“Giết, giết, giết cho ta”, Huyết Khung mặt mày tôi độc, đôi mắt đỏ au, ông ta như hoá điên, lại càng giống như một ác ma, sát khí ngút trời không thể kiềm chế, đến cả mấy thống lĩnh cũng bất giác run người.
Chương 1085: Lại lần nữa chịu thiệt

“Nhanh nhanh nhanh, còn ngây ra đó làm gì!”, thấy Huyết Khung nổi giận, mấy đại thống lĩnh nào dám chậm trễ, lập tức bay ra khỏi ngọn núi.

Ầm! Bùm!

Ngay lập tức, đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện lao ra từ các đỉnh núi khác nhau của dãy núi Hoàng Tuyền, mục tiêu là thành cổ Hoàng Tuyền, muốn đuổi theo Hạo Thiên thế gia thì phải dùng tới truyền tống trận ở nơi đó.

Cứ thế, vùng đất vừa mới yên ắng chưa được bao lâu đã lại trở nên náo nhiệt.

Bên này, trong thành cổ Chân Long, hơn nửa số người của Hạo Thiên thế gia đã được dịch chuyển tới thành cổ Nam Dương.

Phía trên hư thiên của thành cổ, Diệp Thành đeo mặt nạ đứng đó như một bức tượng đài, nhìn thế giới bên dưới bằng cặp mắt sắc bén, sẵn sàng đối phó với những tình huống khẩn cấp bất cứ lúc nào.

“Trần Dạ”, phía sau có một giọng nữ vang lên, nhưng người tới không phải phía Hạo Thiên Thi Nguyệt mà là phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn: Hoa Tư.

Nghe thấy tiếng gọi của Hoa Tư, Diệp Thành dời tầm mắt, mỉm cười lịch sự theo đúng lễ nghĩa.

“Cảm ơn con đã về cứu chúng ta”, Hoa Tư bước lên một bước, nở nụ cười cảm kích chân thành.

“Chuyện này do ta mà nên, tiền bối đừng nói thế”, Diệp Thành lại đưa mắt nhìn hư thiên bốn hướng.

“Hắn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Hạo Thiên thế gia”, Hoa Tư thầm nói trong lòng, nhất là khi nghe Diệp Thành dùng từ ‘tiền bối’ để gọi, bà không khỏi thầm thở dài, xét về vai vế gia tộc thì Diệp Thành nên gọi bà một tiếng di mẫu.

Dù sao trong lòng thanh niên tóc trắng trước mặt bà vẫn có khúc mắc với Hạo Thiên thế gia.

Nhất thời, cả hai đều im lặng.

Không biết đến khi nào Hoa Tư mới nhìn Diệp Thành: “Trần Dạ, về chuyện của mẫu thân con…”

“Tiền bối, đó đều là chuyện quá khứ rồi”, Diệp Thành lập tức lên tiếng ngắt lời Hoa Tư.

“Dù thế nào đi nữa cũng là Hạo Thiên thế gia có lỗi với mẫu thân của con”, Hoa Tư hít sâu một hơi, tuy Diệp Thành không muốn nhắc đến chuyện này nhưng bà vẫn nói, đây là nút thắt trong lòng nên dù thế nào cũng phải tháo gỡ.

“Không ai có lỗi với ai cả, là thâ nương của ta số khổ”, Diệp Thành cười mỉa mai, giọng điệu cũng lạnh nhạt hơn đôi chút.

Lời này vừa nói ra, bàn tay sau ống tay áo của Hoa Tư không khỏi nắm chặt, trong lòng bà lại thở dài, bà muốn giúp Diệp Thành tháo gỡ nút thắt nhưng bà vẫn đánh giá quá thấp tính tình của hắn.

Trong im lặng, bà từ từ quay người, bước xuống hư thiên.

Bà vừa đi, trong mắt Diệp Thành loé lên một tia sáng, hắn nhìn chằm chằm một hướng trên hư không, tuy không biết cách bao xa nhưng dường như đã loáng thoáng thấy bóng dáng của đại quân.

Ầm!

Chẳng mấy chốc, bầu trời phía xa vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, từ rất xa mà cũng có thể nghe thấy.

“Đuổi tới rồi sao?”, nghe thấy tiếng nổ, phía Hạo Thiên Huyền Hải lần lượt bay lên hư thiên, ánh mắt cũng nhìn về hướng hư không xa xa giống như Diệp Thành.

“Đạo thân đã phá huỷ truyền tống trận”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.

“Khoảng cách từ thành cổ Hoàng Tuyền tới thành cổ Chân Long là hơn ba mươi nghìn dặm, không có truyền tống trận, bọn chúng không thể đuổi kịp chúng ta trong thời gian ngắn”.

“Nhưng cũng không loại trừ khả năng đại quân Thị Huyết Điện sẽ tới từ nơi khác”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, Thị Huyết Điện sẽ không để cho Hạo Thiên thế gia rời đi, phía trước chắc chắn có chướng ngại vật”.

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đột nhiên trở nên khó coi.

Tuy lúc trước sơ tán với tốc độ chậm nhưng Thị Huyết Điện không biết hành tung của họ.

Nhưng bây giờ thì khác, hành tung đã bị bại lộ, mục tiêu của đại quân Thị Huyết Điện rất rõ ràng, một khi đã có mục tiêu thì tốc độ của chúng sẽ rất nhanh, Bắc Sở có vô số thành cổ, truyền tống trận có ở khắp nơi, muốn tới đây chỉ là vấn đề thời gian.

Đi!

Khi mọi người đang cân nhắc thì Diệp Thành đã xoay người đi đầu tiên, bay vào truyền tống trận như một tia kinh mang.

Phía sau hắn, nhóm Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn về hướng bầu trời phía xa lần nữa rồi cũng bay vào truyền tống trận.

Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Bên này, giữa những ngọn núi trập trùng tràn ngập tiếng gào thét của Huyết Khung.

Vừa rồi bọn họ đang dùng truyền tống trận rồi lại gặp phải sự cố thông đạo không gian sụp đổ.

Lại? Tại sao nói là ‘lại’?

Đây không phải lần đầu bọn họ bị bẫy như thế này, trong truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, phân điện thứ chín của bọn họ tổn thất nặng nề, hầu như những người có tu vi thấp hơn cảnh giới Không Minh đều chôn vùi trong vết nứt không gian.

Ông ta là điện chủ, chinh chiến sa trường đã lâu nhưng lại phạm phải sai lầm không đáng có thế này hai lần liến tiếp chỉ trong ba ngày, điều này khiến ông ta vốn đã tức giận, thoáng chốc lại như hoá thành ác ma nổi điên.

“Điện chủ, chúng ta đi đường vòng đến thành cổ khác đi!”, một thống lĩnh khập khiễng đi tới: “Truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền đã bị phá huỷ, truyền tống trận của thành cổ Chân Long chắc chắn cũng sẽ bị phá huỷ, còn có thành cổ Nam Dương tiếp theo nữa, truyền tống trận cũng sẽ bị phá huỷ như vậy thôi. Chín mươi nghìn dặm nếu bay tới đó thì rất khó đuổi kịp bọn chúng, vậy nên muốn đuổi kịp bọn chúng trong thời gian ngắn, chúng ta phải tìm thành cổ nào có truyền tống trận liên tục dịch chuyển, so với bay tới thì dùng truyền tống trận vẫn nhanh hơn”.

“Ngoài thành cổ Chân Long, còn nơi nào gần đây nữa?”, Huyết Khung hỏi với vẻ mặt gớm ghiếc.

“Thành cổ Thiên Táng cách đây gần sáu mươi nghìn dặm”, thống lĩnh đó lập tức trả lời: “Thuộc hạ đã tra rồi, truyền tống trận ở đó vẫn còn nguyên vẹn”.

“Tập hợp đại quân đi về phía thành cổ Thiên Táng”, Huyết Khung hạ lệnh ngay: “Còn nữa, truyền tin cho trụ sở chính của Thị Huyết Điện, chúng ta cần quân tiếp viện để ngăn chặn Hạo Thiên thế gia ở phía trước”.

“Đã hiểu”.

Bên này, phía Diệp Thành đã tới trước truyền tống trận của thành cổ Nam Dương, người của Hạo Thiên thế gia tới trước đã di chuyển trước theo từng đợt.

Vừa tiếp đất, Diệp Thành đã trải ra một tấm bản đồ cực lớn, nheo mắt nhìn từng nơi trên bản đồ.

“Lão Đại, có chuyện gì huynh cứ giao phó”, đạo thân xoa xoa hai tay bước lại gần: “Tính kế người khác là nghề của ta rồi”.

“Nơi này, thành cổ Thiên Táng”, Diệp Thành chỉ vào một nơi trên bản đồ: “Bằng mọi giá phải phá huỷ được truyền tống trận ở nơi đó cho ta, bây giờ lập tức hành động”.

“Được!”, đạo thân không chút chậm trễ, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

“Ngươi sợ phía Huyết Khung sẽ đi vòng tới thành cổ Thiên Táng để dùng truyền tống trận à?”, các lão tổ đều là người thông minh, ngay lập tức nhìn ra ý đồ của Diệp Thành.

“Đã chịu thiệt một lần, hai lần, lần thứ ba bọn chúng sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa, so với bay thì dùng truyền tống trận vẫn nhanh hơn”, Diệp Thành nhẹ gật đầu: “Chỉ cần phá huỷ truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không thể đuổi kịp chúng ta, tiếp theo chúng ta chỉ cần xử lý chướng ngại vật phía trước nữa thôi, vượt qua được sẽ là bầu trời rộng lớn”.

“Tiểu tử ngươi biết nhiều thật đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải tặc lưỡi.

“Trải qua nhiều cuộc chiến, tự nhiên sẽ biết thôi”, Diệp Thành nói xong thì xoay người rời đi.

Mọi người phía sau đều im lặng, ánh mắt nhìn Diệp Thành đã hơi khác.

Chiến tranh! Đúng là chiến tranh!

Người thanh niên này mới chỉ hai mươi tuổi nhưng lại tuyệt vời hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, hắn bày mưu tính kế khiến họ tự thấy xấu hổ, chẳng trách hắn lại có thể thống nhất được Nam Sở trong vòng chưa đầy một năm.
Chương 1086: Cha con hợp lực

Haiz!

Nhìn bóng lưng Diệp Thành, mọi người đều thầm thở dài.

Đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, bàn tay sau ống tay áo ông nắm chặt, tuy Diệp Thành chỉ nói nhẹ nhàng nhưng sao ông lại không tưởng tượng ra được bao năm qua con mình đã chịu đựng bao nhiêu vất vả, khổ sở.

Diệp Thành dừng bước, tìm một bậc thang đá rồi ngồi xuống, lẳng lặng uống rượu mạnh.

Cách đó không xa, Hạo Thiên Thi Nguyệt tiến lên một bước nhưng lại mím môi dừng lại, không bước tới.

Tuy cô không đi tới nhưng hai muội muội của cô là Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết đã cười hì hì bước đến trước mặt Diệp Thành, so với cô, hai cô gái kia tinh nghịch hơn nhiều.

“Tặng ngươi đó”, Hạo Thiên Thi Vũ đưa cho Diệp Thành một lá bùa hình tam giác buộc sợi dây màu đỏ: “Bùa bình an, bảo vệ cho ngươi được bình an”.

“Cảm ơn”, Diệp Thành ngẩn ra nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.

“Lúc trước ngươi không như thế này”, Hạo Thiên Thi Tuyết rất tự giác ngồi xuống bên cạnh Diệp Thành, hai tay chống cằm chớp chớp mắt nhìn hắn: “Lần đầu tiên găp ngươi, ngươi rất bình dị gần gũi, nhưng bây giờ ngươi lại rất lãnh đạm”.

“Đó là do cô không hiểu ta”.

“Nhưng sao ta lại nghe nói ngươi lén nhìn tỷ tỷ chúng ta tắm nhỉ?”

“Khụ khụ…”, câu nói này khiến Diệp Thành vừa đưa rượu vào miệng đã sặc hết ra.

“Còn có chuyện này ư?”, Hạo Thiên Thi Vũ giật mình, kỳ quái nhìn Diệp Thành.

“Thi Tuyết, đừng nói linh tinh”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lập tức xuất hiện, hai má ửng hồng, không nhiều lời lập tức kéo Hạo Thiên Thi Tuyết đi, cả Hạo Thiên Thi Vũ đang hóng hớt cũng bị lôi đi luôn.

Lại nhìn tới phía Hoa Tư, vẻ mặt họ cũng rất đặc sắc, Hạo Thiên Thi Tuyết không nói, họ cũng không biết còn có chuyện này.

Dưới rất nhiều ánh mắt, dù Diệp Thành da mặt dày cũng không chịu nổi, may mà hắn đeo mặt nạ, nếu không sẽ rất xấu hổ.

Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi!

Diệp Thành day mạnh đầu mày, tuy hắn không biết xấu hổ nhưng hắn vẫn hiểu luân lý đạo đức cơ bản nhất, còn về phần tại sao đêm ấy lại có chuyện vớ vẩn như vậy thì đó là cả câu chuyện dài.



Đêm khuya, gió lạnh.

Một cơn gió lạnh như băng thổi vào đại điện của Thị Huyết Điện, sau đó hoá thành một bóng người mặc đồ đen, nhìn kỹ lại thì đó chẳng phải Phong Ảnh sao?

“Bái kiến điện chủ!”

“Biết vì sao ta gọi ngươi về không?”, Thị Huyết Diêm La nhàn nhạt hỏi.

“Ta có nghe nói một chút, Thần Ảnh đang điều tra rồi”.

“Bên phía Huyết Khung thế nào? Nghe nói các ngươi đã chặn Hạo Thiên thế gia ở núi Hoàng Tuyền?”

“Tin tức bị lộ”, Phong Ảnh hờ hững đáp: “Chắc lúc này Huyết Khung điện chủ đang trên đường truy sát Hạo Thiên thế gia ạ”.

“Ta thực sự đã đánh giá cao Huyết Khung rồi”, sắc mặt Thị Huyết Diêm La đột nhiên sầm lại: “Chuyện nhỏ như vậy mà kéo dài lâu, ta thật sự hoài nghi liệu hắn ta có thể đảm nhận được ngôi vị điện chủ phân điện thứ chín không”.

“Trong chuyện này có rất nhiều biến số, cũng không thể hoàn toàn trách Huyết Khung điện chủ”.

“Được rồi, an tâm điều tra chuyện của ngươi đi”, Thị Huyết Diêm La nhẹ nhàng phất tay: “Bên phía Huyết Khung, ta sẽ phái quân đi hỗ trợ”.



“Nhanh, nhanh, nhanh”, cùng với tiếng thúc giục, toàn bộ thành viên của Hạo Thiên thế gia được dịch chuyển tới nơi lại bay ra từ thành cổ Nam Dương.

Phải nói rằng tuy Hạo Thiên thế gia là bên chạy trốn, nhưng cũng là đại quân tu sĩ nên đội hình rất lớn, nhìn tổng thể trông như một đại dương đen, nghiền ép khiến hư thiên liên tục nổ tung.

“Sẵn sàng chuẩn bị đại chiến bất cứ lúc nào”, Diệp Thành bay ở phía trước ra lệnh cho toàn bộ Hạo Thiên thế gia.

“Chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào”, mắt Hạo Thiên Huyền Hải loé lên, khí thế liên tục tăng lên trong quá trình phi hành.

Không chỉ ông ấy mà khí thế của cả Hạo Thiên thế gia đều tăng lên nhanh chóng, mấy ngày nay họ luôn thận trọng giống như chuột chạy qua đường, không được chiến đấu chỉ có thể bỏ chạy, máu trong người đã sục sôi từ lâu.

Không biết qua bao lâu họ mới nhìn thấy một dãy núi hùng vĩ trải dài ở đằng xa, đó là dãy núi Hành Thiên.

Giống như núi Hoàng Tuyền, núi Hành Thiên cũng là dãy núi ngăn cách giữa thế giới tu sĩ với thế giới phàm trần, điều khác là núi Hành Thiên lớn hơn, khoảng cách Bắc Nam lên đến hơn chín mươi nghìn dặm.

“Qua ngọn núi này là tới thế giới phàm trần rồi”, Hạo Thiên Huyền Hải hít một hơi thật sâu.

Bùm! Rầm!

Lời Hạo Thiên Huyền Hải vừa dứt, dãy núi Hành Thiên liên tục vang lên tiếng nổ, không gian hư vô bị chém mở, đoàn người đông nghịt ập tới, nhìn cờ chiến của bọn chúng thì là phân nhánh quân của phân điện thứ tám Thị Huyết Điện.

“Hạo Thiên thế gia, các ngươi chạy đi đâu!”, sau đó, một người mặc áo giáp huyết sắc trong đại quân hét lớn, âm thanh vang vọng khắp đất trời như tiếng sấm.

“Giết”.

“Giết”.

Giọng của Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn lần lượt vang lên.
Chương 1087: Mở đường máu

Keng! Keng!

Tiếng sát kiếm ngân lên, Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn đi ở phía trước rút sát kiếm ra, hai người như hai ngôi sao chói lọi, trong màn đêm đen, họ chiếu sáng con đường phía trước cho nhà Hạo Thiên.

Một người là gia chủ Hạo Thiên thế gia, một người là thiếu chủ Hạo Thiên thế gia, họ xông lên phía trước mở đường khiến ý chí chiến đấu của đại quân Hạo Thiên thế gia phía sau cũng hừng hực.

Thấy vậy, người mặc áo giáp huyết sắc đột nhiên biến sắc.

Ông ta chỉ là thống lĩnh đánh tiên phong của phân điện thứ tám Thị Huyết Điện, mà ông ta cũng chỉ dẫn dắt đại quân dọc đường của phân điện thứ tám, so với Hạo Thiên thế gia thì sức chiến đấu của bọn họ kém hơn rất nhiều.

Hơn nữa bọn họ cũng chỉ vừa mới đến, còn chưa kịp bố trí sát trận và bẫy, trận cước còn chưa ổn định thì toàn quân Hạo Thiên thế gia đã xông tới như hồng thuỷ, làm sao bọn họ có thể ngăn được?

So với ông ta, Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn thấu đáo hơn.

Nếu đối mặt với đại quân cả một điện thì đương nhiên họ sẽ phải cân nhắc, nhưng chỉ là đại quân dọc đường của phân điện thứ tám, Hạo Thiên thế gia có thực lực tuyệt đối để có thể trấn áp, hơn nữa đối phương cũng chỉ vừa mới đến, trận cước còn chưa ổn định nên họ mới tạo được cuộc tấn công dữ dội như thế.

“Phóng… Phóng tên”, dưới tình thế nguy hiểm, thống lĩnh mặc áo giáp huyết sắc vô thức giơ sát kiếm, chỉ về phía đối diện.

Lập tức, mũi tên phóng ra như mưa, mỗi mũi tên đều được linh lực quấn quanh, phóng ra khắp đất trời.

Thấy vậy, Diệp Thành nhẩm niệm, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ lần lượt bay ra từ đầu mày.

Ngoài ra, hắn còn đồng thời gọi ra hàng trăm binh khí, mỗi binh khí đều có uy lực mạnh mẽ, toả ra nhiều thần quang với màu sắc khác nhau, giống như những vì sao chói lọi, soi sáng cả bầu trời tối tăm.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, toàn thân hắn bùng lên ánh sáng vàng chói mắt.

Sau đó, lấy thân thể hắn làm trung tâm, một thế giới hư ảo rộng lớn được mở ra với kích thước hàng trăm trượng, đây chính là ngoại đạo pháp tướng của đạo mà hắn tu luyện, là một thế giới giống như thật, bên trong có mặt trời mặt trăng, có bầu trời đầy sao, có sông núi nước non…

“Đó… Đó là gì vậy?”, nhìn thấy hình ảnh hùng vĩ đó, toàn thể đại quân Thị Huyết Điện phía đối diện lập tức sững sờ.

Phụt! Phụt! Phụt!

Khi bọn chúng còn đang ngơ ngác thì những mũi tên như mưa trên trời đã hoá thành tro bụi, tất cả đều bị Hỗn Độn Thần Đỉnh, Cửu Châu Thần Đồ cùng rất nhiều binh khí và ngoại đạo pháp tướng của Diệp Thành nghiền nát.

“Giết”, ngăn được làn sóng tấn công đầu tiên của đối phương, đại quân Hạo Thiên thế gia lao tới với khí thế áp đảo.

“Tốc chiến tốc thắng”, Diệp Thành giẫm trên biển hỗn độn lao về phía trước, hắn di chuyển một bước xông vào trận địch, một nhát kiếm quét bay cả đám đại quân Thị Huyết Điện, huyết vụ bay khắp trời.

Phía sau hắn, đại quân Hạo Thiên thế gia cũng xông tới.

Trận chiến lập tức nổ ra.

Lại nhìn đến thống lĩnh của Thị Huyết Điện, thấy đội hình của Hạo Thiên thế gia, sắc mặt ông ta đột ngột tái mét, ông ta đánh tiên phong với nhiệm vụ giữ chân Hạo Thiên thế gia để tranh thủ thời gian cho đại quân phân điện thứ tám tới kịp.

Tuy nhiên điều khiến ông ta không ngờ là hành động của Hạo Thiên thế gia lại nhanh đến vậy, đến mức bọn họ vừa đến đã bị nghênh đánh trở tay không kịp.

“Chặn đi, chặn lại cho ta”, dù vậy ông ta vẫn không ngừng gào thét, hy vọng có thể trụ được đến khi đại quân tới.

Tuy nhiên tiếng gào thét của ông ta khiến Diệp Thành đang xông tới chợt chuyển ánh nhìn về hướng này.

Bắt giặc phải bắt tướng trước!

Diệp Thành vung kiếm mở đường máu, xông về phía thống lĩnh của Thị Huyết Điện, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp giống như chiến thần đánh đâu thắng đó, không ai có thể đỡ được một chiêu trong tay hắn.

“Người đó là ai?”, thống lĩnh Thị Huyết Điện đã thấy Diệp Thành từ xa, thấy sức chiến đấu của hắn thông thiên, bản thân ông ta có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên cũng cảm thấy sợ hãi: “Không ngờ Hạo Thiên thế gia lại có kẻ mạnh đến vậy”.

“Kẻ nào cản ta đều phải chết”, khi ông ta còn đang kinh ngạc sợ hãi thì tiếng hét giống như tiếng sấm của Diệp Thành đã vang lên, mang theo sức mạnh tu vi thần thông, âm thanh quét qua nơi nào đều có đại quân Thị Huyết Điện hoá thành tro bụi.

Ù! Ù! Ù!

Có lẽ đã nhìn ra ý đồ của Diệp Thành, đại quân Thị Huyết Điện vội vàng gọi ra sát trận, tất cả đều nhắm vào Diệp Thành.

Chẳng mấy chốc, sát trận đã khôi phục uy lực, chín đạo thần mang bắn tới liên tục.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không dám chống lại bằng tay không, đó là sát trận do đại quân tu sĩ hợp lực điều khiển, lơ là một chút sẽ bị đánh thịt nát xương tan.

Thiên Đạo, mở!

Khi thần mang sát trận chuẩn bị xuyên qua cơ thể hắn, hắn đã trốn vào hố đen không gian.

Tuy nhiên chín đạo thần mang sát trận không vì hắn biến mất mà dừng lại.

Vậy nên đại quân Thị Huyết Điện đã phải gánh chịu hậu quả, từng nhóm người hoá thành tro bụi dưới thần uy của sát trận.

Chết rồi sao?

Thống lĩnh Thị Huyết Điện nhìn chằm chằm khoảng trời đó, so với những người bị chết dưới thần uy của sát trận, ông ta càng quan tâm Diệp Thành có còn sống hay không.

“Ông nghĩ sao?”, sau đó một giọng nói lạnh như băng vang lên, Diệp Thành xuất hiện từ một vòng xoáy màu đen cách đó mười trượng, hắn cầm sát kiếm trong tay bước ra khỏi hố đen không gian.

“Ngươi…”, hai mắt thống lĩnh Thị Huyết Điện lồi lên, ông ta vô thức lùi lại một bước.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành đã bắt đầu ra tay, hắn nhanh như gió, không thấy bóng dáng, một kiếm Phong Thần bá đạo vô song, dù là hộ vệ của thống lĩnh đó cũng không kịp phản ứng để cứu trợ, bọn chúng lại càng không theo kịp tốc độ của Diệp Thành.

Phụt!

Máu bắn ra, thống lĩnh Thị Huyết Điện còn đang trong trạng thái kinh hoàng, hoang mang đã bị một kiếm của Diệp Thành đâm thẳng vào giữa hai chân mày.

Đến lúc chết trong mắt ông ta vẫn đầy vẻ khó tin, ông ta đường đường là đại thống lĩnh của phân điện, tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, có rất nhiều cao thủ bảo vệ mà lại bị giết trực diện, có lẽ ông ta không phải thống lĩnh mạnh nhất trong phân điện nhưng lại là người có cái chết kỳ lạ nhất.
Chương 1088: Giết!

Bùm! Đùng! Đoàng!

Núi Hành Thiên liên tục vang lên tiếng nổ rung chuyển đất trời, từng ngọn núi lớn nối nhau đổ xuống.

Đây là chiến tranh tu sĩ cực kỳ tàn khốc, dù Hạo Thiên thế gia chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng vẫn có thương vong, liên tục có người xông lên hư thiên, cũng liên tục có người rơi xuống thiên khung.

Nhưng trong trận đại chiến, một bóng dáng đẫm máu bị Diệp Thành ném lên không trung, dưới màn đêm trông cực kỳ choán mắt.

“Đó… Đó là…”, đại quân Thị Huyết Điện vẫn đang chiến đấu vô thức nhìn lên hư thiên, ánh mắt đều tập trung vào bóng người đẫm máu ấy, dù cách rất xa nhưng bọn họ vẫn thấy rõ nơi đầu mày của thống lĩnh Thị Huyết Điện có một lỗ hổng trào máu rất đáng sợ.

“Thống… Thống lĩnh chết… chết rồi?”, tròng mắt đại quân Thị Huyết Điện đồng loạt trố lên.

“Sao… Sao có thể như thế chứ?”, người của Thị Huyết Điện đến nói mà giọng cũng run rẩy.

“Nhanh… Nhanh quá đi mất!”, không chỉ bọn chúng mà người của Hạo Thiên thế gia cũng ngạc nhiên trố mắt.

Ông ta là thống lĩnh đó! Là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ngồi ở vị trí phía sau đại quân, dưới sự bảo vệ của cả đại quân mà cũng bị chém, tốc độ này nhanh đến mức họ cũng không phản ứng kịp.

“Trong vạn quân mà cũng có thể giết được thống soái tam quân một cách trực diện, hắn… hắn thật sự là thần tướng vô song!”, các lão tổ của Hạo Thiên thế gia đều há hốc mồm, thực lực của Diệp Thành lại một lần nữa làm mới giới hạn gây sốc của họ.

Phập!

Dưới sự chú ý của mọi người, thống lĩnh đã chết của Thị Huyết Điện bị một cây chiến mâu màu đen ghim trên hư thiên.

Lần này, lòng quân nguội lạnh, đến thống soái cũng đã bị chém thì còn đánh thế nào.

Giết!

So với bọn chúng, tinh thần chiến đấu của Hạo Thiên thế gia lại rất cao, đánh cho quân lính Thị Huyết Điện tan rã.

Bùm! Rầm!

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn giống như một bóng ma, không ngừng lao vào giữa đại quân Thị Huyết Điện, phá tan từng công kích trận pháp của địch.

Thứ có thể gây ra thương vong nặng nề trong chiến tranh tu sĩ là công kích trận pháp, vì sát trận là do đại quân hợp lực điều khiển nên thực lực rất mạnh.

Mà lúc này cũng chỉ có công kích trận pháp uy hiếp đến an nguy của Hạo Thiên thế gia, với sức chiến đấu của Diệp Thành cũng không dám tay không chống lại thần uy của sát trận, chứ đừng nói là những người khác của Hạo Thiên thế gia.

“Đánh nhanh thắng nhanh”, sau khi phá được công kích trận pháp cuối cùng của Thị Huyết Điện, Diệp Thành lại ra lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.

Không cần hắn nói, các thành viên của Hạo Thiên thế gia cũng đang anh dũng giết địch, bởi họ đều biết đây chỉ là đại quân tiên phong, mục đích là giữ chân họ, mà đại quân đáng sợ hơn có thể sẽ tới bất cứ lúc nào.

Nhưng đánh mãi đánh mãi, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện: đại quân Thị Huyết Điện bỏ chạy tán loạn.

Cũng đúng, sức chiến đấu vốn đã bị áp chế, bây giờ thống soái còn bị giết, công kích trận pháp có lực sát thương lớn nhất cũng đã bị phá hỏng hết không còn cái nào, bọn họ không thể ngăn cản công kích áp đảo của Hạo Thiên thế gia.

So với mệnh lệnh của cấp trên thì họ thấy mạng mình vẫn quan trọng hơn.

Thế là những bóng dáng vừa bò vừa chạy xuất hiện khắp trời, tốc độ chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

Giặc cùng đường chớ đuổi!

Thấy đại quân Hạo Thiên thế gia sắp đuổi tới, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức hô lên.

Đi!

Diệp Thành liếc nhìn Thị Huyết Điện binh tàn tướng bại rồi cũng bước qua dãy núi Hành Thiên.

Sau đó, đại quân của Hạo Thiên thế gia cũng đi theo, bước vào thế giới phàm trần.

Linh khí của đất trời lập tức trở nên vô cùng yếu, hơn nữa càng vào sâu trong thế giới phàm trần, nồng độ linh khí càng thấp, thậm chí một số nơi họ còn không cảm nhận được chút linh khí nào.

Nhưng điều này cũng không ngăn cản được bước chân của Hạo Thiên thế gia.

Tuy số lượng của họ đông nhưng tốc độ lại không hề chậm, thần quang nhiều màu loé lên khiến cho màn đêm trở nên vô cùng lộng lẫy.

“Đó… Đó là gì vậy?”, những thương nhân nghỉ chân ở trong núi thế giới phàm trần bị đánh thức, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn bầu trời.
Chương 1089: Bóng dáng quen thuộc

“Tiên, là tiên đó”, có ông lão kích động run lên.

“Đó… Đó chính là thần tiên sao?”

“Còn nhìn cái gì nữa? Quỳ xuống đi”, ông lão vội mắng, người của đội buôn đều quỳ xuống đất, trong lòng đều kính nể thần tiên, hy vọng thần tiên có thể mang lại điềm lành cho mình.

Cảnh tượng này khiến cho Diệp Thành đang bay trên trời cảm thấy lòng hơi phức tạp.

Hắn đã từng giống như họ, thậm chí còn không bằng họ, bao nhiêu ngày đêm hắn đã phải ôm bánh bao cướp được rồi ngây ngốc nhìn lên trời, hy vọng thần tiên hạ phàm ban phước.

Chỉ là mong ước tốt đẹp, hiện thực tàn khốc, hắn đã không thể phân được nên buồn vì sự ngu muội của người phàm hay nên hận thế đạo này.

Hắn im lặng dời tầm mắt, tiếp tục tăng tốc.



Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Trong thành cổ Thiên Táng liên tục vang lên tiếng gầm thét dữ tợn rung chuyển đất trời, có người đang thét gào như ác ma nổi giận.

Người đó không cần nói cũng biết chính là Huyết Khung – điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.

Lúc này ông ta đang đứng trước truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng, ừm, nói chính xác hơn là đứng trước truyền tống trận đã bị phá huỷ.

Đúng vậy, truyền tống trận của thành cổ Thiên Táng đã bị phá hỏng, bọn họ vội vàng chạy tới đây đột nhiên chợt nghẹn ngào muốn khóc.

A!

Huyết Khung ngửa mặt lên trời gào thét như một kẻ điên.

Mới chỉ vài ngày thôi! Đầu tiên bọn họ phải chịu thiệt lớn ở truyền tống vực môn của Hạo Thiên thế gia, sau đó bị bẫy ở truyền tống trận của thành cổ Hoàng Tuyền, bây giờ truyền tống trận vất vả lắm mới tìm được cũng đã bị phá hỏng một lần nữa.

Lúc này, dù ông ta là điện chủ phân điện cũng không chịu nổi những cú đả kích liên tiếp như thế.

Đây vẫn chưa phải điều bực nhất, bực nhất là ông ta nhận lệnh bao vây giải quyết Hạo Thiên thế gia, chạy từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây mà ngay cả cái bóng của Hạo Thiên thế gia cũng không thấy đâu.

“May mà mình thông minh, chạy nhanh”, trên lầu các cách đó không xa, đạo thân của Diệp Thành thở dốc, hắn cũng chỉ mới hoàn thành nhiệm vụ từ mấy phút trước.

“Lão Đại, cho ta nghỉ một lúc nhé”, đạo thân truyền âm cho Diệp Thành.

“Sao cũng được”, trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của Diệp Thành.

“Thế giới bên ngoài thật sống động!”, được Diệp Thành cho phép, đạo thân xoa hai tay vào nhau cười hề hề, là đạo thân, trước nay hắn không bao giờ cách bản thể quá xa, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, tràn ngập tò mò với thế giới bên ngoài, muốn được tự mình trải nghiệm.

“Khi nào thiên hạ ổn định, ta sẽ cho ngươi tự do”, có lẽ cảm nhận được tâm tư của đạo thân, Diệp Thành lại truyền âm tới.

“Ta… Ta không có ý đó”, đạo thân vội vàng nói, nhưng không nhận được câu trả lời của Diệp Thành.

“Có phải mình nói sai rồi không? Mình… hế?”, đạo thân Diệp Thành gãi đầu, nhưng còn chưa nói xong đã giật mình, đuôi mắt hắn vừa liếc thấy một bóng dáng xinh đẹp, lúc này bóng dáng ấy đã ra khỏi lầu các.

“Bóng lưng quen thuộc quá”, đạo thân Diệp Thành vội vàng đứng dậy, nhanh nhẹn đuổi theo.

Bước ra khỏi lầu các, hắn bắt đầu lén lút bám theo suốt quãng đường như một cái đuôi.

Phía trước, áo khoác ngoài của bóng dáng xinh đẹp khẽ đung đưa, bước đi nhẹ nhàng, toàn thân được thần hà bảy màu như ẩn như hiện bao quanh, đến mái tóc trắng xoã trên vai cũng được nhuộm thần hoa, cô giống như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần thế gian.

“Càng nhìn càng thấy quen”, đạo thân Diệp Thành sờ cằm, vô thức đẩy nhanh tốc độ.

Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là nữ tử tóc trắng phía trước bỗng trở nên rất kỳ lạ, mỗi bước đi thân hình lại trở nên hư ảo một chút rồi biến mất không thấy đâu, khiến cho người đi trên đường đều sững sờ trong giây lát.

“Thần thông thật huyền ảo”, đạo thân Diệp Thành cau mày, đột ngột nhấc chân đuổi theo như một tia thần mang.

Không biết đến lúc nào hắn mới dừng lại ở sâu trong một dãy núi.

Dãy núi này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng điều đáng ngạc nhiên là vẻ mặt kinh ngạc của đạo thân Diệp Thành, hắn đuổi theo cả chặng đường nhưng đến đây lại không thấy bóng dáng nữ tử tóc trắng ấy.

“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, hắn gãi đầu, tốc độ của hắn có thể so sánh với bản thể nhưng lại để mất dấu, điều này làm cho hắn phải kinh ngạc cảm thán sự phi thường của nữ tử tóc trắng.

Hửm?

Đang nói, đạo thân Diệp Thành bỗng cau mày, bất chợt quay người lại.

Sau lưng có ánh sáng bảy màu lơ lửng, trước mặt hắn ngưng tụ thành một bóng dáng xinh đẹp như mộng như ảo, nhìn kỹ lại thì chẳng phải nữ tử tóc trắng đó sao? Điều khác với lúc trước là trong tay cô đang cầm một thanh thần kiếm với ánh sáng bảy màu bao quanh.

“Cô…”, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử áo trắng, đạo thân Diệp Thành sững sờ tại chỗ.
Chương 1090: Vượt qua ải khó khăn

Trong thế giới người phàm về đêm là không gian yên tĩnh.

Trên bầu hư không vời vợi, phía Diệp Thành vẫn đang nhanh chóng tiến về phía trước.

Cho dù là thế giới người phàm thì bọn họ cũng nhanh chóng lựa chọn hành quân không ngừng nghỉ vì thế giới người phàm không phải không có tu sĩ.

“Đây là lần đầu tiên ta tới thế giới người phàm”, Hạo Thiên Thi Nguyệt và Hạo Thiên Thi Tuyết nhìn bên dưới với vẻ mặt hiếu kì, “ngoài không có linh lực ra thì hình như không khác với thế giới tu sĩ”.

“Bớt nói chuyện đi, nhanh lên thôi”, phía trước, Hạo Thiên Thi Nguyệt trừng mắt nhìn hai người.

“Theo như tốc độ này, nếu không có gì bất ngờ thì ba ngày có thể tới Tây Nguyên Quốc ở thế giới người phàm, “phía trước, Hạo Thiên Huyền Hải liếc nhìn địa đồ, “cái mà chúng ta thiếu là thời gian”.

“Chỉ cần tới được Tây Nguyên Quốc là an toàn rồi”, ở bên, Diệp Thành lên tiếng, “ta đã lệnh cho Viêm Hoàng tạo Truyền Tống Trận từ thế giới người phàm tới đại bàn doanh của viêm Hoàng ở Tây Lăng của Bắc Sở, nhờ vào đại trận hư không ở đó là có thể đi một mạch tới Nam Sở”.

“Lần này may là có tiểu bối, nếu không thì…”

Phụt!

Hạo Thiên Huyền Hải còn chưa nói xong thì Diệp Thành ở bên đã phun ra ngụm máu, cả cơ thể suýt chút nữa ngã nhào giữa hư không.

Trần Dạ!

Hạo Thiên Huyền Hải vội tiến lên trước kéo Diệp Thành đang lảo đảo.

Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Diệp Thành tái nhợt thấy rõ, giống như thể hắn bị trọng thương một cách vô hình vậy.

“Ngươi bị thương trước khi đại chiến sao?”, phía Hạo Thiên Cảnh Sơn vội chạy từ phía sau tới.

“Đừng lại gần ta”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn ra rồi vội khoanh chân ngồi trên mặt đất, có thể thấy vẻ mặt hắn rất đau đớn.

“Thương nặng thế này…”, thấy vẻ mặt đau đớn đó của Diệp Thành, những tu sĩ mạnh của Hạo Thiên thế gia liền cau mày, mặc dù bọn họ rất muốn tiến lên trước giúp đỡ nhưng vẫn dừng chân ở chỗ cũ vì bọn họ không biết Diệp Thành gặp phải vấn đề ở đâu.

“Đạo thân, là ai trảm đạo thân của ta?”, phía này, cơ thể Diệp Thành run bật lên, đến cả khí tức cũng vô cùng hỗn loạn.

Không ai rõ tình hình của hắn hơn hắn, một luồng sức mạnh vô hình đang xâm nhập cơ thể hắn, mọi thứ cũng vì đạo thân của hắn bị trảm nên mới ảnh hưởng tới bản thể.

“Đạo thân của Diệp Thành do hắn mà sinh ra, trước đó không phải chưa từng gặp nạn nhưng đạo thân mà chết mặc dù có ảnh hưởng tới bản thể nhưng về cơ bản không đáng ngại, đợi tới thời gian thì sẽ lại lần nữa hoá ra đạo thân.

Có điều lần này trước khi đạo thân của hắn chết lại không hề giống với bất cứ lần nào trước đây, nó liên luỵ đến căn cơ của bản thể, còn mang theo cả một luồng sức mạnh thần bí và mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể bản thể.

Còn hắn lại đang bị luồng sức mạnh này làm bị thương.

Vả lại điều khiến hắn không ngờ tới nhất chính là hắn cản bản không biết đạo thân xảy ra chuyện gì, thân là bản thể, vốn dĩ nên có kí ức của đạo thân nhưng đến cả đoạn kí ức đó của đạo thân cũng bị tiêu huỷ.

“Đại thần thông thế này, rốt cục là ai?”, Diệp Thành nheo mắt lại gần như chỉ còn một đường.

“Trần Dạ?”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẻ mặt lo lắng hỉ thăm dò.

“Ta không sao”, Diệp Thành gạt suy nghĩ qua một bên, hắn cố gắng kiểm soát luồng sức mạnh thần bí kia, dùng căn nguyên thánh thể để tiêu diệt nó sạch sẽ, sắc mặt tái nhợt của hắn dần lấy lại sắc hồng.

Thấy vậy, phía Hạo Thiên Huyền Chấn mới thở phào.

Đi thôi!

Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn là người đầu tiên bay về phía Tây Nguyên Quốc.

Tiếp sau đó, cả chặng đường đi Diệp Thành đều im lặng đến mức khiến người ta phải sợ, ánh mắt chốc chốc lại thâm trầm bất định.

Việc xảy ra đêm nay quá dị thường, hắn là bản thể mà cũng nghĩ không thông, những gì hắn có thể làm chỉ là chờ đợi, đợi tới khi thời khắc đến, lại lần nữa hoá ra đạo thân thì mọi việc đã xảy ra thế nào hắn mới có thể tường tận.

………..

Trong sơn mạch, trời đất như rung chuyển, đại quân đen kịt sát phạt đến, nếu nhìn kĩ thì đó chính là đại quân phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện.

Thấy sơn mạch Hành Thiên nhuốm đỏ máu, điện chủ phân điện thứ tám phẫn nộ vì chín phần người nhuốm đỏ máu chính là người của phân điện thứ tám, quan trọng hơn cả đó là cả chặng đường di chuyển, đại quân của ông ta tổn thất nghiêm trọng, vả lại còn để Hạo Thiên thế gia chạy mất.

“Điện chủ, là thống lĩnh ba quân”, có người đưa thống lĩnh ba quân bị ghim trong hư thiên quay về.

“Có lẽ là bị một kiếm đâm chết”, một thống lĩnh trầm ngâm.

“Đúng là không ngờ Hạo Thiên thế gia lại mạnh như vậy”.

“Huyết Khung đâu? Tới chưa?”, điện chủ phân điện thứ tám hắng giọng.

“Vừa có tin báo về, còn…còn đang ở cổ thành Thiên Táng ạ”.

“Khốn khiếp”, điện chủ phân điện thứ tám gằn lên phẫn nộ, “tên Huyết Khung đó được lắm, phân điện thứu tám của ta vì chặn Hạo Thiên thế gia mà tổn thất nghiêm trọng, còn ngươi lại trốn chui lủi ở cổ thành Thiên Táng để xem kịch”.

“Điện chủ, vậy chúng ta…”

“Nhiệm vụ là của phân điện thứ chín, hắn không đuổi theo thì ta dựa vào cái gì mà phải ra mặt”, điện chủ phân điện thứ tám lạnh giọng, “truyền lệnh dọn dẹp chiến trường, quay về phân điện thứ tám”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom