• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tình Nồng Khó Phai (2 Viewers)

  • Chương 219-223

Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy trái tim mình như được gieo hạt giống gì đó, nó đang không ngừng muốn nảy mầm trồi lên mặt đất, có vài điều hơi rõ ràng nhưng cô lại không dám đối mặt.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đột nhiên Nam Ngự ý thức được gì đó, nắm lấy cằm cô, nhíu mày cúi đầu nhìn cô:


”Ngũ Vận Uyển, mắt em sao thế?”

Vừa rồi vì tức quá nên anh không để ý, mắt Ngũ Vận Uyển đỏ ngầu, lúc này anh mới phát hiện, không chỉ vậy mà thậm chí mắt cô còn hơi lờ mờ.

Anh bỗng hoảng sợ, vội ôm Ngũ Vận Uyển đến nằm lên giường, khua tay trước mắt cô.

Ngay sau đó Ngũ Vận Uyển cau mày:


“Anh đừng làm như tôi mù, tôi nhìn thấy được, chỉ nhìn không rõ thôi.”

“Không rõ?” Giọng Nam Ngự hơi thấp:

“Chết tiệt, sao em không tìm bác sĩ?”

Nói xong, anh hoàn toàn phớt lờ phản ứng của Ngũ Vận Uyển, dứt khoát ấn chuông gọi bác sĩ.

Ngũ Vận Uyển cảm thấy hôm nay Nam Ngự như rất dễ bị kích động, khác hoàn toàn với thường ngày, cô rụt cổ lại:

“Vì lúc đầu thấy không quan trọng lắm, nhưng giờ hơi đau”

Vẻ lo lắng trên mặt Nam Ngư ngày càng rõ, thậm chí anh quên tiếp tục truy cứu chuyện vừa rồi, chỉ đặt bàn tay to lên mí mắt của Ngũ Vận Uyển, bắt cô nhắm mắt:

“Đừng nhìn nữa, đợi bác sĩ tới.”

Ngũ Vận Uyển ngoan ngoãn nằm trên giường, không cựa quậy, chỉ cảm thấy Nam Ngự không giận là tốt rồi.

Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, sau khi kiểm tra cho Ngũ Vận Uyển xong, bảo là chỉ có khói vào trong mắt, nhỏ thuốc nhỏ mắt là được, nhưng cũng vì trong đám cháy mắt bị thiếu nước nên tốt nhất là mấy ngày tới hạn chế dùng mắt.

Theo Ngũ Vận Uyển hiểu thì cố gắng hạn chế dùng mắt là đừng đọc sách xem phim gì đó, nhưng người đàn ông phô trương Nam Ngự lại dứt khoát bảo bác sĩ chuẩn bị một cái bịt mắt cho cô.

“Thế này làm quá rồi.”

Ngũ Vận Uyển không khỏi phản kháng:

“Cũng đều phải tôi thật sự bị bệnh gì nghiêm trọng, không nhìn rõ thế này tôi hoàn toàn không thể sinh hoạt bình thường được.”



“Thật sự không cần đâu”

Cô vội lên tiếng:

“Anh bảo thím Trương đến chăm sóc tôi là được rồi.”

“Không được”

Lần này Nam Ngự đã hạ quyết tâm:

“Được rồi, đừng nói mấy lời vô ích này nữa, ngủ đi”
Giọng Nam Ngự rất kiên quyết, xem như bây giờ Ngũ Vận Uyển cũng hiểu anh, cô biết mình nói gì cũng vô ích, chỉ đành ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Vết thương rải rác khắp người Ngũ Vận Uyển, sau khi uống thuốc giảm đau, giờ cô cũng rất buồn ngủ, hơn nữa còn đeo bịt mắt, nằm chưa được bao lâu cô đã ngủ rồi.


Ngũ Vận Uyển ngủ không lâu thì Dương Tá ở bên cạnh vẫn luôn không dám lên tiếng lúc này mới đi tới, nhỏ giọng nói:

“Cậu Nam, tôi đã điều tra rõ về chuyện đám cháy lần này rồi”

Sau khi Ngũ Vận Uyển ngủ, Nam Ngự lại quay về dáng vẻ người đàn ông bình tĩnh điềm đạm, anh hơi nghiêng đầu, lăn xe lăn vào gian phòng nhỏ bên cạnh phòng bệnh, nhưng vẫn không để Ngũ Vận Uyển rời khỏi tầm mắt của mình, lúc này mới lên tiếng:


“Nói”

“Đám cháy bùng lên từ tầng hai, hơn nữa nơi bắt lửa chắc là phòng sách bên cạnh phòng ngủ chính”

Ánh mắt Nam Ngự sầm xuống:

“Cho nên ý cậu là, mục tiêu của đối phương chính là Ngũ Vận Uyển?”

Dương Tá gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:

"Vả lại không chỉ vậy, tôi cho người

kiểm tra kỹ lưỡng mọi lối vào của căn phòng, thiết bị chống trộm không hư hỏng gì, cũng không chụp được bất cứ ai đi vào”

Nam Ngự nheo mắt:

“Cậu chắc chắn?”

Tất nhiên Dương Tá biết suy nghĩ trong lòng Nam Ngự, anh ấy nặng nề gật đầu.



Nhưng Nam Ngự phớt lờ bà ta, chỉ nhàn nhạt nói: “Chú Vương, thím Trương, dù sao hai người cũng là người của nhà họ Nam, tôi không muốn ra tay tàn nhẫn, vì thế tự nhận tội đi.”

Thím Trương run lên, vẻ mặt bối rối: “Nhận tội gì? Cậu chủ, có phải cậu hiểu lầm gì không?”

Nam Ngự vẫn không trả lời câu hỏi của bà ta mà nhìn sang chủ Vương:
1633429496592.png

Nam Ngự cũng không sốt ruột giục ông ta, anh từ tốn ngồi im tại chỗ.


Chú Vương cười điên cuồng xong thì nhìn chằm chằm vào Nam Ngự, lạnh lùng nói:

“Đúng là đáng tiếc, đám cháy lớn như vậy mà không giết được

người phụ nữ đó”


Vẻ mặt Nam Ngự vẫn rất bình tĩnh, rõ ràng anh đã sớm đoán được đáp án này rồi, nhưng thím Trường thì tỏ vẻ kinh ngạc:

“Ông già, ông nói vớ vẩn gì thế?”

“Tôi không nói vớ vẩn” Chú Vương phỉ nhổ, tiếp tục trừng Nam Ngự:

“Cậu hai, cậu tra ra hết rồi nhỉ? Là tôi bỏ thuốc mê vào canh trong bữa tối của Ngũ Vận Uyển rồi sau đó châm lửa. Cậu muốn phạt thì cứ phạt một mình tôi, vợ tôi chẳng biết gì đâu, cậu thả bà ấy đi.”

Thím Trương mở tròn hai mắt, ngay sau đó hét lên:

“Vương La! Mẹ nó ông điên rồi đúng không? Không ngờ ông lại dám ra tay với mợ chủ, lẽ nào ông quên ơn của nhà họ Nam với chúng ta rồi sao?”

“Tất nhiên là tôi nhớ! Tôi vì nhà họ Nam cho nên mới làm như vậy!”

Chú Vương thấp giọng nói.



Nhìn chú Vương trước mắt, trong lòng Nam Ngự chán ghét không thể tả.

Đây chính là bản tính của con người, miệng thì nói trung thành, suy nghĩ vì nhà họ Nam, nhưng thực tế thì chỉ là một đám tay sai bị lợi ích điều khiển.

Mười năm trước bên cạnh anh không thiếu người như vậy, bây giờ vẫn thế.

Thậm chí anh còn chán ghét đến nỗi không muốn nhìn chú Vương thêm lần nào, lập tức trượt xe lăn chuẩn bị rời đi.

Lúc này, chú Vương ở phía sau anh lại hét lớn:

“Nam Ngự! Mặc dù tôi nhận tiền của cậu cả nhưng những gì tôi nói đều là thật, tuy cậu cả ra tay với Ngũ Vận Uyển nhưng suy cho cùng thì không hề ra tay với cậu. Có thể thấy cậu cả vẫn nể tình anh em, cậu đừng tranh giành với cậu cả nữa! Sự giàu có của nhà họ Nam cũng đủ để cậu không cần phải lo lắng cho nửa đời sau rồi”
Nghe thế, Nam Ngự mới dừng xe lăn lại.

Anh cười khẩy.

Chú Vương này trung thành với Nam Tiêu.


“Nể tình anh em?” Giọng Nam Ngự đầy mỉa mai:

“Chú Vương này, xem ra anh ta vẫn không tin tưởng chú, không nói với chú sự thật vụ bắt cóc mười năm trước?”

Sắc mặt chú Vương bỗng trở nên tái nhợt:

“Ý cậu là gì...”

Nam Ngự phớt lờ ông ta, chỉ lăn xe lăn rời khỏi nhà kho.


Quay lại hành lang bệnh viện, anh mới lên tiếng nói với Dương Tá:

“Xử lý giúp tôi”

“Vâng thưa cậu Nam” Dương Tá đáp, nhưng vẫn không khỏi cau mày: “Cậu Nam, cậu không đích thân lo liệu sao?”.

Phản ứng lần này của Nam Ngự bình thản hơn nhiều so với lúc Ngũ Vận Uyển bị thương trước đó, Dương Tá vốn cho rằng anh sẽ nổi trận lôi đình.

Nam Ngự cười khẩy:

“Chẳng qua chỉ là một con cờ thôi, cần gì phải nghiêm túc.

Trong một thời gian ngắn, người thật sự ra tay sẽ không ra tay được đâu.”

Lúc này Dương Tá lập tức hiểu ra, không nói thêm nữa.

“Còn nữa.” Nam Ngự dường như nhở ra gì đó, ánh mắt lóe lên:

“Đưa thím Trương và con trai của bà ta ra nước ngoài đi, cho họ một khoản tiền”

Dương Tá biết Nam Ngự sẽ không bao giờ giận cá chém thớt, anh ấy gật đầu.

Lúc Nam Ngự quay lại phòng bệnh thì trời đã tối, cả hành lang của bệnh viện vắng tanh.

“Ừm... Cậu Nam, cậu muốn ở khách sạn bên cạnh bệnh viện hay là tìm một phòng bệnh trống cho cậu?”

Dương Tá cảm thấy mình đã không thể nhìn thấu được Nam Ngự của hiện tại nữa, vì thế chỉ có thể cẩn thận thăm dò.

Những câu trả lời của Nam Ngự vẫn khiến anh ấy ngạc nhiên.

“Không cần, tôi ngủ trong phòng bệnh của Ngũ Vận Uyển”

Con người của Dương Tá như sắp lồi ra ngoài, một lúc lâu sau mới bình tĩnh

nói:



“Có vấn đề gì à?”.

Lúc này Dương Tá mới vội ngậm miệng lại:

“Không có vấn đề, vậy ngày mai tôi chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo để thay cho cậu”
1633429514629.png

Quả thực giường bệnh rất rộng rãi, lúc Ngũ Vận Uyển ngủ rất thích nằm nghiêng rồi có người lại, vì vậy nên chiếm ít không gian hơn, Nam Ngự rất thoải mái tìm được vị trí của mình rồi nằm xuống.




Ngũ Vận Uyển ngủ mơ, đột nhiên cảm nhận được sau lưng truyền đến cảm giác ấm áp quen thuộc, cô cau mày, bất giác trở mình.



Nhưng không ngờ cô vừa trở mình, đột nhiên mũi cô đập vào thứ gì đó rắn chắc.




Shhzzz.

Đau quá.



Cô lập tức tỉnh táo đôi chút, muốn mở mắt theo bản năng để nhìn xem mình đập vào thứ gì, nhưng vừa mở mắt thì nhớ ra mắt mình bị Nam Ngự đeo bịt mắt rồi, không nhìn thấy gì cả.



Cô lần mò muốn tháo bịt mắt ra, nhưng còn chưa tìm thấy túi bịt mắt thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy.



“Đừng cử động”





tháo bịt mặt, thế nên cô chỉ có thể lần mò về phía trước trong bóng tối.



Quả nhiên cái chạm này khiến cô nhận ra, thứ cô vừa đụng phải trong mơ thực ra là lồng ngực rắn chắc của Nam Ngự, cô không khỏi trợn tròn mắt:



“Nam Ngự? Sao anh... anh ở trên giường tôi? Đợi đã, anh đang mặc đồ ngủ sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom