• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 3991-395

Chương 391: Lôi kéo theo nhóm

Thấy Lăng Tiêu đi tới, Diệp Thành vươn vai, mặc dù hắn cảm thấy có phần bất ngờ nhưng lại không thể hiện thái độ cho lắm.

Vả lại hắn không cần đoán cũng biết Lăng Tiêu tới đây có mục đích gì, chắc chắn giống mấy người phía Vi Văn Trác, Từ Nặc Nghiên, thế lực đứng sau hắn đương nhiên cũng nhận được tin Diệp Thành bị đẩy tới đây.

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Lăng Tiêu mỉm cười, “thật khiến ta phải bất ngờ, ngươi còn có thân phận cao đến thế”.

“Không phải huynh cũng tới để lôi kéo ta chứ?”, Diệp Thành lấy ra vò rượu đưa cho Lăng Tiêu.

“Không giấu gì diệp huynh, quả đúng là như vậy”, Lăng Tiêu nhận lấy vò rượu nhưng lại cười bất lực: “Có điều ta biết, khả năng này gần như bằng không, thế nhưng vì mệnh lệnh của gia tộc nên ta không thể không tới, cũng tiện thể tới thăm cố hữu”.

“Vậy mới đúng chứ”, Diệp Thành cười nói, hắn nghe lời bộc bạch của Lăng Tiêu mà cảm thấy dễ chịu.

“Diệp huynh à”, Lăng Tiêu đưa mắt nhìn xung quanh rồi mới ghé lại gần Diệp Thành, khẽ giọng hỏi: “Huynh có quen nữ đệ tử sống ngay bên cạnh tiểu viên của huynh mà khắc chữ ‘thù’ trên đầu không?”

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, hắn không quên liếc nhìn khu tiểu uyển bên cạnh, người sống cạnh khu hắn ở chẳng phải là Tiêu Tương sao?

“Vì sao trên đầu cô ấy lại khắc chữ ‘thù’ vậy?”, Lăng Tiêu hiếu kỳ hỏi.

“Cô ấy là đệ tử của Ngọc Linh Phong ở Hằng Nhạc Tông, tên Tiêu Tương, còn vì sao cô ấy lại khắc chữ ‘thù’ thì đương nhiên mối thù quá sâu đậm nên mới như vậy thôi”.

“Tiêu Tương”, Lăng Tiêu nhẩm cái tên này: “Cái tên hay lắm”.

“Ngươi có vẻ rất quan tâm tới người ta?”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt hứng thú.

“Vừa nãy khi đi qua ta vô tình nhìn thấy”, Lăng Tiêu cười nói: “Ta đang nghĩ là mối thù sâu đậm tới cỡ nào mới khiến cho một nữ tử tự không màng tất cả mà tự huỷ đi dung nhan của mình như vậy”.

“Để ta đoán xem”, Diệp Thành xoa cằm: “có lẽ ngươi thích Lăng Tiêu sư tỷ rồi phải không?”

“Nói hàm hồ”.

“Ta không nói hàm hồ”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta nói cho ngươi biết, tên của đứa bé của hai người trong tương lai là gì ta đã nghĩ xong rồi. Lăng Tiêu, Tiêu Tương, nếu đứa trẻ là con trai thì đặt tên là Lăng Tiêu Hướng, nếu là con gái thì đặt tên Lăng Tiêu Hương, thế nào?”

“Diệp huynh, ta không dễ gì mới tới đây một chuyến, huynh đừng nói chuyện kiểu này được không?”, Lăng Tiêu bất giác chép miệng.

“Được rồi, được rồi”, Diệp Thành dốc rượu vào miệng nói tiếp: “Có điều nói thật, Lăng Tiêu sư tỷ là người có tâm sự, nếu không có ý với người ta thì đừng gợi gì cho người ta hết, mang hi vọng cho người ta rồi thì ngươi phải chuẩn bị cùng người ta rửa hận”.

“Ngươi càng nói càng đi xa đấy”, Lăng Tiêu bĩu môi.

“Không đi xa chút nào cả”, Diệp Thành liếc nhìn Lăng Tiêu: “Cái gọi là người ngoài cuộc bao giờ cũng sáng suốt hơn người trong cuộc ngươi hiểu rõ hơn ai hết phải không? Cho nên đừng cố tình nghe ngóng thông tin về một nữ tử, như vậy sẽ sẽ để lộ ra những thứ mà ngươi không nhìn thấy được nhưng ta lại nhìn thấy được có tình ý trong đó”.

“Câu này ngươi nói đúng thật là, ta chỉ cảm thấy tò mò về chữ khắc trên đầu cô ấy thôi”, Lăng Tiêu nói rồi không quên liếc nhìn khu tiểu Uyển sát kề.

“Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi”, Diệp Thành lại trút rượu vào miệng, trong lúc đó hắn không quên liếc nhìn Lăng Tiêu ở bên, tên này chốc chốc lại nhìn khu tiểu Uyển một lần.

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc”, ngay sau đó, bên ngoài tiểu viên lại có người đi vào, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc và Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực, cả hai người này lúc nào cũng đi với nhau.

Thấy Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn, Lăng Tiêu vội đứng dậy: “Lăng Tiêu bái kiến hai vị tiền bối”.

“Người của nhà họ Lăng?”, thấy miếng ngọc bài trên hông của Lăng Tiêu, Thượng Quan Bác khẽ nhướng mày.

“Nhà họ Lăng cách nơi này cũng không phải là gần”, Tư Đồ Tấn tặc lưỡi, “đúng là có nghị lực”.

“Hai vị tiền bối chê cười rồi”, Lăng Tiêu cười trừ.

Khi cả ba đang nói chuyện thì Diệp Thành ở phía này suýt chút nữa phải vùi đầu vào đũng quần vì người tới ngoài Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác ra còn có một nữ nhân nữa, vả lại sau khi đi vào còn trừng mắt nhìn hắn, người này không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Ngươi cúi đầu tìm gì thế hả?”, Thượng Quan Ngọc Nhi nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú, thấy Diệp Thành như vậy, cô chợt cảm thấy buồn cười.

“Không…không tìm gì cả”, Diệp Thành ngẩng đầu cười xoà.

“Diệp Thành tiểu hữu, giấu gì mà kĩ thế, làm chúng ta vất vả cả ra”, phía này, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn đã xuýt xoa: “Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh, ta nghĩ muốn nổ cả đầu mà cũng không nghĩ ra đó là tiểu hữu”.

“Hai vị tiền bối không phải từ đường xa tới đây để khen con chứ ạ?”, Diệp Thành ho hắng nói.

“Được rồi, chúng ta đến để lôi kéo đấy”, cả hai người rất thẳng thắn, nói một câu khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi.

“Diệp Thành, ngươi đi theo chúng ta nhé”, Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng: “Ở nhà Thượng Quan ta sẽ không bài trừ ngươi đâu, dù sao thì cũng tốt hơn ở Hằng Nhạc Tông”.

“Ta không đi”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi: “Ta sợ cha cô đánh ta”.

“Ngươi đừng có lúc nào cũng nói câu này được không? Ta nói chuyện nghiêm túc với ngươi đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với Diệp Thành.

“Vậy để ta nghĩ vài ngày đã”, Diệp Thành cười trừ.

“Còn nghĩ gì nữa chứ?”, Diệp Thành vừa dứt lời, lại có người đi vào, người còn chưa vào tới nơi đã nghe thấy những âm thanh khác thường vang khắp tiểu viên: “Đừng nói gì cả, hôm nay phải đi theo gia gia, sau này gia gia bảo vệ ngươi”.

“Bái kiến Gia Cát tiền bối”, thấy người tới, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn lần lượt đứng dậy hành lễ, vì người tới chính là Gia Cát Vũ vả lại phía sau ông ta còn có Bích Du.

“Hai ngươi về đi, nơi này không có việc của hai ngươi đâu”, Gia Cát Vũ cứ thế khoát tay: “Tên này là của ta”.

Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn há hốc miệng, bị câu nói vừa rồi của Gia Cát Vũ làm cho ái ngại.

“Tiểu tử, mau đi thu dọn đồ đạc, đi theo ta, khỏi phải sống cảnh uất hận ở Hằng Nhạc Tông”, Gia Cát Vũ om sòm vả lại trông bộ dạng còn có ý muốn trói Diệp Thành đưa đi.

“Mới mấy ngày không gặp mà trông người cũng hống hách đấy nhỉ?”, Diệp Thành nhếch miệng, “đi lôi kéo thôi mà khí thế hùng hồn thế?”

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo ta mạnh chứ?”, Gia Cát Vũ gãi đầu: “Không phải ta nói khoác với ngươi đâu, mười người như Tiêu Tương ta cũng địch lại được, ta dụ dỗ không được thì ta bắt phải theo ta”.

“Gia Cát Vũ, ta nghe được cả giọng ông từ cách đây cả tám trăm dặm đấy”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, bên ngoài tiểu Uyển lại có người đi vào, đây là hai lão già tóc bạc, còn có một thiếu nữ như một đứa trẻ và một nữ tử mặc y phục trắng với khí chất lạnh lùng.

Bốn người này quen nhau, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Đan Thần, Đan Nhất, Lạc Hi và Huyền Nữ sao?

Ôi chao!

Thấy Đan Thần đích thân tới đây, Diệp Thành vội đứng dậy cung kính hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến hai vị tiền bối”.

“Còn muội nữa”, Lạc Hi toét miệng cười rồi còn tiến lên trước kéo tay Diệp Thành khiến Thượng Quan Ngọc Nhi và Bích Du ở bên mặt mày kì quái, đến cả Huyền Nữ cũng không được tự nhiên.

Phía này, thấy Diệp Thành và Đan Nhất, Gia Cát Vũ giây phút trước còn hùng hổ thì đột nhiên bớt bớt lại: “Ta nói này, hai lão không ở Đan Thành, đến đây góp vui đấy à?”

“Câu này của ông lại không đúng rồi”, Đan Nhất vuốt râu: “Đó là Đan Thánh mà đích thân Đan Tổ Chi Hồn phong, lại là đệ tử ký danh của Đan Thành chúng ta, chúng ta tới đây cũng là chuyện đương nhiên mà”.

“Lí do này không chê được”, Gia Cát Vũ bĩu môi.

“Tiểu hữu, theo chúng ta về Đan Thành nhé”, so với Đan Nhất và Gia Cát Vũ thì giọng nói của Đan Thần điềm tĩnh hơn, ông ta mỉm cười nhìn Diệp Thành, khi nghe tin Diệp Thành ở phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông, trong lòng ông ta không biết phẫn nộ tới mức nào. Đan Thánh mà Đan Tổ Chi Hồn đích thân phong tặng lại bị ruồng bỏ, đây chẳng khác gì cái tát giáng vào Đan Thành.

Cho nên ông ta mới đích thân tới đây, hành động này thể hiện sự coi trọng Diệp Thành, cũng có ý muốn đưa Diệp Thành đi.

“Đúng vậy, đúng vậy, theo chúng ta về Đan Thành đi”, Lạc Hi ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn Diệp Thành mang theo hi vọng.
Chương 392: Lại không nể mặt

Lúc này, không chỉ phía Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn mà ngay cả mấy người phía lão già Gia Cát Vũ cũng đều nhìn Diệp Thành.

Đan Thành không phải thế lực bình thường, nơi đó tề tựu hơn một nửa số luyện đan sư của Đại Sở, có lẽ nếu sử dụng hiệu triệu thì dù là Thị Huyết Điện cũng không dám tuỳ tiện động tới.

Quan trọng nhất là, vì Diệp Thành mà Đan Thần – chủ nhân của Đan Thành đích thân tới đây, nếu đổi lại là người khác chắc đều không nói được lời từ chối!

“Đa tạ tiền bối coi trọng, nhưng tạm thời vãn bối vẫn chưa muốn rời khỏi Hằng Nhạc”, sau cùng, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi cắn răng trả lời, đây đã là lần thứ ba hắn từ chối Đan Thần rồi.

Nghe vậy, Đan Thần bất giác nhíu mày, ông ta vẫn đánh giá thấp sự kiên định của Diệp Thành, ông đã đích thân tới mà vẫn không mời được hắn, điều khiến ông tò mò là rốt cuộc điều gì ở Hằng Nhạc thu hút hắn đến thế!

Nhất thời, tiểu viên chìm vào im lặng, thậm chí còn hơi ngột ngạt.

Trên toà lầu các ở nơi cách đó không xa, Sở Huyên và Tiêu Phong cũng đang quan sát.

Thành thật mà nói, họ chưa bao giờ nghĩ rằng vì Diệp Thành mà ngay cả cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên như Gia Cát Vũ, Đan Thần và Đan Nhất cũng tới, điều này thực sự khiến họ ngạc nhiên.

“Ta nói này sư muội, đồ nhi của muội có đối phó được không?”, Tiêu Phong không chắc chắn lắm nên hỏi Sở Huyên.

“Nếu hắn không muốn thì dù Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng không đưa hắn đi được”, Sở Huyên cười khẽ, cô vẫn khá hiểu đồ nhi của mình, sự bướng bỉnh và cố chấp của hắn vượt xa cô tưởng.

Haiz!

Khi hai người đang thảo luận thì Đan Thần ở trong khu tiểu viên đã thở dài bất lực, người có thân phận tối cao như ông đã gặp khó khăn những ba lần trong việc mời Diệp Thành, mặc dù không hiểu lắm nhưng cũng không thể nói là tức giận, thân là một tiền bối, ông vẫn có sự độ lượng.

Khi tiểu viên còn đang im lặng thì bên ngoài lại có người bước vào, hơn nữa đa phần họ đều đi theo nhóm năm, nhóm ba.

Lần này số người tới không ít, Tiêu Phong ở trên lầu gác bên kia còn đang đếm đây này! Ít nhất cũng có hơn mười vị trưởng lão của gia tộc, có vẻ họ đều đã bàn bạc trước rồi cùng nhau tới, Nam Sở, Bắc Sở đều có.

Lần này không gian đã trở nên hơi chật hẹp, mấy chục người đứng chật cả tiểu viên.

Những trưởng lão của gia tộc mới tới này vừa đi vào đã phát hiện bầu không khí không ổn lắm, vẻ mặt họ đều trở nên tò mò, nhất là khi nhìn mấy người phía Đan Thần và Đan Nhất, họ ngạc nhiên suýt không đứng vững.

Vì thế họ đi vào rồi đều cười khan, thật sự không dám nói tới chuyện giành người, hai nhân vật lớn của Đan Thành đã tới rồi, họ nói cũng chỉ vô ích.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, lát sau vẫn có người đến theo từng nhóm, cơ bản đều là trưởng lão của gia tộc, có vài người mà chính Tiêu Phong cũng không nhìn ra họ thuộc thế lực nào.

“Chậc, chậc, chậc!”, Tiêu Phong bất giác tặc lưỡi: “Sư muội, ta cảm thấy nên gọi sư tôn tới đây để ông ấy nhìn xem đệ tử mà ông ấy không công nhận, được mọi người từ tứ phương của Đại Sở yêu thích nhường nào”.

“Huynh cho rằng sư tôn không biết tiềm lực của Diệp Thành lớn nhường nào sao?”, Sở Huyên lãnh đạm lên tiếng: “Nhưng ngay từ đầu ông ấy đã tự cao tự đại, không cho phép chúng muội làm trái lại lời ông ấy, cho dù biết rõ là sai cũng không chịu thay đổi, bởi vì ông ấy tự cho rằng mình đúng”.

“Việc gì phải thế chứ?”, Tiêu Phong day đầu mày: “Thân là lão tổ của một môn phái, làm vậy chẳng phải ép môn phái phải lục đục nội bộ sao?”

“Có lẽ ông ấy cảm thấy uy nghiêm chí cao vô thượng của mình vẫn ở trên lợi ích của tông môn”, Sở Huyên hít sâu một hơi: “Quyết định của chưởng môn sư huynh là đúng, Diệp Thành không thể tiếp tục ở lại Hằng Nhạc nữa, vì với tính của Diệp Thành, sớm muộn gì hắn cũng động đến uy nghiêm của sư tôn, như vậy sẽ gây bất lợi cho hắn”.

“Cuối cùng ta cũng nhìn rõ điểm này”, Tiêu Phong lắc đầu bất lực: “Diệp Thành và chưởng môn sư huynh rõ ràng là đang trên cùng một chiến tuyến, mấy người phía sư tôn chèn ép Diệp Thành chính là chèn ép chưởng môn sư huynh. Diệp Thành không ở Hằng Nhạc lại tốt, nếu hắn vẫn ở lại đó, chẳng những không giúp được gì cho chưởng môn sư huynh mà ngược lại còn khiến tình hình càng thêm tồi tệ, khi mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm, sư tôn sẽ không ngại sàng lọc lại các phái hệ trong Hằng Nhạc đâu”.

“Vấn đề chung của môn phái có rất nhiều yếu tố, ví dụ như chính trị, chiến thuật và uy nghiêm đều có thể gây ra mâu thuẫn nội bộ”, Sở Huyên cũng lắc đầu bất lực: “Nếu không vì vậy thì Đại Sở Huyền Tông năm đó cũng không chia tách”.

“Dù sao đây vẫn là thế giới mà kẻ mạnh đặt ra quy tắc”, Tiêu Phong hít sâu một hơi.

“Đúng vậy!”, Sở Huyên khẽ cười, nhìn Diệp Thành đang ở trong tiểu viên phía xa: “Hắn vẫn chưa đủ mạnh, nếu hắn là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, có lẽ không ai dám chèn ép hắn nữa”.

Bầu không khí trong tiểu viên vẫn hơi ngột ngạt, chính vì Diệp Thành đã từ chối Đan Thần – chủ nhân của Đan Thành.

Dù là lão già Gia Cát Vũ, Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn hay những trưởng lão của các gia tộc khác đều rất ăn ý giữ im lặng, vì lời từ chối của Diệp Thành mà mọi chuyện trở nên phức tạp hơn trong tưởng tượng.

Ở đây, có lẽ người rối rắm nhất vẫn là Diệp Thành.

Trong lòng hắn đã rối lắm rồi, thầm nói việc làm này của Dương Đỉnh Thiên khiến hắn hơi khó xử, những gia tộc khác thì thôi, nhưng Đan Thành thì không như vậy! Ông ta là Đan Thần, lực hiệu triệu lớn nhường nào chứ, thậm chí hắn có cảm giác rất có khả năng Đan Thành sẽ phong sát hắn.

Haiz!

Sau cuối, Đan Thần thở dài phá tan sự im lặng trong tiểu viên.

Ông ta không nói gì, chỉ chầm chậm xoay người bước ra ngoài với vẻ mặt tiếc nuối, những người còn lại cũng rất ăn ý nhường đường cho ông.

“Diệp Thành sư huynh, tại sao huynh không đi với chúng ta?”, Lạc Hi vẫn lay cánh tay Diệp Thành, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cố gắng lần cuối.

“Lạc Hi, hãy cho Diệp Thành thời gian”, trưởng lão Đan Nhất mỉm cười, kéo Lạc Hi ra rồi nói với Diệp Thành: “Tiểu tử, khi nào nghĩ thông suốt thì tới Đan Thành tìm ta, cửa lớn của Đan Thành luôn rộng mở chào đón ngươi”.

“Cảm ơn tiền bối đã coi trọng”, Diệp Thành chắp tay chân thành.

“Đi thôi”, Đan Nhất vỗ vai Diệp Thành rồi xoay người dẫn Lạc Hi và Huyền Nữ rời khỏi tiểu viên.

Hờ hờ…

Sau khi họ đi, trưởng lão của các gia tộc cũng cười khan, đương nhiên họ sẽ không tự tìm chỗ chôn mình, Diệp Thành đã từ chối cả Đan Thần rồi, nói gì tới họ.

Các trưởng lão lần lượt ra khỏi khu vườn theo nhóm năm, nhóm ba, trước khi đi còn không quên để lại tín vật mang từ gia tộc tới như lệnh bài hay thư tín gì đó, không giành được Diệp Thành thì ít nhất cũng làm bạn bè chứ đúng không?

Chẳng mấy chốc, người trong khu vườn đã ít dần, cho đến khi chỉ còn lại mấy người phía lão già Gia Cát Vũ, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn.

“Tiểu tử ngươi lợi hại lắm”, lão già Gia Cát Vũ cảm thán rồi dẫn Bích Du ra về, sau đó còn nói thêm một câu: “Tiểu tử, khi nào không ở lại được nữa thì tới Vạn Hoa Cốc tìm ta, gia gia bảo vệ ngươi”.

“Nếu đã vậy rồi thì chúng ta cũng không nói nữa”, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn cũng đứng dậy, vỗ vai Diệp Thành.

“Ngươi chắc chắn không đi theo chúng ta sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn mang theo tia hy vọng.

“Ta còn có chức trách của mình, mong cô nương hiểu cho”, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười.

“Ta hiểu rồi”, trong mắt Thượng Quan Ngọc Nhi hiện rõ vẻ tiếc nuối và buồn bã, sau đó cô vẫn đi về theo Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn, nhưng đi được vài bước lại quay đầu lại, không biết vì sao cô có cảm giác, lần ly biệt này giống như vĩnh biệt.

Sau khi họ đi, Diệp Thành mới day mạnh đầu mày: “Xem ra phải bớt chút thời gian tới Đan Thành một chuyến rồi”.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài tiểu viên lại có người tới, nói chính xác hơn là có người quay lại, người đó chính là Lăng Tiêu của nhà họ Lăng.

“Sao ngươi lại quay lại?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Lăng Tiêu.

“Ta… Ta quyết định ở lại đây thêm vài ngày nữa”, Lăng Tiêu ho khan, sau đó còn vô thức liếc nhìn tiểu uyển bên cạnh.

“Không cần nói gì đâu, ta hiểu”.
Chương 393: Có chấp nhận được không?

Cả ngày hôm nay, khu tiểu viên nơi Diệp Thành ở không lúc nào được yên tĩnh, hết người này tới người khác ghé thăm.

Cho đến khi màn đêm buông xuống, tiểu viên mới yên tĩnh trở lại.

Diệp Thành hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng dưới gốc cây linh quả, sau đó tĩnh tâm điều hoà hơi thở.

Trong khoảng thời gian đó, hắn đã mở mắt nhìn Lăng Tiêu không chỉ một lần. Tên này không hề nhàn rỗi, hắn ta xách theo bầu rượu, đi qua đi lại, động tác nhiều nhất của hắn là nhìn tiểu uyển sát vách, dường như có thể xuyên qua bức tường nhìn thấy Tiêu Tương đang chăm chỉ múa kiếm.



Vào ban đêm, ở Hằng Nhạc Tông.

Trong Địa Cung, Doãn Chí Bình hít sâu một hơi rồi đứng dậy từ trên long đài, khoan khoái vặn cổ, khoé miệng mang theo ý cười: “Sức mạnh dồi dào thật vi diệu!”

“Thánh tử”, Khổng Tào từ bên ngoài đi vào.

“Chuẩn bị xong hết chưa?”, Doãn Chí Bình liếc nhìn Khổng Tào.

“Chuẩn bị xong hết rồi ạ”, Khổng Tào nhanh chóng gật đầu: “Ngày hôm ấy, cao thủ của ba tông ở Nam Sở, nhà họ Vương ở Bắc Xuyên và nhà họ Tề ở Nam Cương đều sẽ đến, chúng ta còn thông báo cho một số tản tu có thực lực mạnh mẽ nữa”.

“Tốt lắm”, Doãn Chí Bình cười nhạt, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Diệp Thành, chắc chắn ngươi sẽ thích màn kịch này”.



Phù!

Trong khu vườn nhỏ ở phân điện thứ chín, Diệp Thành thở ra một hơi mang theo tàn khí, sau gần sáu canh giờ điều hoà hơi thở, nội thương để lại sau trận chiến với Doãn Chí Bình đã được chữa lành bảy, tám phần.

Woa!

Diệp Thành duỗi eo, sau đó lật người đứng bật dậy.

Cách đó không xa, Lăng Tiêu đang ngồi trên ghế đá, chống cằm nhìn bức tường xa xa, hắn ta rất muốn vung một chưởng đục thành lỗ lớn trên tường.

Rầm!

Sau tiếng ầm đó, bức tường thật sự sụp đổ khiến Lăng Tiêu giật mình, người run lên.

Không chỉ hắn mà Tiêu Tương đang tu luyện ở tiểu uyển sát vách cũng giật mình, bức tường đột nhiên sụp đổ khiến cho tiểu uyển của cô và khu vườn nhỏ của Diệp Thành hoàn toàn thông nhau.

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi”, Diệp Thành cười lúng túng: “Ta trượt tay đánh lệch”.

“Giật cả mình”, Lăng Tiêu tức giận lườm Diệp Thành, mặc dù ngoài mặt tỏ ra như vậy nhưng trong lòng hắn lại rất vui! Một chưởng này của Diệp Thành thật sự quá tuyệt!

“Không sao”, Tiêu Tương trong tiểu uyển bên cạnh cười gượng, sau đó cầm linh kiếm lên, xoay người bước vào lầu các.

“Người ta đi rồi vẫn còn nhìn à”, thấy Lăng Tiêu vẫn chăm chú nhìn Tiêu Tương đi vào lầu các, Diệp Thành không khỏi lườm hắn ta: “Ta nói rồi mà ngươi còn không thừa nhận. Bây giờ ổn rồi đó, ta giải quyết cho ngươi rồi”.

“Hôm khác mời ngươi uống rượu”, Lăng Tiêu cười tươi.

“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi chỉ chơi đùa nhất thời thôi hay là thật lòng?”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ tò mò.

“Coi… Coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên đi!”, Lăng Tiêu ngượng ngùng gãi đầu: “Bao năm nay ta đã thấy rất nhiều kiểu nữ nhân ở Đan Thành, nhưng không có ai mang lại cho ta cảm giác kích động như cô ấy”.

“Vậy ngươi có thể chấp nhận hận thù của tỷ ấy không?”, Diệp Thành cười nhìn Lăng Tiêu.

“Có thể”, Lăng Tiêu trả lời luôn không chút nghĩ ngợi, cũng xem như khá thật lòng.

“Vậy ngươi có thể chấp nhận quá khứ của tỷ ấy không?”

“Có thể”.

“Đừng đưa ra kết luận sớm thế”, Diệp Thành cười nhàn nhã, lại nhìn Lăng Tiêu với vẻ hứng thú: “Nếu tỷ ấy không còn là trinh nữ nữa thì sao? Ngươi là thiếu chủ của nhà họ Lăng, gia chủ tương lai của nhà họ Lăng, có phải vẫn có thể chấp nhận không?”

“Không còn là trinh nữ, ý ngươi là sao?”, Lăng Tiêu ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.

“Ngươi nghĩ tỷ ấy liều mạng tu luyện như vậy vì điều gì?”, Diệp Thành lại lấy bầu rượu ra: “Ngươi cho rằng tỷ ấy không ngại đau đớn khắc lên chữ ‘thù’ là vì sao? Bây giờ ta nói cho ngươi biết, tỷ ấy là nữ tử đầu tiên của Hằng Nhạc ta bị kí chủ xâm hại, mất đi sự trong sạch quý giá nhất đời con gái trong một đêm đen bất lực”.

Nghe vậy, khí thế trên người Lăng Tiêu đột nhiên thay đổi, giống như thanh sát kiếm tuyệt thế được rút ra khỏi vỏ kiếm, trong mắt bắn ra hàn mang lạnh lẽo.

“Vậy bây giờ, câu trả lời của ngươi là gì?”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, lại mỉm cười nhìn Lăng Tiêu: “Có phải vẫn có thể chấp nhận không?”

Nghe những lời Diệp Thành nói, sát khí trên người Lăng Tiêu mới dần quay về cơ thể, hắn rơi vào một khoảng lặng trong thời gian ngắn.

Diệp Thành vẫn ung dung uống rượu, nếu Lăng Tiêu lắc đầu, hắn sẽ không chút do dự ném hắn ta ra khỏi khu tiểu viên, vứt lệnh bài trưởng lão khách khanh ra cùng hắn ta luôn.

Nam nhân mà! Nữ nhân mình thích bị vấy bẩn, nhất thời không thể chấp nhận là điều rất bình thường, nhưng nếu sau khi bình tĩnh lại vẫn không thể chấp nhận thì vứt.

Lấy Tiêu Tương làm ví dụ, tỷ ấy vốn là một nữ tử đáng thương, là người bị hại, có thể tưởng tượng ra cảnh tỷ ấy nằm co ro trong góc, rùng mình trong đêm tối, nuốt nước mắt tủi nhục.

Nếu Lăng Tiêu – người luôn miệng nói yêu từ cái nhìn đầu tiên mà lại lắc đầu chỉ vì tỷ ấy không còn là trinh nữ nửa thì Diệp Thành chỉ có thể nói là mắt nhìn người của mình quá tệ, bởi vì dù sao đó cũng không phải lỗi của Tiêu Tương.

Trong lòng Diệp Thành rất chắc chắn, nếu hắn là Lăng Tiêu thì hắn sẽ dứt khoát hơn hắn ta. Tình yêu mà, điều cần nhất là phải chân thành, thật lòng!

Diệp Thành uống hết một bầu rượu, lại mỉm cười nhìn Lăng Tiêu: “Có chấp nhận được không?”

Lăng Tiêu đang cúi đầu im lặng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn căn lầu các trong tiểu uyển sát vách, hít sâu một hơi: “Có”.

Tốt lắm!

Diệp Thành không nhịn được bật cười lớn tiếng: “Ta biết mà! Mắt nhìn người của ta vẫn tốt lắm”.

Lăng Tiêu nhìn Diệp Thành, nở nụ cười rất thoải mái: “Nếu vừa nãy ta lắc đầu, có phải ta đã bị ngươi ném ra ngoài rồi không?”

“Ngươi còn có thể tàn phế nữa”, Diệp Thành sờ cằm.

“Có đến mức đó không?”, Lăng Tiêu giật giật khoé miệng, cảm thấy toàn thân nổi da gà.

“Ta có một thói xấu”, Diệp Thành ngoáy tai: “Nếu là nữ tử bình thường thì không sao, nhưng Tiêu Tương sư tỷ là người bị hại, nếu ngươi lại lấy nỗi đau của người ta ra làm niềm vui, không đánh ngươi tàn phế thì thật sự có lỗi với bức từng lúc nãy bị ta đánh sập”.

“May mà lúc đấy ta không líu lưỡi!”, Lăng Tiêu cảm thán: “Nếu vừa nãy ta vô tình nói nhiều thêm một chữ thì chắc đã đi đời rồi”.

“Khuyên ngươi một câu, muốn thành công thì phải trải qua nhiều gian nan vất vả”, Diệp Thành vỗ vai Lăng Tiêu, nhìn về lầu các của tiểu uyển bên cạnh: “Bây giờ trong đầu Tiêu Tương sư tỷ đều là hận thù, tâm hồn rất yếu ớt, muốn khiến tỷ ấy bước ra từ trong bóng tối không phải là việc dễ dàng, ngươi nên chuẩn bị tâm lý”.

“Ngươi đã làm người tốt thì hãy làm đến cùng, ngươi dạy ta phải làm thế nào đi”, Lăng Tiêu cười khan: “Nói thật, đây là lần đầu ta làm chuyện này”.

“Ngươi chỉ cần nhớ ba điều, đảm bảo thành công”, Diệp Thành giơ ba ngón tay, nói với vẻ nghiêm túc: “Thứ nhất phải kiên trì, thứ hai là không biết xấu hổ, thứ ba là kiên trì không biết xấu hổ”.

“…”
Chương 394: Sự kì diệu của Thái Hư

“Cố lên”, Diệp Thành vỗ vào vai Lăng Tiêu rồi chạy vào lầu các của mình.

“Kiên trì không cần thể diện”, sau khi Diệp Thành rời đi, Lăng Tiêu vẫn còn đứng thẫn thờ tại chỗ vừa nhìn lầu các nơi Tiêu Tương ở vừa xoa cằm: “Theo đuổi một nữ nhân thế này liệu có bị đánh không nhỉ?”

Phía này, Diệp Thành đã đóng cửa lại, hắn ngồi khoanh chân trên mặt đất.

Long gia!

Ngay sau đó, hắn lập tức thức tỉnh chín phần phân thân trong lòng đất ở Chính Dương Tông sau đó gọi Thái Hư Cổ Long đang ngủ say tỉnh dậy.

Nghe Diệp Thành gọi, Thái Hư Cổ Long giật giật mi mắt, sau đó nó mở mắt và tối sầm mặt lại: “Ngươi ăn no rửng mỡ à? Nửa đêm gọi cái gì?

“Ta muốn thỉnh giáo một chuyện”, Diệp Thành xoa tay cười nói.

“Nói ta nghe”, Thái Hư Cổ Long ngáp dài, vươn mình nằm bò trên vân đoàn.

“Chính là bí thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, Thái Hư Động”, Diệp Thành cười mỉm nhìn nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt nịnh nọt: “Ngươi dạy ta bí thuật này đi”.

“Kì lạ”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, nó bất giác cười bảo: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi có khả năng diễn tiến bá đạo như vậy, lẽ nào ngươi vẫn chưa học được?”

“Đúng là vậy, ta chẳng học được”, Diệp Thành ho hắng nói với giọng ái ngại: “Ta từng dùng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không chỉ một lần để diễn tiến bí thuật Thái Hư Động này nhưng ta phát hiện khả năng thần thông này hơi khó, hay ngươi giải thích cho ta sự kì diệu của nó đi?”

“Hôm nay Long Gia ta phải giảng giải cho ngươi rồi”, Thái Hư Cổ Long oằn mình: “Thái Hư Động chính là một trong chín đại tiên thuật của tộc Thái Hư Cổ Long, sự bá đạo của nó nằm ở chỗ nó có liên kết với một khu vực không biết trước còn khu vực đó chúng ta gọi là hố đen không gian.

“Hố đen không gian”, Diệp Thành lẩm nhẩm.

Mặc dù hắn hiểu rất ít về những chuyện của phương diện không gian nhưng hung danh của hố đen không gian hắn đã từng nghe qua.

Hố Đen Không Gian không giống với khe nứt không gian, bị cuốn vào khe nứt không gian còn có cơ hội sống sót, nhưng nếu bị cuốn vào hố đen không gian thì lại khác, đó chính là một thế giới không có biên giới, tối tăm vô cùng, một khi bị cuốn vào trong thì về cơ bản không có cơ hội sống sót vì ngươi căn bản không thể tìm được phương hướng, căn bản không biết làm thế nào để ra ngoài, ngươi sẽ lạc trong đó mãi tới khi những năm tháng tuổi thọ hao kiệt cho tới chết.”

“Có thể kết nối với cả Hố Đen Không Gian cơ à?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt hắn trở nên bất định, hắn nhớ tới trận chiến với Doãn Chí Bình, nhiều đòn công kích của hắn đều bị chiêu này hoá giải.

“Chẳng trách mà bao nhiêu đòn công kích như vậy đều không có tác dụng, hoá ra những đòn công kích đó đều bị đánh vào hố đen không gian”, Diệp Thành xoa cằm, có vẻ như hắn đã vỡ ra một số điều và tìm ra được sự huyền diệu của Thái Hư Động.

“Bí pháp này quả nhiên thần thông”, Diệp Thành tỏ vẻ kinh ngạc.

“Xem ra ngươi nghĩ thông rồi đấy”, thấy vẻ mặt vỡ lẽ của chín phần phân thân, Thái Hư Cổ Long lên tiếng: “Đây chính là sự kì diệu của Thái Hư Động, nếu tu vi đủ cao, triệu gọi ra được hố đen không gian khổng lồ ấy thì cả trời đất đều bị nuốt trọn vào đó cũng là điều có thể”.

“Vậy rốt cục làm thế nào để tu thành bí thuật này?”, Diệp Thành vội hỏi lại.

“Ngươi cho rằng bí thuật này nói chơi sao?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Đã là vô thượng tiên thuật của tộc Thái Hư Cổ Long ta thì có nghĩa rằng không phải ai cũng có thể thi triển thuật này, cho dù cho không bí pháp thần thông này thì phần lớn con người sẽ không dám thử”.

“Vì sao?”, Diệp Thành thắc mắc.

“Vì thi triển thuật này có quá nhiều rủi ro”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Bí pháp của Thái Hư Động mặc dù nghịch thiên nhưng nó liên quan tới hố đen không gian, ngươi có thể trụ được thì may nhưng nếu như không thể trụ được thì nói không chừng ngươi sẽ bị nuốt trọn vào hố đen không gian ấy.”

“Vậy…vậy tại sao Doãn Chí Bình có thể tu luyện được bí pháp Thái Hư Động chỉ trong bằng ấy thời gian?”, Diệp Thành hỏi lại: “Vả lại ta thấy hắn còn rất thuần thục”.

“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Thái Hư Cổ Long thản nhiên nói: “Hắn dám thi triển thuật Thái Hư Động là vì Thái Hư Cổ Long hồn trong cơ thể hắn giúp hắn giữ vững hố đen không gian, có điều kể cả là Thái Hư Cổ Long hồn thì cũng chỉ dám duy trì vòng xoáy Thái Hư Động to bằng nắm tay, nếu không thì vượt qua phạm vi nó có thể trụ được thì hậu quả sẽ rất tồi tệ”.

“Hoá ra là vậy, chẳng trách”.

“Cho dù ngươi không có việc gì thì đừng rảnh mà đi đụng tới những bí thuật khủng khiếp này”, Thái Hư Cổ Long cảnh cáo: “Bí thuật nghịch thiên đều có rủi ro, giống như Tiên Luân Cấm Thuật của ngươi, tiền bối trong tộc Thái Hư Cổ Long của chúng ta có thể tạo ra Thái Hư Động là vì bản thân chúng ta có điều kiện được ông trời ưu ái, đó chính là sức mạnh mà khi sinh ra chúng ta đã có thể điều khiển được không gian, cũng chính vì vậy nên mới dám đụng tới vùng hố đen không gian, nếu như không hiểu về không gian mà thử dùng tới bí thuật này thì chẳng khác gì tìm chỗ chôn cho mình”.

“Có điều ta vẫn muốn thử”, Diệp Thành mỉm cười nói: “Long Gia, ngươi có thể cho ta mượn chút sức mạnh Long hồn không?”

“Ta sợ ngươi rồi đấy”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu: “Có điều phải đợi một thời gian nữa, ta ở trạng thái phong ấn nên cần thời gian ngưng tụ ra sức mạnh long hồn, tới lúc đó chín phần phân thân của ngươi tìm ta sau đi”.

“Được”, Diệp Thành cười đáp.

Lúc này, trời đã sáng tỏ, Diệp Thành vươn vai, hắn nằm dài trên giường. Có điều, ngay sau đó hắn lại bật dậy và chạy tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thông qua khe hở.

Hắn trông thấy Tiêu Tương trong tiểu uyển bên cạnh đã thức dậy và đang tiếp tục tu luyện không ngừng nghỉ, dù cách xa như vậy nhưng hắn có thể trông thấy chữ Thù khắc trên đầu cô, Diệp Thành nhìn mà cảm thấy xót xa.

Ngay sau đó, Lăng Tiêu cũng đến, hắn bước qua giới hạn, đi vào tiểu uyển của Tiêu Tương, mỉm cười nho nhã: “Vị đạo hữu này, tại hạ là Lăng Tiêu, có thể…”

“Không có thời gian”, Lăng Tiêu còn chưa nói xong đã bị một câu nói của Tiêu Tương ngắt lời, cô vẫn mải mê múa kiếm, và bộ dạng còn lạnh lùng hơn rất nhiều so với trong suy nghĩ của Lăng Tiêu, một câu nói khiến Lăng Tiêu ái ngại.

Làm quen thất bại, Lăng Tiêu cười trừ nhưng không từ bỏ, hắn cố gắng phát huy tinh thần mặt dày của mình, cười nói: “Ta là người Bắc Sở, nghe nói Hằng Nhạc Tông có một loại…”

“Nếu không có việc gì thì mời đi đạo hữu ra cho”, vẫn như lần đầu tiên, Lăng Tiêu còn chưa nói xong đã bị Tiêu Tương ngắt lời.

“Ta chỉ muốn làm bạn với cô nương thôi chứ không có ý khác, ta…”

“Không có tâm trạng”.

“Ghét thế giới bên ngoài thế sao?”, bên cửa sổ, thấy Lăng Tiêu liên tục á khẩu, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn cũng không nhìn tiếp nữa vì muốn khiến Tiêu Tương thay đổi suy nghĩ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

“Tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi chìm vào trong giấc mộng.

Hắn cứ thế ngủ một giấc ngon lành, thế nhưng chưa tới ba canh giờ, giấc mộng của Diệp Thành đã bị phá tan, vả lại người gọi hắn dậy lại chính là tên Lăng Tiêu, cái tên vốn dĩ phải mặt dày đi theo đuổi Tiêu Tương vào lúc này mới phải.

“Ngươi có việc gì không vậy?”, Diệp Thành vặn người lười biếng, hắn mở đôi mắt nhập nhèm, hỏi.

“Cha ngươi tới rồi, còn có ba muội muội, ừm, còn cả mẹ kế của ngươi nữa”.

“Cái gì mà cha, muội muội, mẹ kế?”, Diệp Thành chép miệng, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại.

Có điều rất nhanh sau đó hắn đã phải nhảy dựng lên, không hề buồn ngủ một chút nào, cứ thế tròn mắt nhìn Lăng Tiêu: “Hạo…Hạo Thiên Huyền Chấn?”
Chương 395: Người một nhà

“Ôi trời, có đứa con nào mà lại gọi cả tên cha mình như vậy không chứ?”, Lăng Tiêu liếc nhìn Diệp Thành, hắn quay người đi xuống lầu.

Phía này, Diệp Thành ngồi trên giường day trán, người ta chỉ biết Hạo Thiên Trần Dạ chính là Diệp Thành chứ không biết Hạo Thiên Trần Dạ - Diệp Thành lại không hề liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia.

Hai tay Diệp Thành bưng mặt, không biết phải đối mặt với Hạo Thiên thế gia thế nào, nếu nói thực thì không biết có bị giáng cho cái bạt không nữa.

“Hạo Thiên đạo hữu, chính là nơi này”, khi Diệp Thành còn đang đắn đo thì bên dưới đã vang lên giọng nói của Tiêu Tương, tới khi Diệp Thành ngó qua cửa sổ thì Tiêu Tương đang dẫn một một năm và bốn nữ đi vào, ừm, Sở Huyên cũng đi theo, đi vào tiểu viên mà không quên ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Thành đang nép sau cánh cửa.

“Người có phải thành tâm không vậy chứ?”, Diệp Thành truyền âm trách cứ.

“Nói năng hàm hồ, là bọn họ tự tìm đến”, Sở Huyên nhướng vai.

“Người được lắm”, Diệp Thành thu lại ánh mắt từ phía Sở Huyên sau đó hắn nhìn nhóm người một nam bốn nữ kia, người nam có thân hình rắn rỏi vững chãi, mang theo khí thế của bậc bề trên, đôi mày lưỡi mác uy thế tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm.

“Không cần nói cũng biết đó chính là Hạo Thiên Huyền Chấn”, Diệp Thành ho hắng, hắn có thể nhìn ra được khí tức đang bị đè nén của Hạo Thiên Huyền Chấn, có vẻ như ông ta muốn gặp nhi tử bảo bối của mình lắm rồi nên có phần căng thẳng.

Diệp Thành thu lại ánh mắt từ phía Hạo Thiên Huyền Chấn, hắn nhìn sang ba nữ tử trẻ tuổi, bọn họ trông thật giống nhau, người nào người nấy trông như tiên nữ hạ phàm vậy, không cần nói cũng biết đó chính là ba nữ nhi bảo bối của Hạo Thiên Huyền Chấn.

Cuối cùng Diệp Thành mới nhìn sang nữ tử mặc y phục trắng bên cạnh Hạo Thiên Huyền Chấn, bà ta trông đứng tuổi hơn một chút nhưng phong độ ngời ngời, không cần nói cũng biết đó chính là phu nhân của Hạo Thiên Huyền Chấn, sư tôn của Từ Nặc Nghiên, nguyên thánh sứ của Thất Thịch Cung: Hoa Tư.

“Diệp Thành ơi, mau xuống đây”, phía này, Sở Huyên nhìn lên lầu các với vẻ mặt đầy hứng thứ.

Còn mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn lần lượt đưa mắt nhìn, đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, tim ông ta đập thình thịch.

Diệp Thành biết không tránh được, hắn ho hắng nhưng vẫn đi xuống lầu. Đợi tới khi ra khỏi lầu các, Hạo Thiên Huyền Chấn mới đứng dậy há miệng ngơ ngác không biết nói gì, chỉ có ba nữ nhi bảo bối của ông ta là chớp mắt liên tục nhìn Diệp Thành: “Đẹp trai đấy”.

“Có tác phong giống với phụ thân đấy”, Hoa Tư mỉm cười và cũng liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân.

“Vãn bối Diệp Thành xin chào Hạo Thiên tiền bối”, bị mấy người bọn họ nhìn chằm chằm như vậy Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên, hắn vội tiến lên trước cung kính hành lễ.

“Được…được lắm”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười không được tự nhiên cho lắm, ông ta hơi thất vọng thì Diệp Thành không hề tự xưng là Hạo Thiên Trần Dạ, chỉ gọi ông ta là Hạo Thiên tiền bối chứ không phải phụ thân.

Thấy Hạo Thiên Huyền Chấn có vẻ mộng mị đầu óc, nói năng không được chuẩn xác, Hoa Tư ở bên mỉm cười tiến lên trước, nói: “Trần Dạ à, chúng ta tới đón con về nhà”.

“Đúng vậy”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng tiến lên trước, cười khúc khích: “Phụ thân ngày ngày nhắc tới đệ, về nhà cùng chúng ta nhé?”

Lúc này, Hạo Thiên Huyền Chấn mới nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo cái nhìn đầy hi vọng.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa chắp tay, mặt mày tỏ vẻ áy náy: “Hạo Thiên tiền bối, Hoa Tư tiền bối, đây chỉ là một sự hiểu nhầm, hôm đó vì để che giấu thân phận nên con nói bừa tên của một gia tộc, không ngờ ở Đại Sở lại có gia tộc với tên Hạo Thiên, do vậy mới khiến tiền bối hiểu nhầm, vãn bối thật lòng xin lỗi”.

Có điều, mặc dù hắn nói rất thành khẩn nhưng đến tai mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn thì lại thành chuyện khác.

Đặc biệt là Hạo Thiên Huyền Chấn, ông ta tỏ vẻ áy náy, theo ông ta thấy thì Diệp Thành nói vậy là đang có ý oán trách ông ta, trong sâu thẳm tâm hồn Diệp Thành đang oán hận một phụ thân như ông ta nên mới tìm bừa một lí do như vậy.

“Trần Dạ à, là phụ thân có lỗi với con và thân nương, phụ thân biết sai rồi, theo ta về nhà đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành với vẻ mặt áy náy.

“Trần Dạ, ta biết con nhất thời không thể chấp nhận chúng ta nhưng mọi thứ sẽ tốt lên thôi”, Hoa Tư cũng mỉm cười: “Theo chúng ta về nhà nhé, dẫn cả thân nương của con theo cùng, chúng ta cùng về Hạo Thiên thế gia”.

“Chúng ta là người một nhà mà”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hi vọng.

Ôi trời ơi!

Diệp Thành day trán, trời đất chứng giám, những gì hắn nói đều là sự thật, Hạo Thiên Trần Dạ thực sự do hắn bịa ra mà.

Thấy Diệp Thành im lặng, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu cuối cùng cũng lên tiếng: “Trần Dạ, thân nương của con là…”

“Con không nhớ”, Diệp Thành lắc đầu, đây cũng là sự thật, hắn quả thực không nhớ thân nương mình là ai, hắn chỉ biết mình là một cô nhi, từ nhỏ đã bị đưa lên Chính Dương Tông.

“Con đừng gạt ta, con không nhớ thân nương mình mà sao lại nhớ tới Hạo Thiên thế gia, chắc chắn là thân nương của con nói cho con”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội nói và vẫn vẻ mặt áy náy ấy nhìn Diệp Thành, theo ông ta thấy, Diệp Thành vẫn vì oán hận mình nên không muốn tiết lộ thân nương của hắn là ai.

“Con thật sự không biết mà”, Diệp Thành xua tay, hắn thật sự chỉ muốn phát điên lên.

Diệp Thành có thể nhận ra cho dù hắn nói thế nào, cho dù hắn giải thích ra sao thì Hạo Thiên Huyền Chấn cũng muốn nhận hắn là người của Hạo Thiên thế gia, chỉ một lời nói dối khiến hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Tiền bối, con không lừa người, con thật sự không phải người của Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành day trán khổ sở.

“Phải hay không thì thử là biết”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu lấy ra cái gương đồng to chừng hai trượng dựng trên mặt đất.

“Càn Khôn Nhân Quả Kính”, ở bên, Sở Huyên và Tiêu Phong thẫn thờ im lặng hồi lâu lúc này chớp mắt như nhận ra lai lịch của cái gương đồng này, trong mắt hai người tỏ vẻ khác thường: “Pháp khí này ở Hạo Thiên thế gia sao?”

“Con và ta có phải là phụ tử hay không thì nó sẽ nói cho chúng ta biết”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhỏ một giọt máu vào gương Càn Khôn Nhân Quả, sau đó ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Nhỏ một giọt máu của con vào trong đó, nếu chúng ta là phụ tử thì nó sẽ sáng, nếu con không phải con ta thì nó sẽ không sáng”.

Thấy vậy Diệp Thành tặc lưỡi: “Giám định con đẻ?”

Diệp Thành nhìn sang Sở Huyên: “Sư phụ, cái gương này có đáng tin không?”

“Vi sư đảm bảo cái gương này tuyệt đối đáng tin, con yên tâm mà thử”, Sở Huyên cười mỉm.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành cười rồi xoa đầu mũi bước về phía Hạo Thiên Huyền Chấn: “Tiền bối, nếu như kết quả không như người mong muốn thì xin thứ lỗi cho vãn bối đã mạo phạm”.

“Chúng ta là người một nhà, sao có thể trách con chứ?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười ôn hoà.

“Vậy có thể sẽ khiến tiền bối phải thất vọng rồi”, Diệp Thành cười rồi nhỏ một giọt máu ở đầu ngón tay vào gương Càn Khôn Nhân Quả.

Ngay sau đó, giọt máu của Hạo Thiên Huyền Chấn và Diệp Thành được dung hoà vào trong chiếc gương, ánh mắt của tất cả mọi người đều mang theo hi vọng.

Có điều, gương Càn Khôn Nhân Quả khổng lồ lại không hề có phản ứng gì, càng không hề phát sáng, có vẻ như hai giọt máu này và nó chẳng liên quan gì đến nhau.

“Không phải sao?”, đôi mắt mang theo hi vọng của Hạo Thiên Huyền Chấn chợt lụi tàn, cơ thể căng thẳng của ông ta cũng được giải thoát.

Haiz! Hoa Tư thở dài nhìn sang Hạo Thiên Huyền Chấn, bà ta thấy hơi áy náy, có lẽ vì Hạo Thiên Huyền Chấn rất muốn có một đứa con trai nhưng vì công pháp của bà ta nên không thể sinh thêm được nữa.

“Mơ mộng hão huyền rồi”, mấy người phía Hạo Thiên Thi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau.

“Con…con không lừa mọi người mà”, ở bên, Diệp Thành xoa mũi ho hắng.

“Hạo Thiên đạo hữu, thân là sư phụ, ta thay mặt đồ đệ tạ lỗi với đạo hữu”, phía này, Sở Huyên cũng chắp tay hành lễ với Hạo Thiên Huyền Chấn, vì Diệp Thành đã làm phiền tới khiến cả nhà Hạo Thiên thế gia.

Thế nhưng Sở Huyên vừa dứt lời, gương Càn Khôn Nhân Quả kia lại rung lên, tiếp đó gương đồng phát ra ánh sáng chói mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom