Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224-228
Bình thường Nam Ngự đều mặc sơ mi và đồ vest, nhưng lúc này xúc cảm dưới tay cô nhẵn bóng, còn khá rộng rãi, rõ ràng là đồ ngủ tơ tằm Nam Ngự thường mặc.
Nhưng sao Nam Ngự không về nhà ngủ mà lại mặc đồ ngủ xuất hiện trên giường mình?
Ngũ Vận Uyển càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, không nhịn được dùng hai tay lần mò cẩn thận hơn trên người Nam Ngự.
Nhưng cái chạm này đột nhiên khiến trọng điểm trong đầu cô hơi sai sai...
Ấm, mặc dù trước đây đã tận mắt nhìn thấy thân hình chuẩn của Nam Ngự, nhưng cảm giác khi sờ quả nhiên khác biệt.
Trước đây cô nghe người ta nói sờ cơ bụng tám múi giống như sờ cục đá lạnh vậy, cô còn cảm thấy phóng đại quá, nhưng hôm nay cô mới phát hiện thật sự đúng là vậy.
Cả đường nhân ngư ở bên cạnh với độ cong và khe rãnh đặc biệt, quả thực là...
Ngũ Vận Uyển sờ đến nỗi hơi gấp gáp, không cẩn thận trượt tay xuống phía dưới đường nhân ngư, đụng phải...
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng Nam Ngự kiềm nén hừ một tiếng, sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Ngũ Vận Uyển, em đang trêu chọc tôi sao?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới ý thức được mình sờ lung tung đến cái gì, cô giật mình vội rụt tay lại.
Không ngờ cổ tay lại bị Nam Ngự bắt lấy, sau đó dán vào lồng ngực để lộ của anh.
“Nam... Nam Ngự”
“Xin lỗi”
Lúc này Ngũ Vận Uyển đang đeo bịt mắt, vốn dĩ phản ứng đã chậm hơn bình thường nửa nhịp, nghe Nam Ngự đột nhiên nói xin lỗi, cô càng phản ứng không kịp:
“Xin lỗi cái gì?”
“Hôm nay tôi hơi kích động”
Nam Ngự nhớ đến ban ngày anh quát Ngũ Vận Uyển, còn thẳng tay ném mặt dây chuyền đi, anh hơi xót xa ân hận.
Từ khi nào mà cảm xúc và khả năng tự chủ của anh lại kém như vậy?
Anh luôn cho rằng, sau chuyện mười năm trước thì anh đã bình chân như vại từ lâu, nhưng không ngờ người phụ nữ Ngũ Vận Uyển lại làm xáo trộn thế trận của anh.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhớ ra chuyện ban ngày Nam Ngự đập vỡ mặt dây chuyền, hàng mi dưới bịt mắt khẽ run lên.
Nam Ngự... hối hận vì đã đập mặt dây chuyền đó sao?
Không thể nói ra được là trái tim cô có cảm giác thế nào, cố gắng gượng kéo khóe miệng:
“Đúng vậy, dây chuyền đó của anh quý giá như vậy mà lại đập, đúng là kích động quá”
Mặc dù trong bóng tối nhưng Nam Ngự vẫn có nhìn ra được nụ cười của Ngũ Vận Uyển gượng gạo cỡ nào.
Nam Ngự không khỏi nhíu mày, tay dùng lực, Ngũ Vận Uyển trong lòng anh càng dán sát vào anh hơn.
“Tôi hối hận không phải vì đập dây chuyền đó. Anh kề vào tai cô, thấp giọng nói.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, phản bác theo bản năng:
“Sao có thể chứ, rõ ràng dây chuyền đó là bạn gái cũ của anh.”
Ngũ Vận Uyển ngây người.
“Cho nên” Nam Ngự lại lên tiếng, giọng còn thấp hơn trước đó: “Dù sau này có là thứ gì đi nữa thì em đừng vì nó mà mạo hiểm, nếu em thật sự lo lắng cho cảm nhận của tôi thì hãy bảo vệ tốt bản thân, vì với tôi mà nói, em là người quan trọng nhất”
Vì với tôi mà nói, em là người quan trọng nhất.
Giây phút nghe thấy câu này, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy máu cả người như cứng lại, ngay sau đó máu xộc lên đỉnh đầu, như sắp nổ tung.
Đột nhiên cô thấy vui mừng vì mình đeo bịt mắt và ở trong bóng tối, vì vậy nên Nam Ngự không nhìn thấy ánh mắt bối rối cùng đôi gò má đỏ như sắp rỉ máu của mình bây giờ.
Ngũ Vận Uyển vui mừng chưa được mấy giây thì bỗng cảm thấy trên mặt có gì đó lành lạnh.
Cô giật mình, nhưng nhanh chóng cảm nhận được, là tay của Nam Ngự.
“Nóng thật” Ngay sau đó, cô nghe thấy Nam Ngự khẽ cười bên tai mình.
Đúng vậy, tương phản với gò má nóng bừng của Ngũ Vận Uyển, ngón tay của Nam Ngự lại lạnh băng.
Đột nhiên Ngũ Vận Uyển chỉ hận không thể đeo bịt mắt cả đời, vì cô
thật sự không còn mặt mũi đâu mà đối diện với Nam Ngự.
Cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, đừng mất thể diện như vậy, nhưng máu ứ trên gò má cô vẫn chưa tan, cô bỗng nghe thấy Nam Ngự lại nói bên tại mình:
“Ngũ Vận Uyển.”
Giọng Nam Ngự trầm thấp và khàn giống như có ma lực.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu theo bản năng, còn chưa kịp hỏi sao thể thì đã cảm nhận được thứ gì đó mềm mại và mát lạnh phủ lên môi.
Ngũ Vận Uyển đeo bịt mắt, phía trước tối đen, cô sững sờ.
Đây... đây là cái gì?
Giây tiếp theo câu hỏi của cô đã có câu trả lời.
Bởi vì thứ lành lạnh trên môi bắt đầu cọ sát môi cô, từ dịu dàng ban đầu dần trở nên ngang ngược, cuối cùng biến thành xâm nhập và chiếm hữu, như thể muốn cướp đoạt đi từng tấc không khí và hương thơm giữa môi răng cô.
Đây không phải lần đầu Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự hôn nhau, nhưng mỗi lần Ngũ Vận Uyển đều căng thẳng đến nỗi cả người căng cứng, lần này cũng không ngoại lệ.
Thậm chí có lẽ là vì đeo bịt mắt nên cô mất đi thị giác, dường như trở nên nhạy cảm hơn.
Lúc này, Nam Ngự đang cướp đoạt từng tấc một trên cánh môi cô, giống như được phóng đại một cách vô hình, khiến cơ thể cô khẽ run lên.
Cũng không biết hôn bao lâu, Nam Ngự cảm nhận được người phụ nữ trong lòng bị hôn đến nỗi không kịp thở, anh mới quyến luyến buông cô ra.
Nhìn Ngũ Vận Uyển đeo bịt mắt và khuôn mặt đỏ ửng, đột nhiên Nam Ngự hơi hối hận vì mình đã đeo bịt mắt cho cô.
Bởi vì anh cũng rất muốn nhìn thấy ánh mắt của Ngũ Vận Uyển lúc này.
Chắc chắn là rất e thẹn, nhưng liệu cô có như mình, mang theo một chút mong đợi và vui thích?
Cảm nhận được cơ thể hơi nóng của Ngũ Vận Uyển, hương thơm trên người cô phả vào khoang mũi anh, Nam Ngự chỉ cảm thấy khả năng tự kiềm chế của mình lại chịu thách thức rồi.
Nhưng anh vẫn cau mày nhìn lại.
Chưa kể Ngũ Vận Uyển còn bị thương, hơn nữa đang ở bệnh viện, chỉ riêng rào cản trong lòng Ngũ Vận Uyển về chuyện hai năm trước thôi cũng đã là một vấn đề lớn rồi.
Ngũ Vận Uyển yếu ớt nằm trong lòng Nam Ngự, lúc này cô không biết suýt chút nữa mình đã bị con sói trước mặt ăn sạch sẽ rồi.
Cho đến khi Nam Ngự đột nhiên ôm cô, cúi đầu ngậm lấy dái tai cô, thấp giọng nói:
"Sẽ có một ngày ăn sạch em”
Cô đơ ra vài giây mới hiểu ăn này là ý gì, vốn dĩ đôi gò má đã đỏ ửng nóng bừng rồi, bây giờ bỗng chốc như sắp nổ tung.
Nam Ngự cảm nhận được người trong lòng càng nóng hơn, anh khẽ cười một tiếng, không hành cô nữa mà đắp chăn cho cô, nhỏ giọng bảo:
Không phải có quan tâm Nam Bá thế nào, dù sao lần này cũng là cô làm liên lụy đến anh ta, nếu anh ta có vấn đề gì thì lòng cô sẽ thấy áy nay.
Cô không phải kẻ ngốc, cô cảm nhận được vụ hoả hoạn hôm đó dường như bắt đầu cháy từ trong nhà. Mặc dù nhà họ Nam trông có vẻ không nhiều người làm, nhưng cô biết bên ngoài có vệ sĩ, trong khu biệt thự cũng có rất nhiều bảo vệ, chưa kể biệt thự cũng có thiết bị chống trộm.
Vậy nên khả năng lớn nhất là có người phóng hoả từ trong nhà.
Nhớ lại tối hôm đó cô ngủ mê mệt, toàn thân bủn rủn bất thường, trong lòng cô cũng hiểu có lẽ chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến thím Trương và chú Vương.
Mà bây giờ họ biến mất càng khẳng định suy đoán của cô.
Còn về động cơ của hai người, Ngũ Vận Uyển biết chắc chắn có người xúi giục họ.
Ban đầu cô cứ nghĩ họ là người của ông cụ Nam, nhưng hẳn là ông cụ Nam sẽ không làm hại cố, lẽ nào là Nam Tiêu?
Ngũ Vận Uyển nghĩ thôi cũng thấy đau đầu. Vòng xoáy của gia tộc lớn này thật sự quá phức tạp, xem ra trước đây cô đã quá lơ là, thiếu cảnh giác, bây giờ cô đã là vợ Nam Ngự, cũng là người nhà họ Nam, sau này phải cẩn thận hơn.
biệt thự nhà tổ nhà họ Nam.
Trong phòng làm việc, Nam Tiêu tái mặt ngồi trên ghế hiển nhiên là vừa từ sân bay về, trông ông ta có hơi mệt mỏi, bụi bặm mệt nhọc.
Mà Nam Bá đứng đối diện ông ta, trên người vẫn còn quấn rất nhiều băng gạc, sắc mặt hơi tái, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
“Ba” Nam Bá lên tiếng trước, lạnh giọng hỏi: “Vụ hoả hoạn nhà Nam Ngự là do ba làm đúng không?”
Tuy Nam Bá trời sinh tính tình bốc đồng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, dù sao anh ta cũng lớn lên ở nhà họ Nam, từ nhỏ đã chứng kiến quá nhiều sự tranh đấu gay gắt, mấy ngày nay ở bệnh viện sao anh ta lại không nghĩ ra?
“Là ba làm thì sao?” Hiển nhiên Nam Tiêu không hề có ý che giấu trước mặt con trai.
Vẻ mặt Nam Bá hơi vặn vẹo:
“Ba! Mục tiêu của ba là Ngũ Vận Uyển? Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, sao ba phải ra tay với cô ấy?”
Nam Bá không nhắc đến Ngũ Vận Uyển còn đỡ, vừa nhắc đến sắc mặt Nam Tiêu càng trở nên khó coi hơn, ông ta đập mạnh tay lên bàn,
đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận.
“Nam Bá, đây là thái độ nói chuyện với ba của con à?”
Ông ta gào lên:
“Vì một người phụ nữ mà con muốn tạo phản sao?”.
Khi ở Mỹ, Nam Tiểu biết kế hoạch muốn thiệu chết Ngũ Vận Uyển của mình thất bại, hơn nữa nguyên nhân thất bại còn là do con trai cưng
của mình, nó liều mạng đi cứu cô ta khiến ông tức đến mức đập vỡ
mấy bình hoa!
Nhưng sao Nam Ngự không về nhà ngủ mà lại mặc đồ ngủ xuất hiện trên giường mình?
Ngũ Vận Uyển càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, không nhịn được dùng hai tay lần mò cẩn thận hơn trên người Nam Ngự.
Nhưng cái chạm này đột nhiên khiến trọng điểm trong đầu cô hơi sai sai...
Ấm, mặc dù trước đây đã tận mắt nhìn thấy thân hình chuẩn của Nam Ngự, nhưng cảm giác khi sờ quả nhiên khác biệt.
Trước đây cô nghe người ta nói sờ cơ bụng tám múi giống như sờ cục đá lạnh vậy, cô còn cảm thấy phóng đại quá, nhưng hôm nay cô mới phát hiện thật sự đúng là vậy.
Cả đường nhân ngư ở bên cạnh với độ cong và khe rãnh đặc biệt, quả thực là...
Ngũ Vận Uyển sờ đến nỗi hơi gấp gáp, không cẩn thận trượt tay xuống phía dưới đường nhân ngư, đụng phải...
Cô đột nhiên nghe thấy tiếng Nam Ngự kiềm nén hừ một tiếng, sau đó giọng nói trầm thấp của anh vang lên:
“Ngũ Vận Uyển, em đang trêu chọc tôi sao?”
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới ý thức được mình sờ lung tung đến cái gì, cô giật mình vội rụt tay lại.
Không ngờ cổ tay lại bị Nam Ngự bắt lấy, sau đó dán vào lồng ngực để lộ của anh.
“Nam... Nam Ngự”
“Xin lỗi”
Lúc này Ngũ Vận Uyển đang đeo bịt mắt, vốn dĩ phản ứng đã chậm hơn bình thường nửa nhịp, nghe Nam Ngự đột nhiên nói xin lỗi, cô càng phản ứng không kịp:
“Xin lỗi cái gì?”
“Hôm nay tôi hơi kích động”
Nam Ngự nhớ đến ban ngày anh quát Ngũ Vận Uyển, còn thẳng tay ném mặt dây chuyền đi, anh hơi xót xa ân hận.
Từ khi nào mà cảm xúc và khả năng tự chủ của anh lại kém như vậy?
Anh luôn cho rằng, sau chuyện mười năm trước thì anh đã bình chân như vại từ lâu, nhưng không ngờ người phụ nữ Ngũ Vận Uyển lại làm xáo trộn thế trận của anh.
Lúc này Ngũ Vận Uyển mới nhớ ra chuyện ban ngày Nam Ngự đập vỡ mặt dây chuyền, hàng mi dưới bịt mắt khẽ run lên.
Nam Ngự... hối hận vì đã đập mặt dây chuyền đó sao?
Không thể nói ra được là trái tim cô có cảm giác thế nào, cố gắng gượng kéo khóe miệng:
“Đúng vậy, dây chuyền đó của anh quý giá như vậy mà lại đập, đúng là kích động quá”
Mặc dù trong bóng tối nhưng Nam Ngự vẫn có nhìn ra được nụ cười của Ngũ Vận Uyển gượng gạo cỡ nào.
Nam Ngự không khỏi nhíu mày, tay dùng lực, Ngũ Vận Uyển trong lòng anh càng dán sát vào anh hơn.
“Tôi hối hận không phải vì đập dây chuyền đó. Anh kề vào tai cô, thấp giọng nói.
Ngũ Vận Uyển sửng sốt, phản bác theo bản năng:
“Sao có thể chứ, rõ ràng dây chuyền đó là bạn gái cũ của anh.”
Ngũ Vận Uyển ngây người.
“Cho nên” Nam Ngự lại lên tiếng, giọng còn thấp hơn trước đó: “Dù sau này có là thứ gì đi nữa thì em đừng vì nó mà mạo hiểm, nếu em thật sự lo lắng cho cảm nhận của tôi thì hãy bảo vệ tốt bản thân, vì với tôi mà nói, em là người quan trọng nhất”
Vì với tôi mà nói, em là người quan trọng nhất.
Giây phút nghe thấy câu này, Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy máu cả người như cứng lại, ngay sau đó máu xộc lên đỉnh đầu, như sắp nổ tung.
Đột nhiên cô thấy vui mừng vì mình đeo bịt mắt và ở trong bóng tối, vì vậy nên Nam Ngự không nhìn thấy ánh mắt bối rối cùng đôi gò má đỏ như sắp rỉ máu của mình bây giờ.
Ngũ Vận Uyển vui mừng chưa được mấy giây thì bỗng cảm thấy trên mặt có gì đó lành lạnh.
Cô giật mình, nhưng nhanh chóng cảm nhận được, là tay của Nam Ngự.
“Nóng thật” Ngay sau đó, cô nghe thấy Nam Ngự khẽ cười bên tai mình.
Đúng vậy, tương phản với gò má nóng bừng của Ngũ Vận Uyển, ngón tay của Nam Ngự lại lạnh băng.
Đột nhiên Ngũ Vận Uyển chỉ hận không thể đeo bịt mắt cả đời, vì cô
thật sự không còn mặt mũi đâu mà đối diện với Nam Ngự.
Cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, đừng mất thể diện như vậy, nhưng máu ứ trên gò má cô vẫn chưa tan, cô bỗng nghe thấy Nam Ngự lại nói bên tại mình:
“Ngũ Vận Uyển.”
Giọng Nam Ngự trầm thấp và khàn giống như có ma lực.
Ngũ Vận Uyển ngẩng đầu theo bản năng, còn chưa kịp hỏi sao thể thì đã cảm nhận được thứ gì đó mềm mại và mát lạnh phủ lên môi.
Ngũ Vận Uyển đeo bịt mắt, phía trước tối đen, cô sững sờ.
Đây... đây là cái gì?
Giây tiếp theo câu hỏi của cô đã có câu trả lời.
Bởi vì thứ lành lạnh trên môi bắt đầu cọ sát môi cô, từ dịu dàng ban đầu dần trở nên ngang ngược, cuối cùng biến thành xâm nhập và chiếm hữu, như thể muốn cướp đoạt đi từng tấc không khí và hương thơm giữa môi răng cô.
Đây không phải lần đầu Ngũ Vận Uyển và Nam Ngự hôn nhau, nhưng mỗi lần Ngũ Vận Uyển đều căng thẳng đến nỗi cả người căng cứng, lần này cũng không ngoại lệ.
Thậm chí có lẽ là vì đeo bịt mắt nên cô mất đi thị giác, dường như trở nên nhạy cảm hơn.
Lúc này, Nam Ngự đang cướp đoạt từng tấc một trên cánh môi cô, giống như được phóng đại một cách vô hình, khiến cơ thể cô khẽ run lên.
Cũng không biết hôn bao lâu, Nam Ngự cảm nhận được người phụ nữ trong lòng bị hôn đến nỗi không kịp thở, anh mới quyến luyến buông cô ra.
Nhìn Ngũ Vận Uyển đeo bịt mắt và khuôn mặt đỏ ửng, đột nhiên Nam Ngự hơi hối hận vì mình đã đeo bịt mắt cho cô.
Bởi vì anh cũng rất muốn nhìn thấy ánh mắt của Ngũ Vận Uyển lúc này.
Chắc chắn là rất e thẹn, nhưng liệu cô có như mình, mang theo một chút mong đợi và vui thích?
Cảm nhận được cơ thể hơi nóng của Ngũ Vận Uyển, hương thơm trên người cô phả vào khoang mũi anh, Nam Ngự chỉ cảm thấy khả năng tự kiềm chế của mình lại chịu thách thức rồi.
Nhưng anh vẫn cau mày nhìn lại.
Chưa kể Ngũ Vận Uyển còn bị thương, hơn nữa đang ở bệnh viện, chỉ riêng rào cản trong lòng Ngũ Vận Uyển về chuyện hai năm trước thôi cũng đã là một vấn đề lớn rồi.
Ngũ Vận Uyển yếu ớt nằm trong lòng Nam Ngự, lúc này cô không biết suýt chút nữa mình đã bị con sói trước mặt ăn sạch sẽ rồi.
Cho đến khi Nam Ngự đột nhiên ôm cô, cúi đầu ngậm lấy dái tai cô, thấp giọng nói:
"Sẽ có một ngày ăn sạch em”
Cô đơ ra vài giây mới hiểu ăn này là ý gì, vốn dĩ đôi gò má đã đỏ ửng nóng bừng rồi, bây giờ bỗng chốc như sắp nổ tung.
Nam Ngự cảm nhận được người trong lòng càng nóng hơn, anh khẽ cười một tiếng, không hành cô nữa mà đắp chăn cho cô, nhỏ giọng bảo:
Không phải có quan tâm Nam Bá thế nào, dù sao lần này cũng là cô làm liên lụy đến anh ta, nếu anh ta có vấn đề gì thì lòng cô sẽ thấy áy nay.
Cô không phải kẻ ngốc, cô cảm nhận được vụ hoả hoạn hôm đó dường như bắt đầu cháy từ trong nhà. Mặc dù nhà họ Nam trông có vẻ không nhiều người làm, nhưng cô biết bên ngoài có vệ sĩ, trong khu biệt thự cũng có rất nhiều bảo vệ, chưa kể biệt thự cũng có thiết bị chống trộm.
Vậy nên khả năng lớn nhất là có người phóng hoả từ trong nhà.
Nhớ lại tối hôm đó cô ngủ mê mệt, toàn thân bủn rủn bất thường, trong lòng cô cũng hiểu có lẽ chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến thím Trương và chú Vương.
Mà bây giờ họ biến mất càng khẳng định suy đoán của cô.
Còn về động cơ của hai người, Ngũ Vận Uyển biết chắc chắn có người xúi giục họ.
Ban đầu cô cứ nghĩ họ là người của ông cụ Nam, nhưng hẳn là ông cụ Nam sẽ không làm hại cố, lẽ nào là Nam Tiêu?
Ngũ Vận Uyển nghĩ thôi cũng thấy đau đầu. Vòng xoáy của gia tộc lớn này thật sự quá phức tạp, xem ra trước đây cô đã quá lơ là, thiếu cảnh giác, bây giờ cô đã là vợ Nam Ngự, cũng là người nhà họ Nam, sau này phải cẩn thận hơn.
biệt thự nhà tổ nhà họ Nam.
Trong phòng làm việc, Nam Tiêu tái mặt ngồi trên ghế hiển nhiên là vừa từ sân bay về, trông ông ta có hơi mệt mỏi, bụi bặm mệt nhọc.
Mà Nam Bá đứng đối diện ông ta, trên người vẫn còn quấn rất nhiều băng gạc, sắc mặt hơi tái, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
“Ba” Nam Bá lên tiếng trước, lạnh giọng hỏi: “Vụ hoả hoạn nhà Nam Ngự là do ba làm đúng không?”
Tuy Nam Bá trời sinh tính tình bốc đồng, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, dù sao anh ta cũng lớn lên ở nhà họ Nam, từ nhỏ đã chứng kiến quá nhiều sự tranh đấu gay gắt, mấy ngày nay ở bệnh viện sao anh ta lại không nghĩ ra?
“Là ba làm thì sao?” Hiển nhiên Nam Tiêu không hề có ý che giấu trước mặt con trai.
Vẻ mặt Nam Bá hơi vặn vẹo:
“Ba! Mục tiêu của ba là Ngũ Vận Uyển? Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, sao ba phải ra tay với cô ấy?”
Nam Bá không nhắc đến Ngũ Vận Uyển còn đỡ, vừa nhắc đến sắc mặt Nam Tiêu càng trở nên khó coi hơn, ông ta đập mạnh tay lên bàn,
đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận.
“Nam Bá, đây là thái độ nói chuyện với ba của con à?”
Ông ta gào lên:
“Vì một người phụ nữ mà con muốn tạo phản sao?”.
Khi ở Mỹ, Nam Tiểu biết kế hoạch muốn thiệu chết Ngũ Vận Uyển của mình thất bại, hơn nữa nguyên nhân thất bại còn là do con trai cưng
của mình, nó liều mạng đi cứu cô ta khiến ông tức đến mức đập vỡ
mấy bình hoa!
Bình luận facebook