Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229-233
Đứa con trai bất hiếu ngu ngốc!
“Ba, không phải con chống đối ba!” Sắc mặt Nam Bá tái nhợt nhưng anh ta vẫn nói: “Nhưng Ngũ Vận Uyển thật sự không làm gì sai, nếu ba muốn đối phó với Nam Ngự thì sao phải ra tay với cô ấy?”
“Con biết cái gì?” Nam Tiêu quát lên: “Bao năm nay Nam Ngự không động tới phụ nữ, người bên ngoài đều nói nó không thể có con nối dõi nên mới không tạo thành mối đe doạ cho chúng ta. Nhưng bây giờ có Ngũ Vận Uyển, nếu cô ta sinh con cho Nam Ngự, con nghĩ chúng ta còn có tư cách gì để tranh với Nam Ngự?” .
Mặt Nam Bá trắng bệch: “Sao có thể? Nam Ngự là một người què..”
“Què thì sao?” Nam Tiêu càng nói càng cáu gắt: “Dù là một thằng quà thì cậu ta cũng có thể tay trắng lập nghiệp, giá trị thị trường và lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Ngự Diệu vượt xa công ty con của nhà họ Nam mà ba đang quản lý. Điều này cho người trên toàn thế giới biết rằng ba con không bằng một thằng què!”
Sắc mặt Nam Bá càng tái hơn.
Anh ta biết Nam Ngự rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.
Nam Tiêu nhìn Nam Bá, sắc mặt tối sầm, đột nhiên ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Nam Bá, con đừng tưởng ba không biết con hao tâm tổn sức bảo vệ Ngũ Vận Uyển kia như thế, thật ra là vì con vẫn chưa quên tình cũ đúng chứ?”
Nam Bá trợn tròn mắt, nhìn Nam Tiêu với vẻ khó tin.
Ba... biết chuyện của anh ta và Ngũ Vận Uyển?
Anh ta chỉ sững người trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó cười khẩy.
Đúng vậy, năm đó anh ta nổi loạn bỏ nhà đi, mặc dù ngoài mặt Nam Tiêu nói sẽ không quản lý anh ta, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất, sao ông ta có thể thật sự không quản?
Trong suốt bốn năm đại học, mỗi một hành động, cử chỉ của anh ta đều bị Nam Tiểu theo dõi.
“Ba đã biết từ lâu rồi?”
Giọng Nam Bá lạnh như băng.
“Đúng” Nam Tiêu dửng dưng đáp: “Khi Nam Ngự kết hôn ba đã nhận ra đối tượng chính là cô bạn gái nhỏ của con năm đó. Hờ, nhưng ba không quan tâm, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, là ai cũng như nhau, chỉ cần là người phụ nữ của Nam Ngự thì ba đều không định buông tha”
Nghe ra sát khí trong lời Nam Tiêu, vẻ mặt Nam Bá thay đổi, anh ta lao về phía bàn làm việc, khàn giọng hét lên:
“Con sẽ không bao giờ cho phép ba động đến Ngũ Vận Uyển!”.
Nam Bá vốn tường Nam Tiêu nghe mình nói thế sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta chỉ nở nụ cười giễu cợt.
“Được, ba đồng ý với con sẽ không lấy mạng Ngũ Vận Uyển” Ông ta chậm rãi lên tiếng.
Lần này Nam Bá sững sờ.
Anh ta không ngờ Nam Tiêu lại dễ nói chuyện như vậy, vì thế nghi ngờ nhìn ông ta: “Ba nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, đã bao giờ ba lừa con chưa?” Lúc này Nam Tiêu lại rất bình tĩnh: Vì ba đã nghĩ ra cách khác tốt hơn để đối phó với Nam Ngự”
Lần này Nam Bá nửa tin nửa ngờ nhìn Nam Tiêu, sau đó gật đầu:
“Được, chỉ cần Ngũ Vận Uyển không sao, ba đối phó Nam Ngư thế nào cũng được.”
Nam Tiêu gật đầu: “Con ra ngoài đi”
Lúc này Nam Bá mới đi ra.
Anh ta vừa ra ngoài, trợ lý đặc biệt La Hải đã bước tới bên bàn.
“Sếp Nam” Sắc mặt La Hải âm trầm, anh ta hạ thấp giọng hỏi:
“Ông thật sự định bỏ qua cho Ngũ Vận Uyển sao?”
“Ai nói tôi sẽ bỏ qua cho người phụ nữ đó?” Sắc mặt Nam Tiêu lạnh lùng.
La Hải sửng sốt: “Nhưng vừa nãy ông nói."
“Tôi chỉ nói sẽ không lấy mạng người phụ nữ đó chứ không nói sẽ bỏ qua cho cô ta” Nụ cười đầy mưu mô thoáng hiện trên khuôn mặt Nam Tiêu: “Không dễ gì Nam Ngự mới quan tâm một người, nếu giết luôn chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Ông ta luôn tìm mọi cách để diệt trừ tận gốc đứa em trai này, nhưng không ngờ Nam Ngự lại như tường đồng vách sắt, bao năm nay đừng nói là ra tay với nó, thậm chí ông ta còn không tìm được điểm yếu của nó.
Cơ hội tốt như vậy, sao ông ta đành lòng giết chết?
Nghĩ đến đây, trên mặt Nam Tiêu lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Mấy ngày tiếp theo Ngũ Vận Uyển vẫn luôn ở nhà, dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, cuối cùng Nam Ngự cũng đi làm lại, nhưng ngày nào anh cũng tan làm rất sớm, ăn cơm tối cùng cô.
Ngũ Vận Uyển nhìn thấy hết, tuy ngoài mặt cô không nói gì nhưng thật ra trong lòng rất ấm áp.
Hôm nay là cuối tuần, khi hai người đang ăn cơm, Nam Ngự hỏi Ngũ Vận Uyển: “Ngày mai em có việc gì làm không?”
Ngũ Vận Uyển chớp mắt cười khổ: "Anh thấy gần đây tôi giống có việc gì làm không?”
“Được, vậy em có thể đến một nơi với tôi không?”
Thật ra mấy ngày nay Ngũ Vận Uyển ở nhà sắp mốc đến nơi, nghe
Nam Ngự nói vậy, cô lập tức gật đầu như giã tỏi, thậm chí còn không hỏi đi đâu.
Nam Ngự cười khẽ: “Được, vậy em ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta xuất phát”
Sáng hôm sau, Ngũ Vận Uyển bị Nam Ngự đánh thức từ rất sớm, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy Nam Ngự đã thay xong quần áo, anh mặc vest đen khá chỉnh tề.
Cô không khỏi sững sờ, lẽ nào Nam Ngự đi gặp ai?
“Dậy thay quần áo đi” Không biết có phải Ngũ Vận Uyển nghĩ nhiều không, cô cảm thấy hôm nay Nam Ngự có vẻ hơi lơ đễnh, không những thế anh còn chuẩn bị sẵn váy cho cô, đặt trên giường.
Đó là một chiếc váy đen được cắt may rất trang nhã, khéo léo.
Ngũ Vận Uyển không nghĩ nhiều, thay quần áo xong chải đầu rồi ăn sáng với Nam Ngự, sau đó hai người lên xe.
Trên đường đi, Nam Ngự cực kỳ im ắng, Ngũ Vận Uyển còn chú ý thấy trên xe đã chuẩn bị sẵn một bó hoa bách hợp.
Lúc này Dương Tá đã xuống xe mở cửa cho họ, xe lăn của Nam Ngự trượt xuống trước, Ngũ Vận Uyển lập tức theo sau.
Sau khi xuống xe, Ngũ Vận Uyển nghiêm mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên tấm bia đá trắng như tuyết được khắc một dòng chữ tinh tế.
Mộ của Mặc Chiêu Huyên.
Trên bia mộ còn có một tấm ảnh đen trắng, cô gái trong ảnh cười tươi như hoa, cô đang ở độ tuổi đẹp nhất, đẹp đến mức rung động lòng người, nhưng lại chỉ ở lại trên tấm ảnh đen trắng.
“Xin lỗi” Ngũ Vận Uyển còn đang đắm chìm trong bia mộ trước mặt, khi còn chưa có phản ứng thì Nam Ngự đã đột nhiên nói, giọng anh trầm thấp: “Chưa qua sự đồng ý của em đã đưa em đến đây, em sẽ không giận chứ?”
Ngũ Vận Uyển giật mình, sau đó vội lắc đầu.
Đương nhiên cô sẽ không cảm thấy không vui, ngược lại nói thật cô còn có chút vui vẻ.
Kể từ khi nghe chị Trịnh nói về vụ bắt cóc năm đó, cô luôn muốn hỏi Nam Ngự cho rõ.
Nhưng suy cho cùng đó cũng là quyền riêng tư của anh, lại là một quá khứ nặng nề, cô thật sự không thể mở lời.
Không ngờ Nam Ngự lại chủ động nhắc đến. Có phải là anh đã thật sự sẵn sàng mở lòng với cô không?
Nam Ngự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Vận Uyển, nhiệt độ từ lòng bàn tay cô truyền tới lòng bàn tay anh, anh nhìn bia mộ trước mặt, ánh mắt hơi loé lên: “Tôi nghĩ chắc em biết thân phận của cô ấy đúng chứ?”
Nam Ngự không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngũ Vận Uyển mà nhìn bia mộ, như lẩm bẩm một mình: “Sẽ không bỏ mặc người khác không quan tâm sao? Thật ra chính tôi... tôi cũng không biết nữa.”
Nam Ngự không tiếp tục chủ đề này nữa, anh nói: “Chiêu Huyên với tôi được coi là bạn thân từ nhỏ, cô ấy là con gái nhà họ Mặc, hai nhà chúng tôi qua lại đã nhiều đời”
Ngũ Vận Uyển giật mình.
Thì ra Chiêu Huyên là con gái nhà họ Mặc?
Nhà họ Mặc và nhà họ Quý của Quý Tương Như còn có nhà họ Nam của Nam Ngự được coi là ba gia tộc lớn của thành phố S, đều là những gia tộc danh giá được tích luỹ qua nhiều thế hệ.
Quả nhiên Mặc Chiêu Huyên là bạch phú mỹ chính hiệu.
Ngũ Vận Uyển nở nụ cười khổ, không biết vì sao trong lòng cô lại thấy hơi khó chịu.
So với một người con gái ưu tú như vậy, bản thân cô thật sự chỉ là cỏ dại.
Cô kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ban đầu tôi cứ nghĩ sau khi chúng tôi lớn lên sẽ sớm đính hôn và kết hôn, giống như những đôi nam nữ bình thường”
Nam Ngự nhỏ giọng kể: “Nhưng không ngờ trong vụ bắt cóc mười năm trước tôi và cô ấy đều bị đưa đi”.
Tất cả những điều này Ngũ Vận Uyển đã được nghe chị Trịnh kể, nhưng chuyện xảy ra sau vụ bắt cóc mới là mấu chốt.
“Ban đầu bọn bắt cóc nhốt chúng tôi trong nhà kho, sau khi nhận tiền chuộc, chúng không thả chúng tôi đi mà còn trói chúng tôi lại, tiêm thuốc mê vào người chúng tôi rồi phóng hoả đốt nhà kho”
Nam Ngự nói đến đây giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng Ngũ Vận Uyển có thể nghe ra sự tức giận và sát khí ẩn trong đó.
Bắt cóc và giết người, mức độ nghiêm trọng của hai vụ án không giống nhau, bọn bắt cóc nhận được số tiền lớn thì nên lập tức ra nước ngoài luôn, việc gì còn phải giết người diệt khẩu?
“Vậy sao bọn chúng lại giết hai người?” Ngũ Vận Uyển không khỏi nêu ra nghi ngờ.
Ánh mắt Nam Ngự loé lên dường như đã biết điều gì đó, nhưng anh. không trả lời mà tiếp tục lời vừa nãy: “Tôi bị ép tiêm thuốc mê, lúc đầu tôi đã ngất nhưng sau đó vì sặc khói nên tỉnh lại”
“Ba, không phải con chống đối ba!” Sắc mặt Nam Bá tái nhợt nhưng anh ta vẫn nói: “Nhưng Ngũ Vận Uyển thật sự không làm gì sai, nếu ba muốn đối phó với Nam Ngự thì sao phải ra tay với cô ấy?”
“Con biết cái gì?” Nam Tiêu quát lên: “Bao năm nay Nam Ngự không động tới phụ nữ, người bên ngoài đều nói nó không thể có con nối dõi nên mới không tạo thành mối đe doạ cho chúng ta. Nhưng bây giờ có Ngũ Vận Uyển, nếu cô ta sinh con cho Nam Ngự, con nghĩ chúng ta còn có tư cách gì để tranh với Nam Ngự?” .
Mặt Nam Bá trắng bệch: “Sao có thể? Nam Ngự là một người què..”
“Què thì sao?” Nam Tiêu càng nói càng cáu gắt: “Dù là một thằng quà thì cậu ta cũng có thể tay trắng lập nghiệp, giá trị thị trường và lợi nhuận hàng năm của tập đoàn Ngự Diệu vượt xa công ty con của nhà họ Nam mà ba đang quản lý. Điều này cho người trên toàn thế giới biết rằng ba con không bằng một thằng què!”
Sắc mặt Nam Bá càng tái hơn.
Anh ta biết Nam Ngự rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.
Nam Tiêu nhìn Nam Bá, sắc mặt tối sầm, đột nhiên ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Nam Bá, con đừng tưởng ba không biết con hao tâm tổn sức bảo vệ Ngũ Vận Uyển kia như thế, thật ra là vì con vẫn chưa quên tình cũ đúng chứ?”
Nam Bá trợn tròn mắt, nhìn Nam Tiêu với vẻ khó tin.
Ba... biết chuyện của anh ta và Ngũ Vận Uyển?
Anh ta chỉ sững người trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó cười khẩy.
Đúng vậy, năm đó anh ta nổi loạn bỏ nhà đi, mặc dù ngoài mặt Nam Tiêu nói sẽ không quản lý anh ta, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất, sao ông ta có thể thật sự không quản?
Trong suốt bốn năm đại học, mỗi một hành động, cử chỉ của anh ta đều bị Nam Tiểu theo dõi.
“Ba đã biết từ lâu rồi?”
Giọng Nam Bá lạnh như băng.
“Đúng” Nam Tiêu dửng dưng đáp: “Khi Nam Ngự kết hôn ba đã nhận ra đối tượng chính là cô bạn gái nhỏ của con năm đó. Hờ, nhưng ba không quan tâm, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ thôi, là ai cũng như nhau, chỉ cần là người phụ nữ của Nam Ngự thì ba đều không định buông tha”
Nghe ra sát khí trong lời Nam Tiêu, vẻ mặt Nam Bá thay đổi, anh ta lao về phía bàn làm việc, khàn giọng hét lên:
“Con sẽ không bao giờ cho phép ba động đến Ngũ Vận Uyển!”.
Nam Bá vốn tường Nam Tiêu nghe mình nói thế sẽ tức giận, nhưng không ngờ ông ta chỉ nở nụ cười giễu cợt.
“Được, ba đồng ý với con sẽ không lấy mạng Ngũ Vận Uyển” Ông ta chậm rãi lên tiếng.
Lần này Nam Bá sững sờ.
Anh ta không ngờ Nam Tiêu lại dễ nói chuyện như vậy, vì thế nghi ngờ nhìn ông ta: “Ba nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật, đã bao giờ ba lừa con chưa?” Lúc này Nam Tiêu lại rất bình tĩnh: Vì ba đã nghĩ ra cách khác tốt hơn để đối phó với Nam Ngự”
Lần này Nam Bá nửa tin nửa ngờ nhìn Nam Tiêu, sau đó gật đầu:
“Được, chỉ cần Ngũ Vận Uyển không sao, ba đối phó Nam Ngư thế nào cũng được.”
Nam Tiêu gật đầu: “Con ra ngoài đi”
Lúc này Nam Bá mới đi ra.
Anh ta vừa ra ngoài, trợ lý đặc biệt La Hải đã bước tới bên bàn.
“Sếp Nam” Sắc mặt La Hải âm trầm, anh ta hạ thấp giọng hỏi:
“Ông thật sự định bỏ qua cho Ngũ Vận Uyển sao?”
“Ai nói tôi sẽ bỏ qua cho người phụ nữ đó?” Sắc mặt Nam Tiêu lạnh lùng.
La Hải sửng sốt: “Nhưng vừa nãy ông nói."
“Tôi chỉ nói sẽ không lấy mạng người phụ nữ đó chứ không nói sẽ bỏ qua cho cô ta” Nụ cười đầy mưu mô thoáng hiện trên khuôn mặt Nam Tiêu: “Không dễ gì Nam Ngự mới quan tâm một người, nếu giết luôn chẳng phải quá đáng tiếc sao?”
Ông ta luôn tìm mọi cách để diệt trừ tận gốc đứa em trai này, nhưng không ngờ Nam Ngự lại như tường đồng vách sắt, bao năm nay đừng nói là ra tay với nó, thậm chí ông ta còn không tìm được điểm yếu của nó.
Cơ hội tốt như vậy, sao ông ta đành lòng giết chết?
Nghĩ đến đây, trên mặt Nam Tiêu lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Mấy ngày tiếp theo Ngũ Vận Uyển vẫn luôn ở nhà, dưới yêu cầu mãnh liệt của cô, cuối cùng Nam Ngự cũng đi làm lại, nhưng ngày nào anh cũng tan làm rất sớm, ăn cơm tối cùng cô.
Ngũ Vận Uyển nhìn thấy hết, tuy ngoài mặt cô không nói gì nhưng thật ra trong lòng rất ấm áp.
Hôm nay là cuối tuần, khi hai người đang ăn cơm, Nam Ngự hỏi Ngũ Vận Uyển: “Ngày mai em có việc gì làm không?”
Ngũ Vận Uyển chớp mắt cười khổ: "Anh thấy gần đây tôi giống có việc gì làm không?”
“Được, vậy em có thể đến một nơi với tôi không?”
Thật ra mấy ngày nay Ngũ Vận Uyển ở nhà sắp mốc đến nơi, nghe
Nam Ngự nói vậy, cô lập tức gật đầu như giã tỏi, thậm chí còn không hỏi đi đâu.
Nam Ngự cười khẽ: “Được, vậy em ngủ sớm đi, sáng mai chúng ta xuất phát”
Sáng hôm sau, Ngũ Vận Uyển bị Nam Ngự đánh thức từ rất sớm, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy Nam Ngự đã thay xong quần áo, anh mặc vest đen khá chỉnh tề.
Cô không khỏi sững sờ, lẽ nào Nam Ngự đi gặp ai?
“Dậy thay quần áo đi” Không biết có phải Ngũ Vận Uyển nghĩ nhiều không, cô cảm thấy hôm nay Nam Ngự có vẻ hơi lơ đễnh, không những thế anh còn chuẩn bị sẵn váy cho cô, đặt trên giường.
Đó là một chiếc váy đen được cắt may rất trang nhã, khéo léo.
Ngũ Vận Uyển không nghĩ nhiều, thay quần áo xong chải đầu rồi ăn sáng với Nam Ngự, sau đó hai người lên xe.
Trên đường đi, Nam Ngự cực kỳ im ắng, Ngũ Vận Uyển còn chú ý thấy trên xe đã chuẩn bị sẵn một bó hoa bách hợp.
Lúc này Dương Tá đã xuống xe mở cửa cho họ, xe lăn của Nam Ngự trượt xuống trước, Ngũ Vận Uyển lập tức theo sau.
Sau khi xuống xe, Ngũ Vận Uyển nghiêm mặt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên tấm bia đá trắng như tuyết được khắc một dòng chữ tinh tế.
Mộ của Mặc Chiêu Huyên.
Trên bia mộ còn có một tấm ảnh đen trắng, cô gái trong ảnh cười tươi như hoa, cô đang ở độ tuổi đẹp nhất, đẹp đến mức rung động lòng người, nhưng lại chỉ ở lại trên tấm ảnh đen trắng.
“Xin lỗi” Ngũ Vận Uyển còn đang đắm chìm trong bia mộ trước mặt, khi còn chưa có phản ứng thì Nam Ngự đã đột nhiên nói, giọng anh trầm thấp: “Chưa qua sự đồng ý của em đã đưa em đến đây, em sẽ không giận chứ?”
Ngũ Vận Uyển giật mình, sau đó vội lắc đầu.
Đương nhiên cô sẽ không cảm thấy không vui, ngược lại nói thật cô còn có chút vui vẻ.
Kể từ khi nghe chị Trịnh nói về vụ bắt cóc năm đó, cô luôn muốn hỏi Nam Ngự cho rõ.
Nhưng suy cho cùng đó cũng là quyền riêng tư của anh, lại là một quá khứ nặng nề, cô thật sự không thể mở lời.
Không ngờ Nam Ngự lại chủ động nhắc đến. Có phải là anh đã thật sự sẵn sàng mở lòng với cô không?
Nam Ngự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Vận Uyển, nhiệt độ từ lòng bàn tay cô truyền tới lòng bàn tay anh, anh nhìn bia mộ trước mặt, ánh mắt hơi loé lên: “Tôi nghĩ chắc em biết thân phận của cô ấy đúng chứ?”
Nam Ngự không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngũ Vận Uyển mà nhìn bia mộ, như lẩm bẩm một mình: “Sẽ không bỏ mặc người khác không quan tâm sao? Thật ra chính tôi... tôi cũng không biết nữa.”
Nam Ngự không tiếp tục chủ đề này nữa, anh nói: “Chiêu Huyên với tôi được coi là bạn thân từ nhỏ, cô ấy là con gái nhà họ Mặc, hai nhà chúng tôi qua lại đã nhiều đời”
Ngũ Vận Uyển giật mình.
Thì ra Chiêu Huyên là con gái nhà họ Mặc?
Nhà họ Mặc và nhà họ Quý của Quý Tương Như còn có nhà họ Nam của Nam Ngự được coi là ba gia tộc lớn của thành phố S, đều là những gia tộc danh giá được tích luỹ qua nhiều thế hệ.
Quả nhiên Mặc Chiêu Huyên là bạch phú mỹ chính hiệu.
Ngũ Vận Uyển nở nụ cười khổ, không biết vì sao trong lòng cô lại thấy hơi khó chịu.
So với một người con gái ưu tú như vậy, bản thân cô thật sự chỉ là cỏ dại.
Cô kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Ban đầu tôi cứ nghĩ sau khi chúng tôi lớn lên sẽ sớm đính hôn và kết hôn, giống như những đôi nam nữ bình thường”
Nam Ngự nhỏ giọng kể: “Nhưng không ngờ trong vụ bắt cóc mười năm trước tôi và cô ấy đều bị đưa đi”.
Tất cả những điều này Ngũ Vận Uyển đã được nghe chị Trịnh kể, nhưng chuyện xảy ra sau vụ bắt cóc mới là mấu chốt.
“Ban đầu bọn bắt cóc nhốt chúng tôi trong nhà kho, sau khi nhận tiền chuộc, chúng không thả chúng tôi đi mà còn trói chúng tôi lại, tiêm thuốc mê vào người chúng tôi rồi phóng hoả đốt nhà kho”
Nam Ngự nói đến đây giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng Ngũ Vận Uyển có thể nghe ra sự tức giận và sát khí ẩn trong đó.
Bắt cóc và giết người, mức độ nghiêm trọng của hai vụ án không giống nhau, bọn bắt cóc nhận được số tiền lớn thì nên lập tức ra nước ngoài luôn, việc gì còn phải giết người diệt khẩu?
“Vậy sao bọn chúng lại giết hai người?” Ngũ Vận Uyển không khỏi nêu ra nghi ngờ.
Ánh mắt Nam Ngự loé lên dường như đã biết điều gì đó, nhưng anh. không trả lời mà tiếp tục lời vừa nãy: “Tôi bị ép tiêm thuốc mê, lúc đầu tôi đã ngất nhưng sau đó vì sặc khói nên tỉnh lại”
Bình luận facebook