• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 401-405

Chương 401: Uống trà

Đột nhiên, Cơ Tuyết Băng cau mày: “Huynh đã biết là muội từ trước rồi sao?”

Diệp Thành mỉm cười, cầm chén trà nhàn nhã xoay xoay: “Dù cải trang thế nào thì dưới con mắt Tiên Luân Nhãn tất cả đều không thể che đậy”.

“Vậy ở Đan Thành…”

“Khi ở Đan Thành ta cũng biết đó là muội”, Diệp Thành hôm nay rất lạ, hắn cứ thế cầm chén trà vân vê, vừa cầm chơi vừa cười nói ý tứ: “Chẳng qua cũng chỉ là màn kịch mà hai bên cùng diễn thôi, muội diễn hay thì ta cũng tự nhận diễn hay”.

Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng mím môi, hiện giờ bọn họ chẳng cần nói cũng hiểu lòng nhau. Cô vẫn luôn tự nhận mình là người thông minh nhưng cho tới bây giờ cô mới biết từ đầu tới cuối mình chẳng qua chỉ là trò cười vào đêm đó, ở Đan Thành và hiện tại cũng vậy.

“Cái gan cũng không vừa mà, một mình chạy tới phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, muội muốn chết sao?”, Diệp Thành vẫn vân vân chén trà.

“Muội chỉ đi qua thôi”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu nhưng không dám nói với Diệp Thành thực ra cô tới để thăm hắn.

“Hằng Nhạc Tông và Chính Dương Tông sớm muộn cũng sẽ khai chiến, hôm nay muội không phải đi nữa”, Diệp Thành thản nhiên nói: “Hằng Nhạc chúng ta cũng sẽ làm kẻ ác một lần, giống như hôm đó Thành Côn phái người truy sát chúng ta vậy”.

“Huynh hận muội vậy sao?”, Cơ Tuyết Băng nãy giờ không dám nhìn thẳng vào Diệp Thành nhưng khi nói câu này cô lại chăm chú nhìn hắn, những gợn sóng trong đôi mắt xinh đẹp có phần phức tạp.

“Ta không hận muội”, Diệp Thành lắc đầu cười nói: “Lập trường mà, lập trường của ta và muội khác nhau nên sẽ có ngày chúng ta gặp nhau trên chiến trường. Muội là đại địch trong tương lai của Hằng Nhạc Tông ta, cứ để muội đi như vậy thì có trời mới biết tương lai Hằng Nhạc Tông sẽ có bao nhiêu người chết trong tay muội”.

“Nếu như không có lập trường đối địch thì có phải huynh cũng sẽ giết muội không?”, Cơ Tuyết Băng mơ hồ nhìn Diệp Thành.

“Đương nhiên ta sẽ không làm vậy”, Diệp Thành nhướng vai: “Không có lập trường đối địch, muội đi đường của muội ta đi đường ta, ta không hận muội, muội cũng không đụng đến ta thì ta giết muội làm gì?”

Cả hai người nói chuyện rất thản nhiên, người này một câu người kia một câu.

Trên phía lầu các đối diện, Sở Huyên tĩnh lặng quan sát còn Tiêu Phong vừa đến đây không lâu chốc chốc lại gãi đầu: “Ta nói này sư muội, sao ta thấy có gì đó kì cục, ta không phát hiện ra có dấu hiệu gì của việc khai chiến cả”.

“Sư huynh à, huynh vẫn chưa hiểu đồ đệ của muội rồi”, Sở Huyên khẽ cười: “Con người hắn càng trầm lắng thì càng thể hiện như không có gì, và lúc đó thì hắn đáng sợ hơn bao giờ hết giống như con hung thú thức tỉnh, giống như sự im lặng trước khi cơn giông bão kéo tới”.

“Ta cảm thấy hắn vẫn không thể ra tay được”, Tiêu Phong xoa cằm: “Dù sao cũng là người thương thuở nào mà”.

“Muội không nên để hắn tới đó”, Sở Huyên cảm thấy có phần hối hận: “Việc làm người ác vẫn nên để muội làm thì hơn”.

Rầm! Bịch!

Sở Huyên vừa dứt lời, tiếng động ầm vang vang lên từ bên quán trà nhỏ ở phía đối diện, âm thanh tiếng động khiến cả con phố huyên náo rơi vào trạng thái hỗn loạn, mây khói cuộn trào che lấp cả khu.

“Làm gì vậy chứ?”

“Sao nói đánh là đánh vậy?”, tiếng bàn tán xôn xao trên con phố hình thành cả làn sóng, người ở tứ phương đã né tránh từ lâu vì trận chiến này có vẻ lớn, rất nhiều người đã mở thiên nhãn quan sát.

Rầm! Bịch! Bịch!

Tiếp đó, trong làn khói mờ mịt liên tiếp vang lên âm thanh, có điều âm thanh đó đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đợi tới khi làn khói kia tản đi thì Sở Huyên và Tiêu Phong mới nhìn ra hai bóng hình đang đứng đối diện nhau, mãi tới khi làn khói kia tản hết thì bọn họ mới thấy rõ Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu và còn đâm vào người Cơ Tuyết Băng.

“Diệp Thành?”, khi tất cả mọi người thấy rõ mới lên tiếng thẫn thờ.

“Người đối diện kia là ai chứ?”

“Tám phần là kẻ thù”, có người vuốt râu nói.

“Nếu như người tới là bản tôn thì huynh có ra tay giết không?”, phía này, Cơ Tuyết Băng lặng lẽ nhìn Diệp Thành.

“Muốn biết đáp án thì để bản tôn của muội tới đi”, mặt Diệp Thành vẫn lạnh tanh, hắn rút kiếm ra khỏi người Cơ Tuyết Băng sau đó quay người rời đi còn Cơ Tuyết Băng ở phía sau hắn cũng hoá thành làn khói xanh ngay giây phút hắn rời đi.

Đạo thân?

Trên lầu các ở phía đối diện, Tiêu Phong và Sở Huyên nhìn Cơ Tuyết Băng hoá thành làn khói xanh thì thẫn thờ.

Phía này, Diệp Thành đã ngồi cạnh hai người bọn họ, hắn tự rót cho mình một chén sau đó trút vào miệng: “Mọi người hơi thất vọng phải không?”

“Con đã biết đó là đạo thân từ trước?”, Sở Huyên hỏi thăm dò.

“Con biết chứ”, Diệp Thành gật đầu cười nói.

“Vậy tại sao con không nói trước”, Sở Huyên bực dọc cốc vào đầu Diệp Thành.

“Người cũng không hỏi con mà”, Diệp Thành ôm đầu rít lên đau đớn.

“Còn dám giảo biện?”

“Diệp Thành à?”, Tiêu Phong mỉm cười, nhìn Diệp Thành đầy hứng thú: “Ta rất muốn biết nếu như người tới là bản tôn Cơ Tuyết Băng thì con có ra tay giết cô ấy nhẫn tâm vậy không?”

“Câu này cô ấy cũng vừa hỏi con”.

“Vậy đáp án của con là gì?”

“Con nói nếu muốn biết đáp án thì để bản tôn tới gặp con”, Diệp Thành toét miệng cười: “Con trả lời như vậy có hay không?”

Nghe vậy Tiêu Phong day trán: “Sư muội à, xem ra chưởng môn sư huynh đưa hắn tới phân điện thứ chín là đúng đắn, nếu như ở Hằng Nhạc Tông thì khác gì ngày ngày tìm việc cho muội làm chứ?”

“Muội quen rồi”, Sở Huyên cũng day trán, những trưởng lão tìm cô nói chuyện khi ở Hằng Nhạc Tông không hề ít.

“Ấy, ấy ”, khi cả hai người day trán thì Diệp Thành đã chỉ ra ngoài cửa sổ.

Nghe vậy, cả hai đưa mắt nhìn.

Trên con đường lúc này lại huyên náo trở lại, không hề vì trận đại chiến trước đó mà quán trà lạnh ngắt đi.

Còn Diệp Thành hô hoán chỉ vì hắn nhìn thấy hai người đang đi trên con đường kia, người nữ trầm lắng để tóc xoã và còn che đi nửa bên trán của mình, nếu nhì kĩ thì mới nhận ra trên phần trán bên trái còn khắc chữ “thù”.

Hai người này chẳng phải ai khác mà chính là Lăng Tiêu và Tiêu Tương.

“Có lẽ Tiêu Tương sư tỷ đồng ý Lăng Tiêu rồi nên mới ra ngoài đi dạo như vậy, hi hi hi”, Diệp Thành chép miệng.

“Đây là lần đầu tiên cô bé ra khỏi phân điện thứ chín từ khi tới đây”, Tiêu Phong thở dài: “Một cô gái ngoan ngoãn như vậy lại phải sống cuộc sống hận thù, đáng thương biết bao”.

“Hi vọng tên Lăng Tiêu đó có thể đưa Tiêu Tương ra khỏi ám ảnh kia”, nhìn Lăng Tiêu và Tiêu Tương bên dưới con đường, Sở Huyên khẽ mỉm cười.

“Đã đồng ý với Lăng Tiêu cùng hắn ra ngoài thì đây chính là một khởi đầu tốt đẹp”, Diệp Thành mỉm cười: “Con rất thích bọn họ”.

“Nhìn cái đầu ngươi ấy, đi thôi”, phía này, Sở Huyên đã đứng dậy, một tay lôi Diệp Thành đi.

Lúc này, bên ngoài thành cổ, trên một ngọn núi, một nữ nhân giả trang nam tĩnh lặng đứng đó nhìn thành cổ ở phân điện thứ chín với đại khí dồi dào, cô ta nhìn tới mức mơ hồ và thần sắc có phần phức tạp.

“Thánh nữ, đi thôi, nơi này không thể ở lại lâu”, phía sau, một lão già tóc xám xuất hiện đi tới.

“Về tông”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, cô định thần trở lại, trước khi đi còn không quên nhìn cổ thành một lần nữa.
Chương 402: Ngươi cầu xin ta đi

Sáng sớm, khi ánh mặt trời còn chưa chiếu rọi khắp mặt đất, Lăng Tiêu đã đạp tung cửa phòng Diệp Thành.

Diệp Thành giật mình nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường, thấy người tới là Lăng Tiêu mặt hắn tối sầm cả lại: “Ngươi bị bệnh à?”

“Không thể phủ nhận ta có phần thất lễ”, Lăng Tiêu ho hắng sau đó đưa miếng ngọc giản cho Diệp Thành: “Này, có người nhờ ta đưa cho ngươi cái này, nói không chừng là đồ tốt đấy”.

Nói rồi, Lăng Tiêu cứ thế nhảy ra khỏi cửa sổ sau đó chạy một mạch về tiểu uyển bên cạnh.

Phía này, Diệp Thành nhận lấy miếng ngọc giản, hắn lật qua lật lại rồi mới dùng lực.

Rắc!

Miếng ngọc giản bị bóp nát, tiếp đó, một cảnh tượng hiện lên trong đầu hắn: “Đó là chiến trường cổ ở thế giới người phàm, trên chiến trường cổ có một phong tướng đài, trên phong tướng đài có một trụ đá sừng sững, trên trụ đá là một thiếu nữ chừng mười hai, mười ba tuổi đang bị trói lại.

Tịch Nhan!

Nhìn thấy dung mạo của thiếu nữ đó, Diệp Thành chợt nhảy dựng lên, đôi mắt hắn hiện lên cái nhìn lạnh lùng.

“Diệp Thành, muốn cứu đồ đệ của ngươi thì tới vùng đất Tề Lỗ của Yên Quốc”, ngay sau đó, cảnh tượng kia biến mất, trong thần hải Diệp Thành vang lên giọng nói trầm khàn: “Nhớ lấy, chỉ được đến một mình, ha ha ha…”

“Doãn Chí Bình”, Diệp Thành nghiến răng, sau đó hắn quay người và nhảy ra khỏi ô cửa sổ, cứ thế đạp lên phi kiếm và bay về một hướng, Diệp Thành biến mất nhanh chóng.

“Có chuyện gì thế chứ?”, thấy Diệp Thành vội vã như vậy, Lăng Tiêu ở bên dưới cảm thấy bất ngờ.

“Nhìn thần sắc của Diệp sư đệ khó coi như vậy, hay là nói với Sở Huyên sư thúc một tiếng?”, Lăng Tiêu khẽ lẩm bẩm.

“Muội nghỉ ngơi chút đi, ta đi tìm sư thúc”, Lăng Tiêu cười nói rồi quay người chạy đi.

Nhìn bóng dáng Lăng Tiêu chạy đi, Tiêu Tương ở phía sau bất giác nở nụ cười hiền từ, có điều khi cơn gió thổi bay mái tóc để lộ chữ “thù” trên đầu, mặt cô lại mang vẻ tự giễu.

Phía này, Diệp Thành toàn thân khí huyết sục sôi giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, sát khí lạnh băng của hắn không thể nào kiềm chế lại nổi.

Hắn không thể ngờ mình đã bị đuổi tới phân điện thứ chín rồi mà Doãn Chí Bình còn không buông tha cho mình, dám bắt Tịch Nhan để ép hắn xuất hiện.

Giết! Giết! Giết!

Trong thần hải của Diệp Thành là những tiếng gào thét khiến đôi mắt hắn đỏ lừ.

Nước Yên là một đất nước người phàm trong phạm vi của thế lực Hằng Nhạc, diện tích biên cương rộng hơn gấp đôi nước Triệu, vì Hoàng Đế nước Yên nam chinh bắc chiến nên để lại rất nhiều chiến trường cổ còn vùng đất Tề Lỗ là một trong số đó.

Lúc này, ở vùng đất Tề Lỗ cát bụi mịt mờ, tiếng gió rít vù vù giống như oan hồn oán thán, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy được những bộ xương khô chồi lên khỏi lớp cát vàng.

Ở phía xa, trên phong tướng đài cũ nát, Tịch Nhan nhoà nước mắt bị trói trên trụ đá.

“Không vội, sư phụ của ngươi sẽ tới đón ngươi”, bên trụ đá là một cái ghế vua, Doãn Chí Bình nhàn nhã ngồi đó, hắn vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên tay vừa cười giễu cợt.

Hu hu…!

Tịch Nhan định nói gì đó nhưng bị chiếc khăn chặn ngang miệng, nước mắt dàn dụa lã chã rơi.

Rầm!

Ngay sau đó, bầu hư không như nổ tung cuốn theo mây khói mịt mờ, trời đất biến sắc.

“Doãn Chí Bình, ngươi đáng chết”, tiếng động rầm trời vang lên, Diệp Thành đứng trên đám mây tiên hoả vơi sát khí đằng đằng.

“Kìa, sư phụ của ngươi tới rồi đấy”, thấy Diệp Thành, Doãn Chí Bình bật cười để lộ hàm răng trắng bóc, khuôn mặt hết sức tôi độc.

Trong khi hắn lên tiếng, Diệp Thành đã nhanh chóng sát phạt tới, sát khí đằng đằng khiến hắn suýt chút nữa thì ra tay, nhưng vì sự an toàn của Tịch Nhan, hắn vẫn cố kiềm chế lại, nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình.

“Đừng đứng cao như thế, xuống đây nói chuyện”, Doãn Chí Bình nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt giễu cợt: “Ta không thích ngẩng đầu nói chuyện.

Nghe vậy, đôi mắt Diệp Thành lại hiện lên ánh nhìn sắc lạnh nhưng hắn không nói gì. Bịch một tiếng, Diệp Thành bay từ trên trời xuống, hắn đứng sừng sững bên dưới phong tướng đài: “Không phải ngươi muốn ép ta xuất hiện sao? Ta tới rồi, thả Tịch Nhan đi”.

“Vội gì chứ?”Doãn Chí Bình nhàn nhã đứng dậy, hắn vặn cổ, những ngón tay dài liên tục vân vê trên khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Nhan: “Ha ha ha, một tiểu cô nương thật đáng yêu”.

“Bỏ bàn tay ngươi ra”, Diệp Thành gằn lên phẫn nộ.

“Ngươi xin ta đi”, Doãn Chí Bình nói rồi không quên ghé sát khuôn mặt Tịch Nhan sau đó hít hà và nhếch miệng cười để lộ hàm răng trắng bóc: “Mùi hương của gái còn trinh, thật thơm”.

“Ta xin ngươi, thả cô bé ra”, thấy vậy, Diệp Thành ở bên dưới cuối cùng cũng bỏ đi sự cao ngạo của mình, hắn chỉ hi vọng Doãn Chí Bình thả Tịch Nhan đi, như vậy thì việc tiếp theo dễ dàng xử lý hơn rất nhiều.

“Ta không thích người khác yêu cầu ta”, Doãn Chí Bình không hề nhìn Diệp Thành, hắn vẫn hít hà mùi hương trên cơ thể Tịch Nhan.

Hu hu hu…!

Tịch Nhan lắc đầu quầy quậy, cô nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt nhoà nước mắt.

Diệp Thành mỉm cười với cô nhưng “bịch” một tiếng trên nền đất: “Cầu xin ngươi, tha cho Tịch Nhan”.

Đột nhiên Tịch Nhan thẫn thờ, người thanh niên đang quỳ bên dưới với bộ dạng hèn mọn kia in sâu trong đôi mắt cô ngay vào giây phút này.

Hu hu hu…!

Thế rồi Tịch Nhan lắc đầu dữ dội, cô cố gắng vùng vẫy, nước mắt lã chã rơi.

Ha ha ha…!

Phía này, Doãn Chí Bình bật cười không hề kiêng kị, hắn cứ thế cười, cứ thế cười không ngừng, trong đôi mắt hiện lên cái nhìn hung tàn, khoé miệng cười tôi độc: “Diệp Thành, ngươi sẽ không ngờ có ngày ngươi quỳ dưới chân ta như một con chó phải không?”

“Cầu xin ngươi, thả Tịch Nhan đi”, khuôn mặt Diệp Thành hết sức bình tĩnh, giọng nói mang theo ngữ khí khẩn cầu.

“Dễ thôi, dễ thôi”, Doãn Chí Bình mỉm cười chỉ ra một đạo u mang.

Phụt!

Ngay lập tức, trên vai Diệp Thành xuất hiện lỗ hổng trào máu, chỉ là hắn chưa kịp hành động gì.

“Cảm giác này thật thú vị”, Doãn Chí Bình lại bật cười, hắn không ngừng vung tay, mỗi một đạo u mang trong tay cứ thế bắn về phía Diệp Thành.

Phụt! Phụt! Phụt!

Sau tiếng máu bắn ra, trên cơ thể Diệp Thành không ngừng xuất hiện vết thương, không tới mười giây hắn đã hoá thành người máu.

Thế nhưng hắn vẫn không hề di chuyển như thể không biết đớn đau, vẻ mặt vô tình như tượng đá.

Hu hu hu…!

Tịch Nhan lại bắt đầu lắc đầu quầy quậy, cô cố gắng vùng vẫy nhưng càng làm nhiều thì lại càng phải bất lực.

“Xin ngươi thả Tịch Nhan đi”, cuối cùng, Diệp Thành mình đầy thương tích lại lần nữa lên tiếng, trong giọng nói rõ vẻ khẩn cầu, hắn giống như một người ăn xin hành khất cầu xin kẻ nhà giàu ban cho chút lương thực.

“Dễ thôi”, Doãn Chí Bình cười u ám, hắn nép sau Tịch Nhan rồi ló nửa đầu ra nhếch miệng cười.

Phụt!

Sau tiếng máu bắn vọt, một bàn tay với móng vuốt sắc nhọt cấu vào phần lưng Tịch Nhan sau đó đâm xuyên ra khỏi phần ngực trước của cô bé.

Hự…!

Giây phút đó, máu tươi trào ra khỏi khoé miệng Tịch Nhan.

Cảnh này khiến Diệp Thành thẫn thờ tại chỗ, hắn cứ thế trân trân nhìn lên phong tướng đài, cảnh tượng đẫm máu đó thật sự choán mắt, mọi thứ đều hiện lên rõ nét trong đôi mắt Diệp Thành.
Chương 403: Diệp Thành thành ma

“Diệp Thành, kết quả này có khiến ngươi hài lòng không?”, trên phong tướng đài vang lên điệu cười không chút kiêng dè của Doãn Chí Bình, khuôn mặt tôi độc đó của hắn trông càng hung tợn hơn, lúc này, hắn chẳng khác gì ác quỷ.

Rầm!

Sau tiếng động mạnh đó, trụ đá trên phong tướng dài sụp đổ, còn Tịch Nhan bị trói bên trên đó cũng ngã xuống.

Tịch Nhan!

Diệp Thành tiến lên trước ôm Tịch Nhan vào lòng, hắn điên cuồng đẩy linh lực vào trong cơ thể Tịch Nhan với mong muốn giúp cô giữ được tâm mạch sắp ngừng đập của mình.

“Sư…sư phụ”, Tịch Nhan mỉm cười đau đớn, cô vừa lên tiếng nói một câu, máu tươi trào ra khỏi miệng, bàn tay đẫm máu của cô bé cố gắng giơ lên xoa vào khuôn mặt Diệp Thành như muốn giúp hắn lau đi giọt nước mắt.

“Tịch Nhan, đừng nói gì, đừng nói gì cả, sư phụ sẽ cứu con, ta sẽ không để con phải chết”, Diệp Thành điên cuồng đẩy linh lực vào cơ thể Tịch Nhan, nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể khiến tâm mạch kia ổn định.

“Sư phụ, Tịch…Tịch Nhan không hối hận đi…đi trên con đường này”, Tịch Nhan vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt cô bé lại bắt đầu run lên, linh quang trong đôi mắt dần dần tan biến, đôi mắt mà Diệp Thành không mong muốn nhắm lại cuối cùng cũng từ từ nhắm lại, còn đôi bàn tay nhỏ bé đặt trên má Diệp Thành cũng buông thõng.

“Tịch Nhan…”, Diệp Thành gào thét nhưng tiểu nha đầu ngoan ngoãn kia lại không hề trả lời hắn.

“Diệp Thành, đau lòng không? Ha ha ha..”, trên phong tướng đài, Doãn Chí Bình bật cười lớn.

Vù! Vù! Vù!

Trong chốc lát, cơ thể Diệp Thành không ngừng vang lên âm thanh khác thường, ngay sau đó, âm thanh như tiếng ma quỷ gào thét vang lên, xung quanh hắn hình thành nên một vòng xoáy, ma khí cuộn trào.

Hình thái của hắn thay đổi, trên trán còn xuất hiện một đạo ma văn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, trong đôi mắt hiện rõ sự khát máu và bạo tàn. Mái tóc bạc trắng lúc này cũng chuyển thành màu đỏ máu bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Gừ, gừ…!

Tiếng ác quỷ gào thét, ma khí cuồn cuộn lấy hắn làm trung tâm hình thành nên vòng xoáy khổng lồ cuốn bay cát bụi.

Cuối cùng, Diệp Thành cũng đặt Tịch Nhan nằm xuống, hắn từ từ đứng dậy, một đôi mắt bạo tàn và khát máu nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình trên phong tướng đài, sát khí ngút trời khiến cát vàng trên mặt đất nhanh chóng kết thành hàn băng.

Giết!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn điên cuồng lao về phía Doãn Chí Bình, khí thế ác ma cuộn trào trong lòng bàn tay, hắn tung ra một chưởng Bát Hoang vào không gian.

Doãn Chí Bình đang cười tôi độc, hắn không lùi mà tiến, tay đánh ra Thái Hư Cổ Long ấn địch lại với Diệp Thành.

Rầm!

Đột nhiên nơi trung tâm giữa hai người hình thành nên quầng sáng nhanh chóng lan ra tứ phương, phong tướng đài cũ nát trong chốc lát bị đánh vào hư vô.

Rầm! Bịch!

Sau một chưởng vừa rồi, cả hai người đều lùi về sau. Diệp Thành mở trạng thái ma đạo, khả năng chiến đấu của hắn tăng lên gấp bội nhưng Doãn Chí Bình cũng đã hoàn thành việc dung hoà với Thái Hư Cổ Long hồn, khả năng chiến đấu không hề kém cạnh.

Giết!

Sau tiếng hô, Diệp Thành lại lần nữa xông lên, trong tay hắn không hề có binh khí, Bát Hoang Chưởng mang theo chiến ý vô địch cùng ma khí ngút trời, uy lực bá đạo vô cùng, cuối cùng là sát khí của hắn đã chiếm hết phần lí trí.

“Ngươi không giết ta chết được đâu”, Doãn Chí Bình cười giữ tợn, hắn lại lần nữa sát phạt tới!

Rầm! Đùng! Rầm!

Cảnh tượng này khiến hư không như vỡ tan, trời đất bùng nổ, trận đại chiến của cả hai hết sức khốc liệt.

Một bên, Doãn Chí Bình thân mang áo giáp Thái Hư Long, phần trán có long văn, mỗi lần ra tay đều mang theo tiếng gầm của rồng, toàn thân hắn có ánh vàng kim chiếu rọi giống như vì sao rực rỡ, khí thế ngút trời như vị Thần Vương từ Cửu Thiên.

Một bên, Diệp Thành với mái tóc màu đỏ máu tung bay, ma khí cuồn cuộn, đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh nhìn bạo tàn và khát máu, khí tức toàn thân hắn cũng mang màu đỏ, sát khí ngút trời, so với Doãn Chí Bình, hắn càng giống như Ma Vương cái thế.

Bịch!

Lại một đòn nữa được tung ra, Doãn Chí Bình bị Diệp Thành đánh bay vào hư không. Doãn Chí Bình không hề tỏ ra giận dữ, ngược lại khoé miệng hắn càng cười tôi độc hơn.

Hắn không chiến tiếp nữa mà quay người bỏ chạy, đạp vào sức mạnh long hồn kì diệu với tốc độ cực nhanh bay đi như một đạo thần mang.

Ta lấy mạng ngươi.

Phía sau, Diệp Thành gào lên tức tối, ma khí cuồn cuộn, hắn điên cuồng đuổi theo.

Bịch! Rầm! Rầm!

Ngay sau đó, bầu trời vang lên tiếng nổ ầm vang, trên trời như có tiếng sầm sét vang lên chói tai.

Phía trước, Doãn Chí Bình di chuyển với tốc độ quá nhanh nhưng càng chiến hắn càng chạy, những nơi mà hắn đi qua, núi non sụp đổ, sông ngòi chảy ngược, mặt đất nứt lìa, hư không như méo xệch.

Không biết tới lúc nào cả hai một đuổi một chạy ra khỏi nước Yên, chúng vượt qua nước Tần, nước Nguỵ, cuối cùng tới phạm vi của nước Sở.

Giết!

Tiếng gào thét của Diệp Thành không hề ngừng lại, đôi mắt hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào Doãn Chí Bình ở phía trước. Mặc dù tâm trí của hắn bị che lấp nhưng hắn có mục tiêu phải giết chết bằng được và phải giết giết Doãn Chí Bình không từ cái giá nào.

Phía trước là một thôn bản toàn người phàm sinh sống nhưng Diệp Thành đã mất đi lí trí không hề phát hiện từng thôn bản đều đã nhuốm máu.

“Cứu với, Diệp Thành thành ma rồi, Diệp Thành hoá ma rồi”, ngay sau đó, Doãn Chí Bình ở phía trước bắt đầu hô hào kêu cứu, nhưng đó không phải là lời kêu cứu thực thụ, giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi.

“Cái gì? Diệp Thành hoá ma?”, một số tản tu tu luyện ở nơi thâm sâu cùng cốc xuất hiện.

“Là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông sao?”

“Không tu chính đạo lại đi theo con đường ma đạo”.

“Hừ, tu sĩ chính phái như chúng ta phỉ trừ khử ma”, rất nhiều người bay lên trời nhìn về phía ma khí sục sôi.

Diệp Thành thành ma!

Bốn từ này như được chắp thêm đôi cánh, truyền khắp Nam Sở.

“Cái gì? Thành ma?”, tại nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc, khi nghe thấy tin này, mặt mày ai nấy đều tối sầm cả lại.

“Phụ thân , Diệp Thành không thể thành ma được”, sắc mặt Thượng Quan Ngọc Nhi tái nhợt nhìn người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào.

“Phái người đi xem”.

“Cái gì? Diệp Thành thành ma?”, người của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực nghe tin này thì cũng hoang mang: “Sao vậy chứ? Sao lại thành ma được?”

“Diệp Thành thành ma?”, trong Vạn Hoa Cốc, Gia Cát Vũ nghe được tin này xong thì mặt mày khó coi tới cực điểm.

“Gia gia, người mau đi cứu hắn”, Bích Du tái mặt nhìn Gia Cát Vũ.

“Yên tâm, ta sẽ ra tay”, Gia Cát Vũ bay vào hư không.

“Diệp Thành thành ma?”, ở Đan Thành, mấy người phía Đan Thần nghe được tin này thì đứng bật dậy.

“Sư tôn, Diệp Thành ca ca không phải ma”, Lạc Hi sợ hãi mặt mày nhoà nước mắt, cô kéo tay Đan Thần: “Người mau đi giúp huynh ấy”.

“Hắn là Đan Thánh, sư tôn đương nhiên không thể ngó lơ”, Đan Thần nói rồi biến mất trong đại điện.

“Thành ma?”, sau khi Cơ Tuyết Băng quay về Chính Dương Tông, cô chợt cau mày và quay người bay ra ngoài như một đạo thần hồng.

“Diệp Thành sao có thể thành ma được?”, ở Chính Dương Tông, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nghe tin này thì mặt mày thay đổi nhanh chóng, bọn họ không nói lời nào lần lượt bay vào hư không.

“Thành ma? Diệp Thành sao có thể thành ma?”, trong hư không, mặt mày Sở Huyên tái nhợt, tốc độ di chuyển của cô nhanh chóng mặt, sau khi nói với Tiêu Phong cô bèn bay ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu, mới chỉ nửa ngày lại nghe được tin về Diệp Thành như vậy.

“Có uẩn khúc”, Tiêu Phong và những tiền bối ở phân điện thứ chín lần lượt hắng giọng.

“Diệp Thành, cho dù con là ai, là tiên hay ma thì con cũng là đồ đệ của Sở Huyên ta”, Sở Huyên nắm chặt tay, cô thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng lên nhanh chóng.
Chương 404: Trừ ma

Rầm! Bịch! Đùng!

Âm thanh ầm vang vang lên không ngớt, Doãn Chí Bình vẫn đang nhanh chân bỏ trốn, khoé miệng mang theo nụ cười tôi độc.

Phía sau, Diệp Thành phẫn nộ, khí thế sục sôi, hắn thật sự giống như vị Ma Vương cái thế.

“Diệp Thành thành ma rồi, Diệp Thành thành ma rồi”, phía trước, Doãn Chí Bình vẫn đang dùng bí pháp truyền đi câu nói này.

“Giết”, mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn điên cuồng sát phạt lên phía trước, một chưởng đánh vào hư không.

Thế nhưng đúng vào lúc này, một đạo kiếm mang sắc bén chém xuống.

Phụt!

Một bên cánh tay của Diệp Thành bị chém đứt.

“Nghiệt súc, còn không chết đi”, phía đông vang lên giọng nói giận dữ, hư không như nổ tung, hàng trăm bóng hình lần lượt xông ra, người nào người nấy cưỡi linh thú, khí thế sục sôi, sát khí ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Tề ở Nam Cương.

“Không tu chính đạo, dám đi theo con đường tà ma, hôm nay ta phải giết ngươi”, phía tây, mây mù bao phủ, hàng trăm bóng hình cưỡi mây đạp gió bay tới, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Vương ở Bắc Xuyên.

“Cả đời tu sĩ của ta không thể dung tha cho ma đạo làm loạn chính đạo được”, phía nam, mấy trăm đạo thần hồng bay ra, các thế lực hùng hồn, trong mắt tất cả đều mang theo cái nhìn lạnh lùng, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Thanh Vân Tông.

“Tu ma đạo, không giết ngươi thì trời đất khó dung”, phía Bắc, hàng trăm đạo thần kiếm vung ra, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Chính Dương Tông, đi đầu là Ngô Trường Thanh.

Trừ ma!

Ngay sau đó, tứ phương tám hướng đều có bóng đen bay tới bao vây khắp hư không chừng một trăm nghìn trượng, bọn họ lạnh lùng nhìn Diệp Thành, người nào người nấy mặt mày đằng đằng sát khí, ai không biết còn tưởng bọn họ và Diệp Thành có mối thù giết cha.

Phụt!

Từ tứ phương tám hướng, khí thế mạnh mẽ cuộn trào khiến Diệp Thành lảo đảo.

Hừ hừ hừ!

Ở một bên khác, thấy Diệp Thành như vậy, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, mắt hắn mang theo cái nhìn tôi độc.

Diệp Thành ôm vai cố gắng đứng vững, hắn đảo mắt nhìn tứ phía, chỉ có một phần tỉnh táo khiến hắn hiểu ra rằng sự việc ngày hôm nay chính là âm mưu nhằm vào hắn.

“Nghiệt súc, còn không chịu chết đi”, Ngô Trường Thanh cao cao tại thượng đột nhiên gằn giọng.

“Ta phạm tội gì, mà ông đòi giết ta?”, Diệp Thành hơi ngẩng đầu, hắn nhìn vào hư không bằng con mắt phẫn nộ.

“Ngươi tu ma đạo, lẽ nào còn không đáng bị trừ khử?”, không đợi Ngô Trường Thanh lên tiếng, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp tứ phương.

Đợi tới khi mọi người đưa mắt nhìn thì mới giật mình, vội chắp tay hành lễ: “Bái kiếm Linh Chân Thượng Nhân”.

Linh Chân Thượng Nhân khẽ hắng giọng, ông ta phất cây phất trần, từ từ bay xuống đứng vững trong hư không, bộ dạng cao cao tại thượng nhìn Diệp Thành, uy thế mạnh mẽ khiến người ta phải ngộp thở.

Phụt!

Diệp Thành phun ra cả miệng máu, cơ thể sừng sững của hắn cũng bị ép đến mức khom người, hắn còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt trong cơ thể mình gãy rời.

Thấy Diệp Thành không hề có ý ngoan ngoãn nghe lời, Linh Chân Thượng Nhân lạnh giọng, uy thế lại mạnh hơn một phần.

Ngay lập tức, Diệp Thành liền bị uy thế kia của Linh Chân Thượng Nhân đè nén đến mức quỳ xuống đất.

“Chính phái như ta sao có thể dung tha cho ma đạo”, giọng nói lạnh lùng của Linh Chân Thượng Nhân như sấm rền mang theo uy nghiêm không thể làm trái.

“Thế nào là chính, thế nào là ma?”, cơ thể Diệp Thành run lên, hắn cố gắng địch lại với uy thế kia, cứ thế đứng dậy, hắn ngẩng khuôn mặt nhơ nhuốc máu nhìn vào Linh Chân Thượng Nhân trên trời.

“Ta là chính, ngươi là ma”, Linh Chân Thượng Nhân phất cây phất trần, ông ta đứng sừng sững trong hư không như một vị vua nhìn xuống muôn dân từ trên cao.

“Hoá ra đây chính là chính và ma?”, Diệp Thành bật cười, một nụ cười đầy bi thương.

“Không cần phải thừa lời với hắn nữa, giết hắn đi”, thấy Diệp Thành cười lớn, lập tức có người hô hào.

“Không trừ ma thì trời đất khó dung”, Tề Chấn Thiên gia chủ nhà họ Tề ở Nam Cương lạnh giọng: “Ta đã điều tra kĩ rồi, hơn tám trăm thôn bản, hơn tám nghìn người phàm đều bị hắn giết hại”.

Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ tĩnh lặng quan sát tứ phương và tìm được Doãn Chí Bình đã biến hoá dung mạo trong đám người, những người phàm này do ai giết, Doãn Chí Bình có lẽ biết rõ hơn ai hết.

“Đều do ngươi giết, ngươi tới đánh ta đi”, Doãn Chí Bình nhướng vai bật cười, hắn khoát tay, cười gian giảo.

“Ngươi đúng là đáng chết”, Diệp Thành phẫn nộ, hắn bước một bước đạp tan mặt đất và lao về phía Doãn Chí Bình.

Hừ.

Thấy Diệp Thành như vậy, Linh Chân Thượng Nhân đứng trên vân đoan hắng giọng, ông ta lập tức phất vạt áo, trong vạt áo có luồng sáng bay ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là cây trường thuẫn đang bay về phía Diệp Thành.

Phụt!

Sau khi máu tươi bắn ra, phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, cả cơ thể hắn bị cây trường thuẫn kia găm vào trên sườn núi.

“Loại ác ma như vậy buộc phải giết”, trong đám người, Doãn Chí Bình đã thay đổi dung mạo càng tỏ vẻ phẫn nộ để kích động.

“Giết”, một câu nói của Doãn Chí Bình tạo thành làn sóng kéo theo phản ứng hô hào từ tứ phương.

“Chính phái chúng ta không dung tha cho ma đạo, giết”.

“Giết hắn”, rất nhiều người đã giơ sát kiếm trong tay lên, người nào người nấy khí thế sục sôi.

Làn sóng phẫn nộ cứ thế nhấn chìm Diệp Thành đang bị găm trên vách đá, như thể hắn chính là đại ác ma tội ác tày trời, trước từng lớp người dày đặc, bóng hình hắn càng trở nên nhỏ bé và cô đơn.

Diệp Thành khó khăn ngẩng mặt lên nhìn, hắn nhìn vào những bóng người dày đặc, đó là những tu sĩ tự nhận chính phái nhưng lại chỉ ra vẻ đạo mạo, khuôn mặt và miệng nói độc ác đó đều in sâu trong đôi mắt hắn.

Giết!

Lại là Doãn Chí Bình, hắn cố gắng kích động đám đông, mặt mày tỏ vẻ bất bình, hắn giương cung kéo tiễn chĩa về phía Diệp Thành.

Vút!

Sau khi sát tiễn bay đi, cơ thể Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, có điều hắn như thể không biết đau, không hề kêu gào mà im lặng đến đáng sợ.

Giết!

Ngay sau đó lại có người nhảy ra, cũng học Doãn Chí Bình giương cung kéo tiễn bắn về phía Diệp Thành. Sau người này, người ta bắt đầu cùng giương cung lên: “Trừ khử ác ma, ta phải dốc sức”.

Vút! Vút! Vút! Vút!

Sau từng sát tiễn lạnh băng bắn xuyên cơ thể Diệp Thành, dòng máu tươi cứ thế bắn vọt ra nhuốm đỏ vách đá.

Có điều, Diệp Thành bị găm trên vách đá lại như cái xác không hồn, vẫn không hề kêu than, có điều hắn chỉ lặng lẽ quan sát bóng người như thể sự quấy nhiễu của thế gian này chẳng hề liên quan đến mình vậy.

Thấy cảnh này, các tu sĩ bên ngoài đều thở dài. Không phải tất cả những người ở đây đều tới để trừ khử ác ma, cũng không phải tất cả bọn họ đều thể hiện ra vẻ đạo mạo ở bên ngoài, thấy Diệp Thành thảm hại như vậy đã có người không dám nhìn thẳng.

Hừ, hừ!

Phía này, thấy Diệp Thành bị găm lên vách đá, Doãn Chí Bình trong đám đông cười sảng khoái, cảnh này khiến hắn hưng phấn tột độ.

Cũng giống như hắn, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên lần lượt nở nụ cười tôi độc, âm mưu của bọn họ đã thành công.

Từ tứ phương tám hướng, những bóng người dày dịt choán hết cả đất trời, bọn họ nhìn Diệp Thành bị găm trên vách đá mà cười lạnh lùng: “Không tu chính đạo mà đi theo con đường ma đạo, chết cũng không oan”.

Hu hu hu…!

Phía sau đám người, một lão già của nhà họ Thượng Quan bịt lấy miệng Thượng Quan Ngọc Nhi, cho dù cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra khỏi sự kìm kẹp đó: “Ngọc Nhi, kể cả có dùng hết tất cả mọi sức mạnh của nhà Thượng Quan cũng không cứu nổi hắn đâu”.

Hu hu hu…!

Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn cố gắng vùng vẫy, nơi khoé mắt cô không phải có dòng nước mắt chảy ra nữa mà là máu, giống như thể cô có thể nhìn thông qua vách đá dày dặn kia và thấy được Diệp Thành đang bị từng mũi tên đâm xuyên vào cơ thể.

Phụt! Phụt! Phụt!

Giữa đất trời, ngoài tiếng hắng giọng ra thì còn có tiếng máu bắn vọt. Nhìn từ phía xa, vách đá tung toé máu, Diệp Thành bị găm trên đó toàn thân cắm đầy sát tiễn, mái tóc buông xoã, máu tươi ướt đẫm giống như ác ma bị trấn áp trogn Cửu U.

Vẫn như trước đó, hắn không hề kêu gào lấy một tiếng, không biết mất bao lâu mới thấy hắn ngẩng đầu dậy, thần quang trong đôi mắt nhoà dần, máu cũng khô cạn.

“Nếu có kiếp sau hãy để ta làm một Ma Vương cái thế, từ từ chinh phạt, dùng huyết cốt để trải đường cho ta”, vào thời khắc sinh tử, giọng nói yếu ớt của Diệp Thành vang lên.

Hừ!

Thấy vậy, Linh Chân Thượng Nhân mới hắng giọng, ông ta phất tay cất đi cây trường thuẫn của mình còn Diệp Thành toàn thân đầy sát tiễn rơi từ không trung xuống.

“Diệp Thành”, tiếng gào thét vang vọng từ xa tới gần, Sở Huyên như một đạo thần mang bay tới, vào giây phút Diệp Thành sắp ngã xuống đất, cô ôm hắn vào lòng.

Roẹt! Roẹt! Roẹt! Roẹt!

Sau một loạt âm thanh vang lên, Đan Thần, Gia Cát Vũ, Dương Đỉnh Thiên lần lượt bay tới, đến cả Cơ Tuyết Băng cũng tới đây nhưng lại bị lão già mặc y phục xám cấm cố trong đám người.

Khi thấy Diệp Thành toàn thân đầy sát tiễn, bọn họ thật sự thất thần, toàn thân bất giác run lên.

“Muộn rồi, hừ hừ…”, mấy người phía Ngô Trường Thanh lạnh giọng bật cười.

Phía này, những giọt nước mắt và máu hoà lẫn làm giảm tầm nhìn của Diệp Thành, đôi mắt hắn mơ hồ nhìn Sở Huyên, giọng nói mỏi mệt: “Chết trong vòng tay người, thật tốt”.

“Con không thể chết, con không thể chết”, Sở Huyên nước mắt dàn dụa, cô điên cuồng đẩy linh lực dồi dào vào cơ thể Diệp Thành, cô muốn dùng linh nguyên mạnh mẽ bảo vệ tâm mạch của Diệp Thành nhưng tất cả cũng như muối bỏ biển, đồ đệ của cô mang trăm nghìn vết thương, thật sự đã đi tới bước cuối cùng của con đường sinh mệnh trong kiếp này rồi.

“Người…người cuối cùng cũng cài trâm Phượng Ngọc Châu rồi”, mắt Diệp Thành rưng rưng, hắn nhìn chiếc trâm cài trên đầu Sở Huyên mà đôi mắt loé sáng, miệng nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Con không thể chết, ta còn chưa làm tân nương của con mà”, Sở Huyên nước mắt dàn dụa, cô vẫn không buông tay, cô không dám buông tay, chỉ sợ lỡ buông tay thì người trong lòng mình sẽ biến thành cát bụi, hoặc có lẽ lúc này Diệp Thành trong mắt cô không còn là đồ đệ nữa mà chính là một nửa trong mối nhân duyên của cô.

“Con…con người đều phải chết”, Diệp Thành mỉm cười, máu trào ra khỏi miệng, bàn tay nhuốm máu của hắn khó khăn lắm mới có thể giơ lên, hắn xoa nhẹ khuôn mặt Sở Huyên như muốn lau đi dòng nước mắt trên khuôn mặt cô.

“Không…không…”

“Sở Huyên, con là Diệp Thành, hãy nhớ lấy con, có lẽ, rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ lại tương ngộ nơi hồng trần…”

Cuối cùng khoé mi Diệp Thành rưng rưng, đôi mắt không muốn nhắm lại rồi cũng mất đi chút ánh sáng cuối cùng, bàn tay nhuốm máu không còn đặt trên khuôn mặt Sở Huyên nữa, hắn đã kiệt sức rồi, chỉ còn hai hàng lệ chảy qua khuôn mặt mỏi mệt đó.

Lúc này như có khúc ai oán cho người chết trẻ vang lên, thương tiếc cho một đoạn duyên trần buồn thê thảm.

Một kì tài cái thế cứ thế mà bỏ mạng.

A….!

Sở Huyên mặt mày nhoà nước mắt, tiếng gào thét vang lên chín tầng mây, Sở Huyên ôm chặt Diệp Thành đang dần mất đi hơi ấm.
Chương 405: Đại Sở nhốn nháo

Xung quanh yên tĩnh, bốn phương tám hướng đều có bóng người dày đặc, ánh mắt ai cũng đều tập trung ở chính giữa.

Ở nơi đó, Sở Huyên như bị quỷ ám, cô ôm chặt Diệp Thành đã không còn hơi thở.

Không biết đến khi nào cô mới đứng dậy, cõng Diệp Thành trên lưng: “Sư phụ đưa con về nhà”.

Nhưng cô vừa cất bước, Linh Chân Thượng Nhân đã hờ hững bảo: “Ngươi có thể đi, nhưng hắn phải ở lại”.

Sở Huyên không trả lời, vẫn cất bước rời đi.

Thấy thế, Linh Chân Thượng Nhân nheo mắt, lập tức giơ bàn tay ra túm lấy Sở Huyên.

Nhưng tay ông ta vừa đưa vào hư không đã bị một chưởng của lão già Gia Cát Vũ đánh bật.

“Linh Chân, ngươi có ý gì? Người đã chết rồi còn muốn cướp xác?”, lão già Gia Cát Vũ trừng mắt nhìn Linh Chân Thượng Nhân.

“Hắn là ma”, Linh Chân Thượng Nhân lạnh lùng trả lời: “Cho dù chết cũng không thể giữ lại trên đời”.

“Đúng, ma quỷ như hắn nên bị thiêu giữa đất trời, hiến tế một cách quang minh chính đại”, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương cũng lạnh lùng lên tiếng.

“Thi thể của hắn sẽ được treo ở nơi cao ngoài Chính Thiên Điện, để cho mọi người thấy kết cục khi thành ma”, Vương Thiên Nguyên của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên trầm giọng bảo.

“Tưởng chết là xong chuyện sao? Đâu có dễ thế”, trưởng lão Triệu Thanh của Thanh Vân Tông hừ lạnh.

“Phải lấy đầu hắn hiến tế những vong linh chết oan”, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông cười lạnh lùng.

“Không thể để hắn chết dễ dàng như vậy được”, lời của năm người lập tức dậy lên làn sóng hò hét.

“Hắn là ma thì thi thể cũng không được giữ lại trên đời”.

“Ma cái quái gì!”, lão già Gia Cát Vũ nổi đoá, gầm lên như sấm, tiếng gầm này mang theo sức mạnh của tu vi cùng với bí pháp linh hồn, lão vừa gầm một tiếng, người trong hư không ở bốn phương tám hướng đều ngã xuống.

“Gia Cát Vũ, lẽ nào ngươi định phạm lỗi sai tày trời?”, Linh Chân Thượng Nhân lạnh lùng khịt mũi.

“Đúng thế, vậy thì sao? Không phục thì tới đây đánh nhau!”, lão già Gia Cát Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Linh Chân Thượng Nhân.

“Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm lớn nhất của Chính Khí Điện ta, ai ngăn cản, giết!”, giọng điệu của Linh Chân Thượng Nhân càng lúc càng lạnh, khí thế của cảnh giới Chuẩn Thiên cũng lên tới đỉnh điểm, chèn ép khiến hư không nổ ầm.

“Ngươi nghĩ ta sợ ngươi chắc?”, khí thế của lão già Gia Cát Vũ cũng lập tức xuất hiện, dường như còn trấn áp được Linh Chân Thượng Nhân.

Mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Tiêu Phong cũng lần lượt thể hiện khí thế.

Thấy vậy, Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh, Vương Thiên Nguyên cũng lấy binh khí ra, người từ khắp mọi hướng cũng thể hiện khí thế, bầu không khí lập tức ngột ngạt đến cực điểm.

Lúc này, Đan Thần vẫn luôn bất động bắt đầu đưa mắt nhìn quanh: “Đan Thành ta muốn đưa Diệp Thành đi, có ai phản đối không?”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Đan Thần can thiệp rồi! Ông ta can thiệp vào nghĩa là cả Đan Thành can thiệp vào, vậy thì phải cân nhắc thật kỹ.

Đan Thành là nơi nào? Là nơi tập trung hơn một nửa số luyện đan sư của Đại Sở, sức kêu gọi của luyện đan sư cực kỳ lớn, đụng đến ai chứ không đụng đến luyện đan sư! Đụng đến ai chứ không động đến Đan Thành!

Lập tức có hơn tám phần mười số người đột ngột giảm khí thế.

“Đan Thần, không phải Đan Thành không tham gia vào tranh chấp giữa các phái ở Đại Sở sao?”, Linh Chân Thượng Nhân cười khẩy nhìn Đan Thần.

“Ta không có hứng với tranh chấp của các ngươi”, Đan Thần nhẹ giọng cất lời, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Nhưng Diệp Thành được phong là Đan Thánh của Đan Thành, còn là đệ tử ký danh của Đan Thành, ta đưa hắn đi, ngươi có ý kiến gì không?”

“Ngươi…”, Linh Chân Thượng Nhân hít sâu một hơi, khuôn mặt già nua lập tức tái xanh.

“Đi”, Đan Thần dẫn đầu đi về một hướng, ông đi tới nơi nào, hầu hết mọi người đều rất biết ý nhường đường cho ông.

Phía sau ông là Sở Huyên đang cõng Diệp Thành, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cũng đi theo, trước khi đi họ còn nhìn một lượt những người trong hư không, trong mắt còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo.

“Lão tử nhớ mặt từng người các ngươi rồi đấy”, khi lão già Gia Cát Vũ rời đi, ông ta cũng nhìn một lượt đám người.

Sau khi mọi người đi, Linh Chân Thượng Nhân khịt mũi, xoay người bỏ đi.

Mà những bóng người trên hư không cũng bắt đầu giải tán.

Ngô Trường Thanh, Tề Chấn Thiên, Triệu Thanh và Vương Thiên Nguyên khi rời đi nhìn nhau đầy ẩn ý, khoé miệng ai cũng nở nụ cười giễu cợt, bọn họ không quan tâm đến thi thể, dù sao Diệp Thành cũng đã chết rồi.

Sung sướng! Cực kỳ sung sướng!

Nhìn đám người rời đi, Doãn Chí Bình lại nở nụ cười man rợ và hả hê, để lộ hàm răng trắng bóc: “Thái Hư Cổ Long, cách này của ngươi thật hay!”

A!

Ở dưới mặt đất, Thượng Quan Ngọc Nhi ngã nhào vào vòng tay một trưởng lão của nhà họ Quan, nước mắt dàn dụa: “Thúc tổ, tim Ngọc Nhi đau quá!”

“Sao huynh có thể…”, ở bên kia khoảng không, Cơ Tuyết Băng ngây dại đứng đó, ngơ ngác nhìn về hướng Dương Đỉnh Thiên và những người khác rời đi, không biết cách bao xa nhưng dường như cô ta vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng toàn thân đẫm máu trên lưng Sở Huyên.

Đột nhiên, trong mắt Cơ Tuyết Băng trào nước mắt, ngưng tụ thành sương giá dưới ánh trăng.

“Bà ơi, hắn chết rồi!”, trong Vạn Hoa Cốc, Bích Du run rẩy, hai tay ôm gối, mặt đầy nước mắt.

“Sao… Sao lại chết rồi?”, trong phân điện thứ chín của Hằng Nhạc, Lăng Tiêu và Tiêu Tương đang chăm chỉ tu luyện, sau khi nghe thấy tin này đều im lặng, Lăng Tiêu giang hai tay ôm Tiêu Tương vào lòng.

“Sư tỷ, sao huynh ấy có thể chết chứ? Sao huynh ấy có thể chết chứ?”, trong Đan Thành, Lạc Hi nhào vào lòng Huyền Nữ, khóc nức nở.

Huyền Nữ im lặng, nhìn về hướng Hằng Nhạc Tông, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ phức tạp.

Cái gì? Diệp Thành chết rồi?

Chẳng mấy chốc chuyện của Nam Sở như được chắp thêm đôi cánh, truyền khắp Bắc Sở, Bắc Sở lập tức bùng nổ.

“Chuyện gì vậy? Sao có thể nói chết là chết như thế?”, ai nghe thấy tin này cũng bàn tán xôn xao.

“Nghe nói hắn thành ma rồi, còn giết rất nhiều người nên mới bị thế lực từ tứ phương của Nam Sở hợp lực tiêu diệt”, có người biết chuyện kể lại.

“Một nam tử hán rắn rỏi bị găm trên vách Quan Thiên, sau đó bị bắn từng mũi tên vào người cho đến chết, từ đầu đến cuối hắn đều không kêu một tiếng, chậc chậc…”

“Trời ơi, ác vậy!”

“Vậy vẫn chưa là gì”, có người tiếp lời: “Nghe nói sau khi Diệp Thành chết, sư phụ hắn định đưa thi thể hắn đi, nhưng thế lực tứ phương không chịu! Họ muốn ngũ mã phanh thây thi thể hắn, suýt nữa đã đánh nhau rồi ấy chứ. Cuối cùng tiền bối Đan Thần của Đan Thành can thiệp vào mới không đánh nữa”.

“Đúng là không thể tin được! Sao Diệp Thành lại thành ma chứ? Thiên phú của hắn yêu nghiệt như vậy mà, chậc chậc”.

“Thật đáng tiếc”, có người thầm thở dài: “Nhân tài biết bao nhiêu thế lực muốn lôi kéo, cuối cùng lại gặp chuyện ở Hằng Nhạc Tông, nếu Diệp Thành rời khỏi Hằng Nhạc sớm, chưa biết chừng sẽ không có chuyện này”.

“Mẹ nó chứ”, ở Chú Kiếm Thành, sau khi nghe thấy tin này, Trần Vinh Vân đá văng bàn: “Diệp Thành thành ma? Lừa ai đấy? Một đám nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo”.

“Phụ thân, con dẫn người đến Nam Sở đánh nhau nhé!”, ở Bắc Hải thế gia, Ly Chương hỏi ý kiến người đàn ông trung niên bên cạnh.

“Cút”.

“Biết trước sẽ thế này thì hôm đó lão tử đã cưỡng ép đưa hắn về rồi”, ở Huyền Thiên thế gia, Vi Văn Trác thầm chửi: “Vớ vẩn, thật sự vớ vẩn!”

“Nhân tài không ai sánh bằng!”, ở Thất Tịch Cung, Từ Nặc Nghiên thở dài bất lực.

“Không thể nào, không thể nào”, khi Hạo Thiên Huyền Chấn nghe thấy tin này thì lập tức ngã quỵ trên đất, sắc mặt tái nhợt, ông ta vừa tìm được nhi tử, mới mấy ngày mà đã nghe tin hắn chết.

“Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy đau lòng thế này”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm bất giác ôm ngực.

“Có lẽ đây là tạo hoá của hắn!”, Phục Nhai ở bên cạnh thầm thở dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh
Đại tiên y
  • Vạn Kiếp
Chương 21-25

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom