nguyenlong
Editor
-
Chương 1076-1080
Chương 1076: Trò cười
Thị Huyết Điện chìm trong biển khói.
Bên ngoài Thị Huyết Điện, cờ chiến bay phấp phới, đại quân tu sĩ đông nghịt xếp thành từng hàng ngay ngắn giống như chín tấm thảm choán lấp đại địa.
Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, sắc mặt tím tái, đôi mắt ông ta đỏ ngầu nhìn xuống bên dưới.
Lại nhìn xuống bên dưới lúc này, tám người đừng nghiêm trang, người nào người nấy thân khoác chiến giáp, chỉ cần nhìn là biết sắp đi đánh trận, có điều bọn họ lại bị Thị Huyết Diêm La nhìn chằm chằm nên vô thức cúi đầu.
Và đó chính là điện chủ phân điện thứ nhất tới thứ tám của Thị Huyết Điện.
Nhận được tin Thị Huyết Diêm La chết, bọn họ đều ngầm toan tính, lần lượt quay về Thị Huyết Điện, chẳng phải vì muốn xác nhận xem Thị Huyết Diêm La có phải đã chết hay không sao?
Đương nhiên mục đích thực sự của bọn họ vẫn là vị trí điện chủ.
Do vậy bọn họ không chỉ tới đây một mình mà đều dẫn theo cả đại quân tu sĩ với.
Có điều mọi thứ đều khiến bọn họ thất vọng.
Giây phút bọn họ bước chân vào trong đại điện của Thị Huyết Điện và nhìn thấy Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên vị trí tối cao kia thì tất cả đều thẫn thờ.
“Có phải thất vọng lắm không?”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng bật cười lạnh lùng nhìn tám điện chủ bên dưới.
“Xin…xin điện chủ minh xét, thuộc hạ chỉ về đây để xác nhận thông tin thôi”, điện chủ phân điện thứ nhất vội chắp tay hành lễ, “hiện giờ biết được điện chủ bình an vô sự thì thuộc hạ cũng có thể yên…yên tâm được rồi”.
“Huyết Táng, lòng trung thành của ngươi thật khiến bổn điện chủ đây phải cảm động đấy”, Thị Huyết Diêm La bật cười nhưng đôi mắt ông ta lại hiện lên u quang dị thường khiến điện chủ phân điện thứ nhất rợn người.
“Điện chủ”, ngay lập tức, một người mặc y phục đen bước tới, quỳ dưới đất, “điện chủ phân điện thứ chín quay về rồi”.
“Bảo hắn ta vào đây”, Thị Huyết Diêm La nói rồi nheo mắt lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Táng.
Không lâu sau đó, Huyết Khung mặc chiến giáp bước vào.
Khi nhìn thấy tám điện chủ đều đang cúi đầu và Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên cao thì vẻ mặt ông ta cũng trở nên gượng gạo, sự thực hình như đã nằm ngoài kế hoạch của ông ta.
“Bái…bái kiến điện chủ”, sau vài giây thẫn thờ, Huyết Khung mới vội hành lễ với Thị Huyết Diêm La.
“Huyết Khung, không phải ta lệnh cho ngươi đi đuổi theo Hạo Thiên thế gia sao? Ngươi về làm gì?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với vẻ mặt hứng thú.
“Bẩm…bẩm điện chủ, thuộc hạ đang trên đường truy đuổi thì nghe tin điện chủ bị ám sát nên…nên mới vội vàng quay về”.
“Ồ?”, Thị Huyết Diêm La bật cười to hơn, “vậy ngươi nói cho ta nghe ngươi vội vàng quay về như vậy là vì vội về chịu tang ta sao?
“Điện chủ minh xét, thuộc hạ tuyệt đối không có ý này”, Huyết Khung vội quỳ xuống đất.
“Không có là tốt nhất”, Thị Huyết Diêm La vỗ vào long kỉ đứng dậy, ông ta gằn lên như sấm rền chấn động cả đại điện, đôi mắt đỏ ngầu sắc lạnh nhìn xuống chín người bên dưới, “đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang mưu tính điều gì, ta còn chưa chết thì các ngươi vẫn là thần”.
“Điện chủ dạy phải ạ”, bên dưới, các điện chủ vội quỳ xuống.
“Cút”, Thị Huyết Diêm La gằn lên.
“Thuộc hạ xin cáo lui”, chín người vội đứng dậy, vừa lau đi mồ hôi lạnh toát vừa cáo từ với Thị Huyết Diêm La.
“Huyết Khung, ngươi ở lại”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng.
Nghe vậy, Huyết Khung vừa định quay người ra khỏi đại điện thì vội quay lại, đứng đó thẫn thờ, không dám thở mạnh.
“Tìm ra được tung tích của Hạo Thiên thế gia chưa?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với ánh mắt sắc lạnh.
“Tạm…tạm thời chưa ạ”, Huyết Khung nói rồi vô thức lau đi mồ hôi.
“Ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “Thị Huyết Thần Ảnh ta đã giao cho ngươi rồi mà còn không tìm ra tung tích của bọn chúng?”
“Điện chủ bớt giận, thuộc hạ lập tức đi làm, nhất định sẽ không để điện chủ thất vọng”.
“Vậy còn không cút?”
Nghe vậy, Huyết Khung như được đại xá, vội vàng quay người rời khỏi đại điện của Thị Huyết Điện.
Sau khi ông ta rời đi, Thị Huyết Diêm La thở dài, khuôn mặt đỏ lên, không biết vì tức giận hay phẫn nộ.
Việc ngày hôm nay có lẽ là chuyện nực cười nhất từ khi Thị Huyết Điện lập phái đến nay, chỉ vì một lời đồn mà chín điện chủ của Thị Huyết Điện đều quay về, còn ông ta lại tận mắt chứng kiến trò cười ấy.
“Xem ra Thị Huyết Điện cũng khôgn hề hoà hợp như bên ngoài”, không lâu sau đó, tiếng cười u ám vang vọng, bóng người mặc hắc bào huyễn hoá trong đại điện.
“Phệ Hồn Vương, ông đang cảm thấy trong hoạ có phúc sao?”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng.
“Ta lại không rảnh như vậy”, Phệ Hồn Vương lên tiếng, “ta chỉ muốn ngươi hiểu một điều, điểm quan trọng nhất của thống soái ba quân cần có không phải là thực lực mà là khả năng chống cự, đến điểm này còn không làm được thì lấy gì để đối đầu với Thiên Đình của Nam Sở”.
“Về điểm này thì không cần ông phải nói nhiều”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng ,”chỉ có ông, vị vương cái thế như vậy mà phải chui lủi biết bao”.
“Đừng ngông cuồng như vậy”, Phệ Hồn Vương nói với giọng không mấy dễ chịu, “tám Đại Thần Huyền Hoàng giống như hình với bóng chặn vổn vương hơn tám trăm năm, ngươi cho rằng bọn họ không có việc gì làm sao? Chúng ta xuất thế bọn họ cũng xuất thế, về bản chất không có gì khác nhau, hiện giờ nơi duy nhất không bị liên luỵ là Ma Vực cho nên điểm mấu chốt quyết định thắng lợi giữa Thị Huyết Điện và Thiên Đình không nằm ở chỗ chúng ta mà nằm ở Ma Vực, nếu lôi kéo được bọn họ thì đại sự dễ thành”.
“Nghe thì có vẻ đơn giản”, Thị Huyết Diêm La tái mặt, “Thị Huyết Điện chúng ta đã phái không biết bao nhiêu sứ giả đi nhưng có kẻ nào sống sót quay về không?”
“Đó là thành ý của ngươi chưa đủ”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Thị Huyết Diêm La, “nếu ngươi dâng nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ngươi thì chuyện lại khác”.
“Ông còn biết nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ta?”, Thị Huyết Diêm La nheo mắt nhìn Phệ Hồn Vương.
“Có gì có thể thoát qua được pháp nhãn của ta sao?”, Phệ Hồn Vương cười u ám, “ngươi thực sự cho rằng đêm đó chỉ có các ngươi cướp Thiên Tịch Đan sao? Nếu không phải ta bị lũ Hoàng kia kiểm soát thì Thị Huyết Điện của ngươi sẽ dễ dàng đoạt được Thiên Tịch Đan sao?”
“Vậy ông nói xem nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại trong tay ai?”, Thị Huyết Diêm La nói rồi liếc nhìn sang Phệ Hồn Vương.
“Ta nói trong tay ta thì ngươi có tin không?”, Phệ Hồn Vương bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc, đến cả điệu cười cũng u ám.
Nghe vậy, đôi mắt Thị Huyết Diêm La nheo lại chỉ còn một đường, trong giây phút đó, ông ta suýt chút nữa hạ lệnh giết Phệ Hồn Vương. Nơi này là Thị Huyết Điện, Bát Vương dù có đến cũng chưa chắc có thể sống sót ra ngoài huống hồ chỉ là một Phệ Hồn Vương.
Thế nhưng hình thế hiện giờ không cho phép ông ta làm vậy, ông ta cần sự hỗ trợ từ Phệ Hồn Vương để kiểm soát những con cháu của Huyền Hoàng.
Trong đại điện, vì câu nói của Phệ Hồn Vương mà chợt trở nên yên tĩnh, bầu không khí càng nặng nề hơn.
“Báo”, không biết từ bao giờ, bầu không khí im ắng trong đại điện mới bị phá vỡ, một người mặc y phục đen chạy vào, quỳ gối: “Điện chủ, người bắt Tiết Lâm đi truyền lời bảo chúng ta chuẩn bị tiền chuộc”.
“Thông báo Thương Lăng đi chuộc người”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “cho dù là ai thì phải đưa được kẻ đó về cho ta, không màng sống hay chết”.
“Rõ”, kẻ mặc y phục đen gật đầu nhưng không định rời đi luôn, “Điện…điện chủ, vừa có tin Tôn …Tôn Hạo cũng bị bắt đi rồi”.
“Khốn khiếp”, Thị Huyết Diêm La nổi trận lôi đình.
Chương 1077: Đi tìm Tư Đồ Minh
Màn đêm dần buông xuống.
Nhưng vùng đất Bắc Sở vốn nên yên bình lại càng trở nên náo nhiệt hơn, vì có người đang đòi tiền chuộc từ Thị Huyết Điện.
Nhìn từ trên xuống thấy từng đoàn người như những dòng suối đang hội tụ về một ngọn núi nguy nga, hùng vĩ, hầu như ai cũng muốn xem mặt mũi kẻ bắt cóc, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện.
Lúc này, đạo thân của Diệp Thành đang ung dung vắt chân ngồi trên một tảng đá, chẳng hề để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên khác thường của mọi người xây xem.
Bên cạnh hắn là Tiết Lâm đang bị trói gô, trong miệng vẫn bị nhét chiếc tất thối đó, nước mắt rưng rưng, làm gì còn dáng vẻ đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện nữa, ai nhìn thấy cũng chỉ biết tặc lưỡi thở dài.
Trong phút chốc, cục diện thay đổi, mây mù cuộn trào từ hướng Tây Nam, sát khí ngút trời, trong lúc đó còn thấy cả sấm chớp rền vang, cao thủ của Thị Huyết Điện đã ùn ùn kéo đến.
Khi bầu không khí bên này đang nóng lên thì Diệp Thành ở nơi khác đã dừng chân trước một thung lũng.
Thung lũng này rất kỳ lạ, ngay miệng thung lũng có một tấm bia đá lớn hình chữ Vô, trên tấm bia còn có máu thấm ra ngoài.
“Phong ấn lợi hại thật”, Diệp Thành khởi động Tiên Luân Nhãn, nhìn thấu manh mối của tấm bia đá, đó là trung tâm trận của đại trận phong ấn, phong ấn đại trận vừa có thể công vừa có thể thủ, dù là hắn cũng không dám tuỳ tiện bước vào.
“Tư Đồ Minh, ngươi thật biết chọn địa điểm”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thung lũng, nhưng tầm nhìn đã bị mây mù che khuất.
Tư Đồ Minh mà hắn nói chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thị Huyết Điện, theo tin tức truyền đến từ Nhân Hoàng thì Tư Đồ Minh đang lịch luyện ở thung lũng này, rất ít người của Đại Sở biết, nếu mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng không lợi hại thì cũng không tìm được nơi bí mật này.
“Muốn vào thung lũng trước tiên phải phá được tấm bia này”, Diệp Thành thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn tấm bia đá.
Nhưng hắn vừa định bước lên thì tấm bia đá chợt rung mạnh.
Đột nhiên một đạo thần mang vô song bắn ra từ trong bia đá, mang theo sức mạnh xuyên thấu huỷ diệt nhắm thẳng về phía Diệp Thành.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Diệp Thành trở tay lấy ra một thanh trọng kiếm chắn ngang trước người.
Bang! Rắc! Phụt!
Mỗi âm thanh vang lên cách nhau chừng một phần ba giây, thần mang bắn chuẩn vào trọng kiếm khiến nó bị đâm xuyên, vai Diệp Thành cũng bị đâm trúng tạo thành một lỗ máu.
Mẹ kiếp! Sai lầm!
Diệp Thành thầm mắng, hắn quên mất kiếm Thiên Khuyết đã bị Long Đằng lấy đi nên mới trúng chiêu một cách ngớ ngẩn thế này.
“Đây không phải nơi ngươi nên đến, cút!”, bia đá lại rung lên, bên trong còn vọng ra một giọng nói lạnh lùng chết chóc, một điều có thể khẳng định là người ẩn trong bia đá chắc chắn là một cao thủ thông thiên.
“Thật sự cho rằng đánh trúng một chiêu vào người lão tử là đã giỏi lắm hả?”, Diệp Thành cười khẩy, thản nhiên ném thanh trọng kiếm đã gãy đi.
Nếu là trước đây có thể hắn sẽ giật mình lùi lại phía sau, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, ngoại trừ cao thủ cái thế cấp bậc như tám vị Vương, chứ không nếu chỉ đánh đơn thì hắn chẳng sợ bất cứ kẻ nào.
“Là do ngươi tự tìm đấy nhé”, lại là giọng nói lạnh lùng chết chóc đó, một ông lão mặc áo gai bước ra từ trong bia đá.
Nhìn từ xa, ông lão này rất kỳ lạ, quanh thân tràn đầy tử khí, trên vai còn có bụi, làn da nhăn nheo, già nua, nhìn lần đầu người ta còn bất giác tưởng rằng ông ta vừa bò ra từ trong mộ!
Đôi mắt ông ta đục ngầu, không nhìn thấy rõ.
“Ông lão này ít nhất cũng phải tám trăm tuổi rồi”, Diệp Thành thầm tặc lưỡi: “Xem ra còn hơn các tiền bối Đao Hoàng một bậc vai vế”.
“Chẳng trách nơi này không có cao thủ khác canh giữ, bảo vệ”, Diệp Thành dành thời gian nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ông lão áo gai ở nơi cách đó không xa: “Có ông ta ở đây, ít ai có thể lay chuyển được phong ấn đại trận”.
“Máu thật thuần khiết!”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì ông lão đã lên tiếng, giọng nói lạnh như băng còn khàn vô cùng, trong đôi mắt già nua đục ngầu kia hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy.
“Nhìn ông thế này là định nuốt chửng ta à?”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong tay có thêm một thanh đoản đao màu vàng.
“Vậy ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?”, ông lão áo gai lạnh lùng giễu cợt sau đó bỗng dưng biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Diệp Thành, bàn tay gầy khô vươn về phía hắn, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có dòng triện văn cổ lưu chuyển, một chưởng nặng như núi, có sức mạnh rung chuyển bầu trời.
“Ta đã từng chiến với cửu Hoàng, ông cũng coi thường năng lực thực chiến của ta quá đó”, Diệp Thành cười nhạt, lùi lại một bước di chuyển ra ngoài, tránh được đòn tấn công của ông lão.
“Tốc độ nhanh thật”, ông lão áo gai hơi híp mắt.
“Nhận một đao của ta đây”, Diệp Thành vừa lùi ra ngoài đã bay vụt lên trời, đao mang màu vàng vô song chém nứt bầu trời.
Thấy vậy, ông lão cau mày, trở tay lấy thanh thiết kiếm đã gỉ ra, vung một kiếm đỡ lại đòn Bát Hoang Trảm của Diệp Thành.
Không vội! Vẫn còn!
Diệp Thành nở nụ cười, tám đạo Bát Hoang thoáng chốc hợp thành một, vẫn chém từ trên cao xuống.
Lần này ông lão áo gai cũng không dám đỡ bằng tay không, ông ta lùi ra một bước tránh được đòn nguy hiểm này.
“Với sức chiến đấu này, ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt, nói đi, ngươi là ai?”, ông lão hừ lạnh, đôi mắt già nua đục ngầu bắt đầu trở nên rõ ràng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, hoặc có thể nói là ông ta đã bắt đầu nhìn thẳng vào hắn.
Chương 1078: Giao chiến khốc liệt
“Ông đoán xem”, Diệp Thành ung dung mỉm cười, chầm chậm bước tới, một bước đi ra tách thành một đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, trong tay đạo thân cầm thanh kiếm Xích Tiêu, hai người kề vai bước đi, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, ông lão hơi nheo mắt.
“Ông biết cũng nhiều đấy chứ!”, tốc độ Diệp Thành không giảm, lại tiến thêm một bước, tiên hoả đạo thân xuất hiện, trong tay cầm chiến mâu Vu Hoàng, Diệp Thành bước ra bước thứ tư thì thiên lôi đạo thân xuất hiện, trong tay cầm roi Đả Thần Tiên.
“Chân hoả, thiên lôi”, lần này hai mắt ông lão áo gai gần như híp thành một đường.
“Lão tổ, hắn là Diệp Thành”, trong thung lũng vang lên một giọng nói, có lẽ Tư Đồ Minh đang bế quan đã bị ảnh hưởng, từ vài bí pháp Diệp Thành thi triển, hắn ta đã đoán được là ai.
“Diệp Thành?”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là ông lão này lại không biết hắn.
“Mẹ kiếp, đã bao năm ông không ra ngoài rồi? Ở Đại Sở này có mỗi ông là chưa nghe đến tên Diệp Thành thôi đấy”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.
“Dù là ai thì hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây”, giọng ông lão vô cùng uy nghiêm, giống như đang tuyên bố cái chết cho Diệp Thành.
Lời vừa dứt mặt đất liền rung chuyển, lấy chân ông lão làm trung tâm, đại trận huyết sắc xuất hiện rồi lan ra với tốc độ nhanh chóng, Diệp Thành vẫn đang chậm rãi bước đi cũng bị kéo vào trong đại trận này.
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó có tiếng xích sắt va chạm với nhau, Diệp Thành đứng trong đại trận huyết sắc, chuỗi phù văn huyết sắc xuất hiện, khoá chặt hai tay, hai chân, trói hắn tại chỗ.
Ngoài ra còn có phù văn huyết sắc không ngừng bò khắp toàn thân dọc theo chân hắn, mang theo lực phong ấn và thôn phệ.
“Chỉ có mình ông điều khiển đại trận mà cũng muốn phong ấn được ta, ông suy nghĩ ngây thơ quá đó”, Diệp Thành cười giễu.
Lời còn chưa dứt, nơi đầu mày của hắn đã bắn ra một chùm thần quang, lơ lửng trên đầu hắn rồi nhanh chóng trở nên khổng lồ, trông như một dòng sông toả ra thần quang chói lọi.
“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, ông lão áo gai biến sắc, dường như ông ta cũng nhận ra Diệp Thành vừa gọi ra bảo vật gì.
“Phá!”, khi ông ta còn đang ngạc nhiên thì Diệp Thành đã khẽ hô, Cửu Châu Thần Đồ chợt rung lên, bắn ra từng chùm sáng đánh tan chuỗi phù văn đang trói chặt trên người hắn, ngay cả đại trận huyết sắc dưới chân hắn cũng bị nứt ra.
Thấy vậy, ông lão vội vàng há miệng, phun ra chín thanh sát kiếm huyết sắc.
Chín thanh sát kiếm rất kỳ lạ, chúng tự xếp hàng rồi tạo thành kiếm trận, không ngờ thần uy hung hãn lại ngăn được công kích của Cửu Châu Thần Đồ.
Sau đó ông lão còn cứa vào đầu ngón tay, lấy máu bôi vào giữa hai chân mày.
Ngay lập tức, khí tức trên người ông ta thay đổi, khuôn mặt già nua trẻ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mái tóc hoa râm cũng trở thành màu đen, lưng còng cũng trở nên thẳng tắp, đôi mắt đục ngầu trở nên sâu thẳm.
Chỉ trong ba giây, ông ta từ một người già biến thành một người trẻ, thần mang trên người bắn ra, ánh sáng mưa phun, khí huyết dồi dào, sau lưng còn xuất hiện rất nhiều dị tượng.
Điều quan trọng nhất là khí tức của ông ta tăng vọt khiến Diệp Thành không thể không chú ý.
“Sống tới tám trăm tuổi quả nhiên không phải chuyện đùa”, Diệp Thành vừa cảm thán vừa khởi động sức mạnh ma đạo, muốn đánh nhanh thắng nhanh, hắn cần phải dùng đến sức mạnh ma đạo.
Hai người gần như hành động cùng lúc, một người như thần vương, một người như chiến thần, ra tay đều là thần thông cái thế.
Bùm! Rầm! Đoàng!
Vừa giao đấu đã xảy ra cảnh tượng núi sụp đất lìa, dù thung lũng có đại trận bảo vệ nhưng cũng bị chấn động mà rung lắc.
“Không… Không ngờ hắn đã trở nên mạnh như vậy”, Tư Đồ Minh vẫn đang ở trong thung lũng sửng sốt nhìn hư thiên, cuối cùng ánh mắt rơi vào Diệp Thành.
Không phải hắn ta chưa từng đấu với Diệp Thành, mặc dù lúc đó cả chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện đều bại trong tay Diệp Thành, nhưng lúc đó Diệp Thành cũng không mang lại cho người ta cảm giác nghẹt thở khiếp sợ như bây giờ.
Mới bao lâu không gặp mà bây giờ người thanh niên đó đã có sức chiến đấu sánh ngang với lão tổ của hắn ta, điều này khiến cho kẻ kiêu ngạo không kém như hắn ta cũng thấy rất sốc, hắn ta đã định sẵn sẽ chỉ làm nền cho người khác trong thời đại này.
Đương nhiên người cảm nhận sâu sắc nhất vẫn là ông lão áo gai.
Càng chiến ông ta càng sợ hãi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của ông ta, khiến ông ta có cảm giác không phải đang chiến đấu với người mà là với rồng, khí huyết của hắn quá mãnh liệt.
“Là do ta ở ẩn quá lâu sao?”, vẻ mặt ông lão áo gai dữ tợn: “Không ngờ hậu thế còn có người mạnh thế này”.
“Đánh với ta mà vẫn còn thời gian nghĩ việc khác, ông muốn lên đường sớm à?”, Diệp Thành ở phía đối diện quét hỗn độn thần hải tới, cầm Bá Long Đao trong tay, hắn là Thánh là ma là Phật, sức chiến đấu mạnh vô biên, mỗi lần ra tay đều là đại thần thông kinh thiên động địa.
Hắn là người tấn công chính, ba đạo thân trở thành trợ thủ, đánh cho ông lão áo gai liên tục lùi lại.
“Ngông cuồng”, ông lão áo gai đùng đùng nổi giận, tuy ông ta kinh ngạc trước sức chiến đấu của Diệp Thành nhưng không có nghĩa Diệp Thành được phép xúc phạm uy nghiêm của ông ta.
Lập tức, hai tay ông ta di chuyển theo quỹ đạo trong mắt, diễn hoá ra Âm Dương Thái Cực, phía sau còn xuất hiện đại dương huyết sắc, trong huyết hải còn có tiếng gào thét thê lương, không biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh linh, dù Diệp Thành nhìn vào cũng thấy da đầu tê dại.
Âm Dương nghịch chuyển!
Sau tiếng hét lớn của ông lão áo gai, huyết hải được Âm Dương luyện hoá thành Thái Cực rồi lại được Thái Cực nghịch chuyển thành Âm Dương, thần thông Diệp Thành đánh ra đều bị hoá giải lần lượt.
Nghịch chuyển càn khôn!
Diệp Thành cũng tung ra chiêu lớn, huyết hải của ông lão áo gai là Thái Cực Âm Dương, mà tinh thần hải của hắn cũng là hỗn độn càn khôn, hai bí pháp thông thiên va chạm vào nhau trên hư thiên.
Đột nhiên bầu trời rộng lớn vì cuộc đối đầu giữa hai người mà phân thành hai thế giới, một bên ánh sáng vàng rực rỡ như thiên cung, một bên huyết hải như địa ngục trần gian, hình thành một sự tương phản rõ rệt.
Chương 1079: Diêm tôn
Chương 1079: Diêm tôn
Giết!
Chiến!
Sau một chiêu đối kháng bằng thần thông nghịch thiên, hai người đồng thời lao về phía đối phương từ hai hướng Đông và Tây của hư thiên.
Trận chiến càng lúc càng ác liệt, trời sập đất lìa, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, máu tươi trút xuống như mưa.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thành thực sự chiến đấu bằng toàn bộ sức lực kể từ khi tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực của ông lão áo gai vượt xa dự đoán của hắn, dù hắn có khả năng hồi phục kinh người nhưng cũng không chống đỡ nổi đòn tấn công của ông ta.
Ở phía đối diện, ông lão áo gai còn ngạc nhiên hơn.
Ông ta đâu chỉ là đánh giá thấp Diệp Thành mà là đánh giá hắn quá thấp, với sức chiến đấu của ông ta mà chỉ khiến hắn bị thương chứ không bị thương nặng, điều này khiến ông ta cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Lão tổ đã hấp thu quá nhiều sinh linh, chiến đấu lâu chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ”, trong thung lũng, vẻ mặt Tư Đồ Minh cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hắn ta lập tức gọi linh hồn ra hoá thành phù văn rồi bay thẳng lên trời, có vẻ đang định gọi quân viện binh.
Tuy nhiên khi hồn hắn ta vừa bay ra khỏi thung lũng đã bị một chiếc đại đỉnh khổng lồ nghiền thành tro bụi, đại đỉnh đó không cần nói cũng biết chính là Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành.
Nếu đã đến đây vì Tư Đồ Minh thì đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, bao gồm cả việc Tư Đồ Minh âm thầm tìm cứu viện.
Đáng chết!
Khuôn mặt Tư Đồ Minh trở nên dữ tợn hơn nhiều khi thấy linh hồn đi cầu cứu của mình bị chặn lại.
Hắn ta lại trở tay lấy sát kiếm ra rồi trốn vào không gian hư vô, di chuyển trong không gian đó đi về phía Diệp Thành.
“Định đánh lén à?”, Diệp Thành hừ lạnh, một chưởng xẹt qua bầu trời, nghiền nát khiến hư không sụp đổ tại chỗ.
Phụt!
Tư Đồ Minh đang di chuyển trong không gian hư vô còn chưa kịp ra tay đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi, vừa đứng vững đã bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút vào, trấn áp bên trong.
“Ngươi thật đáng chết”, thấy Tư Đồ Minh bị trấn áp, ông lão áo gai càng tức giận, tiếng hét như tiếng sấm.
“Trong tay ông và ta đều dính máu của người vô tội, không có ai đáng chết hay không đáng chết cả”, giọng Diệp Thành vang vọng, đòn tấn công lại càng thêm bá đạo, hắn chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì hắn không rảnh để lãng phí thời gian ở đây.
So với hắn, ông lão áo gai liên tục bị đẩy lùi.
Tuy ông ta đã sử dụng cấm thuật để quay lại tuổi xuân, nhưng dù sao thọ nguyên đã cạn kiệt, lại chiến đấu thời gian dài với Diệp Thành nên ông ta cũng dần rơi vào thế yếu, đến bây giờ thì đã hoàn toàn bị áp chế.
“Ta sẽ còn quay lại”, cuối cùng ông lão áo gai lựa chọn rút lui, một chưởng đẩy lùi Diệp Thành rồi xoay người chạy trốn.
“Sao? Ông còn muốn chạy à?”, Diệp Thành cười khẩy, bước ra một bước chắn trước mặt ông ta, một đao chém ông ta bay ra ngoài.
Phong Thần Quyết!
Phía sau hắn, nhất khí hoá tam thanh đạo thân xông lên, một kiếm Phong Thần nhanh như chớp.
Sắc mặt ông lão áo gai thay đổi đáng kể, ông ta vội vàng di chuyển bước chân.
Chặn!
Cùng lúc đó, Diệp Thành sử dụng bí pháp cấm chế, chặn lại bước chân của ông lão áo gai, tuy chỉ ngăn được không đến một phần ba giây nhưng cũng đủ để đạo thân tuyệt sát.
“Không… không… không…”, ông ta biến sắc, hai mắt lồi lên.
Tuy nhiên dù ông ta có gào thét thế nào thì đạo thân vẫn không chút thương hại.
Phụt!
Máu bắn tung toé, đan hải của ông lão áo gai bị một kiếm của đạo thân đâm xuyên.
A!
Tiếng hét của ông ta thê lương, đan hải đã bị phế, linh lực như nước tràn bờ đê, điên cuồng trút ra ngoài.
Không chỉ vậy, linh lực và tu vi đều bị phế nên khuôn mặt trẻ trung của ông ta cũng già đi nhanh chóng, không còn bí pháp hỗ trợ, ông ta lại trở về hình dáng ban đầu.
Phù!
Thấy ông lão áo gai đã bị phế, Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm, hắn phất tay giam giữ ông ta trên hư thiên.
Sưu thần!
Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Thành lập tức sử dụng thuật sưu thần, phá vỡ cấm chế trên linh hồn rồi cướp đi toàn bộ ký ức của ông ta.
Phong ấn!
Sau khi lấy được trí nhớ của ông lão áo gai, Diệp Thành phong ấn ông ta ngay tức khắc.
Ông ta vẫn chưa thể chết, người có vai vế như ông ta chắc chắn có ngọc bài linh hồn ở Thị Huyết Điện, nếu ông ta chết khẳng định Thị Huyết Điện sẽ náo loạn, đây không phải điều hắn muôn thấy, hắn còn đang định mượn thân phận tôn quý của ông ta để chơi lớn một phen đây.
“Không ngờ lại ngang hàng vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện”, chừng năm giây sau, Diệp Thành đã tiêu hoá hết ký ức của ông lão áo gai, hắn chầm chậm mở mắt nhưng vẻ mặt vẫn còn thảng thốt.
“Hôm nay thật sự đã làm một chuyện lớn kinh thiên động địa”, Diệp Thành cảm thấy không chân thực lắm, một ông lão tám trăm tuổi bị hắn phế, nếu tin này truyền ra ngoài đa phần mọi người đều sẽ không tin.
“Thánh chủ”, khi Diệp Thành còn đang cảm thán thì Lưu Năng đã lại chạy tới.
“Mẹ kiếp!”, ông ta vừa xuất hiện, còn chưa kịp nói câu thứ hai đã không nhịn được bật thốt tiếng chửi thề, bởi vì ông ta đã nhìn thấy ông lão áo gai vừa bị Diệp Thành phế.
“Ông biết ông ta?”, Diệp Thành thản nhiên ném ông lão áo gai vào trong đại đỉnh.
“Có thể không biết sao?”, Lưu Năng tặc lưỡi: “Ông ta là Diêm tôn của Thị Huyết Điện! Năm xưa khi ta còn ở cảnh giới Nhân Nguyên thì ông ta đã cảnh giới Chuẩn Thiên rồi. Thánh chủ có cần lợi hại đến vậy không?”
“May mắn, may mắn thôi”, Diệp Thành ho khan.
“Đây không phải may mắn”, Lưu Năng vẫn không thể bình tĩnh được, vẻ mặt cũng thay đổi. Thế giới này làm sao vậy, thanh niên trước mặt ông mới chỉ hai mươi tuổi thôi!
“Ông chạy từ xa tới đây không phải chỉ để khen ta đấy chứ?”
“Suýt thì quên mất chuyện chính”, Lưu Năng ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Điện chủ chín đại phân điện của Thị Huyết Điện đều bị Thị Huyết Diêm La đánh rồi, tám đại điện chủ khác đều đã về nhà, còn Huyết Khung thì đương nhiên lại tiếp tục truy tìm tung tích của Hạo Thiên thế gia”.
“Hạo Thiên thế gia đến đâu rồi?”, Diệp Thành vừa xé chiếc áo dính máu xuống vừa hỏi.
“Vừa ra khỏi Long Khê Cổ Địa, họ thật sự rất thận trọng, để tránh một thành cổ nhỏ mà đi vòng hơn tám mươi nghìn dặm, nhưng cũng may đoạn đường này họ không gặp nguy hiểm gì, vào được thế giới phàm trần chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
“Vẫn chưa thể yên tâm được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Thị Huyết Điện rất nhiều nhân tài, không ít người hiểu binh pháp, muốn đoán ra hướng đi của Hạo Thiên thế gia cũng chỉ là vấn đề thời gian”.
“Chẳng phải còn có chúng ta sao? Tiếp tục gây rối thôi”, Lưu Năng cười toét miệng: “Một khắc trước, chúng ta vừa mới phá huỷ một phân các của Thị Huyết Điện, cướp được rất nhiều bảo bối tốt”.
“Lưu Năng à, thật ra có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ông”, Diệp Thành sờ cằm nhìn Lưu Năng: “Sao lần nào ông cũng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của ta vậy?”
“Thánh chủ đã nghe nói đến nhất mạch Tầm Long bao giờ chưa?”, Lưu Năng mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Nhất mạch Tầm Long”, Diệp Thành nhướng mày nhìn Lưu Năng: “Cũng là một nhánh của Long tộc à?”
“Không phải”, Lưu Năng ho khan: “Không giấu gì Thánh chủ, tổ tiên nhà ta chuyên đi trộm mộ, nhưng gọi một cách hoa mỹ là tầm long, tìm người tìm mộ là thiên phú thần thông của gia tộc chúng ta, còn về huyền cơ của thần thông này thì thứ cho thuộc hạ không thể nói, điều này trước nay chúng ta không truyền ra ngoài”.
“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, Diệp Thành cảm thán: “Nghề này của gia tộc các ông cũng không tệ”.
“Trộm mộ tổn hại âm đức, thế mạnh được truyền thừa cho ta là tìm người, còn về nhất mạch Tầm Long tìm mộ đã bị coi là cấm kỵ từ đời thái tổ của ta, bởi vì chuyện này thật sự quá thất đức”.
“Kỳ lạ, hai ta đều không kém, tại sao tìm sư phụ ta lại khó như vậy?”
“Thánh chủ, thứ cho lão phu nói thẳng, sư phụ người không đơn giản!”, Lưu Năng vuốt râu: “Không phải ta không tìm được cô ấy, mà là hình như trên người cô ấy có một sức mạnh kỳ lạ che giấu hành tung, mà sức mạnh kỳ lạ ấy lại vượt xa thiên phú thần thông của gia tộc ta, nói thẳng ra là nằm ngoài phạm vi khả năng của ta”.
“Sức mạnh kỳ lạ?”, Diệp Thành cau mày.
“Đợi xong chuyện ở Bắc Sở ta sẽ nghiên cứu chuyên sâu, nhưng Thánh chủ hãy cho ta thời gian”.
“Ông làm việc đi! Chú ý an toàn”, Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng phất tay.
Lưu Năng không nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ thở dài rồi xoay người biến mất.
“Sức mạnh kỳ lạ”, sau khi Lưu Năng đi, Diệp Thành vẫn đứng ở đó, ánh mắt loé lên tia sáng bất định: “Sư phụ, quả nhiên người có cất giấu bí mật, là đồ nhi đã đánh giá thấp người”.
Chương 1080: Diễn từng vở kịch
Rầm!
Sau một tiếng nổ lớn, thung lũng kỳ lạ bị san bằng bởi một chưởng của Diệp Thành.
Sau đó hắn lau vết máu giữa hai chân mày của ông lão áo gai.
Tiếp nữa hắn khẽ lắc mình hoá thành diện mạo của ông ta, bắt chước từng lời nói, hành động giống y như đúc.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là dùng thân phận của ông lão áo gai để làm một số việc không mấy vẻ vang.
Ông lão áo gai là người ngang vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện, được xưng là Diêm tôn, tuy không có quyền lớn như Thị Huyết Diêm La, không nắm lực lượng quân đội hùng hậu trong tay như điện chủ chín phân điện lớn nhưng đôi khi mệnh lệnh của ông ta vẫn rất có tác dụng.
“Thị Huyết Điện, lần này đủ cho các ngươi uống một chầu rồi”, Diệp Thành cười khẩy rồi bay thẳng về một hướng.
Mười lăm phút sau, hắn đáp xuống một toà thành cổ rộng lớn.
“Đã nghe gì chưa? Kẻ bắt cóc Tiết Lâm đòi Thị Huyết Điện hơn chín mươi triệu linh thạch đó”, vẫn như lúc trước, vừa đi vào thành cổ hắn đã nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán.
“Tên đó cũng thật tàn nhẫn”, có người tặc lưỡi cảm thán: “Chín mươi triệu linh thạch đó! Cả đời này lão tử cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế”.
“Kẻ đòi tiền chuộc là phân thân của người đó, có vẻ như hắn là một tay bắt cóc chuyên nghiệp”, có người thở dài: “Thị Huyết Điện có bao nhiêu cao thủ nhưng cũng chẳng tìm thấy bản thể của người đó ở đâu”.
“Không biết sao vụ bắt cóc này lại khiến ta nhớ đến một người”, có người sờ cằm trầm ngâm.
“Ngươi đang nói đến Diệp Thành của Nam Sở đúng không?”, có người khẽ vuốt râu nói: “Kể ra thì phong cách làm việc của họ rất giống nhau, nhưng không có khả năng đó đâu, bởi vì Diệp Thành đã chết rồi”.
Nghe mọi người bàn luận suốt dọc đường, người mặc áo choàng đen đã nhấc chân đi vào một căn lầu các.
Bên trong là một thế giới riêng!
Vừa bước vào, Diệp Thành đã nhìn thấu huyền cơ của nơi này, tuy mặt ngoài nhỏ nhưng bên trong lại cực kỳ rộng, diện tích cả chục nghìn trượng khiến hắn bất giác cảm thấy Thị Huyết Điện thật giàu có.
Thấy Diệp Thành đi vào, một ông lão đang ngồi xếp bằng ở một góc lầu các chậm rãi mở mắt, liếc nhìn hắn rồi hờ hững cất lời: “Hôm nay bản các không tiếp khách, mau đi đi”.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến lời của ông lão đó mà nhấc chân đi thẳng đến phòng bên trong của lầu các.
“Ngươi…”, sắc mặt ông lão chợt lạnh hẳn lại, ông ta lập tức huyễn hoá ra một bàn tay to vươn về phía Diệp Thành.
“Cút!”, Diệp Thành trở tay vung ra một chưởng, đánh cho ông ta hộc máu lùi lại phía sau.
“Kẻ nào đang gây rối ở đây?”, luồng khí tức cường đại xuất hiện, một ông lão mặc huyết bào hiện ra như bóng ma, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành đang mặc áo choàng đen.
Không chỉ có ông ta mà trong phân các lập tức có hơn trăm bóng người xông ra, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm.
“Các hạ, nơi này là trọng địa của Thị Huyết Các, có phải ngươi quá ngông cuồng rồi không?”, ông lão mặc huyết bào lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Thương Mộ, ngươi uy phong thật đấy!”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng chết người mang theo uy nghiêm vô thượng.
Lời vừa dứt, hắn kéo áo choàng đen trên người xuống, lộ ra diện mạo của ông lão áo gai.
“Người…”, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, ông lão huyết bào tên Thương Mộ sững sờ một giây, một giây sau, ông ta quỳ một chân xuống đất: “Đệ tử Thương Mộ bái kiến Diêm sư thúc”.
“Diêm sư… sư thúc? Ông… Ông ấy là Diêm tôn?”, thấy Thương Mộ hành lễ, những người khác của Thị Huyết Điện đều nhìn Diệp Thành. Bọn họ có vai vế thấp hơn Thương Mộ, người mà ông ta còn phải gọi là sư thúc thì chính là sư thúc tổ của bọn họ!
Giờ phút này, ông lão vừa ra tay với Diệp Thành sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, vai vế của ông ta quá thấp, chưa từng được thấy Diêm tôn của Thị Huyết Điện, bây giờ biết thân phận của Diệp Thành thì suýt tiểu ra quần.
“Các ngươi muốn chết à? Còn không mau quỳ xuống?”, thấy mọi người vẫn đứng ngây ra đó, Thương Mộ nổi giận quát lớn.
Nghe thấy tiếng mắng, hàng trăm người mới bừng tỉnh, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thành: “Bái… Bái kiến sư thúc tổ”.
“Đứng dậy đi!”, Diệp Thành bước đến long toạ trong phòng, diễn cực kỳ giống thật.
Thương Mộ đứng dậy, ổn định lại cảm xúc rồi mới ngập ngừng nhìn Diệp Thành dò hỏi: “Sư thúc, nghe nói người đang bế quan nhập đạo, sao lại xuất quan rồi ạ?”
“Ta không xuất quan để Thị Huyết Điện bại trong tay các ngươi à?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng doạ Thương Mộ rùng mình, ngay cả ông ta cũng vậy huống chi là những người khác trong phòng.
“Sư thúc dạy phải”.
“Giết hết những người trong danh sách này”, Diệp Thành ném ra một tập giấy, bên trên viết đầy tên người, số lượng lên đến hơn một nghìn.
Nghe vậy, Thương Mộ vội vàng nhìn thử nhưng lông mày lại đồng thời nhíu chặt.
Sau ba đến năm giây, ông ta mới hỏi Diệp Thành: “Sư thúc, thứ cho sư điệt ngu ngốc, nhưng những người trong danh sách này hầu như đều là thế tử của các thế gia lớn ở Bắc Sở, hơn nữa đều là gia tộc liên thủ với Thị Huyết Điện, nếu giết họ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện liên minh đó ạ!”
“Ngươi đang chất vấn ta?”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn loé lên một tia sắc bén.
“Sư…Sư điệt không dám”.
“Không dám thì làm theo đi”, giọng Diệp Thành tràn đầy uy nghiêm không thể cãi lại: “Ai là địch, ai là bạn cũng không phân biệt được, sớm muộn gì Thị Huyết Điện cũng sẽ bại trong tay các ngươi”.
Thị Huyết Điện chìm trong biển khói.
Bên ngoài Thị Huyết Điện, cờ chiến bay phấp phới, đại quân tu sĩ đông nghịt xếp thành từng hàng ngay ngắn giống như chín tấm thảm choán lấp đại địa.
Bên trong đại điện của Thị Huyết Điện, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Thị Huyết Diêm La ngồi ở vị trí trên cao, sắc mặt tím tái, đôi mắt ông ta đỏ ngầu nhìn xuống bên dưới.
Lại nhìn xuống bên dưới lúc này, tám người đừng nghiêm trang, người nào người nấy thân khoác chiến giáp, chỉ cần nhìn là biết sắp đi đánh trận, có điều bọn họ lại bị Thị Huyết Diêm La nhìn chằm chằm nên vô thức cúi đầu.
Và đó chính là điện chủ phân điện thứ nhất tới thứ tám của Thị Huyết Điện.
Nhận được tin Thị Huyết Diêm La chết, bọn họ đều ngầm toan tính, lần lượt quay về Thị Huyết Điện, chẳng phải vì muốn xác nhận xem Thị Huyết Diêm La có phải đã chết hay không sao?
Đương nhiên mục đích thực sự của bọn họ vẫn là vị trí điện chủ.
Do vậy bọn họ không chỉ tới đây một mình mà đều dẫn theo cả đại quân tu sĩ với.
Có điều mọi thứ đều khiến bọn họ thất vọng.
Giây phút bọn họ bước chân vào trong đại điện của Thị Huyết Điện và nhìn thấy Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên vị trí tối cao kia thì tất cả đều thẫn thờ.
“Có phải thất vọng lắm không?”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng bật cười lạnh lùng nhìn tám điện chủ bên dưới.
“Xin…xin điện chủ minh xét, thuộc hạ chỉ về đây để xác nhận thông tin thôi”, điện chủ phân điện thứ nhất vội chắp tay hành lễ, “hiện giờ biết được điện chủ bình an vô sự thì thuộc hạ cũng có thể yên…yên tâm được rồi”.
“Huyết Táng, lòng trung thành của ngươi thật khiến bổn điện chủ đây phải cảm động đấy”, Thị Huyết Diêm La bật cười nhưng đôi mắt ông ta lại hiện lên u quang dị thường khiến điện chủ phân điện thứ nhất rợn người.
“Điện chủ”, ngay lập tức, một người mặc y phục đen bước tới, quỳ dưới đất, “điện chủ phân điện thứ chín quay về rồi”.
“Bảo hắn ta vào đây”, Thị Huyết Diêm La nói rồi nheo mắt lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huyết Táng.
Không lâu sau đó, Huyết Khung mặc chiến giáp bước vào.
Khi nhìn thấy tám điện chủ đều đang cúi đầu và Thị Huyết Diêm La đang ngồi trên cao thì vẻ mặt ông ta cũng trở nên gượng gạo, sự thực hình như đã nằm ngoài kế hoạch của ông ta.
“Bái…bái kiến điện chủ”, sau vài giây thẫn thờ, Huyết Khung mới vội hành lễ với Thị Huyết Diêm La.
“Huyết Khung, không phải ta lệnh cho ngươi đi đuổi theo Hạo Thiên thế gia sao? Ngươi về làm gì?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với vẻ mặt hứng thú.
“Bẩm…bẩm điện chủ, thuộc hạ đang trên đường truy đuổi thì nghe tin điện chủ bị ám sát nên…nên mới vội vàng quay về”.
“Ồ?”, Thị Huyết Diêm La bật cười to hơn, “vậy ngươi nói cho ta nghe ngươi vội vàng quay về như vậy là vì vội về chịu tang ta sao?
“Điện chủ minh xét, thuộc hạ tuyệt đối không có ý này”, Huyết Khung vội quỳ xuống đất.
“Không có là tốt nhất”, Thị Huyết Diêm La vỗ vào long kỉ đứng dậy, ông ta gằn lên như sấm rền chấn động cả đại điện, đôi mắt đỏ ngầu sắc lạnh nhìn xuống chín người bên dưới, “đừng cho rằng ta không biết các ngươi đang mưu tính điều gì, ta còn chưa chết thì các ngươi vẫn là thần”.
“Điện chủ dạy phải ạ”, bên dưới, các điện chủ vội quỳ xuống.
“Cút”, Thị Huyết Diêm La gằn lên.
“Thuộc hạ xin cáo lui”, chín người vội đứng dậy, vừa lau đi mồ hôi lạnh toát vừa cáo từ với Thị Huyết Diêm La.
“Huyết Khung, ngươi ở lại”, Thị Huyết Diêm La lên tiếng.
Nghe vậy, Huyết Khung vừa định quay người ra khỏi đại điện thì vội quay lại, đứng đó thẫn thờ, không dám thở mạnh.
“Tìm ra được tung tích của Hạo Thiên thế gia chưa?”, Thị Huyết Diêm La nhìn Huyết Khung với ánh mắt sắc lạnh.
“Tạm…tạm thời chưa ạ”, Huyết Khung nói rồi vô thức lau đi mồ hôi.
“Ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “Thị Huyết Thần Ảnh ta đã giao cho ngươi rồi mà còn không tìm ra tung tích của bọn chúng?”
“Điện chủ bớt giận, thuộc hạ lập tức đi làm, nhất định sẽ không để điện chủ thất vọng”.
“Vậy còn không cút?”
Nghe vậy, Huyết Khung như được đại xá, vội vàng quay người rời khỏi đại điện của Thị Huyết Điện.
Sau khi ông ta rời đi, Thị Huyết Diêm La thở dài, khuôn mặt đỏ lên, không biết vì tức giận hay phẫn nộ.
Việc ngày hôm nay có lẽ là chuyện nực cười nhất từ khi Thị Huyết Điện lập phái đến nay, chỉ vì một lời đồn mà chín điện chủ của Thị Huyết Điện đều quay về, còn ông ta lại tận mắt chứng kiến trò cười ấy.
“Xem ra Thị Huyết Điện cũng khôgn hề hoà hợp như bên ngoài”, không lâu sau đó, tiếng cười u ám vang vọng, bóng người mặc hắc bào huyễn hoá trong đại điện.
“Phệ Hồn Vương, ông đang cảm thấy trong hoạ có phúc sao?”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng.
“Ta lại không rảnh như vậy”, Phệ Hồn Vương lên tiếng, “ta chỉ muốn ngươi hiểu một điều, điểm quan trọng nhất của thống soái ba quân cần có không phải là thực lực mà là khả năng chống cự, đến điểm này còn không làm được thì lấy gì để đối đầu với Thiên Đình của Nam Sở”.
“Về điểm này thì không cần ông phải nói nhiều”, Thị Huyết Diêm La bật cười lạnh lùng ,”chỉ có ông, vị vương cái thế như vậy mà phải chui lủi biết bao”.
“Đừng ngông cuồng như vậy”, Phệ Hồn Vương nói với giọng không mấy dễ chịu, “tám Đại Thần Huyền Hoàng giống như hình với bóng chặn vổn vương hơn tám trăm năm, ngươi cho rằng bọn họ không có việc gì làm sao? Chúng ta xuất thế bọn họ cũng xuất thế, về bản chất không có gì khác nhau, hiện giờ nơi duy nhất không bị liên luỵ là Ma Vực cho nên điểm mấu chốt quyết định thắng lợi giữa Thị Huyết Điện và Thiên Đình không nằm ở chỗ chúng ta mà nằm ở Ma Vực, nếu lôi kéo được bọn họ thì đại sự dễ thành”.
“Nghe thì có vẻ đơn giản”, Thị Huyết Diêm La tái mặt, “Thị Huyết Điện chúng ta đã phái không biết bao nhiêu sứ giả đi nhưng có kẻ nào sống sót quay về không?”
“Đó là thành ý của ngươi chưa đủ”, Phệ Hồn Vương liếc nhìn Thị Huyết Diêm La, “nếu ngươi dâng nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ngươi thì chuyện lại khác”.
“Ông còn biết nửa viên Thiên Tịch Đan trong tay ta?”, Thị Huyết Diêm La nheo mắt nhìn Phệ Hồn Vương.
“Có gì có thể thoát qua được pháp nhãn của ta sao?”, Phệ Hồn Vương cười u ám, “ngươi thực sự cho rằng đêm đó chỉ có các ngươi cướp Thiên Tịch Đan sao? Nếu không phải ta bị lũ Hoàng kia kiểm soát thì Thị Huyết Điện của ngươi sẽ dễ dàng đoạt được Thiên Tịch Đan sao?”
“Vậy ông nói xem nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại trong tay ai?”, Thị Huyết Diêm La nói rồi liếc nhìn sang Phệ Hồn Vương.
“Ta nói trong tay ta thì ngươi có tin không?”, Phệ Hồn Vương bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc, đến cả điệu cười cũng u ám.
Nghe vậy, đôi mắt Thị Huyết Diêm La nheo lại chỉ còn một đường, trong giây phút đó, ông ta suýt chút nữa hạ lệnh giết Phệ Hồn Vương. Nơi này là Thị Huyết Điện, Bát Vương dù có đến cũng chưa chắc có thể sống sót ra ngoài huống hồ chỉ là một Phệ Hồn Vương.
Thế nhưng hình thế hiện giờ không cho phép ông ta làm vậy, ông ta cần sự hỗ trợ từ Phệ Hồn Vương để kiểm soát những con cháu của Huyền Hoàng.
Trong đại điện, vì câu nói của Phệ Hồn Vương mà chợt trở nên yên tĩnh, bầu không khí càng nặng nề hơn.
“Báo”, không biết từ bao giờ, bầu không khí im ắng trong đại điện mới bị phá vỡ, một người mặc y phục đen chạy vào, quỳ gối: “Điện chủ, người bắt Tiết Lâm đi truyền lời bảo chúng ta chuẩn bị tiền chuộc”.
“Thông báo Thương Lăng đi chuộc người”, Thị Huyết Diêm La hắng giọng, “cho dù là ai thì phải đưa được kẻ đó về cho ta, không màng sống hay chết”.
“Rõ”, kẻ mặc y phục đen gật đầu nhưng không định rời đi luôn, “Điện…điện chủ, vừa có tin Tôn …Tôn Hạo cũng bị bắt đi rồi”.
“Khốn khiếp”, Thị Huyết Diêm La nổi trận lôi đình.
Chương 1077: Đi tìm Tư Đồ Minh
Màn đêm dần buông xuống.
Nhưng vùng đất Bắc Sở vốn nên yên bình lại càng trở nên náo nhiệt hơn, vì có người đang đòi tiền chuộc từ Thị Huyết Điện.
Nhìn từ trên xuống thấy từng đoàn người như những dòng suối đang hội tụ về một ngọn núi nguy nga, hùng vĩ, hầu như ai cũng muốn xem mặt mũi kẻ bắt cóc, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người dám bắt cóc đệ tử của Thị Huyết Điện.
Lúc này, đạo thân của Diệp Thành đang ung dung vắt chân ngồi trên một tảng đá, chẳng hề để tâm đến ánh mắt ngạc nhiên khác thường của mọi người xây xem.
Bên cạnh hắn là Tiết Lâm đang bị trói gô, trong miệng vẫn bị nhét chiếc tất thối đó, nước mắt rưng rưng, làm gì còn dáng vẻ đệ tử chân truyền thứ tư của Thị Huyết Điện nữa, ai nhìn thấy cũng chỉ biết tặc lưỡi thở dài.
Trong phút chốc, cục diện thay đổi, mây mù cuộn trào từ hướng Tây Nam, sát khí ngút trời, trong lúc đó còn thấy cả sấm chớp rền vang, cao thủ của Thị Huyết Điện đã ùn ùn kéo đến.
Khi bầu không khí bên này đang nóng lên thì Diệp Thành ở nơi khác đã dừng chân trước một thung lũng.
Thung lũng này rất kỳ lạ, ngay miệng thung lũng có một tấm bia đá lớn hình chữ Vô, trên tấm bia còn có máu thấm ra ngoài.
“Phong ấn lợi hại thật”, Diệp Thành khởi động Tiên Luân Nhãn, nhìn thấu manh mối của tấm bia đá, đó là trung tâm trận của đại trận phong ấn, phong ấn đại trận vừa có thể công vừa có thể thủ, dù là hắn cũng không dám tuỳ tiện bước vào.
“Tư Đồ Minh, ngươi thật biết chọn địa điểm”, Diệp Thành nheo mắt nhìn thung lũng, nhưng tầm nhìn đã bị mây mù che khuất.
Tư Đồ Minh mà hắn nói chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thị Huyết Điện, theo tin tức truyền đến từ Nhân Hoàng thì Tư Đồ Minh đang lịch luyện ở thung lũng này, rất ít người của Đại Sở biết, nếu mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng không lợi hại thì cũng không tìm được nơi bí mật này.
“Muốn vào thung lũng trước tiên phải phá được tấm bia này”, Diệp Thành thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn tấm bia đá.
Nhưng hắn vừa định bước lên thì tấm bia đá chợt rung mạnh.
Đột nhiên một đạo thần mang vô song bắn ra từ trong bia đá, mang theo sức mạnh xuyên thấu huỷ diệt nhắm thẳng về phía Diệp Thành.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Diệp Thành trở tay lấy ra một thanh trọng kiếm chắn ngang trước người.
Bang! Rắc! Phụt!
Mỗi âm thanh vang lên cách nhau chừng một phần ba giây, thần mang bắn chuẩn vào trọng kiếm khiến nó bị đâm xuyên, vai Diệp Thành cũng bị đâm trúng tạo thành một lỗ máu.
Mẹ kiếp! Sai lầm!
Diệp Thành thầm mắng, hắn quên mất kiếm Thiên Khuyết đã bị Long Đằng lấy đi nên mới trúng chiêu một cách ngớ ngẩn thế này.
“Đây không phải nơi ngươi nên đến, cút!”, bia đá lại rung lên, bên trong còn vọng ra một giọng nói lạnh lùng chết chóc, một điều có thể khẳng định là người ẩn trong bia đá chắc chắn là một cao thủ thông thiên.
“Thật sự cho rằng đánh trúng một chiêu vào người lão tử là đã giỏi lắm hả?”, Diệp Thành cười khẩy, thản nhiên ném thanh trọng kiếm đã gãy đi.
Nếu là trước đây có thể hắn sẽ giật mình lùi lại phía sau, nhưng bây giờ tu vi của hắn đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, ngoại trừ cao thủ cái thế cấp bậc như tám vị Vương, chứ không nếu chỉ đánh đơn thì hắn chẳng sợ bất cứ kẻ nào.
“Là do ngươi tự tìm đấy nhé”, lại là giọng nói lạnh lùng chết chóc đó, một ông lão mặc áo gai bước ra từ trong bia đá.
Nhìn từ xa, ông lão này rất kỳ lạ, quanh thân tràn đầy tử khí, trên vai còn có bụi, làn da nhăn nheo, già nua, nhìn lần đầu người ta còn bất giác tưởng rằng ông ta vừa bò ra từ trong mộ!
Đôi mắt ông ta đục ngầu, không nhìn thấy rõ.
“Ông lão này ít nhất cũng phải tám trăm tuổi rồi”, Diệp Thành thầm tặc lưỡi: “Xem ra còn hơn các tiền bối Đao Hoàng một bậc vai vế”.
“Chẳng trách nơi này không có cao thủ khác canh giữ, bảo vệ”, Diệp Thành dành thời gian nhìn quanh một lượt, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ông lão áo gai ở nơi cách đó không xa: “Có ông ta ở đây, ít ai có thể lay chuyển được phong ấn đại trận”.
“Máu thật thuần khiết!”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì ông lão đã lên tiếng, giọng nói lạnh như băng còn khàn vô cùng, trong đôi mắt già nua đục ngầu kia hiện lên một tia sắc bén hiếm thấy.
“Nhìn ông thế này là định nuốt chửng ta à?”, Diệp Thành xoay khớp cổ, trong tay có thêm một thanh đoản đao màu vàng.
“Vậy ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát sao?”, ông lão áo gai lạnh lùng giễu cợt sau đó bỗng dưng biến mất, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở trước mặt Diệp Thành, bàn tay gầy khô vươn về phía hắn, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có dòng triện văn cổ lưu chuyển, một chưởng nặng như núi, có sức mạnh rung chuyển bầu trời.
“Ta đã từng chiến với cửu Hoàng, ông cũng coi thường năng lực thực chiến của ta quá đó”, Diệp Thành cười nhạt, lùi lại một bước di chuyển ra ngoài, tránh được đòn tấn công của ông lão.
“Tốc độ nhanh thật”, ông lão áo gai hơi híp mắt.
“Nhận một đao của ta đây”, Diệp Thành vừa lùi ra ngoài đã bay vụt lên trời, đao mang màu vàng vô song chém nứt bầu trời.
Thấy vậy, ông lão cau mày, trở tay lấy thanh thiết kiếm đã gỉ ra, vung một kiếm đỡ lại đòn Bát Hoang Trảm của Diệp Thành.
Không vội! Vẫn còn!
Diệp Thành nở nụ cười, tám đạo Bát Hoang thoáng chốc hợp thành một, vẫn chém từ trên cao xuống.
Lần này ông lão áo gai cũng không dám đỡ bằng tay không, ông ta lùi ra một bước tránh được đòn nguy hiểm này.
“Với sức chiến đấu này, ngươi không phải kẻ vô danh tiểu tốt, nói đi, ngươi là ai?”, ông lão hừ lạnh, đôi mắt già nua đục ngầu bắt đầu trở nên rõ ràng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, hoặc có thể nói là ông ta đã bắt đầu nhìn thẳng vào hắn.
Chương 1078: Giao chiến khốc liệt
“Ông đoán xem”, Diệp Thành ung dung mỉm cười, chầm chậm bước tới, một bước đi ra tách thành một đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, trong tay đạo thân cầm thanh kiếm Xích Tiêu, hai người kề vai bước đi, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, ông lão hơi nheo mắt.
“Ông biết cũng nhiều đấy chứ!”, tốc độ Diệp Thành không giảm, lại tiến thêm một bước, tiên hoả đạo thân xuất hiện, trong tay cầm chiến mâu Vu Hoàng, Diệp Thành bước ra bước thứ tư thì thiên lôi đạo thân xuất hiện, trong tay cầm roi Đả Thần Tiên.
“Chân hoả, thiên lôi”, lần này hai mắt ông lão áo gai gần như híp thành một đường.
“Lão tổ, hắn là Diệp Thành”, trong thung lũng vang lên một giọng nói, có lẽ Tư Đồ Minh đang bế quan đã bị ảnh hưởng, từ vài bí pháp Diệp Thành thi triển, hắn ta đã đoán được là ai.
“Diệp Thành?”, điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là ông lão này lại không biết hắn.
“Mẹ kiếp, đã bao năm ông không ra ngoài rồi? Ở Đại Sở này có mỗi ông là chưa nghe đến tên Diệp Thành thôi đấy”, Diệp Thành lẩm bẩm trong lòng.
“Dù là ai thì hôm nay cũng đừng hòng rời khỏi đây”, giọng ông lão vô cùng uy nghiêm, giống như đang tuyên bố cái chết cho Diệp Thành.
Lời vừa dứt mặt đất liền rung chuyển, lấy chân ông lão làm trung tâm, đại trận huyết sắc xuất hiện rồi lan ra với tốc độ nhanh chóng, Diệp Thành vẫn đang chậm rãi bước đi cũng bị kéo vào trong đại trận này.
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó có tiếng xích sắt va chạm với nhau, Diệp Thành đứng trong đại trận huyết sắc, chuỗi phù văn huyết sắc xuất hiện, khoá chặt hai tay, hai chân, trói hắn tại chỗ.
Ngoài ra còn có phù văn huyết sắc không ngừng bò khắp toàn thân dọc theo chân hắn, mang theo lực phong ấn và thôn phệ.
“Chỉ có mình ông điều khiển đại trận mà cũng muốn phong ấn được ta, ông suy nghĩ ngây thơ quá đó”, Diệp Thành cười giễu.
Lời còn chưa dứt, nơi đầu mày của hắn đã bắn ra một chùm thần quang, lơ lửng trên đầu hắn rồi nhanh chóng trở nên khổng lồ, trông như một dòng sông toả ra thần quang chói lọi.
“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, ông lão áo gai biến sắc, dường như ông ta cũng nhận ra Diệp Thành vừa gọi ra bảo vật gì.
“Phá!”, khi ông ta còn đang ngạc nhiên thì Diệp Thành đã khẽ hô, Cửu Châu Thần Đồ chợt rung lên, bắn ra từng chùm sáng đánh tan chuỗi phù văn đang trói chặt trên người hắn, ngay cả đại trận huyết sắc dưới chân hắn cũng bị nứt ra.
Thấy vậy, ông lão vội vàng há miệng, phun ra chín thanh sát kiếm huyết sắc.
Chín thanh sát kiếm rất kỳ lạ, chúng tự xếp hàng rồi tạo thành kiếm trận, không ngờ thần uy hung hãn lại ngăn được công kích của Cửu Châu Thần Đồ.
Sau đó ông lão còn cứa vào đầu ngón tay, lấy máu bôi vào giữa hai chân mày.
Ngay lập tức, khí tức trên người ông ta thay đổi, khuôn mặt già nua trẻ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, mái tóc hoa râm cũng trở thành màu đen, lưng còng cũng trở nên thẳng tắp, đôi mắt đục ngầu trở nên sâu thẳm.
Chỉ trong ba giây, ông ta từ một người già biến thành một người trẻ, thần mang trên người bắn ra, ánh sáng mưa phun, khí huyết dồi dào, sau lưng còn xuất hiện rất nhiều dị tượng.
Điều quan trọng nhất là khí tức của ông ta tăng vọt khiến Diệp Thành không thể không chú ý.
“Sống tới tám trăm tuổi quả nhiên không phải chuyện đùa”, Diệp Thành vừa cảm thán vừa khởi động sức mạnh ma đạo, muốn đánh nhanh thắng nhanh, hắn cần phải dùng đến sức mạnh ma đạo.
Hai người gần như hành động cùng lúc, một người như thần vương, một người như chiến thần, ra tay đều là thần thông cái thế.
Bùm! Rầm! Đoàng!
Vừa giao đấu đã xảy ra cảnh tượng núi sụp đất lìa, dù thung lũng có đại trận bảo vệ nhưng cũng bị chấn động mà rung lắc.
“Không… Không ngờ hắn đã trở nên mạnh như vậy”, Tư Đồ Minh vẫn đang ở trong thung lũng sửng sốt nhìn hư thiên, cuối cùng ánh mắt rơi vào Diệp Thành.
Không phải hắn ta chưa từng đấu với Diệp Thành, mặc dù lúc đó cả chín đại đệ tử chân truyền của Thị Huyết Điện đều bại trong tay Diệp Thành, nhưng lúc đó Diệp Thành cũng không mang lại cho người ta cảm giác nghẹt thở khiếp sợ như bây giờ.
Mới bao lâu không gặp mà bây giờ người thanh niên đó đã có sức chiến đấu sánh ngang với lão tổ của hắn ta, điều này khiến cho kẻ kiêu ngạo không kém như hắn ta cũng thấy rất sốc, hắn ta đã định sẵn sẽ chỉ làm nền cho người khác trong thời đại này.
Đương nhiên người cảm nhận sâu sắc nhất vẫn là ông lão áo gai.
Càng chiến ông ta càng sợ hãi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của ông ta, khiến ông ta có cảm giác không phải đang chiến đấu với người mà là với rồng, khí huyết của hắn quá mãnh liệt.
“Là do ta ở ẩn quá lâu sao?”, vẻ mặt ông lão áo gai dữ tợn: “Không ngờ hậu thế còn có người mạnh thế này”.
“Đánh với ta mà vẫn còn thời gian nghĩ việc khác, ông muốn lên đường sớm à?”, Diệp Thành ở phía đối diện quét hỗn độn thần hải tới, cầm Bá Long Đao trong tay, hắn là Thánh là ma là Phật, sức chiến đấu mạnh vô biên, mỗi lần ra tay đều là đại thần thông kinh thiên động địa.
Hắn là người tấn công chính, ba đạo thân trở thành trợ thủ, đánh cho ông lão áo gai liên tục lùi lại.
“Ngông cuồng”, ông lão áo gai đùng đùng nổi giận, tuy ông ta kinh ngạc trước sức chiến đấu của Diệp Thành nhưng không có nghĩa Diệp Thành được phép xúc phạm uy nghiêm của ông ta.
Lập tức, hai tay ông ta di chuyển theo quỹ đạo trong mắt, diễn hoá ra Âm Dương Thái Cực, phía sau còn xuất hiện đại dương huyết sắc, trong huyết hải còn có tiếng gào thét thê lương, không biết đã chôn vùi bao nhiêu sinh linh, dù Diệp Thành nhìn vào cũng thấy da đầu tê dại.
Âm Dương nghịch chuyển!
Sau tiếng hét lớn của ông lão áo gai, huyết hải được Âm Dương luyện hoá thành Thái Cực rồi lại được Thái Cực nghịch chuyển thành Âm Dương, thần thông Diệp Thành đánh ra đều bị hoá giải lần lượt.
Nghịch chuyển càn khôn!
Diệp Thành cũng tung ra chiêu lớn, huyết hải của ông lão áo gai là Thái Cực Âm Dương, mà tinh thần hải của hắn cũng là hỗn độn càn khôn, hai bí pháp thông thiên va chạm vào nhau trên hư thiên.
Đột nhiên bầu trời rộng lớn vì cuộc đối đầu giữa hai người mà phân thành hai thế giới, một bên ánh sáng vàng rực rỡ như thiên cung, một bên huyết hải như địa ngục trần gian, hình thành một sự tương phản rõ rệt.
Chương 1079: Diêm tôn
Chương 1079: Diêm tôn
Giết!
Chiến!
Sau một chiêu đối kháng bằng thần thông nghịch thiên, hai người đồng thời lao về phía đối phương từ hai hướng Đông và Tây của hư thiên.
Trận chiến càng lúc càng ác liệt, trời sập đất lìa, cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, máu tươi trút xuống như mưa.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thành thực sự chiến đấu bằng toàn bộ sức lực kể từ khi tiến đến cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực của ông lão áo gai vượt xa dự đoán của hắn, dù hắn có khả năng hồi phục kinh người nhưng cũng không chống đỡ nổi đòn tấn công của ông ta.
Ở phía đối diện, ông lão áo gai còn ngạc nhiên hơn.
Ông ta đâu chỉ là đánh giá thấp Diệp Thành mà là đánh giá hắn quá thấp, với sức chiến đấu của ông ta mà chỉ khiến hắn bị thương chứ không bị thương nặng, điều này khiến ông ta cảm thấy lực bất tòng tâm.
“Lão tổ đã hấp thu quá nhiều sinh linh, chiến đấu lâu chắc chắn sẽ phải hứng chịu phản phệ”, trong thung lũng, vẻ mặt Tư Đồ Minh cực kỳ nghiêm trọng.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hắn ta lập tức gọi linh hồn ra hoá thành phù văn rồi bay thẳng lên trời, có vẻ đang định gọi quân viện binh.
Tuy nhiên khi hồn hắn ta vừa bay ra khỏi thung lũng đã bị một chiếc đại đỉnh khổng lồ nghiền thành tro bụi, đại đỉnh đó không cần nói cũng biết chính là Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành.
Nếu đã đến đây vì Tư Đồ Minh thì đương nhiên Diệp Thành sẽ không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào, bao gồm cả việc Tư Đồ Minh âm thầm tìm cứu viện.
Đáng chết!
Khuôn mặt Tư Đồ Minh trở nên dữ tợn hơn nhiều khi thấy linh hồn đi cầu cứu của mình bị chặn lại.
Hắn ta lại trở tay lấy sát kiếm ra rồi trốn vào không gian hư vô, di chuyển trong không gian đó đi về phía Diệp Thành.
“Định đánh lén à?”, Diệp Thành hừ lạnh, một chưởng xẹt qua bầu trời, nghiền nát khiến hư không sụp đổ tại chỗ.
Phụt!
Tư Đồ Minh đang di chuyển trong không gian hư vô còn chưa kịp ra tay đã bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi, vừa đứng vững đã bị Hỗn Độn Thần Đỉnh hút vào, trấn áp bên trong.
“Ngươi thật đáng chết”, thấy Tư Đồ Minh bị trấn áp, ông lão áo gai càng tức giận, tiếng hét như tiếng sấm.
“Trong tay ông và ta đều dính máu của người vô tội, không có ai đáng chết hay không đáng chết cả”, giọng Diệp Thành vang vọng, đòn tấn công lại càng thêm bá đạo, hắn chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, vì hắn không rảnh để lãng phí thời gian ở đây.
So với hắn, ông lão áo gai liên tục bị đẩy lùi.
Tuy ông ta đã sử dụng cấm thuật để quay lại tuổi xuân, nhưng dù sao thọ nguyên đã cạn kiệt, lại chiến đấu thời gian dài với Diệp Thành nên ông ta cũng dần rơi vào thế yếu, đến bây giờ thì đã hoàn toàn bị áp chế.
“Ta sẽ còn quay lại”, cuối cùng ông lão áo gai lựa chọn rút lui, một chưởng đẩy lùi Diệp Thành rồi xoay người chạy trốn.
“Sao? Ông còn muốn chạy à?”, Diệp Thành cười khẩy, bước ra một bước chắn trước mặt ông ta, một đao chém ông ta bay ra ngoài.
Phong Thần Quyết!
Phía sau hắn, nhất khí hoá tam thanh đạo thân xông lên, một kiếm Phong Thần nhanh như chớp.
Sắc mặt ông lão áo gai thay đổi đáng kể, ông ta vội vàng di chuyển bước chân.
Chặn!
Cùng lúc đó, Diệp Thành sử dụng bí pháp cấm chế, chặn lại bước chân của ông lão áo gai, tuy chỉ ngăn được không đến một phần ba giây nhưng cũng đủ để đạo thân tuyệt sát.
“Không… không… không…”, ông ta biến sắc, hai mắt lồi lên.
Tuy nhiên dù ông ta có gào thét thế nào thì đạo thân vẫn không chút thương hại.
Phụt!
Máu bắn tung toé, đan hải của ông lão áo gai bị một kiếm của đạo thân đâm xuyên.
A!
Tiếng hét của ông ta thê lương, đan hải đã bị phế, linh lực như nước tràn bờ đê, điên cuồng trút ra ngoài.
Không chỉ vậy, linh lực và tu vi đều bị phế nên khuôn mặt trẻ trung của ông ta cũng già đi nhanh chóng, không còn bí pháp hỗ trợ, ông ta lại trở về hình dáng ban đầu.
Phù!
Thấy ông lão áo gai đã bị phế, Diệp Thành mới thở phào nhẹ nhõm, hắn phất tay giam giữ ông ta trên hư thiên.
Sưu thần!
Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Thành lập tức sử dụng thuật sưu thần, phá vỡ cấm chế trên linh hồn rồi cướp đi toàn bộ ký ức của ông ta.
Phong ấn!
Sau khi lấy được trí nhớ của ông lão áo gai, Diệp Thành phong ấn ông ta ngay tức khắc.
Ông ta vẫn chưa thể chết, người có vai vế như ông ta chắc chắn có ngọc bài linh hồn ở Thị Huyết Điện, nếu ông ta chết khẳng định Thị Huyết Điện sẽ náo loạn, đây không phải điều hắn muôn thấy, hắn còn đang định mượn thân phận tôn quý của ông ta để chơi lớn một phen đây.
“Không ngờ lại ngang hàng vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện”, chừng năm giây sau, Diệp Thành đã tiêu hoá hết ký ức của ông lão áo gai, hắn chầm chậm mở mắt nhưng vẻ mặt vẫn còn thảng thốt.
“Hôm nay thật sự đã làm một chuyện lớn kinh thiên động địa”, Diệp Thành cảm thấy không chân thực lắm, một ông lão tám trăm tuổi bị hắn phế, nếu tin này truyền ra ngoài đa phần mọi người đều sẽ không tin.
“Thánh chủ”, khi Diệp Thành còn đang cảm thán thì Lưu Năng đã lại chạy tới.
“Mẹ kiếp!”, ông ta vừa xuất hiện, còn chưa kịp nói câu thứ hai đã không nhịn được bật thốt tiếng chửi thề, bởi vì ông ta đã nhìn thấy ông lão áo gai vừa bị Diệp Thành phế.
“Ông biết ông ta?”, Diệp Thành thản nhiên ném ông lão áo gai vào trong đại đỉnh.
“Có thể không biết sao?”, Lưu Năng tặc lưỡi: “Ông ta là Diêm tôn của Thị Huyết Điện! Năm xưa khi ta còn ở cảnh giới Nhân Nguyên thì ông ta đã cảnh giới Chuẩn Thiên rồi. Thánh chủ có cần lợi hại đến vậy không?”
“May mắn, may mắn thôi”, Diệp Thành ho khan.
“Đây không phải may mắn”, Lưu Năng vẫn không thể bình tĩnh được, vẻ mặt cũng thay đổi. Thế giới này làm sao vậy, thanh niên trước mặt ông mới chỉ hai mươi tuổi thôi!
“Ông chạy từ xa tới đây không phải chỉ để khen ta đấy chứ?”
“Suýt thì quên mất chuyện chính”, Lưu Năng ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Điện chủ chín đại phân điện của Thị Huyết Điện đều bị Thị Huyết Diêm La đánh rồi, tám đại điện chủ khác đều đã về nhà, còn Huyết Khung thì đương nhiên lại tiếp tục truy tìm tung tích của Hạo Thiên thế gia”.
“Hạo Thiên thế gia đến đâu rồi?”, Diệp Thành vừa xé chiếc áo dính máu xuống vừa hỏi.
“Vừa ra khỏi Long Khê Cổ Địa, họ thật sự rất thận trọng, để tránh một thành cổ nhỏ mà đi vòng hơn tám mươi nghìn dặm, nhưng cũng may đoạn đường này họ không gặp nguy hiểm gì, vào được thế giới phàm trần chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
“Vẫn chưa thể yên tâm được!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Thị Huyết Điện rất nhiều nhân tài, không ít người hiểu binh pháp, muốn đoán ra hướng đi của Hạo Thiên thế gia cũng chỉ là vấn đề thời gian”.
“Chẳng phải còn có chúng ta sao? Tiếp tục gây rối thôi”, Lưu Năng cười toét miệng: “Một khắc trước, chúng ta vừa mới phá huỷ một phân các của Thị Huyết Điện, cướp được rất nhiều bảo bối tốt”.
“Lưu Năng à, thật ra có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ông”, Diệp Thành sờ cằm nhìn Lưu Năng: “Sao lần nào ông cũng có thể chuẩn xác tìm được vị trí của ta vậy?”
“Thánh chủ đã nghe nói đến nhất mạch Tầm Long bao giờ chưa?”, Lưu Năng mỉm cười nhìn Diệp Thành.
“Nhất mạch Tầm Long”, Diệp Thành nhướng mày nhìn Lưu Năng: “Cũng là một nhánh của Long tộc à?”
“Không phải”, Lưu Năng ho khan: “Không giấu gì Thánh chủ, tổ tiên nhà ta chuyên đi trộm mộ, nhưng gọi một cách hoa mỹ là tầm long, tìm người tìm mộ là thiên phú thần thông của gia tộc chúng ta, còn về huyền cơ của thần thông này thì thứ cho thuộc hạ không thể nói, điều này trước nay chúng ta không truyền ra ngoài”.
“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài!”, Diệp Thành cảm thán: “Nghề này của gia tộc các ông cũng không tệ”.
“Trộm mộ tổn hại âm đức, thế mạnh được truyền thừa cho ta là tìm người, còn về nhất mạch Tầm Long tìm mộ đã bị coi là cấm kỵ từ đời thái tổ của ta, bởi vì chuyện này thật sự quá thất đức”.
“Kỳ lạ, hai ta đều không kém, tại sao tìm sư phụ ta lại khó như vậy?”
“Thánh chủ, thứ cho lão phu nói thẳng, sư phụ người không đơn giản!”, Lưu Năng vuốt râu: “Không phải ta không tìm được cô ấy, mà là hình như trên người cô ấy có một sức mạnh kỳ lạ che giấu hành tung, mà sức mạnh kỳ lạ ấy lại vượt xa thiên phú thần thông của gia tộc ta, nói thẳng ra là nằm ngoài phạm vi khả năng của ta”.
“Sức mạnh kỳ lạ?”, Diệp Thành cau mày.
“Đợi xong chuyện ở Bắc Sở ta sẽ nghiên cứu chuyên sâu, nhưng Thánh chủ hãy cho ta thời gian”.
“Ông làm việc đi! Chú ý an toàn”, Diệp Thành còn đang trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng phất tay.
Lưu Năng không nói thêm gì nữa chỉ lặng lẽ thở dài rồi xoay người biến mất.
“Sức mạnh kỳ lạ”, sau khi Lưu Năng đi, Diệp Thành vẫn đứng ở đó, ánh mắt loé lên tia sáng bất định: “Sư phụ, quả nhiên người có cất giấu bí mật, là đồ nhi đã đánh giá thấp người”.
Chương 1080: Diễn từng vở kịch
Rầm!
Sau một tiếng nổ lớn, thung lũng kỳ lạ bị san bằng bởi một chưởng của Diệp Thành.
Sau đó hắn lau vết máu giữa hai chân mày của ông lão áo gai.
Tiếp nữa hắn khẽ lắc mình hoá thành diện mạo của ông ta, bắt chước từng lời nói, hành động giống y như đúc.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó là dùng thân phận của ông lão áo gai để làm một số việc không mấy vẻ vang.
Ông lão áo gai là người ngang vai vế với Thái thượng lão tổ của Thị Huyết Điện, được xưng là Diêm tôn, tuy không có quyền lớn như Thị Huyết Diêm La, không nắm lực lượng quân đội hùng hậu trong tay như điện chủ chín phân điện lớn nhưng đôi khi mệnh lệnh của ông ta vẫn rất có tác dụng.
“Thị Huyết Điện, lần này đủ cho các ngươi uống một chầu rồi”, Diệp Thành cười khẩy rồi bay thẳng về một hướng.
Mười lăm phút sau, hắn đáp xuống một toà thành cổ rộng lớn.
“Đã nghe gì chưa? Kẻ bắt cóc Tiết Lâm đòi Thị Huyết Điện hơn chín mươi triệu linh thạch đó”, vẫn như lúc trước, vừa đi vào thành cổ hắn đã nghe thấy rất nhiều tiếng bàn tán.
“Tên đó cũng thật tàn nhẫn”, có người tặc lưỡi cảm thán: “Chín mươi triệu linh thạch đó! Cả đời này lão tử cũng chưa từng thấy nhiều tiền như thế”.
“Kẻ đòi tiền chuộc là phân thân của người đó, có vẻ như hắn là một tay bắt cóc chuyên nghiệp”, có người thở dài: “Thị Huyết Điện có bao nhiêu cao thủ nhưng cũng chẳng tìm thấy bản thể của người đó ở đâu”.
“Không biết sao vụ bắt cóc này lại khiến ta nhớ đến một người”, có người sờ cằm trầm ngâm.
“Ngươi đang nói đến Diệp Thành của Nam Sở đúng không?”, có người khẽ vuốt râu nói: “Kể ra thì phong cách làm việc của họ rất giống nhau, nhưng không có khả năng đó đâu, bởi vì Diệp Thành đã chết rồi”.
Nghe mọi người bàn luận suốt dọc đường, người mặc áo choàng đen đã nhấc chân đi vào một căn lầu các.
Bên trong là một thế giới riêng!
Vừa bước vào, Diệp Thành đã nhìn thấu huyền cơ của nơi này, tuy mặt ngoài nhỏ nhưng bên trong lại cực kỳ rộng, diện tích cả chục nghìn trượng khiến hắn bất giác cảm thấy Thị Huyết Điện thật giàu có.
Thấy Diệp Thành đi vào, một ông lão đang ngồi xếp bằng ở một góc lầu các chậm rãi mở mắt, liếc nhìn hắn rồi hờ hững cất lời: “Hôm nay bản các không tiếp khách, mau đi đi”.
Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến lời của ông lão đó mà nhấc chân đi thẳng đến phòng bên trong của lầu các.
“Ngươi…”, sắc mặt ông lão chợt lạnh hẳn lại, ông ta lập tức huyễn hoá ra một bàn tay to vươn về phía Diệp Thành.
“Cút!”, Diệp Thành trở tay vung ra một chưởng, đánh cho ông ta hộc máu lùi lại phía sau.
“Kẻ nào đang gây rối ở đây?”, luồng khí tức cường đại xuất hiện, một ông lão mặc huyết bào hiện ra như bóng ma, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành đang mặc áo choàng đen.
Không chỉ có ông ta mà trong phân các lập tức có hơn trăm bóng người xông ra, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm.
“Các hạ, nơi này là trọng địa của Thị Huyết Các, có phải ngươi quá ngông cuồng rồi không?”, ông lão mặc huyết bào lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Thương Mộ, ngươi uy phong thật đấy!”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng chết người mang theo uy nghiêm vô thượng.
Lời vừa dứt, hắn kéo áo choàng đen trên người xuống, lộ ra diện mạo của ông lão áo gai.
“Người…”, nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, ông lão huyết bào tên Thương Mộ sững sờ một giây, một giây sau, ông ta quỳ một chân xuống đất: “Đệ tử Thương Mộ bái kiến Diêm sư thúc”.
“Diêm sư… sư thúc? Ông… Ông ấy là Diêm tôn?”, thấy Thương Mộ hành lễ, những người khác của Thị Huyết Điện đều nhìn Diệp Thành. Bọn họ có vai vế thấp hơn Thương Mộ, người mà ông ta còn phải gọi là sư thúc thì chính là sư thúc tổ của bọn họ!
Giờ phút này, ông lão vừa ra tay với Diệp Thành sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, vai vế của ông ta quá thấp, chưa từng được thấy Diêm tôn của Thị Huyết Điện, bây giờ biết thân phận của Diệp Thành thì suýt tiểu ra quần.
“Các ngươi muốn chết à? Còn không mau quỳ xuống?”, thấy mọi người vẫn đứng ngây ra đó, Thương Mộ nổi giận quát lớn.
Nghe thấy tiếng mắng, hàng trăm người mới bừng tỉnh, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Thành: “Bái… Bái kiến sư thúc tổ”.
“Đứng dậy đi!”, Diệp Thành bước đến long toạ trong phòng, diễn cực kỳ giống thật.
Thương Mộ đứng dậy, ổn định lại cảm xúc rồi mới ngập ngừng nhìn Diệp Thành dò hỏi: “Sư thúc, nghe nói người đang bế quan nhập đạo, sao lại xuất quan rồi ạ?”
“Ta không xuất quan để Thị Huyết Điện bại trong tay các ngươi à?”, Diệp Thành hừ lạnh một tiếng doạ Thương Mộ rùng mình, ngay cả ông ta cũng vậy huống chi là những người khác trong phòng.
“Sư thúc dạy phải”.
“Giết hết những người trong danh sách này”, Diệp Thành ném ra một tập giấy, bên trên viết đầy tên người, số lượng lên đến hơn một nghìn.
Nghe vậy, Thương Mộ vội vàng nhìn thử nhưng lông mày lại đồng thời nhíu chặt.
Sau ba đến năm giây, ông ta mới hỏi Diệp Thành: “Sư thúc, thứ cho sư điệt ngu ngốc, nhưng những người trong danh sách này hầu như đều là thế tử của các thế gia lớn ở Bắc Sở, hơn nữa đều là gia tộc liên thủ với Thị Huyết Điện, nếu giết họ sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện liên minh đó ạ!”
“Ngươi đang chất vấn ta?”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn loé lên một tia sắc bén.
“Sư…Sư điệt không dám”.
“Không dám thì làm theo đi”, giọng Diệp Thành tràn đầy uy nghiêm không thể cãi lại: “Ai là địch, ai là bạn cũng không phân biệt được, sớm muộn gì Thị Huyết Điện cũng sẽ bại trong tay các ngươi”.
Bình luận facebook